Tên truyện: Bạo Manh Hồ Bảo: Thần Y Mẫu Thân Muốn Nghịch Thiên Thể loại: Ngôn Tình, Dị Giới, Huyền Huyễn, Xuyên Không, Cổ Đại Tác giả: Tiêu Thất Gia Thể loại: Dị giới, cổ đại, ngôn tình, huyền huyễn, xuyên việt, HE Người dịch/ Editor: @Tử Lạc Tiêu Tiêu (Từ chương 1 -> chương 236) Người dịch/ Editor new: @Linh225 (đang tiến hành từ chương 237) Giới thiệu: Ở thế giới của nàng đang sinh sống thì nàng được người trong dòng tộc kính nể cũng bởi nàng là truyền nhân của cổ võ thế gia Hoa Hạ, nhưng chẳng may gặp tai nạn khiến linh hồn nàng xuyên tới dị giới. Nàng lại gặp xui xẻo khi vừa mới xuyên qua lại bị chính những người thân cài bẫy hại chết. Ngẫu hứng quan hệ với một nam nhân vậy mà chỉ một lần nàng lại hoài thai. Hoài thai mười tháng lại sinh hạ ra một tiểu hồ ly? Tiểu hồ ly lại kéo váy nàng gọi mẫu thân? Cũng may tiểu hồ ly ngoan ngoãn, làm tri kỷ của mẫu thân, tại đây đại lục hỗn tạp, mẫu tử liên thủ đại sát tứ phương, thân nhân hối hận không thôi. Nhưng ngày nọ, phụ thân hồ bảo tìm tới, chẳng những muốn đoạt hài tử của nàng, còn muốn đoạt cả nàng? Nào có chuyện tốt như vậy, đã hỏi ý kiến hồ bảo chưa? Hồ bảo hai tay chống nạnh: "Muốn làm phụ thân của ta, trước giao bạc sau xếp hàng, mẫu thân, ta cảm thấy Vương thúc thúc rất có tiền, mẫu thân đem Vương thúc thúc thu làm tức phụ đi."
Chương 1: Hồ Bảo giáng thế (1) Bấm để xem "Nghe nói khoảng thời gian trước, Đại tiểu thư Bạch phủ của chúng ta ở bên ngoài cùng người dã - chiến, bị Nhị tiểu thư bắt tại trận, nàng còn trả đũa, vu hãm Nhị tiểu thư hãm hại nàng, liền đem Nhị tiểu thư tức phát khóc." "Nói đến Đại tiểu thư này, thật không thể không bội phục vận mệnh nàng quá tốt, thân là một phế vật, lại có thể trở thành vị hôn thê của Nhị Hoàng tử, hoàng tử điện hạ không bởi vậy mà ghét bỏ nàng, làm sao nàng không biết tốt xấu, lại cùng người cẩu thả!" "Thất thân còn chưa tính, đã vậy còn mang thai, lại còn nháo đến mọi người đều biết, làm Hoàng tộc mất hết mặt mũi!" "Ta còn nghe nói, Bạch gia vì bồi thường cho Nhị hoàng tử, đã đem Nhị tiểu thư gả cho hắn, Nhị tiểu thư bị Đại tiểu thư vu khống, nhưng vẫn gạt mọi hiềm khích trước đây, dự định thuyết phục Nhị hoàng tử nạp Đại tiểu thư làm thiếp, ngươi nói một nữ nhân đã thất thân, sao xứng trở thành thiếp của Hoàng gia? Mất công Nhị tiểu thư niệm tình tỷ muội." * * * Thanh âm huyên náo bên ngoài truyền vào trong phòng, Bạch Nhan lặng yên ngồi tại đầu giường, ngón tay nàng khẽ vuốt nhẹ phần bụng bằng phẳng, con ngươi thanh tịnh như nước bình thản không chút gợn sóng. Ba tháng trước, nàng vừa đến phiến đại lục này, còn chưa kịp quen thuộc với hoàn cảnh, muội muội tốt Bạch Nhược của nàng liền vì nàng mà chuẩn bị một nam nhân xấu xí. Ai ngờ nàng liều chết trốn ra ngoài, cuối cùng không chịu nổi dược tính, ở bên ngoài tùy tiện nhặt một nam nhân để giải độc. Thời điểm Bạch Nhược tìm thấy nàng mặc dù chỉ có một mình, nhưng các dấu vết trên cơ thể vẫn còn, chứng tỏ việc trước kia hẳn không phải là mộng.. Trong đầu nàng hiện ra tròng mắt thị huyết của nam nhân kia, ánh mắt Bạch Nhan xuất hiện một tia hoảng hốt, không biết có phải hay không nguyên nhân do nàng trúng thuốc, hiện tại nàng làm sao cũng không nhớ nổi dung mạo nam nhân kia.. Dường như, nam nhân kia trời sinh đã bao phủ một tầng sương mù, mông lung gian thăm dò không tới một trương dung nhan. (Ý là dù cách nào cũng không thấy được một phần dung mạo) "Tỷ." Một đạo thanh âm quen thuộc đem suy nghĩ của Bạch Nhan kéo về, nàng ngẩng đầu lên, liền trông thấy một thiếu niên ngây ngô tuấn mỹ từ ngoài cửa nhanh nhẹn đi tới. Edit: ThienDa Từ trong trí nhớ biết được, thiếu niên và cỗ thân thể này là cùng một mẫu thân sinh, đệ đệ Bạch Tiêu, cũng là vướng bận duy nhất trên đời của nàng. Năm đó, mẫu thân Lam Nguyệt của bọn hắn sau khi qua đời, Bạch Chấn Tường liền đem tiểu thiếp Vu Dung nâng lên làm chính thất phu nhân, hai thứ nữ Bạch Nhược cùng Bạch Chỉ cũng bò lên đầu bọn họ. Nếu không phải Lam gia vẫn còn sức uy hiếp, bọn hắn tại Bạch gia sẽ không hề có địa vị. Bất quá, vật đổi sao dời (*), đã có người quên mất, Bạch gia có địa vị như hôm nay, cùng Lam gia không thoát khỏi quan hệ! (*) vật đổi sao dời: Mọi việc đều có thể thay đổiLúc trước, Lam gia lão gia chủ vì Bạch Chấn Tường đã có mấy phòng thị thiếp, không đồng ý để Lam Nguyệt gả cho hắn, nhưng Lam Nguyệt lấy cớ đoạn tuyệt tình nghĩa cha con, bức cho Lam gia chủ không thể không đồng ý. Lam gia vì không để cho Lam Nguyệt chịu nửa điểm ủy khuất, chuẩn bị thập lý hồng trang (*) xuất giá, chấn động một thời. (*) thập lý hồng trang: Mười dặm hồng trang, ý là đồ cưới kéo dài mười dặm, ngày xưa đồ cưới thường được đặt trong rương sau đó phủ vải đỏ Sau đó càng là táng gia bại sản mua vô số đan dược phụ tặng cho Lam Nguyệt. Ai ngờ Lam Nguyệt không cách nào cự tuyệt lời ngon tiếng ngọt của Bạch Chấn Tường, tất cả đan dược đều chắp tay đưa cho hắn, Bạch Chấn Tường mượn đan dược mà đột phá lên Thiên giai, vào nhất lưu thế gia. Có thể nói, địa vị hôm nay của Bạch gia, là do Lam Nguyệt hi sinh đổi lấy! Ngay cả khi chính mình biết được chuyện này cũng tức giận, khó trách qua nhiều năm như vậy Lam gia chủ không quan tâm tới nữ nhi. Thật sự là bị nữ nhi này làm tổn thương đến thấu tâm. "Tỷ," biểu tình Bạch Tiêu có chút rối rắm,"Ngươi đừng quá thương tâm, Nhị hoàng tử từ hôn với ngươi, là tổn thất của hắn, ta trước đó bắt gặp Bạch Nhược cùng hắn mắt đưa mày lại, quan hệ giữa bọn hắn khẳng định không tầm thường.
