Boss Xuyên Nhanh: Ký Chủ Luôn Muốn Vượt Rào! - Vong Xuyên

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Vong Xuyên, 1 Tháng mười một 2019.

  1. Vong Xuyên

    Bài viết:
    10
    CHƯƠNG 10: Lãnh Cung Phế Hậu (10).

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trong điện có không ít người bắt đầu so sánh giữa vị hoàng hậu trên danh nghĩa và vị hoàng quý phi vừa mới được sắc phong. Lúc đầu khi Minh Ly chưa tới mọi ánh mắt đều đổ dồn lên người Vân Nhiễm, một thân giá y Kim Loan hồng sẫm màu tuy không phải chính thống giá y nhưng vẫn làm nổi bật làn da trắng, khuôn mặt nhỏ nhắn được tỉ mỉ trang dung hoàn hảo. Mọi người trong lòng thầm than hoàng thượng thật có diễm phúc cưới được mỹ nhân.

    Nhưng lúc Minh Ly bước vào, hồng y rực rỡ thêu hoa văn mạn đà la cùng thần bí hoa văn không gió mà bay, bọn họ lại thấy màu lửa đỏ vốn sinh ra để dành riêng cho nàng. Chỉ khi Minh Ly màu đỏ được nàng khoác lên trên người mới thấy được thì ra màu đỏ không phải ai cũng có thể xuyên được. Tuy trên người nàng không phải Phượng bào cung trang cao quý của hoàng hậu nhưng không thể không nói, không thể phủ định một điều rằng chiêm ngưỡng xong phong thái của hoàng hậu lại nhìn xem hoàng quý phi.. thật ' thảm không nỡ nhìn ' không thể so sánh.

    Tiện nhân!

    Vân Nhiễm trong lòng khẽ mắng, nội tâm nàng ta đều mau vặn vẹo đến không chịu nổi nhưng bề ngoài vẫn cố duy trì nụ cười có chút cứng ngắc, Vân Nhiễm không biết nàng ta cười có bao nhiêu là khó coi.

    Nữ nhân, đều là một loại giống loài nhỏ nhen ích kỷ, thấy người khác xinh đẹp tài giỏi hơn bản thân thì trong lòng ghen tị hận và những điều này Vân Nhiễm cũng không thoát khỏi. Cứ nhìn ánh mắt sắp phun hỏa của nàng thì hiểu.

    Bị ánh mắt của Minh Ly như có như không chiếu lại khiến Vân Nhiễm cảm thấy vô cùng khó chịu.

    "Yến hội bắt đầu__!"

    Chuẩn giọng thái giám vang lên khiến Minh Ly nghe đến run lên, cả người đều không được tự nhiên, nàng thiếu chút nữa không duy trì nổi nụ cười khiến nàng ngứa tay nhịn không được mà muốn một cước đá văng người ra.

    Trên môi nàng ngoéo một nụ cười nhìn chằm chằm từ trên xuống dưới sau đó dừng ngay hạ thân của hắn rồi thu hồi ánh mắt. Thấy ánh mắt của nàng như bừng tỉnh khiến thái giám cả người đều không được tự nhiên.

    Tên thái giám bị cô nhìn đến thân mình phát lạnh, mồ hôi lạnh chạy dọc sống lưng khiến hắn cảm giác mình như đang đứng trong hầm băng đang không ngừng đông cứng lấy thân thể của hắn. Hắn ta gian nan nuốt một ngụm nước miếng lớn tay lén lút giơ lên vuốt mồ hôi lạnh "thật đáng sợ".

    Khi Minh Ly thu hồi ánh mắt trên Thái giám mới bất chợt thấy sự lưng mồ hôi đã sớm ướt đẫm.

    Yến Lan giơ cao tay cầm chén rượu: "Hôm nay là ngày trẫm nạp hoàng quý phi cũng là ngày diễn ra ba năm một lần tranh tài các nước.. bla.. bla.." đại khái chính là chào mừng sứ thần các nước đã đến Đại Yến, lại một hồi hoan nghênh các loại khiến Minh Ly nghe đến cả người đều nhàm chán.

    Sau một hồi giới thiệu thì yến hội cũng bắt đầu. Từng đám cung nhân trong tay bê lên bình rượu vì bọn họ châm rượu.

    Phải nói đúng là không hổ là hoàng cung ngự thiện phòng, thức ăn và rượu rất phong phú nhưng đối với nàng mà nói những thứ phàm tục này còn tạm mà chấp nhận, nhưng cũng không thể phủ định rằng ' ăn cũng là một loại vui sướng '. Minh Ly chậm rãi thưởng thức từng món một, đuôi lông mày nhếch lên chứng tỏ chủ nhân của nó đang vui nhưng khi nhìn lại trong đôi mắt cô lại là bình tĩnh không gợn một chút sóng.

    Minh Ly ăn tốc độ không nhanh không chậm, mỗi động tác thuần thục cao quý, nhìn nàng ăn đúng là một loại cảnh đẹp ý vui. Có câu nói ' Tú sắc khả xan "có nghĩa cái đẹp có thể mài ra mà ăn được thay cơm, Minh Ly chính là như vậy.

    Minh Ly ăn không nhiều lắm, mỗi món nàng chỉ động vào một chút rồi buông đũa xuống thời gian còn lại nàng chống tay lên bàn gõ gõ nhàm chán uống rượu. Rượu trong hoàng cung là rượu ngự dụng nhưng cũng không được tốt, tạp chất vẫn còn nhưng loại này đối với những người kia lại là tuyệt phẩm. Nói nàng bắt bẻ cũng không sao, bởi vì nàng tồn tại đến bây giờ thì luôn dùng những thứ tốt đẹp nhất, đến nơi này nàng cả người đều không quen.

    Tiệc rượu đang vui vẻ thì có một gã thái giám hớt ha hớt hải chạy vào thì thầm gì đó bên tai hoàng thượng, sau khi nghe xong gương mặt hắn biến sắc vội vàng đứng dậy bước nhanh đi ra ngoài.

    Trong điện thấy hoàng thượng đứng lên đi ra bên ngoài, các đại thần và sứ giả thấy vậy cũng lục tục đứng dậy đi ra, trong đại điện rộng lớn cũng chỉ còn lại một mình Minh Ly đang nhàn nhã ngồi, lúc tên thái giám ghé vào tai hoàng thượng thì nàng đã

    Nghe rõ, không phải chỉ là một thân vương thôi sao có gì mà biến sắc.

    CHƯƠNG 10: Lãnh Cung Phế Hậu (10).

    Trong điện có không ít người bắt đầu so sánh giữa vị hoàng hậu trên danh nghĩa và vị hoàng quý phi vừa mới được sắc phong. Lúc đầu khi Minh Ly chưa tới mọi ánh mắt đều đổ dồn lên người Vân Nhiễm, một thân giá y Kim Loan hồng sẫm màu tuy không phải chính thống giá y nhưng vẫn làm nổi bật làn da trắng, khuôn mặt nhỏ nhắn được tỉ mỉ trang dung hoàn hảo. Mọi người trong lòng thầm than hoàng thượng thật có diễm phúc cưới được mỹ nhân.

    Nhưng lúc Minh Ly bước vào, hồng y rực rỡ thêu hoa văn mạn đà la cùng thần bí hoa văn không gió mà bay, bọn họ lại thấy màu lửa đỏ vốn sinh ra để dành riêng cho nàng. Chỉ khi Minh Ly màu đỏ được nàng khoác lên trên người mới thấy được thì ra màu đỏ không phải ai cũng có thể xuyên được. Tuy trên người nàng không phải Phượng bào cung trang cao quý của hoàng hậu nhưng không thể không nói, không thể phủ định một điều rằng chiêm ngưỡng xong phong thái của hoàng hậu lại nhìn xem hoàng quý phi.. thật ' thảm không nỡ nhìn ' không thể so sánh.

    Tiện nhân!

    Vân Nhiễm trong lòng khẽ mắng, nội tâm nàng ta đều mau vặn vẹo đến không chịu nổi nhưng bề ngoài vẫn cố duy trì nụ cười có chút cứng ngắc, Vân Nhiễm không biết nàng ta cười có bao nhiêu là khó coi.

    Nữ nhân, đều là một loại giống loài nhỏ nhen ích kỷ, thấy người khác xinh đẹp tài giỏi hơn bản thân thì trong lòng ghen tị hận và những điều này Vân Nhiễm cũng không thoát khỏi. Cứ nhìn ánh mắt sắp phun hỏa của nàng thì hiểu.

    Bị ánh mắt của Minh Ly như có như không chiếu lại khiến Vân Nhiễm cảm thấy vô cùng khó chịu.

    " Yến hội bắt đầu__! "

    Chuẩn giọng thái giám vang lên khiến Minh Ly nghe đến run lên, cả người đều không được tự nhiên, nàng thiếu chút nữa không duy trì nổi nụ cười khiến nàng ngứa tay nhịn không được mà muốn một cước đá văng người ra.

    Trên môi nàng ngoéo một nụ cười nhìn chằm chằm từ trên xuống dưới sau đó dừng ngay hạ thân của hắn rồi thu hồi ánh mắt. Thấy ánh mắt của nàng như bừng tỉnh khiến thái giám cả người đều không được tự nhiên.

    Tên thái giám bị cô nhìn đến thân mình phát lạnh, mồ hôi lạnh chạy dọc sống lưng khiến hắn cảm giác mình như đang đứng trong hầm băng đang không ngừng đông cứng lấy thân thể của hắn. Hắn ta gian nan nuốt một ngụm nước miếng lớn tay lén lút giơ lên vuốt mồ hôi lạnh" thật đáng sợ ".

    Khi Minh Ly thu hồi ánh mắt trên Thái giám mới bất chợt thấy sự lưng mồ hôi đã sớm ướt đẫm.

    Yến Lan giơ cao tay cầm chén rượu:" Hôm nay là ngày trẫm nạp hoàng quý phi cũng là ngày diễn ra ba năm một lần tranh tài các nước.. bla.. bla.. "đại khái chính là chào mừng sứ thần các nước đã đến Đại Yến, lại một hồi hoan nghênh các loại khiến Minh Ly nghe đến cả người đều nhàm chán.

