Xuyên Không Phượng Hoàng Kiếp - Thập Nhị Liên Hoa

Thảo luận trong 'Hoàn Thành' bắt đầu bởi Hắc Liên, 20 Tháng mười hai 2018.

  1. Hắc Liên

    Bài viết:
    562
    Chương 190: Tống Thanh Liên Trở Về

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Từ hướng Nam của kinh thành Đông Minh, hai bóng người đạp gió lướt đi. Bạch y nhân đằng trước chậm lại bước chân, ngoảnh đầu nhoẻn miệng cười, nói với hắc y nam tử theo sau: "Không tệ!"

    Hắc y nam tử lúng túng, chỉ biết nhìn bạch y nhân rồi cười nói: "Trưởng môn quá khen!"

    "Hửm!" Bạch y nhân tỏ vẻ không hài lòng.

    Hắc y nam tử vội sửa lời: "Dạ chủ tử!"

    Cẩm Tú cung

    Rầm!

    Ngọc Lưu Ly một cước đá phăng cánh cửa, gương mặt lạnh băng không cảm xúc. Theo phía sau chính là Ngọc Lưu Huyền, cũng làm ra bộ tịch không khác chi Phụ hoàng hắn.

    Giang Thu Hương từ phía sau tấm rèm, tóc dài buông xõa, yểu điệu bước ra trong chiếc váy màu trắng tinh khôi. Ả trong lòng lo lắng, hoảng sợ nhưng ngoài mặt tỏ vẻ vô cùng tự nhiên, quỳ gối thỉnh an: "Thần thiếp thỉnh an Hoàng thượng, hoàng thượng đột ngột.."

    Chát!

    Giang Thu Hương đôi mắt ngấn lệ, bàn tay ôm lấy một bên má sưng phồng ngước nhìn Ngọc Lưu Ly. Nội tâm Ả vô cùng chấn động, chẳng lẽ tên Hỏa Liệt kia đã khai ra tất cả? Không phải! Hỏa Liệt kia đã từng nói, hắn sẽ thách thức Khương Trì Triết tới cùng nếu như bị bắt.

    "Tiện nhân.. bản lĩnh của ngươi cũng thật lớn?"

    Giang Thu Hương quỳ gối lê lết, gương mặt thanh tú sưng phù đầy lệ nấc lên: "Hoàng thượng lời của người nói, thần thiếp ngu dốt không hiểu, thần thiếp phải chăng đã làm sai chuyện gì?"

    Ngọc Lưu Huyền đứng phía sau thầm đánh giá mức độ diễn xuất của Giang Thu Hương, nếu ở hiện đại ắt hẳn sẽ là một diễn viên tài năng. Ngoại hình này, ba vòng cũng khá nổi trội, làn da trắng nõn, mái tóc dài đen nhánh, haiz! Mỹ nhân khóc sướt mướt còn hơn cả hoa lê đái vũ, ngay cả Ngọc Lưu Huyền hắn cũng muốn động tâm.

    Ngọc Lưu Ly chán ghét khi nhìn thấy bộ dạng lê gối khóc lóc của Giang Thu Hương, ngay lập tức kiểng chân hất ra đôi bàn tay ngọc ngà đang cố chạm đến gót chân của Ngọc Lưu Ly hắn. Đôi môi mỏng mở ra gằng thành từng chữ: "Kẻ có ý đồ đối với Bình vương đều đã sớm đi đầu thai, ngươi lại cả gan giá họa cho Bình vương?"

    Giang Thu Hương vội lắc đầu lệ nhòa biện minh: "Hoàng thượng, không phải thần thiếp, oan uổng thần thiếp quá hoàng thượng.."

    Ngọc Lưu Ly càng nhìn Giang Thu Hương càng thêm chán ghét, hắn không muốn phải phí nước bọt với ả, liền nghiêng đầu hướng ra bên ngoài lên tiếng: "Khương thượng thư, dựa theo luật mà làm"

    "Vâng hoàng thượng" Khương Trì Triết ngay lập tức dẫn theo người của Hình bộ tiến vào bên trong.

    Giang Thu Hương ả nếu đến Hình bộ chỉ có con đường chết! Ngọc Lưu Ly, người trước mặt này ngay từ đầu vốn dĩ đã không để tâm đến ả. Bình vương? Chính là Bình vương đã cướp đi tất cả của ả, ả không cam tâm.

    "Hoàng thượng, thần thiếp không cam tâm, thần thiếp không có tội, vì sao thần thiếp phải vào Hình bộ? Hoàng thượng khẩn xin người suy xét, hoàng thượng.."

    Ngọc Lưu Ly híp mắt lườm Giang Thu Hương đang bò lết dưới nền, mà đanh thép gầm lên: "Kẻ nào có ý đồ bất chính đối với Bình vương đều phải chết.."

    Giang Thu Hương hoàn toàn tuyệt vọng, nhưng ả không thể như vậy mà thú tội, lúc này như kẻ điên gào lên biện minh: "Hoàng thượng, Bình vương không phải thủ phạm sao? Không phải Bình vương sợ tội mà trốn đi biệt tích? Nếu không phải chính Bình vương gây ra, vậy thì Bình vương hiện tại đang ở nơi đâu? Tại sao suốt những ngày qua còn không dám lộ diện phân minh?"

    "Cần bổn vương phân minh?"

    Tiếng nói kéo dài vang vọng khắp cung điện bên trong. Giọng điệu này, chính là nàng, Ngọc Lưu Ly tâm vô cùng xao động, vội hướng mắt ra bên ngoài.

    Ngọc Lưu Huyền một bộ dạng hốt hoảng, tâm vô cùng lo sợ, nương của hắn đã tỉnh? Hắn lúc đó không quay về Thanh Sơn mà trốn đi Đông Minh, với tính khí của một Bình vương liệu nương hắn có bỏ qua? Nhưng dù sao cũng là cốt nhục, không đến mức độ như hắn tưởng tượng chứ? Ngọc Lưu Huyền nhẹ nhàng rục thân thể nhỏ bé sang phía sau trụ cột to lớn, trong đầu không ngừng tìm cách để kịp phân minh.

    Khương Trì Triết cứng người trong chốc lát, khi nhìn thấy bóng dáng bạch y đáp chân xuống nền thềm sáng bóng, đôi mắt hắn ngập ý cười khi nhìn sang hắc y nam tử cạnh bên. Chính là Thiết Ngôn, vẫn một bộ dạng cùng diện mạo của ba năm trước.

    "Vi thần Khương Trì Triết tham kiến vương gia"

    "Chúng thần tham kiến vương gia"

    Âm thanh hô lên vang dội, hiển nhiên là nghi thức quỳ bái hoành tráng đối với Nhiếp chính vương của một nước.

    Tống Thanh Liên phất tay, ban cho tất cả đứng lên. Đôi mắt phượng không nhìn lấy Ngọc Lưu Ly một cái, mà chỉa thẳng đến người đang ngã người ngồi bệt trên nền thềm. Nàng từng bước, từng bước tiến đến.

    Giang Thu Hương sửng sốt dán chặt mắt trên người Tống Thanh Liên: Tóc một bó cao, làn môi mỏng phớt hồng, cánh mũi cao thẳng thon gọn, đôi mắt phượng hẹp dài cuốn hút cùng đôi mày kiếm vô cùng anh khí. Người này chính là Bình vương? Không hề khác biệt với lời đồn, có điều người này đã hai mươi sáu tuổi rồi sao?

    "Ngươi là Giang Thu Hương?" Giọng điệu lạnh nhạt, không rõ hỉ nộ tiếp tục: "Bổn vương là một hái hoa tặc? Ha ha chỉ cần bổn vương muốn.. liệu có nữ tử nào có thể từ chối?"

