Chương 140: Màn đêm dai dẳng
[HIDE-THANKS]Những đám mây trên bầu trời khẽ rung chuyển, tia sét xẹt xuống đất, lóe qua cửa sổ phòng. Ánh sáng phản chiếu trên khuôn mặt của ma cà rồng, khiến trái tim Eve nhảy dựng lên vì đôi mắt anh không còn nhắm nữa. Nó đang nhìn thẳng vào cô.
Đôi mắt của Vincent ẩn chứa một sắc thái mà ngay cả bóng tối trong phòng cũng không thể sánh bằng. Bóng tối ẩn sau đôi mắt đỏ sẫm và sâu thẳm của anh trông như thể sẵn sàng nuốt chửng Eve. Mặc dù hôm nay anh đã cứu cô, nhưng cũng không thể phủ nhận rằng tên ma cà rồng này đã đe dọa cô nhiều hơn tất cả mọi người.
"Tôi.. tôi tưởng cậu là dơi." Eve đáp lại lời anh nói trong khi khẽ nuốt nước bọt.
"Đó chỉ là một lối diễn đạt thôi. Cô hẳn đã nghe rồi nhỉ?" Vincent nhìn cô chằm chằm như một con diều hâu. Eve gật đầu, cô cố kéo tay mình, nhưng anh nắm chặt tay cô. "Tôi đã kiềm chế không cắn cô, nhưng cô lại có ý định khiêu khích sự kiên nhẫn của tôi."
"Thời tiết lạnh quá, tôi sợ cậu bị lạnh." Eve cảm thấy Vincent kéo nhẹ tay cô.
"Chúng ta đã nói gì về việc không giúp đỡ mọi người nhỉ? Có vẻ như cô cần phải học một bài học nhỏ, cô bé ạ." Lời Vincent nói chỉ lớn hơn tiếng thì thầm một chút.
Khi Vincent kéo cô đến bàn làm việc, mắt Eve mở to. Anh đứng dậy, hé miệng cười. Anh chống hai tay lên bàn, giam cô ở giữa.
"C-cậu chủ Vincent, tôi nên quay lại ghế sofa.."
Vincent đặt ngón tay lên môi cô, ra hiệu bảo cô im lặng: "Lần đầu tiên lúc nào đáng sợ, nhưng quen rồi thì sẽ không tệ lắm đâu." Anh dỗ dành cô.
"Có cái mất máu nào không đáng sợ à?" Eve đáp.
"Cô không biết ma cà rồng chúng tôi là những sinh vật máu lạnh* sao. Từ trong ra ngoài." Vincent nói, vừa nói vừa đẩy mái tóc hơi ướt sau khi tắm của cô khỏi vai. Eve cố tìm thứ gì đó trên bàn. Khi tìm thấy một cuốn sách, cô nhanh chóng đưa nó chen giữa mặt họ, chỉ để lộ đôi mắt của cô.
(*Nguyên văn: "Cold creatures", nghĩa là "những sinh vật lạnh")
"Lần sau tôi sẽ ghi nhớ điều đó." Eve nói xong, cô cảm thấy cuốn sách bị đẩy xuống dưới. Chẳng mấy chốc, những giọt nước bắt đầu rơi, mưa tầm tã.
"Tôi chắc chắn là cô sẽ làm thế." Đôi mắt của Vincent tối sầm, anh nhìn cô, lướt lưỡi qua một chiếc răng nanh của mình.
Eve không còn nơi nào khác để đi, cô nói: "Cậu chủ Vincent, tôi vừa bị mất máu."
Khi họ đứng gần nhau, Eve nhận thấy tia sáng tàn độc trong mắt Vincent, anh có vẻ hơi khó chịu và tức giận. Cô tự hỏi tại sao một cử chỉ đơn giản như đắp chăn lại gợi lên trong anh nhiều cảm xúc đến vậy.
"Tôi biết. Tôi sẽ chừa lại đủ cho cô sống."
