[Thế giới 3] Chương 180: Hoàng tử phi mạnh nhất Bấm để xem Chỉ thấy giọng nói hắn tục tằn mang theo hạ lưu cùng trào phúng. "Tô gia thật sự xong đời rồi sao? Phái một bé gái đến mang binh đánh giặc! Theo ta thấy, không chỉ là Tô gia điên rồi, ngay cả vị kia!" Hắn ta có ý chỉ, cười haha: "Cũng không được rồi~vẫn nên sớm thoái vị cho điện hạ chúng ta thì hơn!" "Hahaha, tuy nói như thế, nhưng nơi này lắm người nhiều miệng, ngài vẫn thận trọng từ lời nói đến việc làm mới được!" Người khác khuyên nhủ. Nghe vậy Lương An Chí cười càng thêm càn rỡ: "Thận trọng từ lời nói đến việc làm? Nơi này là đâu? Thanh Thành! Núi cao hoàng đế xa, lão tử ở đây cưỡng hiếp tiểu nữ oa thì cũng không ai dám quản!" Thấy hắn càng nói càng quá mức, có người nhíu mày, không dám gật bừa. Cũng có người sắc mặt xanh mét: "Lương Phó tướng, nói như vậy không hợp cho lắm đâu? Nói thế nào Lão Tướng quân cũng có ân với chúng ta, cho dù vị Tô Tiểu Tướng quân kia chỉ là tới chơi, ngài cũng không nên nói như thế! Ngài không sợ, Tô lão Tướng quân nghe được nửa đêm tới tìm ngài đòi mạng?" Đó chính là cháu gái mà Lão Tướng quân thương yêu nhất! Hiển nhiên Tô lão Tướng quân rất có uy nghiêm trong quân, Lương An Chí vững chắc cũng run lập cập. Nhưng cũng nhanh phản ứng lại, ngữ khí hắn ta hung ác nham hiểm: "Cái lão đông tây kia, cũng không biết thi thể đã bị con chó hoang nào ăn rồi! Ngươi còn đề cập tới lão làm chi, muốn chết sao?" Ngoài thư phòng, Mạnh Thiêm bị tay của Tô Yên kéo. Trong miệng phát ra tiếng nghiến răng, khuôn mặt dữ tợn. Người này dám vũ nhục Lão Tướng quân! Hắn muốn liều mạng cùng tên kia! Tô Yên lẳng lặng nghe xong, khóe miệng còn treo nụ cười mỉm như có như không, lại khiến Chung Tiểu Võ rùng mình một cái, thầm nghĩ xong rồi, Tiểu Tướng quân tức giận rồi. Mười ngày này, bọn họ cũng xem như hiểu biết cái vị được gọi là nữ tướng quân này, giết người đơn giản dứt khoát đến cỡ nào. Một đường gặp không ít giặc cỏ, nàng giơ tay chém xuống, giết người như cắt dưa hấu. "Tô tiểu thư, ngài buông ta ra!" Mạnh Thiêm hét lớn một tiếng, trong thư phòng bỗng chốc an tĩnh lại. Tô Yên cong môi, bỗng dưng buông tay. Mạnh Thiêm không dừng lại, lập tức phá cửa xông vào, rút đao ra bổ tới hướng Lương An Chí. "Rầm!" Nhưng Lương An Chí chỉ khinh thường liếc hắn một cái, nhấc chân đã hung hăng đạp hắn ra ngoài. Có thể thấy, hắn ta kiêu ngạo như thế, một tay che trời trong quân doanh, không phải không có đạo lý. Lúc trước còn có Tô Triệt cùng Lão Tướng quân kiềm chế hắn ta, hiện tại bọn họ không ở đây nữa, đương nhiên là một mình hắn ta xưng vua! "Ồ? Tô tiểu thư nhanh như vậy đã đến rồi? Trên đường vất vả, nếu không để thuộc hạ đưa ngài về phòng nghỉ ngơi một chút?" Ngữ khí Lương An Chí bỡn cợt, ánh mắt hạ lưu quét trên người Tô Yên. "Không gấp." Tô Yên vặn cổ, ném mũ giáp vào tay Chung Tiểu Võ. Cười tủm tỉm đi qua: "Trên đường vất vả, cưỡi ngựa đến mức xương cốt không còn cảm giác. Giờ thấy một con sâu làm rầu nồi canh, không thể không hoạt động gân cốt một chút!" Lương An Chí híp mắt đánh giá Tô Yên. Tô Yên cũng không để ý tới hắn ta, keng một tiếng rút loan đao bên hông ta, giơ cao lên bổ tới mặt hắn, động tác cực nhanh, khiến Lương An Chí nháy mắt thay đổi sắc mặt. Hắn ta chật vật lắc mình, gương mặt bỗng chốc tê rần. Thì ra Tô Yên thu hồi loan đao, trở tay tát hắn ta một bạt tai. Đồng thời tát hắn ta đến ngu đi, còn nhấc chân đá bay hắn ta. Đập vào bàn sách, vật trang trí phía sau rớt rối tinh rối mù vỡ nát đầy đất. Tô Yên nắm đao khinh thân mà lên, Lương An Chí lại chỉ có thể quay cuồng né tránh chật vật trên mặt đất. Chiêu thức của đối phương quá nhanh, căn bản làm hắn ta không rảnh bận tâm, cũng không tìm thấy sơ hở. "Ngươi vừa nói cái gì? Tới, lặp lại lần nữa cho ta nghe xem nào." Tô Yên liếm khóe môi, hung hăng dán đao tới lỗ tai hắn ta, nhấc chân đạp trên lưng hắn, tà khí bốn phía mà cười.
