[Thế giới 3] Chương 200: Hoàng tử phi mạnh nhất Bấm để xem Hắn như gấp không chờ nổi, chạy vội tới bên cạnh nàng. Cho nàng một kinh hỉ tới muộn -- * * * "Tướng quân! Ngài đã trở lại!" Hai người Chung Tiểu Vũ và Mạnh Thiêm nhanh chóng chạy vội tới bên cạnh nàng, còn chưa nói chuyện nước mắt liền rơi xuống. Một đám khóc như trẻ con, khiến Tô Yên ghét bỏ không thôi. "Có thể khóc, nhưng đừng vẩy nước mũi lên người ta." Dứt lời, nàng xoay người xuống ngựa, tháo túi trên ngựa xuống, ném cho một tên phó quan. "Đi, treo cái đầu này ngoài doanh trướng của chúng ta, hỏi Đại Liêu xem là hàng hay không hàng!" Nàng vừa nói, vừa đi nhanh vào trong doanh trướng. "Còn có, chăm ngựa của ta thật tốt, mấy ngày này nó mệt muốn chết rồi." Cũng không ngờ, Thác Bạt Trác đã như thế rồi vẫn chạy được, có thể thấy con người trong tuyệt cảnh, cái gì cũng làm được vì mạng sống. Chung Tiểu Vũ lau nước mắt, đuổi theo: "Tướng, tướng quân, thuộc hạ còn có việc muốn bẩm báo --" Lời còn chưa dứt, Tô Yên đã xuyên qua đám người, tầm mắt tập trung trên người nam tử một thân bạch y ngồi trên xe lăn kia. Thân hình thon gầy, ngũ quan thanh tuyển. Sắc mặt tái nhợt đến đáng sợ, duy chỉ có một đôi mắt ôn nhuận, giờ phút này nhìn nàng, trong mắt là ý cười và vui sướng thật sâu. "Sao chàng lại tới đây?" Tô Yên vừa mừng vừa sợ, nàng tháo loan đao xuống ném cho Chung Tiểu Vũ, sải bước đi đến bên cạnh Yến Phong Miên, nắm lấy tay hắn: "Lạnh như vậy, sao mặc ít thế?" Nàng nhíu mày, mắt nhìn áo choàng rách tung toé trên người, bên trên không biết nhiễm bao nhiêu máu, biến thành màu nâu. Yến Phong Miên nghiêm túc mười ngón tay đan vào tay nàng, sống sót sau tai nạn mới biết bản thân để ý nàng nhiều như thế nào. Khóe môi hắn ngậm cười, tùy ý để Tô Yên quở trách, chỉ là tay cầm tay nàng, trước sau không chịu buông ra. Bộ dạng ngoan ngoãn như vậy, khiến các tướng sĩ nhìn xong chỉ biết tặc lưỡi. Cho dù là nghe đồn bên ngoài hay là bọn họ tận mắt nhìn thấy, đều không cho rằng Yến Phong Miên là người tính tình tốt còn lương thiện. Nhưng hiện tại, hắn ngoan ngoãn tùy ý để Tô Yên răn dạy trước mặt mọi người, không những không cảm thấy mất mặt, ngược lại còn cười ôn nhu. Đây đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, nước chát chấm đậu hũ. "Tuần Cửu đi lấy rồi, đừng lo lắng." Giọng nói Yến Phong Miên trong trẻo dễ nghe trước sau như một, nhưng giờ phút này lại có vài phần trầm khàn bởi vì nhiều ngày chưa ngủ. Hắn tỉ mỉ quan sát Tô Yên, khi nhìn thấy má trái của nàng có vết đao hẹp dài như muốn đâm thủng đôi mắt nàng, hô hấp hắn cứng lại nháy mắt, nơi trái tim truyền đến đau đớn dày đặc. "Mặt nàng!" Môi mỏng hắn mím chặt, nhìn chằm chằm: "Ai đả thương nàng?" Lúc này, trong lòng hắn bốc lên lửa giận ngút trời, thiêu đỏ mắt hắn. Cho là ai, hắn cũng phải nghiền xương thành tro! "Thác Bạt Trác." Tô Yên nghiêng mặt, không chút để ý giơ tay chạm vào dưới miệng vết thương, nàng đau 'a' một tiếng. "Đừng chạm vào, kêu thái y lại đây xem." Yến Phong Miên lập tức bắt lấy tay nàng, không cho nàng chạm loạn. Trong lòng đã tính toán, phải phái người lập tức đi tìm dược liệu trừ sẹo tốt nhất. "Làm sao? Ghét bỏ ta?" Tô Yên cười nhẹ, quả thật nàng để ý mặt nàng nhất, nhưng trên chiến trường đao kiếm không có mắt, nàng có thể bảo vệ tính mạng đã không tồi rồi. Từ khi bắt đầu lên chiến trường, nàng đã tạm thời quên mất mấy thứ này. Hơn nữa, mặt Thác Bạt Trác, trực tiếp bị nàng tước đi một nửa. Cũng coi như là báo thù. "Để ta nhìn xem." Yến Phong Miên nhíu mày, kéo Tô Yên. Tô Yên cười khanh khách, ngoan ngoãn khom lưng, đôi mắt gợn nước liễm diễm, ôn nhu không nói nên lời: "Chàng muốn giúp ta báo thù e là không được rồi, bởi vì đầu hắn, đã bị ta tháo xuống --" Lời còn chưa dứt, bỗng nhiên cảm giác được từ miệng vết thương truyền đến xúc cảm lạnh lẽo mềm mại. * * * Hiện mình đang đăng truyện trên một web mới, sẽ không có gì đáng nói cho đến khi web này yêu cầu đăng truyện trước mấy chương, vậy nên nếu ai muốn đọc truyện trước thì lên web đó nhé ahihi: > gõ yonovel () com rồi gõ tên truyện là tìm được nè ^^
