Đam Mỹ [Dịch] Tam Phục - Vu Triết

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Mia NK, 11 Tháng bảy 2022.

  1. Mia NK Mia

    Bài viết:
    43
    51.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Giao dịch thành công. Tôi lắp giúp cậu." Đoạn Phi Phàm nhanh chóng nhấn mở mã nhận tiền của mình. "Quét."

    "Đợi đã!" Giang Khoát vội nâng giọng cao hơn một chút rồi lùi lại phía sau, nhìn anh chằm chằm. "Cậu lại định đào hố cho tôi!"

    "Được, không đào hố cho cậu!" Đoạn Phi Phàm nói. "Tôi để chỗ cho cậu trả giá đấy, cậu mặc cả đi."

    Giang Khoát vẫn nhìn anh chằm chằm, nhìn đến nửa ngày sau mới hỏi: "Cậu chắc chắn là cậu biết lắp đấy chứ?"

    "Nếu mà không lắp được thì tôi sẽ trả cho cậu ba ngàn tệ lần trước." Đoạn Phi Phàm nói.

    "Được, tôi nhớ lời cậu nói rồi đấy nhé." Giang Khoát lại cẩn thận cân nhắc, sau đó trả giá. "Chín trăm?"

    "Quét!" Đoạn Phi Phàm nói.

    Giang Khoát không nhúc nhích: "Có phải là tôi trả hớ rồi không?"

    "Trả giá thì trả một lần thôi, trả giá xong người ta đồng ý rồi thì cậu lại hối hận. Trò này mà làm ở chợ là có bão táp nổi lên rồi đấy, biết không?"

    Giang Khoát quét mã rồi chuyển tiền đi.

    Trước đây cậu sẽ chẳng nghĩ ngợi gì nhiều nhưng bây giờ cậu đã lĩnh hội ý nghĩa sâu sắc của việc mặc cả nên cứ cảm thấy có gì đó không đúng.

    "Có phải là tôi trả hớ rồi không?" Cậu lại hỏi.

    "Phải." Đoạn Phi Phàm gật gật đầu.

    "Thế nếu là cậu thì cậu trả bao nhiêu?" Giang Khoát hỏi.

    "Đừng nhắc đến nữa." Đoạn Phi Phàm nói. "Cậu là người trả những một ngàn rưỡi để ngủ ghế xếp cơ mà, làm sao lại vì chín trăm tệ mà bão táp nổi lên thế?"

    "Ông nội cậu." Giang Khoát đứng dậy.

    "Dù sao thì tôi cũng đảm bảo là sẽ lắp ngon lành cho cậu." Đoạn Phi Phàm nhìn điện thoại. "Cũng sắp năm rưỡi rồi, ra đợi bọn nó thôi."

    "Ờ." Giang Khoát đáp một tiếng. Lúc cùng Đoạn Phi Phàm ra khỏi phòng 107, nhân lúc Đoạn Phi Phàm mải nhìn điện thoại không hề phòng bị, cậu lại gặng hỏi thêm một câu: "Nếu là cậu thì cậu trả bao nhiêu?"

    Có điều cậu vẫn cứ là đã tính toán sai. Đoạn Phi Phàm không hề thuận miệng trả lời cậu luôn mà nhìn cậu một cái, đóng cửa lại, xoay người đi ra ngoài rồi mới nói một câu: "Một trăm."

    Không đợi Giang Khoát kịp phản ứng lại, anh đã chạy đi luôn rồi.

    Khoảng cách chênh lệch giữa hai con số này hơi xa quá rồi. Suýt chút nữa Giang Khoát đã không thể nào so sánh được. Con mẹ nó chứ, để chỗ cho trả giá là để chỗ như thế này ấy hả? Cái chỗ này còn đủ cho cả một tòa nhà luôn rồi.

    Phải một lúc lâu sau, cậu mới chửi được một câu: "Con mẹ nó chứ, đúng là chó mà."

    "Giang Khoát!" Đinh Triết đứng ở cửa tòa nhà ký túc, vừa thấy cậu ra là vẫy tay lia lịa. "Cảm ơn nha!"

    ".. Khỏi khách sáo." Giang Khoát vừa bị lừa mất tám trăm tệ, đã thế lại còn là sau khi bị lừa liên tục hai lần, cuối cùng cậu biết là mình bị lừa thì lại bị lừa tiếp lần thứ ba. Thế nên lúc này cậu thấy hơi khó chịu với vẻ hớn ha hớn hở của Đinh Triết.

    "Đi thế nào giờ?" Đổng Côn hỏi.

    "Tôi lái xe chở đi, ngồi không hết thì gọi taxi." Giang Khoát nói.

    "Tôi đi taxi." Đổng Côn vội nói. "Tôi chịu không nổi cái ghế dành cho trẻ con ấy đâu."

    "Thế thì bốn đứa mày gọi taxi đi." Đoạn Phi Phàm nói. "Tao đi xe cậu ấy."

    Đinh Triết do dự định nói lại thôi, đại khái là lại muốn ngồi ghế phó lái bên xe Giang Khoát nhưng lại cảm thấy mình không thân với Giang Khoát bằng Đoạn Phi Phàm nên cuối cùng cậu ta khoát khoát tay: "Ô sờ kê, bọn này gọi taxi."

    Như thường lệ, bãi đỗ xe chẳng có mấy xe. Giang Khoát lên xe, nhìn Đoạn Phi Phàm ngồi vào ghế phó lái.

    "Làm sao?" Đoạn Phi Phàm kéo dây an toàn. "Tính thu phí đi xe hử?"

    Giang Khoát không thèm trả lời anh mà cứ thế khởi động xe.

    Vừa đạp ga một phát, tất cả những người ngồi và đi lại xung quanh đều quay đầu lại.

    Cậu đánh lái rồi cho xe chạy ra ngoài.

    Sau khi ra khỏi trường, Đoạn Phi Phàm phát hiện cậu không lái xe về hướng lục thân bất nhận.

    "Có cần tôi chỉ đường cho cậu không?" Anh hỏi.

    "Không cần." Giang Khoát nói. "Có chút việc khác cần làm trước, hoãn lại hai mươi phút."

    "Được." Đoạn Phi Phàm gật gật đầu.

    Lúc lái xe chứ không phải là đua xe, Giang Khoát lái rất cẩn thận. Mặc dù suốt cả đường đi, tốc độ đều gần chạm mốc giới hạn, đụng phải chiếc xe nào ngang ngược, không tuân thủ quy định, cậu cũng đều không nhường dù chỉ một phân, nhưng nhờ vào lợi thế là hầu như tất cả mọi người đều sẽ giữ khoảng cách với một chiếc xe như thế này nên rất thuận tiện, chỉ mất hơn mười phút, cậu đã lái xe tiến vào một trạm xăng.

    "Ngay cạnh trường cũng có trạm xăng mà." Đoạn Phi Phàm nói.

    "Trạm đó không có xăng 98, chỗ này là tôi thấy lúc tôi và Đại Pháo đến trường đấy." Giang Khoát lái xe đến vị trí đổ xăng, hạ cửa sổ xuống rồi nói với nhân viên bên cạnh. "Đổ đầy bình."

    Đoạn Phi Phàm im lặng, anh đoán được là Giang Khoát định làm trò gì rồi.

    Quả nhiên sau khi đổ đầy bình, Giang Khoát quay sang nhìn anh: "Đi trả tiền đi."

    "Báo thù đấy à?" Đoạn Phi Phàm cười cười rồi xuống xe, đi trả tiền xăng.

    Không thể không nói là chiêu này của Giang Khoát rất được. Xăng trong bình xăng của cậu có lẽ không còn nhiều nên bình này đổ mất hơn năm trăm.

    Khoản lỗ chín trăm tệ ngay lập tức được bù lại hơn nửa.

    Quay trở lại trong xe, tâm trạng của Giang Khoát rõ ràng là vui vẻ hẳn lên. Cậu mở nhạc, ngón tay còn gõ lên vô lăng theo tiết tấu của bản nhạc.

    "Tâm trạng không tệ nhỉ?" Đoạn Phi Phàm hỏi.

    "Cũng tạm." Giang Khoát đạp chân ga, chiếc xe gầm rú đi ra khỏi trạm xăng.

    Đi đến nửa đường, cậu lại thở dài: "Tôi thực sự không biết tí tẹo nào là rốt cuộc nên tiêu bao nhiêu tiền cho mấy cái loại chi phí này nữa."

    "Trước giờ chưa từng bận tâm sao?" Đoạn Phi Phàm cười cười.

    "Ừm." Giang Khoát nghĩ ngợi. "Không biết có phải là em gái tôi cũng thế này không nữa."

    "Đại tiểu thư với đại thiếu gia chắc sẽ không khác biệt lắm đâu." Đoạn Phi Phàm nói.

    "Có vài chỗ nó không giống tôi." Giang Khoát nói.

    Đoạn Phi Phàm đợi nghe xem không giống như thế nào nhưng Giang Khoát lại không nói tiếp.

    Lúc đi lục thân bất nhận, Giang Khoát quá tự tin, không nghe theo sự chỉ dẫn của Đoạn Phi Phàm, bởi rẽ nhầm một ngã tư mà phải đi một vòng lớn nên đến nhà hàng muộn hơn bọn Đinh Triết gần nửa tiếng đồng hồ.

    Bốn người kia đã vào phòng riêng, vừa nhìn thấy hai người bọn họ đi vào, Lưu Bàn đã lập tức ôm quyền: "Giang Khoát, bữa này được đấy."

    "Quá cao cấp luôn rồi ấy." Tôn Quý nói. "Quá tốn kém rồi!"

    "Không sao." Giang Khoát nói. "Bảo họ cho đồ ăn lên đi. Uống gì không?"

    "Hôm nay đừng uống nữa, nếu không cậu lại phải gọi người lái hộ đấy." Đinh Triết nói. "Không yên tâm."

    "Các cậu uống, ăn thì phải ăn cho đã chứ." Giang Khoát nói. "Tôi uống trà."

    Lúc đợi đồ ăn lên, mấy người bắt đầu tán dóc. Không có Đại Pháo lại còn có thêm hai người phe mình nên Đinh Triết và Đổng Côn không cũng còn cái kiểu ngượng nghịu trước khi khai cuộc như lần trước.
     
    LieuDuong thích bài này.
  2. Mia NK Mia

    Bài viết:
    43
    52.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Giang Khoát, hỏi cậu một chuyện." Đinh Triết nằm bò ra bàn, "Nghe nói hôm nay cậu bắn đạn thật hơi bị đỉnh, mấy người phòng cậu bảo bình thường cậu còn chơi bắn đĩa bay nữa, đúng không?"

    "Chơi hết rồi," Giang Khoát nói, "Trước đây mỗi kỳ nghỉ, tôi đều đến chỗ tập bắn.."

    "Cậu còn chơi gì nữa?" Đổng Côn cũng ghé lại, "Có phải cưỡi ngựa bắn cung nhảy dù lái máy bay đều làm được?"

    ".. Trừ lái máy bay ra, mấy trò kia tôi đều chơi rồi," Giang Khoát nói, "Chỉ là chơi rồi thôi."

    Điện thoại đổ chuông, Giang Khoát cầm lên nhìn một cái rồi lập tức đứng dậy đi sang một bên nghe điện.

    "Em đến rồi hả?" Giang Khoát hỏi.

    "Đến rồi." Giọng Giang Liễu Liễu nghe có vẻ rất vui, "Nửa tiếng nữa là vào thành phố, ngày mai em phải đi huyện luôn. Giờ anh đang ở đâu, đi ăn một bữa."

    "Em đang ở đâu?" Giang Khoát nhìn mấy người đang ngồi trong phòng, hạ giọng, "Anh với một nhóm bạn học đang chuẩn bị ăn, em có ngại qua không? Đồ ăn vẫn chưa lên."

    "Không có Đại Pháo thì em qua, em chịu không nổi cái vẻ giang hồ của hắn ta lúc uống tí rượu vào." Giang Liễu Liễu nói.

    "Cậu ta không có ở đây," Giang Khoát nói, "Anh gửi vị trí cho em?"

    "Được." Giang Liễu Liễu cúp máy.

    "Sao vậy?" Đinh Triết hỏi, "Có ai tới hả?"

