Chương 130: Lệnh truy nã cấp A

[HIDE-THANKS]
"Bác sĩ Vương bị sao vậy?" Chị gái ngây người hỏi, không thể tin vào tai mình.

Tôi bật TV và dò kênh tin tức, xuất hiện hình ảnh một nhóm người đang chở người bị thương lên xe cấp cứu. Tiểu Lộ và chị gái đều đi tới và chăm chú nhìn vào TV.

"Chiều nay, một vụ chém bằng dao đã xảy ra tại khu dân cư Thanh Sơn của thành phố chúng tôi. Một tên côn đồ xông vào phòng bảo vệ của chung cư bằng một con dao gọt hoa quả, làm bị thương 4 nhân viên bảo vệ và nhanh chóng bỏ trốn khỏi hiện trường. Trong số các nạn nhân, có một người chết ngay tại chỗ, một người chết khi đang trên đường đến bệnh viện, mặt khác hai người chưa thoát khỏi nguy hiểm. Có thông tin cho rằng thủ phạm là Vương Ngọc, chủ phòng 102, tòa nhà 2, khu dân cư Thanh Sơn, hiện vẫn chưa rõ động cơ của hắn, cảnh sát đang tiến hành điều tra toàn bộ vụ án. Hãy gọi đường dây nóng của cảnh sát để hỗ trợ xử lý vụ việc, người dân khi nắm được manh mối của vụ án mong được gọi đến đường dây nóng của cơ quan công an để hỗ trợ xử lý vụ việc. Người cung cấp thông tin tìm ra manh mối, đơn vị hoặc cá nhân có công hỗ trợ truy bắt sẽ được thưởng 50.000 NDT." Cuối cùng, một bức ảnh gần đây của Vương Ngọc đã được chiếu lên.

Sau khi xem tin tức, chị gái vẫn không muốn tin những gì đang xảy ra là sự thật, liên tục hỏi: "Tại sao lại có chuyện này? Rốt cuộc sao lại thế này? Vương Ngọc làm sao vậy? Tại sao em ấy lại giết người?"

"Chị." tôi đỡ chị ấy ngồi xuống ghế sô pha. "Bọn em không biết chuyện gì đã xảy ra. Buổi sáng cậu ấy hoàn toàn ổn, em và Tiểu Lộ đi ra ngoài làm một số việc, khi quay lại vào buổi chiều thấy xe cảnh sát đậu ở cổng chung cư. Sự tình cụ thể thế nào, vẫn phải tìm Vương Ngọc mới biết được."

"Tìm em ấy? Tìm như thế nào? Em ấy hiện tại đang bị truy nã, phần thưởng 50.000 tệ là lệnh truy nã cấp A! Nếu tìm được mà không gọi cảnh sát, chính em sẽ phải hầu tòa!". Nói xong, chị gái trở nên kích động, nước mắt lưng tròng.

"Đừng kích động, đừng kích động!" Tôi siết chặt vai chị, đợi chị ấy bình tĩnh lại, mới chậm rãi nói: "Vương Ngọc đã cùng em cứu chị từ Tĩnh Âm sơn trở về, như vậy cũng đã là liều mạng để giúp đỡ chúng ta. Bây giờ, cậu ấy xảy ra chuyện, chúng ta nên gặp cậu ấy, tìm hiểu chuyện gì đã xảy ra. Nếu cần, tụi em phải giúp cậu ấy. Tất cả đây là những gì em và chị nên làm, cậu ấy có ơn với chúng ta!"

"Uuuuuu.." Chị gái lại kích động hơn, nước mắt chảy dài như hạt vỡ, rơi xuống đất, làm ướt cả một vùng sàn nhà.

Khóc một hồi lâu, chị mới nức nở nói: "Hiện tại, em muốn làm cái gì?"

Tôi bối rối trước câu hỏi này, tin tức cũng đã xem, lệnh truy nã cũng đã biết. Tôi nên làm gì tiếp theo? Phải thừa nhận rằng từ trước đến nay tôi chưa suy nghĩ kỹ về vấn đề này. Giúp đỡ Vương Ngọc chỉ là một lời nói, nói thì rất dễ, nhưng giúp như thế nào mới là vấn đề phải tính toán.

Tôi liếc sang Tiểu Lộ, người đang im lặng bên cạnh, cậu ấy cũng nhìn tôi và nói: "Chúng ta nên tìm hiểu video giám sát của chung cư lúc đó, điều tra rõ làm thế nào cậu ấy lao tới đâm mọi người, sau khi làm mọi người bị thương, đã chạy đi đâu. Đó là thông tin hữu ích nhất ở thời điểm hiện tại."

"Nhưng mà, đoạn video giám sát nằm trong tay cảnh sát, làm sao có thể lấy được?" Chị gái thút thít.

"Chúng ta không cần lấy, chỉ cần xem là được." Tiểu Lộ bình tĩnh nói. Một lời nói nhỏ sẽ tiết lộ bí mật! Khinh miêu đạm tả - nhẹ nhàng bâng quơ! Tại sao tôi lại không suy nghĩ kỹ như vậy, nghe kế hoạch của cậu ta, lòng ngưỡng mộ của tôi đối với Tiểu Lộ tăng lên gấp bội.

"Làm như thế nào?" Chị gái hỏi.

"Cảnh sát sẽ nhờ giới truyền thông hỗ trợ họ đưa tin vụ việc và bắt giữ nghi phạm, chỉ cần nhân danh nhà báo đến để lấy tin tức, yêu cầu cho xem video là được", Tiểu Lộ nhẹ nhàng nói.

Chị gái đã ngừng nức nở, có chút trầm ngâm nhìn chằm chằm vào vũng nước mắt trên sàn nhà. Một lúc sau, lấy điện thoại ra và bước tới ban công bắt đầu cuộc gọi.

Năm phút sau, chị trở lại phòng khách. Trên khoé mắt vẫn còn những giọt nước mắt, khóe mắt đỏ hoe nắm lấy tay tôi và nói: "Em là người thân duy nhất của chị trên đời này. Hãy hứa với chị, khi giúp đỡ người khác, nhất định phải tự bảo vệ mình cho thật tốt nhé!"
[/HIDE-THANKS]
 
Chương 131: Video hiện trường vụ giết người

[HIDE-THANKS]
Tôi gật đầu, kéo tay trở lại nắm lấy vai chị ấy kiên quyết nói: "Chị đừng lo, chúng ta còn phải cùng nhau đi tìm mẹ. Ở biển Vong Linh khi dùng la bàn huyết thống tìm chị, la bàn đã nói là mẹ vẫn còn sống trên đời, nơi mẹ sống có cái giếng. Chỉ là em chưa biết cái giếng đó ở đâu, nhưng chắc chắn mẹ còn sống."

Chị gái tròn xoe mắt, không thể tin lời nói là sự thật, trên quầng mắt sưng đỏ lại tràn ngập nước mắt: "Em không nói dối chị chứ?"

Tôi nghiêm túc nhìn chị và nói: "Tất nhiên là không, la bàn huyết thống đã nói với em rằng chị đang ở Tĩnh Âm sơn và đúng là em đã tìm thấy chị ở đó đấy thôi. Nó sẽ không lừa dối ai, mẹ vẫn còn sống."

