[Edit] Y Hậu Khuynh Thiên - Tiêu Thất Gia

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Miuly, 10 Tháng mười hai 2018.

  1. Chuông Gió Chuông gió cute nhất hệ thiên hà!

    Bài viết:
    279
    Chương 100: Chạy mau! Cha ngươi đến!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngoài cửa âm thanh thì thầm huyên náo, ngay cả khi bị đôi huynh muội Vương Tiểu Bàn nặng ăn nhẹ bạn khiến Bạch Tiểu Thần thương tâm, hắn cũng nhịn không được mà nhíu mày.

    "Tiểu Mễ, bên ngoài nháo chuyện gì? Có phải đại hôi đản Bạch Chấn Tường lại tìm tới hay không?"

    Bạch!

    Một đạo ánh sáng trắng xẹt qua trên trời cao, thân thể nhỏ của Tiểu Bạch Hổ rơi trước người Bạch Tiểu Thần, hắn thở hồng hộc: "Tiểu chủ nhân, chạy mau, cha ngươi đến!"

    Cái gì?

    Bạch Tiểu Thần cả kinh, trực tiếp trừ trên hòn giả sơn lăn xuống dưới, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu trở nên trắng bệch: "Tên hỗn đản kia làm cách nào mà phát hiện ra ta?"

    "Ngươi trước đừng quản nhiều như vậy, nhanh chóng rời khỏi nơi này! Chủ nhân lúc ấy cho ngươi đan dược ẩn giấu khí tức đâu? Tranh thủ thời gian vào!"

    Xong!

    Nếu như bị nam nhân kia tìm được, tiểu chủ nhân sẽ bị cướp đi! Đến lúc đó chủ nhân nhất định sẽ đau tới không muốn sống!

    Bạch Tiểu Thần cũng luống cuống, đem tất cả đan dược từ trong ngực móc ra, thật vất vả tìm được đan dược cần thiết, lập tức mở nắp đổ một viên ra ăn vào.

    "Tiểu Mễ, hiện tại chúng ta phải làm sao bây giờ? Coi như ta ăn đan dược này, nếu như bị nam nhân kia nhìn thấy, hắn nhất định sẽ đoán ra thân phận của ta!"

    Hắn gấp muốn khóc, nếu như mẫu thân ở đây nhất định sẽ có biện pháp để hắn thoát.

    Tiểu Mễ ánh mắt lóe lên, nhìn về phía hồ nước không xa, đáy mắt hiện lên tia tinh quang: "Tiểu chủ nhân, trước mắt ngươi trốn dưới hồ nước, tuyệt đối không được ló đầu ra, chờ nam nhân kia đi rồi ngươi hãy xuất hiện."

    "Được."

    Bạch Tiểu Thần nghiêm túc gật đầu, dưới ánh mặt trời thân thể biến thành một con ấu hồ ngân sắc, nhanh chóng nhảy xuống hồ nước cách đó không xa.

    Khi thân thể nho nhỏ của hắn biến mất, Tiểu Mễ mới thở phào nhẹ nhõm, đúng lúc này một đạo thân ảnh vội vã từ ngoài viện đi vào.

    Nam nhân tuyệt diễm vô song, phong hoa ngàn vạn, mặt mày hắn đầy trương dương khinh cuồng, bước đi hệt như một trận gió. Hoa La theo sát phía sau, ánh mắt của nàng ở bên trong quét qua một vòng, lúc không thấy Bạch Tiểu Thần mới thở dài một hơi.

    "Vương gia, trong phủ chúng ta thật sự không có người ngươi muốn tìm, ngươi vẫn nên trở về đi."

    Không có?

    Lông mày Đế Thương giương lên: "Bổn vương đã tới đây thì không dễ gì mà rời đi!"

    Ánh mắt Hoa La càng thêm lo lắng, vừa rồi nàng đã phái người đi thông tri cho chủ tử, cũng không biết chủ tử có về kịp không..

    "Vương gia, ngươi thân là một Vương gia nhưng lại tự ý xông vào nhà dân, chẳng phải có chút quá phận hay sao?" Con ngươi Hoa La lạnh xuống một chút, "Huống chi, Phượng Lâu ta cũng không dễ bị khi dễ như vậy!"

    Bước chân Đế Thương ngừng lại, uy áp nặng nề từ thân áo bào tím tản ra, thanh âm hắn trầm thấp không có một chút nhiệt độ.

    "Nếu như mạng của ngươi không phải do Bạch Nhan cứu.. chỉ bằng câu nói kia, ngươi liền đã chết!"

    Hoa La kinh ngạc hai mắt mở lớn.

    Nam nhân này biết mạng của nàng là chủ tử cứu? Chẳng lẽ.. Phượng Lâu xuất hiện nội tặc? Tiết lộ quan hệ giữa chủ tử và nàng?

    "Meo."

    Tiểu Mễ thấy Hoa La không biết sống chết đối chọi Đế Thương, vội vàng kêu lên một tiếng, cũng đem ánh mắt Đế Thương hấp dẫn vào người nó.

    "Thân là hậu duệ Bạch Hổ, lại giả vờ như một con mèo yếu đuối, hơn nữa diễn thuần thục như vậy, nhìn qua.. Miêu Tộc có lẽ thích hợp với ngươi hơn."

    Ách!

    Tiểu Mễ thấy mình rất là thất sách.

    Nam nhân này nếu là cha của tiểu chủ nhân, khẳng định thân phận không tầm thường, buồn cười là nó lại ở trước mặt hắn giả làm mèo.

    "Bổn vương cho các ngươi một cơ hội cuối cùng, tiểu tử kia ở nơi nào!"
     
  2. Chuông Gió Chuông gió cute nhất hệ thiên hà!

    Bài viết:
    279
    Chương 101: Âm mưu của Đế Thương

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đôi con ngươi bá khí của nam nhân đảo qua bốn phía, ở hồ nước cách đó không xa dừng lại một chút.

    Cũng là lúc này, Tiểu Mễ lòng khẩn trương muốn nhảy ra ngoài, cũng may nam nhân chỉ là hơi dừng lại sau đó lại chuyển sang chỗ khác.

    "Bị ngươi phát hiện, ta cũng lười diễn," Tiểu Mễ nằm rạp trên đất duỗi lưng một cái, "Bạch Nhan là chủ nhân của ta, thế nhưng nàng cũng không có nhi nữ, ngươi nghĩ muốn tìm người khẳng định không phải là nàng."

    Đế Thương lạnh lùng nhìn sang Tiểu Mễ, hắn phất tay áo ngồi xuống, thanh âm bá khí bên trong có phần nghiêm nghị.

    "Nếu như thế, vậy bổn vương chờ Tiểu Nhan trở về rồi hẵng nói."

    Tâm Tiểu Mễ lộp bộp một chút, có chút bận tâm nhìn hồ nước, nhưng nó sợ Đế Thương nhìn ra cái gì, vội vàng đem tầm mắt thu lại.

    Thời gian chậm chạp trôi qua.

    Đến giữa trưa.

    Một thân hồng y phiêu nhiên mà tới, nữ tử khuynh thành như họa từ trên không đáp xuống, liếc mắt liền thấy nam tử lười biếng ở chỗ hoa đào trong đình.