[Thế giới 3] Chương 201: Hoàng tử phi mạnh nhất Bấm để xem Lông mi nhỏ dài run rẩy xẹt qua gương mặt nàng, mang theo chút hơi ngứa. Ngay cả gió bên ngoài phần phật giống như dao nhỏ, tựa hồ cũng trở nên ôn nhu. Ở trước mặt vô số tướng sĩ, Yến Phong Miên dùng một cái hôn, nói cho Tô Yên, cũng nói cho mọi người biết. Hắn không chê nàng, vĩnh viễn sẽ không. Cho dù cuối cùng mặt nàng không trị hết, hắn cũng sẽ không. Đây không phải hủy dung, là tượng trưng cho vinh quang -- Mi mắt Tô Yên cong cong, giống như trăng non. Nàng phản ứng lại, một câu cũng không nói, trực tiếp bá đạo đẩy Yến Phong Miên vào lưng ghế xe lăn, một tay chống tay vịn, một tay khác ấn ngực hắn, gọn gàng dứt khoát hôn lên môi hắn. "Oa!" "Tướng quân uy vũ!" Tất cả các tướng sĩ đều hưng phấn, tình cảm sạch sẽ nhất của bọn họ cũng trở nên nóng bỏng. Thích chính là thích, hôn người mình thích thì có gì không đúng? Tam tòng tứ đức, không biết xấu hổ? Vả lại mẹ nó chó má! Ở chỗ này, tướng quân nhà bọn họ là trời, tướng quân là đất! Cho dù nàng muốn động phòng ở đây, các tướng sĩ cũng có thể nghĩ cách tạo điều kiện cho nàng! Miễn bàn là một cái hôn. Yến Phong Miên không khống chế được ngừng thở, hắn không dám nhắm mắt lại, sợ tất cả những gì mình nhìn thấy đều là ảo giác. Thẳng đến khi hắn đối diện một đôi mắt tràn đầy ý cười, vừa đen vừa sáng. Oanh một tiếng, trong đầu có cái gì đó vang lên. Nháy mắt, trong đầu trống rỗng. Bên tai tràn ngập màu đỏ, Yến Phong Miên có thể nghe được thanh âm các tướng sĩ ồn ào, nhưng mà có liên quan gì đâu chứ? Hắn không thành thạo, hôn lại nàng một chút. Như cả thế giới chỉ còn lại hai người họ. "Chàng muốn nghẹn chết mình sao?" Tô Yên khẽ cười một tiếng, buông Yến Phong Miên ra, đứng vững, nhéo vành tai hắn: "Quá gầy, phải nuôi béo hơn, ôm không thoải mái." Oa! Quá đỉnh! Tuần Cửu cầm áo khoác mà lảo đảo, liền nghe thấy điện hạ nhà y ngoan ngoãn gật đầu, ôn nhu nói: "Được." Trời ạ -- Trước mắt Tuần Cửu tối sầm, chỉ cảm thấy về sau không có ngày tháng yên lành. Nếu đại ma vương này trở thành nữ chủ nhân phủ Nhị hoàng tử, từ đây ở trong phủ nói một không hai. Dựa theo tính tình điện hạ nhà mình, chỉ sợ cho dù đại ma vương này muốn giết người phóng hỏa, hắn cũng có thể bình tĩnh cầm dao nhỏ gác phía sau. Cuối cùng còn thêm một câu: "Đừng làm bản thân bị thương." Tình huống này có khả năng! Vô cùng có khả năng xảy ra! "Ồ, ngươi cũng tới?" Tô Yên nhận áo khoác từ tay Tuần Cửu rồi phủ thêm cho Yến Phong Miên, cười như không cười liếc y một cái. Không biết vì sao trong lòng Tuần Cửu phát hoảng. Có Tô Yên, Yến Phong Miên không cần y đi theo, rốt cuộc Tuần Cửu cũng có thể yên lòng, vui vẻ dạo một vòng trong quân doanh. Bất tri bất giác, y đi ra bên ngoài doanh trướng. Nhìn thấy có binh lính xách theo thứ gì đó như muốn treo lên cây cột, hắn tò mò thò lại gần, vừa thấy hai chân đã nhũn ra, khàn giọng hỏi: "Các ngươi đang làm gì?" Người nọ kỳ quái quay đầu lại nhìn thoáng qua Tuần Cửu: "Treo đầu người, tướng quân phân phó, treo đầu tên này lên, hỏi Đại Liêu đầu hàng hay không đầu hàng." "Đầu người này là ai?" Tuần Cửu chỉ vào cái đầu đang treo lên, trước khi chết nhất định là người nọ cực kỳ sợ hãi tuyệt vọng, thịt nửa bên mặt đều bị lột không còn. "Ha! Thái tử Đại Liêu Thác Bạt Trác! Tướng quân chúng ta vì đuổi theo hắn ta mà ba ngày mới về! Cũng không biết chạy có ích gì, hắn ta giết Tô Lão Tướng quân, Tiểu Tướng quân không chém hắn ta mới lạ!" Trong lòng Tuần Cửu chấn động. Tuy rằng y luôn ghét bỏ Tô Yên, nhưng từ đáy lòng đã sớm bội phục nàng. "Nàng cũng thật lợi hại." "Đương nhiên!" Binh lính có chung vinh dự ngửa đầu, khoe khoang không thôi.
[Thế giới 3] Chương 202: Hoàng tử phi mạnh nhất Bấm để xem "Làm cái gì mà mặt ủ mày ê thế này?" Tô Yên buồn cười nhìn Yến Phong Miên vẫn cứ cau mày từ khi tiến vào, bộ dạng âm thầm suy tư. Yến Phong Miên chỉ cần ngước mắt là có thể nhìn thấy miệng vết thương ghê người trên mặt Tô Yên. Da thịt lộ ra ngoài, hắn đau đến mức hô hấp muốn ngừng lại. "Suy nghĩ nên san bằng Đại Liêu như thế nào." Hắn ngoan ngoãn trả lời. Tuy hắn không thể đi lại, nhưng có thể dùng cách khác báo thù cho nàng. Tô Yên hoảng hốt, nàng nghiêng đầu, nhoẻn miệng cười. "Đau xót cho ta sao?" Nàng cười tủm tỉm ngồi xổm bên người Yến Phong Miên, ghé vào đầu gối hắn, nâng khuôn mặt nhỏ lên. "Nhưng ta đã tự tay báo thù rồi, chàng có nhìn thấy đầu Thác Bạt Trác không? Hắn ta không chỉ bị ta gỡ đầu xuống, còn bị ta chém nát nửa khuôn mặt." Yến Phong Miên nhíu mày, thoáng tiếc nuối: "Không, thế này vẫn chưa đủ." Hắn lắc đầu: "Để hắn ta chết như vậy, quá dễ dàng cho hắn ta." Nếu Thác Bạt Trác chưa chết cũng không thể tưởng được, hắn ta bị dạng người gì nhớ thương. Tô Yên ngẩn người, nhìn biểu tình nghiêm túc của Yến Phong Miên. Cười haha, câu lấy ngón út của hắn quơ quơ: "Nhị điện hạ thân ái, chàng học hư nha~" Vốn tưởng rằng hắn là dương xuân bạch tuyết (*), không nghĩ tới trong lòng đều đen. (*) Dương xuân bạch tuyết: À hai khúc hát nổi tiếng của nước Sở, ở đây ý chỉ tao nhã. Yến Phong Miên rũ mắt, bất đắc dĩ chạm vào sườn mặt nàng: "Ta chưa bao giờ nói ta là người tốt." Người tốt sẽ không thể sinh tồn trong Hoàng cung. "Thật trùng hợp, ta