[Edit] Y Hậu Khuynh Thiên - Tiêu Thất Gia

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Miuly, 10 Tháng mười hai 2018.

  1. Tử Lạc Tiêu Tiêu

    Bài viết:
    1
    Chương 149: Người muốn chết lại đến (3)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Edit: Tiêu Tiêu

    Sở Y Y giận run.

    Nàng đường đường là tiểu công chúa thánh địa, nhận hết ngàn vạn sự sủng ái, cho tới bây giờ đều là nàng khi dễ người khác, chưa từng có người để nàng chịu ủy khuất!

    Mà Bạch Chấn Tường này.. Lại dám nói nàng tính là cái gì?

    "Các ngươi có đi không? Nếu không đi thì bắt hắn lại cho bản công chúa!"

    Lúc Sở Y Y nói ra những lời này, mấy thị vệ thánh địa giật nảy mình.

    Vẻ mặt bọn hắn hơi xấu hổ, dù biết có Bạch Nhan ở đây, tiểu công chúa sẽ không gặp nguy hiểm.

    Nhưng tiểu công chúa không về thánh địa, bọn hắn cũng không có gan trở về, nên lúc này mới âm thầm bám theo.

    Không nghĩ tới bị tiểu công chúa phát hiện ra..

    "Ngươi.." Bạch Chấn Tường phẫn nộ, khi định lên tiếng quát mắng thì thấy hai thị vệ nhanh chóng tiến lên, một trái một phải giữ hai tay hắn.

    Dưới sự khống chế của hai thị vệ, Bạch Chấn Tường muốn thoát ra, chợt phát hiện toàn bộ khí lực như bị người giam cầm, không thể động đậy.

    Khi biết được chuyện này, Bạch Chấn Tường sợ hãi.

    "Bạch Nhan, ta giáo huấn phụ thân ngươi, ngươi không đau lòng hả?" Sở Y Y chớp chớp mắt, cười hì hì hỏi.

    Bạch Nhan nhướng mày: "Không liên quan gì tới ta, đánh không chết là được."

    Sở Y Y đã mang theo thị vệ, vậy nàng.. cũng lười động thủ.

    "Tốt!" Sở Y Y cao hứng vỗ tay, hất cằm ra lệnh cho một tên thị vệ: "Ngươi đi vả miệng."

    "Dạ, tiểu công chúa."

    Công chúa?

    Bạch Chấn Tường ngạc nhiên mở to mắt, chẳng lẽ vị cô nương này.. Là công chúa của quốc gia nào đó?

    Lần này quả nhiên chủ quan, không nghĩ đến lại đụng phải công chúa nước khác.

    Bốp!

    Tên thị vệ tiến đến, không chút lưu tình tát vào mặt Bạch Chấn Tường, để khóe miệng Bạch Chấn Tường tràn ra một vệt máu, hai con ngươi ẩn ẩn phẫn nộ.

    Phẫn nộ của hắn không phải hướng về Sở Y Y mà hướng về Bạch Nhan.

    Uổng phí lúc trước hắn cảm thấy hổ thẹn với nàng, nhưng hôm nay nàng dám đứng nhìn người đánh phụ thân! Loại nữ nhi thân sinh này, đáng ra hắn phải bóp chết từ khi chào đời!

    "Bạch Nhan, ta là phụ thân ngươi! Ngươi để người đánh phụ thân ngươi chính là đại bất hiếu! Ngươi sẽ bị thiên lôi đánh chết!" Bạch Chấn Tường phẫn nộ nói, trong mắt toàn là tức giận.

    Trên dưới có thứ tự, bất luận trưởng bối làm sai điều gì, vãn bối cũng không có lý do trả thù! Loại người giống như Bạch Nhan nhất định sẽ chết không yên thân!

    "Với lại, Bạch Chỉ thích Thương Vương thì sao? Nàng thích Thương Vương thì có lỗi gì? Ngươi thân là tỷ tỷ, đáng lẽ nên nhường muội muội một chút!"

    Bốp bốp bốp!

    Thị vệ thấy mình chưa động tay chân mà Bạch Chấn Tường thốt ra nhiều lời như thế, vội vàng ra tay, khiến Bạch Chấn Tường một câu cũng không nói thêm được.

    Ngay cả khuôn mặt hắn cũng sưng thành đầu heo, mắt không thể nhìn ra được, trên mặt hắn tràn đầy tơ máu, oán giận trừng Bạch Nhan.

    "Tránh ra!"

    Sắc mặt Bạch Nhan lạnh xuống, lạnh lùng ra lệnh.

    Tên thị vệ ngẩn người một chút rồi mới tránh, sau đó Bạch Nhan liền tới trước mặt Bạch Chấn Tường.

    Đột nhiên nàng giơ chân đạp một cước vào ngực Bạch Chấn Tường, hắn bay xa mấy chục mét, nửa chết nửa sống ngã vào trong đám người..

    "Đóng cửa!"

    Thị vệ đang chấn kinh thì âm thanh lạnh nhạt của nữ tử truyền tới.

    Lúc này bọn hắn mới phản ứng, phịch một tiếng đóng đại môn lại.

    Sở Y Y đã bị hành động vừa rồi của Bạch Nhan dọa cho sợ, lâu sau, nàng mới có phản ứng, nghiêng đầu cười với Bạch Nhan.

    "Bạch Nhan, một cước kia của ngươi thật soái nha, ta phát hiện ra, ta đã mê ngươi tới mức không thể kiềm chế được."
     
  2. Hắc Phác Hân Hân

    Bài viết:
    0
    Chương 150: Đột nhiên trở nên ôn nhu (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bỗng nhiên, một trận gió lạnh lướt qua mặt, Sở Y Y quá sợ hãi, đem đầu nhỏ giơ trước mặt Bạch Nhan rụt trở về, thân thể bị cơn cuồng phong đẩy lùi ra sau mấy bước, đợi nàng ổn định cơ thể xong, tức giận quát lên: "Ai!"

    Một giây sau, nữ tử đã sợ ngây người.

    Đó là một mỹ nam tử yêu nghiệt.

    Mái tóc bạc ma mị, tử y tựa ác thần.

    Giờ khắc này, phảng phất như chúng sinh đều vì vậy mà khuynh đảo, vẻ đẹp tới phong hoa tuyệt đại cũng khó mà hình dung được.

    Đương nhiên, để Sở Y Y khiếp sợ là vì nàng cho rằng huynh trưởng là thiên hạ đệ nhất mỹ nam, nhưng hôm nay.. còn có nam tử bộ dáng tuyệt sắc hơn, không thua kém gì so với huynh trưởng nàng.

    "Ngươi buông nàng ra!" Sở Y Y nhìn bàn tay nam nhân ôm lấy eo Bạch Nhan, còi báo động trong lòng bật lên, cắn răng nói ra mấy chữ này.

