CHƯƠNG 50: Quả nhiên vẫn còn quá nhỏ

[HIDE-THANKS]
Trở lại phòng, Dư Thiến lo lắng không biết đêm nay cô sẽ ngủ như thế nào, không lẽ thật sự phải ngủ chung giường sao.

Giang Chính ngồi trên sô pha lười biếng móc tay về phía Dư Thiến, "Tiểu Ngư Nhi, lại đây, anh cho em xem một thứ."

"Cái gì a?"

Dư Thiến hơi khó hiểu, nhưng cô vẫn bước đến và ngồi bên cạnh Giang Chính.

Giang Chính chậm rãi lấy biên lai ra, mở ra, sau đó đưa cho Dư Thiến: "Em đọc nói nội dung trên đó ra nào."

Dư Thiến cầm lấy biên lai và liếc nhìn nó, đầu óc cô như muốn nổ tung.

Cuối cùng cô cũng biết mình đã quên cái gì, lúc giấu đồ quên vứt túi!

"Anh đoán.. em đã giấu những thứ này."

Giang Chính choàng tay qua eo Dư Thiến, ngón tay anh không ngừng cọ vào eo cô, điều này khiến Dư Thiến càng thêm hoảng sợ.

"Không phải em.."

Giang Chính đặt ngón tay lên môi Dư Thiến, ngăn không cho cô nói, nụ cười trên mặt anh tuấn mỹ phi thường: "Em không cần phải phủ nhận, anh đâu phải nhìn không ra sự khác thường của em trong mấy ngày nay."

"Nhưng.. anh sẽ không bắt em phải nói cho anh biết đồ ở đâu, anh sẽ tự tìm."

Nói xong, Giang Chính buông Dư Thiến ra và từ từ đi lại trong phòng.

"Uhm.. không phải dưới gầm giường."

"Trong tủ cũng không có."

Giang Chính chậm rãi lục lọi, đồng thời chú ý tới biểu cảm của Dư Thiến, "Chẳng lẽ là ở trên giường?"

Giang Chính nhìn Dư Thiến căng thẳng lên trong giây lát, nụ cười trên khuôn mặt của anh mở rộng một chút.

Anh với tay và nhấc chiếc chăn bông lên..

"Đủ rồi Giang Chính!" Dư Thiến không kìm được nữa, đột ngột đứng lên.

Dáng vẻ thờ ơ của anh không khác gì đang lăng trì cô vậy.

Cô giấu bao cao su để làm cái gì!

Cô không tin Giang Chính chưa từng nghĩ tới sẽ tự mình đi mua, tại sao phải cảm thấy tội lỗi!

Dư Thiến tức giận đi đến trước mặt Giang Chính, vươn tay túm lấy quần áo của anh, sau đó.. đẩy anh ta lên giường.

Giang Chính có chút kinh ngạc, nhưng rất ngoan ngoãn nằm xuống.

Dư Thiến đứng phía trên Giang Chính và nhìn anh ta một cách trịch thượng, sau đó cúi đầu xuống và cắn cằm anh ta.

"Xịt.. đau quá."

Giang Chính trong mắt tràn đầy vui mừng, không có chút nào tức giận bị cắn. Anh cũng đưa tay đỡ Dư Thiến để cô không bị ngã.

Dư Thiến cắn một cái thật mạnh, để lại dấu răng rõ ràng trên cằm anh.

Dư Thiến nhìn vết răng một lúc, sau đó lại đứng thẳng lưng, tự tin nói: "Anh không biết da mặt con gái mỏng sao? Đã biết thì biết rồi, tại sao phải chỉ ra như vậy!"

Không thể tìm thấy nó một cách lặng lẽ?

Giang Chính nhìn thấy Dư Thiến đang với bộ dạng không nói lí lẽ, cười không kiểm soát.

"Anh biết rồi, sau này sẽ không vậy nữa."

Giang Chính tình khí tốt đồng ý, sau đó nói: "Nhưng là thứ này, lần sau vẫn là để anh mua. Dù sao con gái đều là da mặt mỏng.."

Anh nằm trên giường, nhướng mày mơ hồ nhìn Dư Thiến, sau đó duỗi tay kéo Dư Thiến nằm bên cạnh.

"Nhưng anh thực sự tò mò, Tiểu Ngư Nhi có niềm tin vào anh như thế nào, du lịch ba ngày, em cho anh tận 5 hộp.."

Trong khi nói, Giang Chính lăn người và ép về phía Dư Thiến, anh dùng tay cố định khuôn mặt của Dư Thiến và từ từ hôn cô.

Nụ hôn của Giang Chính luôn liều lĩnh và bá đạp, Dư Thiến bị những nụ hôn của anh lấn át đến mức cô chỉ có thể đắm chìm trong sự thích thú mà anh mang lại cho cô.

Một lúc lâu sau, Giang Chính mới buông Dư Thiến ra, trong mắt hiện lên vẻ trầm mặc, khàn giọng nói: "Mười tám tuổi.. quả nhiên vẫn còn quá nhỏ."

Giang Chính nhìn chằm chằm Dư Thiến với khuôn mặt ửng hồng, và dường như định xé nát cô bằng đôi mắt.

Mặc dù rất muốn tiếp tục, nhưng Dư Thiến mới 18 tuổi, và bây giờ anh thực sự không thể..

Lần này đến lượt Dư Thiến bị sốc.

Cô cảm nhận được một bàn tay của Giang Chính, vẫn đang ôm chặt lấy eo cô. Bàn tay kia đang vuốt ve lúc nhẹ lúc nặng trên lưng cô.

Hiện tại quần áo của hai người đều có chút xộc xệch, đến lúc này, Giang Chính mới thực sự dừng lại.

Rõ ràng là anh đã rất háo hức trước đó..

Trong khi Dư Thiến đang choáng váng, một cảm giác ngọt ngào và yên tâm khác lặng lẽ xuất hiện.