cũng không phải" Tô Yên gật đầu hợp lí: "Cho nên chúng ta đúng là một đôi trời sinh!" "Haha!" Yến Phong Miên buồn cười, hắn mím môi, duy chỉ một đôi mắt đen bóng, gợn nước tràn đầy ý cười, tựa như cả bầu trời sao phản chiếu trong mắt hắn. Đẹp không thể tưởng tượng nổi. "Ta sẽ nhớ kỹ." Hắn gật đầu, hỏi: "Cho nên chừng nào thì nàng cưới ta?" "Hả?" Tô Yên sai người đun nước ấm để rửa mặt, nghe vậy phản ứng lại, kinh hãi ho khan không ngớt. "Khụ, khụ khụ khụ.." Nàng ngoái đầu lại, bất đắc dĩ nhìn hắn: "Sao lại nói như vậy?" Yến Phong Miên vô tội giương mắt, trên mặt không có chút ngượng ngùng cùng xấu hổ. Giống như đang nói một câu rất bình thường: "Chẳng lẽ nàng muốn đổi ý?" "Không!" Tô Yên lắc đầu, chỉ là những lời này có thể phát ra từ trong miệng Yến Phong Miên, làm nàng cảm thấy không thể tưởng tượng được. Yến Phong Miên trong nhận thức của nàng, luôn luôn nội liễm ôn hòa. "Chúng ta về đô thành liền thành hôn?" Hiện giờ chiến công nàng hiển hách, hình tượng truyền đến Đại Yến, không biết có bao nhiêu nam tử thầm thương trộm nhớ nàng. Đừng nói là gả, mà là người muốn cưới, muốn gả cho nàng có thể xếp hàng từ cổng thành đến Hoàng cung. "Hứ, đừng nói bậy." Không biết vì sao hắn lại không tự tin như thế: "Quên lời ta nói rồi? Cuộc đời này của ta chỉ thích chàng, tuyệt đối sẽ không liếc nhìn nam nhân khác một cái." "Nhưng!" "Còn dám suy nghĩ lung tung?" Một hai phải đuổi hết những cái gọi là không tự tin trong lòng hắn ra ngoài. Có thể thấy con ngươi thanh tuyển của Yến Phong Miên toát ra ủy khuất. Nàng đau đầu, càng đau lòng. Đỡ trán liên tục gật đầu: "Được được được! Trở về chúng ta liền thành hôn, được không?" Trong phút chốc Yến Phong Miên nở nụ cười, lập tức gật đầu: "Được." Tô Yên: "..." Cảm giác giống như nàng bị gài?
[Thế giới 3] Chương 203: Hoàng tử phi mạnh nhất Bấm để xem Đại Liêu liên tiếp tổn thất hai hoàng tử trong tay Tô Yên, trong đó một vị là trữ quân. Hoàng thất Đại Liêu vốn đã điêu tàn, bây giờ thiếu mất hai người, lại mất đi nửa thành trì của quốc gia. Lập tức từ đại quốc mênh mông, biến thành tràn ngập nguy cơ, quốc gia xung quanh đều muốn cắm một chân. Cho nên, lúc Tô Yên chịu từ bỏ, hỏi bọn họ hàng hay không hàng. Hoàng đế Đại Liêu không chút suy xét, vui đến phát khóc đồng ý đầu hàng. Cho dù từ đây chỉ có thể trở thành đất nước phụ thuộc vào Đại Yến, cũng tốt hơn để Tô Yên đánh thẳng vào hoàng cung, một đao chặt đầu ông ta. Không cần bỏ mạng, hắn vẫn là Hoàng đế. Bởi vậy có thể thấy được, Hoàng thất Đại Liêu đã bị Tô Yên đánh đến mức tạo thành bóng ma tâm lý. * * * Sau khi chiếm được thành Hàng Thư, Tô Yên cũng không lãng phí thời gian, để lại một bộ phận quân đội đóng giữ. Nàng theo Yến Phong Miên, trở về Đô thành. Cái ngày đó, cả nước chào mừng, cửa thành đã sớm mở ra. Các bá tánh đứng hai bên đường, miệng hô lớn Tướng quân uy vũ. Vốn dĩ Tô Yên ngồi trên lưng ngựa đi phía trước mở đường, bỗng nhiên một chiếc khăn tay mang theo mùi hương nồng đậm rơi trên mặt nàng, Tô Yên cong môi cười, ngẩng mắt nhìn lại. Vô số thiếu nữ trang điểm xinh đẹp đứng trên gác mái kia. Thấy Tô Yên nhìn qua, sôi nổi kích động đỏ bừng mặt. Lần này, nháy mắt giống như mở ra đập nước, vô số khăn hương, túi tiền đều ném về phía Tô Yên. Quả thực được hoan nghênh đến trình độ trêu chọc cả nam lẫn nữ. Tuần Cửu ngồi trên lưng ngựa đuổi theo, nhẹ giọng nói: "Tô tướng quân, điện hạ nói thân thể ngài ấy không thoải mái." Nghe được lời này, trái tim Tô Yên căng thẳng, tức khắc ý cười biến mất trên khuôn mặt. "Ta đi xem." Dứt lời nàng liền xuống ngựa, xoay người đến xe ngựa phía sau. Các bá tánh không hiểu vì sao vẻ mặt nàng ngưng trọng như vậy, mơ hồ trong nháy mắt vén rèm lên, nhìn thấy bên trong xe ngựa một mảnh tuyết sắc. "Làm sao vậy? Chỗ nào không thoải mái?" Tô Yên lên xe ngựa, nhíu mày quan sát sắc mặt hắn. Tuy rằng tái nhợt, nhưng vẫn tính là bình thường. Yến Phong Miên hơi mím mỏng, trở tay chỉ ngực mình: "Nơi này khó chịu." "Đau tim?" Đây là một vấn đề lớn! Tô Yên vội vàng thò lại gần, nhẹ nhàng ấn ngực hắn: "Còn có thể chịu đựng không?" Suy nghĩ một chút, nàng bất chấp mọi thứ, vén rèm lên há mồm phân phó: "Đi gọi thái y tới --" "Không cần!" Yến Phong Miên vội ngăn nàng lại, hắn nghịch tay nàng, mi mắt buông xuống. Giây lát sau, hắn mới mở miệng, ủy khuất nói: "Ta không muốn để nàng ở bên ngoài." "Hả?" Tô Yên sửng sốt. "Ta nói rồi, hiện giờ nàng rất được hoan nghênh." Đã nói tới đây, Tô Yên còn chỗ nào không hiểu? "Xì.." Tô Yên buồn cười, nắm vành tai hắn, nhịn không được cúi người thò lại gần hôn hắn một cái. "Nhị điện hạ của ta, sao chàng có thể đáng yêu như vậy?" Ngay cả ghen, cũng