Chương 100: Nhu cầu dâng cao
[BOOK][HIDE-THANKS]Khi Vincent nhìn sang Eve, cô vội vàng tránh mặt, nhìn về phía trước. Cô không biết cậu chủ có phát hiện cô đang nhìn anh hay không. Sau một lúc nhìn thẳng, cô vẫn cảm thấy ma cà rồng tiếp tục nhìn mình. Thế là, trong vô thức, cô nhìn ngược lại. Ánh mắt hai người giao nhau, cô vội vàng nhìn thẳng về phía tiên cá.
Eve tiếp tục đếm từng giây trôi qua như thể đang đếm ngược những phút cuối cùng của cuộc đời. Cô phải rời đi ngay bây giờ mà không để bị bắt. Sàn nhà vốn sạch sẽ trắng boong giờ đã ngả màu be bởi ánh nến phản chiếu trong phòng khiêu vũ.
Vincent tò mò nhìn Eve. Tai anh nghe thấy nhịp tim của cô, nhịp đập nhanh hơn những người xung quanh. Trông cô cũng xanh xao hơn bình thường.
"Cậu chủ Vincent, máu của nàng tiên cá có vị như thế nào?" Alfie thuộc nhóm ma cà rồng hạ lưu, anh ta chưa bao giờ có cơ hội được cắm răng nanh vào cơ thể nàng tiên cá. Ngay cả khi anh ta vô tình nhìn thấy thì cũng chỉ là một hoặc hai lọ máu mà thôi.
"Máu nàng tiên cá mịn hơn máu người nhiều, đến mức cậu không thể dừng lại ở một ngụm. Có một nguyên tố tên là Riber, cơ thể nàng tiên cá sản sinh ra nó. Nó mang lại hương vị tinh tế, khiến cho máu của họ có hương vị như trên thiên đường vậy." Vincent giải thích với quản gia. Đồng thời, đôi mắt anh vẫn quan sát Eve. Truyện được dịch bởi Johanna và được đăng duy nhất trên VNO, mong bạn đọc nhiệt tình ủng hộ
Anh định nhìn sang chỗ gia đình mình thì chợt nhận thấy vết máu loang lổ dưới mặt đất.
Alfie gật đầu: "Nghe có vẻ ngon đấy."
"Thật sự rất ngon." Vincent ngân giọng rồi nói với Alfie. "Tôi cần cậu làm một việc."
"Vâng, thưa cậu chủ Vincent?" Quản gia sẵn sàng nhận lệnh, anh ta nghiêng đầu lại gần Vincent hơn.
Trở lại nơi Eve đứng, cơn đau ở chân cô đã vượt ngưỡng chịu đựng, và nếu không có nàng tiên cá khốn khổ phía trước thì người gặp nguy hiểm bây giờ chính là Eve, thậm chí cô còn đau đớn hơn nhiều. Cô nghe thấy hai vị khách trước mặt thì thầm:
"Anh có cảm nhận được nó không?" Người phụ nữ có đôi khuyên tai kim cương lấp lánh hỏi.
"Cái gì cơ?" Người đàn ông bên cạnh người phụ nữ quay sang.
Đôi mắt của người phụ nữ dán chặt vào nàng tiên cá trước mặt: "Hình như tôi ngửi thấy mùi máu của nàng tiên cá thoang thoảng đâu đây. Nó làm tôi chảy nước miếng." Sau đó cô ta quét lưỡi qua răng nanh của mình.
Eve khẽ nuốt nước bọt, khi nhìn xuống sàn nhà, cô nhận thấy những giọt máu loang lổ đang ở dưới váy cô. Cô run run giữ lấy vạt áo rồi nhấc nó lên. Máu từ bàn chân bị thương của cô đang rỉ ra.
"Có lẽ chúng ta cũng có thể tìm thấy một người." Người đàn ông thì thầm. "Tôi nghe nói, rất lâu về trước, một số tiên cá và người cá đã từng đến sống trên những vùng đất này, sau đó một số trở về biển, còn một số thì bị bắt. Biết đâu trong căn phòng này cũng có kẻ còn sót lại?"
