[Thế giới 3] Chương 150: Hoàng tử phi mạnh nhất Bấm để xem Ở trước mặt Tô Yên, hắn vẫn luôn cao cao tại thượng, coi Tô Yên như con kiến. Dù sao Tô Yên của trước kia, chỉ cần Yến Nam Triều nguyện ý nói một lời với nàng, đã có thể khiến nàng vui sướng vài ngày. Nơi nào còn để ý, Yến Nam Triều dùng ngữ khí gì, thái độ gì? Những người theo phe Thất điện hạ đều bị chọc cho cười haha. Nhạc Hồng Đào châm chọc nói: "Tô đại tiểu thư, nghe Thất điện hạ nói rồi chứ? Mau cút đi! Cho dù ngươi bắt chước tư thái của Như Yên tiểu thư như thế nào đi nữa cũng không bằng một đầu ngón tay của nàng ấy." "Ồ? Đúng không? Vậy nếu ta nói, Liễu Như Yên dù là tư cách quỳ xuống lau giày cho ta cũng không có đâu?" Tô Yên vỗ vỗ mỹ nhân trong ngực, đang sợ tới mức run bần bật, cười tủm tỉm nói: "Tỷ tỷ, nếu không các nàng đi ra ngoài trước, nơi này ta phải xử lý chút việc tư." Giọng nói của nàng ôn nhu, khi nói chuyện cố tình theo thói quen nâng âm cuối, độc đáo dễ nghe không nói nên lời. Những cô nương đó thử nhìn về phía Yến Nam Triều, thấy hắn khẽ gật đầu, liền nối đuôi nhau ra ngoài. Tô Yên ngồi chờ, giương giọng nói: "Tỷ tỷ, phiền đóng cửa lại." Người đi cuối khép cửa lại. Tô Yên vặn cổ tay, mặt như xuân hoa, khóe môi khẽ cong. Chỉ là ý cười không tới đáy mắt, làm cả người nàng tản ra một khí chất yêu dị. "Thất điện hạ, ngài còn chưa tới vị trí có thể một tay che trời, lời nói cũng đừng nói quá vẹn toàn. Còn ta, trước kia bị mù, rốt cuộc ai mà chả từng không cẩn thận dẫm phải mấy bãi phân chó chứ?" Tô Yên chống mặt bàn, cười đến tùy hứng. Nhìn sắc mặt Yến Nam Triều xanh mét, càng ngày càng trầm, trong lòng nàng cực kỳ cao hứng. "Bất quá về sau ngài yên tâm, Tô Yên ta, cùng toàn bộ Tô gia, từ nay về sau đều không có chút quan hệ nào với Thất điện hạ ngài. Cũng phiền Thất điện hạ, chớ có lại lấy Tô gia ta ra làm bè, nếu không!" Ánh mắt nàng lạnh lùng, tựa như đao. "Người làm hại đến người nhà ta, chẳng sợ trốn đến chân trời, ta cũng muốn bắt lấy hắn, từng đao từng đao, lột da róc xương!" "Lớn mật!" Sao Nhạc Hồng Đào nghĩ đến, thế nhưng Tô Yên có lá gan lớn như vậy. Nàng bị kích thích, đầu óc bị úng nước hay sao? "Ngươi là cái thứ gì?" Tô Yên trở tay, tát hắn một cái ngã ngược ra ngoài, hung hăng đập vào bình phong xinh đẹp đằng xa kia, bắn ngược lại rồi mới chật vật trượt xuống mặt đất. Tô Yên không quan tâm đám người Yến Nam Triều, từng bước đi về phía Nhạc Hồng Đào. Nện bước uyển chuyển nhẹ nhàng, làn váy đỏ rực, tựa như hoa sen đỏ nở rộ ở địa ngục. Chiêu thức ấy của nàng, làm tất cả mọi người cả kinh muốn rơi tròng mắt. "Đúng rồi, Thất điện hạ, những lời ta nói vừa rồi đều là sự thật, ta thật sự không tới tìm ngài." Tô Yên quay đầu lại, cười cười với Yến Nam Triều, chỉ chỉ vào Nhạc Hồng Đào đang ngã trên đất, nói: "Mục tiêu hôm nay của ta, là hắn --" Vừa dứt lời, nàng đã nhấc chân, hung hăng dẫm lên nửa người dưới của Nhạc Hồng Đào. Lời nói ác độc, cười nhạo đầy vô tình. "Nếu không quản được thứ đồ vật này của ngươi, bằng không ta giúp ngươi quản một chút, thế nào?" Nàng nghiêng đầu, từ trên cao nhìn xuống Nhạc Hồng Đào. Một đôi mắt phượng vốn sắc bén cong lên, nhãn tuyến hẹp dài nguy hiểm. "..." Nhạc Hồng Đào kêu thảm thiết một tiếng, nghiến răng nghiến lợi: "Tô Yên, ta không làm gì đắc tội với ngươi!" "Ồ, nhưng mà ta nhìn ngươi không vừa mắt." Tô Yên dùng sức dưới chân, hung hăng nghiền thứ ở thân dưới hắn. Các nam nhân ở đây, không một ai mà không thấy lạnh cả người dưới, nhìn vẻ nguy hiểm của Tô Yên, nuốt nước miếng. "Tô Yên!" Yến Nam Triều đột nhiên đứng lên, một tay nắm lấy bả vai Tô Yên, muốn hất nàng ra. Nhạc Hồng Đào là con trai độc nhất của Nhạc gia, càng là mệnh căn tử của Nhạc tướng. Nếu như bị phế ở chỗ này của hắn, Yến Nam Triều không có biện pháp giải thích với Nhạc tướng!