    Giang Khoát không khỏi thán phục tai người này quả là thính.

    "Em gái tôi sắp tới." Giang Khoát nói, "Tôi.."

    Nhóm người này đều đã biết nguyên do của vụ nhà hàng mất hết tính người này, vừa nghe thấy thế, lập tức hét ầm lên.

    "Mau bảo con bé qua đây," Đổng Côn nói, "Gọi rồi phải không?"

    "Em cậu liệu có đồng ý bọn tôi ở đây.." Tôn Quý hơi lo lắng.

    "Không sao không sao," Giang Khoát xua tay, "Con bé không.. Con bé không ngại đâu, sắp qua tới nơi rồi, để tôi gửi vị trí cho nó."

    Con bé không rắc rối như tôi.

    Đoạn Phi Phàm gọi nhân viên phục vụ tới, bảo lát nữa hẵng đưa đồ ăn lên. Sau đó lại quay sang hỏi Giang Khoát: "Em cậu uống bia hay nước ngọt?"

    "Uống bia với mấy cậu kia cũng được." Giang Khoát nói, "Nó không uống đồ ngọt, không cần bận tâm nó đâu."

    "Để em cậu ăn được một bữa cơm này mà cậu đặt phòng riêng ba ngày, giờ em cậu tới rồi, cậu lại bảo không cần bận tâm," Đoạn Phi Phàm nói, "Thoải mái vậy sao?"

    "Đúng vậy." Giang Khoát gật đầu.

    Không lâu sau, Giang Liễu Liễu đã gọi điện đến.

    "Em không biết có phải đây không, thấy một dãy ban công.." Giang Liễu Liễu nói.

    "Đúng rồi, phía dưới là bãi đỗ xe," Giang Khoát đứng dậy mở cửa ra ngoài ban công, nhìn xuống dưới, "Em bảo taxi cứ.."

    "Được, em thấy anh rồi." Giang Liễu Liễu cúp máy.

    "Tôi đi xuống một chút." Giang Khoát quay vào phòng, nói với mọi người.

    Sau khi Giang Khoát đi rồi, trong mấy người ở đó, chỉ còn Đoạn Phi Phàm là vẫn ngồi im tại bàn.

    Mấy người kia đều đã ra ngoài ban công.

    "Vào đi!" Đoạn Phi Phàm thấy hơi bó tay, "Sắp lên tới nơi rồi, một lát người ta bước vào, bọn mày lại đang ở ngoài ban công hết, không ngượng hả.."

    Mấy người đó quay vào phòng, còn chưa ngồi xong thì cửa phòng đã mở, Giang Khoát bước vào, theo sau là một cô gái chỉ thấp hơn Giang Khoát nửa cái đầu, tóc đen đơn giản ngắn tới vai, toàn thân mặc màu đen.

    "Đậu," Đinh Triết thì thào, "Em cậu ta cao vãi."

    "Mấy anh này là bạn học của anh." Giang Khoát nói, "Đây là em gái tôi, Giang Liễu Liễu."

    "Chào em gái." Mấy người đều đứng dậy.

    "Chào mọi người." Giang Liễu Liễu đi đến bên bàn, "Làm phiền mọi người rồi."

    "Không phiền không phiền." Đổng Côn vội nói, "Đây vốn là bữa cơm Giang Khoát đặt cho em mà. Anh là Đổng Côn, đây là.."

    "Cảm ơn anh Côn," Giang Liễu Liễu chắp tay làm lễ với Đổng Côn, "Em không giỏi nhớ tên, mọi người cứ thoải mái là được, không cần trịnh trọng như vậy."

    "Cho đồ ăn lên đi." Giang Khoát quay lại nói với nhân viên phục vụ.

    Giang Liễu Liễu trông không có vẻ gì là em gái Giang Khoát cả, mặt mũi cũng không giống lắm, vẻ ngoài xem ra còn chững chạc hơn Giang Khoát, nhưng lại có một điểm rất giống với Giang Khoát. Đó chính là trong cách nói chuyện có một vẻ điềm tĩnh và bình thản như vốn dĩ phải thế.

    "Em gái, em một mình ra ngoài đi du lịch thế này sao?" Lưu Bàn nói, "Thật là siêu quá. Em vẫn chưa thành niên phải không?"

    "Hai bọn em bằng tuổi," Giang Liễu Liễu chỉ Giang Khoát, "Là sinh đôi."

    "A.." Mọi người một phen kinh ngạc.

    "Sinh đôi long phụng quả nhiên là không giống nhau." Đinh Triết kết luận.

    "Đúng." Đổng Côn gật đầu.

    Giang Khoát lại quay trở về trạng thái không nhiều lời, chỉ thỉnh thoảng nhỏ giọng nói với Giang Liễu Liễu vài câu, còn phần lớn thời gian chỉ nghe Giang Liễu Liễu nói chuyện cùng mấy người kia.

    "Có phải là cậu," Đoạn Phi Phàm hạ giọng khẽ hỏi. "Không thân với em gái cậu lắm không?"

    Giang Khoát nhìn anh, khẽ cười: "Không, hai chúng tôi lúc nào cũng thế này, hồi nhỏ thì đánh nhau, lớn lên thì lười để ý đến nhau."

    "Nhà cậu nuôi con cũng dám buông tay đấy chứ." Đoạn Phi Phàm nói. "Em cậu cứ một mình đi chơi thế à? Không cần đi học sao?"

    "Đúng, đây chính là sự khác biệt của đời người, chỉ có nó mới được như thế thôi." Giang Khoát uống một ngụm nước ngọt. "Tôi không có đãi ngộ ấy đâu."

    "Thế thì sự khác này của cậu có vẻ hơi biệt rồi đấy." Đoạn Phi Phàm nghĩ ngợi. "Tôi cảm thấy ít nhất thì kỹ năng sống của em cậu cũng tốt hơn cậu, có khi còn biết lắp máy giặt ấy chứ."

    Giang Khoát nhìn anh không nói gì, một lúc sau đột nhiên chọc chọc vào tay Giang Liễu Liễu: "Em có biết máy giặt lắp thế nào không?"

    "Hử?" Giang Liễu Liễu quay sang, ngẩn cả người, "Câu đố mẹo à?"

    "Hỏi nghiêm túc đấy, mua một cái máy giặt, sau đó lắp thế nào?" Giang Khoát hỏi.

    "Bên thương hiệu sẽ cho thợ tới lắp ư?" Giang Liễu Liễu hỏi.

    "Thấy chưa." Giang Khoát nói. "Nó còn không biết chắc là có người tới lắp giúp hay không."

    "Ý anh nói là tự lắp ấy hả?" Giang Liễu Liễu nói. "Nối ống nước rồi cắm điện vào, không phải vậy là xong rồi sao?"

    "Thấy chưa?" Đoạn Phi Phàm bật cười.

    "Em biết cách lắp à?" Giang Khoát vẫn không bỏ cuộc.

    "Xe mô tô của anh cũng là em sửa hết đó." Giang Liễu Liễu ra một đòn chí mạng.

    Đoạn Phi Phàm càng cười khoái chí hơn.

    "Được rồi," Giang Khoát gật đầu, "Em nói chuyện tiếp đi."
     
    LieuDuong thích bài này.
  3. Mia NK Mia

    Bài viết:
    43
    53.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Nhưng em phải nói một câu công bằng." Vẻ mặt Giang Liễu Liễu nghiêm túc nhìn Đoạn Phi Phàm. "Mấy trò ăn uống vui chơi không có gì là anh ấy không biết, mà kể cả là có thì cũng chỉ chơi một lần là siêu luôn, thông minh lắm luôn."

    Đoạn Phi Phàm cười rồi gật gật đầu: "Biết rồi."

    "Đây là câu công bằng đấy hả?" Giang Khoát hỏi.

    Giang Liễu Liễu không để ý đến cậu nữa mà quay sang tiếp tục câu chuyện lúc nãy với mấy người kia.

    Vừa ăn vừa nói chuyện gần một tiếng, Giang Liễu Liễu ghé đầu sát vào Giang Khoát nói mấy câu sau đó đứng dậy ra khỏi phòng.

    "Giang Khoát, không phải là em cậu đi thanh toán đấy chứ?" Tôn Quý phản ứng rất nhanh.

    "Làm gì có chuyện đó." Giang Khoát nói. "Nó đi rồi."

    "Hả?" Mấy người cùng sửng sốt.

    "Chính là vậy đó, đến không ai biết, đi chẳng ai hay." Giang Khoát nói. "Chúng ta tiếp đi."

    ".. Em gái cậu ngầu thật." Đổng Côn nói. "Có cá tính."

    Giang Liễu Liễu ngầu lòi để lại ở quầy lễ tân cho Giang Khoát một cái bánh kem nhỏ.

    Lúc mọi người ăn xong, thanh toán rồi định đi thì nhân viên phục vụ lấy ra cho Giang Khoát.

    "Cô Giang bảo tôi chuyển lời tới quý khách." Nhân viên phục vụ nói. "Cô ấy ăn mất một góc bánh kem rồi."

    "Tôi biết rồi." Giang Khoát cười cười. "Cảm ơn."

    "Bánh sinh nhật à?" Đinh Triết hỏi.

    "Ừm." Giang Khoát gật đầu. "Lát nữa về ký túc chia ra ăn đi."

    "Đúng rồi, sinh nhật hai người đều là ngày 21 đúng không?" Đinh Triết nói, "JK921."

    "Đúng." Giang Khoát nói. "Ăn bánh trước."

    "Vậy ngày 21 vẫn phải làm sinh nhật đấy, đúng ngày mà." Đổng Côn lấy điện thoại ra xem. "Thứ Năm tuần sau, bọn tôi tổ chức sinh nhật cho cậu."

    "Không cần đâu." Giang Khoát nói. "Phiền phức lắm."

    "Tổ chức đi." Đoạn Phi Phàm đứng sau lưng cậu khẽ nói. "Cho bọn nó cơ hội đáp lễ, ăn không hai bữa cơm cao cấp thế này rồi."

    "Vậy.. cũng được." Giang Khoát gật đầu. "Đừng làm phức tạp quá."

    "Yên tâm, không phức tạp nổi đâu mà. Lục thân bất nhận thì không có cửa rồi." Đổng Côn nói. "Có thể rủ mấy người phòng cậu tham gia cùng, vốn dĩ cậu đã suốt ngày lăn lê ở 107 rồi, sinh nhật mà không gọi bọn họ nữa thì càng thể hiện sự xa cách. Cả bọn cùng ra khu tiệc nướng ngoài trời chỗ ngọn núi sau trường là được."

    "Sau trường còn có cả khu tiệc nướng ngoài trời á?" Giang Khoát hơi ngạc nhiên.

    "Ừ, người ta hay ra đó nướng thịt lắm." Lưu Bàn nói. "Cách chỗ Đoạn Phi Phàm anh dũng chiến đấu không xa."

    "Trong thời gian nó nằm viện, bọn tôi thường ra đó nướng một chầu để kỷ niệm sự tích anh hùng của nó." Tôn Quý nói.

    Mọi người chia nhau trở về trường rồi phân chia bánh kem ở cổng ký túc xá.

    Khi Giang Khoát và Đoạn Phi Phàm bước vào ký túc thì vừa đúng lúc thấy tổ kiểm tra giường ba người của Lô Hạo Ba vừa từ phòng đối diện 107 đi ra, còn đang cúi xuống ghi chép gì đó vào sổ.

    Giang Khoát nghi ngờ liệu có phải mình và Lô Hạo Ba duyên nợ gì gì đó không mà bất kể là cậu về ký túc vào giờ nào cũng đều có thể đụng phải Lô Hạo Ba đang kiểm tra giường.

    Lúc ngẩng đầu lên nhìn thấy hai người bọn họ, Lô Hạo Ba dừng lại, im lặng đứng trước cửa phòng 107.

    Đoạn Phi Phàm mở cửa phòng 107, Giang Khoát theo anh đi vào trong.

    "Nếu tôi không vào phòng." Giang Khoát đóng cửa lại. "Có phải nó lại muốn ăn đập không nhỉ?"

    "Xin hãy ghi nhớ lời tôi nói." Đoạn Phi Phàm nhìn cậu rồi để chiếc bánh kem vừa bị mấy người chia ra chỉ còn lại một góc nhỏ lên bàn.

