Ngôn Tình [Edit] Chồng Trước Ra Lệnh Truy Bắt: Phúc Hắc Boss Ngốc Manh Thê - Trình Ninh Tĩnh

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Minh Nguyệt, 19 Tháng tám 2019.

  1. Minh Nguyệt Thanh Xuân

    Bài viết:
    499
    Chương 90: Nhân sinh nếu như lần đầu gặp gỡ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ba mẹ tình cảm sâu đậm, nhưng năm đó vào thời điểm ba cần chút tiền bạc, đã từng cứu viện Mục gia, đáng tiếc, Mục gia thờ ơ lạnh nhạt, hoặc là muốn cho ba một bài học, hoặc là vì khẩu khí, nói chung, Mục gia cự tuyệt hỗ trợ, ba cũng bởi vậy mà đi khắp nơi bôn ba, mất đi mạng sống. Đoạn thời gian mẹ bị bệnh nặng đó, rõ ràng chỉ cần một khoản tiền là có thể phẩu thuật, có thể khôi phục, nhưng lại cắn răng, không muốn để người Mục gia tìm tới hắn, cũng không đồng ý cầu viện Mục gia, sau khi hắn lớn lên, không oán hận Mục gia, cũng không thích Mục gia, nói chung chính là người xa lạ.

    Bọn họ không đáng để hắn tức giận.

    Hắn cũng đã quên, lần trước tức giận là vào lúc nào.

    Hắn ở Vương Bài học được chuyện làm thứ nhất chính là khống chế tính khí.

    "Nếu như bọn họ tìm thấy anh sớm một chút, anh sẽ không phải chịu khổ, bà nội cũng sẽ không nói lời khó nghe như vậy."

    "Này cùng Mục gia không liên quan." Mục Vân Sinh nói, "Mặc kệ anh xuất thân như thế nào, nếu như bản thân anh mạnh mẽ, không ai có thể coi thường anh, cho nên anh bị người ta coi thường, chẳng qua là vì lúc đó năng lực của anh quá yếu, không đủ mạnh, không trách được người khác."

    Mình muốn được tôn trọng thì mình phải tự tạo ra điều kiện, nếu mình không tự tạo ra được điều kiện, thì không thể oán trách người khác coi thường mình được.

    Lý Hoan Tình khâm phục Mục Vân Sinh nhất đó chính là ở điểm này, hắn chưa bao giờ oán trách trời đất.

    "Anh có hơi đói bụng." Mục Vân Sinh từ tốn nói.

    Lý Hoan Tình nở nụ cười, "Em cũng hơi đói bụng, ở lễ đính hôn cũng không ăn được thứ gì."

    Cô chỉ lo tìm hắn, mất tập trung, làm sao có khả năng ăn được thứ gì đây.

    "Em đã nói em rất quen thuộc thành phố S, vậy thì đưa anh đi ăn khuya đi."

    "Không thành vấn đề." Lý Hoan Tình nói, đưa tay đón xe, Mục Vân Sinh nói, "Xe của anh đậu ở tầng hầm, em chờ chút sẽ có người lái đến đây."

    "Được."

    Đợi một chút, một chiếc Porsche 918 màu xám đậu ở trước mặt bọn họ, một tên mặc áo đen xuống xe, Mục Vân Sinh gật đầu, Mục Vân Sinh nói, "Lên xe đi."

    "Xe đẹp ghê." Lý Hoan Tình nói, Lý gia cũng có tiền có thế, nhưng xe cũng phải đúng quy cũ, căn bản là xe xứng với chính phủ, xe thể thao chỉ có một chiếc, vào sinh nhật 18 tuổi Tần Mục đã tặng cho cô, không có chiếc xe nào đẹp như vậy.

    "Ngồi thoải mái là tốt rồi."

    Lý Hoan Tình nghĩ, Mục Vân Sinh bây giờ đã công thành danh toại rồi, hắn rõ ràng chỉ lớn hơn cô một chút, cô vừa mới lên đại học thôi, mấy năm qua Mục Vân Sinh đã làm cái gì, trải qua dạng sinh hoạt thế nào, từng có kinh nghiệm ra sao đây?

    Cô thật không biết gì cả.

    Bỏ đi, thật ra cũng không quá quan trọng, cô chỉ cần biết, đây là Mục Vân Sinh, vậy là đã đủ rồi.

    Xe thể thao chạy đến quan ăn ở ven đường, Lý Hoan Tình nghĩ, hay là bọn họ mở ra tiền lệ.

    Cô vốn cho rằng Mục Vân Sinh sẽ rất chú ý, chí ít, Tần Mục sẽ không thích tới nơi này ăn uống, nhưng cô lại rất thích, mỗi lần đều cùng Cố Bình An ăn đến rất vui vẻ. Cô đã từng mang Tần Mục tới một lần, tuy rằng Tần Mục chưa nói không thích, nhưng cũng không ăn được mấy cái, cô cũng hiểu rõ. Sau đó không bao giờ mang Tần Mục đến nơi này nữa, chuyện như vậy cưỡng cầu không được, mỗi người đều có nếp sống không giống nhau.

    Ai biết Mục Vân Sinh không chút nào chú ý hoàn cảnh, tiện tay gọi vài phần hải sản, rồi gọi thêm hai lon bia.

    "Uống không?"

    "Uống."
     
    Kevin Truong, Thao.0792xuanbach thích bài này.
  2. Minh Nguyệt Thanh Xuân

    Bài viết:
    499
    Chương 91: Ngụy mù chữ, thật học bá

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khu chợ ở con đường này ban đêm rất náo nhiệt, đồ ăn khuya không thiếu gì cả, vô cùng phong phú, khẩu vị không tệ, chợ đêm trên đường giá cả rất bình dân, bình thường tới đều là một số giai cấp trung lưu, hoặc là giai cấp sản lượng thấp. Nhưng mà, phố ở đây tương đối náo nhiệt, lại ở gần trường đại học, không ít sinh viên cũng nhân cơ hội này đến đây ăn vặt, người trẻ tuổi đặc biệt nhiều, quy hoạch lại tốt, cũng không có vẻ quá chen chúc.

    Lý Hoan Tình và Cố Bình An thích nhất là quán ăn này, có món nướng, có hải sản tươi, bún, món rang, khẩu vị không tệ, thời điểm bọn họ chạy tới đã là 11 giờ, các sinh viên đại học về gần hết, không còn nhiều người. Bờ sông nhỏ tùy ý dựng một lều bạt, sắp xếp bàn và ghế nhựa, tùy ý ngồi.

    Lý Hoan Tình lại gọi thêm một phần phở xào, một phần rau xào.

    "Trong thành phố S nơi ăn vặt này, chắc anh chưa từng ăn qua nhỉ." Lý Hoan Tình hỏi.

