Chương 120: Đường hầm

[HIDE-THANKS]
Tiểu Lộ chỉ cười cười, nói bên trong rất kỳ quái.

Cậu ấy một chân bước vào tủ, một chân ở bên ngoài, dùng hai tay nắm lấy khung gỗ bên hông tủ, quay đầu lại nói với tôi: "Lúc đó, tôi định mở ván gỗ phía sau của cái tủ như thế này, và định ngó vào bên trong xem đường hầm trông như thế nào. Tôi nghĩ sẽ tốn rất nhiều sức để kéo tấm ván ra, nhưng không biết rằng tay mình vừa chạm vào tấm ván, một luồng nhiệt đột ngột tỏa ra, một tiếng nổ đẩy tôi về phía sau. Tôi ngay lúc này bay đi ra ngoài, lơ lửng trong không trung trong vài giây, lưng đập bốp vào cánh cửa. Mắt nảy đom đóm, tôi gần như không thở được, khi tỉnh dậy tôi thấy những tấm gỗ ở phía sau tủ quần áo đã hoàn toàn biến mất. Nhìn lại những nơi khác trong phòng, không còn một mảnh vỡ nào. Đường hầm cứ như vậy hiện ra trước mặt tôi."

Sau đó, Tiểu Lộ kéo tôi, đi về phía đường hầm. Tôi nhớ lại hành lang dẫn đến Biển Vong Linh, thoạt nhìn thì đó là một hành lang bình thường, chỉ khi bước vào, tôi mới thấy những bức tường dày đặc những con sâu ăn thịt người. Đường hầm này liệu có giống với hành lang đó? Trong lòng tôi có một dấu hỏi lớn, không dám mạo hiểm bước vào trong. Vì vậy, khi Tiểu Lộ kéo tôi, tôi đã co rút lại theo bản năng.

"Đừng sợ, không có gì ở đây cả, chỉ là một đường hầm thôi, nhắm mắt đi cũng có thể đến cuối đường" Cậu ấy cảm nhận được sự rút lui của tôi, nhẹ giọng an ủi.

Tôi đánh trống lảng nói: "Nhị vương gia, không có việc gì đáng sợ."

Thực tế giống như cậu ấy nói, chúng tôi đi dọc hành lang mà không bị cản trở. Không lâu sau, nhìn thấy ánh đèn le lói ở cách đó không xa, một sáng một tối, thấp thoáng.

"Đó là cái gì?" Tôi hỏi một cách kỳ quái, trong lòng có chút bất an. Khi đi tới trước mặt, mới nhìn rõ vật đó hình như là một con đom đóm, dưới hai cái cánh của con côn trùng là một cái đuôi nhỏ nhấp nháy và tỏa sáng.

Tiểu Lộ nhẹ nhàng nhặt một con trong lòng bàn tay, đưa cho tôi xem và nói, "Nó trông giống như một con đom đóm phải không? Nó là một con sâu linh hồn. Có rất nhiều thứ nhỏ nhặt như vậy ở đây. Tôi đã từng đọc trong một cuốn sách ở Biệt thự, trẻ con vốn dĩ vô tội, nếu lúc chết có một điều ước chưa hoàn thành, một phần linh hồn của nó sẽ mang theo nguyện vọng này biến thành một con sâu linh hồn, ở lại giữa hai cõi Âm và Dương. Nếu có một ngày nguyện vọng được thực hiện, sâu linh hồn này sẽ bay lên trời, hợp nhất với phần còn lại của linh hồn, kiếp sau sẽ không còn hối tiếc nữa".

"Trong biệt thự có nhiều sách loại này không?" Nghe Tiểu Lộ nhắc tới biệt thự lần nữa, tôi tự hỏi làm thế nào mà một nửa biệt thự thuộc về cậu ta, nửa khác lại thuộc về Lý Tiểu Hào. Trong biệt thự của Lý Tiểu Hào, ngoài những con tem và một vài tạp chí, dường như không có sách.

"Khi nào đến đó, cậu sẽ biết." Tiểu Lộ thả con sâu linh hồn, nó vỗ cánh, bay về phía sau chúng tôi. Phía trước lại khôi phục cảnh tượng vô hình.

Đi chừng thêm năm mươi bước, Tiểu Lộ dừng lại. Phía trước vẫn còn tối, tôi lấy tay sờ sờ, như thể một tấm gỗ đang chắn đường. Tiểu Lộ ngồi xổm xuống, dùng tay đào trên mặt đất hồi lâu, chỉ nghe thấy tiếng lách cách một hồi lâu, dưới tấm gỗ xuất hiện một vết nứt, một tia nắng xuyên qua khe nứt.

Chỉ thấy Tiểu Lộ lấy tay bóp mũi, nín thở đẩy tấm gỗ ra rồi nhảy xuống. Theo sau tiếng phun là một tiếng động lớn, một tia nước bắn lên. Tôi nhìn dọc theo tấm ván bị đẩy ra xa, ngay phía dưới là một hồ nước lấp lánh, không xa về phía đông, một tòa nhà nhỏ sừng sững trên bãi đất ở giữa hồ. Quả nhiên, tôi đã trở lại biệt thự.
[/HIDE-THANKS]
 
Chương 121: Phản chiếu trong nước

[HIDE-THANKS]
Tôi làm theo cách của Tiểu Lộ, cố gắng nín thở, nhắm mắt và nhảy xuống. Trong một hai giây, tôi có cảm giác cả người đang bay, tay chân vung vẩy tự do, bên tai là tiếng gió rít, như thể một con chim đang bay trên bầu trời. Đột nhiên có một tiếng bốp, nước bắn ra mọi hướng. Trên tay, trên trán, trong cổ đều được bao phủ bởi dòng nước mát lạnh. Trong một giây nữa, cả người chìm xuống đáy nước, cái lạnh thấu tim khiến tôi bất giác giật mình.

Khi tôi mở mắt ra, tôi thấy nước hồ trong vắt, cây cỏ nước, cá nhỏ, tôm bơi lội tung tăng dưới đáy nước. Ngẩng đầu nhìn sang, một vòng sáng loáng của mặt trời, in trên mặt nước, không hề chói mắt chút nào.

Tiểu Lộ đã nhảy xuống trước, nổi trên mặt nước đợi tôi. Thấy tôi cũng nhảy xuống, cậu ta bơi tới và làm động tác ra hiệu tôi tiếp tục bơi về phía trước

Theo hướng ngón tay của cậu ta, tôi nhìn thấy một biệt thự dựng ngược trên mặt nước, nối liền với móng của biệt thự trên đảo giữa hồ, giống hệt nhau, như hình ảnh phản chiếu của biệt thự trong nước. Lúc đầu, tôi nghĩ mình bị lóa mắt, vì ảnh ngược là hiện tượng khúc xạ ánh sáng, chỉ nhìn được trên bờ, không nhìn thấy dưới nước nên vô thức đưa tay ra dụi mắt. Tiểu Lộ nắm lấy bàn tay sắp chạm vào mắt của tôi, lắc lắc đầu, ra hiệu rằng tôi đang ở dưới nước, đừng dụi mắt, dẫn tôi bơi qua phía biệt thự dưới nước.

