Cổ Đại [Edit] Một Nhà Cá Muối Xuyên Sách Sinh Sống - Trạch Nữ Nhật Ký

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi Angels of Death, 7 Tháng ba 2023.

  1. Angels of Death The Very Important Personal

    Bài viết:
    80
    [​IMG]

    Một Nhà Cá Muối Xuyên Sách Sinh Sống

    Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Cổ đại, HE, Tình cảm, Trọng sinh, Xuyên thư

    Hán Việt:

    Cá mặn một nhà xuyên thư sinh sống/

    Hàm ngư nhất gia đích xuyên thư sinh hoạt

    Tác giả: Trạch Nữ Nhật Ký

    Tình trạng raw: Chưa hoàn thành

    Edit: Team dịch Angels of Death

     
    Chỉnh sửa cuối: 7 Tháng ba 2023
  2. Đăng ký Binance
  3. Angels of Death The Very Important Personal

    Bài viết:
    80
    Chương 1: Trong Tay Không Có Tiền (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Đừng khóc!"

    Giọng nói của nam tử đang nằm ở trên giường khàn khàn, cố hết sức quát khẽ, sau đó là tiếng ho khan đứt quãng, lúc cao lúc thấp, muốn ngừng cũng không được.

    Thiếu nữ không ngừng khóc lóc, nước mắt giàn giụa chảy xuống cũng không lau kịp, lập tức bổ nhào vào trên người nam tử kia, gào khóc.

    "Phụ thân! Người đừng chết, đừng chết, hu hu hu.."

    Nghe thấy tiếng vang ở trong phòng, tiểu nữ hài lập tức chạy tới, rất quyết đoán dùng chân đá mở cửa, cửa gỗ cũ kỹ biến hình phát ra tiếng cót két chói tai, mở ra một khe hở cho nàng.

    Nhìn lướt qua đại tỷ tỷ đang khóc sướt mướt cùng với đại bá bị nàng đè nặng đến thở không ra hơi tùy thời đều có thể cưỡi hạc về tây, hung hăng thở dài một cái ở trong lòng, nhằm về phía một cái bàn duy nhất ở trong phòng, nhanh chóng rót nước, vững vàng bưng đến bên cạnh giường.

    "Đại tỷ tỷ, tỷ lại không đứng dậy, đại bá sẽ bị tỷ đè chết."

    Tiếng nói non nớt của tiểu nữ hài mang theo vài phần khàn khàn, thiếu mất sự hồn nhiên, nhiều hơn một chút vẻ trầm ổn hiếm thấy ở cái tuổi này của nàng.

    Thiếu nữ kia lập tức bắt đầu hoảng loạn, vội vàng nhanh chóng đứng lên: "Ta.. Ta không phải.. Cha.." Nước mắt lại lần nữa tràn đầy trong hốc mắt.

    Cuối cùng nàng vẫn còn biết nhận lấy cái chén, vừa khóc vừa cho cha ruột uống từng ngụm từng ngụm nước.

    Được rồi tỷ tỷ ngươi cũng đừng làm loạn thêm..

    Tiểu nữ hài nhịn không được than thở ở trong lòng, lại không thể nói ra khỏi miệng, có trời mới biết được vị tỷ tỷ nhà đại bá này quả thực chính là nước mắt đầm đìa lớn lên đấy, ngày đêm rơi lệ, nếu không phải đại bá bị đánh không xuống được giường, bên người không thể thiếu được người chăm sóc thì sợ là đã sớm một mình buồn bực tìm kiếm chỗ để kết thúc bản thân đi.

    Á, không phải là nàng suy nghĩ thái quá mà là thời đại ở nơi này áp lực nữ tử, trêu chọc phải một tên lưu manh khiến cho cha ruột suýt nữa bởi vậy mà bị toi mạng, trừ con đường lấy cái chết để chứng minh trong sạch ra thì cũng không còn con đường nào khác.

    "Nhị Nha! Nhị Nha! Nhanh lấy cho cha con chút nước, cổ họng đều sắp bốc khói lên rồi!" Ngoài cửa truyền đến tiếng la phá cổ họng của lão cha nhà mình, quả thật có thể nghe được tiếng khát khô cả cổ họng.

    Tiểu nữ hài bị gọi là Nhị Nha nhận mệnh tiếp thu cái tên phèn không thể chịu đựng này.

    Tay chân lanh lẹ rót nước mang sang cho ba ba vất vả của mình, nhìn cha hào sảng uống một hơi cạn sạch, uống xong còn mím môi, lộ ra vẻ không uống đủ nhưng vẫn còn lý trí không muốn lấy thêm nữa.

    Hôm nay quá nóng, nắng nóng không bình thường, các con mương nhỏ xung quanh thôn đều khô cạn, mấy giếng nước trong thôn cũng hạ xuống rất nhiều, những người già nói đó là tai họa, từng nhà ngày đêm không ngừng tiết kiệm nước, ngay cả mình cũng luyến tiếc uống, tất cả đều tưới vào đến trong đất, nhìn thấy lúa mạch gieo trồng vào mùa xuân sắp được thu hoạch, không thể thất bại trong gang tấc vào lúc này được.

