229 ❤︎ Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Chương 20: Bạch nhật mộng

Về phần chiếc thẻ ngân hàng có mười triệu tệ kia, Trần Bình vẫn chưa dám cho cha mẹ biết, bởi anh không có cách nào giải thích được lai lịch của số tiền lớn như vậy.

Chẳng lẽ lại nói với cha mẹ rằng trong ba năm ngồi tù, anh đã tu luyện tiên pháp, lại còn trở thành Điện chủ của Thiên Long Điện gì đó sao? E rằng nói xong, cha mẹ sẽ coi anh là kẻ tâm thần mà nhốt lại mất.

"Nhà của bạn con à? Nhà bạn con ở đâu?" Đường Hồng Anh tò mò hỏi.

"Ở Vịnh Bàn Long ạ!" Trần Bình cố gắng giữ giọng bình tĩnh nhất có thể.

"Cái gì?"

Đường Hồng Anh và Trần Bảo Quốc đồng thanh thốt lên kinh ngạc!

Phải biết rằng Vịnh Bàn Long là khu chung cư đắt đỏ bậc nhất toàn Hồng Thành, những người sống ở đó nếu không phải hào môn thì cũng là bậc quyền quý. Cho dù Trần Bảo Quốc không bị mất việc, có làm lụng cả trăm năm đi chăng nữa, e rằng cũng không mua nổi một căn hộ tại đó.

"Con có người bạn nào mà lại có nhà ở Vịnh Bàn Long, thậm chí còn cho con mượn?" Trần Bảo Quốc sa sầm mặt mày, chất vấn Trần Bình.

"Thì.. Chính là một người bạn của con thôi!" Trần Bình ấp úng trả lời.

"Hừ!" Trần Bảo Quốc hừ lạnh một tiếng: "Con tưởng ta và mẹ con đều là quân ngốc cả sao? Dùng loại lời lẽ này để lừa gạt chúng ta. Con làm sao có thể có loại bạn đó, mà cũng chẳng ai khùng đến mức đem nhà ở Vịnh Bàn Long cho con mượn. Vào trong tù không học điều tốt, cái thói khoác lác thì học nhanh lắm. Sau này lo mà tìm việc làm cho đàng hoàng đi, bớt nằm mơ giữa ban ngày lại!"

Nói xong, Trần Bảo Quốc thay bộ đồ công nhân chuẩn bị rời đi. Ông tuyệt đối không tin Trần Bình có thể mượn được nhà ở Vịnh Bàn Long.

"Ba, ba còn chưa tận mắt thấy, sao đã vội bảo con khoác lác? Con lớn chừng này rồi, thừa nhận con một lần khó đến thế sao? Hôm nay con nhất định phải đưa hai người dời qua đó ở!"

Trần Bình hét lớn. Từ nhỏ đến lớn, Trần Bảo Quốc chưa từng khen ngợi anh một lời, ngay cả khi anh có thành tích học tập xuất sắc ở đại học, được bầu làm Chủ tịch Hội sinh viên, anh vẫn không nhận được sự công nhận của cha mình. Có lẽ đó chính là phương pháp giáo dục khắc nghiệt của ông!

"Thôi được rồi, được rồi!" Đường Hồng Anh vội vàng can ngăn: "Ông nó kìa, tôi nói ông thật là, con nó vừa mới ra ngoài, ông không thể nói lời nào dễ nghe một chút sao?"

Đường Hồng Anh mắng Trần Bảo Quốc vài câu, rồi quay sang nói với Trần Bình: "Trần Bình, mẹ tin lời con nói. Con đưa mẹ đến Vịnh Bàn Long dạo một vòng đi, mẹ cũng chưa từng được đến đó bao giờ!"

"Mẹ, con ra ngoài gọi taxi đây, ba mẹ tiện thể thu dọn đồ đạc luôn đi ạ!"

Trần Bình nói xong liền bước ra ngoài. Khi đi ngang qua Trần Bảo Quốc, anh nói nhỏ: "Ba, con thực sự không lừa ba đâu, ba cứ đi với con là biết ngay."

Sau khi Trần Bình đi rồi, Trần Bảo Quốc do dự một lát, cuối cùng vẫn cởi bộ đồng phục công nhân ra!

* * *

Khu biệt thự Vịnh Bàn Long!

Dàn bảo vệ đứng hai bên cổng, ai nấy đều ưỡn ngực ngẩng cao đầu. Được làm bảo vệ ở đây vốn là một chuyện vô cùng vinh dự, nếu không có quan hệ thân tín thì đừng hòng bước chân vào đây làm việc!

Một chiếc taxi từ từ dừng lại trước cổng khu biệt thự. Thấy vậy, một gã bảo vệ vội vàng chạy lên chặn xe lại.

"Các người làm gì đấy?" Gã bảo vệ hỏi với vẻ kỳ quặc.

Gã làm việc ở đây đã ba năm, chưa từng thấy ai đến Vịnh Bàn Long mà lại đi bằng taxi cả. Những người sống ở đây, ai chẳng là đại gia thương gia giàu có, trong nhà có đến mấy chiếc xe sang, thậm chí còn có cả tài xế riêng!

"Chúng tôi là chủ hộ ở đây!"

Trần Bình bước xuống từ ghế phụ, rất lịch sự nói với gã bảo vệ.

"Chủ hộ?" Gã bảo vệ đánh mắt nhìn Trần Bình một lượt, sau đó lại nhìn cha mẹ anh đang ngồi trong taxi, bỗng nhiên cười lạnh một tiếng: "Loại người như anh tôi gặp nhiều rồi. Nếu muốn tham quan Vịnh Bàn Long thì cứ lượn lờ bên ngoài mà xem, bên trong không cho vào đâu!"

Ý của gã bảo vệ rất rõ ràng, gã hoàn toàn không tin Trần Bình là chủ hộ ở đây!

Bất kể là từ cách ăn mặc của Trần Bình, hay dáng vẻ của cha mẹ anh trên xe, trông chẳng có nét nào giống người có tiền mua nổi nhà ở Vịnh Bàn Long cả!

Bởi vì phong cảnh ở đây rất đẹp, có không ít người thường giả danh chủ hộ để lén lút vào trong dạo chơi coi như đi du lịch, và gã bảo vệ này hiển nhiên cũng đã liệt Trần Bình vào loại người đó!
 
229 ❤︎ Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Chương 21: Ăn trộm chìa khóa

Trần Bình cau mày: "Tôi thật sự là chủ nhà ở đây, tôi có chìa khóa của căn hộ bên trong!"