[Thế giới 3] Chương 181: Hoàng tử phi mạnh nhất Bấm để xem Tô Yên kéo tóc hắn ta, lưng hơi cong. Tựa như một con mèo lớn có sở thích xấu xa, trước khi bắt được con mồi, phải chơi đùa một lát thì mới vui vẻ. Lương An Chí nghiến răng, chống tay xuống đất cố gắng đứng dậy. Khóe môi Tô Yên cong lên, ngay lúc hắn ta nghĩ rằng sẽ thành công, nhanh chóng ấn mạnh hắn ta không chút lưu tình, đạp hắn ta ngã xuống thêm một lần nữa! "Nói!" Đáy mắt Tô Yên tràn đầy lệ khí, nụ cười gian ác. Nàng cuộn năm ngón tay lại thành nắm đấm, nắm lấy đầu tóc Lương An Chí kéo mạnh ra sau. Mặt Lương An Chí ngẩng cao lên, da đầu và đôi mắt đều bị kéo đến thay đổi hình dạng. Cổ nghiêng ra sau tạo thành một độ cong mà người thường không làm được, yết hầu lộ ra trước mặt mọi người. Chỉ cần một nhát đao nhẹ nhàng, mạng sống của hắn ta sẽ lập tức kết thúc! Lương An Chí thở hổn hển đầy khó khăn, đè trên người hắn không giống như một nữ nhân, mà như một ngọn núi lớn. "Ư.." Nghe hắn ta hô lên một cách đau đớn như tiếng gầm của thú vật bị vây bắt, mọi người không khỏi nhìn nhau. Trong lòng thầm may mắn, cũng may bản thân không chọc đến nữ ma đầu này! Vị này đâu phải tới chơi, nàng thật sự có bản lĩnh! Cũng phải, khi nào thì nhà họ Tô có người yếu kém? "Không chịu nói?" Tô Yên nghiêng đầu, rút loan đao ra, mọi người chỉ cảm thấy có ánh sáng lạnh lẽo lướt qua. Nháy mắt, tiếng kêu thảm thiết xé ngang cả bầu trời! Khiến cho da đầu người khác tê dại, chỉ cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy từ lòng bàn chân xông thẳng lên đỉnh đầu. Máu tươi đỏ thắm chảy đầy đất. Trước đó một khắc, bàn tay vẫn còn là của Lương An Chí, bây giờ đã bị Tô Yên chém xuống không thương tiếc. Bởi vì động tác của nàng quá nhanh, phản ứng thần kinh vẫn còn hoạt động. Các đầu ngón tay trên bàn tay bị chặt đứt kia vẫn còn run rẩy. Hình ảnh này, thật ra những người ở đây đều từng thấy ở chiến trường, đã quen rồi. Cảnh tượng càng tàn khốc, kinh khủng hơn, bọn họ đều đã thấy. Nhưng khiến bọn họ lạnh người không phải là máu, không phải bàn tay bị cắt đi mà là vẻ mặt tuyệt sắc đang mỉm cười của nữ nhân này! "A! Tay của ta! Tay của ta! Tiểu tiện nhân, ta phải giết ngươi! Ta -- a!" Mí mắt Tô Yên không chớp, loan đao cắm thẳng vào đùi hắn ta, cắm chặt vào trong xương cốt! Đầu lưỡi đỏ tươi như máu lướt qua đôi môi như cánh hoa, vài giọt máu tanh tưởi bắn lên gò má trắng lạnh. "Vừa rồi ngươi nói gì, nào, nghe lời, nói lại lần nữa ta nghe xem." Tô Yên nhướng mi, đáy mắt hơi hung ác. Chung Tiểu Võ ôm mũ giáp, ngơ ngác nhìn khắp nơi. Mạnh Thiêm không những không sợ hãi mà còn rất phấn khởi! Tô Tiểu Tướng quân đến! Quân Tô gia được cứu rồi! Người dân Thanh Thành được cứu rồi! Không biết tại sao, hắn cực kỳ tin tưởng Tô Yến! Lương An Chí đau đến sắp không tỉnh táo, nhưng đau đớn nơi thân thể không ngừng nhắc nhở hắn ta, khiến hắn ta muốn ngất xỉu cũng không được. Mồ hôi lạnh chảy đầy trán, khung cảnh trước mắt hắn ta chợt sáng chợt tối, môi run rẩy: "Ta, ta.." "Hử?" Giọng điệu hơi lười nhác, âm cuối chợt cao lên. Không gian tràn đầy lạnh lẽo -- Trong lòng Lương An Chí run lên, mắt nhắm lại, khóc lớn xin tha: "Tướng quân! Ta sai rồi, là tiểu nhân mắt chó, không biết Thái Sơn, bị quỷ mê hoặc tâm trí! Cầu xin tướng quân tha cho một mạng chó này của tiểu nhân! Tiểu nhân không dám nữa, không bao giờ dám nữa!" Hắn ta rất sợ. Lúc đầu, vì Tô Yên là nữ nhân, hắn ta không thèm để ý. Ai ngờ, người đến không phải là nữ nhân mềm yếu mà là một la sát nữ! Người hầu thân cận của Lương An Chí cũng không dám ngẩng đầu liếc nhìn. Tô Yên thu chân, mỉm cười, nhanh chóng rút loan đao ra, một tiếng hét thảm thiết nữa vang lên.
[Thế giới 3] Chương 182: Hoàng tử phi mạnh nhất Bấm để xem Nàng khẽ nâng cằm, mắt phượng liếc nhìn xuống mọi người. "Đưa hắn ra ngoài, đi theo ta!" Nói xong, nàng cầm lấy loan đao, đi nhanh ra ngoài. Bộ giáp sắt mặc trên người nàng như không hề nặng. Sau khi nàng ra khỏi thư phòng, Mạnh Thiêm nhìn Lương An Chí khó khăn chật vật, đau đớn nằm trên mặt đất, toàn thân như ngâm trong hồ máu, rồi thở mạnh một hơi, xoa mồ hôi lạnh trên trán. "Này! Huynh đệ, tập quen dần đi! Yên tâm, đối với thuộc hạ trung thành, Tiểu Tướng quân của chúng ta vẫn đối xử rất tốt." Chung Tiểu Võ vỗ bả vai của Mạnh Thiêm, cười hì hì rồi ôm lấy mũ giáp của Tô Yên chạy lon ton ra ngoài như một chú chó Nhật. Vừa chạy không quay đầu lại vừa thuận tiện nói: "Nhanh chóng kéo tên trên mặt đất đuổi kịp nữa! Đừng bắt Tiểu Tướng quân chờ sốt ruột!" Tiểu Tướng quân là ái xưng mà nhóm người thân tín gọi Tô Yên. Dù sao nàng vẫn còn nhỏ tuổi, hơn nữa, còn có Tô Lão Tướng quân ở trước. Gọi là Tiểu Tướng quân cũng không có việc gì. Tất cả binh lính ở võ trường luyện tập đều quay đầu nhìn nữ tử đang cầm loan đao, máu tươi bắt mắt chảy xuôi theo lưỡi đao rơi đầy đất. Hoàng hôn, ánh nắng chiều nơi chân trời như bị nhuộm màu máu tươi, bao trùm nửa bầu trời. Nữ tử mặc giáp sắt, trong tay cầm loan đao đầy máu. Màu ráng vàng điểm tô khuôn mặt tinh xảo của nàng, màu đỏ của áo choàng bị gió thổi tung bay phấp phới. Nơi Tô Yên đi qua, những binh lính yên lặng nhường đường. Đến khi Tô Yên bước thẳng đến, đứng trên tường thành. Bên ngoài, thi thể khắp nơi, chim ưng không biết mệt bay lượn trên bầu trời. Nó phát ra tiếng kêu bén nhọn, bay trên cánh đồng bát ngát tựa như than khóc! Hai tên lính nâng cáng, khiêng Lương