"Ưm" Chị gái khóc không thành tiếng, hồi lâu mới nghẹn ngào nói: "Khi nào xử lý xong chuyện của bác sĩ Vương, chị sẽ chờ em trở về cùng nhau tìm mẹ, sau đó gia đình mình sẽ đoàn tụ."

"Cuộc gọi vừa rồi thế nào?" Tiểu Lộ đứng một bên không chịu được, cố ý ngắt lời tôi và chị gái, chuyển về chủ đề chính.

Chị gái lấy tay lau nước trên khóe mắt, định thần lại, nói với Tiểu Lộ: "Tổng biên tập giao cho tôi nhiệm vụ đưa tin này. Tôi sẽ đến gặp cảnh sát lấy tin tức tư liệu vào lúc 8 giờ tối. Đến lúc đó, hai em sẽ giả vờ là trợ lý đi cùng chị."

Tôi nhìn lên bầu trời bên ngoài cửa sổ, đã gần đến lúc hoàng hôn, một tia nắng chiều đang chiếu rọi ở chân trời phía Tây, nhuộm đỏ phần lớn thành phố. Nếu không phải lo lắng cho Vương Ngọc, tôi nên rủ Ôn Thư ra ngoài và chia sẻ thế giới của cả hai một cách thoải mái.

"Thời gian không còn sớm, chúng ta hãy chuẩn bị để khởi hành." Tiểu Lộ nói.

"Ừm, ăn chút gì trước đi." Chị gái xoay người đi vào phòng bếp, lạch cạch hơn mười phút rồi bưng ra ba bát mì.

Mỗi người một bát, Tiểu Lộ và tôi đã không ăn gì cả ngày, ăn hết bát mỳ của mình trong vòng hai giây. Chỉ có chị gái đang bưng bát, mắt đỏ hoe, nuốt mãi không xong.

Tôi không chịu nổi, sốt ruột nói: "Chị ơi, nếu không ăn thì mì sẽ trương"

"Chị không ăn được, em ăn đi." Vừa nói, chị vừa dùng đũa chia một phần mì lớn vào tô của tôi.

Nhìn vào bát của Tiểu Lộ, cậu ấy đã ăn sạch đến nỗi không còn một giọt nước nào. Thật không biết xấu hổ nếu tôi một mình ăn hết phần của chị gái, vậy nên thuận tay gắp cho cậu ta một nửa. Cậu ta không khách khí, miệng liên tục nói đủ rồi đủ rồi, cầm đũa lên khịt mũi ăn tiếp mì tươi.

Sau khi ăn hết sạch mì, ba người thu xếp đồ đạc, chị tôi lái xe thẳng đến cục cảnh sát

Tòa soạn đã liên hệ với cục cảnh sát từ trước, chị trực tiếp đưa chúng tôi đến phòng lưu trữ tư liệu. Cảnh sát làm nhiệm vụ nhiệt tình chào đón chúng tôi và cho chúng tôi xem đoạn video hiện trường vụ án mạng.

14: 27: 40 giây: Vương Ngọc mặc áo phông đỏ và quần jean, tay cầm dao gọt hoa quả, bước vội ra khỏi Tòa nhà 2 và đi thẳng đến phòng bảo vệ. Trong khi đó, có hai ba người đi bộ lướt qua cậu ấy, cậu ấy không liếc nhìn, cũng không tấn công người đi đường.

14: 29: 57 giây: Vương Ngọc mở cửa phòng bảo vệ, bảo vệ A đến hỏi thăm tình hình, Vương Ngọc đã vươn tay và dùng dao đâm vào ngực A. A ôm ngực, lùi lại hai bước rồi ngã xuống đất

14: 30: 32 giây: Bảo vệ B phát hiện ra tình huống, đánh nhau với Vương Ngọc. Anh ta duỗi tay trái ra và nắm lấy cổ tay phải cầm dao của Vương Ngọc, nắm lấy tay trái của Vương Ngọc bằng tay phải và đẩy cậu ta ra khỏi cửa. Bảo vệ C bước tới và giải cứu người bị thương A. Bảo vệ D nhấc điện thoại trên bàn để gọi cảnh sát.

14: 31: 29 giây: Vương Ngọc duỗi chân phải ra và đá mạnh vào hạ bộ của B. B thả hai tay ra, che thân dưới và ngồi xổm trên mặt đất. Vương Ngọc nhân cơ hội đó bước tới và dùng dao gọt hoa quả chọc vào cổ B, máu trào ra và B gục xuống bên cánh cửa.

14: 31: 59 giây: Thấy có chuyện chẳng lành, bảo vệ C đá vào ghế đẩu cạnh Vương Ngọc, D bỏ điện thoại xuống, lấy đèn pin trên bàn dùng làm vũ khí, rồi ra thế đánh nhau. Vương Ngọc quay người tránh chiếc ghế đẩu, ném con dao về phía cảnh vệ C. Con dao gọt hoa quả cắm thẳng vào đầu C, C ngã xuống đất.

14: 32: 33 giây: Vương Ngọc rút con dao gọt hoa quả cắm vào đầu C, D đi vòng ra sau Vương Ngọc và dùng đèn pin đánh vào đầu Vương Ngọc. Vương Ngọc liếc mắt về phía sau, ưỡn eo, dùng tay phải rút dao, tay trái quay lại nắm lấy bàn tay đang cầm đèn pin của D. Rồi thuận thế đâm con dao đã rút đâm vào bụng dưới bên trái của D. Sau đó, cậu ta đập D xuống bàn điều khiển, đánh vào ngực anh ta một lần nữa.

14: 33: 00 giây: Vương Ngọc người bê bết máu, lao ra khỏi phòng bảo vệ và nhanh chóng chạy trốn về phía tây.

Toàn bộ quá trình hành hung diễn ra trong 5 phút 20 giây, tổng cộng là 5 nhát dao, bảo vệ C bị giết ngay tại chỗ, bảo vệ A chết trên đường đi cấp cứu, cả B và D được cấp cứu trong phòng chăm sóc đặc biệt.
[/HIDE-THANKS]
 
Chương 132: Mục tiêu bị truy nã

[HIDE-THANKS]
Sau khi xem video, Tiểu Lộ gục xuống ghế, thở dài và nói: "Cậu ta đã lên kế hoạch giết người bảo vệ."

"Sao cậu biết?" Tôi tự hỏi tại sao anh ta lại chắc như vậy.

"Từ Tòa nhà 2 bước ra, có hai ba người đi bộ lướt qua cậu ta. Cậu ta đang cầm một con dao trên tay, nhưng không đụng vào ai, chứng tỏ cậu ta có mục tiêu rõ ràng. Bốn người, năm nhát dao, ba nhát dao đầu đâm trực tiếp vào các bộ phận quan trọng của nạn nhân, đều không trượt phát nào. Con dao thứ tư chỉ xuyên qua bụng, vì vậy cậu ta tạo thêm một vết cắt khác vào ngực. Cậu ta muốn cả bốn người bọn họ phải chết."

"Làm sao có chuyện này?" Sau khi nghe Tiểu Lộ phân tích, tôi càng ngày càng cảm thấy không hiểu chuyện gì đang xảy ra trước mắt. Lúc trước, Vương Ngọc sẽ phải chịu dằn vặt nửa cuộc đời nếu chẩn đoán sai cho một bệnh nhân. Vì lo sợ tôi bị chẩn đoán nhầm, cậu ấy còn lái xe đến Vương Thành để đón chị gái và làm thủ tục xuất viện cho tôi. Thật khó để tưởng tượng Vương Ngọc với trái tim nhân ái lại là kẻ sát nhân cầm dao giết người ngay trước mặt.

