[Edit] Y Hậu Khuynh Thiên - Tiêu Thất Gia

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Miuly, 10 Tháng mười hai 2018.

  1. Chuông Gió Chuông gió cute nhất hệ thiên hà!

    Bài viết:
    279
    Chương 118: Bạch Tiểu Thần mới là kẻ có tâm cơ (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bạch Tiểu Thần làm ổ trên cổ Bạch Tiêu, khóc không thể kiềm chế.

    Oanh!

    Trong nháy mắt, đám người bùng nổ.

    Trong mắt mọi người hàm chứa kinh ngạc, khiếp sợ.. cùng không dám tin!

    Bạch gia thế mà muốn đem cháu ngoại bán cho Phượng Lâu? Còn muốn phóng hỏa thiêu hắn?

    Bọn họ không hề biết, phu nhân Bạch gia chính là loại người nhẫn tâm như thế! Loại chuyện đánh mất đạo đức thế này cũng có thể làm được!

    "Ngươi nói bậy bạ gì đó?" Sắc mặt Vu Dung tái xanh.

    Nàng muốn bán hắn không sai, nhưng nàng phóng hỏa thiêu hắn lúc nào chứ?

    Thân thể Bạch Tiểu Thần run một cái, có lẽ là bị Vu Dung gầm lên giận dữ mà dọa sợ, hắn lại rụt rụt vào trong ngực Bạch Tiêu.

    Bạch Tiêu càng thêm đau lòng, nhẹ nhàng xoa đầu Bạch Tiểu Thần: "Tiểu Thần Nhi không sợ, có cữu cữu ở đây, không ai có thể làm tổn thương ngươi, nói cho cữu cữu, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?"

    "Cữu cữu, ngươi sẽ bán Thần Nhi hả?" Khuôn mặt bẩn thỉu của Bạch Tiểu Thần hơi tái nhợt, ánh mắt tội nghiệp chăm chú nhìn Bạch Tiêu: "Thần Nhi sẽ rất ngoan rất nghe lời, đừng bán Thần Nhi có được không?"

    Giờ khắc này, tâm Bạch Tiêu hệt như bị móng vuốt chộp lấy, hắn đau mà nhíu mày, giọng nói không ôn hòa như lúc trước.

    "Yên tâm, cữu cữu sẽ không bán ngươi."

    "Vậy Thần Nhi an tâm," Bạch Tiểu Thần chậm rãi thở dài một hơi: "Lão bà này vừa rồi tự nhận là bà ngoại của Thần Nhi, bà ta muốn Thần Nhi tự nguyện đi Phượng Lâu, Thần Nhi không chịu, nghĩ muốn về với mẫu thân, bà ta lại nói trên đời này chỉ có ông bà ngoại mới có thể làm chủ cho ta, tìm mẫu thân cũng vô dụng."

    Trong giây lát, ánh mắt khinh bỉ cùng căm ghét đồng loạt rơi vào người Vu Dung.

    Dưới những ánh mắt này, toàn thân Vu Dung run rẩy, phẫn nộ chỉ vào Bạch Tiểu Thần: "Bạch Tiểu Thần, ngươi lại bôi nhọ ta, cẩn thận ta xé rách cái miệng của ngươi!"

    Thân thể Bạch Tiểu Thần run một cái, đem đầu che trước ngực Bạch Tiêu.

    "Cữu cữu, Thần Nhi thực sự rất sợ, vừa rồi Thần Nhi không muốn đi Phượng Lâu, bà ta đem Thần Nhi bắt lại, còn tuyên bố nếu Thần Nhi không nghe lời liền thiêu chết Thần Nhi."

    Ngữ khí Bạch Tiểu Thần vô cùng đáng thương.

    "Ban đầu Thần Nhi cho rằng bà ta uy hiếp, thế nhưng ai biết ban đêm thật sự cháy rồi, nếu không phải Tiểu Mễ mang Thần Nhi chạy nhanh, cữu cữu có thể không nhìn thấy Thần Nhi nữa."

    Quả nhiên trong lòng Bạch Tiêu lại hối hận và áy náy, hắn hối hận vì đã đưa Bạch Tiểu Thần tới Bạch gia, áy náy không thể bảo vệ hắn thật tốt, để hắn phải chịu sự kinh hãi.

    Nhưng mà, Bạch Tiểu Thần cảm nhận được cảm xúc nơi đáy lòng Bạch Tiêu, tay nhỏ gắt gao nắm lấy Bạch Tiêu.

    Vì mẫu thân, trước tiên hắn phải để cữu cữu lo lắng một hồi, đợi sau khi trở về, hắn lại giải thích cho cữu cữu.

    "Các ngươi đừng nghe hắn nói bậy!" Vu Dung thực sự điên rồi, ánh mắt nàng mang theo sự điên cuồng, lớn tiếng hô: "Hắn là nhi tử của tiện nhân Bạch Nhan, khẳng định không phải thứ gì tốt! Hắn đây là vu hãm ta!"

    Đối với lời này, đám đông khịt mũi coi thường.

    Một đứa trẻ năm tuổi mà thôi, chẳng lẽ sẽ nói dối sao?

    Còn nữa, đứa trẻ này đã bị dọa đến mơ hồ, lại có thể sửa ngôn từ mà nói dối sao?

    "Bạch Tiểu Thần!"

    Vu Dung phẫn nộ hét lớn một tiếng: "Rõ ràng ngươi để tiểu miêu kia cào ta, bây giờ còn vu hãm ta, ngươi có muốn mặt mũi nữa hay không?"

    "Bạch phu nhân," ba chữ này Bạch Tiểu Thần cắn răng nghiến lợi nói ra, hắn cười lạnh một tiếng: "Bạch phủ nhiều thị vệ như vậy, thực lực của ngươi cũng không kém, có thể bị một tiểu miêu cào sao? Ngươi cho rằng người khác sẽ tin?"

    Vu Dung nghiến răng nghiến lợi: "Đó không phải con mèo bình thường, là một con yêu thú."
     
  2. Chuông Gió Chuông gió cute nhất hệ thiên hà!

    Bài viết:
    279
    Chương 120: Thân bại danh liệt (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Yêu thú?

    Đám người khẽ giật mình, ánh mắt đều chuyển sang nhìn tiểu miêu trên vai Bạch Tiểu Thần.

    "Meo." Bạch miêu liếm móng vuốt một cái, tròng mắt màu lam thanh tịnh hệt như một vũng thanh tuyền.

    Bản miêu chỉ là một con mèo bình thường mà thôi, không rõ ngươi đang nói cái gì.

    "Một con mèo trắng bình thường, lại nói thành yêu thú, phu nhân Bạch gia tìm lý do này quả nhiên thật buồn cười."

    "Ta ngược lại thật ra tin tưởng đứa nhỏ này, nếu như đứa nhỏ này nói toàn bộ là giả, vậy kỹ năng của hắn chân thật quá mức, một đứa trẻ năm tuổi, sao có thể diễn tốt được như thế?"