"Nghe hấp dẫn thật đấy." Người phụ nữ mỉm cười. "Có vẻ như nhà Moriarty đã khơi dậy niềm khao khát tìm kiếm và sở hữu một nàng tiên cá trong lòng mỗi người rồi."
"Ừm." Người đàn ông ậm ừ, sau đó hít một hơi thật sâu. "Cô nói đúng, tôi cũng ngửi thấy mùi máu của tiên cá. Các nàng tiên cá có một mùi hương đặc biệt, không thể lẫn vào đâu được. Đó là hương vị tinh tế nhất mà người ta có thể tìm thấy."
Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng Eve. Cô biết không có cách nào để có thể gỡ mảnh thủy tinh ra khỏi giày mình. Cô chỉ còn một con đường. Đó là lao ra khỏi cửa, thoát khỏi dinh thự. Nhưng điều đó đồng nghĩa với việc cô phải đưa dì Aubrey và Eugene đi cùng với mình, họ phải đến một nơi xa nhất có thể.
Eve quay lại nhìn cánh cửa đôi, trông nó càng lúc càng xa, xa hơn cả những gì cô hy vọng hoặc suy tưởng.
Nỗi sợ hãi treo lơ lửng trên đầu cô. Nếu ở lại đây, cô sẽ bị bắt. Nếu cô lao về phía cửa, cô vẫn sẽ bị bắt vì cô là người duy nhất tỏ ra không quan tâm đến nàng tiên cá, Eve nghĩ.
Trong lúc quay đi, cơ thể cô va phải ai đó. Khi nhìn xem mình đã chạm vào ai hoặc vật gì, cô nhăn mặt.
"Cô đang làm gì với vết sơn đỏ dưới sàn vậy?" Vincent nghiêng đầu, nhỏ giọng hỏi cô.
Mắt Eve mở to hơn bao giờ hết, nỗi sợ hãi khiến da cô sần lên. Vincent bước sang một bên rồi đến đứng cạnh cô, cao lớn và kiêu hãnh. Đôi môi cô run rẩy, cô nắm chặt chiếc váy của mình. Truyện được dịch bởi Johanna và được đăng tải duy nhất trên VNO, mong bạn đọc nhiệt tình ủng hộ
Nàng tiên cá được trưng bày đã khóc, nhiều viên ngọc trai nối nhau rơi xuống sàn, người hầu lấy máu của nàng tiên cá cho người phụ nữ kia uống.
Eve hoảng loạn, chưa kịp thốt ra lời nào thì nghe Vincent nói: "Cô Barlow, đến lúc phải đi rồi, trừ khi cô muốn chết.." Anh quay lại, nhìn thẳng vào đôi mắt xanh đầy sợ hãi của cô. "Cô nợ tôi một mạng đấy."
Máu của Eve lạnh buốt. Cô biết Vincent đã phát hiện ra những vết máu đọng trên sàn là của cô. Nhưng anh chưa nếm máu trên mặt đất nên chưa biết cô là ai. Vào lúc này, không có vị khách cao quý nào lại liếm máu trên mặt đất trong khi có thể uống máu từ ly sạch cả. Nhưng máu của cô..
"Cô tự đi được không?" Vincent hỏi, mắt anh nhìn vào chỗ Eve đứng.
Cơn đau đớn tột cùng nơi bàn chân khiến cô không thể hiểu những gì người khác nói nữa. Những ngón tay anh chợt quấn quanh cổ tay cô. Anh nói: "Hy vọng cô có thể."
