Xuyên Không Phượng Hoàng Kiếp 2 - Thập Nhị Liên Hoa

Thảo luận trong 'Truyện Hay' bắt đầu bởi Hắc Liên, 26 Tháng mười hai 2018.

  1. Hắc Liên

    Bài viết:
    563
    [​IMG]

    Chương 80: Sương Gió, Mưa Dầm Có Xá Chi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Gà vừa cất tiếng gáy, cơn mưa rào ào ào trút nước xuống xối xả. Bộ lông bóng mượt của bạch hồ lập tức ướt nhẹp, hắn ngước mắt nhìn lên chủ tử, haiz! Này chính là tự đày đọa chính mình.

    Dưới tán cây đào, bạch y nữ tử toàn thân ướt đẫm, da mặt bị nước ngấm vào đã nhăn nheo biến dạng, trên tay nàng lại ôm một con hồ ly đang nhe ra mấy cái răng nanh bén nhọn. Nếu ai đó trông thấy cảnh tượng này, tin chắc sẽ khiếp sợ đến chết!

    Từ đêm hôm qua, sau khi A Đào mang thân chật vật rời khỏi, Bạch Thanh Liên vẫn đứng ngoài trời chờ chực Ngọc Lưu Long.

    Từng giọt nước thi nhau lăn dài lướt qua hốc mắt, thẳng tắp xuôi xuống gò má gập ghềnh. Một đêm ôm bạch hồ đợi Ngọc Lưu Long, Bạch Thanh Liên đã mường tượng thật nhiều tình huống, chung quy vẫn sẽ giải thích làm rõ cặn kẽ nguyên nhân. Giờ đây nàng mới hiểu thế nào là tự lấy đá đập chân mình. Nếu lúc trước nàng không thu nhận A Đào, không rời Thanh Phong viện thì hiện tại đâu phải khổ sở như thế. Nhưng, nàng không hối hận!

    Bên trong phòng nến đã lụi tàn từ lâu, Ngọc Lưu Long cũng suốt một đêm không ngủ. A Đào lúc tối đã báo tới rằng 'nàng' đã truyền tin tới Bạch Thanh Thiên. Rốt cuộc thì Bạch Thanh Liên nàng ở nơi nào? Đã truyền tin tới đệ tử tại sao lại không cho hắn hay tin?

    Ngọc Lưu Long ngã lưng ra sau ghế, mắt phượng xuyên qua màn đêm, bóng dáng cao gầy của nữ tử bên ngoài vẫn bất động. Nếu thời gian có quay trở lại, hắn sẽ bằng mọi cách cản trở nàng thu nhận nữ tử bên ngoài kia, cũng có thể tự tay giết chết ả!

    Tam Sơ cũng là một đêm chầu chực bên cạnh chủ tử. Tâm của hắn không có nhiều suy nghĩ hỗn tạp như chủ tử, hắn bạo gan đánh tiếng:

    "Chủ tử, Bạch Thanh Thiên suốt một đêm hứng sương gió, có thể để nàng ta làm rõ sự tình chút ít.."

    "Hửm!"

    Ngọc Lưu Long đưa mắt nhìn tới Tam Sơ.

    "Ngươi từ bao giờ lại nói giúp cho kẻ khác, hơn nữa.. lại là kẻ muốn chen ngang giữa ta và nàng ấy?"

    Tam Sơ cúi đầu trầm tư, vốn dĩ hắn có rất nhiều nghi hoặc nhưng bản thân lại không có tài ăn nói, hắn cũng không biết phải mở miệng bắt đầu từ đâu. Qua giọng điệu của chủ tử, hẳn là vẫn còn chưa nguôi lửa giận, im lặng lúc này chính là thượng sách!

    Ngọc Lưu Long lại đanh giọng:

    "Sáng sớm ngày mai ta muốn Đào Hoa viên vẫn sạch sẽ như cũ."

    Tam Sơ hiểu rõ phân phó của chủ tử, hắn liền nhanh chân phóng ra bên ngoài.

    Người tới không phải là 'hắn', Bạch Thanh Liên nâng mắt nhìn lên, tuy mờ mịt tối nhưng nàng thấy rõ khoảnh khắc hốt hoảng của Tam Sơ. Nàng nhuếch môi cười trào phúng, đưa tay sờ lên mặt nạ, chạm vào vô số nếp nhăn, nàng có chút sững sốt!

    Rất tiếc! Người tới lại là Tam Sơ, nàng không thể tháo xuống mặt nạ đã hư hỏng này được. Nàng nói:

    "Nhìn ta rất ghê rợn!"

    Bạch hồ câm nín, hắn liền truyền âm đáp:

    "Điều này còn phải hỏi sao?"

    Nữ tử trước mặt Tam Sơ hắn chính là Bạch Thanh Thiên gây kinh diễm lòng người đêm yến hội ư? Hắn lạnh giọng nói:

    "Thanh Thiên cô nương, điện hạ đã phân phó thu dọn Đào Hoa viên sạch sẽ, ta nghĩ cô nương cũng nên rời đi rồi!"

    "Gặp ta một lần cũng không."

    Bạch Thanh Liên ngờ vực hỏi.

    Tam Sơ làm theo chức trách, hắn thẳng thắn nói:

    "Nếu cô nương còn ở đây đứng mãi không đi, ta chỉ có thể dùng cách ép buộc. Nếu còn không được, chủ tử của ta cũng không ngại chậm trễ hành trình."

    Là không muốn gặp nàng!

    Không muốn nhìn thấy nàng!

    Là chán ghét nàng!

    Bạch Thanh Liên nhuếch môi cười tự giễu, nàng hỏi:

    "Chàng ấy khi nào thì quay lại?"

    Tam Sơ im lặng không trả lời, bởi vì hắn cũng chẳng biết.

    Bạch Thanh Liên gạt nước trên mặt, nàng bước lại gần Tam Sơ rồi căn dặn:

    "Các người lần này đi tới đất phong nếu gặp phải trở ngại, hoặc chẳng may bất trắc hãy nhớ gọi ta đến."

    Tam Sơ muốn nói, điện hạ nhà hắn còn chưa có gặp cái tình cảnh như vậy, bên ngoài kia cũng chẳng có bao nhiêu đối thủ ngang tầm với điện hạ nhà hắn đâu!

    Bạch Thanh Liên lo lắng căn dặn tiếp:

    "Nhắn với chàng, Gặp chuyện cứ thổi còi ta đã tặng, nhớ chưa?"

    "Được rồi, ta sẽ truyền lại lời của cô nương. Cô nhanh nhanh quay trở về đi."

    Tam Sơ hối thúc.

    Đợi đến khi Bạch Thanh Liên rời đi. Tam Sơ mới xoay người, Hắn cảm thấy, đêm nay hắn như thế nào lại kiên nhẫn cùng nhiều lời với nữ tử đây?

    Về tới Phụng Thiên Các, Bạch Thanh Liên thay đổi y phục sạch sẽ, cởi bỏ mặt nạ.

    Bạch hồ như được đại xá, vội tự mình làm khô bộ lông bóng mượt. Thoáng chốc đã hiện ra bộ dạng của một nam tử vô cùng tuấn tú.

    "Thanh Triết, Bạch Thanh Ngôn hiện đang ở nơi nào?"