Vừa nói, Trần Bình vừa lấy chiếc chìa khóa ra!

Chiếc chìa khóa này chính là do Tô Văn Tông tặng cho Trần Bình. Trên thân khóa khảm biểu tượng Vịnh Bàn Long bằng vàng vô cùng tinh xảo, chỉ cần nhìn qua một cái là có thể nhận ra ngay thật giả.

Tên bảo vệ đón lấy chiếc chìa khóa, không khỏi đánh giá Trần Bình thêm vài lượt rồi quát lên: "Nói! Chiếc chìa khóa này từ đâu mà có? Đây là chìa khóa của căn biệt thự trên đỉnh núi Vịnh Bàn Long, căn đó đắt giá nhất, đã được Tô lão gia mua lại rồi, sao có thể rơi vào tay hạng người như anh được?"

Trần Bình nghe vậy cũng thoáng ngẩn người. Anh không ngờ căn biệt thự mà Tô Văn Tông tặng mình lại là căn đắt nhất ở Vịnh Bàn Long, món quà này quả thực không nhỏ chút nào!

"Đây là do Tô tổng tặng cho tôi." Trần Bình thành thật đáp.

"Láo xược! Theo tôi thấy, chiếc chìa khóa này chắc chắn là do anh ăn trộm, hoặc là nhặt được, người ta làm sao có thể tặng cho anh được chứ!"

Tên bảo vệ quát lớn một tiếng rồi phất tay, bốn năm tên bảo vệ khác lập tức vây quanh.

"Trông chừng bọn họ, để tôi đi gọi điện thoại!"

Tên bảo vệ vừa rồi dặn dò một câu, sau đó cầm theo chìa khóa vội vã rời đi.

Trần Bảo Quốc thấy tình hình như vậy, vội vàng dắt Đường Hồng Anh xuống taxi. Bác tài xế taxi cũng sợ xanh mặt, vứt đồ đạc của gia đình Trần Bình xuống rồi nhấn ga chạy mất hút!

"Trần Bình, có chuyện gì thế con? Đã xảy ra chuyện gì rồi?" Đường Hồng Anh không nhìn thấy gì, chỉ có thể lo lắng hỏi.

"Mẹ, không có chuyện gì đâu, lát nữa chúng ta sẽ vào được thôi. Chỉ là kiểm tra định kỳ thôi mà, an ninh ở Vịnh Bàn Long này nghiêm ngặt lắm." Trần Bình lên tiếng an ủi bà.

"Chuyện đó là đương nhiên rồi, đây là khu biệt thự tốt nhất Hồng Thành mà, ở đây mẹ còn ngửi thấy cả hương hoa nữa này!" Đường Hồng Anh tỏ ra vô cùng phấn khởi.

Trần Bảo Quốc thì lại nhìn Trần Bình với vẻ mặt đầy giận dữ. Bây giờ họ bị chặn lại, còn bị bảo vệ bao vây, rõ ràng là đã xảy ra vấn đề. Ông vốn chẳng tin nổi việc Trần Bình lại có người bạn nào cho mượn nhà ở Vịnh Bàn Long này.

Đúng lúc đó, một chiếc Mercedes màu đen từ từ dừng lại trước mặt gia đình Trần Bình.

"Ái chà, đây chẳng phải là Trần Bình sao? Cả nhà các người làm gì ở đây thế này? Lại còn mang theo bao nhiêu đồ đạc nữa, không lẽ là định dọn đến Vịnh Bàn Long ở đấy chứ?"

Cửa xe mở ra, Phó Vĩ bước xuống từ ghế phụ, nhìn Trần Bình với vẻ mặt đầy chế giễu.

Ngay sau đó, Cảnh San San và Tưởng Văn Tĩnh cũng bước xuống xe!

Cả ba người cùng dùng ánh mắt cợt nhả nhìn gia đình Trần Bình. Họ cũng đến Vịnh Bàn Long để dạo chơi, chủ yếu là Cảnh San San muốn khoe khoang căn nhà cưới mà Tiêu Lỗi đã mua ở đây, nên mới dẫn theo Phó Vĩ và Tưởng Văn Tĩnh tới.

Nào ngờ lại bắt gặp cảnh tượng này, cả ba đúng lúc đứng lại xem kịch vui!

Trần Bình lạnh lùng liếc nhìn ba người bọn họ một cái, chẳng thèm đếm xỉa tới.

"Có chuyện gì thế này?" Cảnh San San lên tiếng hỏi một tên bảo vệ.

Tên bảo vệ thấy Cảnh San San ăn mặc lộng lẫy, lại đi xe Mercedes nên không dám đắc tội, nhỏ giọng đáp: "Thưa tiểu thư, mấy người này nói họ là chủ nhà của Vịnh Bàn Long, còn đưa ra chìa khóa biệt thự bên trong. Đội trưởng của chúng tôi nghi ngờ chìa khóa đó là do bọn họ nhặt được hoặc ăn trộm, nên đã đi xác minh rồi."

Lời của tên bảo vệ vừa dứt, bọn người Cảnh San San lập tức cười rộ lên, cười đến mức không thở ra hơi!

"Ha ha ha, Trần Bình, anh đúng là một nhân tài đấy. Cầm cái chìa khóa biệt thự rồi chạy đến đây tự nhận mình là chủ nhà, là anh tự ngu ngốc hay coi người khác là kẻ ngốc thế?" Phó Vĩ cười lớn, trong mắt đầy vẻ khinh bỉ.

"Anh có biết biệt thự ở đây giá bao nhiêu tiền không? Anh mua nổi sao? Dựa vào ông già quét rác của anh thì có làm một trăm năm nữa cũng chẳng mua nổi một căn biệt thự ở đây đâu!" Tưởng Văn Tĩnh cũng không nhịn được mà mỉa mai.

"Các anh mau đuổi mấy người này đi đi, đặc biệt là tên kia, hắn là kẻ tù tội vừa mới được thả ra ngày hôm nay đấy. Để hắn vào trong sẽ làm ảnh hưởng đến danh tiếng của khu dân cư này mất!" Cảnh San San chỉ tay vào Trần Bình mà nói.
 
229 ❤︎ Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Chương 22: Mất mặt

Mấy gã bảo vệ vừa nghe xong, tất cả đều trở nên căng thẳng, đồng loạt rút dùi cui điện ra. Nếu Trần Bình thực sự là kẻ tù tội vừa được thả, để cư dân trong khu biệt thự biết được, chắc chắn họ sẽ cảm thấy bất an. Đến lúc đó, đám bảo vệ bọn họ sẽ là những người đầu tiên gặp xui xẻo.