"Không khó giải thích. Vừa rồi cậu có để ý thấy cậu ta dùng chân đá vào người gác cửa không?" Tiểu Lộ nhẹ giọng nói.

"À, tôi thấy rồi, tại sao?" Tôi hỏi.

"Đàn ông hiếm khi dùng hành động này để tấn công đàn ông. Tuy nhiên, phụ nữ thường tấn công đàn ông như thế này khi gặp nguy hiểm", Tiểu Lộ bình tĩnh nói.

"Ý cậu là.." Tôi không nói gì khi nhìn chị gái bên cạnh. Ý của Tiểu Lộ là có kẻ điều khiển cơ thể của Vương Ngọc để giết người, tôi e rằng đó là Hoa Kim Lan. Nhưng Hoa Kim Lan là một cô gái làng Miêu chưa từng sống ở Tương Thành, Hoa Kim Lan có ân oán gì với nhân viên bảo vệ? Có tội không khi giết tất cả? Vô số câu hỏi lởn vởn trong đầu tôi.

"Tôi có thể xem đoạn video mấy giờ trước không? Liệu có một người bảo vệ đã đến nhà nghi phạm và khiêu khích? Điều đó đã gây ra án mạng?", Chị gái hỏi, muốn xem thêm video giám sát.

Người cảnh sát làm nhiệm vụ giải thích: "Đoạn video đã được xem xét rồi. Ngoại trừ cư dân sống ở tòa nhà 2, hôm đó không có người khả nghi nào vào. Chỉ vào buổi sáng, một vài người không rõ danh tính đã ra khỏi tòa nhà và lái xe ô tô rời khỏi chung cư". Trong số đó, có một phụ nữ đang ôm một đứa bé. Bộ phận điều tra đang điều tra nguồn gốc của họ, và chưa loại trừ mối liên hệ của họ với vụ án. Nếu các bạn cần xem video lúc đó thì tôi có thể đi tìm, nhưng sẽ rất mất thời gian. "

" Ừm, không, không cần. Cảm ơn đồng chí cảnh sát, những tư liệu này đủ rồi. "Tiểu Lộ chớp mắt nhìn tôi và chị gái, biểu thị xem video đã xong, không cần xem nữa. Tôi hiểu ý của cậu ấy. Nếu video trước được đưa ra, tôi e rằng tối nay cả tôi và Tiểu Lộ đều không thể rời cục cảnh sát. Những người không rõ danh tính được cảnh sát làm nhiệm vụ vừa rồi nhắc đến là Hoa Cô, A Li, Lão Hà, tôi và Tiểu Lộ? Lúc này, viên cảnh sát không nhận ra chúng tôi, nếu đoạn video được tung ra thì khó mà không nhận ra chúng tôi.

Sau đó, chúng tôi đứng dậy, vội vàng thu dọn đồ đạc, chụp hai tấm ảnh chụp màn hình với chị gái, rời cục cảnh sát.

Đã mười giờ trôi qua kể từ khi tôi đưa chị gái về nhà, tôi hỏi mượn chị ấy chìa khóa xe, đọc kỹ hàng ngàn chỉ dẫn, cùng Tiểu Lộ rời nhà và lái xe về phía tây thành phố.

Hoàng hôn bao trùm khắp mặt đất, chúng tôi đang phi nước đại trên đường cao tốc, tôi cầm vô lăng nói với Tiểu Lộ:" Cậu nói có thể cậu ấy đã đến làng Miêu, nhưng tôi lại nghĩ cậu ấy đã chạy đến biệt thự. Bây giờ chúng ta đi đâu? "

" Lúc chúng ta ra khỏi nhà mẹ ruột của A Li là khoảng năm giờ, đến chung cư nơi Vương Ngọc sinh sống là năm giờ bốn mươi, lúc Vương Ngọc rời khỏi phòng bảo vệ là hai giờ ba mươi ba phút, từ hai giờ rưỡi đến năm giờ cả hai chúng ta đều ở trong biệt thự. Không có bất kỳ dấu vết nào cho thấy có ai đi vào. "Tiểu Lộ khẳng định.

" Vấn đề là biệt thự có hai phần. Phần của cậu ở dưới nước. Nếu cậu ta đến biệt thự của Lý Tiểu Hào thì sao? Làm sao chúng ta biết cậu ta không đến đó? "Tôi vặn lại.

" Không phải cậu nói chuyện bà lão lưng gù sao? Bà lão lưng gù là mẹ của Hoa Kim Lan. Nếu đến biệt thự, cậu nói xem cô ta sẽ chọn địa điểm của Lý Tiểu Hào hay của tôi?"

Không có nghi ngờ gì về câu hỏi này, tôi đã không nói nên lời khi Tiểu Lộ phản bác nó.
[/HIDE-THANKS]
 
Chương 133: Liệu sự như thần



[HIDE-THANKS]
Xe tiếp tục đi trên đường cao tốc, phóng nhanh về hướng làng Miêu. Vẫn còn 6 hoặc 7 giờ để đến Làng Miêu, tôi nhấn ga tối đa và lái xe với tốc độ 150 km/giờ. Nếu không gặp sự cố nào, thời gian di chuyển có thể rút ngắn đi một phần ba.

Mặc dù Tiểu Lộ đã chiến thắng trong cuộc tranh luận, nhưng tôi không bị thuyết phục. Hơn nữa làng Miêu cách xa mấy ngàn dặm, cho dù kẻ sát nhân dùng làm nơi ẩn nấp, cũng không thể trong khoảng thời gian ngắn chạy trốn tới đó. Từ bỏ mục tiêu ở vùng ngoại thành Tương Thành để đến làng Miêu, liệu có phải là đơm đó ngọn tre (chỉ việc làm tốn công vô ích) ?

Vì thế, tôi đã đặt câu hỏi: "Một mình Vương Ngọc đi bộ đến Làng Miêu mất bao nhiêu ngày? Kẻ sát nhân thường giấu tung tích, lẩn trốn. Làng Miêu xa như vậy, Vương Ngọc khó có thể coi nó làm nơi ẩn náu hiện tại, đúng không? Chúng ta phỏng đoán như vậy là không có căn cứ, có thể nắm được tung tích của cậu ta không?"

"Có lẽ cậu ta không định trốn gì cả? Nếu cần phải trốn, cậu ta đã không vác dao giữa thanh thiên bạch nhật xông vào phòng bảo vệ để giết người." Tiểu Lộ bình tĩnh giải thích. Vươn lên khỏi ghế hành khách, bật nút radio và điều chỉnh chương trình phát sóng đến kênh tin tức.

Trên đài vang lên một tràng nhạc du dương, bài hát "Đó là tình yêu" do Tấn Tấn song ca cùng Phi Phi. Vào một đêm căng thẳng như vậy, nghe một bản nhạc hay và đẹp đẽ như thế này có vẻ hơi kỳ cục. Tôi nghĩ bài hát này phù hợp hơn để nghe vào những thời điểm khác, vì vậy tôi đề xuất: "Chuyển kênh đi, nghe bài hát này lúc này tôi hơi rùng mình".