    Nghe những nghị luận này, sắc mặt Vu Dung vạn phần khó coi, đôi con ngươi phẫn nộ đảo qua đám người, đáy mặt hiện lên một vẻ lạnh lẽo.

    "Nếu để ta nghe được có người một câu vu hãm ta, đừng trách ta không khách khí!"

    Câu này vẫn có sức uy hiếp, giọng nói của nàng vừa rơi xuống, đường đi lập tức yên tĩnh.

    Vu Dung cười lạnh một tiếng, chỉ cần nàng không thừa nhận, những người này lại có thể làm gì nàng?

    "A, Bạch phu nhân, Bạch phủ của ngươi thật là đủ náo nhiệt nha."

    Một giọng nói kiều mị bỗng nhiên vang lên, sắc mặt Vu Dung bỗng dưng cứng lại một chút.

    Nàng ngẩng đầu, nhìn nữ nhân đi tới từ phía sau đám người, mang trên mặt sự xấu hổ: "Sao ngươi lại đến đây?"

    Sở nương Phượng Lâu, toàn bộ hoàng thành đều biết nàng, lại thêm đây là xuân nương Phượng Lâu, trong hoàng thành không tồn tại người dám trêu vào.

    Bây giờ thấy nàng và Vu Dung quen biết, trái lại trong lòng có thêm suy đoán, chẳng lẽ.. Vu Dung và Phượng Lâu thật sự xây dựng nên quan hệ? "Vừa rồi ta có hỏi qua đám hộ pháp của Phượng Lâu, muốn nói với ngươi bọn hắn có hứng thú với cháu ngoại của ngươi, vậy gọi cháu ngoại Bạch Tiểu Thần tới đi? Không biết hắn ở nơi nào?" Nét mặt Sở nương cười tươi như hoa, căn bản không để ý tới ánh mắt đám người xung quanh.

    Sắc mặt Vu Dung tái đi, phản bác: "Ta không biết ngươi đang nói cái gì."

    Trong khoảnh khắc, vẻ mặt Sở nương trầm xuống.

    "Làm sao? Ngươi muốn đổi ý hay sao? Là kẻ nào hôm nay tìm tới Phượng Lâu ta, nói là muốn đem cháu ngoại bán cho ta? Bây giờ ta vất vả đem chân dung của ngươi mang tới cho hộ pháp chú ý, ngươi lại muốn đổi ý?"

    Xoạt!

    Đám người bùng nổ.

    Nàng nói Bạch Tiểu Thần vu khống, vậy Sở nương thì sao?

    Người ta với nàng không cừu không oán, vì sao phải khiến nàng oan uổng?

    Bờ môi Vu Dung khẽ run, vì sao đúng lúc này Sở nương lại xuất hiện? Nàng sao luôn có cảm giác chuyện hôm nay đều đã có âm mưu từ trước.

    "Vu Dung!" Bạch Tiêu siết chặt quả đấm, hai con ngươi tràn đầy tơ máu: "Ngươi thì là bà ngoại gì? Nương ta đã sớm chết, ngươi chỉ là một thứ độc phụ lòng dạ rắn rết! Thần Nhi chỉ là một đứa trẻ, ngươi lại muốn đem hắn bán cho Phượng Lâu?"

    Oanh!

    Vu Dung có cảm giác đầu đã nổ tung, bước chân lảo đảo, nàng ta chỉ biết là, hình tượng nàng khổ tâm gây dựng bao lâu nay đều đã bị hủy!

    "Tránh ra tránh ra!"

    Bỗng nhiên, một loạt tiếng bước chân truyền đến, ngay sau đó, mấy tên thị vệ dẹp đường của đám quần chúng, để cho một lão đầu đi tới.

    "Tiền Phương là quản gia của Tiền gia, lần này ta tới tìm Vu Dung để đòi đan dược!" Tiền Phương bước nhanh về phía trước, từ trên cao nhìn xuống: "Bạch phu nhân, Bạch Nhan nhà các ngươi đã trở về, vì sao không báo cho ta biết một tiếng? Lão gia chủ nhà ta vẫn chờ để nạp Bạch Nhan làm thiếp! Đừng quên, sáu năm trước, huynh đệ ngươi đột phá còn thiếu một viên đan dược Tam phẩm, ngươi tự mình đến Tiền gia nói muốn đem Bạch Nhan bán cho lão gia chủ nhà ta! Kết quả, Bạch Nhan chạy trốn, đan dược cũng không trả! Bây giờ lập tức đem sính lễ trả lại!"
     
  3. Chuông Gió Chuông gió cute nhất hệ thiên hà!

    Bài viết:
    279
    Chương 121: Thân bại danh liệt (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vu Dung đầu óc ong ong, bây giờ nghe được Tiền gia tới bắt bớ, lập tức thẹn quá hóa giận, ngay cả nghĩ cũng không cần nghĩ đem một câu thốt ra.

    "Ngươi đừng nghĩ đến chuyện lừa gạt ta, đan dược năm đó ta đã trả lại cho Tiền gia các người, bây giờ ngươi lại tới làm gì?"

    Đương lúc nàng mở miệng, tim Vu lão phu nhân đập chậm một nhịp, muốn đưa tay che miệng nàng, thế nhưng đã không còn kịp rồi, Vu Dung đã đem lời nói ra..

    Oang!

    Mọi người đều ầm ầm nổ vang, chuyện này quá mức chấn động, chấn động đến nỗi khiến bọn hắn nhất thời không kịp phản ứng..

    Thì ra, năm đó Bạch Nhan mất tích, không phải là vì cùng người bỏ trốn, mà là Bạch gia muốn đem nàng bán cho lão đầu làm thiếp, nàng rơi vào đường cùng chỉ có thể chạy trốn?

    "Vu Dung!" Đôi mắt Bạch Tiêu khẽ nhắm lại, thật lâu sau mới mở ra, ánh mắt thị huyết hiện lên tia lạnh lẽo: "Sáu năm trước, tỷ tỷ bị ngươi hãm hại mà bỏ đi, ngươi còn ngại làm tổn thương nàng chưa đủ, lại vu khống khiến nàng thân bại danh liệt!"

    "Thế nhưng, ngươi ăn, mặc, dùng, không có cái gì không phải mẫu thân ta đưa tới, kết quả, ngươi lại đối xử với tỷ tỷ ta như thế!"

    Buồn cười là, năm đó hắn oán hận Bạch Nhan, oán hận không từ mà biệt, hận nàng không mang hắn cùng đi.

    Cho đến bây giờ hắn mới hiểu được, tỷ tỷ ngậm lấy bao nhiêu khuất nhục mà đi?

    "Ta.." Bờ môi Vu Dung run nhẹ, khuôn mặt tái nhợt không sắc, thân thể có chút hư mềm, ngay cả một câu cũng không nói thành lời.