"Trần Bình, còn không mau mang theo bà mẹ mù với ông bố quét rác của mày cút xéo đi? Chẳng lẽ phải đợi bảo vệ động thủ mới chịu đi sao?"

Phó Vĩ nhìn Trần Bình với vẻ mặt đầy chế giễu và lạnh lẽo.

"Anh nói cái gì?"

Nghe Phó Vĩ sỉ nhục cha mẹ mình, đôi nắm đấm của Trần Bình không tự chủ được mà siết chặt lại.

"Sao nào, mày còn muốn đánh tao à?" Phó Vĩ chẳng chút sợ hãi, ngược lại còn cười phá lên, tiến sát đến trước mặt Trần Bình: "Tao biết mày ở trong tù có học được vài chiêu, nhưng mày có biết đây là nơi nào không? Mày dám động thủ không? Tin hay không lão tử lại tống mày vào đó lần nữa!"

Phó Vĩ tỏ vẻ vô cùng hống hách, còn hung hăng đẩy Trần Bình một cái!

"Trần Bình, chúng ta đi thôi, đi thôi.."

Đường Hồng Anh níu lấy cánh tay Trần Bình, giọng nói mang theo sự khẩn cầu.

Bà sợ Trần Bình lại gây chuyện. Phải biết rằng con trai bà hôm nay mới vừa được ra tù, trong hồ sơ đã có vết đen, nếu lại vì đánh nhau mà bị bắt vào đó lần nữa, Đường Hồng Anh thực sự không còn dũng khí để sống tiếp!

Lúc này, sắc mặt Trần Bảo Quốc cũng đã tái mét vì giận dữ. Ông lườm Trần Bình một cái rồi quát: "Còn không mau cầm đồ đạc mà cút về, thật là mất mặt.."

Trần Bảo Quốc bắt đầu thu dọn đồ đạc, định bụng sẽ vác lên vai đi bộ về. Ông thực sự không chịu nổi sự nhục nhã này nữa!

"Ha ha ha, mau cút đi! Đừng để tao thấy mày lần nữa, thù một cái tát kia, tao nhất định sẽ trả!"

Phó Vĩ hằn học mắng nhiếc Trần Bình.

"Được rồi, mau lên xe đi, đứng đây nói chuyện với hạng người này chỉ làm mất thân phận của mình thôi!"

Cảnh San San gọi Phó Vĩ một tiếng, sau đó ba người bọn họ lên xe, trực tiếp lái vào khu biệt thự Vịnh Bàn Long!

"Mẹ, đợi một chút nữa thôi, căn biệt thự này thực sự là bạn mượn cho con mà!"

Trần Bình cố gắng khuyên nhủ Đường Hồng Anh, bảo bà đừng vội vàng.

"Đợi cái gì mà đợi? Đợi lát nữa bị người ta đánh đuổi ra ngoài cho mất mặt thêm sao?"

Trần Bảo Quốc gầm lên với Trần Bình.

Trần Bình há miệng định phản bác, định tranh cãi với cha mình một trận, nhưng khi nhìn thấy mái tóc bạc trắng của ông, lời định nói ra lại nghẹn lại ở cổ họng.

Đúng lúc này, gã đội trưởng bảo vệ cầm chìa khóa ban nãy vội vã chạy lại. Vừa nhìn thấy Trần Bình, gã lập tức trưng ra bộ mặt nịnh bợ: "Trần tiên sinh, thật vô cùng xin lỗi, là chúng tôi đã sơ suất làm việc nhầm lẫn, thật đáng chết. Bây giờ chúng tôi sẽ đưa gia đình ngài lên trên ngay!"

Nói xong, gã đội trưởng bảo vệ quay sang quát mấy tên bảo vệ đang cầm dùi cui: "Còn không mau cất dùi cui đi, mau đi lái xe, đưa gia đình Trần tiên sinh vào trong!"

"Rõ!" Mấy tên bảo vệ vội vàng gật đầu, sau đó lái một chiếc xe điện đến, xếp đồ đạc lên rồi đưa cả gia đình Trần Bình vào trong Vịnh Bàn Long!

Trên xe, sắc mặt Trần Bảo Quốc thay đổi liên tục, ông muốn nói gì đó với Trần Bình nhưng lại không biết phải mở lời thế nào.

"Trần Bình à, không ngờ lại là thật. Rốt cuộc con có người bạn thế nào mà lại dám cho mượn cả căn biệt thự thế này?"

Đường Hồng Anh ngồi trên xe, ngửi hương hoa thơm ngát của khu biệt thự Vịnh Bàn Long, lòng vui mừng khôn xiết!

"Mẹ, khi nào có cơ hội, con sẽ cho mẹ gặp người bạn đó!"

Trần Bình biết Đường Hồng Anh tò mò, nên dự định sẽ tìm dịp để Tô Vũ Kỳ đến gặp cha mẹ mình.

Trước một căn biệt thự ở lưng chừng núi Vịnh Bàn Long, chiếc xe của Cảnh San San dừng lại, ba người bọn họ bước xuống xe.

"San San, cậu đúng là hạnh phúc thật đấy. Căn biệt thự này xa hoa quá, phong cảnh cũng đẹp tuyệt vời. Nếu tớ có một căn nhà như thế này, bảo tớ sống ít đi mười năm tớ cũng cam lòng!"

Tưởng Văn Tĩnh nhìn căn biệt thự trước mắt, trong mắt tràn ngập sự ngưỡng mộ.

"Có gì đâu chứ, biệt thự ở Vịnh Bàn Long này càng lên cao thì giá càng đắt. Đắt nhất chính là căn biệt thự trên đỉnh núi kia kìa, không biết đại gia nào đã mua nó rồi nữa!"

Cảnh San San vừa nói vừa phóng tầm mắt nhìn về phía đỉnh núi!
 
229 ❤︎ Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Chương 23: Vận may chó ngáp phải ruồi

Đúng lúc này, một chiếc xe lướt qua trước mặt họ. Cửa sổ xe đang mở, để lộ ra gương mặt của Trần Bình. Anh đang nở một nụ cười lạnh lẽo, nhìn chằm chằm vào ba người Cảnh San San.

"Cảnh San San, người ngồi trong xe chẳng phải là Trần Bình sao?"

Phó Vĩ là người đầu tiên phát hiện ra Trần Bình, gã liền hét lớn lên.