    Hai người chưa kịp ngồi xuống thì bên ngoài có tiếng gõ cửa.

    "Là nó à?" Giang Khoát hạ giọng. "Đây không phải là tôi gây ra mâu thuẫn với nó vào thời gian địa điểm liên quan đến cậu đâu nhé, là nó kiếm chuyện với tôi vào thời gian địa điểm liên quan đến cậu đấy.."

    Đoạn Phi Phàm đi ra mở cửa phòng.

    Bên ngoài quả nhiên là Lô Hạo Ba.

    "Bạn Giang Khoát." Lô Hạo Ba nhìn Đoạn Phi Phàm. "Bởi vì cậu.."

    "Tôi là Đoạn Phi Phàm." Đoạn Phi Phàm nhìn anh ta.

    "Tôi đang nói với bạn Giang Khoát." Lô Hạo Ba vẫn nhìn anh.

    Đoạn Phi Phàm tránh sang một bên.

    "Bạn Giang Khoát, bởi vì cậu đã chuyển sang phòng 107." Lô Hạo Ba nói. "Nên phòng 119 trống một chỗ. Phòng 104 có một bạn muốn xin chuyển phòng, tôi đã đề nghị cậu ấy chuyển tới 119. Ngày mai cậu ấy sẽ nói với người hướng dẫn của các cậu, tiện đây thì tôi báo với cậu thế."

    Rồi không đợi Giang Khoát lên tiếng, Lô Hạo Ba quay người đi luôn.

    Đoạn Phi Phàm đóng cửa xong quay người lại.

    "Má nó, chơi bẩn vãi." Giang Khoát cảm thán. "Này là nhất định bắt tôi quay về 119 chịu cho nó kiểm tra chứ gì?"

    "Cậu về không?" Đoạn Phi Phàm hỏi.

    "Tôi về cái rắm ấy mà về." Giang Khoát nói rồi lấy điều khiển bật điều hòa.

    Thời tiết này thực ra không bật điều hòa cũng được nhưng nếu thực sự không bật thì lại thấy thiếu thiếu gì đó.

    Đoạn Phi Phàm lại mở cửa phòng, thò đầu ngó ra ngoài.

    "Cậu làm gì đấy?" Giang Khoát giật bắn mình.

    Vừa giây trước Đoạn Phi Phàm cảnh cáo mình đừng có gây xung đột với Lô Hạo Ba mà giây sau đã định khiêu khích Lô Hạo Ba ngay ngoài hành lang, trước mặt một đống người trong ký túc sao? Đầu óc kiểu gì vậy?

    Tuy cậu hoàn toàn không ngại việc hai người này đánh nhau một trận ngay ngoài hành lang nhưng hôm nay chị Ninh vừa mới ôn tồn khuyên bảo cậu xong. Dù cậu vẫn thấy ngứa mắt với Lô Hạo Ba thì cũng thể quậy một trận như thế được.

    Giang Khoát vội lao ra, một tay đẩy cửa một tay túm cổ áo Đoạn Phi Phàm định kéo anh vào trước khi anh lên tiếng.

    Vừa lôi vừa kéo vừa đẩy cửa.

    Một loạt động tác như nước chảy mây trôi.

    Nhưng lại mắc kẹt ở cằm Đoạn Phi Phàm.

    Hay nói cách khác là cằm Đoạn Phi Phàm bị mắc vào khung cửa.

    Trong khi đầu anh còn chưa được kéo vào phòng, Giang Khoát đã đẩy luôn cửa rồi.

    Đoạn Phi Phàm bị kẹt giữa cánh cửa và khung cửa phát ra một tiếng cực kỳ ngắn ngủi.

    "Ớ."

    "Đệt!" Giang Khoát vội vàng buông cánh tay đang đẩy cửa ra.

    Đoạn Phi Phàm chống cửa, từ từ rút đầu vào rồi quay sang nhìn Giang Khoát: "Cả tối nay cậu uống nước ngọt thôi mà cũng thành ra cái dạng này à?"

    ".. Xin lỗi." Giang Khoát thấy cổ Đoạn Phi Phàm đỏ ửng lên sau mấy giây.

    "Cậu làm cái trò gì vậy hả?" Đoạn Phi Phàm không thể nào hiểu nổi.

    "Tôi cũng muốn hỏi cậu làm cái trò gì vậy hả?" Giang Khoát nói. "Nó đi thì cũng đi rồi, cậu còn phải chọc giận nó làm gì. Cả buổi tối nay cậu uống bia hóa ra cũng không vô ích."
     
    LieuDuong thích bài này.
  4. Mia NK Mia

    Bài viết:
    43
    54.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đoạn Phi Phàm xoa xoa cổ: "Tôi sang 104."

    "Hả?" Giang Khoát sửng sốt.

    Đoạn Phi Phàm không thèm để ý cậu nữa mà mở cửa ra ngoài.

    Hai phút sau, anh lại đẩy cửa quay vào.

    "Ông bạn Lý Hiểu phòng 104 đã quyết định tạm thời không chuyển phòng nữa rồi." Anh nói. "Có chuyển cũng không định chuyển sang 119 đâu."

    "Cậu nói gì với cậu ấy thế?" Giang Khoát thấy hơi kinh ngạc.

    "Còn nói gì được nữa, bảo cậu ấy đừng chuyển sang 119 thôi." Đoạn Phi Phàm nói. "Cậu ấy rất dễ nói chuyện, bảo vậy tạm thời không chuyển nữa. Vốn chỉ là cậu ấy cảm thấy chỗ giường cậu ấy có đinh tường lên xuống không tiện lắm thôi."

    "Thế thôi à?" Giang Khoát vẫn hơi không tin. "Có phải cậu đe dọa cậu ấy không đấy?"

    "Làm gì có chuyện đó." Đoạn Phi Phàm nói. "Loại chuyện này không phải cứ dùng ba ngàn bốn trăm tệ là có thể mua được đâu."

    Mất một lúc lâu, Giang Khoát mới hiểu ra tại sao lại có ba ngàn bốn trăm tệ ở đây.

    "Cảm ơn." Cậu nói.

    "Ăn bánh kem không?" Đoạn Phi Phàm hỏi.

    "Ăn đi." Giang Khoát bước tới. "Để thêm nữa mất ngon."

    "Vậy tôi ăn luôn nhé." Đoạn Phi Phàm nói. "Đến hôm 21 lại chúc mừng sinh nhật cậu."

    "Ờ." Giang Khoát gật đầu.

    Đoạn Phi Phàm thò tay cầm cái đĩa nhỏ rồi xắn một phát chính giữa miếng bánh kem kia, cắt lấy một nửa.

    Động tác rất nhanh gọn.

    Giang Khoát lấy một chiếc đĩa khác, muốn cho nửa bánh còn lại kia vào đĩa nhưng đẩy miếng bánh từ bên này hộp sang bên kia hộp mà vẫn không thành công.

    "Phí công chết được." Đoạn Phi Phàm nói. "Hoặc là cậu lấy cái dĩa mà xiên, hoặc là cậu cầm hộp ăn luôn đi, cậu đang chơi curling đấy à?"

    "Cậu gây thù kết oán với Lô Hạo Ba chính là vì cái miệng cậu ngứa đòn chứ không có lý do nào khác cả." Giang Khoát cầm dĩa lên, xiên miếng bánh bỏ vào đĩa rồi ngồi xuống một bên, bắt đầu ăn.

    Lúc đưa miếng bánh kem vào đến miệng, Giang Khoát lại cảm thấy hơi khó chịu.

    Đây vẫn là lần đầu tiên cậu đón sinh nhật mà không ở nhà. Không biết liệu hai vợ chồng Giang tổng có nhớ cậu không nữa. Còn may là Giang Liễu Liễu có nói hôm 21 sẽ về nhà.

    Vậy đến lúc đó, cậu có cần phải gọi điện về nhà không nhỉ?

    Có con gái rượu bầu bạn rồi thì liệu họ có cần đến đứa con trai bỏ nhà ra đi này không?

    Hoặc là Giang tổng sẽ gọi điện cho Đại Pháo, sau đó Đại Pháo sẽ giơ tay đưa điện thoại sang cho cậu?

    Ăn hết bánh rồi mà vẫn không nghe thấy tiếng tổ kiểm tra giường rời đi. Giang Khoát chán nản cầm hộp diêm để trên mặt bàn lên.

    "Cậu hút thuốc đấy à?" Cậu hỏi Đoạn Phi Phàm.

    "Có lúc bị mất điện." Đoạn Phi Phàm nói. "Dùng để châm nến."

    ".. Còn có lúc mất điện há?" Sự tuyệt vọng của Giang Khoát đối với ký túc xá lại tăng thêm một bậc.

    "Mới mẻ quá ha." Đoạn Phi Phàm nói. "Ở đâu mà không mất điện chứ?"

    Giang Khoát thở dài. Cậu rút ra một que diêm, đặt dựng đứng trên mặt phốt pho rồi búng nhẹ một phát. Que diêm xòe một tiếng quẹt trên mặt phốt pho sau đó xoay một vòng kẹp giữa ngón trỏ và ngón giữa rồi ngọn lửa cháy bùng lên.

    Cậu thổi tắt ngọn lửa rồi lại rút ra một que khác.

    Lại búng khẽ một cái, que diêm bị quẹt ra, xoay một vòng rồi lại đứng giữa hai ngón tay.

    Lúc cậu vô thức quẹt que thứ tư thì Đoạn Phi Phàm chìa tay ra.

    "Hửm?" Cậu nhìn Đoạn Phi Phàm.

    "Để tôi thử." Đoạn Phi Phàm nói.

    Giang Khoát đặt hộp diêm vào tay Đoạn Phi Phàm.

    Đoạn Phi Phàm cũng lấy ra một que, đặt dựng đứng trên mặt phốt pho.

    Giang Khoát chống tay vào đầu gối rồi ghé người sang phía đó để xem động tác của Đoạn Phi Phàm. Cho đến lúc này, động tác của Đoạn Phi Phàm rất chuẩn, cứ theo động tác này thì búng một cái là có thể đốt..

    Que diêm từ đầu ngón tay Đoạn Phi Phàm bay vụt ra rồi nhanh gọn dứt khoát xoay một vòng về phía trước sau đó quay tròn và bắn thẳng vào mặt Giang Khoát.

    Giang Khoát không động đậy, nhìn anh.

    Đoạn Phi Phàm cũng không động đậy, đối mặt với cậu một lúc: "May mà chưa quẹt được."

    Giang Khoát giơ tay lên xoa xoa mặt.

    "Tôi thử lần nữa." Đoạn Phi Phàm lại rút ra một que diêm.

    "Cậu quay ra kia đi." Giang Khoát chỉ về phía cửa.

    Đoạn Phi Phàm quay người về phía cửa, khí tụ đan điền chuẩn bị một lúc.

    "Hây!"

    Que diêm lần này không bắn ra.

    Mà bị anh ấn gãy luôn trên vỏ hộp diêm.

    Anh lấy ra que diêm thứ ba, ấn dựng thẳng lên rồi nhìn Giang Khoát: "Có bí kíp gì không?"

    Giang Khoát kéo ghế về phía trước rồi cúi người tới sau đó thò ngón tay ra, gõ nhẹ vào đầu ngón tay đang ấn que diêm của Đoạn Phi Phàm: "Chỗ này, đừng ấn mạnh quá.."

    Chưa kịp nói hết, ngón tay của Đoạn Phi Phàm đã run lên một cái, que diêm đang bị ấn bắn ra phía bên cạnh.

    Nhanh gọn dứt khoát xoay một vòng về phía trước sau đó xoay tròn rồi lại bắn vào mặt Giang Khoát.

    Giang Khoát nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu: "Đoạn Phi Phàm, nếu không phải cần cậu giúp tôi lắp máy giặt thì lần này cậu đã ăn đòn rồi đấy, biết không hả?"

    "Tôi bị nhột." Đoạn Phi Phàm xoa xoa đầu ngón tay.

    "Mẹ nó chứ, ngón tay ai mà bị nhột vậy?" Giang Khoát hơi cáu kỉnh xoa xoa mặt. "Ai lại có cái chỗ dễ nhột ở ngón tay chứ!"