An Chí đang hấp hối, khuôn mặt trắng bệch đến. Chung Tiểu Võ và Mạnh Thiêm đứng bên trái và bên phải Tô Yên. Vô số người dân bị nhốt ngoài thành trì, sống dưới bờ tường thành, muốn có được một chút cảm giác an toàn dù là rất nhỏ. Cho dù đã xem nhiều bộ phim và kiệt tác, cảnh tượng trước mắt vẫn khiến Tô Yên chấn động. Không có thứ gì có thể sánh được với thứ cô đang nhìn thấy! Khắp mọi nơi đều là khung cảnh chết chóc, hơi thở ảm đạm. Bọn họ còn sống nhưng đã mất đi người thân, mất đi nơi để dựa vào, tựa như cái xác không hồn. Tô Yên hít một hơi thật sâu, đôi mắt bị ánh hoàng hôn nhuộm đỏ như máu. Nàng xoay người, nhấc Lương An Chí lên, ném mạnh vào trên tường thành. Những binh lính yên lặng, trong tiếng than khóc của chim ưng, Tô Yên mạnh mẽ nói từng chữ: "Xin lỗi, là do ta tới muộn." "Nhưng kể từ bây giờ, những nơi có quân của Tô gia chúng ta, sẽ không bao giờ bỏ mặc người dân Đại Yến ở ngoài cửa thành! " Quân Tô gia, thà chết trận còn hơn là sống tạm! Hôm nay, ta lấy máu của cẩu tặc, tế lễ cho những vong hồn chết thảm của các tướng sĩ và người dân! " Tô Yên nâng tay chém xuống, trong ánh mắt hoảng sợ của Lương An Chí, máu tươi nóng bỏng phụt ra từ nơi cổ đã bị đứt gãy. Tựa như vứt rác, nàng ném đầu và thi thể của Lương An Chí xuống tường thành. Đôi mắt đen lạnh lùng, máu tươi đã nhiễm nửa khuôn mặt nàng:" Mở cửa thành! Nghênh đón con dân Đại Yến trở về nhà! " Trong lòng Chung Tiểu Võ kích động, hai mắt Mạnh Thiêm cũng đỏ bừng. Ngay cả người đàn ông cao bảy thước cũng bị cảnh này chạm đến nơi mềm yếu nhất của trái tim. Hắn mạnh mẽ lau nước mắt, quỳ một gối xuống đất:" Tướng quân! Từ nay về sau, mạng của thuộc hạ chính là của ngài! " Tất cả binh lính đều buông vũ khí, quỳ một gối xuống đất. Cam tâm tình nguyện cúi đầu. " Thuộc hạ tham kiến Tướng quân! " " Quân của Tô gia vĩnh viễn sẽ không chịu thua!" Trên vòm trời cao, chim ưng bay quanh. Giọng nói đó, có giống với lời tuyên thệ trước bình minh? A! Xông lên đi!
[Thế giới 3] Chương 183: Hoàng tử phi mạnh nhất Bấm để xem Nét mặt Tô Yên ngạo nghễ, mắt phượng nhìn xuống, toát lên vẻ bi thương, thương xót cho dân chúng. Nàng cong môi, lạnh lùng nói một câu: "Thi thể, mang cho chó ăn." Mạnh Thiêm lập tức đồng ý. Chung Tiểu Võ chà xát tay, chọt nhẹ cánh tay Mạnh Thiêm: "Chó săn, làm việc cũng lưu loát quá nhỉ?" Có thể thích ứng nhanh như vậy? Lần đầu tiên hắn ta nhìn thấy Tô Yên chém đầu người, mắt thiếu chút nữa muốn rớt ra ngoài. Làm gì có nữ nhân nào chém đầu mà cứ như chém dưa hấu? Cái vẻ ung dung nhẹ nhàng của nàng, ai sẽ tin đó là lần đầu tiên nàng giết người? Hơn nữa, bộ dáng nữ nhân này còn khuynh thành, xinh đẹp như hoa. Như vậy thì càng dọa người hơn mà! * * * Sau khi Tô Yên quay về, người dân quỳ trên mặt đất mới nâng nhau đứng dậy. Chờ đến khi Mạnh Thiêm đưa người xử lý thi thể Lương An Chí, mới phát hiện thi thể của Lương An Chí đã bị hủy hoại không còn bộ dáng. Trên mặt đất đầy dấu chân và nước miếng, không biết đầu bị cái gì đập vào, nát không ra gì. "Hừ, trừng phạt đúng tội!" Mạnh Thiêm mắng xong, không nhìn thêm nữa, sợ bẩn hai mắt của hắn. Chỉ đạo thuộc hạ dùng gậy kéo thi thể đã nát bét lên chiếu, bọc lại, nâng ra bãi tha ma. Lương An Chí gian trá có quyền lực, ỷ vào có người chống lưng nên làm mưa làm gió ở Thanh Thành. Không những thích hưởng thụ xa hoa lãng phí, mà còn nhốt nhiều người dân trong thành ở ngoài cửa. Nếu ai dám mềm lòng thả người vào thành, sẽ bị trừng phạt. Nghiêm trọng hơn sẽ mất mạng. Đây là chiến trường, mạng của mỗi một bính lính đều rất quý giá, nhưng Lương An Chí lại chà đạp như vậy! Lúc đầu, có binh lính không chấp nhận được, sẽ mở cửa cho người vào thành. Sau đó, Lương An Chí thấy bọn lính tự làm theo ý riêng nên giết chết những người dân lẻn vào thành. Từ đó trở đi, không còn ai dám cho dân vào thành nữa. Nhưng sợ bọn họ gặp nguy hiểm nên dựng lều tranh ngoài thành, binh lính sẽ thay phiên canh gác, bảo vệ bọn họ. Cho nên, người dân oán hận Lương An Chí như vậy cũng không vô lý. Loại người này, chết rồi xuống mười tám tầng địa ngục cũng đáng tội! * * * Huyện Lục Thủy, cách nhau một thành, từng là lãnh thổ của Đại Yến. Bây giờ đã bị người man rợ Đại Liêu xâm chiếm, ít ngày nữa, sẽ mở cuộc tấn công Thanh Thành. Trong đại sảnh rộng rãi, tiếng đàn tiếng sáo, các vũ nữ mặc bộ sa mỏng, eo thon lộ ra, giọng hát uyển chuyển, như hóa thân thành rắn. Thái tử Đại Liêu, Thác Bạt Trác, lười biếng dựa vào trường kỷ, mái tóc đen kết thành bím tóc, búi cao trong kim quan. Hắn ta vuốt ve chén rượu, nét mặt lạnh lùng, giữa mày còn vẻ hung ác nham hiểm. Chợt, mày hắn ta nhíu lại, đưa tay. "Dừng!" Nhạc sư và vũ nữ lập tức dừng lại, cung kính lui xuống một bên. Thác Bạt Trác nghiêng tai lắng nghe, vẻ mặt lạnh lùng: "Âm thanh gì vậy?" Các tướng lĩnh run rẩy, liếc nhìn nhau, đồng thời lắc đầu. "Điện hạ, không có âm thanh gì.." "Đúng vậy, bọn thuộc hạ cũng không nghe thấy." "Không!" Thác Bạt Trác ngồi dậy, trong lòng dâng lên một linh cảm xấu. Linh cảm của hắn ta luôn chính xác, cũng nhờ năng lực này, hắn ta mới có thể chạy thoát hết lần này đến lần khác, đánh bại các huynh đệ khác, đạt được vị trí trữ quân. Bây giờ, cảm giác này lại xuất hiện. Chỉ là -- Không tốt, rất xấu! "Cái này.." Vào lúc này, quân sư vuốt râu, trầm tư suy nghĩ, chợt nói: "Điện hạ, chẳng lẽ là âm thanh truyền từ Thanh Thành?" "Ồ?" Thác Bạt Trác nhướng mày.