    Mục Vân Sinh nói, "Anh ở thành phố S này không lâu, khi còn bé phải giúp mẹ làm việc, rất ít đi tới những nơi này."

    Lý Hoan Tình cũng nghĩ ra, năm đó người giúp việc Lý gia rất ít, trên căn bản chỉ có một mình mẹ Mục Vân Sinh làm việc, đại đa số thời gian của hắn đều giúp mẹ, bởi vì vấn đề về hộ khẩu vẫn chưa giải quyết, nên không thể đi học. Lúc đó bà nội đã hứa cho Mục Vân Sinh vào hộ khẩu, vốn cũng là một chuyện rất đơn giản, nhưng bởi vì chị họ luôn đi tìm Mục Vân Sinh, lòng bà nội sinh khúc mắc nên vẫn không làm.

    Trong ký ức của cô, Mục Vân Sinh chưa bao giờ đi học.

    Nhưng mà, vừa nãy ở trên xe, Mục Vân Sinh nhận ba cuộc điện thoại, nói lưu loát một tràng tiếng Anh, một tràng tiếng Pháp, tiếng Pháp cô chỉ nghe hiểu sơ sơ, lúc đó cô liền nghĩ, mười năm nay Mục Vân Sinh chắc chắn bỏ ra không ít công sức.

    Học một ngôn ngữ, tiêu tốn khá nhiều thời gian cùng tinh lực (*), chớ nói chi là tinh thông một ngôn ngữ.

    (*) Tinh lực: Tinh thần và thể lực

    "Anh đi học ở chỗ nào vậy?" Lý Hoan Tình hỏi, Mục Vân Sinh đi học tương đối trễ, nên bây giờ chắc vẫn còn đi học.

    Mục Vân Sinh nói, "Anh chưa từng đi học ở trường."

    Hắn nói rất thẳng thắn vô tư, nhưng Lý Hoan Tình sững sờ, chưa từng đi học ở trường là có ý gì? Chưa từng đi học? Làm sao có khả năng? Nếu như bắt đại bất cứ người nào qua đường mà hỏi, bạn thấy Mục Vân Sinh như thế nào, tất cả mọi người đều sẽ nói, vừa nhìn đã biết là giáo sư học rộng tài cao a, nếu không phải tuổi còn quá nhỏ.

    "Rất kinh ngạc?" Mục Vân Sinh hỏi.

    Lý Hoan Tình lúng túng cười, thầm mắng mình quá thất lễ, có lẽ cô cũng không ngờ tới, Mục Vân Sinh lại thẳng thắn vô tư như vậy, thật giống như không chú ý chút nào về việc hắn chưa từng tới trường học qua, là không ngại, hay là giấu đi quá sâu?

    Nếu nói là một người, cả đời cũng chưa từng đến trường học qua, ngồi đối diện lại là thiên kim nổi tiếng ở thành phố S, làm sao lại không có một chút tâm tình lúng túng nào chứ, hoặc là cảm giác tự ti, nhưng Mục Vân Sinh thật không có.

    "Chỉ là em không ngờ tới." Lý Hoan Tình nói, "Năm đó lúc anh rời đi, vẫn chưa đi học, em cho là anh đi học muộn, bây giờ vẫn còn đang đi học."

    "Đời anh chưa từng vào trường học." Mục Vân Sinh nhàn nhạt nói.

    Lý Hoan Tình càng ngày càng lúng túng, "Vậy cũng không sao a, nghề nào cũng có trạng nguyên, cũng không phải nhất định phải đi học mới có thể kiếm cơm ăn."

    Mục Vân Sinh gật gật đầu, dĩ nhiên cũng không giải thích cái gì, tuy rằng chưa từng đi học, nhưng Mục Vân Sinh lại tinh thông chín ngôn ngữ, nắm giữ chức danh giáo sư cao nhất về thống kê và phân tích, lại có hai bằng thạc sĩ quan hệ quốc tế, còn một số bằng khác nữa, nhiều vô số kể, trình độ của hắn như thế này, có một giấy chứng nhận đi học ở trường hay không cũng không quan trọng, quan trọng, bản thân hắn có tài năng gì.
     
  3. Minh Nguyệt Thanh Xuân

    Bài viết:
    499
    Chương 92: Điện thoại của bạn trai

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhưng mà, những tư bản này, hắn không muốn khoe khoang, cũng không muốn giải thích gì với người khác, Lý Hoan Tình cũng là thuận miệng hỏi hắn học ở đâu mà thôi, cũng không phải coi thường hắn, chẳng qua chỉ là việc tán ngẫu đời thường.

    Bản thân Mục Vân Sinh trở thành một nhân vật truyền kỳ, đây là do hắn dùng mạng đổi lấy.

    Lý Hoan Tình xoay chuyển đề tài, "A Sinh, anh có muốn đi nơi nào không?"

    "Khách theo chủ, anh nghe lời em." Mục Vân Sinh từ tốn nói, "Chỉ sợ em không có thời gian."

    "Em có thời gian." Lý Hoan Tình nói, gần đây việc học ở trường khá thoải mái, cô năm nhất, khóa cực nhỏ, trên căn bản một tuần cũng có mấy tiết nghỉ, không có chuyện gì có thể làm, có thể tiếp đãi Mục Vân Sinh, cô rất tình nguyện, còn Tần Mục bên kia, hắn sẽ hiểu.

    "Vậy ngày mai, chúng ta đi phố cổ được không?"

    Cũng một thời gian rồi cô không tới đó.

    "Được." Mục Vân Sinh đồng ý một câu, hắn dường như là sắp chết đói rồi, ăn khá nhiều, vài phần hải sản tươi đều bị hắn ăn hết, phở xào Lý Hoan Tình ăn một chút, ngoài ra toàn bộ đều chui vào bụng hắn, Lý Hoan Tình lại gọi thêm vài phần hải sản tươi và thịt nướng nữa. Mục Vân Sinh ăn rất hùng hổ, nhưng không thô lỗ chút nào, trái lại rất có tinh thần, so với lễ nghi mà Lý Hoan Tình thường thấy rất khác nhau, phảng phất tự thành một mạch, nhìn cảm giác rất tốt.

    Mỗi lần không nhìn thấy Mục Vân Sinh, dường như ở trên người hắn sẽ xuất hiện một chút mới mẻ khác.

    Đây là thứ cô chưa từng thấy ở người khác.

    "Em phát hiện anh có một thói xấu." Lý Hoan Tình chống cằm, cười híp mắt nhìn Mục Vân Sinh, "Đồ mà anh không thích ăn thì một chút anh cũng không động, em vừa hỏi anh, anh muốn ăn cái gì, anh cũng không nói, để em tùy ý gọi, em tùy ý gọi, anh lại có thể ăn hết tất cả."

