Welcome! You have been invited by Phượng Chiếu Ngọc to join our community. Please click here to register.
Bài viết: 23 Tìm chủ đề
Chương 30:

[HIDE-THANKS]Khi Hiên Viên Vinh tỉnh lại, liền phát hiện mình đang ở trong một căn phòng nhỏ tối đen.

Trên cổ truyền đến từng đợt đau đớn, cả người anh ta bị trói trên ghế, không thể động đậy.

Ngẩng đầu nhìn bốn phía, chỉ có ánh đèn mờ nhạt lay động, một bóng đen kéo dài trên tường.

Một tiếng cười vang lên trong bóng tối:

"Cuối cùng cũng tỉnh."

Nụ cười nhạt nở trên môi Tuyên Vân Chi, xuất hiện trong tầm mắt Hiên Viên Vinh.

Anh ta lập tức cau mày, sự ôn hòa vốn có trên khuôn mặt đều biến mất, thay vào đó là sự chán ghét.

"Tuyên Vân Chi?"

Anh ta nhớ rõ trước khi ngất đi, người phụ nữ này đã nói tên của mình với anh ta.

Tuyên Vân Chi cúi người nhìn Hiên Viên Vinh, giống như không nhìn ra sự chán ghét của anh.

"Tưởng Tiểu Liên chỉ là một tiểu tam chen vào giữa hôn nhân của tôi và Nam Cung Vũ, sao có thể khiến anh che chở cô ta như vậy?"

Trên mặt cô hiện lên sự khó hiểu, ghen ghét và không cam lòng.

Hiên Viên Vinh nhìn chằm chằm Tuyên Vân Chi, nói từng câu từng chữ.

"Cô vĩnh viễn sẽ không hiểu được, cô ấy là một người vô cùng ôn nhu dịu dàng, đâu giống loại phụ nữ độc ác như cô, không xứng có được hôn nhân tốt đẹp."

Tuyên Vân Chi thiếu chút nữa bật cười thành tiếng, nhưng vẫn cố ý nén cười, trên mặt hiện lên sự phẫn nộ:

"Cho nên việc cô ta là tiểu tam là lẽ đương nhiên? Cô ta quyến rũ chồng tôi là đúng phải không? Tôi độc ác? Cho nên cần lấy người hiền lương thục đức như cô ta làm gương à? Tưởng Tiểu Liên dựa vào cái gì!"

Hiên Viên Vinh nghe Tuyên Vân Chi nói, ánh mắt nhìn cô càng thêm khinh thường chán ghét.

"Có thể nói ra lời khó nghe như vậy, đủ để thấy cô lòng dạ hẹp hòi, không trách được sao Nam Cung Vũ lại không cần cô."

Tuyên Vân Chi nghe được ba chữ Nam Cung Vũ, biểu cảm trên mặt liền ngây ra, nghiêm mặt nhìn Hiên Viên Vinh.

"Tôi và Tưởng Tiểu Liên vốn không có thù, chỉ cần cô ta trả chồng lại cho tôi, tôi từ nay về sau sẽ không động vào cô ta."

Hiên Viên Vinh nhìn Tuyên Vân Chi có chuyển biến, khi nhắc đến Nam Cung Vũ thì ngây ngẩn bối rối, khiến anh ta nhíu mày, không nói gì.

Cô nhìn biểu cảm của anh ta, đúng thời cơ từng bước ép sát.

"Anh thích Tưởng Tiểu Liên sao?"

Trên mặt Hiên Viên Vinh hiện lên sự cảnh giác.

Sắc mặt Tuyên Vân Chi thay đổi, nở nụ cười, nói:

"Tôi với anh không có địch ý gì, anh thích Tưởng Tiểu Liên, vì sao không cưới cô ta? Chẳng lẽ tthicsh không nhiều đến vậy?"

Hiên Viên Vinh hừ nhẹ một tiếng.

"Không phải ai cũng yêu một cách ích kỷ như cô."

Ý cười của Tuyên Vân Chi càng đậm.

"À, tôi đúng là ích kỷ, nhưng nếu Tưởng Tiểu Liên gả cho Nam Cung Vũ, vậy thì cả đời này cô ta sẽ cõng theo cái danh tiểu tam trên người. Không phải anh yêu cô ta sao? Đây là tình yêu của anh à?"

Hiên Viên Vinh trầm mặc, lần này anh ta tới đây cũng là tranh thủ một lần cuối cùng cho mình, nếu Tiểu Liên nguyện ý, vậy thì anh ta sẽ cho cô một gia đình hoàn mỹ.

"Hiên Viên Vinh, chúng ta giao dịch đi."

"Cho dù Tiểu Liên rời khỏi Nam Cung Vũ, cô cũng không có được anh ta."

Cô vừa mới nói giao dịch, Hiên Viên Vinh liền hiểu rõ cô muốn làm cái gì.

Hàng mày của anh ta càng nhăn lại, ngữ khí trầm trọng.

"Cho dù tôi mang Tưởng Tiểu Liên đi, cô cũng không chiếm được Nam Cung Vũ."

Tuyên Vân Chi cũng không để bụng.

"Tôi đây cũng chỉ là muốn thử một lần, nhưng mà, chỉ cần anh đem được cô ta đi, tôi có thể bảo đảm, tương lai sẽ không gây khó dễ cho cô ta. Để cô ta yên ổn sống hết phần đời còn lại, đây không phải điều Tưởng Tiểu Liên muốn sao?"

Trong phòng tối tăm, Tuyên Vân Chi cẩn thận từng bước dụ dỗ.

Ở ngay bên phòng cách vách, Tư Vân Tà rầm một tiếng vứt tai nghe trên tai xuống.

Biểu cảm trên mặt cũng không có nửa điểm thay đổi, vẫn là vẻ tùy ý lạnh nhạt như cũ, nhưng lại chợt hiện lên sự âm trầm.[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 23 Tìm chủ đề
Chương 31

[HIDE-THANKS]Đường Nhất đứng ở cửa, anh ta nhìn hình ảnh trên máy theo dõi, tuy không biết Tuyên tiểu thư nói gì, nhưng rõ ràng thấy được tiên sinh không vui.

"Đây có thể là kế sách tạm thời của Tuyên tiểu thư."

Tư Vân Tà buông mí mắt, giống như đang tự hỏi điều gì đó, hồi lâu sau mới cất tiếng:

"Gọi luật sư đến đây."

"Vâng, tiên sinh."

Đường Nhất đáp, đợi một lát, thấy Tư Vân Tà vẫn im lặng, không nói gì thêm, liền lui ra ngoài.

Nửa giờ sau, Hiên Viên Vinh bị Tuyên Vân Chi đánh ngất lần nữa, bị hai vệ sĩ đưa đi.

