Boss Xuyên Nhanh: Ký Chủ Luôn Muốn Vượt Rào! - Vong Xuyên

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Vong Xuyên, 1 Tháng mười một 2019.

  1. Vong Xuyên

    Bài viết:
    10
    Chương 30: Quán bar lão bản (3).

    Bấm để xem
    Đóng lại
    [ Nhiệm vụ: Mời ký chủ bằng bất cứ cách gì nội trong vòng một tháng đưa quán bar đi lên đứng đầu toàn thành phố.]

    Minh Ly: "..."

    Với cái rách nát này?

    [Tiểu tỷ tỷ, ta tin tưởng vào năng lực của ngươi.] Phát tin xong liền offline ngay tức khắc.

    Minh Ly: Ta tin ngươi cái quỷ.

    Đối với hệ thống tin tưởng Minh Ly không chút hứng thú. Bây giờ điều nàng quan tâm chính là làm thế nào trong vòng một tháng biến cái nơi tồi tàn rách nát này trở thành đệ nhất quán bar.

    Hừ!

    Còn không phải chỉ là một cái nho nhỏ quán bar sao.

    Này không có gì khó. Bổn đại nhân rất tự tin.

    Ngọa tào (*) !

    Nhìn tình hình kinh tế của nguyên chủ Minh Ly nhịn không được mà thốt lên một câu chửi bậy, số dư ít ỏi đến đáng thương nga.

    (*) Câu chửi.

    Hệ thống: Moahaha.. Nó tỏ vẻ rất vui sướng khi ký chủ gặp khó khăn.

    Đừng nghĩ nàng không biết nó đang suy nghĩ cái gì. Hừ!

    Hệ thống: ╮ (╯▽╰) ╭

    Không cho Hệ thống đắc ý lâu ngay ngày hôm sau Minh Ly đã làm thiếu niên gọi người đến tu sửa lại tất cả mọi thứ, mà những người này đều là những nhân vật nổi tiếng trong làng thiết kế.

    Hệ thống :(╯°Д°) ╯

    Ký chủ, ngươi có thể nói rõ tiền là từ đâu tới?

    Minh Ly chỉ hừ lạnh một tiếng không thèm để ý đến nó. Đối với việc kiếm tiền Minh Ly tỏ vẻ Bổn đại nhân không gì không làm nổi.

    Lúc này nàng đang ở trong lớp học. Nguyên chủ năm nay mười bảy tuổi, còn đang học cao trung.

    Hệ thống: "..."

    Ký chủ làm cái nhiệm vụ cho tỉnh người.

    [Nhiệm vụ: Thỉnh ký chủ trở thành học bá.]

    Minh Ly: "..."

    Hệ thống một lời không hợp liền phát nhiệm vụ phải làm sao? Online chờ, rất gấp.

    Hệ thống: ╭ (╯^╰) ╮

    Hừ, còn không phải chỉ là học bá, chuyện nhỏ.

    Từ hộc bàn đưa ra tới bài thi, Minh Ly ngước mắt nhìn trần nhà. Không ngờ nguyên chủ lại là một cái học tra, nàng thu hồi lời nói còn kịp sao?

    Lật từng bài thi không có bài nào trên điểm trung bình. Minh Ly trấn định nhét bài thi vào trong hộc bàn, khuôn mặt nhỏ tràn đầy lạnh lẽo.

    Theo như trong trí nhớ của nguyên chủ, nguyên chủ đúng là một cái học tra chính hiệu thời gian nguyên chủ đi học hầu như đều ghé vào bàn ngủ. Đến nỗi thầy cô giáo cũng đã không nghĩ lý đến trên người nàng, đều là một bộ dạng mặc kệ giống như có câu "bay chết mặc bay" nhưng ở đây nguyên chủ lại là "mi chết mặc mi".

    Hít thật sâu một hơi Minh Ly bắt đầu làm nhiệm vụ. Nói thật, với cái danh học tra nàng vô cùng không mừng.

    Hành động của nàng đưa đến những ánh mắt không thể tin được của đồng học (*) trong lớp.

    (*) học cùng lớp.