Chương 2: Hồ Bảo giáng thế (2) Bấm để xem Edit: ThienDa Hắn thấy Bạch Nhan không nói gì, tưởng nàng vì chuyện tình cảm gần đây mà thương tâm. Bạch Nhan nghe được ngữ khí quan tâm, nghiễm nhiên bật cười: "Thế nhân đều cho rằng ta phản bội Nhị hoàng tử, vì sao ngươi thấy Nhị hoàng tử là tổn thất?" "Ta tin tưởng tỷ, tỷ sẽ không phản bội hắn, nhất định là có người hãm hại," thiếu niên thần sắc kiên định, ngữ khí hung ác, "Nếu để ta biết là ai, ta nhất định không tha cho hắn!" Đáy lòng Bạch Nhan run lên, trong lòng không rõ là tư vị gì. Kiếp trước, nàng là truyền nhân của Hoa Hạ cổ võ thế gia, từ nhỏ được dạy một quan niệm là biến cường! Vì để mạnh lên, nàng bị chúng bạn xa lánh, kết quả là khi luyện chế Cửu phẩm đan dược, gặp phải thiên lôi, phi thân hồn diệt. Thật vất vả mới sống lại một đời, nàng tuyệt đối sẽ không như kiếp trước, chỉ lo tu luyện mà không để ý tới người bên cạnh mình. "Đúng rồi," thiếu niên từ trong lồng ngực móc ra một túi tiền, đặt vào tay Bạch Nhan, "Ngươi bay giờ mang thai, cần bổ sung dinh dưỡng, số bạc này cho ngươi." Bạch Nhan nắm lấy túi tiền, trong lòng mệt mỏi: "Số bạc này từ nơi nào?" "Ta.. ta lấy ngọc bội của mẫu thân cho ta đem đi cầm." Tâm Bạch Nhan nhíu chặt. Đừng nhìn nàng cùng Bạch Tiêu trong mắt người đời rất phong quang, trên thực tế, Bạch gia thường xuyên cắt xén tiền hàng tháng, ngay cả đồ cưới Lam Nguyệt đưa tới, cùng bị Vu Dung chiếm đoạt trong tay. Hết lần này tới lần khác tỷ đệ Bạch Nhan cũng quật cường, bọn họ đều biết mẫu thân có lỗi với ông ngoại, tuy vừa khổ lại mệt, nhưng không hề đi Lam gia tìm sự trợ giúp. Lam gia lại quá mức tự tin, cho rằng Bạch gia không dám khắt khe với tỷ đệ Bạch Nhan, huống chi số đồ cưới của Lam Nguyệt, đủ cho hai tỷ đệ tiêu xài cả đời. Thực tế như thế nào? Hai nữ nhi Vu Dung mặc vàng đeo bạc, ăn chính là sơn trân hải vị, tỷ đệ Bạch Nhan lại thường xuyên ăn không đủ no. Buồn cười chính là, Bạch Chấn Tường không quan tâm, Vu Dung tiêu xài hoang phí, Bạch gia nhiều năm qua dùng đều là đồ cưới của Lam Nguyệt. Về phần ngọc bội của Bạch Tiêu, là vật duy nhất Lam Nguyệt lưu lại cho hắn, hắn nhiều năm dùng để tưởng niệm. Nếu không phải hắn giấu thật kỹ, sợ là đã sớm bị Vu Dung đoạt đi. Ngay khi tâm tư Bạch Nhan tràn đầy suy nghĩ, một nha hoàn không hỏi mà vào, đánh gãy thời khắc ở chung của hai tỷ đệ. "Đại tiểu thư, phu nhân thỉnh ngươi qua một chuyến." "Tỷ." SPONSORED Bạch Tiêu vội vàng cầm tay Bạch Nhan, đáy mắt tràn đầy lo lắng. "Yên tâm, ta không có việc gì," Bạch Nhan an ủi vỗ vỗ tay Bạch Tiêu, đưa hắn một ánh mắt yên tâm, lúc này mới đi về phía cửa. Trong khoảnh khắc, thiếu nữ tràn ngập khí thế, nàng thân hồng y khuynh thành, ánh mắt băng lãnh, theo mỗi bước đi của nàng, nha hoàn hô hấp lại khó khăn một phần, yết hầu giống như bị khóa lại, không thể thở nổi. "Đừng quên, ngươi chỉ là một nha hoàn, cho dù ta không được sủng, cũng là chủ tử Bạch phủ, ngươi không hỏi mà tự ý xông vào, chính là không tôn trọng ta, như vậy ta liền có khả năng đưa ngươi loạn côn đánh chết!" Sắc mặt nha hoàn trắng nhợt, nàng ký khế ước bán thân, do đó, chủ tử muốn giết nàng, nàng không thể không chết. Ngày trước vì Bạch Nhan quá nhu nhược, nên nàng quên đi điểm này. "Dẫn đường đi." Thiếu nữ ngữ khí lạnh lùng, nói. "Vâng, Đại tiểu thư." NHa hoàn cũng lại không dám coi khinh thiếu nữ trước mặt, dù thanh danh nàng xấu, nhưng hạ lệnh cho một hạ nhân vẫn là chuyện đương nhiên. Bạch Tiêu sững sờ nhìn bóng lưng thiếu nữ trước mặt, hắn luôn cảm thấy, mấy tháng nay, đại tỷ tựa hồ thay đổi.. Trở nên kiên cường đáng tin cậy, làm hắn an tâm.
