Xuyên Không Phượng Hoàng Kiếp - Thập Nhị Liên Hoa

Thảo luận trong 'Hoàn Thành' bắt đầu bởi Hắc Liên, 20 Tháng mười hai 2018.

  1. Hắc Liên

    Bài viết:
    566
    Chương 150: Một Đời Một Kiếp Một Đôi Người

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tiểu bạch hồ ti hí mắt, nằm hưởng thụ bên cạnh Tống Thanh Liên.

    Tống Thanh Liên đưa tay vuốt ve bộ lông trắng mềm mại, tiểu bạch hồ bỗng giật nảy mình, nhanh chân biến mất dạng. Tống Thanh Liên dở khóc dở cười, liếc mắt nhìn xuyên qua tấm màn che.

    Như một cơn gió, nhanh chóng ập đến, Ngọc Lưu Ly đã ôm gọn người ngọc, ép sát nàng vào lồng ngực vững chắc.

    "Đã tiếp đón xong đoàn sứ thần?" Tống Thanh Liên mấy ngày qua đã khá quen thuộc với cách xuất hiện của người này, chỉ cần Ngọc Lưu Ly này xuất hiện là tiểu bạch hồ nhanh chóng lủi đi. Thật đáng thương cho tiểu bạch hồ bé bỏng.

    Ngọc Lưu Ly ghì chặt người ngọc, hít nhẹ mùi hương thoang thoảng tươi mát tỏa ra từ ôn hương nhuyễn ngọc.

    "Bọn hắn đang trên đường quay trở về"

    "Nhanh như vậy, bọn hắn người ngựa mỏi mệt, còn sức để quay về?"

    Đi trong đêm, về trong ngày, Mộ Dung Cẩn Duệ cùng Ninh Thái Thuần kia chắc hẳn đã bị Ngọc Lưu Ly này bắt ép phải nhanh chóng quay về, việc nàng chạm mặt phải Mộ Dung Cẩn Duệ ắt hẳn đã đến tai Ngọc Lưu Ly. Thật quá mang thù.

    Tống Thanh Liên cố sức đẩy ra lồng ngực, nàng ghắt gỏng: "Nơi này là khuê phòng của nữ tử"

    "Thì sao?" Ngọc Lưu Ly vòng tay ôm Tống Thanh Liên càng chặt hơn, cúi đầu in lên cái trán trơn bóng một dấu hôn.

    "Này! Nam nữ.." Tống Thanh Liên trợn mắt nhìn gương mặt phóng đại kề sát, hơi thở nam tính phả ra len lõi hòa cùng bầu không khí ám muội.

    Ngọc Lưu Ly ngậm lấy đôi môi mềm mại, liếm láp, đưa vào đầu lưỡi mở ra hàm răng đang cố cắn chặt lại của người ngọc.

    Tống Thanh Liên trợn mắt, mở ra hàm răng trắng bóng.

    Phập!

    "Nương tử.." Ngọc Lưu Ly oán hờn, đưa tay lâu đi vết máu trên vành môi.

    "Là hoàng đế một nước há không hiểu phép tắc, lễ nghĩa, ta và ngươi là hai người khác biệt, nữ tử còn chưa xuất giá không thể..", khốn kiếp, tên này thật không biết sợ, muốn phải ăn phải lưỡi dập sao? Tống Thanh Liên thầm chửi.

    Một mùi máu tanh nồng xông thẳng vào mũi, Tống Thanh Liên giờ đây như một miếng thịt béo bỡ để mặc sức Ngọc Lưu Ly gậm nhấm.

    Không cưỡng lại được sức mạnh nam tính cùng diện mạo quá mức tuấn mỹ của Ngọc Lưu Ly, Tống Thanh Liên ỉu xìu mặc cho Ngọc Lưu Ly làm loạn. Hai chiếc lưỡi dây dưa quấn quýt không ngừng, đến khi không còn dưỡng khí để thở, Ngọc Lưu Ly hài lòng buông ra cánh môi đang sưng đỏ của Tống Thanh Liên.

    "Nàng từ khi nào lằng nhằng đến vậy? Nàng trước sau gì cũng là nương tử của ta, là hoàng hậu của Đông Minh. Cái gì nam nữ khác biệt? Nói cho nàng biết, từ hôm này nàng chính thức trở thành người của Ngọc Lưu Ly ta" Ngọc Lưu Ly bá đạo tuyên bố.

    Tống Thanh Liên ngồi bật dậy, vòng tay ôm lấy ngực, nuốt xuống nước bọt khó khăn nói: "Chớ làm loạn, trước tiên.. trước tiên phải thành thân." Đại hôn của Hoàng đế không thể tổ chức qua loa, Tống Thanh Liên nàng đến lúc đó sẽ tìm cách chống chế Ngọc Lưu Ly này, hiện tại chỉ có thể như vậy?

    "Ha.. ha.." Ngọc Lưu Ly nhìn bộ dạng ấp úng của Tống Thanh Liên, không khỏi vui sướng bật cười, đợi ngày đại hôn? Biết đâu đến ngày đại hôn, công lực của nàng sẽ phục hồi, đến lúc đó cho dù đại hôn có thành nhưng liệu có thể động phòng hoa chúc? Ngày hôm nay lại xuất hiện thêm một Mộ Dung Cẩn Duệ, liệu ngày sau sẽ không tới thêm mấy kẻ khác? Hơn nữa sắp tới Mộ Dung Phúc Cảnh cùng Hạ Trường Thánh sẽ đến Đông Minh. Hai kẻ này lại chăm chăm muốn cướp đi nàng từ tay hắn. Ngọc Lưu Ly ha ha cười càng âm hiểm.

    "Đại hôn tất nhiên sẽ có, nhưng mà ta đây lại không chờ đợi được đến ngày đó." Ngọc Lưu Ly chòm người kề sát mặt Tống Thanh Liên, nhanh tay cởi bỏ lớp y phục mỏng manh trên người, lộ ra vùng ngực săn chắc.

    Tống Thanh Liên nhìn mảng ngực rộng lớn cùng màu da đồng khỏe khoắn, ừng ực nuốt nước bọt. Nàng cố gắng giữ bình tĩnh khi nhìn vào gương mặt quá mức yêu nghiệt của Ngọc Lưu Ly.

    "Anna, người yêu lý tưởng của cậu là kiểu người như thế nào?"

    "Không phải mẫu người như cậu"

    Triệu Huyền ão não, gãi đầu: "Người yêu mà Triệu Huyền tớ nhắm đến cũng không phải là cậu, nói cho tớ biết mẫu người lý tưởng của cậu, biết đâu trong số đám bạn của tớ sẽ có đấy".

    "Trước tiên phải là một mỹ nam tử, phải là người có đủ quyền lực để bảo vệ cho tớ."

    Triệu Huyền gãi đầu suy nghĩ: "Vừa có tiền lại có quyền, còn là một đại mỹ nam. Chắc tớ phải bay ra khỏi trái đất để tìm kiếm mang về một kẻ thập toàn thập mỹ cho cậu"

    "Thập toàn thập mỹ.." Tống Thanh Liên lẩm nhẩm.

    "Nương tử đang nói đến vi phu? Vi phu còn trên cả thập toàn thập mỹ" Ngọc Lưu Ly bắt đầu tự kỷ, đôi tay không an phận rút ra sợi dây, kéo xuống vạt áo.

    Tống Thanh Liên còn đang hồi tưởng lại lời nói của Triệu Huyền, hiện tại chẳng phải có sẵn một người được xem như thập toàn thập mỹ ở đây rồi hay sao?

    Tống Thanh Liên cảm giác trống trống, nhìn xuống chỉ thấy mỗi cái yếm đỏ còn sót trên người.

    "Ngọc Lưu Ly.."

    "Vi phu ở đây"

    "Thanh Mạch.." Tống Thanh Liên lại hô lên.

    "Hắn đã hồi cung thay vi phu".

    "Thiết Ngôn.." Tống Thanh Liên lại hô lên.

    "Hắn không phải đối thủ của Đường Tam" Ngọc Lưu Ly chống tay đỡ đầu nói.

    "Ngọc Lưu Ly, tên hỗn đản này!" Tống Thanh Liên gầm lên.

    "Nương tử, động phòng được chưa?" Ngọc Lưu Ly nắm lấy bàn tay ngọc kéo người ngọc nằm lại vào lòng.

    "Ta kiếp này không cùng chung trượng phu cùng kẻ khác" Tống Thanh Liên tuyên bố.

    "Ta chỉ có mỗi mình nàng, một đời một kiếp một đôi người"
     
    Khả DiNguyennguyen219121 thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 27 Tháng hai 2019
  2. Hắc Liên

    Bài viết:
    566
    Chương 151

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Khả DiNguyennguyen219121 thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 14 Tháng bảy 2023
  3. Hắc Liên

    Bài viết:
    566
    Chương 152: Bạch Thanh Phong

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hắc bạch hai người phi thân lướt nhanh trên quan lộ. Đuổi theo phía sau là một hắc y nam tử khác.

    "Thối lão đầu, ta xem lần này ngươi còn có thể chạy thoát?" Hắc y lão nhân ở phía sau hô hoán, cấp tốc đuổi theo bạch y lão nhân phía trước.

    "Hắc lão đầu nhà ngươi thật thiếu quản giáo, ta đây không rãnh cùng ngươi đôi co" Bạch lão nhân phía trước phi thân lướt đi ngày càng nhanh.

    "Bạch Thế Thông! Ngươi còn nợ ta hai hủ linh chi trăm năm, đến ngày hôm nay vị chi hai mươi hủ. Nếu ngươi còn không mau trả hết, ta đây lên Thanh Sơn đòi lý lẽ".

    "Hắc Nhan! Ngươi là phường trộm cướp hay sao? Thanh Sơn ta còn chưa có đến hai mươi hủ linh chi đâu?"

    "Bạch Thế Thông, ngươi càng nhiều tuổi càng muốn làm láo phải không? Nợ rượu của ta còn không muốn trả, ta phi!"