    Một cái lên lớp suốt ngày ghé bàn ngủ bỗng nhiên tỉnh ngộ lo lắng học tập? Đồng học tỏ vẻ bị dọa đến nơi, không chỉ đồng học mà ngay cả thầy cô giáo đều không tin vào mắt mình.

    Bọn họ đây là bị hoa mắt rồi sao?

    Hay là cọng dây thần kinh nào của nàng chạm vào nhau?

    Nếu Minh Ly nghe được tiếng lòng của bọn họ không biết sẽ nổi bão như thế nào? Đáng tiếc là nàng không nghe được.

    Mà Minh Ly Lúc này đang vùi đầu vào tập sách trước mặt, tốc độ lật sách của nàng rất nhanh, nhanh đến nỗi mọi người đều nghĩ nàng đây là đang chơi đâu. Nhưng kết quả đúng là ngoài dự đoán của mọi người, kỳ thi không lâu sau đó thành tích của nàng làm cả đám người trố mắt.

    Lúc ấy Minh Ly nghĩ không có gì có thể làm khó nổi bổn đại nhân.

    Đây là điều lúc sau, còn bây giờ Minh Ly đang không ngừng lật sách.

    Thời gian cũng thật nhanh, chớp mắt đã đến một tháng kỳ hạn. Quán bar lúc này không còn là bộ dạng như lúc nàng vừa đến, từ trong ra ngoài đều lộ rõ vẻ xa hoa nhưng không quá chói mắt.

    Đại sảnh bên trong cải tiến càng thêm rộng rãi, quầy rượu đều là những chai rượu quý rượu lâu năm..

    Minh Ly vẫn để tên cũ của nó là Phong Mãn Lâu, đây là cái tên gia gia nguyên chủ đặt ra nàng cũng không có hứng thú thay đổi nó. Nói thật, với cái xã hội hiện đại mà quán bar có tên cổ đại như thế này Minh Ly cảm thấy say. Nhưng dù sao thì tên này cũng đã lấy được nhiều đời, vậy nên.. để vậy đi.

    Trong thời gian này cũng có rất nhiều người đến Phong Mãn Lâu tìm tra nhưng đều bị Minh Ly trước dùng vũ lực sau báo cảnh khiến cho những kẻ đó không những bị đánh còn phải bồi thường, chuyện này cũng lấy tốc độ nhanh chóng lan truyền rộng rãi cho nên bây giờ những đám kia an phận hơn nhiều. Khi không nắm chắc sẽ đánh thắng nàng thì sẽ không đến tìm đánh, bọn họ đều có bóng ma trong người.

    Phong Mãn Lâu làm ăn tốt đần dần đều là quán bar đứng đầu cả thành phố, không chỉ là chất lượng phục vụ mà an ninh chất lượng đồ dùng đều là tốt nhất. Có mặt ở đây đều là những người tai to mặt lớn.

    Điều này cũng đem đến vô số chủ nợ kéo đến bên ngoài Phong Mãn Lâu đòi tiền.

    Cũng không biết tra cha của nguyên chủ bên ngoài trải qua như thế nào mà người đòi nợ không ngừng hướng tới chỗ Minh Ly đòi nợ.

    Đối với từng đám từng đám kéo đến đòi nợ Minh Ly còn không để vào mắt.

    Báo nguy nhiều cảnh sát cũng không muốn để ý, đơn giản chính là người ta đến đòi nợ không làm gì sai chẳng lẽ bọn họ bắt người đi.

    Minh Ly mắt lạnh đầy nguy hiểm chỉ để lại một câu rồi phủi mông rời đi: "Kẻ nào nợ liền tìm hắn mà đòi nợ, còn đến chỗ nàng làm loạn thì đừng trách nàng không nhắc trước."

    Những người kia vậy mà mạc danh cảm thấy sợ hãi, bọn họ vậy mà sợ một cái tiểu cô nương.

    Bên này người đến đòi nợ đạp đổ cả cửa, bên kia phía tra cha hắn ở hưởng thụ cuộc sống gia đình.

