Bài viết: 51 

CHƯƠNG 50: Quả nhiên vẫn còn quá nhỏ
[HIDE-THANKS]
Trở lại phòng, Dư Thiến lo lắng không biết đêm nay cô sẽ ngủ như thế nào, không lẽ thật sự phải ngủ chung giường sao.
Giang Chính ngồi trên sô pha lười biếng móc tay về phía Dư Thiến, "Tiểu Ngư Nhi, lại đây, anh cho em xem một thứ."
"Cái gì a?"
Dư Thiến hơi khó hiểu, nhưng cô vẫn bước đến và ngồi bên cạnh Giang Chính.
Giang Chính chậm rãi lấy biên lai ra, mở ra, sau đó đưa cho Dư Thiến: "Em đọc nói nội dung trên đó ra nào."
Dư Thiến cầm lấy biên lai và liếc nhìn nó, đầu óc cô như muốn nổ tung.
Cuối cùng cô cũng biết mình đã quên cái gì, lúc giấu đồ quên vứt túi!
"Anh đoán.. em đã giấu những thứ này."
Giang Chính choàng tay qua eo Dư Thiến, ngón tay anh không ngừng cọ vào eo cô, điều này khiến Dư Thiến càng thêm hoảng sợ.
"Không phải em.."
Giang Chính đặt ngón tay lên môi Dư Thiến, ngăn không cho cô nói, nụ cười trên mặt anh tuấn mỹ phi thường: "Em không cần phải phủ nhận, anh đâu phải nhìn không ra sự khác thường của em trong mấy ngày nay."
"Nhưng.. anh sẽ không bắt em phải nói cho anh biết đồ ở đâu, anh sẽ tự tìm."
Nói xong, Giang Chính buông Dư Thiến ra và từ từ đi lại trong phòng.
"Uhm.. không phải dưới gầm giường."
"Trong tủ cũng không có."
Giang Chính chậm rãi lục lọi, đồng thời chú ý tới biểu cảm của Dư Thiến, "Chẳng lẽ là ở trên giường?"
Giang Chính nhìn Dư Thiến căng thẳng lên trong giây lát, nụ cười trên khuôn mặt của anh mở rộng một chút.
Anh với tay và nhấc chiếc chăn bông lên..
"Đủ rồi Giang Chính!" Dư Thiến không kìm được nữa, đột ngột đứng lên.
Dáng vẻ thờ ơ của anh không khác gì đang lăng trì cô vậy.
Cô giấu bao cao su để làm cái gì!
Cô không tin Giang Chính chưa từng nghĩ tới sẽ tự mình đi mua, tại sao phải cảm thấy tội lỗi!
Dư Thiến tức giận đi đến trước mặt Giang Chính, vươn tay túm lấy quần áo của anh, sau đó.. đẩy anh ta lên giường.
Giang Chính có chút kinh ngạc, nhưng rất ngoan ngoãn nằm xuống.
Dư Thiến đứng phía trên Giang Chính và nhìn anh ta một cách trịch thượng, sau đó cúi đầu xuống và cắn cằm anh ta.
"Xịt.. đau quá."
Giang Chính trong mắt tràn đầy vui mừng, không có chút nào tức giận bị cắn. Anh cũng đưa tay đỡ Dư Thiến để cô không bị ngã.
Dư Thiến cắn một cái thật mạnh, để lại dấu răng rõ ràng trên cằm anh.
Dư Thiến nhìn vết răng một lúc, sau đó lại đứng thẳng lưng, tự tin nói: "Anh không biết da mặt con gái mỏng sao? Đã biết thì biết rồi, tại sao phải chỉ ra như vậy!"
Không thể tìm thấy nó một cách lặng lẽ?
Giang Chính nhìn thấy Dư Thiến đang với bộ dạng không nói lí lẽ, cười không kiểm soát.
"Anh biết rồi, sau này sẽ không vậy nữa."
Giang Chính tình khí tốt đồng ý, sau đó nói: "Nhưng là thứ này, lần sau vẫn là để anh mua. Dù sao con gái đều là da mặt mỏng.."
Anh nằm trên giường, nhướng mày mơ hồ nhìn Dư Thiến, sau đó duỗi tay kéo Dư Thiến nằm bên cạnh.
"Nhưng anh thực sự tò mò, Tiểu Ngư Nhi có niềm tin vào anh như thế nào, du lịch ba ngày, em cho anh tận 5 hộp.."
