[Thế giới 2] Chương 120: Nữ minh tinh tai tiếng và ảnh đế cao lãnh Bấm để xem Triệu Chân thật sự không hiểu, rốt cuộc hai năm nay đã thay đổi chuyện gì? Nếu như trước kia Tô Yên có được bản lãnh như bây giờ, sao Ôn Ngọc có thể lôi cô xuống được. Nếu vậy thì giờ chỉ sợ cô ta đã đứng đầu giới giải trí, trở thành người không ai theo kịp nổi rồi. "Cô ta lại làm gì?" Triệu Chân tò mò hỏi. Tần Hiểu liếc mắt nhìn anh, tuy rằng tâm trạng đang rất bực bội nhưng vẫn nói hết sự tình đầu đuôi. Bao gồm cả việc Tô Yên nhục nhã cô ra sao. Ôn Ngọc lập tức nổi giận, "Sao chị ta dám to gan lớn mật như vậy? Thật sự cho rằng mình là thiên tiên hạ phàm?" Thái độ tự luyến như vậy, ngay cả Ôn Ngọc cũng không dám nói cô ta đẹp hơn bất kỳ ai. Chỉ tiếc là cho đến chết Ôn Ngọc cũng không biết Tô Yên đã thay đổi linh hồn rồi. Từ nhỏ được mọi người nâng niu, trong nhận thức của Tô Yên chỉ có một câu: Bà đây xinh đẹp như hoa, thiên hạ vô địch! Trên thực tế, cô cũng có thực lực để chứng minh điều này. Mọi người so với cô chỉ đều là cặn bã. Tần Hiểu trợn trắng mắt, tay ôm ngực dựa vào ghế, đến nói cũng lười nói. "Đây là chuyện của các cô, không liên quan đến tôi. Dù sao nếu Tô Yên đã biết rõ chân tướng, người cô ta trả thù đầu tiên cũng không phải là tôi." Bộ dáng của cô ta như mặc kệ mọi chuyện, dù sao lợn chết cũng không sợ nước sôi nữa. Chọc Ôn Ngọc tức đến mức hung hăng liếc xéo cô một cái. Triệu Chân bất đắc dĩ nói: "Cô nhỏ giọng một chút, trong đoàn phim có rất nhiều con mắt đang nhìn, cô muốn tất cả mọi người đều biết sao?" Những lời này thành công chặn miệng Tần Hiểu khiến cô ta im lặng. Cô ta đứng lên, cầm túi xách của mình, "Mặc kệ, tôi phải về thay quần áo đây. Các người đã hứa sẽ nâng đỡ tôi vào giới giải trí. Nếu các người không làm được thì cũng đừng trách tôi không khách khí --" Tần Hiểu nở nụ cười sâu xa với bọn họ, sau đó xoay người rời khỏi phòng nghỉ. Cô ta mở túi xách ra, bỗng nhiên biểu tình trên mặt thay đổi. "Điện thoại của mình đâu?" * * * Bên kia, Vương Sùng đang nói chuyện với Tạ Phỉ. "Cậu chắc chắn muốn đổi diễn viên chứ?" "Đúng, tất cả chi phí tôi sẽ chịu hết, chỉ cần bảo đảm chất lượng, còn về những thứ khác ông không cần phải lo." Tạ Phỉ đứng bên cạnh, thấp giọng nói. "Biết là cậu giàu rồi, không để bụng một chút tiền ấy." Vương Sùng tức giận quơ quơ tay, chỉ có thể đồng ý, "Nhưng mà cậu muốn tốt, giờ bên ngoài ai cũng biết người đầu tư là cậu, nếu như cậu cứ nhất định chọn Tô Yên là nữ chính, đến lúc đó chắc chắn sẽ có ảnh hưởng rất lớn đối với hình tượng của cậu." Nghe được lời này, Tạ Phỉ thấp giọng bật cười. Nói: "Cho tới bây giờ tôi chưa từng quan tâm đến thứ gọi là hình tượng này." Những thứ đó trước giờ đều là người bên ngoài tự khoác lên mình anh, không có bất kì mối liên hệ nào với bản thân anh. Từ khi anh xuất đạo cho đến nay, anh đều bảo trì khoảng cách nhất định cùng các fan. Thích là chuyện của người ta, anh tình tôi nguyện, không liên quan đến anh. Vương Sùng ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt lạnh nhạt của người đàn ông đứng trước mặt. Sao ông lại quên, người này nhìn thì vô dục vô cầu, nhưng bên trong, sự kiêu ngạo tự phụ đã ăn sâu vào tận xương tủy rồi. "Được, vậy thì tùy cậu vậy." Nếu không suy xét về danh tiếng của Tô Yên, cô thật sự phù hợp với vai diễn Hạ Lan hơn Ôn Ngọc rất nhiều. Kỳ thật chỉ cần nghĩ thoáng đi một chút, Vương Sùng phát hiện nội tâm của mình cũng không mâu thuẫn như tưởng tượng. Ngược lại còn có chút hài lòng? Sau khi hai người quyết định xong thì cũng không giấu diếm Tô Yên, Vương Sùng tự chủ động nói cho Tô Yên về tin tức này. "Cảm ơn đạo diễn Vương, tôi sẽ quý trọng cơ hội lần này." Trong mắt Tô Yên mang theo kinh ngạc như gãi đúng chỗ ngứa, sau đó cô chân thành nói cảm ơn. "Quyết định này không phải tôi đưa ra, hơn nữa cũng không phải tôi chi tiền. Nếu cô thật sự muốn cảm ơn thì đi tìm Tạ Phỉ mà cảm ơn." Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, Vương Sùng cũng không ngại làm ông tơ đẩy thuyền cho họ. Tô Yên nói được, nhưng vẫn kiên trì nói cảm ơn Vương Sùng.