Vincent không quen với việc mọi người quan tâm đến anh, và anh cũng không cần điều đó. Mọi người thường cố tỏ ra quan tâm khi họ muốn giành được sự ưu ái nào đó từ anh. Là một người đàn ông nhạy bén, anh có thể đánh hơi được ý định của mọi người qua lời nói của họ. Đồng thời, anh không thích người khác xâm phạm không gian riêng tư của mình, bao gồm cả đồ ăn của anh.
Bao nhiêu năm qua, không ai dám đến gần anh. Anh thực sự thích bầu bạn với cô bé tiên cá này, cô đã làm mọi thứ để anh vui, mặc dù anh gọi cô là bạn, nhưng điều đó không xóa bỏ được sự thật rằng anh muốn hút máu cô cho đến giọt cuối cùng.
Có vẻ như cô đã quên những gì họ đã nói, cô không hiểu được mối nguy hiểm trước mắt và thích đùa với lửa. Vincent không thể không nhắc nhở cô.
Eve cảm thấy ngón tay anh lướt qua cổ mình, cô run rẩy dưới cái chạm lạnh lẽo của anh. Những ngón tay anh quấn quanh cổ cô đầy uy lực, anh nghiêng người về phía cổ cô, đôi môi hé mở.
"Có đau không?" Eve thì thầm trong khi nhắm mắt lại.
Khi những ngón tay của Vincent buông lỏng quanh cổ cô, cô thở phào nhẹ nhõm, ngỡ rằng anh chỉ định đe dọa thôi. Nhưng rồi cô nghe anh nói:
"Nhớ kể tôi biết."
Ngay sau đó, nanh của Vincent đâm vào làn da mỏng manh và nhợt nhạt của cổ Eve. Cô nhăn mặt trong giây lát, sau đó không cảm thấy đau đớn gì ngoài miệng của ma cà rồng đang mút da để hút máu.
Lúc này, cô cảm giác máu chảy qua các tĩnh mạch mình như một trận lũ phá vỡ con đập, ập đến, làm da của cô đậm màu hơn, đồng thời di chuyển đến nơi Vincent đã cắn. Rõ ràng là có sự sợ hãi, lo lắng. Nhưng điều đó không ngăn được ma cà rồng hút máu cô vào miệng mình.
Cơn đau mà Eve cảm thấy ở cổ hầu như không đáng kể, khi nỗi sợ tan biến, cô cảm thấy xấu hổ. Đối với ma cà rồng, đây chẳng phải là điều mới lạ, nhưng cô không phải ma cà rồng và không phải là người phụ nữ mà bất kỳ người đàn ông nào cũng có thể chạm vào. Hai tay cô nắm chặt bàn hơn khi cô cảm nhận được đôi môi của Vincent đang nhắm mút làn da mềm mại của mình.
Còn Vincent, anh đã trở thành một kẻ nghiện máu của Eve vì nó có vị như thuốc tiên. Mỗi giọt vào miệng anh đều ngọt hơn giọt trước, nó kích thích các giác quan của anh hút nhiều hơn. Muốn giữ cô sống vì lý do ích kỷ của riêng anh. Muốn có cô nhiều hơn, bàn tay anh đặt trên eo Eve, cùng lúc đó, đôi mắt của nàng tiên cá mở to.
"Cậu chủ Vincent." Eve vội nói, một bàn tay của cô vốn đang nắm chặt mép bàn chợt giơ lên để kéo tay anh ra khỏi eo mình.
Nhưng Vincent nhanh chóng di chuyển bàn tay của mình, nắm lấy cổ tay mỏng manh của cô rồi tiếp tục hút máu. Eve rùng mình khi cái lưỡi thô ráp của anh liếm nơi anh đã hút rồi lại cắm răng vào.
Vài phút trôi qua, Eve bắt đầu cảm thấy choáng váng, cô thì thầm: "Cậu chủ Vinc.."
