Chương 90: Món quà của cô gái nhỏ
[BOOK][HIDE-THANKS]Eve thấy tim mình như ngừng đập vì không ngờ Vincent lại đến gần cô như vậy, đáng lẽ cô sẽ trừng mắt với anh nếu câu hỏi của anh không khiến cô phân tâm.
Thật vậy sao? Lẽ nào cô đã gạt qua một số chuyện giữa mình và Noah à?
Khi tiếng nhạc dịu xuống, giai điệu trở nên nhẹ nhàng hơn, bài hát kết thúc, Eve cúi chào Vincent rồi rời khỏi sàn khiêu vũ để tập trung suy nghĩ.
Ở phía bên kia sàn khiêu vũ, bà Annalise siết chặt tay. Phải mất một lúc bà ta mới nhận ra người phụ nữ khiêu vũ với Vincent là ai. Bà ta nói với chồng: "Ông có thấy thằng bé khiêu vũ với hạng người hạ lưu đó không? Eduard, ông mau bảo Vincent dừng làm trò cười cho thiên hạ đi."
"Đừng lo, Anna. Chẳng ai biết cô ấy là gia sư của nhà chúng ta đâu." Ông chủ Moriarty nói rồi nhấp một ngụm đồ uống từ ly của mình: "Đừng bận tâm đến chuyện đó nhé?"
Người đàn ông nắm tay vợ và dẫn bà ta về phía trước.
Eduard Moriarty gõ vào ly để thu hút sự chú ý của mọi người. Mọi người lui ra khỏi họ, tạo cho họ một khoảng không gian vừa đủ. Các nhạc công cũng dừng lại, những vị khách trong đại sảnh đều im lặng để lắng nghe ông ta nói.
"Cảm ơn các vị đã tham dự buổi vũ hội." Giọng Eduard to và rõ ràng, ông ta nói tiếp. "Hôm nay chúng ta có mặt ở đây là để chúc mừng sinh nhật vợ tôi, Annalise. Cảm ơn các vị đã tham gia buổi tiệc cùng với con trai Vincent và hai cô con gái đáng yêu của tôi, Marceline và Allie." (Truyện được dịch bởi Johanna và được đăng tải duy nhất trên web VNO, mong các bạn nhiệt tình ủng hộ)
Eve ngóng cổ để nhìn rõ hơn, lắng nghe ông chủ Moriarty nói.
Người đàn ông tiếp tục:
"Chúng tôi có vài điều thú vị rất đáng mong đợi, ngoài việc khiêu vũ, con gái út của tôi sẽ chơi một bản nhạc để tặng cho mẹ của cô bé, cũng là vợ tôi Annalise. Xin mời quý vị cùng chào đón Allie Moriarty."
Những vị khách trong phòng bắt đầu vỗ tay, tìm kiếm cô bé vẫn chưa xuất hiện. Eve nhanh chóng rời khỏi chỗ mình đang đứng, cô tiến về phía chiếc đàn piano được mang đến đặt ở giữa phòng.
Bà Annalise quay sang ông Moriarty và thì thầm:
"Tôi nghĩ con bé chưa sẵn sàng đâu, Eduard. Đừng đặt nó trong tình huống thế này chứ."
Eduard vuốt ve lưng vợ:
"Con bé cũng không thể trốn mãi trong phòng được. Mọi người đã nghi ngờ và có nhiều thắc mắc tại sao con bé ít xuất hiện rồi. Tôi làm vậy cũng vì lợi ích của con bé và của chúng ta thôi. Mong là Vincent đã chọn được một gia sư phù hợp."
Nhưng bà Annalise hầu như không tin vào khả năng của gia sư con người này, bà ta nín thở.
Khi Allie xuất hiện trong bộ váy xám, tiếng vỗ tay của các vị khách dần lấn át những tiếng bàn tán xì xào.
Cô bé ma cà rồng căng thẳng, nhưng trên mặt lại không có biểu cảm gì, cô bé lặng lẽ cúi chào mọi người rồi bước đến ngồi trên chiếc ghế dài trước cây đàn piano.
Eve tiếp tục đi đến phía bên kia của cây đàn piano, đó là nơi cô có thể nhìn thấy cô bé, và cô bé có thể thấy gia sư của mình. Cô nở một nụ cười khích lệ cô bé. Allie không phản ứng, thay vào đó, cô bé nhìn vào chùm chìa khóa ở cửa phòng trước mặt cho đến khi căn phòng hoàn toàn yên tĩnh.
Alfie đến đứng sau Vincent một bước, thì thầm:
"Cậu chủ Vincent, cậu nghĩ cô Allie có làm được không?"
"Chỉ cần không lo lắng thì đương nhiên là được." Vincent đáp, ánh mắt anh nhìn xuống phía dưới ghế và nhận thấy chân em gái mình đang run rẩy.