    Bạch Thanh Liên mắt đẹp nhìn nam tử.

    Bạch Thanh Triết chu miệng xì ra tiếng, chủ nhân này của hắn đã biết rồi còn hỏi. Bạch Thanh Triết ngoan ngoãn trả lời:

    "Đầu gỗ hắn đang sung sướng hưởng thụ tại Sở gia còn gì?"

    Đâu như Bạch Thanh Triết hắn, cả đêm phải chịu khổ sở!

    "Đợi sáng ngày mai ta tiễn chân chàng ấy rồi ghé qua Sở gia."

    Bạch Thanh Triết làm mặt ghét bỏ:

    "Chủ nhân, da mặt của người đã quá dày, bạch hồ ta bội phục!"

    Bạch Thanh Liên làm lơ như không nghe thấy, cả đêm qua nàng đã nghĩ thông suốt. Lúc trước khi còn ở Thanh Phong viện là nàng vội vàng tiếp cận Ngọc Lưu Long, tình huống hiện tại này coi như là thời gian nàng cùng hắn một lần nữa tìm hiểu lẫn nhau. Ngàn năm nàng còn có thể chờ hắn, thêm một hai năm nữa thì có xá chi đâu.
     
    Chỉnh sửa cuối: 17 Tháng năm 2019
  2. Hắc Liên

    Bài viết:
    563
    [​IMG]

    Chương 81: Kẻ phản bội lại ta, muốn chết cũng phải chết trong nhục nhã, chết trong thống hận

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Chỉnh sửa cuối: 25 Tháng mười 2020
  3. Hắc Liên

    Bài viết:
    563
    [​IMG]

    Chương 82

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngàn năm qua có biết bao nhiêu giấc mộng, giấc mộng của Bạch Thanh Liên chỉ duy nhất có một Ngọc Lưu Ly. Rốt cuộc chàng đã trở lại, thật tốt! Nỗi lòng có vô vàn điều muốn nói nhưng sao không thốt nên lời. Bạch Thanh Liên si ngốc ngắm nhìn Ngọc Lưu Long.

    Ngọc Lưu Long cười khẩy, ánh mắt khinh thường lướt qua Bạch Thanh Liên. Ngọc Lưu Long ngay lúc này chỉ nhìn thấy được vẻ hám sắc của Bạch Thanh Liên, nào nhận ra được ánh mắt nàng chất chứa bao nhiêu hoài niệm, bao nhiêu chờ mong. Là hạnh phúc khi nhìn thấy vị trượng phu của nàng, là nhung nhớ còn chưa được lấp kín.

    "Khi nào chàng quay trở lại?" Bạch Thanh Liên khó khăn cất giọng.

    Ngọc Lưu Long lướt qua Bạch Thanh Liên, bước chân chậm lại một nhịp: "Đối đầu cùng Thanh Sơn bổn vương không sợ! Ngươi nói xem, bổn vương như thế nào quay trở lại?"

    Ngọc Lưu Ly chàng miệng mồm cứng lắm! Nếu là nữ tử khác thì sớm đã bị chàng làm cho chết tâm. Bạch Thanh Liên lại dùng giọng điệu hết sức bình tĩnh hỏi: "Đường đường là Tấn vương mà lại nuốt lời sao?"

    Lời này là có ý gì? Ngọc Lưu Long xoay người, đuôi mắt hẹp dài nhìn chằm chằm bạch y nữ tử. Đêm qua hắn còn lười nhìn đến nàng thì lấy đâu ra hứa hẹn? Đầu óc Tấn vương hoạt động vô cùng linh hoạt, nháy mắt đã rõ ràng. Mắt phượng thường ngày câu hồn đoạt phách bỗng ùn ùn sát khí ùa về, hắn nghiến rắn nghiến lợi: "Bạch Thanh Thiên! Khá khen cho ngươi, ngươi thủ đoạn lắm! Thông đồng cùng Trương Khúc Nhạc dẫn dụ bổn vương rơi vào bẫy liên hoàn của các ngươi. Thù này bổn vương nhớ kĩ!"

    Thật không ngờ Bạch Thanh Liên này lại dở trò sau lưng hắn, liên thủ cùng Trương Khúc Nhạc diễn một vở thật hay! Đợi hắn quay trở lại sẽ tính sổ lần lượt từng kẻ. Hừ! Ngọc Lưu Long dứt khoát vung lên tà áo, một mạch leo lên xe ngựa trước cổng. Tam Sơ nhấc bước theo sau chủ tử, vừa nhảy lên ngồi vào chỗ đã dùng roi quất vào ngựa, tiếng ngựa hí vang theo đó là tiếng lốc cốc vang dội. Chỉ trong chốc lát, Tấn vương phủ trở lại vẻ vắng lặng như thường.

    Xe ngựa đã khuất dạng nhưng Bạch Thanh Liên lại chưa thu hồi tầm mắt. Bạch hồ thở dài, hướng chủ nhân an ủi: "Chủ nhân, còn có tiểu bạch ở đây này!"

    Bạch Thanh Liên cong cong khóe môi, vỗ nhẹ vào lưng bạch hồ, "Đúng vậy, chỉ có ngươi, rốt cuộc vẫn chỉ có ngươi mà thôi!"

    * * *

    Tam Sơ điều khiển ngựa vẹo qua hết mấy lượt con phố, tấp vào một tửu lâu nhỏ, sau đó nhanh tay kê ghế gỗ vén màn xe mời chủ nhân bước xuống.

    Tửu lâu này tuy nằm trong hẻm nhưng không vắng khách, khách tới nơi này chủ yếu là những bình dân. Hơn nữa, ông chủ thật sự của Hành Hương quán này lại chính là Ngọc Lưu Diệp. Bởi vậy, nơi này chính là tụ điểm thích hợp để bọn người Ngọc Lưu Long tụ tập.

    Ngọc Lưu Diệp đã đến từ rất sớm, đang cười nói vui vẻ cùng ba nam tử còn lại. Ba nam tử xoay quanh Ngọc Lưu Diệp, ai nấy đều ngời ngời phong độ, khí chất bất phàm. Nhưng khi Ngọc Lưu Long xuất hiện thì khí chất bất phàm ấy lại lẳng lặng thu về.

    Ngọc Lưu Long điểm danh qua Tạ Bá Dịch, Khương Trì Tuần, nhìn tới Ngọc Lưu Diệp mới gật đầu hô hai tiếng "Nhị ca". Mắt lại quét tới người còn lại đang dùng gương mặt ngã ngớn chằm chằm nhìn hắn.

    Ngọc Lưu Long nhuếch môi nói: "Lần này lại chạy trối chết!"

    Ngay sau câu nói giễu cợt của Ngọc Lưu Long là một loạt tiếng cười vang lên. Vẫn là Tạ Bá Dịch miệng mồm nhanh nhẩu: "Tấn vương điện hạ phán như thần vậy? Tống Thanh Hựu hôm nay quả thật chạy thụt mạng, ha ha.."