    "Bạch tiền bối, sư phụ, chậm chậm thôi, đệ tử theo không kịp à" Hắc y nam tử nhễ nhãi đuổi theo phía sau, với gọi tới.

    "Haha, Hắc Nhan nhà ngươi lại thu đệ tử kém cỏi đến vậy, ta xem hắn sắp không chịu được nữa rồi" Bạch Thế Thông ngừng bước dừng lại, nghiêng đầu nhìn về phía Thôi Khúc ở đằng sau, lão lắc đầu chép miệng: "Thật quá tệ"

    Hắc Nhan một bộ dạng giận dữ, chỉ tay hướng Bạch Thế Thông, miệng phun ra một tràng, nước bọt bay tung tóe: "Nếu đệ tử ta được ăn linh chi Thanh Sơn, được uống đan dược hỗ trợ, thử nói xem hắn sao có thể thua kém đệ tử Thanh Sơn các ngươi? Ta nói cho ngươi biết, Hắc nhan ta sẽ có một ngày tìm ra nơi cất giấu nguồn nước thần thánh của Thanh Sơn ngươi, đến lúc ấy ta sẽ dùng toàn bộ đi nấu rượu, hừ!"

    Bạch Thế Thông co giật khóe miệng, Hắc Nhan này vậy mà dọa sẽ cướp đi thánh thủy của Thanh Sơn? Lại còn đem đi nấu rượu? Thánh thủy chỉ có trưởng môn Thanh Sơn mới biết được nơi cất giấu. Ngay cả Bạch Thế Thông hắn cũng không biết đâu!

    "Thánh thủy của Thanh Sơn ta ngươi lại có thể cướp được sao? Mỗi một giọt thánh thủy quý giá vô cùng, ngàn vàng cũng khó cầu. Người trong thiên hạ thèm thánh thủy của Thanh Sơn ta đến nhỏ cả giãi, ngươi lại muốn đem đi nấu rượu?"

    "Hừ! Ta già rồi không cần phải giữ dung, không đem đi nấu rượu thì còn làm gì? Nói cho ngươi biết, hôm nay không trả nợ, đừng hòng rời đi." Hắc Nhan hừ lạnh, có được Thánh thủy là ngon lắm sao?

    "Ngươi xem, trên người ta có vật gì cần cứ lấy, hiện tại bạc không có, linh chi càng không?" Bạch Thế Thông ngồi xuống tảng đá ven đường, kê cao đầu gối, phe phẩy.

    "Ngươi! Được lắm, vậy đừng trách ta mặc dày bám riết lấy ngươi" Hắc Nhan lại ngồi xuống một tảng đá khác bên cạnh, mở miệng hô gọi: "Đệ tử, tới đấm lưng cho vi sư. Haiz! Đi cả ngày thân thể mệt nhọc!"

    Thôi Khúc thở hồng hộc chạy đến, tuy mệt rã người cũng phải ra sức đấm lưng.

    "Ta nói, có đệ tử bên cạnh thật tốt, dù Hắc Nhan ta chỉ có một đệ tử nhưng đã thấy đủ, còn ai đó đệ tử xếp thành hàng nhưng đi tới đâu cũng phải tự mình ra sức à!" Hắc Nhan cười nói hướng mắt khiêu khích Bạch Thế Thông.

    Bạch Thế Thông, trong lòng tức tối, nếu biết Hắc Nhan này đã thu đồ đệ thì Bạch Thế Thông hắn đã sớm mang theo Bạch Phủ Ngạn đi cùng.

    "Đệ tử của ta ấy à, không nhất thiết phải theo cạnh bên, khi Bạch Thế Thông ta cần hắn sẽ nhanh chóng có mặt, không như ngươi chỉ có một đệ tử cũng dám mang đi khoe" Bạch Thế Thông mạnh miệng nói. Nếu không sẽ bị Hắc Nhan này khoe mẽ không dứt.

    "Đệ tử của ngươi khi cần sẽ có mặt? Đâu? Gọi ra cho ta xem thử? Thôi Khúc, lấy nước cho vi sư, vi sư khát khô cả cổ rồi"

    "Vâng sư phụ" Thôi Khúc dở khóc dở cười với tính nết của hai lão nhân.

    "Hừ! Đệ tử của ta hiện đang thay ta làm ít việc, hắn hiện tại chưa kịp tới nơi"

    Hắc Nhan cầm lên chiếc túi da hớp một ngụm nước, nhìn sang Bạch Thế Thông tiếp tục khiêu khích: "Này Bạch lão đầu, ta nghe nói thính lực của đệ tử Thanh Sơn không kém, ngươi gọi một tiếng hắn sẽ cấp tốc tới ngay, chỉ tiếc vốn chẳng có đệ tử nào theo cùng ngươi. Thật không như Thôi Khúc này, tuy võ công không sánh bằng đệ tử của ngươi nhưng được cái chu đáo, biết quan tâm săn sóc sư phụ, Hắc Nhan ta chỉ cần bấy nhiêu yêu cầu thế thôi. Thôi Khúc này là đệ tử ta vô cùng ưng ý, một hảo ái đồ của ta".

    Bạch Thế Thông càng hậm hực trong lòng, Hắc Nhan này không ngờ lần này lại mang đệ tử ra tranh cao thấp cùng Bạch Thế Thông hắn.

    "Bạch lão đầu, nếu ngươi gọi được đệ tử của ngươi ra đây Hắc Nhan ta không những sẽ xóa nợ cho ngươi mà còn tặng cho ngươi một vò rượu linh chi này đây" Nói rồi Hắc Nhan móc trong người một bình hồ lô lớn bằng bàn tay quơ qua quơ lại trước mặt Bạch Thế Thông.

    "Là do ngươi nói?"

    "Có đệ tử ta làm chứng"

    Nơi đây đã là Thanh Hà trấn, Tống gia trang cách đây không xa, Bạch Thế Thông hắn chi bằng gọi Bạch Thanh Mạch ra vậy.

    "Hừm.. Đệ tử Thanh Sơn đâu?" Bạch Thế Thông hô lớn tiếng.

    Yên lặng, vẫn là yên lặng, không lời đáp cũng không ai xuất hiện.

    "Haha, cười chết ta mất. Thôi Khúc.."

    "Có đệ tử"

    Hắc Nhan lão nhân ôm bụng cười càng lợi hại: "Bạch lão đầu đã nghe thấy chưa? Đệ tử, qua đấm lưng cho vi sư?"

    "Vâng sư phụ"

    "Haha, đồ nhi ngoan"

    Bạch Thế Thông nhìn hai kẻ sư đồ mà hậm hực, "Đệ tử Thanh Sơn rất nhiều, ta không chỉ đích danh bọn chúng, bọn chúng đương nhiên không tới" Bạch Thế Thông ngượng ngùng nói. Trong lòng thầm rủa Bạch Thanh Mạch, nghe nói hắn cũng quay về Thanh Hà trấn, ấy vậy mà không chịu xuất hiện, đợi đấy Bạch Thanh Mạch.

    "Không sao, vẫn có thể thử lại" Hắc Nhan vẻ mặt nói cười càng trêu tức Bạch Thế Thông.

    Bạch Thế Thông đứng bật dậy, cố gắng kiềm nén, lão ngửa đầu lên rống giận: "Đệ tử của Bạch Thế Thông ta.."

    "Sư phụ đang gọi đệ tử?"

    Bạch Thế Thông còn chưa rống hết câu, đã bị lời nói của người mới tới cắt đứt.

    Hắc Nhan cùng Thôi Khúc kinh ngạc trố mắt nhìn người đang bước đến.

    "Ngươi, tiểu tử này ta nhìn rất quen mắt à!" Hắc Nhan bước tới vòng quanh bạch y nhân dò xét.

    "Haha, đệ tử của ta diện mạo hơn hẳn đệ tử của ngươi đi!" Bạch Thế Thông trong lòng lấy làm ngạc nhiên, nhưng một bộ dạng nói cười nhìn bạch y nhân trìu mến.

    "Này Bạch lão đầu, đệ tử này của ngươi tên gọi là gì? Ta cảm thấy rất quen mắt à"

    Bạch Thế Thông nhìn bạch y nhân trước mặt, đằng hắng nói: "Đệ tử, mau nói cho hắn biêt tên của đệ tử đi".

    Bạch y nhân gương mặt tươi cười rạng rỡ, hướng Hắc Nhan lễ phép chấp tay nói: "Vãn bối tên Bạch Thanh Phong, gặp qua tiền bối"

    "Bạch Thanh Phong?" Hắc Nhan cùng Thôi Khúc đồng loạt hô lên.

    "Tiểu tử hóa ra là ngươi, nào nào ngồi xuống đây" Hắc Nhan lôi kéo

    Tống Thanh Phong ngồi lại một bên, không ngừng dò hỏi: "Ta nghe nói đêm hôm đó, tại Từ Vân tự lại xảy ra đại chiến, toàn bộ U Minh giáo bị thanh trừ, Sắc Quỷ cũng tan xương nát thịt. Bạch Thanh Thiên hiện tại nơi nào? Hắn khi đó không nguy hiểm đến tính mạng chứ?"

    Tống Thanh Phong thông qua lời kể của Thiết Ngôn khi đó mà hồi tưởng lại tình hình kể: "Chuyện là thế này.."

    Bạch Thế Thông đứng một bên nhìn một già một trẻ ba la, bạch y thiếu niên này chính là tiểu đệ của Tống Thanh Liên? Thật đúng là một đôi tỷ đệ cực phẩm à! Thanh Long điện của Bạch Thế Thông về sau có thêm một Tống Thanh Phong, khiến Bạch Thế Thông đau đầu không ít, nhiều năm về sau hắn vô cùng hối hận vì cái tội thi đua cùng Hắc Nhan.

    Thanh Long điện chuẩn bị đón một ôn thần, khiến toàn điện gà bay chó sủa cùng tiếng gào thét điên cuồng của Bạch Thế Thông.
     