Đến gần biệt thự một lúc, tôi mới thấy rõ đây không phải là hình ảnh phản chiếu, thật sự là biệt thự đứng ngược dưới nước, giống hệt biệt thự đứng ở phía trên chúng tôi trên đảo giữa hồ, đứng đối diện, chính xác là lộn ngược.

Chẳng bao lâu, chúng tôi bơi đến biệt thự. Tiểu Lộ nhào tới cạnh cửa, bấm chuông, cửa tự động mở ra. Tôi tự hỏi không biết nội thất trong ngôi nhà lộn ngược này trông như thế nào, và liệu chúng tôi có cần phải lộn ngược bản thân khi bước vào để sử dụng các tiện nghi trong ngôi nhà như bình thường hay không.

Sự thật đã chứng minh rằng tôi suy nghĩ hơi nhiều. Tiểu Lộ cứ thế đi thẳng vào trong, tôi bơi theo cậu ấy đến cửa trước, sau đó leo lên bờ và bước đi bằng cả hai chân, bước trên sàn phòng.

Lúc này, một điều thần kỳ đã xảy ra. Mọi thứ bên trong sau cánh cửa không khác gì một ngôi nhà bình thường, không lộn ngược như tôi đã nghĩ, cũng không giống một tòa nhà chìm trong nước, phủ đầy rêu, cá nhỏ, cua. Sau khi vượt qua ngưỡng cửa, ngôi nhà khô ráo và sạch sẽ, không có dấu hiệu của nước, ngay cả nước trên người tôi và Tiểu Lộ cũng không còn nữa. Dường như có một rào cản vô hình ở ngưỡng cửa, cách ly hoàn toàn hồ nước với không gian này.

Không khí trong phòng sảng khoái, phảng phất chút hương hoa. Một bà lão đi đến trước mặt chúng tôi, tay cầm hai đôi dép lê, đưa cho chúng tôi mỗi người một đôi. Tôi cảm ơn bà rồi thay dép, nhưng tôi cảm thấy khuôn mặt này hình như đã từng nhìn thấy ở đâu đó rồi, chỉ là nhất thời không nhớ ra.

Tiểu Lộ nhanh chóng thay giày, gật đầu cười với bà lão. Kéo tôi đi về hướng phòng sách.

Mặc dù nhìn từ bên ngoài ngôi biệt thự này giống hệt biệt thự của Lý Tiểu Hào trên đảo giữa hồ, nhưng bên trong lại hoàn toàn khác. Bên trong không có trang trí, tất cả đồ đạc đều được bài trí đơn giản, phòng thông với phòng, không hề có hành lang hoa lệ, chỉ là một dãy cửa trơn sắp xếp theo từng cái một theo thứ tự, tôi đếm, có khoảng mười mấy cái.

Tiểu Lộ mở một trong những cánh cửa và dẫn tôi vào trong. Cừ thật! Bên trong cánh cửa là một thư viện khổng lồ, cao khoảng chục mét từ sàn đến nóc, toàn bộ tường đều là giá sách, giá sách đầy ắp sách, giữa phòng có một cái thang có thể di chuyển lên xuống.

Bất kể ai sở hữu một thư viện khổng lồ như vậy cũng sẽ rất tự tin. Không có gì ngạc nhiên khi ở trường Tiểu Lộ luôn thể hiện năng lực xuất sắc.
[/HIDE-THANKS]
 
Chương 122: Linh hồn xuất khiếu

[HIDE-THANKS]
Một thư viện khổng lồ như vậy, không có danh mục tra cứu hay mục lục gì đó, về cơ bản là vô dụng. Tôi nhìn xung quanh và không tìm thấy bất cứ danh mục hay chỉ mục. Có vẻ giá trị thực tế của thư viện này sẽ kém hơn 70% so với giá trị thực tế, vì không ai muốn dành phần lớn thời gian trong ngày để tìm kiếm một cuốn sách. Hơn nữa, trong thời đại kỹ thuật số, sự kiên nhẫn của con người nói chung là thấp hơn so với hàng trăm năm trước.

Vì thế, tôi hỏi Tiểu Lộ: "Với phạm vi tìm kiếm lớn như vậy, làm thế nào chúng ta có thể tìm thấy những cuốn sách có nội dung liên quan đến Vong nhi hoặc Quỷ Triền Thân?"

"Đừng tưởng rằng nơi này nhìn cũ kỹ mà nghĩ là nó ở thời xã hội nguyên thủy" Sau đó, Tiểu Lộ leo lên thang, hô một tiếng "Quỷ Triền Thân". Chỉ thấy cái thang quay vù vụ dọc theo giá sách, chuyển sang vị trí hai giờ ở phía trước bên phải, cố định lại, tự động vươn lên, dừng lại trước một xấp sách có gáy đen.

Tiểu Lộ đứng ở đỉnh thang, lấy từng quyển sách trước mặt ra, để dưới chân, lại hô "Về vị trí cũ". Cái thang lắc lư, theo hướng vừa rồi đảo ngược trở lại vị trí ban đầu.

Thật thần kỳ! Thứ này nhạy cảm hơn nhiều so với con chó đồ chơi kích hoạt bằng giọng nói mà tôi đã thấy ở sân bay lần trước. Lần đó, tôi thấy một nhân viên cửa hàng đang nói về một con chó đồ chơi được kích hoạt bằng giọng nói cho một đứa trẻ. Trong sách hướng dẫn có viết bạn có thể tiến, lùi, rẽ trái, rẽ phải và nhảy. Đứa bé xé bao bì chơi thử một chút, con chó chỉ có thể tiến tới tiến lui, bảo nó nhảy, nhưng nó lại nói "Tôi chưa học được" khiến người ta dở khóc dở cười.

Tiểu Lộ đưa cho tôi một chồng sách màu đen, rồi từ từ đi xuống thang. Tôi đặt sách xuống đất, ngồi xuống đất, lật từng cuốn sách một. Tổng cộng có năm cuốn sách, mỗi cuốn có tựa đề "Nhân giới", "Thi giới", "Quỷ giới", "Vong linh giới" và "Yêu giới". Mở bên trong, tất cả đều là chữ thường được viết bằng bút lông nhỏ, đọc theo chiều dọc từ phải sang trái.

"Cuốn sách này có lịch sử bao nhiêu năm?" Tôi hỏi.

Cậu ấy ngồi bên cạnh tôi, lật sách cẩn thận, trả lời mà không cần nhìn lên: "Tôi không rõ lắm. Có thể tìm thấy sách của bất kỳ thời đại nào trong thư viện này. Phía dưới thời đại gần hơn, càng lên cao thì thời đại càng xưa hơn. Trên cùng còn có các chữ viết trên thẻ tre."

Sau khi đọc hai trang rưỡi của một cái gì đó không phải là màu trắng, tôi cảm thấy một chút buồn ngủ. Hai mí mắt chiến đấu trong vô thức, tôi liên tục lắc đầu, cố xua đi cơn buồn ngủ nhưng đầu óc càng lúc càng mơ hồ.

Tựa như có một người vỗ vỗ bả vai tôi từ phía sau. Quay lại, hóa ra là bà lão đưa dép cho tôi khi tôi bước vào cửa. Tôi định chào bà thì bà đưa ngón tay lên miệng thì thầm để tôi không làm phiền Tiểu Lộ đang chăm chú đọc sách bên cạnh.