    Hệ thống lúc này vô cùng bất an, nó chậm một chút online không chừng sẽ có án mạng a.

    Ký chủ vậy mà có suy nghĩ cấp làm rớt mấy kẻ kia, nghĩ mà sợ. Còn hảo, nó kịp thời ngăn lại nàng cái ý nghĩ điên rồ kia.

    Hệ thống âm thầm vuốt trộm một mặt đã ra mồ hôi lạnh. Thân làm một cái đủ tư cách hệ thống thật không dễ a. O (╯□╰) o.

    Minh Ly tỏ vẻ đã quá quen với như vậy phá hệ thống, làm ngơ.

    [ Chúc mừng ký chủ đã hoàn thành nhiệm vụ.]

    Minh Ly: "..."

    Hừ, đến quà tân thủ còn không cho hoàn thành nỗi gì chứ.

    Ký chủ, hình như ngươi đã nhầm lẫn ở đâu?

    Đây không phải là trò chơi được không. Hơn nữa, ngươi hình như đã quên chính ngươi khinh thường bug ta cấp cho ngươi.

    Bug ư? Ngươi còn không biết xấu hổ nói ra.

    Hệ thống: "..."

    Tại sao nó lại quên mất chính ký chủ là một cái BUG to đùng nhỉ! -_-
     
    Mạnh Thăng thích bài này.
  2. Vong Xuyên

    Bài viết:
    10
    Chương 31: Quán bar lão bản (4).

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Phòng học.

    Ánh nắng ban mai chiếu vào căn phòng qua khe cửa sổ mạ lên bóng dáng thiếu nữ như vầng hào quang.

    Lúc này bỏ qua những tiếng ồn ào náo nhiệt thiếu nữ ghé mặt lên bàn kê cánh tay nhắm mắt ngủ, dung nhan tinh xảo lại soái khí. Khi ngủ nhìn nàng nhu hòa hơn, không giống như lúc tỉnh cả người đều tản ra khí lạnh đôi mắt lạnh lùng một bộ "vật sống chớ gần".

    "Hôm nay có học sinh chuyển trường đấy." Đồng học A.

    "Nghe nói rất đẹp trai đâu, còn là con nhà tài phiệt nữa chứ."

    Blah blah..

    "Tới.. tới rồi." Từ bên ngoài chạy vào nữ sinh hớt ha hớt hải, nữ sinh cúi người xuống thở dốc khuôn mặt đỏ bừng, trên trán nàng ta còn có những hạt to mồ hôi vì vừa chạy một đoạn dài quãng đường.

    "Đi thôi."

    Từng đám tụm ba tụm bảy như một cơn lốc quét qua rời đi. Trong chốc lát, chỉ còn lại một mình Minh Ly còn đang nằm bẹp trên bàn.

    Thiếu niên từ trên xe bước xuống đưa đến một loạt tiếng thét chói tai. Phía trường học bị cảnh tượng này dọa sợ, cũng không thấy lúc đi học đám học sinh này hưng phấn như vậy.

    Haiz.. người với người so ra còn tức chết người a__

    Tập thể cán bộ nhà trường thở dài. Bọn họ nhanh chóng dẫn người đi vào phòng làm việc.

    "Nhìn xem, chính là hắn." Đồng học A.

    "Soái a." Đồng học B.

    "Khô hổ là con nhà tài phiệt, khí chất này.. chậc chậc." Đồng học C.

    Blah.. blah..

    Hắn đi theo phía sau đám người vào phòng, có bên nhà trường can thiệp nên đám học sinh không dám lỗ mãng.

    Trên người mặc áo sơ mi trắng màu đen quần tây ôm lấy đôi chân thon dài thẳng tắp, hai tay thiếu niên đút trong túi quần lười biếng dạo đi chậm chạp. Ánh nắng chiếu xuống thân hình cao ráo của thiếu niên có chút mờ ảo không chân thật.

    Đôi mắt thiếu niên bình tĩnh nhìn xung quanh rồi cụp mắt xuống khóe môi treo lên một nụ cười nhạt nhẽo, khiến cho người ta cảm giác cả người thiếu niên tà khí đen tối rất nguy hiểm.

