[Edit] Y Hậu Khuynh Thiên - Tiêu Thất Gia

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Miuly, 10 Tháng mười hai 2018.

  1. Chuông Gió Chuông gió cute nhất hệ thiên hà!

    Bài viết:
    279
    Chương 110: Bạch Tiểu Thần vào Bạch phủ
     
  2. Chuông Gió Chuông gió cute nhất hệ thiên hà!

    Bài viết:
    279
    Chương 110: Bạch Tiểu Thần vào Bạch phủ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nếu không được, đem tiểu tử này bán cho người làm ***, với dung mạo của hắn, chí ít có thể đổi lấy một viên thuốc.

    [Tiêu Tiêu: Nhịn không được nên chen một tí, bà này cuồng thuốc tới điên rồi, ai cho bả một ít thuốc điều trị thần kinh đi! ]

    "Cữu cữu."

    Bạch Tiểu Thần vừa nghe câu này của Vu lão phu nhân, hắn giống như bị kinh hãi, thân mình sợ hãi rụt rụt: "Lão bà bà này thật đáng sợ, nàng có phải sẽ đem bán Thần Nhi hay không?"

    Ánh mắt Bạch Tiêu mềm nhũn: "Tiểu Thần Nhi không cần lo lắng, quan hệ của ngươi và bà ta tám gậy tre đều đánh không tới, bà ta không có tư cách đánh chủ ý lên ngươi."

    "Thật sao?" Bạch Tiểu Thần nhíu cái mũi nhỏ đáng yêu: "Thế nhưng, lúc còn ở trên đảo, khi đó có một con hồ ly dùng mưu kế cướp đi miếng thịt trong miệng con quạ đen, ánh mắt con hồ ly cũng giống lão bà bà đầy toan tính, nhưng Thần Nhi không phải con quạ đen đần đó mà không nhìn ra được người khác muốn tính kế Thần Nhi."

    Sắc mặt Vu lão phu nhân rất khó coi, mấy lần muốn nổi giận, kết quả vẫn là nhịn xuống, gương mặt già nua lộ ra nụ cười miễn cưỡng.

    "Lời ta nói, xác thực quá nặng một chút, nhưng làm sao ta có thể đem ngươi đi bán? Tốt xấu gì trong người ngươi vẫn chứa dòng máu của Bạch gia ta."

    Vu lão phu nhân mặc dù mang họ Vu nhưng bà luôn xem mình là người Bạch gia, câu này nói ra rất trôi chảy.

    "Huống gì, ngươi thực sự không muốn gặp ông ngoại (ngoại tổ phụ) của ngươi sao?"

    Ông ngoại?

    Bạch Tiểu Thần nhếch miệng, lão gia hỏa xấu xa đem nhốt cữu cữu vào từ đường, hắn còn chưa tìm tới tính sổ đâu, bây giờ còn muốn để hắn đi gặp ông ta ư?

    "Xem như ngươi không nhận ta là bà cố ngoại, nhưng ông ngoại ngươi vẫn là ông ngoại, ngươi theo mẫu thân tới Lưu Hỏa quốc, nếu không gặp ông ngoại một chút, đồn ra ngoài, thanh danh của mẫu thân ngươi sẽ càng ác liệt hơn."

    Vu lão phu nhân dự tính, trước đem vật nhỏ này lừa về Bạch gia, đến lúc đó xử lý thế nào còn không phải do bà định đoạt sao? Chuyện này nếu như ở trên đường cái thì không thể làm được.

    "Tiểu Thần Nhi." Bạch Tiêu nhìn vẻ mặt đầy toan tính của Vu lão phu nhân, tâm trầm xuống: "Ta đưa ngươi về với mẫu thân ngươi."

    Bạch Tiểu Thần không đi cùng Bạch Tiêu, đôi mắt to ngây thơ chớp chớp, trong mắt một tia sáng âm hiểm lóe lên.

    "Được, ta đi gặp ông ngoại."

    Hừ!

    Lão đầu xấu xa khi dễ mẫu thân, khi dễ cữu cữu! Vậy lần này hắn liền đi chiếu cố ông ta!

    Vu lão phu nhân cười có chút đắc ý, chỉ là nụ cười kia không tồn tại được lâu đã bị âm thanh thuyết phục của một đám người cắt đứt.

    "Tiểu gia hỏa, ngươi tuyệt đối đừng đi cùng bà ta tới Bạch gia, vừa rồi bà ta mắng ngươi là con hoang, sau khi ngươi đi Bạch gia nhất định sẽ bị khi dễ!"

    Sáu năm trước, Bạch Nhan không từ mà biệt, Bạch gia truyền ra tin tức nàng cùng người bỏ trốn, lại thêm Vu lão phu nhân ngất tại chỗ, tất cả mọi người đều cho rằng bà ta có tình cảm sâu nặng với Bạch Nhan, lúc đó mới không chịu nội sự đả kích này.

    Thế nhưng, sau khi qua tảo triều, sớm có người truyền ra tin tức nam nhân cẩu thả với Bạch Nhan chính là Thương Vương! Còn là Thương Vương bị người ám hại, bất đắc dĩ phải ép buộc Bạch Nhan, làm cho nàng châu thai ám kết (mang thai).

    Từ lúc đó, lời đồn bỏ trốn của Bạch gia liền không thành lập.

    Càng quan trọng hơn là, nếu như Bạch gia tận mắt thấy Bạch Nhan bỏ trốn, vì sao không ngăn cản? Hiển nhiên bọn họ không biết sự tình ở trong đó..

    Lại thêm vừa rồi Vu lão phu nhân nhục mạ Bạch Tiểu Thần là con hoang, tức có thể nhìn ra, Vu lão phu nhân này không có tình cảm sâu sắc gì đối với Bạch Nhan như lời đồn đại.

    "Các vị thúc thúc thẩm thẩm," Bạch Tiểu Thần rất lễ phép với đám người, "Lúc ấy, tại yến hội Lam gia, mẫu thân của ta đã phân rõ giới hạn với Bạch gia, thế mà lão bà bà này còn dây dưa không dứt với ta, nhận bừa thân thích, hơn nữa còn lấy chuyện ta không trở về Bạch gia làm lý do để mẫu thân bị người nhục nhã. Thần Nhi thân là nhi tử của mẫu thân, không cho phép mẫu thân bị người nhục mạ, như vậy, Thần Nhi liền cùng bà ta trở về một chuyến."
     
  3. Chuông Gió Chuông gió cute nhất hệ thiên hà!

    Bài viết:
    279
    Chương 111: Bạch gia tìm đường chết

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đáy lòng mọi người than nhẹ.