    Sau một hồi giới thiệu thì yến hội cũng bắt đầu. Từng đám cung nhân trong tay bê lên bình rượu vì bọn họ châm rượu.

    Phải nói đúng là không hổ là hoàng cung ngự thiện phòng, thức ăn và rượu rất phong phú nhưng đối với nàng mà nói những thứ phàm tục này còn tạm mà chấp nhận, nhưng cũng không thể phủ định rằng ' ăn cũng là một loại vui sướng '. Minh Ly chậm rãi thưởng thức từng món một, đuôi lông mày nhếch lên chứng tỏ chủ nhân của nó đang vui nhưng khi nhìn lại trong đôi mắt cô lại là bình tĩnh không gợn một chút sóng.

    Minh Ly ăn tốc độ không nhanh không chậm, mỗi động tác thuần thục cao quý, nhìn nàng ăn đúng là một loại cảnh đẹp ý vui. Có câu nói ' Tú sắc khả xan" có nghĩa cái đẹp có thể mài ra mà ăn được thay cơm, Minh Ly chính là như vậy.

    Minh Ly ăn không nhiều lắm, mỗi món nàng chỉ động vào một chút rồi buông đũa xuống thời gian còn lại nàng chống tay lên bàn gõ gõ nhàm chán uống rượu. Rượu trong hoàng cung là rượu ngự dụng nhưng cũng không được tốt, tạp chất vẫn còn nhưng loại này đối với những người kia lại là tuyệt phẩm. Nói nàng bắt bẻ cũng không sao, bởi vì nàng tồn tại đến bây giờ thì luôn dùng những thứ tốt đẹp nhất, đến nơi này nàng cả người đều không quen.

    Tiệc rượu đang vui vẻ thì có một gã thái giám hớt ha hớt hải chạy vào thì thầm gì đó bên tai hoàng thượng, sau khi nghe xong gương mặt hắn biến sắc vội vàng đứng dậy bước nhanh đi ra ngoài.

    Trong điện thấy hoàng thượng đứng lên đi ra bên ngoài, các đại thần và sứ giả thấy vậy cũng lục tục đứng dậy đi ra, trong đại điện rộng lớn cũng chỉ còn lại một mình Minh Ly đang nhàn nhã ngồi, lúc tên thái giám ghé vào tai hoàng thượng thì nàng đã

    Nghe rõ, không phải chỉ là một thân vương thôi sao có gì mà biến sắc.
     
    Phuongnhi0510 thích bài này.
  2. Vong Xuyên

    Bài viết:
    10
    CHƯƠNG 11: Lãnh Cung Phế Hậu (11).

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Vi thần tham kiến Hoàng thượng!"

    "Hoàng thúc đa lễ '.

    Yến Lan vội vàng giơ tay đỡ lấy nam nhân nhưng bị hắn không dấu vết tránh ra trong lòng lại lo lắng.

    " Tham kiến Vương gia! "

    " Tham kiến Vương gia! "

    Đại thần và sứ giả các nước cũng lục đục hành lễ với hắn trong lòng lo lắng không thôi.

    Đại Yến có một người có thân phận vô cùng cao quý có thể nói Hoàng đế hiện tại cũng không thể so sánh đó chính là tiểu đệ đệ Ngôn Tuyệt của Thái thượng hoàng tuổi tác của hắn cũng chỉ hơn Yến Lan vài tuổi, tuy không nắm giữ thực quyền nhưng uy vọng trên triều hay trong lòng dân rất cao. Từ nhỏ lại được cưng chiều sủng ái là hòn ngọc quý của Đại Yến, những người ở đây ai mà không biết bên trong vẻ thanh lãnh cấm dục kia lại giam giữ một con ác quỷ khiến không ai dám trêu chọc hắn, thủ đoạn của hắn tàn nhẫn sắc bén hắn làm việc đều không niệm tình.

    Không biết hiện tại hắn xuất hiện ở đây là có việc gì, phải biết rằng kể cả lễ đăng cơ của Hoàng thượng mà hắn còn không tham gia huống chi hôm nay là ngày Hoàng thượng nạp phi cũng là ngày sứ thần các nước tham gia tranh tài ba năm một lần thì tại sao hắn lại xuất hiện ở đây chứ?

    Vì có sự xuất hiện của Ngôn Tuyệt nên bọn thái giám và cung nữ vội vàng chạy nhanh dọn chỗ cho hắn mà chỗ ngồi của hắn lại mạc danh đến kỳ diệu lại là chỗ ngồi bên cạnh Minh Ly.

    Đoàn người từ ngoài điện đi vào lấy hắn dẫn đầu, một thân bạch y như tuyết theo từng bước chân mà chuyển động, tóc đen như thác nước lười biếng rũ sau lưng mỹ như một bức tranh thủy mặc.

    Nam nhân dung nhan tuấn mỹ tựa như trích tiên, lạnh nhạt nhưng không thiếu tiên nhân chi khí, sạch sẽ giống như không hề lây dính đến một chút trần thế chi khí nào.

    Có chút cung nữ thái giám và cũng không thiếu phi tử bưng kín môi âm thầm hút khí lạnh.

    Trên đời này, sao có như vậy trích tiên nam nhân. Sạch sẽ thuần túy làm người ta cảm giác không dám khinh nhờn.

    Vân Nhiễm cũng không thoát khỏi ánh mắt si mê nhìn nhưng thật nhanh nàng ta vội vàng thu lại ánh mắt của mình.

    Nàng ta cũng không quên trọng sinh trở về mục đích của mình.

    " Hoàng thúc, mời nhập tọa! "Hoàng thượng Yến Lan tươi cười nhưng trong lòng bất an không thôi.

    Hoàng thúc? Hình như trong cốt truyện không có nhắc đến nhân vật này. Có lẽ vì nàng đến đây nên xảy ra hiệu ứng bươm bướm nên mới có nhân vật này xuất hiện.

    Cái này ở cốt truyện bên trong là cái không có xuất hiện quá nhân vật, mặc kệ làm cái gì đều là lẳng lặng, không nói lời nào, thần sắc vạn năm bất biến.

    " Hảo. "

    Sau khi Ngôn Tuyệt ngồi xuống thì tất cả mọi người mới lục đục trở về chỗ ngồi của mình. Bởi vì nguyên nhân hắn ở cho nên mọi người đều có cảm giác gánh nặng giống như, duy nhất chỉ có một người vẫn ung dung uống rượu.

    Từ khi Ngôn Tuyệt tiến vào cô đều không nhìn đến hắn một lần hay nói đúng hơn chính là nàng không thèm quan tâm đến bất cứ chuyện gì dù trời có sập xuống đi chăng nữa.

    Hắn ngồi xuống đuôi mắt thoáng liếc qua bên cạnh. Nữ tử hồng y như lửa đỏ làn da như tuyết trắng, trong đôi mắt hoa đào vừa có tính vừa như vô tình là một mảnh lạnh lùng.

    Nàng đang nhìn chén rượu trước mặt nhưng dường như không phải, bởi vì trong ánh mắt của nàng quá bình tĩnh, trong mắt của nàng không hề có ảnh ngược của nó mà chỉ là một mảnh thâm trầm lạnh lẽo nhưng nó lại làm hắn không tự chủ được mà trầm luân trong đó.

    Hắn ngồi xuống cử chỉ tao nhã vì mình đổ một chén rượu từ từ mà nhấm nháp giống như đang nâng lên trân phẩm kỳ diệu vậy. Hắn nhẹ nhấp rượu trong chén, oánh nhuận tròng mắt nhìn chằm chằm ly nội theo rượu gợn phập phập phồng phồng đóa hoa, suy nghĩ lại chậm rãi phiêu tán, không biết đã phóng không đi nơi nào.

    Một cô nương như thế đã trải qua những gì mà đôi mắt có thể lạnh lùng đến vậy? Trong đầu hắn không ngừng hiện lên những câu hỏi xoay quanh nàng.

    " Không biết Hoàng thúc hôm nay đại giá quang lâm tới là có việc gì sao? "Yến Lan giơ chén rượu trong tay hướng đến hỏi.

    " Đại giá quang lâm thì không giám! "Ngôn Tuyệt cười khẽ:" Không lẽ không có chuyện gì thì bổn vương không thể đến? Hửm!"Hắn thành âm trầm thấp mà từ tính vang lên dễ nghe. Hắn cũng không biết vì sao hôm nay phải tới đây, chỉ biết rằng trong đầu hắn có một âm thanh kêu gào phải đến đây người hắn tìm bấy lâu đã xuất hiện nếu không đến sẽ phải hối hận.

    Thanh âm trầm thấp từ tính nghe đến tê dại, ánh mắt của nữ tử có mặt tại đây ngày hôm nay đều đổ dồn đến thân ảnh của Ngôn Tuyệt. Nghe đến âm thanh của hắn khiến tất cả mọi người có mặt ở đây đều có cảm giác lỗ tai đều muốn mang thai.

    Cũng không thiếu những ánh mắt ghét hận nhìn Minh Ly, vì cớ gì mà cô lại được ngồi bên cạnh nam nhân giống như trích tiên vậy chứ. Nhưng cũng có những ánh mắt hắn mộ nhìn thân ảnh hai người ngồi cạnh nhau, một đỏ diễm lệ vô song một trắng như trích tiên hạ phàm cạnh nhau lại vô cùng hài hòa tôn lên vẻ đẹp của hai người làm lu mờ tất cả mọi thứ xung quanh duy lại độc nhất một đôi nhân.
     
    Phuongnhi0510 thích bài này.
  3. Vong Xuyên

    Bài viết:
    10
    CHƯƠNG 12: Lãnh Cung Phế Hậu (12).

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhìn hai người khiến cho một đám người ngồi ở đây bất giác đều có cảm giác hài hòa vốn dĩ hai người sinh ra là dành cho nhau những người bọn họ chỉ là râu ria.

    Tư cập này khiến tất cả mọi người giật mình. Vì cái gì bọn họ sẽ suy nghĩ như vậy? Ánh mắt của Yến Lan thêm âm trầm.

    Ngồi phía dưới bên kia Yến Cửu nâng lên chén rượu trong mắt mang ý cười.