    Trong phòng hiệu trưởng đứng lên khách khí nhìn thiếu niên. Đừng nhìn ông đường đường là hiệu trưởng nhưng vẫn phải cúi đầu trước thiếu niên, ai bảo hắn đầu thai tốt vào gia đình tài phiệt lớn nhất nước lại được vô cùng cưng chiều. Tuy vậy nghe nói sức khỏe của hắn không được tốt lắm.

    Nghe nói vị này từ khi sinh ra đã bị tim bẩm sinh, quả tim yếu ớt đến nỗi không chịu được một chút kích động nào.

    Long gia vẫn luôn tìm kiếm trái tim phù hợp với hắn nhưng đến nay vẫn chưa tìm được.

    Phía bên kia đã báo trước phải chú ý đến thân thể của vị này, không được có bất kỳ hành động gì ảnh hưởng đến hắn.

    Hiệu trưởng nhịn không được mà dùng ánh mắt thương hại nhìn thiếu niên thở dài. Soái khí thiếu niên..

    Rời khỏi văn phòng bây giờ có lẽ đã là giờ lên lớp, bên ngoài hành lang không có một bóng người, Long Thiên Hựu từng bước đi đến phòng học. Nếu không phải bởi vì người nhà hắn muốn hắn đến trường hòa nhịp cùng đồng lứa thì hắn mới không rảnh đến.

    Trong mắt Long Thiên Hựu giơ lên trào phúng, với quả tim yếu ớt này hắn còn có thể sống được bao lâu chứ không bằng cứ như vậy đi là xong chuyện.

    Nhưng hắn không thể ích kỷ chỉ nghĩ cho riêng mình như vậy. Tuy hắn bây giờ đã vô cùng mệt mỏi nhưng khi nghĩ đến ba mẹ cùng anh hai hắn đành cắn răng chịu đựng, bọn họ là người nhà cũng là những người vô cùng quan trọng đối với hắn.

    [Nhiệm vụ: Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp. Mục tiêm Long Thiên Hựu.]

    Minh Ly: .

    Cái gì Long với chả xà.

    [..]

    Mi lại phát điên cái gì?

    [Ký chủ, nhiệm vụ nha.]

    Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp? Mi đùa ta sao?

    [Mời ký chủ nhanh chóng hành động nếu không nhiệm vụ thất bại sẽ bị trừng phạt nga__]

    Ý gì?

    [Ý trên mặt chữ.] Hệ thống bỗng nhiên get ra niềm vui mới.. Chính là đào hố ký chỉ.

    Ít nhất mi cũng nên giải thích chứ?

    Không nhận được phản hồi đổi lại trong đầu Minh Ly hiện lên một dấu chấm đỏ nhỏ đang nháy không ngừng.

    Minh Ly cả người đều không khỏe cảm giác, hơn nữa điều làm nàng buồn bực chính là chấm đỏ hiển thị cách chỗ nàng rất xa a.

    Thế là, Minh Ly hậm hực đi ra ngoài trong ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người. Phía trên bục giảng giáo viên vật lý đang giảng bài nhíu mày lại nhìn hành động của nàng.

    "Phong Minh.."

    Còn chưa gọi hết tên bóng dáng nàng đã biến mất trước cửa lớp. Cô giáo tức giận nhưng cũng chẳng thể làm gì. Dù sao gần đây thái độ học tập của vị học sinh này rất vừa lòng cô giáo, cho nên cô giáo sẽ bỏ qua lần này.

    Cả lớp đều kinh ngạc nhìn giáo viên vật lý, vị giáo viên này nổi tiếng là vô cùng nghiêm khắc còn mắc nghiêm trọng chứng cưỡng chế. Nàng làm việc đều phải hoàn mỹ cho dù lúc dạy học nàng cũng yêu cầu mỗi cá nhân nghiêm túc. Vậy mà hôm nay nàng lại phá lệ bỏ qua cho cái kia từ trước đến nay không chút tồn tại cảm.