    Xong!

    Tất cả đều xong!

    Vu Dung chưa bao giờ có cảm giác thất bại như lúc này, nàng ta như một con gà trống bị đánh mạnh vào chiếc mào, không thể nén giận.

    "Cữu cữu, Thần Nhi muốn về nhà."

    Hai tay Bạch Tiểu Thần ôm lấy cổ Bạch Tiêu, đôi mắt chớp chớp sáng.

    "Được, chúng ta về nhà, sau này địa phương ô uế thế này, ngươi cũng đừng tới nữa."

    Bạch Tiêu ôm thật chặt bánh bao nhỏ trong ngực, từ nay về sau, cho dù hắn phải liều hết sức cũng sẽ không để tỷ tỷ và Thần Nhi chịu bất cứ thương tổn nào.

    * * *

    Lúc Bạch Tiêu ôm Bạch Tiểu Thần về tới cổ trạch, phát hiện ra Sở nương cũng ở đó, hắn hơi kinh ngạc, ánh mắt nghi hoặc.

    Bạch Tiểu Thần nhảy ra khỏi ngực Bạch Tiêu, hấp tấp chạy tới bên cạnh Bạch Nhan, bùm một tiếng trên mặt Bạch Nhan (hôn má ấy).

    "Mẫu thân, hôm nay Thần Nhi giúp người giải quyết tai họa ngầm, xem như sau này chúng ta ra tay đánh Bạch gia, cũng không có người nói mẫu thân không đúng."

    Bạch Nhan trông thấy khuôn mặt bẩn của Bạch Tiểu Thần, nàng đưa tay nhéo nhéo cái mũi nhỏ: "Mặt mũi ngươi làm sao bẩn như vậy? Còn không đi rửa mặt đi."

    "Cái này đều do Tiểu Mễ," Bạch Tiểu Thần bĩu môi, "Ta nói làm rách y phục là đủ rồi, nó nhất định phải đem mặt ta bôi bẩn."

    Mẫu thân không thích đứa nhỏ bẩn thỉu, nhất định là Tiểu Mễ ghen ghét mẫu thân yêu hắn mới đem hắn làm bẩn.

    "Ngươi còn dám nói, là ai phóng hỏa đốt lông của ta trước?" Tiểu Mễ trợn mắt, khinh bỉ nói.

    Hai tay Bạch Tiểu Thần chống nạnh: "Nếu không phải bộ dạng này thì làm sao giống chạy thoát từ trong lửa?"

    Nghe một người một thú nói chuyện, cả người Bạch Tiêu hoàn toàn ngây ngẩn.

    Thế này.. Rốt cuộc là chuyện gì?

    "Cữu cữu," Bạch Tiểu Thần quay đầu nhìn thiếu niên đã hóa ngốc sau lưng, "Ta không cố ý dọa ngươi, chỉ là ta không muốn bất cứ kẻ nào nói mẫu thân không đúng, mới đặt mình vào nguy hiểm, về sau sẽ không có người nhục mạ mẫu thân."

    Bạch Tiêu hồi thần lại, đáy lòng hơi phức tạp. Những năm qua tỷ tỷ và cháu trai đã xảy ra những chuyện gì mới làm cho tiểu gia hỏa này hiểu chuyện như thế?
     
  4. Miuly Mèo ú lười nhất hệ mặt trời

    Bài viết:
    172
    Chương 122 : Có phải kiếp trước ta thiếu ngươi nhân tình hay không

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Edit : Miuly

    Hiểu chuyện như vậy thật không giống một đứa bé năm tuổi.

    "Mẫu thân"

    Bạch Tiểu Thần ngây thơ chớp chớp hai mắt. "Vừa rồi Sở Nương tới thật đúng lúc, là người phân phó Sở Nương tới sao?"

    Bạch Tiêu ngẩn ra, ánh mắt một lần nữa nhìn về phía Sở Nương.

    Sở Nương là người Phượng Lâu, vì sao Thần Nhi lại dùng hai chữ "phân phó"?

    "Vừa rồi Tiểu Mễ có trở về, đem mục đích của ngươi nói cho ta, ta kêu Sở Nương tới đây chứng nhận một chút."

    Bạch Nhan hơi cau lông mày.

    "Tuy rằng lần này ngươi làm tốt, nhưng mà.. lần sau hứa không được lấy thân mình làm loại sự tình nguy hiểm như vậy nữa, rõ chưa?"

    Bạch Tiểu Thần chu cái miệng nhỏ : "Thần Nhi chỉ không muốn người trong thiên hạ hiểu lầm mẫu thân."

    Thần Nhi chỉ không muốn người trong thiên hạ hiểu lầm mẫu thân..

    Đáy lòng Bạch Nhan chảy qua một dòng nước ấm, đem tiểu hài tử từ trên mặt đất bế lên, đặt hắn ngồi ở trên đùi.

    "Nhưng mà.." Bạch Tiểu Thần ngẩng đầu nhỏ "Người Tiền gia cũng là mẫu thân gọi đến sao?"

    Tiền gia?

    Mi mày Bạch Nhan nhíu nhẹ, nàng lại nhớ đến cái đêm kia, đáy mắt vụt qua một đạo lãnh ý.

    "Sao lại như vậy?"

    Người Tiền gia sao có thể xuất hiện ở đây, lại trong thời khắc mấu chốt như vậy chứ?

    Chẳng lẽ là..

    Trong khoảnh khắc, một tuấn mĩ dung nhan khí phách xuất hiện trong lòng Bạch Nhan, làm đáy mắt nàng xuất hiện một đạo hoảng hốt.

    Có phải hay không là thủ đoạn của nam nhân này?

    Ngoại trừ hắn, không ai có thể có bản lĩnh lớn như vậy, làm cho Tiền gia đứng đầu tam đại thế gia xuất hiện.

    * * *

    Miu : Ta muốn đem Tiểu Hồ Ly về nuôi quá ><

    Bạch Nhan *mặt đầy sát khí *

    Miu : Ặc * nuốt nước miếng *

    Bạch Nhan *mài đao*

    Miu : Ta chuồn lẹ.. Huhu
     
  5. Miuly Mèo ú lười nhất hệ mặt trời

    Bài viết:
    172
    Chương 123 : Bạch gia vô sỉ (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Edit : Miuly

    "Tiêu nhi, hôm nay sảy ra nhiều việc như vậy, có lẽ Bạch Chấn Tường sẽ giận chó đánh mèo lên ngươi, tạm thời ngủ lại ở chỗ ta mấy ngày" Khoé môi Bạch Nhan mỉm cười, "Ta đă bảo Hoa La chuẩn bị phòng cho ngươi."