Trong khi nói, Giang Chính lăn người và ép về phía Dư Thiến, anh dùng tay cố định khuôn mặt của Dư Thiến và từ từ hôn cô.
Nụ hôn của Giang Chính luôn liều lĩnh và bá đạp, Dư Thiến bị những nụ hôn của anh lấn át đến mức cô chỉ có thể đắm chìm trong sự thích thú mà anh mang lại cho cô.
Một lúc lâu sau, Giang Chính mới buông Dư Thiến ra, trong mắt hiện lên vẻ trầm mặc, khàn giọng nói: "Mười tám tuổi.. quả nhiên vẫn còn quá nhỏ."
Giang Chính nhìn chằm chằm Dư Thiến với khuôn mặt ửng hồng, và dường như định xé nát cô bằng đôi mắt.
Mặc dù rất muốn tiếp tục, nhưng Dư Thiến mới 18 tuổi, và bây giờ anh thực sự không thể..
Lần này đến lượt Dư Thiến bị sốc.
Cô cảm nhận được một bàn tay của Giang Chính, vẫn đang ôm chặt lấy eo cô. Bàn tay kia đang vuốt ve lúc nhẹ lúc nặng trên lưng cô.
Hiện tại quần áo của hai người đều có chút xộc xệch, đến lúc này, Giang Chính mới thực sự dừng lại.
Rõ ràng là anh đã rất háo hức trước đó..
Trong khi Dư Thiến đang choáng váng, một cảm giác ngọt ngào và yên tâm khác lặng lẽ xuất hiện.
Cô nhìn Giang Chính đang cố gắng trấn tĩnh, cẩn thận nhìn lông mày thanh tuấn của thiéu niên, giống như đã trưởng thành một chút, ánh mắt kiên định so với lần đầu tiên gặp anh, và đường nét trên má cũng kiên nghị hơn so với khi còn là một thiếu niên.
Giang Chính là một nam nhân trẻ trung!
Cô nhận thức được sự thật này hơn bao giờ hết.
Trong quá khứ, Giang Chính là một chàng trai có phần bướng bỉnhvà tuỳ ý trong lòng cô, nhưng hiện tại, anh là một người đàn ông đang học cách chịu trách nhiệm và dần trưởng thành.
Nhìn Giang Chính như vậy, Dư Thiến trong lòng bị hấp dẫn, ngẩng đầu lên, chủ động đặt môi mình tại chỗ mà cô vừa mới cắn.
"艹!" Giang Chính mắng thầm một tiếng, tay càng siết chặt hơn, đỏ bừng nhìn Dư Thiến, "Em hiện tại là dựa vào anh không dám động em, em chờ đấy, khi ngươi 20 tuổi, anh mẹ nó sẽ bù luôn cả phần của ngày hôm nay!"
Dư Thiến nhìn Giang Chính đang nói nặng lời, nụ cười trên mặt càng thêm chói mắt, vòng tay qua cổ Giang Chính, vùi mặt vào vai anh, trong lòng rất bình yên.
Nói như vậy, trước đây cô chỉ là tình yêu chớm nở, nhưng hiện tại, cô nghĩ, cô sẽ luôn ở bên cạnh Giang Chính.
Trong tương lai hai người sẽ kết hôn và cùng nhau thành lập gia đình, Giang Chính.. sẽ trở thành chồng của cô, người không thể thiếu trong cuộc đời của cô, tương lai họ sẽ có vô số ngày đêm, và họ chung quy sẽ ngủ cùng nhau.
Cuối cùng, Giang Chính vào phòng tắm giải quyết.
Không cách nào, chỉ cần anh tiếp tục nhìn Dư Thiến, đều không thể bình tĩnh được.
Dư Thiến nằm trên giường với đôi mắt sáng ngời, cười không kiềm chế được.
Một lúc lâu sau, Giang Chính từ phòng tắm đi ra, toàn thân dính đầy hơi nước lên giường ôm lấy Dư Thiến.
Dư Thiến vốn đã hơi buồn ngủ, trong mắt có chút mơ hồ lầm bầm: "Anh không sợ lại kích động sao?"
"Hứ, tôi thích đấy."
Cho dù không ăn được, sờ anh vẫn phải sờ!
Giang Chính kéo Dư Thiến lại và để cô dựa vào mình ngủ.
Khóe miệng Dư Thiến mấp máy, nhưng cô không cưỡng lại được cơn buồn ngủ, chìm vào giấc ngủ sâu.