Mục đích đã đạt được, tâm tình Tuyên Vân Chi không tồi, môi đỏ mọng hiện lên ý cười.

Sẽ không có người đàn ông nào dễ dàng từ bỏ người mình yêu, đặc biệt là khi anh ta đã nhận ra cô gái ấy không hạnh phúc, và anh ta vẫn còn cơ hội.

Tuy rằng Hiên Viên Vinh không tỏ rõ thái độ, nhưng cô nhìn ra được, trong lòng anh ta đang do dự, lúc này chỉ cần cho một liều thuốc trợ tim, về cơ bản là đã nắm chắc.

Vừa suy nghĩ, vừa lấy trong túi ra một cây kẹo mút.

Giấy gói còn chưa tháo ra xong, cửa phòng tối bị đẩy ra.

Ngẩng đầu lên nhìn, khuôn mặt tuấn mỹ của Tư Vân Tà ẩn hiện trong bóng đêm, cùng với ánh đèn mờ nhạt, đường nét mơ hồ, nửa tối nửa sáng, mang theo một vẻ yêu mị.

Cô tháo giấy gói ra, đi về phía anh.

"Ồ? Anh đến cũng đúng giờ nhỉ."

Cô vừa nói xong, một bàn tay đã vươn tới, cướp lấy câu kẹo mút trên tay cô, lập tức bỏ vào miệng.

Anh nhìn cây kẹo mút kia, như suy tư nhìn cô.

"Em thích mấy thứ thấp kém này à?"

Trong giọng nói trầm thấp mang theo cảm xúc không rõ ràng.

Tuyên Vân Chi nghe vậy nhướn mày, đến đây bắt bẻ cô à?

Cô thích ăn gì anh quản được sao?

Giơ tay muốn lấy lại kẹo mắt, môi mỏng vẫn ngậm như cũ, mang theo ý cười nhàn nhạt như không để ý, anh nắm lấy tay cô, sau đó cố ý tiến sát đến gần cô, sau đó đẩy cô lùi vào một góc tường.

Tuyên Vân Chi cảm thấy ngứa răng, người này thật quá ấu trĩ.

Trong lúc không để ý, kẹo mút bị người đàn ông xấu xa nhét vào miệng cô.

Đầu lưỡi cảm nhận được vị dâu tây ngọt ngào.

Bên tai vang lên giọng nói trầm thấp.

"Có vẻ em vẫn luôn thích những thứ như này."

Dường như trong lời nói của anh có ẩn ý.

Cô ngậm kẹo mút, hừ một tiếng, tên này xem cô là quả hồng mềm có thể tùy ý nắn bóp sao?

Cô nâng tay giữ chặt cánh tay anh, thân thể đảo ngược, nghiêng người đá một cước về phía mặt Tư Vân Tà.

Động tác của cô quá bất ngờ, chân cũng rất nhanh nhẹn.

Tư Vân Tà nhìn thấy, mặt không biến sắc, dễ dàng ngăn cản được công kích của cô, nào biết mũi chân cô lại dùng sức xoay một cái, rắc một tiếng, dễ dàng đảo ngược lại, đem người ấn lên tường.

Dáng vẻ của Tuyên Vân Chi như một ác bá, cắn một cái.

Anh cảm nhận được sự mềm mại trên môi mình, ánh mắt cứng lại, sửng sốt.

Sau khi môi răng giao hòa, cô ngẩng đầu lên, rời khỏi, kéo theo một sợi tơ bạc vô cùng ái muội.

"Thấp kém? Giờ tôi vừa ý Tư tiên sinh, chẳng lẽ anh cũng cảm thấy chính mình là thứ thấp kém?"

Nói xong, cô mặc kệ Tư Vân Tà đang sững sờ, định rời khỏi người anh.

Thấp kém?

Dám nói phẩm vị của cô thấp kém?

Chuyện này không thể nhịn được.

Chỉ là cô muốn rời khỏi, nhưng người nào đó lại không chịu.

Anh liền nắm cổ tay cô, kéo lại.

Cả người đâm vào lồng ngực anh.[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 23 Tìm chủ đề
Chương 32

[HIDE-THANKS]Sự chấn động trong lồng ngực cùng với tiếng cười của anh truyền vào tai cô.

Vừa ngẩng đầu, cô liền nhìn thấy khuôn mặt góc cạnh hoàn mỹ kia, ở trong ánh đèn mờ nhạt càng thêm rung động, từ đuôi lông mày đến khóe mắt đều là ý cười.

Sương mù trong đáy mắt vừa rồi vì những lời cô nói mà đều tan đi.

"Dụ địch xâm nhập?"

Giọng nói trầm thấp lười biếng khiến người ta say mê, cộng thêm dáng vẻ này, quả thực là vô cùng câu dẫn.

Tuyên Vân Chi mím môi, vừa rồi cô không phải là hôn, mà là cắn.

Cô không nói gì.

Ngược lại lại nghe được một tiếng cười không đứng đắn của Tư Vân Tà, đột nhiên cúi đầu, cằm đặt trên đỉnh đầu cô, đem cô ôm vào trong lòng.

"Bé con, em càng ngày càng làm tôi không nỡ buông tay."

Tuyên Vân Chi nghe được câu này liền ngẩng đầu, trong mắt hiện lên sự giảo hoạt.

"Cảm xúc của Tư tiên sinh thất thường, không phải sẽ gục dưới váy của tôi chứ?"

Trong giọng nói của cô chứa ý cười nhạo, lại bị Tư Vân Tà nhìn thạt sâu, đôi mắt đen thẫm hiện lên sự tà mị, môi mỏng đầy ý cười thật lâu cũng không nói gì.

Cuối cùng cô vẫn ngoan ngoãn để Tư Vân Tà kéo ra khỏi phòng tối.

Trở lại Tư gia.

Đèn chùm trên trần phòng khách tỏa sáng rực rỡ, ngoài Đường Nhất ra còn có một người đàn ông mặc tây trang đi giày da không quen biết ngồi trên sofa.

Nhìn thấy Tư Vân Tà, người kia liền vội vàng đứng lên.

Trong mắt mang theo cung kính, còn có che giấu một sự sợ hãi.

Đường Nhất đi tới.

"Tiên sinh, Diệp luật sư tới rồi."

Tư Vân Tà nhấc mắt nhìn một cái.

"Thứ tôi muốn đã mang đến chưa?"

"Mang đến rồi thưa tiên sinh."

Người kia vội vàng đáp.

Tuyên Vân Chi thấy anh có việc cần xử lý, định đi lên lầu.

Nhưng cô lại bị người này kéo đến, cùng ngồi xuống sofa với anh.