    Đúng là đứa bé hiểu chuyện a, cố tình có người ngay cả một đứa trẻ cũng không buông tha! Cho dù mẫu thân hắn phạm sai lầm, nhưng hắn vô tội.

    Nhất là một câu thúc thúc thẩm thẩm, mềm mại, gọi vào tâm khảm của bọn họ, khiến tâm sinh cảm giác không đành lòng.

    "Huống gì.." Bạch Tiểu Thần nghịch ngợm cười một tiếng, "Thần Nhi có phụ thân làm chỗ dựa, mới không sợ bà ta."

    Vốn dĩ đám người đang cảm thán, nghe lời này lập tức kịp phản ứng.

    Đúng vậy a, Đế Thương đã ở trước mặt mọi người tuyên bố Bạch Nhan là nữ nhân của hắn, chẳng phải chứng minh tiểu gia hỏa này là con của hắn?

    Vu lão phu nhân muốn động vào nhi tử của Thương Vương, rốt cuộc bà ta đã ăn gan hùm mật gấu gì rồi?

    Thế nhưng, đối mặt với ánh mặt thương hại của đám người, Vu lão phu nhân không nghĩ nhiều như thế, bà ta biết rõ, người năm đó hạ độc Bạch Nhan chính là Nhược Nhi, ngay cả nam nhân cùng Bạch Nhan cầu thả cũng do Bạch Nhược tìm, làm sao lại biến thành Thương Vương?

    Bạch Tiểu Thần càng không có khả năng là con của hắn!

    "Người tới, đem tiểu công tử về." Vu lão phu nhân nghiêm nghị hạ lệnh.

    Bạch Tiểu Thần ngay cả nhìn cũng không nhìn Vu lão phu nhân, tiếp tục nói với đám người quần chúng vây xem: "Thúc thúc thẩm thẩm, về sau mẫu thân nhất định sẽ tìm ta, làm phiền các ngươi nói với nàng một tiếng, ta đi Bạch gia ở một tối, buổi sáng ngày mai liền trở về."

    Hắn không có ý định ở lâu tại Bạch gia, nếu không.. Bạch gia bị hắn chơi cho xong, sau này lại không chơi được nữa.

    Nói xong câu này, Bạch Tiểu Thần nắm tay Bạch Tiêu đi về hướng Bạch gia.

    Tiểu Mễ nằm sấp trên vai Bạch Tiểu Thần khẽ ngẩng đầu, mắt nhìn phía sau Vu lão phu nhân, đáy mắt xuất hiện một tia thương hại.

    Thật sự nó không rõ, lão yêu bà này làm sao lại nghĩ không thông, ngại thời gian này chưa đủ oanh oanh liệt liệt, muốn mời tiểu tổ tông này về?

    * * *

    Đợi tới lúc Bạch Nhan chạy đến, Bạch Tiểu Thần đã rời khỏi, sau khi người xung quanh ngươi một lời ta một câu nói ra chuyện này xong, con ngươi nàng khẽ nheo lại.

    "Bạch cô nương, con của ngươi bị Vu lão phu nhân mang đi, khẳng định sẽ bị bà ta khi dễ, ngươi vẫn nên đến đưa hắn về đi."

    Một người quần chúng hảo tâm nói. Bạch Nhan ngoắc ngoắc khóe môi, nhàn nhạt đáp: "Ta đã biết."

    Nếu Tiểu Thần Nhi không muốn, không ai có thể cưỡng bách hắn, chắc chắn tiểu gia hỏa này ngốc ở Lưu Hỏa quốc nên quá chán, vì thế, hắn muốn đi Bạch gia gây chuyện!

    Hắn đã muốn chơi, mặc kệ hắn thì có sao?

    Còn nữa, đây là Bạch gia tự mình đưa tới cửa, chẳng trách ai.

    Chuyện phong ba trên đường cũng không có người ngăn cản, ngược lại còn qua không ít người truyền đi, truyền tới tai Đế Thương.

    Thời điểm hắn đang nghe Vu lão phu nhân vũ nhục Bạch Tiểu Thần là con hoang, sắc mặt hắn trầm xuống, khuôn mặt âm lãnh: "Truyền lời tới hình tư để bọn họ tăng hình phạt cho Bạch Chỉ! Nếu hỏi nguyên nhân.. liền nói cho nàng ta biết người Vu gia đã nói lời không nên nói."

    Đắc tội người không nên đắc tội!

    "Vâng, vương gia."

    Thị vệ rất cung kính nói: "Thế nhưng, Bạch tiểu công tử.."

    Hắn không rõ vì sao vương gia phải đối xử đặc biệt với nhi tử của Bạch Nhan như vậy, chỉ vì theo đuổi Bạch Nhan ư?

    "Dẫn hồ vào nhà, tự mình chuốc lấy cực khổ!"

    Dẫn hồ vào nhà? Có ý gì?

    "Chuyện Tiểu Thần Nhi vào Bạch gia không cần quản nhiều, hắn không có khả năng ăn thiệt thòi."

    Nhưng mà, thế không có nghĩa hắn sẽ chịu đựng việc có người khi dễ con của hắn..

    "Tuân lệnh."

    Thị vệ cung kính chắp tay rồi lui ra ngoài.

    Sau khi hắn rời khỏi, Đế Thương mặt không biểu tình nhìn hồ nước cách đó không xa, khóe môi câu lên độ cong lạnh lẽo.

    "Bạch gia.."

    Thật đúng là thích tìm đường chết!
     
  4. Chuông Gió Chuông gió cute nhất hệ thiên hà!

    Bài viết:
    279
    Chương 112: Hùng hài tử

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bạch phủ.

    Bạch Tiểu Thần ôm trong ngực một con tiểu Bạch Hổ, im lặng đi sau lưng nha hoàn.

    Nửa ngày, nha hoàn dừng lại, chỉ vào kho củi phía trước nói: "Nơi này chính là chỗ ở hôm nay của ngươi."

    Kho củi?

    Bạch Tiêu vì không yên lòng nên đi theo Bạch Tiểu Thần, vừa nhìn một cái bắt gặp nha hoàn lạnh lùng đi vào kho củi, dung nhan tuấn mỹ lập tức bị bao phủ bởi vẻ lạnh lẽo.

    "Thần Nhi không chỉ là con của tỷ tỷ mà còn là cháu trai của ta!" Hắn cong khóe môi cười lạnh: "Là ai cho phép ngươi an bài hắn ở kho củi?"