    "Sao mẹ không về thế?" Tiểu nữ hài thấp giọng hỏi.

    "Còn ở trong ruộng ý, haiz! Con nói xem chuyện này là chuyện quái gì chứ, chúng ta trêu ai chọc ai, đang yên lành, êm đẹp lại bị tới nơi này sống khổ sở qua ngày, mẹ con là người trong thành phố, cả đời không xuống ruộng bao giờ, bây giờ lại phải cắt lúa mạch ở dưới ánh mặt trời chói chang, cái liêm đao kia lại không dễ dùng, mất nửa ngày mới dùng được nó, hai ta buổi sáng đi ra ngoài đến bây giờ ngay cả một mẫu đất cũng không thu hoạch xong.."

    Một nhà ba người thành thành thật thật ở nhà, buổi sáng mở mắt ra đã đổi địa phương khác, nữ nhi nói hình như là bọn họ xuyên qua..

    Xuyên qua thì cứ xuyên đi, may mà người một nhà ngay ngắn chỉnh tề, không chịu thì làm thế nào? Cũng không có chỗ để kháng nghị.

    Sau khi được nữ nhi thích đọc các văn học trên mạng phổ cập khoa học xong, ba người trong nhà bắt đầu cố gắng nghĩ lại nhưng nghĩ đến nát đầu trọc, cũng không nghĩ được một chút ký ức nào của nguyên thân cả..

    Sau đó là các loại thực nghiệm, các ngón tay bị cắt ra mấy vệt vết thương, các loại đổ máu bôi nhiều cách khác nhau cũng không thấy xuất hiện bảo bối nhỏ máu nhận chủ.

    Sau này nữ nhi dạy cho bọn họ các loại kêu gọi: Hệ thống, hệ thống đại nhân, hệ thống tiểu bảo bối..

    Đấy, rất là mắc cỡ, rất là xấu hổ.

    Kết quả vẫn không thu hoạch được cái gì.

    Bọn họ bỏ qua, cứ như vậy đi.

    Cố gắng sống sót ở cái nơi cổ đại chưa từng nghe qua này.

    Duy nhất làm cho bọn họ được an ủi, có lẽ là tuổi tác.

    Lập tức nhỏ hơn hẳn 20 tuổi, trừ Nhị Nha khó chịu ra, hắn và tức phụ vẫn -- còn tốt.

    A! Thời thanh xuân một đi không trở lại kia!

    Nó đã quay trở lại rồi!

    Nhưng mà hoàn cảnh sinh tồn có chút thảm đạm, bọn họ xuyên đến cái nhà này, nghèo chết đi được, muốn cái gì cũng không có, trong nhà còn có vị đại ca bị đả thương, mấy ngày nay vội vàng cho hắn xem bệnh bốc thuốc, hỏi ra được không ít tin tức từ trong miệng đại chất nữ luôn khóc sướt mướt kia.

    Vậy mà đại ca nhà này lại là một tú tài, phải biết rằng ngày nay nhà nghèo ra một người đọc sách là cực kỳ khó khăn không dễ dàng chút nào, người có công danh càng là trong vạn người mới có một người.

    Nương tử trước kia của tú tài đại ca khó sinh mà mất, để lại một con trai một con gái, đại chất tử đến trường ở trấn trên, đại chất nữ năm nay tuổi mụ mười bốn, rõ ràng vẫn còn là con nít mà lại bị một tên vô lại coi trọng, cả ngày đuổi theo chặn đường không nói, còn suốt ngày ồn ào hai người bọn họ là một đôi, huỷ hoại thanh danh của đại chất nữ.

    Tú tài đại ca vô cùng tức giận không nhịn được tìm tới cửa lý luận, cũng không biết cuối cùng là nói cái gì, tóm lại, là bị người khiêng trở về.

    Đây cũng là vừa tức vừa bị tổn thương, trong ngoài đều trầm trọng, thân thể xương cốt bản thân gầy yếu, như thế là bị sốt mấy ngày, thật vất vả mới hạ sốt nhưng ho khan lại không dễ dàng khỏi như vậy; đại phu nói có thể sống được thì đúng là may mắn vô cùng, còn lại cần phải tĩnh dưỡng, sửa lại phương thuốc, chú ý cẩn trọng ân cần săn sóc.

    Tên đệ đệ này là hắn, nghe nói cũng rất vô liêm sỉ, không muốn trồng trọt, không muốn làm việc, cả ngày mò mẫm lăn lộn.

    Học theo thân ca đọc sách, ngay cả học vấn cũng không bằng đại chất tử, cả ngày hô bằng gọi hữu tham gia cái văn hội gì đấy nhưng thật ra chính là đi ra ngoài ăn chực uống chực, da mặt dày sống dựa vào đại ca.
     
  4. Angels of Death The Very Important Personal

    Bài viết:
    80
    Chương 2: Trong Tay Không Có Tiền (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thân đại ca cũng thật là ý tứ, xây phòng cho, cưới vợ cho, nuôi dưỡng hài tử..

    Hai huynh đệ không phân gia, ăn cơm chung nồi, đại tẩu lại mất từ lâu, cái nhà này là tức phụ hắn làm chủ, quản lý cả nhà ăn ăn uống uống, mỗi tháng đại ca đều cho chút tiền bạc để chi tiêu trong nhà.