[Thế giới 2] Chương 121: Nữ minh tinh tai tiếng và ảnh đế cao lãnh Bấm để xem "Anh, công việc kết thúc rồi, sao anh còn chưa đi?" Trần An nhìn người đàn ông ngồi trước bàn trang điểm, rũ mắt từ từ vuốt ve cổ tay sạch sẽ xinh đẹp, khó hiểu hỏi. "Chờ một chút." Tạ Phỉ mở miệng trả lời. Hàng lông mi mỏng dài thưa thớt rũ xuống, giống như cánh côn trùng, yếu ớt lại xinh đẹp. Nhưng người hiểu anh đều rất rõ, tất cả những điều này chỉ là biểu hiện giả dối mà thôi. "Nhưng vì sao vậy.." Trần An vò đầu, không nói gì nữa. * * * "Chị đứng lại đó cho tôi!" "Chị Ngọc, chị bình tĩnh một chút đi, đây là ở bên ngoài đó!" "Em bỏ chị ra, hôm nay chị nhất định phải hỏi cho rõ, rốt cuộc chị ta có ý gì?" Ôn Ngọc hất tay Đặng Văn ra, nhanh chóng chạy hai ba bước tới trước mặt Tô Yên, ngăn cản đường đi của cô. Tô Yên nghiêng đầu, bình tĩnh chờ Ôn Ngọc mở miệng. Ôn Ngọc không quen nhìn bộ dáng vô hại không nóng không lạnh này của cô, chỉ có tự mình cảm nhận mới biết bên dưới vẻ ngoài xinh đẹp của người phụ nữ này, bao bọc một trái tim xấu xa đến nhường nào! "Tô Yên, chị cố ý chống đối tôi có phải không? Chị thật sự cho rằng đá tôi ra khỏi đoàn phim này, chị có thể một bước lên trời ư?" Ôn Ngọc cười châm chọc, khoanh tay trước ngực. "Cho dù chị có nỗ lực thế nào, cũng không thay đổi được chuyện sinh hoạt cá nhân bừa bãi, vì thượng vị mà không có chút hình tượng nào. Đá tôi ra cũng được, nhưng chị thật sự cho rằng, người ngoài sẽ nghĩ chị dựa vào thực lực của chính mình để có được vai diễn này?" Không -- Trong lòng hai người đều hiểu rõ, khán giả tuyệt đối sẽ cho rằng: Tô Yên có thể đá Ôn Ngọc đi không phải dựa vào thực lực, mà là dựa vào khuôn mặt, thân thể của cô. Xã hội này chính vậy, làm sai một chuyện, vậy tương lai, tất cả những việc bạn làm đều sẽ bị phóng đại trở thành sai lầm dưới cái nhìn phiến diện! "Nói xong rồi?" Tô Yên im lặng nghe cô ta nói xong, thản nhiên nhấc mắt. Lông mi của cô như cánh bướm, vừa dày vừa dài lại vừa cong. Sâu trong mắt là con ngươi đen nhánh, lúc không cười, tự dưng khiến người ta cảm thấy có chút tà khí quỷ dị, mang theo cảm giác áp bách nồng đậm. Trong lòng Ôn Ngọc hoảng hốt. Nghe thấy Tô Yên cười nhạo thành tiếng: "Nếu cô muốn khiến tôi tức giận, vậy thì chắc cô phải thất vọng rồi." Đặng Văn nhìn nụ cười của Tô Yên, không nhịn được thả lỏng cánh tay đang kéo Ôn Ngọc ra. "Chị không tức giận?" Ôn Ngọc với vẻ mặt khó hiểu, chăm chú nhìn Tô Yên. Công việc đã kết thúc, người trong đoàn phim đã rời đi gần hết. Tuy rằng Vương Sùng chưa nói thẳng với Ôn Ngọc, nhưng mọi người đều cùng một đoàn phim, có chút thay đổi nhỏ gì, sao Ôn Ngọc có thể không biết? Giờ chỉ thiếu mỗi việc chưa thông báo cho cô ta mà thôi. Hiện trường quay phim lộn xộn, xung quanh đều là kiến trúc theo phong cách dân quốc. Tô Yên ngắm nghía lọn tóc, đôi môi đỏ mọng nhẹ nhàng cong lên: "Nổi giận? Nhận xét của người ngoài thì liên quan gì tới tôi? Không phải cho rằng tôi dựa vào khuôn mặt với thân thể để thượng vị ư? Vậy cho rằng thế này cũng được. Ít nhất, điều này cũng có thể xem như đang tán thành với vẻ ngoài của tôi?" Giọng nói lười biếng tản mạn, không nhanh không chậm truyền vào tai Ôn Ngọc. Trong ngực Ôn Ngọc kìm nén lửa giận, cô ta châm biếm nói: "Chị cũng tự luyện quá?" Nghe được lời này. Tô Yên khó hiểu cười một cái, cong môi đến gần cô ta, dùng âm lượng chỉ có ba người nghe được, nói: "Người xinh đẹp đều có vốn liếng để tự luyến, mà kẻ xấu xí không so được, ví dụ như cô --" "Chị -- tiện nhân --!" Ôn Ngọc bị cô chọc giận đến mức không còn lý trí, hung hăng giơ tay, muốn đánh vào khuôn mặt tươi cười xán lạn của Tô Yên. "Chị Ngọc!" "Dừng tay!" Tạ Phỉ ngồi trong phòng nghỉ đợi gần mười phút, mãi vẫn không thấy người ta xuất hiện. Thế mà vừa mới ra cửa, đập vào mắt là một màn vô cùng quen thuộc.
[Thế giới 2] Chương 122: Nữ minh tinh tai tiếng và ảnh đế cao lãnh Bấm để xem Đồng tử anh co lại, toàn thân tỏa ra khí lạnh dày đặc. Nhanh chóng bước tới. "Chát!" Ngay giây tiếp theo, âm thanh thanh thúy vang lên. Tô Yên bị đánh đến nghiêng đầu, cô liếm khóe môi bị răng đập vào tràn ngập mùi máu. Cười như không cười cong môi. "Trời ạ!" "Ôn Ngọc cô đang làm gì?" Vương Sùng chưa rời đi, vừa mới đi xem ông bạn cũ ở đoàn phim bên cạnh, mới trở về liền nhìn thấy một đám người vây quanh Ôn Ngọc với Tô Yên. Mà cái tát kia của Ôn Ngọc, khó khăn lắm mới hạ xuống. "Không sao chứ?" Đầu lưỡi của Tô Yên xẹt qua khóe môi, cằm đột nhiên bị nâng lên. Đầu ngón tay Tạ Phỉ nóng bỏng, bởi vì dựa gần, hơi thở mát lạnh tỏa ra trên người anh bao phủ sang. "Có đau không?" Ngay cả Tạ Phỉ cũng không chú ý tới, ngữ khí của mình lại mang theo đau lòng. Anh rũ mắt, cẩn thận nhìn sườn mặt nhanh chóng sưng lên của Tô Yên, phía trên hiện rõ dấu năm ngón tay. "Tôi.." Ôn Ngọc lấy lại tinh thần tỉnh táo lại, nhưng đã muộn rồi. Cô ta nhìn xung quanh, không biết khi nào đã có người chen qua, phải đến mười mấy người. "Không phải.. Tôi không cố ý.." Ôn Ngọc hoảng loạn xua tay, vừa lắc đầu vừa lui về phía sau. Đặng Văn cúi đầu, hận không thể đào một cái lỗ để chui xuống đất. Lần này xong rồi, dù có muốn giấu, cũng không giấu được -- "Vậy cô nói xem, Tô Yên chọc đến cô như nào? Nhớ lại từ ngày đầu tiên vào đoàn phim, không phải cô cứ liên tục nhằm vào cô ấy sao?" "Đúng vậy, cô Tô thật sự là một người rất tốt, thường xuyên mời mọi người ăn đồ ăn, tính cách vô cùng dịu dàng." Những người còn lại mồm năm miệng mười sôi nổi bàn tán, vây quanh Ôn Ngọc, cho dù cô ta muốn chạy cũng không chạy được. "Không sao, không sao." Trong lòng Tạ Phỉ khó chịu, anh thầm hận bản thân sao không ra sớm hơn vài giây? Nếu ra sớm hơn một chút đã giống như lần