    Trong chớp nhoáng này, lòng nàng va chạm kịch liệt.

    Thân thể nam nhân nửa dựa lưng vào hòn giả sơn, xung quang hoa đào nhẹ nhàng rơi xuống, che phủ màu tím trên áo.

    Vạt áo hắn nửa mở, lồng ngực hơi lộ ra, ngón tay thon dài nắm lấy bình ngọc phỉ thúy, khẽ nghếch đầu lên, rượu óng ánh từ trong chén ngọc phỉ thúy chậm rãi rơi vào trong miệng nam nhân.

    Tốt một cảnh mỹ nam tử thưởng rượu!

    Đoán chừng bất cứ nữ nhân nào nhìn thấy cảnh này đều sẽ rung động, cũng sẽ không thờ ơ..

    Đáng tiếc, Bạch Nhan nhìn nam tử yêu tà lười biếng này, trong lòng lại nổi lên một cỗ lửa giận: "Thương Vương thật đúng là đủ tiêu sái, làm sao, rượu của Thương Vương phủ ngươi không đủ cho ngươi uống? Ngươi lại chạy tới địa bàn của ta uống rượu?"

    Hoa La trước đó khẩn trương đứng một bên, từ lúc Bạch Nhan trở về thần sắc mới hòa hoãn lại, từ từ đi tới cạnh nàng.

    Ngay cả Tiểu Mễ cũng ngao ô kêu một tiếng, lập tức nhảy vào trong ngực nàng..

    "Rốt cuộc ngươi cũng tới?" Đế Thương đưa bình ngọc phỉ thúy trong tay để lên bàn, gương mặt bá khí rơi trên người Bạch Nhan.

    Chỉ là..

    Khi hắn trông thấy Tiểu Mễ đang cuộn tròn trong ngực Bạch Nhan, hắn có một loại xúc động muốn đem Tiểu Bạch Hổ chém thành ngàn mảnh!

    Bạch Nhan nhẹ vuốt lông Tiểu Mễ, nàng mấy lần muốn hỏi Tiểu Thần Nhi ở đâu, nhưng lại sợ bị Đế Thương nghe được, lời chưa đến miệng đã nhịn xuống.

    "Đế Thương!"

    Hắn bỗng dưng đưa tay, trong khoảng khắc, một cánh tay duỗi ra phía trước đem thân thể Bạch Nhan dựa lưng vào cây đào.

    Thuận tiện, đem Tiểu Bạch Hổ chướng mắt ở trong ngực nàng ném ra ngoài.

    "Chủ tử!"

    Hoa La quá sợ hãi, vừa định đi lên thì Bạch Nhan chặn lại.

    "Hoa La, ngươi lui xuống trước đi."

    Nghe vậy, Hoa La khẽ giật mình, nàng nhìn Bạch Nhan rồi lại nhìn Đế Thương, cuối cùng nhẹ gật đầu, quay người đi ra ngoài viện.

    "Bạch Nhan, ngươi cho rằng ngươi không nói thì ta không biết con chúng ta trốn ở chỗ nào sao?" Đế Thương lạnh lùng cười một tiếng, ngón tay lướt qua môi nữ tử, thấp giọng nói, "Ngươi tin hay không, chỉ cần một câu của bổn vương có thể để hắn đi ra."

    Tim Bạch Nhan run lên một cái, quay đầu: "Ta không biết ngươi đang nói cái gì."

    "Xem ra, ngươi chưa tới phút cuối chưa chịu ngừng! Bổn vương chiều theo ý ngươi!" Nam nhân nhẹ nhàng buông lỏng nữ tử bị hắn chống trên tàng cây, bờ môi mỏng hiện lên một độ cong nguy hiểm, "Nếu như bây giờ ngươi không nguyện ý mang con của chúng ta ra, vậy ta hiện tại sẽ mang ngươi đi! Đời này, hắn sẽ không thể gặp lại ngươi!"
     
  3. Chuông Gió Chuông gió cute nhất hệ thiên hà!

    Bài viết:
    279
    Chương 102: Tiểu Thần Nhi bị phát

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Ngươi.."

    Bạch Nhan giận tím mặt.

    Không có ai hơn mẫu thân luôn quan tâm tới nhi tử.

    Nhưng nàng thực không nghĩ tới, hắn lại dùng cách này để bức Tiểu Thần Nhi xuất hiện!

    Ngay khi trong lòng Bạch Nhan cầu nguyện Tiểu Thần Nhi thời khắc này tuyệt đối đừng xuất hiện thì một đạo thanh âm non nớt của nam tử truyền đến: "Đại phôi đản, mau buông mẫu thân ta ra!"

    Ngón tay Đế Thương đã buông lỏng ra, cũng đúng lúc này Bạch Nhan lấy lại sức lực, nhanh chóng chạy về phía Tiểu Thần Nhi, một tay nàng ôm lấy Bạch Tiểu Thần, gắt gao che chở hắn trong ngực.

    "Mẫu thân, người không cần sợ, Thần Nhi sẽ bảo vệ người, không ai có thể đem mẫu thân và Thần Nhi tách ra."

    Bạch Tiểu Thần giống như tiểu đại nhân vỗ vỗ lưng Bạch Nhan, rõ ràng hắn cũng sợ tới lợi hại nhưng vẫn ra vẻ kiên cường nói.

    Lần này, Đế Thương mới có thể nhìn rõ bộ dáng của tiểu nhân nhi trong ngực Bạch Nhan..

    Tiểu gia hỏa dáng vẻ phấn điêu ngọc trác, khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn, rất là đáng yêu, đôi con ngươi thanh tịnh trong veo giờ phút này tràn đầy vẻ quật cường.

    Mà lại, tiểu tử này.. rõ ràng là một cái phiên bản thu nhỏ của hắn!

    Thanh âm Đế Thương trầm thấp, không cách nào diễn tả cảm xúc nơi đáy mắt: "Ngươi gọi là Thần Nhi?"

    Bạch Tiểu Thần nhếch lên cái miệng nhỏ: "Ta và ngươi không có quen như vậy, hẳn ngươi nên gọi ta là Bạch Tiểu Thần."

    Sắc mặt Đế Thương trong nháy mắt lạnh xuống: "Ta là cha ngươi!"

    "Ngươi là đại phôi đản, đã khi dễ mẫu thân, còn muốn tách rời mẫu thân cùng Bảo Bảo, Bảo Bảo không muốn ngươi làm cha."

    Bạch Tiểu Thần thù rất dai, nhất là Đế Thương còn muốn tách hắn khỏi Bạch Nhan.

    Việc này để hắn làm sao tiếp nhận?

    Khóe môi Đế Thương câu lên một đường cong: "Ta không nói như vậy, ngươi sẽ ngoan ngoãn hiện thân sao?"

    Bạch Tiểu Thần trợn tròn mắt, lời này của hắn là có ý gì? Đây là thiết kế làm hắn (BTT) xuất hiện sao?

    Hắn lập tức ủy khuất khóc: "Mẫu thân, Bảo Bảo không thích hắn, hắn thế mà còn âm hiểm hơn ngươi, cố ý thiết kế Bảo Bảo! Bảo Bảo vẫn cho rằng cha nuôi tương đối tốt hơn."