    Nha hoàn khẽ cắn môi: "Đây là lão phu nhân an bài."

    "Lão phu nhân?" Bạch Tiêu lạnh lùng cười một tiếng: "Bà ta thì tính là lão phu nhân gì chứ? Chỉ là một ngoại nhân thôi cũng có quyền làm chủ việc của Bạch gia?"

    Dưới cỗ áp bách của Bạch Tiêu, nha hoàn không dám nói lời nào. Tuy nói lão phu nhân là một ngoại nhân, nhưng gia chủ làm việc đều dựa vào bà, lời lão phu nhân nói ai dám không tuân theo?

    "Thiếu gia, thỉnh ngươi đừng làm khó nô tỳ, nếu không, gia chủ trở về.."

    "Cút!"

    Bạch Tiêu quát lớn một tiếng: "Quay về nói cho bà ta, Thần Nhi sẽ tự ta an bài, không cần một ngoại nhân xen vào việc của người khác."

    Sau khi dứt lời, Bạch Tiêu cũng không nhìn nha hoàn một chút nào, hắn cúi người ôm lấy bánh bao nhỏ trước mặt, giọng nói ôn hòa, ánh mắt dịu dàng.

    "Thần Nhi, đêm nay ngươi ngủ cùng ta, ngày mai ta đưa ngươi qua bên kia với tỷ tỷ."

    "Cữu cữu, bên cạnh hẳn là có nhà kề đúng không," ánh mắt Bạch Tiểu Thần lấp lóe mấy lần, thiên chân vô tà nói, "Thần Nhi ở nhà kề là được rồi, mặt khác, bất luận hôm nay có phát sinh chuyện gì, cữu cữu cũng đừng tới đây, xem như không có chuyện gì xảy ra." Bạch Tiêu bất ngờ, con ngươi hạ xuống, đối mặt với đôi mắt đen làm tâm hắn chấn một chút, trầm ngâm nói: "Được, cữu cữu nghe ngươi."

    Tiểu gia hỏa này, hoàn toàn không giống như đứa trẻ năm tuổi, thành thục đến mức đôi khi người trưởng thành cũng phải thẹn không bằng.

    "Tiểu Mễ, chúng ta đi."

    Bạch Tiểu Thần cười rất đáng yêu, con ngươi giống như biết phát sáng, ánh mắt hắn tương tự như Đế Thương, đều là đôi mắt hồ ly xảo trá.

    * * *

    Lúc này, trong đông sương phòng, Vu Dung nảy lên một tiếng, sắc mặt khó xử: "Nương, tại sao ngươi lại mang thằng nhãi ranh kia về?"

    Nhi tử Bạch Nhan lại không có sinh non, mà lại.. còn là một hùng hài tử không hiểu chuyện, ngay cả Tôn lão cũng không biết, đứa trẻ như vậy sau này làm gì có tiền đồ?

    "Năm đó ta không thể bán Bạch Nhan, vậy bây giờ, ta liền đem con của nàng bán đi!"

    Đáy mắt Vu lão phu nhân xẹt qua tia âm lãnh, vừa nghĩ đến sáu năm trước do tiện nhân Bạch Nhan kia hại bà tổn thất một viên đan dược, lòng của bà ta liền co rút lại.

    Vu Dung hơi kinh ngạc, xoắn xuýt nói: "Nương, sở dĩ chúng ta có thể bán Bạch Nhan là vì Bạch Chấn Tường không có ở nhà, xem như Bạch Chấn Tường bất công với chúng ta, chúng ta cũng không thể bán đi cốt nhục của hắn, cho nên, ngươi muốn bán thằng nhãi kia chỉ sợ rất khó."

    Trên thực tế, lúc trước khi Lam Nguyệt còn sống, Bạch Chấn Tường đối xử với nữ nhi này rất tốt.

    Dù cho có một khoảng thời gian Vu Dung làm đương gia chủ mẫu, Bạch Chấn Tường cũng không làm ra việc gì gây tổn thương cho Bạch Nhan.

    Chỉ tiếc, mẫu nữ Vu Dung vì muốn cho Bạch Nhan xuống nước, ở trước mặt Bạch Chấn Tường buông lời gièm pha, lại thêm Bạch Nhan đời trước không lục đục với nhau, không cách nào thắng được mẫu nữ Vu Dung, lúc đó mới khiến Bạch Chấn Tường càng ngày càng thất vọng với nữ nhi này."

    Thất vọng đến cuối cùng, tự nhiên sẽ không còn tình cảm.

    Nhưng không có tình cảm sẽ có nghĩa là Bạch Chấn Tường vì một viên đan dược mà bán đi nữ nhi, trừ khi cho hắn đầy đủ lợi ích, có lẽ hắn sẽ đồng ý..
     
  5. Chuông Gió Chuông gió cute nhất hệ thiên hà!

    Bài viết:
    279
    Chương 113: Sở nương

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Ngu xuẩn!" Vu lão phu nhân tức giận quát lớn: "Bạch Chấn Tường muốn nịnh bợ Phượng Lâu, nếu có thể dùng Bạch Tiểu Thần khai thông quan hệ với Phượng Lâu, ngươi cho rằng Bạch Chấn Tường có thể trách móc nặng lời với ngươi sao? Bây giờ thừa dịp Bạch Chấn Tường không ở đây, ngươi lập tức đi lừa gạt tiểu tử kia, để hắn theo chúng ta tới Phượng Lâu."

    "Nếu như thật sự không được.." ánh mắt Vu lão phu nhân xuất hiện tia hung ác: "Chúng ta chỉ có thể mạnh bạo."

    "Mạnh bạo?" Vu Dung khẽ giật mình, lông mày nhíu một cái: "Thế nhưng, nương, chúng ta không biết Phượng Lâu có nhận tiểu tử kia hay không, như vậy đi, trước hết ta cho người họa một bức vẽ đưa đi Phượng Lâu, nếu như Phượng Lâu coi trọng thì để người Phượng Lâu tự mình đến mang hắn đi."

    Lúc đó, chuyện này không liên quan gì tới các nàng, dù cho Bạch Nhan tìm thấy cũng không thể tính lên đầu bọn họ.

    Có bản lĩnh, nàng đánh vào Phượng Lâu tìm nhi tử đi.

    Nhưng nàng dám sao?

    "Với tướng mạo của tiểu tử này, nhất định Phượng Lâu sẽ đồng ý."

    Dù sao, tiểu tử này vẫn là huyết mạch của Bạch gia, bà muốn bán hắn, hắn cũng phải ngoan ngoãn chấp nhận!