[Thế giới 3] Chương 151: Hoàng tử phi mạnh nhất Bấm để xem "Bịch!" Tô Yên không cần tốn nhiều sức, đã hất Yến Nam Triều ra. Khóe môi nàng ẩn chứa ý cười ngả ngớn, hờ hững nói: "Sách thánh hiền của Thất điện hạ đọc cho có sao? Hay là không biết đạo lý nam nữ thụ thụ bất thân? Nói thật, ngài chủ động tiếp cận, không sợ ta sẽ ăn vạ ngài, khiến ngài cưới ta?" Yến Nam Triều vẫn đang đắm chìm trong đả kích bị Tô Yên hất ra dễ như trở bàn tay, bỗng nghe được lời nói của Tô Yên, trong lòng thả lỏng, trào phúng nói: "Ngươi quả nhiên --" "Quả nhiên cái rắm, tránh ra, cho dù nam nhân khắp thiên hạ đều chết hết, ta tình nguyện tìm một đống mỹ nhân về tương thân tương ái, cũng sẽ không muốn ngài. Vừa lòng? Vui vẻ? Vậy tránh ra một chút, đừng ảnh hưởng tâm trạng của ta!" Tô Yên nhẹ nhàng đạp y một cái, tất cả trong mắt đều là khinh thường nhìn Yến Nam Triều. Nàng ngay cả hứng thú động thủ cũng không có, chỉ dẫm Nhạc Hồng Đào mấy chân, y liền không chịu nổi, kêu thảm hôn mê bất tỉnh. "Chậc, quá yếu." Tô Yên lắc đầu, ngáp một cái. Những người vốn đang cười nhạo Tô Yên đó, lúc này cũng không dám nói một câu, sợ bị nàng nhớ đến, rơi vào kết cục giống như Nhạc Hồng Đào. Cũng không biết, thứ đồ kia của Nhạc Hồng Đào còn có thể dùng được nữa không! Yến Nam Triều nhắm mắt, giữa mày đau buốt. Hắn cẩn thận nhớ lại, đến tột cùng là xảy ra vấn đề chỗ nào? Mới có thể khiến tính tình của Tô Yên thay đổi nhiều như vậy? "Tô Yên, ngươi có biết miệt thị hoàng tộc, là kết cục gì không?" "Vậy thì phải mời Thất điện hạ đi đến chỗ Hoàng Thượng buộc tội ta, ta chờ!" Tô Yên híp mắt, có chút mệt rã rời. Bởi vì mấy ngày nay vẫn không yên tĩnh, luôn làm những động tác kịch liệt này, vết thương trên lưng lại nứt ra. Nàng cũng không để bụng, giống như không cảm nhận được đau đớn vậy. Yến Nam Triều im lặng. Tô lão tướng quân chết trận, Tô Triệt cũng chặt đứt một chân. Nếu thời điểm này, trừng trị cháu gái mà Tô lão tướng quân thương yêu nhất, làm rét lạnh, sao lại không phải là trái tim của người trong thiên hạ? Nàng khi nào, trở nên thông minh như vậy? Tô Yên lại hoàn toàn không phản ứng Yến Nam Triều, chậm rãi ngước mắt, nhìn về góc yên tĩnh duy nhất trong căn phòng này. Cửa sổ nơi đó mở ra một nửa, một nam tử ngồi trên xe lăn mặc trường bào màu nguyệt bạch, đầu gối phủ lên một tấm thảm mỏng. Ánh sáng bạc chiếu lên trên người hắn, khí chất ôn nhuận, ngũ quan tuấn mỹ nhu hòa, lại không có một chút nữ khí nào. Cả người sạch sẽ, giống như tiên giáng trần. Tô Yên liếm môi đỏ, lười nhác kêu một tiếng: "Nhị điện hạ, biệt lai vô dạng (*) ?" (1) Biệt lai vô dạng: Nghĩa gốc là "bạn vẫn khỏe từ lần cuối chúng ta gặp nhau chứ?", tuy nhiên thường được xem như một câu chào hỏi đại ý là "rất vui được gặp lại bạn" hoặc là "lâu rồi không gặp". Nam tử hơi giật mình, ngước mắt nhìn về hướng Tô Yên đang đứng, giống như không chú ý tới đống hỗn độn đầy cả phòng, chậm rãi lộ ra một nụ cười với nàng. Giọng nói thanh lãnh, hơi khàn khàn: "Tô đại tiểu thư, lâu rồi không gặp." Môi mỏng của Yến Nam Triều mím chặt, trong giọng nói mang theo vài phần tàn nhẫn: "Tô Yên, ta mặc kệ ngươi muốn làm cái quỷ gì, nhưng tốt nhất ngươi không nên trêu chọc hoàng huynh của ta!" "Ha," Tô Yên chống cằm, ngón tay không an phận gõ nhẹ trên má, ánh mắt lưu chuyển, từ đầu đến cuối đều không rời khỏi người Yến Phong Miên: "Nhưng làm sao bây giờ đây, Thất điện hạ? Ta lại phát hiện hình như ta bắt đầu thích Nhị điện hạ rồi~" Yến Nam Triều tức đến bật cười. Người trong phòng hai mắt nhìn nhau, không mấy rõ ràng trong hồ lô Tô Yên muốn làm gì. Nhạc Hồng Đào còn nằm trên mặt đất hôn mê bất tỉnh. "Tô Yên, nhớ kỹ lời nói của ngươi, ngươi cũng đừng hối hận!" Yến Nam Triều biết rõ, nhất định là Tô Yên đang chơi chiêu lạt mềm buộc chặt, cố ý nói nàng thích Yến Phong Miên, muốn được hắn chú ý đến. Ha -- Còn tưởng nàng đổi tính, hóa ra, cũng chỉ là như thế! Tô Yên không để ý đến hắn, lười nhác vươn tay về phía Yến Phong Miên. Cười tủm tỉm nói: "Nhị điện hạ, nơi này thật sự quá lộn xộn, có hứng thú cùng đi chơi thuyền ngắm trăng với ta không?"
[Thế giới 3] Chương 152: Hoàng tử phi mạnh nhất Bấm để xem Yến Nam Triều nghĩ kỹ ý đồ của Tô Yên, cũng không sốt ruột. Bình tĩnh ngồi lại, chờ xem Yến Phong Miên cự tuyệt nàng. Thân là con vợ cả của hoàng hậu, đệ nhất mỹ nam tử của Đại Yến, tài hoa vô hạn. Nếu không có ngoài ý muốn, giờ phút này Yến Phong Miên, e rằng đã trở thành trữ quân. Yến Phong Miên là người thanh lãnh, tuy rằng tính cách ôn hòa, lại trong nhu có cương. Tuyệt không giống như vẻ ngoài dễ dàng thân cận như vậy. Quả nhiên, bàn tay của Tô Yên vươn ra một lúc lâu, cũng chưa nhận được sự đáp trả. Người nam tử ngồi bên cạnh cửa sổ kia, hàng lông mi mỏng dài thưa thớt hơi rũ xuống, ánh trăng đọng trên khuôn mặt hắn, càng lộ vẻ điềm đạm. "Từ bỏ đi, hoàng huynh tuyệt không!" Yến Nam Triều còn chưa nói xong. Liền thấy Yến Phong Miên gật đầu, nhẹ nhàng phun ra một chữ: "Được." Tô Yên liền đứng dậy trong phút chốc, đi qua đẩy Yến Phong Miên ra ngoài. Sắc mặt của Yến Nam Triều lúc xanh lúc đỏ, cũng không biết là xấu hổ hay tức giận. Trong ngực hắn ta tích trữ lửa giận không chỗ phát tiết, thấy Yến Phong Miên thật sự muốn rời đi cùng Tô Yên, hắn ta lạnh giọng nhắc nhở: "Hoàng huynh, huynh đừng bị vẻ ngoài của nữ nhân này