Chương 190: Tống Thanh Liên Trở Về
Từ hướng Nam của kinh thành Đông Minh, hai bóng người đạp gió lướt đi. Bạch y nhân đằng trước chậm lại bước chân, ngoảnh đầu nhoẻn miệng cười, nói với hắc y nam tử theo sau: "Không tệ!"
Hắc y nam tử lúng túng, chỉ biết nhìn bạch y nhân rồi cười nói: "Trưởng môn quá khen!"
"Hửm!" Bạch y nhân tỏ vẻ không hài lòng.
Hắc y nam tử vội sửa lời: "Dạ chủ tử!"
Cẩm Tú cung
Rầm!
Ngọc Lưu Ly một cước đá phăng cánh cửa, gương mặt lạnh băng không cảm xúc. Theo phía sau chính là Ngọc Lưu Huyền, cũng làm ra bộ tịch không khác chi Phụ hoàng hắn.
Giang Thu Hương từ phía sau tấm rèm, tóc dài buông xõa, yểu điệu bước ra trong chiếc váy màu trắng tinh khôi. Ả trong lòng lo lắng, hoảng sợ nhưng ngoài mặt tỏ vẻ vô cùng tự nhiên, quỳ gối thỉnh an: "Thần thiếp thỉnh an Hoàng thượng, hoàng thượng đột ngột.."
Chát!
Giang Thu Hương đôi mắt ngấn lệ, bàn tay ôm lấy một bên má sưng phồng ngước nhìn Ngọc Lưu Ly. Nội tâm Ả vô cùng chấn động, chẳng lẽ tên Hỏa Liệt kia đã khai ra tất cả? Không phải! Hỏa Liệt kia đã từng nói, hắn sẽ thách thức Khương Trì Triết tới cùng nếu như bị bắt.
"Tiện nhân.. bản lĩnh của ngươi cũng thật lớn?"
Giang Thu Hương quỳ gối lê lết, gương mặt thanh tú sưng phù đầy lệ nấc lên: "Hoàng thượng lời của người nói, thần thiếp ngu dốt không hiểu, thần thiếp phải chăng đã làm sai chuyện gì?"
Ngọc Lưu Huyền đứng phía sau thầm đánh giá mức độ diễn xuất của Giang Thu Hương, nếu ở hiện đại ắt hẳn sẽ là một diễn viên tài năng. Ngoại hình này, ba vòng cũng khá nổi trội, làn da trắng nõn, mái tóc dài đen nhánh, haiz! Mỹ nhân khóc sướt mướt còn hơn cả hoa lê đái vũ, ngay cả Ngọc Lưu Huyền hắn cũng muốn động tâm.
Ngọc Lưu Ly chán ghét khi nhìn thấy bộ dạng lê gối khóc lóc của Giang Thu Hương, ngay lập tức kiểng chân hất ra đôi bàn tay ngọc ngà đang cố chạm đến gót chân của Ngọc Lưu Ly hắn. Đôi môi mỏng mở ra gằng thành từng chữ: "Kẻ có ý đồ đối với Bình vương đều đã sớm đi đầu thai, ngươi lại cả gan giá họa cho Bình vương?"
Giang Thu Hương vội lắc đầu lệ nhòa biện minh: "Hoàng thượng, không phải thần thiếp, oan uổng thần thiếp quá hoàng thượng.."
Ngọc Lưu Ly càng nhìn Giang Thu Hương càng thêm chán ghét, hắn không muốn phải phí nước bọt với ả, liền nghiêng đầu hướng ra bên ngoài lên tiếng: "Khương thượng thư, dựa theo luật mà làm"
"Vâng hoàng thượng" Khương Trì Triết ngay lập tức dẫn theo người của Hình bộ tiến vào bên trong.
Giang Thu Hương ả nếu đến Hình bộ chỉ có con đường chết! Ngọc Lưu Ly, người trước mặt này ngay từ đầu vốn dĩ đã không để tâm đến ả. Bình vương? Chính là Bình vương đã cướp đi tất cả của ả, ả không cam tâm.
"Hoàng thượng, thần thiếp không cam tâm, thần thiếp không có tội, vì sao thần thiếp phải vào Hình bộ? Hoàng thượng khẩn xin người suy xét, hoàng thượng.."
Ngọc Lưu Ly híp mắt lườm Giang Thu Hương đang bò lết dưới nền, mà đanh thép gầm lên: "Kẻ nào có ý đồ bất chính đối với Bình vương đều phải chết.."