    Ngọc Lưu Diệp run run bả vai, khoa tay ý bảo Tạ Bá Dịch thôi ngừng trêu đùa Tống Thanh Hựu. Lúc này Khương Trì Tuần bung ra quạt xếp, gõ gõ lên mặt bàn, nháy mắt với Ngọc Lưu Long, đằng hắng nói: "Thanh Hựu này nếu xét về mỹ mạo nào vượt qua đám người chúng ta, tại sao hễ cô nương bên ngoài nhìn thấy hắn là y như vớ phải mồi ngon vậy? Ta thật nghĩ mãi chẳng ra"

    Tống Thanh Hựu "hừ hừ" hai tiếng, sau đó mới chống cầm nói: "Đào hoa cũng là một cái tội!"

    Tạ Bá Dịch 'a' lên một tiếng, nhớ tới vấn đề trọng điểm, nhấn cao giọng hướng tới Ngọc Lưu Long: "Điện hạ, đêm cung yến mấy hôm trước nếu bọn ta biết ngài cũng tham dự thì đã không ở nhà, cũng không phải lỡ mất một yến hội náo nhiệt như vậy."

    Tống Thanh Hựu hào hứng chen ngang, cắt lời Tạ Bá Dịch, tranh nói: "Nghe nói Vương phi tương lai là một tuyệt sắc mỹ nữ, khuynh quốc khuynh thành, giữa yến hội nổi trội vô cùng."

    "Vậy nên còn chưa thành hôn đã tiến nhập Tấn vương phủ, điện hạ như thế nào lại say đắm như vậy? Hình như gọi là Bạch Thanh Thiên nhỉ?" Khương Trì Tuần nháy mắt dò xét Ngọc Lưu Long.

    Chỉ có Ngọc Lưu Diệp là thản nhiên, cúi đầu hớp ngụm trà. Cũng chỉ có hắn mới biết được ai mới là người mà Ngọc Lưu Long động tâm. Tuy Ngọc Lưu Diệp không tham gia cung yến hôm ấy, nhưng tất tần tật tình huống hắn đều nắm rõ, dĩ nhiên thông qua tin tức ám vệ báo về.

    Ngọc Lưu Long sắc mặc âm trầm, con ngươi lạnh nhạt không chút cảm xúc khi nghe tới cái tên Bạch Thanh Thiên. Ngọc Lưu Diệp khẽ thở dài trong lòng, có lẽ tứ đệ này của hắn đã nhận định nhầm người. Vì khi ấy Ngọc Lưu Diệp cũng đã liên tưởng đến người đã từng ở tại Thanh Phong viện.

    Ngọc Lưu Long như chưa từng nghe qua cái tên Bạch Thanh Thiên, bèn nói đến vấn đề chính: "Lần hành sự này phải thật cẩn trọng. Việc thống nhất các đảo phải nhanh gọn, thời điểm không quá ba tháng phải dứt khoát thanh trừ thế lực chống đối."

    Bốn người còn lại ngẩng đầu nhìn lên, trong mắt không giấu vẻ kinh ngạc.

    Ngọc Lưu Diệp dùng tay đẩy bánh xe, tiến tới gần sát Ngọc Lưu Long, ngạc nhiên hỏi: "Tứ đệ, trong ba tháng muốn thanh trừ thế lực chống đối e rằng.."

    E rằng máu chảy thành sông!

    Khương Trì Tuần bèn nói: "Nếu tìm được Hỏa Xích thì dễ dàng hơn nhiều. Chỉ cần có Hỏa Xích trong tay, các đảo còn lại sẽ tự nguyện hàng phục!"

    Ngọc Lưu Long gật đầu nói: "Lần này ta nghe ngóng được chút tin tức, Hỏa Xích có lẽ đang lưu lạc nơi đất phong của ta"

    "Cũng quá thần kì rồi! Này có phải hay không thời gian muốn nhanh hơn. Như vậy Xích đảo của chúng ta sẽ chiếm cứ một phương, đến lúc đó Hải Hà quốc càng phải nhường nhịn!" Tống Thanh Hựu bừng bừng phấn khích.

    "Dù sao cũng chỉ có một chút tin tức. Các ngươi phải chuẩn bị trong tư thế sẵn sàng nhập trận. Đợi hiệu lệnh của ta" Ngọc Lưu Long phát lệnh.

    "Đã rõ! Xích chủ"

    Ai mà ngờ được tại một cái tửu lâu nhỏ bé lại đang diễn ra cuộc hội họp của Xích chủ bí ẩn cùng thủ hạ ba vị mệnh danh Tam Đại Thiên Vương.

    Ngọc Lưu Diệp nhìn xuống đôi chân tàn tật của chính hắn, thở dài: "Ta thật không giúp được gì cho đệ, vẫn là cầu chúc đệ hợp nhất Xích đảo"

    Ngọc Lưu Long khoát tay nói: "Nhị ca, đệ tin tưởng đôi chân này của huynh sẽ sớm khôi phục. Mai sau còn nhờ vào nhị ca giúp sức!"

    Tống Thanh Hựu vỗ trán, "a" lên khiến bốn người còn lại ghé mắt nhìn sàn hắn như nhìn một tên điên.

    Tống Thanh Hựu vội nói: "Ta quên mất, Bảo Minh các có thông qua một số thương nhân hải vực, thu thập được tin tức vô cùng chấn động. Có lẽ, nay mai đây thôi ngũ quốc sẽ oanh động một phen!"

    "Còn không mau nói!" Tạ Bá Dịch gấp gáp hối thúc.

    Tống Thanh Hựu nhìn tới Ngọc Lưu Diệp, hắn nói: "Kính Tông đại sư đã trở về Linh Ứng Tự, chuyện này còn chưa có ai biết."

    Ngọc Lưu Long trong lòng dấy lên tia hi vọng, nhìn sang Ngọc Lưu Diệp nói: "Nhị ca, rốt cuộc Kính Tông đã trở về rồi. Đôi chân này của huynh có hi vọng chữa trị"

    Trên gương mặt anh tuấn của Ngọc Lưu Diệp vừa mới thoáng rạng rỡ ngay sau đó liền vụt tắt, "Kính Tông đại sư y thuật tinh thông, chỉ cần nhấc kim là có thể đoạt lại mạng sống từ tay Diêm vương nhưng số người được vị đại sư này chữa trị còn không đếm được trên đầu ngón tay. Liệu ta có thể rút được thẻ 'Lưu mệnh' từ hàng trăm ngàn quẻ thẻ? Vẫn là không nên hi vọng thì hơn"

    "Nhị điện hạ, ngài không nên tuyệt vọng, hôm nay rút không được thì hôm sau lại tới rút, một năm không rút được thì hai năm, ba năm." Khương Trì Tuần an ủi.

    Ngọc Lưu Diệp cụp mi, mày kiếm khẽ run run, nếu không có duyên với quẻ sâm 'Lưu mệnh' thì dù có sáu mươi năm, một trăm năm cũng không thể nào rút trúng được.

    Ngay từ thời khắc hắn lao mình ra chắn đỡ cho Ngọc Lưu Long thì bản thân đã không màng sống chết, hiện tại còn sống đã là may mắn, đôi chân tật nguyền này hắn đã sớm nhìn quen.

    "Không rút được quẻ 'Lưu mệnh' thì sao? Ta không tin không thuyết phục được Kính Tông!"