Tôi gật đầu một cách tỉnh táo, đứng dậy và theo bà ra ngoài. Thấy bà bước đi với tư thế cúi đầu thật sâu, đột nhiên nhớ tới bà lão lưng gù đã mở cửa cho tôi và Vương Ngọc ở nhà Hoa Kim Lan. Vừa rồi tôi không thể nhớ bà ấy trông giống ai, hiện tại tôi cảm thấy bà ấy tám phần giống với bà cụ nhà Hoa Kim Lan.

Tôi không kiềm chế được sự tò mò của mình, hỏi: "Bà bà, chúng ta đã gặp nhau bao giờ chưa?"

Bà lão cười ha hả, quay đầu lại nói: "Cảm ơn bác sĩ Vương đã cứu con gái tôi. Chắc chắn con bé đã gây ra rất nhiều phiền phức cho các cháu trong khoảng thời gian này."

"Hả?" Tôi có chút Trượng Nhị hòa thượng mạc bất trứ đầu nào (nghĩa đen: Sờ không tới được suy nghĩ của Trượng Nhị hòa thượng) . Nhẩm ngược lại, Vương Ngọc cũng chỉ xem bệnh cho Quế Phương ở Tĩnh Âm thôn và cho cô ấy uống hai viên thuốc an thần, Quế Phương không gây rắc rối gì cho chúng tôi cả. Những gì bà già nói thật khó hiểu.
[/HIDE-THANKS]
 
Chương 123: Cành đào

[HIDE-THANKS]
"Bà bà, con gái của bà là ai?" Tôi hỏi một cách khó hiểu.

"Ha ha, đứa con gái không nghe lời của tôi tên là Hoa Kim Lan."

Nghe đến tên của Hoa Kim Lan, tôi đã bị sốc, cô ấy không phải là đối tượng bị hoào nghi cuối cùng về việc Vương Ngọc bị Quỷ Triền Thân bám theo sao?

Trong khi dẫn tôi đi về phía trước, bà lão nói: "Con gái tôi, từ nhỏ chưa học được kỹ năng gì, suốt ngày bị ám ảnh bởi trò phù thủy độc dược. Sau này, lấy phải một người chồng hung hăng, ba ngày cãi nhau hai lần. Con bé tức giận rời khỏi làng Miêu và chuyển đến Ngô Trang sống một mình. Ở bên ngoài làng không có sự bảo vệ của tổ tiên những kỹ năng phù thủy mà nó thành thạo nhanh chóng thu hút những kẻ có ý đồ xấu. Những kẻ đó đều tìm cách tác động nó mỗi ngày. Một lần, một nữ vong linh đến nhà và lấy ra một cuốn sách bí mật phù thủy, nói rằng chỉ cần giúp cô ta hạ độc một nữ phóng viên, cuốn sách bí mật sẽ thuộc về con bé. Kim Lan bị ám ảnh bởi những cuốn sách kiểu này. Vài ngày sau, quả nhiên có nột nữ phóng viên đến phỏng vấn Kim Lan. Kim Lan liền làm theo lời của nữ vong linh, hạ độc cô ấy. Sau đó, nữ vong linh xuất hiện và đưa quyển bí kíp như một phần thưởng. Ngay lúc Kim Lan mở cuốn sách, điều bất ngờ đã xảy ra. Nữ vong linh dùng chính cuốn sách làm vật trung gian để lấy đi năng lượng phù thủy của Kim Lan, con bé không thể sử dụng kỹ thuật để nuôi dưỡng trùng độc được nữa."

"Tuyệt vọng, Kim Lan chạy về Làng Miêu và trốn trong núi để được tìm kiếm sự trợ giúp. Không lâu sau, cháu và Bác sĩ Vương đến Làng Miêu, nói là muốn tìm Kim Lan để giúp chị gái cháu giải độc. Bà là bà lão lưng gù đã mở cửa cho cháu vào thời điểm đó."

"Đến cùng với cháu còn có nữ vong linh. Cô ta giết chồng của Kim Lan ngay khi xuất hiện, để con mèo đen nhảy qua xác chết, biến anh ta thành một thây ma và lên kế hoạch tổ chức những thanh niên trong làng thành một đội thây ma. Tuy nhiên, kế hoạch đã bị hủy bỏ dưới sự ngăn cản của trưởng thôn."

"Vào cái đêm cháu tiêu diệt thây ma, Kim Lan tình cờ nấp bên cạnh và nhìn thấy mọi chuyện xảy ra. Khi nữ vong linh rời đi, cô ấy đã gặp Kim Lan. Vì kế hoạch không thành nên nữ vong linh đã tức giận và dùng dao chém Kim Lan. Biết không thể thoát khỏi khổ nạn này, Kim Lan đã dùng tuyệt kỹ thượng thân đã học trước đó, ngay lúc hồn lìa khỏi xác, nhanh chóng nhập vào thân xác của bác sĩ Vương đang nằm bên cạnh. Sau đó, con bé vài lần báo mộng cho bà, nhờ bà giúp đỡ nó trở lại nhân gian. Tuy nhiên, thực sự con bé đã chết, bà thực sự lực bất tòng tâm".

Sau khi nghe câu chuyện của cô ấy, tôi thầm nghĩ có một lý do sâu xa đằng sau những điều mà Vương Ngọc và bản thân tôi đã trải qua ở Làng Miêu. Nữ vong linh kia đương nhiên là Bạch Hoa Kiền, ngày hôm đó mặt sẹo đã treo cổ tự vẫn trong phòng ngủ mà không rõ lý do, chính là do cô ta giở trò ma quỷ. Vong linh rốt cuộc mạnh đến mức nào, có thể treo cổ nạn nhân trong không trung mà không cần đến gần! Nghe nói, Lý Tiểu Hào sau khi có được cuốn sách tem, sẽ thành lập một đội quân vong linh, khi nghĩ đến cảnh thế giới này sẽ tràn lan xác chết và vong linh hoành hành, toàn thân tôi phát run.

Tuy nhiên, vấn đề trước mắt vẫn phải giúp Vương Ngọc. Vì bà lão là mẹ của Kim Lan, bà ta rất có thể biết cách để Hoa Kim Lan rời khỏi cơ thể của Vương Ngọc. Chi bằng tôi hỏi luôn bây giờ.

"Bà, làm sao có thể khiến Hoa Kim Lan rời khỏi thân thể Vương Ngọc? Đọc" Địa Tạng Vương Bồ Tát "có ích lợi gì không? Tiểu Lộ đã từng dùng phương pháp này, giúp một vong linh bám vào cơ thể người khác được siêu độ"

Bà ấy cười cười lắc đầu, nói với tôi: "Nếu có hiệu quả, Tiểu Lộ sẽ không đưa cháu đến đây tìm sách. Thay vào đó cậu ấy đã thử phương pháp này. Con gái tôi không dễ kích động chọc tức đâu, lại biết không ít chuyện ngoài lề, chắc chắn sẽ không từ bỏ bác sĩ Vương một cách ngoan ngoãn. Là một người mẹ, tôi muốn cảm ơn bác sĩ Vương đã cho Kim Lan một nơi trú ngụ như vậy, mặt khác, tôi muốn xin lỗi vì phiền phức mà Kin Lan đã gây ra cho cậu ấy". Vừa nói bà ấy vừa đưa cho tôi một cành đào. "Lần sau nếu con bé lại quậy phá nữa, cậu hãy lặng lẽ đặt cành đào này trên người bác sĩ Vương, con bé sẽ sớm ngủ thiếp đi, phóng thích linh hồn bác sĩ Vương. Cành đào này chỉ có tác dụng trong một buổi tối. Ngày hôm sau khi tiếng gà gáy, cho dù cành đào có còn ở trên người bác sĩ Vương hay không, Kin Lan cũng sẽ tỉnh dậy và giành lại quyền kiểm soát của bác sĩ Vương. Tuy nhiên, đừng để con bé biết về cành đào, một khi con bé có phòng bị, cậu sẽ rất khó dùng cách này để đối phó với nó."