Cô nhìn Giang Chính đang cố gắng trấn tĩnh, cẩn thận nhìn lông mày thanh tuấn của thiéu niên, giống như đã trưởng thành một chút, ánh mắt kiên định so với lần đầu tiên gặp anh, và đường nét trên má cũng kiên nghị hơn so với khi còn là một thiếu niên.

Giang Chính là một nam nhân trẻ trung!

Cô nhận thức được sự thật này hơn bao giờ hết.

Trong quá khứ, Giang Chính là một chàng trai có phần bướng bỉnhvà tuỳ ý trong lòng cô, nhưng hiện tại, anh là một người đàn ông đang học cách chịu trách nhiệm và dần trưởng thành.

Nhìn Giang Chính như vậy, Dư Thiến trong lòng bị hấp dẫn, ngẩng đầu lên, chủ động đặt môi mình tại chỗ mà cô vừa mới cắn.

"艹!" Giang Chính mắng thầm một tiếng, tay càng siết chặt hơn, đỏ bừng nhìn Dư Thiến, "Em hiện tại là dựa vào anh không dám động em, em chờ đấy, khi ngươi 20 tuổi, anh mẹ nó sẽ bù luôn cả phần của ngày hôm nay!"

Dư Thiến nhìn Giang Chính đang nói nặng lời, nụ cười trên mặt càng thêm chói mắt, vòng tay qua cổ Giang Chính, vùi mặt vào vai anh, trong lòng rất bình yên.

Nói như vậy, trước đây cô chỉ là tình yêu chớm nở, nhưng hiện tại, cô nghĩ, cô sẽ luôn ở bên cạnh Giang Chính.

Trong tương lai hai người sẽ kết hôn và cùng nhau thành lập gia đình, Giang Chính.. sẽ trở thành chồng của cô, người không thể thiếu trong cuộc đời của cô, tương lai họ sẽ có vô số ngày đêm, và họ chung quy sẽ ngủ cùng nhau.

Cuối cùng, Giang Chính vào phòng tắm giải quyết.

Không cách nào, chỉ cần anh tiếp tục nhìn Dư Thiến, đều không thể bình tĩnh được.

Dư Thiến nằm trên giường với đôi mắt sáng ngời, cười không kiềm chế được.

Một lúc lâu sau, Giang Chính từ phòng tắm đi ra, toàn thân dính đầy hơi nước lên giường ôm lấy Dư Thiến.

Dư Thiến vốn đã hơi buồn ngủ, trong mắt có chút mơ hồ lầm bầm: "Anh không sợ lại kích động sao?"

"Hứ, tôi thích đấy."

Cho dù không ăn được, sờ anh vẫn phải sờ!

Giang Chính kéo Dư Thiến lại và để cô dựa vào mình ngủ.

Khóe miệng Dư Thiến mấp máy, nhưng cô không cưỡng lại được cơn buồn ngủ, chìm vào giấc ngủ sâu.

Dư Thiến vốn tưởng rằng cô sẽ căng thẳng đến mức khó có thể ngủ được đêm nay lại ngủ rất ngon, bầu trời bên ngoài rất yên bình, lồng ngực người trong phòng lại rất ấm áp.
[/HIDE-THANKS]
 
CHƯƠNG 51: Mất kiểm soát cảm xúc

[HIDE-THANKS]
Dư Thiến bị đánh thức bởi tiếng sóng biển vào buổi sáng.

Cô mơ mơ hồ hồ lăn lộn trong chăn, định đổi tư thế ngủ tiếp.

"Chậc!"

Cơn đau đột ngột trên da đầu khiến Dư Thiến tỉnh táo ngay lập tức.

Cô thận trọng quay đầu lại, liền nhìn thấy tóc của bản thân đang bị Giang Chính Đình đè trúng.

Tốt thôi, bây giờ thực sự tỉnh táo rồi.

Dư Thiến cẩn thận vén tóc ra khỏi đầu Giang Chính.

Giang Chính đang say giấc, lông mày anh khẽ cử động, nhưng anh vẫn ngủ rất say.

Sau vài phút, Dư Thiến cuối cùng cũng giải cứu được mái tóc của mình, mặc dù không còn buồn ngủ, nhưng cô không muốn dậy chút nào, cứ như vậy mà ngắm nhìn khuôn mặt đang say ngủ của Giang Chính.

Giang Chính đang say giấc trong thiệt là ngoan hiền!

Không cao ngạo và kiêu ngạo như mọi khi.

Cái miệng thường ngày khiến người ta tức giận, giờ đây nhẹ nhàng khép lại, đôi môi căng mọng, nhìn vào rất muốn cắn một cái.

Dư Thiến lặng lẽ nhích người lại gần và nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Giang Chính một cách cẩn thận.

Nhìn một lúc, ánh mắt cô từ từ dời xuống.

Dư Thiến nhìn thấy yết hầu của Giang Chính, có chút tò mò, thứ này cứng hay mềm?

Dư Thiến lặng lẽ đưa tay ra và dùng ngón trỏ ấn nhẹ.

Uhm, hơi cứng, ấn xuống thì sẽ chuyển động.

Dư Thiến cười khẩy, vừa định véo nó thì Giang Chính bị động tác của cô làm phiền, thở ra một hơi nặng nề, hơi cau mày, có chút không yên tĩnh mà động đậy cái.

Dư Thiến sợ tới mức nhanh chóng thu tay lại, khi Giang Chính bình tĩnh lại, cô lại đưa tay về phía Giang Chính. Nhưng mục tiêu lần này của cô không phải là yết hầu mà là cơ bụng.

Mặc dù hôm qua hai người gần như thành khẩn tưởng kiến, nhưng cô chưa bao giờ chạm vào cơ bụng của Giang Chính.

Ai bảo chỉ có đàn ông mới quan tâm đến cơ thể phụ nữ, phụ nữ cũng quan tâm đến cơ thể đàn ông, chỉ là thường họ sẽ không dễ dàng bộc lộ ra ngoài.

Lúc này, Dư Thiến, người tràn đầy khí lực, thì thập phần có dục vọng nghiên cứu mà vươn ma trảo về hướng Giang Chính.