Giang Thu Hương hoàn toàn tuyệt vọng, nhưng ả không thể như vậy mà thú tội, lúc này như kẻ điên gào lên biện minh: "Hoàng thượng, Bình vương không phải thủ phạm sao? Không phải Bình vương sợ tội mà trốn đi biệt tích? Nếu không phải chính Bình vương gây ra, vậy thì Bình vương hiện tại đang ở nơi đâu? Tại sao suốt những ngày qua còn không dám lộ diện phân minh?"
"Cần bổn vương phân minh?"
Tiếng nói kéo dài vang vọng khắp cung điện bên trong. Giọng điệu này, chính là nàng, Ngọc Lưu Ly tâm vô cùng xao động, vội hướng mắt ra bên ngoài.
Ngọc Lưu Huyền một bộ dạng hốt hoảng, tâm vô cùng lo sợ, nương của hắn đã tỉnh? Hắn lúc đó không quay về Thanh Sơn mà trốn đi Đông Minh, với tính khí của một Bình vương liệu nương hắn có bỏ qua? Nhưng dù sao cũng là cốt nhục, không đến mức độ như hắn tưởng tượng chứ? Ngọc Lưu Huyền nhẹ nhàng rục thân thể nhỏ bé sang phía sau trụ cột to lớn, trong đầu không ngừng tìm cách để kịp phân minh.
Khương Trì Triết cứng người trong chốc lát, khi nhìn thấy bóng dáng bạch y đáp chân xuống nền thềm sáng bóng, đôi mắt hắn ngập ý cười khi nhìn sang hắc y nam tử cạnh bên. Chính là Thiết Ngôn, vẫn một bộ dạng cùng diện mạo của ba năm trước.
"Vi thần Khương Trì Triết tham kiến vương gia"
"Chúng thần tham kiến vương gia"
Âm thanh hô lên vang dội, hiển nhiên là nghi thức quỳ bái hoành tráng đối với Nhiếp chính vương của một nước.
Tống Thanh Liên phất tay, ban cho tất cả đứng lên. Đôi mắt phượng không nhìn lấy Ngọc Lưu Ly một cái, mà chỉa thẳng đến người đang ngã người ngồi bệt trên nền thềm. Nàng từng bước, từng bước tiến đến.
Giang Thu Hương sửng sốt dán chặt mắt trên người Tống Thanh Liên: Tóc một bó cao, làn môi mỏng phớt hồng, cánh mũi cao thẳng thon gọn, đôi mắt phượng hẹp dài cuốn hút cùng đôi mày kiếm vô cùng anh khí. Người này chính là Bình vương? Không hề khác biệt với lời đồn, có điều người này đã hai mươi sáu tuổi rồi sao?
"Ngươi là Giang Thu Hương?" Giọng điệu lạnh nhạt, không rõ hỉ nộ tiếp tục: "Bổn vương là một hái hoa tặc? Ha ha chỉ cần bổn vương muốn.. liệu có nữ tử nào có thể từ chối?"
"Khụ khụ.." Ngọc Lưu Ly ho sặc sụa, không cần phải tự kỷ đến mức độ đó chứ?
Ngọc Lưu Huyền trộm liếc nhìn nương của hắn, hiện tại nương của hắn trong bộ dạng của một nam tử độ tuổi mười sáu vô cùng tuấn mỹ à! Khí độ vô cùng bất phàm.
Giang Thu Hương chống tay đứng dậy, bả vai run rẩy, ả vẫn không thể chấp nhận sự thật mà gào lên:
"Hoàng thượng, lời của người trong thiên hạ nói đều là sự thật sao? Bình vương tuy anh tuấn vô song nhưng ngài ấy rốt cuộc cũng chỉ là một nam nhân, thần thiếp có thể vì người mà sinh ra người nối dõi, Bình vương ngược lại hoàn toàn không thể.."
Khương Trì Triết cùng đám người Hình bộ thụt lùi một bên, trong lòng thầm mặc niệm thay cho Giang Thu Hương. Hoàng thượng đối với Bình vương là loại tình cảm gì còn chưa ai xác định, tất cả chỉ là lời đồn thổi chỉ vì diện mạo quá nổi bật của Bình vương, vậy mà Giang Thu Hương này lại trắng trợn phanh phui ra, phải chăng ả muốn được chết nhanh hơn.