Tôi nhận lấy cành đào, chưa kịp cảm ơn bà lão, đột nhiên cảm thấy có ai đó đang đánh sau lưng mình, cú đánh mạnh khiến tôi khó thở.
[/HIDE-THANKS]
 
Chương 124: Biện pháp thu phục oán linh

[HIDE-THANKS]
Tôi nghiêng người để xem ai đánh vào lưng tôi mới nhận ra rằng tôi vẫn đang ngồi trong thư viện, người bên cạnh đấm tôi như đánh trống trường là Tiểu Lộ

"Sao lại thế này?" Tôi nhìn xung quanh nhưng không thấy bà lão lưng gù đang nói chuyện với tôi lúc nãy, tôi bối rối nhìn Tiểu Lộ và hỏi: "Vừa rồi tôi đang nói chuyện với bà lão lưng gù đó ở hành lang, sao bây giờ tôi lại ở đây? Còn bà ấy đâu?"

"Linh hồn của cậu đã ra khỏi thân thể, tôi hét hồi lâu cũng không phản ứng, đành đánh mạnh vào lưng, để cậu cảm thấy khó chịu trở về thân thể của chính mình". Nói xong, Tiểu Lộ nheo mắt lại, tiến sát vào thấp giọng hỏi: "Bà lão lưng gù và cậu đã nói gì với nhau?"

"Đã nói về Vương Ngọc. Phân tích của bạn là đúng, là Hoa Kim Lan đã chiếm giữ cơ thể của Vương Ngọc, cô ấy còn là con gái của bà lão lưng gù." Tôi nói.

Nghe thấy những lời này, Tiểu Lộ không ngạc nhiên, lại hỏi tiếp: "Sau đó bà ta đã nói với cậu cách để đưa Hoa Kim Lan ra khỏi cơ thể của Vương Ngọc chứ?"

Tôi lắc đầu, chợt nhớ tới cành đào bà ấy vừa tặng, đưa tay sờ vào trong túi quần áo, quả nhiên là có cành đào kia.

"Cành đào?" Tiểu Lộ phấn khích thốt lên khi thấy tôi lấy cành đào ra khỏi túi quần áo.

"Có quá phóng đại không?" Tôi sửng sốt trước tiếng quát của cậu ta, liền thu lại cành đào sắp đưa cho anh ta. Trước khi tôi rút tay về trước ngực, Tiểu Lộ đã nắm lấy cành đào và đưa nó lên mắt để xem xét kỹ lưỡng.

"Tôi chỉ đọc cành đào trong sách, chưa thấy hiện vật bao giờ. Tương truyền rằng cành đào mới mọc được hái từ cây đào trên 300 năm tuổi, phơi trước gió bảy bảy bốn chín ngày, cho đến khi cạn nước, vật này có thể làm dịu linh hồn, khiến cho linh hồn buồn bực bất an chìm vào giấc ngủ, ngừng gây rối nữa. Tuy nhiên, linh hồn sẽ tỉnh dậy khi gà trống gáy."

"Bà lão lưng gù vừa rồi cũng nói như vậy, bà ấy nói với tôi khi nào Vương Ngọc không chú ý thì đặt cành đào trên người cậu ấy, để Hoa Kim Lan ngủ quên, phóng thích hồn phách của Vương Ngọc." Nói xong, tôi nhận cành đào mà Tiểu Lộ đưa lại, thật cẩn thận gói nó trong một chiếc khăn tay bằng giấy, đặt vào túi trong của áo khoác.

Vừa rồi khi hồn phách thoát ra khỏi thân xác, Tiểu Lộ đã đắm chìm trong đọc sách, không biết hắn có nhìn ra cái trò trống gì không, tôi lại gần cậu ta vỗ về chồng sách nói: "Tôi đã tạo ra bước đột phá ở đây rồi, còn cậu thì sao?"

"Ây da," Tiểu Lộ thở dài và nói, "Nếu chính linh hồn cô ta tự thoát ra, vấn đề sẽ đơn giản hơn nhiều. Trước đây, tôi đã đọc" Địa Tạng Bồ Tát bản nguyện kinh "trong bảy bốn mươi chín ngày và thành công cứu mẹ ruột của A Li. Tuy nhiên, tôi đã lặng lẽ đọc kinh cho Vương Ngọc bảy lần vào đêm qua, xem ra chẳng có tác dụng gì nhiều ngoài việc để cho linh hồn bị ám có thể lắng xuống một chút."

"Thảo nào đêm qua Vương Ngọc trốn trong phòng một mình. Sáng nay khi ra ngoài, anh ấy đã hồi phục rất nhiều. Đây là công lao của cậu." Tôi khen.

Tiểu Lộ ngượng ngùng cười nói: "Haha, không thể nói là công lao, tôi chỉ là thử một chút, cũng không chắc chắc lắm. Sách nói để khuất phục linh hồn không muốn rời khỏi ký chủ, cần phải tìm được xác của linh hồn, đặt ở hướng Bắc chôn cất hướng Nam, sau đó nhờ đạo sĩ lập bàn thờ để làm phép, để có thể được siêu độ.".

Nghe đến đây, tôi thấy đau đầu, mấy năm nay tôi có thể đi đâu tìm được một nhà sư? Lần trước ăn mì ven đường, tôi tình cờ gặp hai nhà sư mặc áo tu, mặc dù họ gọi hai tô mì không nhưng lại yêu cầu ông chủ cho thêm chút mỡ lợn. Các nhà sư không dám ngang nhiên ăn thịt cá nhưng lén lút mon men một chút là chuyện thường tình. Với mức độ xây dựng phong cách như vậy, có thể tìm được những nhà sư lỗi lạc ở đâu?
[/HIDE-THANKS]
 
Chương 125: Cưỡi sóng

[HIDE-THANKS]
"Tìm cao tăng khó quá!" Tôi lắc đầu nói.

"Thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng, mọi việc đều có cách giải quyết, trước mắt chưa cần lo về việc tìm cao tăng, nếu đã biết là Hoa Kim Lan, chúng ta hãy đi tìm thi thể của cô ấy. Dù sao thì cậu cũng phải đến làng Miêu một lần nữa." Tiểu Lộ đóng sách lại, mang một quyển đi lên thang, chuẩn bị để đặt chúng trở lại vị trí cũ.

"Đúng rồi, cậu đã quên mất một điều, cậu đã tìm kiếm thông tin của Vong nhi chưa?" Tôi chợt nhớ ra. Khi tôi đến, tôi nói rằng tôi đang tìm kiếm thông tin về Vong nhi và Quỷ triền thân. Bây giờ tôi chỉ tìm thấy Quỷ triển thân, nhưng tôi không thấy Tiểu Lộ nhắc đến Vong nhi, tôi nghĩ cậu ấy đã quên.