    "Ha ha! Hoàng thúc nói đùa chúng ta còn mong người đâu, sao có thể không chứ?"

    Yến Lan nghe đến Ngôn Tuyệt nói vậy liền ho khan một tiếng khua tay giải thích.

    Ngôn Tuyệt nhìn cũng không nhìn hắn cúi đầu đong đưa chén rượu trong tay dư quang liếc nhìn người bên cạnh. Hắn để ý thấy nàng toàn bộ quá trình chỉ lo phẩm rượu còn tất cả những chuyện này không liên quan.

    Khoảng cách giữa hai người rất gần, gần đến nỗi hắn có thể thấy rõ từng sợi lông tơ trên này nàng. Làn mi dài cong vút, mũi cao đôi môi anh đào hồng nhuận căng mọng khiến người muốn cắn một ngụm nhưng hơi thở lạnh băng trên người nàng cự người ngàn dặm cho du trên môi nàng vẫn treo lên nụ cười vô hại. Đến đây Ngôn Tuyệt bỗng nhiên giật mình lắc lắc đầu trái tim một khi đã thấy nàng không theo quy luật mà nhảy lên ' thình thịch '.

    Yến Lan xấu hổ ho khan một tiếng rồi tiếp tục hướng sứ giả các nước nâng lên chén rượu.

    Ca vũ đã lùi xuống từ khi Ngôn Tuyệt đến cho nên bây giờ trong đại điện ngoài âm thanh uống rượu ra thì không có âm thanh nào khác. Bọn họ ngồi uống rượu mà giống như trẻ con làm sai sự không dám lên tiếng, thu lại sự tồn tại của bản thân đến nhỏ nhất.

    Những ánh mắt của tất cả mọi người đều như có như không quét tới trên người sẽ khiến người ta cảm thấy khó chịu nhưng đối với hai người lại như vô hình. Minh Ly vốn không để ý, dù gì mắt là mọc trên người nhân gia muốn nhìn thì nhìn thôi cũng chả mất miếng thịt nào không lẽ làm nàng phải đi đào chúng ra?

    Minh Ly đã vậy Ngôn Tuyệt càng không phải nói, một bộ dạng "các ngươi muốn nhìn cứ nhìn" chả thèm quan tâm.

    [ Tê__! Mỹ nhân __!]

    Minh Ly giật giật khóe miệng một bộ dạng gặp quỷ: "Mi phát điên cái gì?"

    [ Hảo mỹ nhân a___]

    Minh Ly nghe đến thanh âm của cái hệ thống chết tiệt này liền phiền đã thế còn bán manh, hơi hơi trừu trừu khóe miệng, trước đó cứ cảm thấy không đúng chỗ nào cuối cùng nàng rốt cuộc biết không đúng chỗ nào.

    Hệ thống cư nhiên không hề là lạnh như băng, tựa hồ có cảm tình, tuy rằng còn thực cứng đờ, nhưng thế nhưng sẽ bán manh.

    Không cần nhìn cũng biết bộ dạng háu sắc nước miếng chảy dài của hệ thống những có điều nàng không hiểu chính là nó chỉ là một cái hệ thống được lập trình thì tại sao lại có cảm xúc chứ.

    Minh Ly không dấu vết che mặt, mới miễn cưỡng khống chế được làm chính mình biểu tình bị lôi thành mảnh nhỏ thầm trao đổi với hệ thống: "Câm miệng và lau nước miếng đi."

    Hệ thống được Minh Ly nhắc khiến nó ngây ngốc một hồi mới giật mình, nó một cái dữ liệu thì đào đâu ra nước miếng chứ? Ký chủ lại khi dễ nó.

    Minh Ly: .

    Nàng không muốn nghe nó nói thêm chút nào nữa vì vậy hệ thống còn chưa kịp ngắm mỹ nhân đã đời liền bị nàng không chút lưu tình cấp chặn.

    [..] Keo kiệt. Nó lại không phải nhìn Ký chủ, hừ một tiếng nó lại tìm một góc vẽ vòng tròn ma thuật.

    Vân Nhiễm ánh mắt ngoan độc nhìn Minh Ly, vì cớ gì hôm nay nàng mới là nhân vật chính tại sao mọi ánh mắt của mọi người lại tập trung đến trên người tiện nhân kia chứ?

    Phát hiện đến một đạo ánh mắt ngoan độc hướng tới mình, Minh Ly khóe miệng khẽ nhếch lên "lại có kẻ muốn tìm tra" nàng dốc lên chén rượu cạn sạch dòng rượu theo cuống họng trượt xuống bụng.

    "Hoàng thượng__!"

    Vừa nuốt một ngụm rượu xuống bụng liền nghe đến một âm thanh mềm nhũn đến tận xương khiến Minh Ly thiếu chút nữa bị dọa đến phun ngụm rượu vừa nuốt ra khóe mắt giật giật. Nàng giơ tay lên xoa xoa hai cánh tay rùng mình đến da gà rơi đầy đất, phải nói nếu ở đây không phải trên đại điện trong trường hợp trang trọng thế này nàng sẽ không để ý lấy ra chiếc rổ mà hứng được cả rổ da gà đang thi nhau rớt.

    Luôn chú ý đến nàng Ngôn Tuyệt thấy vậy môi ngoéo một cáii trong ánh mắt hắn dâng lên một ý cười nhàn nhạt.

    Có ý tứ! Thật đáng yêu đâu.

    Nữ tử vừa lên tiếng chính là Hoàng quý phi Vân Nhiễm, nàng ta bước đến quỳ xuống hành lễ, chỉ là không biết nàng ta lại muốn làm trò gì.

    Yến Lan nhướng mày nhìn nữ tử mang hỷ bào dung nhan diễm lệ được trang điểm tỉ mỉ. Không đợi hắn lên tiếng Vân Nhiễm vội vàng lên tiếng: "Hôm nay là ngày vui, thần thiếp có đề nghị quá đáng."

    "Ồ. Có ý gì?" Yến Lan hứng thú nhìn nàng ta.
     
    Phuongnhi0510jenykhuong thích bài này.
  4. Vong Xuyên

    Bài viết:
    10
    CHƯƠNG 13: Lãnh Cung Phế Hậu (13).

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Thưa Hoàng thượng, hôm nay vốn là ngày vui, thần thiếp nghĩ vì người cùng sứ giả các nước và văn võ bá quan nơi đây dâng lên chút tài mọn trợ hứng." Vân Nhiễm thanh âm ôn nhu mềm mại chọc người yêu thích lên tiếng.

    "Mọi người nghĩ sao?" Yến Lan không trả lời nàng ta mà hướng đến những người kia rồi lại nhìn đến Ngôn Tuyệt đang ngồi yên lặng khách khí mà hỏi một tiếng: "Hoàng thúc nghĩ sao?'

    Ngôn Tuyệt ngẩng đầu lên nhìn đang ngồi trên kia hoàng thượng một chút rồi lại cúi đầu xuống dư quang lại quyết đến trên người thiếu nữ bên cạnh, ở giây phút mọi người cứ nghĩ hắn sẽ không đáp lời thì thanh âm trầm trầm đầy từ tính mới chậm chạp ohun ra đúng hai chữ: ' Tùy ý.'

    Tùy ý?

    Nghĩa là sao?

    Kia là đồng ý? Yến Lan ngẩn người, hắn có chút đầu óc không đủ dùng bất quá đối với thái độ lạnh nhạt của vị hoàng thúc này hắn cũng không nhiều lời.

    " Quý phi hiến nghệ quả là may mắn cho bọn thần. "Lúc này một giọng nói âm dương quái khí vang lên, âm âm thanh đó lại là của Cửu Vương Gia Yến Cửu. Trên miệng hắn treo lên một nụ cười tà khí khiến khắp nơi trên đại điện đều bị ảnh hưởng.

    " Nếu Cửu vương gia đã nói vậy thì ngươi cứ bắt đầu đi. "Yến Lan phất tay ý bảo Vân Nhiễm chuẩn bị.

    " Hảo, hoàng thượng. "

    Vân Nhiễm phân phó cung nữ phía sau rồi tiến vào trong trướng để chuẩn bị, trong lúc chờ đợi nhóm đại thần cùng sứ giả đều ở một bên thoải mái uống rượu trò cười, hưởng dụng mỹ vị thức ăn còn có các loại sang quý mới mẻ trái cây, một lát sau nàng ta đi ra với một bộ vũ y xuyên trên người, vũ y tầng tầng lớp lớp lay động theo từng bước chân. Bộ vũ y phác họa lên từng đường cong mỹ lệ mê người, vòng eo mảnh khảnh như ẩn như hiện.

    Trong đại điện, tiếng nhạc bỗng nhiên cao vút lên, Vân Nhiễm một cái dáng người quyến rũ theo nhạc khúc tiết tấu vặn vẹo vòng eo nhảy lên vũ đạo, dáng múa mạn diệu động lòng người, đại gia đình chỉ nói chuyện đều đem lực chú ý chuyển tới đại điện trung gian.

    Nàng ta có đại mà thủy nhuận một đôi mắt, khóe mắt thượng chọn, đĩnh kiều tinh xảo cái mũi, no đủ môi đỏ so kiều diễm ướt át nụ hoa còn muốn non mềm trơn bóng hơn ngàn lần, nhu mỹ tóc dài cuốn khúc độ cung như những sợi rong biển, theo nàng động tác đong đưa phất phới, quanh thân mềm mại không xương, giơ tay nhấc chân gian đều tản mát ra mê người phong tình vạn chủng.

    Mê người nhất là đôi mắt, sương mù mênh mông giống như bao phủ một tầng hơi nước, giương mắt trong nháy mắt rồi lại phong tình vạn chủng, bị quét đến người đều sẽ cảm thấy nàng là đang xem chính mình, vũ mị ánh mắt phảng phất mê hoặc nhân tâm trầm luân trong nó.

    Từng tiếng đàm luận vang lên, đại khái đều khen nàng vũ kỹ hơn người Vân thừa tướng biết cách dạy con. Trên mặt Vân thừa tướng đều mang theo ý cười cao hứng đến nỗi khuôn mặt già nua nhăn lại một nhúm.