    Lần này, Bạch Tiêu thực sự không hề cự tuyệt, hắn chậm rãi gật đầu, đáp : "Tốt"

    Ly biệt 6 năm, tỷ đệ bọn họ còn chưa từng có thời gian ở cạnh nhau, bây giờ.. Hắn tất nhiên là không nỡ rời đi.

    * * *

    Lúc này, Bạch Chấn Tường đang bôn ba vì chuyện của Bạch Chỉ, lại được báo rằng Thương Vương có lệnh, bất luận là ai cũng không được phép nộp tiền bảo lãnh cho Bạch Chỉ.

    Mà bây giờ Nam Cung Dực cũng đang gấp đến sứt đầu mẻ trán, làm gì còn thời gian rảnh rỗi mà để ý tới hắn.

    Nhưng cố ý đúng lúc này, hộ vệ Bạch phủ lại tới bẩm báo cho hắn chuyện sảy ra ở Bạch gia ngày hôm nay.

    Ngay sau khi được việc này, Bạch Chấn Tường giận tím mặt, phẫn nộ theo hướng Bạch phủ đi đến, ngay cả việc Bạch Chỉ đang ở trong ngục sâu cũng bị hắn vứt ra sau đầu.

    Vừa bước vào Bạch phủ, Bạch Chấn Tường mặt mày khó coi, liền lạnh giọng phân phó. "Đưa phu nhân đến đây cho ta"

    "Dạ, gia chủ."

    Thị vệ phía sau cung kính nắm tay, nhận lệnh đi xuống.

    Nửa ngày..

    Vu Dung một thân áo khoác thẫm sắc chậm rãi đi đến, khuôn mặt cao quý của nàng có chút tái nhợt, hai mắt không hề có ánh sáng. Sau khi nhìn thấy vẻ mặt bạo nộ của Bạch Chấn Tường, thân mình nàng khẽ run lên.

    "Vu Dung!" Bạch Chấn Tường gầm lên một tiếng :

    'Năm đó, có phải hay không ngươi muốn đem Tiền lão nhân làm thiếp? "

    Bùm!

    Vu Dung sợ tới mức run rẩy quỳ rạp xuống đất, nàng cắn chặt môi, giải thích:

    " Tướng công, ngươi đừng nghe những người đó nói bậy, thiếp thân không có.. "

    " Không có? Người Tiền gia đều đã đến cửa đòi đan dược, ngươi còn dám nói không có? "Bạch Chấn Tường bạo nộ đứng lên, đem một cái tát hướng lên mặt Vu Dung.

    " Bổn gia chủ đối xử với nhà ngươi không tốt? Ngay cả lão phu nhân ta cũng đưa về hiếu kính như mẫu thân ruột thịt, hơn nữa hai mươi năm nay vẫn luôn đối xử với ngươi trước sau như một, thế mà, ngươi lại muốn bán nữ nhi thân sinh của bổn gia chủ chỉ vì một viên đan dược giúp đệ đệ của ngươi đột phá. "

    Vu Dung che má, dùng ánh mắt không dám tin nhìn Bạch Chấn Tường.

    Nàng và Bạch Chấn Tường là thanh mai trúc mã, ân ái nhiều năm, đây là lần đầu tiên hắn đánh nàng, sao có thể khiến nàng không thất vọng đau lòng?

    " Tướng công, đệ đệ của ta cũng là biểu đệ của ngươi. "Vu Dung gắt gao cắn môi, hai mắt rưng rưng.

    " Huống chi, lúc trước Bạch Nhan đã thất thân, ta cũng chỉ không muốn việc xấu trong nhà bị truyền ra ngoài nên mới làm như vậy, ta làm như vậy cũng là vì ngươi. "

    " Vậy hôm nay, chuyện ngươi muốn bán nhi tử của Bạch Nhan là sao? "

    Bạch Chấn Tường gắt gao nắm chặt tay, hai mắt ẩn chứa sự phẫn nộ cùng kích động.

    " Phượng Lâu từ trước đến nay đều thích những hài tử xinh đẹp, thiếp thân làm như vậy, chỉ vì muốn giúp tướng công đả thông quan hệ cùng Phượng Lâu. "Vu Dung chậm rãi đứng lên từ mặt đất, khuôn mặt tái nhợt chảy hai hàng nước mắt, điềm đạm đáng yêu.

    " Tướng công, nhiều năm trước, từ khi gả cho ngươi, cả đời này ta làm cái gì cũng đều vì ngươi suy xét. "

    Rõ ràng là bản thân nàng tư tâm, vì đệ đệ đột phá cần một viên đan dược tam phẩm, nàng mới tự chủ trương bán Bạch Nhan.

    Nhưng lời tới miệng nàng, lại vì tốt cho Bạch Chấn Tường.

    " Vu Dung ơi Vu Dung, ngươi đã làm một việc ngu xuẩn nhất trên đời. "Bạch Chấn Tường chậm rãi nhắm hai mắt, biểu tình thất vọng.

    Hắn thất vọng vì nhiều năm như vậy, Vu Dung thiện lương mà hắn biết đều là ngụy trang, buồn cười chính là, lúc trước hắn còn vì vậy mà trách móc Bạch Nhan rất nặng nề.

    Thật lâu sau, Bạch Chấn Tường chậm rãi mở hai mắt, trong ánh mắt mơ hồ chứa lửa giận :

    " Ngươi có biết, hôm nay Đế Thương tuyên bố, gian phu năm đó của Bạch Nhan chính là hắn? Nếu không phải ngươi làm chủ đem bán Bạch Nhan làm thiếp người khác, chỉ dựa vào tầng quan hệ này, chúng ta sẽ có thể đáp lên Đế Thương".
     
  6. Miuly Mèo ú lười nhất hệ mặt trời

    Bài viết:
    172
    Chương 124 : Bạch gia vô sỉ (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Edit : Miuly

    Còn có một việc Bạch Chấn Tường không nói.

    Thái độ của Hoàng đế đối với Đế Thương trong khi lâm triều hôm nay, có lẽ vương gia khác họ Thương Vương cũng không đơn giản như trong tưởng tượng của họ.

    Ngay cả bệ hạ cũng đều phải đối với hắn nhân nhượng, không tiếc phế đi Hoàng hậu.

    Nếu không phải vì Vu Dung làm chuyện ngu ngốc, chỉ cần hắn nói vài câu ngon ngọt thì có thể tiêu trừ khúc mắc trong lòng Bạch Nhan, địa vị của Bạch gia sau này sẽ càng thêm vững chắc không thể lay chuyển.

    "Tướng công" ánh mắt Vu Dung lóe lên vài cái "Ta có thể bảo đảm, nam nhân năm đó của Bạch Nhan không phải là Đế Thương! Chỉ là không biết Bạch Nhan đã sử dụng thủ đoạn gì khiến Đế Thương tin rằng nữ nhân đó là nàng."

    Một nam nhân sao có thể cho phép một nữ tử không giữ trinh tiết ở bên cạnh?