    "Đây là thói xấu sao?" Mục Vân Sinh hỏi.

    "Đương nhiên, thích thì phải nói a." Không thích cũng phải nói, nếu không cô cũng không biết khẩu vị của Mục Vân Sinh như thế nào, nói ví dụ như, hắn rất thích ăn hải sản tươi, cũng không chủ động yêu cầu, nhưng Lý Hoan Tình gọi, hắn có thể ăn hết tất cả, còn món rang này hắn không thích, một chút hắn cũng không động.

    "Thích thì để ở trong lòng là được rồi, nói ra, chưa chắc đã nhận được." Mục Vân Sinh cúi đầu, lột một con tôm, đưa tới đĩa của Lý Hoan Tình.

    "Nếu là em, thích sẽ nói." Lý Hoan Tình nói, "Không thích cũng sẽ nói."

    Mục Vân Sinh trầm mặc không nói, hắn luôn rất ít nói, không thích nói chuyện, bình thường Lý Hoan Tình cũng không nói nhiều, nhưng lại trở nên có chút líu ra líu rít, cô không phát hiện hiện tại mình có hơi nói nhiều. Điện thoại Lý Hoan Tình vang lên, cô vừa nhìn là Tần Mục, nhận điện thoại, cũng không tránh né Mục Vân Sinh.

    "Hoan Hoan, em đang ở đâu, bà nội nói em chưa về nhà."

    "Em đang ăn khuya với bạn ở ngoài, một chút nữa sẽ về." Lý Hoan Tình mỉm cười nói, "Anh đi nghỉ sớm một chút đi, đừng lo lắng cho em, một chút nữa em sẽ về."

    Cô ngẩng đầu nhìn Mục Vân Sinh một chút, hắn vẫn cúi đầu, lột hải sản tươi, cúi thấp đầu, không nhìn thấy vẻ mặt lắm, động tác rất tao nhã.

    "Em và Bình An sao?"

    "Không phải a."

    "Anh quen không?" Tần Mục hỏi.

    Tần Mục luôn biết điều, cũng không hỏi nhiều, rất tin tưởng Lý Hoan Tình, chủ yếu là ngày hôm nay quá muộn, hắn cũng lo lắng cho an toàn của Lý Hoan Tình, Lý Hoan Tình nói, "Anh không quen, hôm nào có cơ hội, em sẽ giới thiệu cho anh biết, anh Mục, anh đi nghỉ sớm một chút đi."

    "Vậy cũng tốt, đừng quá muộn, bà nội sẽ lo lắng, anh cũng sẽ lo lắng."

    "Được, em biết rồi."
     
    Kevin TruongThao.0792 thích bài này.
  4. Minh Nguyệt Thanh Xuân

    Bài viết:
    499
    Chương 93: Anh ấy là bạn của mình

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lý Hoan Tình cúp điện thoại, cô phát hiện Mục Vân Sinh một con tôm cũng chưa lột xong, "A Sinh?"

    Mục Vân Sinh ngẩng đầu, "Bạn trai?"

    Lý Hoan Tình nở nụ cười, "Đúng vậy a, ngày hôm nay anh ấy mới cầu hôn, có lẽ sắp tới người nhà hai bên sẽ tìm một ngày lành tháng tốt để kết hôn."

    "Ừ."

    Lý Hoan Tình nghĩ thầm, phản ứng bình thường không phải là nói chúc mừng sao? Ừ là có ý gì? Bỏ đi, Mục Vân Sinh vẫn là dáng vẻ như cũ, thơ ơ.

    Hai người ăn khuya xong, cũng đã 12 giờ.

    Môn quy của Lý Hoan Tình rất nghiêm, bởi vì có nguyên do là Tần Mục và Cố Bình An, cô mới có thể về nhà muộn như vậy, nếu không, bà nội ở nhà đã sớm điên tiết rồi.

    "A Sinh, anh uống rượu, lái xe sẽ không sao chứ?"

    "Hai lon mà thôi, không sao?" Mục Vân Sinh nói, tửu lượng của hắn rất tốt, từng ấy bia tính là gì, xa nhau nhiều năm như vậy, ấn tượng của Lý Hoan Tình đối với hắn vẫn dừng lại ở thời niên thiếu.

    "Đã muộn, anh đưa em về nhà trước."

    "Được." Thực ra Lý Hoan Tình không buồn ngủ chút nào, ngồi trên xe còn hứng thú nghe nhạc, "A Sinh, những năm nay anh đã làm gì?"

    Đây là vấn đề mà cô vẫn luôn muốn hỏi Mục Vân Sinh, vẫn luôn không thể nói ra khỏi miệng, cô rất muốn biết, mấy năm qua Mục Vân Sinh đã làm cái gì, trải qua có được hay không, tuy rằng xem ra, bây giờ hắn đã là người trên cao.

    "Bận bịu.... Để cho mình trở nên mạnh mẽ."

    Nói thật thì nha đầu này sẽ chạy trốn không còn dấu vết.

    "Vậy anh làm được không?"

    "Làm được." Bây giờ Mục Vân Sinh chỉ có gây khó dễ cho người khác, sẽ không bị người khác tùy ý bắt nạt, trừ em ra.

    "Vậy thì tốt."

    Có lúc Mục Vân Sinh rất lạnh lùng, cô cũng không biết nên làm gì để cùng hắn nói chuyện, chỉ là, từ trước tới giờ cô chưa từng cảm thấy Mục Vân Sinh đối với cô mang lòng ác ý, cô có thể cảm giác được Mục Vân Sinh đối với cô khá là dịu dàng.

    Này cùng cách đối đãi của hắn đối với những người khác ở Lý gia khác một trời một vực.

    Xe chạy nửa tiếng, đến bên ngoài đại trạch Lý gia, Lý Hoan Tình nói, "Ngày mai gặp."

    "Anh chờ điện thoại của em."

    "Được, ngày mai ăn sáng xong em sẽ tìm anh, anh nghỉ sớm một chút."

    "Ừ."

    "Ngủ ngon."

    "Ngủ ngon."

    Nói ngủ ngon xong, Lý Hoan Tình bước nhẹ nhàng vào đại trạch, xe của Mục Vân Sinh ngừng ở bên ngoài thật lâu, ngón tay ở trên tay lái gõ nhẹ, lấy điện thoại ra, "Tiêu Dao, giúp tôi tra một người."

    "Ai?"

    "Tần Mục, Tần trong triều tần, Mục trong trường mục." Mục Vân Sinh nhíu mày, "Người của thành phố S."

    "Bạn bè hay kẻ thù?"

    "Kẻ thù!"

    "Biết rồi." An Tiêu Dao cũng thoái mái, "Ngày mai cho cậu biết tin tức."