    Đáng tiếc bọn họ hoàn toàn không có ký ức, hoàn toàn không biết tiền đặt ở chỗ nào, tiền xem bệnh cũng đều là xin nợ.

    Chỉ mong tú tài đại ca có tiền, có thể tự mình trả hết.

    Hôm nay hắn lại biết được một chuyện vô cùng tồi tệ, không dám nói với tức phụ, bèn tìm một cái cớ chạy về nhà thương lượng đối sách với khuê nữ trước.

    "Khuê nữ, cái gì nhỉ, ta vừa mới biết được, bên ngoài còn có nợ nần.."

    Diêm-- không biết đại danh của mình gọi là cái gì -- Nhị Nha: .

    "Nợ nần cái gì nha? Nợ ai? Nợ bao nhiêu?"

    "Aiz! Nợ cờ bạc! Thiếu sòng bạc hai mươi lượng bạc đấy, biên lai mượn đồ kia ba cũng đã xem, in dấu vân tay là thật đấy, con nói xem nên làm thế nào bây giờ? Còn may là lúc bọn họ vào thôn thì nhìn thấy ba, nếu thật sự tìm tới chúng ta thì đại bá của con sẽ tức đến hộc máu ra mất, lại làm hắn tức chết thì ba sẽ tạo nghiệt!"

    "Hai mươi lượng?" Diêm Nhị Nha nghiến răng nghiến lợi: "Ba, ba có biết hay không, hai mươi lượng ở cổ đại đáng giá đến mức nào? Một quả trứng gà một văn tiền, bánh bao hai văn tiền, một ngàn văn là một lượng, hai mươi lượng có thể mua được hai vạn quả trứng gà, một vạn cái bánh bao!"

    Nghe cái miệng nhỏ nhắn của cô nương nhà mình đóng đóng mở mở tính toán cho hắn, Diêm ba ba rất bất đắc dĩ, hắn cũng không muốn nha, hắn cũng rất là oan uổng mà, trong thôn này ai mà biết được cái tên đệ đệ rất vô liêm sỉ kia lại là loại người chó má như thế.

    Đã dựa vào Đại ca rồi, cũng không làm việc thế mà còn không có việc gì lại còn đi đánh bạc!

    "Ba biết, ba biết mà, đại bảo bối ngoan, con mau nghĩ biện pháp cho ba ba đi, người đòi nợ đã nói, ba ngày sau sẽ đến nữa đấy, ba lấy cái gì trả cho người ta bây giờ! Lúc này chạy trốn có được hay không? Ba cũng không dám nói ra với lãnh đạo chúng ta, cuộc sống này đã đủ khổ rồi, lại thêm hai mươi lượng nợ cờ bạc này nữa, Ba sợ cô ấy không chịu nổi.."

    Lại đánh chết ta đi, hu hu hu!

    Đêm qua bọn họ vừa mới quyết định tiếp thu hiện thực, buông xuống quá khứ, lần nữa bắt đầu làm lại, chịu khổ chịu nhọc làm kinh tế.

    Không ngờ được hôm nay hắn ưỡn hông gánh trên lưng hai mươi lượng nợ nặng.

    "Ba, ba mau thú nhận đi, chúng ta cùng nhau nghĩ biện pháp, trong hoàn cảnh bây giờ, không có người dẫn đường chúng ta cũng không đi đâu được ý, hơn nữa chúng ta chạy như thế nào? Dựa vào chân sao? Ngay cả cái phương tiện giao thông cũng không có, đi đến thôn trấn gần nhất cũng phải hai giờ, đại bá nhà này không có ai chăm sóc cũng không được, cũng phải nhìn chằm chằm đại tỷ tỷ, đỡ phải nàng luẩn quẩn ở trong lòng, còn có tên lưu manh đang nhìn chằm chằm vào nàng kia, chúng ta đi, nàng lại bị người ta bắt nạt thì làm sao bây giờ?"

    Đừng nhìn bây giờ nàng chỉ là một tiểu la lỵ có vóc dáng thấp bé, nhưng cũng không chậm trễ nàng cố gắng trong những ngày này, kết giao với mấy tiểu bằng hữu, từ trong tin tức hữu hạn sửa sang ra một số đồ vật.

    Tên du thủ du thực nhìn chằm chằm tỷ tỷ nhà đại bá là tiểu nhi tử nhà lý chính.

    Ngày thường đều lăn lộn ở trấn trên, không biết gặp tỷ tỷ lúc nào, nhìn thấy một cái lại nhất định muốn cưới về nhà.

    Lý chính mời người tới làm mai mối bị tú tài đại bá uyển chuyển từ chối.

    Lẽ ra chuyện cũng nên kết thúc ở đây nhưng ai biết được tiểu nhi tử nhà lý chính lại là cái tên khốn kiếp xấu xa, đường ngay đi không đi lại muốn đi đường ngang ngõ tắt.

    Cố ý lan truyền ở khắp nơi là hắn và đại tỷ tỷ ngưỡng mộ nhau, đã tư định chung thân vân vân, tưởng lấy lời đồn để bức hôn.