Giang Chính bây giờ đang mặc cái áo thun của anh trên người, Dư Thiến nhẹ nhàng kéo chăn bông ra, vén quần áo của Giang Chính lên, nhẹ nhàng đặt tay cô lên.

Bụng con trai không giống bụng con gái, nói sao nhỉ..

Dư Thiến véo nhẹ bụng mình để so sánh, rõ ràng bụng cô thịt nhiều hơn, mềm mại hơn.

Nhưng..

Tại sao cô sờ lại có cảm giác có chút lông vậy?

Tại sao nó lại có lông?

Làm sao đây, cô thực sự muốn vén lên xem..

Ngay khi Dư Thiến định lặng lẽ xem một chút, thì người nào đó cuối cùng cũng bị quấy nhiễu tới tỉnh giấc.

"Tiểu Ngư Nhi.."

Trong giọng nói của Giang Chính có chút buồn ngủ, anh duỗi tay kéo Dư Thiến qua, bắt cô dựa vào ngực anh, tay còn lại anh thò tay vào chăn, nắm lấy bàn tay đang gây án của cô.

"Em đây là đang câu dẫn anh à?"

Đêm qua anh ôm Dư Thiến chịu đủ dày vò, mãi đến hơn một giờ sáng mới chợp mắt, đến giờ anh vẫn còn hơi buồn ngủ.

Nhưng dù có buồn ngủ đến mấy, cũng không thể cưỡng lại sự chủ động của người mình thích.

"Không có a." Dư Thiến đang nói dối không chớp mắt, cô đây sao gọi là câu dẫn được, cùng lắm gọi là nghiên cứu nhau thôi?

Nói thì nói vậy, Dư Thiến đè trên người Giang Chính có chút khó chịu, muốn đứng dậy tắm rửa.

Nhưng ngay khi cô mới cử dộng, Giang Chính đã hít một hơi thật mạnh.

"Tiểu Ngư Nhi, em có biết khi nào đàn ông đau khổ nhất không?"

Thấy được mà ăn không được, chưa kể sáng ra còn hỏa khí hừng hực, sự dày vò đó không khác gì tăng lên gấp đôi.

Dư Thiến ngây thơ nói: "Khi dây kéo bị kẹt trong đũng quần?"

Giang Chính: "..."

Cô đã được khai sáng gì hay sao? Sao đột nhiên cảm giác nhất thời cởi mở hơn nhiều, ngay cả lời như vậy cũng nói ra được,

Hai người lại dính nhau trên giường một hồi, cuối cùng cả hai cũng tỉnh táo.

Giang Chính vươn đầu định hôn Dư Thiến, nhưng lại bị cô khinh bỉ đẩy ra.

Mới sáng sớm còn chưa đánh răng hôn cái gì, khẩu vị cô còn chưa nặng vậy

Dư Thiến ra khỏi giường và ngay lập tức mở rèm cửa.

Ánh nắng chói chang xuyên vào phòng khiến cả người trở nên sảng khoái.

"Giang Chính, hôm nay em muốn ăn đồ ngọt."

Vừa đánh răng, cô vừa nghĩ xem bữa sáng nên ăn gì.

Giang Chính gật đầu không có ý kiến.

Cả hai thu dọn đồ đạc, lấy thẻ phòng rồi đi ra ngoài.

Hôm nay hai người đi xa hơn một chút, trên đường Dư Thiến đã mua một chén cháo gạo nếp, còn có đi mua thêm một phần bánh mochi.

Nhìn Dư Thiến vui vẻ ăn đồ ngọt, Giang Chính luôn cảm thấy có gì đó không ổn.

Mặc dù Dư Thiến thường ăn đồ ngọt nhưng bữa sáng của cô thường là bánh bao và dầu cháo quẩy các thứ. Đây là lần đầu tiên anh thấy cô ăn đồ không có dầu vào buổi sáng.

Dưới sự hướng dẫn của người dân địa phương, họ đi đến một con đường trần đầy khí thế bừng bừng sức sống.

Tất cả các loại đồ ăn nhẹ đặc biệt có thể nhìn thấy ở khắp mọi nơi trên đường phố, cũng như nhiều loại rau và trái cây địa phương.

Dư Thiến hôm nay có vẻ rất vui vẻ, cô rất dễ kích động khi nhìn thấy mọi thứ, suốt chặng đường đều hưng phấn kéo theo Giang Chính vừa đi vừa nói chuyện không ngừng.

Tiếng chuông báo động trong đầu Giang Chính ngày càng vang lớn.

Bạn gái anh đột ngột đổi tính là chuyện gì đang xảy ra?

Chuông báo động này tiếp tục cho đến khi Dư Thiến đã mua một chiếc bánh kếp, hoàn toàn bị đập nát.

Dư Thiến đã mua một cái bánh kếp trong sự thèm thuồng, bên trong còn có thêm một miếng xúc xích nướng vào.

Cô cầm lấy chiếc bánh kếp nuốt nước miếng nhưng không ăn, mà đưa lên miệng Giang Chính, hai mắt lấp lánh nói: "Lại đây cho anh ăn một miếng trước."

Giang Chính lúc đó cũng không quan tâm lắm, cúi đầu cắn một miếng bánh kếp, nhưng lại vô tình lôi hết nguyên cây xúc xích ra khỏi bánh kếp.

Nhất thời đã gây ra một tội lớn. Dư Thiến thẫn thờ nhìn nguyên cây xúc xích trong miệng Giang Chính, rồi lại nhìn chiếc bánh kếp chỉ còn rau trên tay, nước mắt chợt ứa ra.

Giang Chính nhất thời sửng sốt, đầu óc còn chưa kịp phản ứng, liền nhét lại cây xúc xích vào bánh kếp.

Anh nhận lấy chiếc bánh kếp từ tay Dư Thiến, vừa đổ mồ hôi hột vừa nói với bà dì bán bánh kếp, "Làm lại một cái."

Thật đánh tiếc, dù nhận lại được một chiếc bánh kếp mới, nước mắt của Dư Thiến vẫn không dừng lại, vẫn không ngừng rơi xuống.