    "Thật mà, tôi nói dối cậu làm gì." Đoạn Phi Phàm thở dài rồi mở hộp diêm, định lấy một que ra.

    Giang Khoát giằng lấy hộp diêm, mở ngăn kéo ném vào, sau đó rầm một tiếng đóng ngăn kéo lại: "Bỏ cuộc đi, cậu không có tố chất này đâu."

    "Cậu hút thuốc không?" Đoạn Phi Phàm nói.

    "Không hút." Giang Khoát đáp.

    "Vậy thì cậu học cái món này cũng vô ích rồi." Đoạn Phi Phàm nói. "Cậu cũng chẳng có cơ hội giở trò này ra lúc châm thuốc."

    "Không cần học, nhìn một lần là làm được." Giang Khoát nói. "Càng mấy cái thứ vô dụng thì lên tay càng nhanh."

    Đoạn Phi Phàm nhìn cậu, ngẩn người mấy giây rồi bật cười.

    Giang Khoát dựa vào lưng ghế, nghĩ ngẫm một chút rồi cũng bật cười.

    Lô Hạo Ba cuối cùng cũng dẫn đầu tổ kiểm tra giường đi ngang qua cửa phòng 107, rời khỏi ký túc xá.

    Giang Khoát vươn vai đứng dậy: "Tôi đi ngủ đây."

    "Ờ." Đoạn Phi Phàm đáp.

    "Ngủ ngon." Lúc mở cửa, Giang Khoát nói một câu.

    "Ngủ ngon." Đoạn Phi Phàm nói.

    Hôm nay 119 không bị Lô Hạo Ba gây khó dễ. Xem ra thái độ làm việc đã được cải tiến rồi.

    "Cậu từ bên 107 về hả?" Lý Tử Duệ hỏi.
     
    LieuDuong thích bài này.
  5. Mia NK Mia

    Bài viết:
    43
    55.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Ừm." Giang Khoát gật đầu. Lúc nhìn về phía bàn học của mình, cậu phát hiện hộp đựng kính râm trên bàn đã bị xê dịch, được đặt ngay ngắn bên cạnh chiếc đèn bàn.

    Lại nhìn lên giường, cái gối bị cậu ném bừa bãi cũng đã quay về vị trí.

    Để đối phó với việc kiểm tra giường, mọi người trong phòng sắp xếp gọn gàng địa bàn của họ xong còn thu dọn hậu quả cho cậu nữa.

    "Cảm ơn nha." Giang Khoát thấy cảm động: "Đồ đạc của tôi quen vứt lung tung rồi."

    "Không có gì." Đường Lực nói: "Ít ra thì chăn của cậu vẫn gấp nguyên, chỉ có gối là chưa để gọn thôi."

    Giang Khoát cười cười rồi ngồi xuống ghế: "Thứ Năm tuần sau cùng ăn đồ nướng đi."

    "Hửm?" Mấy người cùng nhìn cậu, không hiểu chuyện gì.

    "Sinh nhật tôi." Giang Khoát nói: "Cùng chơi chút đi, vừa đúng lúc tập quân sự xong thì thư giãn một chút. Sau núi có chỗ nướng thịt được đấy."

    "Được đấy." Lý Tử Duệ hưởng ứng đầu tiên: "Ngày 21 phải không? Được được."

    Đường Lực với Mã Khiếu cũng đều hưởng ứng theo. Dù sao thì mấy ngày nay tập quân sự đã tiêu hao rất nhiều năng lượng, nghe đến việc có thể ăn đồ nướng lại không bị giờ muộn kiểm tra giường, tất cả đều rất sẵn lòng.

    "Còn mấy hôm nữa, vẫn có thể chuẩn bị quà cho cậu." Đường Lực nói.

    "Đừng tặng quà." Giang Khoát vội nói: "Cứ ăn một bữa thôi."

    "Vậy đâu có được chứ, sinh nhật cậu mà." Lý Tử Duệ nói.

    "Tôi không thiếu thứ gì cả, từ nhỏ tới lớn, thứ quà gì cũng đã từng nhận rồi, không còn cảm thấy vui thích nữa, các cậu đừng tốn tiền." Giang Khoát nói: "Ăn bữa đồ nướng náo nhiệt một chút là được."

    Trong phòng thoáng có một khoảng thời gian im lặng nhưng Lý Tử Duệ đã rất nhanh chóng phá vỡ sự yên lặng đó: "Được! Ăn một bữa thật lớn vậy!"

    Mấy người này kỳ thực rất dễ ở chung. Lý Tử Duệ thì vô tư, Đường Lực thì nghiêm túc, Mã Khiếu thì.. Mã Khiếu tựa hồ như không tồn tại.

    Chủ đề câu chuyện nhanh chóng chuyển sang đi đâu mua nguyên liệu làm đồ nướng. Đường Lực đề nghị đi chợ gần đó mua: "Rẻ hơn siêu thị.."

    Nói được nửa chừng, cậu ấy dừng lại.

    "Được." Giang Khoát gật đầu.

    Sau huấn luyện quân sự là bước vào giai đoạn cuối cùng, bắt đầu đủ kiểu đi đội ngũ hình vuông.

    Giang Khoát phát hiện ra mình đã thích nghi với việc tập quân sự. Lúc làm các động tác lặp đi lặp lại nhàm chán, cậu đã không còn khó chịu nữa rồi.

    Ngoại trừ việc thay giặt quần áo.

    Cậu bảo Đại Pháo mua giúp một cái máy giặt, Đại Pháo mất hai ngày trời mới chọn xong.

    "Chiều tao gửi sang cho mày." Đại Pháo nói: "Mày chắc chắn là không cần người ta đến tận nơi lắp đặt cho đấy chứ?"

    "Không cần, gửi đến ký túc xá là được, những thứ khác thì tự tao lo." Giang Khoát nói.

    "Tự mày lo?" Đại Pháo rất nghi ngờ: "Tự cái thân mày ấy há?"

    "Đừng có nói nhảm." Giang Khoát nói: "Mỗi cái máy giặt mà còn cần người lắp đặt hay sao?"

    "Được rồi." Đại Pháo nói: "Xem ra là mày trưởng thành rồi. Quả nhiên con người ta vẫn cần được quăng ra trải nghiệm, luyện rèn mới được."

    Lời thoại của Giang tổng lại được cập nhật rồi.

    Lúc máy giặt của Giang Khoát được chuyển tới, Đoạn Phi Phàm đang dựa trên ghế xếp nói chuyện với Đoạn Lăng, bàn bạc xem làm thế nào để xoay chuyển tình cảnh bi thảm không ai đoái hoài của Bôn Bôn.

    Cửa phòng không đóng nên anh thấy hai người công nhân khiêng một cái thùng to tổ chảng đi ngang qua cửa.

    Giang Khoát đi theo phía sau.

    Sau đó cậu dừng lại ngoài cửa phòng, hất đầu về phía anh: "Sang lắp đặt em nó đi."

    "Cậu mua tủ lạnh đấy à?" Đoạn Phi Phàm đứng dậy, đi ra cửa nhìn cái thùng phía trước.

    "Máy giặt." Giang Khoát nói.

    "Máy giặt gì mà to thế kia?" Đoạn Phi Phàm hơi ngạc nhiên.

    "Không to lắm đâu. Là cái thùng đựng to thôi. Tôi đo kích thước rồi mới bảo Đại Pháo đi mua mà." Giang Khoát nói: "Vừa vặn có thể để ngoài ban công, bên dưới cái bệ bê tông bên cạnh bồn rửa mặt ấy. Chỗ đó đường nước trên dưới đều có."

    Đoạn Phi Phàm nhanh chóng tưởng tượng ra: "Cậu chắc chắn là đặt dưới cái bệ bê tông đó thì nắp máy giặt vẫn mở ra được chứ?"

    "Được." Giang Khoát nói như đinh đóng cột.

    Hai mươi phút sau, thùng đựng máy giặt được tháo ra, Đoạn Phi Phàm đã hiểu vì sao Giang Khoát lại chắc chắn như vậy.

    Chiếc máy mà cậu mua là một chiếc máy giặt lồng xoay tích hợp đầy cảm giác hiện đại, chỉ nhìn qua là biết không dưới tám ngàn tệ.

    Để không quá phô trương, Giang Khoát đã quyết định tự lắp máy giặt thế nhưng cậu lại vô cùng phô trương mua về một chiếc máy giặt in trên vỏ ba chữ "Tôi rất đắt".

    Thậm chí còn thu hút mấy phòng bên cạnh đến tham quan.

    Đúng là logic khiến người ta rớt nước mắt.

    Lại còn tăng thêm độ khó lắp đặt nữa.

    "Lắp được không đấy?" Giang Khoát hỏi.

    ".. Được." Đoạn Phi Phàm nói: "Đợi tôi đi hỏi chú Triệu mượn thùng dụng cụ đã."

    "Còn cần cả dụng cụ nữa hả?" Giang Khoát nói: "Hôm trước cậu nói như kiểu chỉ cần thò tay vặn vài cái là lắp xong cơ mà."

    "Nếu như cậu mua máy giặt cửa trên thì chẳng có gì phải lắp đặt cả, cứ bỏ luôn một đường ống vào rồi mở nước là xong." Đoạn Phi Phàm nói.

    Lúc Đoạn Phi Phàm đi mượn hộp dụng cụ, mấy người trong phòng vây quanh chiếc máy giặt nhìn ngó rất lâu, nghiên cứu các nút bấm bên trên.

    "Tôi nói không phải chứ." Đường Lực nói: "Giang Khoát, cậu có thể mua được thứ này tôi cũng không ngạc nhiên chút nào, cậu sẽ mua tôi cũng không ngạc nhiên, tôi chỉ hơi lo là cậu có dùng được.."

    "Chắc là không khó đâu, ấn mấy phát là xong thôi mà." Giang Khoát nói: "Đến lúc đó các cậu cũng cùng sử dụng đi, lúc các cậu dùng, tôi nhìn là biết ngay."

    Mấy người cùng nhìn cậu.

    "Tiền điện tôi trả." Giang Khoát nói: "Phòng có máy giặt rồi, không thể vẫn đến phòng giặt công cộng được."

    "Cảm ơn nha." Đường Lực nói.

    "Bạn cùng phòng tốt của Trung Quốc nha." Mã Khiếu đột nhiên lên tiếng.

    Đoạn Phi Phàm xách thùng dụng cụ về sau đó ngồi ngoài ban công bắt đầu nối ống nước vào máy giặt.

    Vốn dĩ Giang Khoát cảm thấy mình thật quá vô dụng, ngay cả cái việc nối ống nước mà mọi người đều phẩy tay một cái là làm được này cậu cũng không làm nổi, kết quả sau khi nhìn một lúc, cậu phát hiện ra, mấy người cùng phòng cũng không biết làm giống cậu.

    Duy chỉ hơn cậu có mỗi một điều ấy là bọn họ biết phải nối ống mà thôi.

    "Đây là cái gì?" Giang Khoát ngồi xổm bên cạnh Đoạn Phi Phàm, chỉ vào một cuộn băng keo màu trắng mỏng tới mức chỉ xé một cái là đứt và hỏi.

    "Chống rỉ nước đấy." Đoạn Phi Phàm nói: "Cậu cứ xem là được rồi, còn định học nữa sao? Máy giặt này cậu cũng chỉ nối ống có một lần này thôi."

    Giang Khoát không nói nữa mà im lặng ngồi xổm bên cạnh xem.

    Vào Th 5, 13 thg 7, 2023 vào lúc 12: 14 Mia NK <[email protected] > đã viết:

    Hiển thị văn bản được trích dẫn
     
    LieuDuong thích bài này.
  6. Mia NK Mia

    Bài viết:
    43
    56.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Xem một lúc rồi lại lấy cái xô của Lý Tử Duệ đặt úp xuống đất rồi ngồi lên trên xem tiếp.

    Động tác của Đoạn Phi Phàm rất thành thạo, vừa nhìn là biết thường xuyên làm.

    Không biết tại sao, cậu lại cảm thấy ngồi xem thế này rất thư giãn.

    Trước đây Giang Liễu Liễu rất thích xem đủ loại video của các đại thần làm đồ thủ công, từ nghề mộc tới chế tạo cơ khí. Giang Liễu Liễu nói thích nhìn bàn tay. Bàn tay con người trong trạng thái làm công việc mà họ thành thạo sẽ vô cùng đẹp, trông đầy mạnh mẽ và tao nhã.

