Minh Nguyệt
Thanh Xuân
Bài viết: 499 

Chương 230: Mục đại bưng giấm uống ừng ực
[HIDE-THANKS]Đó là ánh mắt đầu tiên của anh khi nhìn thấy cô gái này liền muốn bảo vệ.
Loại cảm giác này, khi anh nhìn thấy Cố Bình An lần nữa, càng thêm mãnh liệt, cho dù Cố Bình An chỉ nhíu mày một chút, anh cũng cảm thấy hơi thương tiếc, chỉ muốn dốc hết tất cả đi trả thù tên đàn ông đã tổn thương cô. Sau khi trở về New York, anh cố ý phái người điều tra Mục Lăng, kết quả làm anh giật nảy cả mình, nếu không phải vì phần điều tra này, anh cũng sẽ không đến đảo Tử Vong. Mục Lăng bạc tình bạc nghĩa, Cố Bình An đơn thuần trọng tình, bọn họ cũng không phải là một cặp đẹp đôi.
Mục Vân Sinh nhíu mày, "Tiêu Dao, cô ấy là vị hôn thê của Mục Lăng."
"A Sinh, chuyện này cậu đừng nhúng tay, tôi có chừng mực, nếu Bình An thích Mục Lăng, tôi sẽ không ép cô ấy." Cố Bình An là một con người, không phải là một món hàng, anh cũng không muốn áp đặt suy nghĩ của mình lên người Cố Bình An, đó không phải là tác phong của anh, An Tiêu Dao nói, "Tình cảm mà tôi đối với Bình An không giống cậu nghĩ đâu."
Anh không hề giải thích cái gì, A Sinh bị kẹp ở giữa không biết làm thế nào, nhưng anh cũng có suy nghĩ riêng của mình.
Quần áo Cố Bình An cũng không nhiều, gần đây nhiệt độ giảm, ban đêm hơi lạnh, cô mua một cái áo chẽn cao bồi, cô rửa mặt, vừa mới lấy áo khoác ra đã thấy Mục Lăng không mời mà tới, sắc mặt âm trầm, cô dù bận vẫn ung dung nhìn anh, Roman, trong lòng cô sinh ra rất nhiều chuyện, cô lại suy nghĩ một lần nữa, cũng có cái nhìn mới, nhưng bây giờ lại không biết nên đối mặt với Mục Lăng như thế nào, cô còn chưa nghĩ kỹ nên xử lý chuyện này như thế nào, An Tiêu Dao tới, làm cô thả lỏng một chút, không còn quá chú ý đến Mục Lăng nữa, anh Tiêu Dao sẽ bảo vệ cô thật tốt, cô chính là chắc chắn chỗ này.
"Em cứ như vậy không thể chờ thêm được nữa muốn cùng An Tiêu Dao ra ngoài hẹn hò?" Giọng anh không thân thiện, thái độ lạnh lùng, thân hình cao to dựa ở trên cửa, như là một tên thợ săn đang nhìn con mồi.
Quần áo của Cố Bình An đều đã thay đổi.
Một cái áo sơ mi tơ tằm, có nút thắt hình con bướm màu trắng, quần bò màu đen, toàn bộ vạt áo nhát vào trong quần, mái tóc dài buông xuống, tự nhiên hào phóng lại có một loại gọn gàng khí chất quyến rũ. Môi đỏ, bôi thêm một lớp sơn bóng, thoạt nhìn thanh xuân dào dạt, diễm lệ vô song, hoàn mỹ đến không thể tưởng tượng được, đáy mắt Mục Lăng, có thêm một tia cướp đoạt cùng đố kị.
Người phụ nữ của anh đẹp như vậy, thế nhưng lại sắp sửa xuất hiện trước mặt người đàn ông khác, trong lòng anh làm thế nào cũng không áp chế được cơn giận này. Nhắc tới cũng kỳ lạ, anh nuôi vài người phụ nữ, điều kiện duy nhất chính là trong lúc ở cùng anh, không cho phép có quan hệ nam nữ lung ta lung tung. Đã từng có một nữ minh tinh, vào lúc anh ra nước ngoài, dụ dỗ đàn ông khác, lại cấu kết với một gã đại gia khác, ý đồ lừa dối anh. Lúc đó anh cũng không tức giận gì, chỉ cảm thấy chán ghét, đoạn tuyệt quan hệ với cô ta, sau đó gặp mặt cũng bình thường, không để ở trong mắt, anh vẫn luôn hy vọng, người đàn bà của anh trang điểm đẹp một chút, mang ra ngoài cũng rất có mặt mũi. Nhưng đối với Cố Bình An, anh lại hận, ước rằng cô không biết phối quần áo, ước cô càng mộc mạc càng tốt.
"Đúng vậy, anh Tiêu Dao vừa dịu dàng vừa đẹp trai, kiến thức lại sâu rộng, lại có thể chọc em vui vẻ, ở cùng anh ấy em rất vui vẻ." Này tuyệt đối là lời nói thật, nói những lời này ra, chắc chắn sẽ chọc tức Mục Lăng.