Cảnh San San và Tưởng Văn Tĩnh lúc này cũng đã thấy anh. Nhìn thấy nụ cười đầy vẻ mỉa mai trên mặt Trần Bình, cơn giận của Cảnh San San bốc lên ngùn ngụt!

"Tên khốn này sao vào đây được? Đống bảo vệ kia đều là lũ ăn hại hết rồi sao?"

Cảnh San San gầm lên giận dữ!

"Liệu có khi nào tên này thật sự là chủ hộ không? Chẳng phải thấy người lái xe cũng là bảo vệ đó sao, chính họ đã đưa anh ta vào đấy!"

Tưởng Văn Tĩnh nhíu mày, gương mặt đầy vẻ hoài nghi.

"Họ vẫn đang lái xe lên núi, chẳng lẽ biệt thự của họ nằm ở phía trên kia?"

Phó Vĩ cũng ngửa cổ lên, nhìn theo chiếc xe càng lúc càng xa, càng lúc càng lên cao!

"Không đời nào! Trần Bình tuyệt đối không thể mua nổi nhà ở đây. Gia cảnh nhà anh ta thế nào tôi là người rõ nhất!"

Cảnh San San kịch liệt phủ nhận. Cô ta biết thừa Trần Bình làm gì có tiền mà mua nhà ở chốn này!

"Vậy hay là do nhà họ Tô tặng? Tôi nhớ Tổng giám đốc Tô từng nói Trần Bình hình như đã cứu mạng ông ấy một lần!"

Tưởng Văn Tĩnh tỉ mỉ phân tích.

"Có khả năng!" Phó Vĩ gật đầu: "Tên này không biết đã giẫm phải vận may chó ngáp phải ruồi gì mà lại cứu được mạng của Tô tổng. Nếu không thì hôm nay ở khách sạn Phú Hào, Trần Bình chắc chắn đã mất mạng rồi!"

Cảnh San San nghiến răng kèn kẹt, sau đó mở cửa xe nói: "Bám theo xem thử!"

Cảnh San San nhất định phải tận mắt chứng kiến xem có đúng là Trần Bình đã có nhà ở Vịnh Bàn Long này hay không.

Chiếc xe Mercedes của Cảnh San San bám theo phía sau, mắt thấy chiếc xe của Trần Bình cứ thế đi thẳng lên đỉnh núi!

"Chuyện này.. Chẳng lẽ căn nhà của Trần Bình chính là căn đắt nhất trên đỉnh núi kia sao?"

Tưởng Văn Tĩnh nhìn chiếc xe phía trước cứ liên tục leo lên đỉnh núi, kinh hãi thốt lên.

"Làm sao có thể! Căn nhà trên đỉnh núi đó trị giá ít nhất cũng cả trăm triệu tệ. Có bán cả nhà Trần Bình đi cũng không mua nổi một mảnh gạch, cho dù nhà họ Tô có tặng thì cũng không thể hào phóng đến mức tặng cả một căn biệt thự trăm triệu như vậy được!"

Phó Vĩ lắc đầu không tin.

Thế nhưng chẳng mấy chốc, chiếc xe phía trước thực sự đã dừng lại trên đỉnh núi, còn chiếc Mercedes của đám người Cảnh San San thì bị chặn lại!

"Chào cô, cô không thể đi tiếp được nữa, vì phía trên này thuộc về khu vực tư nhân rồi!"

Một người bảo vệ đã chặn xe của Cảnh San San lại!

Trần Bình sớm đã phát hiện ra đám người Cảnh San San bám đuôi phía sau. Thấy họ bị chặn lại, môi anh khẽ nhếch lên một nụ cười lạnh lùng!

Lên đến đỉnh núi, toàn bộ khung cảnh nơi đây mây mù bao phủ, chẳng khác nào chốn bồng lai tiên cảnh!

Trần Bảo Quốc và Trần Bình đều bị cảnh sắc này làm cho choáng ngợp. Đường Hồng Anh tuy không nhìn thấy gì, nhưng cảm nhận được bầu không khí trong lành xung quanh, bà cũng lộ vẻ say mê.

Mấy người bảo vệ giúp Trần Bình chuyển đồ đạc vào trong nhà sắp xếp gọn gàng. Đội trưởng bảo vệ một lần nữa xin lỗi Trần Bình rồi mới rời đi!

"Mẹ, sau này mẹ và bố cứ ở lại đây. Không khí ở đây cực kỳ tốt, rất hợp để hai người dưỡng bệnh!"

Trần Bình nắm lấy tay Đường Hồng Anh, dẫn bà đi vào trong biệt thự!

Trần Bảo Quốc vừa bước chân vào trong, cả người liền đờ đẫn. Sự xa hoa lộng lẫy kia là thứ mà cả đời này ông chưa từng được thấy qua!

Lúc này, Trần Bảo Quốc mấp máy môi, ông muốn nói lời xin lỗi với Trần Bình vì đã hiểu lầm con trai, nhưng dù cố gắng thế nào, lời ấy vẫn không sao thốt ra được.

Sau khi đi dạo một vòng quanh nhà, Trần Bình nói: "Bố, mẹ, con dẫn hai người ra ngoài đi dạo một chút cho biết đường, kẻo sau này lại bị lạc."

"Được, được, được, con mau kể cho mẹ nghe đi. Tuy mẹ không thấy được nhưng mẹ cảm nhận được hết!"

Đường Hồng Anh cười đến mức nếp nhăn hằn rõ trên mặt!

"Mẹ yên tâm, đôi mắt của mẹ con nhất định sẽ chữa khỏi!"

Trần Bình dẫn cha mẹ ra khỏi biệt thự, cùng nhau thưởng ngoạn cảnh đẹp trên đỉnh núi.
 
229 ❤︎ Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Chương 24: Ra mắt nhạc phụ nhạc mẫu

Trần Bình vừa giới thiệu cho Đường Hồng Anh, vừa cảm nhận được từng luồng khí mát lành từ thiên nhiên, trong đó còn lẫn cả linh khí!

Phải biết rằng Trần Bình tu luyện cần nhất là linh khí, mà linh khí ở đây rõ ràng đậm đặc hơn hẳn bên dưới, điều này cực kỳ có lợi cho việc tu hành của anh!

"Đây đúng là một nơi tuyệt vời để tu luyện!"

Trần Bình không kìm được mà cảm thán một câu!

"Con nói gì cơ?" Đường Hồng Anh lên tiếng hỏi.

"Dạ không có gì, con nói ở đây đúng là nơi tốt để dưỡng lão ạ!"