    "Nương," Vu Dung cười cười, "Khoảng thời gian trước ta ngẫu nhiên gặp được một người, ngươi đoán xem người đó là ai?"

    Nói đến đây, Vu Dung dừng lại, tiếp tục nói: "Nàng là người Phượng Lâu, cho dù chỉ là một tú bà của Phượng Lâu, nhưng ít ra cũng có quan hệ cùng Phượng Lâu, ta dự định trước hết đi một chuyến tìm nàng ta, nếu nàng đồng ý, chuyện này liền thành công."

    Thực chất, sở dĩ nàng ta dám trắng trợn làm như thế còn có một nguyên nhân.

    Phượng Lâu sẽ không vì bất cứ điều gì mà bán đứng cố chủ, nàng không cần lo bị Bạch Nhan biết.

    Huống gì, Bạch Nhan có biết thì đã sao? Với thực lực của nàng, có thể chống lại Bạch gia sao?

    Mắt Vu lão phu nhân sáng lên: "Ngươi lập tức đi tìm vị tú bà kia! Đợi sau khi chuyện này thành công, Bạch Chấn Tường nhất định sẽ cảm kích ngươi!"

    Dùng nhi tử của Bạch Nhan tiếp cận người Phượng Lâu!

    Vu Dung dứt khoát không nói thêm gì nữa, sau khi cải trang xong liền đi ra ngoài.

    Cách đây không lâu, chuyện nàng ta ở trước mặt mọi người thoát y đã lan truyền ra toàn bộ Lưu Hỏa quốc, lần này nàng ta ra ngoài phải cố ý bịt kín mặt, sợ những người kia chú ý tới nàng ta.

    * * *

    Phố phía tây Lưu Hỏa quốc, say rượu đèn mê, một đám nữ tử son phấn nồng nặc đứng bên ngoài vẫy tay đón khách.

    Trong phố phía tây, đặc thù nhất chính là Phượng Lâu.

    Bình thường thanh lâu chỉ tiếp đãi nam khách, duy chỉ có Phượng Lâu nam nữ đều nghênh đón.

    Dù vậy, nữ nhân so với nam nhân vẫn có chút lòng tự tôn, căn bản không có nữ nhân bước vào loại địa phương này.

    Bởi vậy, khi mọi người trông thấy Vu Dung đi vào đại đường, ánh mắt đều toát lên vẻ kinh ngạc.

    "A, vị phu nhân này đến tìm kích thích ư?" Một nữ tử trang điểm lộng lẫy như hoa hồ điệp nhanh nhẹn đi tới, nét mặt nàng tươi cười như hoa, trong mắt chứa ý mập mờ: "Phượng Lâu chúng ta cái gì cũng có, nhất là mấy ngày trước vừa đưa tới mấy tiểu quan, quả thực cơ thể kiều diễm dễ đẩy ngã, ngay cả việc đều là nhất lưu, không biết vị phu nhân này có hứng thú gì?"

    Vu Dung nhướng mày, đáy mắt toàn là chán ghét, nàng tận lực thấp giọng, nói: "Sở nương, là ta, ta tới tìm ngươi là có chuyện muốn ngươi hỗ trợ."

    Sở nương kinh ngạc nhìn phụ nhân che mặt trước mặt: "Là ngươi?"

    "Chúng ta đi vào nói chuyện được không?"

    Giọng nói của Vu Dung rất thấp, con mắt cảnh giác bốn phía, hỏi.

    Ánh mắt Sở nương lóe lên ý cười, yêu mị cười một tiếng: "Được, ngươi vào cùng ta."

    Nghe vậy, Vu Dung nhẹ nhàng thở ra.

    Nàng nhất định phải mượn cơ hội này nịnh bợ những trưởng lão hộ pháp của Phượng Lâu!
     
  6. Chuông Gió Chuông gió cute nhất hệ thiên hà!

    Bài viết:
    279
    Chương 114: Ta là bà ngoại của hắn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trong ghế lô, một cỗ mùi hương thơm lưu động.

    Ngửi thấy mùi này, trong lòng Vu Dung rất không thoải mái, nàng ta đi thẳng vào vấn đề nói: "Trong tay ta có một đứa trẻ bộ dáng rất đoan chính, so với tiên đồng trên trời càng thuận mắt hơn, ta có thể đem bán cho Phượng Lâu các người."

    Sở nương hơi nhíu mày.

    Thân nhân Bạch gia không phải chỉ có một hoàng trưởng tôn là trẻ nhỏ sao? Chẳng lẽ nàng gan to bằng trời muốn bán con cháu hoàng thất?

    "Bạch phu nhân, theo ta được biết, đứa nhỏ Bạch gia chỉ có một là nhi tử của Thái tử phi, các ngươi muốn đem hoàng trưởng tôn bán cho Phượng Lâu chúng ta?"

    "Không," Vu Dung vội vàng lắc đầu, "Ta có một đứa cháu ngoại, hắn là nhi tử của Bạch Nhan, ở chỗ ta có chân dung của hắn, ngươi có thể xem qua một chút."

    Nói xong, Vu Dung đem bức chân dung mở ra đặt trước mặt Sở nương.

    Nhìn khuôn mặt trong bức họa, trên mặt Sở nương cười, nhưng đáy mắt chỉ toàn vẻ lạnh lẽo.

    "Bạch phu nhân, ta nghe nói mẫu thân của Bạch Nhan là Lam Nguyệt, từ lúc đó ngươi đã không được tính là bà ngoại của đứa nhỏ này, vậy ngươi lấy quyền gì quản sống chết của hắn?"

    Vu Dung này quả nhiên gan to bằng trời! Ngay cả con của chủ tử nhà mình cũng dám bán?

    Nhưng nàng ta bán cho ai không bán, cố tình đem bán cho Phượng Lâu bọn họ?

    "Sở nương, ngươi đây cũng không biết," Vu Dung mỉm cười, "Mẫu thân Bạch Nhan chết sớm, vậy ta chính là mẫu thân của nàng, ta muốn bán cháu ngoại của mình, chuyện này cũng là lẽ đương nhiên. Bộ dáng của đứa nhỏ này ngươi cũng nhìn thấy, tuyệt đối là vạn dặm đào một, nếu ngươi không hài lòng, vậy thì mang tới cả Bạch Nhan, mà ta chỉ có một điều kiện!"

    "Ta muốn gặp lâu chủ Phượng Lâu, hoặc là một trưởng lão hộ pháp cũng được!"

    Đây mới là mục đích dự tính khi nàng muốn bán Bạch Tiểu Thần.