Sau đó, vị Diệp luật sư lấy từ trong cặp công văn ra một túi tài liệu đưa tới trước mặt Tư Vân Tà.

Mặc dù ông ta không rõ vì sao Tư tiên sinh lại muốn ông ta chuẩn bị đơn ly hôn, nhưng ông ta vẫn vội vàng soạn ra, theo Đường Nhất tiên sinh đến đây.

Trong tay Tuyên Vân Chi bị nhét một cái bút.

"Ký tên."

Tư Vân Tà không nhanh không chậm nói, cũng không cho cô một cơ hội phản bác.

Đây không phải thương lượng, mà là mệnh lệnh.

Tuyên Vân Chi nhìn mấy chữ to trên tờ đơn, ngẩng đầu nhìn Tư Vân Tà.

"Vì sao tôi phải ký?"

Tư Vân Tà dựa vào lưng ghế sofa, thân hình thon dài của anh mang theo sự lười biếng tùy ý.

"Chẳng lẽ em còn muốn giữ quan hệ hôn nhân với cái tên tạp nham kia?"

Đường Nhất vừa nghe được hai chữ tạp nham từ trong miệng Tư tiên sinh, mí mặt nhảy lên.

Tất nhiên là không muốn.

Dường như cô đã có một thói quen trong vô thức, chỉ đơn thuần là muốn làm trái ý anh.

Nghĩ xong, cô khom lưng ký ba chữ Tuyên Vân Chi ở cuối đơn thỏa thuận.

Nhìn cô dứt khoát như vậy, ý cười của Tư Vân Tà càng đậm hơn.

Một tay chống đầu, nhìn cô làm xong mọi thứ.

"Đường Nhất."

"Tiên sinh."

"Đưa đơn ly hôn này cho Nam Cung tiên sinh."

"Vâng."

Vừa nãy còn gọi người ta là tên tạp nham, bây giờ đã đổi sang Nam Cung tiên sinh.

Tuyên Vân Chi nhìn tờ đơn ly hôn kia một hồi, sau đó đột nhiên xoay người nhìn thẳng vào Tư Vân Tà:

"Cái tờ đơn thỏa thuận này, tôi hoàn toàn vì anh nên mới ký."

Đôi mắt cô cong cong, chậm rãi tới gần.

Tư Vân Tà nhìn người phụ nữ đang cười như một tiểu hồ ly, không biết đang nghĩ cái gì.

"Cho nên?"

"Cho nên.. Tư tiên sinh cho tôi thấy mị lực của anh đi."[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 23 Tìm chủ đề
Chương 33

[HIDE-THANKS]Hôm nay, trời nắng, tại một quán café bình thường ở góc đường, chỉ nhìn thấy một chiếc Lincoln dài màu đen xuất hiện ở trong góc.

Đường Nhất mặc tây trang màu đen, mở cửa sau, sau đó liền có một người đàn ông trẻ tuổi xuống xe, dnasg người thon dài, mặc tây trang màu xám nhạt, khuôn mặt tuấn tú, mang theo khí chất cao quý kiêu ngạo.

Dáng vẻ của anh khiến không ít người trên đường đứng lại không nhịn được nhìn nhiều hơn.

Liền nhìn thấy một người đàn ông như yêu nghiệt, vẫn luôn đứng trước xe, đôi mắt nhìn vào trong xe, một người phụ nữ mặc một chiếc váy màu đen đơn giản bước ra khỏi xe.

Khuôn mặt người phụ nữ tinh tế, đôi mắt có hồn, nhìn một cái đã khiến người ta yêu thích.

Cô ngẩng đầu nhìn quán café trước mặt, đôi mắt cong cong nâng cánh tay trắng nõn kéo tay người đàn ông đẹp trai bên cạnh, không biết nhỏ giọng nói cái gì.

Người đàn ông kia, trên mặt đều là ý cười nhẹ nhàng, đứng bất động ở đó.

Cuối cùng bị cô gái kia nửa cười nói dỗ dành, nửa kéo đi vào trong quán café.

Vệ sĩ mặc đồ đen đi theo sau bảo vệ hai người đi vào quán café.

Nhân viên quán café nhìn thấy đều kích động.

"Wow, đẹp trai quá, ai vậy?"

"Không phải ngôi sao mới chứ?"

"Không có khả năng, đẹp trai như vậy, nếu là người nổi tiếng sao chúng ta lại không biết được chứ? Có thể là vị phú nhị đại nào đấy."

"Nhưng mà cô gái bên cạnh anh ấy đúng là vận khí tốt, đều là trai tài gái sắc."

Nhân viên quán nói một câu.

Cho đến khi có một nhân viên đang đứng xem nhìn thấy cô gái vừa bước ra khỏi phòng thay đồ.

"Tiểu Liên mau đến đây xem, vừa có đại nhân vật đến quán của chúng ta."

Người kia vừa nói vừa lôi kéo Tưởng Tiểu Liên đến trước mặt, chỉ về phía xa cho cô ta.

Tưởng Tiểu Liên nghi hoặc nhìn, cho đến khi nhìn thấy người đàn ông tuấn tú xuất chúng kia.

Trong đầu liền nhớ ra ngày ấy trong hành lang chợ đen, người đàn ông này như thể mang vầng hào quang trên người từng bước đi về phía cô ta.

Trái tim không kiềm chế được bắt đập loạn xạ.

"Là anh ta?"

Cô ta theo bản năng thốt lên.

Đôi mắt mở to.

Lời của cô ta khiến các nhân viên xung quanh đều nhìn đến đây.

"Tiểu Liên, cô nhận ra sao?"

"Tiểu Liên quen người đó à?"

"Tiểu Liên mau đến bắt chuyện với anh ta, hỏi xem anh ta muốn uống cái gì."

Vừa nói xong, menu đồ uống đã được đặt vào trong tay Tưởng Tiểu Liên.

Cô ta bị các nhân viên trong quán đẩy đi ra.

Còn chưa đến trước mặt người, mặt đã ửng đỏ lên.

Tưởng Tiểu Liên nắm chặt menu trogn tay, không biết trong lòng đang chờ mong cái gì.

Đi qua vệ sĩ, đi đến cái bàn trong góc đó.

Đầu cúi thấp, há má ửng hồng, bộ dáng thanh thuần mềm mại động lòng người.

"Quý khách, anh muốn uống gì?"

Tuyên Vân Chi ngồi đối diện Tư Vân Tà, có thể thấy rõ đáy mắt Tư Vân Tà hiện lên ý không kiên nhẫn.

Cô chớp chớp mắt, chắp hai tay lại làm vẻ mặt khẩn cầu.

Trên mặt Tư Vân Tà vẫn là nụ cười nhàn nhạt tùy ý, nhìn Tuyên Vân Chi hồi lâu, mới thu hồi tầm mắt, nhìn về trước Tưởng Tiểu Liên nói một câu:

"Là cô."