    Mục Vân Sinh cúp điện thoại, lái xe rời khỏi đại trạch Lý gia, Lý Hoan Tình vừa mới tắm xong, điện thoại của Cố Bình An tới, "Hắc, Hoan Hoan, mình thấy hết rồi."

    "Mình thấy cậu và Mục... Mục cái gì đó? Dù sao cũng là kẻ thù của mình, họ Mục đều là kẻ thù của mình, cậu và hắn sao lại ở cùng nhau vậy?" Cố Bình An nói.

    Lý Hoan Tình mở cửa sổ ra, quả nhiên thấy Cố Bình An hướng cô vẩy vẩy tay, cửa sổ hai căn phòng của hai người đối diện, cách nhau không tới ba mươi mét, gọi nhau đều có thể nghe được, "Cậu muộn như vậy còn chưa ngủ? Tinh lực của cô dâu quả nhiên tốt."

    "Cút, đừng chèn ép mình, cậu còn chưa nói cho mình biết, cậu và Mục gì gì đó..."

    "Anh ấy là Mục Vân Sinh, có danh có tự."

    "Bảo vệ như thế a, chà chà sách, có tình ý."

    "Cậu nghĩ cái gì vậy, anh ấy là bạn của mình." Lý Hoan Tình nói, "Bên trong đầu dưa của cậu nghĩ cái gì thế?"

    "Sao mà mình chưa từng thấy cậu đi chơi với bạn nam nào về muộn như vậy, ngoại trừ hắn."
     
    Kevin TruongThao.0792 thích bài này.
  5. Minh Nguyệt Thanh Xuân

    Bài viết:
    499
    Chương 94: Bạch liên hoa

    Bấm để xem
    Đóng lại

    Lý Hoan Tình dở khóc dở cười, "Bình An, sao trước đây mình không phát hiện não của cậu lại sâu xa như vậy chứ?"

    "Ai bảo đối phương họ Mục."

    "Đau lòng thay cậu, vì một tên cặn bã mà đem Mục thị đều định tội." Lý Hoan Tình nói, "Mình mệt chết đi được, nói chuyện không hợp với cậu, mình cúp điện thoại đi ngủ đây, cậu cũng đi ngủ sớm một chút đi, cô dâu."

    Cố Bình An còn muốn nói gì nữa nhưng Lý Hoan Tình đã cúp điện thoại.

    "Thấy sắc quên bạn."

    Kỳ thực, vừa nãy cô cũng chỉ là nói quá nghiện mà thôi, Lý Hoan Tình đã chăm cô tận tình rồi, làm người không thể quá tham lam, một người bạn như vậy, đã là tri kỷ, vừa nghĩ tới Mục Lăng, Cố Bình An đã không còn tâm trạng nói nữa.

    Ngày mai.

    Khí trời sáng sủa, lại là chủ nhật, Cố Bình An cảm thấy hơi lười, ngủ một giấc đến trưa mới rời giường, vừa mới rời giường lại nghe dưới lầu có hơi ồn ào, có thể là người thân thích nào của ba lại tới đây, Cố Bình An cũng lười để ý, trong chốc lát lại nghe được tiếng gõ cửa, Cố Bình An nói, "Vào đi."

    Cố Doanh Doanh một mặt tức giận đi vào, giận đùng đùng ngồi ở trên ghế sofa, Cố Bình An lười biếng hỏi, "Tiểu công chúa, ai chọc em giận vậy."

    "Tức chết em." Sắc mặt Cố Doanh Doanh không thân thiện, "Chị, chị họ đã trở về, cậu, mợ và cô ta đang ở dưới lầu, vừa nãy em nhịn không được mắng cô ta, cô ta còn oan ức khóc, thực sự là tức chết em, mợ còn nói bẻ tay em, chị nói có tức hay không chứ?"

    "Lâm Viện Viện trở về?"

    "Đúng vậy." Cố Doanh Doanh nói, "Trước đây em cảm thấy cô ta cũng không phải người xấu, đi du lịch thường mang quà về cho em, nhưng từ khi cô ta đào hôn, hại chị, em cũng không muốn tiếp tục chơi với cô ta nữa, cô ta quá ích kỷ, chỉ lo cho chính mình."

    Ích kỷ là bản tính con người, Lâm Viện Viện cũng chỉ là nghĩ cho hạnh phúc của mình, cô ta không muốn gả cho Mục Lăng cũng có thể hiểu được, dù sao danh tiếng của Mục Lăng kém như thế, bị đồn thành dáng vẻ kia, nếu là cô, cô cũng trốn a.

    Chỉ là, người gánh tội thay, lại biến thành cô, dĩ nhiên sự việc không hay chút nào rồi.

    Cố Bình An như một con cá chép rời giường, vọt vào phòng tắm rửa mặt, Cố Doanh Doanh nói, "Chị, chị cũng rất tức giận có phải không, chị xem, em cùng chị xuống, chúng ta cùng phun chết cô ta."

    "Không cần, một mình chị là đủ rồi, chị vẫn luôn không thích đóa bạch liên hoa này."

    Cố Doanh Doanh nắm chặt tay, "Bắt đầu từ hôm nay, em cũng không thích, em chỉ nói cô ta một câu ích kỷ, cô ta đã khóc lên, người không biết còn tưởng em làm sao bắt nạt cô ta nữa, không biết xấu hổ, lớn hơn em vài tuổi, mà còn không biết xấu hổ như vậy."

    Cố Bình An vệ sinh cá nhân xong, hai chị em cùng nhau xuống lầu, vợ chồng Lâm Dĩnh và Cao Vân đang trò chuyện với vợ chồng Cố gia, Lâm Viện Viện ở một bên ngoan ngoãn rót trà, bầu không khí tốt đẹp, dáng vẻ rất hài hòa.

    Cố Bình An và Lâm Viện Viện từ nhỏ đã không thể chơi chung với nhau, cả hai cũng không có dáng vẻ thân thiết, giờ khắc này Lâm Viện Viện thấy Cố Bình An, vô cùng dịu dàng lên tiếng chào hỏi, Cố Bình An hừ lạnh một tiếng, không có chút nào biết cái gì gọi là khách khí, "Cô cũng không cảm thấy ngại khi đến nhà tôi, ai cho cô da mặt dày như vậy, rốt cuộc đã thoa bao nhiên lớp phấn đây?"

    Lâm Viện Viện sững sờ, không ngờ tới Cố Bình An lại sắc bén như vậy, trước mắt đã nói một câu như vậy, có chút ngẩn ra, oan ức nhìn cô, đôi mắt ươn ướt.

    "Bạch liên hoa, tiện nhân!" Cố Bình An không khách khí chút nào mà mắng, đây coi như là lời mắng khó nghe nhất mà cô từng mắng.