Vincent vốn muốn nuốt chửng Eve vì cơn đói khát tiên cá, anh mở mắt, lắng nghe tiếng thở nhẹ nhàng của cô. Anh rời khỏi cổ cô, bàn tay còn lại đỡ sau đầu cô. Anh nhìn cô.
Mắt cô nhắm lại, cô đã ngủ thiếp đi.
Vincent nhìn Eve bất tỉnh thêm vài giây nữa mà không hề nhúc nhích. Cuối cùng, anh bế cô trong vòng tay, đặt cô lên ghế sofa và đắp chăn cho cô.
Anh bước đến một chiếc tủ, mở nó ra, trong đó có bốn chai rượu. Nhấc chiếc chai màu xanh đậm lên, anh rót cho mình một ly.
Vincent nghĩ về quá khứ, khi anh còn bé, anh luôn nghe thấy tiếng la hét. Những người thuộc tầng lớp hạ lưu của xã hội thường không thể tồn tại ở phía bên này của thế giới mà anh đang sống, nơi anh ở chỉ toàn là bóng tối.
Anh nhìn lại người phụ nữ đang ngủ trên ghế sofa trong văn phòng của mình.
"Tôi tự hỏi cô sẽ sống sót được bao lâu." Anh lẩm bẩm rồi nhấp thêm một ngụm.
Một lúc sau, Vincent bước ra khỏi phòng làm việc. Khi anh đang vặn khóa cửa, một thành viên của Nội Bộ nhìn thấy anh và hỏi:
"Khóa cửa cẩn thận nhỉ? Mới kiếm được kho báu sao, Vincent?"
Vincent nhét chìa khóa vào túi quần: "Đại loại thế. Nghĩ đến số lượng trộm cắp đi lại trong hội đồng, tôi không yên tâm." Anh nở một nụ cười tươi với người đàn ông thấp hơn anh.
Thành viên Nội Bộ cười nói: "Lúc nào cũng đùa được, công việc vất vả quá à?"
"Mhm. Còn ông thì sao Sylvester? Ông làm gì mà đi như ma thế?" Vincent trả lời người đàn ông, dẫn ông ta ra khỏi phòng.
"Tôi đang cố gắng nán lại đây lâu hơn để không phải quay lại ngôi biệt thự cô đơn của mình. Mọi thứ trở nên khó khăn kể từ khi Martha qua đời." Ma cà rồng thở dài.
"Đó là lý do tại sao mọi người nói rằng không nên kết hôn với người mà chúng ta không thể tin tưởng và không cùng loài với chúng ta. Không gì là không thể sửa chữa." Vincent trả lời, mắt anh nhìn chằm chằm vào hành lang phía trước.
Sylvester ậm ừ: "Có lẽ tôi sẽ làm vậy. Đó là điều đúng đắn, cậu phải biết rằng.." Khi ánh mắt của người đàn ông chạm phải ánh mắt của Vincent đang trừng trừng nhìn mình, người đàn ông hắng giọng. "Tôi phải đi rồi, nhớ đóng cửa cẩn thận." Ông ta cười.
"Đương nhiên." Vincent đáp lại với một nụ cười rạng rỡ. Khi người đàn ông biến mất, nụ cười cũng không còn. Anh tiếp tục đi theo hành lang, đến cầu thang dẫn xuống lòng đất rồi vào phòng thí nghiệm.
"Cô tìm thấy gì thế?" Anh hỏi người phụ nữ tên Clarks.
Bác sĩ của hội đồng có vẻ vui mừng khi thấy Vincent ở đây, cô ấy nói: "Xin hãy đi theo tôi. Có liên quan đến vụ án của ông Fowler." Đang đi, người phụ nữ hỏi. "Cô ấy có ngon không? Nàng tiên cá ấy."
"Cô ấy không phải thứ để chia sẻ. Nếu đó là điều cô muốn biết." Vincent nói. "Tôi hy vọng cô sẽ giữ kín chuyện này, Clarks. Hoặc tôi có thể giúp cô quên nó mãi mãi."