Ngọc Lưu Huyền lúc này không thể nào im lặng thêm được nữa, hắn khuấy khuấy lỗ tai, từ phía sau cột trụ, tiến đến gần Giang Thu Hương, giọng điệu gầm lên không khác biệt với Ngọc Lưu Ly: "Muốn cùng Phụ hoàng ta sinh người kế vị? Ngươi là đang nằm mộng chăng? Thật quá trơ trẽng!"
"Ngươi.." Giang Thu Hương hoảng hốt khi nhìn thấy Ngọc Lưu Huyền, gương mặt này, thần thái này! Ả không tin vào mắt ả, cuối cùng bật thốt lên cười điên dại: "Ha ha.. hài tử đáng thương.. ngươi cũng chỉ là một con cờ, nương của ngươi cũng không khác gì ta đâu! Ha ha Bình vương gia, gần vua như gần hổ, liệu Hoàng thượng có thể sủng ngài bao lâu?", Ả tiếp tục hướng tới Tống Thanh Liên mà nói: "Bình vương gia! Hoàng thượng rốt cuộc sủng ngài đến đâu? Ngài nhìn xem, hài tử này từ đâu mà ra? Ngài không cảm thấy bản thân ngài duy nhất độc sủng?"
Ngọc Lưu Huyền hiển nhiên lọt vào tròng mắt của Tống Thanh Liên. Đây chính là nhi tử của nàng sao? Hài tử hai tuổi một đường trốn đi Đông Minh, lá gan cũng không nhỏ.
Ngọc Lưu Huyền liền bẽn lẻn, lui bước, nấp sau Ngọc Lưu Ly.
Giang Thu Hương ả suốt ba năm qua sống còn nơi hậu cung không phải kẻ không có thủ đoạn, ả lần này biết bản thân không thể thoát tội mạo danh vu khống Bình vương, trước khi chết ả muốn xem xem Ngọc Lưu Ly, Ngọc Lưu Tuyệt như thế nào bất hòa?
Tống Thanh Liên mảy may không để tâm đến lời vừa mới nghe được, nàng nhẹ nhàng bước chân tiến đến sát cạnh Giang Thu Hương, khom người nói nhỏ vào một bên tai ả.
Giang Thu Hương ngay tức thì trợn trừng mắt, không dám tin, "Làm sao có thể.. làm sao có thể..", Ả lập tức phun ra búng máu, mắt trợn trừng nhìn vào Tống Thanh Liên. Đến khi chết ả vẫn không thể nhắm được mắt. Là ả ngay từ đầu đã phạm sai lầm. Là chính ả quá ngu ngốc.
"Đã chết.." Thiết Ngôn lạnh lùng phát ra hai tiếng.
"Thật quá dễ dàng cho ả.." Ngọc Lưu Huyền xít xoa, xoa đôi tay nhỏ than tiếc.
Chỉ một lời nói đã làm tức chết người? Ngọc Lưu Ly vô cùng nguy hoặc.
Khương Trì Triết càng tò mò không kém, Bình vương vừa mới xuất hiện, đã đem đến cho bọn hắn không ít kinh ngạc. Cũng phải thôi, con người từ cõi chết trở về sao có thể bình thường, huống chi Tống Thanh Liên thường ngày đã là một nữ tử khác thường.
Bọn người Khương Trì Triết rất biết điều mà dọn dẹp tàn cuộc, rồi nhanh chóng lui đi.
Chít chít!
Tiểu bạch hồ từ bên ngoài nhanh chóng phóng vào, lượn một vòng trên người Tống Thanh Liên, rồi kê cao chiếc cằm nhỏ đu đưa trên bả vai của nàng.
Tống Thanh Liên vuốt ve bộ lông trắng tinh của tiểu hồ ly, mắt phượng lại hướng đến Ngọc Lưu Ly, nàng mở ra môi mỏng nói: "Bạch y không phải kẻ nào cũng có thể khoắc trên người, có chọn thế thân cũng nên chọn người khôn ngoan một chút.", nói rồi nàng sải bước đi ra khỏi điện, còn Ngọc Lưu Ly lại ngu ngơ ngước mắt nhìn theo.
Sau một hồi, bên trong điện văng vẳng giọng điệu oán than đi theo phía sau, "Nương tử, thật oan uổng vi phu à!"
"Nương.. người không cần nhi tử hay sao?"
"Nương tử, là ta sai rồi.. nương tử..".