    Cha nuôi?

    Đế Thương nghiến răng nghiến lợi: "Ngươi còn có cha nuôi?"

    "Cha nuôi Bảo Bảo ôn nhu lại có tiền, có thẻ dùng phú khả địch quốc để hình dung."

    Bạch Tiểu Thần căn bản không chú ý tới Đế Thương lửa giận muốn phun trào, mặt đầy vẻ kiêu ngạo nói.

    Sắc mặt Đế Thương đã đen như đáy nồi: "Bổn vương cái gì thiếu chứ không thiếu bạc! Nói đi, ngươi muốn bao nhiêu, bổn vương đều có thể đưa cho ngươi."

    Phú khả địch quốc?

    Thì tính sao?

    Hắn có là toàn bộ Yêu giới, so ra lại kém một tiểu tử nhân loại hay sao?

    Biểu lộ Bạch Tiểu Thần mang chút xoắn xuýt, hắn cắn răng nói: "Khi dễ mẫu thân đều là đại phôi đản, Bảo Bảo không cần bạc của ngươi."

    Bạc so với mẫu thân..

    Đương nhiên là mẫu thân vẫn nặng hơn.

    "Ta khi dễ nàng lúc nào?"

    Hình như vẫn luôn là nữ nhân có gai này đi đâm người khác bị thương mới đúng.

    "Ngươi đừng lừa gạt Bảo Bảo, khi ấy Bảo Bảo trốn dưới gầm giường thấy được, ngươi đem bờ môi của mẫu thân cắn tới.. Ngô!"

    Bạch Tiểu Thần chưa nói xong đã bị Bạch Nhan dùng tay che miệng.

    Nàng có chút chột dạ nhìn Đế Thương, lúc này phát hiện.. sắc mặt nam nhân so với lúc nãy còn muốn đen hơn mấy phần.

    "Thì ra, lúc trước trốn ở dưới gầm giường lại là tiểu tử này?" Khí thế Đế Thương bùng phát, lửa giận ngập trời.

    Vừa nghĩ tới khoảng cách với Bạch Tiểu Thần gần như thế lại bị hắn sinh sinh bỏ qua, nội tâm của hắn tràn đầy ảo não.

    Nếu không phải thủ hạ tra ra Bạch Nhan cùng Phượng Lâu có khúc mắc, vậy hắn tới lúc nào mới có thể nhìn thấy tiểu tử này?

    "Ừm, Đế Thương, ta thừa nhận năm đó ta đã làm loạn với ngươi," Bạch Nhan buông lỏng tiểu gia hỏa trong ngực, cắn răng một cái, dứt khoát thừa nhận tất cả, "Chỉ là Thần Nhi do một tay ta nuôi nấng, hắn giống như mạng của ta, nếu như ngươi muốn giành nhi tử, ta liền liều mạng với ngươi, nhất định sẽ để ngươi hảo hảo mà chịu đựng." hiện
     
  4. Chuông Gió Chuông gió cute nhất hệ thiên hà!

    Bài viết:
    279
    Chương 103: Ngươi yêu ta sao?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Con ngươi Đế Thương khẽ híp lại, bước hai bước tới chỗ Bạch Nhan.

    Bầu không khí bỗng nhiên nặng nề, Bạch Nhan cảm thấy hô hấp của mình sinh ra một cỗ áp bách.

    "Hắn là nhi tử của bổn vương, đương nhiên là phải theo bổn vương!" khuôn mặt Đế Thương ngạo nghễ, "Mà ngươi làm ra sự tình không bằng cầm thú với bổn vương, chẳng lẽ ngươi còn muốn rời đi?"

    Cả đời này cũng không thể!

    Con ngươi Bạch Nhan hơi lạnh xuống: "Ngươi dự định muốn bức bách mẫu tử chúng ta? Nếu đã như vậy.. Bạch Nhan ta thà làm ngọc vỡ chứ không làm ngói lành! Thà chết cũng không muốn đi cùng ngươi!"

    Lời này của nữ tử như là một nắm đấm hung hăng đánh vào lòng Đế Thương.

    "Rốt cuộc bổn vương có gì không tốt? Ngươi tại sao ở khắp nơi cự tuyệt bổn vương?"

    Nhiều năm qua hắn chưa từng có lúc ăn nói khép nép, nhưng nàng hết lần này tới lần khác toàn thân có gai, tàn nhẫn tuyệt tình!

    "Đế Thương," khóe môi Bạch Nhan giương lên, "Vậy ta có thể hỏi ngươi một câu, ngươi yêu ta sao?"

    Yêu?

    Đế Thương có chút mê man.

    Kinh lịch tình cảm của hắn trống rỗng, lúc đó Bạch Nhan cướp đi chính là thân xử nam của hắn..

    Nhưng nữ nhân này, đã là lần thứ hai nàng hỏi hắn yêu nàng hay không.

    "Trong lòng ngươi không có ta, ta cũng không có ngươi, tại sao còn muốn buộc ta đi cùng ngươi? Chỉ vì ta sinh nhi tử cho ngươi?" Bạch Nhan cười yếu ớt, "Thế nhưng trên đời này nữ nhân có thể sinh con có quá nhiều, ta sẽ không giao mình cho một nam nhân không yêu ta."

    "Không, một đời này, người có thể sinh con cho bổn vương chỉ có một mình ngươi!"

    Đây là tiên đoán của Yêu giới, hắn cũng là vì tiên đoán này mới đi tới đại lục, đồng thời.. ngày đầu tiên đã gặp nàng.

    "Bạch Nhan!"

    Mắt thấy nữ tử muốn kéo Bạch Tiểu Thần đi, thanh âm trầm thấp của Đế Thương đột nhiên vang lên, để bước chân của Bạch Nhan dừng lại.

    Nàng nắm chặt lấy tay Bạch Tiểu Thần, sợ rằng.. nam nhân này sẽ đoạt hắn đi! "Bổn vương cho ngươi thời gian, có thể tạm thời không đem hắn đi, bất quá.." Nam nhân bỗng nhiên lách mình đến trước mặt Bạch Nhan, thân hình cao lớn chắn phía trước, "Ngươi cưỡng gian bổn vương, còn bắt hài tử của bổn vương, thù này, chúng ta tính thế nào? HẢ?"

    Một chữ cuối cùng mang theo áp bách nặng nề, cũng làm cho không khí lãnh túc mấy phần.

    "Ngươi nghĩ muốn như thế nào?" Bạch Nhan theo bản năng lùi về phía sau hai bước, hỏi.

    Mắt phượng nam nhân nắm lại, âm trầm cười nói: "Đương nhiên là.. cưỡng - gian - ngươi!"

    Bạch Nhan là lần đầu tiên nghe thấy có người nói cưỡng gian nữ nhân lại lý trực khí tràng, cũng không đợi nàng lên tiếng phản đối, nam nhân liền đưa tay vòng qua eo nàng, trong nháy mắt biến mất trong sân.

    Bạch Tiểu Thần ngây người.

    Thật lâu, hắn mới có một loại xúc động muốn khóc.

    Nói là đến cướp hắn đi mà?

    Vì cái gì mẫu thân mới bị cướp, còn hắn thì bị bỏ lại?

    "Tiểu chủ nhân.."

