Chương 66: Khí phách lộ rõ
[BOOK]"Chuyện này.."
Mọi người hoàn toàn yên tĩnh, không biết nên mở miệng như thế nào;
"Xoạch!"
Một giọt nước mắt lăn xuống;
Mọi người xung quanh liền giật mình!
Khóe miệng Tô Mộng Mộng gợi lên một mạt cười khổ, "Biện pháp này ta cũng chỉ nhất thời nghĩ ra, muốn thảo luận với mọi người, cũng không phải quyết định sử dụng biện pháo này mà."
"Ha, không phải cũng là ngươi muốn hố linh thạch của bọn họ sao?" Bộ dạng Thẩm Kiều Kiều tựa như không quen nhìn người khác làm chuyện xấu.
A, lại đến trước mặt nàng giả làm người tốt! Lần trước vẫn không nhớ đúng không, lần này còn tới!
Tô Mộng Mộng cong môi, lau khô nước mắt, mặt lộ vẻ trào phúng, đi đến trước mặt Thẩm Kiều Kiều, từng bước, từng bước một, lộ ra khí phách.
"Thẩm sư muội đây là thế giới tu tiên, nó vốn dĩ rất tàn khốc, mọi người đều phải dùng thực lực nói chuyện!"
"Bây giờ đang ở trong tông môn, mọi người đều đối với nhau hòa khí, nhưng khi ngươi ra ngoài rèn luyện, người bên ngoài là dùng tiền tài, dùng thực lực để nói chuyện!"
Nàng tiếp tục phát ra một tiếng cười nhạo, mặt lộ rõ vẻ trào phúng, "Chưởng môn là sư phụ của ta, ngươi cảm thấy ta thiếu một ít linh thạch này hay sao?"
Không đợi nàng ta đáp lời, Tô Mộng Mộng trực tiếp xoay người rời đi;
Quay lại hướng mọi người xung quanh, gương mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi "Lúc nãy ta cũng có băn khoăn, vốn dĩ không định nói ra nhưng là các sư đệ, sư muội khuyến khích ta đề ra phương pháp."
"Hiện tại làm cách nào để cho mọi người gia nhập đội ngũ cũng không công bằng, cho nên chúng ta sẽ dựa theo ý của Thẩm sư muội, không nhận người, thật xin lỗi, các vị sư đệ, sư muội!"
Dứt lời, mặt Tô Mộng Mộng tràn đầy xin lỗi, nước mắt lập lòe..
"Sư, sư tỷ, đệ cảm thấy cách này rất tốt, đệ nguyện ý dựa theo cách tuyển chọn của tỷ, tỷ, tỷ có thể đưa đệ theo không?" Người lúc nãy đỏ mặt nói chuyện vừa nói vừa lấy ra linh thạch trong túi của mình.
Những người khác thấy vậy, cũng sôi nổi mở miệng, "Sư tỷ, ta cũng nguyện ý!"
"Còn có ta!"
Người nhấc tay muốn tham gia càng ngày càng nhiều, một đám người nóng lòng muốn thử;
Vẻ mặt Tô Mộng Mộng khó xử, "Ta cảm thấy Thẩm sư muội nói cũng có đạo lý, hay là.."
"Thẩm Kiều Kiều, ngươi sớm không tới, muộn không tới liền lựa ngay lúc này tới phá rối, rốt cuộc ngươi muốn làm gì hả?"
Các vị sư muội vốn đã rất bất mãn với người họ Thẩm này, lúc nào cũng đối với các vị sư huynh, sư đệ khóc sướt mướt lấy lòng thương cảm!
Cố tình những người đó còn thật thích bộ dáng đó, còn tưởng rằng nàng là người nhu nhược, lần trước ở phòng ăn đã bại lộ bản tính của mình lần này còn dám hắt nước bẩn lên người Đại sư tỷ!
"Đúng vậy!"
"Lần này khẳng định lại muốn hắt nước bẩn lên người Đại sư tỷ, dụng tâm khó dò!"
"Ngươi, các ngươi.." Thẩm Kiều Kiều hai mắt đẫm lệ, cả người lung lay tựa như sắp ngã, "Ta đang suy nghĩ cho các ngươi.."
"Đừng nhiều lời, ngươi còn không phải vì bản thân không tham gia vào đội ngũ được nên tới quấy rối hay sao! Nhanh cút đi!" Trường Thanh thật sư không muốn nói thêm nhiều lời, cũng không nhìn được bộ dáng này của nàng ta, trực tiếp nói lời thô tục.
"Vị sư muội này, ngươi lại đây một lát" Tô Mộng Mộng phất phất tay, tỷ liền thích ngươi nha, tiểu khả ái!
"Ngươi, các ngươi.." Nước mắt Thẩm Kiều Kiều liên tục rơi xuống, nàng ta dậm chân, chỉ vào đám người nói không nên lời, xoay người chạy đi.
Hừ. Làm ra vẻ vô tội cho ai xem!
Tô Mộng Mộng đem ánh mắt thu về, "Các vị sư muội cùng sư đệ có biện pháp nào tốt hơn, cũng có thể nói ra, chúng ta thử xem có thể hay không, ta cũng không muốn bị hiểu lầm.."
"Sư tỷ, cái này, cho tỷ."
Tô Mộng Mộng nhìn khăn tay trước mắt có chút sững sờ, lúc này mới cảm giác được trên mặt mình vẫn còn có nước mắt.
Cúi đầu nhìn, bên trong ánh mắt hoa đào của sư đệ này tràn đầy bàng hoàng cùng ngại ngùng, vừa thấy ánh mắt của nàng liền nhanh chóng cúi đầu xuống.
A. Đây là vị sư đệ vừa mở miệng nói giúp nàng lúc nãy sao? Thật khả ái nha![/BOOK]