    Điệu vũ quyến rũ kết thúc bằng một động tác xoay người hết sức xinh đẹp, vũ y bay bay khiến nàng giống như tiên tử rơi vào chốn nhân gian đến nỗi giơ tay nhấc chân đều có ý vị.

    Tiếng vỗ tay vang dội vang lên bên trong đại điện không ngớt, ví điệu vũ này mà nàng ta đã cố gắng rất nhiều mới được như ngày hôm nay trên đại điện biểu diễn khiến mọi người kinh diễm.

    Vân Nhiễm trong lòng vô cùng đắc ý nhưng ngoài mặt vẫn biểu hện ra nụ cười khiêm tốn: ' Thần thiếp bêu xấu.'

    Phóng mắt toàn đại điện không có ai không dán mắt lên người nàng duy nhất ngoài vị thái tử Bác Diệu và vị Thân vương, đang trong lúc cao hứng nàng bắt gặp một ánh mắt chiếu đến trên người nàng hay nói chính xác hơn là đang nhìn chăm chú lên vòng eo của nàng, ánh mắt như đang hỏi ' xoay người động tác cao như vậy mà vòng eo kia không bị sao sao?'bị ánh mắt kia nhìn đến cả người nàng đang hưng phấn như bị dội một gáo nước lạnh, lạnh đến nỗi khiến cả người nàng ta run lên.

    " Ha ha! Thưởng. "Yến Lan cao hứng, trong đôi mắt của hắn nhuốm lên một tầng dục vọng hướng Vân Nhiễm vẫy tay ý bảo nàng ta tiến lên bên cạnh.

    Vân Nhiễm ánh mắt đắc ý nhìn chằm chằm vào Minh Ly khiêu khích nhưng rốt cuộc lại khiến chính mình thất vọng, Minh Ly cũng không có nhìn nàng ta dù chỉ một chút.

    Đang lúc thất thần, một lực không nặng không nhẹ nắm lấy tay Vân Nhiễm kéo lấy khiến nàng ta kinh hô lên một tiếng. Hồi phục lại tinh thần thì ra hoàng thượng đã kéo nàng ta ngồi vào trong ngực khiến khuôn mặt nàng ta nóng lên trong lòng thì vô cùng đắc ý.

    " Ha ha! Thưởng."Yến Lan cao hứng, trong đôi mắt của hắn nhuốm lên một tầng dục vọng hướng Vân Nhiễm vẫy tay ý bảo nàng ta tiến lên bên cạnh.

    Vân Nhiễm ánh mắt đắc ý nhìn chằm chằm vào Minh Ly khiêu khích nhưng rốt cuộc lại khiến chính mình thất vọng, Minh Ly cũng không có nhìn nàng ta dù chỉ một chút.

    Đang lúc thất thần, một lực không nặng không nhẹ nắm lấy tay Vân Nhiễm kéo lấy khiến nàng ta kinh hô lên một tiếng. Hồi phục lại tinh thần thì ra hoàng thượng đã kéo nàng ta ngồi vào trong ngực khiến khuôn mặt nàng ta nóng lên trong lòng thì vô cùng đắc ý.
     
    Phuongnhi0510 thích bài này.
  5. Vong Xuyên

    Bài viết:
    10
    CHƯƠNG 14: Lãnh Cung Phế Hậu (14).

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Bệ hạ___" Vân Nhiễm giọng mềm nhũn ghé sát vào người Yến Lan, đem cả người của mình hướng tới trên người hắn mà cọ. Bị khiêu khích khiến bụng dưới của Yến Lan bốc lên một đoàn lửa nóng dục vọng, hắn hơi thở dồn dập phun ra hơi nóng đè nén bên tai Vân Nhiễm: ' Yêu tinh câu nhân.'Cũng may hắn lực kiềm chế đủ mạnh nếu không chỉ sợ ngay lúc này liền muốn nàng.

    Ngồi bên cạnh phát hiện một cỗ hơi thở dục vọng khiến Minh Ly cả người đều không thoải mái, nàng bất động thanh sắc nhíu mày ghét bỏ xê ra xa, bất giác lại càng tiến gần bên cạnh Ngôn Tuyệt trong lòng lại âm thầm cảm thán 'dường như nam chủ thế giới này cũng chẳng hoàn mỹ như trong cốt truyện '. Chứng tỏ, mẹ tác giả dù bên trong cốt truyện có ưu ái nhân vật chính đi chăng nữa thì sau khi thế giới diễn hóa vẫn có sai lệch nhất định.

    Hành động của nàng hấp dẫn những ánh mắt của mọi người bên trong đại điện. Trong mắt bọn họ liền nghĩ đến nàng là bị hành động của phu quân mình tổn thương.

    Tổn thương ư? Chuyện cười gì vậy? Nàng là ghét bỏ được không? Thỉnh không cần áp đặt bất cứ suy nghĩ gì của bọn phàm nhân lên trên người nàng, nếu không nàng sẽ không nhịn được mà phá hủy tất cả.

    Hệ thống: .

    Nó đã không có gì để nói, ký chủ luôn muốn vượt rào phải làm sao? Online chờ, rất gấp!

    Chỉ có duy nhất một người bị hành động của nàng chọc cho vui vẻ cả người, nàng càng tiến tới gần hắn, một cỗ u hương nhàn nhạt như có như không từ trên người nàng truyền đến thấm vào ruột gan khiến ruột gan cồn cào hưng phấn. Từ ánh mắt đầu tiên thấy nàng tâm luôn bình tĩnh như nước từ trước cho đến nay trở nên nhộn nhạo, vì nàng nó nổi lên từng đợt mãnh liệt như muốn nói với hắn rằng ' là nàng, phải chiếm được nàng, nàng là lý do khiến ngươi tồn tại '.

    Ngôn Tuyệt cũng không thể hiểu vì sao, chỉ vừa thấy nàng cả người hắn đều thay đổi, nhưng thay đổi này hắn không có chán ghét mà có một loại mãnh liệt mong chờ.

    Vân Nhiễm tựa sát vào người Yến Lan giọng điệu mềm mại có ý tứ làm nũng: "Hoàng thượng__ Thần thiếp nghe nói Hoàng hậu nương nương tinh thông Cầm Kỳ Thi Họa không biết thần thiếp cùng tất cả mọi người ở đây có phúc thấy Hoàng hậu tài nghệ hay không?"

    Lời này của Vân Nhiễm không to cũng không có nhỏ nhưng cũng đủ truyền đến lỗ tai của tất cả mọi người làm mọi người ngẩng đầu lên ánh mắt hứng thú nhìn đến trên người Minh Ly. Những ánh mắt sáng rực chiếu đến trên người nàng mong chờ xem đệ nhất mỹ nhân Bắc Diệu sẽ biểu hiện tài hoa gì. Đã sớm nghe qua đệ nhất mỹ nữ Bắc Diệu mọi sự đều thông khiến ai nấy đều hứng trí bừng bừng mà mong chờ nhìn chằm chằm vào Minh Ly.

    Phía đối diện, bên trong sứ giả đoàn Bắc Diệu nam tử vừa nghe đến lập tức cau mày liếc nhìn hai người phía trên, chén rượu trong tay bị hắn siết chặt gần như muốn vỡ nát, nếu không phải trong trường hợp đặc biệt có các sứ giả ở đây hắn không ngại mà nổi giận đùng đùng ' Công chúa được sủng ái nhất Bắc Diệu há có thể mua vui như những kỹ nữ lầu xanh!'. Hắn muội muội nuông chiều từ nhỏ là hắn đầu quả tìm miếng thịt từ khi nào lại như lời của Vân Nhiễm mua vui, dù cho là yến hội cũng không được vừa định đứng lên liền thấy một đạo ánh mắt nhìn đến khiến hắn sửng sốt lại nghe đến Hoàng đế Đại Yến nói khiến hắn tức đến hộc máu.

    "Đúng vậy! Ngươi nếu không ngại thì ngươi cũng lên biểu diễn một chút đi." Lời trước là đáp ứng còn lời sau chính là ra lệnh hướng Minh Ly.

    Vân Nhiễm biết nếu Hoàng thượng ra lệnh thì nàng ta nhất định không thể không chấp nhận nếu không chính là tội khi quân, đây cũng là chỗ thông minh của Vân Nhiễm.

    Nhưng ai bảo Vân Nhiễm tìm tra, chọn ai không chọn lại chọn đúng Minh Ly một cái không theo lẽ thường an bài chứ!

    Lời này vừa ra khiến trong điện có người cao hứng có người mất hứng những đa số đều một bộ dạng xem kịch vui. Nếu đổi lại là bất cứ ai chắc đã tiến lên lấy lòng những ai nói này là nàng Minh Ly luôn không làm theo lẽ phải chứ.

    Xuy!

    "Nhưng Bổn đại.. ân, bổn cung ngại đâu." Yến Lan vừa dứt lời Minh Ly đặt chén rượu xuống cổ tay trắng nõn lục lạc bạc, đinh linh linh rung lên không thèm nhìn hắn một cái vô tình mà cự tuyệt.

    Sắc mặt Yến Lan nháy mắt âm trầm bão nổi, dường như hắn không nghĩ đến nàng lại cự tuyệt lời nói của hắn yêu cầu, hắn chính là hoàng đế cao cao tại thượng vậy mà lại bị một phế hậu nho nhỏ cự tuyệt mệnh lệnh, điều này khiến hắn không thể chấp nhận nổi.

    "Ngươi nói gì?" Yến Lan trên mặt gân xanh nổi lên, hắn lên ngôi còn chưa có ai dám không có hắn mặt mũi ngoài vị hoàng thúc đang ngồi chỗ kia. Mà nàng chính là đang chống đối hắn, hung hăng mà vả vào mặt hắn. Nếu không phải kiêng kỵ một tầng thân phận Bắc Diệu công chúa của nàng thì hắn ta đã không do dự kêu người lôi ra chém đầu.

    "Hoàng thượng~!" Vân Nhiễm thấy Yến Lan sắc mặt khó coi trong lòng liền cao hứng khi người gặp họa, tuy vậy nên ngoài nàng ta không chút biểu lộ nhẹ nhàng: "Người không nên sinh khí a, tỷ tỷ chỉ là nói đùa thôi đúng không tỷ tỷ."
     