    Lông mày Đế Thương nhíu lại.

    Nhìn thấy hành động này của hắn, ánh mắt Bạch Nhan chuyển biến: "Y Y là muội muội ta."

    Muội muội?

    Ánh mắt Đế Thương nghi hoặc nhìn Bạch Nhan, cũng vì câu nói của nàng mà thu giảm sát khí, có hơi dùng sức ôm lấy Bạch Nhan.

    "Bổn vương không biết từ bao giờ ngươi có nhiều hơn một muội muội vậy?"

    Sở Y Y gấp tới dậm chân, nàng vừa định mở miệng nói chuyện, Bạch Nhan đã liếc mắt nhìn sang.

    "Hắn là Đế Thương."

    Cái gì?

    Sở Y Y mở to hai mắt nhìn, cái người đang chiếm tiện nghi của Bạch Nhan lại chính là phụ thân thân sinh của Thần Nhi?

    Cũng chính là cường giả Bạch Nhan nhắn đến? Nghe nói như thế, Sở Y Y vốn định dựa vào lời lẽ hùng hổ lập tức sợ hãi, rụt cổ vào, chân cũng theo bản năng mà lùi về hai bước..

    Lão ca, không phải muội muội không giúp ngươi, thật sự là địch nhân quá cường đại, không có biện pháp.

    "Bạch Nhan." Đế Thương không nhìn Sở Y Y nhiều hơn một cái nào, hắn cắn lỗ tai Bạch Nhan: "Chúng ta có nên hảo hảo nói chuyện hay không?"

    Mặc dù hắn không dùng sức nhưng đầu lưỡi ấm áp chạm vào vành tai Bạch Nhan khiến toàn thân nàng run lên.

    Dường như là không chút do dự, nàng tránh thoát khỏi sự giam cầm của Đế Thương, tung một quyền lên khuôn mặt đẹp của hắn.

    Nhưng lúc nắm đấm của nàng sắp sửa tới mặt của nam nhân, một bàn tay to đã chặn tay nàng lại.

    "Không muốn cái tay nhỏ này nữa sao?" Ngón tay thon dài của nam nhân khẽ sượt qua mu bàn tay Bạch Nhan, mắt phượng nhẹ nhàng nheo lại, một tia nguy hiểm xẹt qua: "Nếu ngươi không muốn, bổn vương không ngại chặt đi rồi cất giữ."

    Sắc mặt Bạch Nhan tối sầm: "Ngươi ngoại trừ chặt tay chân của ta thì có thể làm được gì?"

    Nam nhân bước hai bước tới gần Bạch Nhan: "Còn có thể.. Làm ngươi."

    Vẻ mặt Bạch Nhan càng khó coi hơn, từ lúc bắt đầu quen biết nam nhân này, nàng đã phát hiện ra, bất cứ trường hợp nào nam nhân này đều có thể nói những lời kinh người.

    "Y Y," nàng trừng mắt với Đế Thương, quay đầu nhìn Sở Y Y: "Ngươi đi xuống nghỉ ngơi trước, gian phòng nào cũng có thể tùy tiện dùng."

    Sở Y Y thành thật gật đầu, có lẽ vì bị Đế Thương làm cho sợ, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi trắng bệch, chờ Bạch Nhan kéo Đế Thương biến mất, nàng mới kịp phản ứng lại..

    "Tiểu công chúa!"

    Bọn thị vệ vây quanh, dùng ánh mắt quan tâm nhìn Sở Y Y.

    Vẻ mặt Sở Y Y xoắn xuýt: "Ta có thể cảm nhận được thực lực của nam nhân này rất mạnh, ta ở đây khẳng định không giúp được cho Bạch Nhan."

    "Với lại.." Nàng cắn cắn môi, "Hắn ở ngay trước mặt chúng ta khi dễ Bạch Nhan, Bạch Nhan và Thần Nhi nhất định chịu không ít ủy khuất."

    Nam nhân này động một chút là muốn chặt tay, tuyệt đối không hiểu thương hoa tiếc ngọc, không giống lão ca nhà mình, tuyệt đối ngoan ngoãn vâng lời mẫu tử Bạch Nhan, muốn cái gì liền cho cái đó.
     
    Chỉnh sửa cuối: 16 Tháng một 2019
  3. Hắc Phác Hân Hân

    Bài viết:
    0
    Chương 151: Đột nhiên trở nên ôn nhu (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thậm chí, vì một nụ cười của mỹ nhân, không tiếc vượt qua muôn sống ngàn núi, xâm nhập hung địa, chỉ vì tìm dược liệu mà nàng cần.

    "Tiểu công chúa, thuộc hạ ngược lại cảm thấy, bọn họ giống như đang liếc mắt đưa tình.." Thị vệ hơi run nơm nớp lo sợ nói.

    Sở Y Y trừng thị vệ một cái: "Ngươi gặp qua liếc mắt đưa tình sẽ chặt tay? Đừng quên ngươi là người thánh địa, hẳn là nên ủng hộ lão ca ta, ta mặc kệ, ngươi lập tức chuẩn bị giấy bút cho ta, ta muốn viết thư cho lão ca."

    Mặc dù Bạch Nhan không cho phép nàng nói chuyện này cho Sở Phong Dật, ngay cả mấy tên trưởng lão cũng không được nói, nếu không, lần này không phải chỉ mình nàng tới Lưu Hỏa quốc.

    "Hả? Nhưng thiếu chủ còn đang bế quan.." Thị vệ trợn tròn mắt, thận trọng nói.

    Sở Y Y giận lên đánh vào đầu thị vệ: "Thần Nhi bị phụ thân tìm được, tẩu tử tương lai sắp bị cướp đi, còn bế quan cái gì?"

    Thị vệ bị dọa tới mức không dám nói nữa, vị tiểu công chúa một khi đã quyết định thì không có người ngăn cản được.

    Hắn cũng không quên nhắn nhở tiểu công chúa một câu, thiếu chủ đang bế quan, xem như nàng có truyền tin cũng không liên quan tới hắn đâu.

    Dựa vào đầu óc của Sở Y Y không nhận ra chuyện này, nàng hào hứng vội vàng đi viết thư, đợi tới lũ Sở Phong Dật biết tin, thì đã rất muộn..

    * * *

    Trong hậu viện, trên đình giả sơn.

    Gió nhẹ lướt qua, hồng y khẽ bay, sắc mặt Bạch Nhan khó coi nhìn chằm chằm nam tử yêu nghiệt trước mặt, cắn răng nghiến lợi hỏi: "Ta cho phép Thần Nhi thừa nhận ngươi là cha rồi, nếu ngươi muốn tìm thì tìm Thần Nhi mới đúng, vì sao hết lần này tới lần khác toàn tới chỗ ta?"