* * *
Đôi lời từ dịch giả: Mừng "Sự quyến rũ của bóng đêm" lên sàn 100 chương, hoorayyyy. Mình cán mốc chương 100 sớm hơn 1 tháng so với dự kiến
Hy vọng đến ngày kỉ niệm 2 năm dịch truyện này, mình sẽ cán mốc 150
(đùa thôi), quan trọng là, chỉ cần mọi người vẫn ủng hộ, chỉ cần 1 bạn vẫn ủng hộ, dịch 10 năm mới hoàn mình cũng dịch
Xin chân thành cảm ơn các bạn đã theo dõi truyện suốt 100 chương, gần 2 năm qua, yêu thật nhiềuuu
[/HIDE-THANKS][/BOOK]
[BOOK][HIDE-THANKS]Khi Vincent nhìn sang Eve, cô vội vàng tránh mặt, nhìn về phía trước. Cô không biết cậu chủ có phát hiện cô đang nhìn anh hay không. Sau một lúc nhìn thẳng, cô vẫn cảm thấy ma cà rồng tiếp tục nhìn mình. Thế là, trong vô thức, cô nhìn ngược lại. Ánh mắt hai người giao nhau, cô vội vàng nhìn thẳng về phía tiên cá.
Eve tiếp tục đếm từng giây trôi qua như thể đang đếm ngược những phút cuối cùng của cuộc đời. Cô phải rời đi ngay bây giờ mà không để bị bắt. Sàn nhà vốn sạch sẽ trắng boong giờ đã ngả màu be bởi ánh nến phản chiếu trong phòng khiêu vũ.
Vincent tò mò nhìn Eve. Tai anh nghe thấy nhịp tim của cô, nhịp đập nhanh hơn những người xung quanh. Trông cô cũng xanh xao hơn bình thường.
"Cậu chủ Vincent, máu của nàng tiên cá có vị như thế nào?" Alfie thuộc nhóm ma cà rồng hạ lưu, anh ta chưa bao giờ có cơ hội được cắm răng nanh vào cơ thể nàng tiên cá. Ngay cả khi anh ta vô tình nhìn thấy thì cũng chỉ là một hoặc hai lọ máu mà thôi.
"Máu nàng tiên cá mịn hơn máu người nhiều, đến mức cậu không thể dừng lại ở một ngụm. Có một nguyên tố tên là Riber, cơ thể nàng tiên cá sản sinh ra nó. Nó mang lại hương vị tinh tế, khiến cho máu của họ có hương vị như trên thiên đường vậy." Vincent giải thích với quản gia. Đồng thời, đôi mắt anh vẫn quan sát Eve. Truyện được dịch bởi Johanna và được đăng duy nhất trên VNO, mong bạn đọc nhiệt tình ủng hộ
Anh định nhìn sang chỗ gia đình mình thì chợt nhận thấy vết máu loang lổ dưới mặt đất.
Alfie gật đầu: "Nghe có vẻ ngon đấy."
"Thật sự rất ngon." Vincent ngân giọng rồi nói với Alfie. "Tôi cần cậu làm một việc."
"Vâng, thưa cậu chủ Vincent?" Quản gia sẵn sàng nhận lệnh, anh ta nghiêng đầu lại gần Vincent hơn.
Trở lại nơi Eve đứng, cơn đau ở chân cô đã vượt ngưỡng chịu đựng, và nếu không có nàng tiên cá khốn khổ phía trước thì người gặp nguy hiểm bây giờ chính là Eve, thậm chí cô còn đau đớn hơn nhiều. Cô nghe thấy hai vị khách trước mặt thì thầm:
"Anh có cảm nhận được nó không?" Người phụ nữ có đôi khuyên tai kim cương lấp lánh hỏi.
"Cái gì cơ?" Người đàn ông bên cạnh người phụ nữ quay sang.
Đôi mắt của người phụ nữ dán chặt vào nàng tiên cá trước mặt: "Hình như tôi ngửi thấy mùi máu của nàng tiên cá thoang thoảng đâu đây. Nó làm tôi chảy nước miếng." Sau đó cô ta quét lưỡi qua răng nanh của mình.
Eve khẽ nuốt nước bọt, khi nhìn xuống sàn nhà, cô nhận thấy những giọt máu loang lổ đang ở dưới váy cô. Cô run run giữ lấy vạt áo rồi nhấc nó lên. Máu từ bàn chân bị thương của cô đang rỉ ra.