Đột nhiên một âm thanh chói tai từ phím đàn vang vọng khắp căn phòng yên tĩnh. Những phím đàn được bấm cùng một lúc khiến mọi người giật mình. Nhiều người trố mắt tự hỏi, là do cô bé này không biết chơi đàn hay do đây là một bản nhạc mới.
"Đó là một cách để thoát khỏi sự lo lắng." Vincent lẩm bẩm, một cái nhếch mép đầy tự hào hiện trên môi anh. Allie là người nhà Moriarty, cô bé sẽ không bao giờ thất bại.
Sau đó, Allie bắt đầu chơi đàn, tiếng nhạc nhẹ nhàng vang lên. Tuy nhỏ nhắn nhưng tư thế của cô bé lại rất thanh nhã, những ngón tay gõ trên những phím đen trắng tạo nên âm điệu du dương tràn ngập không gian. Bản nhạc khiến các vị khách ngạc nhiên vì nó mang trong mình những âm sắc vô cùng phong phú. Cô bé chơi đàn hơn ba phút rồi kết thúc.
Cô bé ngước lên, thu tay lại, mọi người vẫn giữ im lặng. Allie tự hỏi liệu mình mắc lỗi nào không.
Vincent đứng ở phía xa vỗ tay, những người khác cũng vỗ tay theo. Những vị khách khen ngợi Allie, cô bé cảm thấy lồng ngực mình tràn ngập hạnh phúc.
"Quả là một món quà sinh nhật tuyệt vời. Nó vượt quá mong đợi của tôi." Bà Annalise khen ngợi, bước đến chỗ Allie và ôm cô bé. (Truyện được dịch bởi Johanna và được đăng tải duy nhất trên web VNO, mong các bạn nhiệt tình ủng hộ)
Điều này khiến cô bé càng hạnh phúc hơn. Cuối cùng cô bé cũng mang lại danh dự cho gia đình và được mẹ vào lòng. Đó là điều cô bé luôn khao khát và bây giờ đã thực hiện được, Allie ôm chặt lấy mẹ.
Eve mừng cho Allie, cô mỉm cười khi thấy nỗ lực của cô bé đã được đền đáp.
Cô giữ nụ cười, chuẩn bị quay về vị trí mình đã đứng lúc đầu thì nhận ra Noah đang tiến về phía mình. Khi đến gần, anh ấy nói:
"Chẳng bao lâu nữa, cô sẽ trở thành một gia sư được nhiều người săn đón đấy."
Eve cười nói:
"Tôi chỉ giúp cô bé một chút thôi. Cô bé mới là người nỗ lực luyện tập và biểu diễn."
Noah gật đầu đồng ý với cô:
"Phải, cũng không thể phủ nhận nỗ lực của cô bé."
Cả hai đứng cạnh nhau, im lặng vài phút. Eve không thể thoát khỏi biểu cảm khuôn mặt của Noah cách đây không lâu. Cô nghe thấy anh ấy hỏi:
"Cô có muốn khiêu vũ với tôi không, Genevieve?"
Eve gật đầu. Cô bước về phía sàn khiêu vũ lần thứ hai, nhưng lần này là với Noah.
Một người phụ nữ sang trọng đang nói chuyện với Marceline nhìn thấy Eve đang đi về phía sàn khiêu vũ với Công tước thì tỏ vẻ ghen tị:
"Hình như mọi người đều muốn khiêu vũ với cô ấy. Cô ấy là ai thế nhỉ?"
"Cô ta đến từ thị trấn Meadow." Marceline trả lời, những người xung quanh há hốc.
"Không phải chứ! Sao một người như thế lại có thể ở đây được?" Một cô gái ma cà rồng khác hỏi. "Có vẻ như cô ta đã thu hút được sự chú ý của anh trai cô và Công tước. Cô vừa mới khiêu vũ với anh ấy đúng không?"
Marceline vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, cô ta trả lời:
"Đúng vậy, nhưng không sao. Công tước nói rằng lát nữa chúng tôi sẽ cùng đi dạo." Nhưng sự thật là Công tước chưa hề đồng ý, thậm chí là chưa từng nghe về điều đó.
"Đương nhiên rồi, cô là tuyệt nhất, cô Marceline." Một cô gái ma cà rồng khác đồng tình. "Một con người đến từ Meadow ư? Quả là chuyện nực cười, đúng không?" Các cô gái ma cà rồng cười khúc khích.
Trong khi những người phụ nữ còn đang nói, ánh mắt của Marceline hướng về phía Noah và Eve. Có vẻ như cô ta vẫn chưa thu hút được sự chú ý của người đàn ông hoàn toàn. Cô ta cần phải làm gì đó. Cô ta mỉm cười, quay lại tiếp tục nói chuyện với các vị khách.[/HIDE-THANKS][/BOOK]
[BOOK][HIDE-THANKS]Eve thấy tim mình như ngừng đập vì không ngờ Vincent lại đến gần cô như vậy, đáng lẽ cô sẽ trừng mắt với anh nếu câu hỏi của anh không khiến cô phân tâm.