Nhận thấy mắt anh tối lại, người phụ nữ lắc đầu: "Tôi biết giữ bí mật."
"Tuyệt." Vincent mỉm cười rạng rỡ với cô ấy.[/HIDE-THANKS]
Đôi mắt của Vincent ẩn chứa một sắc thái mà ngay cả bóng tối trong phòng cũng không thể sánh bằng. Bóng tối ẩn sau đôi mắt đỏ sẫm và sâu thẳm của anh trông như thể sẵn sàng nuốt chửng Eve. Mặc dù hôm nay anh đã cứu cô, nhưng cũng không thể phủ nhận rằng tên ma cà rồng này đã đe dọa cô nhiều hơn tất cả mọi người.
"Tôi.. tôi tưởng cậu là dơi." Eve đáp lại lời anh nói trong khi khẽ nuốt nước bọt.
"Đó chỉ là một lối diễn đạt thôi. Cô hẳn đã nghe rồi nhỉ?" Vincent nhìn cô chằm chằm như một con diều hâu. Eve gật đầu, cô cố kéo tay mình, nhưng anh nắm chặt tay cô. "Tôi đã kiềm chế không cắn cô, nhưng cô lại có ý định khiêu khích sự kiên nhẫn của tôi."
"Thời tiết lạnh quá, tôi sợ cậu bị lạnh." Eve cảm thấy Vincent kéo nhẹ tay cô.
"Chúng ta đã nói gì về việc không giúp đỡ mọi người nhỉ? Có vẻ như cô cần phải học một bài học nhỏ, cô bé ạ." Lời Vincent nói chỉ lớn hơn tiếng thì thầm một chút.
Khi Vincent kéo cô đến bàn làm việc, mắt Eve mở to. Anh đứng dậy, hé miệng cười. Anh chống hai tay lên bàn, giam cô ở giữa.
"C-cậu chủ Vincent, tôi nên quay lại ghế sofa.."
Vincent đặt ngón tay lên môi cô, ra hiệu bảo cô im lặng: "Lần đầu tiên lúc nào đáng sợ, nhưng quen rồi thì sẽ không tệ lắm đâu." Anh dỗ dành cô.
"Có cái mất máu nào không đáng sợ à?" Eve đáp.
"Cô không biết ma cà rồng chúng tôi là những sinh vật máu lạnh* sao. Từ trong ra ngoài." Vincent nói, vừa nói vừa đẩy mái tóc hơi ướt sau khi tắm của cô khỏi vai. Eve cố tìm thứ gì đó trên bàn. Khi tìm thấy một cuốn sách, cô nhanh chóng đưa nó chen giữa mặt họ, chỉ để lộ đôi mắt của cô.
(*Nguyên văn: "Cold creatures", nghĩa là "những sinh vật lạnh")
"Lần sau tôi sẽ ghi nhớ điều đó." Eve nói xong, cô cảm thấy cuốn sách bị đẩy xuống dưới. Chẳng mấy chốc, những giọt nước bắt đầu rơi, mưa tầm tã.
"Tôi chắc chắn là cô sẽ làm thế." Đôi mắt của Vincent tối sầm, anh nhìn cô, lướt lưỡi qua một chiếc răng nanh của mình.
Eve không còn nơi nào khác để đi, cô nói: "Cậu chủ Vincent, tôi vừa bị mất máu."
Khi họ đứng gần nhau, Eve nhận thấy tia sáng tàn độc trong mắt Vincent, anh có vẻ hơi khó chịu và tức giận. Cô tự hỏi tại sao một cử chỉ đơn giản như đắp chăn lại gợi lên trong anh nhiều cảm xúc đến vậy.
"Tôi biết. Tôi sẽ chừa lại đủ cho cô sống."
Vincent không quen với việc mọi người quan tâm đến anh, và anh cũng không cần điều đó. Mọi người thường cố tỏ ra quan tâm khi họ muốn giành được sự ưu ái nào đó từ anh. Là một người đàn ông nhạy bén, anh có thể đánh hơi được ý định của mọi người qua lời nói của họ. Đồng thời, anh không thích người khác xâm phạm không gian riêng tư của mình, bao gồm cả đồ ăn của anh.