không giống người thường. "Cho nên, nàng không được nhận đồ của bọn họ" Yến Phong Miên nghiêm trang cướp lấy khăn trong tay nàng quăng ra ngoài, chỉ vào ngực mình nói: "Bởi vì tim ta sẽ khó chịu, cái này trị không hết." "Hahaha!" Tô Yên cười ngả vào trong lồng ngực hắn, lúc hô hấp có thể ngửi được hơi thở tùng hương tươi mát truyền đến từ quần áo trên người Yến Phong Miên. Yến Phong Miên thấy nàng chỉ cười, không trả lời mình. Liền rũ mắt, lên án nhìn nàng. Tô Yên thấy hắn như vậy, lại cười lần nữa, bả vai phát run. "Được được được, tất cả đều đáp ứng chàng! Cho dù chàng muốn mạng ta, ta cũng cho chàng!" Yến Phong Miên thân mật vuốt ve gương mặt đã thô ráp hơn rất nhiều của nàng, nhẹ giọng nỉ non: "Ta không cần mạng của nàng, ta chỉ muốn nàng sống thật tốt." Bởi vì, nàng mới là mệnh của ta --
[Thế giới 3] Chương 204: Hoàng tử phi mạnh nhất Bấm để xem Lúc đó Yến Phong Miên đã chờ đến tuyệt vọng. Hắn thậm chí đã thầm thề, nếu lần này Tô Yên không thể trở về. Hắn sẽ san bằng Đại Liêu, báo thù cho nàng, sau đó sẽ đi tìm nàng. May mắn, ông trời trả nàng về cho hắn. Hắn ôm nữ tử lười nhác nhắm mắt dưỡng thần dựa vào trong ngực hắn, lộ ra một nụ cười ôn nhu đủ để khiến người ta chết đuối trong đó. * * * "Đã trở lại chưa? Sao chậm như vậy?" Từ hôm qua biết tin Tô Yên sắp trở về, Tô phủ liền bắt đầu bận rộn, đám người Từ thị Tô Triệt trắng đêm không ngủ. Sáng sớm mắt mỗi người giống như gấu trúc, nhìn chằm chằm ra cửa nghênh đón. Nghe vậy, Tô Gia Hòa cười nói: "Mẫu thân, người không biết giờ ở trong thành tỷ tỷ được hoan nghênh cỡ nào đâu, chỉ sợ trở về còn phải chờ một lát!" Hiện giờ Tô phủ đã thành đệ nhất thế gia của Đại Yến. Hoàng đế vô cùng trọng dụng. Thân thể Tô Gia Hòa ốm yếu, không thích hợp kế tục chức vị của bậc cha chú, liền vào con đường làm quan, ở trong triều đình cũng hô mưa gọi gió. Tương lai có Tô Yên hộ tống, con đường của Tô gia vẫn còn lâu dài lắm! "Con đứa nhỏ này, nói hươu nói vượn!" Từ thị oán trách trừng mắt nhìn y một cái, lại nhịn không được vui mừng ra mặt. Tô Triệt không nói gì, vẻ mặt nghiêm túc, không biết, còn tưởng rằng ông đang làm gì đó. Đúng vào lúc này, có binh lính tới báo. "Tướng quân, phu nhân, Tiểu tướng quân vào thành đã đến Hoàng cung, Hoàng thượng lệnh thuộc hạ tới mời lão phu nhân, tướng quân các vị phu nhân vào cung dự tiệc!" Vua Nhân Cảnh cố ý chuẩn bị yến hội mừng Tô Yên trở về, có thể thấy được sự coi trọng đối với nàng. "Được, được, chúng ta đi ngay!" Từ thị và Tô Triệt liếc nhau, bất đắc dĩ cười khổ. Bọn họ chờ nữ nhi sốt ruột, thiếu chút nữa quên mất. Hiện giờ Tô Yên, đầu tiên là thần, tiếp theo mới là nữ nhi của bọn họ. Nàng lập công lao hiển hách, đương nhiên phải đến Hoàng cung bẩm báo với Hoàng thượng trước. * * * Yến hội được cử hành ở cung điện lớn nhất Hoàng cung - Thái Cực Điện. Cả triều văn võ đều mang theo gia quyến tới dự tiệc. Hai năm trước Tô gia có thể mặc người dẫm đạp. Hai năm sau, bởi vì Tô Yên tồn tại, Tô gia đã trở thành sự tồn tại chỉ có thể nhìn lên! Nghĩ đến điều này, mọi người không khỏi dừng mắt trên người nữ tử ngồi đầu tiên dưới tay Hoàng đế, tư thái thanh thản tùy ý. Nàng mặc một bộ hồng y, dung mạo thêm vài phần nghiêm túc so với hai năm trước. Vết thương trên má, không những không tổn hại dung mạo nàng, ngược lại khiến nàng càng thêm kiêu ngạo, sắc bén. "Tô Yên, tới, trẫm thay lê dân bá tánh kính ngươi một ly!" Vua Nhân Cảnh không phải hôn quân, cũng không ghen ghét hiền tài. Tô Yên lập công lao vì Đại Yến không thể xóa nhòa, ông không chỉ muốn thưởng, còn muốn thưởng lớn, thưởng đặc biệt! "Tạ Hoàng thượng." Tô Yên cong môi cười, tự nhiên hào phóng giơ chén rượu lên, kính Hoàng đế phía xa, sau đó tiêu sái ngửa đầu uống một hơi cạn sạch. Nàng thong dong tư thái, càng khiến vua Nhân Cảnh yêu thích trong lòng. "Được! Lòng trẫm rất an ủi, hôm nay không có quân thần, chư vị đều có thể chè chén! Chúc Tô tướng quân chiến thắng trở về!" Chúng thần vừa nghe, vội đứng dậy, nâng chén rượu. "Kính Tô tướng quân!" Tô Triệt cười không khép được miệng, ông lặng lẽ lau nước mắt. Từ thị thấy thế vỗ ông một cái, Tô Triệt vội nói: "Nhìn thấy Yên Nhi trở về, ta cao hứng, cao hứng!" Từ thị lắc đầu, cơ hồ cũng cao hứng rơi lệ. Trượng phu từng ở từ đường tụng kinh, một khi quỳ chính là suốt đêm. Lúc trước khi Yên Nhi sinh ra, ông cũng không vì nàng là nữ nhi mà khinh thường, ngược lại còn coi nàng thành mệnh căn mà cưng chiều. Ngay cả Tô Gia Hòa cũng kém Tô Yên nửa phần. Từ thị biết rõ, yêu thương trong lòng ông không kém hơn so với bất luận kẻ nào. Chỉ là ông quen nghiêm túc, quên mất nên biểu đạt tình yêu thương của mình như thế nào.