[Thế giới 3] Chương 184: Hoàng tử phi mạnh nhất Bấm để xem "Điện hạ, ngài còn nhớ thủ lĩnh của binh lính Đại Yến mà ngài đã giết vào một tháng trước không?" Thác Bạt Trác gật đầu: "Cái này thì có liên quan gì?" Người đã chết, còn nói là vị thần bách chiến bách thắng của Đại Yến! Sau cùng chẳng phải bị hắn ta giết? Ha, một đám vô dụng! Quân sư vuốt râu, từ từ nói: "Theo lời báo, tướng quân mới đến là con gái đầu của vợ cả Tô gia nước Đại Yến, cũng là cháu gái của Tô Công Viễn đã trấn giữ biên cương 30 năm." "Nữ nhân?" Mày Thác Bạt Trác nhăn lại, hắn ta không nghĩ nữ nhân nên ở nhà giúp chồng dạy con, không nên ra chiến trường. Ngược lại, sau khi nghe tin này xong, hắn đã tìm được lý do của những linh cảm không tốt trong lòng. Nữ nhân -- Hắn híp mắt lại. Có thể khiến Hoàng đế nhìn với con mắt khác, hơn nữa, ở Đại Yến, tất cả nữ nhân đều tuân giữ tam tòng tứ đức, mà nữ nhân này có thể thống lĩnh binh lính, ra trận giết địch. Thác Bạt Trác không nghĩ rằng đối phương sẽ chỉ đơn thuần đem đầu đến tặng đơn giản như vậy! "Haha, điện hạ, ngài suy nghĩ làm gì? Theo thuộc hạ thấy, Đại Yến đã cùng đường, tình thế sa sút!" Cho một nữ nhân làm tướng quân, thật khiến người khác cười chết! Mấy nam nhân đã uống rượu không ít, không thấy vẻ mặt Thác Bạt Trác không vui, lá gan cũng lớn hơn. "Điện hạ! Ngài cứ chờ xem! Đến khi thuộc hạ ra chiến trường sẽ bắt sống nữ tướng quân đó, đem về làm ấm giường cho điện ha!" "Haha, chúng ta còn chưa hưởng qua mỹ vị thiên kim đại tiểu thư như thế nào! Lần này thử xem?" "Thử thì thử! Haha!" Lời nói thô tục liên tiếp không dứt. Không ai chú ý tới vẻ mặt của Thác Bạt Trác ngày càng lạnh, hắn ta rũ mắt vuốt nhẫn ban chỉ, lạnh lùng hỏi: "Tên của nàng ta là gì?" "Tô Yên." * * * Bên trong quân doanh, tâm quân bị Lương An Chí làm hỗn loạn. Bây giờ, Tô Yên đã đến tựa như một mũi tiêm mạnh mẽ cho binh lính. Sau khi Lương An Chí chết thảm, các tướng lĩnh có quan hệ tốt với hắn đều bị Tô Yên giáng chức và giam lại. Nếu để người như vậy ra chiến trường, không chỉ phải lo lắng địch bắn lén mà còn lo lắng sau lưng có phản đồ. Loại binh như vậy, Tô Yên không cần! Hiện giờ, binh lính đóng tại biên quan có khoảng năm vạn người, thiếu ba vạn so với quân tám vạn của Đại Liêu! Tô Yên không nóng vội, mỗi ngày đều tự mình huấn luyện binh lính. Nàng đặc biệt chọn một nhóm tướng nhỏ, yêu cầu bọn họ bỏ trường giáo, sử dụng trường đao! Khi đối phương dùng ngựa chiến đấu, đầu tiên phải tấn công vó ngựa, mất đi thú cưỡi, binh lính đối phương chỉ có thể bị dẫm đạp. Ba ngày sau. Tô Yên nhìn quân đội đang chờ xuất phát, cong môi. Giơ cao loan đao: "Đánh trống, tuyên chiến!" Tính cách của nàng không phải là ngồi chờ chết, trên lưng mang huyết hải thâm thù, nàng muốn nhanh chóng đánh chiến, chính tay chém đầu của Thác Bạt Trác, lấy lại lãnh địa của Đại Yến! Quân Tô gia tràn đầy nhiệt huyết, bọn họ đã chờ ngày này từ lâu! Bọn họ đều là nam nhi có chí hướng, bị Lương An Chí buộc phải rút lui. Nhìn người dân trôi giạt khắp nơi, lãnh thổ bị địch xâm chiếm. Trong lòng tràn đầy không cam lòng và tức giận. Giờ phút này, bọn họ dồn hết lửa giận, hét lớn, khí thế hừng hực: "Tuyên chiến!" "Giết! Giết! Giết!" Sinh tử tồn vong chỉ như một cái chớp mắt. Khi tiếng trống vang lên trên cánh đồng bát ngát. Thác Bạt Trác chợt ngồi dậy từ trên giường, đẩy nữ nhân đang nằm dưới thân hắn, mặt vẫn còn tình triều, khoác thêm áo ngoài, nhanh chóng đi ra cửa. "Tiếng trống?" Quân sư cúi đầu: "Là Đại Yến, bọn họ đang tuyên chiến."