lừa! Thân là nữ tử, từ trước đến nay nàng đều không biết chừng mực, tâm tư ác độc. Hơn nữa, hơn nữa huynh cũng biết, nàng cố ý dùng huynh tới kích thích ta?" Mãi đến giờ phút này, Yến Nam Triều cũng vẫn cho rằng, Tô Yên đang lợi dụng Yến Phong Miên để kích thích hắn ta. "Chậc!" Tô Yên nhíu mày, không kiên nhẫn lẩm bẩm một câu: "Thật phiền." Tựa như nam tử trên xe lăn nghe được liền cúi đầu cười, âm sắc lại trong trẻo lạnh lùng, rồi lại sạch sẽ ôn hòa. "Thất hoàng đệ, vậy ý của đệ là gì?" Yến Phong Miên nghiêng đầu, yên tĩnh chăm chú nhìn Yến Nam Triều, chờ đợi đáp án của hắn. "Ý gì?" Yến Nam Triều cảm thấy buồn cười: "Ta chưa bao giờ thích nàng, là nàng cứ quấy rầy ta!" Ồ, quấy rầy. Ánh mắt Tô Yên càng lạnh lùng. Chợt nghe thấy Yến Phong Miên cười cười, ôn hòa hỏi hắn ta: "Vậy để đã từng chính thức cự tuyệt nàng chưa?" "Ta.." Yến Nam Triều cứng họng. "Để biết rõ nàng thích đệ, nhưng nếu đệ không thích, vì sao lại muốn liên tục như gần như xa treo nàng? Hiện tại lại làm trò trước mặt đông đảo mọi người vũ nhục một nữ tử nhu nhược. Kỳ thật, ta cũng muốn hỏi một chút, sách thánh hiền của Thất hoàng đệ đã đọc đến chỗ nào rồi?" Giọng điệu của nam tử thực ôn hòa, giống như trưởng bối. Đôi tay thon dài sạch sẽ của hắn đặt ở trên đùi, ánh mắt xa xăm, khiến người ta không chỗ che giấu. Yến Nam Triều bối rối rời mắt: "Hoàng huynh, huynh đây là đang giúp nàng?" Yến Phong Miên bật cười, thản nhiên lắc đầu: "Thất hoàng đệ đã đạt được chỗ tốt mà đệ muốn từ trên người nàng. Vì sao không tìm chỗ khoan dung mà thả người? Ít nhất, thứ đệ có được trên người nàng, hơn xa những gì đệ muốn. Nhưng mà, Tô đại tiểu thư, lại cũng không có cái gì." Ngược lại còn mất đi rất nhiều. "Thất hoàng đệ, người làm vua, phải lòng mang thiên hạ. Hôm nay xem ra, những thứ Thất hoàng đệ phải học, còn rất nhiều." Yến Phong Miên hơi lắc đầu, đáy mắt có thứ gì đó, càng mờ nhạt vài phần. "Đi thôi, Tô tiểu thư." Tô Yên không nghĩ tới, Yến Phong Miên sẽ bằng lòng nói nhiều lời như vậy vì nàng. Nhìn bộ dáng của Yến Nam Triều trước mặt Yến Phong Miên hoàn toàn không dám ngẩng đầu, Tô Yên hơi cong môi. Đẩy Yến Phong Miên rời đi. Có vài người trời sinh đã có khí thế của kẻ thượng vị, cho dù biểu hiện điềm đạm, lại giản dị dễ gần, cho dù thân thể có khuyết tật, vì vậy lỡ mất cơ hội đạt được vị trí thông thiên kia. Nhưng hắn cũng đủ ưu tú, ưu tú đến mức mọi người đứng trước mặt hắn, đều sẽ tự ti mặc cảm. * * * "Rầm --!" Hai người vừa mới rời đi, Yến Nam Triều đưa tay hất cả cái bàn đi. Hoàn toàn là một mớ hỗn độn. Sắc mặt hắn ta cực kỳ tối tăm: "Tô Yên! Được, được lắm!"
[Thế giới 3] Chương 153: Hoàng tử phi mạnh nhất Bấm để xem Hắn ta liếc nhìn người vừa được nâng dậy, Nhạc Hồng Đào vừa mới thanh tỉnh một chút, ánh mắt hung ác nham hiểm tàn nhẫn kia khiến Nhạc Hồng Đào rùng mình một cái. Hận không thể ngất xỉu thêm lần nữa. Tô Yên dự đoán đúng, hiện giờ Tô gia là thời buổi rối loạn. Tô lão Tướng quân hy sinh thân mình vì quốc gia, Tô Triệt tướng quân cũng bởi vậy mà mất một chân. Nếu giờ bởi vì một chút việc nhỏ mà trách móc Tô Yên. Sợ là khiến cho trái tim người trong thiên hạ rét lạnh. Phải biết rằng, địa vị của Tô gia ở trong lòng bá tánh cũng giống như thần hộ mệnh. Lúc này, cho dù cả triều văn võ, sóng ngầm bắt đầu khởi động. Nhưng biểu hiện ra, vẫn phải làm tốt công phu mặt ngoài, ngay cả Hoàng đế, đều phải trấn an Tô gia cho tốt. "Cho người đi tra," Yến Nam Triều nhìn Nhạc Hồng Đào được người nâng đi, hắn ta mím chặt môi, trầm giọng ra lệnh: "Điều tra xem rốt cuộc Tô Yên và Nhạc Hồng Đào có thù oán gì!" Thế nhưng lại muốn phế bỏ gốc rễ nam nhân của Nhạc Hồng Đào! * * * "Tô đại tiểu thư, liền đến đây thôi." Tô Yên đẩy Yến Phong Miên, từ Mẫu Đơn đình rời đi men theo thông đạo đặc thù. Bên ngoài có mấy chiếc xe ngựa khiêm tốn dừng lại, có vị nam tử mặc trên người y phục màu đen, nhìn thấy Yến Phong Miên ra, nhanh chóng đi lên tiếp đón. Hai tay ôm quyền, cung kính nói: "Điện hạ." Yến Phong Miên khẽ gật đầu, nghiêng mắt cười nhìn Tô Yên: "Ban đêm gió lớn, cũng không an toàn. Tô tiểu thư vẫn nên sớm trở về nghỉ ngơi, ta sai Tuần Cửu đưa ngươi trở về." Dưới ánh trăng bạc, đôi con ngươi thanh nhuận của hắn nhiễm ý cười lăn tăn trong trẻo, ngũ quan tuấn mỹ tinh xảo, giống như được trời cao tỉ mỉ điêu khắc. Tuần Cửu nhíu mày, nhìn thoáng qua Tô Yên. Áp xuống nghi hoặc trong đáy lòng, cả kinh thành ai mà không biết Tô Yên, nhưng không phải nàng trước sau như một thích chạy theo Thất điện hạ sao? Hiện tại lại tới quấy rầy Nhị điện hạ làm gì? Chẳng lẽ đổi tính? "Xì!" Ý tưởng này của y vừa mới xuất hiện, liền nghe thấy một tiếng cười khẽ lười biếng đầy hứng thú. Một bộ y phục đỏ, dưới ánh trăng cực kỳ giống một nữ yêu tinh, lười nhác dựa vào lưng ghế của xe lăn, mười ngón tay nhỏ dài, giống như dương chi bạch ngọc. "Nhị điện hạ, có phải ngài hiểu lầm gì đối với năng lực của ta rồi không? Chẳng lẽ sợ ta bị người ức hiếp sao?" Giọng điệu nàng ngả ngớn, liếc xéo Yến Phong Miên. Hô hấp ấm áp phun trên vành tai Yến Phong Miên khiến nó nóng lên, hắn bất đắc dĩ nghiêng đầu, bật cười: "Tô tiểu thư đừng trêu chọc ta, dù thế nào đi nữa ngươi cũng là nữ tử, về quá muộn vẫn không tốt cho thanh danh của ngươi." Yến Phong Miên nhìn nàng với ánh mắt sạch sẽ trong veo, bên trong mang theo bao dung