    Tấn vương điện hạ, ngài định thuyết phục kiểu gì đây? Kính Tông kia là người cửa phật, tiền tài danh vọng đối với một vị tăng sư tựa như cát bụi. Chẳng lẽ ngài định thuyết phục bằng bạo hình sao? Tạ Bá Dịch tưởng tượng cảnh Kính Tông đại sư bị Tấn vương điện hạ thuyết phục mà trán rịn ra nước, hắn vội lấy tay gạt đi mồ hôi, cũng gạt luôn dòng suy nghĩ vớ vẫn.
     
    Chỉnh sửa cuối: 5 Tháng sáu 2019
  4. Hắc Liên

    Bài viết:
    563
    [​IMG]

    Chương 83: Kinh Động Thiên Địa Nhân Tâm (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tấn vương phủ cách Bình vương phủ song song hai dãy phố, mà Sở gia lại trấn tọa ngay sát vách Bình vương phủ. Bạch Thanh Liên giữa thanh thiên bạch nhật mang theo sủng vật hòa cùng dòng người trên phố xá.

    Bạch y nữ tử mang duy mạo cộng thêm một bạch hồ không khỏi gây chú ý. Đây chính là kết quả mà nàng mong muốn!

    Ngọc Lưu Long thờ ơ nàng, lạnh nhạt nàng, thì nàng càng phải khiến hắn chú ý, khiến hắn lưu tâm. Hắn xem nàng là 'đồ giả' thì nàng càng phải chứng minh mình là 'hàng thật giá thật'. Thân phận của nàng cũng chẳng cần thiết che giấu thêm nữa, cái gì mà phép tắc, là luân thường? Những thứ ấy chưa bao giờ mang lại hạnh phúc cho nàng, ngược lại còn là chướng ngại. Lúc trước vì muốn bảo vệ thanh danh của Ngọc Lưu Long nên nàng mới giả danh Mộ Ngọc Ngưng. Nào ngờ, kết quả lại càng thêm tồi tệ. Xưa kia, hắn đã từng vì nàng mà chấp nhận mang danh đoạn tụ thì giờ đây hắn lại một lần nữa đi ngược lại với lẽ thường, loạn luân cùng ân sư! Bạch Thanh Liên cười khẩy, nàng và hắn chung quy luôn khiến nhân tâm thế nhân mở mang tầm mắt a!

    Bạch Thanh Liên nào biết được, một lần lộ diện công khai này lại dẫn đến vô số phiền phức về sau. Chính nàng đã mở ra cơ hội cho những nam nhân đã tìm kiếm nàng suốt sáu năm qua! Đoạn này về sau hẵng nói tiếp.

    Bao lâu rồi Bạch Thanh Liên nàng lại bước đi giữa chốn đông người? Phía trước mặt chính là Vạn Hương tửu lâu, khách ra vào bon chen tấp nập.

    Tặc tặc! Trương Khúc Nhạc này quản lý không tồi! Bạch Thanh Liên rất nhanh đã đi qua một dãy phố, phía sau lưng nàng từ lúc nào đã dẫn theo một cái đuôi nhỏ.

    "Bình vương phủ" nét chữ tùy ý mà phóng khoáng, cứng cáp hữu lực nhưng không kém phần mềm mại uyển chuyển. Đúng là cốt cách như thế nào thì nét chữ như thế ấy! Ngọc Lưu Linh không biết kiếp này ngươi liệu có bám riết lấy Hoàng Phủ Ngạo?

    Ghé mắt nhìn tới cổng nhỏ kế bên chính là Sở gia. Ôi! Đây đúng là phong cách của Sở Mạch Thường, cổng nhỏ nhưng nước gỗ kia, vách tường kia lại cao sang phú quý cỡ nào? Sở gia vẫn luôn thể hiện quyền y như thế!

    Cái đuôi nhỏ theo phía sau đã dừng lại, Bạch Thanh Liên nhuếch môi: "Trương lão bản, còn không mau tiến lên gõ cửa?"

    Trương Khúc Nhạc tự cốc vào đầu một cái vang dội, gấp gáp bước nhanh tới đứng ngay sau Bạch Thanh Liên, giọng điệu khổ sở: "Ai nha! Thuộc hạ hồ đồ quá, phường chuột chũi làm sao lại dám ngoi đầu trước cửa lớn Bình vương phủ chứ?"

    Các chủ không lo lắng việc bại lộ thân phận? Hắn lẽ nào lại sợ! Trương Khúc Nhạc tiến lên gõ cửa đàng hoàng.

    "Chưa ăn sáng sao?" Bạch Thanh Liên liếc xéo tới.

    Trương Khúc Nhạc hỗ thẹn giả vờ ho khan, sau lại đập tay mạnh bạo vào cửa, không quên biện minh: "Thuộc hạ xưa nay không có thói quen gõ cửa nhà người ta, cũng không biết âm lượng to nhỏ thế nào mới hợp lý. Các chủ, thuộc hạ sẽ cố gắng tập tành thói quen này!"

    Vốn dĩ hắn đâu cần tốn công phí sức gõ cửa, nơi nào hắn muốn tới ai dám ngăn cản! Vượt tường neo nóc mới là thói quen của hắn.

    Trương Khúc Nhạc vừa mới dứt lời thì cánh cửa gỗ vang lên tiếng ầm ầm vang dội, một khoảng trống liền hiện ra rõ ràng. Hắn đưa tay gạt đi lớp bụi hất vào mặt, giọng điệu khinh bỉ: "Chậc! Sở gia này lại lấy củi mục làm cửa đây mà!"

    Bạch Thanh Liên: "..."

    Ngươi đập phá nhà người ta còn ở đó chế bai!

    Trương Khúc Nhạc ủy khuất nhìn sang chủ tử: Thuộc hạ sẽ cố luyện tập cách gõ cửa thuần thục a!

    Trương Khúc Nhạc gây ra động tĩnh lớn như vậy tất nhiên sẽ không lấy làm ngạc nhiên khi nhìn thấy Sở Mạch Thông dẫn theo nhi tử Sở Mạch Thường vội vàng theo tới. Phụ tử nhà họ Sở nhìn thấy hai vị khách đang đứng sừng sững trước cổng không khỏi liếc mắt nhìn nhau, sau mới ngó lơ làm như không thấy cánh cổng bị đổ sập. Phụ tử hai người còn mặt mày hớn hở mời mộc, vào tới sảnh đường Sở gia lại hứng khởi dâng trà. Thật không ngờ, sáng tinh mơ Các chủ đã tới viếng thăm nhà, bảo sao không hoan hỉ cho được!

    Sở Mạch Thông vui mừng quá hóa rồ, quên mất phải đi mời lão cha qua bên này. "Các chủ, tại hạ đi qua mời phụ thân đến!"

    Bạch Thanh Liên hớp ngụm trà, một lúc mới ngẩng đầu nói: "Bọn hắn còn chưa kết thúc ván cờ. Xem ra ta phải đích thân qua bên đó"

    Sở Mạch Thường kinh ngạc nhìn sang lão cha của hắn, Sở Mạch Thông cũng mù tịt chẳng rõ lời Các chủ là có ý gì? Trương Khúc Nhạc thì lại tươi cười đầy mặt, quăng ánh mắt tới phụ tử họ Sở: Bản lĩnh của Các chủ các ngươi còn chưa thấy hết đâu!

    Thế là ba nam nhân nối đuôi nhau theo sau gót của Bạch Thanh Liên.