    "Khụ khụ.." Ngọc Lưu Ly ho sặc sụa, không cần phải tự kỷ đến mức độ đó chứ?

    Ngọc Lưu Huyền trộm liếc nhìn nương của hắn, hiện tại nương của hắn trong bộ dạng của một nam tử độ tuổi mười sáu vô cùng tuấn mỹ à! Khí độ vô cùng bất phàm.

    Giang Thu Hương chống tay đứng dậy, bả vai run rẩy, ả vẫn không thể chấp nhận sự thật mà gào lên:

    "Hoàng thượng, lời của người trong thiên hạ nói đều là sự thật sao? Bình vương tuy anh tuấn vô song nhưng ngài ấy rốt cuộc cũng chỉ là một nam nhân, thần thiếp có thể vì người mà sinh ra người nối dõi, Bình vương ngược lại hoàn toàn không thể.."

    Khương Trì Triết cùng đám người Hình bộ thụt lùi một bên, trong lòng thầm mặc niệm thay cho Giang Thu Hương. Hoàng thượng đối với Bình vương là loại tình cảm gì còn chưa ai xác định, tất cả chỉ là lời đồn thổi chỉ vì diện mạo quá nổi bật của Bình vương, vậy mà Giang Thu Hương này lại trắng trợn phanh phui ra, phải chăng ả muốn được chết nhanh hơn.

    Ngọc Lưu Huyền lúc này không thể nào im lặng thêm được nữa, hắn khuấy khuấy lỗ tai, từ phía sau cột trụ, tiến đến gần Giang Thu Hương, giọng điệu gầm lên không khác biệt với Ngọc Lưu Ly: "Muốn cùng Phụ hoàng ta sinh người kế vị? Ngươi là đang nằm mộng chăng? Thật quá trơ trẽng!"

    "Ngươi.." Giang Thu Hương hoảng hốt khi nhìn thấy Ngọc Lưu Huyền, gương mặt này, thần thái này! Ả không tin vào mắt ả, cuối cùng bật thốt lên cười điên dại: "Ha ha.. hài tử đáng thương.. ngươi cũng chỉ là một con cờ, nương của ngươi cũng không khác gì ta đâu! Ha ha Bình vương gia, gần vua như gần hổ, liệu Hoàng thượng có thể sủng ngài bao lâu?", Ả tiếp tục hướng tới Tống Thanh Liên mà nói: "Bình vương gia! Hoàng thượng rốt cuộc sủng ngài đến đâu? Ngài nhìn xem, hài tử này từ đâu mà ra? Ngài không cảm thấy bản thân ngài duy nhất độc sủng?"

    Ngọc Lưu Huyền hiển nhiên lọt vào tròng mắt của Tống Thanh Liên. Đây chính là nhi tử của nàng sao? Hài tử hai tuổi một đường trốn đi Đông Minh, lá gan cũng không nhỏ.

    Ngọc Lưu Huyền liền bẽn lẻn, lui bước, nấp sau Ngọc Lưu Ly.

    Giang Thu Hương ả suốt ba năm qua sống còn nơi hậu cung không phải kẻ không có thủ đoạn, ả lần này biết bản thân không thể thoát tội mạo danh vu khống Bình vương, trước khi chết ả muốn xem xem Ngọc Lưu Ly, Ngọc Lưu Tuyệt như thế nào bất hòa?

    Tống Thanh Liên mảy may không để tâm đến lời vừa mới nghe được, nàng nhẹ nhàng bước chân tiến đến sát cạnh Giang Thu Hương, khom người nói nhỏ vào một bên tai ả.

    Giang Thu Hương ngay tức thì trợn trừng mắt, không dám tin, "Làm sao có thể.. làm sao có thể..", Ả lập tức phun ra búng máu, mắt trợn trừng nhìn vào Tống Thanh Liên. Đến khi chết ả vẫn không thể nhắm được mắt. Là ả ngay từ đầu đã phạm sai lầm. Là chính ả quá ngu ngốc.

    "Đã chết.." Thiết Ngôn lạnh lùng phát ra hai tiếng.

    "Thật quá dễ dàng cho ả.." Ngọc Lưu Huyền xít xoa, xoa đôi tay nhỏ than tiếc.

    Chỉ một lời nói đã làm tức chết người? Ngọc Lưu Ly vô cùng nguy hoặc.

    Khương Trì Triết càng tò mò không kém, Bình vương vừa mới xuất hiện, đã đem đến cho bọn hắn không ít kinh ngạc. Cũng phải thôi, con người từ cõi chết trở về sao có thể bình thường, huống chi Tống Thanh Liên thường ngày đã là một nữ tử khác thường.

    Bọn người Khương Trì Triết rất biết điều mà dọn dẹp tàn cuộc, rồi nhanh chóng lui đi.

    Chít chít!

    Tiểu bạch hồ từ bên ngoài nhanh chóng phóng vào, lượn một vòng trên người Tống Thanh Liên, rồi kê cao chiếc cằm nhỏ đu đưa trên bả vai của nàng.

    Tống Thanh Liên vuốt ve bộ lông trắng tinh của tiểu hồ ly, mắt phượng lại hướng đến Ngọc Lưu Ly, nàng mở ra môi mỏng nói: "Bạch y không phải kẻ nào cũng có thể khoắc trên người, có chọn thế thân cũng nên chọn người khôn ngoan một chút.", nói rồi nàng sải bước đi ra khỏi điện, còn Ngọc Lưu Ly lại ngu ngơ ngước mắt nhìn theo.

    Sau một hồi, bên trong điện văng vẳng giọng điệu oán than đi theo phía sau, "Nương tử, thật oan uổng vi phu à!"

    "Nương.. người không cần nhi tử hay sao?"

    "Nương tử, là ta sai rồi.. nương tử..".

    "Nương.. là nhi tử sai rồi, lẽ ra không nên bỏ người lại mà quay về Đông Minh, nương.. nhi tử biết sai rồi!".
     
    Chỉnh sửa cuối: 27 Tháng hai 2019
  2. Hắc Liên

    Bài viết:
    562
    Chương 191: Ngũ Quốc Náo Động

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngọc Lưu Tuyệt cái tên làm cả thiên hạ phải chấn kinh mỗi khi nhắc đến, mỗi lần người này xuất hiện là mỗi lần khiến thiên hạ phải điên đảo. Là Nhiếp Chính vương của Đông Minh quốc, quyền thế ngập trời, lại là một mỹ nam tử hoàn mỹ toàn diện về mọi mặt. Bình vương phủ chính là nơi mà hầu hết tất cả nữ tử trong thiên hạ đều khát khao được bước vào. Chỉ trong một đêm, Cổng lớn Bình vương phủ được mở ra, tấu chương cũng từ đây mà đưa đến tay Hoàng đế, nội dung đại thể như sau: "Thần Ngọc Lưu Tuyệt, xưa nay luôn một lòng hướng đến an nguy của xã tắc, an nguy của thiên hạ, vì bình an của bách tính trong thiên hạ quyết dốc cạn sức lực. Ngũ quốc hiện tại tuy yên ổn nhưng liệu kéo dài được bao lâu? Lòng người vốn tham lam, nhất là bậc quân chủ của một nước. Chiến tranh một khi xảy ra, người hứng chịu lại là bách tính vô tội. Thần Ngọc Lưu Tuyệt nguyện vì bách tính thiên hạ mà gìn giữ bình yên, suốt đời bế quan tu tập. Thần lấy danh nghĩa là Nhiếp chính vương của một nước, danh nghĩa trưởng môn Thanh Sơn phái, quyết giữ thế công bằng của ngũ quốc, quyết không để chiến tranh nổi lên, nếu một trong ngũ quốc vi phạm thần quyết dốc hết sức lực ngăn trở, không ngoại trừ Đông Minh, nay công bố cho toàn thiên hạ biết rõ."