    "Phượng Lâu chúng ta có quy định, bất cứ người nào muốn bán thân nhất định phải là bản thân người đó đồng ý, nếu không, Phượng Lâu chúng ta sẽ không nhận bất kỳ người nào," Sở nương chậm rãi đứng lên, "Cho nên, ngươi vẫn nên rời khỏi đây đi, ta không thể vì ngươi mà phá đi quy củ."

    "Sở nương."

    Vu Dung lập tức đứng dậy, ánh mắt mang theo lo lắng: "Tính tình đứa nhỏ này quá bướng bỉnh, trừ khi người Phượng Lâu các ngươi ra tay, nếu không.."

    "Người tới, tiễn khách!"

    Ném xuống câu này xong, Sở nương không tiếp tục để ý Vu Dung, bước nhanh ra khỏi Phượng Lâu.

    Sau khi ra khỏi Phượng Lâu, Sở nương nhìn phía sau lưng, thấy không có người đi theo mình, lập tức đi về hướng cổ trạch.

    Vận khí của Sở nương xem như thật tốt, nàng vừa tới cổ trạch thì bắt gặp Hoa La đi ra ngoài, nàng vội vàng ổn định bước chân, chắp quyền cung kính: "Tham kiến Lâu chủ."

    Trông thấy Sở nương tới, lông mày Hoa La giương nhẹ: "Ngươi đến tìm ta?"

    "Lâu chủ, vừa rồi Vu Dung tới, với lại.. còn mang theo chân dung của tiểu chủ tử."

    Trong một cái chớp mắt, sắc mặt Hoa La lạnh xuống: "Sau đó?"

    "Nàng lấy yêu cầu gặp lâu chủ, nói muốn đem tiểu chủ tử bán cho Phượng Lâu chúng ta."

    Đem Bạch Tiểu Thần bán cho Phượng Lâu?

    Trong nụ cười nghiêng nước nghiêng thành đầy vẻ giễu cợt, khóe môi hơi giương lên, câu lên một vòng châm chọc.

    "Lấy tài trí và sự thông minh của tiểu chủ tử, Bạch gia đừng nghĩ đến chuyện có ý đồ với hắn! Ngươi tiếp tục tiếp cận Vu Dung! Có chuyện gì lập tức báo lại cho ta!"

    Sở nương ngẩn người, nàng ủy khuất phiết miệng nhỏ: "Lâu chủ, nhiệm vụ này khi nào mới có thể kết thúc, mỗi ngày để ta với nữ nhân buồn nôn kia qua lại, sớm muộn gì ta cũng sẽ nổi điên!"

    Sau khi tiếp cận được Vu Dung, Vu Dung năm lần bảy lượt cầu nàng cho gặp lâu chủ, cuối cùng nàng phải lấy một câu ở Phượng Lâu có thân phận thấp, không có quyền gặp mặt Lâu chủ mới ngăn được si tâm vọng tưởng của nàng ta..
     
  7. Chuông Gió Chuông gió cute nhất hệ thiên hà!

    Bài viết:
    279
    Chương 115: Giết người phóng hỏa (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Đợi đến thời điểm chủ tử diệt Bạch gia, ngươi liền có thể nghỉ ngơi."

    Diệt Bạch gia?

    Sở nương bĩu môi, vậy thì muốn chờ đến bao giờ?

    "Sở nương cáo lui."

    Sở nương biết tính tình của Hoa La, nàng đã nói thì không rút lời, mình cho dù không chịu cũng chỉ có thể tiếp tục tiếp cận nữ nhân kia.

    * * *

    Cùng lúc đó, sau khi Vu Dung gặp được Sở nương, khuôn mặt tràn đầy lo âu về Bạch phủ.

    Nàng khẽ cắn bờ môi, một đạo tia sáng âm hàn lóe lên trong mắt rồi biến mất, chân bước nhanh về phía nhà kề Đông viện.

    Trong phòng.

    Bạch Tiểu Thần đang chọc Tiểu Mễ, bỗng nhiên, hắn nghe thấy bước chân vội vã từ ngoài cửa đi tới, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu giương lên nụ cười xán lạn.

    "Tiểu Mễ, bà ta tới."

    Vừa dứt lời, cửa phòng bị đẩy ra, từ ngoài cửa Vu Dung một thân y phục hoa lệ quý phái đi đến, trên mặt tận lực tươi cười: "Ngươi chính là Thần Nhi? Ta là bà ngoại của ngươi đây?"

    "Thật vậy chăng?" Bạch Tiểu Thần từ dưới đất bò dậy, mắt to nhấp nháy nhấp nháy, "Thần Nhi cũng có bà ngoại?"

    Nhìn thấy bộ dáng thiên chân vô tà của bánh bao nhỏ, đáy mắt Vu Dung hiện lên một tia khinh bỉ.

    Bất quá chỉ là một đứa trẻ bình thường mà thôi, không biết nương làm sao lại tức giận. "Thật," Vu Dung ngoài cười nhưng trong không cười nói, "Năm đó lúc mà mẫu thân ngươi còn ở, bà ngoại thương nàng nhất, đáng tiếc là mẫu thân ngươi quá bất hiếu, làm ra chuyện bại hoại đạo đức, đáng thương ta mỗi ngày đều lo lắng cho nàng."

    Bạch Tiểu Thần cười càng thêm ngây thơ: "Thế nhưng, mẫu thân nói cho Thần Nhi, bà ngoại đã chết sớm, người ở Bạch gia chính là một lão yêu bà, không biết ngươi có phải lão yêu bà đó hay không?"

    Trong khoảnh khắc, nụ cười trên mặt Vu Dung cứng đờ, lửa giận ngập trời, hận không thể một tay chụp chết tiểu súc sinh này!

    Thế nhưng, nghĩ đến mục đích tới đây, Vu Dung cố nén tức giận trong lòng, gượng cười nói: "Có lẽ ngươi nhớ nhầm, người mẫu thân ngươi nói chính là ta, ta là bà ngoại của ngươi, còn người đã chết kia mới là lão yêu bà chuyên đi quyến rũ nam nhân!"

    Cho dù Lam Nguyệt đã chết, Vu Dung vẫn hận nàng tới tận xương tủy, nếu không phải vì tiện nhân kia, nàng ta cũng không làm thiếp nhiều năm!

    "Vậy ngươi tới chỗ này có mang đường đậu cho Thần Nhi không?" Bạch Tiểu Thần nâng đôi mắt to ngập nước, giọng nói mềm mại.

    Quả nhiên là trẻ con!