    Phuongnhi0510jenykhuong thích bài này.
  6. Vong Xuyên

    Bài viết:
    10
    Chương 15

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Ngươi vừa gọi bổn cung là tỷ tỷ sao?" Minh ly nhìn nhìn khiến Vân Nhiễm cả người đều không khỏe, căn bản là từ trong đôi mắt của nàng Vân Nhiễm không nhìn đến ảnh ngược hơn nữa ánh mắt của nàng quá trầm tĩnh, đến nỗi làm Vân Nhiễm dần có cảm giác không đúng dường như nàng sắp nói gì đó khiến Vân nhiễm bất an đừng hỏi vì sao nàng ta lại cảm thấy như vậy, tất cả đều là trực giác, người xưa nói trực giác của nữ nhân luôn đúng.

    Và đúng thật là không sai, lời tiếp theo của Minh Ly làm Vân nhiễm hận không có cái lỗ nào để chui vào.

    Giữa đại điện rộng lớn vang lên thanh âm của Minh Ly không cao cũng không quá thấp nhưng lại truyền đến khắp nơi trong đại điện: "Bổn cung nhớ, ta là cái nữ nhi duy nhất của Bắc Diệu, hơn nữa.." Minh Ly nâng lên chén rượu nhấp một ngụm nhỏ lại nói tiếp: "Ta không có muội muội còn so với chính mình còn đại."

    Bá!

    Lời của Minh Ly vừa rơi xuống làm khuôn mặt vốn được trang điểm tỉ mỉ đỏ lên giống như một bạt tai hung hăng mà vỗ lên mặt nàng ta, cả khuôn mặt Vân Nhiễm đỏ đến mức nhỏ ra máu, nàng ta xấu hổ đến mức đầu cúi xuống cơ hồ là chôn đến trên ngực không dám ngẩng đầu.

    Ai ngờ cái kia không ấn theo kịch bản ra bài chứ!

    Phụt!

    Phía dưới chỗ Cửu vương gia truyền đến âm thanh, thì ra hắn đang dốc đến trong miệng một ngụm rượu thì bị lời nói của Minh Ly cấp phun ra.

    Khụ khụ. Giơ lên nắm tay hắn ho khan một tiếng kinh ngạc nhìn Minh Ly lại nhìn Vân Nhiễm lúc sau mới tán đồng gật gật đầu: "Đúng là so ra còn đại!"

    Người xưa nói: "Người nói đi không bằng kẻ nói lại", Yến Cuur câu nói này một lần nữ hung hăng mà vỗ đến trên mặt Vân Nhiễm làm khuôn mặt nàng ta một trận xanh lại một trận trắng.

    Yến Lan lúc này nhíu mày nhìn cái này đệ đệ, cho dù thế nào thì Vân Nhiễm cũng là phi tần của hắn lại bị cái này đệ đệ cười nhạo, đây không phải gián tiếp cười nhạo hắn sao. Tuy trong lòng đối Yến Cửu bất mãn nhưng ai bảo hắn một cái đệ đệ thân sinh của hắn chứ, hơn nữa cái này đệ đệ lại không muốn làm đế chỉ muốn làm một cái nhàn tản vương gia không uy hiếp đến hắn ngôi vị, nếu không hắn cũng để hắn đến bây giờ còn tồn tại cho dù có là một mẹ sinh ra. Đây cũng là điều Yến Cửu không cố kị hoàng thượng, bởi vì hắn hiểu được chính mình muốn cái gì.

    Vân Nhiễm lúc này thân mình đã khó chịu đến cực điểm, trong lòng nàng ta oán niệm lại càng sâu hận không thể bóp chết cái kia tiện nữ nhân.

    Nếu ánh mắt có thể hóa thực thể giết người, Minh Ly nghĩ nàng không biết đã chết không biết bao nhiêu lần.

    "Hoàng thượng, thần thiếp chẳng qua vừa mới nhập cung muốn quan hệ tốt với tỷ.." không nói hết giọng nàng ta đã nghẹn ngào, nàng ta tổng không thể xưng Minh Ly là tỷ tỷ, còn xưng đó không phải chính là vả mặt nàng ta sao?

    "Không ngờ hoàng hậu nàng.."

    Mỹ nhân khóc khiến người không thể không đau lòng hơn nữa đây còn là một cái đại mĩ nhân chứ. Yến Lan ôm lấy nàng ta vào lòng, ánh mắt của hắn quét đến trên người Minh Ly mang theo hơi lạnh.

    "Hoàng thượng, ngươi ánh mắt kia là có ý tứ gì? Nàng ta vốn dĩ liền so với ta còn đại đó là điều ai cũng có thẻ nhìn ra, hoặc là.. ta nên một cái trên danh nghĩa hoàng hậu Đại Yến nên giống như những cái ca cơ vũ nữ kia đi lên uốn éo lắc mông giúp nhân gia mua vui? Ân!" Minh Ly mặt không đổi sắc mà chất vấn Yến Lan.

    Yến Lan: Còn có thể hảo hảo nói chuyện sao? Ngươi đã nói đến như thế bảo ta làm sao trả lời, trong lòng Yến Lan phun tào nhưng sắc mặt bên ngoài không đổi tuy rằng gân xanh trên trán hắn đang nhảy lên giống như đang khiêu vũ và khuôn mặt dần đen như đáy nồi.

    "Ngươi" Yến Lan bị nàng khí đến không thèm quan tâm đang ở trước sứ thần các nước mà phất tay áo bỏ đi

    "Ngươi vừa gọi bổn cung là tỷ tỷ sao?" Minh ly nhìn nhìn khiến Vân Nhiễm cả người đều không khỏe, căn bản là từ trong đôi mắt của nàng Vân Nhiễm không nhìn đến ảnh ngược hơn nữa ánh mắt của nàng quá trầm tĩnh, đến nỗi làm Vân Nhiễm dần có cảm giác không đúng dường như nàng sắp nói gì đó khiến Vân nhiễm bất an đừng hỏi vì sao nàng ta lại cảm thấy như vậy, tất cả đều là trực giác, người xưa nói trực giác của nữ nhân luôn đúng.

    Và đúng thật là không sai, lời tiếp theo của Minh Ly làm Vân nhiễm hận không có cái lỗ nào để chui vào.

    Giữa đại điện rộng lớn vang lên thanh âm của Minh Ly không cao cũng không quá thấp nhưng lại truyền đến khắp nơi trong đại điện: "Bổn cung nhớ, ta là cái nữ nhi duy nhất của Bắc Diệu, hơn nữa.." Minh Ly nâng lên chén rượu nhấp một ngụm nhỏ lại nói tiếp: "Ta không có muội muội còn so với chính mình còn đại."

    Bá!

    Lời của Minh Ly vừa rơi xuống làm khuôn mặt vốn được trang điểm tỉ mỉ đỏ lên giống như một bạt tai hung hăng mà vỗ lên mặt nàng ta, cả khuôn mặt Vân Nhiễm đỏ đến mức nhỏ ra máu, nàng ta xấu hổ đến mức đầu cúi xuống cơ hồ là chôn đến trên ngực không dám ngẩng đầu.

    Ai ngờ cái kia không ấn theo kịch bản ra bài chứ!

    Phụt!

    Phía dưới chỗ Cửu vương gia truyền đến âm thanh, thì ra hắn đang dốc đến trong miệng một ngụm rượu thì bị lời nói của Minh Ly cấp phun ra.

    Khụ khụ. Giơ lên nắm tay hắn ho khan một tiếng kinh ngạc nhìn Minh Ly lại nhìn Vân Nhiễm lúc sau mới tán đồng gật gật đầu: "Đúng là so ra còn đại!"

    Người xưa nói: "Người nói đi không bằng kẻ nói lại", Yến Cuur câu nói này một lần nữ hung hăng mà vỗ đến trên mặt Vân Nhiễm làm khuôn mặt nàng ta một trận xanh lại một trận trắng.

    Yến Lan lúc này nhíu mày nhìn cái này đệ đệ, cho dù thế nào thì Vân Nhiễm cũng là phi tần của hắn lại bị cái này đệ đệ cười nhạo, đây không phải gián tiếp cười nhạo hắn sao. Tuy trong lòng đối Yến Cửu bất mãn nhưng ai bảo hắn một cái đệ đệ thân sinh của hắn chứ, hơn nữa cái này đệ đệ lại không muốn làm đế chỉ muốn làm một cái nhàn tản vương gia không uy hiếp đến hắn ngôi vị, nếu không hắn cũng để hắn đến bây giờ còn tồn tại cho dù có là một mẹ sinh ra. Đây cũng là điều Yến Cửu không cố kị hoàng thượng, bởi vì hắn hiểu được chính mình muốn cái gì.

    Vân Nhiễm lúc này thân mình đã khó chịu đến cực điểm, trong lòng nàng ta oán niệm lại càng sâu hận không thể bóp chết cái kia tiện nữ nhân.

    Nếu ánh mắt có thể hóa thực thể giết người, Minh Ly nghĩ nàng không biết đã chết không biết bao nhiêu lần.

    "Hoàng thượng, thần thiếp chẳng qua vừa mới nhập cung muốn quan hệ tốt với tỷ.." không nói hết giọng nàng ta đã nghẹn ngào, nàng ta tổng không thể xưng Minh Ly là tỷ tỷ, còn xưng đó không phải chính là vả mặt nàng ta sao?

    "Không ngờ hoàng hậu nàng.."

    Mỹ nhân khóc khiến người không thể không đau lòng hơn nữa đây còn là một cái đại mĩ nhân chứ. Yến Lan ôm lấy nàng ta vào lòng, ánh mắt của hắn quét đến trên người Minh Ly mang theo hơi lạnh.

    "Hoàng thượng, ngươi ánh mắt kia là có ý tứ gì? Nàng ta vốn dĩ liền so với ta còn đại đó là điều ai cũng có thẻ nhìn ra, hoặc là.. ta nên một cái trên danh nghĩa hoàng hậu Đại Yến nên giống như những cái ca cơ vũ nữ kia đi lên uốn éo lắc mông giúp nhân gia mua vui? Ân!" Minh Ly mặt không đổi sắc mà chất vấn Yến Lan.