"Nương.. là nhi tử sai rồi, lẽ ra không nên bỏ người lại mà quay về Đông Minh, nương.. nhi tử biết sai rồi!".
Hắc y nam tử lúng túng, chỉ biết nhìn bạch y nhân rồi cười nói: "Trưởng môn quá khen!"
"Hửm!" Bạch y nhân tỏ vẻ không hài lòng.
Hắc y nam tử vội sửa lời: "Dạ chủ tử!"
Cẩm Tú cung
Rầm!
Ngọc Lưu Ly một cước đá phăng cánh cửa, gương mặt lạnh băng không cảm xúc. Theo phía sau chính là Ngọc Lưu Huyền, cũng làm ra bộ tịch không khác chi Phụ hoàng hắn.
Giang Thu Hương từ phía sau tấm rèm, tóc dài buông xõa, yểu điệu bước ra trong chiếc váy màu trắng tinh khôi. Ả trong lòng lo lắng, hoảng sợ nhưng ngoài mặt tỏ vẻ vô cùng tự nhiên, quỳ gối thỉnh an: "Thần thiếp thỉnh an Hoàng thượng, hoàng thượng đột ngột.."
Chát!
Giang Thu Hương đôi mắt ngấn lệ, bàn tay ôm lấy một bên má sưng phồng ngước nhìn Ngọc Lưu Ly. Nội tâm Ả vô cùng chấn động, chẳng lẽ tên Hỏa Liệt kia đã khai ra tất cả? Không phải! Hỏa Liệt kia đã từng nói, hắn sẽ thách thức Khương Trì Triết tới cùng nếu như bị bắt.
"Tiện nhân.. bản lĩnh của ngươi cũng thật lớn?"
Giang Thu Hương quỳ gối lê lết, gương mặt thanh tú sưng phù đầy lệ nấc lên: "Hoàng thượng lời của người nói, thần thiếp ngu dốt không hiểu, thần thiếp phải chăng đã làm sai chuyện gì?"
Ngọc Lưu Huyền đứng phía sau thầm đánh giá mức độ diễn xuất của Giang Thu Hương, nếu ở hiện đại ắt hẳn sẽ là một diễn viên tài năng. Ngoại hình này, ba vòng cũng khá nổi trội, làn da trắng nõn, mái tóc dài đen nhánh, haiz! Mỹ nhân khóc sướt mướt còn hơn cả hoa lê đái vũ, ngay cả Ngọc Lưu Huyền hắn cũng muốn động tâm.
Ngọc Lưu Ly chán ghét khi nhìn thấy bộ dạng lê gối khóc lóc của Giang Thu Hương, ngay lập tức kiểng chân hất ra đôi bàn tay ngọc ngà đang cố chạm đến gót chân của Ngọc Lưu Ly hắn. Đôi môi mỏng mở ra gằng thành từng chữ: "Kẻ có ý đồ đối với Bình vương đều đã sớm đi đầu thai, ngươi lại cả gan giá họa cho Bình vương?"
Giang Thu Hương vội lắc đầu lệ nhòa biện minh: "Hoàng thượng, không phải thần thiếp, oan uổng thần thiếp quá hoàng thượng.."
Ngọc Lưu Ly càng nhìn Giang Thu Hương càng thêm chán ghét, hắn không muốn phải phí nước bọt với ả, liền nghiêng đầu hướng ra bên ngoài lên tiếng: "Khương thượng thư, dựa theo luật mà làm"
"Vâng hoàng thượng" Khương Trì Triết ngay lập tức dẫn theo người của Hình bộ tiến vào bên trong.
Giang Thu Hương ả nếu đến Hình bộ chỉ có con đường chết! Ngọc Lưu Ly, người trước mặt này ngay từ đầu vốn dĩ đã không để tâm đến ả. Bình vương? Chính là Bình vương đã cướp đi tất cả của ả, ả không cam tâm.
"Hoàng thượng, thần thiếp không cam tâm, thần thiếp không có tội, vì sao thần thiếp phải vào Hình bộ? Hoàng thượng khẩn xin người suy xét, hoàng thượng.."
Ngọc Lưu Ly híp mắt lườm Giang Thu Hương đang bò lết dưới nền, mà đanh thép gầm lên: "Kẻ nào có ý đồ bất chính đối với Bình vương đều phải chết.."