"Chờ một chút, còn một phút nữa sẽ phát tin tức hàng giờ." Tiểu Lộ ấn tay tôi lên núm xoay, biểu thị đây không phải là nhạc mà cậu ta muốn nghe. Tôi phải rút tay lại, giữ tay lái và tiếp tục lái xe.

Quả nhiên, một phút sau, nhạc mở đầu của toàn bộ bản tin vang lên trên đài. Sau đó người dẫn chương trình với chất giọng mạnh mẽ giới thiệu các sự kiện tin tức khác nhau diễn ra trong ngày ở Tương Thành, tất nhiên không thể thiếu những tin tức đặc biệt của Vương Ngọc.

"Phóng viên Hương Hương của chúng tôi đưa tin, vào lúc 14 giờ chiều nay xảy ra một vụ án mạng tại Chung cư Thanh Sơn, số 5 đường Thanh Sơn, thành phố này. Nghi phạm Vương Ngọc, kẻ đã làm hai người bị chết và hai người bị thương tại phòng bảo vệ của chung cư, chính thức bị cảnh sát truy nã. Theo điều tra của cảnh sát, nghi phạm đã bỏ trốn đến một điểm sửa xe taxi trong thành phố sau vụ tấn công vào phòng bảo vệ của chung cư Thanh Sơn, cưỡng chế lấy một chiếc taxi XX màu vàng lái về phía đường cao tốc Tương Thành. Hiện tại, cảnh sát đang tập hợp lực lượng, các trạm kiểm soát được thiết lập trên huyết mạch giao thông phía Tây Tương Thành đi các tỉnh, thành phố khác, hy vọng các tài xế đang lái xe trên đường cao tốc phía Tây, hợp tác với cảnh sát để điều tra vụ án này. Nếu phát hiện taxi No. A42134 ở Tương Thành, vui lòng gọi ngay cho đường dây nóng của cảnh sát. Phần thưởng 50.000 NDT sẽ được trao cho những người đưa tin tìm ra manh mối, các đơn vị, cá nhân có công hỗ trợ truy bắt người.

Nghe xong tin tực, sự ngưỡng mộ của tôi dành cho Tiểu Lộ như một dòng sông chảy không ngừng. Hắn làm sao có thể chính xác như vậy, chẳng lẽ là con giun đũa trong bụng Vương Ngọc?

" Cậu khá lắm, cậu ấy đúng là đã đến Làng Miêu. "Tôi cười nói.

" Vô ích, cảnh sát đến quá chậm. Vương Ngọc đã lấy xe và lái đến Làng Miêu lúc ba giờ, hiện tại cậu ấy đã đến từ lâu. Việc phong tỏa giao thông chỉ làm trì hoãn thời gian cứu người của chúng ta, không giúp ích được gì cho việc phá án. "Tiểu Lộ nghiêm túc nói, không có một chút đùa cợt.

" Cứu người? "Tôi sững sờ, Vương Ngọc muốn giết người sao? Hai người đã chết rồi, anh ta giết chưa đủ sao?

" Ngay từ đầu tôi đã nói, cậu ta đã tính toán trước để giết bốn nhân viên bảo vệ. Một hồn ma đã chết một lần thì không thể có bất cứ ý nghĩ nào lẩn trốn, ẩn nấp hay chạy trốn. Vương Ngọc đối với Hoa Kim Lan chỉ là một bộ quần áo, khi nào dùng xong rồi, đương nhiên sẽ ném nó sang một bên. Mà trong tâm trí Hoa Kim Lan chỉ là làm thế nào để đạt được mục tiêu của mình. Theo tình hình hiện tại, mục tiêu này chắc chắn phải trả giá bằng mạng sống."

Tôi thừa nhận rằng phân tích của Tiểu Lộ không tồi, bây giờ Vương Ngọc chỉ là một con rối bị điều khiển, chính Hoa Kim Lan mới là người thực sự cầm dao giết người.
[/HIDE-THANKS]
 
Chương 134: Thôn trang chưa bị quấy nhiễu

[HIDE-THANKS]
Chiếc xe đang phóng nhanh trên đường cao tốc, đúng như dự đoán của Tiểu Lộ, thời gian trên đường đã bị trễ không dưới hai giờ. Vốn dĩ nếu tăng tốc thì 4 giờ sẽ đến nơi, nhưng thực tế chúng tôi lại phải đi trong 9 giờ. Hầu như cứ đi hàng chục km lại gặp phải rào chắn và cảnh sát. Bất đắc dĩ, tôi và Tiểu Lộ chỉ có thể luân phiên thay ca. Trước nửa đêm, cậu ấy ngủ và tôi lái xe, nửa đêm về sáng, tôi ngủ và cậu ấy lái xe.

Khi đến Làng Miêu, trời vừa hửng sáng. Chúng tôi vẫn đậu xe bên cạnh con đường rải sỏi, nơi chúng tôi đã đậu xe lần trước khi đến Làng Miêu. Bên cạnh chúng tôi, có xe của Lão Hà và một chiếc taxi Tương Thành màu vàng, tất cả đều trống trơn. Có vẻ như Lão Hà đã đưa Hoa Cô đến nơi an toàn. Còn Vương Ngọc, như Tiểu Lộ nói, sau khi cướp xe, cậu ta đã đi thẳng đến Làng Miêu.

"Mục đích của Hoa Kim Lan đến đây là gì?" Tôi hỏi Tiểu Lộ, tự hỏi liệu một linh hồn đã chết đã có ân oán gì mà khiến cô ấy làm một điều kinh hoàng như vậy sau khi nhập vào thể xác người khác.

"Nếu tôi biết, tôi nhất định đã ngăn cản nó trước. Chúng ta hãy vào làng xem xét. Tôi lần đầu đến đây, cậu quen thuộc hơn tôi, dẫn đường đi." Tiểu Lộ đáp.

Lại là một lần nữa trở lại chỗ cũ, tôi dẫn Tiểu Lộ đến cổng làng, tôi nhớ hôm đó tôi và Vương Ngọc gặp đám trẻ con chơi trò thổ phỉ chặn đường, Vương Ngọc đã mua kẹo cho bọn chúng và đưa chúng tôi đến nhà của Hoa Kim Lan, bây giờ cảnh còn người mất, trong lòng không tự chủ được mà tràn ngập một trận chua sót.

Ngôi làng vẫn như cũ, tuốt lúa, phơi đồ, cho lợn ăn tất bật. Không có dấu hiệu bị quấy rầy bởi kẻ sát nhân, tôi nghi ngờ Hoa Kim Lan đã thực sự trở lại. Tiểu Lộ nói không ai quy định kẻ sát nhân phải chém trước mặt mọi người, khi Vương Ngọc ra khỏi tòa nhà 2 và gặp hai hoặc ba người đi bộ trên đường nhưng không thấy cậu ấy ra tay. Hoa Kim Lan rõ ràng biết ai muốn giết và ai không giết.

Vừa đi vừa nói chuyện, chẳng mấy chốc chúng tôi đã đến nhà Hoa Cô. Tôi đoán Lão Hà tám phần cũng ở trong đó. Quả nhiên, vừa vào nhà đã thấy Lão Hà. Anh đang bưng một bát trà, ngồi trên chiếc ghế đẩu ở bên cạnh hành lang, nhấp một ngụm. Ở giữa nhà là một bà lão tóc bạc.