    Vì vậy, chắc chắn là Bạch Nhan dùng thủ đoạn khiến Đế Thương hiểu lầm nàng chính là nữ nhân mà hắn đã gặp!

    "Sao ngươi xác định như vậy?" Bạch Chấn Tường quét mắt nhìn Vu Dung, lạnh giọng hỏi:

    Vu Dung cắn răng, nói : "6 năm trước, Bạch Nhan đúng thật là có tư tình cùng với một người. Nàng nhân dịp ngươi không ở nhà cùng người gạo nấu thành cơm, sau khi phát sinh việc đó, nàng liền bị tên gian phu đó vứt bỏ."

    Nếu là trước kia, đối với Vu Dung, Bạch Chấn Tường nhất định sẽ tin tưởng không nghi ngờ, bây giờ xảy ra chuyện này, đối với những lời này chỉ ôm thái độ nửa tin nửa ngờ.

    "Hơn nữa.." con ngươi Vu Dung trầm xuống, "nếu Bạch Nhan đã không nhận Bạch gia, nếu để nàng trở thành Thương Vương phi, đối với Bạch gia chúng ta sẽ rất bất lợi, nếu không.. không bằng chúng ta nghĩ cách đem Chỉ nhi vào đi."

    Bạch Chấn Tường vừa nghe đến chuyện này, liền thẹn quá hóa giận : "Chẳng lẽ ngươi không nhìn thấy thái độ của Đế Thương đối với Chỉ nhi? Ngươi còn muốn Chỉ nhi trở thành Thương Vương phi? Thương Vương nhất định là người đầu tiên không đồng ý."

    "Tướng công" Vu Dung chậm rãi đi tới chỗ Bạch Chấn Tường.

    "Ngươi dù sao cũng là phụ thân của Bạch Nhan, tục ngữ nói, cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy, Bạch Nhan không được ngươi cho phép mà trở thành Thương Vương phi, chính là đại nghịch bất kính. Đến lúc đó, ngươi chỉ cần ép nàng một chút, chỉ cần nàng đem vị trí Thương Vương phi nhường cho Chỉ nhỉ sẽ cho nàng một chút chỗ tốt, sao nàng có thể không đồng ý."

    Nghe vậy, Bạch Chấn Tường trầm mặc.

    Vu Dung nói không sai, để Bạch Nhan làm Thương Vương phi, không bằng để Chỉ nhi thay thế.

    Dù sao Chỉ nhi ngoan ngoãn hiểu chuyện, tính cách Bạch Nhan lại tương đối phản nghịch, lại khiến hắn không có cách khống chế.

    "Huống chi.." Sắc mặt Vu Dung rũ xuống, dùng tóc che đi khuôn mặt sưng đỏ, âm thanh nhu hòa, "Chỉ nhi là muội muội của nàng, nàng nhịn một chút thì đã sao?"

    "Chỉ là bên phía Thương Vương.." Bạch Chấn Tường nhíu mày, đáy mắt hiện lên sự lo sầu.

    "Chuyện này dễ làm", Vu Dung cười nhạt.

    "Thương Vương chẳng qua là hiểu nhầm Bạch Nhan là nữ nhân 6 năm trước nên mới nhìn nàng với cặp mắt khác? Đến lúc đó, ngươi bảo Bạch Nhan nói với Thương Vương, nữ nhân bị Thương Vương làm nhục 6 năm trước chính là Chỉ nhi. Lấy tính cách của hắn, nhất định sẽ phụ trách với Chỉ nhi."

    Thương Vương công bố 6 năm trước, vì hắn bị hạ dược, cường bạo Bạch Nhan. Nhưng thực tế, lúc trước Nhược nhi hạ dược Bạch Nhan, lại còn tìm nam nhân làm nhục nàng. Với lại, người kia tuyệt đối không phải là Thương Vương.

    Bây giờ Thương Vương muốn cưới Bạch Nhan còn không phải vì phụ trách sao? Nếu đối tượng đổi thành Chỉ nhi thì trở thành Thương Vương phi cũng là chuyện dễ như trở bàn tay.

    Bạch Chấn Tường trầm mặc không nói, ánh mắt có chút phúc tạp. Nếu không phải vì Bạch Nhan sắp trở thành Thương Vương phi, có lẽ lúc hắn biết được chân tướng việc nàng trốn đi nhất định sẽ nghĩ cách đền bù.

    Nhưng nha đầu này từ nhỏ liền không nghe quản thúc, hơn nữa phu nhân Bạch gia bây giờ là Vu Dung, làm sao nàng còn có thể đặt Bạch gia lên vị trí hàng đầu?

    Vì vậy..

    Hắn cũng không còn cách nào khác mới đưa Chỉ nhi lên thượng vị.
     
  7. Miuly Mèo ú lười nhất hệ mặt trời

    Bài viết:
    172
    Chương 125 : Bạch Nhược ngoan độc (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Edit : Miuly

    "Tướng công" nhìn thấy Bạch Chấn Tường trầm mặc không nói, Vu Dung tiếp tục nói, "Ngươi đừng quên, người thân của Bạch Nhan còn có một cái Lam gia.'

    Ngụ ý, nếu Bạch Nhan đắc thế, cái được giúp đỡ đầu tiên là Lam gia! Bạch gia bọn họ cũng chỉ có thể đứng sau.

    " Ngươi không cần nhiều lời ", Bạch Chấn Tường nhăn mày lại," Chuyện này ta có thể minh bạch! Chờ sau khi Chỉ nhi trở lại, ta lại đi tìm Bạch Nhan. "

    Trên thực tế, Bạch Chỉ bị bắt giam, Bạch Chấn Tường cũng đi trước Lam gia tìm Bạch Nhan, hy vọng Bạch Nhan có thể khuyên bảo Đế Thương thả Bạch Chỉ, nhưng hắn lại bị Lam gia ngăn ở ngoài cửa, cho nên bây giờ hắn muốn gặp Bạch Nhan cũng không có cách nào gặp được nàng.

    Tưởng tượng đến Bạch Chỉ, Bạch Chấn Tường liền có chút đau đầu, ngữ khí của hắn có chút không kiên nhẫn:" Ngươi về nghỉ ngơi trước, ta còn muốn nghĩ cách ngày mai cứu Bạch Chỉ ra.. Mặt khác, xác thật ta thua thiệt Bạch Nhan rất nhiều, nếu như lần này nàng ngoan ngoãn nghe lời, sau này ta hy vọng ngươi sẽ đối đãi với nàng như nữ nhi ruột thịt. "

    Vu Dung cúi thấp cười, trong cảm nhận của Bạch Chấn Tường, thân sinh nữ nhi xa xa không quan trọng bằng lợi ích.

    Nguyên nhân chính là nàng thăm dò được điểm này, nên mới muốn đem quyền thế Bạch gia nắm chặt trong tay!