    Đế Thương cười lạnh một tiếng: "Thù ngươi cưỡng gian bổn vương, bổn vương chưa tính xong với ngươi, cả đời này chúng ta sẽ dây dưa không dứt!"

    Bạch Nhan hơi chán nản, ai bảo khi đó nàng không để ý tình huống mà cưỡng gian hắn?

    "Bạch Nhan, Thần Nhi chỉ có thể nhận bổn vương làm cha, mà ngươi cũng chỉ có thể có một nam nhân là bổn vương." Nam nhân tiến hai bước tới chỗ Bạch Nhan, bá đạo vuốt cằm nàng, chạm vào môi đỏ, khóe môi câu lên một đường cong: "Bổn vương đã đáp ứng ngươi không cướp Thần Nhi đi, vậy ngươi nhất định phải là thê tử bổn vương."

    "Ngươi muốn một đời một thế một đôi, bổn vương cũng có thể cho ngươi!"

    Ngươi muốn một đời một thế một đôi, bổn vương cũng có thể cho ngươi!

    Ngón tay Bạch Nhan đột nhiên run lên, nhưng sắc mặt không thay đổi, dường như không bị câu nói này đả động tới.

    Tiếp đó, Đế Thương buông lỏng tay ra: "Bây giờ ngươi không chấp nhận cũng không liên quan, bổn vương có thể cho ngươi thời gian, nhưng, lần này bổn vương tới tìm ngươi là muốn ngươi tiếp tục trả nợ.."

    Bạch Nhan ngẩng đầu, nàng há miệng muốn nói chuyện, môi nam nhân đã đè xuống, bàn tay lớn ôm chặt thắt lưng, để ngực nàng mạnh mẽ dán chặt vào ngực hắn.

    Nụ hôn này rất sâu rất dài, đợi đến khi Bạch Nhan cắn một cái, hắn mới buông nữ tử trong ngực ra, trầm thấp cười một tiếng: "Tiểu Nhan, môi của ngươi thật có ma lực, làm cho bổn vương càng ngày càng mê đắm.."

    "Cút!"

    Bạch Nhan giận không rõ, quát to một tiếng.

    Nam nhân này tìm đến nàng, chỉ vì hôn?

    Lần này Đế Thương lại không quá dây dưa, hắn đưa tay vén tóc trên trán Bạch Nhan, tại cái trán trơn trắng bóng của nàng đặt xuống một nụ hôn.

    "Ngươi còn thiếu ta sáu cái, ngoan ngoãn chờ ta tới tìm ngươi."

    Toàn thân Bạch Nhan chấn động, nàng đã quen Đế Thương bá đạo, đây là lần đầu tiên.. nhìn thấy một mặt ôn nhu của hắn.

    Đương lúc Bạch Nhan muốn mở miệng, nam nhân đã mau chóng biến mất, trên giả sơn, chỉ còn lại mình nàng, gió nhẹ lướt qua, tóc xanh bay múa.
     
    Chỉnh sửa cuối: 16 Tháng một 2019
  4. Hắc Phác Hân Hân

    Bài viết:
    0
    Chương 152: Đột nhiên trở nên ôn nhu (3)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trên trán nàng, còn vương lại nhiệt độ bờ môi nam nhân..

    * * *

    Đợi Bạch Nhan lấy lại tinh thần đi tới tiền viện, phát hiện ra tiền viện đã có nhiều hơn hai thân ảnh quen thuộc.

    Bạch Tiểu Thần ngẩng đầu, liếc mắt trông thấy Bạch Nhan từ từ đi đến, đôi mắt to lóe sáng.

    Hắn đang muốn nói chuyện, Bạch Nhan liền ngăn lại, sau đó, Bạch Nhan nhìn sang dung nhan xinh đẹp phía trước.

    Lam Tiểu Vận và Sở Y Y trò chuyện rất hăng say, có cảm giác như hận vì đã gặp nhau muộn màng, căn bản không hề chú ý tới sự xuất hiện của Bạch Nhan.

    "Y Y, ngươi không biết Bạch Chỉ ghê tởm bao nhiêu đâu! Bình thường chưa tính đến khi dễ biểu tỷ ta nha, thế mà dám giả mạo thành Thương Vương phi, may là Thương Vương chướng mắt nàng, bắt nàng giam lại."

    Lam Tiểu Vận thở phì phò, bây giờ nhắc đến Bạch Chỉ, nàng vẫn không nhịn được mà nghiến răng nghiến lợi.

    Sở Y Y cũng nghĩ tới Đế Thương yêu nghiệt, cắn răng: "Ngươi nói Thương Vương ta đã gặp rồi, mặc dù ta rất không thích hắn, nhưng ta không thể thừa nhận rằng hắn ưu tú, nữ nhân như Bạch Chỉ lại dám muốn phụ thân thân sinh của Thần Nhi sao?"

    "Tại sao ngươi không thích Thương Vương?"

    Lam Tiểu Vận chớp chớp mắt, nữ nhân ái mộ Thương Vương rất nhiều, lần đầu tiên nàng nghe được có người không thích hắn.

    Nghe nói vậy, Sở Y Y bĩu môi: "Tính tình tên kia quá hung, còn muốn chặt tay Bạch Nhan."

    "Nhưng mà, trong thiên hạ cũng chỉ có Thương Vương mới có thể xứng đôi với biểu tỷ.."

    "Ai nói, lão ca ta mặc dù không có được mỹ mạo như Thương Vương, nhưng tình tình tốt, thực lực cường đại, lúc ấy Thần Nhi đã đồng ý với ta, muốn giúp đỡ ca ca ta theo đuổi Bạch Nhan."

    Sở Y Y nhảy dựng lên, hai tay chống nạnh, con ngươi tinh nghịch đảo quanh, cười hì hì kéo Bạch Tiểu Thần ra trước mặt.

    "Thần Nhi, không bằng.. ngươi lại giúp một chút?" Bạch Tiểu Thần nhìn Sở Y Y một chút, lại nhìn nữ tử sau lưng Sở Y Y, ngây thơ chớp mắt: "Mẫu thân ta ở đây, ngươi nói với nàng đi."

    Vẻ mặt Sở Y Y cứng đờ, nàng cứng nhắc quay đầu: "Ta.. ta và Thần Nhi chỉ đùa một chút."

    Khóe môi Bạch Nhan giương lên, cười như không cười: "Không phải ngươi nói sẽ không thuyết khách cho ca ca ngươi à?"

    Sở Y Y hơi xấu hổ, ngay từ đầu nàng đã tỏ rõ lập trường, không phải vì sợ Bạch Nhan không chứa chấp nàng sao..

    "Nhan tỷ tỷ."

    Ánh mắt hơi động, hai cánh tay ôm lấy eo Bạch Nhan, đôi mắt tinh quái chứa tia ủy khuất.

    "Ta biết sai, ngươi đừng đuổi ta đi, ta đảm bảo không khuyên ngươi gả cho ca ta nữa."