[Thế giới 3] Chương 185: Hoàng tử phi mạnh nhất Bấm để xem Thác Bạt Trác sửng sốt, sửa sang lại quần áo sau đó cao giọng cười to. "Tô Yên được lắm, nói binh lính nghênh chiến!" Hôm nay hắn ta muốn xem thử, đến tột cùng vị nữ tướng quân Đại Yến này có bản lĩnh như thế nào! Nhịp trống càng thêm dồn dập, tiếng kèn nổi lên. Chung Tiểu Vũ thở hổn hển, gắt gao nhìn phía trước: "Tướng quân, là Đại Liêu nghênh chiến!" Tô Yên cong môi, lười nhác trả lời: "Ta biết." Mạnh Thiêm liếm môi, nắm chặt trường đao trong tay. Từ bỏ thói quen dùng vũ khí thông thường, đổi sang dùng trường đao có vẻ rất khó. Nhưng thực tế, sau khi đến tay, Mạnh Thiêm mới biết thuận tay cỡ nào. Khó trách Tiểu Tướng quân thích dùng đao, cái loại cảm giác nhẹ nhàng vui vẻ khi chém người này, thật sự không tồi! Vó ngựa bay lên, vô số bụi đất bắn tung tóe. Trước trận, hai bên cách xa nhau mấy chục mét. Tô Yên búng lưỡi đao, thấp giọng lẩm bẩm: "Bảo bối, đến lúc ngươi phát huy sức mạnh của mình rồi!" Thác Bạt Trác híp mắt, nhìn về phía nữ tử ngồi trên lưng ngựa, gương mặt đối phương nằm ngoài dự kiến của hắn ta, da thịt trắng nõn, là loại non mịn hắn ta chưa từng thấy bao giờ. Không giống tướng quân đánh đánh giết giết, mà giống thiên kim tiểu thư sống trong nhung lụa! Hắn ta bỗng nhớ tới ngày ấy thủ hạ vui đùa, trong lòng không ngừng kêu gào: "Đánh bại nàng, mang nàng về làm nô lệ của ta!" Nữ nhân như vậy, chơi đùa mới có cảm giác! Đầu ngón tay hắn ta lau khóe môi, cười tà khí: "Tại hạ Thác Bạt Trác, xin hỏi quý danh của cô nương?" Tô Yên cười lạnh một tiếng: "Ta là cha ngươi! Giết cho ta!" Nàng đá ngựa xông lên trước, thân thể dán vào lưng ngựa phi tới cực nhanh, trong tay cầm loan đao, nhanh đến mức chỉ còn một tàn ảnh. Không ai nghĩ tới, một nữ lưu (*) sẽ liều lĩnh như thế. (*) Nữ lưu: Đàn bà, con gái (ý khinh thường) Nàng vung đao, chém đầu tên địch đầu tiên dễ như trở bàn tay. Một thân lạnh lùng, cùng khí thế thiên quân vạn mã, trực tiếp mạnh mẽ phá vỡ trận tuyến đầu tiên của quân địch. Chung Tiểu Vũ và Mạnh Thiêm theo sát phía sau. "Tiểu Tướng quân đã lên! Đi theo Tướng quân, chúng ta báo thù cho các huynh đệ! Giết!" "Giết!" Thác Bạt Trác hoảng hốt, thu lại ngả ngớn trong mắt, thời gian ngắn ngủi, quân lính Đại Yến bị binh lính Đại Liêu đánh tan rã, không ngờ trong khoảnh khắc, gắt gao tập trung vào một chỗ. Nữ nhân này, có chút thú vị -- Phương thức hành sự của nàng không giống tướng quân, mà giống người đi tiên phong! Nhưng không thể không nói, đúng là cỗ khí thế không thể đỡ này của nàng, mới khiến trong lòng binh lính Đại Yến có hy vọng. "Tránh ra! Nữ nhân này giao cho ta!" Đôi mắt hắn ta nhìn chằm chằm nữ nhân lẫn vào giữa đám tướng sĩ Đại Liêu, không ngừng thu hoạch, tắm máu chiến đấu hăng hái. Nơi hai người đi qua, hình thành dấu chân chân không chạm đất. Cuối cùng, Tô Yên chém đứt đầu tên địch cuối cùng bên cạnh. Bỗng nhiên sau đầu có một cỗ hàn ý đánh úp lại, Tô Yên không né không tránh, cười lạnh trở tay một đao đẩy đối phương ra: "Ha, nhi tử ngoan lại chơi đánh lén?" Một chiêu của Thác Bạt Trác không thành công, cũng không buồn bực, trường đao trong tay hắn mang theo sát ý: Đâm, chém, bổ. Chỉ cần Tô Yên phân tâm một chút, giây tiếp theo kết cục chính là thi thể bị phân chia. "Ta thích dung mạo của ngươi, nhưng ngươi mở mồm ta lại không quá thích." Tô Yên nghiêng người, tránh thoát công kích của đối phương, cười thong dong. "Ngươi thích ta? Nhưng chúng ta không giống nhau, ta càng thích đầu của ngươi hơn." Nàng cong môi cười, giống đóa hoa Bỉ Ngạn nở dưới địa ngục. Thác Bạt Trác bị tươi cười diễm lệ làm cho lóa mắt, chỉ là trong nháy mắt hắn ta thất thần, chợt cảm thấy cánh tay đau xót. Nếu không phải hắn ta vẫn còn bản năng thân thể, lần này sợ là cánh tay đã không giữ nổi. Khuôn mặt hắn ta đột nhiên phủ lên hung ác: "Nữ nhân, ngươi thành công chọc tức ta. Đợi ta bắt ngươi về, nhất định phải hung hăng giáo huấn ngươi trước mặt toàn bộ tướng sĩ Đại Yến!"
[Thế giới 3] Chương 186: Hoàng tử phi mạnh nhất Bấm để xem Tô Yên cười nhẹ tiếc nuối một tiếng, quét mắt nhìn hạ thân hắn ta. Ngoài cười nhưng trong không cười: "Được, vậy trước để ta nhìn xem, vật kia của ngươi lớn bao nhiêu nào!" Khi nói chuyện, nàng đột nhiên dẫm lên lưng ngựa, trực tiếp nhảy tới trước mặt Thác Bạt Trác. Chung Tiểu Võ giết người rất hứng khởi, vừa nhấc đầu lau máu trên mặt, liền nhìn thấy tướng quân nhà mình, cùng thái tử quân địch Thác Bạt Trác cưỡi trên một con ngựa, đánh nhau khó tách ra. "Má ơi.. Tiểu Tướng quân này cũng quá dũng cảm!" Mạnh Thiêm cười haha, tiếp tục dẫn dắt tiểu đội, đặc biệt xuống tay với kỵ binh của đối phương. Một đao chặt đứt hai kỵ binh của quân địch, lúc binh lính đối phương ngã xuống đất, Chung Tiểu Vũ lập tức dẫn người xông lên, chém xuống mấy đao, kết thúc tính mạng đối phương! Ở trên chiến trường, các tướng sĩ phối hợp càng ngày càng tốt, càng ngày càng ăn ý. Chỉ là Mạnh Thiêm có chút tiếc nuối, không lấy được đầu người.. Thực lực Thác Bạt Trác thật sự không thể khinh thường, sau khi không lường được võ công sâu cạn của Tô Yên, hắn ta liền nghiêm túc. Không coi đối phương là nữ nhân, mà là địch nhân. Cơ hồ đao kiếm sắc bén, trên người Tô Yên cũng dính