cùng quan tâm, tựa như Tô Yên là một đứa trẻ đang cáu kỉnh trước mặt hắn vậy. Tô Yên nhẹ nhàng cãi lại một tiếng, đuôi lông mày nhướng lên: "Nhị điện hạ thật biết nói giỡn, Tô Yên ta ở kinh đô này, còn tồn tại thứ gọi là thanh danh sao?" Tuần Cửu: "..." Y nghĩ thầm, Tô đại tiểu thư này thật thẳng thắn. "Khụ.." Yến Phong Miên buồn cười, vội giơ tay đặt trên môi ho nhẹ hai tiếng. Thế nhưng ý cười kia, vẫn giống như hòn đá rơi vào trong hồ nước êm ả, trong nháy mắt tràn ra vô số gợn sóng. Dưới ánh trăng, nam tử với khuôn mặt thanh tuyển cùng khí chất thanh lãnh, xinh đẹp đến không thể tưởng tượng. Tuần Cửu kinh ngạc, đã bao lâu y chưa thấy Nhị điện hạ cười? Y nói cười ở đây là nụ cười chân thật, xuất phát từ nội tâm, mà không phải giống như một chiếc mặt nạ mang lâu rồi liền không cởi xuống được. "Tô tiểu thư!" Yến Phong Miên thật sự bất đắc dĩ, hắn lắc đầu, mi mắt nâng lên ngước nhìn Tô Yên. "Vậy rốt cuộc ngươi muốn làm cái gì?" Hắn nhẹ giọng hỏi. Tô Yên vươn tay sờ vành tai, trong mắt xẹt qua một tia sáng. Bỗng nhiên mở miệng, hỏi một câu: "Nhị điện hạ đối với ai cũng hòa nhã như vậy sao?" "Hửm?" Yến Phong Miên sửng sốt. Nhưng ngay sau đó, Tuần Cửu đứng canh giữ bên cạnh ngây ngẩn cả người, Yến Phong Miên cũng hơi mở to con ngươi, ngay cả hô hấp đều không nhịn được thả nhẹ --
[Thế giới 3] Chương 154: Hoàng tử phi mạnh nhất Bấm để xem Đôi môi đỏ của nữ tử hơi hơi khép mở, giống như tình nhân đang nỉ non bên tai: "Vậy về sau, xin Nhị điện hạ nhớ kỹ một việc, không nên lộ ra nụ cười này với nữ nhân khác, hiểu chưa?" Âm thanh của nàng không mềm mại giống những vị thiên kim khác, mà là âm thanh lạnh nhạt mang theo khuynh hướng cảm xúc đặc thù, đè thấp tiếng nói khi nói chuyện, giống như một mảnh lông chim từ vành tai xẹt qua, lưu lại một chút cảm giác tê tê dại dại, chậm rãi thấm vào. Hô hấp của Yến Phong Miên cứng lại. Hàng lông mi mỏng dài thưa thớt từ từ nhấc lên, giống như con bướm đang vẫy cánh. Ở dưới mí mắt, để lại một cái bóng nhạt màu. "Tô tiểu thư." Hắn vừa nhấc mắt, liền nhìn thấy khuôn mặt nhỏ tinh xảo cực kỳ có lực công kích của nữ tử, mang theo vẻ đẹp lạnh lùng lại diễm lệ. Tiếp xúc gần gũi như vậy, hương khí thanh đạm tỏa ra trên người đối phương, càng giống như trộn lẫn độc dược nào đó vào bên trong. Nếu không, vì sao vừa mới tới gần, hắn liền trở nên không giống hắn nữa? "Ta có chút, không hiểu rõ ý tứ của ngươi!" Chân mày xinh đẹp của hắn hơi nhăn lại, đối với việc Tô Yên sát gần tuy không quen lắm, nhưng cũng không có cảm giác chán ghét. Hơn nữa hắn cảm thấy, tuy rằng Tô Yên không giống như trong lời đồn, nhưng quả thật tính cách rất bá đạo ương ngạnh. Tô Yên giơ tay tự nhiên xoa xoa giữa hai hàng lông mày của hắn, là người yêu mấy đời, nhưng cho dù đến thế giới mới, hắn vẫn hoàn toàn không có ký ức. Nhưng nhìn bộ dáng yếu ớt như vậy của hắn, Tô Yên chỉ cảm thấy đau lòng. "Ta đây chỉ nói một lần, ngươi hãy nghe cho kỹ." Mi mắt Yến Phong Miên nhanh chóng kích động vài cái. Tuần Cửu đứng tại chỗ, cảnh giác nhìn chằm chằm Tô Yên, trong lòng cảm khái, nữ nhân này thật đúng là yêu nghiệt. Nếu nàng muốn câu dẫn ai đó, e rằng chỉ cần ngoắc ngón tay, liền có thể đạt được ý nguyện. Nhưng nghi hoặc chính là, nếu vậy vì sao trước kia nàng liên tục chạy theo Thất điện hạ lại không thu hoạch được gì? Nghiên cứu nguyên nhân của việc này, Tuần Cửu vĩnh viễn cũng không thể tưởng được Tô Yên đã sớm thay đổi một linh hồn khác. "Hửm? Bên kia là cái gì vậy?" Tô Yên hơi cong vòng eo, bỗng nhiên quay đầu, một tay chỉ về một vị trí tối đen, tốc độ nói chuyện rất nhanh. Nét mặt của Tuần Cửu nghiêm nghị: "Nhị điện hạ, trước tiên ngài ở đây chờ thuộc hạ, thủ hạ đi một chút liền trở về!" Ngoại trừ y, còn có không ít ám vệ ngầm, Tuần Cửu cũng không lo sẽ xuất hiện ngoài ý muốn. Y nhanh chân phi thân về phía Tô Yên chỉ. "Ngươi!" Yến Phong Miên bất đắc dĩ, rõ ràng hắn biết, Tô Yên đang chơi Tuần Cửu. Tiếp theo trong phút chốc, tròng mắt hắn bỗng nhiên co chặt, trên đôi môi mỏng hơi lạnh, phủ lên một đồ vật mềm mại lại nóng bỏng. Trong đầu Yến Phong Miên trống rỗng, khi phản ứng lại, đối phương đã nhanh chóng rời khỏi. Gương mặt tái nhợt giống như bị bệnh của hắn đỏ bừng lên, trái lại nhìn có vẻ càng thêm có sức sống hơn so với ngày thường Tô Yên cong môi, vừa lòng nhìn biểu cảm của Yến Phong Miên. Nhẹ giọng nói: "Ta không nói giỡn, cũng không lợi dụng ngươi để kích thích Yến Nam Triều. Hắn ta so với ngươi đến một cọng tóc cũng không bằng. Cho nên, ta rất nghiêm túc." Tô Yên xoa vành tai nóng bỏng của hắn, ngồi xổm bên cạnh, ngẩng đầu cười nhìn hắn: "Ngươi nghiêm túc suy xét lời ta nói vừa rồi?" "Ngươi, ngươi.." Ở vị trí lồng ngực của Yến Phong Miên nảy lên rất kỳ quái, hắn giơ tay đè lại, trên khuôn mặt tuấn mỹ như vị thần kia, lần đầu tiên xuất hiện nét mặt mờ mịt cùng xấu hổ. Nếu không phải chú ý thân thể của hắn, sợ kích thích hắn, Tô Yên cũng không ngại ở cùng hắn lâu một chút. Yến Phong Miên đang muốn hỏi Tô Yên vì sao muốn làm như vậy. Tuần Cửu đã trở về, hắn nắm bội kiếm, nhíu mày nói: "Tô tiểu thư, bên kia không có gì hết, có phải ngài nhìn lầm rồi không?" Y liếc mắt nhìn điện hạ nhà mình một cái, phát hiện gò má hắn hiện lên màu đỏ không bình thường. Yến Phong Miên: Ta đây là bị ăn đậu hũ sao? Nữ nhân này, thật là cả gan làm loạn!