    Vụ 'Bình vương án', khép lại trong một đêm, Giang Thu Hương sợ tội tự vẫn, kéo theo toàn tộc bị liên đới, tất cả cửu tộc tuy thoát khỏi tru di, nhưng bị đày đi nơi phía Tây biên cương, chẳng khác nào sống không bằng chết.

    Sáng hôm sau, kinh thành Đông Minh dậy sóng, ngũ quốc cũng điên đảo theo, không vì vụ án Bình vương được khép lại nhanh chóng mà chủ yếu là vì bản tuyên cáo của Bình vương được dán khắp mọi ngõ ngách kinh thành, chúng còn được chuyển đến tay toàn thể bá tánh khắp ngũ quốc. Hoàng đế các nước cũng im lặng không lên tiếng, bởi tất cả đang trên đường đến Đông Minh.

    Vạn Hương tửu lâu sôi trào hơn bao giờ hết:

    "Hoan hô Bình vương.. Bình vương thiên tuế!"

    "Từ nay lão bá tánh như chúng ta không còn phải chịu cảnh ly tán, con mất cha, vợ mất chồng. Bình vương, ngài là thần linh của chúng ta"

    "Đúng vậy, đúng vậy"

    Không chỉ Vạn Hương tửu lâu, mà toàn bộ các khách điếm, tửu lâu khắp ngũ quốc đều hớn hở vui mừng.

    Ngọc Lưu Tuyệt, chỉ trong vòng một buổi sáng đã gây chấn động toàn thể ngũ quốc với tuyên cáo bảo vệ bình yên. Còn chưa qua một canh giờ, toàn ngũ quốc lại bị oanh tạc bởi chiếu cáo của Ngọc Lưu Ly.

    Kinh thành Đông Minh, từ cổng thành phía Nam đến hoàng cung, chậc ních người. Bá tánh chen chân nhau hồ hởi vui mừng nghênh đón đại kiệu mười sáu người khiêng.

    Tiếng khèn hỉ rền vang như sấm dội, Ngự lâm quân hai hàng trước sau, kiệu hoa to lớn được tháp tùng đi giữa.

    Nơi kiệu hoa đi qua, nơi đó bá tánh khom người quỳ gối. Hiển nhiên là đại kiệu rước Hoàng hậu thẳng tiến hoàng cung.

    Một ngày không thể nào quên đối với toàn thể bá tánh Đông Minh. Ngày sinh thần của Hoàng đế Đông Minh cũng chính là ngày đại hôn, cũng vừa là ngày sắc phong Thái tử. Là ngày mà Bình vương phủ khép lại cổng lớn, cũng chính là khép lại mưu đồ còn chưa kịp chớm nở của các bậc đế vương.

    Chánh Đông điện

    Toàn điện được chiếu sáng rực rỡ, không gian bên trong náo nhiệt hơn bao giờ hết. Đêm nay chính là đêm diễn ra yến tiệc mừng tuổi (sinh nhật) của Hoàng đế Đông Minh.

    Mộ Dung Phúc Cảnh cùng nhi tử của hắn (Mộ Dung Phúc Hoằng) ngồi đầu tiên bên phía tay phải của đại điện.

    Bên phía trái đại điện chính là Hạ Trường Thánh cùng Cao Tú Lệ. Kế tiếp là chỗ ngồi của Thủy Thái Nguyên cùng Mộ Ngọc Hà.

    Bá quan văn võ Đông Minh theo thứ tự mà ngồi an vị.

    Hạ Trường Thánh hắn thật không ngờ, lần này đến Đông Minh, hắn đón nhận không ít kinh ngạc. Những tưởng mang theo Cao Tú Lệ sẽ một phen áp đảo Ngọc Lưu Ly, nào ngờ chào đón bọn hắn lại là cảnh tượng đại hôn long trọng như vậy.

    Mộ Dung Phúc Cảnh cũng là chấn kinh không ít, điều khiến hắn bận tâm không phải là Ngọc Lưu Ly đột ngột sắc phong Thái tử cùng với sự trở về của Tống Thanh Liên, mà là tuyến cáo của nàng đưa ra. Hiện tại bọn hắn không thể vạch trần nàng chính là Ngọc Lưu Tuyệt, bởi lẽ Nam Việt cùng Bắc Hạ hiện tại không đủ sức đối kháng, huống chi nàng còn là trưởng môn phái Thanh Sơn. Nam Việt muốn thống nhất ngũ quốc chỉ có thể trông cậy vào Hoàng đế kế tiếp. Chỉ khi nào trên đời này không còn cái tên Ngọc Lưu Tuyệt thì Nam Việt của hắn mới có cơ hội quật khởi.

    "Hoàng thượng giá lâm!"

    Tiếng hô lảnh lót vang vọng khắp đại điện.

    Mọi tầm nhìn vượt qua Ngọc Lưu Ly mà hướng đến phượng bào thấp thoáng phía sau.

    "Hoàng hậu giá lâm.."
     
    Chỉnh sửa cuối: 27 Tháng hai 2019
  3. Hắc Liên

    Bài viết:
    562
    Chương 192: Ngọc Lưu Huyền Phát Uy (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cao Tú Lệ vạn lần chưa từng nghĩ đến, nàng ta sẽ lần thứ hai rơi vào tình cảnh của mười ba năm trước. Mười ba năm trước nàng ta đại bại dưới tay Thanh Thiên bởi một khúc tiêu, còn về phần nhan sắc nàng ta cho rằng qua thời gian gìn giữ sẽ hơn hẳn Thanh Thiên. Bởi lẽ, với thân phận mẫu nghi cao quý, có vật phẫm dưỡng nhan nào tốt mà không dùng qua.

    Đêm hôm nay, Thanh Thiên của mười ba năm trước trở lại với thân phận Tống Thanh Liên, lại là tân hoàng hậu vừa mới đại hôn. Cao Tú Lệ trước khi vào hoàng cung Đông Minh vẫn còn tự đắc cho rằng bản thân nàng ta trong đêm hôm nay sẽ lấy lại mọi sự nhục nhã của mười ba năm trước. Nhưng thật không ngờ, khi nàng ta nhìn thấy bóng dáng phượng bào rực rỡ lấp ló đằng sau Ngọc Lưu Ly, ý chí tự đắc ngay tức thì rút lui, thay vào đó là sự ghen tỵ mãnh liệt. Tại sao Tống Thanh Liên qua bao nhiêu năm lại không già đi? Ngược lại còn sở hữu nét đẹp tuyệt trần, một Thanh Thiên của mười ba năm trước so với hiện tại chỉ có thể sánh bằng một phần mười hiện tại. Tại sao? Tại sao Cao Tú Lệ nàng còn chưa thể hiện bản lĩnh thì đã thất bại ê chề đến vậy?

    Hạ Trường Thánh tâm trí vô cùng xao động, mặc dù trước đó hắn đã được hay tin nàng trở lại. Ngoại hình này, dung nhan này mới là đích thực chân chính của nàng. Tại sao Ngọc Lưu Ly có thể đầu ấp tay gối cùng nàng? Hắn thì lại không thể? Nhưng hiện tại Bắc Hạ sao có thể đối đầu cùng Đông Minh? Hắn thề trong lòng qua kiếp sau, kiếp sau nữa sẽ tranh đấu đến cùng. Kiếp này không thể, chưa chắc kiếp sau vẫn không thể. Trong đầu Hạ Trường Thánh đang không ngừng tìm cách, tính toán cho kiếp lai sinh của chính hắn.