    Cố Bình An nói lời này đến có chút nghiêm trọng, giọng Cao Vân lập tức bén nhọn, "Bình An, con nói chuyện với chị họ như vậy sao? Mẹ con dùng tiền cho con đi học, giáo dưỡng của con đều cho chó ăn hết rồi sao?"
     
    Kevin TruongThao.0792 thích bài này.
  6. Minh Nguyệt Thanh Xuân

    Bài viết:
    499
    Chương 95: Sức chiến đấu của Bình An tăng mạnh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lâm Tú Lan cũng cảm thấy lời mắng này của Cố Bình An có chút quá đáng, dù sao cũng là thân thích, nhưng bà vẫn không lên tiếng, Cố Bình An nín khí trong lòng, từ lúc đính hôn đến bây giờ đã nín một hơi, con gái lớn của bà từ nhỏ đã không phải là người hiền lành gì, em trai và em dâu của bà lại đem con gái của mình đến thăm sau lễ đính hôn của nó, đây không phải là kích thích nòng súng của Cố Bình An sao? Rõ ràng cho thấy đến làm bia đỡ đạn, dù sao cơn giận này của Bình An không ra, sớm muộn gì cũng sẽ bạo phát, không bằng để cho nó mắng đi.

    Cái giáo dưỡng này là cái gì? Bà tạm thời không biết.

    Cố Vân im lặng ở một bên uống trà, Cố Doanh Doanh súyt chút nữa là vỗ tay khen hay.

    "Giáo dưỡng?" Cố Bình An cười gằn, "Mợ, mợ đến bàn luận giáo dưỡng với con, mợ không cảm thấy buồn cười sao? Có thời gian thì mợ đem giáo dưỡng của Lâm Viện Viện trở về đi a, đoán chừng là cho chó ăn rồi, chuyện đào hôn rồi để người khác thế thân là chuyện có giáo dưỡng sao, con xem như là học thêm điều mới, ôi, mợ, mợ và Lâm Viện Viện rất có giáo dưỡng, giáo dưỡng này có lẽ là từ Cao gia mang tới đi, Lâm gia làm gì có giáo dưỡng cao siêu như vậy, con chưa từng biết qua a."

    Cố Vân súyt chút nữa cười lên, con gái nhanh mồm nhanh miệng như vậy, hắn đều nhớ ở trong lòng, không thể trêu chọc nó.

    "Cố Bình An, con.... Con không muốn được lời còn ra vẻ, Mục Lăng có cái gì không tốt? Viện Viện của chúng ta vô duyên vô cớ cho con một người chồng, con không cảm ơn còn chưa tính, mở miệng một cái là tiện nhân, con có ý gì?"

    "Mục Lăng tốt như vậy, sao mợ không gả con gái cho Mục Lăng đi? Đem chủ ý hướng tới con, mợ cũng không cảm thấy ngại, đừng cho là con không biết mợ ở sau lưng giựt dây mẹ con, giúp con gái bảo bối của mợ mượn con đến thế thân, người nét mặt già nua thì da mặt cũng dày đúng không?" Cố Bình An càng bạo phát, "Bây giờ nhìn Mục Lăng đẹp trai, muốn người có người, muốn mới có mới, hối hận rồi đúng không? Mợ mã hậu pháo tuyển thủ đi."

    "Ho khan một cái, Bình An...." Cố Vân lên tiếng, ngăn Cố Bình An lại, mắng như thế thực sự rất khó nghe, dù sao cũng là thân thích, dù không tốt cũng phải nể mặt mũi, mắng tiểu bối còn chưa tính, ngay cả trưởng bối cũng mắng, có chút không thích hợp.

    "Tức chết tôi, con gái nhà các người thật là tốt, sớm biết lúc trước..."

    "Em dâu, cô có chừng mực chút đi." Lâm Tú Lan bỗng nhiên lên tiếng, ánh mắt sắc bén, "Chuyện này vốn là các người sai, hy sinh Bình An nhà chúng ta, cứu Lâm gia, ngày đầu tiên sau lễ đính hôn của Bình An Viện Viên lại trở về, còn cố ý đến nhà thăm, thấy Bình An, nó nói xin lỗi chưa? Nó còn thiếu Bình An một lời xin lỗi đấy."

    "Xin lỗi, Bình An, chị có lỗi với em."

    "Không cần." Cố Bình An giơ tay, "Mẹ của tôi không sinh cho tôi một người chị nào cả, cô đừng nhận em bậy bạ, tôi cũng không thèm khát lời xin lỗi của cô, cô giữ lại cùng giáo dưỡng để cho chó ăn đi."

    Cô đã đính hôn với Mục Lăng.

    Nói cái gì cũng đã trễ, ai cần cô ta giả mù sa mưa nói tiếng xin lỗi.

    Cả đời Lâm Viện Viện đều tối.

    Tốt nhất đừng rơi vào tay cô.

    Lâm Viện Viện đỏ cả mắt, "Bình An, là chị có lỗi với em, chị quá sợ hãi, vừa nghe nói Mục Lăng là người như vậy, chị thực sự rất sợ, chị cũng không ngờ tới khi chị đào hôn, em lại trở thành người thế thân, là chị quá vô tâm."

    Cô ta nói qua nói lại, nước mắt đều rơi xuống.

    "Nói thật là dễ nghe, nếu như không phải là tôi thay thế gả cho Mục Lăng, thì tôi súyt chút nữa đã tin rồi. Cô đào hôn còn chưa tính, lẽ nào mẹ cô không nói cho cô biết là tôi thế thân cho cô sao? Nếu như cô cảm thấy áy náy như vậy, cô trốn đi làm gì? Trở về cũng đúng lúc quá nhỉ, sau khi tôi đính hôn rồi mới trở về, cô không phải là muốn nói, thực ra cô trở về để cứu vãn, nhưng tiếc là trễ một đêm chứ? Cút đi, bạch liên hoa, đừng có xuất hiện ở nhà tôi."
     
  7. Minh Nguyệt Thanh Xuân

    Bài viết:
    499
    Chương 96: Bia đỡ đạn bị đuổi đi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lâm Viện Viện bị Cố Bình An nói tới không đất dung thân, đôi mắt ướt át, bộ dáng điềm đạm đáng yêu này, Cố Bình An cảm thấy nếu như cô là một người đàn ông chắc chắn sẽ đặt biệt yêu thương cô ta, quả thực có năng lực ngụy trang.

    "Bình An, bất kể nói thế nào, là chị có lỗi với em."

    "Không cần." Cố Bình An lạnh lùng nhìn cô ta, "Nếu cô thực sự cảm thấy có lỗi với tôi thì cô hãy cút khỏi nhà tôi, cảm ơn đã hợp tác, nếu như không phải nể mặt ông ngoại, tôi đã sớm đem chổi lông gà đuổi cô ra ngoài rồi."