    Khả Di thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 27 Tháng hai 2019
  4. Hắc Liên

    Bài viết:
    566
    Chương 153: Phượng Hoàng Kiếp (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bóng hình nữ tử in lên mặt nước không chút gợn sóng. Bạch y nữ tử nhíu mày, nhìn dấu hôn ngân nổi trội hằng trên chiếc cổ trắng nõn, nàng vội kéo lên áo choàng che khuất đi dấu hôn còn ửng đỏ, trong lòng thầm mắng Ngọc Lưu Ly. Sáng ra đã không thấy người nằm cạnh bên, Tống Thanh Liên mang tâm trạng buồn bực, một đường dạo quanh trang viên.

    Trần Lâm Ngọc từ đằng xa nhìn nhi nữ buồn bực vẫy nước bên hồ, vội vàng đi tới.

    "Liên nhi, đang phiền muộn điều gì chăng?"

    Tống Thanh Liên ngẩng đầu nhìn nữ nhân xinh đẹp, mỉm cười lên tiếng: "Mẫu thân"

    Trần Lâm Ngọc bước đến ngồi cạnh bên nhi nữ, đưa tay vuốt ve mái tóc dài xuông mượt, ánh mắt tràn ngập yêu thương.

    "Tối hôm qua hoàng thượng đã qua đêm chỗ con?"

    Tống Thanh Liên giật mình, ngượng ngùng cúi đầu. Chẳng phải Ngọc Lưu Ly kia lúc đến cũng như đi đều không một tiếng động sao? Mẫu thân nàng biết nghĩa là tại Tống gia còn có người nào không biết?

    Nhìn bộ dạng ngượng ngùng đỏ mặt của nhi nữ, Trần Lâm Ngọc nở nụ cười càng tươi nói: "Không việc gì phải xấu hổ, các cô nương cùng tuổi của con đều đã làm nương của người ta, con xem con tuy bộ dạng mới chỉ mười sáu nhưng số tuổi cũng không còn nhỏ, nếu không phải trên vai ghánh nhiều trọng trách ắt hẳn cũng đã gả cho người từ lâu. Tình cảm mà Hoàng thượng giành cho con tất cả chúng ta điều thấy rõ. Haiz! Nhi nữ vốn là áo bông của phụ mẫu, ta đây vẫn là không nỡ gả con đi"

    "Mẫu thân, con còn chưa tẫn hiếu với phụ mẫu sao nở gả đi, mọi việc từ từ hẵng tính"

    Trần Lâm Ngọc nắm lấy bàn tay của nhi nữ vỗ về nói: "Con mới năm tuổi đầu đã rời nhà đi, một lần đi là biền biệt suốt mười ba năm, một nhà năm người chúng ta đoàn tụ không được bao lâu thì con bỗng gặp bất trắc, ba năm ròng rã lòng ta không lúc nào yên, con chính là máu mủ của ta sao ta nở để con rời xa", Trần Lâm Ngọc sụt sùi lau nước mắt.

    "Mẫu thân, từ nay con sẽ không để người phải lo lắng thêm nữa, chẳng phải hiện tại cả nhà chúng ta đang ở cùng nhau đó sao? Chuyện không vui cứ để cho nó qua đi, không cần phải đau buồn nhắc lại."

    Tống Thanh Liên tựa đầu lên vai Trần Lâm Ngọc, nhắm mắt tận hưởng cảm giác ấm áp. Thứ tình cảm này lần đầu nàng biết đến, đó chính là tình yêu thương.

    Trần Lâm Ngọc yêu thương nhìn nhi nữ, như thế này cũng tốt, mất đi trí nhớ rồi sẽ không cần phải bận tâm đến chuyện của quốc gia, chuyện của thiên hạ. Hiện tại có thể sống một cuộc sống bình thường như bao nữ tử khác.

    Tống Thanh Dương đứng từ xa nhìn hai người đang tựa đầu bên hồ, gương mặt không lộ rõ cảm xúc.

    "Phụ thân, Liên nhi như thế này cũng là một chuyện tốt" Tống Thanh Minh đứng bên cạnh lên tiếng.

    "Vẫn là không thể tránh được, kiếp nạn vẫn chưa dừng lại" Tống Thanh Dương thở dài nói.

    Tống Thanh Minh khó hiểu hỏi: "Phụ thân, lời của người có ý gì? Lẽ nào muội muội.."

    "Haiz! Chuyện gì đến cũng sẽ đến, vận mệnh là không thể thay đổi." Tống Thanh Dương thở dài nói tiếp:

    "Có một loài vật mỗi khi bị thương nặng hay lúc già yếu nó sẽ tự thiêu chính mình bên trong ngọn lửa bất tử, ngọn lửa này phát ra từ chính thân thể của nó. Đến khi ngọn lửa lụi tàn cũng chính là lúc loài vật này lại tái sinh một lần nữa"

    "Phụ thân, người đang nói đến thần thú bất tử sao?" Tống Thanh Minh khó hiểu nhìn Tống Thanh Dương, phụ thân hắn tại sao lại nói đến vấn đề này?

    "Đúng vậy, đó chính là phượng hoàng"

    Tống Thanh Dương cùng Tống Thanh Minh kinh ngạc nhìn người mới tới.

    "Người là.." Tống Thanh Dương nguy hoặc, nhìn người này có bảy phần tương tự với người đã kể câu chuyện về phượng hoàng kiếp cho hắn nghe.

    "Là sư phụ của con" Tống Thanh Phong từ đằng sau bước tới.

    "Sư phụ của đệ?" Tống Thanh Minh lại càng kinh ngạc hơn, chẳng phải Tống Thanh Phong này luôn khát khao được lên Thanh Sơn? Tiểu tử này không dễ gì từ bỏ ý định, trừ phi..

    "Xin hỏi tiền bối có quan hệ gì với Bạch Thế Thiên tiền bối hay không?" Tống Thanh Dương lên tiếng hướng bạch y lão nhân hỏi.

    "Là sư huynh của ta" Bạch y lão nhân lên tiếng.

    Tống Thanh Dương trong lòng vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, thật không ngờ Tống gia của hắn lại có duyên với Thanh Sơn như vậy, hắn hiện tại không cần nhi tử phải thi thố đỗ đạt công danh, chỉ mong bọn hắn có thể bình an sống qua ngày, nếu đến được Thanh Sơn thì còn gì bằng: "Tiền bối là.."

    "Hắn là Bạch Thế Thông, là kẻ chuyên bám sau lưng Bạch Thế Thiên, lại còn là một kẻ chuyên quỵt nợ"

    Tống Thanh Dương cùng Tống Thanh Minh lại một lần nữa kinh ngạc nhìn hắc y lão giả đang đi tới, đi phía sau còn có một hắc y nam tử khác.

    Một ngày này Tống gia trang đón tiếp một cặp hắc bạch lão nhân, kế tiếp mấy ngày sau chính là cặp hắc bạch này không ngừng gây náo loạn Tống gia trang. Có thể nói, gà không thể bay, chó không thể sủa, bởi lẽ gà chó không có cửa để bon chen vào.
     
    Khả Di thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 27 Tháng hai 2019
  5. Hắc Liên

    Bài viết:
    566
    Chương 154: Cấm Chú

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Biên giới phía bắc Đông Minh

    Hai hắc y nhân dẫn đầu hơn một trăm hắc y nhân khác, phi thân lướt nhanh như bay vượt qua biên giới Bắc Hạ, tiến vào lãnh thổ Đông Minh. Cả đoàn cùng tiến đến thành Kinh Kỳ.

    Bên trong gian phòng rộng lớn, hai nam tử độ tuổi tầm hai mươi bảy, hai mươi tám đã ngồi đợi sẵn.

    Két!

    Cánh cửa được mở ra, hắc y nam tử đưa tay tháo xuống khăn che mặt, vội tiến vào.

    "Đã tới.." Hai nam tử đồng loạt hướng mắt về phía cửa.

    "Hừ! Khá khen cho các ngươi.." Hắc y nam tử lườm mắt tiến vào bàn, cả người phát ra hơi thở băng lãnh như muốn đóng băng cả căn phòng.

    Nam tử vận trường bào màu xanh lục co giật khóe miệng lên tiếng: "Nếu ta không nhanh chân e rằng đã bị Thông Thiên nữ quái kia tru diệt, ngươi nếu có bản lĩnh tại sao lại nhếch nhác quay về?"

    "Đúng vậy, Thông Thiên giáo quả nhiên cất giấu bí mật kinh người, nếu bị bọn chúng phát giác e rằng chúng ta đã sớm mất mạng." Nam tử mặc trường bào màu tím ngồi bên cạnh nói.

    "Các ngươi đã tra được những gì?" Hắc y nam tử lạnh lùng hỏi.

    "Vậy ngươi đã tra được những gì?" Nam tử vận y phục tím hỏi ngược lại.

    "Các ngươi nên nhớ, các ngươi là đến cầu ta. Nếu tâm trạng ta không vui biết đâu đến lúc Thông Thiên giáo san bằng lãnh thổ các ngươi, ta cũng lười quản" Hắc y nhân lườm mắt nhìn hai kẻ đối diện nói.

    "Ngọc Lưu Ly! Nếu Bắc Hạ cùng Nam Việt bị san bằng, Đông Minh của ngươi đến lúc đó tự nhiên sẽ bị diệt."

    "Trường Thánh nói không sai, nếu chúng ta đã cùng nhau liên minh tất nhiên cùng hợp lực chống đỡ."

    Ngọc Lưu Ly nhêch môi nói: "Được, vậy các ngươi nói xem nên làm sao ứng phó với đội quân bất tử đây? Bọn chúng đã có đến mười vạn quân bất tử. Các ngươi cũng biết, Thông Thiên giáo chỉ dùng hai vạn quân đã làm Bắc Hạ chia năm xẻ bảy, nếu bọn chúng huy động hết mười vạn quân này không biết Bắc Hạ của ngươi liệu có còn?"

    Hạ Trường Thánh nhìn Ngọc Lưu Ly nói: "Bọn chúng đang đổi hướng mũi giáo, chỉa thẳng hướng Đông Minh ngươi, Bắc Hạ của ta vẫn còn thời gian, ngươi trước tiên hãy tự lo cho chính Đông Minh của ngươi thì hơn"

    Rầm!