    Mộ Dung Phúc Cảnh lúc này đưa lên ly rượu ừng ực nốc, nhưng ánh mắt vẫn không rời phượng nhan bên trên. Xấu nữ Tống Thanh Liên, nhược thiên kim nhưng không hèn yếu. Mộ Dung Phúc Cảnh hắn đã bị đánh lừa hoàn toàn, chỉ trách bản thân hắn có cái nhìn quá thiển cận. Hắn hận, hận chính hắn vì sao lại tính toán chi ly đến vậy, nếu có được nàng thì hắn cần gì phải mưu toan nhiều, nếu có nàng phía sau hắn thì giờ phút này ắt hẳn hắn đã thống nhất ngũ quốc, sẽ không còn cái tên Ngọc Lưu Ly, cũng sẽ không còn Hạ Trường Thánh.

    Mộ Dung Phúc Cảnh đưa mắt nhìn sang nhi tử của hắn. Chỉ có thể trông cậy nhi tử này, ngày sau sẽ đả bại Đông Minh.

    Mộ Dung Phúc Hoàng, liếc mắt khinh thường nhìn sang Ngọc Lưu Huyền. Ngọc Lưu Huyền không chấp nhất với tiểu hài tử mới năm tuổi ngồi đối diện. Hắn cũng không để tâm đến một màn ca vũ trước mặt mà chỉ chú tâm nghịch đùa cùng tiểu bạch hồ trong tay. Màn ca vũ này thật quá nhàm chán với hắn, so với một vũ công nghiệp dư như hắn còn kém xa, còn nếu so với Anna thì không thể so sánh nổi. Haiz! Nếu Anna quay trở về, khi biết chiếc Bugetti Chiron bị hắn cho tan thành tro bụi, không biết sẽ có suy nghĩ gì? Nghĩ đến cái tên Tống Liên, hắn không khỏi rùng mình.

    "Thái tử.." Ngọc Lưu Ly lên tiếng nhắc nhở.

    Tống Thanh Liên cũng đang hướng tầm mắt soi đến Ngọc Lưu Huyền. Nhi tử này đối với nàng có chút vừa thân quen, vừa xa lạ. Nàng cảm thấy nhi tử của nàng thật quá bất thường. Hài tử hai tuổi, lần đầu tham gia cung yến lại không mảy may chú tâm. Còn nhớ nàng lần đầu tiên vào hoàng cung Nam Việt, không ngừng liếc ngang liếc dọc đi.

    Ngọc Lưu Huyền bị điểm danh, ngỡ ngàng tiếp nhận mọi ánh mắt xung quanh, lúc này hắn cũng chợt nhận ra một màn ca vũ đã kết thúc từ lâu, hắn liền bình tĩnh đứng lên, lưng cố khom xuống đến mức tự nhiên, miệng không ngừng càm ràm, nhưng vẫn ngước mắt lên tiếng: "Có nhi thần"

    Ngọc Lưu Ly nhuếch môi, vẻ mặt hài lòng với biểu hiện của Ngọc Lưu Huyền, được phen nhi tử này ngoan ngoãn như vậy. Ngọc Lưu Ly liền hắng giọng nói: "Hoàng nhi, Thái tử Nam Việt có vài điều cần trao đổi cùng ngươi"

    Ngọc Lưu Huyền cúi lưng đáp: "Nhi thần đã rõ"

    Không cần cái gật đầu của Ngọc Lưu Ly, Ngọc Lưu Huyền liền tức thì ngồi xuống, tiểu bạch hồ ngay tức thì lao vào vòng tay nhỏ nhắn.

    Mộ Dung Phúc Hoằng, khinh thường hừ lạnh, bộ dạng năm tuổi thật không hợp với biểu hiện của hắn. Hắn đứng lên, chấp tay hướng Ngọc Lưu Huyền rồi dõng dạt nói: "Được biết Thái tử của quý quốc lưu lạc bên ngoài từ lâu, thi từ ca phú cùng võ nghệ ta đây không muốn ỷ lớn hiếp nhỏ, ỷ vào cái hơn mà đấu cái thấp.."

    Rầm!

    Chiếc bàn trước mặt Ngọc Lưu Huyền ngay lập tức vụn vỡ, cắt đứt lời nói của Mộ Dung Phúc Hoằng.

    Tống Thanh Liên nhìn biểu hiện của nhi tử, nàng cũng khá ngạc nhiên. Mặc dù chưa biết Ngọc Lưu Hoằng so tài thế nào? Nhưng lời lẽ của Mộ Dung Phúc Hoằng mặt ngoài tỏ vẻ nhường nhịn, cảm thông nhưng bên trong lại ngụ ý khinh thường Ngọc Lưu Huyền. Hài tử tranh tài, Tống Thanh Liên cùng toàn bộ những người có mặt, cho dù có nộ khí cũng không thể xả.

    Ngọc Lưu Ly bạc môi khẽ nhuếch, nhi tử này thật có phong phạm của hắn khi xưa. Trong lòng không khỏi khinh thường thủ đoạn tầm thường này của Mộ Dung Phúc Cảnh. Bọn hắn ở đây cho rằng nhi tử của Ngọc Lưu Ly hắn dễ bị chèn ép? Ngọc Lưu Huyền nhi tử này thủ đoạn có thừa, Ngọc Lưu Ly mỉm cười sung sướng khi mường tượng đến cảnh nhi tử của Mộ Dung Phúc Cảnh bị Ngọc Lưu Huyền xỏ mũi dắt đi. Như vậy chẳng khác nào chính như Mộ Dung Phúc Cảnh tự gậy ông đập lưng ông.

    Một cái bàn đồng đen nguyên chất đối với một cao thủ chỉ là chuyện cỏn con, nhưng hài tử mới hơn hai tuổi lại một chưởng đập nát cái bàn. Ngọc Lưu Huyền này chẳng lẽ thừa hưởng hết thảy nội lực của Ngọc Lưu Ly cùng Tống Thanh Liên? Hạ Trường Thánh lắc đầu tự giễu, nếu là nội lực được kế thừa thì bọn hắn cần chi phải chăm chỉ luyện tập, nếu là tự mình tu bổ cũng phải cần thời gian hơn cái mười năm, nhưng Ngọc Lưu Huyền này mới hơn hai tuổi? Là kì tài võ học sao? Thật quá kinh hãi, Ngọc Lưu Huyền này còn hơn hẳn Ngọc Lưu Ly khi xưa.

    Mộ Dung Phúc Hoằng còn đang liến thắng, ngay lập tức kinh hoàng giật mình. Nhìn cái bàn nát vụn cùng thần thái vô cùng bình tĩnh, nhẹ nhàng của Ngọc Lưu Huyền, hắn thầm nghĩ liệu hắn có thể?
     
    Khả DiNguyễn Ngọc Nguyên thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 27 Tháng hai 2019
  4. Hắc Liên

    Bài viết:
    562
    Chương 193: Ngọc Lưu Huyền Phát Uy (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Gương mặt non nớt, tuyệt đẹp, cùng với bộ dạng nhỏ nhắn một khi phát uy thật không thể xem thường. Ngọc Lưu Huyền hừ lạnh nhìn Mộ Dung Phúc Hoằng đang ngồi đối diện: Xem bản thân hắn là tiểu hài tử mà khinh thường sao? Lão hổ không phát uy, cho là mèo bệnh sao?

    Toàn thể chúng quan viên của Đông Minh gạt qua phần kinh ngạt mà gật gù vô cùng hào hứng.

    Thượng tướng quân Chu Sở vô cùng sảng khoái cười tít mắt, khi nhìn thấy Mộ Dung Phúc Cảnh cùng Mộ Dung Phúc Hoằng tím tái mặt mày vì bị chấn kinh.

    Bên dãy ghế dành cho quan văn, hai gương mặt hoàn toàn đối lập. Một Mộ Cảnh vẫn còn sửng sốt nhìn về hướng Ngọc Lưu Huyền. Một Khương Trì Triết lại là bộ dạng thong dong, trên gương mặt anh tuấn nhoẻn ra nụ cười, hắn còn đang chờ một màn kịch tính, vô cùng thú vị, mà vị tân Thái tử này sẽ triển lộ.