    Yến Lan: Còn có thể hảo hảo nói chuyện sao? Ngươi đã nói đến như thế bảo ta làm sao trả lời, trong lòng Yến Lan phun tào nhưng sắc mặt bên ngoài không đổi tuy rằng gân xanh trên trán hắn đang nhảy lên giống như đang khiêu vũ và khuôn mặt dần đen như đáy nồi.

    "Ngươi" Yến Lan bị nàng khí đến không thèm quan tâm đang ở trước sứ thần các nước mà phất tay áo bỏ đi
     
    Phuongnhi0510 thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 20 Tháng mười một 2019
  7. Vong Xuyên

    Bài viết:
    10
    CHƯƠNG 16: Lãnh Cung Phế Hậu (16).

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Không khí trong điện vô cùng xấu hổ, tất cả mọi người đều không dám thở mạnh sợ chuốc họa vào thân. Hoàng thượng bị hoàng hậu mềm cứng không ăn khí cho cả người đều là mùi thuốc súng, bây giờ kẻ nào đụng liền xong đời. Sứ thần các nước cũng vô cùng xấu hổ ngồi đó không biết nên tiếp tục ngồi hay đứng dậy cáo từ.

    "Hoàng hậu hảo cường hãn!" phía sau Xuân Đào âm thầm giơ ngón cái hướng công chúa nhà mình.

    Ngôn tuyệt bên cạnh cũng không nhịn được khóe môi khẽ giật giật trong lòng lại rạo rực lên ' hảo thú vị '.

    Đang trong lúc căng thẳng, một đạo giọng nói trầm thấp mà từ tính vang lên: ' Nếu không có việc gì nữa thì mọi người giải tán.'.. ân phải nói là tiếng trời rơi xuống khiến trong lòng mọi người vui vẻ hận không thể lập tức rời đi.

    "Hoàng thúc đã nói vậy thì tất cả mọi người giải tán đi." Hắn cũng không thể nói không được rời đi, hơn nữa hắn cho dù có ngốc đi chăng nữa cũng thấy được không khí trong đại điện vô cùng miễn cưỡng cũng không thể ép đại gia cùng nhau ở lại được.

    Yến hội kết thúc trong không vui, hoàng thượng phất tay áo rời đi trong tiếng hô của văn võ bá quan: ' Cung tiễn hoàng thượng!'

    Hoàng thượng rời đi nhưng không khí trong đại điện cũng không vì hắn rời đi mà cuốn đi theo. Hơn nữa, còn có vị Thân vương cùng hoàng hậu đang ngồi kia cho nên cũng không ai nhúc nhích.

    "Không phải bảo giải tán sao? Sao tất cả còn ngồi ở kia?" Minh Ly đặt chén rượu xuống nhìn khắp nơi trong đại điện.

    Hoàng hậu và Thân vương còn ngồi kia ai dám đi? Bọn họ đầu còn chưa muốn dọn nhà đâu.

    Minh Ly chân trước rời đi, Ngôn Tuyệt chân sau liền đuổi kịp hai người sóng vai cùng đi ra ngoài, mọi người đến bây giờ mới dám thở mạnh bất chợt mới cảm thấy sau lưng đã ướt đẫm trong lòng cũng thầm than ' không hổ là hoàng hậu, khí thế át luôn cả hoàng thượng đến nỗi hoàng thượng còn không làm được gì nàng bị nàng khí cho tức giận phẩy áo rời đi.

    "Công chúa xin dừng bước!" Luôn sóng vai đi bên cạnh bỗng nhiên Ngôn Tuyệt lên tiếng khiến Minh Ly nghi hoặc dừng lại nhìn chằm chằm lấy hắn.

    "Thân vương gia đây là có chuyện gì sao?"

    Bị Minh Ly nhìn chằm chằm khiến Ngôn Tuyệt cả người đều trong trạng thái vô cùng khẩn trương, bàn tay trong ống áo buông ra nắm vào đến nỗi nhăn nhúm mà hắn không hay biết, bên vành tai bò lên một mạt hồng nhạt thoạt nhìn vô cùng đáng yêu nhìn nàng cả buổi cũng không nói được câu gì.

    Nhìn đến vành tai hồng nhạt đang dần nóng lên sấn cả khuôn mặt nam nhân càng thêm.. ân đáng yêu.

    Đúng vậy, là đáng yêu!

    Cho nên, Minh Ly làm ra một hành động.. hành động này khiến Xuân Đào luôn hầu hạ bên cạnh nàng mấy ngày hôm nay và tùy tùng cùng vô số ám vệ đang lẩn trông tối âm thầm bảo hộ chủ tử nhà mình há hốc mồm.

    Tuy chiều cao của Minh ly kém Ngôn Tuyệt nhưng hình ảnh nàng nắm lấy cằm hắn giơ lên.. ân, rất là khí phách.. trên môi nàng còn treo lên ý cười mang theo tà khí. Có lẽ hiện tại Minh Ly còn chưa ý thức được, trước mặt nam nhân này là một sự khác biệt trong mắt nàng.

    Trong đầu của Xuân Đào liền vang lên những tiếng chuông cảnh báo ' thôi xong, công chúa đùa giỡn ác ma đội lốt thiên sứ '.

    Còn đám ám vệ và tên tùy tùng bên kia không mưu mà hợp có một suy nghĩ ' chủ tử bị người đùa giỡn ', chuyện này có thể khiến bọn họ đang ngủ mà bật cười cả năm. Chưa kịp cao hứng liền bị một ánh mắt quyét đến khiến cả đám hận không thể tìm cái lỗ chui vào trốn đi. Chủ tử ghi hận, bọn họ khó sống a__.

    (Tiểu bình luận trường:

    Tiểu tiên nữ: Ám vệ không phải đều là những người mặt vô biểu tình, giết người không chớp mắt, máu lạnh vô tình sao?

    Ám vệ: Ân, đúng vậy.

    Tiểu tiên nữ: Vậy tại sao ta lại nghe ra đâu đó cái giọng bán manh?

    Ám vệ: !

    Ngôn Tuyệt: Không liên quan đến ta)

    Ngôn Tuyệt xấu hổ ho khan một tiếng, hắn vậy mà bị nàng đem ra đùa giỡn. Lại nhìn đến nụ cười đầy tà khí của nàng khiến hắn ngây ngẩn tim đập rộn ràng. Thấy hắn có vẻ đáng yêu như vậy trong lòng Minh Ly nổi lên một ý nghĩ trêu đùa hắn: ' Sao không nói gì? Hoặc là vì ta đã phi lễ với ngươi nên bây giờ ngươi đang tính toán làm ta chịu trách nhiệm? Hửm!'.

    Mắt hắn bỗng sáng lên, chủ ý này cũng không tệ, thế là một câu kinh thế hãi tục từ trong miệng Ngôn Tuyệt phát ra: ' Ân, nếu không thì ngươi chịu trách nhiệm với ta đi.'

    Âm thanh vỡ nát vang lên.

    Chủ tử đây là bị đứt cọng dây thần kinh nào?

    Chủ tử đây là hàng giả, mau đổi chủ tử cao quý lãnh diễm, ác ma máu lạnh vô tình về đây, người nam nhân trước mặt bọn họ là ai? Bọn họ không quen.

    Nhất định là chủ tử đã bị tráo đổi, mau đi tìm về.

    Mặc cho âm thanh trong lòng bọn họ có tan nát vỡ vụn thì hắn cũng không thèm bận tâm, lão bà nơi đây còn không truy có kẻ ngốc mới để phần cho kẻ khác truy.

    Nụ cười trên môi Minh Ly càng sâu, đôi mắt đen không thấy đáy lập lòe màu kim bạc tròng mắt khiến hắn như bị hút vào thật sâu.
     
    Phuongnhi0510 thích bài này.
  8. Vong Xuyên

    Bài viết:
    10
    CHƯƠNG 17: Lãnh Cung Phế Hậu (17).

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Ngươi bảo sao?"

    Nhìn vào sâu trong mắt nàng cả người hắn đều vang lên ân thanh khát vọng, một cỗ như có như không quen thuộc từ sâu trong linh hồn khiến hắn vô cùng hưng phấn, trong giọng noi cố ý đè thấp chỉ hai người nghe rõ: ' Ta nói, ngươi phải chịu trách nhiệm với ta.'

    "Nhân loại! Ngươi chắc chứ?" tròng mắt màu bạc cùng kim sắc lập lòe nhanh rồi biến mất không ai có thể bắt gặp nheo lại nguy hiểm.

    "N!'Lúc này Ngôn Tuyệt đã hồi phục lại tinh thần hắn chợt sửng sốt một chút sau đó là mừng như điên, hắn không ngờ nàng lại cho hắn kinh hỷ lớn như vậy. Cứ nghĩ đời này cứ vậy mà một mình trải qua.. không ngờ một ngày hắn lại cảm nhận được từ sâu trong linh hồn rung động.

    Ngón tay Minh Ly mang theo một cổ lạnh lẽo dừng ở giữa hai đầu lông mày Ngôn Tuyệt, hơi lạnh dường như ngấm vào xương máu, lạnh đến mức hắn cứ nghĩ rằng mình sẽ không trụ được thì cỗ lạnh lẽo kia đã rời đi trên người hắn. Một lúc sau hắn mới chợt nhận ra thì nàng đã dời bước đi xa, bên tai vẫn nghe thấy giọng nàng đầy tà khí như đang ở ngay bên cạnh phun vào tai hắn: ' Nhớ kỹ lời ngươi nói!'

    Hắn có chút ngốc nhìn bóng nàng đã khuất trong lòng thì rối rắm, nàng đây là chịu trách nhiệm hay không nha. Nhưng nàng không nói thì hắn có thể tự cho là đúng rằng nàng chấp thuận, vì vậy đám ám vệ nhìn thấy chủ tử nhà bọn hắn trên miệng bò lên một nụ cười.

    Chủ tử cười! Hắn vậy mà cười!