[Thế giới 3] Chương 155: Hoàng tử phi mạnh nhất Bấm để xem Lập tức nóng nảy. Tô Yên liếc mắt nhìn y, đứng dậy cười như không cười, vỗ tay: "Không nhìn lầm, hẳn là một tên yêu râu xanh thích trộm hương trộm ngọc. Nhị điện hạ, đêm khuya tĩnh lặng, phải cẩn thận nha~~" Nàng liếc mắt nhìn Yến Phong Miên một cái, thành công nhìn thấy hắn bối rối rũ mi xuống. Giống như lông chim đang run rẩy vậy. Tô Yên cười lớn: "Nhị điện hạ sớm về nghỉ ngơi, ta đi trước, chọn ngày khác thời tiết tốt, ta lại rước ngươi đi du hồ chơi thuyền!" Nàng khom lưng, thân mật kéo tấm thảm vừa trượt xuống giúp hắn, ở góc Tuần Cửu không nhìn thấy, trộm nhéo nhéo bàn tay Yến Phong Miên. Đầu ngón tay Yến Phong Miên run lên, nhưng kỳ lạ là hắn không né tránh. Chỉ nhẹ nhàng nhìn chăm chú Tô Yên. Nhìn bộ y phục đỏ rực trên người nàng, tùy theo cơn gió, phiêu nhiên rời đi. Giống như yêu nghiệt để câu lấy hồn phách của con người. Tuần Cửu ôm kiếm, nghi hoặc nhíu mày: "Yêu râu xanh? Gần đây đô thành lại có yêu râu xanh làm bậy? Thật to gan!" Nghĩ đến những người đó ỷ vào một thân công phu, làm xằng làm bậy, y chán ghét nhíu chặt chân mày. Đám ám vệ ẩn nấp trong bóng tối, phụ trách bảo hộ Yến Phong Miên: "..." Tuần Cửu ơi, ngươi thật quá ngây thơ rồi! "Ha.." Chỉ riêng Yến Phong Miên bị lời nói của Tuần Cửu chọc nên cúi đầu cười vài tiếng. Hắn cong môi mỏng, ý vị không rõ than nhẹ: "Đúng là lá gan không nhỏ." Cho dù thế nào hắn cũng là một vị hoàng tử. Ngang nhiên đùa giỡn hoàng tử, cũng không phải là thật to gan sao? Tuần Cửu vẫn cảm thấy việc này có chỗ nào đó không đúng, nhưng ý nghĩ kia lướt qua nhanh như chớp, khiến y muốn nắm cũng không được. Không rõ là cảm giác gì. Y giật khóe miệng, vừa định hỏi nghi hoặc trong lòng mình. Liền nghe thấy Yến Phong Miên xua tay, nói: "Trở về đi." "Tuần Tam, ngươi đi theo Tô tiểu thư, phải nhìn thấy nàng đi vào phủ Tướng quân mới được trở về phục mệnh." Yến Phong Miên được đỡ lên xe ngựa, nhẹ giọng dặn dò một câu. Ngọn cây hơi lay động, khiến cho vài con chim hoảng sợ bay đi. Xe ngựa lung lay một chút, trong bóng tối, Yến Phong Miên rũ mắt tĩnh tọa. Thật lâu sau, hắn mới chậm rãi giơ tay, xoa nhẹ cánh môi của mình. Ở đó, mơ hồ còn đọng lại cảm giác mềm mại nóng bỏng môi của đối phương. Giống như một thân trang phục đỏ rực kia của nàng, cả người như một ngọn lửa -- * * * Tô Yên có thể cảm giác được sau lưng có người lén lút đi theo nàng, nhưng nàng cũng thấy đối phương không có ác ý. Không cần suy nghĩ nhiều, liền biết người nọ là ai phái tới. Nàng cong môi đỏ, mũi chân nhún một cái, nhẹ nhàng nhảy từ trên tường cao vào phủ Tướng quân. Lười biếng vứt một câu: "Nói cho điện hạ các người, ta đã bình an về đến nhà." Ẩn trong bóng đêm, sống lưng Tuần Tam cứng đờ, cả người nổi lên một tầng da gà. Mẹ nó! Nữ nhân này thật sự thành tinh sao? Ám vệ lấy chữ đầu Tuần để đặt tên, tổng cộng có mười người, tất cả đều là cao thủ số một số hai của Đại Yến. Là tiên hoàng hậu, mẫu phi của Nhị điện hạ để lại cho Yến Phong Miên, dùng để bảo hộ hắn. Ngay cả hoàng đế, cũng không biết đến sự tồn tại của bọn họ. Nhưng -- Thế nhưng bị nữ nhân này phát hiện dễ như trở bàn tay! Người này, thật sự giống lời đồn đại, văn hóa thấp, âm hiểm ác độc ư? Tuần Tam chà xát cánh tay đang nổi da gà, chịu đựng ý lạnh xoay người chạy như bay về hướng phủ hoàng tử, phục mệnh Yến Phong Miên. * * * Hôm sau, Tô Yên ngủ đến mặt trời chiếu vào mông mới thức dậy. Nàng vỗ mông, chuyện đầu tiên phải làm chính là đi tìm Tô Triệt để thương lượng. "Cái gì? Ta không cho phép!" Trong đại viện của phủ Tướng quân truyền đến tiếng gầm giận dữ, âm thanh hỗn loạn như vỗ bàn, ném đồ. "Tô Yên! Trong đầu con cả ngày đều suy nghĩ cái gì vậy? Con muốn ra chiến trường? Con cho rằng đánh giặc là trò trẻ con sao? Đao kiếm không có mắt, hơn nữa chỉ dựa vào công phu mèo quào kia của con, ai cho con lá gan nói lời này!"