    Ra ngoài sảnh đường, Bạch Thanh Liên rành rọt một đường đi thẳng, cuối cùng nàng dừng lại đứng trước một vách tường cao lớn. Phía sau vách tường này chính là Bình vương phủ. Bình vương phủ ngăn cách với Sở gia chỉ một tường rào điều này hầu như ai cũng biết. Nhưng, tìm tới đích xác nơi thông nhau giữa hai phủ thì chỉ có nhà họ Sở mới làm được. Nay Bạch Thanh Liên lại thành thạo tiến đến lại còn đưa tay mở ra lối đi, hành động này đã khiến phụ tử họ Sở phía sau chết đứng!

    Trương Khúc Nhạc trong lòng cũng cuồn cuộn dậy sóng, nhưng mặt mày lại vô cùng bình tĩnh, pha lẫn chút giễu cợt, hướng phụ tử họ Sở thúc giục: "Này! Còn ngơ ngác làm gì? Đây là địa bàn của Sở gia đấy nha!"

    Sở Mạch Thường nhìn theo bóng lưng của Bạch Thanh Liên, tâm tình hắn lúc này phức tạp xen lẫn rối rắm, cũng nảy sinh rất nhiều nghi hoặc. Tâm trạng của Sở Mạch Thông cũng chẳng kém nhi tử là mấy.

    Hương hoa lê thoảng thoảng, ngẩng đầu lên đã thấy một vùng trời sắc trắng, vô số cánh hoa đang phiêu phiêu giữa không trung rồi nhẹ nhàng đáp xuống đôi vai nhỏ gầy, hoa còn vương vấn bám trên y phục, trên làn tóc đen nhánh, cánh hoa rất hữu ý mà rơi vào tay người hứng!

    Vô số cánh hoa lại thi nhau rơi vào lòng bàn tay của Bạch Thanh Liên, cả một bầu trời hoa lại lơ lửng vây quanh nàng. Có lẽ đây là tiết mục chào đón chủ nhân của chúng quay trở về.

    "Nhìn kìa!" Sở Mạch Thường đưa tay chỉ lên lê hoa cổ thụ.

    Hai lão nhân đang ngồi bên bàn đá không xa cũng ngước mắt nhìn lên.

    Vô số nụ hoa khép chặt bao ngày qua lại thi nhau đua nở, hoa trên cành, hoa từ thân, hoa từ gốc, đâu đâu cũng là lê hoa, chúng thi nhau chen chúc, thi nhau bung cánh tỏa hương.

    Chỉ trong một buổi sáng, Lê hoa tại Bình vương phủ nở rộ vô cùng tuyệt đẹp, hương lê hoa theo gió thoang thoảng khắp mười dặm xung quanh.

    Hoàng cung Đông Minh.

    Ngọc Lưu Tâm bước chân gấp gáp vọt đi như bay, theo phía sau hắn là Liễu quý phi cùng đám cung nhân.

    Nghe nội thị túc trực tại Nhiếp chính điện bẩm báo, Ngọc Lưu Tâm liền từ phòng luyện đan vọt ngay qua đây, ngay cả việc chuẩn bị thiết triều cũng gạt qua một bên.

    Trước mắt Ngọc Lưu Tâm là một vùng trời hoa, cánh hoa trắng muốt thi nhau đua nở bên trên thân cây xù xì ngàn năm tuổi. Lê hoa vừa rơi rụng lại được thay thế bởi một nụ hoa mới, tiếp đó chúng lại thi nhau đua nở rồi lại cạnh tranh rơi rụng.

    Nhiếp chính điện quanh năm bị tán cây che phủ, quanh năm đều đặn ra hoa nhưng đây đã là những ngày cuối tháng Tư, hoa lê lại nảy nở một cách kì lạ, lại còn nghiễm nhiên nảy nở một cách trắng trợn đến vậy!

    Khi quần thần kéo đến, ai nấy cũng kinh ngạc há hốc mồm miệng. Bọn hắn nghe nói, hoàng thượng đột nhiên chuyển hướng đi về phía Nhiếp Chính điện, lại nghe nội thị bàn luận to nhỏ chuyện cây lê kì lạ liền đồng lòng kéo nhau tới.

    Ngọc Lưu Tâm nấm tay giấu trong ống tay áo rộng thùng thình siết chặt. Nhìn lê hoa không ngừng nảy nở, Ngọc Lưu Tâm bậm môi, phất tay áo rồi dứt khoát sải bước. Liễu quý phi đuổi theo phía sau Ngọc Lưu Tâm, nàng luyến tiếc quay đầu nhìn cảnh tượng tuyệt đẹp.

    Lê hoa nở rộ một cách kì lạ, quần thần một phen thưởng thức cũng bàn tán một phen. Buổi thiết triều cũng được báo miễn.

    Mà lúc này tại Bình vương phủ. Bạch Thanh Liên tháo bỏ duy mạo, nhàn nhã thưởng thức trà lê hoa, nàng nhuếch môi cười nói chua chát: "Cỏ cây cũng nhung nhớ cớ sao người xưa nỡ lòng quên"

    Sở Mạch Thường ngẩng đầu nhìn lên, trong mắt chứa vô vàn nghi hoặc.

    Sở Mạch Thắng không đặt nghi hoặc trên người Bạch Thanh Liên mà chuyển toàn bộ lên người Bạch Thanh Ngôn. Bạch Thanh Ngôn làm khách tại Sở gia đã được bốn hôm, trong ngững ngày này Bạch Thanh Ngôn không hề đánh tiếng về việc tác hợp hôn sự giữa Bạch Thanh Thiên cùng Tấn vương. Còn nhớ lần trước, sau khi Bạch Thanh Liên để nghị Trương Khúc Nhạc nhận lời giao dịch của Tấn vương để đổi lấy điều kiện thì Sở gia bọn hắn đã nghi hoặc chút ít, đêm cung yến hôm đó đã gây náo động không nhỏ, người Sở gia bọn hắn chỉ cần phân tích sơ qua cũng đoán chắc năm phần. Nhưng lại không dám khẳng định. Nếu như Các chủ chính là Bạch Thanh Thiên vậy thì Mộ Ngọc Ngưng thật sự đã đi đâu?

    Giữa Bạch Thanh Ngôn cùng Bạch Thanh Liên rốt cuộc có mối quan hệ thế nào đây? Bạch Thanh Liên chỉ là một trưởng sự tiền nhiệm, lại là đệ tử Thanh Sơn vì sao khi gặp mặt Bạch Thanh Ngôn lại không hề thể hiện chút phép tắc nào? Nên biết, Các chủ Mạc các là nàng thì cần phải nhún nhường trước Bạch Thanh Ngôn bảy phần mới phải.

    Trương Khúc Nhạc cũng cùng tâm tư rối rắm không kém gì người nhà Sở gia. Hắn hết nhìn tới Bạch Thanh Liên lại nhìn tới Bạch Thanh Ngôn, cuối cùng chọn cách im lặng, vểnh tai lắng nghe.

    "Thanh Ngôn, lê hoa đã thực sự nở rộ!"

    Lời này nói ra đã khiến bốn người chao đảo, bọn hắn là đang nghe nhầm chăng? Thanh Ngôn là tục danh của Bạch trưởng môn đấy!