    Mặc cho tứ phương xầm xì bàn tán, Ngọc Lưu Huyền vuốt ve tiểu bạch hồ trong tay, mở ra môi mỏng mà dõng dạt lên tiếng.

    "Bổn thái tử có cần phải so tài võ nghệ cùng với thái tử của Nam Việt nữa hay không? Đương nhiên mọi người ở đây đã rõ. Còn về thi từ ca phú? Bổn thái tử còn rành mạch hơn cả kiếm chiêu. Bởi lẽ, thái tử của Nam Việt đã đề nghị so tài, vậy thì mời ngươi ra đề, bổn thái tử sẽ nghênh tiếp"

    Oanh!

    Toàn bộ đại điện hoàn toàn im bặt, bá quan văn võ cùng đoàn sứ thần các nước đang tiêu hóa những gì vừa mới nghe. Ngọc Lưu Huyền này mới hơn hai tuổi mà đã một thân văn võ song toàn sao?

    Ngọc Lưu Ly cho Ngọc Lưu Huyền một cái nháy mắt tán thưởng, hắn mặc kệ nhi tử này có phải là văn võ song toàn hay không? Nhưng với biểu hiện uy áp lúc này đủ để áp chế ý chí háo thắng của bọn người Mộ Dung Phúc Cảnh. Muốn thông qua hài tử so tài để làm nhục Ngọc Lưu Ly hắn? Đây quả thực gọi là khổ nhục kế đây!

    "Ngọc Lưu Huyền, Ngọc Lưu Huyền.." Tống Thanh Liên lẩm nhẩm không phát ra âm thanh, mắt phượng vẫn chưa từng rời khỏi nhi tử. Trong ánh mắt của nàng có bảy phần nguy hoặc xen lẫn ba phần kinh hỉ, quả không hổ là nhi tử của Tống Thanh Liên nàng.

    Dưới cái nhìn răng đe của Mộ Dung Phúc Cảnh, Mộ Dung Phúc Hoằng không thể tự ý làm liều, hiển nhiên là ngồi yên bất động.

    Ngay lúc này Hạ Trường Thánh đằng hắng lên tiếng phá vỡ bầu không khí căng thẳng: "Ha ha, thái tử của quý quốc quả là một kỳ tài võ học. Còn nhớ năm xưa chỉ một khúc tiêu của Hoàng hậu Đông Minh đã làm chấn động cả ngũ quốc, nay hoàng hậu đương nhiên không thể tùy ý tấu khúc, chi bằng.."

    "Ngài là đang yêu cầu ta tấu một khúc tiêu sao?" Tiếng nói lảnh lót xen vào cắt đứt lời nói của Hạ Trường Thánh, đôi mắt phượng hẹp dài nho nhỏ liếc xéo chỉa sang, quả là cùng một giuộc với bọn người Mộ Dung Phúc Cảnh.

    Hạ Trường Thánh tỏ vẻ không chấp nhất với một tiểu hài tử mới hơn hai tuổi, hắn ung dung cười nói: "Ha ha, thái tử thật là thông tuệ", hắn ngước mắt nhìn lên Ngọc Lưu Ly rồi nói tiếp: "Ly huynh, trẫm đây vượt qua chặng đường xa xôi để đến đây, hiện tại chỉ muốn nghe một khúc tiêu. Thái tử của quý quốc tiếc chi một khúc tiêu? Hay là đang e sợ"

    Ngọc Lưu Ly bên trên liền đáp trả: "Trường Thánh huynh đã hạ mình yêu cầu, đương nhiên phải tấu. Người đâu, chuẩn bị tiêu cho thái tử"

    "Phụ hoàng, nhi thần không cần tiêu"

    Xung quanh lại vang lên tiếng xầm xì nho nhỏ.

    Ngọc Lưu Ly đưa mắt nhìn sang Tống Thanh Liên cạnh bên, cả hai lại cùng nguy hoặc nhìn nhi tử.

    Một cái phất tay nhẹ, một chiếc lá nhỏ nhắn từ bên ngoài đại điện vút cái đã nằm gọn trong bàn tay béo ú nhỏ nhắn.

    "Hảo công phu!" Chu Sở không kìm chế được mà vỗ tay đập đùi thốt lên.

    Mộ Dung Phúc Hoằng còn chưa triển lộ tài năng thì đã bị khí thế của Ngọc Lưu Huyền áp đảo, đôi tay nhỏ bấm chặt, hắn thề một ngày sẽ đã bại Ngọc Lưu Huyền trước mặt này.

    Chiếc lá được kẹp vào giữa đôi môi, âm thanh không hề khác biệt với tiếng tiêu. Không phải là khung cảnh yên bình, cũng không phải là bầu trời yên ắng cùng tiếng chim chóc hót vui nhộn bên dòng suối róc rách, mà là tiếng ngân của hàng loạt tướng sĩ xông pha nơi chiến trường, một khúc hào hùng tráng lệ.

    Ngọc Lưu Huyền mãi mê đắm chìm thổi theo điệu nhạc của điệp khúc mà hắn yêu thích trong một game trò chơi mang tên "Ngũ Quốc Chi Loạn"

    Tất cả ai nấy bên trong đại điện đều cảm nhận được một màn giết chóc đẫm máu, trãi qua một hồi là nhịp điệu của khung cảnh khải hoàng tráng lệ.

    Ngọc Lưu Ly mở mắt, chấn kinh nhìn nhi tử. Chỉ một khúc thôi đã nói lên tất cả, nhi tử này của hắn là đang cảnh cáo những kẻ có dã tâm đang ngồi bên dưới, Đông Minh này không dễ bị đả động, Ngọc Lưu Ly hắn hiện tại hoàn toàn có thể đem Đông Minh này giao vào tay nhi tử rồi.

    Hạ Trường Thánh cùng Mộ Dung Phúc Cảnh, bốn mắt nhìn nhau khiếp đảm. Liệu rằng ngày sau bọn hắn có thể đả động đến Đông Minh? E rằng chưa thể? Đêm nay là một đêm bọn hắn phải đón lấy sự đáp trả của một vị Hoàng đế trong tương lai. Mọi sự mưu toan đành phải tạm gác lại. Còn chưa nói đến Tuyên cáo của Bình vương, sẽ bảo vệ hòa bình của ngũ quốc. Hạ Trường Thánh cùng Mộ Dung Phúc Cảnh không hẹn mà cùng nhìn lên bên trên. Một Ngọc Lưu Ly đã làm cho bọn hắn phải đau đầu, bất khả kháng. Nay lại có thêm một Ngọc Lưu Huyền, tương lai há chẳng phải là kẻ hiếu chiến? Nguy hiểm hơn cả, chính là người phụ nữ bên trên kia, vẻ ngoài dịu dàng nhu mì, thế nhưng lại là kẻ vô cùng nguy hiểm. Là người không hề để lộ bất cứ nhược điểm nào, ấy mới là kẻ vô cùng đáng sợ.

    Tống Thanh Liên mặc cho Hạ Trường Thánh cùng Mộ Dung Phúc Cảnh soi trên người nàng, nàng hiện tại vẫn còn đang ngỡ ngàng với một khúc "Ngũ Quốc Chi Loạn"

    "Ta có một câu đố, muốn thi thố trí thông minh của tất cả những người có mặt tại đây"

    Hoàng hậu Đông Minh từ đầu buổi vẫn chưa hề lên tiếng, hiện tại lại đưa ra thách đố? Vừa rồi là một màn chấn kinh của Thái tử Đông Minh, nay lại là gì nữa đây.