[Thế giới 3] Chương 156: Hoàng tử phi mạnh nhất Bấm để xem Tô Triệt nổi trận lôi đình, tức giận đến mặt đỏ tía tai. Từ thị vừa thuận khí cho ông, vừa bất đắc dĩ nhìn nữ nhi tùy hứng nhà bà: "Yên Nhi, đừng nói giỡn." "Con không nói giỡn." Tô Yên nhíu mày, nghiêm trang nói. Rồi sau đó nhìn dáng vẻ này của Tô Triệt, lại thêm một câu: "Hơn nữa cha đập vỡ chén bát, người ấu trĩ hay không đây. Muốn mua mới cũng phải cần bạc." Tô Triệt thiếu chút nữa thở không ra hơi. Chỉ vào cửa: "Cút! Con cút cho ta!" "Ây, được rồi, ngày khác con lại đến nha cha?" Tô Yên buông tiếng thở dài, quay người bước ra tới cửa, lại quay đầu hỏi. Tô Triệt trừng lớn mắt, cầm chiếc chén duy nhất may mắn còn sót gần mép giường ném về phía Tô Yên: "Không có ngày khác! Ta nói không được chính là không được! Cho dù trời sập xuống, ta cũng không cho!" Kết quả trận chiến lần này của Tô tướng quân chính là đồ sứ trong nhà không một cái nào may mắn tồn tại. * * * Mặt trời chói chang như lửa, tia nắng trên Hoàng cung nguy nga, tường đỏ ngói xanh, mái cong kiều giác. Tất cả người trong Hoàng cung to lớn này đều rất cẩn thận, sợ đi sai một bước, không cẩn thận là mất đi tính mạng. Dưới tòa kiến trúc có vẻ uy nghiêm này, lại không biết đã mai táng bao nhiêu bộ xương khô. Cung nữ thái giám đi lại bước chân nhanh nhẹn, nhẹ nhàng, mi mắt rũ xuống. Hèn mọn như hạt bụi. Không có lúc nào là không áp lực. Trong Ngự thư phòng. Ở Hoàng cung này, người duy nhất không cần chú ý cẩn thận, cũng là người đứng đầu thiên hạ. Vua Nhân Cảnh ngồi trên long ỷ, giữa mày nhíu chặt. Phía dưới có vài đại thần đang đứng, tất cả đều là tâm phúc của ông. "Tô lão chết trận, Tô Triệt tàn phế. Hiện giờ biên quan đã mất liên tục ba thành trì, quân lính bị quân Liêu đánh tan rã. Tô gia ngoại trừ Tô Triệt, lại không một người vô dụng, các ái khanh có biện pháp gì?" "Này!" Hữu tướng than nhẹ, bẩm báo đúng sự thật: "Hoàng Thượng, hiện giờ Tô gia không ai có thể đứng đầu, nhưng các tướng sĩ lại không thể không có thủ lĩnh. Nếu thật sự không được, chỉ có thể chọn lựa nhân tài từ Binh Bộ." "Binh Bộ? Ha.." Vua Nhân Cảnh cười haha, trong giọng nói tràn ra tia trào phúng. "Nếu quân Tô gia cũng bị lung lay, Đại Yến này, không biết có còn là Đại Yến của trẫm hay không!" Ông còn chưa chết mà những nhi tử tốt của ông đã ngấm ngầm hành động không ngừng. Thật sự cho rằng ông không biết gì hết? Chúng thần cả kinh, tâm sinh sợ hãi, vội vàng quỳ xuống. "Xin Hoàng Thượng thứ tội!" Vua Nhân Cảnh mệt mỏi dựa vào long ỷ, giống như một lão già. Ông nhéo giữa mày, cười khổ: "Trẫm từng nghi ngờ lòng trung thành của Tô gia, nhưng đến hôm nay đếm kỹ cả triều văn võ, cũng chỉ có Tô gia có thể tin được!" Chuyện này có tính là một loại bi ai không? "Nếu thật sự không được thì cứ hành sự theo kế hoạch đã định." Vua Nhân Cảnh xua tay. Khí thế quân Liêu ác liệt, dẫn đầu chính là Thái tử Đại Liêu, tập võ, từ nhỏ trời sinh thần lực. Lúc trước còn có Tô Triệt và Tô lão gia chống cự, nhưng hiện giờ không có hai người bọn họ. Đối phương đã đánh hạ ba tòa thành trì, cũng lấy đầu vài danh tướng, treo cao trên doanh trại. Kiêu ngạo làm bậy như thế, có lẽ đoán chắc Đại Yến không có lấy một người có thể dùng! Hữu tướng gật đầu, đồng ý chuyện này. Lại nói: "Hoàng Thượng, thần còn có một chuyện muốn bẩm báo." "Nói." Vua Nhân Cảnh thở ra nặng nề. Hữu tướng thấp giọng kể từ đầu đến đuôi chuyện đêm qua Tô Yên ở Mẫu Đơn đình hành hung con trai độc nhất của Tả tướng, thiếu chút nữa dẫm đứt mệnh căn của Nhạc Hồng Đào. Vua Nhân Cảnh sửng sốt: "Nàng tự mình đi?" Hữu tướng biết việc này cũng không thể tin được, lại chỉ có thể gật đầu: "Đúng vậy." "Nguyên nhân là gì?" "Nhạc Hồng Đào phi lễ tỳ nữ bên cạnh nàng, hình như còn mở miệng nói xằng bậy, vũ nhục tổ tiên Tô gia!"
[Thế giới 3] Chương 157: Hoàng tử phi mạnh nhất Bấm để xem Ánh mắt sắc bén của vua Nhân Cảnh phát lạnh, cười nhạt: "Trẫm còn chưa tỏ thái độ mà đã có người vội vã bắt đầu nhằm vào Tô gia rồi?" Thật sự cho rằng ông đã già không hỏi thế sự sao? Xem ra ông đã quá dung túng mấy đứa con trai đó, đã đến lúc để bọn nó biết, ông không phải hoàn toàn không biết hành động của bọn nó. * * * Mặt hồ lăn tăn gợn sóng, ánh nắng nhỏ bé phủ trên mặt hồ, tản ra lấp lánh giống thỏi vàng vỡ vụn. Nữ tử một thân hồng y, đôi tay gác sau đầu, lười biếng dựa vào thuyền nhỏ. Bên chân thả cần tre câu cá, thường có vài con cá nhảy ra khỏi mặt nước, phun bong bóng, nhưng cố tình lại không có một con cá nào cắn câu. Nam tử bên cạnh trước sau đều mang ý cười nhạt, ánh sáng nhu hòa dừng trên người hắn, trường bào xanh nhạt, lông mi nhỏ dài rũ xuống lại càng ôn nhu. Tô Yên hoàn thành hứa hẹn ngày ấy, sáng sớm liền tới phủ Nhị hoàng tử mời hắn cùng đi du hồ. Yến Phong Miên luôn thích thanh tịnh, cũng không hiểu vì sao hắn vừa nhìn thấy cặp mắt phượng vừa đen vừa sáng của nữ tử kia, liền đáp ứng yêu cầu của nàng. Tô Yên ngáp một cái, hôm nay ánh mặt trời vừa vặn, không quá nóng, nàng phơi nắng đến choáng váng, chỉ muốn ngủ một giấc ở trên thuyền. Bỗng nhiên có thứ gì đó chặn ánh nắng của nàng, phủ xuống một cái bóng. Lúc đầu Tô Yên tưởng là mây đen che khuất, hơi nhấc mi mắt lên nhìn lại, mới thấy thì ra là một chiếc thuyền hoa hai tầng che trước thuyền nhỏ. Có vài người đứng trên mạn thuyền, ai cũng là tuấn nam mỹ nữ. Nhóm người này, mỗi một người Tô Yên đều biết, đương nhiên cũng không có quan hệ tốt với ai. Trong đó có mấy người, lúc trước cũng đã gặp ở Mẫu Đơn đình. "Thần nữ bái kiến Nhị điện hạ, dạo này Nhị điện hạ có thấy trong người tốt hơn không? Cũng đã lâu không gặp Tô