Giọng nói dễ nghe mang theo mị lực khiến người ta không nói nên lời.

Tưởng Tiểu Liên nghe được, sắc mặt càng đỏ hơn.

"Quý.. quý khách?"

Cô ta không ngờ tới người đàn ông nhìn qua vô cùng tôn quý lại xuất chúng này vẫn còn nhớ rõ một lần có duyên gặp mặt kia.[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 23 Tìm chủ đề
Chương 34:

[HIDE-THANKS]Trong lòng như có nai con chạy loạn, vô cùng ngượng ngùng xấu hổ.

Tuyên Vân Chi nhìn phản ứng này của Tưởng Tiểu Liên, mày nhướn lên.

Ngược lại nhìn về phía Tư Vân Tà, trình độ yêu nghiệt của tên này quả nhiên đều khiến già trẻ nam nữ không chịu nổi mà.

Tuy rằng trước đó tới đây là muốn Tư Vân Tà câu dẫn Tưởng Tiểu Liên, nhưng mà.. chuyện này còn chưa làm gì, Tưởng Tiểu Liên cũng đã cắn câu.

Chuyện kinh hỉ ngoài ý muốn này làm cho trong lòng Tuyên Vân Chi cao hứng.

Tư Vân Tà nhìn người phụ nữ đối diện kia đang bày ra bộ mặt vui vẻ, cảm thấy không vui.

Người phụ nữ này vì muốn đạt được mục đích, vậy mà muốn anh đi bán sắc đi quyến rũ người phụ nữ khác.

Nghĩ như vậy, trong lòng anh liền dâng lên sự bực bội khó chịu.

Tuyên Vân Chi cảm nhận được sự âm trầm trong ánh mắt của Tư Vân Tà, cô vội vàng nở nụ cười tươi như hoa để lấy lòng, sau đó gõ một cái xuống bàn, ý bảo nhìn Tưởng Tiểu Liên.

"Phục vụ, cho hai ly café."

Tưởng Tiểu Liên phục hồi tinh thần, lúc này mới chú ý đến Tuyên Vân Chi.

Khuôn mặt vừa nãy còn mang theo sắc đỏ bây giờ đã tái nhợt xuống.

Người hơi run lên.

"Là cô."

Tuyên Vân Chi một tay chống cằm, mỉm cười.

"Ừ, là tôi."

Tưởng Tiểu Liên gắt gao nắm chặt menu trong tay.

"Cô.. cô tới đây làm gì? Lại muốn tới hãm hại tôi? Cô hại tôi còn chưa đủ thảm sao?"

Vừa nói xong, vành mắt đã ửng hồng, chứa đầy nước mắt.

Dáng vẻ yếu ớt nhu nhược, khiến người khác dâng lên cảm giác muốn đến bảo vệ.

Tuyên Vân Chi nâng nâng cằm ý chỉ menu trong tay cô ta.

"Nói xong rồi, thì mang café lên nhanh đi."

Trong mắt Tưởng Tiểu Liên hiện lên sự không tin tưởng, bởi vì cô ta tuyệt đối không tin người phụ nữ này đến đây chỉ vì đơn thuần là muốn uống một tách café.

Cô ta nâng mắt nhìn về phía người đàn ông xuất chúng kia.

Lời nói đến bên môi, muốn nói lại thôi.

Cô ta muốn nhắc nhở anh, Tuyên Vân Chi là người phụ nữ rất xấu xa, đừng quá thân thiết với cô, sẽ bị cô lợi dụng.

Nhưng cuối cùng cô ta cũng không nói gì, cô ta lấy thân phận gì để nhắc nhở người ta? Cô ta chỉ là một người xa lạ mà thôi.

Nghĩ như vậy, bả vai cô ta chùng xuống, cuối cùng cúi đầu rời đi.

Café được mang lên, không biết Tuyên Vân Chi đã đi đâu, không còn ngồi ở chỗ kia, chỗ đó chỉ còn lại người đàn ông tuấn tú kia, ngón tay thon dài tùy ý gõ trên mặt bàn, tỏa ra khí chất tùy ý lười biếng.

Tưởng Tiểu Liên nắm chặt khay trong tay, giống như có chút ngại ngùng, nhưng vẫn lấy hết can đảm nói ra.

"Quý khách."

Tư Vân Tà phản ứng chậm nửa nhịp, ngước mắt nhìn về phía cô ta.

"Có việc gì?"

Giọng nói trầm thấp dễ nghe, phát ra từ trong cổ họng.

Tưởng Tiểu Liên nghe giọng nói của anh, mặt lại đỏ lên.

"Tôi muốn nói anh nên cẩn thận với Tuyên Vân Chi, cô ta.. cô ta không phải người tốt."

Tư Vân Tà khẽ nhíu mày một cái, đôi môi mỏng nhếch lên cười nhẹ, càng tăng thêm vẻ yêu mị.

"Ừm."

Tưởng Tiểu Liên thấy anh nghe vào tai, trong mắt hiện lên ánh sáng, nở nụ cười thanh thuần xinh đẹp, nói ra một câu từ tận đáy lòng.

"Anh tốt quá."

Đúng lúc Tư Vân Tà rũ mắt xuống, che đi sự mất kiên nhẫn trong mắt, chỉ để lại nụ cười làm cho người ta rung động.

Đường Nhất đứng một bên, nghe được người phụ nữ này nói ra ba chữ kia, nhịn không được liếc mắt một cái.

Anh ta có chút không hiểu, người giống như Tuyên Vân Chi tiểu thư, sao lại có thể xem người như Tưởng Tiểu Liên là kẻ địch? Còn để tâm đối phó như vậy?

Ở trong mắt Đường Nhất, Tưởng Tiểu Liên không khác gì mấy người phụ nữ mê mẩn khuôn mặt của tiên sinh.

Nếu phải nói có điểm gì khác, thì Tưởng Tiểu Liên này trông càng giống bị thiểu năng trí tuệ hơn những người đó.

Editor: Đường Nhất nói quá đúng =)) [/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 23 Tìm chủ đề
Chương 35

[HIDE-THANKS]Vào lúc Tư Vân Tà trở lại xe, Tuyên Vân Chi đang ngồi chơi game trong điện thoại, miệng ngậm kẹo mút.

Cô hiện tại đang rất vui vẻ, cảm giác được chỗ ngồi bên cạnh lún xuống, cô ngẩng đầu lên, liền chạm phải đôi mắt sâu thẳm.

Cô vừa thất thần, trong điện thoại liền phát ra một tiếng buồn bã "Gameover", cô ném điện thoại sang một bên.