    Ngọc Lưu Ly đập mạnh tay lên bàn, gương mặt càng thêm băng lãnh: "Ngươi có ý gì?"

    Mộ Dung Phúc Cảnh lúc này lên tiếng: "Hai người chúng ta đã thâm nhập vào sào huyệt của Thông Thiên yêu nữ, ả sở dĩ chiếm vùng lương thực của Bắc Hạ trước tiên là để chuẩn bị công kích Đông Minh của ngươi. Đông Minh một khi bị diệt thiên hạ này sẽ nhanh rơi vào tay ả"

    "Thật cuồng ngôn, yêu nữ ti bỉ vô sỉ này lại dám lộng ngôn? Xem Đông Minh ta là quả hồng mềm chăng? Rốt cuộc các ngươi có tra ra lai lịch của ả?"

    Hạ Trường Thánh cùng Mộ Dung Phúc Cảnh không khỏi rùng mình trước khí thế của Ngọc Lưu Ly, kẻ này trẻ hơn bọn hắn đến cả chục tuổi, vậy mà khi ngồi cùng một bàn khí thế lại vượt trội hẳn.

    "Thân thế chưa rõ, diện mạo chưa biết" Hạ Trường Thánh nhàn nhã nói.

    Ngọc Lưu Ly lườm hai kẻ đối diện, hai kẻ này có thật đã vào tận sào huyệt của yêu nữ kia?

    Dưới ánh mắt hoài nguy của Ngọc Lưu Ly, Mộ Dung Phúc Cảnh lên tiếng giải thích: "Ả ngay cả tại sào huyệt cũng che kín mặt, bọn ta không tài nào nhìn rõ. Về phía ngươi đã tra được những gì?"

    Hai đôi mắt đối diện đang chỉa thẳng vào Ngọc Lưu Ly, nếu hắn không thu được kết quả, hai kẻ này ngay lúc này sẽ hòa vào mắng nhiết hắn đi.

    "Đội quân của yêu nữ kia sở dĩ giết bọn chúng không chết vì lẽ bọn chúng vốn đã là những người chết. Ta nghi ngờ Thông Thiên yêu nữ đã dùng một loại yêu thuật để khống chế điều khiển những xác chết này. Ba năm trước đội quân xác chết chỉ có chưa đến vài trăm kẻ, sau ba năm lại lên đến mười vạn. Số xác này hiển nhiên lấy từ các cuộc chiến. Yêu nữ này nếu không sớm bị tru diệt e rằng không tới nửa năm sau, số lượng sẽ lên đến vài chục vạn, đến lúc đó chúng ta dù có hợp lực cũng khó mà chống đỡ"

    Hạ Trường Thánh nhíu mày, nghĩ đến sự việc đã từng nghe nói: "Ta đã từng nghe nói thế gian có một loại cấm chú, kẻ muốn điều khiển cả ma quỷ thì phải bán đi linh hồn. Con người nếu bán đi linh hồn một khi chết đi sẽ không đến được Minh Trì (địa phủ), vĩnh viễn không thể luân hồi."

    "Yêu nữ này chỉ vì muốn xưng bá thiên hạ mà không màng đến kiếp sau? Liệu các ngươi có thể bán đi linh hồn để được thống nhất ngũ quốc?" nếu bán đi linh hồn để được thống nhất ngũ quốc, cho dù có là khai quốc Hoàng đế, Mộ Dung Phúc Cảnh hắn cũng không tùy tiện hiến dâng linh hồn.

    "Chỉ có kẻ ôm mối hận truyền kiếp"

    Bốn mắt đối diện lại chỉa thẳng hướng Ngọc Lưu Ly, đầy vẻ nguy hoặc.

    * * *

    Bất chợt chợt vòng tay rộng lớn ôm lấy Tống Thanh Liên vào lồng ngực rộng lớn, cả người nàng nằm gọn trong lòng Ngọc Lưu Ly.

    "Đã đến rồi!"

    "Ừm! Nương tử"

    Tống Thanh Liên xoay người, đối diện với đôi mắt phượng câu hồn, nàng nhíu mày hỏi: "Gặp phải vấn đề nan giải?"

    Ngọc Lưu Ly cúi đầu in lên trán Tống Thanh Liên một dấu hôn, vòng tay ôm chặt ôn hương nhuyễn ngọc, lắc đầu nói: "Chỉ là đi đường xa mệt nhọc, nàng đừng quá lo lắng"

    Vẻ phong trần mỏi mệt của Ngọc Lưu Ly không thoát khỏi ánh mắt của Tống Thanh Liên, "Chàng suốt mấy ngày qua đến muộn đi sớm, đoạn đường từ hoàng cung đến Thanh Hà trấn cách không xa, liệu sương gió có thể làm ướt cả y phục?"

    Ngọc Lưu Ly cúi đầu nhìn bộ trung y màu trắng mỏng toanh của chính mình, sau đó lại ngước mắt nhìn ra phía giá treo, bộ y phục đang nhỏ giọt rỉ nước, trong đầu nhanh chóng nghĩ ra lý do: "Là ta dọc đường bị mắc mưa"

    "Mưa mấy đêm liên tiếp?"

    "Nương tử, trời sắp sáng rồi, vi phu thật không thể gắng gượng thêm nữa".

    Nói ngủ là ngủ ngay, là trư sao? Tống Thanh Liên đưa tay vuốt ve hàng lông mày hình rồng mềm mại, sống mũi này, làn môi này thật quá hoàn mỹ. Mỗ nữ ừng ực nuốt xuống nước bọt, cố kiềm chế.

    Ngọc Lưu Ly bạc môi khẽ nhếch, nhanh chóng lật người, phút chốc người ngọc đã ở ngay dưới thân.

    Tống Thanh Liên trợn tròn mắt kinh hô: "Chàng lừa ta"

    "Nương tử đang thèm khát vi phu?"

    Mỗ nữ bên dưới ngay lập tức phủ nhận: "Không có, là ta tưởng chàng ngủ rồi, ta định kéo chăn lên thôi"

    Ngọc Lưu Ly cúi đầu nhìn ôn hương nhuyễn ngọc nở nụ cười: "Nương tử thèm khát vi phu như vậy, sao vi phu nở đi ngủ? Để cho nương tử phải thèm khát là lỗi của vi phu, vi phu từ nay sẽ tận lực cố gắng."

    "Chàng đang mệt nhọc, ta.. ta.. chưa gấp" Ách, nàng đang nói lung tung gì thế này? Ngọc Lưu Ly này thật giảo hoạt.

    "Nương tử một bộ dạng rất gấp" Ngọc Lưu Ly nhanh chóng khỏa thân, đôi tay nhanh nhẹn tuột xuống cái yếm cùng la quần ngắn của người bên dưới thân, mắt phượng yêu chiều hưng phấn, cúi đầu, động thân hành sự.

    "A! Ngọc Lưu Ly"

    "Có vi phu"

    "Nhẹ nhàng à!"

    "Quá nhẹ sao nương tử?".

    "Chàng khốn kiếp!"
     
    Khả Di thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 27 Tháng hai 2019
  6. Hắc Liên

    Bài viết:
    566
    Chương 155: Tẩu Tẩu Cũng Quá Tinh Mắt

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Tiểu cô, rất yêu thích bạch liên hoa?"

    Tống Thanh Liên quay đầu nhìn người đang tiến tới: Nữ tử vận chiếc váy màu vàng nhạt, độ tuổi tầm mười tám, mắt hạnh má đào, hàng lông mày liễu rũ càng tăng thêm nét thanh thoát cho gương mặt.

    "Tẩu tẩu" Tống Thanh Liên mỉm cười lên tiếng.

    Bên hồ, trăm đóa sen trắng nở rộ. Hai nữ tử nhìn ngắm, cùng nhau chuyện trò.

    "Ta cảm thấy dường như đã gặp tiểu cô ở đâu đó, nhưng không nhớ đã gặp lúc nào?"

    Tống Thanh Liên mỉm cười nói: "Thế gian này không thiếu người giống muội, tẩu tẩu có lẽ đã gặp một người khác."

    "Tiểu cô diện mạo xuất chúng, thế gian tìm không thấy người thứ hai. Tiểu cô quá khiêm nhường rồi."

    "Muội nghe nói tẩu tẩu xuất thân trong gia tộc kinh thương, đại ca lại quanh năm không ra khỏi trấn. Đúng là nhân duyên đã định sẵn, dù cho có cách nhau ngàn dặm cũng tìm thấy nhau"

    "Tạ gia của ta tuy kinh thương nhiều đời nhưng không mấy nổi trội, nếu nói đến tài kinh thương phải kể đến Khương Trì gia. Haiz! Từ khi Khương Trì gia chuyển vào kinh, đại ca của ta cùng với Tôn gia cũng rời theo. Chúng ta trên đường vào kinh không may gặp phải bọn tặc khấu, lúc đó đúng lúc đại ca muội xuất hiện ứng cứu. Sau khi vào kinh, một lần ta cùng Hinh Du có ngang qua phủ Bình vương nghe ngóng tin tức, không ngờ lại đụng trúng đại ca muội ngay trước cổng. Kể ra, hai người bọn ta quả là có duyên" Tạ Ích Tinh cười, nhớ lại chuyện ngày đó.

    Tống Thanh Liên nguy hoặc hỏi lại: "Tẩu tẩu quen biết Bình vương?"

    Nhắc đến Bình vương Tạ Ích Tinh ánh mắt hoài niệm xa xăm nói: "Không dấu gì muội, ta năm đó đã từng kính ngưỡng Bình vương. Không riêng gì ta, hầu hết các cô nương trong thiên hạ đều mong muốn được bước vào cánh cổng cao sang quyền quý đó. Muội là nghĩa muội của ngài ấy, là người rõ ràng hơn ai hết. Thế gian hiếm có nữ tử không chao đảo trước diện mạo của ngài ấy. Đến khi ta gặp được đại ca muội, ta mới biết đâu mới là tình yêu thật sự."

    "Là kính ngưỡng sao?"