Nhìn thấy ân nhân, tôi bước thẳng tới, khuỵu gối xuống đất, quỳ lạy ba cái, đập đầu ba cái trước mặt bà bà.

"Con về rồi!" Bà bà nheo mắt nhìn tôi cười toe toét.

Hành động này khiến Lão Hà và Tiểu Lộ ở bên phải sửng sốt.

"Hiểu Vũ, cậu đang làm gì vậy?" Lão Hà kỳ quái hỏi.

"Bà bà là cứu tinh của chị em, lẽ ra em phải đến cảm ơn bà từ lâu nhưng vì sự chậm trễ trong khoảng thời gian này nên giờ em mới van xin bà thứ lỗi."

Bà bà mỉm cười, đến cạnh đỡ tôi đứng lên nói: "Không sao đâu, ta biết con gặp nạn, không cố ý đến muộn. Chị con không sao là tốt rồi, Hoa Cô đã nói với ta về bác sĩ Vương, chuyện tình cảm vốn dĩ không thể đoán trước được, đừng quá coi trọng nó."

Vừa nghe đến hai chữ Vương Ngọc, tôi lập tức trở nên kích động, nước mắt tôi không thể ngừng chảy xuống. Hiện tại họ vẫn chưa biết chuyện gì đang xảy ra. Tôi không thể không khóc khi kể cho họ nghe những gì đã xảy ra sau khi Hoa Cô và Lão Hà rời đi, thậm chí về việc nhìn thấy mẹ của Hoa Kim Lan trong biệt thự. Thấy bà bà nhíu mày, Lão Hà mặt tái mét, Hoa Cô trong phòng lặng lẽ đi ra, đứng nghe xong cũng ứa nước mắt, bầu không khí vô cùng nghiêm túc.
[/HIDE-THANKS]
 
Chương 135: Báo thù

[HIDE-THANKS]
Sau khi tôi nói xong, tất cả mọi người đều im lặng hồi lâu, tất cả đều mang vẻ mặt nghiêm túc. Cho đến khi vang lên một tiếng hét của trẻ con, bầu không khí căng cứng mới được phá vỡ.

Tìm kiếm theo tiếng hét, một đứa bé gầy gò đen nhẻm với mặt dây chuyền bằng ngọc treo trên ngực, từ phía sau Hoa Cô vụt ra, chạy đến giữa nhà, vênh váo như một con khỉ nhỏ trèo lên người bà lão. Bà lão dù đã lớn tuổi nhưng trông không hề xuề xòa, vòng tay ôm thằng bé vào lòng, nũng nịu và hôn lên má hắn.

"Vong nhi?" Tôi hét lên trong vô thức khi nhìn thấy mặt dây chuyền treo trên ngực đứa trẻ.

"Ha ha ha," bà bà lộ ra nụ cười, vừa đưa tay sờ sờ hắn, vừa nói với tôi: "Đừng gọi hắn là vong nhi, hắn là một đứa bé ngoan, ta đặt tên là Tinh Nhân"

Tiểu Lộ rất vui khi nhìn thấy Tinh Nhân, như thể hoàn toàn quên chuyện của Vương Ngọc, cậu ấy bước tới ôm hắn từ vòng tay của bà lão, lại là hôn, lại là trêu chọc.

Bà bà sửng sốt trước hành vi của cậu ta, ngẩng đầu nhìn tôi với ánh mắt dò hỏi.

Tôi cố ý bước tới và nói: "Đây là bạn cháu, Lý Tiểu Lộ."

"Ồ." Bà bà cau mày, tựa hồ có chút không hài lòng vì Tiểu Lộ đã không cúi chào khi đi vào. Bất đắc dĩ Tiểu Lộ đang ôm Tinh Nhân vô cùng thân thiết, tôi cũng không thể để anh ta quỳ xuống và lạy, chỉ có thể mỉm cười với bà bà, mong bà hãy thứ lỗi.

"Con vừa nói Hoa Kim Lan đã nhập vào Vương Ngọc, giết chết hai nhân viên bảo vệ?" Bà bà quay đầu lại và hỏi tôi thay vì nhìn Tinh Nhân và Tiểu Lộ.

"Thực ra có bốn nhân viên bảo vệ, hai người đã chết, hai người chưa qua khỏi cơn nguy kịch trong phòng chăm sóc đặc biệt." Tôi nói thêm.

"Hoa Cô lúc trước ở nhà Vương Ngọc, có giao tiếp với những người này không?" Bà bà có chút nghiêm nghị hỏi.

"À," Hoa Cô bước đến giữa nhà, ngồi bên cạnh Lão Hà, thản nhiên nói: "Trước kia ở nhà Vương Ngọc, nhân viên bảo vệ đã đến thăm chúng cháu vài lần. Biết chúng cháu đến từ nơi khác, không mang theo nhiều tiền, liền cho mượn năm trăm nhân dân tệ, còn tốt bụng chỉ cho cháu nơi có thể mua đồ ăn."

"Năm trăm tệ, lúc rời đi thì xử lý thế nào?" Bà bà lại hỏi.

Hoa Cô cúi đầu, giống như mình đã làm sai chuyện, hồi lâu mới nói: "Cháu đã trả cho Vương Ngọc hai nghìn tệ, nhưng năm trăm tệ của bảo vệ không trả hết. Thiếu hai trăm, vốn dĩ muốn quay về làng, nhờ Lão hà mang tiền về trả lại cho họ".

"Ây da!" Bà lão thở dài, ngả người ra tựa lưng, nhặt một điếu thuốc trên bàn, giũ chiếc túi vải in hình màu xanh treo trên đó rồi xoắn một mớ lá thuốc vào tẩu. Lão Hà lấy chiếc bật lửa ra kính cẩn bước tới châm cho bà một điếu thuốc. Bà bà hít một hơi, phun ra một ngụm khói, chậm rãi nói: "Có thể con đã phạm sai lầm lớn."

Khi nghe điều này, tất cả mọi người đều choáng váng. Tiểu Lộ đặt Tinh Nhân xuống, sững sờ nhìn bà bà, một lúc lâu sau mới nói: "Bà nói thế nghĩa là sao ạ?"

Bà bà không thèm nhìn Tiểu Lộ, coi cậu ấy như không tồn tại, quay mặt về phía Hoa Cô nói, "Trước kia ta đã nói với con, gia đình Hoa Kim Lan có thù với chúng ta từ bao đời nay. Bất cứ chuyện gì liên quan đến cô ta đều phải cẩn trọng. Nếu con nợ hai trăm tệ mà chưa trả lại, nhân viên bảo vệ đương nhiên sẽ hỏi Vương Ngọc. Hoa Kim Lan đang nhập vào Vương Ngọc, biết nhân viên bảo vệ giúp con, khó tránh khỏi xảy ra chuyện."

"Lý do này quá cường điệu! Hai trăm tệ có thể mang lại cái chết cho bốn nhân viên bảo vệ?" Tôi bất bình thay cho Hoa Cô. Hoa Cô vẫn đứng một bên, nắm chặt tà áo, nước mắt lưng tròng, thấy chính mình thật sự là thủ phạm giết nhân viên bảo vệ.