Chương 3: Hồ Bảo giáng thế (3) Bấm để xem Thời điểm Bạch Nhan vào phòng, phát hiện trong phòng ngoại trừ Vu Dung còn có một lão phu nhân tóc bạc trắng. Lão phu nhân này không phải Bạch gia lão phu nhân, mà là mẫu thân của Vu Dung, cũng chính là dì của Bạch Chấn Tường Vu lão phu nhân. Mười mấy năm trước, Vu lão phu nhân cố ý để cháu trai mình cưới Vu Dung, nhưng Bạch Chấn Tường ghét bỏ Vu Dung không cách nào mang tới trợ lực cho hắn, nên chỉ để nàng ta làm tiểu thiếp, còn cưới chính thất là Lam gia chi nữ Lam Nguyệt. Chờ khi Lam Nguyệt chết, hắn liền đem Vu Dung nâng lên làm chính thất phu nhân, cũng không nhịn nổi Vu Dung khóc lóc kể lể, đem Vu lão phu nhân đến Bạch gia ở, càng hiếu kính như mẫu thân. Có một nữ nhi như Vu Dung, Vu lão phu nhân cũng không phải tiết kiệm người, bởi vậy qua nhiều năm, đồ cưới của Lam Nguyệt bị đám người này đoạt không dư thừa. "Bạch Nhan, ngươi thành thật khai báo, gian phu của ngươi là ai?" Vu lão phu nhân cao ngạo ngửa đầu, như là thẩm vấn phạm nhân, nghiêm nghị hỏi. "Có liên quan gì tới ngươi?" khóe môi Bạch Nhan giương lên, ánh mắt nhìn xuống chỗ Vu lão phu nhân ngồi, nhàn nhạt nói. "Làm càn!" Vu lão phu nhân phẫn nộ chụp bàn, "Ta là ngoại tổ mẫu của ngươi! Đương nhiên ta phải biết gian phu ngươi là ai?" "Ngoại tổ mẫu? Ngoại tổ mẫu của ta ở Lam gia, ngươi chỉ là ngoại tổ mẫu của tỷ muội Bạch Nhược mà thôi, bớt dát vàng lên mặt." "Ngươi.." Sắc mặt Vu lão phu nhân thay đổi, một hài tử không có nương, có tư cách gì đứng trước mặt nàng cuồng ngạo? "Nương, ngươi bớt giận," Vu Dung vội vàng vuốt ve lồng ngực Vu lão phu nhân, đưa mắt nhìn vè phía Bạch Nhan, "Bạch Nhan, kỳ thật hôm nay ta tìm ngươi đến, là muốn báo cho ngươi một tin tức tốt, có người không chê ngươi thất thân, nếu ngươi nguyện ý bỏ hài tử, hắn sẽ nạp ngươi làm thiếp!" "Theo ý của ngươi, nữ nhi Bạch gia chỉ xứng làm thiếp?" Bạch Nhan nhìn hướng hai người, giọng nói mang theo khí tức rét lạnh. Vu lão phu nhân hừ lạnh một tiếng: "Ngươi là một tiểu tiện nhân thất trinh, lại còn dám kén cá chọn canh? Ta cho ngươi biết, Tiền gia lão gia tử đã chọn một viên Tam phẩm Chân Linh đan làm sính lễ, muốn nạp ngươi làm thiếp! Hiện tại có nam nhân nguyện ý lấy ngươi, ngươi nên cảm động đến rơi nước mắt, lại có tư cách gì chọn?" Đôi mắt Bạch Nhan nhắm lại, đáy mắt hiện lên hàn quang. "Ta nghe nói Tiền gia chủ tuổi trên năm mươi, tính tình tàn bạo, trong phủ hắn tiểu thiếp thường xuyên chết không rõ ràng. Ngươi đây là dự định để ta đi tìm chết?" Tiền gia, cũng là một trong tứ đại thế gia, nhưng thanh danh tàn bạo. Nghe nói nữ tử tiến vào Tiền gia, đều sẽ nằm ngang mà khiêng ra. "Xú nha đầu, Bạch gia chúng ta nuôi không ngươi nhiều năm như vậy, ngươi chẳng lẽ không hồi báo một chút? Nói thật cho ngươi biết, nhi tử ta đã đạt đến Địa giai cấp thấp, cần một viên Tam phẩm Chân Linh đan để đột phá! Cho nên lần này, ngươi phải tới Tiền gia làm thiếp! Bạch Nhan sớm biết những người nãy vô sỉ, lại không nghĩ đến, vô sỉ đã đạt tới cảnh giới này. Nàng cười lạnh một tiếng: " Thứ nhất, ngươi họ Vu, không phải người của Bạch gia! Nếu để cho người không biết nghe được, còn cho rằng ngươi là Bạch gia lão phu nhân. " " Thứ hai, nhi tử ngươi cần Chân Linh đan, cùng ta có liên can gì? Ta dựa vào cái gì phải vì người Vu gia hi sinh? " " Thứ ba, ngươi nói trắng ta nuôi ta trong nhà nhiều năm như vậy, nhưng Bạch gia này là bởi vì mẫu thân ta, mới có thể trở thành nhất lưu thế gia, ngay cả đồ mà ngươi thường xuyên dùng, thứ nào không phải đồ cưới của mẫu thân ta?" Vu lão phu nhân tức đến run rẩy cả người, mặt mo một mảnh xanh xám.