"Thành công rồi?"

Ánh mắt sáng rực dò hỏi.

Đôi mắt Tư Vân Tà nheo lại, ngón tay thon dài đưa ra nắm cằm cô.

"Bé con, ai cho em lá gan, dám bảo tôi tới đây làm việc này?"

Tuyên Vân Chi chớp chớp mắt, vô cùng vô tội.

"Tư tiên sinh có ngoại hình đầy đủ điều kiện, không làm việc này, quá lãng phí tài nguyên."

Giọng nói của cô thành khẩn, trong mắt hiện lên tia giảo hoạt, nhưng rất nhanh đã biến mất.

Tư Vân Tà dựa theo yêu cầu của cô mà làm, đã đáp ứng rồi cũng sẽ không trách cô.

Chỉ là người phụ nữ này chỉ chú tâm vào trò chơi kia khiến anh khó chịu.

Xe Lincoln chậm rãi rời khỏi góc đường này, nửa tiếng sau, trở về Tư gia.

Chờ đến khi xuống xe, Tuyên Vân Chi đi đến trước mặt Đường Nhất, đưa một tấm danh thiếp đưa cho anh ta, nói:

"Làm phiền gọi cho quán café kia, sau đó nói.. đồng hồ của Tư tiên sinh để quên ở đấy."

Nói xong, giọng nói cô nhẹ nhàng, đã thiết kế sẵn rồi, chỉ chờ người nhảy vào bẫy.

Mà trong quán café.

Người phục vụ đang quét dọn, thì tìm thấy một chiếc đồng hồ bị bỏ quên trong ghế sofa, nhặt lên nói.

"Đồng hồ này, có phải của vị khách vừa rồi làm rơi không?"

Tưởng Tiểu Liên đi tới, lấy đồng hồ qua nhìn, trong mắt hiện lên lo lắng.

Giá trị của chiếc đồng hồ này vô cùng xa xỉ, anh nhất định sẽ rất nôn nóng đi tìm.

Người phục vụ kia nhìn bộ dáng của Tưởng Tiểu Liên, không nhịn được nói.

"Tiểu Liên, không phải cô quen vị khách đẹp trai kia sao? Hay là cô gọi điện thoại cho anh ta nói một tiếng đi?"

Tưởng Tiểu Liên cầm đồng hồ trong tay, không nói lời nào.

Đột nhiên trong quán vang lên tiếng chuông điện thoại, Tưởng Tiểu Liên nghiêng đầu nhìn, chạy chậm qua, nhấc ống nghe lên.

"Alo?"

"Xin chào, nửa tiếng trước tiên sinh của chúng tôi từng đến quán café của các cô, đi cùng Tuyên Vân Chi tiểu thư, cô còn nhớ không?"

Tưởng Tiểu Liên nghe thấy, trong lòng căng thẳng.

"Vâng, tôi còn nhớ."

"Vậy cô có nhìn thấy trên bàn có một chiếc đồng hồ này không?"

"À, có."

"Là như này, chiếc đồng hồ kia rất quan trọng, nhưng lát nữa tiên sinh có hội nghị, không thể tự đến lấy được, không biết có thể làm phiền cô đến khách sạn Đại Vũ phòng 808 hay không?"

Không biết vì lý do gì, sắc mặt Tưởng Tiểu Liên liền ửng hồng.

".. Được ạ."

"Tiên sinh của chúng tôi thích yên tĩnh, cũng không thích người lạ tự ý xuất hiện trong phòng của anh ấy. Sau khi cô vào, chỉ cần để đồng hồ trên bàn rồi rời đi, như vậy là được rồi, cảm ơn cô rất nhiều."

"Không cần khách sáo."

Chỉ là cuộc đối thoại đơn giản nhưng lại làm ướt đẫm lòng bàn tay của Tưởng Tiểu Liên.

Vốn dĩ lúc đầu chỉ tưởng là ngẫu nhiên tương ngộ, không ngờ lại sau khi từ biệt, lại có thể nhìn thấy lần nữa.

Người đàn ông tuấn tú tôn quý kia.

Nghĩ đến đây, trái tim Tưởng Tiểu Liên liền đập liên hồi.

Biệt thự Tư gia, Đường Nhất dựa theo dặn dò của Tuyên Vân Chi nói xong.

Liền nhìn thấy Tuyên Vân Chi ngậm kẹo mút, mỉm cười gật đầu.

Tư Vân Tà đi đến trước mặt cô, hai người nhìn nhau.

"Từ khi nào tôi làm rơi đồng hồ?"

Trong mắt Tuyên Vân Chi lấp lánh, cười tủm tỉm.

"Đồng hồ kia là của người khác."

"Vậy phòng 808 khách sạn Đại Vũ thì sao?"

"Tất nhiên cũng không phải anh ở."

* * *

Mấy hôm nữa mình bận, chắc sẽ khoảng 3 4 ngày không ra chương được. Cảm ơn những bạn luôn ủng hộ truyện <3[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 23 Tìm chủ đề
Chương 36

[HIDE-THANKS]
Tư Vân Tà nhướn mày, đuôi lông mày đuôi mắt đều nhiễm sự tùy ý lười biếng.

Anh nâng ngón tay lên, dí lên trán cô.

"Cũng không quá ngốc."

Màn đêm rất nhanh buông xuống.

Nhà cũ Tư gia đèn đuốc sáng trưng, Tư Vân Tà ngồi trong phòng ăn, nhìn bàn ăn bày biện những món ăn tinh xảo, ghế bên cạnh vị trí chủ nhân không có người ngồi, đến giờ vẫn chưa thấy.

Đường Nhất đứng bên cạnh đúng lúc lên tiếng.

"Tiên sinh, Tuyên tiểu thư nói, bảo bữa tối ngài không cần đợi cô ấy."

Tư Vân Tà cúi đầu thu lại vẻ mặt, nụ cười trên mặt cũng phai nhạt đi không ít.

Toàn bộ căn nhà lớn rất yên tĩnh, bên ngoài mang vẻ trang trọng hoa lệ vô cùng nhưng bên trong lại yên tĩnh vắng vẻ quạnh quẽ.

"Đi đâu?"

Đường Nhất do dự một chút.

"Nam Cung gia."

Lúc này, Tưởng Tiểu Liên đang đứng ở đại sảnh khách sạn Đại Vũ, trong tay là cái đồng hồ kia.

Cô ta đi vào thang máy, đến phòng 808.

Cũng không biết vì sao, cửa phòng chỉ khép hờ chứ không đóng.

Cô ta đi đến, rất cẩn thận đẩy cửa phòng ra, bên trong tối đen yên lặng.

Chỉ có ánh trắng bàng bạc chiếu vào, chỉ có ánh sáng mơ hồ không nhìn rõ.