    Bạch Thanh Ngôn ngồi bên dưới cúi thấp đầu, sau lại ngẩng mặt, bên môi vẽ ra một đường cong tiêu sái: "Vâng Tôn thượng!"

    Rầm rầm!
     
    Chỉnh sửa cuối: 14 Tháng sáu 2019
  5. Hắc Liên

    Bài viết:
    563
    [​IMG]

    Chương 84: Kinh Động Thiên Địa Nhân Tâm (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Thanh Ngôn, lê hoa đã thực sự nở rộ!"

    Lời này nói ra đã khiến bốn người chao đảo, bọn hắn là đang nghe nhầm chăng? Thanh Ngôn là tục danh của Bạch trưởng môn đấy!

    Bạch Thanh Ngôn ngồi bên dưới cúi thấp đầu, sau lại ngẩng mặt, bên môi vẽ ra một đường cong tiêu sái: "Vâng tôn thượng!"

    Rầm rầm!

    Tôn thượng? Trưởng môn Thanh Sơn lại lễ phép kính cẩn hô hai tiếng 'tôn thượng' đối với nữ tử mới chỉ mười sáu tuổi? Bốn nam nhân đồng loạt ngã ghế, cố tiêu hóa những gì bọn hắn vừa mới nghe thấy.

    Thế nhân đều biết rõ Thanh Sơn phái có vị trưởng môn đã hơn ngàn năm tuổi, nhưng ít ai biết được người phía sau chống lưng dẫn dắt Thanh Sơn phái lại là một vị khác, chính là vị 'tôn thượng' được chúng đệ tử Thanh Sơn tôn thờ như một vị phật sống.

    Sở gia bao đời nay chưa từng được truyền thừa thông tin liên quan đến vị tôn thượng của Thanh Sơn, một chút ít ỏi thông tin cũng chẳng có. Sở Mạch Thắng hổ thẹn sa sầm mặt mày trước ánh mắt của nhi tử cùng tôn tử nhà lão.

    Trương Khúc Nhạc liên tục tự véo lấy bắp đùi, trong đầu ầm ầm như nước lũ vỡ đê. Tin chắc, huynh trưởng của hắn cũng không thể nào tiêu hóa được sự thật này! Ôi trời, Các chủ của Mạc các không phải là một đệ tử nho nhỏ của Thanh Sơn mà lại là lão đại của Thanh Sơn. Đây quả là một cú sốc chấn động nhân tâm, kinh động thiên địa.

    Bên ngoài kia lê hoa vẫn còn đang không ngừng nở rộ tỏa hương thơm ngát, đây là một màn phủ phục nghênh đón thượng nhân sao? Bốn nam nhân có cùng cách suy ngẫm, lại cảm thấy ngay cả chính mình còn không bằng cỏ cây. Sau một hồi chấn động nhân tâm, thần trí của bốn nam nhân cũng được kéo quay trở về.

    "Lâu rồi mới tìm lại được cái cảm giác này!" Bạch Thanh Liên chống cầm cảm khái, lại cảm thấy không đúng, nàng liền nhìn tới Sở Mạch Thường ngồi bên dưới, vẫy tay gọi hắn tới gần.

    Sở Mạch Thường bộ điệu lúng túng, bước chậm chậm tới đứng đối diện với vị tôn thượng ngồi bên trên cao. Mắt hạnh len lén nhìn lên Bạch Thanh Liên, sau lại đánh giá bạch hồ đang nằm ườn bên trên đùi ngọc của chủ nhân. Bạch trưởng sự từ khi nào lại nuôi sủng vật? Hắn tò mò nhưng không dám mở miệng hỏi.

    "Đã nắm vững hết quy tắc của thủ hộ nhân rồi chứ?"

    "Vâng, Mạch Thường đã nắm rõ" Sở Mạch Thường gật đầu như gà mổ thóc.

    Bạch Thanh Liên lại nói: "Từ giờ trở đi, Bình vương phủ liền do ngươi thủ hộ".

    "Vâng!"

    Sở Mạch Thường toàn thân vô lực dựa vào ghế lúc nào cũng chẳng hay. Những tháng ngày về sau của hắn coi như xong rồi! Không thể tự do ăn chơi trác táng, không còn tự tại như lúc trước. Đời hắn sao lại khổ thế này? Liếc mắt nhìn tới gia gia cùng phụ thân, lại thấy hai người bọn hắn mặt mày hớn hở, tựa như vừa mới nhặt được mấy triệu lượng vàng vậy. Sở Mạch Thường tâm can đau đớn như muốn vỡ nát.

    Bạch Thanh Liên nhìn thấu tâm can của Sở Mạch Thường, nàng buồn cười nói: "Mạch Thường, thủ hộ nhân của Bình vương phủ là vị trí người người ao ước, ngươi muốn ra vào cung cấm liền tùy ý, muốn lên Thanh Sơn cũng không ai cấm cản, tự do ra vào Thanh Mạch học viện nếu thích, Mạc các khắp ngũ quốc cũng tùy úy để ngươi điều động. Như vậy, ngươi còn cảm thấy uất ức sao?"

    Hai mắt Sở Mạch Thường tựa như ngọc minh châu lấp lánh phát sáng. Hắn có thể lên Thanh Sơn? Có thể điều động nhân lực của Mạc các? Lời của tôn thượng nói ra không thể nghi ngờ được. Hắn bừng bừng phấn khởi, gương mặt tức khắc sáng lạng.

    Trương Khúc Nhạc muốn cười nhưng cố nhịn. Muốn điều động người của Mạc các trừ khi có lệnh của Các chủ, dù cho trưởng môn Thanh Sơn cũng không thể nhúng tay can thiệp.

    Cha con Sở Mạch Thắng thủ hộ bao nhiêu năm nay, nội quy thủ hộ điều tường tận, lời của tôn thượng nói ra bọn hắn cảm thấy mông lung.

    Bạch Thanh Ngôn lại rõ ràng nhất. Sở Mạch Thường này có tới chín phần ngoại hình của Sở Mạch khi xưa, tính cánh trông lại càng giống mười phần. Tôn thượng ưu ái hắn là điều hiển nhiên thôi.

    * * *

    Thiên Khôn điện

    Ngọc Lưu Tâm dắt theo Liễu quý phi vào trong thư phòng, sau đó mở ra mật thất, thoáng chốc thư phòng không một bóng người. Mà lúc này bên trong mật thất, mấy viên Dạ Minh Châu phát sáng soi rọi khắp bốn phía. Khắp căn phòng lan tỏa mùi hương thoang thoảng của dược liệu, nhìn chai lọ chất chồng khắp các ngăn tủ cũng đủ biết nơi đây là nơi luyện chế đan dược của Ngọc Lưu Tâm.

    Từ lúc Ngọc Lưu Tâm được lập làm Thái tử, hắn đã được tiên hoàng đưa tới nơi này, còn căn dặn hắn phải tìm cách luyện ra loại Nguyên Hoàn đan của Thanh Sơn, chỉ có như vậy thì hoàng thất Ngọc Lưu sẽ không còn bị Bình vương phủ cưỡi lên trên đầu, thuật trường sinh của Thanh Sơn cũng sẽ không còn là bí mật. Đông Minh rộng lớn này là của Ngọc Lưu bọn hắn chứ không phải của Bình vương, cũng chẳng cần Thanh Sơn phái nhúng tay can thiệp.