Bà bà mỉm cười bí ẩn và trả lời: "Cô ta nhất định phải giết người, giết ai cũng đều có tác dụng như nhau. Tại sao lại chọn nhân viên bảo vệ? Đó là bởi vì họ đã giúp đỡ Hoa Cô. Không chỉ muốn giết nhân viên bảo vệ, ngay cả mọi người ở đây, khả năng cao, cũng là mục tiêu hiện tại của cô ta."

Lời vừa nói ra, tất cả mọi người đều sửng sốt, ai nấy đều nín thở, không ai dám lên tiếng phản bác.
[/HIDE-THANKS]
 
Chương 136: Khế ước với Vong Linh Hải

[HIDE-THANKS]
Làn gió buổi sáng giữa mùa hè luôn phảng phất hương thơm. Người làng Miêu thường mở cửa sau khi thức dậy vào buổi sáng, một là để làn gió mang hương thơm vào nhà, hai là để ánh sáng chiếu qua khe cửa vào nhà. Vì độ dẻo kém của vật liệu xây dựng, ngôi nhà bằng đá phiến này hiếm khi có cửa sổ, cho dù là một cửa sổ rất nhỏ. Phòng chính của nhà bà bà không có cửa sổ cho nên cửa luôn mở cả ngày. Khi vào tôi không cần gõ cửa, bước thẳng từ sân vào nhà chính, quỳ xuống trước bà dập đầu ba cái.

Nhắc đến chủ đề nhạy cảm, ai cũng nín thở không dám nói to. Cánh cửa đang mở dường như trở thành bóng đen trong lòng mọi người, sợ nói ra điều gì sẽ bị người ngoài nghe thấy, chẳng khác gì bốn nhân viên bảo vệ bị sát hại.

"Đóng cửa, bật đèn." Bà bà ra lệnh. Lão Hà vội đi đóng cửa, Hoa Cô lấy trong tủ ra vài ngọn nến, lấy tia sáng cuối cùng còn sót lại trong khe cửa, đánh diêm, đốt nến, đưa cho từng người chúng tôi mỗi người một cây.

Bà bà đặt điếu thuốc trên tay xuống, hơi ngồi thẳng người về phía trước, nghiêm nghị nói: "Hoa Kim Lan nhập vào người Vương Ngọc, chỉ có hai con đường để đi, hoặc là siêu độ, hoặc là tìm cách để có được một cơ thể bất tử. Nếu cô ấy muốn siêu độ, nhất định sẽ không giết người. Vong linh có thể ký giao ước với biển Vong Linh đánh đổi mạng sống của 99 người để lấy một cơ thể bất tử. Ta sợ cô ta đã có hợp đồng này và đang thực hiện lời hứa của mình."

Thì ra bà bà cũng biết biển Vong Linh. Nghĩ lại những chuyện đã gặp ở biển Vong Linh, nỗi buồn mất đi một người bạn, một lần nữa lại bao trùm trong trái tim tôi. Đầu tiên là Hầu Đại Dũng, và sau đó là Vương Ngọc, thế giới đầy bi thương đã hành hạ tôi đến tận tâm cam.

Tuy nhiên, ngay lúc này một người khác quen thuộc với biển Vong Linh đã xuất hiện, nhưng đó là một tai nạn trong một vụ tai nạn. Tôi mở to mắt nhìn bà, như thể bà có thể giúp tôi giải thoát khỏi cơn đau, vì vậy tôi hỏi: "Bà cũng biết Biển Vong Linh?"

"Chuyện đó đã rất lâu rồi. Cháu đã bao giờ nhìn thấy một bức ảnh cũ về một người đàn ông với cuốn sách trên tay ngồi tựa vào một chiếc ghế trống chưa? Bức ảnh này hẳn là có trong nhà của minh huynh." Bà bà hướng miệng về phía Tiểu Lộ nói.

Không ngờ bà bà biết về tấm ảnh cũ này! Tấm ảnh đó là thứ đầu tiên tôi nhìn thấy khi bước chân vào biệt thự của Lý Tiểu Hào và cũng đã được Lão Hà nhắc đến sau đó, vì thế nên tôi rất ấn tượng. Hơn nữa bà cũng biết Tiểu Lộ có minh huynh, điểm này chúng tôi chưa nói một lời nào kể từ khi bước vào cửa. Có vẻ như bà biết nhiều thứ hơn chúng tôi tưởng.

Tiểu Lộ cũng tràn đầy kinh ngạc, không ngờ thân thế của mình lại bị một bà lão vô danh nhìn thấu trong nháy mắt.

"Thực ra, ta chính là người ngồi trên ghế, đáng lẽ ta phải lên ảnh, nằm dưới mộ cùng chồng." Bà bà nhàn nhạt nói, nhắc đến chữ chồng, khóe miệng nở một nụ cười, bị ánh sáng từ ngọn nến chiếu đến khiến cho người ta có cảm giác hơi quỷ dị.

Mọi người không nói gì, lặng lẽ chờ bà bà kể lại câu chuyện kinh dị về việc bà biến mất khỏi bức ảnh.

"Cái hay của cuộc đời là không ai có thể thoát khỏi cái kết cuối cùng, khi những người thân xung quanh bạn rời bỏ bạn, sự bất tử giống như một cơn ác mộng để bạn ở một thế giới xa lạ và chịu đựng nỗi đau cô đơn đến hết đời, nỗi buồn chia tay, chấp nhận trừng phạt những lỗi lầm mình gây ra do oán hận. Cơ thể bất tử là báu vật mà bạn hằng mơ ước, đồng thời nó cũng là thủ phạm kéo bạn vào vũng lầy của ác mộng khiến bạn không bao giờ được bình yên." Bà bà thở dài, nhìn Hoa Cô đứng một bên rồi nói: "Một ngày nào đó, Hoa Cô cũng sẽ bỏ tôi mà đi như bao người khác, bỏ tôi lại một mình trong nỗi buồn của ký ức năm xưa, nỗi oán hận mang lại chính là sự tra tấn vĩnh viễn không bao giờ chấm dứt." Vì vậy, lời hứa mà ta cần Hiểu Vũ thực hiện ngày hôm đó là giúp ta thoát khỏi cơ thể bất tử giống như cơn ác mộng này."
[/HIDE-THANKS]
 
Chương 137: Cơ thể bất tử và đau khổ vĩnh hằng

[HIDE-THANKS]
Lời nhận xét của bà bà khiến mọi người dường như hiểu ra. Tôi tự hỏi nếu bà lập giao ước với biển Vong Linh như vừa nói và đánh đổi 99 mạng sống để lấy một cơ thể bất tử, chẳng phải toàn thân cũng dính đầy máu của những người đã chết oan uổng sao? Tuy nhiên, có vẻ hơi khó khăn đối với tôi khi kết nối bà lão tóc bạc trước mặt tôi với con quỷ giết người. Tôi muốn hỏi làm thế nào mà bà giết 99 người đó, nhưng lời nói đến miệng mà tôi không thể cất tiếng. Ai cũng đều có những điều mà không muốn người khác biết, e rằng câu hỏi này chạm đến sâu thẳm tâm hồn bà, hỏi một bà lão vốn có lòng ăn năn hối lỗi thì thật là xúc phạm. Đừng hỏi, hãy để quá khứ ngủ yên. Tôi chỉ lặng lẽ lắng nghe lời của bà.