    Nói đúng hơn chính là, trong một tháng này Phong Minh Ly đã thay đổi dường như thành người khác, không những chăm chỉ học tập mà thành tích cũng từng chút một đi lên. Trước kia luôn đứng chót lớp bây giờ một hơi vượt lên đứng thứ tám cả lớp. Điều này dọa đến một đám học sinh, bọn họ không nghĩ với năng lực của nàng kiểm tra sẽ cao như vậy.

    Trong đám người cũng có kẻ nghĩ có lẽ nàng chỉ là may mắn, chờ lần sau kiểm tra chắc chắn sẽ lòi đuôi ngay.

    Minh Ly mà nghe được những lời này sẽ nhịn không được mà khịt mũi khinh thường. Bổn đại nhân mục tiêu là học bá toàn trường kìa.

    Nếu để bọn họ biết có được kết quả này Minh Ly chỉ là tùy ý làm chứ còn không có nghiêm túc thì có lẽ bọn họ sẽ đánh mất niềm vui sướng khi đọc sách a__ Ai bảo nàng quá biens thái đâu, tùy tiện lật sách cũng đạt được thứ tám cả lớp.

    Mà những điều này đám bọn họ không bao giờ biết được.
     
    Mạnh Thăng thích bài này.
  3. Vong Xuyên

    Bài viết:
    10
    Chương 32: Quán bar lão bản (5).

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mà Minh Ly lúc này đang trên đường đi đến gần chấm đỏ, nàng nhàn nhã bước từng bước hai tay cắm trong túi quần.

    Từ phía xa đi tới Minh Ly phát hiện bóng dáng thiếu niên nằm trên sàn nhà.

    "Này." Không phản ứng? Minh Ly nhíu mày.

    Nàng đi lên nhấc chân lên đá đá vào trên người thiếu niên, không ngoài dự đoán hắn không có chút phản ứng gì.

    Với cái đột nhiên nhảy ra nhiệm vụ này Minh Ly đúng thật là không mừng. Hơn nữa, trong đầu hệ thống không ngừng vang lên nhắc nhở nhanh chóng cứu người càng làm cho Minh Ly đối với thiếu niên trên sàn nhà chán ghét.

    Nàng cúi người xuống túm lấy cổ áo thiếu niên nâng lên, khuôn mặt tinh xảo của thiếu niên đột nhiên hiện ra trước mắt nàng. Tuy nhiên, khuôn mặt dù có tinh xảo như thế nào đi chăng nữa cũng không thay đổi được vẻ chán ghét trong ánh mắt của Minh Ly.

    Cũng may lúc này đang là giờ vào học, nếu không với hành động xách cổ kéo người này của Minh Ly sẽ bị cho là bạo lực học đường, mà nạn nhân còn là vô cùng soái khí vừa chuyển tới bạn học.

    Xách theo người đi vào phòng y tế, trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người Minh Ly quăng cái "phịch". Trên giường bệnh xuất hiện nhiều hơn một thân ảnh, có lẽ do bị nàng quăng ngã quá mạnh trên giường thiếu niên rên rỉ trên trán rỉ ra như hạt đậu mồ hôi lạnh. Sau khi đưa người đến nơi Minh Ly liền rời đi, Giáo y (*) tiến lên ngăn lại: "Vị này học sinh, tình hình bạn học kia không ổn định, ngươi cũng nên ở lại."

    (*) giáo viên y tế.

    Minh Ly nhíu mày, trên mặt lộ ra phiền chán.

    Tính!

    Đã đưa đến thì ở lại một chút cũng chẳng sao, dù sao trở về lớp học cũng nhàm chán ngồi phát ngốc chẳng qua là đổi một chỗ. Minh Ly tỏ vẻ không quan hệ.

    Suy nghĩ của ký chủ thật đáng sợ.

    Thế là trên ghế bên cạnh giường bệnh nhiều hơn một thân ảnh, nàng ngồi hai chân bắt chéo lên nhau hai tay vòng trước ngực, quan trọng hơn chính là trên người nàng tỏa ra khí lạnh làm cả phòng y tế đều lạnh dần lên.

    Giáo y không ngừng chà xát cánh tay, thật lạnh.