    Anh, anh, anh.. Thật đáng sợ! (Bà tác giả, ngươi mau trả lại chủ tử cao quý lãnh diễm trước kia cho chúng ta, nam nhân đang cười kia là ai? Bọn ta không quen)

    Tên tùy tùng đi theo bên cạnh nuốt nuốt nước miếng tiến lên: ' Chủ tử, người đã đi xa nga___.'Hắn chính là cánh tay phải đắc lực của chủ tử, ngày thường hắn cũng cậy sủng mà kiêu thỉnh thoảng gan to bằng trời mà khiêu khích chủ tử một hai câu. Kết quả bị chủ tử ném vào xà quật giở chết giở sống mới bò được ra. Nghĩ đến đây, bọn ám vệ nhìn hắn bằng ánh mắt thương hại trong lòng không hẹn mà cùng điểm cho hắn một ngọn nến.

    Bị giọng điệu của hắn làm nụ cười như gió xuân trên môi Ngôn Tuyệt bỗng dưng trở nên trầm xuống: ' Một tháng!'. Giọng trầm mà lạnh vang lên khiến tên tùy tùng sợ vỡ mật sắc mặt xanh trắng trong lòng ngao ngao kêu to oan uổng.

    Ám vệ đồng thời mà vuốt mặt nhìn phó bộ dạng của hắn như muốn nói ' biết vậy chẳng làm '. Chưa kịp cao hứng khi người gặp họa, giọng Ngôn Tuyệt trầm thấp vang lên: ' Sao chép kinh thư một ngàn lần, mỗi người.'khiến đám ám vệ oa oa kêu to, có ai đương ám vệ như bọn họ không chứ mỗi lần bị phạt đều phạt sao chép kinh thư, trong đám bọn họ chỗ này có người đã chép đến mức nhắm mắt cũng có thể thuận lý thành chương mà viết ra.

    Thật là bi kịch cho số khổ ám vệ! Trong lòng không ngừng cảm thán, tự điểm cho chính mình một ngọn nến.. lại điểm thêm một ngọn nữa..

    - _ _ _

    Bên này sau khi trở về đến lãnh cung, Xuân Đào vẫn chưa thoát ra khỏi nỗi kinh sợ, công chúa nhà nàng vậy mà đi trêu chọc hoàng thúc của hoàng thượng. Ở trong cái vòng quyền lực này ai mà chưa nghe danh máu lạnh vô tình, sát nhân cuồng ma.. của hắn chứ..

    Càng nhìn công chúa nàng lại càng sầu thúi ruột a__

    Nhìn rồi lại thở dài, rồi lại nhìn.. lại thở dài, giống như oán phụ chờ chồng một bộ dạng u oán khiến Minh Ly nhìn đến cũng cảm thấy khó chịu.

    " Ngươi không thể thu lại phó bộ dạng như tiểu oán phụ kia sao?'Minh Ly nhướng nhướng mày vừa bực vừa buồn cười nhìn Xuân Đào.

    Bộ dạng tiểu oán phụ? Xuân Đào sửng sốt khi nghe Minh Ly ví như tiểu oán phụ, khuôn mặt nhỏ của nàng đỏ lên nhăn nhúm lại, giọng nàng lại càng thêm khoa trương: ' Công chúa, ta đây không phải là đang lo lắng cho người sao?'

    "Tại sao lại phải lo lắng? Ta cũng chưa có làm gì đâu." Minh Ly đuôi lông mày khẽ nhếch tỏ vẻ không sao, một cái biểu dạng ' Nàng còn chưa có làm gì nha '.

    "Công chúa, ngài không thể nói như không có chuyện gì như vậy. Trên đại điện người trực tiếp cự tuyệt hoàng thượng chọc cho hắn tức điên cả người, đã vậy vừa mới đây người lại đi đùa giỡn vị kia, người không biết vị kia có bao nhiêu.." đáng sợ.. đương nhiên điều này nàng không dám thốt ra.

    Còn muốn tung ra một tràng nữa nhưng khi thấy khuôn mặt của Minh Ly trầm xuống khiến Xuân Đào lời chuẩn bị nói ra chặn ngang ngay cổ họng phun ra không được mà nuốt vào lại khó chịu, Minh Ly lúc này khiến cho Xuân Đào mạc danh cảm nhận được sợ hãi.

    Trong tiềm thức này vẫn luôn biết sau đêm kia công chúa hiện tại và trước kia không giống nhau, nếu không phải vẫn luôn hầu hạ bên cạnh công chúa thì nàng đã nghĩ đây là hàng giả, công chúa bị đánh tráo.

    Bởi vì, ngoài túi da hoàn toàn không thay đổi gì nhưng tính cách công chúa lại đại biến chuyển.. mấy ngày hầu hạ công chúa gần đây, nàng lại cảm thấy công chúa như bây giờ vô cùng tốt, ngoài thói ưa sạch sẽ đến nghiêm trọng ra thì Xuân Đào vẫn cảm thấy rất tốt. Sẽ không như trước kia ngồi thẫn thờ một mình ưu sầu thở dài thở ngắn.

    Cũng may chiếc giường xa hoa lộng lẫy của Minh Ly sẽ được nàng thu vào nếu không Xuân Đào sẽ bị dọa đến hôn mê, bên trong lãnh cung cũ kỹ đến mục nát tự dưng xuất hiện một trương giường nằm xa hoa không chỉ Xuân Đào mà cả những người khác sẽ cho rằng nơi đây không sạch sẽ.. sẽ mời đạo sĩ.. làm rùm beng lên.. lại ồn ào.. lại sảo đến nàng, nói chung chính là phiền.
     
    Phuongnhi0510 thích bài này.
  9. Vong Xuyên

    Bài viết:
    10
    CHƯƠNG 18: Lãnh Cung Phế Hậu (18).

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ở hoàng cung mấy ngày Minh Ly cũng không có gặp lại Ngôn Tuyệt, mà nàng lúc này đang đau đầu vắt óc nghĩ làm sao thoát khỏi hoàng cung. Đối với nàng thoát khỏi hoàng cung so với ăn bánh càng dễ dàng, nhưng vấn đề lớn ở đây là.. cô bé ngốc Xuân Đào a___

    Nàng cũng không thể bỏ lại một mình nàng ấy mà chạy thoát thân a__.

    Thế là đêm hôm khuya khoắt, một bóng dáng màu đỏ lăng không mà rời đi hoàng cung. Ánh trăng trong trẻo lạnh lùng, bóng đỏ chớp động nhất địa ám ảnh mê tung.. Ngọn cây trong gió nhẹ nhàng vũ động vang lên tiếng xào xạc, ngọn gió tươi mái lùa vào trên người làm cho cảm thấy thoải mái, từ phía xa truyền đến tiếng nước chảy cũng làm không khí có thêm một phần ướt át.

    Đêm ở Đại Yến rất sáng, nhà cửa nối nhau san sát được ánh trăng bao phủ như được mạ lên một lớp vàng dịu nhẹ. Trên đường rộng lớn yên tĩnh còn nghe được tiếng la của phu canh cầm đồng gõ cảnh báo: ' Trời hanh vật khô, cẩn thận củi lửa.'

    Sau mỗi tiếng hô là một lần gõ làm cả con đường càng thêm náo động. Phu canh nhìn lên trên dãy nhà trước mặt, chợt thấy một đoàn màu đỏ lăng không mà bay trên trời. Dưới ánh trăng sáng tỏ, màu đỏ càng thêm quỷ dị giữa trời đêm.

    "Choeng."

    Chiêng đồng rơi xuống đất phát ra âm thanh đinh tai nhức óc. Phu canh sợ tới mức run run hai tròng mắt trắng dã.

    "Có quỷ a!" Thanh âm sợ hãi thê lương phá tan sự yên tĩnh vốn có của màn đêm, không thèm nhặt lên chiêng đồng hắn bò dậy một mạch chạy thẳng chốc chốc lại té ngã trên đường.

    Đã đi xa, Minh Ly nghe được môi khẽ nhếch lên nở nụ cười tà tứ không thôi. Không cần nghĩ cũng biết, ngày mai trên đường lại lưu truyền ' dưới chân thiên tử có nữ quỷ ' đầu đề này khiến mọi người bàn luận hồi lâu.

    [ Ký chủ..] hệ thống có chút do dự không nói.

    "Sao vậy, từ khi nào học được cái kiểu ấp úng không nói?'Minh Ly dừng lại có chút nghi hoặc, từ khi nào hệ thống lại có kiểu nói chuyện lập lờ như vậy.

    [..] Hệ thống bỗng nhiên muốn ho khan, bây giờ thì nó cuối cùng cũng hiểu tại sao con người sẽ ho khan.. để che đi xấu hổ, nó cũng cảm thấy ngại thay ký chủ nga__

    [ Ngươi đang đi đâu sao? ] hệ thống thử dò hỏi.

    " Ân, đương nhiên là.. "Nàng đương nhiên là đi đến.. Nhưng dường như có gì đó sai sai.

    [ Cô không cảm thấy quanh đây quen thuộc sao? ] nó vui sướng mà chờ đợi ký chủ ngượng ngùng.

    Nghe hệ thống nói vậy Minh Ly mới phát hiện chỗ sai là ở đâu. Nãy giờ nàng là đang đi vòng a__

    [ Cô sẽ không là cái lộ si đi? ]

    " Mi nói sao?'giọng Minh Ly lạnh xuống, trước kia muốn đi đến nơi nào sẽ có kẻ đưa nàng đi còn không chính là trực tiếp xé rách hư không đi vào là đến nơi, đến nơi này vị diện áp chế nên nàng không thể tùy ý mà mở thông đạo.. lại không ngờ rằng.. nàng lại là một cái lộ si, thật là mất mặt.

    "Chỉ tại trời tối quá mà thôi." Cho dù là lộ si Nàng cắn chết không nhận ai dám áp lên người nàng.

    [ Ta để ý cô đã đi qua đoạn đường này mấy lần rồi, chỗ kia là chỗ ngươi thấy tên phu canh thấy chiêng đồng đang nằm ngay đơ trên đường kia không? ] hệ thống không ngừng tự tìm đường chết.

    Hệ thống chết tiệt, thấy nàng đi qua đi lại mấy lần rồi mới nhắc. Hừ! Mi nên cầu mong sẽ không rơi vào tay ta.