trước, ngăn cản cú tát này xảy ra. Tô Yên ngã trong lồng ngực dày rộng, cô ngẩn người, ngay sau đó cái mũi chua xót, nước mắt lập tức rơi xuống. Quần áo mùa hè rất mỏng, sống lưng Tạ Phỉ cứng đờ. Cảm nhận được có thứ gì đó ấm áp, ẩm ướt thấm vào áo sơmi của anh. Thế nhưng lại nóng rát khiến hô hấp anh khó khăn. Người khác nhìn thấy cũng xót thay cô, nói một cách công bằng, Tô Yên thật sự rất tốt, ở đoàn phim gần một tuần, không tranh không đoạt, có đôi khi thấy nhân viên công tác lo liệu không hết vì quá nhiều việc, còn sẽ qua giúp đỡ. Ngay từ đầu còn có người cho rằng cô mượn cơ hội lăng xê tẩy trắng, cuối cùng đến bây giờ, trên mạng không hề xuất hiện một bài viết nào đề cập đến việc cô hỗ trợ nhân viên đoàn phim. 04 nhìn Tô Yên bị đánh, cũng có chút đau lòng. Nhưng là một hệ thống, nó không biết đây là cảm xúc gì: 【 Ký chủ đại nhân, thật ra ngài có thể sử dụng cách khác. 】 Nghe được âm thanh trong đầu, Tô Yên ung dung thản nhiên cong môi: 【 Nhưng cách này lại đạt được hiệu quả tốt nhất, trực tiếp phá hủy hình tượng thiện lương của Ôn Ngọc, không phải sao? 】 Yên tâm, đây chỉ là bước đầu tiên thôi. Cứ từ từ, cô sẽ làm cho Ôn Ngọc nếm thử những gì mà cô đã từng trải qua. Tô Yên cô, trí nhớ không tốt, nhưng lại rất mang thù! * * * "Tô Yên, nếu không phải chị nói khích tôi, tôi cũng sẽ không đánh chị! Chị đừng ở đó làm bộ làm tịch!" Ôn Ngọc nhìn Tô Yên được Tạ Phỉ bảo vệ trong ngực, nghiến răng nghiến lợi. Gần như bị lòng đố kỵ xông lên đầu đến mất trí. "Câm miệng, Ôn Ngọc, tôi lấy thân phận người đầu tư thông báo cho cô biết, cô bị đuổi." Diễn viên, theo như trên hợp đồng cũng thuộc quan hệ thuê mướn. Vẻ mặt Tạ Phỉ lạnh băng, nhìn vào mắt Ôn Ngọc, không mang theo một chút cảm tình nào nói. "Anh!" Khuôn mặt Ôn Ngọc lộ ra vẻ khổ sở.
[Thế giới 2] Chương 123: Nữ minh tinh tai tiếng và ảnh đế cao lãnh Bấm để xem Tô Yên chờ đợi lúc này, cô đẩy Tạ Phỉ ra một phen, lùi lại một bước. Lúc Ôn Ngọc chưa kịp phản ứng lại, cô hung hăng giơ tay, cho cô ta một cái tát. Càng dùng sức, cũng càng tàn nhẫn hơn so với Ôn Ngọc. Chơi tâm cơ, Tô Yên là tay già đời trong đó. Cũng biết, làm thế nào có thể khiến người ta càng đau, lại không có phản ứng quá lớn. Ít nhất, sẽ không giống cô bây giờ, sườn mặt sưng như cái bánh bao. "..." Tất cả mọi người hoảng sợ trước hành động của Tô Yên. 【04: Ký chủ đại nhân --】 Nếu đã bán thảm (*), làm như vậy, chẳng phải là kiếm củi ba năm thiêu một giờ? (*) Bán thảm: Tỏ vẻ đáng thương, làm người bị hại. Tô Yên dùng đầu lưỡi chọc chọc thịt mềm bên má, cười như không cười: 【 Thu điểm lợi tức trước! 】 Cô vừa cười vừa rơi lệ, rõ ràng khuôn mặt nhỏ sưng đỏ không thể nhìn được, nhìn cô cười trong đôi mắt lại mang theo nước mắt như thế, chỉ khiến người ta cảm thấy vô cùng đau lòng. "Tôi kích cô cái gì? Cô dám nói cho mọi người không? Là tôi chủ động ngăn cô lại ư? Vai diễn là tôi cướp của cô à? Có kết cục như bây giờ, chẳng lẽ không phải do cô rõ ràng có cơ hội tốt như vậy, nhưng trước nay không chịu quý trọng ư?" "Từ đầu đến cuối, tôi chưa từng làm bất cứ chuyện gì nhằm vào cô. Đóng phim NG nhiều lần là cô, người có trạng thái không tốt, không chịu tới đoàn phim cũng là cô, từ đầu tới đuôi, có người ép cô sao?" Ôn Ngọc há miệng thở dốc, bị Tô Yên nói đến sắc mặt đỏ bừng. Tô Yên tới gần từng bước một, giọng nói lạnh lẽo, cô lau nước mắt. "Cô có biết mấy năm nay tôi sống như thế nào không? Mơ màng hồ đồ, sống không bằng chết. Có vô số lần, tôi đều nghĩ đến chuyện kết thúc cuộc đời hoang đường này cho rồi!" "Nhưng dựa vào đâu? Người hại tôi còn chưa chịu báo ứng, tôi chết rồi, cũng phải bò từ trong địa ngục ra!" Trong mắt cô phát ra hận ý vô hạn, nực cười nói: "Cô nói xem có kỳ lạ không, từ khi tôi xuất đạo đến nay, ngay cả một người bạn trai tôi cũng chưa từng có, lại vô cớ sinh ra nhiều ảnh nóng như vậy, nhìn gương mặt trên ảnh kia, có đôi khi tôi còn hoài nghi, chẳng lẽ những thứ đó là lúc tôi mộng du làm sao?" "Cái gì?" "Trời ạ, cô Tô đây là có ý gì?" Mọi người đều may mắn vì mình không về sớm, nếu không, sao có thể nghe được tin tức lớn như vậy. Khuôn mặt Tạ Phỉ lộ vẻ không bằng lòng, mím chặt môi mỏng. "Cô im miệng!" Hai mắt Ôn Ngọc nhắm nghiền, rốt cuộc nghe không nổi nữa. "Sau tôi lại phát hiện, hóa ra không phải tôi mộng du, cũng không phải tôi không tốt, mà là tôi chặn đường đi của người nào đó!" Trong mắt Đặng Văn toát ra vẻ hoảng loạn, cô ta quan sát bốn phía, có không ít người đang quay video. Xong rồi, xong hết rồi! "Sao cô.." Ôn Ngọc đột nhiên im miệng, hồng hộc thở hổn hển, như đã chịu khiếp sợ rất lớn. Cô ta che hai lỗ tai lại: "Đủ rồi! Tôi không biết cô đang nói gì!" "Không, cô biết." Tô Yên cười thê lương: "Thật ra lúc tôi trở lại, vốn cũng không biết đến cùng là ai đang hại tôi, cho đến khi, tôi thấy Tần Hiểu. Cô nói, một góc độ nào đó của cô ta, có phải giống tôi như đúc không?" Ôn Ngọc lảo đảo lùi về phía sau. "Đủ rồi, vậy là đủ rồi!" Tạ Phỉ cũng không nhìn được nữa, giữ chặt Tô Yên, dịu dàng nhỏ giọng nói: "Không cần phải nói, tôi tin sớm muộn gì ngày nào đó chân tướng sẽ được vạch trần." Anh muốn nhìn Tô Yên cười, không hy vọng cô lộ ra biểu tình thê lương, bất lực như vậy. Thật giống như ngoại trừ chính bản thân cô, trên thế giới này, không có người nào có thể để cô dựa vào. Nếu không phải Tô Yên nói, ai có thể ngờ, bên dưới vẻ ngoài nhu nhược của cô, lại ẩn giấu áp lực lớn như thế? Rất nhiều lúc, dư luận giống như một con dao vô hình, đủ để lăng trì người ta một trăm lần một nghìn lần! "Thư luật sư tôi đã chuẩn bị xong, vài ngày nữa bên tôi sẽ gửi đến công ty quản lý của cô qua bưu điện, giờ cô có thể trở về, chờ lệnh triệu tập của tòa án!"