Dư Thiến vốn tưởng rằng cô sẽ căng thẳng đến mức khó có thể ngủ được đêm nay lại ngủ rất ngon, bầu trời bên ngoài rất yên bình, lồng ngực người trong phòng lại rất ấm áp.
Giang Chính ngồi trên sô pha lười biếng móc tay về phía Dư Thiến, "Tiểu Ngư Nhi, lại đây, anh cho em xem một thứ."
"Cái gì a?"
Dư Thiến hơi khó hiểu, nhưng cô vẫn bước đến và ngồi bên cạnh Giang Chính.
Giang Chính chậm rãi lấy biên lai ra, mở ra, sau đó đưa cho Dư Thiến: "Em đọc nói nội dung trên đó ra nào."
Dư Thiến cầm lấy biên lai và liếc nhìn nó, đầu óc cô như muốn nổ tung.
Cuối cùng cô cũng biết mình đã quên cái gì, lúc giấu đồ quên vứt túi!
"Anh đoán.. em đã giấu những thứ này."
Giang Chính choàng tay qua eo Dư Thiến, ngón tay anh không ngừng cọ vào eo cô, điều này khiến Dư Thiến càng thêm hoảng sợ.
"Không phải em.."
Giang Chính đặt ngón tay lên môi Dư Thiến, ngăn không cho cô nói, nụ cười trên mặt anh tuấn mỹ phi thường: "Em không cần phải phủ nhận, anh đâu phải nhìn không ra sự khác thường của em trong mấy ngày nay."
"Nhưng.. anh sẽ không bắt em phải nói cho anh biết đồ ở đâu, anh sẽ tự tìm."
Nói xong, Giang Chính buông Dư Thiến ra và từ từ đi lại trong phòng.
"Uhm.. không phải dưới gầm giường."
"Trong tủ cũng không có."
Giang Chính chậm rãi lục lọi, đồng thời chú ý tới biểu cảm của Dư Thiến, "Chẳng lẽ là ở trên giường?"
Giang Chính nhìn Dư Thiến căng thẳng lên trong giây lát, nụ cười trên khuôn mặt của anh mở rộng một chút.
Anh với tay và nhấc chiếc chăn bông lên..
"Đủ rồi Giang Chính!" Dư Thiến không kìm được nữa, đột ngột đứng lên.
Dáng vẻ thờ ơ của anh không khác gì đang lăng trì cô vậy.
Cô giấu bao cao su để làm cái gì!
Cô không tin Giang Chính chưa từng nghĩ tới sẽ tự mình đi mua, tại sao phải cảm thấy tội lỗi!
Dư Thiến tức giận đi đến trước mặt Giang Chính, vươn tay túm lấy quần áo của anh, sau đó.. đẩy anh ta lên giường.
Giang Chính có chút kinh ngạc, nhưng rất ngoan ngoãn nằm xuống.
Dư Thiến đứng phía trên Giang Chính và nhìn anh ta một cách trịch thượng, sau đó cúi đầu xuống và cắn cằm anh ta.
"Xịt.. đau quá."
Giang Chính trong mắt tràn đầy vui mừng, không có chút nào tức giận bị cắn. Anh cũng đưa tay đỡ Dư Thiến để cô không bị ngã.
Dư Thiến cắn một cái thật mạnh, để lại dấu răng rõ ràng trên cằm anh.
Dư Thiến nhìn vết răng một lúc, sau đó lại đứng thẳng lưng, tự tin nói: "Anh không biết da mặt con gái mỏng sao? Đã biết thì biết rồi, tại sao phải chỉ ra như vậy!"
Không thể tìm thấy nó một cách lặng lẽ?
Giang Chính nhìn thấy Dư Thiến đang với bộ dạng không nói lí lẽ, cười không kiểm soát.
"Anh biết rồi, sau này sẽ không vậy nữa."
Giang Chính tình khí tốt đồng ý, sau đó nói: "Nhưng là thứ này, lần sau vẫn là để anh mua. Dù sao con gái đều là da mặt mỏng.."
Anh nằm trên giường, nhướng mày mơ hồ nhìn Dư Thiến, sau đó duỗi tay kéo Dư Thiến nằm bên cạnh.
"Nhưng anh thực sự tò mò, Tiểu Ngư Nhi có niềm tin vào anh như thế nào, du lịch ba ngày, em cho anh tận 5 hộp.."
Trong khi nói, Giang Chính lăn người và ép về phía Dư Thiến, anh dùng tay cố định khuôn mặt của Dư Thiến và từ từ hôn cô.