Nhưng khi nghe tôi nói về Vong nhi, cậu ấy liếc nhìn cánh cửa một cách không tự nhiên, ấp úng nói sẽ tìm nó vào lần sau, chuyện của Vương Ngọc đáng lo hơn, chúng tôi nên nhanh chóng trở về càng sớm cáng tốt

Nghĩ đến Vong nhi trong khoảng thời gian này, đi theo Hoa Cô dường như không phạm sai lầm gì, chuyện cắn ngón tay tôi trước đó, cũng đã trôi qua, nên tôi cũng không hỏi nữa, đứng cạnh thang, giúp đưa cuốn sách cho cậu ấy.

Sau khi để lại sách đúng chỗ cũ, chúng tôi đi đến cửa chính và tìm đôi giày của mình để thay.

Trong khi đi giày, tôi nghĩ về cảnh tượng khi đến, nảy sinh nghi ngờ. Chúng tôi đã nhảy xuống từ trên không, bây giờ làm thế nào để quay lại? Có thể đi một cái thang và leo lên từ lối ra để trở lại trên con đường cũ không?

"Này, sao lại ngẩn người thế? Mau đi thôi" Tiểu Lộ thấy tôi bất động hồi lâu, dùng cùi chỏ đẩy đẩy, thúc giục nói.

"Làm sao trở về?" Tôi phục hồi tinh thần hỏi.

"Đi theo tôi, lúc về chắc chắn sẽ dễ dàng hơn lúc đến." Tiểu Lộ mang giày, mở cửa hướng mặt hồ trong vắt, hít một hơi thật sâu, dũng mãnh lao xuống nước, bơi về phía hồ.

Tôi đi theo cậu ta, nín thở và lao xuống nước. So với biệt thự, nhiệt độ trong nước thấp hơn và mát hơn một chút.

Một phút sau, tôi và Tiểu Lộ lần lượt nổi lên, xung quanh rất đẹp, không khí trong lành, tôi nhắm mắt lại và hít một hơi dài, tận hưởng bầu không khí khoan thai và thoải mái này.

"Hiểu Vũ, nhìn này, chúng ta đến từ đó." Tiểu Lộ chỉ lên.

Tôi nhìn lên, quả nhiên thấy có một lỗ đen nhỏ trên không trung, giống hệt như tôi nghĩ. Treo giữa không trung, nếu muốn quay lại như cũ, có thể thực sự phải tìm một cái thang.

"Cậu có chắc chúng ta không cần tìm thang không?" Tôi ngập ngừng hỏi.

"Thang không có tác dụng, chúng ta đang ở dưới nước, ngay cả khi có thể tìm thấy thang, chúng ta đặt ở đâu?" Tiểu Lộ nói với giọng trêu chọc.

"Thế giờ phải làm sao?"

"Chờ đợi là một thói quen tốt." Nói xong, Tiểu Lộ ngậm miệng lại, giẫm lên mặt nước quan sát xung quanh.

Thấy biểu hiện khác thường của cậu ta, tôi biết cậu ta đang chờ đợi một thứ gì đó có thể đưa chúng tôi trở lại đường hầm, vì vậy tôi ngậm miệng và lặng lẽ quan sát.

Chỉ trong chốc lát, trên mặt hồ yên tĩnh bắt đầu gợn sóng, gió mạnh từ đông sang tây thổi tới, cuốn lên một bức tường nước, ầm ầm như thủy triều đẩy lên cao kèm theo tiếng động đinh tai nhức óc.

"Chính là lúc này, chuẩn bị.." Tiểu Lộ nắm lấy cổ tay tôi giẫm lên mặt nước nói lớn, "Vẫy tay về phía trước, duỗi thẳng người, để nó nâng chúng ta lên chỗ cao, nhân cơ hội tóm lấy mép của đường hầm"

Tôi gật đầu, sẵn sàng nghênh đón thử thách.

Sóng nước trước mặt như ngàn con ngựa lao về phía trước. Tiểu Lộ và tôi giống như hai chiến binh trên chiến trường, nắm tay nhau, chờ đợi thời khắc quan trọng đến.

Sóng nước cuốn từ đông sang tây như sói, hổ, vừa đến gần, chúng tôi cố đứng thẳng người, để sóng nước đập vào.
[/HIDE-THANKS]
 
Chương 126: Xấu mặt

[HIDE-THANKS]
Năm giây sau, tôi và Tiểu Lộ bị con sóng đẩy lên không trung. Nói thì chậm, nhưng sự việc lúc đó rất nhanh, Tiểu Lộ ánh mắt sắc bén, nhanh chóng buông tay tôi ra, một tay nắm lấy lối vào của đường hầm treo giữa không trung, một tay kéo lên, xoay người đứng lên.

Tôi cái gì cũng không quơ được, một tiếng phù phù rơi vào nước, bọt nước bắn tung tóe khắp nơi, nước hồ mặn chát tràn vào bụng.

Tiểu Lộ nằm ở lối vào của đường hầm, thò đầu ra và hỏi: "Cậu có sao không?"

Sóng nước qua đi, mặt hồ phẳng lặng trở lại. Tôi trên mặt bê bết nước, hô to với cậu ta: "Không có việc gì, giờ phải làm sao?"

"Cậu cứ từ từ, tôi sẽ tìm đồ để vớt cậu đi lên." Nói xong, Tiểu Lộ biến mất.

Khi tôi nghe thấy hai chữ "vớt cậu đi lên", tôi đã hơi sững sờ. Thông thường, khi gặp một người bạn đã vào toilet lâu, tôi hay nói đùa rằng: "Sao lâu thế? Tôi định vớt cậu đi lên." Không thể ngờ, ngày hôm nay chính mình thực sự bị vớt lên.

Một lúc sau, Tiểu Lộ thò đầu ra khỏi đường hầm và hét lên: "Này, Có khỏe không?"

"Đừng nói nhảm nữa, mau vớt tôi lên" Tôi cố ý nói nhấn mạnh từ "vớt".

"Ấy, cứ từ từ" Tiểu Lộ lại lùi lại, chậm rãi đặt một tấm ga trải giường xuống.

Lúc đầu, tôi tự hỏi cậu ta lấy đâu ra một tấm ga trải giường như vậy. Những con bọ sột soạt, mảnh vụn, tro bụi và mạng nhện rơi ra từ ga trải giường, tôi đột nhiên nhận ra, đây không phải là ga trải giường tại hiện trường vụ giết người sao?

Nghĩ đến hiện trường giết người đầy tro bụi, hàng trăm năm nay không ai quét dọn, lại phải trèo lên với thứ bẩn thỉu như vậy, da đầu tôi như tê dại.

"Mau lên, cậu đang làm gì vậy?" Tiểu Lộ thấy tôi ngơ ngác nhìn ra ga trải giường, sốt ruột thúc giục

Không còn cách nào khác, chỉ có thể cắn răng chịu đựng. Tôi nắm lấy tấm ga trải giường đã bẩn đến mức không thể bẩn hơn được nữa, dùng hết sức lực, tôi kẹp chặt hai tay bắt đầu leo lên như khỉ trèo cây.