Bao nhiêu năm qua, không ai dám đến gần anh. Anh thực sự thích bầu bạn với cô bé tiên cá này, cô đã làm mọi thứ để anh vui, mặc dù anh gọi cô là bạn, nhưng điều đó không xóa bỏ được sự thật rằng anh muốn hút máu cô cho đến giọt cuối cùng.
Có vẻ như cô đã quên những gì họ đã nói, cô không hiểu được mối nguy hiểm trước mắt và thích đùa với lửa. Vincent không thể không nhắc nhở cô.
Eve cảm thấy ngón tay anh lướt qua cổ mình, cô run rẩy dưới cái chạm lạnh lẽo của anh. Những ngón tay anh quấn quanh cổ cô đầy uy lực, anh nghiêng người về phía cổ cô, đôi môi hé mở.
"Có đau không?" Eve thì thầm trong khi nhắm mắt lại.
Khi những ngón tay của Vincent buông lỏng quanh cổ cô, cô thở phào nhẹ nhõm, ngỡ rằng anh chỉ định đe dọa thôi. Nhưng rồi cô nghe anh nói:
"Nhớ kể tôi biết."
Ngay sau đó, nanh của Vincent đâm vào làn da mỏng manh và nhợt nhạt của cổ Eve. Cô nhăn mặt trong giây lát, sau đó không cảm thấy đau đớn gì ngoài miệng của ma cà rồng đang mút da để hút máu.
Lúc này, cô cảm giác máu chảy qua các tĩnh mạch mình như một trận lũ phá vỡ con đập, ập đến, làm da của cô đậm màu hơn, đồng thời di chuyển đến nơi Vincent đã cắn. Rõ ràng là có sự sợ hãi, lo lắng. Nhưng điều đó không ngăn được ma cà rồng hút máu cô vào miệng mình.
Cơn đau mà Eve cảm thấy ở cổ hầu như không đáng kể, khi nỗi sợ tan biến, cô cảm thấy xấu hổ. Đối với ma cà rồng, đây chẳng phải là điều mới lạ, nhưng cô không phải ma cà rồng và không phải là người phụ nữ mà bất kỳ người đàn ông nào cũng có thể chạm vào. Hai tay cô nắm chặt bàn hơn khi cô cảm nhận được đôi môi của Vincent đang nhắm mút làn da mềm mại của mình.
Còn Vincent, anh đã trở thành một kẻ nghiện máu của Eve vì nó có vị như thuốc tiên. Mỗi giọt vào miệng anh đều ngọt hơn giọt trước, nó kích thích các giác quan của anh hút nhiều hơn. Muốn giữ cô sống vì lý do ích kỷ của riêng anh. Muốn có cô nhiều hơn, bàn tay anh đặt trên eo Eve, cùng lúc đó, đôi mắt của nàng tiên cá mở to.
"Cậu chủ Vincent." Eve vội nói, một bàn tay của cô vốn đang nắm chặt mép bàn chợt giơ lên để kéo tay anh ra khỏi eo mình.
Nhưng Vincent nhanh chóng di chuyển bàn tay của mình, nắm lấy cổ tay mỏng manh của cô rồi tiếp tục hút máu. Eve rùng mình khi cái lưỡi thô ráp của anh liếm nơi anh đã hút rồi lại cắm răng vào.
Vài phút trôi qua, Eve bắt đầu cảm thấy choáng váng, cô thì thầm: "Cậu chủ Vinc.."
Vincent vốn muốn nuốt chửng Eve vì cơn đói khát tiên cá, anh mở mắt, lắng nghe tiếng thở nhẹ nhàng của cô. Anh rời khỏi cổ cô, bàn tay còn lại đỡ sau đầu cô. Anh nhìn cô.