    " Thiếp thân minh bạch, "con ngươi nàng rũ xuống, âm thanh nhu hòa nói," Sắc trời không còn sớm, vậy thiếp thân xin cáo lui, gia chủ cũng nghỉ sớm một chút đi. "

    Sau khi nói xong lời này, thân nàng khuất khuất, nàng chậm rãi xoay người đi ra đại đường, trong một khắc kia, khuôn mặt mang theo tươi cười nhu hòa ban đầu lập tức lạnh xuống.

    Bạch Tiểu Thần!

    Nghĩ đến cái tên này, nàng liền hận đến nghiến răng nghiến lợi.

    Chỉ cần sau này Chỉ nhi trở thành Thương Vương phi, người đầu tiên nàng muốn giải quyết chính là tiểu xúc sinh này!

    Dường như nghĩ tới đủ loại tối nay, Vu Dung hít một hơi thật sâu, nhưng hận ý trong lòng nàng, chẳng những không ngăn cản được, ngược lại giống như liệt hỏa hừng hực thiêu đốt.

    * * *

    Hoàng cung..

    Trong cung điện quạnh quẽo, Ninh Đại đã không còn cao quý ngày xưa. Nàng ngồi trên ghế cao, si ngốc nhìn ánh trăng sáng tỏ ngoài của sổ.

    " Hoàng hậu nương nương "

    Lão ma ma đi đến bên cạnh Ninh Đại, âm thanh mang theo đau lòng." Một ngày hôm nay ngươi đã không dùng thiện, không bằng ăn chút điểm tâm trước đi. "

    Ninh Đại theo ánh mắt lão ma ma nhìn tới bát cháo trước mặt, khoé miệng giơ lên một đạo tươi cười chua xót.

    " Ta không muốn ăn uống. "

    Nàng từ trước đến nay sống trong nhung lụa, nàng lại nguyện ý dùng loại cháo thanh đạm này?

    " Chính là.. "

    " Ma Ma ", Ninh Đại cắn cắn môi," Bệ hạ] sẽ không mặc kệ bổn cung, Đúng không? Hắn chỉ là tạm thời sinh khí thôi, rất nhanh liền sẽ thả bổn cung ra ngoài. "

    Lão ma ma khẽ thở dài một tiếng, ôn nhu an ủi, nói :" Nương nương, bây giờ, chúng ta thật sự là đi nhầm một nước cờ, ngược lại Thái tử Phi lợi dụng. "

    Thân hình Ninh Đại cứng đờ, khuôn mặt đoan trang của nàng có chút trắng bệch, hai tay nắm chặt.

    " Ma ma ngươi đang nói cái gì? "

    " Lão nô từng hỏi thăm qua, Bạch gia chủ lúc trước có tìm đến Thái tử, muốn nhờ Thái tử giúp Bạch Chỉ vào Thương Vương phủ, sau đó bị Thái tử cự tuyệt ", biểu tình lão ma ma mang theo phẫn nộ," Bạch Nhược nhất định là thấy phía Thái tử không thể thực hiện được, lúc này mới lợi dụng nó nương nương người."

    Lúc trước, không phải Nam Cung Dực không nghĩ tới đưa Bạch Chỉ tiến vào Thương Vương phủ. Nhưng khổ nỗi, Bạch Chỉ ở trước công chúng khi dễ một tiểu hài tử, khiến mặt mũi mất hết, lúc này mới làm Nam Cung Dực hủy bỏ quyết định này.

    Dù cho Nam Cung Dực nghĩ như thế nào cũng không nghĩ đến, Hoàng hậu sẽ trực tiếp hạ chỉ, mệnh lệnh Đế Thương nghênh thú Bạch Chỉ.
     
  8. Miuly Mèo ú lười nhất hệ mặt trời

    Bài viết:
    172
    Chương 126 : Bạch Nhược ngoan độc (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Edit : Miuly

    Ninh Đại cũng không phải là hoàn toàn ngu ngốc, nếu không, cũng sẽ không sống được ở hậu cung hỗn loạn tới bây giờ.

    Lúc trước chỉ là nàng bị Bạch Nhược che mắt, càng cho rằng Đế Thương sẽ thần phục hoàng quyền, lúc này mới tùy tiện hành động.

    Hiện giờ nghe được lão ma ma nói, nàng bỗng nhiên phản ứng lại, hóa ra là nàng bị Bạch Nhược lợi dụng?

    "Bạch Nhược" Ninh Đại gắt gao nắm ống tay áo, khuôn mặt đều vặn vẹo lên, "Bổn cung đối xử với nàng không tệ. Vì sao nàng muốn lợi dụng bổn cung? Ma mà, ngày mai ngươi đi tìm bệ hạ, nói cho hắn biết tất cả đều là chủ ý của Bạch Nhược."

    Nàng bất nhân, cũng đừng trách nàng bất nghĩa!

    Cho dù cũng phải kéo theo một cái đệm lưng xuống nước!

    "Xem ra mẫu hậu cũng không phải ngu xuẩn đến trình độ không có thuốc chữa."

    Đúng lúc này, một âm thanh cười nhạt truyền đến từ ngoài cửa.

    Thần sắc Ninh Đại cứng đờ, ánh mắt phẫn nộ nhìn sang, trong phút chốc, một đạo thân ảnh màu trắng chậm rãi đi tới dưới ánh trăng, xuân đạm như phong, ý cười doanh doanh.

    "Bạch Nhược, ngươi còn dám tới gặp bổn cung?"

    Nhìn thân ảnh nữ tử xuất hiện trước cửa, Ninh Đại giận tím mặt, con ngươi phẫn nộ nhìn Bạch Nhược.

    Nếu không phải Bạch Ngược..

    Nàng cũng không bị phế đi địa vị Hoàng hậu, càng biếm vào lãnh cung!

    ''Mẫu hậu ", Bạch Nhược hơi hơi mỉm cười ,chậm rãi mà vào, '' Con dâu đương nhiên muốn tới, bằng không ngươi đi bên kia bệ hạ cáo trạng, gương mặt thật của con dâu chẳng phải là sẽ bị nhi tử tốt của người biết được ?"

    "Ngươi ..." Ninh Đại giận chỉ vào mặt Bạch Nhược, "Quả nhiên hết thảy đều là âm mưu của ngươi."

    "Mẫu hậu ,ta cũng không còn cách nào, ai bảo muội muội ta cần thiết phải gả cho Thương Vương? Ta cũng chỉ có thể khiến ngươi truyền xuống ý chỉ, ai biết địa vị của ngươi trong lòng bệ hạ, so ra đều kém so với một cái Vương Gia khác họ."

    Mắt Bạch Nhược ẩn chứa sát khí, chậm rãi tới gần hướng Ninh Đại.