    Liễu quý phi không phải lần đầu tiên tới nơi này, nàng bước tới nắm chặt tay Ngọc Lưu Tâm, "Hoàng thượng, cảnh tượng lê hoa kì dị lạ thường như thế khiến người bất an hay sao?"

    Bởi Liễu quý phi ngay thời khắc ấy đã thấy được nét mặt kinh hãi của Ngọc Lưu Tâm, nàng nhìn xuống lòng bàn tay của Ngọc Lưu Tâm liền hốt hoảng: "Hoàng thượng, tay người bị chảy máu rồi!"

    Ngọc Lưu Tâm đặt bàn tay nhỏ bé của Liễu quý phi vào lòng bàn tay to lớn của hắn, vỗ về tay ngọc trấn an: "Ái phi chớ lo lắng, chỉ là chút vết thương nhỏ"

    Liễu quý phi rưng rưng nước mắt, tựa đầu lên đôi vai rộng lớn của Ngọc Lưu Tâm, nàng lo lắng hỏi lại: "Người bất an chuyện gì? Thần thiếp có thể san sẻ hay không?"

    Ngọc Lưu Tâm thở dài, đôi mày đen rậm nhíu chặt, hắn nói: "Người đó đã quay trở lại!"

    Liễu quý phi mờ mịt, nâng mắt nhìn lên Ngọc Lưu Tâm.

    "Ái phi, đợi trẫm luyện ra được Nguyên Hoàn đan sẽ không còn sợ hãi bọn chúng nữa. Giang sơn này là của trẫm, mãi mãi là của hoàng tộc Ngọc Lưu, không ai có nắm lấy, trẫm không cho phép! Không cho phép!"
     
    Chỉnh sửa cuối: 6 Tháng sáu 2019
  6. Hắc Liên

    Bài viết:
    563
    [​IMG]

    Chương 85: Ân Sư

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Từ sau khi Mộ Ngọc Châu trở thành thái tử phi, tin tức mà nàng nghe suốt mấy ngày nay không phải là những lời ca tụng nàng, ngưỡng mộ nàng, ngược lại đều là tin tức liên quan đến Bạch Thanh Thiên. Trong lòng Mộ Ngọc Châu căm phẫn nhưng vẫn giữ nguyên phong thái vốn có của một thái tử phi.

    Hoa viên thơm ngát hương hoa cỏ, Ngọc Lưu Hiên bứt một đóa mẫu đơn đưa lên ngửi, hắn quay sang Mộ Ngọc Châu cười nói: "Nàng thử nói xem, rốt cuộc Bạch Thanh Thiên có địa vị ra sao tại Thanh Sơn?"

    Mộ Ngọc Châu nói: "Sáu năm tại Thanh Phong viện nàng ta được Bạch Thanh Liên kia bảo bọc rất kĩ lưỡng, không biết trong những năm đó nàng ta đã làm những gì để có được địa vị như hôm nay"

    "Là địa vị như thế nào?" Ngọc Lưu Hiên hỏi lại.

    "Có thể được trưởng môn Thanh Sơn bảo hộ ngay trước mặt hoàng thượng như vậy đã chứng tỏ địa vị tại Thanh Sơn không nhỏ, ngày hôm nay ngẫu nhiên qua lại với Sở gia. Chàng nghĩ xem, sáu năm qua nàng ta vẫn luôn quanh quẩn tại Thanh Phong viện sao? Mỗi lần ta tới tìm nàng ta, Bạch trưởng sự đều không cho gặp."

    Ngọc Lưu Hiên gật đầu rồi nói: "Vốn dĩ vị muội muội hờ này của nàng không ở tại Thanh Phong viện"

    Ngọc Lưu Hiên nhìn lại đóa mẫu đơn trên tay, nhớ lại dung mạo của Bạch Thanh Thiên trong đêm yến hội, hắn cười khẩy lắc đầu bỏ qua cái suy nghĩ viễn vông. Tại sao hắn lại có cảm giác Bạch Thanh Thiên cùng Bạch Thanh Liên là một người chứ? Nếu không phải trước kia từng gặp Bạch Thanh Thiên khi còn là thứ nữ của Mộ Đàm thì hắn đã không bác bỏ cái suy nghĩ vừa mới thoáng lóe lên trong đầu.

    Trước kia Mộ Ngọc Châu đối với vị muội muội hờ của nàng chính là vừa xem thường vừa ra sức bắt nạt, nay đối với Bạch Thanh Thiên chính là hận, ghen ghét đến cực điểm, là đệ tử Thanh Sơn thì sao? Lại được trưởng môn bảo hộ thì thế nào? So với địa vị của một thái tử phi như nàng lẽ nào sánh bằng sao? Tương lai nàng lại là hoàng hậu của Đông Minh, Bạch Thanh Thiên gặp nàng cũng phải cúi đầu cung kính.

    * * *

    Tống Thanh Hựu tay chống đầu, nằm nghiêng người nhìn Tấn vương điện hạ. Xe ngựa xốc nảy cũng không ảnh hưởng đến việc ăn uống của hắn. Tống Thanh Hựu nhai nhọp nhẹp thức ăn trong miệng, lời nói ra càng làm cho sắc mặt Tấn vương thêm đen kịt.

    "Điện hạ này! Vương phi tương lai của huynh thật lớn mật, huynh vừa rời đi là nàng ấy lập tức tới Sở gia. Đây là tình báo rồi còn gì?"

    Ngọc Lưu Long vứt xuống thư tín vừa nhận được, thẳng chân đạp thẳng vào cánh tay đang chống lấy đầu của Tống Thanh Hựu, bất thình lình cả gương mặt tuấn tú bị va đập vào vách xe, Tống Thanh Hựu gào lên: "Đánh người không đánh vào mặt, huynh thật ác độc! Vương phi của huynh đi tình báo với Sở gia, đáng ăn đòn phải là nàng chứ sao lại là ta?"

    "Sở gia còn cần nàng ta tới tình báo chuyện của bổn vương?"

    "Nói cũng phải! Coi như Tống Thanh Hựu ta xui xẻo bị ăn đạp"

    "Điện hạ của ta, ngài nói xem Bạch Thanh Thiên này của huynh có bao nhiêu bản lĩnh?" Tống Thanh Hựu nghiêm túc hỏi.

    Ngọc Lưu Long đưa mắt nhìn ra chỗ đánh xe của Tam Sơ, liền nói: "Có thừa bản lĩnh tẩy não thuộc hạ của bổn vương?"

    Tống Thanh Hựu hét lên chói tai: "Tam Sơ huynh, rốt cuộc Bạch Thanh Thiên đã làm gì huynh rồi? Mỹ nhân kế, tiền tài, danh vọng? À không, mấy thứ đó huynh đâu cần"

    Tam Sơ bên ngoài co giật khóe môi liên tục, chỉ vì đêm hôm ấy Bạch Thanh Thiên đứng ngoài mưa hắn mới mở lời khẩn cầu chủ tử, nào ngờ lại bị coi là tẩy não.

    "Tam Sơ! Ta thật cũng muốn bị Bạch Thanh Thiên kia tẩy não, không biết sẽ có cảm giác ra sao?"

    Hí..