    Ngọc Lưu Ly liền ngoái đầu sang, đôi bàn tay cũng ngay tức thì nắm lấy bàn tay ngọc ngà giấu dưới ống áo, hắn yêu chiều vỗ nhẹ, rồi nói: "Hoàng hậu, thật thú vị. Trẫm muốn nghe Hoàng hậu của Trẫm đưa ra câu đố gì đây? Chắc không tầm thường đâu!"

    Cao Tú Lệ nhìn biểu hiện sủng nịnh của Ngọc Lưu Ly giành cho Tống Thanh Liên trong lòng không khỏi ghen tỵ.

    Tống Thanh Liên mỉm cười đáp trả, rồi nhìn thẳng xuống bên dưới đại điện, rót lời ngọc: "Bổn cung sau đây sẽ đưa ra một câu đố, mọi người ở đây sẽ phải tìm ra đồ vật mà bổn cung muốn nói. Phần thưởng của người giải được câu đố chính là hai viên Dưỡng nhan đan trong tay bổn cung", Tống Thanh Liên đưa ra chiếc lọ rồi trút ra ai viên dược hoàn dưới ánh mắt của toàn thảy người bên dưới.

    "Vậy hoàng hậu Đông Minh cứ đưa ra câu đố, bổn cung cũng không ngại thử thách, lần này đến Đông Minh mang được Dưỡng Nhan đan về cũng không uổng phí công." Cao Tú Lệ tự tin lên tiếng.

    Hạ Trường Thánh nhíu mày nhìn hoàng hậu của hắn: Nữ nhân ngu ngốc này! Đồ của Tống Thanh Liên sao dễ dàng lấy được? Chỉ sợ nữ nhân bên trên kia lại bày ra trò làm bọn hắn thêm mất mặt.

    Mộ Dung Phúc Cảnh cũng cùng một suy nghĩ cùng Hạ Trường Thánh, hắn khá tò mò liền lên tiếng nói: "Trẫm đang tò mò về câu đố"

    Tống Thanh Liên nhìn về hướng Ngọc Lưu Huyền mà nói: "Người mua biết, người bán biết, người dùng không biết, là vật gì?"

    Trong khi những người khác còn đang suy nghĩ về câu đố, thì tiếng lảnh lót vang lên. Như chính câu trả lời ở ngay cửa miệng, Ngọc Lưu Huyền không hề do dự mở miệng nói: "Là quan tài, ta còn chưa muốn chết đâu, Anna!"

    Tống Thanh Liên đứng bật người dậy, môi mấp máy không nói ra lời.

    Ngọc Lưu Huyền cũng sửng sốt, đôi tay nhỏ bịt kín miệng đứng lên. Bốn mắt chạm nhau phát ra tia lửa điện vô hình.
     
    Chỉnh sửa cuối: 27 Tháng hai 2019
  5. Hắc Liên

    Bài viết:
    562
    Chương 194: Hoàn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Quân chủ các nước vào những ngày trước khoa chiêng, đánh trống, một đường tiến đến Đông Minh. Thế nhưng, sự việc lại diễn ra ngoài dự liệu. Trong đêm yến tiệc, quân chủ các nước nhận lấy không ít chấn kinh. Đặc biệt, hai kẻ Mộ Dung Phúc Cảnh cùng Hạ Trường Thánh, sau đêm yến tiệc lặng lẽ tức tốc quay về. Cũng từ đây ngũ quốc chắc chắn trong vài mươi năm nữa sẽ được yên ổn, dưới sự che chắn của Bình vương.

    Phượng Minh cung

    Đèn hoa kết giăng, toàn bộ Phượng Minh cung tràn ngập trong sắc đỏ. Bên ngoài, cung nữ cùng thái giám đã lui đi từ lâu.

    Rèm đỏ lay động, phía bên trong một màn xuân sắc kiều diễm.

    "Nương tử, ta đợi ngày này đã lâu lắm rồi"

    "Ân!" Tiếng nấc nhẹ yêu kiều đáp lại.

    Ngọc Lưu Ly lật người, toàn thân đã đặt lên trên người ngọc, gương mặt vô cùng anh tuấn mỉm cười ôn nhu: "Từ nay, ta không cho phép nàng rời xa ta nửa bước.", nói rồi hắn in lên đôi môi căng mọng bên dưới một nụ hôn nóng bỏng da diết.

    Người bên dưới, nhiệt tình đáp lại.

    Nụ hôn nóng bỏng triền miên kéo dài, sau một hồi cuồng nhiệt, Tống Thanh Liên cảm thấy đôi chân bên dưới như được tách ra một lần nữa, nàng lúc này mới cương quyết chống trả lại.

    "Ngọc Lưu Ly!"

    "Có vi phu" Ngọc Lưu Ly nhã ra nụ hoa đang thưởng thức đáp.

    "Đã qua giờ Dần, chàng không muốn ngủ cũng phải để ta chợp mắt chứ!", kẻ này thật dư sức lực, hành hạ nàng suốt một đêm. Hiện tại, tấm lưng vô cùng ê ẩm, đôi chân cũng muốn rớt ra.

    Người bên trên như chưa thỏa được dục vọng, cố nài nỉ người bên dưới: "Thêm một lần nữa thôi, nương tử".

    "Không được.."

    "Không được cũng phải được" Ngọc Lưu Ly nhất quyết.

    "Aaaa.. Ngọc Lưu Ly.. chàng khốn kiếp!"

    Bên ngoài Phượng Minh cung

    Ngọc Lưu Huyền cũng là một đêm mất ngủ, đôi chân nhỏ đảo bước qua lại. Đôi mắt chưa từng rời khỏi cánh cửa to lớn đang khép chặt. Nội tâm hắn đang hoang mang, có chút lo sợ. Sự việc xảy ra trong yến tiệc khiến hắn không thể không nghĩ đến khả năng rằng: Tống Thanh Liên cũng chính là Tống Liên. Bởi lẽ ngay cả cái tên của hắn cũng rất trùng khớp, một là Triệu Huyền, một là Ngọc Lưu Huyền. Thêm một điều chắn chắn nữa, chính là mỗi lần hắn bỡn cợt Tống Liên, nàng hay dùng giọng điệu lạnh lùng với một câu nói: "Người mua biết, người bán biết, người dùng không biết" Thế là Triệu Huyền hắn ngay lập tức câm nín.

    Ngọc Lưu Huyền bước lên cấp bậc, ngồi tựa vào cánh cửa to lớn, đôi mắt nhìn trong đêm tối xa xăm mà hồi tưởng lại. Ngày đó, hắn hay tin chuyến bay mang theo Tống Liên đã hoàn toàn nổ tung thành tro bụi, hắn liều mạng lái xe như kẻ điên dại. Lúc hắn bình tâm mở mắt cũng chính là lúc hắn đến với thế giới này!

    Tiếng gà gáy vang dội từ lâu, cửa cung vẫn khép chặt. Ngọc Lưu Huyền mỏi mắt khép lại.

    "Điện hạ, điện hạ.." Tiếng nói the thé vang lên nhỏ nhẹ bên tai, Ngọc Lưu Huyền nhíu mày, ti hí mắt.

    Ngay trước mặt hắn là một tiểu Thái giám đang cung kính cúi người, hắn liền mở miệng lên tiếng: "Có chuyện gì?".

    "Bẩm thái tử điện hạ, Hoàng thượng cùng hoàng hậu triệu ngài vào bên trong"

    Ngọc Lưu Huyền ngước mắt nhìn vào bên trong, trong lòng có chút hồi hộp. Hắn bật người đứng dậy, thầm nghĩ, chuyện gì đến cũng sẽ đến.