Chương 4: Hồ Bảo giáng thế (4) Bấm để xem "Quả nhiên là con hoang không có nương dạy, khuyết thiếu giáo dưỡng, nhi tử ta là cữu cữu ngươi, ngươi vì hắn hi sinh một chút thì thế nào? Loại người như ngươi bất trinh bất khiết (*) lại có người nguyện ý muốn, ngươi phải mừng mới đúng!" (*) bất trinh bất khiết: Không còn trong trắng, thuần khiết Nàng mắng không đủ tận hứng, không phát giác được bên cạnh Bạch Nhan nhiệt độ hạ xuống, cười lạnh nói: "Bất quá, ngươi cùng nương ngươi là hồ ly tinh lẳng lơ quả thật là cùng một cái đức hạnh, đều là một thân tao - kính (cái này mình không hiểu), ngươi đầu tiên chiếm đoạt hoàng tử điện hạ, hiện lại làm ra việc đồi phong bại tục! Đến thân thích đều có thể nhẫn tâm như vậy. Chờ phụ thân ngươi về, ta lập tức để hắn đưa ngươi sống sờ sờ ra đánh chết." Khóe môi Bạch Nhan giương lên, an tĩnh nghe Vu lão phu nhan trách cứ, tròng mắt lạnh như băng không ngừng động sát khí. "Nương, ngươi trước đứng nói nữa," Vu Dung giả ý khuyên giải, lại đối với Bạch Nhan nói: "Nhan Nhi, thân là thân thích, vốn là nên hô bang hỗ trợ (*), cữu cữu ngươi hiện tại cần, ngươi sao có thể không giúp? Huống chi, phụ thân ngươi vốn không thích người vô tình vô nghĩa." (*) hô bang hỗ trợ: Giúp đỡ lẫn nhau Bạch Nhan từng để ý nhất là phụ thân Bạch Chấn Tường, mỗi lần Vu Dung dùng Bạch Chấn Tường ra chèn ép, nàng cái gì cũng đều đáp ứng. Ngay cả khi ở Bạch gia làm việc hà khắc, cũng không đi ra ngoài nói một chữ. Thế nhưng, bây giờ nàng đã không phỉa là Bạch Nhan trước đó.. "Thân là thân thích, hẳn là nên hô bang hỗ trợ, lời này không sai, Vu gia dù sao với Vu Dung ngươi là thân thích, không có quan hệ gì với ta, ngươi có thể đem Bạch Nhược hay Bạch Chỉ gả đi, chắc chắn bọn họ không muốn làm người vô tình vô nghĩa. Vu Dung biến sắc, chính mình nói chuyện tốt với nàng, nàng dám cự tuyệt? Thế nhưng, dùng Bạch Chân Tường ép nàng, lại không có tác dụng? " Làm càn! "Ánh mắt Vu lão phu nhân dữ tợn," Chỉ Nhi chỉ mới mười hai tuổi mà thôi, ngươi vậy mà để một tiểu nha đầu mười hai tuổi làm thiếp một lão đầu sáu mươi? Ngươi sao có thể làm ra sự tình ác độc như vậy? Thật đúng so với độc phụ kia quả thật không sai biệt! " Trong mắt Vu lão phu nhân, Lam Nguyệt là ác độc nhất, nuws không vì nữ nhân này, nữ nhi mình cũng không làm thiếp nhiều năm như vậy. Bạch Nahn đột nhiên muốn cười. Bạch Chỉ mới mời hai tuổi, mà nàng, cũng chỉ mười bảy. Để Bạch Chỉ làm thiếp là ác độc, còn nàng thì đương nhiên? " Còn về Nhược Nhi.. "Vu lão phu nhân hừ một tiếng," Ngươi lấy gì cùng Nhược Nhi so? Nàng vài ngày sau sẽ gả cho Nhị hoàng tử làm phi, ngươi một nữ nhân chưa thành thân đã mang thai, cũng dám đưa Nhược Nhi cho một lão đầu làm thiếp? Người như ngươi vì bản thân chỉ muốn muội muội làm thiếp của người, còn có tư cách gì làm thiên kim tiểu thư Vân phủ? " Edit: ThienDa Vu lão phu nhân trả đũa thực sự rất mạnh, Bạch Nhan đã từng thụ giáo qua, nếu không Bạch Chấn Tường thà rưng tin tưởng mẹ vợ cũng không tin nữ nhi ruột. " Ta lặp lại một lần, Bạch Nhan ta, quyết không làm thiếp kẻ khác! " Thanh âm Bạch Nhan rơi xuống, phảng phất có một cỗ áp bách hình thành, khí tức trong phòng toàn bộ bị đè nén. Ánh mắt nàng như một thanh lợi kiếm, lạnh lùng nhìn Vu Dung và Vu lão phu nhân. Vu Dung hô hấp trì trệ, xú nha đầu này khi nào thì khí thế trở nên cường đại như vậy rồi? Không! Đây nhất định là ảo giác, Bạch Nhan chỉ là một phế vật mà thôi! Thở ra một hơi, Vu Dung giữ chặt Vu lão phu nhân đang muốn quát lên, chậm chạp đứng dậy, hướng phía Bạch Nhan đi tới. " Bạch Nhan, tối nay Tiền gia sẽ cho người đến đón ngươi, mặc cho ngươi không muốn, ngươi đều phải tới làm tiểu thiếp Tiền gia lão đầu!"