Vừa đi vào, cô ta vừa cẩn thận nhìn quanh bốn phía, phát hiện không có ai, chỉ nghe được tiếng nước chảy. Cô ta lặng lẽ nhìn thoáng qua, mặt liền ửng hồng.

Chắc là, anh ấy đang tắm.

Nghĩ như vậy, cô ta đi đến phòng khách, ngồi xuống sofa trước mặt.

Chiếc đồng hồ này rất quan trọng với anh ấy, phải tận tay đưa cho anh ấy, và còn phải nhắc anh ấy lần sau đừng để quên.

Nghĩ như vậy, trên mặt Tưởng Tiểu Liên càng đỏ hơn.

Cũng không biết ngồi đợi bao lâu, tiếng nước chảy trong phòng tắm ngừng lại, chẳng bao lâu, liền nhìn thấy một thân ảnh đi ra.

Cô ta vô cùng khẩn trương, thế nên hoảng loạn đứng lên.

"Tiên.. tiên sinh, tôi tới trả lại đồng hồ."

Giọng nói mang theo sự hoảng hốt, nhu nhược vang vọng trong căn phòng.

Lại khiến người đàn ông đang buộc đai áo choáng tắm dừng động tác lại.

"Tiểu Liên, em.."

Giọng nói hơi khàn vang lên, còn mang theo kinh ngạc và sự vui mừng không che giấu được.

Tưởng Tiểu Liên cúi đầu xuống, khuôn mặt càng đỏ, đi đến trước mặt người đàn ông mặc áo choàng tắm màu trắng.

"Tiên sinh.. đây là đồng hồ của anh."

Cô ta ngượng ngùng nói.

Người đàn ông nhìn Tưởng Tiểu Liên, sự kinh ngạc qua đi trên khuôn mặt ôn hòa, liền kích động nắm chặt lấy tay Tưởng Tiểu Liên.

Hoàn toàn không nghĩ sao cô ta lại xưng hô xa lạ như vậy với mình.

Chỉ cảm nhận được sự xấu hổ bối rối của Tưởng Tiểu Liên.

Tưởng Tiểu Liên kinh ngạc.

"Tiên sinh?"

Nhưng lại không có giãy giụa, ngược lại như có như không run rẩy tiến lại gần, nâng tay cởi đai áo choàng tắm của người đàn ông.

Có thể là vì quá ngượng, cộng thêm với căn phòng tối tăm, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy đường nét trên người.

Trong tình huống mập mờ như này, phản ứng của Tưởng Tiểu Liên đã nói lên tất cả.

Cô ấy, cô ấy vẫn thích mình sao?

Trong lòng Hiên Viên Vinh vô cùng kích động, dùng sức ôm Tưởng Tiểu Liên, bế lên, đi đến bên giường, đặt người xuống mép giường hung hăng hôn xuống.

Không sai, người này chính là Hiên Viên Vinh.

Anh ta không rõ vì sao chiếc đồng hồ bị mất mấy ngày nay của mình sao lại nằm trong tay Tưởng Tiểu Liên, hiện tại anh ta đã bị vui sướng che mắt, đầu óc cũng không tỉnh táo lý trí như ngày thường.

"Không, không cần.."

Tưởng Tiểu Liên để hai tay trước ngực, đôi mắt nhắm nghiền, sắc mặt đỏ bừng.

Giữa môi răng giao hòa phát ra vài tiếng.

Yếu đuối, yêu thích, miệng nói không nhưng cơ thể lại rất thành thật dán qua.

Đổi lại động tác kích động của Hiên Viên Vinh, không lâu sau trong phòng 808 liền truyền đến những tiếng mập mờ ái muội đầy xuân sắc.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 23 Tìm chủ đề
Chương 37

[HIDE-THANKS]Lúc này, tại biệt thự ở vùng ngoại ô xa xôi.

Là nhà của Nam Cung Vũ.

Toàn bộ căn biệt thự tăm tối, cho đến khi có một chiếc xe Ferrari màu đen xuất hiện trước cổng biệt thự, đèn pha chiếu sáng gần như toàn bộ biệt thự.

Nam Cung Vũ mặc một thân tây trang cắt may tinh tế từ trên xe đi xuống, đi vào trong biệt thự.

Bước vào nhà, trong mắt mang theo sự mệt mỏi. Bởi vì trước đó Nam Cung gia chiếm đoạt công ty của Tuyên gia, bởi vì Tuyên Vân Chi đột nhiên đến bữa tiệc đính hôn kia, khiến một số cổ đông bắt đầu rục rịch, tạo áp lực khiến anh ta không chịu nổi.

Tưởng Tiểu Liên cũng dọn ra khỏi biệt thự từ ngày đó, náo loạn giận dỗi với anh ta.

Mấy ngày nay đều rất bận rộn, vất vả lắm mới có một chút thời gian nghỉ ngơi.

Cũng nên đi tìm Tiểu Liên, ngày đó cô ta chịu ủy khuất, anh ta sẽ trả lại toàn bộ trên người Tuyên Vân Chi.

Nghĩ đến Tuyên Vân Chi, trong mắt Nam Cung Vũ liền hiện lên sự hung ác.

Kể từ lần gặp trước, Nam Cung Vũ càng để ý đến Tuyên Vân Chi.

Người phụ nữ kia.. càng lúc càng không giống trước kia.

Giống như anh ta không thể đọc được cảm xúc gì từ đôi mắt cô, và lúc nào cũng mang sự chuẩn bị đối đầu với anh ta đến cùng.

Thế cho nên anh ta vốn cho rằng cô sẽ ra tay đối phó với việc kinh doanh của Nam Cung gia, nhưng kết quả đến bây giờ vẫn chưa có động thái gì.

Nhưng nghĩ lại thì, bây giờ cô cái gì cũng không có, thứ duy nhất cô có thể dùng để trả thù chính là bản hợp đồng hôn nhân.

Nhưng hôn nhân cũng đã giải trừ từ ba ngày trước rồi.

Nam Cung Vũ khẽ cười một tiếng, trong lòng không thèm để ý.

"Tuyên Vân Chi, tôi muốn xem thử xem cô có bản lĩnh gì."

Nhưng đột nhiên, anh ta đột nhiên nhfin thấy một cái bóng thoáng qua trong phòng.

"Ai?"

Vừa dứt lời, liền nhìn thấy một chùm sáng từ trên tường hiện ra, theo đó là tiếng rên rỉ triền miên không dứt, hình ảnh trần truồng xuất hiện trên màn hình tivi.

"Băng Hàn.. chúng ta không thể như vậy, ưm.." Giọng nói yếu đuối nhu nhược vang lên.

"Tiểu Liên, em là của anh, em là của anh!"