    Trông thấy Bạch Nhan thờ ơ, ánh mắt Sở Y Y càng thêm đáng thương: "Nhan tỷ tỷ, ngươi chính là tỷ tỷ của ta, ngươi đừng tàn nhẫn như vậy, ta không muốn về thánh địa, bọn họ chỉ biết kìm hãm tự do của ta."

    Vì sao lại kìm hãm tự do của ngươi?

    Còn không phải ngươi quậy thánh địa tới long trời lở đất à?

    Bạch Nhan như cũ không đổi sắc: "Thật biết sai rồi?

    Sở Y Y vội vàng gật đầu, tỏ rõ quyết tâm.

    " Lần sau không được như vậy nữa. "Bạch Nhan thả lỏng, hờ hững nói.

    Sở Y Y liền vui vẻ ra mặt, nàng đã biết, Bạch Nhan mãi mãi chỉ ăn mềm không ăn cứng.

    Lam Tiểu Vận một bên cũng nhẹ nhàng thở ra, nàng và Sở Y Y thật hợp duyên, đương nhiên không hi vọng nàng ấy rời đi.

    " Tiểu Vận, ngươi vừa nói ca của ngươi muốn đi hoàng cung chấp hành hình phạt? "Sở Y Y đảo mắt mấy lần, cười hì hì," Ta cũng muốn mở mang về hoàng cung, dẫn ta đi xem một chút đi."
     
    Chỉnh sửa cuối: 16 Tháng một 2019
  5. Hắc Phác Hân Hân

    Bài viết:
    0
    Chương 153: Đế Thương trả thù (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Không được!" Nghe Sở Y Y nói câu này, sắc mặt Bạch Nhan đen lại, "Ngươi ở lại đây, không được đi."

    Lam Tiểu Vận không hiểu nhìn Bạch Nhan: "Biểu tỷ, đại ca ta khi vào cung cũng ở đó, huống gì lần này chúng ta đi chấp hành hình phạt, sẽ không để Y Y gặp nguy hiểm."

    "Ta không sợ nàng gặp nguy hiểm, ta sợ người khác gặp nguy hiểm."

    Sở Y Y không có khả năng gặp nguy hiểm, gặp nguy hiểm sẽ chỉ là người khác!

    "Nhan tỷ tỷ," Sở Y Y trơ mắt nhìn Bạch Nhan, "Ta cam đoan, sẽ không gây chuyện thị phi."

    Tầm mắt Bạch Nhan nghi ngờ nhìn Sở Y Y: "Ngươi có thể không phóng hỏa thiêu toàn bộ hoàng cung không?"

    Thiêu toàn bộ hoàng cung?

    Khóe miệng Lam Tiểu Vận co rút mấy lần, biểu tỷ cũng nói quá rồi, một nữ tử như Sở Y Y làm sao có thể thiêu toàn bộ hoàng cung?

    Nhưng Bạch Nhan lại không quên, sở dĩ năm đó Bạch Tiểu Thần phóng hỏa thiêu mấy Tàng Bảo Các của sư phụ, là do nha đầu này xúi giục, vì thế, sau này nàng mới nghiêm cấm nàng cùng Bạch Tiểu Thần thông đồng làm bậy.

    "Ta thề với trời, ta sẽ không thiêu toàn bộ hoàng cung." Sở Y Y vội giơ tay lên trời mà thề.

    Thần sắc Bạch Nhan giãn ra: "Vận Nhi, ngươi dẫn nàng đi theo, nhớ kỹ phải trông chừng nàng."

    Lam Tiểu Vận cười, thề son sắt: "Biểu tỷ ngươi yên tâm, ta sẽ đem Y Y an toàn trả lại."

    Có câu cam đoan này của Lam Tiểu Vận, Bạch Nhan không nói thêm gì nữa, nàng lười biếng duỗi lưng nhìn trời, uể oải bước tới hậu viện..

    * * *

    Đại viện Bạch phủ, một thị vệ nâng Bạch Chấn Tường mình đầy vết thương đi vào.

    Vu Dung vội vã chạy ra, khi nàng nhìn thấy mặt Bạch Chấn Tường bị đánh thành đầu heo, tức khắc hét lên một tiếng, nhanh chóng nhào tới.

    "Tướng công, tướng công ngươi thế nào? Là ai đánh ngươi thành cái dạng này?"

    "Bạch.. Nhan.."

    Lời Bạch Chấn Tường không rõ, nhưng hai chữ này vẫn nhảy vào trong tai Vu Dung, mí mắt giật giật, đầy phẫn nộ.

    Lại là Bạch Nhan!

    Tiện nhân kia tại sao cứ đối đầu với bọn họ?

    "Nhanh, nhanh đi tìm một đan dược sư tới xem vết thương cho gia chủ!"

    Vu Dung lập tức phân phó nha hoàn nâng Bạch Chấn Tường xuống, lại quay đầu ra lệnh với thị vệ.

    Tên thị vệ nhận lệnh lui ra, không quá lâu, hắn dẫn về một lão đầu đi tới giường bệnh của Bạch Chấn Tường.

    Lão đầu trông thấy Bạch Chấn Tường bị đánh thê thảm như vậy, lập tức giật nảy mình, lông mày hắn nhăn lại: "Thương thế của Bạch gia chủ khá nặng, nhất phẩm đan dược không có hiệu quả tốt."

    "Đại sư, nhất định phải cứu được tướng công ta."

    Vu Dung cắn môi một cái, nói.

    Đan dược sư luôn luôn cao ngạo, cho dù nàng làm đương gia chủ mẫu Bạch gia, ở trước mặt đan dược sư vẫn phải bỏ đi tôn nghiêm.

    Lão đầu vuốt râu dài, vẻ mặt lạnh nhạt: "Kỳ thật muốn nhanh chóng chữa khỏi cho Bạch gia chủ không phải là không được, một viên tam phẩm chữa thương đan là được rồi."

    "Cái gì? Tam phẩm đan dược?"

    Vu Dung cả kinh kêu một tiếng.

    Lúc trước đã nói, Bạch Chấn Tường có địa vị như hôm nay, đều dựa vào Lam Nguyệt mới có được, hắn không am hiểu kinh thương, nhiều năm như vậy đồ cưới của Lam Nguyệt đã bị hao hụt nhiều, nếu không ngày trước cũng không vì một viên tam phẩm đan dược mà bán Bạch Nhan.

    "Đại sư, viên tam phẩm đan dược này giá cả.." Vu Dung cắn môi hỏi.

    Lão đầu lạnh nhạt cười một tiếng: "Mười triệu lượng.. hoàng kim."

    "Cái này.." Vu Dung ngây ngốc một chút, nàng muốn trả giá, mà Bạch phủ lại là nhất lưu thế gia, nếu để người ta biết mười triệu lượng hoàng kim cũng không có, tất nhiên sẽ bị cười cho rụng răng.
     