    "Đúng vậy, chính là nhìn thấy một người quá mức nổi trội, quá mức phi thường, tâm liền muốn đứng cạnh người đó. Đó không phải là yêu" Tạ Ích Tinh khẳng định.

    "Tiểu cô, ba năm nay luôn bên cạnh săn sóc Bình vương, nếu ngài ấy tỉnh lại chắc hẳn sẽ cảm động tấm chân tình này của muội" Tạ Ích Tinh, trong thâm tâm cảm thấy hai người rất xứng đôi.

    "Tẩu tẩu biết không ít chuyện?" Tống Thanh Liên câu lên khóe môi, đại ca của nàng không ngờ lại tạo ra một chuyện tình cảm động đến vậy. Một nghĩa muội ngày đêm bên cạnh cận kề săn sóc Bình vương?

    Tạ Ích Tinh nhìn Tống Thanh Liên, cân nhắc hồi lâu mới nói đến vấn đề chính: "Tiểu cô có thể chia sẽ bí quyết dưỡng dung cho tẩu tẩu ta được biết không?"

    Đây mới chính là lý do tẩu tẩu này của nàng tìm tới? Tống Thanh Liên quét mắt một vòng trên người Tạ Ích Tinh, mỉm cười nói: "Tẩu tẩu đang đùa muội chăng? Bộ dạng này của tẩu tẩu chỉ mới mười tám tuổi, nào giống nữ nhân đã hai mươi? Tẩu mới là người cần chia sẽ bí quyết mới phải"

    Tạ Ích Tính vội xoa tay nói: "Tiểu cô không biết đó thôi, là ta đã dùng qua viên dưỡng nhan, đến khi dược hết tác dụng cũng sẽ như bao nữ nhân khác, tránh không khỏi phai mờ thanh xuân. Ta nghĩ tiểu cô cũng là được Bình vương mách cho bí quyết nên mới hỏi qua tiểu cô"

    "Viên Dưỡng Nhan?" Tống Thanh Liên nguy hoặc.

    Tạ Ích Tinh gật đầu nói: "Hơn bă năm trước, ta cùng với Hinh Du có được Dưỡng nhan đan từ buổi đấu giá của Bảo Minh các, nghe nói là do y tiên điều chế, ta cũng nghe nói vị y tiên này vô cùng thân cận cùng Bình vương"

    Tống Thanh Liên gật đầu hiểu rõ, nàng đã từng nghe Bạch Thanh Mạch kể chi tiết, Bảo Minh các chính là sản nghiệp của nàng, hiển nhiên viên Dưỡng nhan kia cũng chính nàng mang ra đấu giá.

    "Tẩu tẩu, muội cũng chỉ là dùng qua Dưỡng nhan đan, hiện tại vị tiên y kia đã đi du ngoạn, đợi vị ấy quay trở lại, muội nhất định xin cho tẩu một vài viên đan dược"

    Tạ Ích Tinh vui mừng cười nói: "Tốt quá rồi, vậy ta đây trông cậy vào tiểu cô."

    "Tỷ tỷ.."

    "Không hay rồi!"

    Tống Thanh Phong một bộ dạng hớt ha hớt hãi lao nhanh tới.

    "Tẩu tẩu"

    "Ừm! Tiểu thúc" Tạ Ích Tinh mỉm cười.

    Tống Thanh Liên lấy ra chiếc khăn tay lâu đi những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán Tống Thanh Phong: "Thật giống hài tử"

    Tống Thanh Phong thở hơi ra lắp bắp nói: "Người kia.. người kia.. đã tìm đến tận đây."

    "Người nào?" Tống Thanh Liên khó hiểu.

    Tống Thanh Phong lại ấp úng: "Tới tận hai kẻ. Tỷ đến rồi sẽ biết. À không, hiện tại tỷ sao có thể nhận biết được bọn hắn?"

    "Không cho phép đi gặp"

    Hồng y đỏ lửa bỗng chốc xuất hiện đứng cạnh bên Tống Thanh Liên, vòng tay ôm lấy nàng vào ngực.

    "Khụ, hoàng đế tỷ phu" Tống Thanh Phong ho khan nhắc nhở, nơi này còn có thêm tẩu tẩu của hắn à.

    "Hoàng thượng.." Tạ Ích Tinh sửng sốt, Trần Lâm Thần kia có đến bảy phần giống người này.

    "Đã lâu không gặp, Tạ cô nương" Ngọc Lưu Ly nhếch môi.

    Bạch y cùng hồng y đỏ lửa đứng cạnh bên, quấn quýt tựa như long phụng.

    Tạ Ích Tinh hoảng hốt, nhìn một đôi vô cùng hoàn mỹ, trong đầu liền hiện lên hình ảnh của ba năm trước, cũng là bạch y cùng hồng y nhưng là hai kẻ nam tử. Thời khắc này Tạ Ích Tinh dường như đã hiểu toàn bộ sự việc. Lần đầu tiên nàng nhìn thấy Tống Thanh Liên, trong tâm liền bấn loạn, cảm giác không khác gì với người đó. Trần Lâm Thần này ngoại trừ người đó ra cho dù có là Y Quỳ đệ nhất mỹ nhân Đông Minh, hắn cũng không thèm liếc mắt nhìn. Bởi lẻ bên cạnh Trần Lâm Thần hắn đã có một mỹ nhân tuyệt sắc.

    "Tiểu cô, muội.. muội chính là ngài ấy.." Tạ Ích Tinh hoảng hốt lắp bắp.

    Tống Thanh Phong lắc đầu cảm thán: "Tẩu tẩu cũng quá tinh mắt rồi!"
     
    Khả Di thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 27 Tháng hai 2019
  7. Hắc Liên

    Bài viết:
    566
    Chương 156: Cầu Thân

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hai hàng rương hòm gắn tú cầu đỏ thẩm, nối đều thẳng tắp từ cổng đến chính sảnh.

    Trấn Thanh Hà hôm nay tất thảy mọi công việc đều tạm gác lại. Phía trước cổng Tống gia trang chậc kín người, mọi ánh mắt tò mò, ngạc nhiên xen lẫn hồ hỡi cùng cảm thán.

    "Mẫu thân, bên trong những chiếc hòm kia chứa những thứ gì vậy?" Nữ hài tử tầm ba tuổi nghiêng đầu hỏi phụ nhân bên cạnh.

    Phụ nhân mỉm cười nói: "Bên trong toàn là những món đồ quý giá", tuy không biết bên trong chứa đựng những món gì, nhưng chỉ cần nhìn những chiếc hòm to lớn sáng bóng cũng đã thấy được những hòm gỗ này không phải được làm từ gỗ bình thường. Còn những rương đồng ở bên hàng đối diện cũng đều được đúc ra từ loại nguyên chất.

    "Thật không ngờ, Tống tiểu thư trở về chưa được mấy ngày lại có người đến đạp cửa cầu thân. Các ngươi xem, số sính lễ này còn dài hơn cả con hẻm vào nhà lão. Cả đời lão chưa từng thấy qua à!" Lão nhân độ tuổi lục tuần cảm thán.

    "Tống tiểu thư thật có phúc khí, ta thấy hai vị bên trong kia tướng mạo phi thường tuấn mỹ. Chỉ nhìn bọn người tùy tùng đi theo cũng đủ biết thân phận bọn họ vô cùng cao quý, nếu là ta thật khó lòng chọn lựa" Lão bà bên cạnh lão ông tặc lưỡi nói.

    Keng.. keng!

    "Tránh đường, mau tránh đường!"

    Toàn bộ người tập trung phía trước cổng, nhanh chóng tản ra, đứng nép vào hai bên góc. Nhường lại lối đi cho đoàn người ngựa đang tiến lại.

    Hí!

    Chiếc xe ngựa đi đầu dừng lại, hai mươi chiếc xe phía sau cũng nối đuôi dừng chân.

    Hắc y nam tử độ tuổi hai mươi bảy, hai mươi tám, ra hiệu cho đoàn người theo sau, nhanh chóng khuân đồ từ bên trên xe xuống.

    Mỗi chiếc xe ngựa chứa hơn mười chiếc rương vàng có kết tú cầu đỏ thẩm bên trên.

    Đoàn tùy tùng bốn trăm người toàn thân cùng một dạng y phục đỏ thẩm, tay chân nhanh lẹ, hai người một rương nhanh chóng khuân vào bên trong Tống gia.

    "Là vàng, là vàng đó lão ông" Lão bà kinh hô lên tiếng. Chiếc rương được làm bằng vàng? Vậy thì đồ vật bên trong còn quý giá đến mức độ nào?

    Ông lão đứng bên cạnh, bàn tay cầm lấy cánh tay bà lão run run. Đây là lần đầu tiên trong đời lão thấy qua, chỉ cần một chiếc rương vàng kia thôi cũng đủ cho cả trấn Thanh Hà này sống dư giả đến vài chục năm.

    "Lại xuất hiện thêm người đến cầu thân. Haiz! Tống tiểu thư lần này khó mà chọn lựa à!" Nam nhân độ tuổi ba mươi ca thán.

    Nữ nhân đứng cạnh bên, vẻ mặt khinh bỉ nói: "Có gì mà khó chọn lựa? Đương nhiên Tống tiểu thư phải chọn vị thứ ba rồi. Chàng nhìn xem, chỉ nhìn qua sính lễ cũng đủ biết ai hơn ai kém."

    "Nương tử, nếu như người thứ ba này là một lão ông, Tống tiểu thư còn không loại trừ? Chớ nhìn vàng bạc trước mắt mà ham, hai vị bên trong tuy sính lễ không bằng nhưng diện mạo cực kỳ tuấn mỹ. Chẳng phải năm xưa nàng cũng vì diện mạo của ta mà trả lại sính lễ cho lão Nghêu."

    Một hàng dài rương vàng xếp chính giữa rương gỗ cùng đồng, thẳng tắp xếp từ bên trong sảnh vượt qua tận bên ngoài cổng.

    Xầm xì, huyên náo. Người dân Thanh Hà trấn không còn mảy may chú ý đến hai hàng rương đồng cũng gỗ, tất cả đều dán mắt vào những chiếc rương vàng đang đặt bên chân của bọn họ.