Kèm theo đó là tiếng rên thô trầm.

Theo đó trên màn hình là bức tranh mây mưa sống động, động tác kịch liệt vô cùng, từng tiếng mềm mại kia, thân thể quen thuộc kia, khiến khuôn mặt của Nam Cung Vũ trở nên lạnh lẽo cực điểm.

Anh ta nện một quyền xuống sofa, sắc mặt xanh mét.

Người xuất hiện trên màn hình, không phải Tưởng Tiểu Liên thì là ai?

Trong lồng ngực anh ta bùng lên ngọn lửa giận. Không ngờ mình bị đội nón xanh, có có chuyện gì nhục nhã và phẫn nộ hơn chuyện này?

Toàn bộ thân thể Tuyên Vân Chi đều chìm trong sofa, một tay chống cằm, trước mặt hiện lên một dòng chữ đỏ chót.

Chỉ số may mắn của Nam Cung Vũ: 71, 70, 69, 68, 67..

Cô nhìn thấy một chuỗi số đang giảm dần.

Cuối cùng dừng lại ở số 62.

Theo đó, tiếng cười như tiếng chuông kêu của cô vang lên trong phòng khách tối tăm này.

"Nam Cung Vũ, người phụ nữ mà anh thích, quả nhiên là người gặp người thích."

"Tạch" một tiếng, cả phòng khách chợt sáng lên.

Nam Cung Vũ nhìn người công khai xuất hiện trong nhà anh ta, đang ngồi thoải mái trên sofa, trong mắt hiện lên lửa giận và hung ác.

"Cô vào bằng cách nào?"

Có lẽ là một người luôn đứng trên đỉnh cao, khuôn mặt lúc nào cũng lạnh nhạt nghiêm túc, nếu chỉ nghe giọng nói, e rằng sẽ thấy Nam Cung Vũ không có chuyện gì.

Ý cười trên mặt Tuyên Vân Chi càng đậm hơn.

"Nam Cung tiên sinh vẫn còn tâm trạng quan tâm chuyện đó?"

Nam Cung Vũ nghe ra sự trào phúng trong lời nói của cô, nắm tay càng nắm chặt hơn, thân hình cao lớn đi về phía Tuyên Vân Chi.

Đôi mắt nheo lại, nhìn chằm chằm cô.

"Tôi không cần phải quan tâm đến chuyện đó, bởi vì cô sẽ không có cách nào sống sót rời khỏi đây đâu."[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 23 Tìm chủ đề
Chương 38

[HIDE-THANKS]Vừa nói, Nam Cung Vũ đột nhiên ra tay, chiêu thức sắc bén đáp về phía Tuyên Vân Chi.

Cô chỉ cười khẽ một cái, lập tức xoay người tránh đi, sau đó ấn xuống tay anh ta, quăng qua vai một cái, 'ba' một tiếng, hung hăng ném anh ta xuống đất.

Tuyên Vân Chi cười không chút để ý, nói: "Nam Cung tiên sinh, chỉ sợ bản lĩnh của anh không giữ được tôi."

Mà lúc này Nam Cung Vũ đang ngã trên mặt đất, trong mắt hiện lên vẻ không thể tin nổi.

"Không thể nào! Cô không phải Tuyên Vân Chi!"

Tuyên Vân Chi nghiêng đầu cười, vẫn thản nhiên như trước.

"Tôi không phải Tuyên Vân Chi thì là ai? Lại nói, tôi biến thành bộ dáng như hiện tại, còn không phải là nhờ anh à."

Nếu không phải để Tuyên Vân Chi trải qua những thống khổ cùng đau đớn kia, chỉ sợ là cô không vào được thân thể này.

Nam Cung Vũ đứng dậy, nheo mắt lại nhìn. Đôi mắt nhìn cô chằm chằm, giống như muốn nhìn xuyên qua cô.

"Tôi đã đánh giá thấp cô."

Đôi mắt của Tuyên Vân Chi vẫn nhìn chuỗi số đỏ kia, sau khi con số vừa mới dừng lại, lại giảm xuống bôn số, hiện tại chỉ số may mắn của Nam Cung Vũ đã thành 58.

Trong lúc này mà cô vẫn còn có thời gian đi hỏi hệ thống 001 trong đầu.

"Giảm xuống bao nhiêu thì tính là hoàn thành nhiệm vụ."

"20."

Âm thanh dứt khoát vô cảm vang lên trong đầu cô.

Đôi mắt thâm thúy của cô nhìn Nam Cung Vũ, cũng không biết đang nghĩ cái gì.

Ngay sau đó, hiện ra một dòng chữ, chỉ số may mắn của ký chủ: 1.

Giống như biết Tuyên Vân Chi muốn làm gì, âm thanh của hệ thống lại vang lên.

"Nhắc nhở. Bởi vì chỉ số may mắn của ký chủ bây giờ ngay cả tiêu chuẩn của người bình thường cũng không đạt được, khuyên cô đừng hành động thiếu suy nghĩ."

Tuyên Vân Chi rũ mắt, che đi sự hưng phấn trong đáy mắt.

Lời hệ thống nói, cô hiểu. Hiện tại chỉ số may mắn của Nam Cung Vũ vẫn cao hơn người thường, vẫn là thiên chi kiêu tử như cũ, cô không giết chết anh ta được.

Mà thân thể này được nuông chiều từ bé, vết thương ở xương bả vai chỉ cần làm động tác mạnh sẽ làm rách miệng vết thương.

Theo lý thuyết, cô nên nghe theo hệ thống, không động vào anh ta.

Nhưng mà, mỗi khi thân thể của nguyên chủ này nhìn thấy Nam Cung Vũ đều có một cỗ oán khí dâng lên.

Cô không kiềm chế được, muốn động thủ.

Nghĩ như vậy, liền ra tay.

Đáy mắt Nam Cung Vũ lạnh lẽo, nhanh chóng cản lại.

Giữa lúc lao vào đánh nhau.

Tuyên Vân Chi có phần yếu thế hơn, nhưng thắng được ở sự linh hoạt khéo léo, có nhiều sát chiêu.

Mà Nam Cung Vũ càng giao thủ với Tuyên Vân Chi càng lâu, càng kinh hãi.

Một cú đấm kéo theo một tia sáng lóe lên giữa những ngón tay cô, xẹt qua má anh ta, ngay lập tức trên má chảy xuống những giọt máu đỏ tươi.

Động tác của Nam Cung Vũ dừng lại, khóe môi cô nhếch lên nở nụ cười, trong mắt mang theo sự hờ hững thản nhiên, động tác càng nhanh hơn, móng vuốt biến thành nắm đấm, đấm mạnh vào huyệt vị trên cổ anh ta.