    Xem xong, tâm trạng cũng vui vẻ.

    Giang Khoát luôn cảm thấy thế giới tinh thần của Giang Liễu Liễu rất kỳ diệu nên mấy lời này, cậu nghe xong cũng không mấy để tâm.

    Lúc này, nhìn tay của Đoạn Phi Phàm, cậu đột nhiên đồng ý với những lời mà Giang Liễu Liễu đã nói.

    Thực sự là rất đẹp.

    Vui vẻ.

    Miệng ống nước của ký túc xá không khớp với ống nước của máy giặt, Đoạn Phi Phàm phải thêm vào một khớp nối mới coi như là lắp xong đường ống. Anh cứ cắm cúi thao tác dưới cái bệ bê tông. Ánh sáng trong khoảng không gian giữa máy giặt và tường đều bị che khuất nên phải nhờ Giang Khoát lấy điện thoại ra bật đèn lên soi cho anh. Cảm giác này thật giản dị.

    Ba trăm tệ kiếm được không hề thẹn với lòng.

    "Được rồi." Đoạn Phi Phàm giữ nguyên tư thế ngồi xổm lùi về sau hai bước sau đó nhỏm người định đứng thẳng dậy.

    Lúc nghe thấy Giang Khoát kêu "Á!" một tiếng, đầu anh đã đập mạnh vào phía dưới cái bệ bê tông.

    * * * Nhưng thế mà lại không đau.

    Anh lập tức hiểu ra, bèn lùi ra bên ngoài rồi nhìn. Quả nhiên là nhìn thấy mu bàn tay trái của Giang Khoát đã bị bề mặt toàn hạt xi măng gồ ghề bên dưới cái bệ cọ trầy một mảng da nhỏ.

    Nếu như đầu anh mà đập thẳng vào cái bệ thì chắc chắn là u một cục chứ không chạy đâu cho thoát được.

    "Cậu phản ứng nhanh phết đấy chứ." Đoạn Phi Phàm vội mở vòi nước ra: "Rửa chút đi."

    "Tôi biết là cậu sẽ cụng đầu." Giang Khoát nhíu mày thò tay rửa dưới vòi nước: "Thế nên tôi mới để tay sẵn ở đó. Nếu sớm biết đầu cậu cứng như vậy thì tôi để cậu cụng luôn rồi. Đầu cậu với cái bệ đó, còn chưa biết bên nào sẽ vỡ đâu."

    "Cảm ơn." Đoạn Phi Phàm cười: "Nếu biết cậu có lòng thế này thì chắc chắn là tôi đã bò ra rồi."

    "Chủ yếu là cái này cũng quá phiền phức rồi." Giang Khoát nhìn đường ống phía bên dưới: "Tôi cứ cảm thấy có phải là hôm qua lẽ ra không nên đổ xăng đầy bình hay không."

    "Cái này thì dễ nói.." Đoạn Phi Phàm thò tay bắt đầu móc điện thoại.

    Giang Khoát quay người đi ra.

    Chiếc máy giặt này đúng là một công cụ đắc lực giúp kéo gần quan hệ bạn cùng phòng.

    Một đám người vây quanh máy giặt nghiên cứu một lúc. Giặt, vắt, sấy khô, khử khuẩn, cái gì cũng có.

    Lý Tử Duệ lấy ra một cái áo thun của mình, định giặt thử. Đường Lực cảm thấy chỉ một cái thì chắc chắn không được nên lại đóng góp thêm hai cái. Mã Khiếu cũng lấy ra một cái quần với một cái khăn phủ gối.

    "Cậu có đồ cần giặt không?" Lý Tử Duệ hỏi Giang Khoát.

    "Đồ của tôi khách sạn giặt xong hôm qua mới mang về rồi, chỉ có một bộ trên người này thôi." Giang Khoát nói: "Trước tiên cứ giặt thử chỗ này đi."

    Từ lúc ăn tối xong, lòng vòng một lúc mà đã sắp tới giờ kiểm tra giường. Quần áo cuối cùng cũng đã giặt xong, lại còn dùng hết tất cả các chức năng của máy giặt một lượt.

    "Cái này được nha, chẳng phải là không được có quần áo trên dây phơi quần áo hay sao?" Đường Lực nói: "Lần này thì thực sự không có luôn. Cứ thế cho luôn vào tủ. Đây đúng là thần khí giúp phòng mình được đánh giá tốt."

    Đường Lực thế mà vẫn một lòng nghĩ tới đánh giá tốt. Giang Khoát không thể không khen ngợi một câu, thực sự là một cậu bạn tốt vừa nhiệt tình vừa lạc quan.

    Tuy bây giờ Lô Hạo Ba vẫn giữ nguyên bộ mặt nặng nề như cũ nhưng thái độ làm việc của tổ kiểm tra giường đã tốt hơn không ít, không cố ý bới móc nữa rồi. Có điều mấy lần kiểm tra giường gần đây, Giang Khoát vẫn ở phòng 107, mà cậu bạn ở phòng 104 lại đã từ bỏ ý định chuyển phòng. Cuối cùng Lô Hạo Ba vẫn không nuốt trôi được cục tức này.

    Không bới móc vụ này đã là sự nhẫn nại tối đa của anh ta rồi.

    Có điều mấy ngày gần đây, nhiệt độ mỗi ngày đều giảm xuống thấy rõ. Điều hòa trong phòng 107 hoàn toàn không cần dùng tới nữa. Thế nên, tổ kiểm tra giường vừa đi là Giang Khoát quay về phòng 119 luôn. Liên tục mấy ngày như vậy, thế mà lại thấy có đôi chút nhàm chán.

    Bạn cùng phòng đều là người tốt nhưng lại chẳng có chuyện gì để nói với nhau.

    Sang 107 nói mấy câu chặn họng với Đoạn Phi Phàm còn thú vị hơn là nằm ở phòng.

    Đặc biệt là sau khi chuỗi ngày tập quân sự dài dằng dặc được kết thúc bằng buổi biểu diễn báo cáo vào buổi sáng, Giang Khoát sẽ phải đối mặt với một buổi chiều trống trải. Trong một khoảnh khắc, cậu bất chợt cảm thấy hơi trống rỗng.

    May mà Đường Lực đã đưa ra một ý kiến rất hay.

    "Bọn mình đi chợ mua nguyên liệu làm đồ nướng đi." Đường Lực nói: "Tôi đã hỏi kỹ rồi, có chỗ có thể sơ chế giúp, thậm chí còn tẩm ướp sẵn cho luôn."

    "Được!" Giang Khoát vỗ tay một phát, lập tức hưởng ứng ngay.

    Mấy người kiếm vài cái túi đựng đồ, nhét trong người rồi lên đường.

    Lúc đi qua phòng 107 thì thấy cửa đang đóng. Kể từ sau khi không cần mở điều hòa nữa thì phần lớn thời gian Đoạn Phi Phàm sẽ đều để cửa mở, cửa đóng thì hẳn là người không ở trong phòng.

    Chắc là về nhà rồi đi. Buổi chiều trống trải này không về nhà thì làm gì chứ.

    Thế nhưng Giang Khoát vẫn vừa đi vừa tiện tay gõ lên cửa phòng mấy tiếng, biết đâu anh lại ở phòng. Như vậy thì có thể cùng đi mua đồ. Dù sao thì Đoạn Phi Phàm cũng là người ở đây, lại ở gần khu này nên chắc chắn là sẽ quen thuộc với chỗ chợ.

    Đáng tiếc là cửa không mở.

    Lúc này Giang Khoát mới phát hiện ra là mình và Đoạn Phi Phàm vậy mà vẫn chưa thêm bạn tốt với nhau. Cậu cũng không biết số điện thoại của anh. Bây giờ muốn ngay lập tức tìm anh thì cũng không có cách nào liên lạc cả.

    Mọi người ra khỏi cổng trường, quét mã mấy cái xe đạp rồi đi tới chợ theo sự chỉ huy của Đường Lực.

    Khu chợ này không giống với tưởng tượng của Giang Khoát cho lắm. Chợ lớn hơn nhiều, trông cũng khá là sạch sẽ. Các cửa hiệu và quầy hàng bày san sát, thứ cần mua với thứ không cần mua, thứ có biết với thứ không biết, đều có cả.

    Chẳng trách Đường Lực cứ đòi tới đây, hàng hóa xem ra đầy đủ hơn so với siêu thị, lại còn rẻ hơn nữa.

    "Mấy thứ đồ dùng hàng ngày như xô chậu gì đó, bọn tôi đều mua ở đây đấy. Bên ngoài kia có một dãy bán đồ này luôn." Đường Lực nói: "Tôi vẫn chưa đi thăm thú hết trong này đâu."

    ".. Ồ." Giang Khoát thấy hơi không hiểu nổi, dù sao thì đây cũng chỉ là một chợ nông sản thôi mà. "Vậy thì hôm nay cậu có thể thăm thú rồi."

    Chợ có đến mấy cổng. Cổng mà bọn họ đi vào cái cổng bên cạnh khu bán thịt.

    Đây là lần đầu tiên Giang Khoát vào chợ thực phẩm. Đủ các loại thịt tươi hoàn toàn không có bất cứ loại bao gòi nào đột nhiên phơi đầy trước mắt khiến cậu chợt cảm thấy hơi khó chịu.

    Nhưng lại không dám thể hiện ra.

    Trước mặt mấy người bạn cùng phòng đã bắt đầu đứng xem thịt ở quầy này, cậu không thể tỏ vẻ như vậy được..

    Lúc đứng phía sau mấy người kia đợi bọn họ thị sát quầy thịt, Giang Khoát nghe thấy đằng sau có tiếng trẻ con khóc, tiếp đó là tiếng đàn ông: "Chó ở đâu ra thế này!"
     
    Mạnh ThăngLieuDuong thích bài này.
  7. Mia NK Mia

    Bài viết:
    43
    57.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lúc Giang Khoát quay đầu lại thì chỉ thấy một con chó ta màu vàng bị một người đàn ông đá dạt tới bên chân cậu. Con chó vừa cụp đuôi kêu ư ử vừa nhanh chóng chạy vào trong góc.

    Có lẽ là con chó đột nhiên chạy ra dọa cho đứa bé sợ hãi.

    Đứa bé không sao, người đàn ông chửi mấy câu rồi không tiếp tục đuổi đánh nữa mà dẫn đứa bé đi.

    Giang Khoát nhìn con chó đang co rúm trong góc, do dự một chút rồi bước vào cửa hàng tạp hóa ngay bên cạnh.

    Cậu xem một vòng rồi chọn lấy một sợi dây đai buộc hành lý giữa đủ loại dây dợ ở đó.

    Lúc cậu đi ra, con chó đã không còn ở trong góc nữa rồi.

    Cậu bước ra phía lối đi bên cạnh cái góc xem thử thì phát hiện ra con chó ở bên trong lối đi, đang quay đầu nhìn cậu.

    "Cún cún, đừng sợ." Cậu ngồi xuống, chìa tay ra: "Lại đây."

    Con chó quay người lại nhìn cậu.

    "Đến đây nào." Giang Khoát khẽ huýt sáo mấy tiếng: "Tao đưa mày tới chỗ sống tốt hơn."

    "Sao đấy?" Giọng nói của Đường Lực ở phía sau vang lên.

    "Có thịt không? Cho tôi một miếng." Giang Khoát nói: "Tôi phải bắt con chó này."

    "Vẫn chưa thái cơ." Đường Lực đặt cả túi thịt cừu vừa mua xuống trước mặt cậu: "Chó hoang à? Cậu bắt về nuôi ở đâu? Ký túc xá thì không thể nuôi đâu, nuôi con chuột hamster thì có khi còn được."

    "Để ở chỗ Đại Pháo." Giang Khoát nói: "Con chó to thế này, vừa nãy dọa trẻ con sợ, lần sau gặp phải người nóng tính là sẽ bị đánh chết luôn mất."

    Giang Khoát thích chó, chó loại nào cũng thích hết. Điểm này có lẽ là do ba mẹ cậu, hai vợ chồng Giang tổng đều rất thích chó.