    Chỉnh sửa cuối: 19 Tháng một 2019
  6. Hắc Phác Hân Hân

    Bài viết:
    0
    Chương 154: Đế Thương trả thù (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thực tế, đại lục lấy võ vi tôn, sắp xếp địa vị chính là dựa vào thực lực.

    Thời gian Lam lão gia tử bệnh nặng, trong số nhất lưu thế gia thì Bạch Chắn Tường là lợi hại nhất, việc này cũng làm ổn định địa vị của hắn trước nhất lưu thế gia.

    Nhưng..

    Bạch phủ thực sự, vẫn luôn là cái xác rỗng.

    "Cho hắn."

    Đúng lúc này, Bạch Chấn Tường trên giường bệnh phát ra giọng nói yếu ớt: "Mười triệu lượng hoàng kim có thể cho hắn, chỉ là chúng ta cần chút thời gian để chuẩn bị."

    "Được, chờ ngươi chuẩn bị xong hoàng kim, đưa ta tới phủ thượng, ta sẽ tự tay dâng đan dược cho ngươi," lão đầu cười cười, "Dù sao, ngoại trừ tam phẩm đan dược, Bạch gia chủ không còn cách khác để bình phục!"

    Bạch Chấn Tường nắm chặt chăn, hít sâu một hơi: "Người tới, tiễn đại sư rời đi."

    "Dạ, gia chủ."

    Nha hoàn cung kính hành lễ, sau đó tiễn lão đầu ra ngoài.

    Đợi lão đầu đi khỏi, Bạch Chấn Tường lệnh cho Vu Dung đóng cửa phòng, tận lực thấp giọng: "Những năm gần đây, vì thanh danh của Bạch phủ, ta chưa từng phụ thuộc tới sự áp bách của thế lực, nhưng bây giờ không có cách nào khác, ngươi để những người kia đưa tới mười triệu lượng hoàng kim cho ta!"

    Trên đại lục, sở dĩ cường giả có địa vị cao, cũng bởi vì.. cường thủ hào đoạt!

    Huống gì, Bạch Chấn Tường đã nhận ra.. Hắn không có kinh nghiệm thương trường, chỉ có thể đi con đường nhanh gọn.

    "Được, lát ta cho người chuẩn bị," Vu Dung nhìn chắm chằm gương mặt sưng đỏ của Bạch Chấn Tường, hỏi, "Tướng công, ngươi vẫn chưa nói cho ta, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

    Vừa nhắc đến chuyện này, sắc mặt Bạch Chấn Tường lạnh xuống: "Còn không phải cái nghịch nữ Bạch Nhan kia, nàng lại là thủ hạ của Hoa La.."

    Sau đó, hắn đem những chuyện xảy ra ở cổ trạch, kể ra từng cái từng cái, trong giọng lộ ra hận ý.

    Ánh mắt Vu Dung lập lòe mấy lần: "Nhưng nhân vật như Hoa La làm sao có thể trọng dụng Bạch Nhan? Theo ta thấy, có lẽ Bạch Nhan mất tích mấy năm nay, là do bán thân cho Phượng Lâu, ngay cả yêu thú nàng đưa cho lão đầu Lam gia, cũng do bán thân mà có được."

    Nàng càng nói càng cảm thấy rất có đạo lý, nếu không phải trở thành hoa khôi Phượng Lâu, làm sao Bạch Nhan lại có biến hóa lớn như vậy?

    "Sẽ không," Bạch Chấn Tường lắc đầu: "Nha đầu bên người Bạch Nhan mang theo mấy hộ vệ đều mạnh mẽ, thực lực mỗi tên hộ vệ đều là Thiên giai, còn nữa, Bạch Nhan có thể ra vào cổ trạch, cũng chứng minh địa vị không tầm thường."

    Hộ vệ Thiên giai?

    Tim Vu Dung run lên, người có thể sai một Thiên giai làm hộ vệ, ngoại trừ hoàng thất còn có ai?

    Mà câu sau của Bạch Chấn Tường, cũng đã chứng minh cho suy nghĩ của Vu Dung.

    "Với lại, ta nghe những hộ vệ kia gọi nha đầu đó là tiểu công chúa."

    Vu Dung rũ mắt, đáy mắt xuất hiện vẻ hung ác: "Tướng công, trước đây ta giao hảo cùng Sở Nương của Phượng Lâu, Sở Nương từng nói với ta, thân phận hoa khôi Phượng Lâu cao hơn nhiều so với hoa khôi thanh lâu bình thường, nàng đương nhiên có thể tự do ra vào cổ trạch, về phần tiểu công chúa.. tất nhiên là đi tìm Hoa La, đồng thời xem mặt mũi Hoa La mà chiếu cố Bạch Nhan một chút thôi."

    "Thế nhưng, xem như nàng là hoa khôi thì sao, bán thân chính là bán thân, chuyện này cũng không thay đổi được sự thật nàng là tiện nhân!" Vu Dung hận đến nghiến răng nghiến lợi.

    Nàng rốt cuộc hiểu rõ vì sao Sở Nương phản bội nàng, là bởi vì Bạch Nhan là cây hái ra tiền!

    Mẫu tử các nàng đã sớm bị bọn họ mua rồi, Phượng Lâu sao muốn mua lại lần nữa chứ?

    Bạch Chấn Tường đánh một quyền trên giường, giữa lông mày tràn ngập phần nộ: "Nguyệt Nhi là nữ nhân ôn nhu hiền lành như vậy, tại sao có thể sinh ra một nữ nhi mất mặt như thế? Nay đã thất thân cùng người, lại còn dám bán thân vì tiền?"
     
    Chỉnh sửa cuối: 19 Tháng một 2019
  7. Hắc Phác Hân Hân

    Bài viết:
    0
    Chương 155: Đế Thương trả thù (3)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đúng vậy, xem như Bạch Chấn Tường đã có Vu Dung, dù cho Bạch Chấn Tường chán ghét Bạch Nhan lại không thích Bạch Tiêu, ở trong mắt hắn, Lam Nguyệt vẫn là nữ nhân tốt nhất.

    Một nữ nhân ôn nhu mỹ lệ như thế, lại ngu xuẩn, không phải là tốt nhất à?

    Tại sao Bạch Nhan thân là nữ nhi của Lam Nguyệt, lại không ngu xuẩn như nàng? Nếu như Lam Nguyệt còn sống, bất luận mình muốn cái gì nàng đều có thể lấy ra đưa cho hắn.

    "Tướng công, chờ vết thương ngươi lành rồi, chúng ta đi tìm Bạch Nhan một lần, lần này chúng ta nắm trong tay bí mật của nàng, dùng nó uy hiếp nàng, không sợ nàng không đáp ứng."