"Bà, chúng ta phải làm sao bây giờ? Hoa Kim Lan tới giết chúng ta sao?" Thấy mọi người im lặng, Hoa Cô thận trọng hỏi bà bà, dùng câu hỏi đưa mọi người trở về thực tại.

"Có tất cả bao nhiêu người trong làng?" Bà bà hỏi

"Làng rất nhỏ, có hơn trăm người." Hoa Cô đáp.

"Gần như, có thể là đêm nay, cô ta muốn một lưới bắt hết, không để lại người sống, như vậy mới không phải lo lắng." Bà bà khẳng định nói.

Câu nói này khiến tôi nổi da gà khắp người, giọng điệu chắc như đinh đóng cột như vậy, dường như muốn nói hồi đó bà cũng làm như vậy, "Một mẻ lưới bắt hết, không chừa một người", thực sự là một cảnh tượng đẫm máu!

Tiểu Lộ hắng giọng ho khù khụ, mọi người quay lại, mới phát hiện cậu ấy đã ngồi im lặng trong góc từ lâu, sự lặng lẽ có vẻ như bị lãng quên. Cậu ta trầm giọng, có chút đăm chiêu hỏi: "Bà, số mệnh cuối cùng của mỗi vong linh là mang dòng máu mà mình đã hấp thụ vào biển vong linh, truyền sức mạnh cho sự tồn tại của biển vong linh. Cơ thể bất tử đến từ khế ước giữa biển Vong Linh với vong linh có mối liên hệ gì? Nó không phải là số mệnh của vong linh?"

Bà bà cười giận dữ, hình như có chuyện gì đó giữa bà và gia đình Tiểu Lộ. Tôi chợt nghĩ đến mẹ của Hoa Kim Lan, bà lão lưng còng kia là quản gia của biệt thự của Tiểu Lộ, mà bà bà vừa nói gia đình Hoa Kim Lan có thù với bà từ bao đời nay, khó trách Tiểu Lộ thấy bà không cúi chào, còn bà luôn có thái độ kỳ lạ khi gặp cậu ấy, nhìn cậu ấy với ánh mắt có chút khinh miệt. Điều này chắc chắn phải có nguyên nhân sâu xa của nó.

"Cháu đang so sánh ta với người anh trai độc ác của mình cùng với nhóm vong linh côn đồ của hắn, ai đã ở trên thế giới này lâu hơn?" Một mùi thuốc súng bốc ra từ lời nói của bà bà.

Tiểu Lộ lập tức sững sờ, cúi đầu ngồi yên lặng, không biết nên hay không phản bác những gì bà nói.

Bà bà thay đổi giọng điệu và chậm rãi nói: "Các vong linh không thể thoát khỏi số phận của họ, họ cũng giống như con người, sinh ra và chết đi, luân hồi là vô tận. Cơ thể bất tử là một xác chết biết đi, sống một mình trong thế giới này, nhìn vào thời gian và không gian thay đổi, cũ và mới, sử dụng ký ức để làm cho cơ thể lạnh giá này có một chút cảm giác con người. Đây là hai con đường khác nhau, cả hai đều là quà tặng từ biển vong linh, chúng đến từ cùng một nguồn gốc. Điểm khác biệt là vong linh với sứ mệnh có sức mạnh siêu việt thiên nhiên ban tặng, cơ thể bất hoại chỉ là một cơ thể, vì vậy một khi bắt đầu giết chóc, chúng ta phải diệt trừ tận gốc rễ nếu không sẽ luôn luôn có kẻ thù muốn phá hủy cơ thể quý báu này. Nhiều người và vong linh vẫn cố chấp muốn có được cơ thể này. Họ cho rằng trường sinh bất tử là vĩnh hằng, mãi mãi có thể thỏa mãn những ham muốn tham lam của họ. Nhưng không biết nó là đau khổ nhiều hơn hạnh phúc. Đi ngược với tạo hóa sẽ chẳng bao giờ có được hạnh phúc, niềm vui ta từng có đều đến từ ký ức."
[/HIDE-THANKS]
 
Chương 138: Ngay đêm nay

[HIDE-THANKS]
Nghe bà nói về điều đó, tôi cảm thấy như một thế giới xa xăm. Những vong linh trong biệt thự, những thây ma ở Tĩnh Âm thôn vẫn chưa biến mất khỏi tâm trí tôi, giờ lại xuất hiện một cơ thể bất tử. Hơn nữa cơ thể bất tử này đang ngồi cách tôi chỉ một mét, dùng chính máu của mình để giải cứu người chị gái đang hôn mê sâu.

Tôi không thể ngửa mặt lên trời thở dài, khi nào trò chơi bất tử này mới kết thúc? Tại sao rất nhiều vong linh không muốn từ bỏ thế giới, dùng mọi cách chống lại số mệnh bẩm sinh của họ.

"Đêm nay chính là thời điểm Hoa Kim Lan ra tay?" Câu nói của Lão Hà đánh thức tôi khỏi sự trầm ngâm. Suýt nữa thì quên mất, làm thế nào để cứu khẩn cấp giải Vương Ngọc, ngăn chặn Hoa Kim Lan gây ra một vụ thảm sát mới là điều chúng tôi phải cố gắng làm.

Tuy nhiên, câu nói tiếp theo của bà bà lại khiến mọi người hoảng sợ: "Đêm nay là mùng 1, ngày này hàng tháng, đàn ông trong làng đều tập trung ở nhà từ đường để thắp hương cho tổ tiên". Từ đường ở Làng Miêu là nơi thờ cúng tổ tiên linh thiêng, bảo vệ bao thế con cháu của Làng Miêu, giúp họ không thể bị ma quỷ làm hại. Việc thờ cúng tổ tiên bắt đầu sau khi mặt trời lặn, cũng là lúc thời điểm có nhiều người nhất. Hoa Kim Lan có thể sẽ xuất hiện vào thời điểm đó, giết nhiều người nhất trong thời gian nhanh nhất. Sau đó, cô ta sẽ lục soát từng nhà. Bất cứ thứ gì còn sống đều không thể thoát khỏi nanh vuốt của cô ta. Việc này phải được thực hiện nhanh chóng và gọn gàng. Vì cô ấy đã giết người đầu tiên, 99 mạng người phải được thu thập trong vòng ba ngày. Hợp đồng sẽ tự động hết hạn. Mà bản thân cô ấy sẽ bị truy nã vì tội giết người vô tội một cách bừa bãi. Do đó, con đường này không có đường quay trở lại, chỉ cần bắt đầu cô ta nhất định sẽ đi đến cùng. "

" Sao cô ta có thể tàn nhẫn như vậy mà đánh đổi mạng sống của cả làng để lấy một thân xác lạnh lẽo? "Hoa Cô giận dữ kêu lên. Giọng nói vừa dứt, sự sợ hãi trong mắt cô lập tức biến thành tự trách. Bởi vì trong khi lên án Hoa Kim Lan, cô ta cũng đang lên án bà lão đã nuôi dưỡng mình.

Vừa dứt lời này, bầu không khí lại trở nên nghiêm túc, giống như trở về mùa đông giá rét, thổi một hơi vào không khí có thể hình thành băng tuyết rơi xuống đất, tất cả mọi người đều không nói nên lời.