    Vu Dung cười châm chọc một tiếng, lại móc từ trong túi ra một thanh đường đậu, trên mặt mang nụ cười, đáy mắt một mảnh âm hiểm.

    "Thần Nhi, những đường đậu này là biểu ca ngươi thích ăn nhất, biểu ca ngươi đường đường là hoàng trưởng tôn, nhận hết ngàn vạn sủng ái.."

    Lời nàng ta còn chưa nói hết, Bạch Tiểu Thần đã nắm lên một viên đường đậu bỏ vào trong miệng, nhưng hắn còn chưa cắn một miếng liền "phi" một cái phun ra, tay nhỏ chống nạnh, tức giận nói.

    "Đường đậu khó ăn như vậy, ngay cả tiểu Mễ nhà ta cũng không ăn, ngươi còn dám đưa cho ta ăn! Mẫu thân nói không sai, ngươi chính là một lão yêu bà!"

    Sắc mặt Vu Dung chuyển từ xanh sang trắng, lại từ trắng chuyển sang xanh, hung tợn cắn răng: "Thật không hổ là nhi tử của tiểu tiện nhân Bạch Nhan, khó trách nương của ta bị ngươi làm tức gần chết, một chút cấp bậc lễ nghĩa cũng không có! Nếu Bạch Nhan đã không dạy nhi tử, vậy ta trực tiếp giao ngươi cho người Phượng Lâu, bọn họ sẽ quản giáo ngươi thật tốt!"

    Lúc đó, ngay cả sống chết ngươi cũng không thể quản!

    Vu Dung đã xốc ra bộ mặt thật, Bạch Tiểu Thần cũng lười ngụy trang: "Rốt cuộc ngươi thế nào mà nghĩ không thông? Muốn đem Bảo Bảo bán cho Phượng Lâu?"

    Tiểu Mễ một bên liếm móng vuốt hơi gật đầu đồng tình, nữ nhân này làm sao lại nghĩ không thông, muốn đem tiểu chủ tử bán cho Phượng Lâu?
     
  8. Chuông Gió Chuông gió cute nhất hệ thiên hà!

    Bài viết:
    279
    Chương 116: Giết người phóng hỏa (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Bạch Tiểu Thần!"

    Vu Dung nghiến răng nghiến lợi: "Ngươi thân là người Bạch gia, nên vì lợi ích của Bạch gia chúng ta, hiện tại ông ngoại ngươi muốn nịnh bợ Phượng Lâu, ngươi nhất định phải tự nguyện tới Phượng Lâu!"

    "Mẫu thân nói, cả nhà Bạch gia đều là bọn buôn người, lúc đầu Bảo Bảo còn chưa tin, bây giờ ta đã tin," Bạch Tiểu Thần vẫn thiên chân vô tà, "Nhưng mà mẫu thân có nói Bảo Bảo nên giúp người khác vui vẻ, cho nên Bảo Bảo có thể nhắc nhở ngươi một câu, ngươi còn một đứa cháu ngoại, ngươi có thể mang hắn đi bán."

    Biểu lộ của hắn rất kiêu ngạo, tựa hồ là đang chờ Vu Dung khích lệ hắn.

    Nhưng Vu Dung đã bị hắn làm cho tức tới phát điên.

    Quả nhiên có mẫu tất có tử!

    Sáu năm trước, Bạch Nhan cũng nói với nàng ta, muốn bán có thể bán Chỉ Nhi cùng Nhược Nhi?

    Nàng cũng không nhìn thân phận của mình, có thể cùng Nhược Nhi các nàng so sánh ư?

    "Bạch Tiểu Thần, ta cho ngươi biết, ta thân là bà ngoại của ngươi, có quyền quyết định sống chết của ngươi!" Vu Dung cao ngạo hất cằm: "Huống gì, Lân Nhi nhà ta thân là hoàng trưởng tôn, chẳng những lúc chào đời trên trời rơi xuống dị tượng vạn thú triều tông, mà ngày sau còn muốn thống nhất thiên hạ! Chỉ bằng cái loại tiểu tạp chủng như ngươi cũng có thể so sánh với Lân Nhi? Ngươi xứng sao?"

    Đôi mắt Bạch Tiểu Thần phát lạnh, hắn hận nhất là có người mắng hắn là tiểu tạp chủng.

    "Tiểu Mễ, cào bà ta cho bản Bảo Bảo!"

    Meo!

    Thân thể Tiểu Mễ hóa thành một đạo vòng cung, lập tức vọt tới trước mặt Vu Dung, móng vuốt bén nhọn cắt qua ngực nàng, ngay lập tức cả y phục đã nhiễm máu đỏ tươi.

    Vu Dung đau hô lên một tiếng, lửa giận ngập trời: "Tiểu miêu chết tiệt, cút cho ta!"

    Một tay nàng ta đánh về phía Tiểu Mễ, lại bị Tiểu Mễ linh hoạt tránh được, móng vuốt lần nữa tìm đến, hơn nữa còn tìm địa phương bí ẩn mà cào, Vu Dung đau đớn phát ra âm thanh tâm tê phế liệt.

    Bạch Hiểu Thần hưng phấn ngồi xuống, tay nhỏ kéo lấy quai hàm, hứng thú nồng đậm quan sát Vu Dung chịu đựng tra tấn.

    Đáng tiếc, hắn không thể quan sát quá lâu, thị vệ Bạch gia đã tới, liếc mắt nhìn thấy toàn thân Vu Dung run rẩy.

    "Phu nhân!" Bọn hắn bước nhanh tới, cũng đúng lúc này, Tiểu Mễ đã quay về bên cạnh Bạch Tiểu Thần.

    "Đem tiểu miêu kia ra loạn côn đánh chết cho ta, lại đem tiểu súc sinh kia nhốt lại!" Vu Dung run rẩy chỉ vào Bạch Tiểu Thần, phẫn nộ quát.

    Nàng chưa từng bị người nào đối đãi như thế! Tiểu miêu này đúng là tìm chết!

    Tiểu Mễ liếm liếm móng vuốt, ánh mắt trào phúng liếc qua đám thị vệ, đáy mắt lộ ra vẻ khinh thường.

    Vẻ khinh thường đã hoàn toàn chọc giận Vu Dung: "Còn thất thần làm cái gì, lên cho ta!"

    "Vâng, phu nhân."

    Bọn thị vệ giật mình một cái, lập tức rút vũ khí ra.

    [Hay lắm vỗ tay, rút vũ khí để bắt mèo và trẻ nhỏ! ]

    Bạch Tiểu Thần nhìn đám đông hộ vệ vây công, trong mắt hồ ly hiện lên một đạo hồng quang.