    Một nữ nhân làm hoa khôi Phượng Lâu thì có tư cách gì làm Thương Vương phi?

    Lúc đó nàng chỉ cần dùng bí mật này uy hiếp, không sợ Bạch Nhan không đem Thuơng Vương tặng cho Chỉ Nhi.

    "Chuyện này.."

    Bạch Chấn Tường nhớ đến một cước hung hãn của Bạch Nhan, ngực như trước truyền tới một trận đau đớn, lần đầu tiên không phụ họa theo Vu Dung, tùy ý qua loa một câu: "Chờ vết thương ta lành rồi nói."

    Vu Dung căn bản không chú ý Bạch Chấn Tường chần chừ, nghe hắn đồng ý lời của nàng, khóe môi nở nụ cười.

    "Tướng công, ta xuống dưới chuẩn bị tiền, ngươi rất nhanh sẽ bình phục."

    Nói xong lời này, Vu Dung dặn nha hoàn chiếu cố Bạch Chấn Tường rồi chậm rãi lui xuống.

    Sau khi ra khỏi viện, sắc mặt Vu Dung trầm xuống, lạnh lùng nhìn cửa phòng đóng chặt không xa: "Nếu không phải xem phân lượng ngươi chính là trụ cột của Bạch phủ, làm sao ta có thể dùng mười triệu lượng hoàng kim mua một viên tam phẩm đan dược? Chỉ hi vọng ta có thể mau chóng mang hài tử, chiếm được Bạch phủ!"

    Nàng chậm rãi cúi đầu, khóe môi cười lạnh.

    Nương đã tính sinh hoạt, hôm nay nhất định có thể mang thai, đồng thời, ngay cả nam nhân cũng đã tìm xong.

    Đợi nàng mang thai xong, không còn chuyện của Bạch Tiêu nữa.

    Giờ khắc này, Vu Dung không thể nào phát hiện, hành động lầu bầu của nàng, đã lọt vào một tầm mắt..

    * * *

    Lúc này, Thương Vương phủ, thị vệ quỳ một gối cung kính bẩm báo, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng một chút, uy áp nặng nề từ phía trước làm hắn thở dốc.

    Nửa ngày sau, âm thanh nam nhân trầm thấp mới chậm rãi vang lên.

    "Xem ra Bạch Chấn Tường rảnh rỗi như vậy, thong thả cứu nữ nhi của hắn, còn có thời gian đi làm phiền Tiểu Nhan, vậy bổn vương sẽ tìm cho hắn chút chuyện để làm."

    Khuôn mặt tuấn mỹ xuất hiện một tia cười lạnh, âm thanh băng giá: "Truyền lệnh của bổn vương, để Bạch Chấn Tường dùng toàn bộ đồ cưới của Lam Nguyệt tới đổi Bạch Chỉ."

    Những đồ cưới này, đã tới lúc vật về với chủ.

    "Dạ, vương gia, thuộc hạ đi một chuyến tới Bạch phủ.."

    Thị vệ còn chưa nói xong đã bị âm thanh bá đạo cắt lời: "Bổn vương nói tới Bạch phủ truyền lệnh lúc nào?"

    "Vậy ý vương gia.."

    "Thông cáo tường thành."

    Thông cáo tường thành, nghĩa là người trong thiên hạ đều sẽ thấy.

    Thị vệ hơi chấn động, chuyện này với Bạch phủ, là nhục nhã cực lớn.

    Nhưng mà, đối với tình tính của vương gia, thị vệ cảm thấy hắn sẽ không vì thế mà buông tha cho Bạch Chỉ.

    Quả nhiên.

    Âm thanh lương bạc tuyệt tình của nam nhân lại truyền đến.

    "Bạch Chỉ tâm tính táo bạo, không hiểu lễ nghi, đem nàng tới Phượng Lâu để dạy dỗ, khi Bạch gia có thể trả đồ cưới thì thả người."

    Khóe miệng thị vệ giật một cái, sao hắn có cảm giác, từ lúc vương gia quen biết vương phi thì đã trở nên vô sỉ?

    Vì không hiểu lễ nghi nên mang tới Phượng Lâu dạy dỗ? Đây là địa phương dạy lễ nghi sao? Đây là địa phương mang tới niềm vui cho nam nhân a!
     
    Chỉnh sửa cuối: 19 Tháng một 2019
  8. Hắc Phác Hân Hân

    Bài viết:
    0
    Chương 156: Bổn vương đã nói chờ ngươi (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Tuân lệnh."

    Thị vệ đè nén chấn động xuống đáy lòng, cúi đầu cung kính đáp.

    Bạch gia chọc vương gia.. Chỉ có một con đường chết.

    Sân.

    Hồng y nở rộ như hoa hồng, lười biếng ở trong đình hóng gió.

    Bạch Nhan tựa lưng vào cây, cảm thấy cơ thể nặng thêm, một thân ảnh nhỏ mềm mại xuất hiện trong ngực nàng.

    Thân thể tiểu gia hỏa mềm mềm, thơm thơm, làm hai mắt đang nhắm của Bạch Nhan mở ra.

    "Mẫu thân," Bạch Tiểu Thần cười xán lạn, tay nhỏ ôm cổ Bạch Nhan, chớp mắt hiếu kỳ, "Vừa rồi người đang nghĩ gì đấy?"

    "Nghĩ sư công ngươi."

    Trên đời này, ngoại trừ Bạch Tiêu và Lam gia, sư công chính là người thân nhất của nàng.

    Cũng là người mà nàng tiếp xúc nhiều nhất khi tới thế giới này.

    "Mẫu thân không muốn cha sao?" Bạch Tiểu Thần cong môi, vẻ mặt tỏ rõ không cao hứng.

    Hắn rất nhớ cha nuôi, tại sao mẫu thân không thích cha nuôi?

    Bạch Nhan cười cười, ôm chặt Bạch Tiểu Thần trong ngực: "Ta cũng nhớ cha nuôi ngươi, nhưng ta nợ hắn quá nhiều, cả đời này đều không có cách nào trả đủ.."

    Tính tình Sở Dật Phong lạnh lùng, chỉ có nam nhân lạnh lùng này, mới hận không thể mang tới tất cả cho nàng.

    Đáng tiếc, nàng và Sở Dật Phong chỉ có tình thân, không có tình yêu..

    Đương lúc Bạch Tiểu Thần muốn nói tốt cho Sở Dật Phong, bước chân vội vã từ ngoài vườn truyền tới.

    Bạch Nhan quay đầu nhìn, ánh mắt dừng tại Hoa La, khóe môi giương lên: "Hoa La, có phải Sở Y Y về rồi không?"

    "Chủ tử," Hoa La tới trước mặt Bạch Nhan, yêu mị cười một tiếng, "Vừa rồi thuộc hạ ở cổng thành thấy một cái thông cáo."