Tiếng khóc của Dư Thiến không phải là kiểu khóc thảm khiết, mà là đôi mắt nhìn chằm chằm vào bạn, rơi lệ trong lặng lẽ.

Giang Chính, người chưa từng gặp phải tình huống này bao giờ, hoảng loạn vô cùng, nhưng Dư Thiến vẫn không nói gì.

Cuối cùng vẫn là Giang Chính mua cho cô một ly trà sữa, Dư Thiến nước mắt mới ngừng rơi.

"Tiểu Ngư Nhi, em.. em thấy tôt hơn chưa?" Giang Chính ngồi bên cạnh Dư Thiến với vẻ mặt rất cẩn thận và nhẹ nhàng nói.

Dư Thiến gật đầu, hôm nay cô cũng cảm thấy mình rất lạ, tâm trạng cứ như đi tàu lượn vậy, vừa rồi cô khóc một cách kì lạ, dọa Giang Chính sợ hãi đến mức này, lại thêm hôm nay cô đặc biệt muốn ăn đồ ngọt..

Không phải là "đại di mụ" của cô sắp đến rồi đấy chứ? (đại di mụ ở đây chỉ kì kinh nguyệt, tới tháng của con gái)

Khi đến "đại di mụ", cô cực kì muốn ăn ngọt và tâm trạng cũng biến động rất thất thường.

Dư Thiến lấy điện thoại di động ra, mở app ghi chép "đại di mụ", hiển thị rõ ràng vẫn còn năm ngày nữa.

Nhưng cô cứ luôn cảm thấy bụng mình bắt đầu đau.

Vẫn là đi xem cái cho yên tâm.

Dư Thiến tìm thấy một nhà vệ sinh công cộng, đi vào và thấy một dấu vết máu mờ nhạt.

"Xin lỗi nha, nãy làm anh sợ." Dư Thiến vừa giải thích vừa nắm tay Giang Chính.

Giang Chính biết được sự thật vẫn còn sợ hãi, con gái khi đến "đại di mụ" luôn hành hạ người như thế này sao? Không khác gì muốn dọa chết anh.

Dư Thiến đưa Giang Chính đi siêu thị mua băng vệ sinh.

Vốn dĩ Giang Chính nói là để anh đi mua, nhưng Dư Thiến vẫn không yên tâm, hơn nữa bây giờ chỉ là vừa mới ra máy, chỉ cần nhét giấy vệ sinh vào là được.

Đến siêu thị, Giang Chính theo Dư Thiến chọn băng vệ sinh không chút ngại ngùng, chụp ảnh băng vệ sinh mà Dư Thiến cầm lên.

Dư Thiến nhìn hành động của anh có chút cạn lời, hỏi: "Anh đang làm gì vậy?"

"Ghi nhớ lại nhãn hiệu mà em sử dụng, vạn nhất sau này phải đi mua dùm em nữa."

Giang Chính coi đó là điều hiển nhiên.

Dư Thiến muốn nói rằng thời điểm như thế có lẽ sẽ không xảy ra, lần này "đại di mụ" tới sớm chỉ là ngoài ý muốn, cô thường chuẩn bị trước băng vệ sinh ở nhà.

"Mà này, Tiểu Ngư Nhi, em có muốn uống nước đường nâu không?"

Anh vừa lên baidu một cái, con gái khi đến "đại di mụ" uống nước đường nâu sẽ dễ chịu một chút.
[/HIDE-THANKS]
 
CHƯƠNG 52: Hắc thật đấy

[HIDE-THANKS]
Dư Thiến lúng túng lắc đầu và nói không.

Sau khi mua băng vệ sinh, Dư Thiến lập tức đến nhà vệ sinh công cộng để thay.

"Đại di mụ" là một chuyện rất thần kì. Khi bạn không biết nó đến, bạn căn bản không có cảm nhận gì cả, nhưng một khi bạn phát hiện nó đến, nó sẽ làm bạn đau tới chết đi sống lại.

Dư Thiến cuối cùng được Giang Chính cõng về khách sạn.

"Tiểu Ngư Nhi, em thực sự không muốn uống thuốc sao?" Giang Chính nhìn thấy Dư Thiến đâu tới đổ đầy mồ hôi trên trán, trong lòng anh cũng có chút sốt ruột.

Anh đã lên mạng tra thử và thấy rằng đại di mụ của con gái có thể uống thuốc để giảm đau.

Dư Thiến đau khổ lắc đầu, cơn đau vẫn nằm trong mức chịu đựng của cô và cô không muốn uống thuốc.

"Lần này sao lại nghiêm trọng như vậy? Hồi trước anh chưa từng thấy em đau đến vậy."

"Có lẽ là do hôm qua đã ngâm dưới nước."

Chưa bao giờ Dư Thiến lại cảm thấy nội tạng đau víu lại như bây giờ, trước đây ngày đầu tiên cô chỉ ngẫu nhiên cảm thấy hơi khó chịu.

Giang Chính rất hối hận khi nghe câu trả lời của Dư Thiến, tại sao hôm qua anh cứ đòi phải dạy Dư Thiến bơi chứ?

"Không liên quan đến anh."

Nhìn thấy vẻ mặt hối hận của Giang Chính, Dư Thiến không nhịn được lên tiếng an ủi.

Bản thân cô cũng chưa từng nghĩ đến đại di mụ sẽ tới sớm nhiều ngày như vậy, đại di mụ a.. Đúng là một thứ tuỳ hứng, tới tự do đi cũng tự do, hoàn toàn không thể thương lượng.

Giang Chính nằm xuống bên cạnh Dư Thiến, đặt tay lên bụng Dư Thiến: "Anh xoa cho em một chút?"

Dư Thiến miễn cưỡng gật đầu.

"Dừng, dừng lại.." Dư Thiến đẩy tay Giang Chính ra với vẻ mặt phức tạp.

Ngay khi anh đang xoa nhẹ, cô cảm thấy đại di mụ trong người cô đang trào ra.

Dư Thiến gạt tay Giang Chính ra và lảo đảo đi vào phòng tắm.