    Cũng trong một cái chớp mắt này, bước chân đám thị vệ đột nhiên dừng lại, phảng phất như mọc rễ trên đất, không cách nào di động được một chút.

    "Rốt cuộc là các ngươi đang làm cái gì?" Vu Dung nổi giận gầm lên một tiếng, hung tợn nhìn chằm chằm Bạch Tiểu Thần.

    Nhìn thế nào, nụ cười của đứa nhỏ này cũng thật ghê tởm.

    Bạch Tiểu Thần nghiêng cái đầu nhỏ, thiên chân vô tà nói: "Lão yêu bà, năm đó nghe nói ngươi khi dễ mẫu thân cùng cữu cữu?"

    "Ngươi.."

    Đến thời điểm này, Vu Dung làm sao còn không rõ thiên chân vô tà của tiểu súc sinh này đều là giả vờ!

    Tâm hắn, so với hồ ly còn xảo trá hơn!

    Bạch Tiểu Thần cười hì hì vươn một ngón tay, bá một tiếng, một đạo hỏa hồ xanh biếc bùng cháy trên đầu ngón tay của hắn.

    "Tiểu Mễ, rất lâu rồi chúng ta chưa phóng hỏa, lần trước phóng hỏa cũng là đem đốt Tàng Bảo Các của sư công, mặc dù Bạch gia này không sánh bằng Tàng Bảo Các của sư công, nhưng.. tóm lại vẫn có chút bảo vật có thể đốt."
     
  9. Chuông Gió Chuông gió cute nhất hệ thiên hà!

    Bài viết:
    279
    Chương 117: Hùng hài tử phóng hỏa

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ánh mắt Vu Dung ban đầu là kinh ngạc rồi biến thành hoảng sợ, giọng nói sắc nhọn: "Ngươi muốn làm gì?"

    "Ta chỉ muốn hù dọa ngươi một chút, không nghĩ tới ngươi lại tưởng thật, Bạch gia sau này đều là của cữu cữu, bản Bảo Bảo không nỡ đến đốt tài sản của cữu cữu đâu."

    Cữu cữu nói, sở dĩ hắn không rời khỏi Bạch gia là vì không muốn Bạch gia nhờ bà ngoại mà phát đạt lên bị mấy nữ nhân thối này cướp mất.

    "Ngươi.." Vu Dung cắn răng một cái, lửa giận ngập trời chỉ vào Bạch Tiểu Thần: "Ngươi dám hù dọa ta?"

    "Nếu ngươi cậy vào đó mà không đi, vậy bản Bảo Bảo liền hỏa thiêu nhà của ngươi."

    Bạch Tiểu Thần tuy tuổi nhỏ nhưng bá khí tự nhiên mà thành, ngữ khí của hắn không giống như quá khứ mềm mại, ngược lại mang theo cứng nhắc.

    "Ngươi cho rằng đã tới Bạch gia chúng ta, ngươi còn có cách ra khỏi hay sao?" Vu Dung hung tợn cắn răng: "Chờ ông ngoại ngươi trở về, ta lập tức sẽ để hắn giáo huấn ngươi!"

    Nói xong lời này, Vu Dung hừ một tiếng rồi mang theo đám thị vệ quay người rời đi, "phịch" một tiếng đem cửa phòng đóng lại.

    Đợi sau khi rời khỏi phòng, sự phẫn nộ của Vu Dung liền chuyển sang bọn thị vệ: "Quả nhiên là một đám rác rưởi, ngay cả đứa nhỏ cũng không giải quyết được!"

    "Phu nhân.." Một hộ vệ yếu ớt hồi bẩm: "Con mèo bên cạnh đứa nhỏ kia, hình như là yêu thú, không biết nó làm gì với thuộc hạ, chúng ta ngay cả cử động cũng không động được."

    Yêu thú!

    Hai chữ này làm ánh mắt Vu Dung âm trầm mấy phần, hừ lạnh nói: "Xem như là yêu thú cũng phân ra mạnh yếu, một con tiểu miêu thôi, có thể làm ra bản sự lớn gì? Chờ Chấn Tường trở về, ta muốn để hắn hung hăng giáo huấn tiểu súc sinh này!"

    Vừa nghĩ đến những lời kia của Bạch Tiểu Thần, sắc mặt Vu Dung lại khó coi thêm mấy phần..

    Vào đêm.

    Trăng như nước.

    Vu Dung chờ cho Bạch Chấn Tường trở về, nhưng cố tình Bạch Chấn Tường vì Bạch Chỉ mà bôn ba tứ phía, đến giờ vẫn chưa về.

    Đúng lúc này, từ trong sân một ánh lửa bốc lên đến tận trời, đem toàn bộ Bạch gia sáng tới nổi bật.

    "Xảy ra chuyện gì rồi?"

    Vu Dung lập tức đứng lên, sắc mặt khó coi hỏi.

    "Phu nhân." Bỗng nhiên, một thị vệ mạnh mẽ xông vào, trước ánh mắt bức người kia "phù phù" hai tiếng quỳ rạp xuống đất: "Hình như nhà kề của thiếu gia xảy ra hỏa hoạn."

    Nhà kề của Bạch Tiêu?

    Đó không phải chỗ ở của Bạch Tiểu Thần sao?

    Ánh mắt Vu Dung bỗng nhiên trầm xuống, nghiêm nghị quát: "Còn đứng ngây ra đó làm gì, tranh thủ thời gian cứu hỏa!"

    Mặc dù nàng ta hận Bạch Tiểu Thần, nhưng nếu để Bạch Tiểu Thần bỏ mình trong hỏa hoạn, tổn thất với nàng cũng không phải là ít.

    "Vâng, phu nhân."

    Thị vệ nhận lệnh lui ra, nhất thời, toàn bộ Bạch gia đều truyền ra âm thanh cứu hỏa.

    * * *

    Gần Bạch Tiểu Thần nhất đương nhiên là Bạch Tiêu, lúc hắn phát hiện ra ánh lửa ở bên cạnh, hắn chạy ra thật nhanh, phóng về phía biển lửa.

    Hộ vệ Bạch gia nhìn thấy Bạch Tiêu tới gần, lập tức chặn trước mặt hắn, ngăn cản đường đi của hắn.

    "Thiếu gia, ngươi không thể đi vào."

    "Cút!"

    Hai tròng mắt Bạch Tiêu dâng lên lửa giận, ngữ khí băng lãnh: "Đừng để ta nói lại lần thứ hai!"