Trần Bình mỉm cười nhàn nhạt!

Khi họ vòng lại con đường cũ lúc đi lên, Trần Bình phát hiện đám người Cảnh San San vẫn chưa rời đi. Lúc này, cả ba người thấy Trần Bình xuất hiện thì đồng loạt dồn mọi ánh mắt lên người anh.

Trần Bình nhìn Cảnh San San cùng đám bạn bằng ánh mắt lạnh lùng. Hai bên chỉ cách nhau một hàng rào chắn, nhưng chính rào chắn này lại trở thành biểu tượng ngăn cách cho hai thân phận khác biệt!

Trần Bình đứng từ trên cao nhìn xuống ba người, ánh mắt đầy vẻ khinh miệt.

Cảnh San San nhìn bộ dạng đó của Trần Bình thì tức đến mức nghiến răng kèn kẹt. Cô ta không tài nào hiểu nổi, tại sao Trần Bình lại có thể trở thành chủ nhân của căn biệt thự đỉnh núi này.

"Trần Bình, người bạn này của con tốt thật đấy, căn biệt thự đẹp thế này mà cũng nỡ cho con mượn. Khi nào rảnh, con hãy mời người bạn đó đi dùng bữa một bữa nhé!"

Đường Hồng Anh hoàn toàn không biết Cảnh San San đang ở ngay trước mặt, bà liền quay sang dặn dò Trần Bình.

"Vâng ạ!" Trần Bình gật đầu.

"Mẹ kiếp, hóa ra là đồ đi mượn, tôi cứ tưởng là của hắn thật chứ!"

Cảnh San San nghe xong, trong lòng lập tức cảm thấy nhẹ nhõm và đắc ý hơn hẳn!

"Tôi vừa hỏi bạn rồi, căn biệt thự này là của nhà họ Tô. Xem ra là tên Trần Bình này mượn về để làm màu thôi!"

Phó Vĩ cầm điện thoại, vừa nhìn thông tin vừa lên tiếng.

"Cái thằng này, cứu được mạng của Tô Văn Tông một lần mà định bám lấy nhà họ Tô ăn bám cả đời chắc, đến cả biệt thự cũng mượn để khoe mẽ!"

Tưởng Văn Tĩnh cười nhạo một tiếng.

Cả ba người đều nhìn Trần Bình bằng ánh mắt khinh bỉ, cảm giác thấp kém lúc nãy hoàn toàn tan biến!

"Dù biệt thự là tôi mượn, thì cũng vẫn mạnh hơn các người. Có giỏi thì các người lên đây đi!"

Trần Bình nghe những lời mỉa mai chua chát của ba người kia, liền ngoắc ngoắc ngón tay thách thức!

"Trần Bình, anh đừng có đắc ý. Tôi không tin nhà họ Tô sẽ bảo vệ anh cả đời đâu!"

Cảnh San San hậm hực nhổ một bãi nước bọt rồi quay người bỏ đi. Họ không hề thích cảm giác phải ngước mắt lên nhìn Trần Bình như thế này.

"Trần Bình, sau này con đừng có liên lạc gì với con bé Cảnh San San đó nữa. Loại đàn bà đó đúng là rắn rết, ai lại gần cũng sẽ bị cắn cho một phát!"

Đường Hồng Anh sau khi nghe thấy giọng của Cảnh San San thì lên tiếng khuyên nhủ con trai.

"Mẹ, con biết rồi, chúng ta đi dạo tiếp thôi!"

Trần Bình dìu Đường Hồng Anh tiếp tục tham quan, Trần Bảo Quốc chắp tay sau lưng lẳng lặng đi theo phía sau!

Đi dạo mệt rồi, cả nhà quay về biệt thự nghỉ ngơi. Đúng lúc này, một chiếc Porsche màu đỏ dừng ngay trước cổng biệt thự!

Trần Bình nhìn qua, hóa ra là Tô Vũ Kỳ đã tới!

"Tô tiểu thư, sao cô lại đến đây?"

Trần Bình có chút kinh ngạc hỏi.

"Đừng có suốt ngày gọi tôi là Tô tiểu thư này Tô tiểu thư nọ nữa, tôi có tên mà, anh cứ gọi tôi là Vũ Kỳ được rồi!"

Tô Vũ Kỳ nói với Trần Bình: "Tôi nghe bảo vệ ở đây gọi điện, nói là nghi ngờ anh trộm chìa khóa nên chặn mọi người lại. Tôi sợ có hiểu lầm gì nên vội vàng chạy qua xem sao!"

Thấy Tô Vũ Kỳ vì chuyện này mà đặc biệt chạy đến, trong lòng Trần Bình dâng lên một luồng cảm kích: "Không sao rồi, hiểu lầm đã được giải thích rõ ràng, nhưng tôi có việc này cần cô giúp một tay!"

"Việc gì, anh cứ nói đi!" Tô Vũ Kỳ gật đầu.

"Tôi nói với bố mẹ là căn nhà này mượn của bạn. Cô đến thật đúng lúc, lát nữa vào trong giúp tôi ứng phó một chút, cứ nói là cô cho tôi mượn nhà nhé. Có nhiều chuyện tôi chưa muốn để bố mẹ biết!"

Trần Bình nói khẽ.

"Chuyện này thì dễ!"

Tô Vũ Kỳ mỉm cười định bước vào trong biệt thự, nhưng mới đi được hai bước, cô đột nhiên quay đầu lại nhìn Trần Bình: "Này, anh nói xem, thế này có tính là tôi đi ra mắt nhạc phụ nhạc mẫu không nhỉ?"

"ơ.."

Trần Bình nhất thời cứng họng, đứng ngẩn người tại chỗ!
 
229 ❤︎ Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Chương 25: Lời nói có ẩn ý

"Tôi đùa với anh thôi, nhìn xem anh bị dọa thành thế kia kìa!"

Tô Vũ Kỳ mỉm cười, sải bước đi vào trong biệt thự!

Trần Bình cười khổ một tiếng rồi cũng theo sau. Thực ra, ngay khoảnh khắc Tô Vũ Kỳ thốt ra câu "ra mắt nhạc phụ nhạc mẫu", trái tim anh thật sự đã lỡ một nhịp!

Anh suy cho cùng cũng chỉ là một người bình thường không thể bình thường hơn, trong khi Tô Vũ Kỳ lại là đại tiểu thư nhà họ Tô. Thân phận của hai người quá sức chênh lệch, thế nên Trần Bình có chút e dè!

