Bài viết: 1986 

Chương 130: Lệnh truy nã cấp A
[HIDE-THANKS]
[/HIDE-THANKS]
[HIDE-THANKS]
"Bác sĩ Vương bị sao vậy?" Chị gái ngây người hỏi, không thể tin vào tai mình.
Tôi bật TV và dò kênh tin tức, xuất hiện hình ảnh một nhóm người đang chở người bị thương lên xe cấp cứu. Tiểu Lộ và chị gái đều đi tới và chăm chú nhìn vào TV.
"Chiều nay, một vụ chém bằng dao đã xảy ra tại khu dân cư Thanh Sơn của thành phố chúng tôi. Một tên côn đồ xông vào phòng bảo vệ của chung cư bằng một con dao gọt hoa quả, làm bị thương 4 nhân viên bảo vệ và nhanh chóng bỏ trốn khỏi hiện trường. Trong số các nạn nhân, có một người chết ngay tại chỗ, một người chết khi đang trên đường đến bệnh viện, mặt khác hai người chưa thoát khỏi nguy hiểm. Có thông tin cho rằng thủ phạm là Vương Ngọc, chủ phòng 102, tòa nhà 2, khu dân cư Thanh Sơn, hiện vẫn chưa rõ động cơ của hắn, cảnh sát đang tiến hành điều tra toàn bộ vụ án. Hãy gọi đường dây nóng của cảnh sát để hỗ trợ xử lý vụ việc, người dân khi nắm được manh mối của vụ án mong được gọi đến đường dây nóng của cơ quan công an để hỗ trợ xử lý vụ việc. Người cung cấp thông tin tìm ra manh mối, đơn vị hoặc cá nhân có công hỗ trợ truy bắt sẽ được thưởng 50.000 NDT." Cuối cùng, một bức ảnh gần đây của Vương Ngọc đã được chiếu lên.
Sau khi xem tin tức, chị gái vẫn không muốn tin những gì đang xảy ra là sự thật, liên tục hỏi: "Tại sao lại có chuyện này? Rốt cuộc sao lại thế này? Vương Ngọc làm sao vậy? Tại sao em ấy lại giết người?"
"Chị." tôi đỡ chị ấy ngồi xuống ghế sô pha. "Bọn em không biết chuyện gì đã xảy ra. Buổi sáng cậu ấy hoàn toàn ổn, em và Tiểu Lộ đi ra ngoài làm một số việc, khi quay lại vào buổi chiều thấy xe cảnh sát đậu ở cổng chung cư. Sự tình cụ thể thế nào, vẫn phải tìm Vương Ngọc mới biết được."
"Tìm em ấy? Tìm như thế nào? Em ấy hiện tại đang bị truy nã, phần thưởng 50.000 tệ là lệnh truy nã cấp A! Nếu tìm được mà không gọi cảnh sát, chính em sẽ phải hầu tòa!". Nói xong, chị gái trở nên kích động, nước mắt lưng tròng.
"Đừng kích động, đừng kích động!" Tôi siết chặt vai chị, đợi chị ấy bình tĩnh lại, mới chậm rãi nói: "Vương Ngọc đã cùng em cứu chị từ Tĩnh Âm sơn trở về, như vậy cũng đã là liều mạng để giúp đỡ chúng ta. Bây giờ, cậu ấy xảy ra chuyện, chúng ta nên gặp cậu ấy, tìm hiểu chuyện gì đã xảy ra. Nếu cần, tụi em phải giúp cậu ấy. Tất cả đây là những gì em và chị nên làm, cậu ấy có ơn với chúng ta!"
"Uuuuuu.." Chị gái lại kích động hơn, nước mắt chảy dài như hạt vỡ, rơi xuống đất, làm ướt cả một vùng sàn nhà.
Khóc một hồi lâu, chị mới nức nở nói: "Hiện tại, em muốn làm cái gì?"
Tôi bối rối trước câu hỏi này, tin tức cũng đã xem, lệnh truy nã cũng đã biết. Tôi nên làm gì tiếp theo? Phải thừa nhận rằng từ trước đến nay tôi chưa suy nghĩ kỹ về vấn đề này. Giúp đỡ Vương Ngọc chỉ là một lời nói, nói thì rất dễ, nhưng giúp như thế nào mới là vấn đề phải tính toán.