    Giang Khoát biết mẹ cậu vẫn luôn quyên góp thức ăn cho chó cho viện cứu trợ gần nhà, lúc không bận bịu lắm, bà thậm chí còn đến viện đó làm công ích quét dọn vệ sinh.

    Thịt cừu vẫn có chút sức hấp dẫn đối với chó. Con chó này lăn lộn ở chợ, có thể thấy là kỳ thực không quá sợ người. Nếu như không phải vừa bị đá một phát thì có khi không cần thịt cừu cũng có thể gọi được nó đến rồi.

    Con chó bước tới trước túi thịt cừu, lúc vừa thò đầu định liếm thì Giang Khoát xách thịt cừu ra khỏi chỗ.

    Con chó ngẩng đầu nhìn cậu, vẻ mặt như hỏi "Có phải là ông có bệnh không đấy?"

    Giang Khoát lấy sợi dây buộc đồ quấn quanh cổ con chó rồi thắt lại thành một nút có thể kéo rút. Con chó hầu như không vùng vẫy.

    "Được rồi." Giang Khoát kéo kéo sợi dây: "Đi thôi, trước tiên đi mua thịt cùng bọn tao, sau đó tao sẽ bảo chú Pháo của mày tới đón mày."

    "Mua ít thịt bò đi." Lý Tử Duệ nói.

    "Mua nhiều một chút." Giang Khoát thích thịt bò. Các loại thịt khác thì cậu không có yêu cầu gì nhiều nhưng đối với thịt bò thì yêu cầu của cậu lại cực kỳ cao. Tuy ở khu chợ thực phẩm này hầu như không có cơ may mua được thịt bò cao cấp nhưng cậu vẫn hy vọng mua được thịt ngon nhất có thể.

    "Vậy đi vào trong tiệm đi." Đường Lực nói: "Có thể thịt ngon hơn ngoài quầy."

    "Được." Giang Khoát gật đầu.

    Mấy người nhìn quanh tìm kiếm, Mã Khiếu chỉ phía trước: "Tôi cảm thấy nhà này cao cấp một chút này."

    Xét thấy cả buổi chiều nay Mã Khiếu chỉ nói có một câu này nên mọi người quyết định làm theo ý kiến của cậu ấy.

    Giang Khoát nhìn vào. Nhà này đúng là lớn hơn một chút, trước cửa cũng rất sạch sẽ, phía trên cửa có ba chữ khá to, Ngưu Tam Đao.

    Giang Khoát đi theo sau mọi người, kéo sợi dây xích chó lại ngắn nhất có thể để con chó đứng sát bên chân cậu.

    Ngay chỗ cửa vào kê một cái bàn rất lớn, thịt bò trên bàn xếp ngay ngắn, phía trên đầu còn treo rất nhiều tảng thịt lớn.

    Xem ra cũng không tệ nhưng để đạt tới yêu cầu của cậu thì vẫn chưa thể.

    "Lấy loại ngon nhé." Giang Khoát đứng đằng sau nhấn mạnh.

    "Mua thịt bò ạ?" Một cô gái trong tiệm đi ra, cầm lấy con dao trên thớt.

    "Bọn em muốn loại ngon." Lý Tử Duệ nói.

    "Tất cả đều rất ngon." Cô gái huơ huơ con dao: "Tiệm chúng tôi không có thịt bò không ngon đâu."

    "Vậy sao?" Giang Khoát nói.

    Cô gái liếc mắt nhìn cậu qua khoảng hở giữa Lý Tử Duệ và Đường Lực: "Lừa cậu làm gì chứ? Trong chợ này, thịt nhà tôi mà nói là số hai thì không ai dám nói là số một đâu."

    "Ngon tới mức nào?" Giang Khoát thử hỏi: "Ngon nhất là loại nào?"

    Mã Khiếu quay lại nhìn cậu, định nói rồi lại thôi.

    Tần suất sử dụng miệng quá thấp, rất dễ bị thế này.

    Cô gái hơi nheo mắt lại: "Ngon nhất không chỉ có một loại, phải xem cậu định làm cái gì, cách làm khác nhau thì sẽ có loại" ngon nhất "khác nhau. Cậu nói mỗi một câu ngon nhất thì làm sao mà tôi giới thiệu cho cậu được?"

    "Tuỳ tiện lấy đi." Giang Khoát ngẫm nghĩ một chút thì cảm thấy chỉ là nướng thôi mà, với tay nghề của mấy tên này thì dù thịt bò có ngon mà làm kiểu đó, lại rắc thêm gia vị thì ăn cũng không ra vị nữa. "

    " Đây là ý gì chứ? "Cô gái có vẻ không vui:" Cậu mua thịt hay là kiếm chuyện vậy? Tự mình cũng không biết mình muốn ăn gì lại còn đứng đây lắm lời với tôi. "

    " Thịt bò Kobe. "Giang Khoát nhìn cô ấy.

    Mấy người đều sửng sốt, cùng quay sang nhìn cậu.

    " Có không? "Giang Khoát hỏi.

    " Đổi chiêu rồi hả? "Cô gái nhìn chằm chằm vào cậu mấy giây rồi đột nhiên vung tay lên. Con dao trong tay chém mạnh xuống, lưỡi dao cắm vào mặt thớt.

    Bang một tiếng.

    Giang Khoát bị dọa cho nhảy dựng lên tại chỗ, suýt nữa thì đạp vào chân con chó, mấy người cùng phòng cũng đều kinh hãi đến mức lùi lại nửa bước.

    Cô gái trợn trừng mắt rồi quay đầu về phía phòng trong hét lên:" Đoạn Phi Phàm! Ra đây! Có người kiếm chuyện! "

    Đoạn Phi Phàm?

    Không đợi Giang Khoát thể hiện phản ứng kinh ngạc với cái tên này thì gian bên trong đã mở, một người mặc quần lửng đi dép tông bước ra.

    Một chân khều lấy cái ghế đặt bên cửa, hét lên một tiếng:" Xin hân hạnh phục vụ! "

    Cùng với tiếng hét này của Đoạn Phi Phàm, không khí bên trong bên ngoài tiệm đều đột nhiên đông cứng lại.

    Bốn người bên ngoài cùng Đoạn Phi Phàm ngơ ngác nhìn nhau, bầu không khí giương cung bạt kiếm lúc này khá là ngượng ngập, không biết nên đi hay nên ở.

    " Gì thế này? "Đoạn Phi Phàm ngạc nhiên nhìn bọn họ.

    " Chạy đến chỗ chúng ta hỏi Đông hỏi Tây, muốn thịt gì thì không nói, muốn làm thế nào không nói, cuối cùng lại còn cho chị một câu. "Đoạn Lăng vừa chỉ vào Giang Khoát, người đứng khuất ở sau cùng nhưng cũng không thể giấu nổi sức hút của bản thân vừa nói thật to:" Thịt bò Kobe! "

    " Cậu đến đây mua thịt bò Kobe ấy hả? "Đoạn Phi Phàm nhìn Giang Khoát qua khoảng hở giữa đầu Đường Lực và Lý Tử Duệ:" Cậu muốn lên trời đấy à? "

    " Đây là tiệm nhà cậu hả?"Đường Lực có chút phấn khích khó hiểu.
     
    LieuDuongMạnh Thăng thích bài này.
  8. Mia NK Mia

    Bài viết:
    43
    58.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "À." Đoạn Phi Phàm nhìn Đường Lực: "Cậu ấy muốn mua thịt bò Kobe nên các cậu dẫn cậu ấy tới chỗ tôi mua đấy à? Nếu tôi mà không quen các cậu thì bây giờ các cậu đang bị tôi cầm gậy đuổi ra cửa sau rồi đấy!"

    "Không phải không phải." Đường Lực nói: "Bọn tôi đến mua thịt bò mà, thứ Năm ăn đồ nướng ấy."

    ".. Vào đi." Đoạn Phi Phàm thở dài.

    "Bạn học của em hả?" Đoạn Lăng hỏi, mắt vẫn còn trợn tròn vì ngạc nhiên.

    "Vâng." Đoạn Phi Phàm gật gật đầu rồi hất cằm về phía Giang Khoát: "Cậu ấy chính là cái tên đã lái xe thể thao tới trường đó."

    "Chính là em sao?" Đoạn Lăng nhìn Giang Khoát: "Chị còn bảo sao lại có người dám lên cơn điên như thế chứ!"

    "Đây là chị họ tôi, Đoạn Lăng." Đoạn Phi Phàm giới thiệu cho mấy người kia: "Để chị ấy chọn thịt cho, lát nữa thím tôi sơ chế giúp nữa là được."

    "Chào chị ạ." Mấy người bước vào trong tiệm, hết sức lễ phép, Lý Tử Duệ thậm chí còn cúi gập cả người.

    Không biết có phải là bị nhát dao kia của Đoạn Lăng dọa sợ không.

    Mấy người phòng 119 đều đã vào trong tiệm, chỉ có Giang Khoát vẫn đứng bất động bên ngoài.

    "Vào đi chứ, còn để ý gì nữa?" Đoạn Phi Phàm bước tới: "Có cần tôi trả thảm đỏ cho cậu không vậy, rồi lại vác cậu vào.. Bôn Bôn?"

    Giang Khoát vì đang dắt chó nên không định vào, kết quả là Đoạn Phi Phàm lại đột nhiên gọi nó bằng một cái tên rõ ràng là trang trọng hơn nhiều so với Đại Hoàng, Tiểu Hoàng hay A Gâu Gâu, cậu sững người: "Chó của cậu hả?"

    Đoạn Phi Phàm không buồn trả lời cậu mà đưa tay vuốt vuốt cổ con chó rồi quay đầu vẫy vẫy tay với Đoạn Lăng: "Không phải là đang xích sao? Sao lại chạy ra ngoài rồi này?"

    Đoạn Lăng vội vàng chạy đến lối đi phía sau xem xét, rồi lại chạy ra, trong tay cầm cái vòng cổ với sợi dây dắt chó: "Chắc là vòng cổ bị lỏng rồi, thấy mắc ở đằng sau kia."

    Nói xong, cô ấy lại cười với Giang Khoát: "Cảm ơn nha, vừa rồi chị hiểu lầm em, đừng để bụng nhé!"

    "Không sao ạ." Giang Khoát cũng cười, lớp trang điểm của Đoạn Lăng rất rõ ràng nhưng vẫn có thể nhìn ra cô ấy trông rất giống Đoạn Phi Phàm, như thể chị em ruột vậy. Giang Khoát cúi đầu nhìn con chó tên Bôn Bôn: "Vừa nãy em nhìn thấy nó ở cổng chợ, dọa trẻ con sợ nên bị người ta đá cho một phát.."

    "Ai đá nó?" Giọng Đoạn Lăng lập tức cao vọt lên.

    Giang Khoát giật nảy mình, va cả vào vai Đoạn Phi Phàm.

    "Này này này, khống chế âm lượng chút đi." Đoạn Phi Phàm kéo kéo tay Đoạn Lăng: "Nói lý chút đi, nó dọa đứa bé kia sợ trước mà."

    "Hầy, phải nhanh lên mới được." Đoạn Lăng cau mày: "Nó mà chạy đi thêm lần nữa thì biết đâu lại không tìm lại được.."

    Đoạn Phi Phàm nhìn sợi dây buộc hàng mà Giang Khoát buộc trên người Bôn Bôn, rồi lại nhìn Giang Khoát: "Cậu định dẫn nó đi hả?"

    "Ừ, tôi tưởng nó là chó hoang cơ." Giang Khoát cúi người xuống, xoa đầu con chó: "Quá đáng thương rồi.."

    "Thì nó là chó hoang mà." Đoạn Phi Phàm nói: "Tạm thời buộc ở sau tiệm thôi, đáng thương phải không?"

    "Hửm?" Giang Khoát ngẩn người: "Ừm."

    "Thảm lắm phải không?" Đoạn Phi Phàm lại nói.

    Giang Khoát cau mày: "Có bệnh đấy à?"

    "Cậu định đưa nó đi đâu?" Đoạn Phi Phàm nói.

    "Tới nhà Đại Pháo thuê." Giang Khoát nói: "Tôi bảo với nó.."

    Không đợi cậu nói xong, Đoạn Phi Phàm đã đeo vòng vào cổ Bôn Bôn sau đó kéo tay Giang Khoát rồi đặt sợi dây buộc vào tay cậu: "Cho cậu đấy."