"Bố, mẹ, đây là người bạn mà con đã kể, người cho con mượn căn nhà này, Tô Vũ Kỳ!"

Vừa vào đến biệt thự, Trần Bình liền giới thiệu với Trần Bảo Quốc và Đường Hồng Anh.

Nghe thấy chủ nhân của căn nhà đã đến, Đường Hồng Anh và Trần Bảo Quốc vốn đang ngồi trên sofa vội vàng đứng bật dậy!

"Cháu chào chú, chào dì ạ. Cháu đến hơi vội nên chưa kịp mua quà cáp gì cho hai bác!"

Tô Vũ Kỳ nói năng vô cùng khách khí.

"Tô tiểu thư quá lời rồi. Cô cho Trần Bình nhà chúng tôi mượn căn nhà tốt thế này, cả nhà chúng tôi chẳng biết phải cảm ơn cô thế nào cho xuể. Nếu không có cô, e là cả đời này chúng tôi cũng chẳng được ở nơi tuyệt vời như vậy!"

Đường Hồng Anh tỏ vẻ khép nép, nói xong bà còn đẩy nhẹ Trần Bảo Quốc bên cạnh một cái: "Ông nó ơi, mau đi pha trà cho Tô tiểu thư đi!"

"À, ừ!"

Trần Bảo Quốc vội vàng gật đầu!

Nãy giờ Trần Bảo Quốc cứ nhìn ngây người ra, ông thật không ngờ Trần Bình lại có một cô bạn xinh đẹp đến thế. Hơn nữa, nhìn cách ăn mặc và khí chất của Tô Vũ Kỳ, chắc chắn là con nhà gia giáo, lại còn là đại hào môn, nếu không thì sao có thể mua nổi biệt thự ở Vịnh Bàn Long này!

Nếu Trần Bảo Quốc mà biết Tô Vũ Kỳ chính là con gái của Tô Văn Tông – người giàu nhất Hồng Thành, có lẽ ông sẽ kinh hãi đến mức chết lặng mất!

"Chú ơi, không cần bận rộn vậy đâu, để cháu tự làm là được ạ!"

Tô Vũ Kỳ vội vàng đón lấy, tự tay rót cho mình một chén trà!

Sau đó, cô lại rót cho Trần Bảo Quốc và Đường Hồng Anh mỗi người một chén trà táo đỏ!

Đây vốn là nhà của Tô Vũ Kỳ, cô đương nhiên biết rõ đồ đạc để ở đâu!

"Chú, dì, đây là trà táo đỏ, uống vào có vị ngọt thanh nhưng lại rất hiệu quả trong việc giảm mỡ máu và hạ huyết áp, cực kỳ thích hợp cho người lớn tuổi như hai bác ạ!"

Tô Vũ Kỳ đặt chén trà trước mặt Trần Bảo Quốc và Đường Hồng Anh!

"Tô tiểu thư khách sáo quá. Tuy mắt tôi không nhìn thấy nhưng nghe giọng nói là tôi biết, Tô tiểu thư chắc chắn là một đại mỹ nhân, lại còn có lòng nhân hậu. Ai mà cưới được Tô tiểu thư thì đúng là phúc đức tám đời tu hành mới có được đấy!"

Đường Hồng Anh nói bằng giọng đầy ẩn ý.

Bất kể Tô Vũ Kỳ có thân phận gì, việc cô ấy có thể cho Trần Bình mượn căn biệt thự quý giá nhường này chứng tỏ cô ấy không hề ghét bỏ Trần Bình, thậm chí còn có thiện cảm. Nếu không, là bạn bè bình thường thì ai lại hào phóng đến thế!

Vậy nên Đường Hồng Anh muốn dùng lời nói để dò xét xem ý tứ của Tô Vũ Kỳ thế nào!

"Dì ơi, cháu đâu có tốt như dì nói. Thật ra tính tình cháu cũng không tốt lắm đâu, Trần Bình còn chê cháu nóng tính, anh ấy còn quát cháu nữa kìa!"

Tô Vũ Kỳ sao lại không hiểu ý tứ trong lời nói của Đường Hồng Anh, cô mỉm cười, nửa thật nửa đùa đáp lại.

"Thật sao?" Đường Hồng Anh sững người, lập tức vẫy tay gọi Tô Vũ Kỳ: "Tô tiểu thư, cô lại đây ngồi với tôi. Thật ra Trần Bình nhà tôi bình thường rất hiền lành, chỉ có điều đôi khi bướng bỉnh như một con lừa thồ, cái tính này là di truyền từ bố nó đấy. Nếu nó còn dám quát cô nữa, cô cứ bảo tôi, tôi sẽ thay cô dạy dỗ nó một trận nên thân!"

Tô Vũ Kỳ nghe xong liền cười khúc khích: "Bướng như lừa thồ sao?"

Vừa cười, Tô Vũ Kỳ vừa không quên liếc nhìn Trần Bình, khiến anh đứng đó mà mặt mũi đầy vẻ ngượng ngùng!

"Mẹ, mẹ đừng có nói lung tung nữa. Cô ấy còn bận rộn lắm, không có thời gian ngồi tán gẫu với mẹ mãi đâu!"

Trần Bình có ý định để Tô Vũ Kỳ rời đi, nếu không lát nữa chẳng biết Đường Hồng Anh còn thốt ra những lời gây sốc nào nữa!

"Không sao ạ, cháu rất thích trò chuyện với dì!"

Tô Vũ Kỳ thế mà lại thực sự ngồi xuống bên cạnh Đường Hồng Anh!

Phen này, Đường Hồng Anh cười đến mức không khép miệng lại được, bà nắm chặt lấy tay Tô Vũ Kỳ, hai người cứ thế trò chuyện rôm rả suốt hơn hai tiếng đồng hồ. Mãi cho đến khi trời sập tối, Tô Vũ Kỳ mới chịu rời đi!
 
229 ❤︎ Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Chương 26: Luyện khí

"Trần Bình, Tô tiểu thư đúng là một người rất tốt. Nghe cách nói chuyện là biết tiểu thư nhà quyền quý, vậy mà người ta chẳng hề giữ kẽ hay lên mặt chút nào, con phải nỗ lực lên đấy nhé!"

Sau khi Tô Vũ Kỳ rời đi, Đường Hồng Anh liền quay sang dặn dò con trai.

"Mẹ à, bọn con chỉ là bạn bè bình thường thôi!"

Trần Bình vẻ mặt bất lực đáp lời.