    Đại bá đi đến cửa để nói rõ lý lẽ thì cả người vừa bị tức lại bị đánh, nơi này nhà lý chính làm việc bừa bãi như thế, cũng dám động thủ với tú tài có công danh trên người, nàng thật sự sợ đối phương sẽ làm ra chuyện gì đó càng quá đáng hơn.

    "Vậy làm sao bây giờ?" Diêm ba sầu não cầm vạt áo đang dính ở trên người ra, quạt qua quạt lại.

    "Vốn đang tưởng thu được ruộng lúa mạch bán chút tiền để làm tiền vốn, làm chút mua bán nhỏ kiếm chút phí sinh hoạt trang trải cuộc sống, nhưng lỗ thủng hai mươi lượng lớn như vậy, cho dù là chúng ta bán hết lúa mạch cũng không đủ trả nha!"

    Diêm gia là hộ ngoại lai, gia gia nãi nãi có một chút của cải, mua sắm chuẩn bị không ít ruộng đất, năm đó họ cũng là tiểu địa chủ, sau này hai cụ lần lượt chết bệnh, lại xem bệnh uống thuốc, lo hậu sự mới.. Bán đi vài mẫu đất.

    Hai thế hệ Diêm gia có ba người đọc sách, hàng năm quà nhập học mua các vật dụng tiêu tốn không ít, chỉ dựa vào tiền trong đất thì làm sao đủ được, lại lục tục bán đi không ít.

    Trước mắt nhà bọn họ chỉ còn lại có mười mẫu đất, vẫn luôn chi tiền mướn người làm giúp, năm nay tình hình thật đáng sợ, nắng nóng không chịu nổi, lâu lắm rồi không có mưa, cố gắng chăm sóc ruộng nhà mình đều miễn cưỡng, huống chi là người khác.

    Cũng có nhà có nhiều huynh đệ, nhiều lao động khỏe mạnh, miễn cưỡng có thể rảnh tay, bình thường đều là 20 văn một ngày làm việc, bây giờ phải trả 30 văn, nhưng nhà bọn họ lại ngay cả một xu cũng không tìm ra được.

    Bất đắc dĩ, chỉ có thể tự mình làm thôi.

    "Đợi đến buổi tối chúng ta lại tính xem." Diêm Nhị Nha khổ sở nói, ba người nhà bọn họ đều là dân chúng nhỏ bình thường nhất.

    Lão mẹ là giáo viên dạy tiểu học, lão ba mở cửa hàng văn phòng phẩm ở cửa trường học, nàng đã tốt nghiệp đại học đang chuẩn bị cho kỳ tuyển dụng, nhà ở trấn trên, chi tiêu không lớn, hai căn phòng ở và một chiếc xe, số tiền tiết kiệm gửi ngân hàng không thể có nhiều hơn năm con số.

    Thình lình xuyên qua cũng không có bất kỳ kỹ năng nào, nàng thực ra là muốn đi thử bán thực đơn nhưng đáng tiếc kỹ năng đầu bếp của ba nàng chỉ ở trình độ nấu ăn gia đình.
     
  5. Angels of Death The Very Important Personal

    Bài viết:
    80
    Chương 3: Đại Bá Trọng Sinh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mấy ngày nay đều là đại tỷ tỷ đốt lửa nấu cơm, ăn mấy ngày bánh hoa màu, rau xanh héo rũ ở sau nhà thay nhau lên bàn, ít nhiều còn nuôi mấy con gà mẹ ở trong nhà, mỗi ngày có thể nhặt được mấy quả trứng, miễn cưỡng xem như là thức ăn mặn.

    Cái nhà này thật sự là nghèo, tuyệt đối không phải là giả.

    Không được cũng chỉ có thể đi theo đường cũ của Diêm gia tổ truyền-- bán đất.

    Nhưng trong nhà đều là dưới danh nghĩa của đại bá, nếu bán thì chắc chắn phải được đại bá gật đầu.

    Nhìn hành động thường ngày của Diêm lão nhị, làm sao có thể khiến đại bá tin tưởng lần này hắn thật sự hoàn toàn tỉnh ngộ cải tà quy chính, trước bán đất trả nợ, sau cả nhà bọn họ sẽ cố gắng đi kiếm tiền để mua lại..

    Đổi lại là nàng thì nàng cũng tuyệt đối không tin.

    Bây giờ đại bá còn nằm không dậy nổi, nếu như hắn biết đệ đệ nhà mình đi đánh cược còn nợ hai mươi lượng, chỉ sợ cũng sẽ không dậy nổi.

    Đại bá thật sự rất thê thảm!

    "Aiz! Ba đi lật người cho đại bá của con đã." Diêm ba ba than thở cũng không quên chăm sóc người bệnh hoạn, công việc của lãnh đạo nhà hắn bận rộn, người già trong nhà, nhạc phụ nhạc mẫu đều là hắn hầu hạ.

    Hầu hạ bệnh nhân, hắn rất chuyên nghiệp.

    Lấy hơn nửa gáo nước trong vại nước ra, khăn bố phơi vẫn còn mang theo hơi nóng của mặt trời.