    "Thông cáo gì?" Bạch Nhan nhướng mày hỏi. "Thương Vương có lệnh, nếu Bạch Chấn Tường muốn cứu Bạch Chỉ, dùng đồ cưới của Lam Nguyệt phu nhân tới đổi."

    Vừa nói, ánh mắt Hoa La thận trọng nhìn Bạch Nhan, dường như muốn từ sắc mặt nàng thăm dò ra chuyện gì đó.

    Nhưng từ đầu đến cuối Bạch Nhan vẫn bình tĩnh, đôi mắt đen một vẻ tĩnh lặng: "Ta biết rồi."

    "Ây.."

    Hoa La kinh ngạc nhìn vào mắt Bạch Nhan, Đế Thương vì nàng mà yêu cầu đồ cưới của Lam Nguyệt, kết quả, nàng nói một câu biết rồi?

    Người sáng suốt đều thấy được hành động của Thương Vương là để khiến nàng vui vẻ.

    "Dạ, chủ tử."

    Trông thấy Bạch Nhan bất sở vi động, Hoa La cũng không nói thêm gì nữa, nhận lệnh rồi lui xuống.

    Sau khi nàng rời đi, tay Bạch Nhan hơi siết lấy Bạch Tiểu Thần, trong mắt chứa sự phức tạp: "Thần Nhi, tại sao hắn muốn giúp ta?"

    "Thần Nhi không biết."

    Bạch Tiểu Thần nhu thuận ở trong ngực Bạch Nhan, mắt to chớp chớp, giống như sao đêm, tỏa sáng lóa mắt.

    "Mẫu thân, Thần Nhi đột nhiên cảm thấy, tên đại phôi đản cũng không đáng ghét như vậy.."

    Bạch Nhan nhàn nhạt cười một tiếng.

    Nếu Đế Thương muốn trả mối thù sáu năm trước, bằng vào thực lực của hắn, sớm đã trả thù.

    Nhưng hắn không làm thế.

    Nhưng mà..

    Sở dĩ Đế Thương đối xử đặc biệt với nàng, chỉ vì nàng không khiến hắn chán ghét, hơn nữa còn sinh con cho hắn.

    Hắn cũng không yêu nàng.

    Nếu đã vậy, lòng của nàng.. làm sao vì thế mà rung động được?

    "Mẫu thân, người không vui hả?" Có lẽ Bạch Tiểu Thần phát hiện cảm xúc của Bạch Nhan, hắn ngẩng đầu, dùng mũi cọ cọ vào Bạch Nhan, "Nếu cha làm mẫu thân không vui, vậy Thần Nhi không muốn cha nữa, chỉ cần mẫu thân là đủ rồi."
     
    Chỉnh sửa cuối: 19 Tháng một 2019
  9. Hắc Phác Hân Hân

    Bài viết:
    0
    Chương 157: Bổn vương đã nói chờ ngươi (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Với lại.." Vẻ mặt Bạch Tiểu Thần một mảnh kiên định, "Đợi Thần Nhi trưởng thành, cũng có thể bảo vệ mẫu thân."

    Tâm Bạch Nhan hơi loạn, cố tình ngay lúc này, người mà nàng không muốn thấy nhất lại xuất hiện trong mắt nàng, con ngươi hơi thu lại.

    "Cha bại hoại."

    Bạch Tiểu Thần thấy Đế Thương qua mắt Bạch Nhan, hắn bây giờ không giống như lúc trước phấn khích nhào tới.

    Cha bại hoại?

    Sắc Mặt Trời Đế Thương tối sầm: "Ai dạy ngươi xưng hô như vậy với bổn vương?"

    "Ngươi khi dễ mẫu thân nên là bại hoại."

    Nhìn bộ dáng bánh bao nhỏ thở phì phò, Đế Thương vén ống tay áo, túm hắn ra khỏi ngực Bạch Nhan.

    "Bổn vương khi dễ mẫu thân ngươi cũng vì muốn sinh muội muội cho ngươi."

    Muội muội?

    Mắt Bạch Tiểu Thần sáng rực: "Giống như muội muội đáng yêu của Vương Tiểu Bàn nhà hàng xóm sao?"

    "Đáng yêu hơn cả nàng."

    Đế Thương cong môi cười, hắn biết nhược điểm của tiểu gia hỏa này nằm ở chỗ nào, cũng có thể từ nơi đó mà ra tay.

    "Vậy Thần Nhi muốn hai muội muội."

    "Được, đừng nói hai người, mười người cũng có thể."

    Mười người?

    Sắc mặt Bạch Nhan càng lúc càng đen, hắn nghĩ nàng là yêu thú hay sao? Muốn sinh mười đứa?

    "Ngươi ra ngoài chơi trước, ta muốn cùng mẫu thân ngươi sinh muội muội."

    Đế Thương khiến Bạch Tiểu Thần hơi xoắn xuýt, hắn nhìn Bạch Nhan, rồi lại nhìn Đế Thương, nhíu mày: "Không cho ngươi khi dễ mẫu thân, cũng không được cắn mẫu thân, mẫu thân sẽ đau."

    "Được, phụ thân đáp ứng ngươi, không làm mẫu thân ngươi đau." "Ngươi đáp ứng ta, vậy không được đổi ý, nếu ngươi làm đau mẫu thân, Thần Nhi nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi!" Mắt hồ ly Bạch Tiểu Thần hiện lên tia thị huyết, gương mặt nhỏ nhắn bá khí.

    Đế Thương không vì lời này mà tức giận, hắn đưa tay sờ đầu Bạch Tiểu Thần, cười cuồng ngạo.

    "Không hổ là con bổn vương, tuổi còn nhỏ đã có phong phạm của bổn vương, sau khi lớn lên đoán chừng có thể thành nhân vật ngay sau bổn vương."

    Bạch Tiểu Thần kiêu ngạo hất cằm: "Ta sẽ vượt qua ngươi, sau này mẫu thân và muội muội đều sẽ do ta bảo vệ."

    "Bổn vương chờ."

    Đế Thương giương môi, hắn mà không có chí khí như vậy, làm sao gánh được trọng trách Thái tử Yêu giới?

    Bạch Nhan kinh ngạc nhìn Đế Thương, nàng rốt cuộc cũng hiểu, vì sao Thần nhi có thể tự luyến như vậy.

    Thật sự là cha nào con nấy!

    Bạch Tiểu Thần thơm một cái trên mặt Bạch Nhan, khiến mặt Đế Thương đen lại.

    Nếu không phải Bạch Tiểu Thần đã chạy ra, hắn sẽ ném tên tiểu tử này ngay lập tức.

    Đợi thân ảnh nhỏ đã rời đi, Bạch Nhan mới nhìn sang Đế Thương, nghiến răng nghiến lợi: "Ngươi thật sự cho đây là nhà ngươi? Vừa đi lại tới?"