tiểu thư, mọi chuyện trong nhà vẫn ổn chứ?" Ngữ điệu nói chuyện của nữ tử không nhanh không chậm, ôn nhu có thể chảy ra nước. Dáng người nàng ta tinh tế, mặc một thân váy mỏng màu vàng cam bên ngoài khoác một kiện áo to rộng phiêu dật, phía trên thêu từng đóa anh đào rất thật, đứng trên mạn thuyền bị gió thổi qua, dường như giây tiếp theo có thể bị gió thổi đi. Quả nhiên là yếu đuối mong manh, nhu nhược động lòng người. Yến Phong Miên đối với ai cũng trưng vẻ mặt ôn hòa, chỉ là trên người mang theo khí chất xa cách không nói nên lời, hơi gật đầu: "Đa tạ Liễu tiểu thư, bổn điện hạ rất tốt." Tô Yên cười nhạo, liếc xéo Yến Phong Miên một cái, chậm rãi đứng dậy, lười biếng chống lên đầu gối Yến Phong Miên, ngước mắt nhìn lại. "Tô gia có ổn không thì có liên quan gì đến Liễu tiểu thư đâu nhỉ? Kỳ thật ta vẫn luôn muốn hỏi một câu, Liễu tiểu thư ngươi cả ngày làm bộ làm tịch thế có mệt hay không?" Nàng ngáp một cái, không kiên nhẫn lắm: "Nếu khi ngươi nói chuyện, trong ánh mắt có thể thu bớt một vài phần đắc ý, có lẽ ta còn cho ngươi mặt mũi." Đã tìm tới cửa khiêu khích, lại còn phá hỏng nhã hứng của nàng. Tâm trạng Tô Yên đương nhiên không tốt. Dù sao trong lòng mọi người, nàng vẫn luôn ngang ngược kiêu ngạo ương ngạnh, tùy hứng làm bậy không phải sao? Liễu Như Yên bị nàng nói ủy khuất, hốc mắt phiếm hồng, hàm răng khẽ cắn môi dưới, lã chã chực khóc. "Tô, Tô tiểu thư người sao có thể nói ta như vậy? Ta thật sự không có ác ý với người." Đôi vai yếu ớt run lên, bi thương nhăn mày. Tô Yên cười run rẩy nhìn nàng ta, ở hiện đại nàng chưa từng thấy kỹ thuật diễn vụng về như vậy. Đây là cốt truyện nữ chủ bạch liên hoa ba đời? Yến Phong Miên thấy nàng cười đến chảy nước mắt, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp, làn da tuyết trắng dưới ánh mặt trời vô cùng chói mắt. Lớn lên thành dáng vẻ hại nước hại dân, cũng khó trách sẽ sinh ra tính cách ương ngạnh như thế.
[Thế giới 3] Chương 158: Hoàng tử phi mạnh nhất Bấm để xem Hắn bất đắc dĩ đỡ nàng, nhẹ giọng nói: "Được rồi ngồi xuống đi, coi chừng ngã." Tô Yên xua tay: "Không sao, ta biết bơi." Nàng bất động thanh sắc mà nhéo ngón tay Yến Phong Miên, ngước mắt, hỏi: "Sao các ngươi còn không đi? Chắn chúng ta phơi nắng." Ánh mắt Yến Nam Triều nhìn Tô Yên từ đầu, con ngươi âm trầm có thể nhỏ ra nước. Hắn ta cho rằng ngày ấy, Tô Yên đối với hắn đã là lạnh lùng cực hạn. Ai mà nghĩ, thế nhưng nàng nói được làm được, mời Nhị ca cùng đi du hồ. Còn có Nhị ca cũng-- Con ngươi Yến Nam Triều hiện lên một tia dò xét lướt qua giây lát. Vì sao hắn đối với Tô Yên đặc biệt như thế, chẳng lẽ thật sự coi trọng gương mặt kia của nàng? "Nhị ca, thuyền nhỏ chen chúc, không bằng lên đây ngồi?" Hắn ta thấp giọng mời. Yến Phong Miên chỉ rũ mắt trưng cầu ý kiến của Tô Yên: "Ngươi muốn đi không?" Khóe mắt nam nhân hơi rũ xuống, lúc nhìn người khác, lại mang theo cảm giác vô tội. Mắt đen vừa trong trẻo vừa sắc bén, giọng nói sạch sẽ thấu đáo khiến trong lòng Tô Yên ngứa ngáy. Nàng cảm giác chắc chắn nguyên thân có bệnh mê trai, nếu không vì sao nhìn thấy nam nhân đẹp như vậy liền không khống chế được? "Có phải ta không đi, ngài cũng sẽ không đi đúng không?" Yến Phong Miên không chần chờ, gật đầu: "Ừ, hôm nay là ta du hồ cùng ngươi", nói còn chưa dứt lời, Tô Yên đã hiểu. Yến Phong Miên ra ngoài du ngoạn cùng Tô Yên, không phải theo chân bọn họ. Tô Yên đỡ trán, dựa vào bên cạnh hắn nhịn không được cười khẽ, đôi mắt hơi cong: "Nhị điện hạ," Nàng hạ giọng mềm mại hỏi: "Tính cách ngài tốt như vậy, có phải hay bị người ta khi dễ không?" Ít nhất, nàng nhìn là không nhịn được muốn khi dễ hắn. Yến Phong Miên nhíu mày, nghiêm túc lắc đầu: "Đương nhiên sẽ không." Hắn khiển trách nhìn nàng, rất khó hiểu. Ngoại trừ nàng to gan lớn mật, còn có ai dám khi dễ hắn? Yến Nam Triều và Liễu Như Yên hoàn toàn bị bỏ qua, chuyện này làm cho Liễu Như Yên thân là danh viện đứng đầu kinh đô, luôn được cung phụng không chấp nhận được. Nàng ta dùng khăn chấm chấm khóe mắt, bỗng nhiên đáng thương nói: "Ta biết Tô tiểu thư không thích ta, nhưng ta vẫn rất muốn kết giao bằng hữu cùng Tô tiểu thư, gần đây có phải người vì chuyện của Tô lão Tướng quân, cho nên bị đả kích rất lớn đúng không?" Lời nói của nàng ta thuận lợi dẫn sự chú ý lên người Tô Yên. Thấy nàng một thân hồng y, vài vị thiên kim đứng bên cạnh nàng ta đều lộ ra thần sắc khinh thường. "Ha, đây không phải là chịu đả kích, đây là não úng nước mới đúng chứ?" "Thật là đại nghịch bất đạo, nghe nói lúc Tô lão Tướng quân quy thiên, đau lòng nhất chính là nàng? Ha, thật là nuôi ra một con bạch nhãn lang!" Ánh mắt Yến Phong Miên lạnh lùng, nhíu mày nhàn nhạt quét qua. Mấy người vừa rồi trên mặt còn vẻ trào phúng, bây giờ biểu tình cứng đờ, sống lưng phát lạnh, ngượng ngùng ngậm miệng. Lại thấy Tô Yên cười như không cười gật đầu, thập phần ôn nhu cổ vũ: "Nói rất có đạo lý, tiếp tục nói đi, nhiều lời một chút, ta không tức giận." Nàng khẽ nâng cằm. Đêm qua ở Mẫu Đơn đình, có mấy công tử chính mắt thấy một mình Tô Yên đánh Nhạc Hồng Đào, thậm chí dẫm lên mệnh căn hắn ta đến thiếu chút nữa phải phế bỏ, nhao nhao lui về phía sau một bước. Ánh mắt đám người nhìn về phía Liễu Như Yên, tất cả đều là tự cầu phúc. Tô Yên nguyên bản chính là ngang ngạnh kiêu căng, ỷ vào Tô lão Tướng quân sủng ái, Hoàng Thượng cũng tín nhiệm Tô gia, tùy hứng làm bậy, to gan lớn mật. Hiện tại bị đả kích, càng muốn làm gì thì làm. Đặc biệt là một tay võ công thần bí khó lường kia của nàng, càng làm người ta kinh sợ rớt cằm. Tô Yên dám nói, nhưng vài thiên kim lại không dám.