    Ngọc Lưu Huyền sửng sốt nhìn cảnh tượng trước mắt: Bên chiếc trường kỷ dài, nam tử mặt mày phi phàm tuấn tú, tóc được cột cao gọn gàng, đang nửa ngồi nửa quỳ, dùng đôi bàn tay ra sức đấm bóp cho nữ tử đang nằm nghiêng người bên trên. Đây là bậc đế vương quyền uy của Đông Minh sao? Đây rốt cuộc là cảnh tượng gì đây? Ngọc Lưu Huyền hắn vạn lần cũng chưa từng nghĩ đến.

    "Nhi tử, đến đây giúp phụ hoàng một tay" Ngọc Lưu Ly ngoái đầu nhìn ra phía sau, mỉm cười nhìn nhi tử.

    Ngọc Lưu Huyền sửng người trong chốc lát, đôi chân nhỏ bước từng bước tiến đến.

    "Cả đêm lấp ló bên ngoài, ngươi nói ngươi không vấn đề gì đi!" Tống Thanh Liên mắt nhắm nghiền hưởng thụ lên tiếng.

    "Bảo bối, ngươi vì sao cả đêm rình rập hai người bọn ta" Ngọc Lưu Ly tò mò chất vấn.

    Ngọc Lưu Huyền cúi đầu, giọng nói có phần lấp lửng: "Là nhi thần, nhi thần có chuyện thắc mắc không sao ngủ được, nhi thần cũng không tiện làm phiền phụ hoàng cùng mẫu hậu"

    "Có nguy hoặc cần ta giải đáp? Ngươi nói, một khúc Ngũ Quốc Chi Loạn kia từ đâu mà ra, người làm nương như ta phải chăng cần có chút trách nhiệm?"

    "Nương tử chớ nóng giận, bảo bối này của chúng ta là một thiên tài, chúng ta nên cảm thấy vui mừng mới đúng"

    Ngọc Lưu Huyền cúi đầu, len lén liếc nhìn một đôi Đế Hậu, phải chăng hai người này nên hoán đổi vị trí? Phụ hoàng của hắn là đang cầu tình thay hắn sao? Nghĩ đi nghĩ lại hắn đã phạm tội gì mà đến đây để rồi bị chất vấn?

    "Đương nhiên là tự nhi thần sáng tác, nào có chôm của ai?" Ngọc Lưu Huyền tự cho là đúng mà gân cổ lên tiếng.

    Tống Thanh Liên lúc này mới ngồi dậy, bước lại gần nhi tử, phượng mâu nguy hoặc, một hồi nói: "Ngươi còn chưa được ba tuổi, một thân võ nghệ phi phàm, cái này thì thôi coi như ngươi góp nhặt được tại thủy động suốt hai năm đi! Thiết Ngôn hắn vốn không có khả năng truyền đạt nhạc khí cho ngươi, hơn nữa một khúc Ngũ Quốc Chi Loạn không khỏi khiến ta nguy hoặc. Anna là ai? Như thế nào với ngươi? Là vị cầm sư nào mới xuất hiện chăng?"

    Ngọc Lưu Ly nép sang một bên nhìn một đôi mẫu tử đang đấu khẩu, phượng mâu lấp lóe nguy hoặc nhưng không lên tiếng.

    Ngọc Lưu Huyền giật thót người, nội tâm muốn hỏi điều hắn nguy hoặc nhưng miệng lại không can đảm mở ra, nếu Mẫu hậu này của hắn không phải Anna thì sao? Phải chăng những người ở đây sẽ coi hắn như một quái vật? Hắn còn đang lưỡng lự thì giọng nói nhỏ nhẹ thanh thót vang lên.

    "Nói cho ngươi biết, ta đã từng có một giấc mơ. Mơ đến một nơi vô cùng xa lạ cũng lắm quen thuộc, ta gọi nơi đó là Hiện đại. Ở đó ta có một bằng hữu vô cùng thân thiết, hắn có cái tên gần tương tự ngươi"

    "Sao?" Ngọc Lưu Huyền thốt lên, "Nhi thần cũng có giấc mơ tương tự, nhi thần.."

    Lời còn chưa kịp nói, đã bị một bàn tay bưng kín miệng. Ngọc Lưu Huyền trố mặt ngạc nhiên nhìn vị Mẫu hậu trước mặt.

    Cả hai không hẹn mà cùng nhìn sang Ngọc Lưu Ly.

    "Có bí mật muốn che giấu?" Ngọc Lưu Ly nhuếch môi, nương tử của hắn vốn là thiên nữ, đương nhiên sẽ sinh ra nhi tử không phải dạng tầm thường. Nay cả hai lại cùng nói đến một nơi, gọi là Hiện đại, phải chăng đó chính là nơi thiên nữ sinh sống. Là nơi mà những người phàm tục như hắn vốn không được phép biết đến. Hắn không muốn biết, cũng không muốn tìm hiểu. Bởi lẽ hiện tại như thế này đã đủ đối với Ngọc Lưu Ly hắn.

    Ngọc Lưu Ly bước đến, ôm gọn nương tử cùng nhi tử vào vòng tay rộng lớn. Hắn chỉ cần như thế này là đủ rồi. Chỉ cần ba người một nhà cùng chung một chỗ.
     
    Khả DiNguyễn Ngọc Nguyên thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 27 Tháng hai 2019
  6. Hắc Liên

    Bài viết:
    562
    Chương 195: Đại Kết Cục

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hoàng cung Đông Minh

    Thiên Thanh điện

    Tất cả bá quan hai hàng phải trái khom người khúm núm, tất cả không dám ngước nhìn lên bên trên.

    Khí thế này quả thật khiến bọn hắn không dám phản kháng. Thật quá đáng sợ! Từ khi Đế Hậu hai vị này rời cung, mới đầu bọn hắn còn tưởng rằng bản thân sẽ được thỏa mái chút ít, công việc dù có trễ nãi cũng vô sự. Nào ngờ, đời không như là mơ.

    Rầm!

    "Hộ bộ thượng thư.. ngươi là đang muốn quy về điền viên?" Giọng nói non nớt quyền uy vang lên. Ngọc Lưu Huyền nghiến răng nghiến lợi nhìn kẻ bên dưới.

    Hộ bộ thượng thư khúm núm cúi đầu, hoảng sợ quỳ gối phân minh: "Vi thần sẽ nhanh chóng tổng kê, vi thần, vi thần còn vài chục năm nữa mới đúng tuổi bãi nhiệm thưa Thái tử.."

    "Suốt hai ngày qua Hộ bộ các ngươi lại không tổng kê? Ngươi có biết số hộ nghèo kia đang ngóng trông từng ngày, đất đai đối với các ngươi cũng chỉ là những hạt cát, nhưng với bá tánh nghèo khổ là vàng là bạc. Đợi, rồi lại đợi, ngươi là muốn bổn cung bãi nhiệm ngươi sớm chăng?".

    Hộ bộ thượng thư đau khổ rơi lệ phân minh: "Bẩm thái tử, số nhân khẩu quá nhiều, suốt hai ngày qua chúng vi thần đã ngày đêm tổng kê vẫn chưa thể xong ngay.." nói rồi Hộ bộ thượng thư, cúi đầu tâu trình lên tấu sớ với những chuỗi con số loằng ngoằn làm minh chứng.

    Ngọc Lưu Huyền "Hừ" lạnh một tiếng rồi đón lấy tấu sớ từ tay Tiểu An.

    Rầm!

    "Bấy nhiêu cũng tính không xong. Bình châu hai mươi hộ, mỗi hộ tám nhân khẩu, U Châu bốn mươi hộ, trung bình mỗi hộ sáu nhân khẩu, Kỳ Châu năm mươi hộ, mỗi hộ bảy nhân khẩu, Bảo Châu, Phúc Châu đến kinh thành.." Ngọc Lưu Huyền quét qua một đống con số rồi chốc lát dõng dạt tuyên bố số lượng: "Tất thảy mười chín ngàn bảy trăm nhân khẩu. Trong ba năm tới, nếu số hộ nghèo này không giảm xuống một nửa, ngươi tự mà cáo lão đi!"