    "Đại ca, ta tiến vào nhé." Diêm ba ba ở cửa ra vào hô một tiếng, cũng không cần người bên trong trả lời, tự mình đi vào.

    Sờ sờ đầu trán của đại ca, không bị nóng.

    Thấm ướt khăn bố một chút xíu rồi chà lau, đầu, cổ, cơ thể trước sau, tứ chi, vô cùng có trật tự, vừa thấy chính là đã làm nhiều lần, vô cùng lưu loát.

    Vừa lau, ngoài miệng vừa nói liên tục.

    "Đại ca, cuộc sống này quá khó khăn, bên ngoài giống như đốt lửa vậy, người già trong thôn nói tình huống không tốt, sợ là có thiên tai, trưởng thôn đã dẫn người đến trông giếng cổ, mỗi nhà mỗi ngày chỉ cho phép múc bốn thùng nước, như thế này cũng không đủ nước tưới, đệ muội của ngươi lo lắng không được, không đợi được lúa mạch chín, định thu hoạch trước, vì thế sáng sớm hai ta đã đi cắt lúa mạch, một phần ở đầu thôn chúng ta! Người trong thôn đều chê cười chúng ta, nhưng chúng ta cũng là không có biện pháp nào cả, không thu sớm thì sợ không thu hoạch xong được! Giá làm công nhật lại tăng, ngày hôm trước còn 30 văn, hôm nay nói cho 30 văn cũng không ai muốn làm, may mắn chúng ta cũng không tính sẽ mời người, hai chúng ta dù phải mệt chết cũng sẽ thu hết lúa mạch của chúng ta về, có thể tiết kiệm được một chút thì tiết kiệm, thật sự nếu gặp phải thiên tai, trong tay ta có lương thực thì trong lòng cũng không sợ hãi.."

    "Đại ca, ngươi nhanh chóng khoẻ lên đi, ngươi vừa ngã xuống, hù chết đệ đệ, ngươi là trụ cột của chúng ta, vạn lần không thể xảy ra chuyện nha!"

    Khuê nữ nói đúng, bọn họ thay thế ba người một nhà nguyên chủ, nói chuyện làm việc chắc chắn sẽ khác với nguyên chủ, phải tìm lý do để lừa dối cho qua, trụ cột trong nhà ngã xuống, bọn họ sợ hãi không nơi nương tựa, có thay đổi cũng miễn cưỡng nói được hợp lý.

    "Thiên.. Hữu.." Diêm đại bá đột nhiên lên tiếng khiến cho Diêm ba ba hoảng sợ.

    Chuyện này, sao khuê nữ không nói là đại bá nàng tỉnh lại có thể nói chứ.

    Khụ khụ khụ khụ..

    Lại là một loạt tiếng ho khan liên tiếp.

    "Đỡ ta.. Đứng lên.." Diêm Hoài Văn cố gắng hết sức đè lại cơn đau trong cổ họng, nói rất chậm.

    "Aiz, aiz, để ta đỡ ngươi." Diêm ba ba khép lại áo trong, bỏ khăn bố xuống, tay dùng một chút lực đỡ người lên, một tay đỡ lưng cho hắn mượn lực, một tay còn lại nhặt cái bô ở trên mặt đất, nhỏ giọng hỏi: "Đại ca, ngươi muốn thuận tiện không?"

    Hắn là canh thời gian để trở về, lúc này là lúc đại ca hắn cũng nên giải quyết vấn đề cá nhân.

    Diêm Hoài Văn trải qua ba triều đại, địa vị cực cao, có thể nói đã trải qua nhiều lần thiên phàm.

    Hắn là ác quan thượng vị, thiết diện vô tình, luôn gặp chuyện không loạn, gió nổi mây phun cũng không động.

    Kể cả khi chuyện sống lại một đời kỳ quái như thế xảy ra ở trên người hắn, hắn cũng vẫn trấn định tự nhiên như trước.

    Trừ chịu đựng cơn nóng sốt cao và bị bệnh tật ốm đau tra tấn ra thì thời gian này đó hắn vẫn luôn nhớ lại những quá khứ không muốn đi nhớ lại kia, nhìn một đám thân nhân đã chết đi lại xuất hiện ở trước mắt, có kích động, có may mắn.

    Nữ nhi còn sống, không vì người ta chỉ trỏ ức hiếp mà treo cổ trên xà nhà tự sát.

    Nhi tử còn ở trong thư viện trên trấn khổ đọc, còn chưa bị hắn liên lụy, bị người ám hại chết đi.

    Về phần một nhà nhị đệ..

    Còn chưa bởi vì nợ cờ bạc mà bị hắn tức giận phân gia.

    Năm nay hạn hán nghiêm trọng, đất đai hoang vu ngàn dặm.

    Thôn bọn họ miễn cưỡng thu được chút lương thực, sau khi xóa lương thuế đi thì còn lại không đáng bao nhiêu.

    Không còn hi vọng vào mưa xuống nữa, chỉ có thể rời xa nơi chôn rau cắt rốn tìm đường ra khác mà thôi.

    Trên đường chạy nạn hai nhà lạc nhau, sau đó là trên trời dưới đất từ đó người người vĩnh viễn cách biệt, lại không bao giờ gặp lại nhau nữa.