    "Nương nương, cẩn thận ", Sắc mặt lão ma ma biến đổi, vội vàng kéo Ninh Đại đến bên người, thanh âm khàn khàn cảnh cáo, "Thái tử Phi, nếu người tới gần thêm chút nữa ,ta liền gọi người. "

    "Ha ha ha "

    Bạch Nhược che môi cười duyên lên, thanh âm nàng trước sau ôn nhu như một :" Ma Ma, ngươi dường như đã quên, nơi này là lãnh cung, nếu thân là lãnh cung, vậy cũng không có người dư thừa khác, ngay cả thị vệ tuần tra, cũng đã tới thời gian trao đổi, không có tới nhanh như vậy. "

    Sắc mặt Ninh Đại trắng bệch, nàng là phế Hoàng Hậu ,thiên phú lại không tốt, so lực lượng, liền so với Bạch Nhược đều không bằng.

    Nếu Bạch Nhược muốn giết nàng, thì nàng không chống cự được...

    "Bất quá..." Bạch Nhược cười nhạt, " Xem ở phân thượng người là Tổ mẫu Lân nhi, Nhược nhi nhưng thật ra có thể cho mẫu thân một cái lựa chọn, ngươi tự chính mình lựa chọn ba thước lụa thắt cổ, hoặc là... Ta giúp ngươi? "

    Môi Ninh Đại run rẩy, "Bạch Nhược, độc phụ ngươi nhất định không được chết tử tế!"

    "Mẫu hậu, ta cũng không có cách khác, chỉ có khiến ngươi chết, mới có thể khiến ta an lòng", Bạch Nhược đem rượu độc cùng ba thước lụa trắng chuẩn bị tốt, ôn nhu hỏi nói :" Ta cho ngươi hai lựa chọn, rượu độc cùng ba thước lụa trắng? "

    Ninh Đại biết hôm nay mình khó thoát cái chết, nàng nhìn rượu độc cùng lụa trắng trước mặt, đôi mắt chậm rãi nhắm lại, thật lâu sau mới mở, ánh mắt một mảng tức giận.

    "Bạch Nhược, bổn cung thành quỷ cũng không tha cho ngươi! "

    Dứt lời, nàng vừa nhấc bàn tay, liền cầm rượu độc cầm lên.

    "Nương nương, không cần " đáy lòng lão ma ma run lên, vội vàng quát.

    Chính là , Ninh Đại không để ý lão ma ma, đem rượu độc rót vào miệng.

    Trong khoảnh khắc, thân mình nàng đau đều vặn vẹo lên, sắc mặt vô lực tái nhợt, gắt gao cắn môi, máu tươi từ môi tái nhợt tràn ra.
     
    Chỉnh sửa cuối: 18 Tháng mười hai 2018
  9. Tử Lạc Tiêu Tiêu

    Bài viết:
    1
    Chương 127: Bạch Nhược ngoan độc (3)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Edit: Tiêu Tiêu

    "Nương nương!" lão ma ma kinh hô một tiếng, vừa định tiến lên phía trước thì bị một chùy thủ đâm tới, vừa vặn trúng vào trái tim của bà.

    Trong đôi mắt già nua một mảnh cừu hận, nhìn chòng chọc vào Bạch Nhược, biểu tình kia dường như chết không nhắm mắt.

    "Ngày mai sẽ có người nói hoàng hậu nương nương chịu không được đãi ngộ trong lãnh cung nên sợ tội tự sát, ngay cả lão ma ma bên cạnh cũng đi theo nàng," Bạch Nhược nhìn Ninh Đại đang chậm chạp ngã xuống, khóe môi giương lên, "Nhưng mà ngươi yên tâm, ta sẽ yêu thương Thái tử, cũng sẽ đau lấy Lân Nhi, ngươi yên tâm lên đường đi."

    Sau khi nhìn Ninh Đại lần cuối, Bạch Nhược từ từ quay người, toàn thân trên dưới lại ngứa, bất giác nhíu mày, mạnh mẽ đè xuống cảm giác muốn cào lưng..

    Bạch Nhược rời khỏi không lâu, thân ảnh Đế Thương cuồng vọng bá khí xuất hiện trong lãnh cung trống vắng.

    "Vương gia, hình như hoàng hậu chết rồi."

    Thị vệ một mực cung kính đứng phía sau: "Có vẻ như chúng ta.. tới chậm một bước."

    Thị vệ có chút lo lắng bất an, lần này vương gia đích thân tới hoàng cung, mục đích bởi hoàng hậu tự ý tứ hôn làm hắn thẹn quá hóa giận, không thể tùy tiện buông tha cho nàng.

    Thế nhưng hoàng hậu đã chết, hắn giận cũng không có chỗ phát tiết.

    "Ừ." âm thanh Đế Thương trầm lãnh, dùng khuôn mặt lạnh băng nhìn Ninh Đại đã ngã xuống, "Đưa nàng tới Độc cốc."

    Độc cốc?

    Thị vệ ngẩn ngươi, không phải hoàng hậu đã chết rồi sao?

    Lời này của Vương gia có ý là.. hoàng hậu còn có thể cứu?

    "Vương gia, xin thứ cho thuộc hạ nói thẳng, thời điểm thuộc hạ điều tra Bạch cô nương, phát hiện Bạch cô nương biết luyện đan, đưa hoàng hậu cho Bạch cô nương, nàng có thể cứu.."

    "Bổn vương muốn cứu nàng khi nào?" Đế Thương lặng lẽ đảo qua thị vệ, mặt không biểu tình, "Nói cho cốc chủ Độc cốc, nữ nhân này bổn vương đem cho hắn thử độc, chỉ cần giữ một hơi là được."

    Thị vệ vội vàng cúi đầu. Quả nhiên đắc tội vương gia đều không có kết cục tốt gì.

    "Vương gia," thị vệ do dự nửa ngày, một mực cung kính nói, "vừa rồi Tiền gia phái người đến, nói rằng bọn hắn theo lời vương gia đã rửa sạch oan khuất cho Bạch cô nương, hỏi vương gia có thể thả Tiền gia chưa?"

    Khóe môi Đế Thương câu lên độ cong tàn nhẫn: "Để Tiền gia lão đầu tự đoạn một tay, bổn vương liền tha cho Tiền gia."

    Vọng tưởng nữ nhân của hắn? Lão gia hỏa kia muốn tìm chết!

    "Dạ, vương gia."

    Từ đầu tới cuối thị vệ đều cúi đầu, không dám ngẩng lên đối mặt với Đế Thương, nếu không, với áp bách cường đại trên thân thể nam nhân kia sẽ làm hắn không thở nổi.

    Đợi sau khi hồi bẩm xong, thị vệ mới phát hiện hắn đổ mồ hôi lạnh, hắn vội vàng đem nâng hoàng hậu lên, lại nhìn lão ma ma trong vũng máu.

    "Vương gia, có phải mang bà ta luôn không?"

    "Người đã chết, mang theo cũng vô dụng."