    Sự việc nhanh chóng truyền đến tai hiệu trưởng, hắn nhanh chóng liên lạc với Long gia rồi hấp tấp chạy đến.

    Phòng y tế hôm nay vô cùng đông đúc, không nói đến hiệu trưởng cùng hiệu phó có mặt tại đây.

    Bên trong còn xuất hiện một nam nhân khí tràng cường đại cả người đều lạnh lùng đến nỗi giọng nói của hắn cũng lạnh lẽo không độ ấm: "Hắn làm sao?"

    Giáo y trước mặt nam nhân co rúm lại, cũng không phải hắn làm gì sai mà là khí tràng của nam nhân quá lớn hắn có chút khiếp sợ. Không chỉ là giáo y mà hiệu trưởng và hiệu phó cùng đồng dạng cảnh ngộ. Lúc này không có ai chú ý bên cạnh giường bệnh thiếu nữ lẳng lặng ngồi đó nhắm mắt lại giống như mọi chuyện xảy ra không chút liên quan đến nàng.

    Giáo y nhanh chóng thuật lại sự việc xảy ra. Từ lúc Minh Ly đưa người tiến vào đến lúc nam nhân xuất hiện. Từ biểu cảm của nam nhân cho thấy hắn đối với thiếu niên trên giường bệnh rất để ý, cho nên hắn theo phản xạ tự nhiên lược đi đoạn Minh Ly bạo lực đưa người đến.

    "Ngươi nói là nàng." Không phải là một câu hỏi mà là khẳng định. Từ lúc tiến vào hắn đã để ý đến thiếu nữ lẳng lặng ngồi bên giường.

    Ánh nắng chiếu đến trên người nàng giống như mạ lên một tầng hào quang trên thân hình nhỏ xinh, từ đây có thể thấy được góc nghiêng hoàn mỹ khuôn mặt. Nàng đầu hơi cúi xuống, bởi vì nhắm mắt nên có thể thấy được lông mi rất dài và dày giống như cánh bướm dập dờn muốn phá kén bay lên. Phải nói thiếu nữ khuôn mặt tinh xảo đến hoàn mỹ, không biết phía dưới là một đôi mắt như thế nào.

    Bất chợt, nam nhân đã đi đến trước mặt thiếu nữ. Chỉ thấy nàng nhanh chóng mở mắt ra, trong con ngươi là một mảnh lạnh băng.

    Đôi mắt nàng quá lạnh lùng, từ trong đôi mắt của nàng nam nhân không thấy bất cứ thứ gì, chỉ một mảnh thâm đến lạnh lẽo giống như động băng sâu không thấy đáy khiến người nhìn vào như bị hút sâu vào bên trong.

    "Làm gì?"

    Nam nhân kinh ngạc, hắn kinh ngạc bởi vì giọng điệu của nàng. Vô cùng lạnh lẽo không nghe ra một tia xúc cảm, giống như âm thanh của máy móc, nhưng so với máy móc thì nhân tính hơn. Hắn vô cùng tò mò, một thiếu nữ mười sáu mười bảy tuổi tại sao cả người đều tỏa ra lạnh băng hơi thở.

    "Ngươi là người phát hiện và đưa hắn đến." Nam nhân lên tiếng, ở trước mặt Minh Ly hắn không tự giác mà phóng nhẹ thanh âm của mình xuống.

    Nhìn theo tay nam nhân chỉ đến trên giường nằm thiếu niên, Minh Ly không trả lời mà thu lại tầm mắt nhìn đến trên người nam nhân.

    Vừa nhìn khiến Minh Ly cả người đều tỉnh táo.

    Hệ thống lúc này cảnh giác nhìn nam nhân. Tại sao lại cảnh giác? Bởi vì nó đo đến cảm xúc không ổn định của ký chủ.

    "Chuyện này là thế nào?" Minh Ly lạnh lùng hỏi hệ thống.

    [Cái này ta không biết.]

    "Nhanh chóng tra cho ta."

    Nó cũng rất gấp được không. Tại sao nam nhân này lại có khuôn mặt của người kia.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...