Thật vậy sao? Lẽ nào cô đã gạt qua một số chuyện giữa mình và Noah à?
Khi tiếng nhạc dịu xuống, giai điệu trở nên nhẹ nhàng hơn, bài hát kết thúc, Eve cúi chào Vincent rồi rời khỏi sàn khiêu vũ để tập trung suy nghĩ.
Ở phía bên kia sàn khiêu vũ, bà Annalise siết chặt tay. Phải mất một lúc bà ta mới nhận ra người phụ nữ khiêu vũ với Vincent là ai. Bà ta nói với chồng: "Ông có thấy thằng bé khiêu vũ với hạng người hạ lưu đó không? Eduard, ông mau bảo Vincent dừng làm trò cười cho thiên hạ đi."
"Đừng lo, Anna. Chẳng ai biết cô ấy là gia sư của nhà chúng ta đâu." Ông chủ Moriarty nói rồi nhấp một ngụm đồ uống từ ly của mình: "Đừng bận tâm đến chuyện đó nhé?"
Người đàn ông nắm tay vợ và dẫn bà ta về phía trước.
Eduard Moriarty gõ vào ly để thu hút sự chú ý của mọi người. Mọi người lui ra khỏi họ, tạo cho họ một khoảng không gian vừa đủ. Các nhạc công cũng dừng lại, những vị khách trong đại sảnh đều im lặng để lắng nghe ông ta nói.
"Cảm ơn các vị đã tham dự buổi vũ hội." Giọng Eduard to và rõ ràng, ông ta nói tiếp. "Hôm nay chúng ta có mặt ở đây là để chúc mừng sinh nhật vợ tôi, Annalise. Cảm ơn các vị đã tham gia buổi tiệc cùng với con trai Vincent và hai cô con gái đáng yêu của tôi, Marceline và Allie." (Truyện được dịch bởi Johanna và được đăng tải duy nhất trên web VNO, mong các bạn nhiệt tình ủng hộ)
Eve ngóng cổ để nhìn rõ hơn, lắng nghe ông chủ Moriarty nói.
Người đàn ông tiếp tục:
"Chúng tôi có vài điều thú vị rất đáng mong đợi, ngoài việc khiêu vũ, con gái út của tôi sẽ chơi một bản nhạc để tặng cho mẹ của cô bé, cũng là vợ tôi Annalise. Xin mời quý vị cùng chào đón Allie Moriarty."
Những vị khách trong phòng bắt đầu vỗ tay, tìm kiếm cô bé vẫn chưa xuất hiện. Eve nhanh chóng rời khỏi chỗ mình đang đứng, cô tiến về phía chiếc đàn piano được mang đến đặt ở giữa phòng.
Bà Annalise quay sang ông Moriarty và thì thầm:
"Tôi nghĩ con bé chưa sẵn sàng đâu, Eduard. Đừng đặt nó trong tình huống thế này chứ."
Eduard vuốt ve lưng vợ:
"Con bé cũng không thể trốn mãi trong phòng được. Mọi người đã nghi ngờ và có nhiều thắc mắc tại sao con bé ít xuất hiện rồi. Tôi làm vậy cũng vì lợi ích của con bé và của chúng ta thôi. Mong là Vincent đã chọn được một gia sư phù hợp."
Nhưng bà Annalise hầu như không tin vào khả năng của gia sư con người này, bà ta nín thở.
Khi Allie xuất hiện trong bộ váy xám, tiếng vỗ tay của các vị khách dần lấn át những tiếng bàn tán xì xào.
Cô bé ma cà rồng căng thẳng, nhưng trên mặt lại không có biểu cảm gì, cô bé lặng lẽ cúi chào mọi người rồi bước đến ngồi trên chiếc ghế dài trước cây đàn piano.
Eve tiếp tục đi đến phía bên kia của cây đàn piano, đó là nơi cô có thể nhìn thấy cô bé, và cô bé có thể thấy gia sư của mình. Cô nở một nụ cười khích lệ cô bé. Allie không phản ứng, thay vào đó, cô bé nhìn vào chùm chìa khóa ở cửa phòng trước mặt cho đến khi căn phòng hoàn toàn yên tĩnh.
Alfie đến đứng sau Vincent một bước, thì thầm:
"Cậu chủ Vincent, cậu nghĩ cô Allie có làm được không?"
"Chỉ cần không lo lắng thì đương nhiên là được." Vincent đáp, ánh mắt anh nhìn xuống phía dưới ghế và nhận thấy chân em gái mình đang run rẩy.