    Nói xong, Đế Thương không còn nhìn một chút người đã ngã trên đất, phẩy tay áo bỏ đi, dưới trời đêm, một đầu tóc bạc rất lóa mắt, tuyệt diễm vô song!

    * * *

    Ngày hôm sau.

    Bạch Nhan tỉnh từ trong cơn mơ, duỗi lưng một cái, còn chưa kịp rời giường, cửa phòng đột nhiên bị phá tan, thân ảnh cao lớn của Bạch Tiêu đã xuất hiện trước mặt nàng.

    "Tỷ, xảy ra chuyện lớn."

    Nhìn qua gương mặt trắng nõn tuấn mỹ của thiếu niên, Bạch Nhan nhíu mày: "Chuyện gì xảy ra?"

    "Hoàng hậu mất tích, ma ma thiếp thân của nàng cũng chết tại lãnh cung."

    Hoàng hậu mất tích?

    Thời điểm nghe được tin tức này, người đầu tiên Bạch Nhan nghĩ đến chính là Đế Thương.

    Thế nhưng nam nhân cuồng vọng kia muốn đối phó với hoàng hậu cũng sẽ không bắt nàng ta đi, cùng lắm sẽ để nàng ta táng thân tại lãnh cung thôi.
     
    Miuly thích bài này.
  10. Tử Lạc Tiêu Tiêu

    Bài viết:
    1
    Chương 128: Thân tình thực sự (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Edit: Tiêu Tiêu

    "Chuyện nàng ta mất tích sẽ có hoàng thất điều tra, chẳng có quan hệ gì với chúng ta," Bạch Nhan uể oải ngồi dậy, "Tiêu Nhi, ngươi nhắc Tiểu Thần Nhi chuẩn bị một chút, lát nữa ta sẽ mang hắn tới Lam gia."

    Chuyện đêm hôm qua, Lam gia nhất định đã biết sự tồn tại của Tiểu Thần Nhi, nếu vậy, nàng cũng không cần giải thích gì nhiều.

    "Tỷ, rốt cục ngươi cũng quyết định cho Tiểu Thần Nhi ra gặp người rồi?" Thần sắc Bạch Tiêu rất hưng phấn, còn kích động hơn cả lúc biết chuyện hoàng hậu mất tích.

    Bạch Nhan khẽ gật đầu.

    "Vậy hiện tại ta liền đi gặp Thần Nhi để báo cho hắn tin tức tốt này."

    Bạch Tiểu Thần hi vọng nhất là được thân nhân chấp nhận, nếu như bây giờ nói cho hắn biết hắn có thể trở về nhà, tất nhiên sẽ rất cao hứng!

    Vì thế, nói xong câu này, Bạch Tiêu nhanh chóng rời đi, chỉ còn Bạch Nhan ở đó nhìn theo phương hướng của hắn mà ngây người..

    * * *

    Giờ khắc này, Bạch Tiểu Thần đang ở Vương gia, trên tay cầm một cái móng heo mà gặm khiến cho miệng dính đầy dầu mỡ.

    "Thế nào? Tay nghề của mẫu thân ta có phải rất tuyệt hay không? Cái móng heo này là ta giành được từ trong miệng tiểu miêu đấy."

    Biểu tình đắc ý kia giống như hắn đang khoe rằng hắn có một mẫu thân toàn năng.

    "Bạch Tiểu Thần, không phải ngươi nói muốn rời đi sao?" Trong miệng Vương Tiểu Bàn ngậm một khối thịt lớn, lời nói hơi mơ hồ không rõ.

    Bạch Tiểu Thần bĩu môi: "Đừng nói nữa, lúc ta muốn rời khỏi nơi này thì đã bị tên trứng thối lớn kia bắt được, nhưng may mắn là, sau này ta không cần phải trốn tránh nữa."

    Hắn chớp chớp mắt, dùng giọng điệu thần bí hề hề nói: "Trộm nói cho các ngươi biết, ta còn đi tìm nữ nhân xấu năm đó khi dễ mẫu thân ta để báo thù đấy."

    "Đã nói như vậy, ngươi không nữa hả? Quá tốt rồi!" Vương Tiểu Bàn lại gặm một miếng móng heo, thần sắc mang theo hưng phấn, "Nói thật, ta không nỡ xa ngươi."

    Không nỡ xa hắn?

    Hôm đó là ai vì mấy viên đường đậu mà bỏ rơi hắn?

    Vừa nghĩ tới chuyện ngày trước, ánh mắt Bạch Tiểu Thần liền mang theo ai oán.

    "Thần Nhi!"

    Bỗng nhiên có tiếng gọi vang lên từ ngoài cửa.

    "Cữu cữu đang gọi ta," Bạch Tiểu Thần từ trên ghế đứng lên, hắn xoa xoa đôi tay đã bẩn, quay đầu nhìn đôi huynh muội Vương Tiểu Bàn sau lưng, cười đến thiên chân vô tà, "Tiểu Bàn, Tiểu Đồng, quen biết các ngươi ta rất vui, sau này, chúng ta có thể làm bằng hữu tốt cả đời."

    Hắn không bị đưa về Thánh đảo, cũng không cần phải rời xa tiểu đồng bọn này.

    Chưa bao giờ Bạch Tiểu Thần vui hơn lúc này.

    Vương Tiểu Bàn chớp chớp mắt, nhìn hướng Bạch Tiểu Thần rời đi, cũng thật lòng vì tiểu đồng bọn mà vui vẻ..

    Ra khỏi Vương gia, Bạch Tiểu Thần liền thấy thiếu niên lẳng lặng đứng đợi hắn ở ven đường, hắn bước nhanh tới, đầu đụng vào trong ngực thiếu niên, hắn ngẩng đầu, đôi mắt sáng rực đáng yêu chớp chớp: "Cữu cữu, trước đây bên cạnh Thần Nhi chỉ có mẫu thân và sư công, à, còn có cha nuôi và Sở tỷ tỷ, bây giờ có thêm thật nhiều thân nhân bằng hữu, Thần Nhi thực sự rất vui vẻ..

    Đáng thương cho Tiểu Mễ, đã bị Bạch Tiểu Thần bỏ quên..

    " Tiểu Thần Nhi "Tim Bạch Tiêu tê rần, hắn khẽ xoa đầu Bạch Tiểu Thần," Sau này người bên cạnh ngươi sẽ càng ngày càng nhiều, sẽ không thiếu. "

    " Thật sự? "Mắt Bạch Tiểu Thần sáng lên, so với sao trong màn đêm còn sáng hơn," Nhưng mà trong lòng Thần Nhi, mẫu thân vẫn quan trọng nhất."

    Không ai có thể so sánh được.

    Bạch Tiêu nghiễm nhiên bật cười, tiểu gia hỏa này đúng là tri kỷ của mẫu thân hắn.
     
    Miuly thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 17 Tháng mười hai 2018
Trả lời qua Facebook
Đang tải...