[Thế giới 3] Chương 205: Hoàng tử phi mạnh nhất Bấm để xem "Đứa nhỏ này, ngươi cười ngây ngô cái gì?" Từ thị vỗ nhẹ nhi tử nhà mình một cái, thấy Tô Gia Hòa ngốc nghếch nhìn chỗ Tô Yên, không khỏi mỉm cười. Tô Gia Hòa sờ gáy: "Nương, chỉ là cảm thấy tỷ tỷ thay đổi rất nhiều, còn có, nương xem đám công tử xung quanh đi, mắt hận không thể lớn lên ở trên người tỷ tỷ!" Y bĩu môi: "Mấy ngày gần đây không ít người tới mời nhi tử uống rượu, đừng cho là ta không biết bọn họ suy nghĩ cái gì!" Y hừ một tiếng, tỷ tỷ nhà mình, y cũng chưa hiếm lạ đủ đâu! Đám nam nhân thúi đó lại muốn đoạt tỷ tỷ cùng y! Từ thị trừng y một cái. Cũng không khỏi bất đắc dĩ, bà không có yêu cầu quá lớn, chỉ cần quãng đời còn lại của Tô Yên bình an vui vẻ, bà đã cảm thấy đủ. Tô Yên gập chân sau lên, thưởng thức chén rượu cười nói: "Hoàng Thượng, thần còn có một lễ vật muốn tặng ngài, ngài muốn nhìn xem không?" "Hử? Là lễ vật gì?" Vua Nhân Cảnh sáng mắt lên, cao hứng cúi người, hứng thú bừng bừng nhìn chằm chằm binh lính đi tới từ ngoài cung điện, tay bê một cái hộp. Cái hộp kia chế tác đẹp đẽ, xung quanh còn được khảm rất nhiều đá quý. Mọi người đều cho rằng Tô Yên thu được trân bảo hiếm thấy gì đó trên chiến trường, chạy đến xum xoe với Hoàng đế. Tất cả đều tập trung lực chú ý, nhìn chằm chằm không chớp mắt, sợ bỏ lỡ. "Là thần đã từng hứa hẹn với Hoàng Thượng, phải mang một món đồ đến cho ngài." Cánh môi đỏ thắm của Tô Yên cong lên, đặt chén rượu nhỏ lên trên bàn, đứng dậy sải bước đi đến chỗ cái hộp. Mọi người không biết trong hồ lô của nàng có gì, không khỏi châu đầu ghé tai, nghị luận sôi nổi. "Thứ gì? Thần bí như vậy?" "Tô tướng quân, đừng úp úp mở mở nữa! Mau mở ra đi!" "Đúng vậy đúng vậy, mau để chúng ta nhìn xem!" Nghe được lời này, Tô Yên cười như không cười nhướng mày, liếc nhìn mọi người: "Thật sự muốn xem?" Tầm mắt nàng nhìn quanh bốn phía, cuối cùng dừng trên người Yến Phong Miên. Tầm mắt đối phương vẫn luôn ở trên người nàng, từ đầu đến cuối đều không dời đi, trong phút chốc bốn mắt nhìn nhau, Tô Yên bỡn cợt chớp mắt với hắn, trong mắt gợn nước lăn tăn. Tất cả đều giữ trong lòng không nói. Yến Phong Miên bật cười, bất đắc dĩ lắc đầu. Biết rõ nàng lại muốn dọa người. "Muốn xem muốn xem!" "Đúng vậy, mau mau mở ra đi!" Yến Phong Miên đỡ trán, nhịn không được nhéo giữa mày, ý cười nơi đáy mắt càng thêm rõ ràng, trước sau chưa từng tan đi trên mặt. Tâm tình Yến Nam Triều kém vô cùng, hắn ta không tiếng động nhìn thoáng qua huynh trưởng bên cạnh. Thu hết tất cả nhất cử nhất động của hắn và Tô Yên vào mi mắt, hai người nhìn nhau cười ăn ý, cùng với không khí hòa hợp giữa hai người. Khiến người khác không có cách nào chen vào nửa phần! Hắn ta nắm chặt tay, chỉ có thể cắn răng, ra sức uống một ly rồi lại một ly! Ý định chuốc say chính mình! Vua Nhân Cảnh coi trọng Tô Yên ra sao? Lúc trước Tô Yên rời đi, mỗi một câu nói với ông, ông đều nhớ rõ. Lúc này, nhìn khóe môi Tô Yên cười xấu xa như có như không, tức khắc ông biết nàng muốn làm gì. Bất đắc dĩ cười haha, cất cao giọng nói: "Tô ái khanh, mở ra đi, để cho mọi người thưởng thức!" Còn việc sau khi thưởng thức, buổi tối về nhà có gặp ác mộng hay không, lại không nằm trong phạm vi quan tâm của ông. "Được rồi." Tô Yên nhún vai, dáng vẻ như rất bất đắc dĩ. Ngậm ý cười, lập tức mở hộp ra! Thuận tay khẽ đẩy đồ vật rơi trên mặt đất! Mọi người chỉ kịp nhìn thấy một đoàn trắng đen lẫn lộn, còn mang theo mùi máu tươi chợt lóe qua. Cũng không biết cố ý hay vô tình, đầu của người nọ nhanh như chớp lăn xa một đường, cuối cùng lăn đến dưới chân Liễu Như Yên. Tô Yên: Thực xin lỗi ta không cố ý đâu.
[Thế giới 3] Chương 206: Hoàng tử phi mạnh nhất Bấm để xem Liễu Như Yên trơ mắt nhìn cái đầu với khuôn mặt mơ hồ, tràn đầy vết máu kia lăn thẳng đến dưới chân nàng ta. Một luồng khí lạnh dâng lên từ lòng bàn chân, xông thẳng đến đỉnh đầu nàng ta, giống như khiến máu toàn thân đông lại. Tròng mắt nàng ta không ngừng trừng lớn vì hoảng sợ, gần như muốn rơi khỏi hốc mắt. Thân thể run rẩy, sau một lúc lâu, sắc mặt trắng bệch phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết. "A a a a a --!" Bởi vì cảm xúc kích động, tiếng kêu phát ra vang vọng khắp nơi trong Thái Cực Điện to lớn này. Yến Nam Triều híp mắt, bình tĩnh nhìn Tô Yên, không biết đột nhiên nghĩ đến điều gì, bỗng dưng cong môi lên. Sự buồn bực trên người, cuối cùng đều trở thành hư không! Ngồi bên cạnh Liễu Như Yên phần lớn đều là nữ quyến, nhưng không có bất kỳ một người nào thất thố giống như Liễu Như Yên. Đây chính là ở trước mặt Hoàng đế! Ngay cả sắc mặt của Dung phi cũng trở nên không tốt! Bà ta lặng lẽ liếc mắt nhìn Hoàng Thượng một cái, lại phát hiện trên mặt ông mang theo nụ cười, không có nửa phần bực bội. Sao lại như vậy? Chẳng lẽ ông đã biết Tô Yên muốn làm gì? Suy nghĩ này vừa mới xuất hiện, bỗng nghe được một tiếng gầm lớn vang lên. "Lớn mật! Tô Yên, đây là Thái Cực Điện, ngươi dám mang cái đầu này đến trước mắt Hoàng Thượng! Làm bẩn mắt Hoàng Thượng! Ngươi như vậy là đại bất kính!" Trong nháy mắt, âm thanh này đã thu hút sự chú ý của mọi người. Tô Yên cong môi: "Liễu đại nhân? Vậy ngài nói xem, ta đại bất kính như thế nào? Ta trung thành và tận tâm với Hoàng Thượng, ngài không nên bôi nhọ ta." "Ha, ta