    Tiếng gọi yếu ớt của Tiểu Mễ truyền đến.

    "Tiểu Mễ, vừa rồi ngươi đi đâu?" Bạch Tiểu Thần tức giận hỏi.

    "Ây.." Trong lúc nhất thời Tiểu Mễ nghẹn lời.

    Chẳng lẽ hắn lại nói cho tiểu chủ nhân, mình chỉ là chui vào cái ôm của chủ nhân, liền bị cha hắn tiện tay ném một cái, lại ném xa tới trăm trượng? Thật vất vả mới bò lại được?

    Loại chuyện mất mặt như vậy, Tiểu Mễ tuyệt đối sẽ không nói ra.

    "Ngô, ta mới từ chỗ viện binh qua." Nó đáp qua loa một câu.

    "Vậy viện binh đâu?"

    "Nga.. Ta nửa đường không yên lòng chủ nhân nên vòng trở lại, chủ nhân cùng lão cha ngươi đâu?"

    Vừa nhắc tới chuyện này, Bạch Tiểu Thần rất ủy khuất: "Bại hoại cướp mẫu thân đi, lại vứt bỏ ta."
     
  5. Chuông Gió Chuông gió cute nhất hệ thiên hà!

    Bài viết:
    279
    Chương 104: Chỉ có nàng mới có thể tính kế với Đế Thương

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vốn không định edit nữa để tập trung sáng tác truyện nhưng vì lỡ hố rồi, với có các bạn độc giả ủng hộ nên mình sẽ tiếp tục edit bộ này!

    Tin vui cho các bạn yêu thích Y Hậu Khuynh Thiên và tác giả Tiêu Thất Gia nhé:))

    Edit: Tiêu Tiêu

    "" Tiểu Mễ im lặng, nó làm sao có cảm giác sự việc đã vượt qua sự tưởng tượng của bọn họ..

    * * *

    Trong sương phòng cổ kính, nam nhân giống như đang trừng phạt đem nữ nhân nhét vào tứ trụ trên giường lớn, che thân ép xuống, thanh âm trầm thấp mà hung ác.

    "Ngươi lại tiếp tục lừa gạt bổn vương?"

    Bây giờ chứng cứ vô cùng xác thực, để xem nữ nhân này làm sao giải thích với hắn!

    Bạch Nhan cười.

    Nụ cười của nàng rất đẹp, diễm tuyệt thiên hạ.

    Đột nhiên, nàng vươn tay ôm lấy cổ Đế Thương, đặt lên đôi môi nam nhân.

    Đôi môi ấm áp kia để đầu nam nhân oanh một tiếng nổ tung, nhiệt huyết trong thân thể sôi trào, bàn tay của hắn ôm thật chặt eo nhỏ nhắn của nữ tử, đặt một nụ hôn sâu hơn.

    "Tiểu Nhan.." Thanh âm nam nhân khô khốc khàn khàn, đôi mắt phượng hẹp dài dấy lên dục vọng, môi hắn buông lỏng môi Bạch Nhan, chuyển qua tai của nàng, "Đây là ngươi tự tìm.."

    Lúc này trong lòng hắn chỉ có một ý nghĩ là đem nữ nhân này ăn sạch sẽ, hắn nghiễm nhiên không trông thấy đôi con ngươi thanh minh của nữ tử xẹt qua một đạo lãnh mang.

    Môi của nàng tinh tế tỉ mỉ mỹ diệu như thế, để hắn hôn cỡ nào cũng không đủ..

    Chỉ là..

    Thời điểm Đế Thương đang hôn bỗng dưng lại chịu đựng, hắn mặt mày bá khí, ánh mắt dừng lại khuôn mặt nữ tử chứa ý cười: "Ngươi làm cái gì với bổn vương?"

    "Không phải ngươi muốn ngủ với ta sao?" Bạch Nhan thuận thế rời khỏi sự giam cầm của hắn, làm đầu tóc nàng rối bời, khóe môi vẫn giương lên nụ cười, "Cho nên ta mới bôi lên môi một lớp độc, vừa vặn độc kia có thể làm cho ngươi trong vòng ba tháng không thể có phản ứng."

    Sắc mặt Đế Thương đen lại, nhìn môi đỏ của Bạch Nhan, nhất thời miệng đắng lưỡi khô, giọng nói so với lúc trước khàn khàn hơn mấy phần.

    "Ngươi tính kế bổn vương?"

    Đế Thương hắn cả đời này chưa bị người tính đến, vậy mà vẫn bị nằm trên tay nữ nhân này!

    "Đây không phải là tính kế, chỉ là tự vệ mà thôi!" Bạch Nhan cong khóe môi: "Ta am hiểu cứu người cũng am hiểu dùng độc, bởi vậy, lần thứ nhất ngươi muốn làm loạn với ta, ta đã chuẩn bị loại độc này, không biết mùi vị như thế nào?"

    Trong lòng nam nhân đã xúc động nhưng vì độc dược nên thân thể của hắn không thể phản ứng, tư vị này, sợ là bất kỳ nam nhân nào cũng không chịu nổi.

    "Bạch Nhan!"

    Đế Thương nghiến răng nghiến lợi: "Ngươi là người thứ nhất.. có thể thành công tính kế lên người bổn vương! Cho nên, ý định lúc đó để ngươi sinh mười nhi tử cho bổn vương, bổn vương thu hồi lại!"

    Bạch Nhan nhíu mày, gia hỏa này có ý định từ bỏ rồi?

    Đáng tiếc, nàng quá mơ mộng hão huyền.

    Ý tưởng này vừa dứt, giọng nói tức giận của nam nhân lại lập tức truyền đến.

    "Ngươi phải sinh cho bổn vương mười nhi tử, tiếp đó sinh thêm mười nữ nhi!"

    Thù mới hận cũ, nhất định hắn phải hung hăng trừng phạt nữ nhân này!

    Bạch Nhan giơ tay đem màn kéo xuống, tấm màn trắng trong suốt bao quanh thân thể của nàng, cứ như thế ẩn ẩn hiện hiện càng vô cùng mỹ diệu.

    "Mỹ nhân nhi," khóe môi Bạch Nhan giương lên, nâng cằm Đế Thương, nụ cười kia tà tứ, thân thể càng thêm dán chặt vào người hắn: "Nghĩ muốn trả thù ta? Nhưng không hề dễ như vậy, ngươi vẫn nên từ bỏ đi."

    Đế Thương cảm nhận được nhiệt độ của nữ tử, hô hấp của hắn nặng nề, hơi thở cũng mang theo luồng hơi cực nóng.

    "Bạch Nhan, nếu ngươi cứ tiếp tục trêu chọc bổn vương, bổn vương đây cũng không ngại dùng tay!"
     
  6. Chuông Gió Chuông gió cute nhất hệ thiên hà!

    Bài viết:
    279
    Chương 105: Ngươi nhất định gả cho bổn vương

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nụ cười của Bạch Nhan cứng lại một chút, dường như là theo bản năng, thân thể đang gần Đế Thương liên tục lùi về sau hai bước.

    "Thời gian ba tháng bổn vương có thể nhịn, chờ ba tháng sau, ngươi như cũ không thoát khỏi lòng bàn tay của bổn vương." Đế Thương bước tới chỗ Bạch Nhan hai bước: "Còn có.. Ngươi cho rằng ngươi để bổn vương trúng ám toán của ngươi, bổn vương sẽ không có cách nào bắt ngươi sao?"

    Nữ nhân này, vậy mà cho rằng hắn trúng ám toán thì không có cách nào động vào nàng, liền cố tình trêu chọc hắn?

    "Đế Thương," Bạch Nhan tiếp tục lùi về sau hai bước, "Kỳ thật, ta có cách để ngươi đem ba tháng giảm xuống còn một tháng."

    Đế Thương nheo mắt phượng: "Điều kiện là gì?"

    "Ta không hi vọng để bất luận kẻ nào biết Thần Nhi là con của ngươi."

    Nàng không nghĩ đến sẽ cùng sinh hoạt một nơi với Đế Thương, nếu như để ngoại tổ phụ biết Bạch Tiểu Thần là nhi tử của Đế Thương, khẳng định sẽ khuyên nàng gả cho Đế Thương.

    "Vì sao?" Đế Thương nhướng mày: "Bổn vương muốn biết một lý do."

    "Ta chỉ là không muốn để người quấy rầy cuộc sống của ta và Thần Nhi, chỉ như thế thôi."

    Bạch Nhan dừng một chút, nói.

    Ánh mắt Đế Thương một mực tập trung vào Bạch Nhan, khi thấy biểu hiện bình tĩnh của nàng, thì tùy tiện cười một tiếng: "Được, bổn vương đáp ứng ngươi."

    Dù sao, chờ sau một tháng, hắn sẽ tuyên bố với tất cả mọi người.. Bạch Tiểu Thần là nhi tử của hắn!

    Sáu năm đều chờ được, cũng không thiếu một tháng này!

    Bạch Nhan nhẹ nhàng thở ra, xem ra nàng nhất định phải sớm lên kế hoạch trả thù, chờ cho mọi chuyện ở đây kết thúc sẽ lập tức mang theo Thần Nhi rời đi.

    "Còn có.." Bạch Nhan hơi mấp máy môi: "Đa tạ."

    Đa tạ?

    Đế Thương cổ quái liếc nàng một chút, nữ nhân này.. cũng sẽ nói lời cảm tạ?

    "Lời của ngươi ở tảo triều hôm nay ta đã nghe nói, đa tạ ngươi đã giải vây giúp ta, nhưng mà một ngựa thì một ngựa, ngươi đừng hi vọng ta cảm động mà lấy thân báo đáp." Đế Thương bá khí cong môi: "Bổn vương không trông cậy vào chuyện này."

    ""

    "Ngươi có lấy thân báo đáp hay không liên quan gì đến bổn vương? Không quản ngươi có nguyện ý lấy thân báo đáp hay không, dù sao sớm muộn gì ngươi đều phải gả cho bổn vương."

    ""

    Loại nam nhân tự luyến này, quả nhiên là không có ai.

    Bạch Nhan luôn cảm thấy, nam nhân này chính là khắc tinh của nàng, chuyên dùng để chọc tức nàng!

    "Đế Thương, ta muốn cùng ngươi thỏa thuận ba điều kiện!" Sắc mặt nàng hơi giận dữ.

    Đế Thương như cũ nhướng mày: "Nói."

    "Thứ nhất, không có ta cho phép, ngươi không được cưỡng ép bắt Tiểu Thần Nhi! Thứ hai, bên trong Lưu Hỏa quốc nữ tử ái mộ ngươi rất nhiều, lại thêm thân phận của ngươi tương đối đặc thù, tất nhiên sẽ có tầng tầng lớp lớp nguy hiểm! Nếu như ngươi để những nguy hiểm này làm Thần Nhi bị thương, ta tuyệt đối không tha thứ cho ngươi!"

    "Thứ ba, không cho phép ngươi cưỡng bức ta!"

    "Ngoại trừ điều cuối cùng, cái khác ta đều đáp ứng với ngươi." Đế Thương nâng tay, hung hăng đem nữ tử kéo vào trong ngực, bá đạo cúi người hôn xuống, thật lâu, hắn giương môi, "Bạch Nhan, gặp phải bổn vương, cả đời này của ngươi đều trốn không thoát được."

    Lúc này, Đế Thương nghiễm nhiên không biết, gặp phải Bạch Nhan, cả đời hắn mới là bị cướp! Cả đời này, đều chú định luân hãm xuống dưới, không tránh thoát được!

    * * *

    Đang lúc hoàng hôn.

    Đế Thương đã rời khỏi.

    Từ ngoài cửa một nha hoàn cầm bộ y phục đi tới, Bạch Nhan thay đổi y phục xong liền đi ra ngoài.

    Cửa mở ra, một khuôn mặt nhỏ vô cùng đáng thương đập vào mắt Bạch Nhan, nhất thời để lòng nàng mềm nhũn.

    "Mẫu thân, tên đại phôi đản (trứng thối lớn) có khi dễ người hay không?" Giọng nói Bạch Tiểu Thần mềm mại, đáng yêu tựa như một cái bánh bao nhỏ rả rích, đôi mắt thiên chân vô tà hơi chớp nhìn Bạch Nhan.
     
  7. Chuông Gió Chuông gió cute nhất hệ thiên hà!

    Bài viết:
    279
    Chương 106: Nam Cung Dực tức giận

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Gương mặt Bạch Nhan hơi xấu hổ, theo bản năng muốn che đi môi đã đỏ.

    Đúng lúc này, Bạch Tiểu Thần tinh mắt nhìn thấy bờ môi bị rách da của Bạch Nhan, hắn lập tức nổi giận: "Đại phôi đản kia lại căn người rồi?"

    "Không có việc gì."

    Gương mặt Bạch Nhan càng lúc càng xấu hổ.

    Nàng phải giải thích như thế nào với Tiểu Thần Nhi?

    Trong mắt Bạch Tiểu Thần đầy đau lòng: "Mẫu thân có đau hay không? Thần Nhi hô hô cho người, hô hô liền hết đau."

    Thân thể nho nhỏ của Bạch Tiểu Thần trước mặt Bạch Nhan nhón mũi chân, khẽ thổi một luồng hơi nóng, tay nhỏ còn không ngừng vuốt ve bờ môi bị thương của Bạch Nhan.

    "Thần Nhi."

    Bạch Nhan vươn tay ôm Bạch Tiểu Thần vào trong ngực, rũ mắt khẽ hỏi: "Ngươi có muốn đi gặp ngoại tổ phụ không?"

    Con mắt Bạch Tiểu Thần bỗng dưng sáng ngời: "Mẫu thân định để Thần Nhi gặp bọn họ sao?"

    "Ngươi đã bị Đế Thương phát hiện, trốn tránh thêm cũng không có ý nghĩa, huống gì.." Bạch Nhan dừng một chút: "Dựa theo tính cách của Đế Thương cũng sẽ không để người khi dễ ngươi."

    Tiểu Mễ một bên nhịn không được nhìn Bạch Nhan.

    Khi dễ tiểu tổ tông này? Hắn khi dễ người khác còn không kém nhiều sao? Khi nào thì người khác khi dễ hắn?

    "Mẫu thân, ta yêu người."

    Ba.

    Môi nhỏ mềm mại của Bạch Tiểu Thần dán lên khuôn mặt Bạch Nhan, hắn cười ngây ngô đáng yêu: "Mẫu thân, ngoại tổ phụ sẽ giống như cữu cữu thích Tiểu Thần Nhi, đúng không?"

    "Ừm."

    Bạch Nhan khẽ gật đầu, một tay xoa xoa đầu Bạch Tiểu Thần: "Nhưng mà nhất thời không vội cho ngươi đi gặp ngoại tổ phụ, ta phải suy nghĩ thật kỹ làm sao giới thiệu."

    "Được," Bạch Tiểu Thần cao hứng cười, "Thần Nhi muốn báo với cữu cữu tin tức tốt này! Về sau Thần Nhi sẽ không cần phải trốn tránh." Nhìn bộ dáng tiểu gia hỏa kia hưng phấn, trong lòng Bạch Nhan nổi một trận chua xót, có lẽ.. ngay từ đầu nàng đã sai.

    Ban đầu nàng không để ý đến mong muốn của Bạch Tiểu Thần, mà cứ để hắn tránh phía sau lưng.

    "Để Tiểu Mễ đi với ngươi."

    Bạch Nhan cười cười, có Tiểu Mễ ở chung, chí ít trong Lưu Hỏa quốc không ai có thể làm Bạch Tiểu Thần bị thương..

    Huống gì, nàng đã để Hoa La an bài mấy người đi đến Bạch gia bảo vệ Bạch Tiêu.

    * * *

    Phủ Thái tử.

    Sau khi Bạch Nhược từ hoàng cung trở về luôn có cảm giác toàn thân ngứa ngáy, nàng phải thỉnh thoảng gãi phía sau lưng.

    Loại cảm giác này giống như có hàng vạn con kiến trên thân thể bò tới bò lui, cố tình đập mãi mà không chết.

    Ầm!

    Cửa phòng bị một chân đạp ra, Bạch Nhược kinh ngạc ngẩng đầu, lập tức trông thấy Thái tử Nam Cung Dực mặt mày xanh lét từ ngoài cổng đi vào.

    "Điện hạ?"

    Bạch Nhược mau chóng đứng dậy, mấy lần nàng nghĩ muốn gãi thân thể đang ngứa, nhưng vì cố kỵ Nam Cung Dực, cố nén nhịn xuống.

    "Bạch Nhược!" Sắc mặt Nam Cung Dực khó coi: "Có phải ngươi để mẫu hậu truyền ý chỉ cho Đế Thương?"

    Bạch Nhược sững sờ, hỏi: "Xảy ra chuyện gì rồi?"

    "Ngươi còn dám hỏi bản thái tử xảy ra chuyện gì? Ngươi có biết đức hạnh của Bạch Chỉ? Thế mà để cho nàng ta làm phi của Đế Thương? Còn để Bạch Nhan làm thiếp? Cũng một phần vì ý chỉ này, làm phụ hoàng giận dữ, phế đi ngôi vị hoàng hậu của mẫu hậu, đồng thời đưa nàng vào lãnh cung, không cho phép bất cứ kẻ nào gặp mặt!"

    Nam Cung Dực nắm thật chặt nắm đấm, trên trán nổi lên gân xanh, giọng nói mang theo phẫn nộ.

    Thời điểm Bạch Nhược nghe thấy không cho bất luận kẻ nào gặp hoàng hậu, lòng của nàng chợt hạ xuống.

    "Điện hạ, làm sao ta có thể mê hoặc hoàng hậu đi làm chuyện này?" Nàng ta khẽ cắn môi, ủy khuất nói: "Lúc đó ta và mẫu hậu ở trong cung gặp Bạch Nhan, Bạch Nhan tuyên bố vị trí Thái tử phi vốn là của nàng, là ta cướp đi thứ thuộc về nàng, nàng nhất định sẽ tới đoạt lại! Vì thế mẫu hậu mới giận dữ, lại thêm Thương Vương rất có hảo cảm với Bạch Nhan, lúc này mới giúp người thành toàn."
     
  8. Chuông Gió Chuông gió cute nhất hệ thiên hà!

    Bài viết:
    279
    Chương 107: Bạch Nhược thống khổ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Thật chứ?" Nam Cung Dực nghi hoặc nhìn Bạch Nhược, "Vậy chuyện của Bạch Chỉ giải thích thế nào? Không có ngươi, mẫu hậu sẽ đưa ra quyết định qua loa như thế sao?"

    Bạch Nhược rất ủy khuất, từng giọt nước mắt rơi xuống.

    "Lúc đó ta chỉ lấp kín miệng, muốn để mẫu hậu đáp cầu dắt mối, cho Bạch Chỉ và Thương Vương ở chung với nhau một khoảng thời gian, về phần có thể thành hay không, phải xem cảm giác của bọn họ, nhưng ta không nghĩ tới mẫu hậu trực tiếp hạ chỉ.." Bạch Nhược thận trọng kéo ống tay áo Nam Cung Dực: "Điện hạ, là Nhược Nhi không đúng, không nên đề xuất loại yêu cầu vô lý này, xin điện hạ trừng phạt."

    Sắc mặt khó coi của Nam Cung Dực hơi tốt lên: "Nếu như chuyện này không liên quan gì đến ngươi, vậy là ta oan uổng ngươi rồi, hiện tại cũng là phụ hoàng nhất thời tức giận, ta lại nghĩ cách khác để hắn bớt giận, mặt khác.."

    Hắn dừng một chút, tiếp tục nói: "Bạch Chỉ đã bị Đế Thương giao cho hình ti, ta sẽ tìm người chuẩn bị một chút để nàng ta ở trong đó không chịu khổ, ngươi nhớ kỹ để cha ngươi tới cửa xin lỗi."

    Tâm Bạch Nhược lộp bộp một chút.

    Nếu bệ hạ thực sự nguôi giận mà thả hoàng hậu, vậy chuyện nàng xúi giục hoàng hậu không phải sẽ bại lộ sao?

    Không được!

    Nàng tuyệt đối không thể để hoàng hậu còn sống rời khỏi lãnh cung!

    Một luồng sáng lạnh lẽo lóe lên một cái từ đáy mắt rồi biến mất, thời khắc Bạch Nhược cúi đầu, đáy mắt chứa sát ý nồng đậm.

    Bạch Nhược cũng không ngu xuẩn, ngược lại nàng còn rất thông minh, nàng cũng biết qua nhiều năm như vậy dựa vào cái gì mà câu dẫn Thái tử.

    Nếu cục diện thực sự bị lộ ra, từ nay về sau, vinh hoa phú quý liền không có duyên với nàng.

    Nàng tuyệt đối sẽ không để xảy ra chuyện này!

    "Điện hạ, đa tạ ngươi nguyện ý tin tưởng ta," Bạch Nhược từ từ tới gần Nam Cung Dực, nàng ta hơi giương mắt, điềm đạm đáng yêu: "Đáng tiếc, mẫu hậu bị giam vào lãnh cung, Chỉ Nhi cũng gặp tai ương vào lao ngục, duy chỉ có tỷ tỷ của ta, nàng.. được Thương Vương ưu ái."

    Nghe thấy cái tên Bạch Nhan, biểu lộ của Nam Cung Dực hơi phức tạp, đáy lòng có chút cảm thán.

    Nếu như năm đó không phát sinh chuyện như vậy thì tốt biết bao nhiêu?

    Kể từ đó, nữ tử tuyệt diễm vô song không thể trở thành chính phi của hắn, như cũ có thể cho nàng làm thiếp, nhưng hắn nghĩ đến nữ nhân đã bị nam nhân khác làm bẩn qua, trong lòng hắn không thể không buồn nôn.

    "Nhược Nhi, ngươi sao vậy?"

    Thời điểm Nam Cung Dực lấy lại tinh thần, nhìn thấy thân thể Bạch Nhược cứng ngắc, bả vai không ngừng run run, thần sắc rất thống khổ.

    "Ta.." Bạch Nhược khẽ cắn môi: "Ta cũng không biết chuyện gì, sau khi ở trong cung tiếp xúc với tỷ tỷ, lúc trở về toàn thân ta đều ngứa, gãi một cái lại đau dữ dội."

    Nam Cung Dực khẽ giật mình, xoẹt một tiếng hắn đem xé y phục của Bạch Nhược, lộ ra người đầy vết cào.

    Bây giờ da thịt của nữ tử đã không còn tốt như trước, vết thương đầy người khiến Nam Cung Dực rất đau lòng, càng nhiều hơn là phẫn nộ.

    "Là Bạch Nhan làm?"

    Hắn hít một hơi thật sâu, sắc mặt tái xanh hỏi.

    Bạch Nhược lắc đầu: "Ta cũng không rõ.. Mặc dù ở trong cung ta chỉ tiếp xúc với mẫu hậu và tỷ tỷ, nhưng hai người bọn họ đều không giống loại người sẽ làm ra chuyện này."

    Hoàng hậu đương nhiên không có khả năng hãm hại nàng, cho nên, chỉ có một khả năng.. Bạch Nhan!

    "Điện hạ."

    Thân thể Bạch Nhược như một con rắn giãy dụa, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, hoa lê đái vũ: "Có phải Nhược Nhi thật sự rất khổ."

    "Nhược Nhi, ngươi chờ, hiện tại ta liền cho người đi tìm đan dược sư tới trị liệu, về phần Bạch Nhan.. bản thái tử tuyệt đối không bỏ qua!"

    Ban đầu mấy ngày nay, nguyên nhân vì yến hội, trong đầu hắn thường xuyên xuất hiện gương mặt của Bạch Nhan, trong lòng càng có chút tiếc hận.

    Nhưng hắn không thể ngờ tới, Bạch Nhan có thể làm ra chuyện như vậy đối với nữ tử chân thật thiện lương như Nhược Nhi!

    Trong lòng hắn hơi cảm thấy may mắn vì năm đó không thú (cưới) Bạch Nhan, dù nàng chưa từng thất thân, nàng ác độc như vậy cũng không xứng làm Thái tử phi!

    Nếu không, toàn bộ phủ thái tử, vĩnh viễn đều không có ngày yên bình!
     
  9. Chuông Gió Chuông gió cute nhất hệ thiên hà!

    Bài viết:
    279
    Chương 108: Đây chỉ là bắt đầu

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau khi Nam Cung Dực rời khỏi, thần sắc trên mặt Bạch Nhược lạnh xuống, đôi bàn tay trắng như phấn nắm chặt, trong mắt tràn đầy hận ý.

    "Bạch Nhan! Ngươi mang đến cho ta thống khổ, ta nhất định sẽ hoàn trả ngươi gấp bội!"

    Phía trên thân truyền đến đau nhức làm nàng nhịn không được đưa tay cào một chút, móng tay thật dài lưu lại trên da thịt tuyết trắng một đầu vết máu, để hận ý trong lòng nàng ta càng sâu.

    Kỳ thực không biết, chuyện này.. Mới chỉ là bắt đầu thôi..

    * * *

    Từ khi Bạch Tiểu Thần rời đi, Bạch Nhan liền suy nghĩ làm thế nào để giới thiệu tiểu gia hỏa này mới không hù ngã ngoại tổ mẫu bọn họ.

    Thời điểm nàng còn chưa đưa ra được quyết định, liền trông thấy một thân ảnh áo diễm hồng Hoa La vội vội vàng vàng tới chỗ nàng.

    "Chủ tử."

    Hoa La mỉm cười, giọng nói mềm mại đáng yêu tới tận xương: "Vừa rồi những người ta phái tới bên Bạch Tiêu công tử đã truyền về một tin tức, nói là.. Lũ tiểu công tử đi tìm Bạch Tiêu công tử thì bị những người của Bạch gia phát hiện, cho nên ta muốn đến hỏi chủ tử một chút, có muốn đi một chuyến hay không?

    Đối với an nguy của Bạch Tiểu Thần, Hoa La cũng không lo lắng.

    Tiểu gia hỏa kia thông minh cơ linh (cơ trí + linh hoạt), Bạch gia đối đầu với hắn, thua thiệt chỉ có thể là Bạch gia..

    Con ngươi Bạch Nhan chìm chìm:" Bạch gia lại muốn làm gì? Hoa La, ngươi ở lại đây chờ ta, ta đi một lát sẽ trở lại. "

    Nếu nàng đã quyết định đưa Bạch Tiểu Thần ra ngoài, tuyệt đối sẽ không lại đem hắn giấu đi!

    Nghĩ tới đây, nàng phất tay áo, một thân hồng y phiêu nhiên mà đi, trong chớp mắt liền biến mất khỏi tầm mắt của Hoa La..

    Phát hiện ra Bạch Tiểu Thần không phải ai khác, mà chính là mẫu thân Vu Dung Vu lão phu nhân.

    Nói đến Vu lão phu nhân, trước kia đi theo nữ nhi, sau này đều hưởng phúc.

    Hiển nhiên, vài chục năm trước xác thực là thế, ở Bạch gia, địa vị của nàng ai cũng tuân theo, ngay cả con rể mọi chuyện cũng phải dựa vào nàng.

    Thế nhưng..

    Ngay khi vài ngày trước, sau khi Bạch Nhan trở về, chuyện gì cũng thay đổi.

    Đầu tiên là nữ nhi chẳng hiểu ra sao mà nổi điên, hoàng hậu cũng bị biếm vào lãnh cung, lại ngay cả Bạch Chỉ cũng bị Đế Thương đưa vào hình ti..

    Vì thế, Vu lão phu nhân cho rằng Bạch Nhan trở về là mang vận rủi đến, nàng ta dự định đi ngoài thành trong miếu thắp hương bái Phật, đuổi đi vận đen.

    Ai ngờ, vừa đốt xong hương bái xong Phật, trên đường hồi phủ lại bắt gặp được một cái bánh bao nhỏ bên Bạch Tiêu.

    Nàng vội vàng lệnh cho xe phu ngừng ngựa, đang muốn tìm hiểu hư thực lại bỗng dưng thấy bánh bao nhỏ cầm món đồ chơi làm bằng đường đưa cho Bạch Tiêu, một tiếng cữu cữu để gương mặt băng sương lộ ra nụ cười hệt như gió xuân.

    Tay Bạch Tiêu nhẹ xoa đầu Bạch Tiểu Thần, ánh mắt tràn đầy ôn nhu, hắn vừa định mở miệng, đương lúc ngẩng đầu chợt nhìn thấy khuôn mặt của Vu lão phu nhân.

    Trong chớp mắt, nụ cười trên mặt Bạch Tiêu biến mất, ánh mắt lạnh như dao, hàn khí nồng đậm.

    " Cữu cữu? "Bạch Tiểu Thần chớp chớp đôi mắt to tĩnh lặng, mắt nhìn theo hướng Bạch Tiêu ngẩng đầu.

    Khi hắn nhìn thấy vẻ mặt đầy toan tính của Vu lão phu nhân, đôi mắt to hơi lấp lóe, không biết suy nghĩ cái gì.

    Nha hoàn nâng đỡ Vu lão phu nhân đi tới, con ngươi âm hiểm của bà ta dừng trên người bánh bao nhỏ bên Bạch Tiêu, khuôn mặt nhăn nheo lộ ra vẻ khinh miệt.

    " Đứa con hoang này là nhi tử Bạch Nhan?"

    Vào lúc Bạch Nhan trở về thì không mang theo tiểu tử này, bọn họ đều nghĩ nàng sảy thai ngoài ý muốn, không nghĩ tới tiểu tử này thế mà còn sống.

    Nếu để cho Bạch Chấn Tường biết sỉ nhục này còn sống, khẳng định sẽ nổi giận lôi đình!
     
  10. Chuông Gió Chuông gió cute nhất hệ thiên hà!

    Bài viết:
    279
    Chương 109: Bán Tiểu Thần Nhi?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sắc mặt Bạch Tiêu phát lạnh: "Tiểu Thần Nhi là nhi tử của tỷ tỷ ta, không phải con hoang gì! Hi vọng ngươi có thể tôn trọng giúp ta một chút!"

    "Một tiểu tử ngay cả cha còn không biết là ai, không phải con hoang thì là gì?" Vu lão phu nhân nhạo báng một tiếng, mặt đầy vẻ khinh thường.

    Lửa giận nơi đáy mắt Bạch Tiêu càng sâu, thời điểm hắn muốn nổi giận, một giọng nói mềm mại từ bên cạnh vang lên.

    "Cữu cữu, con hoang là cái gì? Trồng ra thì có thể ăn sao?" Bạch Tiểu Thần chớp nhẹ hai mắt, thiên chân vô tà hỏi.

    Vu lão phu nhân nhìn thấy bộ dáng đần độn của tiểu tử này, trong lòng càng thêm khinh thường: "Con hoang chính là ngươi."

    "Thì ra Thần Nhi là do mẫu thân trồng ra từ dưới đất," Bạch Tiểu Thần cười đáng yêu nói: "Nhưng mà Thần Nhi thông minh soái khí như vậy, nhất định là dùng hạt giống phầm chất tốt nhất để trồng lên, không giống như lão bà này, khẳng định là hạt giống hỏng, mới trồng ra dạng con hoang như bà."

    Lúc trước trong lòng Bạch Tiêu còn lo lắng Bạch Tiểu Thần sẽ bị những lời kia ảnh hưởng, nhưng khi nghe xong lời nói thiên chân vô tà này, hắn hiện tại nhịn không được bật cười khì khì một tiếng.

    "Đúng, Thần Nhi thông minh đáng yêu như thế, nhất định là hạt giống phẩm chất tốt." Bạch Tiêu xoa xoa đầu Bạch Tiểu Thần, trên mặt nở nụ cười.

    Ngay cả Tiểu Mễ ghé vào vai Bạch Tiểu Thần nghỉ ngơi cũng phải ngẩng đầu nhìn Vu lão phu nhân đang run rẩy một chút, mắt tràn đầy khinh bỉ.

    Tiểu chủ tử nhà nó sống năm năm trên đời chưa từng thua thiệt, muốn cùng hắn cãi nhau? Lão thái bà này còn non lắm.

    Vu lão phu nhân run run duỗi ngón tay, chỉ vào Bạch Tiểu Thần: "Ngươi một lần một câu con hoang, rốt cuộc có giáo dưỡng hay không, mẫu thân dạy ngươi kiểu gì thế?"

    Trong đôi mắt to của Bạch Tiểu Thần hiện lên tia kinh ngạc, ủy khuất nói: "Cữu cữu, Thần Nhi nói sai cái gì sao? Con hoang không phải hạt giống trồng trên đất hoang à? Rõ ràng vừa rồi bà ta nói như vậy." Biểu cảm của hắn vô cùng đáng thương, để quần chúng xung quanh có hơi không đành lòng, dùng ánh mắt oán trách nhìn Vu lão phu nhân.

    Tiểu gia hỏa này mới chỉ là đứa trẻ năm tuổi mà thôi, biết cái gì là con hoang đâu? Những lời này đưa ra từ miệng Vu lão phu nhân, hiện tại lấy đá nện chân mình, cố tình đi trách một đứa trẻ vô tội.

    "Ta là bà cố ngoại của ngươi, là ai cho phép ngươi ở trước mặt ta vô lễ như thế!" Ánh mắt Vu lão phu nhân trầm xuống, quát lớn.

    Bạch Tiểu Thần rất nghi ngờ nhìn sang Bạch Tiêu: "Cữu cữu, bà ta nói bà ta là bà cố ngoại của ta, vậy người ở Lam gia là gì? Bà ngoại (ngoại tổ mẫu) của mẫu thân không phải chỉ có một người thôi sao?"

    Bạch Tiêu nhìn sắc mặt tái xanh của Vu lão phu nhân, thản nhiên nói: "Bà ta không có quan hệ gì với ngươi."

    "À" Bạch Tiểu Thần bừng tỉnh đại ngộ: "Thần Nhi đã hiểu, là vì gặp Thần Nhi nhu thuận đáng yêu nên đến nhận thân thích bừa bãi!"

    Vu lão phu nhân tức đến nỗi bước chân không vững, một tay bà ta gắt gao đè lên nha hoàn sau lưng mới miễn cưỡng chống được thân thể.

    Quả nhiên, tiện nha đầu Bạch Nhan sinh nhi tử, quả thực có đức hạnh y như nàng! Không có chút giáo dưỡng!

    So sánh với nhau, đứa con của Nhược Nhi vẫn hiểu chuyện hơn.

    "Bất luận thế nào, con rể của ta chính là gia gia ngươi, hôm nay ngươi phải về Bạch gia với ta!" Vu lão phu nhân sầm mặt xuống, lạnh lùng nói.

    Mặc dù tiểu tử này không hiểu chuyện, tốt xấu gì cũng có bộ dáng phấn điêu ngọc trác, có thể nói, trong Lưu Hỏa quốc không có đứa trẻ nào có bộ dáng thuận mắt như hắn.

    Nếu như đem hắn bán cho Phượng Lâu, bằng bộ dáng này của hắn, lại thêm mấy năm, nhất định có thể trở thành tiểu quan đầu bảng của Phượng Lâu. Không phải gần đây Bạch Chấn Tường muốn đi nịnh bợ Phượng Lâu sao? Có lẽ đây là cơ hội tốt.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...