    Bao nhiêu lần nửa đêm tỉnh mộng, hắn đã hối hận.

    Chính là vì hai mươi lượng, vì sao phải phân gia với nhị đệ, rõ ràng năm cha mẹ mất kia đã lần nữa dặn dò hắn chăm sóc cái tên đệ đệ không hiểu chuyện này.

    Vừa biết hắn không hiểu chuyện, lại còn tức giận với hắn, hắn thật sự là bất hiếu!

    Chính là nhân một nhà nhị đệ phân gia không ở cùng nhau nữa mới có thể để cho tên chó đáng chết vô liêm sỉ kia lợi dụng sơ hở, bắt nạt nữ nhi của hắn.

    Tất cả mọi chuyện bắt đầu xảy ra đều là từ lúc hắn đuổi một nhà nhị đệ đi.

    Mấy ngày nay, nhị đệ hầu hạ hắn thật sự là dụng tâm chu đáo, hắn cũng đang không ngừng nghĩ lại, đến cùng mình đã bỏ sót cái gì.

    Năm đó hắn bệnh nằm trên giường, sốt cao mê man bất tỉnh, thần trí mơ hồ, chẳng lẽ nhị đệ cũng từng ân cần phụng dưỡng, cẩn thận chu đáo như vậy. Sao?

    Hắn nằm thêm mấy ngày, ở trong nhà không có người làm chủ, nhị đệ không hiểu chuyện không thể không bắt đầu hiểu chuyện, bị buộc phải làm lụng vất vả vì sinh kế của một nhà.

    Đệ muội luôn luôn hiếu thắng, hắn cũng biết điều đó.

    Bọn họ sống túng thiếu những ngày qua, đệ muội xử lý việc nhà, hận không thể một cái tiền đồng tách ra thành hai nửa để tiêu.

    Năm vừa rồi đều là hắn mướn người xử lý đồng ruộng, hắn vừa ngã xuống, công phí lại tăng, đệ muội luyến tiếc tiêu pha, hai người lại tự mình thu lúa mạch.

    Làm khó cho bọn họ rồi.

    Trong lòng hắn thở dài, vẻ mặt như thường hoàn thành nhân sinh đại sự.

    Tùy ý để nhị đệ đặt hắn xuống, tự mình thu dọn.

    Huynh trưởng như cha, hắn có cái gì không được tự nhiên, hắn rất tự tại thoải mái!
     
  6. Angels of Death The Very Important Personal

    Bài viết:
    80
    Chương 4: Thu Lúa Mạch

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Diêm ba ba vừa ra tới thì nhìn thấy khuê nữ nhà mình ngồi xổm ở cửa phòng bếp, nhìn đại chất nữ của hắn đốt bếp lò.

    Bình thường dân chúng một ngày ăn hai bữa cơm, bọn họ đã thành thói quen một ngày ba bữa cơm, thân thể có thể chịu đựng được nhưng trong lòng cũng cảm thấy khó chịu cồn cào giống như nói lắp vậy.

    Ngay cả hắn cũng không nhịn được nuốt nước miếng.

    Trứng gà của chúng ta ăn ngon thật, đừng nhìn tần suất đẻ trứng không cao, thiên nhiên không bị ô nhiễm môi trường, tốt cho sức khỏe.

    Hít khà! Gà mẹ ăn càng ngon hơn, không biết khi nào có thể có lộc ăn này nữa.

    Thân thể đại ca yếu, có phải nên giết một con gà để tẩm bổ một chút không?

    Nhị Nha lấy mắt thay tay học tập xem nhóm lửa như thế nào.

    Đôi mắt nói: Học xong rồi.

    Tay nói: Không, không có.

    Nàng từ bên cạnh chọn một thanh củi lửa đẹp, ngập ngừng thử đưa vào trong bếp lò.

    Bị đại tỷ tỷ kịp thời ngăn cản, dùng giọng nói cực kì dịu dàng nói với nàng: "Nhị Nha, đi nơi khác chơi, cẩn thận lửa cháy lên người muội."

    Tịch thu củi gỗ từ trong tay nàng còn thuận miệng phổ cập khoa học giúp nàng: "Củi trong lò này nhất định phải bỏ vào từ từ, không thể quá đầy, nếu không sẽ không đốt được."

    Đã hiểu, vừa học được tri thức mới.

    Nhị Nha nghiêm túc gật gật đầu, uốn éo xoay người lại thì nhìn thấy lão cha nhà mình đang nhìn mấy con gà mẹ kia nuốt nước miếng.

    Cẳng chân nhanh chóng chạy đến.

    "Ba, có phải ba thèm hay không?" Nàng nhỏ giọng hỏi.

    "A? Không có nha!" Diêm ba ba thề thốt phủ nhận.

    "Đừng quên ba còn thiếu hai mươi lượng nợ cờ bạc!" Nhị Nha đe dọa, nói cẩu đánh bạc không có tư cách ăn thịt.

    "Như thế nào có thể nói là ba nợ được, đó không phải là Diêm lão nhị nợ sao?" Diêm ba ba cảm thấy mình cực kỳ bị oan uổng.

    "Ba chính là Diêm lão nhị, Diêm lão nhị chính là ba."

    "Khuê nữ, ta đừng náo loạn nữa, ba đều sắp sầu chết rồi đây, nếu cổ đại này có chỗ bán máu thì ba cũng muốn đi bán máu đây!"

    "Bán máu cũng không đủ hai mươi lượng đâu ba ba, đó là hai mươi lượng đấy!"

    "Con đừng có nhấn mạnh nữa được không, thật là đau đầu, còn nữa không phải đã nói xong rồi hay sao, gọi ba là cha, đừng gọi ba ba nữa."

    "Được, cha!" Nhị Nha biết nghe lời phải, đưa ra yêu cầu: "Vậy về sau cha có thể đừng gọi con là Nhị Nha nữa được không? Cũng không phải là con không có tên."

    "Tên kia cha có thể gọi sao? Vạn nhất lòi ra thì làm sao bây giờ? Còn không phải bị người coi là yêu quái thiêu sống à, đại bá của con gọi cha là Thiên Hữu, trước kia cha còn tưởng rằng Diêm lão nhị gọi là Diêm Thiên Hữu, hai ngày nay suy nghĩ mới hiểu được, hóa ra là nhũ danh, đến cùng thì Diêm lão nhị gọi tên là gì đến bây giờ cha cũng không biết đây này." Diêm ba ba cũng rất là bất đắc dĩ, người trong thôn đều gọi hắn Diêm lão nhị, tên chân chính gọi là cái gì cũng không biết.

    "Ba, người thật sự là không có học thức, Thiên Hữu đó là tự đi, người đọc sách ở cổ đại đều có tự, quan hệ thân thuộc một chút đều là gọi họ thêm tự xưng hô như vậy, hoặc là trực tiếp kêu tự." Nhị Nha là một tiểu học bá, chẳng qua chuyên nghành của nàng không giúp được gì với hiện trạng bây giờ, một số ngôn ngữ thì hiểu biết một chút.

    Nàng chỉ mạnh hơn ba mẹ của mình là nàng thích xem phim, thích xem tiểu thuyết..

    "Ồ, không đúng nha, không phải cha nói cha nhìn thấy biên lai mượn đồ sao, phía trên kia hẳn là có tên mới đúng."

    Diêm ba ba một lời khó nói hết, cả đời thở dài đều không bằng hôm nay: "Tên của Diêm lão nhị kia ký rồng bay phượng múa, lại là chữ phồn thể, ba thật sự không nhìn ra được đến cùng nó là chữ gì nữa."

    Nhị Nha: .

    "Thôi được rồi cha, về sau chắc chắn có thể biết được." Nàng an ủi ba ba thân ái.

    "Tỷ tỷ ngươi làm xong cơm rồi, cha phải nhanh chóng quay lại ruộng đưa cho nương con, nàng ấy mệt muốn chết rồi." Hắn tiếp nhận cơm trưa đại chất nữ chuẩn bị, một cái gùi chỉnh tề đề ắp, vội vã đi ra ngoài.

    Vào ngày mùa làm việc bận rộn mới có bữa trưa, hắn cũng không vui vẻ một chút nào, cắt lúa mạch thật sự không phải là công việc cho người làm, một tay cầm lúa mạch một tay cắt, eo thắt lưng đều suýt gãy, lãnh đạo nhà hắn chịu khổ lớn rồi!

    Ruộng Diêm gia.

    Lý Tuyết Mai lảo đảo một cái, quỳ rạp xuống đất.

    Cơn đau ở đầu gối chỉ là tạm thời, cơn đau tê tê dại dại ở phần lưng dưới vẫn luôn hành hạ dây thần kinh của nàng, còn có mặt trời càng lúc càng lớn, lắc lư khiến cho đầu người ta choáng váng hoa mắt.

    Thật sự quá mệt mỏi!

    "Tức phụ! Tức phụ! Ngươi ở đâu thế?" Diêm lão nhị từ xa xa đã không nhìn thấy người, có chút hoảng sợ, cao giọng la lên.

    "Ở đây!" Lý Tuyết Mai cố gắng lớn tiếng, nhưng nàng rất mệt, cả người đau nhức, thật sự hữu tâm vô lực.

    "Ôi trời ơi, tức phụ ngươi làm sao vậy? Bị thương ở chỗ nào? Để ta nhìn xem, ta xem nào." Diêm lão nhị nhanh như chớp chạy tới, nhìn thấy lãnh đạo nhà mình quỳ ở trên mặt đất, một tay chống đỡ, một tay kia còn cầm liêm đao quấn mảnh vải, hắn đau lòng không thôi.

    Mẹ kiếp, đây đều là chuyện gì chứ!

    "Ta không sao.." Lý Tuyết Mai hung hăng thở hổn hển mấy hơi nói: "Ngươi đỡ ta từ từ đứng lên."

    Diêm lão nhị ngay lập tức hiểu chuyện gì đang xảy ra, mặc kệ là Lý Tuyết Mai trước kia hay là Lý thị hiện nay này thì cũng chưa từng xuống ruộng làm công việc như thế, thân thể làm sao có thể chịu đựng được.