    Xe ngựa đột nhiên dừng lại, Tống Thanh Hựu vén màn xe thò đầu ra ngoài, miệng hỏi: "Sao vậy?"

    Hắn theo tầm mắt của Tam Sơ nhìn về hướng đằng trước.

    Phía trước có hai cỗ xe ngựa song song chắn hết lối đi, có một cỗ xe bị lún xuống mặt đường. Người bên trên cỗ xe còn lại nhanh chóng nhảy xuống, vội vàng đỡ lấy nữ nhân bên trong cỗ xe bị xô nghiêng.

    Ngọc Lưu Long nhìn qua cửa nhỏ bên hông, mở miệng nói một câu: "Tỷ đệ tình thâm thật hiếm thấy!"

    Có nha hoàn bên cạnh nhưng nam nhân kia nhất quyết dìu nữ nhân đưa ra khỏi xe, gương mặt không giấu được vẻ lo lắng, lời nói ra vô cùng ôn nhu, cử chỉ săn sóc thấy rõ.

    Tống Thanh Hựu bỗng nhảy xuống xe, vội vàng bước tới hô to: "Tường huynh!"

    Nam nhân một tay dìu nữ nhân, ngẩng đầu lên nhìn Tống Thanh Hựu, ngạc nhiên hô gọi theo: "Tống huynh, thật tình cờ!"

    "Phải phải! Vị này là?" Tống Thanh Hựu đưa mắt nhìn sang nữ nhân bên cạnh Tường Trình. Làn da trắng trẻo, gương mặt đầy đặn thanh tú, nhìn qua cũng phải tầm ba mươi tuổi. Hắn bỗng giật mình, sau đó lắp bắp hô: "Ân.. Ân.."

    Tường Trình cười cười lên tiếng: "Đây là biểu.. biểu tỷ của ta"

    Nữ nhân kia gật đầu chào Tống Thanh Hựu, sau đó được nha hoàn bên cạnh dìu vào cỗ xe của Tường Trình. Tống Thanh Hựu ủ dột, có lẽ nữ nhân này đã quên mất hắn, cũng phải thôi, thời gian đã trôi qua lâu như vậy?

    Tống Thanh Hựu cùng ra sức giúp Tường Trình đẩy cổ xe rời khỏi vũng cát lún, tầm một khắc sau hai cỗ xe lần lượt rời đi, Tống Thanh Hựu cũng quay trở về.

    "Ngươi cũng có lòng tốt như vậy sao?"

    "Không phải đối với ai ta cũng sẽ nhiệt tình như vậy?"

    Tống Thanh Hựu nhìn hai cỗ xe lướt qua bên hông, sau đó một mạch kể lại: "Huynh biết không, Tường Trình này trạc tuổi của ta, là bạn từ thuở thiếu thời khi ta còn ở sơn trang, lúc đi học hắn cùng ta ngồi chung một bàn."

    "Chỉ như vậy?" Ngọc Lưu Long nâng mắt hỏi.

    Tống Thanh Hựu đưa tay lâu mồ hôi trên trán, tặc lưỡi cảm thán: "Nữ nhân ban nãy ấy, nàng ta chính là ân sư của bọn ta. Rất tiếc! Ân sư không nhận ra ta."

    Nữ ân sư tại Đông Minh không thiếu, chuyện này cũng không mấy hiếm lạ. Ngọc Lưu Long không còn hứng thú lắng nghe Tống Thanh Hựu lảm nhảm một mình, từ những chuyện hắn khi còn nhỏ đã được vị ân sư này dạy dỗ thế nào rồi tới lúc hắn nức nở rời khỏi Tống sơn trang.

    "Huynh nói xem, hai người bọn họ có được coi là loạn luân không? Tường Trình này thế mà lại yêu ân sư của hắn. Còn ân sư của ta lại rõ ràng cũng không ghét bỏ hắn. Cái gì biểu tỷ chứ? Chẳng lẽ hắn định thú một biểu tỷ hơn hắn cả một giáp* sao? Loạn luân có thể bị che giấu nhưng vấn đề tuổi tác này sẽ bị người ta bàn tán xôn xao liệu hai người bọn họ có thể bỏ ngoài tai, song thân hai nhà lại vờ như không biết ư?"

    * Một giáp: Cách nhau 12 tuổi.

    "Huynh nói sao?" Ngọc Lưu Long lên tiếng hỏi.

    "Ta nói bọn họ có thể nào chịu đựng được thiên hạ gièm pha hay sao? Ân sư kia của ta cũng đã ba mươi rồi."

    "Ân sư?" Ngọc Lưu Long thốt ra hai từ, ánh mắt bỗng chốc tối sầm lại.

    "Phải phải, còn vấn đề bọn họ loạn luân nữa chứ?"

    Ngọc Lưu Long hừ lạnh: "Loạn luân? Hừ! Bọn họ có máu mủ ruột rà gì đâu sao phải mang tiếng loạn luân?"

    Tống Thanh Hựu phản bác: "Ái mộ chính ân sư của mình thì thôi đi, nay hai người bọn họ lại sắp trở thành phu thuê, chuyện này là trái với luân thường. Người nọ chính là trưởng bối, là người mà bọn học trò như ta phải kính trọng, phải tôn thờ trên đầu, không phải là người chung chăn gối, đây là trái với luân thường đó!"

    "Trái với luân thường? Cái thứ đạo lý vô hình đó có cho người ta được hạnh phúc không? Thê tử thì đã sao? Cũng có thể đặt thê tử lên trên đầu, cũng có thể để ta cung phụng"

    Tống Thanh Hựu trợn mắt không thể tin được, hắn thiếu điều muốn quỳ lạy Tấn vương điện hạ.

    "Thanh Hựu, ngươi nói ân sư kia của ngươi vì sợ mang đến tai tiếng cho Tường Trình nên mới lấy thân phận biểu tỷ của hắn?"

    Tống Thanh Hựu gật đầu nói: "Đúng vậy, đây là để bảo vệ thanh danh của hai người bọn họ. Ái chà! Điện hạ ngài tại sao lại hứng thú như vậy? Không phải cũng có nữ ân sư để yêu đấy chứ? Không phải, bên cạnh ngài làm sao lại nhảy ra một cái ân sư được?"

    Một lúc sau

    "Điện hạ, Bạch trưởng sự của Thanh Phong viện tuy không cầm tay ngài nắn bút nhưng cũng đã cầm tay luyện kiếm, đây là một nữ ân sư rõ ràng nha!"

    Ngọc Lưu Long nhắm mắt tựa đầu vào vách xe, khóe môi không tự chủ mà cong lên.
     
    Chỉnh sửa cuối: 20 Tháng sáu 2019
  7. Hắc Liên

    Bài viết:
    563
    Chương 86: Hỏa Xích

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Chỉnh sửa cuối: 13 Tháng năm 2022
  8. Hắc Liên

    Bài viết:
    563
    Chương 87: Tân trưởng sự của Thanh Phong viện

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Chỉnh sửa cuối: 28 Tháng tám 2019
  9. Hắc Liên

    Bài viết:
    563
    Chương 88:

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Chỉnh sửa cuối: 28 Tháng tám 2019
  10. Hắc Liên

    Bài viết:
    563
    Chương 89

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Chỉnh sửa cuối: 28 Tháng tám 2019
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...