"Trần Bình, bố thấy Tô tiểu thư cũng rất tốt. Hãy nghe lời mẹ con, cố gắng thêm một chút, mắt nhìn người của bố từ trước tới nay chưa bao giờ sai đâu!"

Lúc này, Trần Bảo Quốc cũng lên tiếng.

Phải biết rằng Trần Bảo Quốc rất hiếm khi chủ động nói với Trần Bình những chuyện này. Xem ra lần này ông thực sự đã có cảm tình với Tô Vũ Kỳ, cảm thấy cô gái này rất tốt nên mới lên tiếng khuyên nhủ con trai.

"Thôi được rồi, hai người đừng lo chuyện đó nữa!"

Trần Bình cạn lời, lẳng lặng đi thẳng vào phòng ngủ!

Bước vào phòng, Trần Bình không nằm xuống ngủ ngay mà ngồi xếp bằng, khép hờ đôi mắt. Tâm niệm vừa động, Ngưng Tâm Quyết bắt đầu khởi động, linh khí xung quanh lập tức như triều dâng, cuồn cuộn đổ về phía anh!

Suốt ba năm qua, Trần Bình luôn kiên trì tu luyện, chưa từng nghỉ ngơi dù chỉ một ngày. Đây cũng là yêu cầu của Lão Long Đầu. Hiện tại tuy đã ra tù, Lão Long Đầu không còn quản thúc được anh nữa, nhưng Trần Bình vẫn sẽ tiếp tục kiên trì!

Chẳng mấy chốc, linh khí trên đỉnh núi nương theo nhịp thở của Trần Bình, chậm rãi thẩm thấu vào cơ thể. Những luồng linh khí này tạo thành một vòng xoáy nhỏ quanh thân anh, sau đó bị hút trọn vào trong đại mạch.

Hiện tại thực lực của Trần Bình mới chỉ ở giai đoạn Luyện Khí kỳ, nên lượng linh khí hấp thụ được qua hơi thở vẫn còn khá ít. Cho dù có hút vào lượng lớn linh khí đi chăng nữa, cơ thể hiện tại của anh cũng không thể tiêu hóa ngay lập tức. Anh cần phải tiến hành từng bước một để gia tăng thực lực của mình!

Thời gian thấm thoát trôi qua, chẳng mấy chốc ánh bình minh đã lộ ra nơi chân trời, lúc này Trần Bình mới chậm rãi mở mắt.

Trút ra một luồng trọc khí thật dài, Trần Bình cảm thấy cơ thể sảng khoái chưa từng có. Linh khí ở đây đậm đặc và thuần khiết hơn trong nhà tù rất nhiều, sau khi tu luyện xong, anh không hề cảm thấy một chút mệt mỏi nào!

"Trần Bình, ra ăn sáng thôi con!"

Tiếng của Đường Hồng Anh vang lên bên ngoài. Trần Bình vươn vai thư giãn gân cốt rồi mở cửa bước ra!

Bữa sáng do đích thân Trần Bảo Quốc chuẩn bị, vô cùng thịnh soạn. Sau sự kiện Tô Vũ Kỳ ghé thăm ngày hôm qua, thái độ của Trần Bảo Quốc đối với con trai rõ ràng đã hòa nhã hơn rất nhiều, ít nhất trên mặt cũng đã thấp thoáng nụ cười, không còn vẻ cổ hủ, nghiêm nghị như trước nữa!

Ăn sáng xong, Đường Hồng Anh bảo Trần Bảo Quốc đưa bà ra ngoài đi dạo. Còn Trần Bình thì dự định xuống núi, tìm đến một khu chợ đồ cổ để xem có thể tìm được bút lông và chu sa mang linh tính hay không!

Anh muốn sớm ngày chữa khỏi bệnh cho mẹ, để mẹ được nhìn thấy ánh sáng trở lại!

* * *

Tại căn biệt thự lưng chừng núi của nhà họ Cảnh, đám người Cảnh San San, Phó Vĩ và Tưởng Văn Tĩnh đêm qua đều không về mà ở lại đây!

Lúc này, Cảnh San San mặt đầy giận dữ. Cứ nghĩ đến hôn lễ bị Trần Bình phá hỏng ngày hôm qua là cô ta lại không nén nổi cơn giận. Bây giờ Trần Bình thậm chí còn dọn đến ở ngay trên đầu mình, làm sao Cảnh San San có thể nhẫn nhịn cho được!

"Phó Vĩ, mấy người anh em mà anh nói bao giờ thì đến?"

Cảnh San San quay sang hỏi Phó Vĩ.

"Sắp đến rồi. Mấy người anh em này của tôi đều là dân có nghề, đánh một thằng như Trần Bình là quá đủ. Hơn nữa đều là người lăn lộn trong giới, tuyệt đối trọng nghĩa khí!"

Phó Vĩ biết Cảnh San San đang muốn trút giận, nên đã gọi điện rủ mấy người bạn đến để đối phó với Trần Bình, đồng thời cũng để trả thù cái tát mà anh ta phải nhận hôm qua!

"Thế thì tốt, tôi không tin cái thằng Trần Bình đó cứ ở mãi trên núi không xuống. Nhà họ Tô kia cũng chẳng thể bảo vệ hắn cả đời!"

Cảnh San San nghiến răng: "Cái loại rác rưởi đó dám đánh gãy tay anh Lỗi, phá hỏng đám cưới của tôi, đúng là đáng chết!"

Nói xong bằng giọng căm hận, Cảnh San San nhìn Phó Vĩ rồi dặn dò: "Tôi phải vào bệnh viện thăm anh Lỗi đây. Chuyện xử lý thằng Trần Bình giao cả cho anh đấy, việc xong xuôi, tiền thù lao chắc chắn sẽ không thiếu một xu nào!"

"Không vấn đề gì, cô cứ chờ tin tốt của tôi đi!"

Phó Vĩ đắc ý gật đầu!
 
229 ❤︎ Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Chương 27: Khai vị sớm

Trần Bình thong thả xuống núi, nhưng mới đi được tới lưng chừng đã bị bốn năm gã đàn ông lực lưỡng chặn đường!

"Trần Bình, ta đợi ngươi cả buổi trời rồi, cuối cùng ngươi cũng chịu xuống!"

Phó Vĩ nở nụ cười lạnh lẽo, nhìn chằm chằm Trần Bình rồi lên tiếng.

Phía sau gã, mấy tên thuộc hạ đều cầm gậy gộc trên tay, vẻ mặt hung tợn!

"Đợi tôi có việc gì sao?"