[Thế giới 2] Chương 124: Nữ minh tinh tai tiếng và ảnh đế cao lãnh Bấm để xem "Anh -- có ý gì?" Ôn Ngọc lệch về phía dưới, không thể tưởng tượng nhìn chăm chú Tạ Phỉ. Ánh mắt anh tối tăm, lông mi buông xuống. Lấy tư thế bảo hộ, hư hư đỡ đầu vai của Tô Yên, che chở cô ở phía sau người. Cái gì mà cấm dục? Cái gì mà không gần nữ sắc? Vào giây phút này, Ôn Ngọc thấy, tất cả đều là chê cười! "Ý của tôi là, từ giờ trở đi, Tô Yên, chính là nghệ sĩ ký hợp đồng với truyền thông Nghi Nhân." Tạ Phỉ rũ mắt, gập ngón tay, dùng mu bàn tay nhẹ nhàng sờ vào gò má của Tô Yên. Cảm giác nóng bỏng trong tay làm cho người ta sợ hãi. "Có liên quan với việc xúc phạm danh dự của Tô Yên, chuyện này, tôi sẽ truy cứu đến cùng, hi vọng cô biết rõ!" "Đi thôi." Tạ Phỉ kéo Tô Yên, giữa mày cất giấu một tia tàn khốc, âm thanh ép tới cực thấp. Mọi người vội vàng tự giác nhường ra một con đường cho họ. "Tạ, Tạ Phỉ dựa vào đâu chứ?" Nhìn Tô Yên được Tạ Phỉ đưa đi, đôi môi Ôn Ngọc hơi mở ra, ngơ ngác lẩm bẩm. "Ngại quá, anh tôi hơi khiêm tốn, cho nên người ngoài không biết anh ấy là cổ đông lớn nhất của truyền thông Nghi Nhân, thật là tội lỗi tội lỗi." Trần An cười tủm tỉm nói, mặt lộ vẻ trào phúng. Ngữ khí nhẹ nhàng chắp tay bốn phía, bày ra tư thế mọi việc đều thương lượng được: "Các bạn à, chúng ta thương lượng một chút đi? Đừng hiểu lầm, tôi không phải muốn lấy video, chỉ là có một số thứ, chúng ta không thể để lộ ra ngoài, đúng không?" Đám người hai mắt nhìn nhau, cuối cùng dưới sự kiên trì của Trần An, chậm rãi gật đầu. Quả thật, bọn họ và Tạ Phỉ không oán không thù, huống chi đây là gút mắt giữa Tô Yên cùng Ôn Ngọc, không liên quan gì tới Tạ Phỉ. Ôn Ngọc vô lực dựa vào Đặng Văn, trước mắt một tối sầm. * * * "Đi bệnh viện." Tô Yên gần như là bị động, được Tạ Phỉ đưa lên xe. Trong xe bảo mẫu cũng khá rộng rãi, sống lưng Tạ Phỉ hơi khom xuống, một tay nâng chiếc cằm nhọn của cô, rũ mắt đánh giá mặt cô. Sau khi người đàn ông tẩy trang, mái tóc lộn xộn tùy ý rũ xuống trên trán. Tô Yên nhấc mắt, bình tĩnh đánh giá người đàn ông trước mặt. Ngũ quan tuấn tú, bên dưới chiếc mũi cao thẳng, là môi mỏng đang mím chặt. Đường cong trên cằm căng cứng, độ cong có chứa vài phần sắc bén. Ẩn ẩn khiến người ta nhận thấy được, trong lòng anh không vui. "Tạ Phỉ." Tô Yên mở miệng, gọi anh một tiếng. Da thịt của người phụ nữ tuyết trắng như ngọc dương chi cao cấp, nhưng lúc này sườn mặt sưng lên theo dấu ngón tay, vết thương ứ đọng xanh tím, cũng càng thêm nổi bật chói mắt! "Làm sao?" Tạ Phỉ ngồi lại, mím môi dưới, bỗng không vui nghiêng mắt: "Tô Yên, em là đồ ngốc sao?" "Cái gì?" Tô Yên nghiêng đầu, nhìn thẳng vào Tạ Phỉ. "Nếu không vì sao hai lần liên tiếp cứ đứng ngây ra đó để bị đánh?" Tạ Phỉ dựa lên lưng ghế, âm thanh trầm thấp. Tô Yên dừng lại, không trả lời, mà hỏi lại: "Lời anh vừa nói với Ôn Ngọc, là có ý gì?" Cô nắm lấy cổ tay mình, Tạ Phỉ phát hiện những lúc cô suy tư, rất hay làm động tác nhỏ này. Đoạn cổ tay tinh thế trắng nõn kia, không đeo bất cứ một trang sức gì. Bên dưới làn da mỏng manh có thể thấy rõ được mạch máu màu xanh lá. Yếu ớt mà xinh đẹp. Giống như tác phẩm mà thượng đế tỉ mỉ điêu khắc, khiến người ta không ngăn được sinh ra nồng đậm dục vọng chiếm hữu từ sâu trong đáy lòng -- Độc chiếm cô, độc chiếm phần xinh đẹp này. Tạ Phỉ đột nhiên nghiêng mắt, mái tóc đen nhánh dài hơi xoăn của ngươi phụ nữ lộn xộn, tự nhiên rũ hai bên gò má cô. Lông mi dày cong vút lông ẩm ướt, mơ hồ vẫn còn nước mắt chưa khô. Trái tim anh hơi rung lên, chật vật dời mắt. Giọng nói khàn khàn: "Ý trên mặt chữ."