Chắc hôm nay cô sẽ phải ở trong phòng tắm suốt cả ngày.

Đây là lần đầu tiên Giang Chính trực quan được trạng thái của một cô gái đại di mụ đến, thật sự là cực hình, nhưng anh không thể thay thế được.

Cả ngày hôm nay Dư Thiến đều ở trên giường uể oải thở dốc, cơm tối cũng là Giang Chính đi mua về cho cô.

Ban đêm, Dư Thiến cũng ngủ không yên, ngay cả Giang Chính cũng nửa tỉnh nửa mê suốt cả đêm, chỉ cần Dư Thiến có chút động tĩnh, anh cũng tỉnh giấc theo.

Rõ ràng là không làm gì hết, nhưng trong hai đêm ngủ với Dư Thiến, Giang Chính đã kiệt quệ cả về thể xác lẫn tinh thần. Vào ngày thứ hai, bụng của Dư Thiến không còn đau nữa, và họ cũng phải chuẩn bị rời đi.

Dư Thiến vẫn còn nhớ phải mua bánh dừa và các món ăn nhẹ khác, và kéo Giang Chính đi khắp nơi.

Nhìn Dư Thiến đã có thể hoạt động trở lại, Giang Chính vẫn chưa hết bàng hoàng, anh âm thầm ghi lại những triệu chứng khi đại di mụ đến của Dư Thiến, và nghĩ rằng sau này anh sẽ nghiêm túc đối xử với nó.

Khi rời đi, Giang Chính không quên tìm ra năm hộp bao cao su và mang theo chúng, Dư Thiến kêu anh vứt đi, mà anh còn đứng đắn nói "Sau này thế nào cũng xài tới, đây còn là do em mua, yên tâm, lần đầu tiên của chúng ta, anh nhất định sẽ sử dụng chúng."

Dư Thiến cứng họng trước lời nói của anh, anh đã nghĩ quá xa, vạn nhất thứ này có hạn sử dụng thì sao, không thể đợi tới khi đó mà mua hay sao?

Tất nhiên, cuối cùng Dư Thiến cũng chịu thua Giang Chính, vì vậy cô chỉ có thể nhìn anh vui vẻ nhét tất cả những thứ này vào vali của mình.

Trở lại Kinh thành, cái lạnh quen thuộc đã đưa Dư Thiến trở về thực tại ngay lập tức, hai ngày ở Nam thành khiến cô một lần nữa cảm thấy mùa hè vẫn là tuyệt nhất!

"Đội mũ của em vào, Khải Minh bọn họ còn một tiếng nữa mới đến, chúng ta hãy đi ăn một cái gì đó và đợi họ."

Giang Chính cẩn thận che Dư Thiến thật chặt, anh bây giờ thật sự sợ Dư Thiến sẽ bị cảm lạnh.

Không có nhiều món ngon ở sân bay, vì vậy cả hai vào một KFC, gọi một vài món và đợi Lâm Niệm Niệm bọn họ quay về.

- -

Trước khi gặp Lâm Niệm Niệm, Dư Thiến đoán rằng cô ấy sẽ tức giận hỏi cô tại sao lại lén lút bỏ đi với Giang Chính, hoặc đơn giản là phớt lờ cô trong cơn tức giận, cô cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý khiêm tốn xin lỗi và cầu xin tha thứ.

Nhưng không ngờ rằng khi thực sự gặp nhau, ngược lại làLâm Niệm Niệm đã nhìn cô với ánh mắt chột dạ.

Dư Thiến: ? Có phải là có gì bị ngược không?

"Niệm Niệm?"

Dư Thiến nhìn Lâm Niệm Niệm như thể cô đã làm sai điều gì đó, vừa có chút ngượng ngùng vừa có chút áy náy nhìn lén Bạch Khải Minh, lòng hóng chuyện của cô đột nhiên nổi lên.

Không phải chứ không phải chứ, hai người này thực sự xẹt ra tia lửa nhanh như vậy ư?

Trong tiểu thuyết, cả hai người này đợi đến tận gần tốt nghiệp đại học mới quen nhau đấy.

Dư Thiến lại quay sang nhìn Bạch Khải Minh, mặc dù anh ta vẫn tỏ ra lạnh lùng, nhưng khi nhìn Lâm Niệm Niệm, trong mắt anh ta đã gợi lên những gợn sóng.

Phải làm sao đây, cô rất muốn biết chuyện gì đã xảy ra giữa hai người họ.

Sự tò mò của Dư Thiến nhanh chóng được giải đáp.

Lâm Niệm Niệm là một người không thể nén chuyện trong lòng và luôn mong muốn chia sẻ cảm xúc của mình với người khác, Dư Thiến chính là chiếc hốc cây tuyệt vời nhất.

Vì vậy, Dư Thiến đã làm một người ăn dưa hóng chuyện, tổng kết lại trải nghiệm của Lâm Niệm Niệm trong hai ngày qua, đại khái là:

Máy sấy tóc của Lâm Niệm Niệm bị hỏng khi cô đang tắm trong khách sạn, cô không muốn làm phiền người khác vào buổi tối nên đến phòng Bạch Khải Minh ở bên cạnh.

Bạch Khải Minh mặc áo choàng tắm mở cửa cho cô, cô vô tình bị ngã, không chỉ kéo áo choàng tắm của Bạch Khải Minh xuống mà còn trao cho anh nụ hôn đầu tiên.

Vốn dĩ mọi chuyện cho đến thời điểm này đều có thể xếp vào loại tai nạn, cũng không có gì, nhưng mấu chốt vấn đề là.. Lâm Niệm Niệm không chỉ hôn một lần!

Nhìn thấy Bạch Khải Minh nằm dưới mình, cô nổi cơn mê nhất thời không những không đứng dậy mà còn chủ động hôn Bạch Khải Minh, kết quả có thể đoán trước được.

Sau khi nghe quá trình này, biểu hiện của Dư Thiến là ヾ (Ő∀Ő) ノ.

"Niệm Niệm, mình có một câu hỏi nhỏ, cậu.. là xem hết Anh Minh chưa?"