bôi nhọ ngươi! Được thôi, vậy ngược lại ngươi nói xem, vì sao ngươi ném cái đầu này đến vị trí của nữ quyến, đến tột cùng ngươi muốn làm cái gì?" Đối diện với giọng điệu chất vấn của Liễu Chính, Tô Yên ngáp một cái. Lười biếng tiến lại gần, khom lưng trực tiếp xách cái đầu người lên. Cười như không cười: "Không phải chỉ là một cái đầu thôi sao? Ngài cứ việc nói thẳng là bản tướng quân dọa đến nữ nhi bảo bối của ngài không phải là được rồi sao? Tội gì phải kéo các vị phu nhân tiểu thư xuống nước? Rốt cuộc tiếng hét của các nàng cũng không lớn bằng quý tiểu thư." Ánh mắt nàng vừa chuyển, gợn sóng xinh đẹp. "Chỉ là bản tướng quân vẫn rất ngoài ý muốn, ngày thường nghe Liễu tiểu thư nói chuyện ôn thanh tế ngữ, giống như tiếng muỗi kêu. Hôm nay xem ra, cũng phải như vậy!" Nàng móc móc lỗ tai, suýt chút nữa đã bị tiếng thét chói tai của Liễu Như Yên làm điếc tai. "Ngươi, ngươi to gan lớn mật!" Liễu Chính chỉ vào nàng, tức giận đến mức ngón tay run lên. Tô Yên nghiêng đầu, cười khanh khách, xách cái đầu lên, nhìn về phía vua Nhân Cảnh: "Hoàng Thượng, thần đã từng thề, nhất định sẽ đem đầu của Thái tử Đại Liêu Thác Bạt Trác về dâng cho ngài. Ngài xem, thần đã làm được --" Đôi mắt của nàng vừa đen vừa sáng, cười rộ lên vô cùng xán lạn, giống như một đứa trẻ đang tranh công. Nào giống như một vị đại tướng quân chém giết trên chiến trường, khiến cho địch nhân nghe thấy đã sợ mất mật? "Hahahaha ngươi nha đầu này!" Vua Nhân Cảnh cao giọng cười to, không nề hà chỉ vào nàng: "Xem ra, đây là đang kể công với trẫm?" Tô Triệt liều mạng nháy mắt ra hiệu cho Tô Yên, Tô Yên bình tĩnh đứng tại chỗ, coi như không nhìn thấy. Nàng cười hì hì ôm quyền: "Vậy không biết Hoàng Thượng ngài có bằng lòng ban thưởng hay không?" Trong cả triều đình, Tô Yên là người đầu tiên dám nói như vậy với vua Nhân Cảnh. Dung phi hãi hùng khiếp vía, nhìn thái độ cưng chiều của vua Nhân Cảnh với Tô Yên, nhìn nàng như đang nhìn đứa con yêu quý của mình. Bà siết chặt lòng bàn tay, dự cảm không tốt càng thêm mãnh liệt. "Đương nhiên phải ban thưởng!" Vua Nhân Cảnh sang sảng phất tay: "Không chỉ là ban thưởng, còn phải thưởng thật lớn thưởng thật đặc biệt! Nha đầu, ngươi muốn cái gì?" Tô Yên tùy tay quăng cái đầu qua một bên, không nghiêng không lệch, rơi trên bàn của sứ thần đàm phán của Đại Liêu.
[Thế giới 3] Chương 207: Hoàng tử phi mạnh nhất Bấm để xem Sứ thần Đại Liêu sợ đến mức giật mình một cái, rũ mắt đối diện với cặp mắt chết cũng không nhắm lại kia. Hắn ta vừa kinh ngạc vừa phẫn nộ, lại chỉ có thể cố gắng chịu đựng không dám tức giận. Hắn ta biết, phàm là hắn ta dám lộ ra một chút vẻ giận dữ, giây tiếp theo, đối phương có thể rút đao chém đứt cổ hắn ta. Nàng chính là tùy hứng và kiêu ngạo như vậy, dựa vào sự sủng ái của vua Nhân Cảnh đối với nàng, tuyệt đối sẽ không vì vậy mà trừng phạt nàng. Vua Nhân Cảnh đúng là càng nhìn Tô Yên càng thích, tính tình này của nàng, có vẻ như vô pháp vô thiên nhưng mọi việc đều có kết cấu. Trước mặt sứ thần, dâng cho ông cái đầu của thái tử Đại Liêu, xem như ra oai phủ đầu với sứ thần nước địch, mạnh mẽ khắc ghi sự uy nghiêm không thể xâm phạm của Đại Yến vào trong lòng đối phương. Hoặc là chết, hoặc là đầu hàng -- Không có con đường thứ ba để chọn! Dám giở trò? Cái đầu trên bàn kia, chính là kết cục tốt nhất của các ngươi! "Được được được! Ngươi muốn cái gì?" "Yên Nhi!" Tô Triệt nhịn không được, ôm quyền mở miệng nói: "Hoàng Thượng, Yên Nhi không hiểu chuyện, ngài đừng nuông chiều nàng. Bảo vệ quốc gia vốn chính là bổn phận của chúng ta, ban thưởng hay không ban thưởng gì chứ?" Tuy rằng trong lòng ông cũng cảm thấy kiêu ngạo vì Tô Yên, nhưng ông càng sợ công cao hơn chủ. So với ban thưởng, Tô Triệt càng hy vọng nàng có thể bình an, không cần chịu sự nghi kỵ của đế vương. Nàng có thể nhận được sủng ái nhất thời, nhưng đến khi quốc thái dân an, quốc gia không cần đến nàng. Nàng nên đi đâu? Vua Nhân Cảnh than nhẹ, xua tay bất đắc dĩ trừng mắt nhìn ông một cái: "Tô Triệt! Đừng tưởng trẫm không biết trong lòng ngươi đang nghĩ cái gì! Hay là ngươi cho rằng, trẫm chính là hạng người trong mắt không chứa được quần thần tài năng? Đừng nói nữa! Ban thưởng này nhất định phải có!" "Nha đầu, bản thân ngươi nói đi, ngươi muốn cái gì?" Vua Nhân Cảnh dứt lời, không để ý đến Tô Triệt, trực tiếp mở miệng hỏi Tô Yên. Tô Yên chờ một câu này mãi, nàng cong môi đỏ, đáy mắt lập loè ánh sáng giảo hoạt. Nghiêng đầu một chút: "Hoàng Thượng, cái gì cũng có thể sao?" "Tất nhiên!" Yến Nam Triều híp mắt, trái tim đập không ngừng trong lồng ngực, hắn ta mím chặt môi mỏng, không biết đang chờ mong cái gì. "Vậy nếu thần muốn một vị hoàng tử thì sao?" Tô Yên cười khanh khách trở tay chỉ vào chỗ ngồi của các hoàng tử. Nơi đó, Yến Phong Miên ngồi trên vị trí, rũ mắt thấp mày, an tĩnh hòa nhã. Yến Nam Triều cùng với các huynh đệ còn lại, tất cả cũng ở đó. "Yên Nhi! Câm miệng!" Huyệt thái dương của Tô Triệt liên tục co giật, chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm. Ông biết ngay mà, nếu không làm ra việc gì đó, vậy còn gọi là Tô Yên sao? Quả nhiên từ nhỏ đến lớn, nàng vẫn không đổi được tính tình hỗn thế ma vương này! "Ồ?" Vua Nhân Cảnh cảm thấy hứng thú, ánh mắt ông thâm thúy, trong mắt lóe lên