[Thế giới 2] Chương 125: Nữ minh tinh tai tiếng và ảnh đế cao lãnh Bấm để xem Ôn Ngọc làm những chuyện như vậy ở đoàn phim, căn bản không giấu được. Nơi nhiều tai mắt, cho dù muốn dìm xuống cũng không dìm được. Huống chi, còn có một Tạ Phỉ can thiệp vào. Cũng khiến cho hồ nước này càng ngày càng đục. Buổi tối 7 giờ. Weibo. Các chủ weibo bát quái giống như được hẹn sẵn, sôi nổi đăng lên một nội dung video. Bài viết càng hấp dẫn ánh nhìn. # Tin tức lớn chấn động! Hình tượng thanh thuần của Ôn Ngọc không còn, tát Tô Yên ở phim trường. Sự kiện ảnh nóng năm đó của Tô Yên còn có điều bí ẩn khác, Ôn Ngọc hư hư thực thực là chủ mưu liên lụy trong đó! # 【 Video 】 Ngay từ đầu, cư dân mạng vốn không coi là chuyện gì. Hiện tại truyền thông đều thích giật tít, từng cái tiêu đề đều nghe rợn cả người. Trên thực tế, nội dung cũng không có gì đặc sắc, thậm chí đều là chút chuyện cũ năm xưa. Người nổi tiếng nhiều thị phi, fans của Ôn Ngọc nhiều, nhưng không thích cô ta, cũng có cả đống người. Một vài người tò mò, nhấn vào xem. Vốn từ không chút để ý, trở nên nghiêm túc lên. Video rõ ràng là người ngoài dùng di động quay lại, góc quay là sau lưng của Tô Yên, vừa lúc có thể quay rõ ràng khuôn mặt nhỏ dữ tợn độc ác của Ôn Ngọc. Bởi vì sợ bị phát hiện nên cách khá xa, vì vậy âm thanh hai người đứt quãng, nhưng ngẫu nhiên cũng có thể nghe thấy tiếng thét bén nhọn của Ôn Ngọc, từng câu từng câu lộ ra trào phúng. Cho đến khi một bàn tay rơi xuống, tiếng động bên này thoáng chốc thu hút những người khác trong đoàn phim lại đây. Màn ảnh sau đó, vẫn luôn ở trên người của người ngoài cùng Ôn Ngọc, chỉ có thể nhìn thấy nửa người của Tô yên. Đến nỗi người lôi kéo cô là ai, liền không cách nào biết được. Cộng đồng mạng vốn cho rằng, đây đã xem như là đỉnh điểm, rốt cuộc video này vừa ra, hình tượng thiện lương thanh thuần của Ôn Ngọc xem như đã hủy hoại hoàn toàn. Cho dù nói cái gì cũng đều là sai. Nhưng sự thật chứng minh, bọn họ vẫn quá ngây thơ rồi. Càng xem đến phần sau, cộng đồng mạng lại càng kinh ngạc sợ hãi. Nhìn Tô Yên không chút do dự phản kích, trả một cái tát cho Ôn Ngọc, không ai cảm thấy cô không đúng, ngược lại trong lòng ẩn ẩn cảm giác vô cùng sung sướng. Ít nhất, cái này so với việc khóc thút thít giả đáng thương khá hơn nhiều. Sau đó, chính là một tràng của Tô Yên. "Ảnh nóng", ' Không có bạn trai thì lấy đâu ra ảnh chụp này', 'Tôi còn tưởng là lúc tôi mộng du chụp lại', 'Tần Hiểu'.. Những từ mấu chốt như vậy, khiến cộng đồng mạng nhanh chóng bắt được trọng điểm. Không ít người sau khi xem xong, sôi nổi chia sẻ, còn để lại lời bình luận của mình. 【 Hôm nay lúc nhìn thấy video này, tôi biết, chân tướng cuối cùng cũng phải phơi bày! Từ khi Tô Yên xuất đạo tôi đã thích cô ấy, cô ấy là dạng người gì, nhóm fans trung thành chúng tôi rõ ràng nhất. Chẳng sợ sau khi mọi chuyện xảy ra, có người thất vọng rời đi, fan club cũng sụp đổ. Nhưng, từ đầu đến cuối, tôi đều không tin, cô ấy là loại người có sinh hoạt cá nhân hỗn loạn như vậy! 】 【Lẫn lộn trong ngành này, ở đâu còn có chân thiện mỹ nữa? Chỉ có thể nói fans cô N quá nhiều não tàn. 】 【 Đây là cấu thành phạm tội ư? Trời ạ, khó trách Tô Yên chưa gượng dậy nổi, lại đột nhiên muốn trở mình, thì ra đã biết chân tướng mọi chuyện? Trời ạ, nếu thật sự là như vậy, cô ấy cũng quá bi thảm! 】 【 Thật ra cũng không khó đoán, tôi khá có khuynh hướng tin lời nói của Tô Yên là sự thật. Lúc trước tôi nói cô ấy là tiểu hoa đán có tiền đồ nhất trong giới giải trí, hẳn là không có ai phản đối chứ? Như vậy, nếu cô ấy ngã xuống, ai sẽ trực tiếp được lợi? 】 【 Càng nghĩ càng thấy sợ, má ơi, nếu thật sự là như vậy, lòng dạ người nào đó thật sự quá hiểm độc rồi? Xuất đạo đã cọ nhân khí của người ta, chờ đứng vững gót chân, không còn giá trị lợi dụng, liền dùng cách tung ra ảnh nóng đạp người ta ra khỏi giới giải trí? 】
[Thế giới 2] Chương 126: Nữ minh tinh tai tiếng và ảnh đế cao lãnh Bấm để xem 【Tôi cũng hiểu được ý các bạn, hai người Tô Yên cùng N đều đi trên cùng một con đường, tính cách của bản thân như thế nào tạm thời không đề cập tới, nhưng Tô Yên ở phía trước, N ở phía sau. Chỉ cần Tô Yên không ngã, người nào đó vĩnh viễn chỉ có thể dán lên cái nhãn Tiểu Tô Yên, đời này đều bị đè một đầu. 】 Đầu đuôi câu chuyện cũng không khó đoán, người có đầu óc cẩn thận suy nghĩ, là có thể suy ra ích lợi liên lụy trong đó. Rất nhanh, tin tức này đã nhanh chóng lên hot search. Từ xếp hạng ba mươi mấy, một đường nhanh chóng đi lên, lúc buổi tối 8 giờ, cuối cùng cũng lên no 1. Số người chú ý vẫn luôn tăng lên, cho dù không chơi Weibo, cũng download riêng về ăn dưa. Bởi vì số người chú ý quá nhiều, còn dẫn tới server Weibo sập một lần, dưới sự sửa chữa khẩn trương của lập trình viên, nửa giờ sau, mới có thể vào đề tài một lần nữa. Bên phía Ôn Ngọc vẫn im lặng. Nhưng bên phía Tô Yên, đã không thể dễ đối phó như vậy. Khiến cho đám người qua đường cảm thấy ngạc nhiên chính là, nhân duyên của Tô Yên lại có thể tốt như vậy. Sau khi xảy ra chuyện, không ngừng có người thanh minh giúp cô. 