Hiển nhiên, điểm giáo dục thể chất của tôi không tốt bằng Tiểu Lộ. Nếu vừa rồi hội con gái nhìn thấy màn biểu diễn mạnh mẽ của cậu ta, thì hoa tươi, ánh mắt ngưỡng mộ cậu ấy nhận được chắc chắn sẽ chất đầy một giỏ. Còn con bò già tôi đây đang kéo một dây leo giống như chiếc xe đẩy bị hỏng, thật đáng xấu hổ. Đã vậy khi leo được nửa đường, tay không còn sức, tôi bị trượt xuống.

"Cậu không sao chứ? Tôi sẽ kéo cậu lên!" Thấy tình hình không ổn, Tiểu Lộ thay đổi ý định ban đầu là để tôi tự trèo lên. Đứng khom người trước cửa hầm, túm lấy cái ga trải giường kéo lại.

"Một, hai, ba.. kéo.." Cậu ta hét lên, từ từ lùi bước về phía sau, từng chút một kéo tôi lên từ giữa không trung.

Khi đến gần lối vào của đường hầm, tôi cố gắng hết sức để vươn lên và nắm lấy mép đường hầm. Tôi muốn làm những gì cậu ấy làm vừa rồi, xoay người đứng dậy. Nào hay cánh tay quá yếu, thực hiện được một nữa động tác kéo, cơ thể không thể vươn lên, vì vậy tôi chỉ có thể treo ở đó trong bế tắc.

Thấy tôi không thể đứng dậy, Tiểu Lộ thả ga trải giường xuống, bước tới, nắm lấy cổ tay tôi và kéo tôi về phía trước. Với sức lực của cậu ta, tôi dùng cùi chỏ đi lên, loay hoay một hồi, cuối cùng cũng trèo vào được đường hầm

Lần này thật là xấu hổ. Nếu có một lỗ trong đường hầm, tôi muốn chui xuống ngay tại chỗ. Không ngờ thể lực của hai người lại chênh lệch lớn như vậy. Người ta thì như một con cá chép mạnh mẽ, chỉ cần một cú nhảy nhẹ đã có thể tung người bay lên. Nhìn lại bản thân mình, thực sự là trò cười cho thiên hạ! Nếu tôi đến đây một mình, sợ là sẽ không có đường quay về.

"Người anh em, chúng ta coi như bạn bè giúp nhau lúc hoạn nạn. Tôi nói cho cậu nghe một chuyện, ở biệt thự vừa rồi khó nói lắm. Vong nhi cũng lương thiện, chỉ cần tên tiểu tử kia đừng gây chuyện, hại người khác là được, chúng ta sẽ tìm cách để nuôi dưỡng nó."

Tôi vẫn đang suy nghĩ xem làm cách nào để cứu Vương Ngọc, thì cậu ấy đã nói với chính mình điều này, khiến tôi rất bối rối.
[/HIDE-THANKS]
 
Chương 127: Bất ngờ xảy ra vụ án giết người

[HIDE-THANKS]
"Cậu lấy những lời này từ đâu?" Tôi lúng túng.

"Vấn đề này không thể nói rõ ràng. Nói tóm lại, cậu tin tôi đi. Thằng nhỏ kia ngoài lúc tùy hứng một chút, còn lại sẽ không làm điều gì xấu, trừ khi ai đó muốn giết nó." Tiểu Lộ vừa đóng cửa đường hầm, vừa nói với tôi.

Sau khi cánh cửa khép lại với tiếng cọt kẹt, tia nắng cuối cùng biến mất. Đường hầm trở lại trạng thái tối đen không thấy năm ngón tay.

Tôi nhớ lại những chuyện nho nhỏ về Vong Nhi, Hầu Đại Dũng là người đầu tiên chết trong tay nó, trong lòng tôi vẫn chưa hết đau buồn.

"Vong Linh từng giết người." Tôi trầm giọng nói. Thẳng thắn nghĩ về những điều mà Hầu Đại Dũng đã làm với tôi và Vương Ngọc trước đây, muốn tôi từ thâm tâm chấp nhận kẻ sát nhân nhỏ bé này, đối xử tốt với nó là điều khó khăn.

"Ồ, kiểu của cậu là hội chứng Xtockholm (*), con tin đã yêu mến kẻ bắt cóc. Hãy nghĩ kỹ lại xem, có phải Hầu Đại Dũng đã lừa cậu vào biệt thự không? Hắn đã dùng tính mạng của chị gái cậu như một mối đe dọa để yêu cầu cậu và Vương Ngọc đến biển Vong Linh tìm kiếm người thân cùng huyết thống và la bàn? Có phải hắn đã từng muốn giết Vong Nhi, đem nó ném xuống biển Vong Linh?" Nói xong, Tiểu Lộ giận dữ xoay người đi về phía hiện trường án mạng, tôi lặng lẽ đi theo phía sau.

(*) Hội chứng Xtockholm là một phản ứng tâm lý xảy ra khi các con tin hoặc nạn nhân của một vụ bắt cóc có liên kết với những kẻ bắt cóc hoặc lạm dụng hay giam giữ họ. Mối liên hệ về tâm lý này phát triển trong quá trình hàng ngày, hàng tuần hàng tháng hoặc thậm chí nhiều năm bị giam cầm hoặc lạm dụng.

Cậu ấy đã đúng, Hậu Đại Dũng đã làm nhiều điều khiến tôi tổn thương, nhưng cậu ấy cũng đã cứu tôi và Vương Ngọc. Được rồi, con người là cảm tính, tình cảm và lý trí thường đối nghịch nhau. Tôi thừa nhận rằng tôi là người dễ xúc động.

Gạt chủ đề này sang một bên, chúng tôi trở về phòng như cũ, đóng cửa lại và rời khỏi hiện trường án mạng.

Quay lại khu chung cư nơi Vương Ngọc sinh sống, có tiếng nói chuyện ồn ào, rất nhiều người đang ngồi chật kín cổng, họ đều nghển cổ nhìn vào, vài chiếc xe cảnh sát đang đậu bên cạnh họ. Có vẻ như điều gì đó đã xảy ra.

Tôi và Tiểu Lộ mất một lúc lâu mới chen vào trước đám đông, thấy cảnh sát đẩy một xác chết trong túi đựng xác lên xe cứu thương, đám đông có tiếng xuýt xoa: "Không cứu được, một người đã chết.."

"Chuyện gì xảy ra vậy?" Tôi hỏi một bà cô đứng bên phải.

Bà cô nói với vẻ kinh hoàng: "Hình như một bác sĩ sống ở tòa nhà số 2 đã phát điên, tự dưng cầm dao chạy vào phòng bảo vệ đâm người, có vài người bị đâm, người còn sống đã được xe cấp cứu đưa đi lúc nãy, còn bây giờ bắt đầu di chuyển người chết.

Nghe đến đây, trong lòng tôi có chút chột dạ, nghĩ rằng Vương Ngọc đã xảy ra chuyện

Tiểu Lộ cũng có dự cảm xấu, cậu ta chỉ vào vị trí của sợi dây màu vàng và nói," Đó không phải là tòa nhà của Vương Ngọc sao? "

Xong rồi, tôi nghĩ thầm rằng biến cố lớn như thế này thật không ổn chút nào!

" Cô à, bác sĩ giết người có bị bắt không? "Tiểu Lộ thăm dò hỏi người vừa trả lời câu hỏi vừa rồi.