Cố Bình An cảm thấy, cô chắc chắn là cố ý, thậm chí mang theo một thái độ khiêu khích.[/HIDE-THANKS]
Loại cảm giác này, khi anh nhìn thấy Cố Bình An lần nữa, càng thêm mãnh liệt, cho dù Cố Bình An chỉ nhíu mày một chút, anh cũng cảm thấy hơi thương tiếc, chỉ muốn dốc hết tất cả đi trả thù tên đàn ông đã tổn thương cô. Sau khi trở về New York, anh cố ý phái người điều tra Mục Lăng, kết quả làm anh giật nảy cả mình, nếu không phải vì phần điều tra này, anh cũng sẽ không đến đảo Tử Vong. Mục Lăng bạc tình bạc nghĩa, Cố Bình An đơn thuần trọng tình, bọn họ cũng không phải là một cặp đẹp đôi.
Mục Vân Sinh nhíu mày, "Tiêu Dao, cô ấy là vị hôn thê của Mục Lăng."
"A Sinh, chuyện này cậu đừng nhúng tay, tôi có chừng mực, nếu Bình An thích Mục Lăng, tôi sẽ không ép cô ấy." Cố Bình An là một con người, không phải là một món hàng, anh cũng không muốn áp đặt suy nghĩ của mình lên người Cố Bình An, đó không phải là tác phong của anh, An Tiêu Dao nói, "Tình cảm mà tôi đối với Bình An không giống cậu nghĩ đâu."
Anh không hề giải thích cái gì, A Sinh bị kẹp ở giữa không biết làm thế nào, nhưng anh cũng có suy nghĩ riêng của mình.
Quần áo Cố Bình An cũng không nhiều, gần đây nhiệt độ giảm, ban đêm hơi lạnh, cô mua một cái áo chẽn cao bồi, cô rửa mặt, vừa mới lấy áo khoác ra đã thấy Mục Lăng không mời mà tới, sắc mặt âm trầm, cô dù bận vẫn ung dung nhìn anh, Roman, trong lòng cô sinh ra rất nhiều chuyện, cô lại suy nghĩ một lần nữa, cũng có cái nhìn mới, nhưng bây giờ lại không biết nên đối mặt với Mục Lăng như thế nào, cô còn chưa nghĩ kỹ nên xử lý chuyện này như thế nào, An Tiêu Dao tới, làm cô thả lỏng một chút, không còn quá chú ý đến Mục Lăng nữa, anh Tiêu Dao sẽ bảo vệ cô thật tốt, cô chính là chắc chắn chỗ này.
"Em cứ như vậy không thể chờ thêm được nữa muốn cùng An Tiêu Dao ra ngoài hẹn hò?" Giọng anh không thân thiện, thái độ lạnh lùng, thân hình cao to dựa ở trên cửa, như là một tên thợ săn đang nhìn con mồi.
Quần áo của Cố Bình An đều đã thay đổi.
Một cái áo sơ mi tơ tằm, có nút thắt hình con bướm màu trắng, quần bò màu đen, toàn bộ vạt áo nhát vào trong quần, mái tóc dài buông xuống, tự nhiên hào phóng lại có một loại gọn gàng khí chất quyến rũ. Môi đỏ, bôi thêm một lớp sơn bóng, thoạt nhìn thanh xuân dào dạt, diễm lệ vô song, hoàn mỹ đến không thể tưởng tượng được, đáy mắt Mục Lăng, có thêm một tia cướp đoạt cùng đố kị.
Người phụ nữ của anh đẹp như vậy, thế nhưng lại sắp sửa xuất hiện trước mặt người đàn ông khác, trong lòng anh làm thế nào cũng không áp chế được cơn giận này. Nhắc tới cũng kỳ lạ, anh nuôi vài người phụ nữ, điều kiện duy nhất chính là trong lúc ở cùng anh, không cho phép có quan hệ nam nữ lung ta lung tung. Đã từng có một nữ minh tinh, vào lúc anh ra nước ngoài, dụ dỗ đàn ông khác, lại cấu kết với một gã đại gia khác, ý đồ lừa dối anh. Lúc đó anh cũng không tức giận gì, chỉ cảm thấy chán ghét, đoạn tuyệt quan hệ với cô ta, sau đó gặp mặt cũng bình thường, không để ở trong mắt, anh vẫn luôn hy vọng, người đàn bà của anh trang điểm đẹp một chút, mang ra ngoài cũng rất có mặt mũi. Nhưng đối với Cố Bình An, anh lại hận, ước rằng cô không biết phối quần áo, ước cô càng mộc mạc càng tốt.
"Đúng vậy, anh Tiêu Dao vừa dịu dàng vừa đẹp trai, kiến thức lại sâu rộng, lại có thể chọc em vui vẻ, ở cùng anh ấy em rất vui vẻ." Này tuyệt đối là lời nói thật, nói những lời này ra, chắc chắn sẽ chọc tức Mục Lăng.
Cố Bình An cảm thấy, cô chắc chắn là cố ý, thậm chí mang theo một thái độ khiêu khích.[/HIDE-THANKS]
Chỉnh sửa cuối: