Xuyên Không [Edit] Xuyên Sách: Nam Chính Bệnh Kiều Hắc Hóa - Nịnh Mông Tâm

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi mefonef, 19 Tháng mười 2021.

  1. mefonef

    Bài viết:
    66
    Chương 40: Bạch Lang

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cuối cùng cũng diễn không nổi nữa rồi.

    Tô Mộng Mộng chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài, "Được rồi, ngày mai lại đổi món khác cho đệ."

    Nàng cũng có thể làm nhiều một chút, đem cho những người khác nếm thử xem hương vị thế nào, đặc biệt là Diệp Dung, hắn quen thuộc cách thức kinh doanh ở đây hơn nàng nhiều.

    Đúng vậy, ngày mai liền làm, sau đó đem cho Diệp Dung thử, sau đó lôi kéo hắn đầu tư!

    Tưởng tượng đến hình ảnh cửa hàng của mình kinh doanh phát đạt, khóe miệng nàng liền ngăn không được ý cười, "Sư đệ, đệ nghỉ ngơi đi, ta về trước nha."

    "Sư tỷ." Đôi mắt Bùi Tịch chớp động, như suy tư điều gì;

    Tô Mộng Mộng lại lần nữa đi đến bên cạnh hắn "Sao vậy?"

    "Động đến vết thương rồi sao?"

    Bùi Tịch nhìn nàng, nhấp môi "Sư tỷ không trách ta sao?"

    Lời này làm Tô Mộng Mộng nghi hoặc, nàng trách hắn làm cái gì?

    Nàng dám sao! Nàng chỉ hận không thể cung phụng hắn!

    Đột nhiên, Tô Mộng Mộng nhìn Bùi Tịch đưa tay cầm lấy bánh mì, lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ, "Nga! Đệ nói cái này sao!"

    "Ta trách đệ làm gì!" Tô Mộng Mộng cảm thấy hắn chính là một tiểu đáng thương, chỉ một miếng ăn thôi cũng suy nghĩ lung tung.

    Không khỏi cười cười, "Mỗi người đều là độc nhất vô nhị, khẩu vị cũng không giống nhau, đây là chuyện bình thường, không có gì đâu, ngày mai sư tỷ làm món khác để đệ nếm thử, biết đâu lúc đó đệ lại thích."

    Bùi Tịch nhìn người đang nở nụ cười nhẹ nhàng trước mặt, ánh mắt sáng ngời, không khỏi suy nghĩ.

    Mỗi người đều là độc nhất vô nhị..

    Nhưng hắn không biết ý nghĩa tồn tại của mình là gì..

    Nghĩ vậy hắn nhăn mày, ngữ khí băng lãnh, "Không cần."

    "Thật sự không cần?" Tô Mộng Mộng hỏi ngược lại, bộ dáng này là đang ngạo kiều sao.

    Tô Mộng Mộng đành phải bất đắc dĩ buông tay, "Vậy được rồi, ta đi trước đây."

    "Chi." Tô Mộng Mộng đi ra ngoài đóng cửa lại.

    Lát sau tiếng bước chân cũng biến mất.

    Bùi Tịch nâng nhẹ tay, Ngân Lang liền xuất hiện trên mặt đất, nhanh chân nhảy lên giường "Chủ nhân, ngươi không sao chứ?"

    Bùi Tịch nhìn Ngân Lang, nhíu mày, không lên tiếng;

    Không xong, Ngân Lang mau chóng nhảy xuống giường, nhảy lên ghế, vẻ mặt lo lắng nhìn hắn;

    "Không sao.."

    "Khụ khụ.."

    Một đạo bạch quang hiện lên, người vốn dĩ nằm trên giường đã không thấy nữa, mà xuất hiện một con bạch lang..

    Màu lông thuần trắng lóe sáng, đôi mắt lãnh ngạo trong bóng đêm phá lệ bắt mắt, thân hình cao lớn uy mãnh, lộ ra tư thái bễ nghễ thiên hạ..

    "Chủ nhân! Làm sao bây giờ!" Ngân Lang nhìn hắn lo lắng, "Sao ngươi lại để nàng sờ lỗ tai!"

    Lỡ như bị nàng phát hiện ra bí mật này, không biết trong tông môn lại truyền ra đồn đãi vớ vẩn gì nữa!

    "Không có việc gì, biến hình cũng tốt, vết thương cũng lành lại mau một chút."

    Bạch lang bước xuống giường, từng bước di chuyển trên mặt đất, ưu nhã lại cao quý, trong ánh mắt lóe khinh thường, "Ngươi nói xem mục đích của nàng là gì?"

    Tính tình đột nhiên đại biến, chẳng lẽ nàng phát hiện cái gì, trên đời này trừ bỏ hắn, cũng chỉ có vứt bỏ hắn nam nhân kia biết chuyện đó!

    Trong phòng vang lên tiếng cười lạnh "Đi Đoạn Nhai Cốc."
     
  2. mefonef

    Bài viết:
    66
    Chương 41: Kim Linh Thú

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cửa phòng mở ra, hai bóng dáng màu trắng xẹt qua, biến mất trong đêm tối..

    Trên huyền nhai, một con sói trắng đứng thẳng, ngẩng đầu thét dài với ánh trăng

    "Ngao ô.."

    Thanh âm thê lương xen lẫn bi phẫn, dưới ánh trăng quanh thân bạch lang tản ra màu sắc mê người..

    "Ngao ô.."

    "Ngao ô.."

    Xung quanh ngọn núi truyền tới từng đợt tiếng kêu của sói, lúc xa lúc gần, mang theo sự quan tâm, tựa hồ đang an ủi tiếng kêu thê lương đó.

    Trên huyền nhai cô lang cúi thấp đầu, tứ chi mềm xuống, khoanh chân nằm xuống, nhắm mắt.

    "Chủ nhân.."

    Bạch lang mở mắt rồi lại khép mắt "Ta không có việc gì, chỉ là đột nhiên cảm thấy làm sói cũng tốt.."

    Tiểu ngân lang đi đến người bên người bạch lang dựa vào trên người hắn, nhắm mắt lại..

    Bốn phía gió thổi cỏ lay, thỉnh thoảng truyền đến tiếng gào của dã thú..

    Ánh trăng lưu chuyển xung quanh bạch lang, giống như biến thành một nguồn năng lượng, chậm rãi làm khép lại vết thương trên người bạch lang..

    "Mau mau, hiện tại giá trị hắc hóa của nam chính giảm được bao nhiêu rồi!" Tô Mộng Mộng về đến phòng liền gấp không chờ nổi hỏi hệ thống.

    Hôm nay đã giảm 3 điểm a! Nếu là tiếp tục duy trì tốc độ, nàng sẽ nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ!

    "Hiện tại giá trị hắc hóa của nam chính là 68."

    Tô Mộng Mộng lập tức cảm giác được trên tay trầm xuống, mau chóng ôm mèo ngồi xuống, vẻ mặt ân cần, "Ban ngày ngươi nói cho ta phần thưởng là gì vậy?"

    Lập tức trước mắt Tô Mộng Mộng liền xuất hiện một chuỗi văn tự;

    Vì khen thưởng nhân viên công vụ, lão bản tại đây ban phát phúc lợi!

    Wow!

    Thứ nhất, một con Kim Linh Thú, đặc tính: Giỏi phát hiện thiên tài địa bảo, mũi nhanh nhạy, thích ăn mỹ thực, tính cách hiếu động!

    Thứ hai, một thanh Linh Tiên Kiếm, kiếm này cứng cỏi dị thường, có thể ẩn thân, tuyệt thế vũ khí để đánh lén!

    Thứ ba, một viên Tuyệt Tiên Đan, đặc tính, chỉ cần còn một hơi thở! Cũng có thể giúp ngươi khỏe mạnh!

    "Ta có thể lấy toàn bộ sao?"

    "Ta cảm thấy là ngươi chưa tỉnh ngủ đi."

    Bạch Miêu nhảy lên bàn, trợn trắng mắt liếc nàng "Chọn một cái!"

    "Kim Linh Thú!"

    Tô Mộng Mộng không hề do dự, kiếm nàng không thiếu! Đến nỗi cái gì Tuyệt Tiên Đan kia, nàng đang mạnh khỏe cần nó làm gì, trù ẻo chính mình sao!

    "Được!"

    "Trích một giọt tinh huyết, ngươi lập tức trở thành chủ nhân của nó!"

    Dứt lời Bạch Miêu liền biến mất không thấy, trên bàn lập tức xuất hiện một con thú màu đỏ giống như hồ ly, nhưng so với hồ ly nhỏ hơn một chút.

    Vừa xuất hiện, liền chạy đến ăn bánh mì mà Tô Mộng Mộng để trên bàn.

    "..."

    Tô Mộng Mộng câm nín.

    Chậm rãi tới gần tiểu thú, đâm một châm trên ngón tay làm một giọt máu chảy ra, lập tức một ma trận ngũ giác xuất hiện trên đầu tiểu thú, vài giây sau liền biến mất;

    "Đông!"

    Tô Mộng Mộng đem tiểu thú té xỉu bế lên, bỏ vào ổ, "Tiểu gia hỏa, ngày mai lại gặp nha!"

    Chờ đến ngày mai nó tỉnh lại, mình liền cùng nó tâm ý tương thông!

    Ngày hôm sau, Tô Mộng Mộng sáng sớm liền tới chỗ Bùi Tịch, thần thái sáng láng!

    Hận không thể mau chóng giúp Bùi Tịch biết được thế giới này tốt đẹp, làm giá trị hắc hóa của hắn hạ xuống!

    Hệ thống nói sau khi giá trị hắc hóa của nam chính giảm, nàng sẽ được cộng thêm tích phân, có tích phân thì có thể đổi phần thưởng!

    Hơn nữa phần thưởng đều là thế gian này khó cầu, hoặc là chưa từng có!

    Đến lúc đó nàng cầm đi bán! Kiếm được rất nhiều linh thạch nha!

    Đây là lần duy nhất nàng cảm thấy hệ thống này đáng tin cậy!
     
  3. mefonef

    Bài viết:
    66
    Chương 42: Bùi Tịch sư huynh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Cốc cốc!"

    "Sư đệ, đệ tỉnh chưa?" Tô Mộng Mộng nhẹ giọng hỏi người trong phòng

    Không ai trả lời;

    "Sư đệ?"

    Tô Mộng Mộng đợi một lát vẫn là không có người lên tiếng, sẽ không phải tối hôm qua ngất đi rồi chứ!

    "Loảng xoảng!"

    Cửa ngã xuống! Tô Mộng Mộng lập tức nước mắt lưng tròng, vội vàng đi vào phòng, vẻ mặt lo lắng;

    "Sư đệ, ngươi không có việc gì.. đi.." Người đâu?

    Tô Mộng Mộng ngừng lại, nhìn trên giường không có bóng người, nước mắt lập tức dừng, người đi nơi đâu rồi?

    "Sư đệ?"

    Trong phòng một mảnh im ắng;

    Một lát sau, ngoài phòng truyền đến tiếng bước chân, Tô Mộng Mộng mau chóng sử dụng Thôi Lệ Quyết, lập tức gương mặt đẫm lệ, chạy ra cửa.

    "Sư đệ, sư đệ.." Ngươi đi nơi nào..

    "Sư phụ? Đại sư huynh?"

    Tô Mộng Mộng trợn tròn mắt, sao lại là bọn họ?

    "Mộng Mộng, sao con lại ở đây?" Trần Thiên Khiếu có chút kinh ngạc, bình thường đây không phải giờ ngủ của nàng sao?

    "Còn có, con khóc cái gì?"

    "Sư đệ, sư đệ không thấy.." Tô Mộng Mộng nấc một cái, lời nói đều không rõ ràng, đây là sử dụng pháp quyết quá lố rồi;

    Trần Thiên Khiếu nghiêng đầu nhìn thoáng qua cửa phòng bị chém thành hai nửa, rồi nhìn nàng đang khóc lóc trong tay còn cầm kiếm..

    "Bùi Tịch không thấy? Con giết sư đệ của con rồi?"

    Tô Mộng Mộng nghe lời này thiếu chút nữa phun một ngụm máu, nàng phải nói sư phụ nàng mạch não quá lớn, hay là nên nói nàng quá hư hỏng!

    "Đương nhiên không phải, con nói không thấy! Người không.."

    "Sư phụ? Đại sư huynh?"

    Mọi người quay đầu lại, Tô Mộng Mộng lập tức tiến lên, "Sư đệ, ngươi đi đâu?"

    "Làm ta sốt ruột muốn chết," Tô Mộng Mộng khóc đến đỏ cả mắt;

    "Ta đi ra ngoài đi dạo, cám ơn sư tỷ lo lắng." Bùi Tịch cũng không nhìn nàng quá nhiều mà đi đến trước mặt Trần Thiên Khiếu, cung kính kêu một tiếng sư phụ.

    Vừa định mời người vào nhà, ngước mắt liền thấy cửa phòng của mình chia năm xẻ bảy..

    Tô Mộng Mộng nhìn hắn, xấu hổ cười cười, "Cái kia, sư đệ a;"

    "Ta kêu ngươi, ngươi không trả lời ta, ta cho rằng ngươi té xỉu, làm ta sốt ruột, sau đó ta liền.. liền.."

    Càng nói nàng càng ngượng ngùng, cũng không dám nhìn hắn;

    Trần Thiên Khiếu nhìn trường hợp này, định nói gì đó để điều hòa "Bùi.."

    Bùi Tịch nhẹ giọng cười, "Không có việc gì, lát nữa sửa lại là được."

    "Vậy là tốt rồi, cái này cho ngươi," Trần Thiên Khiếu trong tay cầm một lọ đan dược, "Một ngày hai lần, qua hai ngày vết thương của ngươi sẽ lành."

    Bùi Tịch tiếp nhận, "Cảm ơn sư phụ."

    "Bất quá xem khí sắc của ngươi đã tốt lên rất nhiều, hẳn là qua mấy ngày liền không có chuyện gì." Trần Thiên Khiếu nhìn thoáng qua hắn;

    "Lần này thua, không mất mặt, chờ vết thương lành lại, con đi chọn một quyển công pháp đi, nâng lên tu vi."

    Tô Mộng Mộng nhìn sư phụ của nàng bộ dáng đứng đắn, lời nói lại mang theo sự nghiêm khắc, "Sư phụ, sao ngài mở miệng chưa đến hai câu đã mắng con rồi mà đối với sư đệ lại kiên nhẫn như vậy!"

    "Kiên nhẫn? Kiên nhẫn của ta đều bị con mài mòn đến hết rồi!" Trần Thiên Khiếu lập tức sắc mặt đại biến, hận sắt không thành thép, "Sư đệ của con còn có thể tranh tài với sư huynh, con nhìn con xem,"

    "Con còn không lo chăm chỉ thì chờ kêu Bùi Tịch là sư huynh đi!"

    Trần Thiên Khiếu thật là không biết nên nói như thế nào với nàng, cũng do mình mấy năm nay vẫn luôn sủng nàng, mơ màng hồ đồ qua ngần ấy năm, chẳng làm nên trò trống gì, thế nhưng lại giỏi chọc phiền toái!

    "Lập tức liền phải đi Mê Vụ Sâm Lâm, con xem con có thể đánh thắng ai chứ, chờ đi vào nhặt cỏ đi!"

    Nghe tới chuyện này đầu Tô Mộng Mộng lại đau, đời trước nàng là cô nhi, có khi nào bị người lải nhải nhiều như vậy đâu;

    Vô cùng đáng thương quay đầu nhìn Cố Dật, "Sư huynh," làm mặt quỷ với hắn;
     
  4. mefonef

    Bài viết:
    66
    Chương 43: Nghịch đồ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cố Dật ngây người một lát mới hiểu ý nàng "Chưởng môn, sư muội vẫn còn nhỏ, đợi mấy năm nữa nàng trưởng thành là được.."

    Bùi Tịch hiểu rõ nhìn động tác nhỏ của hai người, hạ mắt..

    "Còn nhỏ! Đã là Đại sư tỷ người ta mà còn nhỏ sao!"

    Kết quả giọng Trần Thiên Khiếu càng lớn hơn "Có linh mạch tốt lại không biết quý trọng!"

    MN! Đại sư huynh cũng quá ngây ngô rồi, nàng dù sao cũng là Đại sư tỷ trong tông môn còn nói nàng còn nhỏ!

    Tuy rằng nàng cũng chỉ mới hai mươi tuổi, nhưng nàng đến tông môn sớm hơn người khác a!

    Từ lúc được thu nhận đã bắt đầu tu luyện cho đến bây giờ, thời gian nàng ở trong môn có chút lâu nha.

    Nhưng nàng không phải nguyên chủ, nàng chỉ chặn ngang nửa đường mà tới thôi, sao nàng phải đội nồi cho nguyên chủ chứ..

    "Sư phụ, hiện tại sư tỷ không phải đã biết trách nhiệm của Đại sư tỷ sao, gần đây con thường nghe thấy người ta nói hiện tại Đại sư tỷ rất đoan trang,"

    "Đối đãi với ai cũng ôn nhu có lễ, khác xa với lúc trước."

    Khi nói chuyện khóe môi Bùi Tịch hơi dương lên, tạo ra một độ cung tuyệt đẹp, ánh mắt nhu hòa "Đêm qua sư tỷ vẫn luôn ở bên cạnh chăm sóc con, chờ con tỉnh lại, còn đút thuốc cho con nữa."

    Trần Thiên Khiếu nghe vậy mới hừ lạnh một tiếng, ngưng lải nhải.

    "Mộng Mộng, sư huynh con đem phần thưởng trong đại hội cho con, con cẩn thận suy nghĩ xem muốn cái gì, đến bên phụ trách tông môn lấy đi."

    "Ta nói cho con biết, con mà đòi những thứ kì kì quái quái hay muốn oanh oanh yến yến sự, liền trực tiếp từ bỏ phần thưởng này luôn đi!"

    Nói tới đây, huyết áp của Trần Thiên Khiếu giống như muốn cao thêm, định nói thêm;

    "Được, được, được!"

    "Con biết, ngài mau về đi, đừng quấy rầy sư đệ dưỡng thương!"

    Tô Mộng Mộng mau chóng đẩy người ra ngoài, "Sư phụ, cái này cho ngài!"

    Tay nàng vừa động, lập tức đem bánh sáng nay mới vừa làm ném tới trong lòng ngực hắn, đóng cửa!

    "Trực tiếp ăn là được nha!"

    Dứt lời, không đợi Trần Thiên Khiếu trả lời cửa đã đóng lại ngay trước mặt hắn!

    "..."

    "Nghịch đồ! Ngươi mở cửa cho ta!"

    "Bạch bạch bạch!"

    Cửa bị đập đến lung lay, tưởng chừng giây tiếp theo sẽ rớt xuống!

    "Con không phải cố ý, sư phụ mau về đi! Sư đệ muốn nghỉ ngơi!"

    "Nghịch đồ! Mở cửa!"

    Tô Mộng Mộng vội vàng tránh sau Cố Dật, đè thấp thanh âm, "Sư huynh, huynh mau nói muội đi sắc thuốc rồi đi."

    "Chưởng môn, sư muội kêu con nói với ngài nàng đi sắc thuốc."

    "Khụ khụ!" Tô Mộng Mộng thiếu chút nữa thở không nổi!

    "Nghịch đồ a! Ngươi còn dám kêu sư huynh của ngươi lừa gạt ta!"

    Tiếng hét của hắn làm Tô Mộng Mộng sợ đến mức bắt lấy cánh tay Cố Dật, sắc mặt lo sợ "Sư huynh, huynh đừng nói với muội huynh chưa từng gạt ai nha!"

    Nói chuyện cũng quá thật thà đi!

    "Chủ nhân, ngươi nhìn xem Cố Dật thật ngu ngốc, gạt người cũng không biết." còn ngốc hơn cả nó!

    "Nhờ hắn chi bằng nhờ chủ nhân, chủ nhân biết gạt người nha!"

    Giống như ngày hôm qua, người ta vừa đi liền đem bánh mì ăn sạch..

    "Chủ nhân, ngươi nói hai người này có phải hay không.." Đều ngu ngốc..

    Này, này làm sao nó lại vào phòng tối rồi..

    Qua một hồi lâu, không có ai đáp lại..

    "Ngươi chờ đó cho ta!"

    Trần Thiên Khiếu mới hùng hùng hổ hổ rời đi.

    Tô Mộng Mộng thở mạnh một hơi, vẻ mặt giống như vừa sống sót sau tai nạn, "Cuối cùng cũng đi rồi, làm ta sợ muốn chết!"

    Cố Dật xoa xoa đầu nàng, "Đó là hù dọa muội thôi, nếu thật sự muốn vào đánh muội, chưởng môn sẽ không vào được sao."

    Tô Mộng Mộng lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ, "Đúng nha!" tha thứ cho nàng làm phàm nhân quá lâu rồi, quên mất đây thế giới tiên nhân, đừng nói cửa, dù cho là một ngọn núi thì người ta cũng qua được dễ dàng, cần gì gõ cửa cả buổi nha!
     
  5. mefonef

    Bài viết:
    66
    Chương 44: Mưu đồ gì?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cố Dật nở nụ sủng nịch "Cho nên lát nữa muội đến chỗ chưởng môn nhận sai là được."

    Tô Mộng Mộng nhìn nụ cười của Cố Dật, thật chói mắt, ôn nhu lại sủng nịch, làm người đối diện giống như rớt vào hũ mật..

    "Khụ khụ.." Bùi Tịch che ngực ho vài tiếng;

    Tô Mộng Mộng lập tức chạy đến trước mặt hắn "Sư đệ, ngươi có sao không?"

    Tô Mộng Mộng mau chóng đỡ lấy hắn, "Chúng ta vào nhà trước đi."

    "Nếu đã có sư muội ở đây chăm sóc sư đệ, vậy sư huynh liền đi làm việc khác." Cố Dật khẽ gật đầu với Bùi Tịch "Sư đệ, ta đi trước, có thời gian lại đến xem ngươi."

    Bùi Tịch nhịn đau cười gật gật đầu với hắn, "Được."

    "Sư huynh, huynh chờ một chút!"

    Bùi Tịch lập tức cảm giác được cánh tay mình bị buông lỏng, người bên cạnh lại rời đi.

    Đột nhiên hắn cảm thấy chính mình có chút buồn cười, thiếu chút nữa hắn liền tin lời nói tối qua của nàng..

    Tô Mộng Mộng lại lấy ra một túi bánh "Sư huynh, bánh mì này là muội làm, huynh nếm thử rồi cho muội ý kiến nh."

    Cố Dật nhìn nàng có chút ngoài mong đợi, "Được."

    Mộng Mộng thật sự trưởng thành, có lẽ không bao lâu nữa, những sự tình đó cũng có thể nói cho nàng..

    Tô Mộng Mộng một lần nữa trở lại bên cạnh Bùi Tịch, "Đi vào nhà thôi."

    Tô Mộng Mộng phất tay, vụn cửa lập tức đã được gom lại, "Lát nữa ta quét lại là được."

    "Cởi quần áo."

    Ánh mắt Bùi Tịch lập tức co lại, kinh ngạc nhìn nàng, có chút không thể tin được;

    Tô Mộng Mộng nhìn biểu tình của hắn, liền biết hắn đã hiểu sai ý nàng.

    "Tuổi còn nhỏ, nghĩ cái gì vậy hả!" Tô Mộng Mộng nhẹ nhàng chọc chọc khuôn mặt hắn, "Thoa thuốc cho ngươi!"

    Ai ngờ ánh mắt Bùi Tịch chuyển động, phá lệ hấp dẫn, "Ta chỉ là kinh ngạc sao sư tỷ đột nhiên lại đối tốt với ta như vậy?"

    "Sư tỷ ngươi nghĩ cái gì? Chuyện này có liên quan gì đến tuổi tác?"

    Bùi Tịch không hiểu nhìn nàng "Sư tỷ?"

    Tô Mộng Mộng trong lúc nhất thời không biết mở miệng như thế nào, "Đối tốt với đệ là chuyện ta phải làm mà, dù sao hai chúng ta cũng chân chính là sư tỷ đệ có cùng sư phụ nha."

    "Sau này cũng hỗ trợ nhau tốt lên, để sư phụ không hối hận khi thu nhận hai chúng ta!"

    Lời lẽ Tô Mộng Mộng nói ra chính đáng, mạnh mẽ chuyển đề tài, may Bùi Tịch cũng không tiếp tục ở truy vấn.

    "Sư tỷ nghiêm túc?" Bùi Tịch trầm tư một lát, ngẩng đầu nhìn nàng, thần sắc mang theo âm lãnh.

    "Nếu là sư tỷ muốn có được cái gì, hoặc là muốn biết cái gì, có thể nói rõ, Bùi Tịch nhất định hai tay dâng lên, không cần giống như bây giờ!"

    Tô Mộng Mộng nhấp miệng mỉm cười, "Không có việc gì, từ từ ngươi sẽ phát hiện những gì sư tỷ nói là thật."

    "Đừng nói nữa, uống thuốc trước đi, ta đã nấu từ lúc sáng sớm, đừng để lạnh quá uống không tốt!"

    Tuy rằng là bị hệ thống mạnh mẽ bắt rời giường, cũng không thay đổi được sự thật thuốc là do nàng nấu!

    Bùi Tịch vừa định tiếp nhận chén thuốc, lập tức bị nàng ngăn lại, "Để ta."

    Hắn nhìn muỗng thuốc đang đặt trên miệng, hơi hơi ngây người trong chốc lát rồi lại bình tĩnh cúi đầu uống thuốc;

    Lập tức Tô Mộng Mộng liền từng muỗng từng muỗng đút hắn..

    Thật nhanh, một chén thuốc đầy liền thấy đáy, "Sư đệ, chắc là đệ chưa ăn sáng đúng không?"

    Nàng nhấc tay, lập tức xuất hiện vài cái bánh mì nhỏ hình dáng khác nhau "Cho đệ, cái này ta làm thử mỗi cái một loại khẩu vị, đệ nếm thử xem, thích cái nào, về sau ta sẽ làm nhiều một chút."

    Bùi Tịch tiếp nhận, lại không có mở ra, đặt ở một bên, thần sắc như suy tư "Sư tỷ, thật sự không muốn cái gì sao?"
     
  6. mefonef

    Bài viết:
    66
    Chương 45: Nhị sư huynh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Muốn cái gì?"

    Tô Mộng Mộng hỏi lại hắn, "Sư đệ có cái gì giá trị sao?"

    Muốn cái gì mà muốn, ta muốn giá trị hắc hóa của ngươi nhanh giảm xuống, ngươi có thể làm được sao?

    Tuổi còn trẻ, tính cảnh giác đã cao như vậy, hỏi đi hỏi lại bao nhiêu lần, ngoại trừ gương mặt đẹp, còn có cái gì?

    Tô Mộng Mộng nói thầm trong lòng, mặt ngoài vẫn cố gắng cười sủng nịch, "Được rồi, sư đệ uống thuốc nhanh đi."

    Bùi Tịch trầm mặc, bưng thuốc uống.

    "Ngô." Vừa uống xong liền bị nhét cái gì đó vào miệng, cẩn thận nhai còn có vị ngọt.

    "Đệ thử xem khẩu vị này đã phù hợp với đệ chưa."

    Hai canh giờ trôi qua, Tô Mộng Mộng mỉm cười cáo biệt với Bùi Tịch, "Sư đệ, tối nay ta lại đem thuốc đến cho đệ, bây giờ ta về nghỉ ngơi một lát."

    Vẫn luôn cố gắng giả vờ đoan trang làm nàng cảm thấy gương mặt này sắp không phải của mình nữa rồi! Chỉ cần đụng nhẹ chắc cũng có thể rớt xuông..

    Cười đến cứng đờ khuôn mặt, bây giờ nàng muốn đi tìm Diệp Dung tham khảo phương án kinh doanh!

    * * *

    "Thật không?" Tô Mộng Mộng vui mừng nhìn Diệp Dung, đôi mắt lấp lánh, gương mặt nhỏ nhắn như bông hoa nở rộ.

    Diệp Dung ăn một lần liền khen ngon, nói có thể mở cửa hàng, nhưng mà cần bàn bạc kỹ hơn, rốt cuộc trước kia chưa từng có ai kinh doanh món này;

    "Vậy chờ đến sau khi ra khỏi Mê Vụ Sâm Lâm thì bàn bạc kĩ hơn." Diệp Dung đề nghị, rốt cuộc thì nên ưu tiên chuẩn bị đi Mê Vụ Sâm Lâm mới đúng!

    Tô Mộng Mộng nghe hắn nói như vậy, mới phản ứng nàng không có chuẩn bị gì hết, vội vàng cáo biệt;

    Bây giờ ôm chân phật còn kịp không a!

    Nếu là chuyện khác Tô Mộng Mộng khẳng định lựa chọn lừa gạt một chút cũng được, nhưng Mê Vụ Sâm Lâm là cơ hội dành cho các tuyển thủ tham gia đại hội luận võ!

    Bên trong có rất nhiều thiên tài địa bảo, linh bảo, bảo vật!

    Nhưng mà bên trong cũng có rất nhiều nguy hiểm, như dã thú, độc dược hay nguy hiểm ẩn núp xung quanh không ai biết trước..

    Mê Vụ Sâm Lâm là nơi được cả năm tông môn cũng nhau cai quản, chỉ mở ra bí cảnh cho các đệ tử nội môn sau khi tham gia đại hội luận võ, coi như khen thưởng cũng như rèn luyện.

    Mỗi lần đều là cả năm môn phái cùng lúc đi vào, không chung môn phái làm sao biết được có bị giết người đoạt bảo hay không!

    Cho nên số người có đi mà không có về cũng không ít, không biết là bị dã thú giết chết hay do người khác giết!

    Cho nên cũng sẽ có người lựa chọn không đi để bảo toàn tính mạng.

    Nhưng mà Tô Mộng Mộng không muốn bỏ lỡ cơ hội này, dù sao đến lúc đó nàng đi theo đại sư huynh Cố Dật, huynh ấy chắc chắn bảo hộ nàng!

    "Đại sư huynh!" Tô Mộng Mộng đẩy ra cửa lớn đi vào trong sân lớn tiếng kêu, "Nhanh nhanh, mau dạy muội luyện công, sắp phải đi Mê Vụ.." Sâm Lâm..

    "Sư muội? Muội đến rồi." Cố Dật ấm áp cười, trong nháy mắt giống như nắng ấm tháng ba;

    "Ha ha.." Lập tức một giọng cười hào sảng vang lên "Mộng Mộng sư muội, muốn học võ tìm ta nha!"

    Tô Mộng Mộng gương mặt lập tức cứng đờ, mau xhosng lấy lại tinh thần lắc đầu, "Không không không, nhị sư huynh, huynh nghe lầm!"

    Đây chính là nhị sư huynh Từ Châu! Hắn vào tông môn sớm hơn Tô Mộng Mộng mấy tháng, hoàn toàn là một võ si!

    Không có việc gì đều chạy đến chỗ Cố Dật luyện võ, câu nói đầu tiên gặp người khác chính là chúng ta luận bàn một chút, chúng ta đánh giá một chút!..

    "Sư muội! Không cần khách khí cùng nhị sư huynh!" Từ Châu vung tay, "Đi, chúng ta luận bàn một chút đi, thử giúp muội tiến bộ hơn, bảo đảm muôj ở trong Mê Vụ Sâm Lâm có thể treo đánh người khác!"

    Tô Mộng Mộng khóc không ra nước mắt, cùng một cái cao lớn thô kệch như ngươi luận võ, lỡ không cẩn thận bị ngươi chém trúng ta liền xong đời!

    Rốt cuộc lúc trước cũng có tiền lệ!
     
  7. mefonef

    Bài viết:
    66
    Chương 46: Luận bàn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tô Mộng Mộng đưa mắt cầu cứu Cố Dật 'Đại sư huynh mau cứu ta a!'

    Cố Dật nhẹ nhàng ho khan một tiếng, lựa chọn làm lơ ánh mắt của nàng, Từ Châu cái gì cũng tốt, chính là quá si mê với luyện võ!

    Hắn (CD) chỉ mới từ bên ngoài trở về, nhiệm vụ xuống núi lần này vẫn chưa kịp bẩm báo đã phải tham gia đại hội luận võ, sự vụ tồn đọng còn cần phải xử lý, thật sự không có thời gian cùng Từ Châu luận võ, đành phải ủy khuất sư muội;

    "Mộng Mộng, muội yên tâm, nhị sư huynh cũng có thể dạy muội, sư huynh còn có việc chưa xử lý, đi trước nha."

    Tô Mộng Mộng nhìn hắn đi ra ngoài như một cơn gió, đồng tử phóng đại, hắn yên tâm đem nàng ném tên thô kệch này sao?

    Hơn nữa có phải nàng gặp ảo giác hay không mà hắn giống như đang chạy trốn!

    "Sư muội, đi thôi, chúng ta đánh một trận! Nhìn thử xem muội còn thiếu xót chỗ nào."

    Từ Châu cười ha hả với nàng, cả người tràn ngập hơi thở nóng lòng muốn thử;

    Tô Mộng Mộng cười gượng vài tiếng, khóe miệng run rẩy vài cái, "Nhị sư huynh, muội đột nhiên nhớ ra muội còn có việc gấp, nếu không hôm nào muội lại tìm huynh thỉnh giáo?"

    "Không được!" Từ Châu lập tức xụ mặt, gương mặt mang theo mày rậm mắt to nhìn cũng hung dữ thêm vài phần, "Mỗi người các ngươi đều nói như vậy, đi đi đi, đi mau."

    Nội tâm Tô Mộng Mộng cũng đã hỏng mất, hôm nay không rớt mất một tầng da chắc chắn không qua được..

    "Nếu sư huynh nói như vậy, chúng ta đây đi phía sau rừng trúc luận võ đi."

    Nói xong nàng liền lôi kéo hắn, chậm rì rì hướng về cửa đi đến, chậm một chút, lại chậm một chút..

    Từ Châu đứng tại chỗ, bàn tay vung lên, "Này quá chậm, sư muội chúng ta trực tiếp ngự kiếm bay qua!"

    Hắn đã ngứa tay lắm rồi a!

    "Nhanh lên a!" Nhìn nàng không có động tác, Từ Châu vội vàng thúc giục, trong mắt đều là thần sắc sốt ruột, hận không thể lập tức lôi kéo nàng đến rừng trúc luận bàn!

    Tô Mộng Mộng chỉ có thể căng da đầu bước lên kiếm, mặt xám như tro tàn, "Đi, đi thôi."

    Hiện tại thời gian còn sớm như vậy, dựa theo miêu tả trong sách đối Từ Châu đánh giá, hôm nay nàng sợ là tránh không khỏi luận bàn cùng hắn..

    Từ Châu bay được một đoạn, ngừng lại, mày kiếm nhíu chặt, nhìn điểm nhỏ phía sau, đang chậm rì rì bay đến, cuối cùng dậm chân bay trở lại;

    "Sư muội, muội quá chậm, ta giúp muội."

    Hắn cười hắc hắc với nàng;

    Đột nhiên tim Tô Mộng Mộng mạnh nhảy dựng, có một loại dự cảm bất hảo xuất hiện, còn chưa kịp mở miệng cự tuyệt, liền thấy hắn đánh một cái pháp quyết đánh vào thân kiếm;

    Lập tức kiếm chân giống như sao băng, vèo một tiếng liền biến mất!

    "A a a! A a a!"

    "Sư huynh!"

    Không thấy người, chỉ nghe được tiếng la thất thanh, người ở dưới đất nghe được âm thanh thảng thốt này ngẩng đầu nhìn thử cũng chỉ nhìn thấy một đạo quang mang xẹt qua, chớp mắt liền biến mất..

    Tô Mộng Mộng ngã trái ngã phải, cuồng phong đánh vào mặt, thậm chí nàng còn có cảm giác linh hồn của mình bị rơi ra ngoài..

    Đây là hồn lìa khỏi xác trong lời đồn sao..

    Một bên khác Bùi Tịch nhìn bánh mì trên bàn, nhíu chặt mày, vẻ mặt suy tư, tựa hồ ở đang suy xét chuyện gì.

    "Chủ nhân, ngươi cũng không cần rối rắm, nói không chừng nàng chính là đột nhiên tỉnh ngộ, cho nên mới thay đổi so với trước kia." Chủ nhân thật kỳ quái, không có ai đối tốt với hắn, hắn liền làm mình trở nên lạnh lùng;

    Nhìn cái gì cũng nghi ngờ, tiêu cực, bây giờ có người đối tốt với hắn, hắn lại cảm thấy người ta có ý đồ khác..

    "Ngày đó ở phòng ăn ngươi cũng thấy, nàng đứng trước mặt nhiều người nói muốn vứt bỏ quá khứ, chứng minh nàng thật sự tỉnh ngộ a!"
     
  8. mefonef

    Bài viết:
    66
    Chương 47: Không thích hợp

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Hắn là giống như người xưa thường nói, lãng tử quay đầu đi.."

    Nghe được lời này, ánh mắt Bùi Tịch có chút buông lỏng, nhẹ giọng nỉ non: "Nhưng nàng thay đổi quá lớn, chỉ những người đã trải qua biến cố gì rất lớn, mới có thể đột nhiên như vậy.."

    Nói đến đây thanh âm cũng càng ngày càng nhỏ, như suy tư gì..

    "Con người mà, cũng không thể mơ màng, hồ đồ trôi qua cả đời, rốt cuộc vẫn phải tỉnh ngộ."

    "Đừng nghĩ nữa." Ngân Lang nhìn bộ dáng suy tư của Bùi Tịch, nhảy lên vai hắn, mang theo vẻ mặt lấy lòng, "Chủ nhân, khi nào chúng ta ăn cơm, đói quá a.."

    "A a a! Sư huynh!.."

    "Dừng lại.."

    Chợt, phi kiếm bay ngang qua, còn không kịp nhìn rõ, người cùng thanh âm cũng đã biến mất..

    Bùi Tịch thu Ngân Lang lại, biến mất tại chỗ, đuổi theo phi kiếm đang tản ra quang mang, thần sắc có chút kinh ngạc.

    Chưa kịp suy nghĩ, bỗng nhiên lại có thêm một đạo quang mang hiện lên theo sát sau lưng.

    "Sư muội, làm như vậy có thể giúp chúng ta nhanh chóng có thể luận bàn, lập tức tới nơi!"

    Tiếng nói vừa dứt, hai đạo quang mang liền dừng lại ở phía trên rừng trúc, chậm rãi đáp xuống.

    "Chủ nhân, là Tô Mộng Mộng cùng nhị sư huynh sao?" Nhìn rất giống, bất quá bay quá nhanh, nó nhìn không rõ;

    "Ừm." Bùi Tịch thu hồi ánh mắt, trở lại sân, khôi phục thần sắc đạm nhiên;

    "Nàng tìm tên biến thái võ si kia luận bàn làm gì, đây không phải là tự tìm đau khổ sao?" Nó đã từng thấy hắn ta bắt một người đánh nhau với hắn một ngày, cho đến khi người ta cầm kiếm cũng không nổi mới dừng lại..

    Bùi Tịch nhìn thoáng qua phương hướng, đi vào phòng, "Thì sao.."

    Không liên quan đến hắn;

    Tô Mộng Mộng nhìn hắn bày ra bộ dáng hung thần ác sát rút kiếm, gương mặt vốn đang tuấn lãng, lập tức trở nên giống thô hán..

    "Nhị sư huynh, huynh có đói bụng không, hay là trước tiên chúng ta đi ăn một bữa rồi tiếp tục?"

    "Không đói bụng, bắt đầu đi!" Từ Châu lập tức vận chuyển pháp lực hình thành mũi tên nhọn, thẳng tắp bay đến phía nàng;

    "Sư huynh!" Tô Mộng Mộng vội vàng đặt kiếm trước mặt ngăn trở tấn công của hắn!

    "Đang!"

    Tô Mộng Mộng lui về phía sau vài bước, tay phải có chút tê dại, đây là lần đầu tiên nàng chiến đấu với người khác, vốn dĩ nguyên chủ đã rất tệ, đến lượt nàng cũng không tốt được hơn bao nhiêu;

    Từ Châu ngừng lại, kinh ngạc, "Sư muội, sao muội lại lùi lại?"

    Hắn cũng chưa dùng lực, sao nàng ngay cả chống đỡ cũng không nổi?

    "Không có việc gì!"

    Tô Mộng Mộng nổ lực vận chuyển pháp lực, trong mắt lóe lên tia kiên định, tới cũng tới rồi, vậy thì cố gắng cảm thụ vũ lực của thế giới này đi!

    Lập tức nàng cảm thấy sức lực dồi dào, kiếm trong tay cũng phát ra từng trận âm tranh, hàn khí bức người..

    Phi thân lên không trung, vạt áo lay động.

    "Tới đi!"

    Mặt Từ Châu lộ rõ vẻ vui mừng, trong mắt hiện lên một tia cuồng nhiệt, huy kiếm đến hướng nàng.

    Trúc trong rừng từng cây từng cây ngã xuống, hai người tới tới đi đi, lá trúc không ngừng bay múa xung quanh..

    Không biết đánh được bao lâu;

    Tô Mộng Mộng phi thân tránh xa hắn một chút, thở phì phò, người này điên rồi sao!

    Càng đánh càng hưng phấn! Quả nhiên thanh danh võ si không phải để không, nhưng nàng không được a!

    Một cổ kiếm khí kinh người nghênh diện mà đến, trong nháy mắt nàng hoảng thần kiếm của Từ Châu cũng đã bay đến.

    Tô Mộng Mộng không kịp lên tiếng đã lập tức phải nghiêng người tránh né.

    "Xoạt.."

    Tô Mộng Mộng cảm giác trên đầu nàng không thích hợp..
     
  9. mefonef

    Bài viết:
    66
    Chương 48: Pháp thuật

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bên tai truyền đến một thanh âm rất nhỏ, mơ hồ có cảm giác không lành..

    Quả nhiên tên võ si Từ Châu kia cũng ngừng lại, ánh mắt né tránh, chậm rãi lui về phía sau..

    Tô Mộng Mộng theo trực giác giơ tay sờ đầu..

    Trong mắt ánh lên tia kinh ngạc cùng khiếp sợ, nhìn chằm chằm Từ Châu, cơn giận tăng lên.

    Ngực phập phồng, hai mắt phun lửa, nghiến răng nghiến lợi, gằn từng chữ một "Từ! Châu!"

    Từ Châu nhìn bộ dáng tức giận của nàng, đi kèm thanh âm đòi mạng, vốn dĩ đang thật cẩn thận lui bước, lập tức vội vàng xoay người, triệu hồi kiếm, quang mang chợt lóe lập tức bay mất.

    "Sư muội, ta có việc, đi trước!"

    "Đứng lại!"

    Tô Mộng Mộng cũng phi thân lên kiếm, tốc độ so với vừa rồi còn nhanh hơn vài phần;

    Hắn thế nhưng đám cắt đứt tóc nàng!

    Mẹ nó!

    "Từ Châu! Ngươi đứng lại đó cho ta!"

    Hai người đứng trên phi kiếm một trước một sau đều giống như mũi tên rời cung, không hề chậm chạp!

    "Sư muội, đừng đuổi theo nữa! Ta bồi thường cho muội!" Từ Châu quay đầu nhìn thoáng qua nàng, lại vội vã quay lại tăng nhanh tốc độ giống như thấy được cái gì rất đáng sợ;

    Thật đáng sợ, hắn có cảm giác nàng muốn nuốt chửng hắn!

    Đối với nữ tử ngoại trừ gương mặt thì tóc cũng rất quan trọng đi, sớm biết vậy hắn liền chạy sớm một chút!

    "Bồi thường! Được a! Đưa ta 800 vạn linh thạch ta lập tức tha thứ cho ngươi!"

    800 vạn linh thạch! Từ Châu cảm thấy mình sắp đứng không vững!

    Hắn cúi đầu nhìn xuống sân trống, động động miệng, lập tức huy động một đạo ám quang, hạ xuống.

    Trong mắt Tô Mộng Mộng kiếm của Từ Châu lại nhanh thêm vài phần, kéo dài khoảng cách của hắn với nàng.

    Nàng hiện tại hận không thể lập tức bắt lấy hắn, hung hăng đánh hắn sau đó chém mấy đao! Bằng không không thể giải tỏa được lửa giận trong lòng nàng!

    Mái tóc dài nàng tân tân khổ khổ nuôi dưỡng đến bây giờ, liền bị hắn chém đứt một nửa!

    "Ngươi không chạy thoát được đâu!"

    Bùi Tịch ngồi ở trong phòng, nghe được động tĩnh, buông sách, đi đến sân xem thử.

    Nhìn kiếm quang càng ngày càng gần, bạch y tung bay, lại không có ý định dừng lại, trực tiếp bay ngang qua, trong nháy mắt liền biến mất..

    "Xuất hiện đi." Bùi Tịch nhìn về phía bụi cây;

    "Di!"

    Từ Châu kinh ngạc lên tiếng, từ trong bụi cây bước ra "Hóa ra đây là chỗ ở của Bùi Tịch sư đệ."

    Không thể tin được Bùi Tịch liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu pháp thuật của hắn! Quả nhiên danh bất hư truyền;

    "Sư huynh." Ánh mắt Bùi Tịch hiện lên tia kinh ngạc, cúi người hành lễ;

    Từ Châu nhìn hắn, "Ngươi không cần kinh ngạc, hiện tại danh tiếng của ngươi đang là đề tài bàn luận trong tông môn, ta không thể không biết nha."

    Truyền kì ngoại môn đệ tử, đệ tử quan môn của chưởng môn, người có thể cùng đại sư huynh quyết chiến..

    Đừng thấy Từ Châu chỉ là võ si, nhưng thực tế rất thận trọng, liếc mắt một cái liền thấy tia kinh ngạc trong mắt Bùi Tịch;

    "Không dám nhận." Bùi Tịch không kiêu ngạo, không siểm nịnh, thần sắc đạm nhiên;

    Từ Châu lại tiếp tục cảm thấy hứng thú "Sư đệ không cần khiêm tốn!"

    "Hay là chúng ta tỷ thí đi!" Dứt lời Từ Châu liền lôi kéo hắn đến chỗ trống trong sân chuẩn bị thi đấu;

    Bùi Tịch không có đi trả lời hắn, mà chỉ nâng mắt nhìn về phía sau lưng hắn;

    Từ Châu lập tức cảm thấy sau lưng lạnh lạnh, cứng đờ quay đầu, nhìn khướu trước mặt, nuốt nuốt nước miếng, "Sư, sư muội!"

    Tô Mộng Mộng nhìn hắn nhoẻn miệng cười, ánh mắt lạnh băng, chớp chớp mắt, dùng thanh âm ôn nhu làm hắn rùng mình;

    "Sư huynh, nguyên lai huynh ở chỗ này nha," nói xong nàng che miệng cười khẽ, "Làm sư muội tìm thật lâu đâu!"

    Hắn tiêu chắc rồi! Dám dùng pháp thuật lừa nàng! Mệt nàng còn ngốc lăng lăng đuổi theo lâu như vậy!
     
  10. mefonef

    Bài viết:
    66
    Chương 49: Ngoan ngoãn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mẹ nó! Nếu không phải nàng dùng pháp lực đánh lén hắn làm cho ảo ảnh tan biến thì không biết nàng còn bị lừa như con ngốc đến bao giờ!

    "Sư muội," Từ Châu chân tay luống cuống, cười gượng "Cái đó, sư huynh chỉ giỡn với muội một chút thôi."

    "Ha ha," Tô Mộng Mộng che miệng cười cười, phối hợp với hắn "Giỡn thật vui a~"

    "Sư huynh, huynh lại đây, muội có chuyện quan trọng muốn nói cùng huynh." Tô Mộng Mộng đứng trong sân, ý cười doanh doanh, gương mặt ngây thơ, giống như người lúc nãy bạo nộ đuổi theo hắn không phải nàng;

    "Sư muội, muội, muội không sao chứ?" Từ Châu nhìn nàng, sau lưng lạnh lạnh, sao, sao nàng lại trở nên như vậy!

    Thà rằng nàng đuổi theo hắn đòi đánh đòi giết! Hắn còn có thể yên tâm một chút, nàng giống như bây giờ làm hắn có chút sợ!

    "Không có nha;" Tô Mộng Mộng nghiêng đầu, xoa xoa tay, cười giảo hoạt, "Vừa nãy là muội đang giỡn với sư huynh thôi, đừng lo!"

    "Chủ nhân, làm sao nàng lại hào phóng được như vậy? Lúc nãy bộ dáng của nàng không phải là muốn phanh thây người ta sao!"

    Bây giờ lại bày ra vẻ mặt vô hại!

    Từ Châu vẫn có chút không tin được, "Thật, thật sao?"

    Tô Mộng Mộng đùa nghịch tóc, khóe miệng cọt lên "Thật nha."

    Nàng vuốt vuốt tóc, nếu nhìn thoáng vẫn có thấy mái tóc đen nhánh mọi ngày bây giờ đang so le không đều, vẻ mặt lộ ra khó xử "Chỉ là muội đột nhiên nhớ ra hôm nay có chuyện quan trọng muốn nói cùng chưởng môn sư phụ cùng đại trưởng lão, làm sao bây giờ."

    "Hay là, sư huynh đi cùng muội đến ' Thỉnh an!'họ được không?"

    Lời nói của nàng mang theo uy hiếp, nhưng lại cố tình mở to hai mắt ra vẻ vô tội cực kỳ!

    Còn không mau bò lại đây chịu chết! Nếu không phải thấy có Bùi Tịch ở đây, sợ ảnh hưởng hình ảnh đại sư tỷ ôn nhu đoan trang của nàng, hắn phải chết không thể nghi ngờ!

    Nàng sợ Bùi Tịch thấy nàng quá bạo lực, lỡ như học theo hư hỏng, rồi lại đi theo con đường hắc hóa, nàng tìm ai khóc đây!

    Nếu là bình thường nàng đã một chân đá hắn! Còn cần ăn nói nhỏ nhẹ với hắn sao!

    "Đừng, đừng!" Từ Châu vội vàng xua tay, lắc đầu liên tục "Hay là để hôm khác chúng ta thỉnh an sau đi!"

    Ai không biết chưởng môn yêu thương nàng như mạng, sư phụ của hắn lại cùng chưởng môn là hảo hữu chí giao, nếu để hai người họ biết hắn làm cho tóc nàng thành như vậy, còn không lột da hắn sao!

    "Sư đệ, hay là, chúng ta cùng đi đi!" Không đợi Bùi Tịch phản ứng, Từ Châu đã nắm tay hắn lôi đi;

    "Sư muội.."

    Tô Mộng Mộng nhìn hắn đi tới, giữ lại tay hắn, một tay khác duỗi ra dừng trên ngực Bùi Tịch, nhẹ nhàng tách hắn ra. Nhấp miệng, tạo ra một độ cung tuyệt đẹp, tươi cười ôn nhu "Sư đệ không cần đi theo chúng ta, đệ ngoan ngoãn ở đây chờ sư tỷ trở về sắc thuốc cho đệ nha."

    Dứt lời lại đem tay hắn từ móng vuốt của Từ Châu lấy ra "Đệ đi nghỉ ngơi trước đi."

    Bùi Tịch nhìn nàng, nghe được âm thanh ôn nhu của nàng, tim run lên, cảm giác địa phương mềm mại nhất trong bị gì đó đụng phải, hơi ngứa.

    Nhận thấy được sự khác thường của mình hắn lơ đãng hạ mắt "Được."

    Thấy hắn đã ngoan ngoãn nghe lời, xoay người vào trong.

    Tô Mộng Mộng lập tức lộ ra biểu tình hung tợn lôi Từ Châu ra ngoài!

    Đi đến ngoài cửa, Tô Mộng Mộng hung hăng nắm eo hắn véo mạnh!

    "..."

    Từ Châu lập tức phát ra âm thanh thống khổ "Sư muội, muội bình tĩnh một chút a.. đau.. đau!"

    "Câm miệng!" Tô Mộng Mộng biến ra một miếng vải, nhét vào miệng hắn, lôi hắn hướng tới chỗ sâu nhất trong rừng cây..

    Từ Châu mở to hai mắt, cố gắng phát ra âm thanh, trên mặt tràn đầy sự sợ hãi cùng kháng cự, vẫn không tránh khỏi bị lôi đi!

    Hắn đột nhiên cảm thấy tốt hơn là hắn nên đi "Thỉnh an!" sư phụ!
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...