Bài viết: 180 Tìm chủ đề
Chương 50: Cuộc hẹn ngọt ngào
[BOOK]"Dì có giấy da không ạ?" Eve vừa nhìn lên bàn viết của dì Aubrey vừa hỏi.

"Trong ngăn kéo bên phải ấy."

Dì Aubrey trả lời rồi nêu suy nghĩ của mình về nhà Moriarty.

"Có vẻ như bà Moriarty không chấp nhận được người nghèo. Cháu có biết chuyện gì đã xảy ra với bà Moriarty trước không?"

Eve lắc đầu.

"Cháu chưa bao giờ hỏi."

Cô cầm bút lông nhúng vào lọ mực.

"Cháu viết thư cho ai vậy?" Bà Aubrey hỏi khi thấy Eve đang viết gì đó trên giấy da một cách hết sức cẩn thận.

"Cho anh Sullivan ạ, chúng ta sẽ không thể gặp anh ấy vào bữa trưa ngày mai." Eve đáp.

Bà Aubrey mỉm cười.

"Ta không đi được không có nghĩa là cháu và Eugene không thể đi. Đừng lo cho ta. Ta nghỉ ngơi một chút là được."

Eve lắc đầu.

"Cháu không thể để dì ở nhà một mình đâu."

"Nhưng nếu hồi lời mời ăn trưa với một Công tước thì sẽ rất bất lịch sự đấy, cậu ấy còn có những vấn đề quan trọng khác phải giải quyết mà." Bà Aubrey nói, điều đó là sự thật.

Trước đây, bà Aubrey đã gặp Noah Sullivan hai lần, anh có vẻ là một người tử tế và lịch sự. Cẩn trọng trong lời nói của mình. Eve đã hai mươi bốn tuổi và cũng đã đến lúc cô phải ổn định cuộc sống, người phụ nữ lớn tuổi nghĩ thế. Bà biết một ngày nào đó Eve sẽ phải rời khỏi cái tổ này.

Trong thâm tâm, bà Aubrey không muốn Eve truy tìm kẻ đã giết mẹ của mình vì bà biết con đường đó chẳng có gì khác hơn những hiểm nguy cùng bóng tối.

Bà Aubrey biết Eve có thiện cảm với người đàn ông đó nên dỗ dành Eve: "Nếu cháu vẫn lo lắng, Eugene sẽ ở nhà và chăm sóc ta. Biết đâu chừng sáng mai ta sẽ thấy khỏe hơn. Không cần phải gửi thư cho cậu ấy."

Đêm đó, Eve ngủ bên bà Aubrey. Mặc dù người phụ nữ không còn sốt nhưng bà vẫn rất mệt mỏi.

Sáng hôm sau, bà Aubrey đã đẩy cô ra khỏi phòng và nói rằng:

"Eugene sẽ ở đây với ta. Cháu cứ chuẩn bị đi."

Eve nhặt những mẩu than nóng bỏ vào chiếc hộp sắt hình tam giác và đậy nắp lại. Cô đặt nó lên chiếc váy mà cô sẽ mặc, đẩy qua kéo lại, đồng thời đảm bảo rằng nó không quá nóng để làm cháy chiếc váy.

Là váy xong, cô quấn thêm chiếc khăn quàng để che đi những vết đỏ mờ quanh cổ. Tay áo của chiếc váy dài đến tận cổ tay và có những nút nhỏ ở phía trước váy. Không giống như những người phụ nữ giàu có, họ thường mặc váy lụa thêu chỉ vàng được đính ngọc trai hay những thứ tương tự, váy của cô chỉ được làm bằng cotton với vài đường may.

Eve buộc tóc bằng một dải ruy băng màu be, cẩn thận chải phần tóc mai để nó nằm yên hai bên thái dương.

Eve xuống cầu thang, đến phòng của bà Aubrey và hôn lên má bà,

"Cháu sẽ về sớm nhất có thể."

"Ừm,"

Bà Aubrey trả lời. Rồi bà nhìn vào Eve, cau mày.

"Sao cháu lại quàng cổ? Hôm nay trời sẽ nóng đấy."

"Cháu nghĩ mình nên ăn mặc nghiêm trang một chút thì tốt hơn, đường viền cổ áo của chiếc váy này khiến cháu có cảm giác như ngực bị đẩy lên quá cao vậy." Eve đáp, bà Aubrey lắc đầu.

"Chiếc váy vốn dĩ là như thế mà." Bà Aubrey nhìn vào ngực của Eve, nhận xét.

"Cháu cần nó đấy. Không nhất thiết phải che."

"Ồ, dì Aubrey!"

Eve vội hôn lên má của bà Aubrey và nói.

"Nhớ uống nước chanh và nghỉ ngơi nhé. Cháu phải đi rồi."

"Eve, đợi đã! Hừ."

Bà Aubrey ấn ngón tay lên thái dương.

"Chịu con bé này luôn. Ta phải làm gì với nó đây." Bà lẩm bẩm trong hơi thở.

"Tôi hy vọng cô sẽ vui vẻ, cô Eve." Eugene chân thành chúc Eve, tiễn cô đến tận cửa.

Eve rất buồn vì gia đình không thể tham gia cùng cô ngày hôm nay. Cô nói với Eugene.

"Chúng ta sẽ ra ngoài khi dì Aubrey khỏe hơn. Xem như đó là món quà của tôi vậy."

Eugene mỉm cười ân cần với Eve.

"Tôi rất mong chờ đó."

Eve nhoài người về phía trước và hôn lên má Eugene.

"Cẩn thận nhé, và đừng lo cho bà Aubrey. Tôi nhất định sẽ chăm sóc cho bà ấy."

Eve bước ra khỏi cổng, đến nơi cỗ xe đang đợi cô. Anh Sullivan đứng bên ngoài xe ngựa như một quý ông lịch lãm. Anh đang nhìn về hướng con đường. Anh ta mặc một chiếc áo đuôi tôm màu xanh đậm, một chiếc ghi-lê màu trắng và một chiếc quần màu be hơi sẫm.

Cảm nhận được ánh mắt của Eve, Noah quay lại nhìn cô. Anh nở một nụ cười lịch sự, và cúi đầu nhẹ.

"Chào buổi chiều, cô Barlow."

(Truyện được dịch bởi Johanna và đăng duy nhất trên VNO và wattpad.com, mong được các bạn nhiệt tình ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn)

Anh chào cô và khen cô.

"Hôm nay trông cô thật đáng yêu."

Eve thoáng ngại ngùng.

"Cảm ơn, anh Sullivan. Ý tôi là Công tước Sullivan. Trông anh cũng rất bảnh đấy,"

Cô cúi đầu.

"Cô không cần phải gọi tôi như vậy. Chúng ta là bạn mà, nên xưng tên chứ nhỉ? Tôi có thể gọi cô là Genevieve không?"

Anh xin phép cô.

"Nếu không thì tôi sẽ gọi cô là cô Barlow."

Mặc dù đã nói chuyện với nhau được một thời gian khá dài nhưng họ luôn xưng hô với nhau cách trang trọng. Có lẽ do họ chỉ nói vài việc cần thiết, sau đó thì đường ai nấy đi.

Eve gật đầu.

"Anh có thể chứ."

"Cô có thể gọi tôi là Noah."

Noah nói, Eve cũng không tìm được lý do để từ chối. Anh nhìn phía sau cô và hỏi.

"Dì và người đánh xe của cô vẫn chưa chuẩn bị xong sao?"

Eve quay lại thì thấy Eugene đang đứng ở cửa nhìn họ nói chuyện, như thể anh đang chờ tiễn con mình. Cô nói:

"Dì Aubrey cảm thấy không được khỏe, dì muốn nghỉ ngơi. Xin đừng bận tâm."

"Tôi rất tiếc về điều đó. Bà ổn chứ? Có lẽ sẽ tốt hơn nếu gọi bác sĩ đến khám cho bà."

Noah gợi ý, Eve lắc đầu.

"Eugene đã gọi cho bác sĩ và bác sĩ sẽ đến đây sớm thôi. Cảm ơn anh đã hỏi thăm," Eve rất biết ơn vì sự quan tâm của Noah.

"Nếu vậy thì tốt quá." Noah trả lời, người đánh xe mở cửa xe ngựa cho cô.

Eve không biết liệu tinh thần hiệp sĩ có tồn tại ở những người đàn ông khác hay không, nhưng cô chắc chắn rằng nó tồn tại trong người đàn ông này, cô khẽ mỉm cười. Giá như hôm nay cậu chủ kiêu ngạo của cô có mặt ở đây để xem thì hay biết mấy, cô nghĩ thầm, cô sẽ nói cho anh ta biết. Cô bước vào trong xe ngựa.

Noah đi theo cô, ngồi ở phía bên kia ghế, người đánh xe đóng cửa lại.

Cách xa thị trấn Meadow, trong dinh thự Moriarty, Vincent tốn một khoảng thời gian để chuẩn bị cho cuộc hẹn ngọt ngào của mình. Quản gia gõ cửa lần thứ hai.

"Mời vào."

"Thưa cậu chủ Vincent." Alfie thấp đầu thông báo.

"Bà Annalise yêu cầu cậu mau chóng chuẩn bị để không đến đón cô Hooke muộn ạ."

Vincent dùng ngón tay chải tóc.

"Mẹ tôi chẳng lịch sự gì cả. Tôi đang cố tỏ ra lịch lãm trước mặt cô Hooke như bà ta mong đợi thôi mà. Tất nhiên sẽ mất thời gian một chút rồi."

Alfie bị kẹt giữa cậu chủ đang cố gắng chống đối bà Annalise và bà Annalise đang khè lửa vào anh bởi hành động của Vincent.

"Cậu có làm những gì tôi đã bảo tối qua không?" Đôi mắt của Vincent nhìn vào quản gia đang đi lấy áo khoác thông qua chiếc gương.

Quản gia vội gật đầu.

"Tôi có, thưa cậu. Tối qua tôi đã tìm và thấy nó ở Đồi Thresk."

"Đồi Thresk? Thảo nào con hamster kia muốn tôi lãng phí thời gian ở đó." Vincent nói, giơ hai tay lên. Alfie nhanh chóng đến bên Vincent giúp anh mặc áo khoác.

"Cô chủ Allie sao?" Alfie hỏi.

"Cậu chủ Vincent, như vậy sẽ hơi mất thời gian đó, vì Đồi Thresk nằm ở hướng ngược lại Thung lũng Hollow."

Thị trấn ấy không xứng với những người đến từ Skellington hoặc Thung lũng Hollow. Đó là một thị trấn dành cho những người thuộc tầng lớp trung lưu và hạ lưu. Vincent cũng đoán được em gái mình đã nghe thấy cái tên đó từ miệng ai rồi, vì con bé chỉ chịu nói chuyện với một vài người thôi.
[/BOOK]

*Thông báo: Từ chương 1 đến chương 50 sẽ có chỉnh sửa ít nhiều vì lúc đó mình dịch còn non tay và cũng trong thời gian học tập thi cử nên có nhiều sai sót. Mong được mọi người góp ý để mình ngày càng hoàn thiện hơn ạ. Mình xin cảm ơn các bạn đã ủng hộ mình trong 1 năm qua <3 <3 <3
 
Bài viết: 180 Tìm chủ đề
Chương 51: Quán trọ ở Đồi Thresk
[BOOK][HIDE-THANKS]Trong một dinh thự kiêu hãnh giữa thị trấn Skellington, có một thiếu nữ xinh đẹp đang chờ đợi. Cô gái trẻ chưa quá hai mươi hai, nhưng trông già hơn vài tuổi so với những ma cà rồng khác trong thị trấn.

Cô mặc một chiếc váy trắng không tì vết, cổ áo cao vừa, tay dài. Chiếc váy đã được là phẳng đến nỗi không còn một nếp nhăn nào. Phần phía trên ngực của cô được thiết kế từ loại vải trong suốt, phần giữa là tuyệt tác bởi đính các hạt ngọc trai từ các sinh vật biển.

"Anh ta đâu rồi?"

Cô Rosetta Hooke trẻ tuổi hỏi quản gia đang đứng cách cô một khoảng.

Quản gia là một ông già, ông nhìn xuống đất trả lời:

"Chúng tôi nhận được lời nhắn, cậu Moriarty sẽ đến đây lúc mười một giờ ba mươi, thưa cô."