[Thế giới 3] Chương 159: Hoàng tử phi mạnh nhất Bấm để xem Liễu Như Yên ủy khuất nhìn Yến Nam Triều, hít mũi, có chút chỉ trích nói: "Tô tiểu thư, ta biết người khổ sở trong lòng, mong người nén bi thương. Còn bộ y phục này vẫn đừng mặc thì hơn, miễn cho bị người khác chỉ chỉ trỏ trỏ." Cả mặt hồ to như vậy, chỉ có một tòa thuyền hoa lớn cùng một con thuyền nhỏ lắc lư. Xung quanh không một bóng người. Tô Yên chống cằm, liếc mắt nhìn Liễu Như Yên một cái, cười đầy hàm ý: "Ha, ngươi cái gì cũng biết, vậy ngươi biết vì sao lão tử muốn viết Đạo Đức Kinh sao?" Yến Nam Triều nhăn mày lại, sắc mặt âm tình bất định. Yến Phong Miên chỉ ôn hòa cong môi, trong ánh mắt như mang theo ý cười lấp lánh. Liễu Như Yên cắn môi, khó hiểu hỏi: "Vì, vì sao?" "Bởi vì lão tử thích!" Tô Yên cười lạnh một tiếng, trào phúng liếc mắt nhìn nàng ta. Bỗng cảm thấy cần câu nàng đạp ở dưới chân hơi bị kéo xuống, hàng mi dài của Tô Yên nhướng một cái, tức khắc khuôn mặt nhỏ thay đổi biểu cảm, cao hứng thu dây. Một con cá chuối lớn chừng một thước đã cắn câu, tung tăng nhảy nhót đành đạch. Lời này làm Liễu Như Yên ủy khuất đến rơi lệ. Yến Nam Triều vừa thấy, không khỏi đau lòng: "Tô Yên! Ai cho phép ngươi dùng thái độ như vậy nói chuyện với Như Yên? Xin lỗi!" Tô Yên vui sướng ném cá vào thùng nhỏ, nghe vậy ngẩn ra, dùng ánh mắt như nhìn một tên ngu để nhìn Yến Nam Triều. Người này thật là hoàng tử sao? Đầu óc không được minh mẫn cho lắm? Nàng cầm lấy mái chèo, lười nói vô nghĩa, quay đầu thuyền liền chèo đi. Còn nói với Yến Phong Miên nói: "Nhị điện hạ, chúng ta đi thôi, ở lâu cùng kẻ ngốc sẽ bị lây bệnh!" Yến Phong Miên nhịn không được cười khẽ ra tiếng, hắn cũng gật đầu rất tán thành. Đệ đệ này của hắn đúng thật hồ đồ. "Biểu ca, thôi bỏ đi," Liễu Như Yên cắn môi, thật cẩn thận mà lắc lắc ống tay áo hắn ta, nức nở nói: "Dù sao ta cũng quen rồi." Quen rồi -- Yến Nam Triều nhắm mắt, trong lòng rầu rĩ, không rõ là cảm giác gì. Nhưng hiện giờ Tô Yên càng ngày càng quá đáng. Khuôn mặt tuấn tú của hắn ta xanh mét, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn bóng dáng của Tô Yên, ra lệnh nói: "Người đâu, ngăn nàng ta lại cho ta!" Mệnh lệnh vừa ra, trong thuyền hoa đột nhiên vụt ra vài tên mặc trang phục thị vệ, đong đưa móc trong tay, chuẩn bị câu thuyền của Tô Yên. Tính tình Yến Phong Miên luôn tốt, nhưng giờ cũng cảm thấy không kiên nhẫn mấy. Bỗng dưng hắn ngoái đầu nhìn lại, giọng nói thanh lãnh: "Lão Thất, đệ muốn làm gì?" Yến Nam Triều đột nhiên hoàn hồn, giật mình một cái, lập tức đối diện với đôi mắt lãnh trầm của Yến Phong Miên, hắn ta vội ngăn thủ hạ lại: "Đều dừng tay!" Thiếu chút nữa hắn ta quên là Yến Phong Miên cũng ở trên thuyền. Nếu hắn xảy ra chuyện, Phụ hoàng là người đầu tiên không tha cho hắn ta. Còn có -- Cho dù hai chân Yến Phong Miên tàn tật, cũng không phải là người mà những người như bọn họ có thể lay động vị trí! "Hoàng huynh, ta.." "Lão Thất, có thể bất công, nhưng việc này lại là Liễu tiểu thư khơi mào trước." Hắn lãnh đạm liếc mắt nhìn Liễu Như Yên đang run bần bật ở kia, dễ như trở bàn tay mà nhìn thấu bản chất của nàng ta: "Làm gì có chuyện người đi gây sự trước, cuối cùng lại ủy khuất cáo trạng, Liễu tiểu thư, ngươi nói có phải không?" Yến Nam Triều mím môi, không nói một lời. Liễu Như Yên thấy Yến Nam Triều sẽ không lại xuất đầu giúp nàng ta, chỉ có thể đỏ mắt, chịu đựng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu người khác, gật đầu nghẹn ngào: "Dạ, Nhị điện hạ thứ tội, là ta đắc tội Tô tiểu thư, ta xin lỗi." Tô Yên cong chân, ngón tay trắng nõn khảy con cá chuối trong thùng. Liền nghe Yến Phong Miên vẫn dùng một kiểu ngữ điệu thanh lãnh, nhàn nhạt từ chối: "Không cần, nàng ấy không cần ngươi xin lỗi. Nói vậy, Tô tiểu thư cũng không có ý giao hảo với ngươi, mong ngày sau ngươi chớ đến trước mặt nàng, chọc nàng sinh khí là được."