    "Mẹ...." Lâm Viện Viện cuối cùng nhịn không được cầu cứu, Cao Vân không nỡ để con gái của mình bị bắt nạt, đến kéo Lâm Viện Viện, "Ngày hôm nay Viện Viện vừa về tôi đã kéo nó đến xin lỗi, nếu như là các người không cần, chúng tôi cũng không cần phải ở lại đây xem sắc mặt các người."

    Bà nói xong kéo Lâm Viện Viện rời đi, Cố Bình An vỗ tay, "Đi thong thả, không tiễn."

    "Bình An." Lâm Tú Lan gọi một tiếng, nói với em trai mình, "Em, hôm nay các người thực sự không nên tới đây."

    "Em cũng biết rõ, Viện Viện cảm thấy rất có lỗi với Bình An, nhất định phải tới thăm, nói một tiếng xin lỗi, em cũng không ngăn cản được, Bình An, là chúng ta có lỗi với con, con cũng đừng tức nữa, cậu sẽ về dạy dỗ lại chị họ con."

    Cậu đã nói như vậy rồi, Cố Bình An không tiện nói thêm gì nữa, kỳ thực, người cậu này của cô, cũng coi như là một người hiền lành, chỉ có điều vợ quản nghiêm, cô cũng không trông cậy cậu có thể nói gì mẹ con họ, dù sao cô khiến hai người kia cảm thấy khó chịu là đã rất hài lòng rồi.

    "Chị, em cũng không biết, miệng của chị lại lợi hại như vậy, nói cho chị họ khóc luôn."

    "Không phải em đã nói không nhận cô ta là chị họ sao?"

    "Đúng, đúng, đúng, Lâm Viện Viện, chị họ cái gì chứ, em mới không có chị họ đây."

    Lâm Tú Lan nói, "Được rồi, Bình An, con đừng dạy hư em, dù sao cũng là người thân, bây giờ đính hôn cũng đã xong, tạm thời Mục gia bên kia cũng không có làm cái gì, cuối cùng cũng coi như có một kết thúc, Bình An mẹ thấy tuy rằng Mục Lăng khó ở chung, nhưng không phải là một người ngang ngược không biết lý lẽ, nếu như con thực sự không thích hắn, hắn đồng ý từ hôn, chúng ta cũng không có ý kiến, chỉ là đính hôn lại từ hôn, sợ thanh danh của con bị ảnh hưởng."

    "Mẹ, mẹ đừng nói giỡn, bây giờ con còn có cái danh tiếng gì đây?"

    "Nói đi phải nói lại, còn không phải là trách con không cận thận sao, nếu không đã không đụng trúng Mục Phàm."

    "Chính là con.... Con thật oan uổng."

    "Được rồi, được rồi, đừng nói nữa." Cố Vân hòa giải, "Chị họ bên kia của con, con mắng quá một lần còn chưa tính, dù sao cũng là thân thích, ngày tết còn muốn đi lại một chút, ông ngoại con đã lớn tuổi rồi, cũng không muốn bận tâm những việc này, lần sau gặp mặt cũng không cần không khách khí như thế."

    "Con không cam lòng, gặp lại một lần con sẽ mắng cho cô ta khóc một lần." Cố Bình An tức giận bất bình, "Không phải cô ta rất thích khóc sao?"

    "Con thực sự không muốn buông tha cho nó sao?"

    "Ba, ba đứng về bên nào vậy?"

    "Đương nhiên là đứng về phía con gái của ba rồi." Cố Vân cười khẽ.

    Mẹ con Lâm gia vừa đi vừa tức giận bất bình, đặc biệt là Cao Vân, con gái bị oan ức, bà so với ai khác đều khó chịu hơn, bọn họ vào chỗ để Cố Bình An chỉ vào mặt mắng, mắng Lâm Viện Viện rồi lại mắng Cao Vân, trong lòng Cao Vân khó tránh khỏi tức giận, bà là một trưởng bối lại bị Cố Bình An nhục mạ như thế, thực sự là không còn mặt mũi. Cố Vân và Lâm Tú Lan đều không ngăn cản, đây là cái mà làm bà tức nhất.
     
    Kevin Truong, Thao.0792xuanbach thích bài này.
  8. Minh Nguyệt Thanh Xuân

    Bài viết:
    499
    Chương 97: Điều ba mẹ vợ sợ nhất

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cao Vân càng nghĩ càng bất bình, "Dựa vào đâu mà bắt chúng ta phải chịu kinh bỉ? Cố Bình An có tư cách gì nổi nóng với chúng ta, coi như là mẹ đề nghị để cho nó đi thế thân, Lâm Tú Lan không đồng ý, chúng ta có thể bắt bà ta đồng ý sao? Lâm gia sụp đổ, đối với bà ta có lợi ích gì? Bà ta cũng là con gái Lâm gia, lão già bất công như vậy, nói không chừng một khi phân gia sản, gia sản chúng ta được phân chưa chắc đã bằng Lâm Tú Lan, huống chi ba lại rất thương cháu ngoại, còn thương hơn cả cháu đích tôn, ai cũng biết chị em Cố gia chắc chắn sẽ được phân gia sản, mẹ cũng vì suy nghĩ cho lợi ích của mình mới bán Cố Bình An, dựa vào đâu mà bắt nhà mẹ phải chịu khinh bỉ?"

    "Cố Bình An này đê tiện hèn hạ, từ nhỏ mẹ đã thấy nó không hợp mắt, mắt ông nội con thật sự là bị mù rồi, lần này may mắn gạt được ông nội con, nếu không để ông ấy biết chuyện này, chắc chắn sẽ đánh chết ba con."

    "Mẹ, đừng nói nữa." Lâm Viện Viện thở dài, sắc mặt tái nhợt, vóc dáng cô xinh xắn, một khi thương tâm lên, làm người khác thương yêu, Cao Vân đau lòng vô cùng, "Con gái bảo bối, con đừng đau lòng, nha đầu Cố Bình An này, vốn lỗ mãn, không tạo nổi sóng gió gì đâu."

    "Ừ."

    "Mẹ nói con a, đào hôn làm cái gì vậy! Mẹ thấy dáng người Mục Lăng được, lại có tiền, kim cương vương lão ngũ (*), chuyện cười Mục gia, ai cũng không dám chống lại, gả cho hắn thật tốt, vô cớ lại cho Cố Bình An, đều do ** đem Mục Lăng nói đến đáng sợ như vậy, mấy người vợ chưa cưới lúc trước của hắn không biết tại sao lại chết, nghe đồn vừa già lại vừa xấu, ai biết... Aizz, không đề cập tới cũng được, lần này là chúng ta tính sai, nếu không đào hôn, con chính là vợ chưa cưới của Mục Lăng rồi." Ở trong điển lễ đính hôn, bà cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Mục Lăng, vốn là nghĩ đợi xem chuyện cười của Cố Bình An, dù sao Cố Bình An và bà vẫn luôn không hợp, bà cũng không yêu thích Cố Bình An.