Giang Thu Hương hoàn toàn tuyệt vọng, nhưng ả không thể như vậy mà thú tội, lúc này như kẻ điên gào lên biện minh: "Hoàng thượng, Bình vương không phải thủ phạm sao? Không phải Bình vương sợ tội mà trốn đi biệt tích? Nếu không phải chính Bình vương gây ra, vậy thì Bình vương hiện tại đang ở nơi đâu? Tại sao suốt những ngày qua còn không dám lộ diện phân minh?"
"Cần bổn vương phân minh?"
Tiếng nói kéo dài vang vọng khắp cung điện bên trong. Giọng điệu này, chính là nàng, Ngọc Lưu Ly tâm vô cùng xao động, vội hướng mắt ra bên ngoài.
Ngọc Lưu Huyền một bộ dạng hốt hoảng, tâm vô cùng lo sợ, nương của hắn đã tỉnh? Hắn lúc đó không quay về Thanh Sơn mà trốn đi Đông Minh, với tính khí của một Bình vương liệu nương hắn có bỏ qua? Nhưng dù sao cũng là cốt nhục, không đến mức độ như hắn tưởng tượng chứ? Ngọc Lưu Huyền nhẹ nhàng rục thân thể nhỏ bé sang phía sau trụ cột to lớn, trong đầu không ngừng tìm cách để kịp phân minh.
Khương Trì Triết cứng người trong chốc lát, khi nhìn thấy bóng dáng bạch y đáp chân xuống nền thềm sáng bóng, đôi mắt hắn ngập ý cười khi nhìn sang hắc y nam tử cạnh bên. Chính là Thiết Ngôn, vẫn một bộ dạng cùng diện mạo của ba năm trước.
"Vi thần Khương Trì Triết tham kiến vương gia"
"Chúng thần tham kiến vương gia"
Âm thanh hô lên vang dội, hiển nhiên là nghi thức quỳ bái hoành tráng đối với Nhiếp chính vương của một nước.
Tống Thanh Liên phất tay, ban cho tất cả đứng lên. Đôi mắt phượng không nhìn lấy Ngọc Lưu Ly một cái, mà chỉa thẳng đến người đang ngã người ngồi bệt trên nền thềm. Nàng từng bước, từng bước tiến đến.
Giang Thu Hương sửng sốt dán chặt mắt trên người Tống Thanh Liên: Tóc một bó cao, làn môi mỏng phớt hồng, cánh mũi cao thẳng thon gọn, đôi mắt phượng hẹp dài cuốn hút cùng đôi mày kiếm vô cùng anh khí. Người này chính là Bình vương? Không hề khác biệt với lời đồn, có điều người này đã hai mươi sáu tuổi rồi sao?
"Ngươi là Giang Thu Hương?" Giọng điệu lạnh nhạt, không rõ hỉ nộ tiếp tục: "Bổn vương là một hái hoa tặc? Ha ha chỉ cần bổn vương muốn.. liệu có nữ tử nào có thể từ chối?"
"Khụ khụ.." Ngọc Lưu Ly ho sặc sụa, không cần phải tự kỷ đến mức độ đó chứ?
Ngọc Lưu Huyền trộm liếc nhìn nương của hắn, hiện tại nương của hắn trong bộ dạng của một nam tử độ tuổi mười sáu vô cùng tuấn mỹ à! Khí độ vô cùng bất phàm.
Giang Thu Hương chống tay đứng dậy, bả vai run rẩy, ả vẫn không thể chấp nhận sự thật mà gào lên:
"Hoàng thượng, lời của người trong thiên hạ nói đều là sự thật sao? Bình vương tuy anh tuấn vô song nhưng ngài ấy rốt cuộc cũng chỉ là một nam nhân, thần thiếp có thể vì người mà sinh ra người nối dõi, Bình vương ngược lại hoàn toàn không thể.."
Khương Trì Triết cùng đám người Hình bộ thụt lùi một bên, trong lòng thầm mặc niệm thay cho Giang Thu Hương. Hoàng thượng đối với Bình vương là loại tình cảm gì còn chưa ai xác định, tất cả chỉ là lời đồn thổi chỉ vì diện mạo quá nổi bật của Bình vương, vậy mà Giang Thu Hương này lại trắng trợn phanh phui ra, phải chăng ả muốn được chết nhanh hơn.