một chút ánh sáng. "Vậy ngươi muốn vị hoàng tử nào?" "Nhị điện hạ có được không ạ?" Tô Yên vuốt ống tay áo, tự nhiên hào phóng nói: "Thật không dám giấu giếm Hoàng Thượng, thần vừa thấy Nhị điện hạ lập tức sinh lòng yêu mến, hoàng kim vạn lượng, ruộng tốt ngàn mảnh, cũng không so được Nhị điện hạ cười dịu dàng với thần." "Khụ.." Động tác xoay tròn phật châu của Yến Phong Miên dừng lại một chút, bị câu nói làm người khác sợ chết không thôi của Tô Yên làm sặc, ho nhẹ một tiếng. Chốc lát sau, hắn lại nhịn không được bật cười. Ý cười nhợt nhạt, trong đôi mắt đen như mực chậm rãi lan ra. "Khụ khụ khụ, nha đầu, ngươi xác định?" Ngay cả vua Nhân Cảnh cũng không ngờ tới sự lựa chọn cuối cùng của Tô Yên. Đặc biệt là lời nói của nàng, đã sớm biết tính tình nàng dứt khoát lưu loát. Thích chính là thích, không thích chính là không thích. Nhưng lời này, vẫn khiến người khác nghe xong không khỏi mặt đỏ tai hồng. Đương nhiên ngược lại -- Lời nói như vậy, có bao nhiêu nữ tử muốn nói, lại không dám nói? Các nàng đỏ bừng mặt, ngưỡng mộ nhìn chăm chú nữ tử áo đỏ đang đứng trong điện.
[Thế giới 3] Chương 208: Hoàng tử phi mạnh nhất Bấm để xem Bàn về nhan sắc, bất cứ thiếu nữ nào đang ngồi ở đây đều không bằng nàng. Bàn về khí khái, nàng mặc bộ y phục màu đỏ, cả người không có chút trang sức nào. Vừa xinh đẹp vừa trương dương, xâm lược mười phần! Cho dù trên mặt có một vết sẹo hẹp dài, cũng không cách nào giấu được nửa phần phong lưu của nàng! Đây là bộ dáng mà ngay cả trong mộng, các nàng đều hy vọng biến thành -- Không cần tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu, phu tử tòng tử. Các nàng là con người, không phải vật phẩm! Có thể giống như Tô Yên, lớn mật nói suy nghĩ ước muốn của mình, chỉ cần ngẫm lại liền cảm thấy nhiệt huyết sôi trào. "Rất chắc chắn." Tô Yên cười nhẹ, ngoái đầu liếc nhìn Yến Phong Miên một cái: "Nếu thần cùng Nhị điện hạ ở bên nhau, đời này tuyệt đối sẽ không để hắn chau mày một lần nào, mọi việc đều 'tự tay làm lấy ', nhất định sẽ chăm sóc Nhị điện hạ thật tốt --" Bốn chữ tự tay làm lấy kia, bị nàng cố ý nhấn mạnh. Phối hợp với ý cười ngả ngớn, Yến Phong Miên chỉ cảm thấy nóng sắp thở không nổi. Thật đúng là cái gì nàng cũng dám nói! "Không được!" Trong đầu Yến Nam Triều trống rỗng, đến khi hắn ta phản ứng lại, lời nói đã buột miệng thốt ra. "Ồ? Lão Thất con có ý gì?" Khi vua Nhân Cảnh nhìn về phía Yến Nam Triều, ý cười trong mắt cũng phai nhạt rất nhiều. Mấy năm nay ông cũng không hề nhàn rỗi, biết được rất nhiều việc mà Yến Nam Triều đã thầm làm. Đặc biệt là việc của Lương An Chí, càng khiến cho vua Nhân Cảnh hoàn toàn thất vọng về hắn ta. Liễu Như Yên mơ màng hồ đồ, còn không kịp hoàn hồn từ sự kinh hách vừa rồi, liền nhìn thấy biểu ca người nàng ta ái mộ, không màng hành vi của bản thân có bao nhiêu dị thường, thẳng thắn đứng lên ngăn cản Tô Yên. Nàng ta tuyệt vọng nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm đi. Vì gả cho Yến Nam Triều, nàng đã sớm qua tuổi kết hôn, chỉ vì chờ hắn ta. Yến Nam Triều lạnh lẽo trừng mắt nhìn Tô Yên một cái, lạnh lùng nói: "Phụ hoàng! Nhị hoàng huynh không phải vật phẩm, sao có thể trở thành ban thưởng? Nhi thần cho rằng, Tô tướng quân đang miệt thị hoàng quyền!" Một câu xu nịnh đưa qua, ngay cả Tô Yên cũng bị hắn ta chọc cười. "Thất điện hạ, lỗ tai nào của ngài nghe được ta coi Nhị điện hạ là vật phẩm? Ta thích Nhị điện hạ, thà rằng không cần muôn vàn ban thưởng, cũng muốn cầu Hoàng Thượng xem trọng một chút!" "Còn có, hắn không phải vật phẩm, hắn là mạng sống của ta!" Môi đỏ của Tô Yên khẽ mở, giọng điệu mang theo sự châm chọc, sau khi nói xong câu cuối cùng, bỗng nhiên tất cả sắc bén đều biến thành ôn nhu. Không phải là mạng sống của nàng? Hắn chết rồi sao nàng sống được. Đôi môi nhạt màu của Yến Phong Miên hơi cong lên, hắn nắm tay che miệng cười khẽ vài tiếng. Âm thanh trầm thấp lại kiên định: "Phụ hoàng, nhi tử nguyện ý." "Cho nên, xin người ban nhi thần cho Tô tướng quân đi!" Rầm! Trong nháy mắt, trái tim của các thiếu nữ đang ngồi ở đây đều bị khuôn mặt mang ý cười dịu dàng như gió nhẹ trăng sáng này của hắn đánh trúng vào tim. Khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, ánh mắt chứa hơi nước sáng lấp lánh. Ước gì người hắn coi trọng là mình! Thân thể tàn tật thì sao? Không được ngôi vị Hoàng đế thì thế nào? Có thể có được một nam tử như trích tiên làm bạn, cuộc đời này còn cầu mong gì nữa? "Ha.." Tô Yên cứng họng, trong lòng tê dại Nàng tuyệt đối không thừa nhận, thế nhưng bản thân bị nam nhân như Yến Phong Miên này trêu chọc rồi. Lồng ngực giống như có một con nai đang chạy loạn, vừa tươi sống lại hữu lực. Vua Nhân Cảnh đỡ trán: "..." Muốn mắng nhi tử nhà mình một câu không tiền đồ, cái gì mà xin ông ban hắn cho Tô Yên đi? Nhưng ông cũng biết, chỉ sợ hai người này đã sớm tư định chung thân rồi. Người khác không biết, ông còn không biết việc lúc trước Yến Phong Miên gạt mọi người rời khỏi đô thành, tự mình chạy tới biên quan để gặp Tô Yên sao? "Trẫm thật không có biện pháp với các ngươi!" Vua Nhân Cảnh tặng cho mỗi người một cái xem thường: "Đợi đến khi hiếu kỳ nhà ngươi vừa qua, trẫm sẽ tứ hôn cho các ngươi, chỉ là nha đầu ngươi có biết đạo lý đánh cờ rồi thì không thể hối hận hay không?"
[Thế giới 3] Chương 209: Hoàng tử phi mạnh nhất Bấm để xem Yến Phong Miên là đứa con ông yêu nhất, không liên quan đến quyền lực. Ở trong lòng vua Nhân Cảnh, cho dù thân thể Yến Phong Miên bị khuyết tật, đó cũng là sự tồn tại cao không thể với tới được! Ông từng muốn chọn Hoàng tử phi cho Yến Phong Miên, nhưng đều bị hắn lạnh nhạt cự tuyệt. Hiện tại, thật vất vả hắn mới thích một người. Chỉ là -- Lần đầu tiên thích một người, lại chính là đại tướng quân sát danh, tiếng tăm lừng lẫy bên ngoài - Tô Yên kia. Vua Nhân Cảnh nghĩ đến điều này liền đau đầu không thôi, cũng không biết nên mắng ánh mắt nhi tử tốt hay là kém nữa! "Tạ Hoàng Thượng, thần đời này, cũng sẽ không quay về lối cũ." Người nói vô tâm, người nghe có ý. Cả người Yến Nam Triều run rẩy, trong đầu trống rỗng. Hắn ta mờ mịt chớp mắt, nhìn một thân hồng y trong điện, lại không hiểu vì sao cảm thấy bóng dáng nàng càng thêm xa xôi. Tựa như hắn ta đã từng mơ như vậy trong mộng vô số đêm, nhìn như chạm đến được, nhưng thực tế xa xôi không thể với tới. Đưa tay chạm vào một cái, liền hóa thành mây khói rồi tiêu tán. Không quay về lối cũ sao? Yến Nam Triều chật vật ngã trên ghế, rượu cay nồng chảy vào cổ họng, thiêu đốt hắn ta đến mức hai mắt đỏ như máu! Tô Triệt và Từ thị sốt ruột phát bực. Duy chỉ có Tô Yên không cảm giác được bản thân đã trở thành tiêu điểm trong đám người kia. "Được! Vậy trẫm giao nhi tử cho ngươi, nhưng Tô Yên, không cho phép ngươi khi dễ hắn!" "Phụ hoàng!" Yến Phong Miên bất đắc dĩ, hắn hàm chứa ý cười ôn nhu nói: "Nàng sẽ không khi dễ nhi thần." Chỉ thích đùa giỡn hắn. Người ta đều nói con gái lớn không thể giữ trong nhà, vua Nhân Cảnh đã hứa rõ ràng sẽ gả nhi tử của mình ra ngoài, dĩ nhiên cũng sinh ra ảo giác này. "Từ nhỏ đến lớn con cũng chưa từng thích cái gì, lần này phụ hoàng sao có thể không nguyện ý cho con?" Giọng điệu vua Nhân Cảnh mang theo sủng nịch: "Nhưng ban thưởng cho Tô Yên vẫn phải có, người đâu --" Cuối cùng, Tô Yên không chỉ có được một vị lang quân, còn mang về rất nhiều phần thưởng. Vua Nhân Cảnh ra tay bất phàm, ban cho Tô Yên rất nhiều tiền tài vật chất, nàng ăn xài phung phí mười đời cũng không hết. Đương nhiên, so sánh với lợi ích Tô Yên mang về cho ông, thật sự không đáng nhắc tới. Vì vậy, Tô Yên yên tâm thoải mái, đúng lý hợp tình mà nhận! Tạm thời không đề cập tới chuyện Tô Yên về đến nhà bị Tô Triệt xách tới thư phòng răn dạy. Hoàng cung nguy nga bao phủ trong trời đông giá rét lạnh lẽo, ngay cả ánh nắng cũng trở nên trắng xóa, không hề có độ ấm. Mái cong kiều giác, tuyết trắng và tường hồng hình thành sự đối lập rực rỡ. Mai táng ở đây không chỉ có có vô số oan hồn, còn có huyết mạch tình thân, ân oán tình thù. "Hoàng huynh!" Yến Phong Miên ngồi trên xe liễn (*) hơi nhấc mi mắt, đôi mắt đen đầy ý cười có thể nhìn thấu mọi thứ. (*) Xe liễn: Xe cho vua chúa, được người kéo đi "Thất đệ." "Hoàng huynh, vì sao huynh phải đáp ứng yêu cầu vô lý của nữ nhân Tô Yên kia!" Yến Nam Triều thất vọng rũ mắt, đứng song song với Yến Phong Miên. "Từ nhỏ đến lớn, huynh là huynh trưởng ta kính trọng nhất, huynh bắt đầu thay đổi từ khi nào?" Nghe được lời này, Yến Phong Miên cười nhẹ một tiếng. Giọng nói rõ ràng, khi nói chuyện mang theo ý tứ thương xót-- "Thất đệ, ta đã nói đệ sẽ hối hận." Hắn nói một câu không đầu không đuôi, lại hoàn toàn đâm trúng nội tâm Yến Nam Triều. Khuôn mặt hắn ta nguội lạnh co quắp một chút, cắn răng: "Không, ta không hối hận!" Là chính hắn ta lựa chọn, hắn ta tuyệt đối không thể lộ ra vẻ mềm yếu! Yến Phong Miên lắc đầu, hắn đùa nghịch chuỗi vòng trên cổ tay, rũ mắt, tư thái thanh thản. Lại cho người ta một loại hơi thở lạnh băng không gì sánh được. "Nếu đệ lựa chọn xuất hiện ở chỗ này, chứng minh rằng đệ hối hận, đệ yêu nàng, cho nên đệ bắt đầu không buông, hối hận!" "Đủ rồi!" Đáy mắt Yến Nam Triều phiếm hồng, mày hắn ta nhíu lại thành một ngọn núi nhỏ.