    Hệ thống bỗng nhiên thấy lạnh căm toàn cục bộ, ký chủ sẽ không có ý nghĩ xấu xa gì đối với nó chứ?

    Hệ thống nước mắt đầy mặt.

    Vì sao nó lại gặp phải ký chủ đáng sợ như vậy, nó có thể bãi công sao?

    Nó là hệ thống, nó cũng có cá tính đấy nhé!

    Đối với đang bất mãn hệ thống Minh Ly đã quá quen, vốn chỉ là hệ thống nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ bán manh, cũng sẽ mê trai lại còn bất mãn cho nên.. tỷ đã quen.

    * * *

    Phủ thân vương, bên trong thư phòng.

    Bóng dáng nam nhân thon dài đứng bên cửa sổ nghe ám vệ bẩm báo.

    "Chủ tử, vị kia đang ở ngay bên ngoài." Vị kia ở đây ám vệ chỉ chính là Minh Ly, không biết nửa đêm nàng làm gì mà đi đến đây. Nếu nói này tìm chủ tử bọn họ cũng không tin, bởi vì đây đã là lần thứ ba nàng vòng tới đây rồi.

    Ngôn Tuyệt ' nga ' một tiếng nhướn mày phân phó ám vệ đi ra mời Minh Ly vào.

    Minh Ly có chút mộng bức nhìn thân ảnh đang ngồi, nàng không đợi hắn mở miệng mời liền đi lại ngồi xuống rất tự nhiên mà cầm lấy chung trà trên bàn mà uống xuống một ngụm. Hương vị nhàn nhạt, độ ấm thích hợp theo cổ họng chui vào bụng khiến cả người nàng thoải mái.

    Trên tay trống trơn làm Ngôn Tuyệt ngơ ngẩn, không chỉ hắn mà trong tối ám vệ cũng há hốc miệng. Đồ của chủ tử từ khi nào người ngoài có thể động vào, diều khiến bọn họ rớt cằm chính là chủ tử không có tức giận như trong tưởng tượng mà ngược lại hắn vui vẻ ra mặt.

    Nhìn nam nhân như tắm trong gió xuân, tập thể ám vệ: '..'bọn họ đã dần quen, từ khi chủ tử gặp nàng tập thể ám vệ tỏ vẻ đã dần quen với một chủ tử hoàn toàn mới.
     
    Phuongnhi0510 thích bài này.
  10. Vong Xuyên

    Bài viết:
    10
    CHƯƠNG 19: Lãnh Cung Phế Hậu (19).

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đây là lần gặp đầu tiên sau ngày hôm đó. Hai người cứ vậy ngồi mà không nói gì làm bọn ám vệ trong tối không ngừng hóng hớt. Ngôn Tuyệt thì không nghĩ ra nên mở lời thế nào, Minh Ly thì còn rối rắm đến việc hắn có biết nàng đã là vòng thứ mấy để đến đây hắn sẽ không nghĩ nàng là cái lộ si chứ.. thật mất mặt a__ Tuy trong lòng đang không ngừng y y nha nha nhưng ngoài mặt Minh Ly vẫn là một phó bộ dạng khóe môi treo lên ý cười nhàn nhạt.

    Ngoài trời, ánh trăng vẫn sáng rõ như ban ngày, gió thổi lá cây vang lên sàn sạt bỗng dưng Minh Ly chợt đứng vụt lên khiến Ngôn Tuyệt cũng bị hành động của nàng làm cho giật mình.

    Nàng vậy mà quên chính sự, còn không nhanh trời liền phải sáng mà tính nàng một khi đã quyết thì nhất định phải làm ngay.

    "Ừm, ngươi có thể kêu người đưa cái kia trong cung ra tới sao?" Dù sao hắn cũng sẽ là người của nàng, kêu hắn làm một chút có lẽ cũng chả sao đâu.

    Ngôn Tuyệt bị xưng hô của nàng buồn cười, mệt nàng nghĩ ra ' cái kia ' tiểu nha hoàn nghe thấy chắc khóc ngất mất.

    Hoàng cung Đại Yến chú định một đêm này không yên bình, từ bên lãnh cung truyền đến từng hồi lửa lớn, thế lửa lớn mạnh không thể dập tắt nổi. Một đêm này cung nhân trong cung tất bật dập lửa mãi đến hừng đông lửa lớn khi đã đốt tất cả mọi thứ thành tro bụi mới dừng lại.

    Dù vậy, bên trong tẩm điện của Yến Lan đang diễn ra cảnh xuân phơi phới không phù hợp thiếu nhi xem, khi nghe đến tin lãnh cung bị thiêu rụi không còn gì thì trong mắt hắn cũng chỉ có xẹt qua một tia bất mãn một chút. Dù gì vị kia trong lãnh cung cũng là một cái đại mỹ nhân, cứ như vậy chết đi thì thật là uổng.

    Vân Nhiễm nằm trên giường rống trong mắt lóe lên vui sướng. Không ngờ nàng còng chưa ra tay mà tiện nhân kia đã chết cháy, bất quá chết như vậy cũng không làm trong lòng Vân Nhiễm tan đi ghen ghét một trương khuôn mặt kia của tiện nhân kia.

    Đám cháy ở lãnh cung không điều tra được nguyên nhân, tất cả đã cháy thành tro thì còn điều tra được gì. Mọi người đều suy đoán nguyên nhân dẫn đến đám cháy nhưng tất cả đều cho rằng có lẽ là do cung nữ khi đi ngủ quên dập tắt đền khiến lửa bén lên vải rồi cháy lan cả tòa lãnh cung. Ai chẳng biết tòa lãnh cung này đã mục nát đến không chịu được bị đốt thành tro cũng là đương nhiên.

    Điều kì lạ là, thái tử Bắc Diệu quốc cũng không có chất vấn hoàng thượng về cái chết của hoàng hậu, dù gì nàng cũng là muội muội của hắn là vị công chúa được sủng ái nhất Bắc Diệu. Điều này khiến tất cả mọi người không ngừng đoán già đoán non điều bí ẩn phía sau hành động này của hắn.

    Mà lúc này trong miệng mọi người nhân vật chính đang ngồi nhàn nhã ở trong đình bên trong phủ Thân vương, xung quanh là những bụi trúc tía đong đưa đón gió. Phía xa kia là dãy núi giả, xa hơn nữa là hồ sen với đủ loại Cẩm lý dưới ánh trăng như mạ lên một tầng ánh sáng vô cùng làm người thích.

    Xuân Đào đứng phía sau Minh Ly cả người đều mộng bức, nàng đêm qua không phải còn ngủ bên trong lãnh cung sao? Sao lúc tỉnh lại liền ở đây rồi, trên hết tiểu thư nhà nàng kia phó bộ dạng hận không thể nằm trườn trên bàn đá kia là sao?

    Nàng vừa tỉnh lại ở một nơi vô cùng xa lạ, cả người đang trong trạng thái mơ mơ màng màng liền bị tiểu thư túm lại đây chỉ bảo nàng vệ sinh sạnh sẽ nơi này, mỹ danh nói ; "Ta ở hấp thu tinh hoa nhật nguyệt."

    Hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt? Không phải chỉ có yêu quái mới hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt thôi sao?

    Nàng còn có thể nói thế nào a?

    Vì thế trong phủ Thân vương liền nhộn nhịp hẳn lên, bọn hạ nhân được lệnh cấp khách quý của chủ tử sát sạch sẽ đình viện kia, phải sát đến nỗi bóng loáng sạch tinh đến nỗi Xuân Đào nhìn đến không nhịn được mà cảm thán. Lại trải thêm tầng tầng lớp lớp thảm lông hồ li quý giá dù gì thời tiết còn se lạnh, một cái không cẩn thận liễn sẽ bị cảm lạnh.

    Nhưng dù như vậy, Minh Ly vẫn nhíu mày. Nếu không phải ở đây không tiện nàng đưa ra một số thứ thì nàng làm sao lại phải nhìn đến cái thứ lông hôi hám lại là nơi sản xuất ra những thứ ghê tởm kia. Nghĩ đến đây cả người Minh Ly đều cảm thấy khó chịu đến buồn nôn, nàng nghĩ muốn hủy đi nó.

    Nếu có người biết suy nghĩ của Minh Ly bây giờ sẽ hận không thể phun tào nàng một trận. Lông hồ li giá trị liên thành, cả tứ quốc chỉ có một tấm duy nhất chủ tử nhạ bọn họ không nói hai lời sai người đem đến đây dùng làm thảm trải vậy mà nàng còn chê? Cái gì thì nàng sẽ vừa lòng a? Tâm thật đau a!

    Lại nhìn đến ánh mắt của nàng nhìn cái thảm lông hồ li không tự giác trong lòng vì nó (cái thảm) điểm một ngọn nến.

    Lúc Ngôn Tuyệt đi đến liền thấy một cảnh, thiếu nữ khuôn mặt băng sương đầy sát khí đang nhìn chằm chằm phía trước cái thảm lông hồ ly. Giống như nó đã làm gì đắc tội nàng vậy.

    Lông hồ ly: Tiểu bảo bảo đã làm gì? Nó thật ủy khuất.

    "Sao vậy?"

    Â m thanh trầm thấp vang lên, vừa nghe đến thanh âm bọn hạ nhân liền quay lại hành lễ sau đó ai nấy đều chạy trối chết giống như say lưng có quỷ bộ dạng, đi khuất lúc sau cả đám mới dừng lại thở phào nhẹ nhõm. Vị kia thật đáng sợ không biết bọn họ đã làm gì chọc cho vị kia sinh khí, nghĩ bọn họ cũng không làm gì nha chính là sát sát đình rồi trải thảm, bọn họ lúc này mới thấy phía sau lưng lạnh căm thì ra mồ hôi đã thấm ướt phía sau lưng. May mà chủ tử đến nếu không bọn họ cũng không biết phải làm thế nào.

    Ở đây đám người đang lo lắng chọc vị kia sinh khí nhưng bọn họ đâu ngờ rằng Minh Ly chính là sinh khí với một cái thảm lông hồ ly.

    Nguyên nhân nàng sinh khí sao? Chỉ có nàng mới biết!
     
    Phuongnhi0510 thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...