Mắt cô nhắm lại, cô đã ngủ thiếp đi.
Vincent nhìn Eve bất tỉnh thêm vài giây nữa mà không hề nhúc nhích. Cuối cùng, anh bế cô trong vòng tay, đặt cô lên ghế sofa và đắp chăn cho cô.
Anh bước đến một chiếc tủ, mở nó ra, trong đó có bốn chai rượu. Nhấc chiếc chai màu xanh đậm lên, anh rót cho mình một ly.
Vincent nghĩ về quá khứ, khi anh còn bé, anh luôn nghe thấy tiếng la hét. Những người thuộc tầng lớp hạ lưu của xã hội thường không thể tồn tại ở phía bên này của thế giới mà anh đang sống, nơi anh ở chỉ toàn là bóng tối.
Anh nhìn lại người phụ nữ đang ngủ trên ghế sofa trong văn phòng của mình.
"Tôi tự hỏi cô sẽ sống sót được bao lâu." Anh lẩm bẩm rồi nhấp thêm một ngụm.
Một lúc sau, Vincent bước ra khỏi phòng làm việc. Khi anh đang vặn khóa cửa, một thành viên của Nội Bộ nhìn thấy anh và hỏi:
"Khóa cửa cẩn thận nhỉ? Mới kiếm được kho báu sao, Vincent?"
Vincent nhét chìa khóa vào túi quần: "Đại loại thế. Nghĩ đến số lượng trộm cắp đi lại trong hội đồng, tôi không yên tâm." Anh nở một nụ cười tươi với người đàn ông thấp hơn anh.
Thành viên Nội Bộ cười nói: "Lúc nào cũng đùa được, công việc vất vả quá à?"
"Mhm. Còn ông thì sao Sylvester? Ông làm gì mà đi như ma thế?" Vincent trả lời người đàn ông, dẫn ông ta ra khỏi phòng.
"Tôi đang cố gắng nán lại đây lâu hơn để không phải quay lại ngôi biệt thự cô đơn của mình. Mọi thứ trở nên khó khăn kể từ khi Martha qua đời." Ma cà rồng thở dài.
"Đó là lý do tại sao mọi người nói rằng không nên kết hôn với người mà chúng ta không thể tin tưởng và không cùng loài với chúng ta. Không gì là không thể sửa chữa." Vincent trả lời, mắt anh nhìn chằm chằm vào hành lang phía trước.
Sylvester ậm ừ: "Có lẽ tôi sẽ làm vậy. Đó là điều đúng đắn, cậu phải biết rằng.." Khi ánh mắt của người đàn ông chạm phải ánh mắt của Vincent đang trừng trừng nhìn mình, người đàn ông hắng giọng. "Tôi phải đi rồi, nhớ đóng cửa cẩn thận." Ông ta cười.
"Đương nhiên." Vincent đáp lại với một nụ cười rạng rỡ. Khi người đàn ông biến mất, nụ cười cũng không còn. Anh tiếp tục đi theo hành lang, đến cầu thang dẫn xuống lòng đất rồi vào phòng thí nghiệm.
"Cô tìm thấy gì thế?" Anh hỏi người phụ nữ tên Clarks.
Bác sĩ của hội đồng có vẻ vui mừng khi thấy Vincent ở đây, cô ấy nói: "Xin hãy đi theo tôi. Có liên quan đến vụ án của ông Fowler." Đang đi, người phụ nữ hỏi. "Cô ấy có ngon không? Nàng tiên cá ấy."
"Cô ấy không phải thứ để chia sẻ. Nếu đó là điều cô muốn biết." Vincent nói. "Tôi hy vọng cô sẽ giữ kín chuyện này, Clarks. Hoặc tôi có thể giúp cô quên nó mãi mãi."
Nhận thấy mắt anh tối lại, người phụ nữ lắc đầu: "Tôi biết giữ bí mật."
"Tuyệt." Vincent mỉm cười rạng rỡ với cô ấy.[/HIDE-THANKS]