    Mặc dù Giang Khoát vốn định đưa con chó đi nhưng lúc này Đoạn Phi Phàm lại gửi gắm vậy, cậu ngược lại lại không biết phải nói gì mới được.

    "Đừng lo." Đoạn Phi Phàm nói: "Nếu như Đại Pháo không thích chó ta thì cậu cứ bảo với cậu ấy đây là chó Shiba. Sau này nếu trông nó to quá thì cậu cứ bảo nó là con lai giữa Shiba và Akita."

    Giang Khoát trợn tròn mắt nhìn Đoạn Phi Phàm, một lúc lâu sau mới nói một câu: "Ngài đây đúng là rất biết chém gió đấy."

    Đoạn Lăng giúp bọn họ chọn thịt, phần thái thịt và tẩm ướp còn lại thì giao cho thím.

    Dưới sự dẫn dắt của Đường Lực, mấy người phòng 119 đi "thăm thú" quanh chợ. Giang Khoát thì ở lại trong tiệm đợi Đại Pháo đến đưa Bôn Bôn đi.

    Cậu và Đoạn Phi Phàm mỗi người ngồi trên một cái ghế gỗ nhỏ ở lối đi phía sau cửa hàng.

    Giang Khoát phát hiện ra đây chính là lối đi mà vừa rồi cậu nhìn thấy Bôn Bôn. Xem ra ban nãy người ta định chạy về Ngưu Tam Đao, kết quả là bị mình trói mất.

    "Nếu lúc ấy Đại Pháo không nuôi được nữa." Đoạn Phi Phàm xoa đầu Bôn Bôn: "Thi đừng vứt bỏ cũng đừng tuỳ tiện đem cho người khác, cứ đem nó về chỗ tôi, tôi lại kiếm chỗ khác cho nó."

    "Nó sẽ không làm thế đâu." Giang Khoát nói: "Bằng không tôi cũng sẽ chẳng nghĩ tới việc để nó giúp."

    "Vậy sao?" Đoạn Phi Phàm nhìn cậu: "Hai người cậu quan hệ mật thiết nhỉ?"

    "Tôi biết cậu muốn nói gì." Giang Khoát cười: "Tôi với nó cũng không tính là mật thiết, chỉ là bạn từ nhỏ thôi. Hai đứa tôi cũng không ưa nhau lắm đâu."

    "Tính tình cậu thế này mà lại có thể làm bạn từ nhỏ với một người mà mình không thích sao?" Đoạn Phi Phàm hơi bất ngờ.

    "Bởi vì hai đứa bọn tôi đều chẳng có bạn bè gì." Giang Khoát nói: "Tụ lại với nhau thì ít nhất là còn có bạn."

    Đoạn Phi Phàm không nói gì mà chỉ im lặng nhìn cậu.

    Nếu nói Đại Pháo không có bạn bè gì thì điều này vẫn có thể hiểu được. Đại Pháo có thể không phải là người xấu nhưng cảm giác chính là không thể giao cả chân tâm. Anh không thể xác định được lời cậu ấy nói là thật hay là giả.

    Nhưng nếu nói Giang Khoát không có bạn bè gì..

    "Trước khi tôi ra khỏi nhà đi học Đại học," Giang Khoát nói: "Từ mẫu giáo tới cấp ba đều học trường tư, toàn các nhân tinh với học bá thôi. Môi trường kiểu đó không dễ kết bạn, nhân tinh sẽ cảm thấy bạn đần, học bá cũng sẽ cảm thấy bạn đần."

    Đoạn Phi Phàm cười đến nửa ngày.

    "Vậy thì có thể chuyển sang trường bình thường mà." Anh nói.

    "Ba tôi không đồng ý." Giang Khoát nói.

    "Có hơi thảm nha." Đoạn Phi Phàm nựng cằm Bôn Bôn: "Có phải là anh Giang Khoát của mày có hơi thảm không nào?"

    "Vẫn ổn." Giang Khoát đưa tay sờ cái mũi ươn ướt của Bôn Bôn: "Dù sao thì tôi cũng chẳng có nhu cầu kết bạn thế nên cũng chẳng có cảm giác gì."

    "Đại Pháo cũng là bạn học của cậu hả?" Đoạn Phi Phàm hỏi.

    "Không, nó học trường thường. Tốt nghiệp cấp hai xong là không học nữa rồi." Giang Khoát nói: "Theo ba nó. Ba nó làm về kiến trúc. Nếu có thời gian thì nó sẽ giúp chạy việc ở công trường, khá là tự tại."

    "Ồ." Đoạn Phi Phàm gật đầu.

    "Cửa hàng này là của chú cậu à?" Giang Khoát hỏi.
     
    LieuDuong thích bài này.
  9. Mia NK Mia

    Bài viết:
    43
    59.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Ờ." Đoạn Phi Phàm quay đầu lại nhìn vào trong tiệm: "Tiệm cũ rồi, khu chợ này bao nhiêu tuổi thì cửa tiệm này mở được bấy nhiêu năm."

    "Vẫn tốt lắm. Vừa nãy Mã Khiếu nhìn một cái là thích ngay, còn bảo trông cao cấp nhất chợ." Giang Khoát nói.

    Đoạn Phi Phàm bật cười: "Vừa đúng dịp nghỉ hè thì sửa sang lại đấy, trước đây thì cũng không ổn đâu. Đoạn Lăng chịu không nổi nên bắt chú tôi phải sửa."

    "Cũng dùng dao à?" Giang Khoát hỏi.

    "Vừa nãy bị dọa sợ rồi phải không?" Đoạn Phi Phàm nói: "Chị ấy tưởng các cậu đến kiếm chuyện đấy. Cạnh nhà chúng tôi có một tiệm, vẫn luôn không ưa nhau. Hai hôm trước vừa mới ầm ĩ một trận xong. Hai ngày hôm nay Đoạn Lăng không đi làm mà đến đây gác cửa. Có lẽ chị ấy tưởng bọn họ lại giở mánh gì mới để kiếm chuyện."

    "Bán tí thịt mà cũng cướp chuyện làm ăn à?" Giang Khoát nói: "Cũng có phải là buôn to bán lớn gì đâu mà."

    "Cậu đúng là.." Đoạn Phi Phàm nhìn cậu: "Buôn to bán lớn cũng đâu có ầm ĩ thế này đâu."

    "Cái đó thì chưa chắc đâu." Giang Khoát nói: "Ba tôi buôn to bán lớn phết đấy. Trước đây, lúc cần phải đánh nhau cũng dẫn theo cả đội bảo vệ lái xe nâng kéo bè kéo lũ đi đánh nhau luôn ấy chứ."

    "Được rồi." Đoạn Phi Phàm cười: "Đây coi như là hai chúng ta không hiểu về thế giới của đối phương rồi."

    Lúc đến đón Bôn Bôn, Đại Pháo lái một chiếc Haval.

    "Xe mới à?" Giang Khoát hỏi.

    "Đỡ phải lúc nào đến tìm mày cũng phải gọi taxi, lại còn phải chờ đợi." Đại Pháo nói: "Cái này còn có thể chạy ở công trường nữa đấy."

    "Mày tự mua à?" Giang Khoát hỏi: "Cần tao trả tiền cho mày không?"

    "Không cần, mày đừng bận tâm." Nói xong, Đại Pháo gật đầu chào Đoạn Phi Phàm: "Chính là con.. Con chó cỏ này đúng không?"

    "Chó Shiba." Giang Khoát vội nói.

    Đại Pháo quay đầu nhìn cậu rồi lại cúi người nhìn Bôn Bôn: "Con này mà là Shiba thì phải là chó trưởng thành rồi chứ? Con chó này trông còn chưa được một tuổi mà?"

    "Có thể là do.." Giang Khoát nói: "Lai với với Akita đấy."

    Nghe xong Đại Pháo bật cười: "Mày bịa chuyện vớ vẩn ở đâu ra đấy?"

    "Mày cứ nghe thế là được rồi." Giang Khoát nói: "Tí nữa tao mua đồ ăn cho chó chuồng chó linh tinh gì đó rồi cho người gửi sang chỗ mày, mày nuôi nó nhé, sáng tối dẫn nó ra ngoài đi dạo, nếu có việc không ở nhà thì đưa nó đến chỗ gửi nuôi hộ."

    "Biết rồi." Đại Pháo nhận sợi dây xích từ tay Đoạn Phi Phàm: "Tên nó là gì thế?"

    "Bôn Bôn." Đoạn Phi Phàm nói.

    "Bôn Bôn." Đại Pháo gọi rồi đưa tay ra, Bôn Bôn nhìn cậu ấy, cậu ấy thu tay lại: "Lạnh nhạt ghê nhỉ. Không sao, lát nữa làm cho mày ít đồ ăn rồi dạy mày gọi ba."

    "Bôn Bôn." Đoạn Phi Phàm ngồi xuống, xoa đầu con chó: "Sau này không cần phải lang thang nữa rồi. Ngoan ngoãn nghe lời.. Chú Pháo nha."

    "Yên tâm." Đại Pháo nói: "Tôi đã đồng ý nuôi nó cẩn thận thì nhất định sẽ nuôi nó cẩn thận."

    Đại Pháo cho Bôn Bôn vào thùng xe, Bôn Bôn cứ nhìn Đoạn Phi Phàm qua cửa sổ xe, dùng sức vẫy đuôi.

    Bôn Bôn rất ít khi sủa, có thể là do luôn phải lang thang, không phát ra tiếng nào thì mới dễ sống nên cách duy nhất để thể hiện cảm xúc chính là vẫy đuôi thật mạnh.

    Đại Pháo lên xe, vẫy tay với hai người bọn họ sau đó chiếc xe phóng đi thẳng theo con đường phía trước.

    Cuối cùng chỉ còn thấy một vệt trắng mờ mờ ở chỗ cửa sổ sau xe.

    Giang Khoát nhìn đồng hồ, không biết bọn Đường Lực đã đi thăn thú chợ đủ chưa.

    "Tôi.." Cậu quay đầu lại thì thấy Đoạn Phi Phàm vẫn đang nhìn về phía chiếc xe đã chạy đi.

    Cậu có đôi chút bất ngờ khi phát hiện ra trên mi mắt Đoạn Phi Phàm ngân ngấn nước.

    "Khóc đấy à?" Giang Khoát hỏi, tay lần tìm trong túi rồi lấy khăn giấy đưa đến tay anh.

    "Ờ, không nhìn ra sao?" Đoạn Phi Phàm rút một tờ giấy lau nước mắt: "Tôi cũng đâu có dùng tay che lại đâu mà."

    "Cậu khiến cho tí cảm xúc cảm động của tôi đối với cậu mất sạch rồi đấy." Giang Khoát nói.

    "Lúc đến chợ nó vẫn là một con chó con cơ." Đoạn Phi Phàm khẽ cười: "Ngày ngày cùng tôi chạy bộ."

    "Nếu cậu nhớ nó thì cứ bảo Đại Pháo mang nó sang, hoặc là đến đó thăm nó cũng được, cũng không xa lắm đâu." Giang Khoát mở điện thoại xem địa chỉ Đại Pháo gửi tới trước đó: "Ngay bên khu chung cư Long Hoa Viên thôi, cơ phải là rất gần không?"

    "Đúng là rất gần.." Đoạn Phi Phàm nói: "Cậu ấy là thư đồng của cậu đấy à? Thuê nhà cũng phải thuê ngay cạnh trường cậu."

    "Tám phần là do ba tôi sắp xếp đấy." Giang Khoát cau mày: "Chiếc xe vừa rồi có lẽ cũng là ba tôi mua cho. Bây giờ nó nói chuyện như người đa nhân cách ấy. Có lúc thì giống Đại Pháo, có lúc lại giống ba tôi."

    "Ba cậu không yên tâm đến thế à?" Đoạn Phi Phàm quay người chầm chậm đi về: "Con gái có thể một mình chạy khắp thế gian, con trai thì đi Đại học cũng phải cho người đi cùng."

    "Con gái ông ấy chính là kiểu mà tôi đã nói, là sự kết hợp của nhân tinh và học bá trong số những bạn học của tôi:" Giang Khoát nói: "Hơn nữa, ba tôi cũng không dám quản.."