Nụ hôn của Giang Chính luôn liều lĩnh và bá đạp, Dư Thiến bị những nụ hôn của anh lấn át đến mức cô chỉ có thể đắm chìm trong sự thích thú mà anh mang lại cho cô.
Một lúc lâu sau, Giang Chính mới buông Dư Thiến ra, trong mắt hiện lên vẻ trầm mặc, khàn giọng nói: "Mười tám tuổi.. quả nhiên vẫn còn quá nhỏ."
Giang Chính nhìn chằm chằm Dư Thiến với khuôn mặt ửng hồng, và dường như định xé nát cô bằng đôi mắt.
Mặc dù rất muốn tiếp tục, nhưng Dư Thiến mới 18 tuổi, và bây giờ anh thực sự không thể..
Lần này đến lượt Dư Thiến bị sốc.
Cô cảm nhận được một bàn tay của Giang Chính, vẫn đang ôm chặt lấy eo cô. Bàn tay kia đang vuốt ve lúc nhẹ lúc nặng trên lưng cô.
Hiện tại quần áo của hai người đều có chút xộc xệch, đến lúc này, Giang Chính mới thực sự dừng lại.
Rõ ràng là anh đã rất háo hức trước đó..
Trong khi Dư Thiến đang choáng váng, một cảm giác ngọt ngào và yên tâm khác lặng lẽ xuất hiện.
Cô nhìn Giang Chính đang cố gắng trấn tĩnh, cẩn thận nhìn lông mày thanh tuấn của thiéu niên, giống như đã trưởng thành một chút, ánh mắt kiên định so với lần đầu tiên gặp anh, và đường nét trên má cũng kiên nghị hơn so với khi còn là một thiếu niên.
Giang Chính là một nam nhân trẻ trung!
Cô nhận thức được sự thật này hơn bao giờ hết.
Trong quá khứ, Giang Chính là một chàng trai có phần bướng bỉnhvà tuỳ ý trong lòng cô, nhưng hiện tại, anh là một người đàn ông đang học cách chịu trách nhiệm và dần trưởng thành.
Nhìn Giang Chính như vậy, Dư Thiến trong lòng bị hấp dẫn, ngẩng đầu lên, chủ động đặt môi mình tại chỗ mà cô vừa mới cắn.
"艹!" Giang Chính mắng thầm một tiếng, tay càng siết chặt hơn, đỏ bừng nhìn Dư Thiến, "Em hiện tại là dựa vào anh không dám động em, em chờ đấy, khi ngươi 20 tuổi, anh mẹ nó sẽ bù luôn cả phần của ngày hôm nay!"
Dư Thiến nhìn Giang Chính đang nói nặng lời, nụ cười trên mặt càng thêm chói mắt, vòng tay qua cổ Giang Chính, vùi mặt vào vai anh, trong lòng rất bình yên.
Nói như vậy, trước đây cô chỉ là tình yêu chớm nở, nhưng hiện tại, cô nghĩ, cô sẽ luôn ở bên cạnh Giang Chính.
Trong tương lai hai người sẽ kết hôn và cùng nhau thành lập gia đình, Giang Chính.. sẽ trở thành chồng của cô, người không thể thiếu trong cuộc đời của cô, tương lai họ sẽ có vô số ngày đêm, và họ chung quy sẽ ngủ cùng nhau.
Cuối cùng, Giang Chính vào phòng tắm giải quyết.
Không cách nào, chỉ cần anh tiếp tục nhìn Dư Thiến, đều không thể bình tĩnh được.
Dư Thiến nằm trên giường với đôi mắt sáng ngời, cười không kiềm chế được.
Một lúc lâu sau, Giang Chính từ phòng tắm đi ra, toàn thân dính đầy hơi nước lên giường ôm lấy Dư Thiến.
Dư Thiến vốn đã hơi buồn ngủ, trong mắt có chút mơ hồ lầm bầm: "Anh không sợ lại kích động sao?"
"Hứ, tôi thích đấy."
Cho dù không ăn được, sờ anh vẫn phải sờ!
Giang Chính kéo Dư Thiến lại và để cô dựa vào mình ngủ.
Khóe miệng Dư Thiến mấp máy, nhưng cô không cưỡng lại được cơn buồn ngủ, chìm vào giấc ngủ sâu.
Dư Thiến vốn tưởng rằng cô sẽ căng thẳng đến mức khó có thể ngủ được đêm nay lại ngủ rất ngon, bầu trời bên ngoài rất yên bình, lồng ngực người trong phòng lại rất ấm áp.