Dư Thiến cảm thấy tâm trạng của mình lúc này giống như đã ship cp thành công vậy, vừa kích động vừa tò mò.

Lâm Niệm Niệm gật đầu với khuôn mặt đỏ bừng, thật ra cô không chỉ nhìn thấy tất cả, mà còn chạm vào vài cái..

Dư Thiến che trái tim nhỏ sắp nhảy ra ngoài, trong đầu cô chợt lóe lên một ý nghĩ: Sao thanh tiến trình của hai người này đột nhiên kéo đầy vậy! Cô thậm chí còn chưa thấy hết Giang Chính.

Và.. anh Minh hôm đó không mặc gì trong áo choàng tắm, có chắc là không cố ý nhỉ?

Cô mạnh dạn đoán rằng Niệm Niệm sẽ ngã, nói không chừng chính là Bạch Khải Minh đã vấp ngã cô ấy.

Không trách cô có suy nghĩ đen tối, nhưng chỉ cần nhìn thấy Giang Chính và Bạch Khải Minh xú vị tương đầu như nhau (ý chỉ những người có ý nghĩa xấu y nhau), cô cảm thấy Bạch Khải Minh có thể làm ra chuyện như vậy.

"Dù sao, bây giờ mình nhìn Khải Minh là cảm thấy mặt đỏ bừng, tim đập loạn xạ, lúc nào cũng nghĩ đến những hình ảnh đã thấy ngày đó. Cậu có nghĩ là mình thích anh ấy không?"

Lâm Niệm Niệm bây giờ rất bối rối, cô luôn vô thức muốn nhìn thấy Bạch Khải Minh và để ý đến từng cử chỉ của anh, nhưng cô không biết cảm giác này của bản thân có phải là thích một người hay không.

Mặc dù Dư Thiến tương đương với việc mở ra tầm nhìn của Thượng đế, biết rằng hai người nhất định sẽ ở bên nhau trong tương lai, nhưng vấn đề tình cảm luôn đòi hỏi đôi bên hiểu rõ tâm tư của mình.

Vì vậy, Dư Thiến hỏi Lâm Niệm Niệm: "Nếu bây giờ anh Minh muốn hôn cậu, cậu có phản đối không?"

Lâm Niệm Niệm do dự một chút, đỏ mặt lắc đầu, nghĩ rằng Bạch Khải Minh sẽ hôn cô, cô chỉ bối rối và vui mừng không thể giải thích, không có suy nghĩ từ chối.

"Thực ra.. mình nghĩ tmình thích Khải Minh, kiểu thích giữa nam nữ với nhau."

Lâm Niệm Niệm khẽ liếc nhìn lại phía sau, lại đỏ mặt nói: "Chỉ là chúng mình vẫn luôn coi nhau là bạn tốt, cậu nói nếu mình thực sự thích Khải Minh, anh ấy có chấp nhận không?"

Anh Minh đã mong ước từ lâu rồi!

Dư Thiến không nhẫn tâm nói với Lâm Niệm Niệm, những suy nghĩ ma quái của Bạch Khải Minh và Giang Chính trước đây. Theo cách nói của Giang Chính, Bạch Khải Minh đã sớm tính toán sẽ có sự đột phá về quan hệ với Lâm Niệm Niệm khi đi du lịch một mình.

Chỉ là cô trước đây luôn cho rằng sẽ là Bạch Khải Minh chủ động bộc lộ tình cảm của mình, nhưng không ngờ lại như vậy! Hắc vẫn là Bạch Khải Minh hắc. (hắc ở đây là phúc hắc)

Anh ấy cư nhiên thiết kế làm Lâm Niệm Niệm động tâm trước, xem ra anh ấy vẫn là chờ Lâm Niệm Niệm tỏ tình trước.

Làm sao đây, cô. Thật muốn chọc thủng bánh bao me đen Bạch Khải Minh (ý nói anh ta vẻ ngoài thì trắng mà bên trong thì vô cùng phúc hắc) trước mặt Lâm Niệm Niệm, nhưng cô mà nói ra, không cần nghĩ cũng biết Bạch Khải Minh sẽ ghi hận cô..

Huhuhu, thật khó cho cô, thật sự phải nhìn Lâm Niệm Niệm chủ động nhảy vào bát của Bạch Khải Minh sao?

Hai cô gái nắm tay nhau đi phía trước, trong khi hai người đàn ông ở phía sau nhìn nhau với những ý đồ khác nhau.
[/HIDE-THANKS]
 
CHƯƠNG 53: Hẹn hò khẩn cấp

[HIDE-THANKS]
"Nhìn dáng vẻ của cậu, mấy ngày nay chắc trải qua rất vừa ý nhỉ!" Giang Chính nhìn Bạch Khải Minh có chút kỳ quái nói.

Bạch Khải Minh nhếch lên khóe miệng, châm chọc nói: "Chắc chắn là vừa ý hơn cậu."

Khi Giang Chính nhìn thấy anh, phản ứng đầu tiên của anh ta không phải là khoe khoang mà là mỉa mai, nghĩ lại chắc là mấy ngày nay anh ta trải qua không mấy vui, nếu không con người này nhất định sẽ đắc ý tung cẩu lương khắp nơi.

Giang Chính trừng mắt nhìn Bạch Khải Minh, nhưng anh không thể phản bác lại lời của anh ta, dù sao thì ngoài ngày đầu tiên, hai người sao đó anh thậm chí còn không nhận được nụ hôn hay cái ôm nào từ Dư Thiến cả.

Nhưng mà, Giang Chính anh đâu thể nào không biết giẫm lên chỗ đau của Bạch Khải Minh chứ?

"Trông có vẻ như cậu đã ôm được mỹ nhân về rồi à? Không biết Niệm Niệm có đồng ý qua lại với cậu hay chưa nhỉ? Ồ đúng rồi, khi nào rồi các cậu sẽ công khai? Ít nhất cũng phải giống như mình và Tiểu Ngư Nhi, có thể quang minh chính đại trước mặt ba mẹ, các cậu đừng có chơi trò lén lút đấy nhá."