    Đoạn Phi Phàm quay sang nhưng Giang Khoát không nói tiếp nữa.

    "Ba cậu có quản cậu không?" Giang Khoát đổi đề tài.

    "Ông ấy không quản được." Đoạn Phi Phàm nói.

    Giang Khoát quay sang nhìn anh nhưng anh cũng không nói gì thêm.

    Xét về mặt phối hợp nói chuyện nửa chừng thì hai người bọn họ phối hợp đến là hoàn hảo.

    Thịt bò của Ngưu Tam Đao thực sự là không tệ, Đoạn Lăng không hề khoác lác.

    Tuy không đạt được yêu cầu quá đáng của Giang Khoát nhưng cũng coi như không tệ rồi.

    Ngoài việc tẩm ướp toàn bộ chỗ thịt, thím của Đoạn Phi Phàm còn giúp bọn họ nướng chín luôn một ít rồi cho vào hộp.

    Đám người ăn đến mức hết lời khen ngon.

    "Cái này là để làm mẫu cho bọn mình." Lý Tử Duệ nói: "Cứ nướng tới mức độ này là được."

    "Nhưng mức độ này là mức độ nào?" Đường Lực hỏi.

    Mấy người đều im lặng cả.

    Giang Khoát nhìn Đoạn Phi Phàm: "Chắc là cậu biết nhỉ?"

    "Để tôi nướng." Đoạn Phi Phàm thở dài.

    Phòng 119 mua thịt rồi, bọn Đinh Triết mang đến một đống đồ ăn vặt và đồ uống, lại còn vác hai thùng bia đến.

    Sân nướng thịt không chỉ có nhóm người bọn họ mà lúc cả bọn đến nơi đã có ba bốn nhóm đang làm công tác chuẩn bị rồi. Tất cả đều là inh nhật.

    "Mau!" Đường Lực vừa bận rộn xếp đồ trên tay xuống, vừa chỉ đạo mọi người: "Tất cả vận động đi nào, chúng ta không thể tụt lại phía sau được."

    "Cái gì tụt lại phía sau?" Giang Khoát ngồi dựa vào băng ghế bên cạnh, chân gác lên cái hộp giấy lớn mà bọn họ đựng than nướng thịt.

    "Tốc độ ăn." Đường Lực nói.
     
    LieuDuong thích bài này.
  10. Mia NK Mia

    Bài viết:
    43
    60.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Không hổ là thanh niên tốt sau khi gây hấn với Lô Hạo Ba mà vẫn nghĩ đến việc được đánh giá tốt lúc kiểm tra giường.

    Thế nhưng Giang Khoát vẫn ngồi bất động, cậu là thọ tinh, và chủ yếu là cậu cũng chẳng biết nên làm gì.

    Cũng may là chỉ có mỗi một mình cậu rảnh rỗi như vậy còn mọi người thì rất nhanh chóng nhóm lửa sau đó bày sẵn từng khay thịt ra.

    "Hôm nay quá đã." Đinh Triết bận rộn xiên thịt vào que.

    "Ăn sống được không?" Lý Tử Duệ ngồi xổm bên cạnh giúp một tay: "Tôi cảm thấy ăn được đấy."

    "Thịt bò thì được." Giọng Đoạn Phi Phàm vang lên phía trên đỉnh đầu Giang Khoát.

    Ngay lập tức có bốn năm bàn tay cùng lúc thò vào khay thịt bò.

    Giang Khoát ngẩng đầu lên: "Cậu không làm à?"

    "Cả buổi tối nay tôi sẽ ở đây nướng thịt xiên, tôi là hy vọng duy nhất để các cậu ăn được thịt nướng ngon đấy." Đoạn Phi Phàm cúi xuống nhìn Giang Khoát: "Cậu không gọi Đại Pháo à?"

    "Không gọi." Giang Khoát tiếp tục nhìn mấy người đang bận rộn: "Tôi không hay tổ chức sinh nhật, trừ chúc thọ người già ra thôi. Nhà tôi cũng không hay tổ chức sinh nhật."

    "Có thể là do thường ngày đã thoải mái rồi." Đoạn Phi Phàm nói: "Trẻ con bình thường đều mong đến sinh nhật, những thứ mà thường ngày muốn có thì Tết và sinh nhật chính là những dịp nhiều khả năng có được nhất."

    "Sinh nhật cậu là khi nào thế?" Giang Khoát hỏi.

    "Tháng 3." Đoạn Phi Phàm nói.

    "Ngày mấy?" Giang Khoát lấy điện thoại ra.

    "17." Đoạn Phi Phàm nói.

    Giang Khoát ghi lại ngày sinh nhật của Đoạn Phi Phàm vào phần ghi nhớ.

    Nhắc nhở sinh nhật trong điện thoại của cậu không nhiều. Ngoài của người nhà ra thì cũng chỉ có Đại Pháo với mấy người bạn nhưng không phải là bạn mà thường ngày hay lăn lê cùng nhau thôi. Đoạn Phi Phàm là người bạn học đầu tiên mà cậu ghi nhớ ngày sinh nhật.

    "Được rồi được rồi!" Đổng Côn xoa xoa tay, hăm hở muốn thử luôn: "Khay nướng đâu? Để lên để lên.. Tao để lên trên nhá?"

    "Để đi để đi để đi." Lưu Bàn vơ lấy một nắm que thịt đã xiên: "Muốn quét gia vị gì thì tự quét hử?"

    "Để đấy tao làm!" Đoạn Phi Phàm hét lên một tiếng.

    "Ôi đệt!" Giang Khoát bị tiếng hét từ trên đỉnh đầu này dọa cho giật bắn mình, đứng bật dậy.

    Đoạn Phi Phàm nhìn cậu, vừa cười thích chí vừa đi tới chỗ bếp nướng thịt: "Sao lúc nào cậu cũng như này vậy?"

    "Cậu nhỏ tiếng một chút thì không phải là tôi đã không thế à?" Giang Khoát cũng bước tới theo.

    "Để tôi." Đoạn Phi Phàm đẩy mấy người kia ra rồi ngồi xuống: "Mấy cậu chờ ăn là được rồi, đừng có làm hỏng gia vị bí truyền của thím tôi."

    "Thọ tinh ngồi đâu thế?" Đường Lực hỏi.

    "Tôi ngồi đây luôn đi." Giang Khoát ngồi xuống bên cạnh Đoạn Phi Phàm, cậu muốn ngồi bên cạnh đầu bếp.

    "Nào, lấy hết bia ra đây." Lý Tử Duệ lấy bia ở bên cạnh ra chia cho mọi người: "Trước tiên chúc thọ cho thọ tinh nào."

    "Woa." Lý Tử Duệ nhận một lon bia nhìn nhìn: "Mua loại cao cấp thế?"

    "Phi Phàm mua đấy." Tôn Quý nói: "Thọ tinh kén ăn mà, sợ bia thường thì cậu ấy uống không quen."

    "Cảm ơn." Giang Khoát cười, nhận lấy lon bia.

    Có lẽ là vừa mới mua tới nên sờ lon bia vẫn còn rất lạnh tay.

    Sợ lúc mang đến bia đã bị lắc nhiều sẽ trào bọt nên cậu hạ tay cầm lon bia xuống phía dưới bếp nướng, ngón tay móc vào cái khoen rồi kéo một cái, bật mở lon bia ra.

    Không có bọt trào ra, lúc này cậu mới cầm lon bia lên.

    Lúc quay đầu lại, cậu phát hiện ra Đoạn Phi Phàm đang nhìn tay cậu.

    "Đây cũng coi là kỹ năng không có tác dụng gì nên học được rất nhanh phải không?" Đoạn Phi Phàm hỏi.

    "Ừ." Giang Khoát gật đầu.

    "Giang Khoát." Đường Lực giơ lon bia lên: "Sinh nhật vui vẻ, hy vọng trong cuộc sống mới cậu thuận buồm xuôi gió."

    "Cảm ơn!" Giang Khoát nói.

    "Sinh nhật vui vẻ.." Mọi người cùng hét lên theo.

    "Bắt đầu nướng thôi!" Lý Tử Duệ nói.

    Đoạn Phi Phàm vơ một nắm xiên thịt đặt lên vỉ nướng. Mọi người phát ra một trận hò reo vui vẻ.

    Lửa than rất đượm, vỉ nướng mới lật một lần mà đã thấy mùi thơm nức mũi, Đoạn Phi Phàm nhanh chóng quét dầu ăn, rắc gia vị.

    "Được rồi." Anh mở vỉ nướng ra.

    Không đợi Giang Khoát kịp nhìn rõ, một rừng cánh tay đã xông tới. Chỉ trong chốc lát, trên vỉ chỉ còn lại một ít vụn thịt.

    Có chút nhường nhịn tối thiểu nào đối với thọ tinh không vậy!

    "Cho cậu." Đoạn Phi Phàm đặt hai xiên thịt lên chiếc đĩa trước mặt Giang Khoát.

    Giang Khoát ngẩn người, lại nhìn sang phía Đoạn Phi Phàm, cũng có hai xiên.

    "Động tác của cậu nhanh phết đấy chứ nhỉ?" Giang Khoát cầm một xiên thịt lên cắn một miếng, thực sự rất ngon, mùi vị giống hệt với chỗ thịt mà thím nướng lúc trước.

    "Động tác không nhanh thì đã chết đói rồi." Đoạn Phi Phàm tiếp tục xếp thịt lên vỉ: "Không phải là vẫn còn một cái vỉ nữa sao? Cho cả lên đây đi."

    "Cái đó không kẹp được." Lý Tử Duệ nói.

    "Không sao, đảo xiên thịt tí là được." Đoạn Phi Phàm nói: "Một vỉ không đủ với các cậu."

    Lợi ích của việc ngồi cạnh đầu bếp được thể hiện vô cùng rõ ràng trong tình huống này.

    Liên tiếp ba lượt Giang Khoát đều không cướp được, đều phải trông cậy vào đầu bếp cho ăn.

    Lượt thứ tư, sức mạnh điên cuồng của mọi người đã dịu đi một chút nên cuối cùng cậu mới lấy được hai xiên thịt cừu.

    "Gia vị tẩm ướp này," Giang Khoát hạ giọng hỏi Đoạn Phi Phàm: "Là thím cậu tự làm à?"

    "Ừ." Đoạn Phi Phàm gật đầu: "Có phải là rất ngon không?"

    "Thơm hơn thịt mà dì giúp việc nhà tôi ướp." Giang Khoát vừa ăn vừa nói: "Bình thường dì ấy làm thức ăn đều rất ngon, chỉ có nướng thịt là luôn không vừa miệng cho lắm."

    "Khi nào cậu về nhà, tôi sẽ mang cho cậu mấy lọ." Đoạn Phi Phàm nói: "Trong tiệm có sẵn."

    "Trong tiệm còn bán cả gia vị tẩm ướp à?" Giang Khoát hỏi.

    "Ừ." Đoạn Phi Phàm cười cười: "25 tệ một lọ nhỏ."

    "Tôi muốn 10 lọ." Giang Khoát nhẩm tính. "11 lọ đi."

    Đoạn Phi Phàm cười đến nỗi suýt chút nữa thì sặc: "Cậu có thể mặc cả, 10 lọ 250 tệ nghe không thuận tai."

    "Lý do này có thể lấy ra để mặc cả sao?" Giang Khoát uống một ngụm bia.

    "Sao lại không thể?" Đoạn Phi Phàm nói.

    "10 lọ 250 tệ nghe không thuận tai." Giang Khoát nói: "Một trăm đi."

    Đoạn Phi Phàm quay sang nhìn cậu: "Cậu nói lại lần nữa xem?"

    "Một trăm." Giang Khoát nói.

    "Ra chợ cậu đừng có mà mặc cả với người ta kiểu này đấy nhá. Đây cả một lọ mới có 25 đồng mà cậu lại đòi giảm giá quá nửa. Nếu cậu mà mặc cả như thế trong tiệm của chú tôi ấy." Đoạn Phi Phàm nói rất chân thành: "Thì cậu sẽ bị đập đấy. Đoạn Lăng có thể đánh cậu chạy từ cửa Nam sang cửa Bắc luôn."
     
    LieuDuong thích bài này.
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...