    (*) Kim cương vương lão ngũ: Thường nhắc đến những người đàn ông kiệt xuất, còn độc thân, không chỉ giàu có mà còn đẹp trai, phong độ, tài giỏi, đạt chuẩn về mọi mặt.

    Ai biết, Mục Lăng đẹp trai phóng khoáng, là một nhân tài, trong nháy mắt bà cảm thấy Lâm Viện Viện đã giúp cho Cố Bình An được lợi rồi.

    Cố Bình An lại dám chỉ vào mũi bọn họ mắng, quả thực là đang ở trong phúc mà không biết hưởng.

    "Mẹ, đừng nói nữa." Sắc mặt Lâm Viện Viện tối sầm lại, nếu không phải là bất đắc dĩ thì cô cũng không muốn đào hôn.

    "Bỏ đi, không nhắc nữa, chuyện này bỏ vào quá khứ đi, tính khí của Mục Lăng kém như vậy, vị hôn thê của hắn cũng chết một cách ly kỳ, đoán chừng Cố Bình An cũng không tốt đến mức đó đâu, chúng ta không cần trừng trị nó, đợi ông trời trừng phạt đi. Mẹ nhất định sẽ kiếm cho con một người tốt hơn cả Mục Lăng, con thấy Đường Dạ Bạch như thế nào, mẹ nhìn sẽ không sai, tuy rằng hơi đào hoa một chút." Cao Vân ảo tưởng, luôn cảm giác không ai có thể xứng với con gái ưu tú của mình.

    Chọn tới chọn lui, cũng không có một ứng cử viên phù hợp.

    "Mẹ, tạm thời con không muốn chuyện này, mẹ cũng không cần bận tâm."

    "Làm sao không muốn đây, con so với nha đầu Cố Bình An kia lớn hơn ba tuổi, hiện tại nó đã đính hôn, con cũng không thể chậm được." Cao Vân nói.

    "Mẹ, mẹ không cần quan tâm, trong lòng con đã nắm chắc." Lâm Viện Viện nói, "Hiện giờ con đang lo lắng, cô trong nhà không thích con, làm sao bây giờ? Ông chắc chắn cũng sẽ không thích con."

    "Không thích thì không thích, con nghĩ chúng ta muốn trèo cao sao?" Cao Vân nói, "Thời điểm chia gia sản, Lâm Tú Lan không tới, cũng sẽ không thật sự không lui tới, coi như không lui tới, cũng không phải là lỗi của con."

    "Mẹ, thật ra, con..." Lâm Viện Viện dừng một chút, vẫn là không nói gì.

    Cao Vân hơi không kiên nhẫn, "Ba con và bọn họ còn có cái gì để bàn chứ, còn không ra."

    Vừa mới nói xong, ba Lâm chầm chậm đi ra, bất mãn nhìn Cao Vân một chút, "Trên đường tới xin lỗi thì nói tốt lắm, làm bộ làm tịch làm gì."
     
  9. Minh Nguyệt Thanh Xuân

    Bài viết:
    499
    Chương 98: Đầu trộm đuôi cướp

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Tôi không thể thầm xin lỗi sao? Lúc đầu tôi và Viện Viện cũng ăn nói khép nép xin lỗi, ông thấy Cố Bình An nói như thế nào? Chỉ vào mặt trưởng bối mắng, cô lớn cũng không quản, ông cũng để cho chúng tôi bị một tiểu nha đầu mắng như phim?" Cao Vân vừa nghe liền bùng phát.

    Lâm Viện Viện cuống quýt nói, "Ba, mẹ, đừng ầm ĩ, về nhà trước rồi nói sau."

    Sau khi người của Lâm gia đi, Cố Doanh Doanh hỏi, "Chị, hôm nay chị đã có kế hoạch gì không?"

    "Không kế hoạch, chỗ nào cũng không muốn đi, chị muốn ra sân tắm nắng." Cố Bình An nói.

    "Chị Hoan Tình không tìm chị chơi sao?"

    "Chị ấy muốn đi hẹn hò với Tần Mục."

    "Sáng nay em chạy bộ có nhìn thấy một anh chàng đẹp trai tới đón chị Hoan Tình đi, rất tuấn tú, hình như là tối ngày hôm qua đã từng nhìn thấy anh chàng đẹp trai này rồi." Cố Doanh Doanh nói, một mặt si mê, "Anh ấy rất lịch sự, hơn nữa, cực giỏi."

    "Tiểu hoa si."

    "Thực sự rất giỏi." Cố Doanh Doanh nói, "Chị Hoan Tình có quan hệ gì với anh ấy nhỉ, chị, chị hỏi chị ấy giới thiệu cho chúng ta biết được không."

    "Hắn họ Mục, em cảm thấy đầu óc của chị bị lừa đá sao, chị sẽ giới thiệu cho em biết sao?"

    "Nha nha, hẹn thôi mà, lại không có gì, chỉ là làm quen một chút, nói không chừng người ta không lọt mắt em, em cũng sẽ hết hy vọng thôi."

    "Vậy em hết hy vọng đi, hắn không lọt mắt em."

    "Chán ghét, chị không thử một lần thì làm sao biết?"

    "Hắn thích một người như Hoan Hoan, em cảm thấy em giống Hoan Hoan chỗ nào?"

    "Cũng đúng ha, quên đi." Cố Doanh Doanh rầu rĩ không vui, "Vậy em ra ngoài tìm bạn học đi xem phim rồi đi dạo phố đây."

    "Đi đi, đi đi." Cố Vân đã đi làm việc chính phủ, Lâm Tú Lan thì đoán chừng đã đi đánh bài, Cố Doanh Doanh cũng đi ra ngoài, trong nhà chỉ còn mỗi Cố Bình An, cô pha một bình trà, chạy đến vườn hoa tắm nắng, đọc sách, uống trà, trôi qua rất vui vẻ.

    Đương nhiên, vui vẻ không bao lâu, cô đã bị tiếng còi đánh thức.

    Hoa viên Cố gia là hoa viên mở ra thưởng thức, tường vây cũng không cao, hơn nữa là điêu khắc thiết kế, có thể thấy cảnh tượng hoa trong vườn, Cố Bình An mở mắt ra đã nhìn thấy Mục Lăng ngồi trong chiếc xe thể thao màu xanh lam ở bên ngoài tường rào, đeo một cặp mắt kính, nhìn chằm chằm cô.

    Cố Bình An giả chết, tiếp tục nằm xuống lại.

    "Cố Bình An, mở cửa ra cho anh." Mục Lăng dừng xe lại, bảo Cố Bình An mở cửa.