" Hình như không có, nghe nói sau khi giết người, hung thủ đã bỏ chạy như điên. Cảnh sát vừa gọi người phụ trách công ty quản lý chung cư để lấy video giám sát, muốn xem hắn chạy theo hướng nào, nghe nói có thể phát lệnh truy nã "

Cô ấy nói rất rõ ràng ba từ lệnh truy nã, người bên cạnh nghe thấy, nhẹ giọng nói:" Quá tàn nhẫn, loại người này nếu bắt được nhất định phải tử hình!" "Đúng vậy, người bảo vệ ở đó làm việc đàng hoàng, tự dưng chạy tới đâm người ta, có còn đạo lý không?" "Có tám phần là do vấn đề tâm lý". "Nghe nói cậu ta là bác sĩ tâm lý." "Có người ở đơn vị cậu ấy đến à?" "Vừa rồi mới liên lạc với đơn vị, đơn vị nói cậu ta nghỉ làm thời gian dài, mấy ngày trước đã sa thải cậu ta." "Chắc là không chịu nổi đả kích nên nổi điên".

Tôi suy nghĩ về những gì người khác đang nói, một đám sương mù bao phủ tâm trí tôi. Vương Ngọc thậm chí còn không biết chuyện gì đã xảy ra khi cậu ta bị đuổi việc, tại sao cậu ta lại vào phòng bảo vệ để đâm người?
[/HIDE-THANKS]
 
Chương 128: Tìm hiểu thực hư

[HIDE-THANKS]
Tiểu Lộ chen vào vòng vây và đi đến Tòa nhà 2, nơi Vương Ngọc sống. Khi cảnh sát nhìn thấy cậu ta, họ bước tới và hỏi. "Anh vào đây làm gì?"

"Tôi có một người bạn sống trong đó." Tiểu Lộ bình tĩnh nói.

"Ở phòng nào? Ở đây đã xảy ra án mạng, xin hãy hợp tác với cảnh sát, cảm ơn!"

"Phòng 502."

"Họ của chủ hộ là gì?"

"Tôi là bạn của người thân của chủ hộ, chỉ biết rằng vợ của chủ nhân họ Ngô."

"Ồ, vậy thì qua đi."

Vương Ngọc rõ ràng sống ở Phòng 102, nhưng Tiểu Lộ nói cậu ấy là bạn của chủ nhân của Phòng 502. Rõ ràng, cậu ấy không muốn cảnh sát biết mối quan hệ của chúng tôi với Vương Ngọc, vì vậy cậu ấy cố tình kiếm cớ đi vào bên trong tòa nhà, để xem những gì đang xảy ra. Thật không tiện cho tôi để nói bất cứ điều gì. Tôi chỉ đứng im lặng trong đám đông, giả vờ rằng tôi không biết Tiểu Lộ, nhìn theo cậu ấy đi vào tòa nhà.

Nửa giờ sau, phòng bảo vệ đã được dọn dẹp sạch sẽ, dây buộc được tháo ra, đám đông cũng dần dần giải tán. Tôi lẻn đến một quán cà phê bên ngoài chung cư, gọi một ấm trà, lấy điện thoại di động ra và bấm số của Tiểu Lộ, cậu ấy nói sẽ đến ngay. Tôi gọi lại vào điện thoại di động của Vương Ngọc, âm thanh tút tút phát ra từ loa.

Sau vài phút, Tiểu Lộ mồ hôi nhễ nhại chạy một mạch đến chỗ tôi.

"Thế nào? Cậu đã thấy gì?" Tôi vội vàng hỏi.

"Cảnh sát đã khám xét nhà của Vương Ngọc, tìm thấy một số đồ dùng cá nhân và mang về điều tra. Không tìm thấy gì khác. Nghe nói cậu ta đã đâm ba người bị thương và chết một người. Lần này thì to chuyện rồi đây.". Đoán rằng trong đêm nay có thể sẽ phát lệnh truy nã. "

Tôi lại hỏi:" Làm sao có chuyện này? Lúc chúng ta rời đi, cậu ấy không ổn sao? "Trong thâm tâm có chút áy náy, cảm thấy Vương Ngọc xảy ra chuyện lớn như vậy, bản thân không thể thoái thác trách nhiệm. Nếu không phải tôi lôi cậu ta đi khắp nơi, thì cậu ta hiện đã là bác sĩ tâm lý trong bệnh viện một cách an toàn và ổn định như những người bình thường khác, dùng đôi tay và trái tim của mình để xoa dịu nỗi đau cho bệnh nhân. Nhưng trên đời này làm gì có thuốc hối hận? Sự việc cứ đột ngột xảy ra trước mặt, không thể ngăn cản chúng.

Tiểu Lộ cũng cau mày, buồn bã nói:" Tôi không biết có phải là nguyên nhân của Hoa Kim Lan hay không. Nếu đúng như vậy, tôi phải chịu trách nhiệm về việc này. Trước đây, Vương Ngọc đã nóng lòng muốn đến làng Miêu để tìm hiểu sự việc. Nếu chúng ta ở với cậu ấy, loại chuyện này sẽ không xảy ra. Tôi đã kéo cậu ra ngoài và để cậu ấy ở nhà một mình. "

Chúng tôi nhìn nhau trong vài giây, cả hai đều trở nên im lặng.

Chuông leng keng.. Tôi lấy điện thoại ra, là điện thoại của Ôn Thư.

" A lô, Hiểu Vũ? Cậu nói sau này gọi cho mình, sao không thấy gọi? "Giọng nói dịu dàng của Ôn Thư qua điện thoại truyền đến tai tôi, như gửi than sưởi ấm trong những ngày tuyết rơi, điều này an ủi tôi rất nhiều.

" Có chuyện gì đó đã xảy ra với Vương Ngọc. "Tôi nói khẽ.

" Bệnh viện biết chuyện này, cảnh sát đã tới văn phòng của cậu ấy để khám xét. Trong viện rối hết cả lên, tất cả đều đang nói về chuyện của Vương Ngọc. Cậu nói với mình là Vương Ngọc có chút bất thường, có phải đây là nguyên nhân khiến cậu ta giết người không? "

" Cậu ấy.. "Tôi khịt mũi thật lâu không nói ra lời, nuốt lời vừa mới ra miệng, lúc này có vẻ không thích hợp kể chuyện cho cô ấy nghe. Nếu nói Vương Ngọc bị nữ Quỷ Triền Thân, cô ấy sẽ không bao giờ tin.

" Cậu đi cùng cậu ấy sao? Vừa rồi cảnh sát hỏi ai đã tiếp xúc với Vương Ngọc trong khoảng thời gian này, nhưng mình không nói gì. Nghe nói tối nay tin tức sẽ được phát đi. Đồng nghiệp của tôi nói rằng điện thoại di động của cậu ấy sẽ được theo dõi. "Có lẽ chuyện vừa rồi làm cậu ấy không được thoải mái, giọng điệu Ôn Thư có chút lo lắng.