    Tất cả hai trăm rương vàng cũng đã xếp xong. Ngọc Lưu Ly nằm nghiêng đầu bên trên tường thành không xa, hài lòng mỉm cười.

    Bên trong sảnh, Mộ Dung Phúc Cảnh cùng Hạ Trường Thánh nhìn một màn khuân xếp sính lễ vừa rồi cũng đủ biết người tới là ai? Bọn hắn thật không ngờ Ngọc Lưu Ly này cũng nhanh chân không kém.

    Tống Thanh Dương ngồi bên trên ghế gia chủ khóe miệng không ngừng co quắp, mới vừa rồi hai người ngồi bên dưới cũng đã làm hắn kinh ngạc không ít, lần này quả nhiên trên cả kinh ngạc. Tống Thanh Dương nheo mắt nhìn thân ảnh hồng y lửa đỏ đang từ từ tiến vào.

    Ngọc Lưu Ly híp mắt lườm hai kẻ đang ngồi bên hàng ghế phía tay phải, hàm răng nghiến kèn kẹt như muốn ăn tươi nuốt sống bọn họ.

    Ngọc Lưu Ly vô cùng tự nhiên ngồi vào ghế bên hàng đối diện. Ánh mắt quét một vòng trên người hai kẻ bên kia.

    Mộ Dung Phúc Cảnh vẫn là trường bào màu tím, tóc cột lên thành búi tròn gọn gàng. Gương mặt tuy được xem tuấn mỹ nhưng vẫn là kém khá xa Ngọc Lưu Ly hắn.

    Ngọc Lưu Ly lại lườm sang kẻ thứ hai, chính là Hạ Trường Thánh. Kẻ này hôm nay vận trên người trường bào màu đỏ thẳm, hắn đang tưởng hắn là tân lang hay sao?

    Máu nóng trong người Ngọc Lưu Ly lập tức xông lên tới não, bàn tay vịn vào chiếc ghế bên cạnh siết chặt.

    "Khụ.. khụ.." Tống Thanh Dương ho khan, vung lên ống tay áo, xoa đi lớp bụi đang ập đến.

    Mộ Dung Phúc Cảnh nhìn chiếc ghế không một tiếng động tan thành một đống bụi, phất ống tay áo xoa đi. Ngọc Lưu Ly này là đang khiêu khích bọn hắn hay sao?

    Hạ Trường Thánh nhìn một bộ dạng hậm hực của Ngọc Lưu Ly, trong lòng khá sung sướng. Trường bào đỏ thẩm trên người là Hạ Trường Thánh hắn cố tình mặc.

    Tống Thanh Dương nhìn ba vị hoàng đế trước mặt lên tiếng: "Các ngài thử nói xem vì sao ta phải gả nữ nhi bảo bối này?"

    Mộ Dung Phúc Cảnh gạt đi tách trà hướng Tống Thanh Dương nói: "Thanh Liên sẽ là nữ nhân cao quý nhất Nam Việt. Trẫm đảm bảo nhi tử sau này của trẫm cùng nàng sẽ là hoàng đế kế tiếp"

    Hạ Trường Thánh nhìn một hàng rương vàng bên ngoài nhíu mày, sau đó hướng Tống Thanh Dương nói: "Trẫm có cả giang sơn Bắc Hạ làm sính lễ, trẫm nguyện lui về đứng phía sau Thanh Liên"

    Giang sơn Bắc Hạ? Ngọc Lưu Ly cười khảy, hiện tại Bắc Hạ chỉ còn một nửa giang sơn, Hạ Trường Thánh này biết rõ bản thân hiện tại không ghánh nỗi Băc Hạ nên tìm người đùn đẩy?

    Ngọc Lưu Ly lại lườm sang Mộ Dung Phúc Cảnh. Nữ nhân cao quý nhất Nam Việt? Nam Việt có thể sánh cùng Đông Minh sao?

    Ngọc Lưu Ly bình ổn lại cảm xúc. Tống Thanh Dương là một người khá tinh mắt lại hiểu rõ thế cục thiên hạ hiện nay, ắt hẳn cũng đã nhìn ra được Ngọc Lưu Ly hắn mới là hiền tế nên chọn. Ngọc Lưu Ly hắn ngay lúc này cần có một lý do xác đáng để đánh gục hai kẻ trước mặt, phải dập tắt đi tia hi vọng cuối cùng này của bọn hắn.

    Mộ Dung Phúc Cảnh cùng Hạ Trường Thánh nhìn nụ cười nhêch môi của Ngọc Lưu Ly, bọn hắn không khỏi nguy hoặc.

    Ngọc Lưu Ly bạc môi khẽ nhếch: "Trẫm.. có hài tử trong bụng của nàng".
     
    Khả Di thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 27 Tháng hai 2019
  8. Hắc Liên

    Bài viết:
    566
    Chương 157: Hoàng Hậu Đông Minh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tiểu An tử mặt mày tươi cười hớn hở, hai tay nắm chặt Chiếu chỉ vội bước ra khỏi Thiên Khôn điện.

    "Haha, hoàng thượng cuối cùng cũng thoát khỏi cảnh phòng không gối chiếc rồi ha ha.." Tiểu An vui mừng cười rơi cả nước mắt, tiến vào bên trong xe ngựa, hai hàng quan binh tức tốc chạy theo phía sau, để lại một đám thái giám còn đang ngơ ngác.

    "Tiểu Tứ, ta vừa mới nghe thấy gì?" Một thái giám hỏi sáu kẻ đang đứng xung quanh.

    "Chẳng phải An tổng quản đã nói, hoàng thượng từ nay sẽ không còn cảnh phòng không gối chiếc?" Một thái giám khác đang cầm chổi quét qua quét lại trong sân nói, bất chợt hắn buông xuống cây chổi rống lên: "Aaaa.. Phượng Minh cung sắp có chủ.."

    Những thái giám khác cũng đồng loạt vui sướng hô vang: "Đông Minh chúng ta sắp có hoàng hậu.."

    "Phượng Minh cung sắp có chủ.."

    "Đông Minh sắp có hoàng hậu.."

    Một nhóm bảy người chia ra chạy đi các hướng trong cung, miệng không ngừng reo vang. Từ Thiên Khôn điện âm thanh vui mừng truyền khắp trong ngoài.

    Tốp ba, tốp năm hộ vệ rời bỏ công việc, len lén trèo tường giăng dây, tốc độ mau chóng nhanh lẹ, trong vòng một khắc đã hoàn thành một mạng lưới bao phủ toàn bộ hoàng cung. Đương nhiên cũng có người của Đường các đóng góp không ít công sức. Trước hành động quá khích này, Thống lĩnh cấm vệ quân cố tỏ vẻ mắt mờ tai điếc, mặc cho bọn hộ vệ huyên náo. Điều này hiển nhiên đã được ai đó mở một mắt nhắm một mắt cho qua. Đùa sao? Đường chủ đã chủ động phân phát tơ chỉ, bọn hắn có ngu mới không dùng.

    Bên ngoài cung càng nhộn nhịp không kém. Kinh thành Đông Minh ngày hôm nay nhà nhà giăng tơ, từng sợi tơ dài nối liền từ hoàng cung bắt qua kinh thành, nối liền đến vùng ngoại ô.

    Đông Minh ngày hôm nay trên dưới tưng bừng huyên náo, đâu đâu cũng nhìn thấy mỗi một cảnh tượng. Chính là trên tay mỗi người đều cầm lấy hai ba cái loa tự chế, bao bọc xung quanh là những đường dây ngoằn ngèo.

    Khu nhà xí, chính là nơi thích hợp nhất để trốn việc cùng tám chuyện. Bên trên cây cổ thụ cách đó không xa, trồi lên bên trên tán cây không ít cái đầu, tay cầm loa, miệng không ngừng mấp máy.

    "Mẫu thân, thật vậy chăng?" Một gã thái giám miệng hô lớn vào ống loa đang cầm, ống loa còn lại cố dán chặt vào một bên tai.

    Ở đầu dây bên kia lại vang lên tiếng của một phụ nhân: "Thật sự, lão cha của ngươi đang ở bên ngoài Tống gia trang truyền tin về, chắc chắn không sai"

    "Thật sao?"

    "Là Tống tiểu thư sao?"

    Một loạt âm thanh cùng nhau vang vọng.

    * * *

    Phủ thừa tướng

    Mộ Hàm cùng Mộ Cảnh không ngừng đảo bước chân qua lại, ánh mắt không rời khỏi cái chuông đang cột bên trên sợi dây.

    Reng!

    Chuông vang lên. Mộ Hàm lụm khụm bước tới chộp lấy hai cái loa to bằng cổ tay, một loa kề sát vào tai, một loa khác đưa đến trước mặt.

    Bên kia đầu dây phát ra âm thanh của một nam nhân: "Lão gia, chính là Tống tiểu thư của Tống gia trang"

    "Tin tức chính xác?" Mộ Hàm giọng điệu run rẩy hỏi.

    "Bẩm lão gia, chắc chắn"

    Mộ Cảnh phía bên cạnh cũng bận rộn thu nhận thông tin.

    "Chính là thiên nữ?" Giọng nói còn run rẩy hơn cả Mộ Hàm.

    "Vâng thừa tướng, đích xác là thiên nữ" Nam nhân bên kia đầu dây khẳng định, nói tiếp: "Hoàng đế Bắc Hạ cùng Hoàng đế Nam Việt đã rời đi. Tướng gia, thuộc hạ còn nghe ngóng được một tin tức khác"

    "Là tin tức gì?"

    Đầu dây bên kia lại vang lên: "Bẩm thừa tướng, Tống tiểu thư cũng chính là vị Thanh Thiên đệ nhất mỹ nhân Bắc Hạ năm đó."

    "Cái gì? Là sự thật" Mộ Cảnh kinh hô lớn tiếng, hoàn toàn bị sốc nặng.

    Mộ Hàm buông ra ống loa, quay đầu nhìn sang nhi tử.

    Mộ Cảnh bàn tay buông xuống đánh rơi cái loa, ánh mắt trợn tròn nhìn phụ thân hắn lắp bắp nói: "Thiên nữ.. Thanh Thiên.. Phụ thân, hai người là một.."