Giang Chính mỗi nói một lời, sắc mặt Bạch Khải Minh càng lạnh hơn, cuối cùng tâm trạng tốt lúc ban đầu cũng không còn, anh lạnh lùng nói: "Mình xin nhắc nhở cậu một câu, mình còn có một thân phận, đó chính là anh trai của Thiến Thiến, Anh vợ tương lai của cậu, mình nghĩ cậu tốt nhất không nên đắc tội mình."

"Si!" Giang Chính trợn mắt nhìn Bạch Khải Minh, cả hai ngầm đồng ý và không tiếp tục diss nhau nữa.

- -

Dư Thiến nghĩ rằng ít nhất Lâm Niệm Niệm sẽ suy nghĩ lại trước khi tỏ tình với Bạch Khải Minh, nhưng cô không ngờ rằng ngày hôm sau khi trở về nhà, Lâm Niệm Niệm đã ngại ngùng hỏi cô: "Thiến Thiến, mình muốn tỏ tình Khải Minh. Cậu nói mình nên chuẩn bị những gì đây?"

Lúc này, Dư Thiến ngẩn người ra.

Một đêm mà nghĩ thông suốt rồi sao?

Chẳng lẽ đây là một trong những ưu điểm của nữ chính?

So với hồi đó cô đã đấu tranh - lâu như vậy, cô đột nhiên cảm thấy có chút hối lỗi với Giang Chính, phải làm sao đây.

Nhưng..

Tỏ tình với Bạch Khải Minh còn phải chuẩn bị gì sao?

Lâm Niệm Niệm đứng trước mặt anh ta thôi, Bạch Khải Minh cũng sẽ vui đến mức sẵn sàng đánh một trận với Giang Chính.

"Khụ.. cái này thì tuỳ vào suy nghĩ cá nhân của cậu."

Dư Thiến cố gắng hết sức để mở to mắt, để Lâm Niệm Niệm nhìn thấy sự chân thành bên trong.

"Trong các phim truyền hình không phải thường có hoa sao? Hay là mình cũng nên tặng hoa?"

"Khải Minh thích âm nhạc, mình có thể chơi piano để tỏ tình được không? Hay là.. mời anh ấy đi ăn tối với mình?"

Dư Thiến càng nghe càng đau lòng, dường như cô chưa từng làm được gì cho Giang Chính cả, bông còn chưa từng tặng qua.

Nếu Lâm Niệm Niệm thực sự tỏ tình với Bạch Khải Minh một cách hoành tráng như vậy, cô không cần phải nghĩ cũng biết rằng đến lúc đó Giang Chính nhất định sẽ ghen, vậy thì cô tiêu chắc rồi!

"Uh.. Niệm Niệm, mình nghĩ cậu vẫn là lên kế hoạch thật tốt đã. Dù gì thì đó cũng là tỏ tình, tốt hơn hết là cho nhau một kỉ niệm khó quên."

Làm ơn đấy, hãy cho đứa trẻ một cơ hội để sửa đổi, cô ấy bây giờ! Ngay lập tức! Ngay lập tức sắp xếp mọi thứ đó cho Giang Chính, khi nhìn thấy Bạch Khải Minh được tỏ tình như thế này, anh ấy sẽ không tức giận cho rằng mình không có được gì cả.

Sau khi nghe những lời của Dư Thiến, Lâm Niệm Niệm cũng cảm thấy mình hơi quá vội vàng, cô thật sự phải lên kế hoạch thật tốt, chuyện lãng mạn như tỏ tình. Nhất định phải làm cho hoàn mỹ mới được.

Dư Thiến thầm xin lỗi Lâm Niệm Niệm đã bị cô dụ dỗ, sau đó lập tức lấy điện thoại di động ra đặt một nhà hàng! Đặt hoa! Khẩn cấp!

- -

Giang Chính đang tập thể dục ở nhà, thì thấy Dư Thiến nói là ra ngoài ăn, anh cũng có chút ngạc nhiên.

Hôm qua mới về nhà, mà hôm nay Dư Thiến đã chủ động rủ anh đi ăn tối?

Những lúc này, cô không phải thích nhất ở trong phòng sao?

Trong lòng có chút nghi hoặc, nhưng Giang Chính vẫn nhanh chóng sửa soạn tốt, còn cố tình ăn diện đẹp trai nhất theo anh nghĩ rồi đi ra khỏi nhà

Khi Giang Chính đi ra, nhìn thấy Dư Thiến đã đứng ở cửa chờ mình, anh liền bước nhanh tới, "Bên ngoài lạnh như vậy, sức khỏe của em vẫn còn không tốt, ra ngoài làm gì vậy?"

Không đợi Dư Thiến trả lời, anh ghé sát mặt vào Dư Thiến, ngạc nhiên hỏi: "Hôm nay em có trang điểm à?"

Anh đã biết Dư Thiến lâu như vậy, và đây là lần thứ hai anh nhìn thấy cô trang điểm, lần đầu tiên là vào ngày sinh nhật của anh.

Dư Thiến ngượng ngùng gật đầu, cố gắng làm cho giọng điệu của mình có vẻ tự nhiên hơn, "Bởi vì hôm nay em thực sự rất muốn ở bên anh, nên chúng ta đi hẹn hò đi."

Nói xong, còn chủ động vươn tay đan xen với tay của Giang Chính.

Khóe miệng Giang Chính khẽ nhếch lên, trong mắt mang theo ý cười, hiển nhiên rất hài lòng với sự ỷ lại của bạn gái.

Dư Thiến đưa Giang Chính đến một nhà hàng phương tây đã đặt trước.

Theo kế hoạch của cô, đi ăn trước, sau đó xem phim, xem phim xong thì tặng hoa, dịch vụ từ đầu đến cuối thật là hoàn mỹ!

Nhưng Giang Chính không tuân theo cô.

Giang Chính đã rất ngạc nhiên khi Dư Thiến kéo anh vào một nhà hàng đồ tây, Dư Thiến thường không thích đồ tây chút nào.