Chương 5: Hồ Bảo giáng thế (5) Bấm để xem "Việc ta không muốn làm, không ai có thể ép!" Khuôn mặt Bạch Nhan không biểu tình, trong mắt mang theo hàn quang. Vu Dung bật cười một tiếng, khinh miệt nói: "Ta xem ngươi cảm thấy vận mệnh bất công, mới ra sức kháng cự, dù sao, người đã từng là vị hôn phu của ngươi, tương lai sẽ cưới nữ nhi ta, thân phận hai ngươi, một trên trời một dưới đất!" "Kỳ thật, nếu khong nhờ bên ngoại, ngươi cho rằng Hoàng đế sẽ đem ngươi tứ hôn cho NHị hoàng tử? Hay là nói, ngươi cho rằng có thể so với Nhược Nhi? Nói thật, Nhược Nhi có tri thức hiểu lễ nghĩa, thiên phú dị bẩm, chỉ có nàng, mới xứng làm hoàng tử phi!" "Không chỉ có thế, ngày sau, Nhược Nhị còn muốn mẫu nghi thiên hạ, ngươi chỉ xứng ở trong bụi bặm mà ngước nhìn nàng!" Nhược Nhi của nàng ưu tú, há có thể để Bạch Nhan cùng so? Thật sự là trò cười! "Ngược lại ta cảm thấy, tác dụng duy nhất của ngươi, là đổi lấy một viên Tam phẩm đan dược, nhờ nỗ lực của ngươi, chờ đan dược tới tay, ta sẽ cho ngươi nhìn một cái, lấy thân phế vật này, cả đời đều không gặp được Tam phẩm đan dược!" Nạch Nhan cười nhạo một tiếng, kiếp trước, nàng ngay cả Bát phẩm đan dược đều có thể luyện chế, huống chi là Tam phẩm? "Nếu các ngươi hôm nay tìm ta chỉ để nói những lời này, vậy ta khuyên các ngươi vẫn nên giữ chút khí lực!" Con ngươi Bạch Nhan đảo qua hai người trong phòng "Bât quá.. sự tình hôm nay, Bạch Nhan ta nhớ kỹ, đợi đến ngày sao, ta sẽ cùng các ngươi từng cái hoàn trả!" Ngày sau? Vẻ mặt Vu lão phu nhân tràn đầy khinh thường, đợi nàng vào Tiền gia, còn có ngày sau sao? Bạch Nhan ném xuống một câu này, liền tiêu sái xoay người rời đi, nàng không quay đầu lại, một thân hồng y biến mất trong buổi chiều yên tĩnh dưới ánh mặt trời. Rời đi phòng Vu Dung, Bạch Nhan đi thẳng vào phòng mình, bình yên bình tĩnh khoanh chân ngồi tại đầu giường. Nếu là có người ở tại nơi này, sẽ phát hiện một cỗ chân khí nhàn nhạt chảy trong cơ thể nàng. Cỗ chân khí nhàn nhạt màu vàng, là đặc thù chỉ Hoàng giai mới có. "Thời gian ba tháng, mới đến Hoàng giai cao cấp, thăng cấp với tốc độ này quá chậm, nếu bây giờ có thể luyện chế đan dược, ta có thể cải thiện thể chất, tốc độ cũng sẽ tăng lên mấy lần." Đương nhiên, Bạch Nhan đã từng chỉ là Nhân giai cao cấp, ngay cả nha hoàn cũng không bằng, chí ít, nha hoàn đều có thực lực Hoàng giai cấp thấp. Sở dĩ có thể đạt tới Hoàng giai cao cấp, cùng là thành quả mấy tháng tu luyện của nàng.. Trời rất nhanh đến tối. Bóng đêm trầm tĩnh. Ngoài cửa truyền đến một trận thanh âm huyên náo. Bạch Nhan biết, là người Tiền gia tới. Quả nhiên, hai đứa nha hoàn từ ngoài cửa đi tới, gương mặt lạnh lùng: "Cùng chúng ta đi." Bjach Nhan không nói gì, chậm rãi đứng dậy, hướng về phía ngoài phòng. Cửa hông bên ngoài đã sớm ngừng một cỗ kiệu, bởi vì thế nhân đều biết thực lực của Bạch Nhan, nên Tiền gia phái người tới không có cao thủ gì, chỉ là một ít nha hoàn, gã sai vặt Hoàng giai cấp thấp. Những người kia để Bạch Nhan tiến vào cỗ kiệu, liền đóng lại màn kiệu, thật nhanh hướng về phía Tiền gia. Bọn hắn đi dường rất văng vẻ, như sợ bị người phát hiện. Đúng lúc này, phịch một tiếng, bụi mù nổi lên tứ phía, cỗ kiệu đột ngột rơi xuống, nện mạnh xuống đất. "Chuyện gì xảy ra?" Kiệu phu đều sững sờ, vội vàng tiến đến cỗ kiệu xem xét, phát hiện mấy nha hoàn trông coi cỗ kiệu đã hôn mê bất tỉnh. Trên giường kiệu, nữ tử tay lười biếng chống cằm, ba ngàn tóc đen rũ xuống, che phủ chăn đệm trên giường, đẹp đến câu hồn đoạt phách.