Một lúc sau, bà bà từ trên ghế đi xuống, ghé vào tai Tiểu Lộ, nhẹ nhàng nói:" Chàng trai trẻ, ngươi biết cách siêu độ cô ta? Nếu không, ngươi sẽ không theo Hiểu Vũ về thôn. "

Tiểu Lộ gật gật đầu, nhớ lại những gì đã nói với tôi trong biệt thự rồi lẩm bẩm:" Tìm được thi thể chôn theo hướng bắc, quay mặt nam. Xin đạo sĩ lập bàn thờ và làm phép. "Chúng ta cũng có một cành đào, là mẹ của Hoa Kim Lan đã tặng nó cho Vương Ngọc, đặt trên người Vương Ngọc, linh hồn của Hoa Kim Lan sẽ chìm vào giấc ngủ sâu, nhưng tác dụng sẽ không kéo dài cho đến khi con gà trống cất tiếng gáy."

Bà bà trở lại chỗ ngồi, rít hai hơi thuốc, nheo mắt ngửi mùi khói nghi ngút rồi nói đùa: "Con trai cũng giống cha, không bao giờ đánh trận mà không chuẩn bị".

"Bây giờ còn mười giờ nữa trời mới tối, chúng ta nên chia quân làm hai nhóm, một nhóm tìm kiếm thi thể của Hoa Kim Lan, nhóm còn lại tìm đạo sĩ." Lão Hà đứng dậy, vừa nói vừa lấy cái bật lửa đã mang ra châm lửa cho bà bà cất vào ba lô, chuẩn bị phân chia công việc cho mọi người, rồi sắp xếp hành động sau.

"Để Hoa Cô đi tìm đạo sĩ, mấy người đàn ông đều đi tìm thi thể. Ta cứ giữ cái thân già ở đây, xem cô ta tới sẽ nói gì với ta." Bà bà ra lệnh dứt khoát, có chút khí thế giống thống soái Quế Anh. Chỉ là chủ soái không cần phải ra mặt, ngồi trong nhà với một cơ thể bất tử đã đủ đáng sợ rồi.
[/HIDE-THANKS]
 
Chương 139: Hoang sơn dã lĩnh

[HIDE-THANKS]
Nói thêm lời nào cũng là dư thừa, mọi người hành động ngay lập tức. Hoa Cô đi tìm một vị cao tăng, tôi dựa vào ký ức về cái đêm bắt được tên mặt sẹo, đưa Lão Hà và Tiểu Lộ lên núi để tìm thi thể của Hoa Kim Lan.

Tôi nhớ lúc linh hồn của mình lang thang trong ngôi biệt thự, bà lão lưng gù nói rằng Hoa Kim Lan đã bị giết tại nơi Vương Ngọc đang đứng, nếu không có ai di chuyển, thi thể vẫn sẽ ở đó. Đêm đó, một nhóm người đã dập tắt ngọn đuốc, dựa vào cảm giác mà mò mẫm lên lưng chừng núi. Hiện tại là ban ngày, nó hoàn toàn khác với khung cảnh lúc đó, tôi chỉ có thể phán đoán đại khái vị trí mà lúc đó Hoa Kim Lan chết.

Trong núi đá chụm lại um tùm, cây cối thưa thớt, chúng tôi lần theo dấu vết của người đi trước, dẫm lên đá, từng bước leo lên, tôi cố gắng so sánh từng gốc cây và tảng đá đi qua với ký ức đêm đó, cố tìm những điểm tương đồng, tìm kiếm vị trí chính xác của vụ việc.

Tuy nhiên, tôi phải thừa nhận rằng đây là một công việc khó khăn. Vì đêm đó tôi di chuyển trong bóng tối nên những gì tôi nhìn thấy và cảm nhận đều không có thật, sau một thời gian dài, ký ức ban đầu vốn rõ ràng đã sớm lặng lẽ mờ đi. Việc vẽ một bản đồ chính xác trong tâm trí tôi gần như không thực tế.

Khi tôi đi đến lưng chừng núi, tất cả những gì tôi thấy dọc đường chỉ là cây bụi, ngoại trừ đá, không có máu, không có xác chết, và thậm chí động vật nhỏ cũng không thấy một nửa. Sẽ thích hợp hơn nếu miêu tả khung cảnh trước mắt bằng những ngọn núi cằn cỗi và những rặng núi hoang vu.

Sự tin tưởng ban đầu của Lão Hà đối tôi có chút lung lay, chống nạnh đứng trên tảng đá, lấy tay áo lau mồ hôi, nói: "Hiểu Vũ, rốt cuộc cậu có chỉ đúng hướng không đấy? Chúng ta đã đi hơn nửa sườn núi, ngoại trừ một con đường nhỏ như vậy để chứng minh có người đã tới ngọn núi này, hoàn toàn không có dấu hiệu của một nhóm người chém giết lẫn nhau như cậu đã nói. Nếu đã từng xảy ra trận chiến ở đây, có một số đặc điểm là rất rõ ràng. Đầu tiên là vết máu, ngay cả khi trời mưa, vết máu sẽ đọng lại trên các kẽ đá hoặc thân cây và không bị rửa trôi hoàn toàn. Tuy nhiên, theo tôi biết thì tuyến đường từ Tương Thành đến làng Miêu gần một tháng nay không có mưa. Các phương tiện truyền thông đang phát tin tức về cứu trợ hạn hán mỗi ngày. Hạn hán nghiêm trọng đến mức chúng ta không nhìn thấy bất kỳ vết máu nào trên đường đi. Thứ hai là dấu vết của trận chiến, những dấu vết này thường được thể hiện trên cây và đá, chẳng hạn như: Cành cây gãy dọc đường đi, đá bật từ dưới lên sẽ lộ ra bùn tươi. Nhưng nếu nhìn vào con đường này, tất cả đá đều mịn và trắng, điều đó chứng tỏ rằng chúng không bị lật trong thời gian dài, nắng gió rất sạch sẽ. Cây cối dọc đường cũng phát triển tốt, tuy thưa thớt, không nhiều nhưng cây cối đều phát triển mạnh và không có dấu hiệu gãy đổ, anh nghi ngờ rằng ngọn núi này không phải là ngọn núi mà cậu đã từng đến trước đây."

Lão Hà nói như súng liên thanh, nói về tôi như một tên ngốc, như thể tôi cố tình giả vờ mình biết đường, nhưng thực sự thì đúng là tôi không biết, vì vậy tôi đã đưa mọi người đi lung tung như trò hề. Nghe không vừa tai cho lắm, tôi có chút không vui, vươn mặt nói với anh ta: "Nếu mọi chuyện đều tuân theo quy tắc, chúng ta không cần phải đến đây từ Tĩnh Âm sơn, anh đã thấy những điều kỳ lạ ở Tĩnh Âm sơn chưa? Anh chưa từng gặp thây ma và vong linh? Bạch Hoa Kiền xuống nước nửa tiếng đồng hồ mà không cần thở, không phải bị anh uy hiếp bằng sâu ăn thịt người sao? Chính anh đã lấy sâu ăn thịt người ra khỏi cái chai trước ngực, cuối cùng anh lại tự tay ném lên sách tem, để mọi người giữ mạng mà chạy ra ngoài."

Khi những lời này được nói ra, miệng của Lão Hà đã bị chặn lại. Anh ta lắc đầu và tiếp tục đi lên lưng chừng núi.
[/HIDE-THANKS]
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back