Ngọc Lưu Huyền lúc này không thể nào im lặng thêm được nữa, hắn khuấy khuấy lỗ tai, từ phía sau cột trụ, tiến đến gần Giang Thu Hương, giọng điệu gầm lên không khác biệt với Ngọc Lưu Ly: "Muốn cùng Phụ hoàng ta sinh người kế vị? Ngươi là đang nằm mộng chăng? Thật quá trơ trẽng!"
"Ngươi.." Giang Thu Hương hoảng hốt khi nhìn thấy Ngọc Lưu Huyền, gương mặt này, thần thái này! Ả không tin vào mắt ả, cuối cùng bật thốt lên cười điên dại: "Ha ha.. hài tử đáng thương.. ngươi cũng chỉ là một con cờ, nương của ngươi cũng không khác gì ta đâu! Ha ha Bình vương gia, gần vua như gần hổ, liệu Hoàng thượng có thể sủng ngài bao lâu?", Ả tiếp tục hướng tới Tống Thanh Liên mà nói: "Bình vương gia! Hoàng thượng rốt cuộc sủng ngài đến đâu? Ngài nhìn xem, hài tử này từ đâu mà ra? Ngài không cảm thấy bản thân ngài duy nhất độc sủng?"
Ngọc Lưu Huyền hiển nhiên lọt vào tròng mắt của Tống Thanh Liên. Đây chính là nhi tử của nàng sao? Hài tử hai tuổi một đường trốn đi Đông Minh, lá gan cũng không nhỏ.
Ngọc Lưu Huyền liền bẽn lẻn, lui bước, nấp sau Ngọc Lưu Ly.
Giang Thu Hương ả suốt ba năm qua sống còn nơi hậu cung không phải kẻ không có thủ đoạn, ả lần này biết bản thân không thể thoát tội mạo danh vu khống Bình vương, trước khi chết ả muốn xem xem Ngọc Lưu Ly, Ngọc Lưu Tuyệt như thế nào bất hòa?
Tống Thanh Liên mảy may không để tâm đến lời vừa mới nghe được, nàng nhẹ nhàng bước chân tiến đến sát cạnh Giang Thu Hương, khom người nói nhỏ vào một bên tai ả.
Giang Thu Hương ngay tức thì trợn trừng mắt, không dám tin, "Làm sao có thể.. làm sao có thể..", Ả lập tức phun ra búng máu, mắt trợn trừng nhìn vào Tống Thanh Liên. Đến khi chết ả vẫn không thể nhắm được mắt. Là ả ngay từ đầu đã phạm sai lầm. Là chính ả quá ngu ngốc.
"Đã chết.." Thiết Ngôn lạnh lùng phát ra hai tiếng.
"Thật quá dễ dàng cho ả.." Ngọc Lưu Huyền xít xoa, xoa đôi tay nhỏ than tiếc.
Chỉ một lời nói đã làm tức chết người? Ngọc Lưu Ly vô cùng nguy hoặc.
Khương Trì Triết càng tò mò không kém, Bình vương vừa mới xuất hiện, đã đem đến cho bọn hắn không ít kinh ngạc. Cũng phải thôi, con người từ cõi chết trở về sao có thể bình thường, huống chi Tống Thanh Liên thường ngày đã là một nữ tử khác thường.
Bọn người Khương Trì Triết rất biết điều mà dọn dẹp tàn cuộc, rồi nhanh chóng lui đi.
Chít chít!
Tiểu bạch hồ từ bên ngoài nhanh chóng phóng vào, lượn một vòng trên người Tống Thanh Liên, rồi kê cao chiếc cằm nhỏ đu đưa trên bả vai của nàng.
Tống Thanh Liên vuốt ve bộ lông trắng tinh của tiểu hồ ly, mắt phượng lại hướng đến Ngọc Lưu Ly, nàng mở ra môi mỏng nói: "Bạch y không phải kẻ nào cũng có thể khoắc trên người, có chọn thế thân cũng nên chọn người khôn ngoan một chút.", nói rồi nàng sải bước đi ra khỏi điện, còn Ngọc Lưu Ly lại ngu ngơ ngước mắt nhìn theo.
Sau một hồi, bên trong điện văng vẳng giọng điệu oán than đi theo phía sau, "Nương tử, thật oan uổng vi phu à!"
"Nương.. người không cần nhi tử hay sao?"
"Nương tử, là ta sai rồi.. nương tử..".
"Nương.. là nhi tử sai rồi, lẽ ra không nên bỏ người lại mà quay về Đông Minh, nương.. nhi tử biết sai rồi!".
Chỉnh sửa cuối: