[Edit] Y Hậu Khuynh Thiên - Tiêu Thất Gia

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Miuly, 10 Tháng mười hai 2018.

  1. Chuông Gió Chuông gió cute nhất hệ thiên hà!

    Bài viết:
    279
    Chương 90: Tiểu thiếp? (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Hừ!"

    Bạch Chỉ nhìn nữ tử đi phía trước, hừ lạnh một tiếng, phẫn hận nhìn chằm chằm vào nàng.

    "Gia gia."

    Lam Tiểu Vận chạy nhanh tới trước mặt Lam lão gia tử, ánh mắt nàng vừa động liền nhìn thấy Bạch Chỉ đứng bên cạnh tiểu thái giám, lập tức nộ khí bốc lên: "Bạch Chỉ, ngươi cái tiểu tiện nhân, ai cho phép ngươi tới Lam gia? Cút ra ngoài cho ta!"

    Bạch Chỉ tiến lên hai bước, ưỡn ngực, vênh váo đắc ý nói: "Vì cái gì mà ta không thể tới Lam gia? Về sau toàn bộ Lưu Hỏa quốc đều là của tỷ tỷ cùng tỷ phu ta, đồng dạng địa bàn Lam gia cũng là của ta! Ngược lại là ngươi, nếu ngươi còn chọc ta, ta liền cho người đem ngươi ném ra khỏi Lưu Hỏa quốc!"

    Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lam Tiểu Vận đỏ bừng, phẫn hận trừng mắt nhìn Bạch Chỉ, thiên ngôn vạn ngữ, cuối cùng hợp thành ba chữ: "Không muốn mặt!"

    Mắt Bạch Nhan nhìn Lam Tiểu Vận, khóe môi nhàn nhạt câu lên một đường cong.

    Đừng nhìn tính cách Lam Tiểu Vận giống tiểu ma nữ thánh thiện kia, trên thực tế, đẳng cấp hai người chênh lệch quá lớn.

    Nếu như lần này mà là tiểu ma nữ, Bạch Chỉ sẽ bị nàng mắng nổi điên lên.

    Nga.. Nàng hiện tại hơi nhớ nhung tiểu ma nữ kia.

    Bạch Chỉ khinh thường đấu với Lam Tiểu Vận, con ngươi tức giận nhìn tiểu thái giám: "Còn không mau tuyên chỉ?"

    Nghe vậy, tiểu thái giám hắng giọng một cái: "Truyền ý chỉ của Hoàng hậu, Bạch gia chi nữ Bạch nhan, mỹ mạo khuynh thành, lại thật tâm đối đãi với Thương Vương, do đó ban cho Thương Vương làm thiếp, tùy ý nhập phủ."

    Truyền xong ý chỉ, hắn cười hai tiếng: "Chúc mừng lão gia tử, chúc mừng Bạch Nhan cô nương, a, đúng, Hoàng hậu nương nương còn để bản công công truyền mấy lời cho Bạch Nhan cô nương, ngày sau vào Thương Vương phủ, Bạch gia Tam tiểu thư chính là chủ tử của ngươi, ngươi nhất thiết phải chú ý thái độ của mình, không thể vượt qua Tam tiểu thư, mặt khác, sắc đẹp mê người, vì sức khỏe của Thương Vương, ngươi chỉ có thể khuyên Thương Vương nghỉ trong phòng Tam tiểu thư, không thể lưu Thương Vương qua đêm."

    Đáng thương tiểu thái giám tận tụy truyền lại lời Hoàng hậu, nghiễm nhiên không biết, chủ tử của hắn đã bị biếm vào lãnh cung!

    "Câm miệng!"

    Bỗng nhiên, một âm thanh giận sôi thình lình rơi xuống, dọa đến tiểu thái giám ngạc nhiên ngẩng đầu.

    Lam lão gia tử run run nắm đấm, sắc mặt tái xanh: "Lam gia ngoại tôn nữ, sẽ không sa đọa đến tình trạng làm thiếp người khác, ngươi lập tức trở về đi để Hoàng hậu thu hồi ý chỉ, nếu không, dù lão phu cùng Hoàng tộc trở mặt, cũng tuyệt đối không để Bạch Nhan làm thiếp!"

    Tiểu thái giám ngây ngẩn cả người, Bạch Nhan đã mất đi trong sạch, để nàng làm thiếp Thương Vương đã xem như trèo cao, Lam lão gia tử còn cự tuyệt?

    "Lão gia tử, chuyện này ngươi.." Tiểu thái giám tựa hồ còn muốn nói cái gì.

    Nhưng hắn chưa nói ra khỏi miệng, thanh âm giận dữ của Lam lão gia tử lại vang lên lần nữa.

    "Cút, mau cút! Còn không cút thì trách lão phu vô lễ!"

    Lam lão gia tử tung một quyền đập vào thân cây, thân cây rung rung hai cái rồi đổ xuống, dọa đến tiểu thái giám sắc mặt trắng bệch, cũng không quay đầu mà cầm ý chỉ vội vàng rời đi.

    Dù sao lời đã truyền, hà tất phải ở lại đây chịu uy hiếp..

    "Khụ khụ!" Lam lão gia tử gắt gao che ngực, ho kịch liệt hai tiếng.

    "Cha!"

    "Gia gia!"

    Lam Vũ cùng huynh muội Lam Tiểu Vận lập tức tiến lên, vội vàng vỗ ngực Lam lão gia tử, làm dịu đi lửa giận trong lòng lão.

    "Ngoại tổ phụ," Bạch Nhan nhẹ nhàng đi tới trước mặt Lam lão gia tử, khẽ vỗ lưng hắn, "Người lớn tuổi, chịu không được khí, đừng vì lũ người kia mà tức giận."

    Lam lão gia tử thật vất vả mới hòa hoãn lại, hắn hít một hơi thật dài, ngữ khí nghiêm khắc nói: "Nhan Nhi, ngày đó ta nhìn ra quan hệ của ngươi cùng Thương Vương không đơn giản, nhưng mà.. trong cơ thể của ngươi còn chảy huyết mạch Lam gia! Nhất định phải tuân theo gia quy Lam gia! Thà làm vợ người nghèo, cũng không làm thiếp kẻ giàu có! Nếu như ngươi muốn gả cho Thương Vương làm thiếp, từ nay về sau, ta sẽ không nhận ngươi là ngoại tôn nữ!"
     
  2. Chuông Gió Chuông gió cute nhất hệ thiên hà!

    Bài viết:
    279
    Chương 91: Nam nhân có bệnh thích sạch sẽ thường không dễ chọc

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thà làm vợ người nghèo, cũng không làm thiếp kẻ giàu có!

    Ngoại tôn nữ của hắn, xem như gả cho một người bình thường làm vợ, cũng nhất quyết không gả cho Hoàng tộc làm thiếp!

    Mà chỉ cần Bạch Nhan không muốn, dù cho liều cả cái mạng già này, hắn cũng không để người làm tổn thương đến cốt nhục Lam gia!

    "Lão gia tử," sắc mặt Lam lão phu nhân đại biến, trừng mắt trách cứ, "Ngươi hung ác với Nhan Nhi như thế, dọa sợ ngoại tôn nữ của ta thì làm sao bây giờ?"

    "Ngoại tổ mẫu," nhìn thấy Lam lão phu nhân trách lão gia tử, Bạch Nhan cười khẽ một tiếng, mặt khẽ nâng, một thái độ ngông nghênh, "Kỳ thật ngoại tổ phụ nói không sai, Bạch Nhan ta, chẳng những không làm thiếp người, càng là không cùng người chia sẻ phu quân! Nếu như thật sự không tìm được người một đời một thế một đôi, vậy ta tình nguyện chung thân không gả, lưu lại Lam gia hiếu thuận ngoại tổ phụ mẫu cả đời."

    Lời này chạm đến tâm Lam lão gia tử, hắn nhịn không được ha ha cười phá lên: "Đây mới là ngoại tôn nữ Lam gia! Nếu như ngày trước mẫu thân ngươi hiểu được, cũng sẽ không phát sinh những chuyện này.."

    Bạch Nhan sờ sờ mũi: "Nương quá ngốc, gả cho một kẻ cặn bã còn chưa tính, lại đem toàn bộ đan dược ngoại tổ phụ đưa cho đem cho tên cặn bã."

    Sắc mặt Lam lão gia tử lập tức thay đổi, giận dữ trừng mắt nhìn Bạch Nhan: "Nàng như thế nào thì cũng là mẫu thân của ngươi! Dù nàng phạm nhiều sai lầm cũng không thay đổi được sự thật này! Ngươi lại dám nói mẫu thân ngươi ngu xuẩn?"

    Đừng nghĩ Lam lão gia tử mấy năm qua không nhắc tới việc tha thứ cho Lam Nguyệt, nhưng cha con họ có lúc nào mang thù? Hắn chỉ là thương tâm thôi, cho tới bây giờ vẫn không giận Lam Nguyệt.

    Huống chi, cho dù có giận, nhiều năm như vậy cũng nguôi ngoai..

    Bạch Nhan nhìn thái độ tức giận của Lam lão gia tử, khóe môi không phát giác được đã câu lên một đường cong.

    Lão nhân này quả nhiên mạnh miệng mềm lòng, nàng tùy tiện nói một câu, liền có thể thăm dò thực hư..

    "Bạch Nhan," Bạch Chỉ thấy đám người này không để ý sự tồn tại của nàng, phẫn nộ dẫm chân, "Ý chỉ Hoàng hậu, ngươi dám chống lại hay sao? Nàng để ngươi làm thiếp là đã cân nhắc cho ngươi, ngươi còn dám nói ra lời một đời một thế một đôi? Quả nhiên là không biết xấu hổ!"

    Bạch Nhan liếc mắt nhìn Bạch Chỉ, hơi kinh ngạc: "Ngoại tổ phụ không phải nói ngươi cút sao? Ngươi làm sao còn ở chỗ này?"

    "Ngươi.." Bạch Chỉ cắn chặt môi, "Ta không đi, các ngươi có thể làm gì ta?"

    "Hừ!"

    Lam lão gia tử hừ một tiếng, uy áp tỏa ra đánh về phía Bạch Chỉ.

    Sắc mặt Bạch Chỉ trắng nhợt, bờ môi đã bị nàng ta cắn cho bật máu: "Ngươi lớn tuổi như vậy, còn khi dễ một tiểu nha đầu như ta, Lam gia các ngươi thật đúng là không cần mặt mũi!"

    Oanh!

    Uy áp của Lam lão gia tử biến thành một cự kiếm, bỗng nhiên hạ xuống, bụi đất bay mù mịt, trong khoảnh khắc đem thân thể Bạch Chỉ bay ra ngoài cửa.

    Ầm một tiếng, Bạch Chỉ chật vật từ trên bậc thang ngã xuống, vừa vặn ngã trước đôi chân kia.

    Đương lúc Bạch Chỉ từ dưới đất bò dậy, đập vào mi mắt là một gương mặt tuyệt mỹ yêu nghiệt.

    Nam nhân trước sau thật hoàn mỹ, giống như thiên thần, bá khí cuồng ngạo.

    Bạch Chỉ ngơ ngác nhìn dung nhan trước mặt, đã si ngốc tới nỗi không nói nên lời.

    Chỉ cần nghĩ tới sau này sẽ trở thành Vương phi của nam nhân này, trong lòng nàng tràn đầy vui sướng..

    "Vương gia.."

    Thị vệ đứng sau lưng Đế Thương, nhìn thấy Bạch Chỉ trùng hợp va vào mũi giày Đế Thương, giọng nói hắn run rẩy, thận trọng: "Cái này.. chúng ta không phải muốn đi tìm Bạch cô nương sao?"

    Lông mày Đế Thương nhíu lại, ánh mắt cũng từ từ chuyển qua chỗ mũi giày.
     
  3. Chuông Gió Chuông gió cute nhất hệ thiên hà!

    Bài viết:
    279
    Chương 92: Bạch Chỉ trở thành trò cười

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Không khí xung quanh càng lúc càng lạnh, rõ ràng hiện đang là giữa trưa, nhưng lại làm cho mấy tên thị vệ lạnh run.

    "Vương gia!"

    Bạch Chỉ từ dưới đất bò dậy, nàng phủi phủi váy, thẹn thùng nắm chặt góc áo: "Vừa rồi ta không nhìn thấy Vương gia, mới thất lễ trước mặt Vương gia, kính xin Vương gia thứ tội."

    Thanh âm của nữ nhân xinh xắn động lòng người, rốt cục thành công dời ánh mắt Đế Thương lên người nàng.

    "Ngươi là người phương nào?"

    Thanh âm bá khí của nam nhân lạnh lẽo, cũng làm cho Bạch Chỉ ngây ngốc tại chỗ.

    "Vương.. Vương gia, chúng ta trước đoa tại yến hội Lam gia có gặp qua, ta là vị hôn thê của ngài."

    Hắn làm sao có thể không biết nàng?

    Nam nhân lúc đầu còn thờ ơ, nghe nói như vậy, trong đôi mắt đẹp hiện lên tia kinh ngạc.

    "Tiểu Nhan, ngươi dịch dung rồi?" Đế Thương giương môi, "Đáng tiếc, bộ dáng trước của ngươi còn đẹp đẽ, còn bộ dáng này.. sợ là sẽ dọa bổn vương liệt dương."

    Khụ khụ

    Mấy tên thị vệ thiếu chút nữa bị Vương gia nhà mình chọc cười, nếu như không biết tính cách của Vương gia, chỉ sợ.. bọn hắn đều bị diễn xuất này che đậy.

    Sách, tốt xấu gì Bạch Chỉ dáng dấp mỹ mạo như hoa, kết quả, Vương gia lại nói tướng mạo nàng dọa hắn tới liệt dương?

    "Vương gia," Bạch Chỉ khẽ cắn môi, hai con ngươi hiện ra mấy giọt lệ, "Ngươi nhận lầm, ta không phải Bạch Nhan, ta là Bạch gia Bạch Chỉ."

    Lại là tiện nhân Bạch Nhan!

    Thật không biết Vương gia coi trọng chỗ nào của nàng! Thế mà lại nhận lầm!

    Nhưng mà không liên quan, có Hoàng hậu làm chỗ dựa, Thương Vương cũng không dám không cưới nàng.

    Sắc mặt Đế Thương bỗng nhiêm trầm xuống, đôi mắt phượng nhìn gương mặt Bạch Chỉ có tia ủy khuất, một tia sáng yêu dị hiện ra nơi đáy mắt.

    "Đây không phải Tiểu Nhan?" Bên môi hắn câu lên một đường cong, "Vậy ngươi thật sự to gan, dám giả mạo vị hôn thê của bổn vương! Tại Lưu Hỏa quốc, giả mạo hoàng thân quốc thích là có tội gì?"

    "Khởi bẩm Vương gia," thị vệ ở một bên cung kính trả lời, "Nặng thì chém đầu cả nhà, nhẹ thì nhốt vào hình ti."

    Giả mạo hoàng thân quốc thích?

    Bạch Chỉ trừng lớn hai mắt, bờ môi khẽ run rẩy: "Không, ta không giả mạo, là Hoàng hậu hạ ý chỉ cho ta gả cho Vương gia làm phi, ngươi không thể chống lại ý chỉ của Hoàng hậu!"

    "Hoàng hậu?" Đế Thương lạnh lùng cười một tiếng, "Hoàng hậu đã bị biếm vào lãnh cung, ý chỉ của nàng còn có hiệu quả?"

    Oanh!

    Đầu Bạch Chỉ như muốn nổ tung, khuôn mặt trắng bệnh, không có tia huyết sắc.

    Thân thể hắn lảo đảo, như muốn đổ ập xuống, nhưng cuối cùng lại vịn vào thân cây mà miễn cưỡng đứng lên.

    "Không.. Ta không tin, Hoàng hậu đang yên lành sao có thể bị đày vào lãnh cung? Nhất định là ngươi đang gạt ta!"

    Nói xong câu cuối cùng, nàng có chút như tâm tê phế liệt, nước mắt từng giọt rơi xuống.

    Nàng không tin, Hoàng hậu là chỗ dựa của nàng, cứ như vậy mà đổ? Vậy hôn sự của nàng làm sao bây giờ?

    "Lập tức đưa nàng vào hình ti," Đế Thương nâng cằm, lạnh lùng vô tình, "Cũng nói với thiên hạ, Bạch Chỉ giả mạo thành Vương phi của bổn vương làm xằng làm bậy! Còn đối với bổn vương có ý đồ bất chính! Nhưng mà.. xem ở Bạch Nhan, bổn vương tạm thời không động tới Bạch gia, nếu còn lần sau, một người ở Bạch gia cũng đừng lưu lại!"

    Thân thể Bạch Chỉ cuối cùng cũng không chống đỡ được, lảo đảo ngồi trên mặt đất, nàng cắn chặt môi, đôi con ngươi bắn ra đầy lửa giận.
     
  4. Chuông Gió Chuông gió cute nhất hệ thiên hà!

    Bài viết:
    279
    Chương 93: Ngươi hung ác hơn ta!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Vâng, Vương gia."

    Mấy tên thị vệ đều cho Bạch Chỉ một cái nhìn đồng cảm, tuy nói Bạch Chỉ bị ném vào hình ti chịu phạt, nhưng là..

    Nàng ta vào hình ti thì về sau còn có thể sống dễ chịu?

    Không đem nàng lột một lớp da, nàng ta không có khả năng rời khỏi hình ti.

    Giờ phút này, trước cửa Lam gia đã tụ tập một đám người.

    Nhất là, cách đây không lâu, Bạch Chỉ còn tuyên bố Thương Vương muốn cưới nàng làm phi, hiện tại lại bị Thương Vương vả mặt tại chỗ, lúc này đã trở thành trò cười cho thiên hạ!

    Bạch Chỉ ngơ ngác nhìn bóng lưng Đế Thương tiến vào Lam gia, nước mắt chảy như suối, rơi trên mặt đất, hai tên thị vệ tiến lên đem Bạch Chỉ khóc không thành tiếng đi về hướng hình ti..

    * * *

    Đại viện Lam gia.

    Bạch Nhan nhìn nam tử đang bước chân, khóe môi giương lên: "Ta đã sớm đoán ra, ngươi không có khả năng nghe lệnh của Hoàng hậu."

    Nam nhân này không phải người bình thường có thể khống chế, hắn cường đại mà cuồng vọng, xem thường sinh mệnh.

    "Tiểu Nhan nên cảm tạ bổn vương như thế nào?" Thanh âm Đế Thương trầm thấp, lại phát ra một cỗ ma lực, phảng phất có thể thu hút sự chú ý của người khác.

    Bạch Nhan nhíu mày: "Ngươi phế hậu là vì chính ngươi, đâu có phải làm vì ta?"

    Mắt phượng Đế Thương hơi liễm, nhỏ giọng cười khẽ: "Hoàng hậu để cho ngươi làm thiếp của bổn vương."

    Để ngươi làm thiếp, chẳng lẽ không nên phế nàng ta đi?

    "Ta biết," Bạch Nhan nhún vai, "Thái giám truyền chỉ còn ở nơi này, chẳng lẽ ta còn không biết?"

    Quả nhiên..

    Đế Thương nghe câu này, ánh mắt bá khí liếc sang tiểu thái giám đang rúc ở một bên mà run rẩy.

    "Là cái loại này đến truyền chỉ cho ngươi?"

    Mặt tiểu thái giám đầy vẻ hoảng sợ, hết thảy chuyện xảy ra vừa rồi đều truyền vào tai hắn, đương nhiên hắn cũng nghe được Đế Thương thông báo tin tức Hoàng hậu bị phế..

    "Kéo ra ngoài," nhìn Bạch Nhan gật đầu, Đế Thương mở giọng lạnh lẽo, "Ném cho Nam Cung Nguyên, để hắn nhìn mà xử lý."

    "Vâng, Vương gia."

    Một thị vệ cúi đầu chắp tay, đi tới bên cạnh tiểu thái giám, dưới ánh mắt kinh hoàng của tiểu thái giám, cưỡng ép hắn đi ra ngoài cửa.

    "Bổn vương đã giúp ngươi dọn dẹp sạch sẽ," Đế Thương nhìn sang Bạch Nhan, "Đối với loại người này, không cần nói nhảm, trực tiếp ném ra bên ngoài! Nếu như hắn lại tiếp tục tìm phiền toái, vậy thì giết!"

    Ý Đế Thương là có bổn vương làm chỗ dựa, ngươi không cần e ngại bất kỳ người nào.

    "Kỳ thật, ngươi không cảm thấy nhìn lũ tôm tép nhãi nhép này nhảy nhót cũng có thể xem là một thú vui sao?" Khóe môi Bạch Nhan giương lên, hai mắt mỉm cười, "Nếu không nhân sinh này cũng quá mức buồn tẻ vô vị rồi."

    Nàng thích nhìn cừu nhân đứng trên cao, sau đó hung hăng quăng bọn hắn xuống trong tuyệt vọng!

    Thế nhưng là..

    Đế Thương quét mắt nhìn Bạch Nhan một chút: "Bổn vương thực không biết để bọn hắn nhảy nhót trước mặt ngươi có chỗ nào thú vị? So với hứng thú biến thái này của ngươi, bổn vương thích nướng bọn chúng trên giá sắt mà nhảy nhót."

    Sắc mặt Bạch Nhan lập tức đen lại

    Biến thái?

    Đến cùng là ai biến thái?

    "Ngươi hung ác hơn ta!"

    Lông mày Đế Thương rung nhẹ, đưa tay đem Bạch Nhan kéo vào trong ngực: "Bổn vương có chuyện muốn cùng Tiểu Nhan hảo hảo tâm sự, các ngươi định ở lại đây quan sát sao?"

    Lam lão gia chủ nhìn Đế Thương, trên khuôn mặt già nua có ý cười.

    "Vương gia xin cứ tự nhiên, chúng ta sẽ không quấy rầy," Lam lão gia tử trừng mắt nhìn Lam Tiểu Vận đang say sưa nhìn, nói, "Nhìn cái gì vậy, còn không mau đi cho ta! Đừng quấy rầy chuyện tốt của tỷ tỷ ngươi!"

    Thương Vương so với mấy vị hoàng tử rõ ràng là hơn nhiều, trong vương phủ ngay cả một tiểu thiếp cũng không có, cũng chỉ có nam nhân như vậy, mới xứng với ngoại tôn nữ của hắn!
     
  5. Chuông Gió Chuông gió cute nhất hệ thiên hà!

    Bài viết:
    279
    Chương 94: Tiểu Thần Nhi bại lộ?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lam Tiểu Vận rất ủy khuất đi sau lưng Lam lão gia tử.

    Nàng đi hai ba bước thì quay đầu lại, lúc nhìn thấy Bạch Nhan, vội vàng hướng một ánh mắt cổ vũ, ý kia là để Bạch Nhan mau tóm được Đế Thương.

    "Ngươi.." Bạch Nhan vừa quay đầu lại, một đôi môi đỏ lạnh băng chụp lên, đưa lời nàng muốn nói đè lại.

    Tay nam nhân ôm thật chặt eo nàng, hai thân ảnh quấn lấy nhau, lúc này hoa vừa rơi xuống, tạo nên một bức tranh tuyệt đẹp.

    Lúc lâu sau Đế Thương mới buông lỏng nữ tử trong ngực, môi khẽ giương, nụ cười bá khí mà yêu nghiệt: "Ngươi còn thiếu bổn vương bảy cái hôn."

    "Đế Thương!" Bạch Nhan hơi tức giận, "Rốt cuộc là ngươi tới làm gì?"

    "Tác hôn."

    Nam nhân trả lời không chút xấu hổ, hắn tận lực đè thấp thanh âm còn mang theo mê hoặc: "Nếu để cho bổn vương tra ra ngươi giấu nhi tử của bổn vương.. Vậy ngươi cần trả vốn mười nhi tử!"

    Mười nhi tử?

    Gia hỏa này xem nàng là heo mẹ hay sao?

    Bạch Nhan cười lạnh một tiếng: "Lấy thân phận của ngươi chắc chắn có nhiều người muốn sinh nhi tử cho ngươi, ngươi cần gì phải dây dưa đến ta?"

    "Cho đến nay.. chỉ có ngươi mới không làm bổn vương sinh ác cảm."

    Cũng là nữ nhân này.. mới làm cho hắn có phản ứng sinh lý!

    Trong mắt Bạch Nhan hiện lên tia lạnh lẽo, nam nhân này tiếp cận nàng, chỉ vì.. nàng không khiến hắn sinh ác cảm?

    "Trên đời này nữ tử rất đông, ngươi chỉ tiếp xúc một bộ phận nhỏ, liền nói rằng chỉ có ta không khiến ngươi sinh ác cảm, vậy nếu sau này lại có nữ nhân như vậy thì sao?" Bạch Nhan châm chọc cười một tiếng, "Vậy ngươi muốn ta hầu chung một chồng? Đáng tiếc, Bạch Nhan ta thà làm ngọc vỡ chứ không làm ngói lành, tuyệt đối sẽ không cùng người hưởng chung nam nhân!"

    Nói xong, nàng cũng không nhìn nam nhân phía sau một chút, xoay người đi về hậu viện Lam gia. Đế Thương chăm chú nhìn hướng Bạch Nhan rời đi, hơi nhíu mày: "Bổn vương nói sai cái gì sao?"

    Nữ nhân này.. tính tình không nhỏ.

    Hắn lúc nào thì nói để nàng hầu chung một chồng?

    Thị vệ đứng một bên cúi đầu không nói lời nào.

    Hắn thực rất muốn nói cho Vương gia nhà mình, theo đuổi nữ nhân không phải như vậy, ngươi bởi vì không sinh ác cảm với nàng, cho nên muốn cưới nàng làm phi? Cái này nói cho bất kỳ nữ nhân nào cũng không đồng ý a.

    "Vương gia.."

    Đột nhiên, trong không gian bỗng xuất hiện một nam tử mặc áo đen, cung kính nói: "Thuộc hạ vừa điều tra được, Bạch gia đại tiểu thư cùng Lâu chủ Phượng Lâu Hoa La có quan hệ thân thiết, nghe nói mấy năm trước, Bạch gia đại tiểu thư đã cứu mạng Hoa La, từ đó về sau Hoa La thề trung thành với nàng."

    Chuyện này là do hắn lao lực khổ tâm mới tra ra được, dù sao biết chuyện này cũng chỉ có người bên cạnh Hoa La.

    "Với lại.." hắc y nam tử nói tiếp, "Khoảng thời gian trước Hoa La ở Lưu Hỏa quốc mua một tòa viện."

    Ánh mắt Đế Thương chợt lóe, cười lạnh nói: "Bạch Nhan, lần này để xem ngươi còn có gì để nói.."

    * * *

    Trên đường phố phồn hoa, Bạch Chấn Tường đứng bên ngoài một tòa cổ trạch, ánh mắt bức thiết nhìn xung quanh.

    Không lâu sau, một thị vệ bước ra, lạnh lùng nói: "Mời Bạch gia chủ trở về đi, tiểu chủ tử nhà ta không đồng ý gặp ngươi."

    Sắc mặt Bạch Chấn Tường có chút thất vọng.

    "Chuyện này.. ta có thể hỏi một chút, tiểu chủ tử nhà ngươi có phải nhi tử của Hoa La cô nương không?"

    Mấy ngày trước hắn biết người Phượng Lâu mua tòa viện này, mà người mua lại là hộ pháp bên người Lâu chủ Phượng Lâu Hoa La! Không cần nghĩ cũng biết ở trong nhà này là người có thân phận gì rồi.
     
  6. Chuông Gió Chuông gió cute nhất hệ thiên hà!

    Bài viết:
    279
    Chương 95: Tiểu Thần Nhi đáng thương

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đáng tiếc, hắn đã tới mấy ngày, ngay cả mặt đối phương cũng chưa nhìn thấy, nếu không phải hắn có tính kiên nhẫn tốt, sợ là đã sớm từ bỏ..

    "Thật có lỗi, ta vẫn là không thể trả lời, mời ngươi trở về đi."

    Thị vệ lạnh nhạt nói.

    Hết lần này tới lần khác Bạch Chấn Tường yếu thế sợ mạnh, trước mặt Phượng Lâu, dù đối phương chỉ là một thị vệ, hắn cũng không dám làm càn, chỉ có thể đè nén trong lòng quay người rời đi.

    Trong nội viện.

    Một tiếng rống phẫn nộ truyền tới, kinh động đến Tiểu Mễ khiến hắn suýt chút nữa buông tay làm miếng thịt khô rơi xuống đất.

    "Tiểu Mễ, ngươi lại ăn trộm thịt của ta!"

    Ùng ục!

    Tiểu Mễ vội vàng bắt lấy miếng thịt khô, mở to miệng nhét vào, hung hăng nuốt một ngụm nước bọt, đem miếng thịt khô lớn nuốt xuống.

    Lúc Bạch Tiểu Thần xuất hiện, Tiểu Mễ giơ lên cái móng vuốt, vô tội nói: "Ta cái gì cũng không có làm, ngươi đừng oan uổng ta."

    "Ngươi ăn vụng còn không lau tay, còn dám nói ta cái gì cũng không làm! Ngươi có biết mẫu thân để lại cho ta miếng thịt cuối cùng, hiện tại bị ngươi ăn, vậy ta ăn cái gì?"

    Bạch Tiểu Thần phẫn nộ nhảy lên cây, một tay cầm cái đuôi Tiểu Mễ, lại vững vàng nhảy xuống đất, đưa đầu nó hung hăng đập hai lần.

    "Phôi Tiểu Mễ, phun ra cho ta, mau phun thịt ra cho ta!"

    Tiểu Mễ bị đánh tới hai mắt đầy sao, nhưng bất luận Bạch Tiểu Thần đập thế nào, Tiểu Mễ cũng không chịu đem thịt trong bụng phun ra.

    Buồn cười!

    Đồ nó đã ăn vào, lại còn trả lại? "Oa!" Bạch Tiểu Thần oa một tiếng khóc rống lên, "Tiểu Mễ ngươi quá xấu rồi! Mẫu thân trước khi đi để cho chúng ta thịt giống nhau, ngươi lại trộm của ta, ta muốn nói cho mẫu thân biết, để nàng hầm thịt lão hổ ngươi cho ta ăn!"

    "Khụ khụ!" Tiểu Mễ ho hai tiếng, nghe Bạch Tiểu Thần nói vậy, dọa cho cả người nó run lên, yếu ớt nói, "Tiểu chủ nhân, nếu không, đi tìm đầu bếp làm một chút cho ngươi?"

    "Tay nghề những người kia không tốt bằng mẫu thân," Bạch Tiểu Thần mặt mũi đầy ủy khuất, "Mấy ngày nay mẫu thân không ở đây, Bảo Bảo sắp bị đói đến gầy, ngay cả thịt khô, mỗi lần ta chỉ ăn một chút, bây giờ lại bị ngươi ăn.."

    Hắn ngồi xuống đất, vô lực dựa lưng vào thân cây, khẽ mím môi, bộ dáng kia thập phần đáng thương khiến người đau lòng.

    "Bảo Bảo thật đói, nhớ mẫu thân.."

    Trong lòng Tiểu Mễ có chút áy náy: "Ta đi tìm chủ nhân để nàng làm một chút cho ngươi ăn, thế nào?"

    Mắt Bạch Tiểu Thần sáng lên, chợt lại ảm đạm, khuôn mặt nhỏ còn mang theo nước mắt: "Mẫu thân mau chóng đối phó với đám cặn bã đã bận rộn, Bảo Bảo không thể thêm phiền phức cho mẫu thân, nếu không mẫu thân sẽ mệt chết!"

    Với lại.. vạn nhất bị tên đại hỗn đản kia phát hiện ra thì làm sao bây giờ?

    "Vậy.. chúng ta đi gây sự với Bạch gia, thế nào?" Ánh mắt Tiểu Mễ khẽ động, "Bạch Chấn Tường kia thực sự ghê tởm, biết tòa nhà này bán cho Hoa La, mỗi ngày đều chạy tới tìm quan hệ, quả nhiên là không biết xấu hổ! Dù sao lúc này tâm tình ngươi không tốt, vậy thì đi gây phiền phức cho Bạch gia!"

    Con ngươi trong mắt Bạch Tiểu Thần càng thêm sáng rực.

    Nhưng thời điểm hắn bình tĩnh lại, một con bồ câu đưa tin bay tới, đậu xuống trước mặt Bạch Tiểu Thần.

    "Là mẫu thân trả lời." Mặt Bạch Tiểu Thần lộ ra nụ cười thiên chân vô tà.

    Hắn cẩn thận mở thư trên đùi của bồ câu đưa tin, bày ra bằng phẳng.

    Khi nhìn thấy nội dung trong bức thư, Bạch Tiểu Thần suýt chút nữa khóc vì ủy khuất.

    "Thế nào? Chủ nhân nói cái gì?" Tiểu Mễ hơi lo lắng hỏi.

    Bạch Tiểu Thần giương hai mắt đẫm lệ, vô cùng đáng thương: "Mẫu thân nói, nàng đã báo cho Sở tỷ tỷ tới đón ta về Thánh Đảo, qua mấy ngày nữa Sở tỷ tỷ sẽ tới.."
     
  7. Chuông Gió Chuông gió cute nhất hệ thiên hà!

    Bài viết:
    279
    Chương 96: Bằng hữu của Thần Nhi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tiểu Mễ khẽ giật mình, bọn họ mới rời đi chưa được bao lâu, nhanh như vậy đã phải trở về?

    Trong khi Tiểu Mễ còn trầm tư, Bạch Tiểu Thần đem thư ném cho hắn, đứng lên vỗ vỗ ống quần đi ra khỏi tiểu viện.

    "Tiểu chủ nhân, ngươi đi đâu?" Tiểu Mễ sững sờ hỏi.

    Bạch Tiểu Thần dừng bước, chu cái miệng nhỏ: "Lần trước hàng xóm Vương Tiểu Bàn còn muốn mời ta làm khách, hiện tại ta muốn đi, không thể không sang cáo biệt hắn, còn có muội muội Vương Tiểu Đồng của hắn, hôm qua Vương Tiểu Đồng còn nói nàng muốn làm dâu nhà ta, mặc dù ta không muốn lấy nàng, nhưng nếu ta không từ mà biệt, nàng khẳng định sẽ cho rằng ta sợ hãi."

    Nói xong câu cuối cùng, thần sắc Bạch Tiểu Thần bỗng uể oải.

    Ở Thánh Đảo hắn không có bạn đồng trang lứa, bây giờ thật vất vả kết giao được bằng hữu mới, chỉ có mấy ngày đã phải xa cách..

    "Tiểu chủ nhân, ta nhớ lúc đó Vương Tiểu Bàn đưa ngươi một cái kim vòng tay làm lễ vật, ngươi đi cáo biệt, có muốn đem cho hắn chút lễ vật không?" Tiểu Mễ tốt bụng đề nghị.

    Quả nhiên, Bạch Tiểu Thần nghe vậy, vội vàng vỗ cái đầu nhỏ.

    "Ta thế mà quên mang lễ vật cho Vương Tiểu Bàn, thế nhưng một miếng thịt khô cuối cùng đã bị ngươi ăn, ta chỉ có thể đưa đường đậu cho hắn, cũng không biết Vương Tiểu Bàn có thích hay không.."

    Tiểu Mễ chạy nhanh tới bên Bạch Tiểu Thần, dùng móng vuốt móc ra từ trong người nó hai bình đan dược.

    "Hai bình đan dược này là loại đan dược phụ trợ, có thể tùy tiện ăn, ngươi sau này đừng đưa sai, nếu là loại công hiệu hình (), sẽ chết người!"

    () Mình xem mấy bản convert và bản hán việt vẫn là "công hiệu hình" nhưng mình không rõ nghĩa lắm nên giữ nguyên.

    Đan dược chia làm hai loại, công hiệu hình giống với chữa thương chữa bệnh, hoặc là giúp người đột phá khôi phục chân khí. Nhưng đan dược này không thể tùy ý sử dụng, nếu như dùng quá nhiều, sẽ nổ tan xác mà chết.

    So ra mà nói, loại đan dược phụ trợ chỉ có thể tác dụng một chút lên người trong khi tu luyện, công hiệu cũng không phải rất mạnh.

    Loại đan dược này không có nhiều lo lắng như vậy, cũng là lựa chọn tốt nhất cho Tiểu Thần Nhi tặng lễ vật.

    Bạch Tiểu Thần nháy nháy mắt: "Tiểu Mễ, ngươi cũng đừng đi theo ta, Vương Tiểu Đồng sợ ngươi."

    Nghe thế, Tiểu Mễ ánh mắt ai oán nhìn Bạch Tiểu Thần, dường như đang im lặng lên án hắn trọng sắc khinh bạn.

    Nhưng Bạch Tiểu Thần không nhìn nó một chút, bàn tay nhỏ nắm thật chặt hai bình đan dược, rất nhanh đi ra khỏi tòa viện, chỉ để lại Tiểu Mễ ánh mắt ai oán nhìn chằm chằm phương hướng hắn rời đi..

    Vương gia ở ngay bên cạnh cổ trạch, chỉ cách nhau một bức tường, nên Bạch Tiểu Thần ra khỏi cổ trạch liền đi vào trong Vương gia.

    Thị vệ Vương gia đối với tiểu gia hỏa thường xuyên tìm thiếu gia tiểu thư nhà mình rất là quen thuộc, không ngăn cản mặc kệ để cho hắn đi vào, bất quá Bạch Tiểu Thần vừa vào Vương gia, liền nghe thấy thanh âm của Vương Tiểu Bàn kêu như giết heo.

    "Oa! Cha, ngươi đừng đánh nữa! Ta oan uổng!"

    Một thân ảnh từ trong nhà lăn ra như trái bóng, lộn về phía cửa, phía sau hắn còn có một nam tử trung niên mang theo cây gậy, tình cảnh giống như chó đuổi gà.

    "Tiểu tử thúi, lão tử còn nghi ngờ không biết cái yếm của muội ngươi ở chỗ nào, thì ra là bị tiểu tử ngươi giấu đi, hôm nay lão tử đánh không chết ngươi, lão tử liền theo họ ngươi!"

    Sắc mặt Vương Đức Thu đỏ bừng, hiển nhiên là bị tức không rõ.

    "Cha, ta thật sự oan uổng, ta làm sao có thể làm ra chuyện không bằng cầm thú như vậy được?" Thời điểm Vương Tiểu Bàn muốn bỏ trốn thì thấy Bạch Tiểu Thần đứng ở cửa ra vào, nước mắt nước mũi chạy ra phía sau Bạch Tiểu Thần, "Bạch Tiểu Thần, ngươi mau mau cứu ta, cha ta rất thích ngươi, ngươi nói hắn nhất định sẽ nghe."
     
  8. Chuông Gió Chuông gió cute nhất hệ thiên hà!

    Bài viết:
    279
    Chương 97: Truyền thuyết con nhà người ta

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bạch Tiểu Thần làm bộ mặt nghiêm túc, ngôn từ chính nghĩa: "Vương Tiểu Bàn, bộ dạng này của ngươi là không đúng, ngươi trộm cái yếm của nha hoàn còn chưa tính, ngay cả muội muội ngươi ngươi cũng không chịu buông tha sao?"

    Vương Tiểu Bàn phát khóc, hắn không có dạng bằng hữu như này a!

    "Ngươi nhìn xem Tiểu Thần hiểu chuyện hơn ngươi, ngươi xem lại ngươi đi! Ngươi ngay cả một nửa ta cũng không bằng!" Mặt Vương Đức Thu tràn ngập lửa giận, hắn làm sao mà sinh ra loại nhi tử biến thái như thế?

    Tuổi còn nhỏ đã háo sắc như vậy, toàn bộ những nha hoàn của Vương gia đều bị phi lễ, giờ ngay cả muội muội hắn cũng ra tay, đây không phải biến thái thì là gì?

    Bất quá lần này, Vương Tiểu Bàn thực sự bị oan uổng, hắn cho dù biến thái, cũng không thể nào ra tay với muội muội, nếu như hắn biết là ai đem cái yếm của muội muội ném vào phòng hắn, hắn nhất định phải đánh chết kẻ đó!

    "Vương thúc thúc," Bạch Tiểu Thần rất lễ phép nói một lời tốt, tiện đà nói, "Ta hiện tại tìm Vương Tiểu Bàn và Vương Tiểu Đồng có việc, chờ ta đi ngươi lại đánh hắn được chứ?"

    Vừa thấy Bạch Tiểu Thần, gương mặt phẫn nộ của Vương Đức Thu lập tức đầy ý cười, cười tới mức con mắt híp nhỏ lại.

    "Tốt tốt tốt," hắn liên tục nói ba tiếng "tốt", cười như hoa, lại phát hiện Vương Tiểu Bàn từ sau lưng Bạch Tiểu Thần đi ra, liền trợn mắt nhìn hắn một cái, "Ngươi học tập Tiểu Thần nhiều một chút! Đừng suốt ngày chỉ nhớ tới nha hoàn xinh đẹp! Nếu còn có lần sau, lão tử đánh gãy chân của ngươi."

    Hài tử nhà người ta tốt, không giống tiểu tử nhà mình, thật là muốn đem hắn đang sống làm cho tức chết.

    Ánh mắt Vương Tiểu Bàn rất ai oán: "Bạch Tiểu Thần, ta luôn cảm thấy, ngươi mới là nhi tử của cha ta, còn ta là hắn nhặt được."

    "Ây.." Bạch Tiểu Thần chớp chớp mắt, "Vẫn là thôi đi, cha ngươi nhìn thấy mỹ nữ liền không đi được đường, ta mới không muốn hắn làm cha."

    Vương Tiểu Bàn đột nhiên giống như tìm được tiếng nói chung, mắt nhỏ bị thịt mỡ che lấy bỗng lộ ra ánh sáng.

    "Bạch Tiểu Thần, ngươi cũng cảm thấy như vậy? Kỳ thật, ta cũng không muốn người cha này, chi bằng.. ngươi làm cha ta đi!"

    Bạch Tiểu Thần trực tiếp ngốc, hai mắt mở lớn, một bộ mặt rất vô tội.

    Đây là có chuyện gì? Hắn bỗng nhiên có một đứa con trai?

    "Ca ca."

    Một thanh âm non nớt truyền tới, dọa khiến Vương Tiểu Bàn run một cái, trên mặt xấu hổ.

    Kia là một nữ oa nhi phấn điêu ngọc trác, so dáng người với Vương Tiểu Bàn, nàng rất xinh xắn lanh lợi, trên gương mặt phấn nộn còn mang theo nụ cười.

    "Ca ca, ngươi cẩn thận ta đem chuyện này nói cho cha."

    "Ta vừa rồi chỉ đùa một chút," Vương Tiểu Bàn lúng túng cười, "Ngươi tuyệt đối không được nói cho hắn biết, nếu không, ta nhất định sẽ bị đánh chết."

    Vương Tiểu Đồng không để ý tới Vương Tiểu Bàn, đôi mắt to nhìn Bạch Tiểu Thần.

    "Vương Tiểu Bàn, Vương Tiểu Đồng," Bạch Tiểu Thần nhìn hai bằng hữu mới, có chút lưu luyến nói, "Ta tới là muốn cáo biệt với các ngươi, ta sẽ rời khỏi đây."

    "Ngươi muốn đi?" Vương Tiểu Bàn sững sờ, hắn kéo tay Bạch Tiểu Thần, bĩu môi, "Chúng ta mới quen nhau có mấy ngày, ngươi nhanh như vậy đã đi?"

    Bạch Tiểu Thần khó khăn gật đầu: "Tên đại phôi đản kia muốn tìm ta, mẫu thân để ta quay về, bất quá ngươi yên tâm, đợi ta trưởng thành, có thực lực bảo vệ mẫu thân, ta sẽ trở lại, các ngươi lúc đó tuyệt đối đừng quên ta."

    "Oa!" Vương Tiểu Đồng vừa nghe Bạch Tiểu Thần muốn rời đi, lên tiếng khóc ồ lên, nàng vừa nức nở vừa nói, "Tiểu Thần, ta không nỡ bỏ ngươi.."
     
  9. Chuông Gió Chuông gió cute nhất hệ thiên hà!

    Bài viết:
    279
    Chương 98: Bạch Tiểu Thần thương tâm

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Tiểu Đồng, ngươi đừng khóc, ta có mang theo lễ vật cho các ngươi," Bạch Tiểu Thần thấy Vương Tiểu Đồng khóc lớn, nhịn không được liếc sang Vương Tiểu Bàn, trong lòng hắn vô cùng khó chịu, nhưng vẫn lấy từ trong ngực lễ vật đã chuẩn bị ra, "Đây là đồ ăn vặt của ta và Tiểu Mễ, lần này cố ý lấy ra cho các ngươi, các ngươi nếm thử xem có thích hay không."

    "Đây là cái gì?" Vương Tiểu Đồng thấy Bạch Tiểu Thần lấy ra đan dược, chớp chớp mắt, "Oa! Hình như là đường đậu, ta thích nhất đường đậu."

    Nàng nhận lấy bình đan dược từ tay Bạch Tiểu Thần, mở nắp đổ ra một viên bỏ vào miệng.

    Vị ngọt vừa vào, miệng có mùi hương thơm ngát.

    "Đường đậu này ăn ngon thật, so với của cha mua ngoài chợ còn ngon hơn."

    Vương Tiểu Bàn nhìn thấy đồ ăn, hai mắt liền sáng lên, hắn nhanh tay đoạt hai bình đan dược trong tay Vương Tiểu Đồng, ừng ực nuốt vào hai viên.

    "Đem trả đường đậu cho ta, đó là Tiểu Thần cho ta!"

    Vương Tiểu Đồng giận tới khuôn mặt đỏ bừng, giương nanh múa vuốt nhào tới Vương Tiểu Bàn.

    Vương Tiểu Bàn trợn mắt nhìn nàng: "Ta không trả, ngươi làm được gì? Không phải ngươi muốn giảm béo sao? Tất cả đường đậu đều cho ta là được, dù sao ta cũng đã béo như vậy, không ngại béo thêm."

    Bên kia, hai huynh muội đánh nhau túi bụi vì đường đậu, bên này, Bạch Tiểu Thần càng thương tâm.

    Đã nói không bỏ hắn mà?

    Vì cái gì.. bọn họ vì mấy miếng ăn thì đều quên hắn rồi?

    Ánh mắt Bạch Tiểu Thần như cũ nhìn hai huynh muội đang đùa giỡn đuổi nhau, cuối cùng chọn im lặng rời đi, đối với những người này mà nói, mỹ thực trước mắt, cái khác đều có thể ném sang một bên.

    Cho nên, hắn rời đi nhưng vẫn không có người phát hiện..

    "Tiểu tử thúi!"

    Không lâu sau khi Bạch Tiểu Thần đi khỏi, một tiếng hét từ trong đại sảnh truyền tới. Chỉ thấy Vương Đức Thu từ trong đại sảnh nhanh bước ra, hắn nhìn thấy Vương Tiểu Bàn vừa chạy vừa ăn cái gì đấy, lập tức giận tím mặt, hung hăng vọt tới.

    "Có phải ngươi lại khi dễ muội muội ngươi rồi?"

    Hắn ở trước mặt ngăn Vương Tiểu Bàn, một tay xách hắn lên, hắn vốn định nổi giận, bỗng nhiên thấy bình đan dược trong tay Vương Tiểu Bàn..

    "Cha.." Vương Tiểu Bàn ngạc nhiên ngẩng đầu, liền thấy khuôn mặt Vương Đức Thu ngay sát mình, dọa đến toàn thân hắn lắc một cái, vừa định biện giải cho mình, chợt bàn tay buông lỏng, bình đan dược liền bị Vương Đức Thu đoạt đi.

    Vương Đức Thu đem Vương Tiểu Bàn ném xuống, đem bình đan dược đưa tới chóp mũi khẽ ngửi một chút, nghe thấy mùi hương kia, ánh mắt hắn đột nhiên sáng lên, vội vàng đem miệng bình ghé sát vào lòng bàn tay nhẹ nhàng đổ ra.

    Một viên đan dược tròn vo thuận theo thân bình trượt xuống, rơi vào lòng bàn tay hắn, màu xanh biếc đập vào mắt làm hắn vui vẻ, ngửi mùi thuốc mê người lại càng thêm kích thích thần kinh của Vương Đức Thu.

    "Đây là ai cho ngươi?" Vương Đức Thu hít vào một hơi thật sâu, hỏi.

    Vương Tiểu Bàn vẫn không rõ chuyện gì xảy ra, nhưng không dám không trả lời.

    "Là lễ vật Bạch Tiểu Thần cho ta cùng Tiểu Đồng, cha, ngươi chẳng lẽ cũng ăn đường đậu?"

    "Đường đậu?"

    Vương Đức Thu nghĩ tới cảnh Vương Tiểu Bàn đưa đan dược ăn vào, sắc mặt trầm xuống một chút: "Đường đậu này, vừa rồi ngươi ăn mấy viên?"

    "Ân.." Vương Tiểu Bàn ngẩn người, "Khoảng chừng mười viên."

    "Mười viên?"

    Trong chớp mắt, Vương Đức Thu có cảm giác rạn nứt.

    Thời điểm Vương Tiểu Bàn còn không rõ có chuyện gì phát sinh, Vương Đức Thu chợt kéo quần hắn xuống, cầm lấy trường côn hung hăng đánh vào.

    "Ta để ngươi xem đan dược như đường đậu! Ta để ngươi đem đan dược hết thảy ăn sạch! Ngươi tên phá của này! Ngươi có biết hay không ăn mấy viên là bao nhiêu bạc? Lão tử hôm nay không đánh chết ngươi, lão tử liền theo họ ngươi!"
     
  10. Chuông Gió Chuông gió cute nhất hệ thiên hà!

    Bài viết:
    279
    Chương 99: Đế Thương tìm tới

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "A-!"

    Vương Tiểu Bàn đau quá kêu lên, thân thể mập mạp không ngừng giãy dụa: "Cha, đừng đánh nữa, ngươi đừng đánh nữa. Lúc này Bạch Tiểu Thần cho chúng ta hai bình, ta mới ăn có một bình, còn một bình nữa."

    Quả nhiên..

    Vương Tiểu Bàn vừa dứt lời, trường côn trong tay Vương Đức Thu dừng lại, hắn buông Vương Tiểu Bàn ra, vứt trường côn trong tay đi, nghiêm trang nói: "Ngươi không nói sớm? Làm hại lão tử lãng phí nhiều tinh lực như vậy để đánh ngươi, còn không mau đem đan dược giao ra đây cho ta, ta muốn tịch thu."

    Vương Tiểu Bàn ủy khuất sắp khóc, hắn rụt rè sợ hãi từ trong ngực móc ra một bình đan dược khác, vô cùng đánh thương mà đưa cho Vương Đức Thu.

    "Lúc này mới không sai."

    Vương Đức Thu hừ một tiếng, một tay cầm lấy đan dược, dưới ánh mắt ai oán của Vương Tiểu Bàn mà xoay người rời đi, khuôn mặt nguyên bản còn nghiêm túc, lúc không có ai chú ý liền cười tới nở hoa.

    Đan dược cũng là bạc! Bạc trắng a!

    Nếu Tiểu Bàn không ăn nhiều bạc như vậy thì tốt bao nhiêu..

    * * *

    Cùng lúc đó.

    Lam gia.

    An tĩnh tường hòa.

    Nữ tử hồng y khuynh thành đứng bên núi giả, dưới ánh mặt trời, nàng đẹp tới kinh thế tuyệt mỹ, không gì sánh kịp.

    "Biểu tỷ," Lam Tiểu Vận ở bên cạnh ngồi xuống, tay chống cằm, đôi mắt to chớp chớp, "Ta có thể hỏi ngươi một chuyện không?"

    "Ừm?" Bạch Nhan nhướng mày nhìn Lam Tiểu Vận.

    "Chính là.. năm đó ngươi cùng nam nhân kia, có phải là Thương Vương hay không?"

    Nàng biết chuyện này đối với nữ tử quá mức xấu hổ, khi hỏi mang chút xoắn xuýt, sợ chạm tới vết thương của Bạch Nhan.

    Trong lòng Bạch Nhan run lên, trên mặt lại không đổi sắc: "Vì sao hỏi như vậy?"

    "À, ta nghe nói hôm nay tảo triều, Thương Vương ra uy, tuyên bố năm đó hắn trúng dược, ép buộc ngươi! Đồng thời còn nói, nếu có ai nhục mạ ngươi, như vậy hắn sẽ ngàn dặm truy sát, không chết không thôi!" Lam Tiểu Vận càng nói càng hưng phấn, nếu như Đế Thương có thể thú biểu tỷ nhà mình về, biểu tỷ liền có thể hung hăng dẫm Bạch gia dưới chân.

    Tay Bạch Nhan khẽ vuốt tóc nghe nói như vậy thì ngừng một chút, đáy lòng hiện lên cỗ cảm xúc phức tạp.

    Sáu năm trước, rõ ràng nàng trúng thuốc Đông y, cưỡng Đế Thương, nhưng Đế Thương vì không để nàng tôn thương, tuyên bố trách nhiệm thuộc về hắn.

    Tại sao.. hắn lại vì nàng giải vây?

    Vẻn vẹn chỉ là hắn không có ác cảm với nàng? Như vậy nếu là thế, hắn làm cũng quá nhiều..

    "Biểu tỷ, thế nào?" Lam Tiểu Vận thấy Bạch Nhan rơi vào trầm tư, tò mò hỏi.

    "Không có gì."

    Lông mày Bạch Nhan khẽ cau lại.

    Trên thực tế, nàng sau khi rời khỏi Đế Thương đã cảm thấy tâm thần có chút không yên, bây giờ nghe Lam Tiểu Vận nói lời này tâm tình càng thêm phức tạp, luôn cảm thấy có chuyện gì sắp xảy ra.

    Bạch Tiểu Thần?

    Bạch Tiểu Thần chợt xuất hiện trong đầu Bạch Nhan làm nàng đột nhiên đứng dậy.

    "Biểu tỷ, ngươi đi đâu?" Lam Tiểu Vận đi theo.

    Nhưng lời của nàng vừa dứt, thân ảnh hồng y đã biến mất thật nhanh trước mặt nàng, để sắc mặt nàng không khỏi ngạc nhiên.

    "Không được, biểu tỷ hôm nay có gì không đúng, ta phải tranh thủ báo cho gia gia, ngàn vạn lần không thể để xảy ra chuyện."

    Lam Tiểu Vận cắn môi, giậm chân một cái, thận trọng bò xuống hòn giả sơn, nhanh chóng chạy về phía quán chè..

    * * *

    Thời điểm Bạch Nhan đang đi tới cổ trạch, Đế Thương đã dẫn người bao vây cổ trạch.

    "Vương gia, xin phân phó." Thị vệ cung kính quỳ xuống, chờ lệnh Đế Thương.

    Đế Thương mặt mày bá khí, lạnh giọng phân phó: "Các ngươi ở đây chờ bản vương!"

    Nói xong, hắn một mình bước vào cổ trạch..
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...