"Có lẽ chúng ta cũng có thể tìm thấy một người." Người đàn ông thì thầm. "Tôi nghe nói, rất lâu về trước, một số tiên cá và người cá đã từng đến sống trên những vùng đất này, sau đó một số trở về biển, còn một số thì bị bắt. Biết đâu trong căn phòng này cũng có kẻ còn sót lại?"
"Nghe hấp dẫn thật đấy." Người phụ nữ mỉm cười. "Có vẻ như nhà Moriarty đã khơi dậy niềm khao khát tìm kiếm và sở hữu một nàng tiên cá trong lòng mỗi người rồi."
"Ừm." Người đàn ông ậm ừ, sau đó hít một hơi thật sâu. "Cô nói đúng, tôi cũng ngửi thấy mùi máu của tiên cá. Các nàng tiên cá có một mùi hương đặc biệt, không thể lẫn vào đâu được. Đó là hương vị tinh tế nhất mà người ta có thể tìm thấy."
Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng Eve. Cô biết không có cách nào để có thể gỡ mảnh thủy tinh ra khỏi giày mình. Cô chỉ còn một con đường. Đó là lao ra khỏi cửa, thoát khỏi dinh thự. Nhưng điều đó đồng nghĩa với việc cô phải đưa dì Aubrey và Eugene đi cùng với mình, họ phải đến một nơi xa nhất có thể.
Eve quay lại nhìn cánh cửa đôi, trông nó càng lúc càng xa, xa hơn cả những gì cô hy vọng hoặc suy tưởng.
Nỗi sợ hãi treo lơ lửng trên đầu cô. Nếu ở lại đây, cô sẽ bị bắt. Nếu cô lao về phía cửa, cô vẫn sẽ bị bắt vì cô là người duy nhất tỏ ra không quan tâm đến nàng tiên cá, Eve nghĩ.
Trong lúc quay đi, cơ thể cô va phải ai đó. Khi nhìn xem mình đã chạm vào ai hoặc vật gì, cô nhăn mặt.
"Cô đang làm gì với vết sơn đỏ dưới sàn vậy?" Vincent nghiêng đầu, nhỏ giọng hỏi cô.
Mắt Eve mở to hơn bao giờ hết, nỗi sợ hãi khiến da cô sần lên. Vincent bước sang một bên rồi đến đứng cạnh cô, cao lớn và kiêu hãnh. Đôi môi cô run rẩy, cô nắm chặt chiếc váy của mình. Truyện được dịch bởi Johanna và được đăng tải duy nhất trên VNO, mong bạn đọc nhiệt tình ủng hộ
Nàng tiên cá được trưng bày đã khóc, nhiều viên ngọc trai nối nhau rơi xuống sàn, người hầu lấy máu của nàng tiên cá cho người phụ nữ kia uống.
Eve hoảng loạn, chưa kịp thốt ra lời nào thì nghe Vincent nói: "Cô Barlow, đến lúc phải đi rồi, trừ khi cô muốn chết.." Anh quay lại, nhìn thẳng vào đôi mắt xanh đầy sợ hãi của cô. "Cô nợ tôi một mạng đấy."
Máu của Eve lạnh buốt. Cô biết Vincent đã phát hiện ra những vết máu đọng trên sàn là của cô. Nhưng anh chưa nếm máu trên mặt đất nên chưa biết cô là ai. Vào lúc này, không có vị khách cao quý nào lại liếm máu trên mặt đất trong khi có thể uống máu từ ly sạch cả. Nhưng máu của cô..
"Cô tự đi được không?" Vincent hỏi, mắt anh nhìn vào chỗ Eve đứng.
Cơn đau đớn tột cùng nơi bàn chân khiến cô không thể hiểu những gì người khác nói nữa. Những ngón tay anh chợt quấn quanh cổ tay cô. Anh nói: "Hy vọng cô có thể."
* * *
Đôi lời từ dịch giả: Mừng "Sự quyến rũ của bóng đêm" lên sàn 100 chương, hoorayyyy. Mình cán mốc chương 100 sớm hơn 1 tháng so với dự kiến