Trần Bình lạnh lùng liếc nhìn Phó Vĩ một lượt: "Nếu là để đánh nhau thì mấy người các người không đủ cho tôi khởi động đâu. Ngày hôm qua mười mấy tên nhà họ Tiêu đều bị tôi đánh gục, anh tưởng chỉ mang theo mấy tên này mà đối phó được tôi à?"

"Ha ha ha, Trần Bình, e là ngươi chưa biết hôm nay ta tìm đến hạng người nào nên mới dám thốt ra lời ngông cuồng như vậy. Một lát nữa đợi khi ngươi quỳ xuống xin tha, khóc cha gọi mẹ, ngươi sẽ hiểu ngay thôi!"

Phó Vĩ cười lớn, hoàn toàn không để Trần Bình vào mắt!

Hôm qua gã đã chứng kiến tất cả, đám mười mấy người của tên đầu trọc kia chẳng qua chỉ là lũ du thủ du thực, thực lực chẳng ra gì, bị Trần Bình một đấm một tên đánh ngã.

Nhưng hôm nay thì khác, mấy người gã tìm đến đều là dân luyện võ thực thụ, kẻ nào cũng có thể lấy một địch mười, đối phó với Trần Bình là quá thừa thãi!

"Xem ra một cái tát hôm qua vẫn còn nhẹ quá, đáng lẽ lúc đó tôi nên đánh gãy luôn tay chân anh, để anh khỏi phải nhảy nhót trước mặt tôi thế này!"

Trần Bình liếc xéo Phó Vĩ, nhàn nhạt nói.

"Mẹ kiếp, ngươi còn dám nhắc lại chuyện ngày hôm qua! Hôm nay nếu ta không đánh cho ngươi quỳ xuống xin tha, ta sẽ không mang họ Phó nữa!"

Phó Vĩ nói đoạn, quay sang đám người phía sau ra lệnh: "Anh em, đánh cho thằng nhóc này quỳ xuống lạy lục cho ta! Có người ra giá mười vạn tiền công đấy, có kiếm được số tiền này hay không là trông chờ vào mọi người!"

Nghe thấy có mười vạn tiền công, mắt đám thuộc hạ sáng rực lên!

"Cứ yên tâm đi, anh bảo nó khóc, chúng tôi tuyệt đối không để nó cười!"

"Anh bảo nó quỳ, chúng tôi nhất định không cho nó đứng!"

"Nhìn cái bộ dạng trói gà không chặt của thằng ranh này, tôi chỉ cần một đá là nó khóc cha gọi mẹ ngay!"

Mấy gã đàn ông khinh khỉnh nhìn Trần Bình, chẳng mảy may coi anh ra gì.

"Mười vạn này là do Cảnh San San bỏ ra phải không?"

Trần Bình bình tĩnh hỏi Phó Vĩ.

"Phải thì đã sao? Nói cho ngươi biết cũng chẳng ngại, chẳng lẽ ngươi còn dám tìm cô ấy gây rắc rối chắc? Ngươi đã đánh công tử nhà họ Tiêu, Tiêu gia tuyệt đối không bỏ qua cho ngươi đâu. Bây giờ ta chẳng qua chỉ giúp ngươi khai vị sớm một chút mà thôi!"

Phó Vĩ gật đầu, không hề che giấu.

"Được rồi, xem ra tôi thực sự không nên nương tay nữa."

Trần Bình có chút bất lực nhún vai, sau đó bất thình lình tung ra một cú đá đầy uy lực về phía Phó Vĩ!

Chỉ nghe một tiếng "bộp" khô khốc, cơ thể Phó Vĩ ngay lập tức bị văng ngược ra sau như một chiếc diều đứt dây.

Mấy tên vừa rồi còn đang đắc ý khinh miệt, khoảnh khắc này biểu cảm liền cứng đờ, tất cả đều không dám tin vào mắt mình!

Phải biết rằng, một cú đá có thể hất văng một người đi xa như vậy cần một lực đạo cực lớn. Xem ra tên Trần Bình này quả thực có chút bản lĩnh!

"Khụ khụ khụ.."

Phó Vĩ ngã nhào dưới đất, ho ra một ngụm máu tươi, sau đó gầm lên dữ tợn: "Giết nó! Giết nó cho ta!.."

Bốn năm gã thuộc hạ nhìn nhau, nghĩ đến số tiền mười vạn kia, tất cả đều nghiến răng lao lên.

Đúng là mấy tên này đều có nền tảng võ học, phối hợp với nhau cực kỳ ăn ý.

"Ồn ào!"

Trần Bình cười lạnh một tiếng, ngay lập tức nghênh chiến!

Bộp! Bộp! Bộp!..

Chưa đầy nửa phút sau, mấy gã "cao thủ" mà Phó Vĩ dày công tìm đến đều nằm rạp dưới đất rên rỉ, gương mặt ai nấy đều lộ vẻ vô cùng đau đớn!

Lần này thì Phó Vĩ ngây người, gã nuốt nước miếng cái ực, biểu cảm tràn đầy kinh hãi!

Gã thực sự không thể hình dung nổi trong ba năm ngồi tù, Trần Bình đã trải qua những gì mà lại trở nên lợi hại đến mức này.

Nên biết rằng những kẻ gã tìm tới đều xuất thân từ trường võ, ít nhiều cũng có danh tiếng trong giới phong trần, vậy mà lại bị Trần Bình đánh cho tan tác như vậy.

"Anh còn muốn giết tôi nữa không?"

Trần Bình nhìn Phó Vĩ với ánh mắt giễu cợt, thong thả tiến về phía gã đang nằm bệt dưới đất!

"Anh.. Anh muốn làm gì?"

Phó Vĩ kinh hoàng tột độ, không ngừng lùi lại phía sau: "Chuyện này.. Chuyện này đều là ý của Cảnh San San, tôi.."

Thế nhưng lời của Phó Vĩ còn chưa dứt, Trần Bình đã giáng một cú giẫm xuống, đạp thẳng vào cánh tay của gã.

Phó Vĩ thét lên một tiếng thảm thiết, cơn đau thấu xương từ cánh tay truyền thẳng lên đại não!

Cánh tay của Phó Vĩ đã gãy lìa!

"Đừng có mang Cảnh San San ra ép tôi. Bất kể là cô ta hay tên Tiêu Lỗi kia, tôi đều sẽ không bỏ qua dễ dàng đâu."

Nói xong, Trần Bình quay người bỏ đi, không thèm để tâm đến tiếng kêu la thảm thiết của Phó Vĩ ở phía sau.
 

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back