Chương 6: Hồ Bảo giáng thế (6) Bấm để xem "Ta hẳn là nên đa tạ các ngươi mang ta rời khỏi Bạch gia." Khóe môi thiếu nữ giương lên, nét mặt tươi cười như hoa: "Sau đó, giúp ta nói với Vu Dung một tiếng, ta cùng nàng có món nợ, ngày sau lại tính!" Bốn tên kiệu phu đều ngây ngẩn cả người, thời điểm bọn hắn lấy lại tinh thần, một trận gió nhẹ nổi lên, cỗ kiệu trống không, chỉ có hơi lạnh của gió đêm kích thích thần kinh của bọn hắn.. * * * Bạch Nhan cũng không biết khi nàng rời đi, Lưu hỏa quốc đưa tới một trận oanh động. Tiền gia không nhận được người, tự nhiên đi tìm Vu Dung tính sổ, vì để Tiền gia giữ bí mật, Vu Dung chẳng những không thu được sính lễ, còn phải bồi thường một lượng lớn bạc, nguyên bản đã hận Bạch Nhan, lại càng hận đến nghiến răng. So với Vu Dung, Vu lão phu nhân càng đau lòng. Vừa nghĩ tới đan dược đưa tới tay liền bay, nàng đau lòng ở bên đường khóc thét. Cu Dung vội vàng khuyên, lại công bố mẫu thân mình từ xưa xem Bạch Nhan như ngoại tôn nữ, ai ngờ Bạch Nhan không từ mà biệt, cùng nam nhân bỏ trốn, Vu lão phu nhân vì lo lắng mà khóc thét. Vậy là, tin tức Vu lão phu nhân có tình có nghĩa, còn Bạch Nhan là bạch nhãn lang truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ. Trong lúc nhất thời danh tiếng Bạch gia vang xa, ngay cả Vu lão phu nhân cũng được người đời khâm phục, duy chỉ có Bạch Nahn chịu muôn vàn thóa mạ. Bạch Nhan rời đi, tổn thương nhất là Bạch Tiêu. Hắn đem mình nhốt trong phòng ròng rã mấy tháng liền, sau khi đi ra, thiếu niên ngây ngô trước kia giờ đã thành thục, đôi mắt thanh tịnh trong dĩ vãng đã bị sự lạnh lùng thay thế.. * * * Sau mấy tháng. Một tòa nhà hoang vu trong sơn cốc, Bạch Nhan gắt gao đau đớn ôm lấy bụng, mồ hôi lạnh trên trán lăn xuống, nàng cắn răng, đưa lưng tứa vào tảng đá phía sau. "Ta dự tính ngày sinh là còn hai ngày, sao hiện tại liền muốn sinh?" Tại chỗ này không có bất cứ công cụ gì, cũng không có nước nóng.. "May mà ta chuẩn bị chút đan dược." Nàng chậm rãi thở ra một hơi, lấy ra một viên đan dược nuốt xuông, đan dược vào miệng trong nháy mắt nàng cảm nhận được khí lực lúc nãy biến mất dần khôi phục lại. "Chi chi." Chẳng biết lúc nào, một đám Hỏa Hồ ở bên cạnh vây quanh. Trong lòng Bạch Nhan rất khẩn trương, vốn cho rằng đám Hỏa Hồ sẽ tổn thương nàng, ai ngờ bọn chúng chỉ vây nàng vào giữa để bảo vệ, giống như vị hộ vệ tận trung. Yêu thú? Bạch Nhan nhìn Hỏa Hồ, đáy mắt suy nghĩa sâu xa. Trên đại lục, có thú bình thường, tương tự cũng tồn tại yêu thú. Những yêu thú này có thể bị nhân loại thuần hóa để khế ước, sử dụng để chiến đấu, cũng có thể bồi dưỡng thế lực. Làm nàng không nghĩ tới chính là, những Hảo Hồ này vì sao lại che chở nàng? Không, phải nói là, che chở con của nàng! Không biết có phải do tác dụng của đan dược, hài tử trong bụng đã muốn ra ngoài, lần này, Bạch Nhan hơi dùng sức, một vật gì đó mềm mềm từ cơ thể tuột ra. Nhưng mà.. Ngay tại thời khắc hài tử chào đời, nhũng Hỏa Hồ đang vây quanh nàng trong nháy mắt lùi về sau mấy bước, quỳ rạp xuống đất, móng vuốt hướng về phía trước, như là một đám đại thần quỳ lạy trước đế vương. Ở những địa phương mà Bạch Nhan không nhìn thấy, tất cả yêu thú trên đại lục hết thảy đều giống như Hỏa Hồ mà quỳ xuống, hướng tới vị trí của nàng triều bái. Trời giáng dị tượng, vạn thú triều tông! Vương giả giáng thế, thiên hạ quy nhất! Bạch Nhan cũng mặc kệ những biến hóa bên ngoài, nàng đang bị một màn trước mắt dọa cho sợ choáng váng..
Chương 7: Hồ Bảo giáng thế (7) Bấm để xem Ai có thể nói cho nàng, nàng sinh hài tử sao có thể là một con hồ ly không lông? Mà, con hồ ly này lại lôi kéo y phục nàng gọi mẫu thân? Sinh ra một con hồ ly còn chưa tính, vừa ra đời hồ ly liền có thể nói tiếng người? Có phải hay không đang lừa gạt nàng ít đọc sách? "Ngươi là ai?" Nhẫn nhịn nửa ngày, Bạch Nhan mới có thể xuất ra ba chữ này. "Mẫu thân, Bảo Bảo đói." Tiểu hồ ly đôi mắt mê man, sạch sẽ mà ngây thơ, tội nghiệp nhìn Bạch Nhan. Bạch Nhan vốn đang phiền muộn vì sinh ra một con hồ ly, triệt để bị con hồ ly làm cho ngây ngốc.. "Bảo Bảo đói, bú sữa." Tiểu hồ ly lay lấy quần áo Bạch Nhan, chậm rãi kéo lên, móng vuốt nhỏ lập tức vén y phục của nàng, chậm rãi mút vào. Nấc! Sau khi ăn xong, tiểu hồ ly rất hưởng thụ ợ một cái, an tâm ở trong ngực Bạch Nhan nhắm mắt nghỉ ngơi. Bạch Nhan nhìn tiểu gia hỏa nằm trong ngực mình, đáy lòng dâng lên một cảm xúc mềm mại, đôi mắt dần dần ôn nhu: "Ngươi là ta mười tháng hoài thai sinh hạ, vậy nên, chẳng cần biết ngươi là ai, ta đều dốc cả đời để bảo vệ ngươi!" Giờ phút này nàng còn không biết, vì hài tử xuất thế, vạn thú triều tông, tứ phương vận động. * * * "Quốc sư, quốc sư!" Trong cung điện xa hoa, một thiếu nữ nhanh chóng vọt tới chỗ nam tử đang xem tinh tượng, khuôn mặt nàng tràn đầy kích động: "Mới vừa rồi có phải là cảnh tượng vạn thú triều tông? Ngay cả yêu thú trong Yêu giới chúng ta đều bị chấn động, đây có phải là chứng minh ta có tiểu chất tử rồi?" Edit: ThienDa Quốc sư nhìn thiếu nữ đang kích động, cười cười: "Công chúa điện hạ, ta trước đó đưa vương tới một địa phương, chính là nơi vương hậu xuất hiện, bất quá ta không nói chi tiết cho Vương, hiện tại xem