Tôi liếc sang Tiểu Lộ, người đang im lặng bên cạnh, cậu ấy cũng nhìn tôi và nói: "Chúng ta nên tìm hiểu video giám sát của chung cư lúc đó, điều tra rõ làm thế nào cậu ấy lao tới đâm mọi người, sau khi làm mọi người bị thương, đã chạy đi đâu. Đó là thông tin hữu ích nhất ở thời điểm hiện tại."
"Nhưng mà, đoạn video giám sát nằm trong tay cảnh sát, làm sao có thể lấy được?" Chị gái thút thít.
"Chúng ta không cần lấy, chỉ cần xem là được." Tiểu Lộ bình tĩnh nói. Một lời nói nhỏ sẽ tiết lộ bí mật! Khinh miêu đạm tả - nhẹ nhàng bâng quơ! Tại sao tôi lại không suy nghĩ kỹ như vậy, nghe kế hoạch của cậu ta, lòng ngưỡng mộ của tôi đối với Tiểu Lộ tăng lên gấp bội.
"Làm như thế nào?" Chị gái hỏi.
"Cảnh sát sẽ nhờ giới truyền thông hỗ trợ họ đưa tin vụ việc và bắt giữ nghi phạm, chỉ cần nhân danh nhà báo đến để lấy tin tức, yêu cầu cho xem video là được", Tiểu Lộ nhẹ nhàng nói.
Chị gái đã ngừng nức nở, có chút trầm ngâm nhìn chằm chằm vào vũng nước mắt trên sàn nhà. Một lúc sau, lấy điện thoại ra và bước tới ban công bắt đầu cuộc gọi.
Năm phút sau, chị trở lại phòng khách. Trên khoé mắt vẫn còn những giọt nước mắt, khóe mắt đỏ hoe nắm lấy tay tôi và nói: "Em là người thân duy nhất của chị trên đời này. Hãy hứa với chị, khi giúp đỡ người khác, nhất định phải tự bảo vệ mình cho thật tốt nhé!"
Tôi bật TV và dò kênh tin tức, xuất hiện hình ảnh một nhóm người đang chở người bị thương lên xe cấp cứu. Tiểu Lộ và chị gái đều đi tới và chăm chú nhìn vào TV.
"Chiều nay, một vụ chém bằng dao đã xảy ra tại khu dân cư Thanh Sơn của thành phố chúng tôi. Một tên côn đồ xông vào phòng bảo vệ của chung cư bằng một con dao gọt hoa quả, làm bị thương 4 nhân viên bảo vệ và nhanh chóng bỏ trốn khỏi hiện trường. Trong số các nạn nhân, có một người chết ngay tại chỗ, một người chết khi đang trên đường đến bệnh viện, mặt khác hai người chưa thoát khỏi nguy hiểm. Có thông tin cho rằng thủ phạm là Vương Ngọc, chủ phòng 102, tòa nhà 2, khu dân cư Thanh Sơn, hiện vẫn chưa rõ động cơ của hắn, cảnh sát đang tiến hành điều tra toàn bộ vụ án. Hãy gọi đường dây nóng của cảnh sát để hỗ trợ xử lý vụ việc, người dân khi nắm được manh mối của vụ án mong được gọi đến đường dây nóng của cơ quan công an để hỗ trợ xử lý vụ việc. Người cung cấp thông tin tìm ra manh mối, đơn vị hoặc cá nhân có công hỗ trợ truy bắt sẽ được thưởng 50.000 NDT." Cuối cùng, một bức ảnh gần đây của Vương Ngọc đã được chiếu lên.
Sau khi xem tin tức, chị gái vẫn không muốn tin những gì đang xảy ra là sự thật, liên tục hỏi: "Tại sao lại có chuyện này? Rốt cuộc sao lại thế này? Vương Ngọc làm sao vậy? Tại sao em ấy lại giết người?"