    "Ý này không tệ," Đế Thương giương môi, "Sau này, bổn vương liền ở đây đi."

    "Đế Thương!"

    "Bổn vương đã sai người đem Bạch Chỉ tới Phượng Lâu."

    "..."

    Bạch Nhan sững sờ, hắn đưa Bạch Chỉ tới Phượng Lâu?

    "Phượng Lâu là địa bàn của ngươi, ngươi muốn đối phó với nàng thế nào là tùy ngươi," Đế Thương tiến hai bước tới gần Bạch Nhan, "Đây là lễ vật mà bổn vương tặng ngươi, thích không?"

    Nhìn gương mặt tuấn mỹ gần trong gang tấc, tim Bạch Nhan loạn nhịp, theo bản năng quay đầu: "Đế Thương ta cảm kích tất cả chuyện ngươi làm, nhưng loại tình cảm này không thể miễn cưỡng, ta.."

    "Bổn vương đã nói chờ ngươi."
     
    Chỉnh sửa cuối: 19 Tháng một 2019
  10. Hắc Phác Hân Hân

    Bài viết:
    0
    Chương 158: Bạch Tiểu Thần quá xảo trá

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bổn vương đã nói chờ ngươi..

    Bạch Nhan rũ mắt, che giấu ánh nhìn phức tạp: "Nhưng ta không thích ngươi."

    "Không ngại, sớm muộn gì ngươi cũng sẽ yêu bổn vương."

    Giọng nói nam nhân cuồng ngạo tự tin, làm cho Bạch Nhan hận không thể đánhvmột quyền vào bản mặt của hắn.

    Gặp qua tự luyến, nhưng từ trước đến nay chưa từng thấy tự luyến tới mức độ này, thế nào mà hắn có tự tin rằng nàng sẽ yêu hắn?

    * * *

    Lúc này, tại ngõ nhỏ cách vương phủ không xa, một cái đầu nhỏ thập thò bên ngoài, dáo dác nhìn ngó xung quanh.

    "Tiểu chủ nhân, ngươi thực sự cần làm như vậy?" Tâm Tiểu Mễ đang run rẩy: "Chuyện này.. Ta có thể rời khỏi không?"

    "Không được!"

    Bạch Tiểu Thần vỗ vỗ đầu Tiểu Mễ: "Ngươi phải suy nghĩ một chút, tên bại hoại kia khi dễ mẫu thân như thế nào rồi."

    Tiểu Mễ muốn khóc, nhưng tên bại hoại kia là phụ thân ngươi nha, không phải ngươi nói để phụ mẫu ngươi sinh muội muội sao?

    Bạch Tiểu Thần đương nhiên đoán được suy nghĩ của Tiểu Mễ, nâng cằm nói: "Đó là kế sách tạm thời của ta, bằng không, tên bại hoại kia không thả ta khỏi nhà thì làm sao bây giờ? Ta ra như thế nào được?"

    "Với lại.." Bạch Tiểu Thần dừng một chút: "Ngươi cũng thấy, ta đánh không lại bại hoại, lại không thể để hắn tiếp tục quấy rối mẫu thân, vì vậy, ta mới quyết định bí quá hóa liều."

    "Không phải ngươi cảm thấy hắn không ghê tởm như thế sao?" Vẻ mặt Tiểu Mễ như đưa đám.

    Tiểu chủ nhân là nhi tử Đế Thương, chắc chắn Đế Thương sẽ không bắt hắn, nhưng mình khẳng định sẽ thành pháo hôi.

    Bạch Tiểu Thần rối rắm: "Đúng là ta không chán ghét hắn, nhưng hắn khi dễ mẫu thân là không đúng, còn muốn lợi dụng Bảo Bảo! Bảo Bảo thích muội muội, nhưng Bảo Bảo thích mẫu thân hơn."

    Dù sao, khi dễ mẫu thân đều là bại hoại.

    "Thế nhưng.."

    Tiểu Mễ còn muốn nói, đã bị Bạch Tiểu Thần chặn miệng lại.

    "Ngươi đừng nói chuyện, bây giờ chúng ta lập tức hành động."

    Hắn lén lút đi ra từ trong ngõ hẻm, từ từ đi tới vương phủ.

    Vì Bạch Tiểu Thần một mực quan sát địa hình xung quanh, nên không chú ý tới người phía trước, không cẩn thận đụng vào.

    Hắn lui về sau mấy bước, mà người bị hắn đụng phải thì đặt mông ngồi dưới đất.

    "Ngươi.." Thiếu nữ ngã trên đất đang tính đứng dậy, bỗng dưng nhìn thấy gương mặt phấn điêu ngọc trác của Bạch Tiểu Thần, lập tức nổi giận đùng đùng, "Là ngươi?"

    Bạch Tiểu Thần mê man chớp mắt to: "Đại thẩm biết ta à?"

    "Ngươi gọi ai là đại thẩm?" Thiếu nữ từ dưới đất bò dậy, lửa giận ngập trời gầm lên: "Bản công chúa là hoàng hoa đại khuê nữ chưa xuất giá, ngươi dám gọi ta là đại thẩm?"

    Công chúa?

    Bạch Tiểu Thần đảo mắt, nàng là công chúa Lưu Hỏa quốc?

    "Mau lăn đi cho bản công chúa!" Lục công chúa phẫn nộ.

    Nàng không nghĩ đến ở chỗ này thế mà gặp phải nhi tử Bạch Nhan, đúng là xúi quẩy!

    Vừa nhớ đến ngày đó trong hoàng cung, nàng trốn sau cây trông thấy Đế Thương bảo vệ tên oắt con này, nàng hận tới nghiến răng nghiến lợi.

    Nhưng mà, đối với Đế Thương động muốn chút là chặt tay chặt chân người, Lục công chúa sợ hãi từ trong nội tâm, đến mức trong khoảng thời gian này không dám đi tìm Đế Thương.

    Nàng không chiếm được tình yêu của Đế Thương, nhưng Bạch Nhan dựa vào cái gì mà có được? Nữ nhân kia có gì ưu tú hơn nàng chứ?

    "Đại thẩm, Thần Nhi không lăn, hay là, trước hết ngươi làm mẫu cho Thần Nhi xem một chút đi?"

    Mặt Bạch Tiểu Thần phấn nộn, đáng yêu nhìn chằm chằm Lục công chúa, trong mắt chứa sự mong đợi.

    "Câm miệng!"

    Tiểu gia hỏa này mở miệng ra là đại thẩm, gương mặt xinh đẹp của Lục công chúa tức tới xanh xám: "Ngươi gọi thêm một câu, bản công chúa liền cho người xé rách cái miệng của ngươi!"

    Chương trước Chương tiếp
     
    Chỉnh sửa cuối: 19 Tháng một 2019
Trả lời qua Facebook
Đang tải...