    Trong phòng chính là cháu trai hắn, hắn làm sao có thể khoanh tay đứng nhìn?

    Nếu như Thần Nhi thực sự gặp nguy hiểm ở Bạch gia, cả đời này hắn sẽ không tha thứ cho chính mình!

    "Thiếu gia, hiện giờ lửa cháy rất mạnh, ngươi không thể đi vào."

    Oanh!

    Thị vệ vừa nói xong, một quyền đã đập vào ngực hắn, đánh bay hắn ra ngoài.

    "Nếu Thần Nhi xảy ra chuyện, ta muốn để Vu Dung chôn cùng!"

    Hắn ném xuống câu này xong liền muốn xông vào biển lửa, ngay lúc này, một giọng nói mềm mại truyền tới từ phía sau khiến thân thể hắn bỗng nhiên cứng đờ.
     
  10. Chuông Gió Chuông gió cute nhất hệ thiên hà!

    Bài viết:
    279
    Chương 118: Bạch Tiểu Thần mới là kẻ có tâm cơ (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Cữu cữu, ngươi đang làm gì vậy?"

    Giọng nói này rất quen thuộc, quen thuộc đến mức làm nước mắt Bạch Tiêu chảy xuống.

    Hắn từ từ quay đầu, giờ khắc này, một thân ảnh nhỏ xuất hiện trong mắt của hắn.

    Lúc này, tóc Bạch Tiểu Thần hơi rối, khuôn mặt bẩn thỉu, y phục bị rách mấy lỗ lớn, ngay cả bạch miêu bên cạnh hắn, lông trên đầu cũng có mấy sợi bị đốt cháy khét.

    "Thần Nhi!"

    Bạch Tiêu bước mấy bước đến trước mặt Bạch Tiểu Thần, một tay ôm lấy đứa trẻ vào trong ngực, ôm thật chặt cơ thể bé nhỏ, thân thể hắn đều đang run rẩy kịch liệt.

    "Ngươi không có chuyện gì liền tốt.."

    Không có chuyện gì liền tốt..

    Dường như Bạch Tiểu Thần đã nhận ra nội tâm Bạch Tiêu đang sợ hãi nên không động đậy, ngoan ngoãn để Bạch Tiêu tùy ý ôm chặt hắn.

    "Nói cho cữu cữu, có chuyện gì xảy ra vậy?"

    Thật lâu, Bạch Tiêu mới buông lỏng thân thể Bạch Tiểu Thần, giọng nói của hắn hơi run. Nếu như Bạch Tiểu Thần không thể thoát ra, vậy có phải cả đời này sẽ không thể gặp lại đứa nhỏ này hay không?

    "Cữu cữu," Bạch Tiểu Thần đem thân thể rúc vào người Bạch Tiêu, gương mặt nhỏ vô cùng đáng thương, "Thần Nhi muốn về nhà, mấy người Bạch gia đều là người xấu."

    "Được, cữu cữu đưa ngươi về nhà."

    Bạch Tiêu thấy bộ dáng ủy khuất của bánh bao nhỏ, trong lòng tê rần, hắn đem Bạch Tiểu Thần bế lên, từ từ đi về phía bên ngoài Bạch phủ.

    Trùng hợp là Vu lão phu nhân và Vu Dung cũng dẫn người tới cứu hỏa, trông thấy Bạch Tiêu muốn đem Bạch Tiểu Thần đi, lập tức giận tím mặt: "Bạch Tiêu, các ngươi muốn đi đâu?"

    Khóe môi Bạch Tiêu câu lên cười lạnh: "Đưa hắn về bên cạnh mẫu thân."

    "Ai cho phép các ngươi rời khỏi đây?" Ánh mắt Vu Dung lạnh lẽo, nghiêm nghị ra lệnh: "Không có lệnh của ta, hôm nay, ai cũng đừng nghĩ tới chuyện rời khỏi Bạch phủ!"

    Trò cười!

    Nàng còn nhờ đến tiểu súc sinh này mà nịnh bợ Phượng Lâu, làm sao có thể để hắn rời đi?

    Nếu để cho hắn đi, vậy kế hoạch của mình không phải ngâm nước nóng rồi sao?

    Bạch Tiểu Thần thấy Bạch Tiêu siết chặt hai nắm đấm, hai cánh tay hắn ôm lấy cổ thiếu niên: "Cữu cữu, chạy."

    Chạy!

    Cái chữ này vừa phát ra, Bạch Tiêu không do dự nữa, thân ảnh giống như một tí chớp nhanh chóng phóng ra ngoài phủ.

    "Đuổi theo cho ta, đừng để bọn hắn thoát ra ngoài!" Vu Dung lửa giận ngập trời dậm chân một cái, tiếp đến lại phân phó cho một nha hoàn: "Ngươi lập tức đi tìm gia chủ về!"

    Tốc độ của Bạch Tiêu rất nhanh, bất quá nửa ngày cũng đã trốn ra khỏi Bạch phủ.

    Ngay lúc hắn rời khỏi Bạch phủ, Bạch Tiểu Thần đột nhiên khóc rống lên, "oa" một tiếng đáng thương thê thảm, hấp dẫn đám đông người đi đường.

    Thời gian một ngày, toàn bộ hoàng thành đã lan truyền tin tức Bạch Nhan sinh nhi tử.

    Vì thế, nghe được tiếng khóc này, thấy bánh bao nhỏ được Bạch Tiêu ôm trong ngực, đám người đã hiểu rõ thân phận của hắn.

    "Thần Nhi không khóc, cữu cữu dẫn ngươi đi tìm nương, sau này sẽ không bao giờ đưa ngươi về Bạch gia nữa."

    Bạch Tiêu trông thấy Bạch Tiểu Thần khóc, khó kiềm chế được đau lòng, dù cho đứa trẻ này tính tình thành thục, nhưng cũng chỉ là đứa trẻ mà thôi.

    Hỏa hoạn vừa rồi, nhất định là dọa hắn sợ..

    Lúc này, thị vệ Bạch gia đã đuổi tới, đem Bạch Tiểu Thần cùng Bạch Tiêu bao vây vào giữa.

    Sau khi Bạch Tiểu Thần nhìn thấy Vu Dung đi ra từ Bạch phủ, khóc càng lớn tiếng hơn.

    "Ô ô, van cầu ngươi đừng có bán Thần Nhi, đừng phóng hỏa thiêu Thần Nhi, Thần Nhi rất ngoan sẽ nghe lời."

    "Cữu cữu, Thần Nhi muốn tìm mẫu thân, không muốn đi Phượng Lâu."
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...