Mắt ông đảo qua nhìn đồng hồ trên tường. Bây giờ là mười một giờ mười hai phút.

Cô Rosetta không hài lòng với sự chậm trễ này, cô bặm môi chau mày. Vốn dĩ cô định bắt người đàn ông kia phải chờ mình nên dành rất nhiều thời gian để chuẩn bị. Cô bước ra khỏi phòng mười lăm phút trước, cuối cùng thì người cô xem mắt vẫn chưa tới.

"Kiên nhẫn đi, Rosetta."

Bà Camille, dì ruột của cô Rosetta, nói.

"Cậu Moriarty có thể đến đây lúc nào cũng được. Cậu ấy phải phải giải quyết nhiều việc quan trọng mà. Cháu nên cư xử cho phải phép."

Cô Rosetta tròn mắt. Cô đã đến ở trong dinh thự của dì ruột một thời gian để trốn tránh cha mẹ mình vì họ đang cứ bắt cô đi xem mắt. Nhưng cô nên biết rõ rằng, chuyện cô kết hôn là do cha cô quyết định.

"Cháu luôn cư xử phải phép mà."

Cô Rosetta đảo mắt.

"Cháu chỉ là không thích những người đàn ông bắt phụ nữ phải chờ đợi mình thôi. Họ không ra dáng một quý ông cho lắm."

Quản gia nghe thấy lời lẽ đạo đức giả của cô gái liền đánh mắt sang nhìn cô.

Cô gái tiếp tục phàn nàn:

"Cháu xứng đáng với người đàn ông tốt hơn, vì cháu không chịu được thái độ như vậy. Cả tá đàn ông xếp hàng dài bên ngoài dinh thự chúng ta chỉ để nhìn thoáng qua cháu đó thôi."

"Không cần lo về điều đó, Rosetta. Vincent Moriarty là một người đàn ông rất đẹp trai, và gia đình cậu ta là một trong số ít gia đình ma cà rồng thượng lưu. Rồi cháu sẽ phải thích cậu ta đấy."

Dì đáp, cô Rosetta vừa khoanh tay trước ngực vừa khẽ lầm bầm.

"Nhà Moriarty không chỉ là gia đình rất đáng kính trong giai cấp và địa vị của chúng ta, mà họ còn xuất thân từ một dòng dõi ma cà rồng thuần chủng lâu đời."

Rosetta đưa mắt nhìn dì của mình,

"Sao cháu chẳng nghe gì về họ nhỉ?"

Bà Camille nhìn chằm chằm đứa cháu gái ma cà rồng non nớt của mình, thế giới trong mắt nó quả thật nhỏ bé quá.

Nghe thấy tiếng bánh xe ngựa và tiếng ngựa hí, quản gia vội vàng đi tới cửa thông báo:

"Xe của Moriarty đã đến!"

"Nếu anh ta muộn một phút nữa, cháu đã về phòng và thay quần áo rồi, hừ."

Rosetta oán trách rồi bước ra khỏi dinh thự. Quản gia nhanh chóng mở một chiếc ô trông rất tao nhã phù hợp với bộ váy của cô, đưa nó cho cô.

Khi đến xe ngựa, cô gái nhìn thấy người đánh xe đang đứng ngoài cửa. Anh ta cầm ô cho cô, mở cửa cho cô bước vào, cô gái trẻ nhíu mày. Anh Moriarty đâu? Chẳng phải anh ta nên đứng bên ngoài xe ngựa chào đón cô sao?

(Truyện được dịch bởi Johanna và chỉ đăng trên dembuon.vn và wattpad.com. Mong được bạn đọc nhiệt tình tương tác và ủng hộ ạ. Mình xin chân thành cảm ơn)

Cô gái bướng bỉnh đứng bên ngoài xe, nhất quyết không vào trong khiến người đánh xe, dì của cô ta và những người khác đang nhìn họ, tự hỏi có chuyện gì đang xảy ra.

"Thưa cô."

Người đánh xe cúi đầu như muốn nhắc cô bước vào trong xe, đừng đứng đây nữa. Anh ta đưa tay ra để giúp, nhưng Rosetta vẫn tiếp tục ngoan cố.

Từ cánh cửa xe ngựa đang mở, Rosetta có thể nhìn thấy đôi giày và chiếc quần sạch sẽ của người đàn ông ngồi bên trong. Nhưng vì cửa sổ đã kéo rèm, nên phần thân trên của người đàn ông bị một bóng đen che khuất.

Hai phút trôi qua, nhưng người đàn ông này vẫn không chào cô một tiếng nào. Hai phút nữa lại trôi qua, lúc này, không chỉ dì, người quản gia hay người đánh xe nhìn cô và chiếc xe ngựa mà vài người đi đường cũng thấy rồi thì thầm với nhau.

Cuối cùng, người đàn ông ngồi trong xe ngựa lên tiếng.

"Briggs.. đóng cửa xe lại. Nắng chói quá tôi không chợp mắt được."

Cô Rosetta mở to mắt trước sự bá đạo của người đàn ông này. Cô nói.

"Tôi đang đứng ngay đây này. Anh không ra đón tôi ư?"

Đối với Vincent, chuyện gặp gỡ một người phụ nữ như Rosetta không phải là gì mới mẻ, anh đã quen đối phó với những người như thế này rồi. Bởi vì anh cũng đang sống cùng họ trong dinh thự mà.

"Cô đứng đó làm chi vậy? Muốn đánh xe ngựa à?"

Vincent hỏi mỉa mai, Rosetta nghe thế thì đỏ bừng mặt.

Cô gái trẻ vội vàng vào trong xe ngựa.

Cha mẹ cô phải biết chuyện này! Sao anh ta dám đối xử với cô như thể cô là thứ vô giá trị và bắt cô đứng chờ ngoài xe ngựa chứ? Rosetta nghiến răng tức giận.

Và trong khi cô Rosetta lên xe ngựa với Vincent, cô vẫn không biết rằng họ sẽ không ăn trưa ở Thung lũng Hollow, thì ở phía bên kia, Eve và Công tước đã đến thị trấn Đồi Thresk.

Eve bước xuống xe ngựa, nhìn chằm chằm vào quán trọ một tầng khiêm tốn.

"Cô có chắc mình muốn ăn trưa ở đây không?"

Noah hỏi vì cô có thể chọn một quán trọ tốt hơn.

"Cô không phải lo về giá cả, hôm nay tôi đãi mà."

Eve vôi lắc đầu, mỉm cười nhìn anh.

"Tôi muốn dùng bữa ở đây."

"Cô đã quyết định rồi thì ổn thôi."

Noah trả lời, anh quay lại nhìn người đánh xe của mình, người này lặng lẽ cúi đầu và đi đỗ xe.

"Chúng ta vào trong nhé?"

Anh hỏi Eve.

"Vâng."

Eve trả lời, và họ bước vào trong quán trọ.

Một người phụ nữ xuất hiện ở phía trước, cúi thấp đầu sau khi nhận thấy quần áo của Công tước. Cô ấy nói:

"Chào mừng đến với quán trọ Lily. Hai vị muốn ngồi ở đâu? Ở khu vực mở hay riêng tư ạ?"

"Ở khu vực mở, nhưng đừng đông đúc quá."

(Truyện được dịch bởi Johanna và chỉ đăng trên dembuon.vn và wattpad.com. Mong được bạn đọc nhiệt tình tương tác và ủng hộ ạ. Mình xin chân thành cảm ơn)

Noah trả lời, người phụ nữ gật đầu.

"Hai vị là một cặp nên chọn một nơi riêng tư chứ."

Người phụ nữ cười khúc khích, Eve mở to mắt. Người phụ nữ nói vậy vì không có người hầu đi cùng cô gái trẻ.

"Không phải. Chúng tôi không phải là một cặp. Chúng tôi chỉ là bạn bè đến đây cùng dùng bữa thôi."

Noah sửa lời người phụ nữ, mỉm cười khi thấy cô ấy cúi đầu.

"Thứ lỗi cho tôi vì đã nghĩ như vậy."

Người phụ nữ xin lỗi, rồi cô dẫn họ đến bàn của mình.
[/HIDE-THANKS][/BOOK]
 
Bài viết: 180 Tìm chủ đề
Chương 52: Kiểu của cậu Moriarty
[BOOK][HIDE-THANKS]Eve trộm liếc nhìn Noah. Anh ấy đáp lời nhanh chóng như vậy nghĩa là anh không thích người khác nghĩ họ là một cặp. Cô và Noah ngồi vào bàn, họ ngồi đối diện nhau, người phụ nữ nhận gọi món rồi rời đi để thông báo cho đầu bếp.

Anh Sullivan là người mà Eve ngưỡng mộ và rất kính trọng. Không phải là cô yêu anh, nhưng cô cũng không thể không đặt câu hỏi có phải anh ấy cảm thấy cô không phù hợp để làm bạn đời không. Cô có gì không tốt sao?

Đôi mắt xanh của Eve đảo quanh nơi họ ngồi trước khi dừng lại ở Noah, anh đang nhìn cô, mỉm cười thân thiện với cô. Cô mỉm cười lại với anh.

"Cô đã bao giờ đến đây chưa?"

Noah hỏi. Lúc này, người phụ nữ đã trở lại bàn với hai ly nước, họ cảm ơn cô ấy.

"Đây là lần đầu tiên tôi đến đây."

Eve trả lời, Noah có vẻ hơi ngạc nhiên.

"Tôi tưởng cô chọn nơi này vì cô đã thử các món ở đây rồi chứ. Điều gì khiến cô chọn nó vậy?"

Noah tựa lưng vào ghế gỗ, tư thế thoải mái hơn.

"Một người tôi biết đã đánh giá rất cao nơi này,"

Eve đưa cốc nước lên môi và nhấp một ngụm.

Người phụ nữ đó là bạn và cũng là đối thủ của cô, Heather, cô ta thích khoe khoang với cô rằng cuộc sống của mình tốt đẹp như thế nào. Người phụ nữ đó khoe rằng cứ ba tuần cô ta và chồng sẽ đến đây ăn một lần.

"Nếu đó là người cô quen biết thì nơi này quả thực phải là một nơi rất đáng đến. Chưa kể, mới giờ này thôi cũng đã có kha khá khách rồi,"

Noah nói, mắt quan sát những thực khách đang ngồi nói chuyện trong khi họ đợi đồ ăn.

"Tiếc là dì của cô đang bị ốm, không thể đến đây dùng bữa được, cả người đánh xe của cô nữa, tiếc thật. Hy vọng rằng bà ấy sẽ mau khỏe."

Eve đồng ý.

"Tôi cũng mong như vậy. Anh cảm thấy thế nào về chức vị Công tước? Mọi chuyện thuận lợi chứ?"

Cô hỏi.

"Trên cả thuận lợi. Tôi đã dành rất nhiều thời gian trong phòng nghiên cứu. Xem qua các thông tin về thị trấn được các Công tước tiền nhiệm lưu giữ."

Noah trả lời, anh đặt tay lên mặt bàn.

"Những tháng hoặc năm đầu tiên không bao giờ là dễ dàng vì sẽ cần thời gian để điều chỉnh, mọi người cần thích nghi với cách chúng tôi làm việc. Cô có như vậy không?"

"Làm gia sư á?"

Eve hỏi Noah, anh gật đầu.

"Tôi nghĩ sẽ giống ở một mức độ nào đó, nhưng một tuần nữa mọi chuyện sẽ suôn sẻ hơn nhiều. Cô bé mà tôi dạy tiếp thu nhanh lắm."

"Thế thì tốt quá. Tôi biết việc trông trẻ chẳng dễ dàng gì, nhưng cô hẳn rất giỏi trong việc đó."

Vì đây là lần đầu tiên cô ngồi một mình với một người đàn ông mà không có bà Aubrey hay Eugene bên cạnh, nếu nói Eve không hề lo lắng thì là nói dối. Cô hắng giọng:

"Xin thứ lỗi, tôi cần đến nhà vệ sinh một lát."

"Tất nhiên."

Noah trả lời, anh cũng đứng dậy cùng Eve, và cô rời khỏi bàn.

Bên ngoài quán trọ Lily, một chiếc xe sang trọng được kéo bởi bốn con ngựa dừng bước. Người đánh xe nhanh chóng nhảy khỏi ghế và mở cửa xe.

Người đánh xe đứng ngoài cửa, cúi đầu thông báo.

"Thưa cậu chủ Vincent, chúng ta đã đến quán trọ rồi ạ."

Vincent bước xuống xe ngựa, không bận tâm đến những hạt bụi bám trên đôi giày đen không tì vết của mình. Tuy cô Rosetta vẫn đang trong tình trạng khủng hoảng tâm lý nhưng cô cũng thu lại vạt áo trước của mình, khi bước xuống, cô nhận thấy một nếp nhăn trên chiếc váy và bắt đầu vuốt cho phẳng.

(Truyện được dịch bởi Johanna và chỉ đăng trên dembuon.vn và wattpad.com. Mong được bạn đọc nhiệt tình tương tác và ủng hộ ạ. Mình xin chân thành cảm ơn)

Cô quay lại định lòng mắng cậu Moriarty mà cha cô bắt xem mắt một trận, không ngờ lại há hốc mồm. Người đàn ông kia sở hữu màu tóc khác biệt, khuôn mặt sắc sảo nam tính. Anh ta chẳng khác gì một tác phẩm điêu khắc sống.

Cô bị mê hoặc bởi vẻ đẹp ấy nên quyết định bỏ qua sự thô lỗ của anh.

"Chúng ta sẽ dùng bữa tại quán trọ này." Vincent nói, đôi mắt nâu đồng nhìn xung quanh rồi mới nhìn cô gái bướng bỉnh hiện đang mỉm cười ngọt ngào với anh.

Cô Rosetta chưa bao giờ nhìn thấy người đàn ông nào đẹp trai như vậy, cô quyết định sử dụng những điều mình đã học được vào mục đích chính xác. Cô cúi chào anh:

"Rất vui được gặp anh, anh Moriarty. Tôi là Rosetta Hooke. Tôi rất vui vì bố mẹ đã sắp xếp để chúng ta gặp nhau hôm nay."

"Tôi biết."

Vincent hững hờ đáp, anh quay lại nhìn lối vào quán trọ:

"Tôi đói rồi."

Cô Rosetta bẽn lẽn vén một lọn tóc ra sau tai rồi nói:

"Tôi không đói lắm, nhưng tôi rất vui được cùng anh dùng.."

Đột nhiên ánh mắt cô chuyển sang người đàn ông gần đó, cô khựng lại.

"Đây không phải là Thung lũng Hollow."

"Đây là Đồi Thresk, thưa cô."

Người đánh xe giải đáp thắc mắc giúp cô.

Cô gái e ngại cười, quay sang nhìn Vincent. Cô ngọt ngào nêu ý kiến:

"Chúng ta phải ăn trưa ở Thung lũng Hollow chứ, Chúng ta đến đây làm gì thế, anh Moriarty?"

"Để ăn. Cô có vẻ không thông minh lắm nhỉ?"

Vincent hỏi cô, khuôn mặt của cô Rosetta lần nữa đỏ bừng.

Cô Rosetta khoanh tay nói:

"Tôi sẽ không ăn trưa ở nơi tồi tàn này đâu. Tôi yêu cầu chúng ta phải đến Thung lũng Hollow ngay lập tức!"

"Briggs, đỗ xe đi." Vincent ra lệnh rồi đi vào quán trọ. Cô gái nghe anh nói thì tỏ vẻ không thể tin được.

"Cô có thể ăn ở đây, hoặc chết đói. Tùy cô thôi."
[/HIDE-THANKS][/BOOK]
 
Bài viết: 180 Tìm chủ đề
Chương 53: Cô gái giàn giụa nước mắt
[BOOK][HIDE-THANKS]Cô Rosetta quay lại nhìn chiếc xe ngựa đang tìm chỗ đỗ, rồi nhìn những chiếc xe ngựa khác đi ngang qua mình, mọi thứ thật là tồi tệ. Bộ váy trắng tinh khôi của cô nổi bật giữa đám dân đen xung quanh, khiến ai nấy không khỏi quay lại ngắm nhìn cô.

Cô Rosetta khẽ nuốt nước bọt, nhanh chân bước theo Vincent Moriarty vào quán trọ mà anh đã đưa cô đến, vì cô không có phương tiện để quay về.

"Chờ tôi với!"

Trước đây, cô Rosetta từng đi qua Đồi Thresk, nhưng xe của cô chưa bao giờ dừng lại ở đây.

"Anh nghĩ cha mẹ chúng ta sẽ hài lòng nếu họ phát hiện anh đã đưa tôi đến một nơi nghèo nàn như này ư?"

Kẻ chưa bao giờ bận tâm về những gì cha mẹ mình nghĩ như Vincent quay sang cô Rosetta đang mở to mắt khó hiểu nhìn anh chằm chằm.

"Họ sẽ rất vui khi thấy cô biết hạ mình xuống. Với cả chỉ có mấy con chuột chạy loanh quanh nhà bếp liếm đồ ăn cũng không khiến cô bệnh được đâu. Thư giãn đi."

Vincent bình tĩnh nói, còn cô gái trông có vẻ kinh hoàng.

"A-anh nghiêm túc đấy hả?"

Cô Rosetta vừa hỏi vừa đi theo anh.

"Tôi không thể ăn ở một nơi như thế này được! Chúng không chỉ không sạch sẽ, mà cũng chẳng ai biết quá trình làm có đảm bảo vệ sinh không. Anh không lo mình sẽ bị bệnh sao?"

Cô thấp giọng hỏi.

Vincent đáp:

"Tôi nhờ những món ăn này mà lớn lên đấy, cơ thể tôi cũng đã quen với những thức ăn như vậy rồi."

Anh để ý thấy một người phụ nữ lớn tuổi với chiếc tạp dề buộc ngang eo đang tiến về phía họ.

"Anh quen ăn những thứ như này á?"

Cô Rosetta lẩm bẩm, lông mày bối rối nhíu lại. Chẳng phải dì của cô đã bảo gia đình của người đàn ông này là gia đình ma cà rồng thuần chủng sao? Hay là nhà cô đã bị lừa rồi?

"Chào mừng đến với quán trọ Lily, hai vị muốn ngồi bên ngoài hay trong phòng riêng tư?"

Người phụ nữ cúi thấp đầu, môi nở nụ cười ấm áp.

"Phòng riêng tư!"

Cô Rosetta lựa chọn ngay, người phụ nữ hơi giật mình ngước lên. Cô gái bèn hắng giọng và lặp lại một cách lịch sự hơn.

"Chúng tôi muốn một phòng riêng tư."

Người phụ nữ lớn tuổi quay sang Vincent, anh gật đầu.

"Chắc chắn rồi. Phòng riêng tư. Ở đây có bánh ngọt không?"

"Chúng tôi có, thưa cậu. Cậu muốn chúng tôi phục vụ món gì ạ? Chúng tôi có bánh cà rốt, bánh chuối, bánh dâu, bánh chanh, bánh trái cây tươi."

Người phụ nữ kể tên những loại mà quán trọ của họ có thể phục vụ cho khách hàng.

"Mỗi loại một miếng. Hãy đóng gói chúng và đưa cho người đánh xe tên Briggs của tôi sau khi chúng tôi ăn xong, anh ta đang đợi bên ngoài."

Vincent ra lệnh, cô Rosetta nhướng mày bối rối.

"Anh mua bánh cho người hầu của mình ư?"

Cô gái trẻ hỏi.

Vincent nhìn người phụ nữ của nhà trọ.

"Đưa cho người này nữa."

Người phụ nữ gật đầu.

"Để tôi dẫn hai vị đến phòng của mình."

Bà đi phía trước, Vincent theo sau, và sau anh là cô Hooke đang nghiến răng tức giận. Người đàn ông này đã đặt cô ngang hàng người hầu của anh ta, thật là nhục nhã quá đi mà!

Khi đến phòng riêng tư, cô Rosetta hỏi người phụ nữ ở quán trọ.

"Ở đây có nhà vệ sinh không? Một nhà vệ sinh tốt, sạch sẽ và không có bất kỳ con chuột nào ấy."

Người phụ nữ của quán trọ cố gắng giữ một nụ cười lịch sự.

"Vâng, thưa cô. Chúng tôi có nhà vệ sinh, từ đây, cô đi thẳng và rẽ phải. Cô sẽ tìm thấy nhà vệ sinh."

Bà chỉ đường.

"Xin phép."

Cô Rosetta miễn cưỡng cúi đầu rồi rời khỏi phòng.

Trong nhà vệ sinh, Eve nghiêng người về phía chiếc gương cạnh cửa sổ, chỉnh lại chiếc khăn quàng để đảm bảo rằng cổ cô được che kín. Đúng như dự đoán, dấu tay đã bắt đầu hiện rõ và cô không muốn bị Noah chất vấn khi đang tận hưởng khoảng thời gian vui vẻ với anh.

Eve vén những lọn tóc sang hai bên và ngắm mình trong gương.

(Truyện được dịch bởi Johanna và chỉ đăng trên dembuon.vn và wattpad.com. Mong được bạn đọc nhiệt tình tương tác và ủng hộ ạ. Mình xin chân thành cảm ơn)

Đột nhiên cánh cửa nhà vệ sinh bật mở, một cô gái xinh đẹp mặc váy trắng bước vào. Cô gái rơm rớm nước mắt, dáng vẻ đầy lo lắng, Eve hỏi:

"Cô không sao chứ, thưa cô?"

"Để tôi yên!"

Cô gái cáu kỉnh rồi òa khóc nức nở.

"Đừng có nhìn tôi huhuhu!"

Cô ta nói từng từ rời rạc.

Eve tự hỏi chuyện gì đã khiến cô gái ấy phải khóc. Cô mím môi, quyết định để cô ta yên, không xen vào vấn đề của người khác. Nhưng còn chưa đi qua thì cô gái đã nói.

"Tôi vốn dĩ đâu có muốn kết hôn, sao cứ phải làm tôi nhục nhã trong cái quán trọ kinh khủng này chứ?"

Cô gái trẻ lục tìm thứ gì đó trong túi, có vẻ như không tìm thấy, cô càng khóc nức nở hơn.

"Cuộc sống của tôi sao lại khổ sở như vậy."

"Đây."

Eve nhanh chóng rút chiếc khăn tay của mình ra và đưa cho người đó.

Thoạt đầu cô gái có vẻ do dự nhưng cô ta không muốn thấy bản thân trong tình trạng nước mắt nước mũi nhầy nhụa thế kia.

"C-cảm ơn,"

Người phụ nữ nói, hung hăng lấy chiếc khăn tay lau mắt xì mũi.

Eve thấy hơi khó chịu vì không biết rõ sự tình. Cô gái kia có vẻ trẻ hơn cô, trông khá bướng bỉnh nhưng xem ra cũng rất ngây thơ. Đây không phải là kiểu người mà cô có thể gặp trong những quán trọ như thế này, Eve thầm nghĩ.

Cô gái vẫn che mặt xì mũi, căn phòng yên tĩnh vang lên những âm thanh khó nghe. Sau đó cô ngượng ngùng nhìn chiếc khăn tay.

"Không sao. Cô có thể giữ nó. Tôi nghĩ mình cũng chưa cần nó lắm đâu."

Eve mỉm cười với cô gái.

Cô Rosetta đang buồn phiền bỗng cảm động trước lòng tốt của Eve. Nhưng thay vì nói lời cảm ơn, cô ta lại kênh kiệu:

"Vậy để tôi trả tiền chiếc khăn tay. Tôi không thích mắc nợ ai cả."

Nếu không phải cô gái này đang lặng lẽ sụt sịt thì Eve sẽ bị sự nghiêm túc thái quá của cô ta làm cho bật cười mất thôi. Cô hắng giọng:

"Cô tử tế thật đấy, nhưng không cần thiết đâu. Nhà tôi còn rất nhiều khăn tay."

"Không nhận một đồng tiền bạc luôn sao? Hay cô muốn nhiều hơn?"

Cô Rosetta không hiểu vì sao cô gái hạ lưu này lại không nhận tiền của cô ta. Từ trước đến nay, mỗi khi cô đưa tiền cho một người nào đó, họ đều nhanh chóng nhận lấy.

Eve mỉm cười.

"Không, một đồng tiền bạc tôi cũng không lấy. Tôi chỉ hy vọng cô sẽ cảm thấy ổn hơn thôi."

Cô Rosetta ngạc nhiên nhìn Eve. Bỗng nhiên, cô ta chợt nhận ra cô gái ở trước mặt mình dù là con người nhưng cũng rất xinh đẹp.

"Tôi phải đi rồi."

Eve cúi chào cô gái, cô Rosetta chỉ khẽ cúi đầu đáp lại, cô định ở lại nhà vệ sinh thêm một lúc nữa.
[/HIDE-THANKS][/BOOK]
 
Bài viết: 180 Tìm chủ đề
Chương 54: Nghi lễ hiến tế
[BOOK][HIDE-THANKS]Eve nhẹ nhàng đóng cánh cửa sau lưng, quay trở lại bàn nơi Noah đang đợi cô.

Nhưng trên đường đi, ánh mắt cô lại bị một mái tóc màu bạc sẫm thu hút, không cần nhìn mặt cũng biết đó là ai.

Sao anh ta ở đây?

Như thể cảm nhận được ánh mắt của ai đó, Vincent đang nói chuyện với người phụ nữ trong quán trọ, quay đầu lại và bắt gặp ánh mắt của Eve.

Đúng như Vincent đã đoán, chính cô đã kể quán trọ này với em gái Allie của anh. Anh xoay người, hoàn toàn đối mặt với cô rồi lên tiếng:

"Cô Barlow, gặp cô ở đây đúng là bất ngờ thật đấy."

Nhưng Eve không phải bất ngờ mà là bị sốc. Cô đã hy vọng hôm nay sẽ không gặp bất kỳ thành viên nào của nhà Moriarty, nhưng cuối cùng cô lại chạm mặt Vincent Moriarty.

"Tôi không biết là cậu biết về quán trọ này."

Quan trọng hơn, một người như anh sao có thể đến một nơi thế này được.

"Quán trọ Lily là một nơi khá nổi tiếng, người này truyền tai người kia thôi." Vincent kéo dài giọng, đôi mắt anh lướt nhanh qua cổ cô rồi mới nhìn lại vào mắt cô.

"Đúng vậy."

Eve thì thầm.

"Bánh ngọt ở đây rất nổi tiếng."

Người phụ nữ của quán trọ tự hào xen vào cuộc trò chuyện.

"Cậu ta đã gói tất cả các loại bánh mà chúng tôi có đấy."

Eve nhướng mày, cô chưa từng nghĩ anh là một kẻ hảo ngọt. Cô gật đầu.

"Tôi biết rồi. Tôi phải quay lại bàn của mình đây."

Vincent nhìn chằm chằm cô, tinh tế nhếch môi, anh hỏi.

"Cô Barlow đến đây một mình sao?"

"Tôi đi với bạn. Sao cậu lại nghĩ tôi đến đây một mình?"

Cô hỏi ngược lại anh. Lúc này, người phụ nữ quán trọ đã rời đi.

"Đối với người phụ nữ đơn độc đến quán trọ ở Thung lũng Hollow vào ban đêm, tôi nghĩ cô chỉ thích làm bạn với bản thân, nên đó là lý do cô một mình."

Vincent trả lời, đút hai tay vào túi và ánh mắt hiện rõ sự vui sướng.

Eve không biết Vincent đang khen cô tự lập hay đang chỉ trích cô hai mươi bốn tuổi rồi mà vẫn chưa kết hôn. Cô hơi nheo mắt lại rồi tự hào nói.

"Hôm nay tôi đi cùng với bạn, thưa cậu Moriarty. Nói chính xác là người có lối ứng xử tuyệt vời mà tôi đã từng nói ấy."

"Thế thì tốt quá. Sẽ thật đáng tiếc nếu cô bảo ở đây một mình."

Vincent nhận xét, khóe môi nhếch lên.

"Nhưng tôi sẽ không ngạc nhiên lắm đâu, bởi vì hầu hết các gia sư thường dành cả đời mình để dạy con của người khác mà."

Mặc dù lời anh nói có vẻ khó nghe, nhưng đó là sự thật.

Phụ nữ có gia đình thì không thể bỏ gia đình mình để làm gia sư. Xã hội phản đối việc đó vì họ cho rằng, phụ nữ có trách nhiệm chăm lo nhà cửa, nếu đi làm sẽ gây tổn hại đến gia đình lẫn công việc. Đó là lý do tại sao các nữ gia sư thường nghỉ việc sau khi kết hôn. Hoặc nếu quyết tâm theo đuổi nghề gia sư, thì sẽ đến một ngày, họ bị các gia đình sa thải, vì những người đó cho rằng họ không còn khả năng giảng dạy, không thích con cái mình ở cạnh những người lớn tuổi.

Lúc này, cô và Vincent không ở trong dinh thự Moriarty, hơn nữa hôm nay cô cũng không làm việc cho anh ta nên Eve cảm thấy không có lý do gì để cô phải kìm nén những suy nghĩ của mình.

"Bạn của cậu hôm nay hẳn là phải rất khoan dung rộng lượng."

Eve đáp, đôi mắt của Vincent sáng lên, nhưng nụ cười vẫn nở trên môi.

"Cô ấy thực sự rất thú vị."

Vincent trả lời trước khi quyết định.

"Cô sẽ giới thiệu tôi với người đàn ông lịch thiệp kia chứ?"

"Có lẽ vào một ngày nào đó."

Eve vội từ chối ý định của anh.

Vincent nghiêng đầu sang một bên, trên môi nở một nụ cười ranh mãnh, anh tủm tỉm:

"Tiếc thật đấy, cô không muốn hai người chúng tôi gặp nhau sao? Nhìn thoáng một chút cũng đâu có vấn đề gì."

Vincent vốn đang nhàm chán với cô bạn đi cùng nên quyết định tìm thú vui trong tình cảnh khổ sở của người khác. Anh đi về phía cuối hành lang, Eve nhanh chóng đi theo. Khu vực riêng tư được ngăn cách bởi một tấm kính nên hai bên không nghe thấy âm thanh của nhau.

"Đó chẳng phải là Công tước mới của Woodlock sao? Có vẻ như cô đã tìm được một người đàn ông phù hợp để ổn định cuộc sống cùng mình rồi."

Vincent nói, và nụ cười trên khuôn mặt nở rộng hơn.

"Đáng lẽ khi nghe cô khen ngợi tôi phải biết anh ta là ai chứ không đợi đến bây giờ."

Eve chỉnh anh.

"Chúng tôi chỉ là bạn bè."

Vincent đảo mắt.

"Cô Barlow à, rất hiếm nam nữ xem nhau như bạn bè mà không có chút suy nghĩ sâu xa nào. Nhất là cùng nhau dùng bữa trong một ngày đẹp trời thế này. Không cần phải ngại đâu."

(Truyện được dịch bởi Johanna và chỉ đăng trên dembuon.vn và wattpad.com. Mong được bạn đọc nhiệt tình tương tác và ủng hộ ạ. Mình xin chân thành cảm ơn)

Anh tiếp tục làm cô khó chịu với một nụ cười nhẹ.

"Có vẻ như cậu không có được tình bạn tốt đẹp với phụ nữ, cậu Moriarty nhỉ. Anh Sullivan là một người xem trọng danh dự, lẽ ra hôm nay còn có cả gia đình tôi, nhưng dì tôi bị ốm và dì quyết định ở lại nghỉ ngơi cùng với Eugene rồi."

"Thuận tiện thế à."

Vincent quay đi và nói.

"Ồ, tôi có một hai người bạn gì đó nhưng cũng may là họ ở xa. Bởi vì càng gần gũi thì sẽ càng dễ bị quyến rũ, sau đó sẽ rất phiền phức. Cô hiểu ý tôi muốn nói không?"

Eve cố tưởng tượng xem ai có thể bị Vincent Moriarty quyến rũ, cô lắc đầu. Mỗi người một gu khác nhau mà, cô lấy quyền gì để đánh giá?

"Xem ra tôi đề cao não bộ của cô quá rồi. Đi đi, chúng tôi không muốn tình yêu của cô bị người ta đánh cắp đâu."

Vincent xua đuổi cô.

"Tôi không có yêu anh ấy và tôi cũng không lấy anh ấy làm trò đùa. Hơn nữa, tại sao tôi phải tranh luận với cậu về vấn đề này?"

Eve hỏi với một giọng hơi tức tối.

"Cậu Moriarty, chúc cậu ngon miệng và hãy để tôi cũng được ngon miệng."

Vincent không đáp lời cô, nhưng trước khi bỏ đi, anh đã nhìn thấy cô gái kia đang lườm mình.

"Thú vị thật."

Anh lẩm bẩm. Khi trở lại phòng riêng tư, anh thấy cô Rosetta đã quay về và ngồi vào bàn.

Eve trở lại bàn, nhìn qua nơi mà cô và Vincent đã đứng khi nãy. Người đàn ông kia đã biến mất. Cô khẽ thở phào nhẹ nhõm. Điều cuối cùng cô muốn là Noah kể về cái đêm trong quán trọ.

Cô vừa ngồi vào ghế, vừa xin lỗi.

"Tôi xin lỗi vì đã làm mất nhiều thời gian như vậy."

"Không sao."

Noah mỉm cười và nói.

"Cô đến đúng lúc lấy thức ăn luôn đó chứ."

Sau khi dùng bữa xong, Eve và Noah bước ra khỏi sau đó cảm ơn người phụ nữ bữa ăn ngon. Trong khi chờ đợi người đánh xe lấy xe ngựa, Eve không khỏi nhìn lại phía sau qua vai mình.

"Mọi thứ vẫn ổn chứ?"

Noah hỏi, anh cũng nhìn theo hướng mà Eve nhìn.

"Cô có muốn gói thêm món gì không?"

"Ồ không! Anh đã chuẩn bị rất nhiều cho dì Aubrey và Eugene rồi."

Eve vừa đáp vừa hơi cúi đầu.

"Xin cảm ơn."

"Nếu đưa cô về tay không thì sẽ bất lịch sự lắm. Đáng lẽ họ phải dùng bữa cùng chúng ta mà."

Noah cười lịch sự.

Trở lại bên trong quán trọ, cô Rosetta từ chối ăn mọi món ở trên bàn, cô chán nản nhìn chúng.

Cô thấy anh Moriarty ăn, thì càng nhăn mặt. Đến khi những chiếc bánh hấp dẫn được mang ra, cô không thể rời mắt khỏi chúng. Không hiểu vì sao chúng lại đẹp mắt một cách kì lạ.

"Cô thật sự không nếm thử sao, thưa cô?"

Người phụ nữ phục vụ thức ăn hỏi.

"Không."

Cô Rosetta ngồi khoanh tay trả lời chắc nịch.

"Tôi sẽ chết trước khi ăn bất cứ thứ gì ở đây."

Nhưng mười lăm phút sau, cô Rosetta không thể cưỡng lại và ăn hết các món bánh. Cô đang ăn đến miếng bánh thứ tư.

Vincent rút trong túi ra một chiếc lọ nhỏ và đổ chất lỏng màu đỏ vào trà của mình. Anh dùng muỗng khuấy lên rồi nói.

"Tôi hy vọng cô biết truyền thống nhà Moriarty, đó là hiến tế cô dâu đầu tiên."

Cô Rosetta đột nhiên ngừng ăn và nhìn anh.

"Anh đùa hả.."

"Chứ cô nghĩ vì sao cha tôi lại tái hôn? Hửm?"

Vincent nhấp một ngụm trà, chiếc thìa trong tay cô Rosetta rơi xuống sàn kêu lên một tiếng cạch.
[/HIDE-THANKS][/BOOK]
 
Bài viết: 180 Tìm chủ đề
Chương 55: Chẳng ai an toàn
[BOOK][HIDE-THANKS]Khi xe của anh Sullivan vào thị trấn Meadow, Eve quay sang nói với anh.

"Hôm nay tôi đã có một buổi chiều tuyệt vời. Cảm ơn vì đã mời tôi ăn trưa."

"Cô nên cảm ơn chính mình mới phải, Genevieve. Tôi biết cô đã rất nỗ lực để trở thành gia sư và xin việc ở nhiều gia đình."

Noah hết lời động viên cô.

"Đừng quên, tôi từng nói với cô rằng tôi cảm thấy rất tiếc vì không thể mời cô đến dự lễ kỷ niệm tôi trở thành Công tước."

Eve nở một nụ cười trên môi, cô gật đầu. Noah là con trai của Công tước và nay đã trở thành Công tước. Cô biết ơn anh vì đã dành chút thời gian bận rộn của mình để đi ăn cùng cô. Cô nói:

"Lần tới tôi sẽ mời anh, Noah."

Noah cũng không phản đối lời cô.

"Tôi rất mong đợi đấy." Anh mỉm cười trả lời và quan sát cô. Những sợi tóc vàng óng ả không thua gì những tia nắng ban mai. Khuôn mặt cô mang một vẻ đẹp thuần khiết khi nhìn ra ngoài cửa sổ.

"Tôi đang nghĩ xem mình có nên đi chợ không. Chắc hẳn Eugene không thể rời khỏi nhà vì phải chăm sóc cho dì Aubrey."

Eve thì thầm. Cô hỏi anh.

"Tôi có thể xuống đây chứ?"

"Nếu cô muốn thì ổn thôi. Ước gì tôi có thể đi cùng với cô nhưng tôi phải đến một nơi rồi."

Noah lịch sự đáp. Eve lắc đầu.

"Tôi chỉ mua vài thứ linh tinh thôi, đi một mình được mà. Tôi không muốn ảnh hưởng công việc của anh."

Eve nói. Noah rướn người về phía trước và gõ vào cửa sổ để thu hút sự chú ý của người đánh xe, anh ta kéo dây cương ngựa. Cô bước xuống xe ngựa và cúi đầu chào Noah, anh cũng xuống xe ngựa.

"Lần nữa cảm ơn anh."

"Thật hân hạnh."

Noah khẽ cúi chào.

"Hẹn gặp lại cô sau. Bảo trọng."

Eve gật đầu và nhìn người đàn ông quay vào trong xe ngựa. Vài cô gái ra vào chợ cũng dừng lại trên đường để nhìn rõ người đàn ông hơn.

Khi chiếc xe ngựa vừa rời khỏi khu chợ, một người phụ nữ quen Eve tò mò tiến về phía cô cùng với một người phụ nữ khác.

"Genevieve, làm sao cô được lên xe ngựa của anh Sullivan vậy? Kể tôi nghe với."

Người phụ nữ nói với đôi mắt vô cùng thích thú.

"Chẳng phải bây giờ cậu ta là Công tước sao?" Cô gái khác hỏi, Eve gật đầu.

"Vâng. Anh Sullivan bây giờ là Công tước ở Woodlock." Eve trả lời, hai người phụ nữ há hốc mồm.

Người đầu tiên nói.

"Có vẻ như cô thực sự giỏi thu hút sự quan tâm của đàn ông đấy." Cô gái nhìn chằm chằm Eve, giọng có phần tiếc nuối.

"Đừng thô lỗ thế, Sabina. Chắc hẳn Công tước đã tình cờ gặp Eve trên đường cho Eve đi nhờ xe của mình. Cô đang mong con mình được kết hôn với Công tước à, cậu ta cứ như khúc gỗ ai cũng muốn bám vậy."

Người phụ nữ thứ hai nói. Sau đó, cô ấy nhìn Eve.

"Kết hôn với cậu ấy rồi thì đừng quên tôi nhé con gái. Tôi chắc chắn sẽ rất vui được đến dinh thự thăm cô."

Lời họ nói khiến Eve cười khúc khích.

"Xin thứ lỗi cho tôi vì đã làm các cô thất vọng, nhưng tôi và Công tước chỉ là bạn bè và không có gì hơn thế."

Mặc dù Eve thích Noah, thích bầu bạn với anh, nhưng khi không có tình cảm lãng mạn nào thì cả hai sẽ dễ dàng trò chuyện với nhau hơn. Chẳng ai mong đợi bất cứ điều gì từ người kia.

"Nếu đúng là vậy thì tôi sẽ rất biết ơn nếu cô nói vài lời về Bessy của tôi. Con bé đáng yêu và xinh đẹp biết bao, nó mà trở thành người vợ đứng bên cạnh cậu ấy thì còn gì bằng."

Người phụ nữ đầu tiên nói.

"Buồn cười thật đấy, Sabina. Con bé tội nghiệp này còn đang cần tìm người để xem mắt mà cô lại bảo con bé tìm đối tượng cho con gái cô à?"

Người phụ nữ thứ hai hậm hực.

Người phụ nữ đầu tiên cau mày.

"Genevieve không kết hôn với Công tước nên tôi thử thì có gì là sai đâu? Trừ khi.. con bé đang nói dối và cố giấu chúng ta thôi."

"Tôi sẽ cố gắng nói những lời tốt đẹp nhất về Bessy với Công tước."

Eve cúi chào với nụ cười lịch sự trên môi.

"Chúc các cô một ngày tốt lành."

"Cô cũng vậy nhé, Genevieve!"

Khi đi xa khỏi những con mắt soi mói và những lời bàn luận của các bà mẹ háo hức tìm cho con gái mình những người chồng giàu sang tài giỏi, cô lắc đầu và mỉm cười.

Cô hy vọng rằng việc "nói vài lời" với Công tước sẽ ngăn những người trong thị trấn lan truyền tin đồn nào về chuyện cô và Noah. Đặc biệt là sau khi nghe Công tước trả lời người phụ nữ của quán trọ, cô càng tin việc họ duy trì tình bạn là đúng đắn.

Trở về nhà với đống đồ tạp hóa và gói thức ăn từ quán trọ Lily, Eugene mở cửa cho cô.

"Mừng cô về nhà, cô Eve,"

Eugene cầm lấy những chiếc túi cô đang mang trên tay.

"Cô đã có một bữa trưa và khoảng thời gian vui vẻ chứ?"

"Có ạ."

Eve trả lời.

"Công tước đã mua vài món cho anh và dì Aubrey này, hai người có thể ăn ngay bây giờ."

"Cậu ta hào phóng quá."

Eugene đáp, anh bắt đầu đi về phía nhà bếp.

"Dì Aubrey thế nào rồi?"

Eve thấy cổ khá nóng nên tháo khăn quàng ra.

"Bà ấy hiện đang ngủ. Bà đã ngủ từ một tiếng rưỡi trước rồi, và bà nê.. A!"

Eugene giơ tay chỉ vào Eve.

"C-cổ của cô bị làm sao vậy?"

"Suỵt!"

Eve bảo anh ta im lặng và quấn lại khăn quàng. Nhưng Eugene đã nhìn thấy nó rồi.

"Chuyện gì đang xảy ra trong bếp thế, Eugene?"

Giọng dì Aubrey từ trong phòng vọng ra.

"Cậu làm vỡ ly à? Như vậy thì rõ ràng là Eve giống cậu rồi."

Người phụ nữ lớn tuổi thở dài.

"Tôi sẽ giải thích mà. Bình tĩnh đi."

(Truyện được dịch bởi Johanna và chỉ đăng trên dembuon.vn và wattpad.com. Mong được bạn đọc nhiệt tình tương tác và ủng hộ ạ. Mình xin chân thành cảm ơn)

Eve thì thầm, biểu hiện trên khuôn mặt của Eugene chẳng khác gì cánh tay đồ chơi yêu quý của một đứa trẻ bị xé nát.

"Có phải là Công tước làm không?"

Eugene hỏi vì sáng sớm hôm nay anh không để ý, nhưng sau đó anh hỏi.

"Có phải cậu Moriarty không?"

Eve lắc đầu.

Tiếng hét nho nhỏ của Eugene đã khiến bà Aubrey giật mình tỉnh giấc. Sau đó Eve phải giải thích cho cả hai người họ những chuyện đã xảy ra.

"Cháu đã đắp khăn ướt lên nó chưa?"

Bà Aubrey lo lắng hỏi, thấy Eve gật đầu, bà nói.

"Tốt. Cháu làm việc ở đó có ổn không?"

Người phụ nữ lớn tuổi đã khỏe hơn nhiều so với sáng nay.

Eve lại gật đầu.

"Cậu Moriarty đã cảnh báo ông Morris đừng lặp lại chuyện này, nên mọi thứ sẽ ổn thôi."

"Ta hiểu rồi. Ta mừng vì không có gì xấu xảy ra với cháu. Để ta cho cháu xem cái này."

Bà Aubrey vừa nói vừa dở tấm chăn nơi chân, kéo váy để lộ đôi chân trần,

"Cháu có thấy hai ngón chân kia không?"

Người phụ nữ hỏi.

Eve và Eugene nhìn chằm chằm vào hai ngón chân ngoài cùng bị mất trên bàn chân trái của bà Aubrey.

"Nó là do một nữ ma cà rồng thuộc tầng lớp thượng lưu gây ra vào những ngày đầu ta làm gia sư, và nữ ma cà rồng đó là khách, không phải trong gia đình ta làm việc."

Bà Aubrey kể xong thì kéo chiếc chăn về vị trí ban đầu.

"Chuyện gì đã xảy ra thế ạ?"

Eve hỏi, đôi lông mày đan vào nhau.

Bà Aubrey trông như thể không quan tâm đến hai ngón chân của mình.

"Tâm trạng ma cà rồng đó không tốt và muốn trút giận vào đâu đó."

Rồi bà mỉm cười.

"Những con người thuộc tầng lớp hạ lưu và trung lưu cùng những sinh vật kì lạ bị ruồng bỏ. Dù ở bên trong hay bên ngoài, chúng ta cũng không bao giờ an toàn."

"Nhưng dì vẫn tiếp tục làm gia sư.."

Giọng Eve nhỏ dần. Nghĩ đến nỗi đau mà dì Aubrey phải cảm nhận.

Cô hỏi:

"Dì có nhớ tên của nữ ma cà rồng này không?"

Gương mặt bà Aubrey thoáng hiện vẻ trầm tư, rồi bà nói dối:

"Ta không nhớ."

Eve đang cố gắng tìm kiếm kẻ đã giết mẹ mình. Bà Aubrey không muốn cô phải tìm thêm nữ ma cà rồng đã làm mình bị thương nữa.

Trở lại Skellington, Vincent đã đưa cô Hooke về nhà dì của cô sau đó đến dinh thự của mình. Khi đến cửa, quản gia vội ra đón anh:

"Mừng cậu trở về, cậu chủ Vincent. S.."

"Tìm con chuột hamster nhỏ kia, đưa nó đến khu phía nam."

Vincent vừa ra lệnh vừa để quản gia giúp mình cởi áo khoác.

"Vâng, thưa cậu chủ Vincent."

Alfie cúi đầu.

Mười phút sau, Vincent đứng ở một nơi vắng vẻ của dinh thự, đó là khu phía nam. Những người hầu và các thành viên trong gia đình hiếm khi đến đây. Allie chạy qua hành lang, dừng lại ngay trước mặt anh trai cô. Vẻ lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt cô bé.

"Làm gì mà lâu vậy?"

"Em xin lỗi anh."

Cô bé cúi đầu xin lỗi.

"Đây, đưa tay ra."

Vincent hững hờ thả chiếc hộp vào tay Allie, cô bé nhanh chóng bắt lấy. Cô nhìn đi nhìn lại gói hàng và anh trai mình, anh nói.

"Em có thể mở ra."

Anh đảo mắt.

Allie đặt chiếc hộp xuống đất, mở nó ra. Cô trố mắt vì bên trong không phải chỉ có bốn miếng bánh mà là tám miếng. Mắt cô bé sáng lên, cô ôm Vincent, nhưng ngay lập tức, cô bỏ ra.

"Cảm ơn, anh Vincent."

Allie háo hức muốn ăn ngấu nghiến từng người trong số họ. Ngày mai khi gia sư của cô kể cho cô nghe, cô bé sẽ biết vị của chúng như thế nào.

"Anh có.. muốn một cái không?"

"Không cần đâu. Đi đi."

Vincent bảo.

Cô bé cầm chiếc hộp và chạy đi như thể đó là bí mật nhỏ giữa hai người họ.
[/HIDE-THANKS][/BOOK]
 
Bài viết: 180 Tìm chủ đề
Chương 56: Lá thư từ chối
[BOOK][HIDE-THANKS]Buổi tối, Vincent đứng trên một ban công của dinh thự. Anh cầm ly whisky, hai cánh tay chống lên lan can nhẹ nhàng xoay ly rượu.

Anh thấy một chiếc xe ngựa không phải của gia đình mình đi qua cổng dinh thự. Nâng ly lên môi, anh nhấp một ngụm rượu và nhìn một người hầu bước ra khỏi xe.

"Có vẻ như tin tức đến sớm hơn dự kiến."

Vincent thì thầm với chính mình và nhấp một ngụm rượu nữa.

Nghe thấy phía sau có tiếng bước chân, Vincent quay đầu để xem đó là ai.

"Chào buổi tối, anh Vince."

Marceline chào hỏi.

"Em nghe nói anh đã đến gặp cô Hooke. Cô ta có đẹp như mẹ miêu tả không?"

Cô ta dựa toàn bộ lưng vào lan can, đứng cách anh chỉ một khoảng nhỏ.

Vincent quay sang em gái mình và nói:

"Cô ta có vẻ giống em."

Marceline nhướng mày và hỏi.

"Giống em?"

Cô khẽ cười khúc khích:

"Em nghĩ chẳng ai được như em đâu anh trai ạ. Không thể nào xinh bằng em được. Anh nên biết rằng những người phụ nữ thuộc gia đình Moriarty là hoàn hảo. Không ai có thể so sánh với chúng em. Trước là mẹ, bây giờ là em."

Trong nụ cười nhân hậu ấy thoáng qua vẻ tự phụ.

"Đó là sự thật, không ai có thể đánh bại em. Em luôn là người ngang ngược nhất."

Vincent nói với vẻ mặt nghiêm túc làm nụ cười trên môi Marceline vụt tắt.

"Khi anh kết hôn và sống ở dinh thự của riêng anh, chắc chắn em sẽ nhớ anh lắm."

Marceline nói, phớt lờ những lời trước đó của anh trai mình.

"Ước gì tôi cũng có thể nói như vậy. Nhưng không phải tôi. Mà chính em mới là người nên bắt đầu thu dọn đồ đạc vì tôi sẽ không rời khỏi đây. Cha đã tìm được một nửa phù hợp cho em rồi."

Mặc dù nụ cười trên môi không biến mất nhưng đôi mắt của họ nheo lại một cách tinh vi, Marceline nheo mắt sâu hơn:

"Những trò đùa của anh không làm em sợ đâu. Đi mà hù dọa người khác."

Nụ cười trên môi Vincent mở rộng hơn, anh cười khúc khích.

"Ôi, Marcie bé nhỏ. Nếu nó là sự thật thì em có sợ không?"

Marceline không trả lời Vincent nhưng tay cô ta với lấy ly whisky, rõ ràng là có mùi máu. Nhưng Vincent đã đưa cái ly ra khỏi tầm với của cô và một ngụm uống cạn toàn bộ chất lỏng còn lại.

Cô khẽ nghiến răng và thở ra. Cô nói:

"Lát nữa em sẽ bảo Alfie pha cho em một ly. À phải rồi, em nghe nói có chuyện gì đó đã xảy ra giữa ông Morris và cô gia sư, lúc đó anh đã ở cùng họ."

Marceline tiếp tục đứng thẳng mà không vịn vào lan can.

"Đừng nói với em là anh quan tâm đến con người đó nha. Anh yêu cô ta rồi à?"

Cô cẩn thận quan sát khuôn mặt vô cảm của anh trai mình.

"Em yêu cô ta hả?"

Vincent đặt lại câu hỏi cho cô ấy và thấy mặt Marceline đỏ bừng.

"Tại sao em lại yêu người phụ nữ hạ lưu như vậy chứ?"

Marceline chế giễu với vẻ hoài nghi.

"Tôi chỉ hỏi thôi mà em gái."

Vincent ngân giọng, nhận thấy một chiếc xe ngựa khác tiến vào dinh thự, chiếc xe này của gia tộc. Ánh mắt anh lại nhìn cô.

"Không cần phải bối rối."

Vincent đặt chiếc ly rỗng lên lan can.

"Thưa cậu, xe ngựa đến rồi."

Alfie ngắt lời họ.

Vincent nhanh chóng nở một nụ cười với Marceline, cô nhìn chằm chằm anh, rồi anh bước đi khỏi đó, theo sau là quản gia. Đi đến những bậc cầu thang cuối cùng, anh nhìn thấy bà Annalise đang đứng đó với một lá thư trên tay. Bà ta giơ bức thư trên tay lên chất vấn.

"Đây là thật sao?"

"Chuyện gì đã xảy ra vậy?"

(Truyện được dịch bởi Johanna và chỉ đăng trên dembuon.vn và wattpad.com. Mong được bạn đọc nhiệt tình tương tác và ủng hộ ạ. Mình xin chân thành cảm ơn)

Vincent thản nhiên hỏi như thể không biết gì về những sự kiện xảy ra hôm nay.

"Em gái của Marques Hooke, dì của con bé đã viết thư cho tôi nói rằng bà ta không muốn liên quan đến nhà Moriarty và không muốn xây dựng liên minh với chúng ta. Bà ta nói rằng cô Hooke đã khóc và tự nhốt mình trong phòng. Tốt nhất là cậu nên sửa sai đi."

Bà Annalise nói với giọng bực tức.

"Chắc là chúng tôi không hợp nhau. Có vẻ như bà không biết gu phụ nữ của tôi rồi."

Vincent đáp.

Bà Annalise vò nát bức thư trong tay, cố giữ cho tâm trí mình bình tĩnh.

"Tất cả những gì cậu phải làm là đưa cô Hooke đi ăn trưa thôi."

Bà Annalise nghiến răng.

"Tôi đã làm và cô ta rất thích những chiếc bánh ở đó. Bà có thể hỏi cô ta mà."

Vincent ra vẻ hiển nhiên.

"Có lẽ cô Hooke đã nhận ra gia đình chúng ta có thể trở nên điên rồ như thế nào nên cuộc hôn nhân sẽ không thành đâu."

Bà Annalise chắc chắn Vincent hẳn đã làm gì đó nên bà Camille mới viết bức thư phản đối quyết liệt liên minh này. Bà ta không biết phải làm gì với anh nữa. Bà ta nghi ngờ chả có người phụ nữ nào có thể vừa ý anh, bởi bà vốn biết rằng, cô Rosetta Hooke là một phụ nữ khá dễ chịu.

"Nếu chỉ có vậy thôi thì tôi còn nhiều việc quan trọng hơn phải giải quyết. Bây giờ, tôi xin phép."

Vincent nói rồi đi ngang qua người phụ nữ, sau đó biến mất khỏi hành lang.

Marceline nghe thấy phần cuối cuộc trò chuyện, từ từ bước xuống cầu thang. Đến chỗ bà Annalise đứng, cô đặt một tay lên vai người phụ nữ để an ủi.

"Hết thuê gia sư rồi đến chuyện này. Cứ thế thì chẳng còn ai tôn trọng nhà Moriarty nữa mất."

Bà Annalise cau mày nói.

"Mẹ đừng lo lắng. Con sẽ không để danh tiếng của chúng ta bị bôi nhọ và Vincent cũng vậy."

Marceline mỉm cười trấn an bà.

"Con nghĩ chúng ta có thể giải quyết chuyện của cô Hooke bằng một lời mời đến dự vũ hội sắp tổ chức tại dinh thự của chúng ta. Vũ hội là thời điểm tuyệt vời, không chỉ để giao lưu mà còn để vực dậy tâm trạng của một người. Mẹ có nghĩ vậy không ạ?"

"Con nói đúng."

Bà Annalise trả lời, cái cau mày của bà cũng dịu đi.
[/HIDE-THANKS][/BOOK]
 
Bài viết: 180 Tìm chủ đề
Chương 57: Những món quà từ cô chủ
[BOOK][HIDE-THANKS]"Rất tốt, cô Allie."

Eve nhìn vào đáp án mà Allie đã viết trong cuốn sách của mình, cô tắm tắt khen.

"Tất cả các đáp án của cô đều đúng."

Dù khuôn mặt của Allie không biểu hiện cảm xúc nhưng đôi mắt của cô bé ấy lại sáng rực lên.

"Chắc hôm nay như vậy là đủ rồi. Chúng ta sẽ tiếp tục phần còn lại vào ngày mai."

Eve nói với Allie, cô bé cũng lặng lẽ gật đầu.

Có tiếng gõ cửa phòng, họ quay lại thì thấy đó là Marceline. Cô ta nở một nụ cười lịch sự và nói:

"Tôi hy vọng mình không làm gián đoạn buổi học."

Eve trả lời với một nụ cười:

"Chúng tôi vừa kết thúc lớp học rồi. Tôi có thể giúp gì cho cô không?"

Cô lịch sự hỏi cô gái.

Marceline gật đầu và bước vào trong phòng, đi về phía họ. Một người hầu gái với một chiếc túi trên tay theo sau Marceline. Cô bé trên ghế xoay người, tò mò nhìn vào tay người hầu.

"Thư mời chính thức tới vũ hội."

Marceline nói, cô cầm một cuộn giấy da đưa đến trước mặt Eve.

"Cô sẽ cần cái này khi đến tham dự ngày hôm đó. Vũ hội sẽ nhằm vào thứ Năm tuần mốt tính từ hôm nay."

Lần trước, khi cô Marceline đề cập về vũ hội, Eve đã cố gắng để không từ chối hoặc đồng ý tham dự. Nhưng có vẻ lần này, cô không thể tránh được nữa. Cô cầm lấy tờ giấy da, cúi đầu nói:

"Cô Marceline, tôi không chắc mình có thể tham dự hay không."

Cô nàng ma cà rồng nghiêng đầu, nụ cười trên mặt tắt lịm, cô ta hỏi:

"Tại sao không? Cô có hẹn trước vào ngày đó sao? Chúng tôi muốn tất cả người làm của mình có mặt vào ngày hôm đó."

Eve nhanh chóng nghĩ ra một lý do chính đáng:

"Mấy ngày nay dì của tôi không được khoẻ, bà ấy cần tôi ở bên cạnh."

Eve biết dì Aubrey đang hoàn toàn khỏe mạnh nhưng nữ ma cà rồng đâu biết điều đó.

"Ồ. Lúc này chắc cô vất vả lắm. Cô có cần tôi nói với anh trai cho cô một kỳ nghỉ để cô chăm sóc bà ấy tốt hơn không?"

Marceline gợi ý, đôi mắt cô ta chứa đựng sự lo lắng.

"Cô thật tốt bụng và hào phóng, cô Marceline, nhưng không sao đâu. Hiện giờ khi tôi vắng mặt cũng có vài người chăm sóc bà ấy."

Eve nói xong thì nhận thấy một cái nữ ma cà rồng khẽ cau mày. Cô giải thích thêm:

"Tôi nghĩ rằng sẽ không công bằng nếu tôi thưởng thức một vũ hội lớn như vậy trong khi dì của tôi lại không được khỏe."

Marceline gật đầu thông cảm và nói:

"Tôi hoàn toàn có thể hiểu hoàn cảnh của cô. Khi người thân bị ốm, chúng ta đều không muốn làm gì nhiều. Tôi hy vọng dì của cô sẽ sớm khỏe lại, nếu có thể, cô cứ đưa bà đến đây khi sức khoẻ bà khá hơn. Allie và tôi rất mong được gặp cô tại vũ hội. Có phải không, Allie?" "

Cô ta chuyển hướng nhìn sang em gái.

Allie nhìn chằm chằm vào chị gái rồi quay sang cô gia sư.

" Allie rất thích bầu bạn với cô, dù gì thì, con bé cũng là một người nhút nhát, không thích nói chuyện với mọi người. "

Một nụ cười yếu ớt xuất hiện trên môi Marceline.

Eve cảm thấy lồng ngực đau nhói khi tưởng tượng cảnh cô bé đứng một mình trong góc mà không có ai bầu bạn.

Sau đó Marceline đặt tay lên cánh tay của Eve.

" Tôi sẽ không ép buộc cô vì tôi hiểu gia đình quan trọng như thế nào. Nhưng nếu mọi việc trở nên tốt hơn, chị em chúng tôi rất mong cô tham dự vũ hội, cô Barlow. "

" Tôi cũng vậy, thưa cô chủ. "

Eve cúi đầu cảm kích.

" Tôi đã mang hai bộ váy và một đôi giày yêu thích của tôi cho cô. Nó sẽ phù hợp với tầng lớp xã hội của chúng ta, tất nhiên là cũng phù hợp khi cô tham dự vũ hội. Sẽ rất khó khi phải đột ngột chuẩn bị một chiếc váy và cũng thật lãng phí nếu cô không tham dự. Đúng chứ? Tôi hy vọng cô sẽ thích nó. "

Marceline hào hứng nói, rồi cô ta quay sang, người hầu gái nhanh chóng bước tới và trải một chiếc váy đen và một chiếc váy xanh lên bàn.

(Truyện được dịch bởi Johanna và chỉ đăng trên dembuon.vn. Mong được bạn đọc nhiệt tình tương tác và ủng hộ ạ. Mình xin chân thành cảm ơn)

" Chúng thật đẹp phải không? Tôi cũng không hay mặc chúng nên chúng vẫn còn tốt lắm. "

Eve không khỏi cảm thán trước những chiếc váy được làm bằng loại vải tốt nhất và có những hạt cườm đính trên váy.

" Tôi nghĩ mình không thể nhận một thứ đáng giá như vậy đâu, thưa cô Marceline. "

Eve lắc đầu. Mặc dù những chiếc váy rất đẹp nhưng cô rất hài lòng với những chiếc váy mà cô có trong tủ phòng mình.

" Năn nỉ cô đó. "

Marceline nói và đôi mắt cô ta hơi cụp xuống.

" Tôi biết việc vào trong dinh thự này khó khăn như thế nào. Với cách cư xử của mọi người ấy. Tôi đã nghe về chuyện đã xảy ra giữa ông Morris và cô rồi. Tôi muốn cô hãy coi đây là lời xin lỗi từ phía tôi về những gì đã xảy ra. "

Eve mím môi gật đầu.

Cô sẽ xem cử chỉ của cô Marceline là một cử chỉ chứa đầy sự hào phóng và tốt bụng. Nhưng Eve biết, đó chỉ là cái cớ để duy trì danh tiếng của nhà Moriarty thôi.

" Bây giờ tôi cảm thấy như đã trút được gánh nặng trên vai rồi. Ồ! Tôi quên mất rằng chúng tôi cũng có đem giày tới, chúng rất hợp với cả hai chiếc váy này. "

Theo lời của Marceline, người hầu đặt một đôi màu đen trên mặt đất.

Eve không chắc liệu mình có ổn khi nhận những thứ đắt tiền như vậy không, cô trả lời:

" Tôi đã có giày rồi. "

Marceline cau mày và nói:

" Đừng ngại, cô Barlow. Tôi biết cô sẽ cần giày cho vũ hội. Vì là gia sư của Allie, nên khi tham dự vũ hội cô sẽ phải ăn mặc trang nhã một chút. Nếu cô không thích, tôi sẽ đem những thứ này đi. Nhưng tôi nghĩ sẽ tốt hơn nếu hỏi cô xem cô có muốn chúng không. Sao cô không thử nó nhỉ? Kelhani. "

Cô ta ra lệnh cho người hầu của mình.

Người hầu cúi xuống, nhặt một chiếc giày và chỉnh lại dây giày trước khi đặt nó trước mặt Eve. Đúng là Eve không có đôi giày nào tốt thật sự. Nhưng cô cũng chưa từng cảm thấy sẽ cần một đôi mới vì những đôi hiện tại cô đang dùng vẫn còn tốt.

Thấy mọi người đang đợi mình, Eve cởi giày ra khỏi chân. Cô xỏ chân vào đôi giày của cô Marceline.

" Vừa khít luôn kìa. "Marceline ngạc nhiên thì thầm.

" Chúng trông rất hợp với cô đấy. Cô có thể giữ chúng, cô Barlow. "

Eve cảm ơn cô ta:

" Cảm ơn. "

Marceline thích cảm giác mọi người cần mình và muốn được làm trung tâm vũ trụ. Cô ta nở nụ cười lịch sự nhất với người kia:

" Tôi phải đi rồi. Chúc cô về nhà an toàn. "

Cô bé ngây thơ ở trong phòng, nhìn và nghe cuộc trò chuyện của chị gái và cô gia sư. Sau khi chị mình rời khỏi phòng piano, cô bé nhìn chiếc váy, dùng tay vạch lên tấm vải mềm mại như để kiểm tra.

" Cô sẽ đến chứ? "Allie quay lưng về phía Eve, nhỏ giọng hỏi.

Eve bất ngờ trước những câu hỏi đường đột đó bèn trả lời:

" Tôi không chắc nữa, cô Allie. "

" Đừng.."Cô bé khẽ nói.
[/HIDE-THANKS][/BOOK]
 
Bài viết: 180 Tìm chủ đề
Chương 58: Ý của thần hay quỷ đây?
[BOOK][HIDE-THANKS]Khi Eve rời khỏi dinh thự Moriarty, người hầu gái tên Kehlani hỏi cô chủ của mình:

"Thưa cô, nếu bà Annalise biết cô đã đưa váy của mình cho cô gia sư, bà ấy sẽ không hài lòng đâu. Sao cô lại phải làm vậy?"

Marceline đảo mắt hỏi người hầu gái:

"Cô nghĩ tôi không biết điều đó à? Nên cô đừng có mà hé môi về chuyện đó."

Nữ ma cà rồng làm như vậy là có lý do cả, cô ta khẽ mỉm cười.

"Tất nhiên rồi, thưa cô."

Người hầu gái cúi đầu.

Lúc này, Marceline đang đứng trên ban công dinh thự nhìn cô gia sư hiện đang xốc những chiếc váy, đôi giày cùng chiếc ô xấu xí và bữa trưa.

"Thật đáng thương."

Marceline lẩm bẩm khi nhìn người cứ đi một lúc thì dừng lại. Vài ngày trước, người kia còn khoe với cô ta rằng cô có một chiếc xe ngựa tốt hơn của họ.

"Với cách cô ta mặc thì kiểu gì những chiếc váy cũng hỏng thôi. Nhiều khi chúng hỏng trước khi cô ta về đến nhà mình nữa cơ."

Marceline xoay người, rời khỏi ban công và ra lệnh cho người hầu:

"Lấy trà huyết cho tôi và bảo người đánh xe chuẩn bị xe ngựa. Tôi sẽ ra ngoài trong một giờ nữa. Tôi phải hỏi người thương gia xem anh ta có thứ gì mà tôi cho là giá trị không."

"Vâng, thưa cô Marceline."

Người hầu gái trả lời, nhanh chóng rời khỏi đó để chuẩn bị trà cho nữ ma cà rồng.

Eve tản bộ trên con phố ở thị trấn Skellington, luôn chắc chắn mình sẽ không đánh rơi thứ gì. Cô bước đi cẩn thận vì không muốn bị vấp chân ngã xuống đất.

Thật ra, Eve không mang theo váy hay giày khi rời khỏi phòng piano. Cô định ngày mai sẽ nhờ Eugene đến đón rồi mới mang về. Nhưng chưa kịp bước khỏi cửa dinh thự, một người hầu khác đã vội mang chúng đến nhét vào tay cô.

"Cô gì đó ơi! Xin lỗi!"

Có người hét lên từ phía sau.

"Trang phục của cô."

Cô làm rơi thứ gì à? Cô nhìn vào tay và khẳng định mọi thứ vẫn còn ở đó.

Eve dừng bước quay lại xem ai đang gọi minh. Cô nhìn thấy một vài người đi đường đang nhìn chằm chằm vào cô, trông không được dễ chịu cho lắm.

"Thưa cô!"

Eve ngước lên, trước mắt cô là cô gái mà cô đã từng gặp ở đồi Thresk. Không giống với lúc ở nhà trọ, lúc này mái tóc cô ta đã được buộc lỏng. Eve cúi đầu chào, cô gái kia cũng cúi đầu chào như thể chợt nhớ ra phép tắc ứng xử.

"Chào buổi tối, tôi không biết cô sống ở thị trấn Skellington đấy. Thế giới của chúng ta thật nhỏ bé."

Cô Rosetta kinh ngạc, nở nụ cười lo lắng.

"Tôi không sống ở đây, nhưng tôi đến đây để làm việc." Eve sửa lại lời của cô gái.

"Ồ, vậy ư." Đôi lông mày của cô gái nhíu lại.

"Tôi đang đứng trên ban công đếm xe ngựa thì chợt nhận ra cô. Tôi là Rosetta Hooke, chắc hẳn cô đã nghe nói về tôi."

(Truyện được dịch bởi Johanna và chỉ đăng trên dembuon.vn. Mong được bạn đọc nhiệt tình tương tác và ủng hộ ạ. Mình xin chân thành cảm ơn)

Eve chậm rãi lắc đầu và chào cô gái tên Rosetta:

"Chào buổi tối, cô Hooke. Thật tốt khi thấy cô vẫn ổn."

Eve lịch sự đáp.

Lần gặp mặt trước, cô gái này còn khóc lóc nức nở, hôm nay tâm trạng dường như đã tốt hơn rất nhiều. Cô Rosetta gật đầu:

"Tôi vẫn ổn. Cảm ơn vì đã đưa tôi chiếc khăn tay của cô.."

"Genevieve Barlow."

Eve nhận thấy môi của cô ta mấp máy như đang cố phát âm đúng, cô nói:

"Cô có thể gọi tôi là cô Barlow hoặc Eve."

"Cám ơn cô đã cho tôi mượn chiếc khăn tay." Rosetta nói và gật đầu.

Chủ nhật tuần trước là ngày tồi tệ nhất trong cuộc đời cô ta. Cha mẹ và dì đã cố ép cô ta kết hôn với một người đàn ông đối xử với cô chẳng ra gì. Cô ta đã từ chối nói chuyện với mọi người trong dinh thự. Lòng tốt duy nhất cô nhớ ngày hôm đó chính là của cô gái này.

"Cô sống gần đây không?"

"Vâng, tôi sống ở thị trấn Meadow."

Eve trả lời. Người xung quanh tò mò nhìn bọn họ, trong lòng thắc mắc, một tiểu thư giàu có sao phải nói chuyện với kẻ hạ lưu như vậy.

Cô Rosetta chỉ gật đầu, cô ta đã được nghe về những thị trấn phù hợp với địa vị của mình và những thị trấn không phù hợp khi đến Skellington. Mà cô gái này lại lại sống ở đó. Cô ta không hay hào phóng, nhưng hôm nay cô ta có thể cho con người này một ngoại lệ. Cô ta nói:

"Để tôi bảo quản gia đưa xe ngựa đến. Xem như tôi báo đáp lòng tốt của cô."

"Đừng lo, cô Hooke. Tôi sẽ bắt xe địa phương.."

Eve nhận ra cô gái cứ nhìn chằm chằm vào mình.

".. Chuyến xe đó sẽ đến đây trong vòng mười lăm phút nữa."

Cô Rosetta không hiểu "xe ngựa địa phương" mà Eve nhắc đến. Thoát khỏi dòng suy nghĩ của mình, nữ ma cà rồng thúc giục:

"Hôm nay cứ để tôi giúp cô. Vừa thấy cô đi ngang là tôi đã nghĩ vậy rồi, hãy để tôi có thể trả ơn cô. Mang đồ nhiều trong không gian hẹp.. cũng khó khăn lắm. Hãy để tôi giúp cô."

Eve thấy hai tiểu thư của hai dinh thự một mực muốn giúp đỡ cô thì tự hỏi, không biết là thần linh đang đối tốt với cô hay ma quỷ đang chuẩn bị tấn công cô nữa.

Dù cô Rosetta nói muốn giúp Eve, nhưng cô gái chỉ nắm tay dắt Eve đến dinh thự của dì mình chứ không cầm hộ món đồ nào trên tay Eve cả.

Không phải nữ ma cà rồng cố ý làm vậy. Mà cô ta là Rosetta, con gái của Hầu tước, cô đã quen với việc được mọi người xách đồ cho mình rồi, cô cũng chưa bao giờ nhấc ngón tay để di chuyển vật xung quanh trừ việc nhấc váy khi đi bộ.

"Đây là dinh thự của dì tôi. Nó không lớn lắm, cả bên trong lẫn bên ngoài. Tôi hy vọng cô không phiền."