【Vương Mẫn V: Xin chào mọi người, tôi đã từng là người quản lí của A Yên. Hai năm vừa qua, tôi không hề muốn hồi tưởng lại, chuyện này đả kích đến A Yên, rõ ràng là một người giữ mình trong sạch như vậy, lại bị phơi bày sinh hoạt cá nhân dâm loạn? Hết đường chối cãi, cuối cùng yên lặng. Nhưng mà, để cho tôi cảm thấy sụp đổ, là những tên phóng viên bất lương không biết ngày đêm, canh giữ ở dưới tầng nhà A Yên. Cô ấy đã thê thảm như vậy, vì sao còn muốn liên tục dồn ép cô ấy? A Yên là người tôi đối đãi như em gái ruột, mấy năm nay cô ấy sống không bằng chết, rất nhiều lần bởi vì tinh thần uất nghẹn mà tự mình hại mình, nếu không phải phát hiện kịp thời, cô ấy đã sớm không còn trên đời này! Tôi không biết những truyền thông tới thế nào, người sau lưng sắp đặt tất cả những việc này có bao nhiêu là ngoan độc? Huỷ hoại tất cả của cô ấy còn chưa đủ, còn muốn mạng của cô ấy? Lần này, chúng tôi nhất định muốn truy cứu tới cùng! Xin nhớ kỹ một câu, thiện ác đến cuối cùng đều có báo ứng, thiên lí tuần hoàn, báo ứng xác đáng! 】 【 Vương Sùng V: Thông báo một chút, trước mắt lúc đang quay bộ phim《 Phong vân 》, trong đó người đóng vai nữ chính Hạ Lan là Ôn Ngọc, bởi vì thường xuyên mang theo cảm xúc cá nhân khi làm việc ở đoàn phim, vả lại nhân phẩm đã ảnh hưởng tới công việc của mọi người, sau khi cẩn thận cân nhắc, chúng tôi quyết định kết thúc hợp đồng với Ôn Ngọc. Đồng thời, hoan nghênh nữ chính mới của chúng tôi @Tô Yên 】 【 Tạ Phỉ V: Cố lên, @Tô Yên 】 【 Hà Nguyên Tịch V: Chị Tô xông lên! Chị Tô là một người rất dịu dàng, hy vọng mọi người đừng nhằm vào chị ấy. @Tô Yên 】 * * * Không chỉ có những người Tạ Phỉ, ngay cả nhân viên ở đoàn phim, cũng đều chia sẻ theo. Còn nói một chút việc nhỏ xảy ra ở đoàn phim. Sau đó mọi người phát hiện, trước đó, rõ ràng Tô Yên làm nhiều việc như vậy, người bên ngoài lại không biết bất kỳ chuyện gì. Còn có Từ Tiểu Bình, cũng kể chuyện lúc trước lần đầu tiên gặp Tô Yên, đã bị trợ lý của Ôn Ngọc ức hiếp. Một người có thể là giả bộ, vậy nhiều người thì sao? Nếu tất cả mọi người đều nói cô rất tốt, lại không có một người nói đỡ cho Ôn Ngọc. Như vậy, hình tượng của Ôn Ngọc còn có thể vững chắc, kiên cố không gì phá nổi sao? 【Anh trai chưa bao giờ nhúng tay vào những việc này trong giới, nếu anh ấy nói một người trong sạch, vậy tám phần là sự thật không phải tẩy trắng. 】 【Trời ơi, không biết vì sao, nhìn nhân viên của đoàn phim nói những việc đó, tôi còn muốn làm bạn với Tô Yên nữa. 】 【Nói thế nào đây, rất nhiều người thích người giống như Tô Yên nhỉ? Dịu dàng lại không mềm yếu, những chuyện đã trải qua không trở thành tảng đá lớn đánh gục cô ấy, ngược lại thành bệ đỡ khiến cô ấy trở nên càng kiên cường hơn. 】
[Thế giới 2] Chương 127: Nữ minh tinh tai tiếng và ảnh đế cao lãnh Bấm để xem "Tiện nhân! Tiện nhân!" Ôn Ngọc suy sụp ngồi dưới đất khóc lớn, xung quanh toàn là đống hỗn độn, đồ vật trong phòng khách bị cô ta đập, tất cả đều vỡ nát. Lúc này Triệu Chân không ra mặt. Chỉ có cha mẹ ở bên cạnh cô ta. "Đừng sợ, ba vẫn ở trong giới này, vẫn còn có chút quan hệ, con cứ bình tĩnh trước đã, chưa chắc không có cơ hội xoay người lại." Ba Ôn vỗ vai Ôn Ngọc, an ủi nói. "Không thể nào! Bây giờ trên mạng tất cả đều chĩa mũi về con, còn Tạ Phỉ che chở cho con tiện nhân kia! Cô ta biết những việc này là chúng ta làm, cô ta trở về trả thù! Tạ Phỉ còn nói muốn kiện con, con phải làm sao bây giờ? Huhuhu.." Ôn Ngọc che mặt, bả vai run rẩy. Ba Ôn hít sâu một hơi, bỗng nghĩ đến cái gì đó, nhanh chóng nói: "Cô ta có thể kiện con, vậy sao con không kiện lại cô ta? Nói suông không có bằng chứng, cô ta nói là con làm, vậy chứng cứ đâu? Không có chứng cứ, không ai làm gì được con!" Ôn Ngọc ngẩn ra, đột nhiên ngẩng đầu lên. Bắt lấy ba của mình, nín khóc mỉm cười: "Đúng.. không có chứng cứ, cô ta không có chứng cứ!" Những lời này, giống như là Định Hải Thần Châm (*), khiến trái tim hoảng loạn bất an của Ôn Ngọc, theo đó mà bình tĩnh lại. (*) Định Hải Thần Châm: Gậy của Tôn Ngộ Không Bên phía Triệu Chân, mở một cuộc họp khẩn cấp cùng người trong công ty. Cuối cùng quyết định, bảo vệ Ôn Ngọc! Lúc trước tiêu tốn chi phí rất lớn, mới để Ôn Ngọc nổi lên được, mấy năm nay Ôn Ngọc cũng kiếm lời không ít cho công ty. Còn một phương diện khác là, lúc trước dẫm lên Tô Yên, không chỉ là chuyện của một mình Ôn Ngọc, công ty quản lý của cô ta, cũng đóng vai trò thúc đẩy sau lưng. Từ bỏ Ôn Ngọc là chuyện nhỏ, bị cô ta chó cùng rứt giậu, cắn ngược lại một cái mới là chuyện lớn. * * * Đề tài ở trên bảng hot search treo một ngày. Phần lớn tất cả mọi người đều tin Tô Yên trong sạch, cho rằng phía Ôn Ngọc im lặng, chính là chứng minh tốt nhất. Nhưng ngay lúc này, một bài Weibo do người quản lý Ôn Ngọc đăng lên, đồng thời Ôn Ngọc cũng lên mạng chia sẻ bài viết. Tin nhắn ùn ùn kéo đến bao phủ hộp thư của Ôn Ngọc, cô ta không dám xem dù chỉ một câu, sau khi chia sẻ, liền nhanh chóng log out. 