không ít máu, nhưng so với Thác Bạt Trác, vết thương của nàng chỉ xem như là vết thương nhẹ. "Hừ -- nữ nhân này quả nhiên đủ âm hiểm!" Trán Thác Bạt Trác đổ mồ hôi lạnh, cố gắng tránh chỗ hiểm, Tô Yên nhân cơ hội một chân đá hắn ta xuống ngựa. Con ngựa thấy chủ nhân rơi xuống đất bắt đầu điên cuồng, Tô Yên cười: "Đa tạ", loan đao trong tay không chút khách khí chém một đao dưới cổ con ngựa! Động vật vô tội, nhưng sinh ra ở thời chiến loạn, đó là tội của nó. "..." Đồng đội đi theo Thác Bạt Trác nam chinh bắc chiến, cư nhiên bị Tô Yên nhẫn tâm giết chết, hắn ta nhìn thú vật khổng lồ kia ầm ầm ngã xuống đất, trong ánh mắt dần dần mất đi thần trí, phản chiếu gương mặt hung ác của Thác Bạt Trác. "Tiện nhân! Ta giết ngươi!" Tô Yên thương hại lắc đầu, Thác Bạt Trác đã bị lửa giận làm mất lý trí, nàng dễ như trở bàn tay đá bay đao của hắn, bàn chân nháy mắt rơi xuống đất, lấy một cây trường thương cùng khí thế không thể chống đỡ, đánh tới -- hạ thân Thác Bạt Trác! Đồng thời, loan đao trong tay nàng công kích chỗ hiểm của Thác Bạt Trác, lúc này, hắn ta không chú ý tới động tác nhỏ của Tô Yên. Chỉ khi đau đớn kịch liệt đánh úp lại, hai mắt hắn ta bỗng dưng mở lớn, tròng mắt nhanh chóng sung huyết. "Bảo vệ Thái tử điện hạ!" "Rút lui! Rút lui!" Quân địch thấy tình thế không ổn, vả lại Thác Bạt Trác là trụ cột đã trọng thương, lúc này nếu còn không đi, sợ là cuối cùng sẽ không đi được. Nếu không có Thái tử điện hạ, coi như bọn họ trở về, cũng khó thoát chết! Nhưng Tô Yên không tính buông tha bọn họ như vậy, mỗi người ở đây đều là hung thủ giết hại người thân của nàng! "Ha, quả nhiên rất nhỏ!" Tô Yên tùy tay túm một con ngựa cưỡi lên, cười lạnh nhìn người nằm giữa hài cốt, trong mắt Thác Bạt Trác đầy hận ý, cong môi: "Hôm nay bản tướng quân tha cho mạng chó của ngươi, nhớ kỹ, cái đầu của ngươi ta đã đặt trước!" Dứt lời, nàng thúc ngựa, nghênh đón tướng lĩnh Đại Liêu tới nghĩ cách cứu viện Thác Bạt Trác. Nơi đi qua, máu tươi bắn ra, đầu rơi xuống đất! Trận chiến này đánh tới tận khi hoàng hôn buông xuống phía Tây. Tô Yên dẫn đầu các tướng sĩ, đuổi theo mười dặm, trực tiếp khiến đám người Thác Bạt Trác chạy về lãnh thổ Đại Liêu. Ngay cả thành trì chiếm được của Đại Yến, bọn chúng cũng không dám ở lại. Hiện giờ Thác Bạt Trác trọng thương, khó đảm bảo đối phương sẽ không gõ một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm, trực tiếp tấn công lại đây. Bọn họ không đỡ nổi chuyện nguy hiểm này! Đang đứng ở chỗ huyện thổ nơi non xanh nước biếc, đám người nhìn qua khe hở cửa sổ lén xem bá tánh trên đường phố, rốt cuộc Mạnh Thiêm không nhịn được chảy nước mắt. "Lão Tướng quân! Ngài nhìn thấy rồi chứ? Chúng ta chiến thắng! Quân Tô gia không phải loại hèn nhác!"
[Thế giới 3] Chương 187: Hoàng tử phi mạnh nhất Bấm để xem Tô Yên cười liếc mắt nhìn Mạnh Thiêm quỳ trên mặt đất rơi lệ: "Khóc hai cái là được rồi, nhanh chóng mang tin thắng lợi trở về, phái người tới thu dọn chiến trường." Mạnh Thiêm lập tức dừng rơi nước mắt, hoàn toàn tâm phục khẩu phục Tô Yên. "Vâng, thuộc hạ đi ngay!" Chung Tiểu Vũ thấy nhà cửa xung quanh đều đóng kín, vẻ mặt không đành lòng cùng áy náy, la lớn: "Đều xuất hiện đi! Chúng ta là tướng sĩ Đại Yến! Đây là Tô Tiểu tướng quân của chúng ta, là cháu gái của Lão Tướng quân lúc trước! Ngài ấy dẫn dắt chúng ta lấy lại lãnh địa bị mất!" Lúc đầu cũng không có người hưởng ứng. Sau một lúc lâu, các bá tánh dần dần nhận thấy bọn họ không có ác ý, hơn nữa quần áo bọn họ mặc đúng là tướng sĩ Đại Yến, mới sôi nổi mở cửa, một đám đi ra. Bọn họ xanh xao vàng vọt, mặc quần áo rách nát. Trở thành tù binh ở đây, đến súc sinh cũng không bằng. Bọn họ đã đánh mất hy vọng sinh tồn, thậm chí cảm thấy còn không bằng chết đi. Nhưng hiện tại, bọn họ nhìn nữ tử dẫn đầu, một thân áo giáp sắt nhiễm máu, sống lưng thẳng tắp, đang cúi đầu lau loan đao. Không nhịn được quỳ xuống trước mặt nàng. "Là cháu gái của Lão Tướng quân!" "Tô Tiểu tướng quân?" "Chúng ta, chúng ta thắng?" "Đa Tô Tiểu tướng quân! Đa tạ!" Tô Yên ngẩn ra, giương mắt nhìn một đám đông người đến quỳ trước mặt nàng. Nàng hoảng sợ: "Các ngươi làm gì vậy? Đây đều là việc chúng ta nên làm, nhanh đứng lên." "Không, Tô Tiểu tướng quân, ngài đã cứu chúng ta!" Trong đó một phụ nhân (*) ôm đứa trẻ chảy nước mắt, mang theo đứa trẻ dập đầu với nàng. (*) Phụ nhân: Người phụ nữ đã có chồng Tô Yên nghiêng người né tránh, mím môi, nói: "Nhưng cũng là vì chúng ta vô năng, không bảo vệ các ngươi tốt. Chẳng lẽ các ngươi không hận sao?" "Không, chúng ta nên hận chính là địch nhân, còn có tên cẩu tặc Lương An Chí kia nữa. Chúng ta biết, Lão Tướng quân đã tận lực, hắn bảo hộ chúng ta nhiều năm như vậy, chúng ta đều biết!" Trong một khoảnh khắc, Tô Yên bỗng cảm thấy cái mũi cay cay. Thì ra, chết cũng không sợ. Chỉ cần ông có thể sống trong lòng mọi người là mãi mãi tồn tại. "Đều đứng lên đi, từng người về nhà, ta thề, sau này sẽ không có tên địch nào dám tổn thương đến các ngươi!" Tô Yên xua tay, xoay người nhanh rời đi. Chung Tiểu Vũ lần đầu nhìn thấy dáng vẻ không tự nhiên của Tô Yên, hắn cười nói với các bá tánh: "Quên nói cho các ngươi biết, ngày đầu tiên Tô Tiểu tướng quân tới, cũng đã chém đầu Lương An