Nhìn thấy người phục vụ bưng hai miếng bít tết, Giang Chính lo lắng nhìn Dư Thiến: "Em đủ ăn thiệt sao?"

Nghe những lời của Giang Chính, hình tượng cô bạn gái ngoan hiền của Dư Thiến mém chút không giữ vững được.

Sau khi ăn xong, Giang Chính cứ kéo Dư Thiến đi mua thêm một cái bánh khác, Dư Thiến chỉ có thể ừa tự vả vừa tăng tốc ăn, bộ phim cô đặt sắp bắt đầu rồi.

Nhưng khi bước đến cửa rạp chiếu phim, Giang Chính lại không chịu đi vào, có rạp chiếu phim ở nhà sao lại đến nơi công cộng, tuy rằng cũng có lò sưởi nhưng cũng không thoải mái như ở nhà.

Chưa kể "đại di mụ" của Dư Thiến vẫn chưa đi, đang là lúc cần phải nghỉ ngơi, cô chủ động hẹn anh ra ăn cơm là anh đã rất hài lòng rồi, về nhà xem phim đi, thuận tiện còn có thể làm những gì đó nữa..

Dư Thiến không thể cãi lại Giang Chính, và kế hoạch hẹn hò của cô lại phải thay đổi, cô chỉ có thể gọi điện cho cửa hàng bán hoa càng sớm càng tốt và đổi địa chỉ giao hoa thành nhà Giang

Khi đến nhà Giang, Giang Chính cuối cùng cũng có thể thực hiện ảo tưởng hồi đó của mình- vừa xem phim vừa ôm Dư Thiến trong vòng tay của anh ấy.

Trong phòng tối tăm, sưởi ấm vừa đủ, cả hai đều đã cởi áo khoác.

Lần này Dư Thiến không lựa chọn ngồi vào ghế mát xa, mà là rất nghe lời, để cho Giang Chính ôm cô, nằm nửa người trên ghế sô pha.

Ban đầu Dư Thiến nghĩ đến toàn là chuyện hẹn hò, nhưng dần dần cô cũng đã tập trung xem phim.

Ngồi với một tư thế lâu rồi, Dư Thiến cảm thấy không thoải mái và muốn thay đổi tư thế của mình.

"Khóa thắt lưng của anh đang cộm phải em đấy."

Dư Thiến lẩm bẩm với một số bất mãn.

"Anh không có đeo thắt lưng." Trong giọng nói của Giang Chính có chút oán hận.

Dư Thiến sững người một lúc, sau đó chợt nhớ ra phía dưới mình là thứ gì, cô lập tức xấu hổ và ngượng ngùng.

Cô muốn thoát ra khỏi vòng tay của Giang Chính, nhưng lại bị Giang Chính nắm chặt hai tay.

"Chính em đã nói hôm nay phải hẹn hò với anh, vậy nên anh muốn làm gì em cũng không thể kháng cự."

Dư Thiến lương tâm có chút cắn rứt.

Cô chỉ có thể ngoan ngoãn ở trong vòng tay của Giang Chính, để mặc cho hai tay của anh chạy quanh eo mình.

Lửa khí Giang Chính càng lúc càng lớn, sau khi nhéo nhẹ mặt Dư Thiến, thì cúi đầu xuống hôn cô.

Thật lâu sau, anh mới thở hổn hển ôm Dư Thiến, giọng điệu có chút uỷ khuất, "Sao này vẫn là không nên trang điểm, hôn trúng son phấn không, không ngon chút nào."

Mỹ phẩm cũng không bao giờ nghĩ rằng nó sẽ trở thành thực phẩm a.

Dư Thiến bị chọc đến bật cười trước sự đúng đắn của Giang Chính.

Cả hai nhớn nhác nhớp nháp trong phòng một lúc, họ không bước ra khỏi phòng cho đến khi người giao hoa đến.

Dư Thiến nhận lấy bó hoa hồng đỏ mà cô đặt từ người giao hoa, xoay người đưa cho Giang Chính.

"Em chưa từng tặng hoa cho anh trước đây, nhưng lần này em sẽ bù đắp cho anh, Giang Chính, em thích anh."

Dư Thiến cầm những bông hoa và nhìn Giang Chính đầy mong đợi.

Mặc dù cuộc hẹn hò này là một bù đắp khẩn cấp, nhưng cô thấy mình hơi lo lắng khi thực sự nói ra điều đó.

"Thời đại nào rồi mà còn tặng hoa hồng đỏ, đúng là một cô bé" quê mùa "."

Miệng thì chê bai, nhưng cơ thể Giang Chính lại rất thành thật nhận lấy bó hoa, trên mặt anh ai nhìn vào cũng thấy được anh đang rất vui vẻ.

Dư Thiến đã quen với cái miệng của Giang Chính, vì vậy cô cũng không cảm thấy ngạc nhiên. Chỉ là, cô vốn tặng thêm cho anh một hôn nhưng bị giờ bị cô huỷ bỏ rồi.

Dư Thiến cảm thấy buổi hẹn hò hôm nay cũng miễn cưỡng thành công, vì vậy cô quyết định quay trở lại nhà nằm lê lếch.

- -

Giang Chính cầm hoa, nhìn bình hoa trong phòng khách, cảm thấy không xứng với bó hoa trong tay, cuối cùng anh quyết định giữ bó hoa trong phòng mình.

Nằm trên giường, Giang Chính nhìn bó hoa bên giường, trong lòng vẫn không dễ chịu, suy nghĩ một hồi liền cầm điện thoại di động lên, chụp một bức ảnh bó hoa ở một góc độ thật tốt, rồi gửi trực tiếp cho Bạch Khải Minh.

[Hôm nay Tiểu Ngư Nhi cứ khăng khăng đòi tặng hoa cho mình, đôi khi bạn gái mình thực sự rất dính mình[ảnh] ]

Nhìn thấy trên giao diện WeChat hiện chữ đối phương đang nhập tin nhắn, nhưng vẫn không có tin tức gửi đến, Giang Chính cuối cùng cũng hài lòng.
[/HIDE-THANKS]
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back