Nam Cung Vũ lấy lui làm tiến, kỹ thuật chiến đấu được huấn luyện trong quân đội bắt đầu phát huy.

Rất nhanh, anh ta đã phát hiện Tuyên Vân Chi bị thương, dùng sức đảo ngược một cái, dùng sức ấn vào xương bả vai của cô.

Trên mặt anh ta hiện lên nụ cười lạnh.

"Cô vẫn còn non lắm."

Theo động tác ở tay, cách lớp quần áo cảm nhận rất rõ, có chất lỏng ấm nóng chảy ra.

Nhưng biểu cảm trên mặt người phụ nữ này không thay đổi chút nào, nhấc chân đá xuống háng, anh ta vô thức đề phòng, ầm, một cái bình hoa bị một cánh tay trắng nõn nắm lấy, hung hăng nện vào đầu anh ta, bình hoa vỡ nát rơi xuống đất.

Người phụ nữ nhanh chóng cách xa anh ta ba mét.

Sắc mặt Nam Cung Vũ vô cùng khó coi, anh ta có thể cảm nhận được máu từ trên trán chậm rãi chảy xuống.[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 23 Tìm chủ đề
Chương 39

[HIDE-THANKS]Tuyên Vân Chi nghiêng đầu, mái tóc đen bị mồ hôi làm cho ướt nhẹp.

Môi đỏ cong lên, cười thành tiếng.

Con số màu đỏ trước mắt lại giảm xuống lần nữa.

Chỉ số may mắn của Nam Cung Vũ đã thành 55.

"Chỉ sợ là Nam Cung tiên sinh giữ không nổi tôi."

Tiếng cười giòn tan mang theo lời nói đắc ý.

Khuôn mặt Nam Cung Vũ âm trầm nhìn chằm chằm Tuyên Vân Chi rất lâu, đột nhiên, sắc mặt chậm rãi khôi phục sự bình tĩnh.

Đôi mắt nheo lại, hiện lên sự hung ác.

"Đột nhập vào nhà dân, cô nghĩ rằng cô có thể rời đi?"

Dứt lời, cánh cửa vốn khép hờ bị phá vỡ, hơn mười lính đánh thuê mặc quần áo vũ trang đầy đủ xông vào.

"Nam Cung tiên sinh, chúng tôi làm việc thất trách, thật xin lỗi."

Bọn họ là lính đánh thuê và vệ sĩ chịu trách nhiệm bảo vệ sự an toàn của Nam Cung Vũ và toàn bộ ngôi nhà.

Nghe thấy tiếng đánh nhau trong nhà, vội vàng xông vào xem tình hình.

Trong đó có không ít người Tuyên Vân Chi từng gặp một lần.

Nam Cung Vũ nhìn chằm chằm Tuyên Vân Chi.

"Bắt cô ta lại, bất luận sống chết."

"Vâng, tiên sinh."

Mười mấy người cầm dao găm trong tay, con dao nhọn lóe sáng chĩa thẳng về phía Tuyên Vân Chi.

Tuyên Vân Chi nhướn mày, lùi về phía sau hai bước.

"Nam Cung tiên sinh, người cho anh đội nón xanh không phải tôi, tội gì phải đem tội xanh này lên người tôi?"

Khuôn mặt cô cười tươi, không mang chút nguy hiểm nào.

Nhưng câu nói của cô lại khiến sắc mặt Nam Cung Vũ càng thêm khó coi.

Đột nhiên, liền nghe thấy tiếng cánh quạt ù ù ầm ầm trên đỉnh đầu truyền đến.

Thanh âm ngày càng lớn, ngay sau đó vách tường phía sau Tuyên Vân Chi ầm ầm một tiếng, nổ tung thành một lỗ hổng.

Tất cả mọi người đều hoảng sợ.

Thuốc nổ!

Ở ngay trong thành phố, cũng dám có người công khai dùng thuốc nổ làm nổ nhà?

Ánh trăng lành lạnh chiếu xuống, xuyên qua bức tường bị nổ oanh tạc.

Ngay sau đó, một người mặc bộ quần áo đơn giản, dáng người thon dài, đạp ánh trăng dẫn theo một đám người áo đen vây quanh đi vào.

Dáng vẻ tuấn tú, tiêu sái mang theo khí chất tùy ý bất cần đầy cao quý.

Trên mặt là ý cười nhàn nhạt, mang theo vẻ tà mị.

"Không nghĩ tới trong căn nhà rách nát này lại có thể náo nhiệt tới vậy."

Giọng nói trầm thấp mang theo sự thờ ơ vốn có từ trong xương tủy.

Chỉ đơn giản đứng ở đó, đã hấp dẫn tất cả sự chú ý của mọi người.

Tuyên Vân Chi nhìn người đột nhiên xuất hiện, nhịn không được hoảng hốt.

Một đôi mắt phương lấp lánh thản nhiên đảo qua cô.

"Còn không tới đây?"

Đôi mắt cô lập tức lóe sáng, đang muốn nhấc chân đi qua.

Liền nghe thấy giọng nói âm trầm của Nam Cung Vũ ở phía sau.

"Muốn chạy à? Để mạng lại đây!"

Dứt lời, đám lính đánh thuê bên cạnh Nam Cung Vũ đã nhanh chóng xuất kích đánh về phía Tuyên Vân Chi.

Tuyên Vân Chi không chút do dự nào định ra tay, nhưng mà còn chưa kịp làm gì đã nghe phịch một tiếng. Một tên lính đánh thuê vừa rồi định tập kích về phía cô, giữa mi tâm ăn một viên đạn, ngã xuống đất.

Một màn bất thình lình này khiến mọi người đều không kịp phản ứng.

Đồng thời nhìn về phía người nổ súng kia.

Liền nhìn thấy Đường Nhất cầm một khẩu súng lục màu đen trong tay, mặt không có biểu cảm gì, tây trang chỉnh tề, dáng vẻ thân sĩ.

"Xem ra Nam Cung tiên sinh đã quên lời khuyên lần trước của tôi rồi."

Sắc mặt Nam Cung Vũ cực kỳ khó coi.

Súng!

Vậy mà dám nổ súng!

"Tôi và Tư tiên sinh không thù không oán, Tư tiên sinh thật sự muốn đối địch với Nam Cung gia?"

Đôi tay Tư Vân Tà đút trong túi, từ đầu đến cuối đều không nhìn Nam Cung Vũ một cái.

Anh cất bước đi về phía Tuyên Vân Chi, nắm lấy cổ tay cô, đôi mắt phượng hẹp dài nheo lại, giống như đang ẩn chứa ý gì đó.[/HIDE-THANKS]
 

Những người đang xem chủ đề này

Nội dung nổi bật

Xu hướng nội dung

Back