Tôi có chút hoang mang lo sợ, không biết phải giải thích tình hình hiện tại như thế nào, chỉ giả vờ như không biết gì" Tôi mới biết chuyện này, tôi đã không ở cùng cậu ấy khi tội ác xảy ra. Khi trở về đã thấy cảnh sát đang kéo dây và thu dọn hiện trường. Cảnh sát còn nói gì ở bệnh viện nữa? "

" Không nói gì, chỉ lấy đồ của Vương Ngọc mang đi. Chồng tạp chí trước đây mình mang cho cậu từ phòng đọc sách, đặt trên bàn Vương Ngọc, bọn họ liền mang đi. Trong viện vừa mở cuộc họp khẩn cấp, để mọi người hợp tác điều tra với cảnh sát và thông báo cho cảnh sát ngay khi có tin tức về Vương Ngọc. "

" Ồ, nếu có tin tức của Vương Ngọc, mình sẽ gọi điện thoại cho cậu."Tôi bình tĩnh nói với cô ấy, hỏi vài câu về sức khỏe, sau đó vội vàng chào tạm biệt rồi cúp điện thoại, tâm trí hoàn toàn không đặt vào Ôn Thư.
[/HIDE-THANKS]
 
Chương 129: Tin tức bất ngờ

[HIDE-THANKS]
Những gì đã xảy ra với Vương Ngọc giống như sấm sét giữa trời quang, khiến tôi trở tay không kịp. Bây giờ phải làm gì đây? Cậu ta đã đi đâu? Về sau tôi nên làm gì? Tôi hết đường xoay xở.

Sau một hồi im lặng, Tiểu Lộ nói: "Tôi có linh tính Vương Ngọc rất có thể đã đến Làng Miêu."

"Tại sao?" Tôi kỳ quái hỏi, làm sao cậu ta có thể có trực giác như vậy.

"Bởi vì đó là ngôi làng duy nhất liên quan đến Hoa Kim Lan. Lúc này tôi không thể giải thích lý do, đó chỉ là trực giác." Tiểu Lộ nói một cách bình tĩnh, không có bất kỳ cảm xúc nào, có vẻ rất hợp lý.

"Tôi đang nghĩ về việc tại sao cậu ấy lại đến phòng bảo vệ để đâm người. Theo con người của Vương Ngọc, cậu ấy có quan hệ tốt với nhân viên bảo vệ. Hoa Cô và A Li lần đầu tiên đến nhà Vương Ngọc, không có tiền mua đồ ăn, bảo vệ còn cho họ mượn tiền. Bác ấy nói sẽ đợi Vương Ngọc trở về trả lại. Điều đó cho thấy bản thân Vương Ngọc không có lý do gì để làm tổn thương bọn họ. Theo Hoa Kim Lan, cô là một cô gái ở làng Miêu hoàn toàn không sống ở thành phố, không có ân oán gì với các nhân viên bảo vệ, không có lý do gì để đâm bọn họ? Chẳng lẽ cảnh sát đã nhầm lẫn? Kẻ sát nhân là người khác?" Tôi vẫn không thể thoát khỏi những câu hỏi lẩn quẩn trong đầu.

"Nếu không, chúng ta đi tìm một nơi để xem bản tin. TV hiện là nguồn thông tin đáng tin cậy duy nhất." Tiểu Lộ đề nghị.

Với đề nghị này, tôi nghĩ nó đúng. Hôm qua chị gái đã về nhà, mọi thứ chắc đã trở lại bình thường, chị ấy cũng là một phóng viên, nên có thể hỏi thêm tin tức từ các phương tiện truyền thông. Tôi đề nghị về nhà mình, xem tin tức trước khi nghiên cứu các đối sách.

Tôi và Tiểu Lộ thanh toán xong khởi hành theo hướng nhà tôi. Trên đường đi, tôi nhận được một cuộc gọi từ cảnh sát, đại khái hỏi về cuộc điện thoại của Vương Ngọc. Ôn Thư nói rằng điện thoại của Vương Ngọc đã bị theo dõi và đó là sự thật. Tôi nói với cảnh sát rằng tôi là bạn của Vương Ngọc, biết rằng án mạng đã xảy ra, tôi muốn liên lạc với Vương Ngọc để hỏi chuyện gì đã xảy ra. Cảnh sát không nói gì thêm gì, dặn hãy liên lạc với họ ngay khi có tin tức về Vương Ngọc. Tôi thưa dạ sẽ làm theo.

Người có lúc buồn vui, trăng có lúc tròn khuyết. Nhớ lại lúc ở bệnh viện tâm thần, Vương Ngọc đã chăm sóc tôi mọi thứ, một nỗi buồn sâu sắc cứ lởn vởn trong lòng, mãi vẫn không thể tiêu tan. Nếu không có chuyện gì xảy ra thì thật tuyệt, tôi vẫn đi học như một học sinh trung học bình thường, còn Vương Ngọc vẫn đi làm như một bác sĩ bình thường. Có thể hai chúng tôi không hề biết nhau, chúng tôi đều có một cuộc sống bình thường.

Chỉ sau chốc lát, đã đến nhà. Tôi bấm chuông cửa, chợt nhớ ra đã lâu tôi không về nhà.

Chị gái mặc trang phục ở nhà ra mở cửa. Lại một xúc cảm khác dâng trào trong tim tôi, trong vài giờ sau sự việc của Vương Ngọc, tôi đã rất lo lắng và cảm thấy bất an. Về đến nhà, nhìn cách ăn mặc của chị gái, cảm xúc về nhà dâng tràn trên lồng ngực, tôi muốn lao vào ôm chị thật chặt.

Tuy nhiên, Tiểu Lộ đang đứng cạnh, tôi là một người đàn ông. Lúc trước, cái cảnh trèo không nổi đường hầm đã đủ xấu hổ rồi, không thể lại mất mặt trước mặt người ngoài. Cho nên, tôi kìm nén bản thân, chỉ thờ ơ chào hỏi chị, sau đó cùng Tiểu Lộ thay giày và bước vào nhà.

"Chị, chị đã xem tin tức chưa?" Tôi cố ý không nói về Vương Ngọc trước, ngập ngừng hỏi, sợ chị ấy cảm thấy quá đột ngột.

"Chị đang dọn dẹp, nhà cửa bừa bộn và bụi bặm, nhà bếp có mạng nhện. Lần trước em đã không lau nồi sau khi nấu xong.." Chị cằn nhằn một lúc lâu, tất cả đều phàn nàn về công việc nhà.

Chà, tôi đã sai lầm! Không nên nói chuyện với chị ấy bằng giọng điệu vu vơ khi chị ấy đang dọn dẹp. Một lần nữa, chị lại phàn nàn khiến cái đầu vốn đã to giờ lại lớn gấp ba lần. Những ai đã kết hôn, không được nói chuyện trong lúc vợ dọn dẹp, nếu không sẽ bị cằn nhằn như bây giờ.

Không có cách nào để kìm nén sự cằn nhằn của chị ấy, tôi chỉ có thể chọn cách nói rõ: "Chị ơi, Vương Ngọc đã xảy ra chuyện."

"Có chuyện gì vậy? Hôm qua cậu ấy không phải vẫn tốt sao?"

"Cậu ấy đã giết người, sắp bị cảnh sát truy nã." Tôi nói một cách bình tĩnh.

"Hả?" Chị gái đang bước ra khỏi bếp với hai cốc đồ uống lạnh, chuẩn bị chào hỏi Tiểu Lộ, khi nghe tin bất ngờ, chiếc cốc trượt khỏi tay và rơi xuống đất, nước cam bắn tung tóe trên mặt đất.
[/HIDE-THANKS]
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back