【 Triệu Chân V: Là về chuyện hôm qua theo như lời bên phía cô Tô, hãm hại cùng xúc phạm danh dự, bên phía tôi tỏ rõ rằng không hiểu chuyện này. Nếu cô nói là Ôn Ngọc hãm hại cô, vậy phải lấy chứng cứ ra, nếu không, chúng tôi cũng có thể kiện cô xúc phạm danh dự không phải sao? @Tô Yên 】 【 Ôn Ngọc V: Ngày hôm qua là tôi xúc động, tôi không nên bị cảm xúc chi phối, động thủ đánh cô Tô, ở đây, tôi chân thành xin lỗi cô Tô. Nhưng tôi lấy sinh mệnh ra thề, tôi chưa từng làm chuyện hãm hại cô Tô! @Tô Yên 】 * * * Tô Yên vẫn luôn chú ý trò khôi hài ở trên mạng, cô dựa vào sofa, tư thế lười biếng tùy ý. Từ sau khi cho mọi chuyện ra ánh sáng, Vương Mẫn đã rơi vào trạng thái hưng phấn. Nhìn thấy Triệu Chân, Ôn Ngọc tuyên bố trên Weibo, ghê tởm muốn nôn ra: "Những người này đúng là không biết xấu hổ, lấy sinh mệnh ra thề? Nếu ông trời có mắt, cô ta đã sớm chết không biết bao nhiêu lần!" Vương Mẫn quá mức khinh bỉ, ngón tay đánh chữ nhoay nhoáy, đang tính mắng lại. Đúng lúc này, một bàn tay trắng nõn duỗi qua, ngăn động tác của chị. "Không cần, chuyện tiếp theo, giao cho Mạnh Thanh Vũ là đủ rồi. Từ giờ trở đi, chúng ta có thể ngừng lại, không cần trả lời vấn đề của bất cứ ai." Chỉ cần chờ đợi kết quả là được. Đồng thời, Mạnh Thanh Vũ cũng không có cô phụ sự tín nhiệm của Tô Yên. Gần như là giây tiếp theo sau khi Triệu Chân và Ôn Ngọc đăng Weibo, anh ta cũng theo sau đổi mới Weibo. Đồng thời, tự mình gửi lệnh triệu tập của tòa án đến tay đối phương. 【Sở luật sư IS - Mạnh Thanh Vũ V: @Triệu Chân, @Ôn Ngọc, lấy sinh mệnh ra thề? Không bằng hai người xem cái này trước? Tôi nghĩ lệnh triệu tập của tòa án hai người đã nhận được rồi? Trước đó, mời nắm chặt thời gian hủy diệt chứng cứ đi, nếu không, chờ đến lúc lên tòa, có thể không tới phiên hai người quyết định. 】
[Thế giới 2] Chương 128: Nữ minh tinh tai tiếng và ảnh đế cao lãnh Bấm để xem Đương nhiên là Mạnh Thanh Vũ có bản lĩnh để nói những lời này. Là người xuất sắc trong giới luật sư, từ khi anh ta bắt đầu sự nghiệp, chưa từng thất bại một lần. Có thể nói là thần thoại trong giới luật sư. Sau khi Triệu Chân và Ôn Ngọc đăng bài thanh minh xong, liền đọc được nội dung Weibo của Mạnh Thanh Vũ. Lập tức liếc nhau, ngay cả khóc cũng không khóc nổi. Chờ khi phản ứng lại, Ôn Ngọc lập tức cầm điện thoại, tính liên hệ cho Tần Hiểu. Lại phát hiện -- Tần Hiểu mất liên lạc! "Sao lại thế này?" Ngón tay Ôn Ngọc nắm chặt di động dùng sức đến mức trở nên trắng bệch, thắt lưng căng chặt thành một đường thẳng, cắn môi dưới thật chặt, phảng phất giống như giây tiếp theo cô ta sẽ chết mất. "Tần Hiểu đâu rồi? Cô ta đi đâu rồi?" Đối mặt sự chất vấn liên tiếp của Ôn Ngọc, Triệu Chân vuốt mặt một phen. Trên người xuất hiện vài phần xu hướng suy tàn, anh ta rõ ràng hơn bất cứ ai về trọng lượng của Mạnh Thanh Vũ trong cái vòng này. Anh ta đứng lên, lúc đi đường còn hơi nghiêng ngả, cười khổ nói với Ôn Ngọc: "Giờ cô đi cầu xin Tô Yên đi, để cô ta từ bỏ kiện cáo, nếu không, chúng ta cứ chờ ngồi tù đi!" Việc này đã không còn là xúc phạm danh dự đơn giản như vậy, đây đã cấu thành phạm tội! "Không!" Ôn Ngọc nghẹn một chữ ở yết hầu, ngước mắt, nhìn đôi mắt bất lực của Triệu Chân. Suy sụp ngã ra phía sau, chật vật hỏi: "Thật, thật sự không còn hy vọng khác sao?" Cô ta thật sự không muốn đi cầu xin Tô Yên, hơn nữa đặt tay lên ngực tự hỏi, nếu cô ta bị Tô Yên hại thành như vậy. Cô ta sẽ bỏ qua một người thiếu chút nữa bức chết mình như vậy sao? Sẽ không. Đáp án trong lòng đều hiểu rõ. Triệu Chân cười lạnh lắc đầu: "Ngay cả Mạnh Thanh Vũ cô ta cũng mời tới, Tần Hiểu mất liên lạc, đoán chắc giờ đã bị cảnh sát khống chế. Những chứng cứ đó, sợ là cô ta đã sớm nắm giữ trong tay!" Cầu xin tha thứ? E là không còn kịp rồi! * * * Tin tức trên mạng không ngừng lên men. Tô Yên cũng đã buông tay giao toàn bộ cho Mạnh Thanh Vũ xử lý, điều nên làm cô đều đã làm, chứng cứ cũng đã lấy được. Trận chiến này, cô nắm chắc muời phần có thể giành được thắng lợi! 《 Phong Vân 》đã bắt đầu quay một lần nữa. Sau khi thay đổi nữ chính, Vương Sùng muốn bao nhiêu kinh diễm có bấy nhiêu kinh diễm. Lúc này ông mới hiểu rõ, lúc trước khi Tô Yên diễn vẫn là kết quả của việc cố ý khắc chế. Nếu cô toàn tâm toàn ý tập trung tinh thần, đối diễn với Tạ Phỉ cũng không thua kém nửa phần. Thậm chí khiến người xem có cảm giác đi theo cảm xúc của cô, trái tim siết chặt. Khiến người vui sướng tràn trề! "A.. Tay anh.." Trong phòng ngủ vang lên một giọng nói trầm thấp mềm mại của phụ nữ hơi mang chút khinh thường lại quyến rũ. Tạ Phỉ nhíu mày, ung dung thản nhiên thu hồi tay. "Ngại quá, làm đau em, chút nữa tôi sẽ cố gắng cẩn thận hơn." Giọng nói lười nhác của người đàn ông, cảm giác âm sắc có khuynh hướng cảm xúc riêng biệt, như tiếng đàn cello xẹt qua bên tai. Lúc này, còn mang theo vài phần dục niệm. Tô Yên mím môi, bên tai hơi ửng đỏ. Mái tóc đen của phụ nữ lộn xộn, trùm chăn, dựa vào phù điêu trên cột giường. Một sợi tóc vụn từ thái dương rũ xuống, bị mồ hôi ướt nhẹp, dán trên gò má tuyết trắng. Đôi môi giống như cánh hoa nở đỏ thắm, hơi sưng một chút. "Không sao.." Tô Yên khẽ thở hổn hển một chút, rũ làn mi cong dài. "Tạ Phỉ, trạng thái hôm nay của cậu không được tốt, có phải lần đầu tiên quay diễn kiểu này, không qua được mấu chốt trong lòng?" Vương Sùng nhìn chằm chằm màn hình, nhíu mày, quan tâm hỏi. Tạ Phỉ cong môi khẽ khàng, ánh mắt mang vẻ am hiểu sâu sắc, giống như làn mực đậm đặc. "Có lẽ vậy, tôi đang cố gắng tìm cảm giác, hôm nay vất vả cho mọi người, đợi lát nữa tôi mời ăn cơm." "Không sao, cậu nghỉ ngơi tốt chưa? Tô Yên đâu? Nếu không có vấn đề, chúng ta quay lại một lần nữa, tranh thủ một lần qua luôn được không?"