    Cố Bình An lấy sách che mặt lại, "Thật không tiện, người này đã chết, có việc hoá vàng mã."

    Mục Lăng, "............"

    Cô không muốn gặp Mục Lăng chút nào nên mới không nghĩ đến đi mở cửa cho Mục Lăng vào đây.

    Bọn cô chờ một hồi, dường như nghe thấy động tĩnh gì, Cố Bình An xốc sách lên, sợ hết hồn, Mục Lăng đang trèo tường vào, động tác ưu nhã nhảy vào trong sân, sống ở vùng này toàn là biệt thự, trị an cực kỳ tốt, tường còn có điện cao thế, Mục Lăng cứ như vậy mà nhảy vào sao?

    Mỗi lần nhìn thấy Mục Lăng, dường như đều là trang phục thể dục này, này không thích hợp mặc quần áo thể dục, nhưng lại thích mặc như vậy, rất mâu thuẫn, tuy rằng trèo trường vào, nhưng hắn không chật vật chút nào, thậm chí còn rất phong độ.

    Mặt Cố Bình An không thay đổi nhìn hắn, tay Mục Lăng quơ quơ trước mắt cô, "Phục hồi tinh thần lại đi, em đang ở đây nhìn cái gì vậy?"

    "Tôi muốn đi kiện cáo, cái gì gọi là điện cao thế, anh tùy tiện nhảy vào cũng vào được, điện làm gì, sao lại không giật cho tên trộm chết đi." Cố Bình An lòng đầy căm phẫn.
     
    Kevin Truong, Thao.0792ROBINHOODHN thích bài này.
  10. Minh Nguyệt Thanh Xuân

    Bài viết:
    499
    Chương 99: Bà xã, ai chọc giận em rồi hả?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mục Lăng ngồi ở trên ghế mây bên cạnh cô, "Điện không giật chết anh, em rất tiếc hận a."

    "Vô cùng tiếc hận." Cố Bình An nói, "Không phải mấy người vợ chưa cưới lúc trước của anh chết một cách ly kỳ sao? Mọi người ai cũng nói mạng anh cứng, nếu anh nhảy tường bị điện giật chết, chứng tỏ mạng của tôi cứng hơn anh, tôi rất tình nguyện gánh tội danh khắc chết chồng chưa cưới."

    "Nhanh mồm nhanh miệng, thay quần áo rồi theo anh ra ngoài." Mục Lăng nói.

    "Không có hứng thú." Cố Bình An cự tuyệt một tiếng, cô chỉ muốn tắm nắng thôi, có thể cho cô tắm nắng thật tốt được không? Sớm biết vậy cô sẽ không đến hoa viên, ở trên lầu ngủ trưa, làm bộ không ở nhà, Mục Lăng cũng không có cách nào tìm tới cô.

    "Em nói lại lần nữa?"

    "Không có hứng thú." Cố Bình An không bị dọa sợ, lười biếng nhìn Mục Lăng một chút, "Ngày hôm qua bận bịu cả ngày, tôi mệt chết đi được, thật vất vả lắm hôm nay là chủ nhật để nghỉ ngơi, đừng hòng tôi đi ra ngoài cùng với anh diễn kịch, lão tử không có hứng thú."

    "Một cô gái như em lại xưng là lão tử..."

    "Dừng.... Giáo dưỡng của tôi là ba mẹ lo, không mướn anh lo, cảm ơn đã hợp tác." Hôm nay Cố Bình An đã bị người khác nói đến giáo dưỡng, giờ nghe lại hai từ giáo dưỡng này, cô sẽ nổi giận, "Ngày hôm nay tâm tình của tôi không tốt, anh tốt nhất đừng chọc tôi."

    "Đại tiểu thư, tính khí của em không nhỏ a, anh một súng có thể bắn chết em đấy."

    "Tôi cho anh biết, đe dọa là phạm pháp, tôi mới không sợ đây, nơi này có quản chế, anh có bản lĩnh thì một súng bắn chết tôi đi." Cố Bình An đánh bạo khiêu khích, không sợ hắn chút nào.

    Mục Lăng dở khóc dở cười, hắn chỉ là đến tìm Cố Bình An đi tham gia lễ cắt băng khánh thành, nha đầu này lại ra sức khước từ, cớ gì cũng có, quả nhiên không phối hợp, điều này làm cho hắn rất đau đầu.

    "Ai chọc giận em rồi hả?"

    Cố Bình An nói, "Cùng anh có quan hệ gì?"

    "Tâm tình vợ chưa cưới không tốt, làm chồng chưa cưới, đương nhiên có tư cách biết."

    "Nói như thật vậy."

    "Cố Bình An, dường như em chưa rõ một chuyện, chúng ta đã đính hôn rồi, từ đầu đến cuối, đều là sự thật, không phải là giả, bây giờ anh yêu cầu em cùng anh**, em cũng phải phục vụ, hiểu không?" Mục Lăng trầm giọng nói.

    Sắc mặt Cố Bình An đột nhiên đỏ bừng, "Không biết xấu hổ."

    Mục Lăng nở nụ cười, "Ai chọc giận em vậy hả?"

    "Lâm Viện Viện." Cố Bình An hừ lạnh, Mục Lăng nhíu mày, cô nói, "Anh nói xem có phải đầu óc cô ta có gạt không, không muốn đính hôn với anh thì chạy, chạy rồi còn chưa tính, sau ngày tôi vừa mới đính hôn lại quay về, còn ở nhà tôi đi lại trước mặt tôi, anh không cảm thấy IQ và EQ của cô ta cần chữa gấp sao? Tới cửa tìm, tôi chưa từng thấy cô gái nào như thế." Cố Bình An mắng một hơi cũng không thở dốc.

    "Đúng là có chút ngu ngốc." Mục Lăng gật đầu, ít nhất cũng phải qua mấy ngày rồi mới trở lại.

    Hắn đây cũng có chút không hiểu nổi.

    Ngày hôm sau liền đến trước mặt Cố Bình An, đúng là có chút ngu ngốc.

    Hắn nhàn nhạt nói, "Em cũng không phải là người dễ chọc gì, cho nên?"

    "Tôi đem người phun đi rồi." Cố Bình An nói, "Chà chà sách, thực sự là một đóa đại bạch liên hoa, tùy tiện nói hai câu cũng có thể khóc, tôi cũng không phải là đàn ông sẽ đau lòng vì cô ta, khóc thì vẫn mắng như thường."

    Mục Lăng dựng thẳng ngón tay cái lên, tỏ vẻ ủng hộ.

    Cố Bình An dừng một chút, đột nhiên nói một câu, "Thực ra, tôi cảm thấy anh và Lâm Viện Viện rất xứng đôi, anh có muốn cân nhắc từ hôn rồi cưới cô ta hay không, tôi không ngại."
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...