Chí, ném thi thể hắn ta cho chó ăn!" Các bá tánh sửng sốt, lập tức phản ứng lại sung sướng vỗ tay. "Đại khoái nhân tâm! Đại khoái nhân tâm!" "Tô Tiểu tướng quân làm tốt lắm, Lương An Chí trừng phạt đúng tội, chết không đáng tiếc!" Chung Tiểu Vũ cười haha: "Các ngươi đều về nhà đi, ta phải đuổi theo Tướng quân nhà chúng ta!" Hắn nhìn bóng dáng tiêu sái của nữ tử phía trước, nghe được tướng lĩnh bên cạnh nhỏ giọng nói: "Tô Tiểu tướng quân thật sự là nữ tử xinh đẹp nhất mà ta từng thấy." Nghe được lời này, chân Chung Tiểu Vũ lảo đảo, nhịn xuống xúc động trợn trắng mắt, liếc mắt nhìn đồng liêu của mình. Thấy khuôn mặt đen của đối phương nhiễm hồng, hắn lắc đầu vỗ vai người kia khuyên nhủ: "Huynh đệ, tiểu cô nương ôn nhu không tốt sao? Ngươi ngẫm lại việc Tô Tiểu tướng quân của chúng ta làm với Thác Bạt Trác, ngươi còn cảm thấy ngài ấy xinh đẹp không?" "..." Mỗ tướng lĩnh chỉ cảm thấy dưới thân lạnh toát, phản xạ có điều kiện lắc đầu. Không, không dám! Đẹp thì đẹp đó, chỉ sợ không có mạng để hưởng. Chung Tiểu Vũ thấy bộ dạng chịu đả kích của người kia, an ủi vỗ vai y, vui sướng chạy theo. Coi như đó là cảm nhận của toàn bộ tướng sĩ Đại Yến với nữ thần, nhưng Chung Tiểu Vũ lại biết, một mặt ôn nhu của Tiểu Tướng quân nhà bọn họ, vĩnh viễn chỉ thể hiện với một người.
[Thế giới 3] Chương 188: Hoàng tử phi mạnh nhất Bấm để xem Lãnh thổ Đại Liêu. Trong một tòa nhà tạo hình đẹp đẽ, truyền ra tiếng nam tử rít gào. Thanh âm khàn khàn, mang theo hung ác và nham hiểm vô cùng. "Cút! Cút hết đi cho ta!" Thác Bạt Trác đập nát tất cả đồ vật trong phòng, trên mặt đất còn một nữ tử bị tra tấn, cả người máu thịt lẫn lộn, hơi thở thoi thóp. Đám người hầu cúi đầu lặng yên không một tiếng động, kéo nữ tử kia ra ngoài. Trong phòng hoàn toàn yên lặng. Thác Bạt Trác thở hổn hển, mệt mỏi quay về giường lớn. Giữa mày là lệ khí cùng sát ý, tựa như lúc nào cũng phải hủy thiên diệt địa. "TÔ YÊN!" Từ đây hắn ta mất đi năng lực của nam nhân! Đại Liêu sao có thể chịu một Thái tử không thể vì hoàng gia khai chi tán diệp (*) ? (*) Khai chi tán diệp: Tương tự như "Đâm chồi nảy lộc", ý chỉ việc con đàn cháu đống, nối dõi tông tường. Sớm muộn gì cũng có một ngày, chính tay hắn ta giết chết tiện nhân kia! Không -- Hắn ta muốn tra tấn nàng từng chút từng chút một, khiến nàng sống không bằng chết! * * * Đại Yến. Đô thành. "Tin chiến thắng! Tin chiến thắng!" Tướng sĩ ngồi trên lưng ngựa chạy vào trong thành, hô lớn một đường. Hoàng cung, Ngự Thư Phòng. Vua Nhân Cảnh đứng phắt lên, hô hấp dồn dập, cao hứng đỏ bừng mặt. "Thật sao?" Ông luôn miệng truy vấn: "Tô Yên liên tiếp lấy lại ba thành trì?" Tướng sĩ bên dưới cung kính nói: "Bẩm Hoàng thượng, Tô Tiểu Tướng quân đánh Thái tử Đại Liêu Thác Bạt Trác trọng thương, cũng mang theo các tướng sĩ thừa thắng xông lên, liên tiếp chém giết vài tên tướng lĩnh quân địch. Đuổi theo hơn mười dặm, đối phương chủ động rời khỏi lãnh thổ Đại Yến, lui về Đại Liêu." "Này!" Vua Nhân Cảnh lau mặt một phen, ngã ngồi trên ghế. Quả thực Hữu Tướng không thể tin được, lúc này mới mấy ngày? Vẫn luôn trong thế giằng co, Đại Yến còn bị Đại Liêu đánh lui liên tiếp, trong nháy mắt liền lật ngược chiều gió? "Bị trọng thương? Bị trọng thương thế nào?" Hữu Tướng tò mò, kỳ thật ông ta càng muốn hỏi vì sao Tô Yên không trực tiếp giết chết Thác Bạt Trác. Nhưng nghĩ đến thân phận Thác Bạt Trác, đầu của hắn ta làm sao dễ lấy như vậy. Hiện giờ tin chiến thắng cũng đã đủ khiến cả người vui sướng vạn phần. "Này!" Tướng sĩ ấp a ấp úng: "Tô Tiểu tướng quân ngài, ngài ấy đả thương mệnh căn của Thái tử Đại Liêu.." "..." Vẻ mặt chúng thần nháy mắt cổ quái. Chỉ có vua Nhân Cảnh cười haha như đã đoán được gì đó. Tay ông chống đầu gối, hỏi: "Có phải Thái tử Đại Liêu kia nói năng lỗ mãng, đùa giỡn Tô Yên ở trên chiến trường không?" Với tính nết của nha đầu kia, cũng không phải không có khả năng sẽ làm ra chuyện này. Tướng sĩ gật đầu. Chúng thần hiểu ra trong nháy mắt. Với dáng vẻ khuynh quốc của Tô Yên, lại là nữ tử, nếu đối phương không khiêu khích vài câu mới là bất thường. Không ngờ, thứ Tô Yên không sợ nhất chính là khiêu khích. Vả mặt gì đó, nàng thích nhất. Nhưng.. Một nam nhân mất đi mệnh căn có khác gì thái giám đâu? Hơn nữa còn là Thái tử cao quý của một quốc gia, trữ quân cao cao tại thượng. Chuyện này so với giết chết Thác Bạt Trác, còn làm hắn ta khó chịu hơn! * * * Tô gia biết tin muộn nhất. Từ khi Tô Yên đến chiến trường, Tô gia liền đóng cửa từ chối tiếp khách, Tô Triệt chuyên tâm tĩnh dưỡng thân thể, hơn nữa người Tô gia đều an phận thủ thường, cũng không thám thính chút đồn đãi vớ vẩn. Mãi đến khi Hoàng đế ban thưởng rất nhiều đưa đến Tô gia, Tô Triệt mới biết thì ra nữ nhi của ông có tiền đồ như vậy. "Cha! Cha có thấy không? Yên Nhi báo thù cho cha rồi." Tô Triệt quỳ gối trong từ đường, một mình lải nhải: "Yên Nhi nhà chúng ta tư chất hơn người từ nhỏ, con là người cha không có tiền đồ, không có năng lực bảo hộ con bé. Ngược lại để nó - một nữ nhi phải ra trận giết địch, tay dính đầy máu tươi." "Cha, cha trên trời có linh thiêng, phải để ý Yên Nhi nhiều hơn, phù hộ con bé có thể bình an suôn sẻ." Chỉ cần nàng bình an, Tô Triệt nguyện ý dùng mệnh để đổi.