Cô Rosetta nhận xét, Eve chớp mắt. Dinh thự trước mắt cô cũng xinh đẹp và rộng lớn chẳng kém gì những dinh thự khác ở Skellington.
[/HIDE-THANKS][/BOOK]
 
Bài viết: 180 Tìm chủ đề
Chương 59: Mối quan hệ bất ngờ
[BOOK][HIDE-THANKS]Lúc này, Eve và cô Rosetta đang đứng trong hành lang dinh thự của bà Camille, cô gái ra lệnh cho quản gia:

"Winston, bảo người đánh xe đưa xe ra trước. Với để đồ của cô này vào xe nữa."

Quản gia không hề tỏ vẻ thắc mắc. Ông bước đến chỗ Eve đứng, chìa tay về phía trước.

"Thưa cô." Quản gia nói với Eve.

Eve lo lắng đưa đồ của mình nhưng vẫn giữ lại chiếc ô.

"Tôi có thể tự mang cái này. Xin cảm ơn." Eve khẽ cúi đầu chào, quản gia cũng không ép cô. Ông rời đi, bảo người đánh xe mang xe đến trước dinh thự.

"Rosetta? Rosetta! Cháu chạy đi đâu thế hả?"

Bà Camille vừa bước xuống chiếc cầu thang xoắn ốc vừa hỏi, bà chợt nhận ra cháu gái không ở một mình. Khi người phụ nữ đi đến cuối cầu thang, Eve lịch sự cúi đầu chào, người phụ nữ ngập ngừng đáp:

"Ai đây, Rosetta?"

"Đây là Genevieve Barlow, thưa dì Camille. Một người bạn của cháu ạ." Rosetta giới thiệu Eve.

Bạn á? Họ chỉ mới quen với nhau vài phút trước thôi, vậy mà bây giờ cô Rosetta đã đẩy họ từ chỗ quen biết trở thành bạn bè luôn rồi, Eve nghĩ thầm.

"Thật sao?"

Bà Camille nhìn Eve hỏi:

"Ta không biết cháu có bạn ở đây đấy. Ừ thì, ta cũng rất vui khi thấy cháu có thể hòa nhập với mọi người. Nhưng mà cháu làm quen với người thế này khiến ta cảm thấy rất kì lạ. Tôi không có ý xúc phạm cô đâu, cô Barlow." Bà nói lời cuối đó với Eve.

"Không sao ạ."

Eve thì thầm, cô tiếp tục nghe hai người phụ nữ nói chuyện giữa hành lang. Cô muốn rời khỏi dinh thự mà không gây bất kỳ sự chú ý nào.

Cô Rosetta giận dữ:

"Cháu đã nghe theo lời dì rồi, đã hòa nhập rồi. Nhưng mà ở đây ai cũng bận rộn cả, không ai chịu quan tâm tới cháu, đó không phải là lỗi của cháu. Cháu nghĩ tốt nhất là không nên nói về chuyện này."

"Và cháu buộc họ phải chịu trách nhiệm à?"

Bà Camille nhướng mày hỏi. Người phụ nữ muốn nói thêm nhưng lại không dám nói trước mặt người lạ mà cháu gái đã đưa đến. Bà quay sang Eve và hỏi:

"Cô sống ở đâu, cô Barlow?"

Cô Rosetta vội xen vào:

"Cô ấy sống ở tỉnh mới nằm giữa Woodlock và Thung lũng Hollow ạ."

"Ta không biết ở đó lập tỉnh mới đấy."

Bà Camille trả lời và quan sát cháu gái. Eve quay sang nhìn cô Rosetta đang mỉm cười với mình.

Đối với người thuộc tầng lớp thượng lưu như bà Camille, không cần biết Eve thuộc địa vị nào. Chỉ cần nhìn trang phục rẻ tiền và đôi giày cũ sờn của Eve thôi.

Không cần hỏi, bà Camille cũng biết cháu gái nói dối về quê quán của cô gái. Nếu anh trai của bà phát hiện ra con gái mình có quan hệ với một kẻ thuộc tầng lớp hạ lưu, anh ấy hẳn sẽ tức chết mất.

"Cô đến Skellington thăm ai sao, cô Barlow?"

"Dì Camille, dì hỏi nhiều quá rồi đó."

Cô Rosetta ngăn dì lại, quay sang Eve và hỏi:

"Cô có muốn uống gì không? Thời tiết hôm nay hơi nóng nhỉ?"

"Không sao, tôi ổn mà. Cảm ơn vì đã hỏi thăm."

Eve trả lời, cảm thấy dì của cô Rosetta đang nhìn mình chằm chằm. Sau đó, cô trả lời:

"Tôi đến đây gặp một người ạ."

"Tôi hiểu rồi.." Bà Camille ậm ừ.

Quản gia quay lại và thông báo:

"Cô Rosetta, xe ngựa đã sẵn sàng."

"Tuyệt lắm, dì Camille, cháu phải đi rồi."

Cô Rosetta nói với dì mình.

"Eve, chúng ta đi thôi." Cô kéo tay Eve bước ra khỏi dinh thự.

Eve nhanh chóng cúi đầu lịch sự với bà Camille, bà khẽ gật đầu đáp lại. Hai cô gái bước ra khỏi dinh thự, xe ngựa đã đợi sẵn ở phía trước. Những người hầu không nói gì, nhưng đôi mắt của quản gia lặng lẽ nhìn sang bà Camille, bà vẫn đứng ở cửa, tiếp tục nhìn chằm chằm vào chiếc xe ngựa đã biến mất nơi cuối phố.

Trở lại xe ngựa, Eve nhìn cô Rosetta, cô ta đang nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ. Vài giây sau, cô gái mới quay lại nhìn Eve và mỉm cười. Eve nói:

"Cô Hooke, tôi muốn nói về những gì đã xảy ra trong dinh thự."

Rosetta quay sang nhìn Eve, nhận thấy vẻ mặt nghiêm túc của Eve, cô ta hỏi:

"Mọi thứ vẫn ổn chứ?"

"Tôi rất biết ơn cô vì đã cho tôi đi nhờ về nhà, nhưng cô đã nói dối về nơi tôi đến."

Eve đáp. Vấn đề không nằm ở chỗ nội dung mà là mục đích của lời nói dối.

"Cô biết rõ rằng một người từ Skellington sẽ không giao thiệp với người ở Meadow mà."

"Đó là lý do tại sao tôi phải nói dối đấy."

Cô Rosetta thành thật trả lời.

"Từ lúc đến đây, ngoài dì tôi ra thì chỉ có cô là đối xử tốt với tôi thôi. Tôi muốn chúng ta là bạn."

Eve nhìn cô gái.

Trong lúc Eve suy nghĩ câu trả lời, bỗng nhiên cô Rosetta hơi ủy khuất:

"Không sao đâu. Cô không cần phải như vậy."

Cô gái lại nhìn ra cửa sổ.

Eve chuyển tầm mắt sang đôi tay của cô Rosetta, chúng nắm chặt và được đặt lên ngực. Cô nói:

"Hay là chúng ta làm người quen trước, sau đó sẽ nghĩ xem chúng ta có thể trở thành bạn bè không nhé, cô Rosetta?"

Ngoài Noah, Eve chưa có một người bạn nào khác thuộc tầng lớp thượng lưu. Thật ra thì cô chỉ mới biết về địa vị của Noah vài tháng trước thôi.

"Tôi nghĩ gia đình cô sẽ không vui khi thấy cô đi cùng tôi đâu. Mọi người sẽ không nói trước mặt cô mà sẽ bàn tán sau lưng cô đó. Như thế không dễ chịu chút nào."

Cô Rosetta nhíu mày như thể đang cố hiểu những lời Eve nói.

Eve biết, ngay cả một phần nhỏ trong số những người tử tế thuộc tầng lớp thượng lưu cũng tránh nói chuyện với những người thuộc tầng lớp trung lưu hoặc hạ lưu. Nó liên quan đến vấn đề uy tín và danh tiếng của họ.

"Khi dì của cô phát hiện ra rằng tôi đến từ Meadow và là một gia sư.."

"Cô là gia sư á?" Cô Rosetta nhướng mày thắc mắc.

"Đó là lý do tôi đến Skellington, thưa cô Rosetta." Eve lịch sự mỉm cười với cô gái.

"Như vậy có nghĩa là chúng ta sẽ được gặp nhau mỗi ngày rồi!"

Đôi mắt của cô gái sáng lên trông vô cùng phấn khích.

"Không được!"

Eve vội trả lời, cô Rosetta nheo mắt.

"Cô Rosetta, chúng ta không thể trở thành bạn bè chỉ sau một giờ được. Nó cần thời gian để phát triển một cách tự nhiên. Ít ra thì cũng phải vài ngày."

"Giống như cách chúng ta gặp nhau hôm nay nhỉ. Thật là trùng hợp."

Cô Rosetta gật đầu hiểu ý:

"Vậy thì tôi sẽ chờ đợi sự trùng hợp tiếp theo."

Eve không mong ngày nào cô Rosetta cũng đứng trên ban công để chờ đợi sự trùng hợp ấy. Tính đến hiện tại thì cô vẫn chưa cảm thấy bất kỳ ý định xấu nào từ nữ ma cà rồng này, nhưng chuyện làm bạn với ma cà rồng cũng không khả quan lắm. Chỉ cần cô ta nếm được một giọt máu của cô thì mọi thứ sẽ trở nên hỗn loạn* mất.

(*Nguyên văn là "hell would break loose: Nói nên tình hình, vấn đề trở lên bạo lực hay cái gì đó sai trái, mất kiểm soát)

Chuyến đi trở lại thị trấn Meadow không phải là một chuyến đi yên tĩnh, cô Rosetta cứ luôn miệng kể về dinh thự, trang phục của mình và những việc cô ta đã làm khi ở Skellington.

" Sao cô không tự đi xe riêng mà phải đi xe ngựa địa phương vậy? "Cô Rosetta tò mò hỏi Eve.

" Tôi có đi chứ. Nhưng có lẽ dì tôi sẽ cần nó hơn, với lại tôi cảm thấy việc dùng xe địa phương đi lại giữa các thị trấn cũng rất thoải mái. Cô đã thử đi xe ngựa địa phương bao giờ chưa, cô Rosetta? "

Eve hỏi, mặc dù cô thừa biết câu trả lời. Nhưng nếu cô không nói chuyện nhiều, không chú ý đến câu chuyện của người kia thì sẽ bị cho là cư xử thô lỗ nên cô mới quyết định tương tác với cô gái.

Khuôn mặt của Rosetta tỏ vẻ kinh hoàng:

" Tôi nghĩ mình không thể đi được đâu. Tôi không biết xử lý nó thế nào cả. "

Eve nở một nụ cười:

" Cô sẽ thích nó thôi. Đó sẽ là một trải nghiệm đáng nhớ khi cô trở về nhà đấy. Cô sẽ ở đây với dì cô trong bao lâu? "

" Ba tháng nữa. Mặc dù tôi rất muốn ở lại đây lâu hơn, nhưng tôi nghĩ cha tôi sẽ không cho đâu. Tôi bảo đảm ông ta sẽ cử người đến đón tôi nếu tôi không chịu về. "

Cô Rosetta cau mày.

" Ông ta muốn tôi kết hôn và đã nhờ dì tôi mai mối. Chỉ nội bộ chúng tôi thôi*, gia đình mà ông ta vừa chọn thật sự rất tồi tệ! "

(*Có thể hiểu là trong giới ma cà rồng thôi)

" Tôi hiểu rồi.. "

Eve không biết nên nói gì về chuyện này nữa.

Khi đến thị trấn Meadow, cô Rosetta nhìn ra ngoài cửa sổ xe ngựa. Cô nhìn mọi người, ánh nhìn có chút lo lắng như thể cô ta chưa bao giờ nhìn thấy thị trấn nào như vậy.

Khi đến trước nhà Dawson, Eve nói với người đánh xe:

" Làm ơn dừng lại ở đây. "

Cỗ xe dừng lại, Eve bước xuống xe ngựa. Sau khi cô nhận đủ đồ xong, người đánh xe đóng cửa xe, cô gái giàu có kia thò đầu ra nhìn Eve.

" Eve, tôi hy vọng hôm nay cô đã có một khoảng thời gian tuyệt vời với tôi. Tôi sẽ kể cho cô nghe phần còn lại của câu chuyện khi chúng ta gặp lại nhau."

Rosetta nói, Eve khẽ cúi đầu chào.

Chẳng mấy chốc, chiếc xe đã rời khỏi đó, môi Eve bật ra một tiếng thở dài.
[/HIDE-THANKS][/BOOK]
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back