    Hộ bộ thượng thư, há hốc mồm khó tin khi nghe đến con số vừa mới tổng kê chỉ trong chốc lát. Các quan viên khác cũng khá bất ngờ.

    "Bãi triều"

    Đợi bóng dáng nhỏ nhắn trong sắc vàng uy nghiêm khuất hẳn, bên trong đại điện là một hồi bàn tán xôn xao.

    "Thái tử một mạch đưa ra số lượng như vậy có thật chính xác hay không?"

    "Chỉ cần tính toán sẽ biết đáp án ngay thôi"

    Lúc này Khương Trì Triết mới lên tiếng: "Hộ bộ thượng thư, Thái tử sao có thể tùy úy đưa ra con số tổng kê, Thái tử gia là ai? Chẳng phải là bậc trên cả thiên tài", nói rồi Khương Trì Triết ha ha cười rồi bước đi.

    Rầm.. rầm!

    "Aaaa.. thái tử, cầu xin ngài tha cho nô tài, nô tài sớm bị ngài giết mất thôi!" Tiểu An núp sau ngọn núi giả, than khóc thảm thiết. Thật khổ cho thân này của hắn, Hoàng thượng cùng hoàng hậu di giá đến Tống gia trang, lệnh cho Tiểu An hắn phải hầu hạ chu đáo tiểu Thái tử, nào ngờ tình huống lại đảo ngược. Thái tử hàng ngày không ngừng 'chăm non' trái tim yếu ớt này của Tiểu An hắn.

    Từ phía bên ngoài thấp thoáng bóng dáng lam y, mũ quan chỉnh tề. Tiểu An vui mừng vội chạy tới cầu cứu.

    "Khương Thượng thư, may quá, ngài làm ơn cứu tấm thân này của ta với à!"

    Khương Trì Triết sau buổi thiết triều một mạch đuổi theo Ngọc Lưu Huyền.

    Ngọc Lưu Huyền vẫn còn đang cặm cụi, bận rộn. Đôi bàn tay nhỏ xoa nắn không ngừng, một đóng viên bi tròn tròn bằng nắm bàn tay nằm ngổn ngang khắp nơi.

    "Thái tử, những thứ đen xì này là gì vậy?" Khương Trì Triết bước tới đánh tiếng.

    Ngọc Lưu Huyền đưa tay quẹt mũi, cười tà nói: "Tối nay bổn cung sẽ cùng ngươi tóm gọn đám thảo khấu? Ngươi thấy thế nào?"

    Khương Trì Triết vừa mới nghe nói, đôi chân nhanh nhẹn, phi thân biến mất dạng. Việc tra án cùng truy bắt tội phạm là việc kiếm cơm của tất cả người trong Hình bộ, nay nếu có sự góp mặt của vị chủ tử này, há chẳng phải bọn hắn sẽ nhanh chóng bị mất việc hay sao?

    "Haiz! Thật đúng là kẻ chết nhát, bởi vậy đến bây giờ hắn vẫn mãi là một xử nam tử. Tiểu An, ngươi nói đạn pháo này của bổn cung đã đủ uy lực hay chưa?"

    Vẫn không có tiếng trả lời, vẫn im lặng. Bởi lẽ Tiểu An đã lặng lẽ chuồn đi mất tâm mất dạng.

    "Haiz! Phụ hoàng, Mẫu hậu khi nào hai người mới quay về đây?"

    Tống Gia

    Một đôi bạch y, đầu tựa đầu ngắm nhìn những đóa bạch liên đang nở rộ trong hồ.

    Nam tử vô cùng tuấn mỹ, nữ tử sở hữu nét đẹp khuynh quốc khuynh thành. Cả hai đứng yên lặng nơi đó, tựa như một đôi tiên đồng ngọc nữ.

    "Liên nhi, đợi Bảo Bối trãi nghiệm thêm ít năm, ta sẽ truyền lại ngôi vị cho hắn, hai người chúng ta chu du khắp thiên hạ."

    Tống Thanh Liên ngước mắt, mỉm cười nói: "Sư phụ đã đi chu du cùng Thế Thông sư thúc, Thanh Sơn không thể không có thiếp. Hơn nữa Phụ hoàng của chàng cùng Bạch Phủ Ngạo cũng sẽ sớm quay về Thanh Sơn, đợi Lưu Huyền hắn thêm ít năm nữa, chúng ta sẽ rời đi"

    Ngọc Lưu Ly cúi đầu in lên trán Tống Thanh Liên một nụ hôn, nhoẻn miệng cười nói: "Ừm nương tử, chỉ cần có nàng, nơi nào có nàng thì nơi ấy chính là nhà của ta"

    Phía xa xa đằng sau, cũng là một cặp bạch y, đang tựa đầu mỉm cười hạnh phúc.

    "Tướng công, Liên nhi của chúng ta cuối cùng cũng có được cuộc sống bình an"

    Tống Thanh Dương mỉm cười nhìn Trần Lâm Ngọc nói: "Đúng vậy, chúng ta chỉ cần nhi nữ cùng nhi tử có cuộc sống hạnh phúc viên mãn. Không cầu cao sang, chỉ cầu bình an"

    * * *

    Trúc Lâm Tự

    Tại tòa bảo tháp thứ mười

    Hạ Trường Thánh nhìn ngắm bức họa trong tay không chớp mắt, một hồi cười ngây dại: "Ha ha, Mộ Dung Phúc Cảnh, ta và ngươi cùng tranh đấu cuối cùng thì sao? Ngọc Lưu Ly lại là kẻ được lợi. Tống Thanh Liên, tình yêu của ta giành cho nàng không kém Ngọc Lưu Ly, chỉ trách ta chậm chân một bước. Mỹ nhân như hoa, hoa rồi sẽ chóng tàn, riêng chỉ có nàng là loài hoa bất tử."

    Mộ Dung Phúc Cảnh híp mắt nhìn mỹ nhân bên trong bức họa, cũng ha ha cười chua xót: "Nàng là ai? Là tiên tử lạc xuống trần gian, nàng đày đọa ta phải khổ sở. Tống Thanh Liên, nàng sao không chịu nhìn lấy ta dù chỉ một lần."

    Két!

    "A di đà phật, duyên số do trời định. Bất cứ ai cũng không thể thay đổi"

    Mộ Dung Phúc Cảnh cùng Hạ Trường Thánh gật đầu cùng người mới tới: "Kính Tông đại sư.."

    Kính Tông lắc đầu nhìn hai vị đế vương trước mặt nói: "Hai vị là muốn bần tăng se duyên? Thật xin lỗi, bần tăng thật sự bất lực. Đế quân cùng Thiên nữ đã ước định kết duyên mười kiếp. Hai vị muốn chen vào cũng phải đợi qua mười kiếp"

    Hạ Trường Thánh cùng Mộ Dung Phúc Cảnh cứng người. Rốt cuộc bọn hắn phải đợi qua bao lâu. Một trăm năm hay một ngàn năm sau nữa.

    Kính Tông đứng trên toàn bảo tháp thứ mười nhìn xuống hai thân ảnh dần khuất xa, mà cảm thán: "Ngàn năm sau, phong vân lại nổi lên"

    Chú Thích

    Đã có Phượng Hoàng Kiếp 2, member nào hứng thú thì ghé thăm nhé!


    Link: Xuyên Không - Phượng Hoàng Kiếp 2 - Thập Nhị Liên Hoa
     
    Khả Di, Nguyễn Ngọc NguyênLãnh Y thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 26 Tháng mười 2020
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...