[Thế giới 3] Chương 189: Hoàng tử phi mạnh nhất Bấm để xem Phủ Nhị hoàng tử. Từ đường. Trong Phật môn, khuôn mặt Bồ Tát từ bi, khói hương nghi ngút, đáy mắt lộ ra vẻ nhu hòa. Nam tử mặc y phục xanh, khoanh tay trước ngực, thành kính quỳ gối trên đệm bồ hương. Những hạt Phật châu màu nâu sẫm quấn quanh cổ tay khiến làn da của hắn càng trở nên tái nhợt. "Két két!" Cánh cửa bị đẩy ra nhẹ nhàng, Tuần Cửu đứng ở ngoài nhỏ giọng nói: "Điện hạ, Tô Tướng quân gửi thư tới." Cho đến bây giờ, Tuần Cửu vẫn thường nghe thấy mọi người hết lời khen ngợi Tô Yên, nhưng vẫn cảm thấy có chút không chân thật. Đây có phải là nữ nhân yêu nghiệt, vô liêm sỉ, hống hách không? Liên tiếp lấy lại ba thành trì, đánh trọng thương Thái tử Đại Liêu. Trực tiếp đuổi đối phương về Đại Liêu trị thương. Tất cả những việc này khiến cảm nhận của Tuần Cửu về Tô Yên trở nên đặc biệt phức tạp. Chán ghét nàng ư? Không, chỉ là cảm thấy giống như một giấc mộng. Nam nhân đang thành tâm khấn Phật nghe vậy, bỗng cong khóe miệng, trên môi nở một nụ cười như gió xuân. Yến Phong Miên từ từ nâng mắt lên, đáy mắt trong veo, sáng ngời, mặc dù gầy đi rất nhiều, nhưng không biết tại sao nhìn hắn lại có tinh thần hơn bình thường. "Đỡ ta ra ngoài." Trong thư phòng. Yến Phong Miên gần như vội vàng mở thư ra. Trên thư vẫn là nét bút sắc bén kiêu ngạo của đối phương, thư viết đầy ba trang giấy, dường như người nọ chưa bao giờ bủn xỉn thể hiện tình cảm của chính mình. Nhìn dòng thư, chính Yến Phong Miên cũng không nhận ra, hắn thở nhẹ một hơi, tâm tình vẫn luôn căng thẳng bỗng được thả lỏng. Ý cười ôn nhu như gió nhẹ, trăng sáng. Nàng viết rất nhiều, Yến Phong Miên cũng đọc kỹ từng câu từng chữ. Ở trong thư, Tô Yên viết rất nhiều điều nàng đã gặp, đầu tiên chính là nói về Lương An Chí. 【Không thể về nhà, về thì ngoại bệnh xâm lấn, giang sơn này sẽ diệt vong. Khi đó, ta biết rằng ta sinh ra từ đau khổ nhưng chết vì hạnh phúc. Lương An Chí là người đầu tiên ta giết, xác của hắn bị bách tính lăng nhục phỉ nhổ, điều đó cho thấy, ác danh của hắn ở biên quan kinh khủng đến mức nào. Xác hắn bị ta vứt cho cẩu ăn, hoàng tử sinh ra lòng tham mà ép bách tính vào đường cùn, trọng dụng kẻ xấu, có thể thấy kẻ đứng sau Lương An Chí chẳng phải một minh quân. 】 Yến Phong Miên đọc đến đây thì nhăn mày, đáy mắt xẹt qua một tia lãnh ý. Càng làm khí chất của hắn trở lên thanh lãnh, đứng từ xa cũng có thể cảm nhận được. 【Nhưng mà tất cả đã có ta, có phải chàng đã nhận được tin tức ta thắng lợi rồi? Khi chàng nhận được tin tức kia, trong lòng có mừng thầm hay không? Dù sao thì thê tử của chàng cũng là nữ chiến thần của cả Đại Yến, người mà tất cả nam nhân đều tôn thờ! Nhưng đừng lo, cuộc đời này ta chỉ thích mình ngài --】 "Ha.." Yến Phong Miên bật cười, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve câu cuối, vành tai hơi đỏ lên. Hắn cong môi nghĩ, quả thật Tô Yên là sự tồn tại của tự tin nhưng lại không chút phô trương nhất mà hắn từng gặp trong đời. Yến Phong Miên đặt bức thư lên bàn, lá trúc xanh ngoài cửa sổ bị ánh nắng phản chiếu, bóng cây nhẹ nhàng rơi xuống dòng chữ. Trong hộp gỗ bên cạnh, tất cả các bức thư được xếp chồng lên nhau, nó dã dày bằng nửa bàn tay rồi. Tuần Cửu đúng ngoài cửa, liếc nhìn chủ nhân nhà mình. Y cảm thấy hôm nay tâm trạng của Yến Phong Miên rất tốt. Năm tháng lặng lẽ, cơ hồ không cảm nhận được thời gian trôi đi. Đang đứng phát ngốc, y chợt nghe thấy tiếng bước chân đến gần. Tuần Cửu ngẩng đầu lên, đối diện với một gương mặt lạnh băng. "Thất điện hạ? Sao ngài lại tới!" Y còn chưa nói xong, Yến Nam Triều đã nhấc chân bước vào thư phòng. Phá vỡ sự yên tĩnh của căn phòng, nhìn Yến Phong Miên nói: 'Hoàng huynh ta tới thăm huynh." Lần trước Tô Yên nói không muốn nhìn thấy Yến Nam Triều ở phủ Nhị hoàng tử, vì vậy gần một tháng nay, thật sự không nhìn thấy Yến Nam Triều xuất hiện ở đây.