"Chị." tôi đỡ chị ấy ngồi xuống ghế sô pha. "Bọn em không biết chuyện gì đã xảy ra. Buổi sáng cậu ấy hoàn toàn ổn, em và Tiểu Lộ đi ra ngoài làm một số việc, khi quay lại vào buổi chiều thấy xe cảnh sát đậu ở cổng chung cư. Sự tình cụ thể thế nào, vẫn phải tìm Vương Ngọc mới biết được."
"Tìm em ấy? Tìm như thế nào? Em ấy hiện tại đang bị truy nã, phần thưởng 50.000 tệ là lệnh truy nã cấp A! Nếu tìm được mà không gọi cảnh sát, chính em sẽ phải hầu tòa!". Nói xong, chị gái trở nên kích động, nước mắt lưng tròng.
"Đừng kích động, đừng kích động!" Tôi siết chặt vai chị, đợi chị ấy bình tĩnh lại, mới chậm rãi nói: "Vương Ngọc đã cùng em cứu chị từ Tĩnh Âm sơn trở về, như vậy cũng đã là liều mạng để giúp đỡ chúng ta. Bây giờ, cậu ấy xảy ra chuyện, chúng ta nên gặp cậu ấy, tìm hiểu chuyện gì đã xảy ra. Nếu cần, tụi em phải giúp cậu ấy. Tất cả đây là những gì em và chị nên làm, cậu ấy có ơn với chúng ta!"
"Uuuuuu.." Chị gái lại kích động hơn, nước mắt chảy dài như hạt vỡ, rơi xuống đất, làm ướt cả một vùng sàn nhà.
Khóc một hồi lâu, chị mới nức nở nói: "Hiện tại, em muốn làm cái gì?"
Tôi bối rối trước câu hỏi này, tin tức cũng đã xem, lệnh truy nã cũng đã biết. Tôi nên làm gì tiếp theo? Phải thừa nhận rằng từ trước đến nay tôi chưa suy nghĩ kỹ về vấn đề này. Giúp đỡ Vương Ngọc chỉ là một lời nói, nói thì rất dễ, nhưng giúp như thế nào mới là vấn đề phải tính toán.
Tôi liếc sang Tiểu Lộ, người đang im lặng bên cạnh, cậu ấy cũng nhìn tôi và nói: "Chúng ta nên tìm hiểu video giám sát của chung cư lúc đó, điều tra rõ làm thế nào cậu ấy lao tới đâm mọi người, sau khi làm mọi người bị thương, đã chạy đi đâu. Đó là thông tin hữu ích nhất ở thời điểm hiện tại."
"Nhưng mà, đoạn video giám sát nằm trong tay cảnh sát, làm sao có thể lấy được?" Chị gái thút thít.
"Chúng ta không cần lấy, chỉ cần xem là được." Tiểu Lộ bình tĩnh nói. Một lời nói nhỏ sẽ tiết lộ bí mật! Khinh miêu đạm tả - nhẹ nhàng bâng quơ! Tại sao tôi lại không suy nghĩ kỹ như vậy, nghe kế hoạch của cậu ta, lòng ngưỡng mộ của tôi đối với Tiểu Lộ tăng lên gấp bội.
"Làm như thế nào?" Chị gái hỏi.
"Cảnh sát sẽ nhờ giới truyền thông hỗ trợ họ đưa tin vụ việc và bắt giữ nghi phạm, chỉ cần nhân danh nhà báo đến để lấy tin tức, yêu cầu cho xem video là được", Tiểu Lộ nhẹ nhàng nói.
Chị gái đã ngừng nức nở, có chút trầm ngâm nhìn chằm chằm vào vũng nước mắt trên sàn nhà. Một lúc sau, lấy điện thoại ra và bước tới ban công bắt đầu cuộc gọi.
Năm phút sau, chị trở lại phòng khách. Trên khoé mắt vẫn còn những giọt nước mắt, khóe mắt đỏ hoe nắm lấy tay tôi và nói: "Em là người thân duy nhất của chị trên đời này. Hãy hứa với chị, khi giúp đỡ người khác, nhất định phải tự bảo vệ mình cho thật tốt nhé!"