[Thế giới 2] Chương 129: Nữ minh tinh tai tiếng và ảnh đế cao lãnh Bấm để xem Trên người Tạ Phỉ chỉ mặc một chiếc quần tây, khi quỳ một gối trên cạnh giường, vải dệt căng chặt, dưới sự phác họa của đường cong, lộ ra mông vểnh chân dài, gợi cảm vô cùng -- "Có thể." "Tôi không sao." Tạ Phỉ ung dung thản nhiên che lấp Tô Yên, đôi mắt rũ xuống có chứa vài phần dục niệm. Tô Yên mặc bọc ngực, những chỗ mấu chốt đều mặc quần áo. Tuy là thế, anh vẫn cảm thấy nội tâm khó chịu. Vương Sùng cố tình nhắc nhở: "Tạ Phỉ, cậu che khuất Tô Yên, tránh ra một chút!" Hầu kết Tạ Phỉ giật giật, vẻ mặt ủ dột nghiêng người sang bên cạnh. Việc này có được tính là cầm đá đập chân chính mình? "Xì.." Tô Yên không nhịn được, vén tóc vụn ra sau tai, nhỏ giọng cười khẽ. Mềm mại giống như lông chim, xẹt qua ngực Tạ Phỉ. Anh vuốt ve đầu ngón tay, thử chạm vào khuôn mặt Tô Yên. Khiến cô gái nhỏ trước mặt hoảng sợ ngẩng đầu, lông mi nhấp nháy nhìn anh. Sao lúc trước không phát hiện cô đáng yêu như vậy chứ? "Em cũng là lần đầu quay diễn thế này nhỉ? Tôi bảo đảm lần này nhất định sẽ cẩn thận một chút, không làm đau em, được không?" Cánh tay dài của Tạ Phỉ chống trên giường, nhìn từ sau lưng, giống như là anh bá đạo ôm Tô Yên vào trong ngực. Ngữ điệu của anh lười biếng, âm cuối hơi nâng lên, ánh mắt nhìn Tô Yên chăm chú lại thâm thúy, ân cần dụ dỗ -- Nhìn cô gái nhỏ ngơ ngẩn gật đầu. Đáng yêu -- Đầu lưỡi của anh đặt dưới hàm trên, trong phút chốc tràn ra ý cười. Khí thế lạnh lùng quanh thân cũng tan ra không ít. Giữa mày nhiễm vài phần tà mị cùng bất cần đời, anh lại không biết. "Vậy nên, đừng sợ tôi nhé?" Anh giật ngón tay, nắm lấy chiếc cằm nhọn của Tô Yên. Bên trong con ngươi trắng đen rõ ràng của Tô Yên là hơi nước mênh mông, gương mặt trắng tuyết nhiễm tia đỏ ửng. Cô mím môi, lại gật đầu. Vương Sùng đứng trước máy móc có chút không nhìn được, ông trợn trắng mắt. Chậm nửa nhịp mới phản ứng lại với tâm tư nhỏ của Tạ Phỉ. Lại nghĩ đến Hà Nguyên Tịch bị Tạ Phỉ vô tình nhốt bên ngoài, thở dài một tiếng, hét lớn: "Tạ Phỉ! Cậu làm gì vậy! Chuẩn bị xong thì bắt đầu đóng, cậu tính để mấy người bọn tôi nhìn cậu tán tỉnh sao?" Thịch -- Lông mi Tô Yên run rẩy dữ dội, cô bỗng gục đầu xuống. Hơi mang vài phần kinh hoảng thất thố. Tạ Phỉ bình tĩnh thong dong thẳng lưng dậy, nhìn Tô Yên đang nắm chặt tấm chăn dưới thân không tiếng động. Anh nghiêng mắt, cong môi: "Đạo diễn, cái này gọi là giúp hiểu thêm, không phải tán tỉnh, được chứ?" Vương Sùng trả lại cho anh một ánh mắt xem thường. Mẹ nó! Trước kia cho rằng Tạ Phỉ không gần nữ sắc, xứng đáng độc thân cả đời, là cây vạn tuế già vạn năm. Ai biết một khi nở hoa, lại cợt nhả phá trời vậy chứ! Nên để cho các fans của anh mở to hai mắt nhìn xem? Cấm dục? Ha, không có đâu. Đó là cợt nhả -- Chờ sau khi quay xong, Tô Yên nằm trên giường, thắt lưng bủn rủn, ngây người chừng vài phút. Cô mím cánh môi bị cắn nơi khóe miệng, màu sắc đỏ thắm, giống như đang rỉ máu ra vậy. Đáy mắt rõ rệt hơi nước, tóc vụn bên thái dương bị mồ hôi ướt nhẹp, hơi hỗn loạn mà dán trên khuôn mặt nhỏ, phần đuôi uốn cong. Giống như bộ dáng một đứa nhỏ đáng thương bị bắt nạt. Trái lại Tạ Phỉ, tuy anh biểu hiện vừa khắc chế, vừa nghiêm trang, nhưng từ giữa đuôi lông mày anh cũng nhìn ra vài phần thỏa mãn. "Đạo diễn Vương, được chưa?" Lúc này Vương Mẫn lặng yên đi đến, ôm quần áo của Tô Yên, vừa nhấc mắt liền nhìn thấy bộ dáng bị chà đạp này của cô. Trong lòng sỉ vả một tiếng, hung hăng trừng mắt nhìn Tạ Phỉ một cái. Quả nhiên -- Đàn ông đều có đức hạnh này! Cho dù là đóng phim, cũng không cần ra sức như vậy chứ? Khóe môi bị cắn nát. Nghĩ cũng biết, cảnh tượng vừa rồi có bao nhiêu kịch liệt.