ra, Vương đã tìm được Vương Hậu, đồng thời đời kế tiếp của Yêu giới chi vương cũng ra đời." Qua nhiều năm như vậy, Vương vân không thành thân, càng không nạp thiếp, là bởi vì một tiên đoán, hắn nhất định phải đợi thê tử chú định trong mệnh, cũng chỉ có thê tử này, mới cso thể vì Vương mà nối dõi. Nhưng qua nhiều năm, nữ nhân kia vãn chưa xuất hiện. Trước đó khong lâu, hắn quan sát tinh tượng vân động, Vương Hậu muốn đi tới thế giới này, do đó, hắn tìm địa điểm chính xác, trực tiếp đem Vương ném qua. "Quá tốt rồi, Vương huynh ta rốt cuộc từ biệt nhiều năm làm xử nam," tiểu công chúa kích động nhảy dựng lên, nằng bắt lấy tay quốc sư, nũng nịu nói, "Quốc sư, đem ta đến đại lục, ta muốn gặp Vương tảu cùng tiểu chất tử." "Tiểu công chúa, ta là thừa dịp phong ấn yếu kém mới đem Vương đi qua, ngươi nếu muốn đi, ta phải tìm thời cơ." Quốc sư bất dắc dĩ cười cười, ánh mắt có chút cưng chiều. Tiểu công chúa hoạt bát thè lưỡi: "Được, chờ ngươi tìm được cơ hội, liền để ta đi tìm Vương huynh cùng Vương tẩy, còn có tiểu chất nhi đáng yêu." Có lẽ là chất tử chào đời, để tiểu công chúa rất hưng phấn, từ trước đến nay tthisch quấn lấy quốc sư cũng không có quá nhiều dây dưa, ánh mắt có chút yêu chiều hướng về một hướng mà đi. Đang tiếc, nàng không đi được bao lâu đã bị một thân ảnh xinh đẹp chắn đường. "Ngươi muốn làm gì?" Tiểu công chúa tức giận hỏi. "Công chúa, Vương thật sự đi tìm nữ nhân kia sao?" Đó là một nữ nhân có dáng dấp yêu mị, như đóa hoa hồng xinh đẹp tỏa mùi thơm. "Nàng là thê tử chú định trong mệnh Vương huynh ta! Vương huynh ta không tìm nàng, còn tìm ngươi hay sao?" Khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu công chúa trầm xuống, giận dữ trừng mắt nhìn nữ nhân.
Chương 8: Hồ Bảo giáng thế (8) Bấm để xem Nữ nhân có chút khinh thường, không phải chỉ là một cái tiên đoán thôi sao? Nàng cũng không tin, Vương nếu cưới nữ tử khác thì không thể nối dõi. Chỉ là nghĩ đến cảnh tượng vạn thú triều tông vừa rồi, lòng của nàng có chút bối rối. "Không có chuyện thì lăn đi cho bản công chúa, Vương huynh ta không thể nào thích loại nữ nhân yêu diễm đê tiện như ngươi!" Tiểu công chúa ném xuống những lời này, nghiêng người sang bên cạnh nữ nhân kia mà đi, để lại nữ nhân kia sắc mặt xanh xám, không cam lòng nhìn bóng lưng nàng rời đi.. * * * Cùng lúc đó, tại phủ đệ Nhị hoàng tử, một tiếng khóc nỉ non vang lên, Bạch Nhược ở trên giường mệt mỏi thở phì phò. Nàng đưa tay vẫy nhứng người khác lui ra, chỉ lưu lại một nha hoàn. "Liễu Nhi, ngươi sau truyền bá ra, liền nói là ta sinh non, may mà ông trời phù hộ, mới sinh hạ bình yên." Trước khi thành thân, Bạch Nhược cùng đào tử ám độ thành thương, lại mang thai, nhưng việc này tuyệt đối không thể truyền đi, biện pháp duy nhất chỉ công bố là mình sinh non. "Vâng, Hoàng tử phi," Liễu Nhi lên tiếng, "Đúng rồi, Hoàng tử phi, vừa rồi đại lục phát sinh một việc lạ, đến mức, mây tứ phương lưu chuyển, tất cả mọi người đều chấn kinh." "Cái gì chuyện lạ?" Bạch Nhược hờ hững hỏi. "Nô tỳ nghe nói, vừa rồi tất cả Linh thú đều hướng phía Lưu Hỏa quốc của chúng ta mà triều bái." "Vạn thú triều tông?" Đôi mắt Bạch Nhược sáng lên, khóe môi câu lên một đường cong, "Liễu Nhi, ngươi sai người truyền bá lời đồn đại, nói là, vạn thú triều tông nguyên nhân là vì hôm nay ta sinh hạ trưởng tôn." Vạn thú triều tông, thiên hạ quy nhất! Điều kiện như vậy, làm sao nàng không lợi dụng? Với lại, Liễu Nhi cũng đã nói, vạn thú triều bái chính là Lưu Hỏa quốc. Bản thân làm nữ nhân tôn quý nhất Lưu Hỏa quốc, nói không chừng yêu thú triều bái con của mình. Liễu Nhi biết thân là nha hoàn, cái gì nên hỏi, cái gì không nên hỏi, nàng cung kính đáp: "Vâng, Hoàng tử phi." Nhận lệnh xong, nàng lui xuống. Trong phòng Bạch Nhược nằm không có một ai, khóe mắt không giấu nổi sự đắc ý. "Bạch Nhan, ngươi là trưởng nữ cao quý của Bạch gia, ngoại tôn nữ của Lam gia thì như thế nào? Đồ mà ngươi thích, còn không nằm trong tay ta? Quyền thế, địa vị, hết thảy đều là của ta, ngay cả nhi tử của ta đều so với ngươi tôn quý hơn!" "Con ta, chẳng những là hoàng trưởng tôn, còn nhận lấy vạn thú triều bái, còn ngươi.. thân bại danh liệt, để tiếng xấu muôn đời! Con ngươi cũng chỉ là con hoang, sao so được với đứa con tôn quý của ta?" "Cả đời này, ngươi vĩnh viễn đều thua xa ta!" * * * Năm năm sau. Bên trong phòng trúc tọa lạc ở trung tâm hồ, nữ tử hồng y lười biếng nằm trên giường êm, dung nhan tuyệt mỹ bao phủ dưới ánh mặt trời, so với quang mang kia còn lóa mắt hơn mấy phần. Lúc này, cảm giác trên mặt mềm mềm, phảng phất có cái đuôi sờ nhẹ qua gương mặt của nàng. Nữ tử không kiên nhẫn mở mắt, xem xét phía dưới, dọa đến nàng trực tiếp từ trên giường êm nhảy dựng lên, phẫn nộ quát: "Bạch Tiểu Thần, ngươi lăn ra đây cho ta!" Hồ ly đã chiếm cứ cả căn phòng của nàng, có mấy con còn bò lên người nàng, khiến cho xoang mũi nàng đều là mùi hồ ly. Trốn ở trong phòng nhỏ, Bạch Tiểu Thân biết mẫu thân phát bực, hắn chậm rãi đi đến, đôi mắt sách sẽ chuyển động xoay tròn, như đang ngẫm nghĩ nên lấy đối sách gì. "Bạch Tiểu Thần!" Bạch Nhan nghiến răng nghiến lợi, "Ngươi có thể hay không nói cho ta biết, đây là có chuyện gì? HẢ?"