    Mộ Hàm nhìn vẻ lắp bắp của nhi tử, đôi chân run rẩy bước từng bước, miệng cũng lắp bắp theo: "Là.. cùng một người?"

    Mộ Cảnh nuốt xuống nước bọt, ra sức gật đầu.

    "Haha, hoàng thượng quả nhiên tinh tường. Lần này khiến hai kẻ Mộ Dung cùng Hạ Trường tức tối rời đi, thật làm tức chết bọn hắn. Muốn tranh giành cùng Đông Minh chúng ta, thật không tự lượng sức, haha"

    Mộ Hàm ngửa đầu sung sướng cười to, lão cảm thấy toàn thân vô cùng khoan khoái. Lần đầu tiên trong đời lão thấy hả hê đến như vậy.

    Mộ Cảnh cũng không giấu nổi vui mừng. Trong lòng thầm tính toán nên gặp qua Thượng thư bộ lễ, cùng nhau sắp xếp chuẩn bị đại hôn thật long trọng, rầm rộ, khiến cả ngũ quốc phải hãi hùng.

    Mạng lưới dày đặc còn hơn tơ nhện, bao trùm toàn bộ Đông Minh. Chỉ trong vòng nửa ngày, tin tức Hoàng thượng ban ra chiếu chỉ lập Hậu đã truyền đi một cách chóng mặt.

    * * *

    Phủ Hình bộ thượng thư

    "Khương thượng thư, lần này hoàng thượng đã tiếp tay cho kẻ dưới làm loạn không ít à!"

    Nhìn một bộ dạng không đoái hoài kia của Khương Trì Triết, Tôn Kiến Bình liền chỉnh giọng: "Trì Triết, vị Tống tiểu thư này còn chưa ngồi vào hậu vị, chỉ trong một ngày đã làm cả ngũ quốc chao đảo à! Cũng thật kì lạ, cách đây ba năm, cả ba vị quốc chủ cùng nhau lên tiếng tranh đoạt Thanh Thiên cô nương, sau ba năm lại cùng nhau tranh giành thiên nữ? Bọn họ là đang thi đua xem ai hơn, ai kém chăng? Nghe nói, Tống tiểu thư dung mạo xấu nữ, phải chăng chỉ vì cô nương ta mang danh thiên nữ nên cả ba vị quốc chủ ra sức tranh đoạt? Nếu hiện tại Thanh Thiên cô nương kia xuất hiện, phải chăng hậu vị liền đổi người ngồi?"

    Khương Trì Triết khinh bỉ lườm sang Tôn Kiến Bình nói: "Thật uổng cho ngươi hiến tặng hết gia sản để được ngồi vào cái ghế Thị lang hình bộ, đầu óc cần phải được rửa lại kĩ lưỡng"

    "Huynh đừng ỷ bản thân là cấp trên của ta mà bắt nạt, lời ta nói có gì sai? Nếu Thanh Thiên cô nương xuất hiện, hậu vị đương nhiên sẽ có sự thay đổi."

    Khương Trì Triết nâng lên tách trà hớp một ngụm nói: "Hậu vị của Đông Minh không phải hễ là thiên nữ sẽ được ngồi. Hoàng thượng là ai? Nếu đã nhận định, đương nhiên không thể sai. Thanh Thiên cô nương kia, vì sao đến nay lại chưa từng ra mặt? Có nữ tử nào lại không muốn bay lên cao làm phượng hoàng? Thiên nữ không phải chỉ có hư danh"

    Tôn Kiến Bình vận dụng hết trí tuệ để phân tích lời nói của Khương Trì Triết, một hồi đứng bật dậy, kinh hô: "Quả nhiên Hình bộ thượng thư ngài tinh mắt. Haiz! Tai nghe không bằng mắt thấy, mắt thấy rồi cũng chưa chắc đã đúng. Người đời chỉ biết thiên nữ là một xấu nữ, mấy ai biết thiên nữ này lại là một mỹ nhân tuyệt sắc"

    Khương Trì Triết lắc đầu, nhìn Tôn Kiến Bình nói: "Khắp ngũ quốc ắt hẳn người người đã tận tường hiểu rõ, ngươi vẫn nên đi tẩy não lại thì hơn!"

    "Sao?" Tôn Kiến Bình trố mặt ngạc nhiên, sau đó lại ngửa đầu than thở: "Lão thiên! Tôn Kiến Bình ta từ khi nào lại mù thông tin đến vậy? Tức chết ta à!".
     
    Khả Di thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 27 Tháng hai 2019
  9. Hắc Liên

    Bài viết:
    566
    Chương 158: Bình Vương Đa Tài (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hà châu Bắc Hạ

    Cánh đồng cò bay thẳng tắp ngày nào giờ chỉ còn là một vùng đất cằn cỗi, nứt nẻ vết chân chim.

    Hà châu, nơi được xem là vựa lương thực khổng lồ cung cấp cho toàn Bắc Hạ, nay còn đâu nữa? Bá tánh nơi đây trong suốt ba năm qua không ngày yên bình, luôn sống trong hoảng sợ, nhà nhà đóng kín cửa, lấy đâu ra người để trồng trọt.

    Dân chúng Hà châu, sống trong cảnh cầm chừng qua ngày, cho dù chết, cũng phải chết trong nhà, quyết không để yêu nữ Thông Thiên chiếm đoạt thể xác.

    Phủ đệ của tri phủ Hà châu, nay hiển nhiên là nơi cư ngụ của Thông Thiên yêu nữ, còn về phần tri phủ đại nhân thì đã sớm bị Thông Thiên giáo đánh đuổi biệt dạng vào ba năm trước.

    Phủ đệ vẫn sừng sửng uy nghiêm như ngày nào, thế nhưng một mãnh âm u. Hai gã gác cổng có đôi mắt thâm đen, tròng mắt một màu trắng dã, mục quang không chút linh hoạt.

    Một nhóm bạch y nhân từ xa tiến đến cổng. Hai gã hắc y nhân gác cổng liền vung kiếm chắn ngang.

    Một người trong nhóm bạch y tiến lên, rút ra lệnh bài màu đen tuyền có khắc hai chữ Thông Thiên. Hai gã gác cổng liền thu hồi kiếm, giữ nguyên tư thế cũ. Một nhóm bốn kẻ bạch y tức tốc tiến vào bên trong.

    Bên trong chính sảnh, trên bục cao, hồng y nữ tử chỉ để lộ ra đôi mắt, nhìn xuống phía dưới bốn người rít giọng: "Đại hôn? Nữ nhân kia là kẻ nào?"

    "Bẩm giáo chủ, là Tống Thanh Liên của Tống gia trang, cũng chính là thiên nữ" Một kẻ bạch y nhân bẩm báo.

    Hồng y nữ tử, trợn mắt, siết chặt nấm tay, từng lời nói rít qua kẽ răng: "Hay cho một kẻ mang danh đoạn tụ, hay cho một thiên nữ. Thông Thiên ta chóng mắt xem các ngươi hồ hỡi được bao lâu? Thiên nữ? Ha.. ha.. Ngọc Lưu Ly, bổn giáo chủ quyết không để các ngươi được như ý nguyện"

    * * *

    Tống gia trang

    "Thanh Mạch, gần đây hoàng thượng vô cùng bận rộn?" Từ sau khi ban ra chiêu chỉ đến nay đã gần mười ngày, bóng dáng Ngọc Lưu Ly cũng chẳng thấy đâu. Tống Thanh Liên không khỏi lo lắng.

    Bạch Thanh Mạch cùng Thiết Ngôn, mấy ngày nay không dám bẩm báo tình hình, vì không muốn chủ tử của bọn hắn còn đang mang bệnh lại lo lắng.

    Bạch Thanh Mạch một hồi đắn đo mới lên tiếng: "Thông Thiên giáo ngày càng lộng hành, chín ngày trước bọn chúng đã tập kích biên giới phía bắc, hiện tại đã đánh tới thành Yên Thùy, chỉ còn cách kinh thành Đông Minh tám trăm dặm. Hoàng đế Bắc Hạ cùng Nam Việt đã gấp rút tới Đông Minh, hiện tại vẫn còn đang nghị sự"

    Tống Thanh Liên chống cầm thở dài nói: "Ngươi nói xem bọn họ có thể chống đỡ nổi không?", Tống Thanh Liên nàng đến nơi này chưa được bao lâu lại phải sống trong cảnh chiến tranh, bọn xác sống kia liệu có thể tru diệt? Nghe nói dùng hỏa tiễn cũng không diệt được bọn chúng, cho dù nàng có tạo ra bom đạn cũng không thể làm nổ banh xác thân thể cứng hơn cả sắt thép của bọn chúng, "Haiz! Ta lại chẳng thể giúp được gì"

    Bạch Thanh Mạch, đờ đẫn người suy nghĩ, một hồi lên tiếng: "Chủ tử, người cũng có thể hỗ trợ cho cuộc chiến"

    "Sao?" Tống Thanh Liên ngạc nhiên, đưa mắt nhìn Bạch Thanh Mạch.

    Thiết Ngôn đứng cạnh bên càng tò mò hơn.

    * * *

    Thiên Khôn điện

    Ba người bên trong rơi vào trầm mặt.

    Ngọc Lưu Ly lên tiếng phá vỡ bầu không khí căng thẳng: "Ba ngày sau, chính là ngày đại hôn của ta, không thể lơ là. Các ngươi cứ điều quân như dự định, quân đội của ta sẽ tiếp ứng từ phía Bắc, ba mươi vạn quân Tây Sơn đang trên đường hành quân, qua hai ngày nữa sẽ tụ họp."

    "Thông Thiên giáo đã san bằng phía Bắc, chẳng bao lâu sẽ quét tới kinh thành Đông Minh, đến lúc đó Nam Việt của ta cũng sẽ không giữ được. Ngươi hiện tại còn muốn đại hôn?" Mộ Dung Phúc Cảnh đập tay lên ghế, phẫn nộ.