Đột nhiên một âm thanh chói tai từ phím đàn vang vọng khắp căn phòng yên tĩnh. Những phím đàn được bấm cùng một lúc khiến mọi người giật mình. Nhiều người trố mắt tự hỏi, là do cô bé này không biết chơi đàn hay do đây là một bản nhạc mới.
"Đó là một cách để thoát khỏi sự lo lắng." Vincent lẩm bẩm, một cái nhếch mép đầy tự hào hiện trên môi anh. Allie là người nhà Moriarty, cô bé sẽ không bao giờ thất bại.
Sau đó, Allie bắt đầu chơi đàn, tiếng nhạc nhẹ nhàng vang lên. Tuy nhỏ nhắn nhưng tư thế của cô bé lại rất thanh nhã, những ngón tay gõ trên những phím đen trắng tạo nên âm điệu du dương tràn ngập không gian. Bản nhạc khiến các vị khách ngạc nhiên vì nó mang trong mình những âm sắc vô cùng phong phú. Cô bé chơi đàn hơn ba phút rồi kết thúc.
Cô bé ngước lên, thu tay lại, mọi người vẫn giữ im lặng. Allie tự hỏi liệu mình mắc lỗi nào không.
Vincent đứng ở phía xa vỗ tay, những người khác cũng vỗ tay theo. Những vị khách khen ngợi Allie, cô bé cảm thấy lồng ngực mình tràn ngập hạnh phúc.
"Quả là một món quà sinh nhật tuyệt vời. Nó vượt quá mong đợi của tôi." Bà Annalise khen ngợi, bước đến chỗ Allie và ôm cô bé. (Truyện được dịch bởi Johanna và được đăng tải duy nhất trên web VNO, mong các bạn nhiệt tình ủng hộ)
Điều này khiến cô bé càng hạnh phúc hơn. Cuối cùng cô bé cũng mang lại danh dự cho gia đình và được mẹ vào lòng. Đó là điều cô bé luôn khao khát và bây giờ đã thực hiện được, Allie ôm chặt lấy mẹ.
Eve mừng cho Allie, cô mỉm cười khi thấy nỗ lực của cô bé đã được đền đáp.
Cô giữ nụ cười, chuẩn bị quay về vị trí mình đã đứng lúc đầu thì nhận ra Noah đang tiến về phía mình. Khi đến gần, anh ấy nói:
"Chẳng bao lâu nữa, cô sẽ trở thành một gia sư được nhiều người săn đón đấy."
Eve cười nói:
"Tôi chỉ giúp cô bé một chút thôi. Cô bé mới là người nỗ lực luyện tập và biểu diễn."
Noah gật đầu đồng ý với cô:
"Phải, cũng không thể phủ nhận nỗ lực của cô bé."
Cả hai đứng cạnh nhau, im lặng vài phút. Eve không thể thoát khỏi biểu cảm khuôn mặt của Noah cách đây không lâu. Cô nghe thấy anh ấy hỏi:
"Cô có muốn khiêu vũ với tôi không, Genevieve?"
Eve gật đầu. Cô bước về phía sàn khiêu vũ lần thứ hai, nhưng lần này là với Noah.
Một người phụ nữ sang trọng đang nói chuyện với Marceline nhìn thấy Eve đang đi về phía sàn khiêu vũ với Công tước thì tỏ vẻ ghen tị:
"Hình như mọi người đều muốn khiêu vũ với cô ấy. Cô ấy là ai thế nhỉ?"
"Cô ta đến từ thị trấn Meadow." Marceline trả lời, những người xung quanh há hốc.
"Không phải chứ! Sao một người như thế lại có thể ở đây được?" Một cô gái ma cà rồng khác hỏi. "Có vẻ như cô ta đã thu hút được sự chú ý của anh trai cô và Công tước. Cô vừa mới khiêu vũ với anh ấy đúng không?"
Marceline vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, cô ta trả lời:
"Đúng vậy, nhưng không sao. Công tước nói rằng lát nữa chúng tôi sẽ cùng đi dạo." Nhưng sự thật là Công tước chưa hề đồng ý, thậm chí là chưa từng nghe về điều đó.
"Đương nhiên rồi, cô là tuyệt nhất, cô Marceline." Một cô gái ma cà rồng khác đồng tình. "Một con người đến từ Meadow ư? Quả là chuyện nực cười, đúng không?" Các cô gái ma cà rồng cười khúc khích.
Trong khi những người phụ nữ còn đang nói, ánh mắt của Marceline hướng về phía Noah và Eve. Có vẻ như cô ta vẫn chưa thu hút được sự chú ý của người đàn ông hoàn toàn. Cô ta cần phải làm gì đó. Cô ta mỉm cười, quay lại tiếp tục nói chuyện với các vị khách.[/HIDE-THANKS][/BOOK]