Chương 9: Hồ Bảo giáng thế (9) Bấm để xem Một chữ cuối cùng của nàng mang theo thanh âm rất nặng, con ngươi nheo lại cơ hồ có chút tức giận. "Mẫu thân, những hồ ly này là Bảo Bảo tìm đến," Bạch Tiểu Thần cắn răng một cái, đôi mắt to ngập nước ra vẻ ủy khuất, "Bảo Bảo muốn phụ thân, người chọn một trong số bọn chúng làm cha Bảo Bảo được không?" Chúng hồ ly nghe Bạch Tiểu Thần nói lời này, trực tiếp lảo đảo vài cái rồi ngã xuống đất, bị dọa đến run lẩy bẩy. Tiểu tổ tông của ta, ngươi có thể hay không đừng dọa người như vậy? Làm phụ thân ngươi? Dù cho một trăm lá gan chúng ta cũng không dám. Bạch Nhan nhìn đáy mắt Bạch Tiểu Thần ngập nước, tâm mềm nhũn, giọng nói cũng nhu hòa: "Bảo Bảo, không phải tùy tìm một con hồ ly liền có thể làm cha ngươi, hắn nhất định phải cùng mẫu thân tâm đầu ý hợp mới được, đã hiểu chưa?" Nhìn thấy lửa giận của Bạch Nhan biến mất, trong mắt Bạch Tiểu Thần xẹt qua một tia sáng, hắn dùng chiêu này đối phó mẫu thân là bách chiến bách thắng, chưa từng thất bại. "Mẫu thân, vậy chúng ta đi tìm cha được chứ?" Bạch Tiểu Thần nhào vào trong ngực Bạch Nhan. Thân thể hẳn mềm mềm nho nhỏ, mang theo mùi sữa thơm nhàn nhạt, một chút khí tức của hồ ly cũng không có. Sắc mặt Bạch Nhan cứng đờ. Đầu của nàng hiện ra tròng mắt nguy hiểm của nam nhân, trong chợt nảy sinh mâu thuẫn. "Ân, phụ thân ngươi hẳn đã chết." Bạch Nhan á một tiếng, tùy ý đáp qua loa. Edit: ThienDa "Mẫu thân, người có phải hay không khi dễ Bảo Bảo ít đọc sách, cho nên lừa gạt Bảo Bảo? Phụ thân rõ ràng còn sống, Bảo Bảo cảm nhận được sự tồn tại của hắn." Bạch Tiểu Thần chu cái miệng nhỏ lên, khuôn mặt phấn ngọc vì tức giận mà đỏ bừng. Bạch Nhan nói dối bị phát hiện, có chút xấu hổ: "Cái này.. Kỳ thật nương cũng không biết cha ngươi là ai, nhưng nếu chúng ta tìm được cha ngươi, hẳn đem cướp Bảo Bảo từ mẫu thân thì phải làm sao bây giờ?" Bạch Tiểu Thần trầm mặc. Hẳn cho tới giờ chưa hề nghĩ qua vấn đề này? Phụ thân sẽ để hắn cùng mẫu thân tách ra? Không! Không được! Hắn không thể rời khỏi mẫu thân. "Mẫu thân, Bảo Bảo không muốn phụ thân, hắn là bại hoại, muốn đoạt đi Bảo Bảo." Bạch Nhan im miệng không nói. Bây giờ nhi tử là tất cả của nàng, nàng tuyệt đối sẽ không để người cưới đi hắn! Nếu có người đoạt đi con của nàng.. Nàng liều chết cũng phải giết hắn! * * * Lưu Hỏa quốc. Trong vương phủ, nam nhân yêu nghiệt nào đó hắt hơi một cái, lòng tràn đầy nghi hoặc, chẳng lẽ có người ở sau lưng mắng hắn? Là những đại thần ở Yêu giới? Bất kể như thế nào, việc cấp bách chính là tìm nữ nhân sáu năm trước của mình. Nghĩ đến vừa mới tới đại lục, nhiều năm giữ thân xử nam như vậy liền bị một nữ nhân ghê tởm cướp đi, hắn hận đến nghiến răng, nếu nữ nhân kia ở ngay trước mặt hắn, hắn sẽ xúc động muốn băm thây vạn đoạn! * * * Bên trong phòng trúc, Bạch Nhan từ trên giường êm ngồi dậy, lười biếng duỗi lưng một cái. "Bảo Bảo, ngày mai chúng ta đi tìm sư công ngươi cáo biết, đã tới thời điểm rời khỏi chỗ này." Năm năm.. Không biết những người kia còn nhớ sự tồn tại của nàng? "Mẫu thân, chúng ta muốn đi rồi sao?" Bạch Tiểu Thần hưng phấn nhảy dựng lên, trên khuôn mặt phấn điêu ngọc trác nở nụ cười ngây ngô đáng yêu. Những hồ ly trong phòng nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng tiểu tổ tông cũng đi, bọn chúng không cần lo lắng sợ hãi. "Mẫu thân đưa ngươi về thăm cữu cữu ngươi, rời đi năm năm, không biết cữu cữu ngươi hiện tại sống tốt không." Tại Bạch gia, để nàng lo lắng chỉ có mình Bạch Tiêu.