    Hạ Trường Thánh bực dọc cũng chẳng kém: "Bắc Hạ của ta hiện tại chỉ còn một nửa, binh lính chưa tới ba mươi vạn, lương thực lại không đủ cung ứng. Ta nên lấy gì mà lấp miệng ba mươi vạn tướng sĩ này?"

    Ngọc Lưu Ly ngồi bên trên nhíu mày nói: "Số lương thực ta cấp cho ngươi còn chưa đủ?"

    Hạ Trường Thánh thở dài nói: "Bấy nhiêu lương thực đó ta đã phân phát cho bá tánh, lấy đâu ra cho tướng sĩ. Mắt thấy con dân Bắc Hạ đói khát, ta thân là quốc chủ không thể không lo"

    "Khởi bẩm hoàng thượng, có Bạch tướng quân yết kiến" Tiểu An bên ngoài hô lớn bẩm báo.

    Bạch Thanh Mạch đến nơi này làm gì? Chẳng lẽ Thanh Liên xảy ra chuyện? Ngọc Lưu Ly hốt hoảng lo lắng.

    "Truyền vào"

    "Vi thần khấu kiến hoàng thượng" Bạch Thanh Mạch cung kính cúi đầu, quỵ gối.

    "Xảy ra chuyện?"

    Mộ Dung Phúc Cảnh cùng Hạ Trường Thánh, cả hai đều khó hiểu trước lời nói của Ngọc Lưu Ly. Cả hai lại quét mắt sang Bạch Thanh Mạch. Đây chẳng phải là phó tướng dưới trướng Bình vương hay sao? Hiện tại Bình vương vẫn còn hôn mê bất tỉnh, kẻ này đến đây phải chăng Bình vương xảy ra chuyện?

    "Hồi bẩm hoàng thượng, khắp ngũ quốc đều biết Bình vương là bậc đa tài, trước khi bế quan, ngài đã để lại lời tiên đoán cho vi thần. Vì lo sợ thiên hạ rối loạn nên vi thần vẫn không dám hé lộ. Nay tình cảnh y như lời tiên tri, vi thần mới gấp rút vào cung diện thánh truyền đạt."

    "Lời tiên tri?" Mộ Dung Phúc Cảnh cùng Hạ Trường Thánh ngạc nhiên kèm theo nguy hoặc. Bình vương còn biết cả tiên đoán tương lai?

    Chỉ có Ngọc Lưu Ly là bình tĩnh hơn hết, biết được Tống Thanh Liên không xảy ra chuyện gì, Ngọc Lưu Ly thở ra nhẹ nhõm.

    "Lời tiên đoán như thế nào? Liệu có cách giải quyết?"

    "Bẩm hoàng thượng, cách giải quyết còn chưa tiết lộ nhưng cách trợ giúp thì có"
     
    Khả Di thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 27 Tháng hai 2019
  10. Hắc Liên

    Bài viết:
    566
    Chương 159: Bình Vương Đa Tài (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bình vương bế quan sao? Ngọc Lưu Ly này có thể lừa bá tánh chứ không thể qua mắt được hai người bọn hắn.

    Bình vương còn tiên đoán được tương lai?

    Mộ Dung Phúc Cảnh cùng Hạ Trường Thánh vô cùng hoài nghi nhìn Bạch Thanh Mạch, cả hai lại hướng thẳng cái nhìn lên Ngọc Lưu Ly ở phía bên trên.

    Ngọc Lưu Ly lúc này mới điềm đạm nói: "Khụ, Bình vương quả là có thể tiên đoán chính xác chuyện tương lai. Khả năng tiên đoán này chỉ một hai người biết. Các ngươi chớ có hoài nghi"

    "Hoàng thượng nói không sai, nếu người trong thiên hạ đều biết đến khả năng này của Bình vương, thì Bình vương phủ làm sao có được một ngày bình yên" Nếu có kẻ tiên đoán được tương lai thì Bạch Thanh Mạch hắn cũng sẽ tìm tới, có kẻ nào lại không muốn biết vận mệnh của chính mình?

    Hạ Trường Thánh không thể nhẫn nại nói: "Bạch tướng quân, tướng quân nói xem rốt cuộc lời tiên đoán như thế nào?"

    Dưới cái nhìn chờ đợi của ba vị Hoàng đế, Bạch Thanh Mạch mới dõng dạt nói: "Trước tiên phải nói đến Bắc Hạ của ngài"

    Hạ Trường Thánh càng thêm khó hiểu hỏi: "Bắc Hạ của trẫm thế nào?"

    "Mười năm trước, Bình vương đã từng tiên đoán rằng: Hoàng đế của Bắc Hạ, Hạ Trường Trình không quá sáu năm sẽ nhường ngôi, thật quả như lời tiên đoán. Sáu năm sau chẳng phải ngài đã lên ngôi kế vị."

    Hạ Trường Thánh lúc này mới khinh bỉ nói: "Chuyện này ngay cả bá tánh cũng rõ mồn một. Điều trẫm quan tâm là sự việc sắp xảy ra trong tương lai chứ không phải ở quá khứ".

    Bạch Thanh Mạch lại thong dong nói tiếp: "Lời còn chưa nói hết, ngài khoan hoài nghi. Ngài còn nhớ vụ án cách đây mười bảy năm trước, Tam vương gia Hạ Trường Thịnh đã bị định tội mưu phản, cả cửu tộc đại tướng Bùi Giang bị tru di?"

    Hạ Trường Thánh nhíu mày suy nghĩ hồi lâu rồi lên tiếng: "Ngươi khá nắm rõ sự việc, việc này nếu ngươi không nhắc trẫm cũng đã lãng quên."

    "Sau mười bảy năm, Bắc Hạ vẫn còn tróc nã những người liên can đi?" Bạch Thanh Mạch hướng Hạ Trường Thánh hỏi.

    "Tội phạm bị tróc nã đều là kẻ cấu kết cùng những kẻ tạo phản năm đó, tại sao trẫm lại không tróc nã?" Hạ Trường Thánh hậm hực tức giận khi nhớ lại chuyện năm xưa.

    "Đây chính là lý do khiến ngài có thể dễ dàng ngồi lên ngai vàng, không sai chứ Hoàng đế của Bắc Hạ?"

    "Ngươi.." Hạ Trường Thánh tức giận, bật người đứng dậy, lườm Bạch Thanh Mạch. Kẻ này lại hiểu khá rõ nội bộ Bắc Hạ cùng việc hắn cưỡng ép phụ hoàng của hắn. Bạch Thanh Mạch này thật quả không tầm thường. Phải nói là Bình vương là kẻ quá mức nguy hiểm mới đúng.

    Với khả năng phân tích của Ngọc Lưu Ly cùng Mộ Dung Phúc Cảnh, dường như đã hiểu được chút ít. Lý do khiến Hạ Trường Trình trao lại ngôi vị cho Hạ Trường Thánh không chỉ vì tài năng vượt trội của Hạ Trường Thánh. Hạ Trường Thánh này quả nhiên đã bắt được thóp của phụ hoàng hắn khi đó nên mới dễ dàng có được ngôi vị.

    Bạch Thanh Mạch lại chẳng bận tâm đến ánh mắt muốn giết người kia của Hạ Trường Thánh mà tiếp tục nói: "Ngài cứ bình tĩnh, câu chuyện còn chưa hết. Bình vương đã để lại lời nhắn rằng: Ba năm sau nếu như Hoàng đế Bắc Hạ xóa bỏ lệnh tróc nã đối với những người vô tội khi xưa, hiển nhiên phúc khí sẽ tự nhiên mà tìm tới Bắc Hạ."

    "Phúc khí ra sao?" Hạ Trường Thánh nguy hoặc, trong nội tâm đã có chút tin tưởng lời nói của Bạch Thanh Mạch. Sự việc mười bảy năm trước, phụ hoàng hắn vì tị hiềm vương thúc của hắn nên mới giăng bẫy giá họa, để loại trừ, chuyện này cả Băc Hạ chỉ duy nhất Hạ Trường Thánh hắn biết rõ. Không ngờ Bình vương này lại lắm rõ như vậy, thật quá đáng sợ? Liệu Ngọc Lưu Tuyệt kia còn biết được những gì?

    "Bình vương gia không nói rõ phúc khí ra sao? Nhưng ngài có nhắn cho ngài một câu: Hoàng đế Bắc Hạ không cần phải khổ sở vì lương thực. Quốc khố cạn kiệt cũng sẽ lắp đầy"

    "Sao? Bình vương thật biết trêu chọc Bắc Hạ của trẫm, hiện tại Bắc Hạ trẫm cần nhất chính là lương thực, quốc khố cũng đã trống rỗng từ lâu".

    Mộ Dung Phúc Cảnh cũng không tin lời tiên đoán của Bình vương mà lên tiếng: "Xóa bỏ lệnh tróc nã thì lương thực cùng tiền tài sẽ đến? Bình vương quả thật làm người ta thật muốn tin cũng khó. Các ngươi đừng nói là bọn người bị tróc nã kia vì cảm tạ ân đức mà hiến nộp gia sản? Những kẻ này suốt mười bảy năm trốn chui trốn nhủi, nếu có được cuộc sống bình an thì cũng đã là may mắn chứ đừng nói đến việc tích góp tiền bạc"

    "Chưa thử làm sao chắn chắn? Xóa bỏ lệnh tróc nã Bắc Hạ cũng chẳng mất mác gì?" Ngọc Lưu Ly lại hoàn toàn tin tưởng lời của Bạch Thanh Mạch.

    Hạ Trường Thánh lúc này đã có quyết định, mới lên tiếng nói: "Bình vương tiếng tăm lừng lẫy, là bậc đa tài. Trẫm có nghe qua cũng đã nhìn rõ. Thế nhưng việc tiên đoán tương lai vẫn là lần đầu nghe thấy. Tuy có nguy hoặc nhưng lần này trẫm sẽ đặt niềm tin nơi Bình vương."

    Bạch Thanh Mạch mới tươi cười nói: "Lời Bình vương đã nói tuyệt không sai".
     
    Khả Di thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 27 Tháng hai 2019
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...