    Hắn lau mặt một cái, bước nhanh đến gần đó, vừa nói vừa điều chỉnh tư thế của nàng: "Trước đừng đứng, ngươi nằm sấp xuống trước, ta giúp ngươi xoa bóp giãn gân giãn cốt cho thoải mái đã."

    Những ngón tay với sức nắn bóp vừa phải tập trung chăm sóc vào phần lưng dưới của nàng.

    Lý Tuyết Mai nhịn không được ai da ai da, vừa đau vừa mỏi.

    "Kiên nhẫn một chút ha, đừng ầm ĩ, bây giờ còn ở trong đất đấy, đừng làm cho người ta hiểu lầm hai ta đang làm cái gì." Diêm ba ba vẫn luôn là người nghèo.

    Lý Tuyết Mai tức giận muốn đánh hắn: "Câm miệng, ta không làm nữa, để cho ta đứng lên." Một trận giãy giụa muốn tự mình đứng lên.
     
    Ánh Thiênn, TuyettuyetlanlanLieuDuong thích bài này.
  7. Angels of Death The Very Important Personal

    Bài viết:
    80
    Chương 5: Hệ Thống Trợ Giúp Người Nghèo Vui Như Lên Trời

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Aiz aiz, nói cho ngươi biết tại sao lại nóng nảy chứ, tức phụ, tính tình này của ngươi phải sửa đổi ha, ở đây nữ tử không được cãi lại nam nhân đâu." Diêm ba ba lại ấn nàng xuống, cũng không để ý tới đất này sạch sẽ hay không sạch sẽ: "Tức phụ, ngươi nói xem, ngươi cứ khoe khoang mình mạnh mẽ để làm gì, không phải ta đã dặn ngươi rồi sao? Làm việc phải vừa phải thôi, có chừng mực, ngươi giúp một tay là được, chủ lực phải là ta, thế nào quay người lại thì ngươi đã không nghe lời rồi."

    "Mười mẫu đất đấy! Một mình ngươi làm xong như thế nào được." Việc này ai làm thì người đó mệt giống nhau.

    "Ta thuê người đi, he he! Có thể dùng tiền để giải quyết thì đều không thành vấn đề."

    "Ha ha, lấy cái gì để thuê? Ngươi đi tìm đại ca đòi tiền à?"

    "Cũng.. Không phải không được." Diêm ba ba bất chấp tất cả, thật không được thì sẽ đi thẳng thắn với người ta, kể cả hắn không nói thì ba ngày sau bị đòi nợ đến cửa, cũng giống như vậy thôi.

    Loại chuyện này, nghe nói từ miệng người trong nhà biết sẽ tốt hơn là từ miệng của người ngoài.

    Hắn thấy đại ca trong nhà rất tốt, không nhiều lời, cũng ít chuyện, dáng vẻ tính tình không tồi.

    Lý Tuyết Mai không ủng hộ: "Mấy ngày nay không có việc gì ta đã hỏi thăm, đại bá chẳng những là tú tài mà còn là tiên sinh dạy học ở thư viện trấn trên, tính cả cháu trai ta cùng ăn ở tại thư viện, mỗi tháng tiền thúc tu đều kiên trì gửi về nhà, mà cả nhà chúng ta lại không kiếm một chút tiền nào cả, vô công dỗi nghề dựa vào người ta nuôi.. Ta nghe thấy đều mặt đỏ lên, làm sao lại không biết xấu hổ mở miệng chứ."

    "Bao nhiêu năm ta đã không xuống ruộng, con hàng Diêm lão nhị này cũng thế, ngươi xem thân thể này đi, tuổi trẻ thì tuổi trẻ, da mịn thịt mềm, nhưng không phải là người làm việc, sức lực quá nhỏ." Diêm ba ba rất oán hận phàn nàn.

    Diêm lão nhị là thật sự yếu, quá mất mặt với các đồng bào nam tính.

    "Tên Diêm lão nhị này không phải là loại gì tốt, gian dối thủ đoạn, ăn ngon mê rượu, đọc sách cũng đọc không tốt, việc cũng không làm, đúng là một tên lưu manh, du thủ du thực." Lý Tuyết Mai cảm khái nói: "Đại bá thật không dễ dàng, nếu chúng ta đã đến, nhất định phải tự lực cánh sinh, không thể lại sống ăn bám chỉ dựa vào người ta nữa."

    Diêm ba ba gật đầu, đây là điều chắc chắn rồi, nói cái gì thì cũng không thể lại bám vào đại ca nữa.

    "Ta ăn cơm trước." Hắn bưng cơm canh trong gùi ra.

    Bánh hoa màu, dưa muối, canh trứng rau dại.

    Lý Tuyết Mai thở dài, nói: "Làm khó cho đứa nhỏ rồi."

    Không phải, trong nhà có mấy con gà mẹ đẻ trứng đều biết, lấy cho đại bá dưỡng thương nên không còn thừa mấy quả cả.

    Tiền bạc trong nhà đều nằm trong tay Lý thị chưởng quản nhưng bọn họ không tìm thấy tiền, tất nhiên là không có cách nào để mua thêm cái gì.

    Có cái gì thì ăn cái đó.

    May mà trong nhà còn có chút ngũ cốc từ năm ngoái, cũng có dưa muối của Lý thị làm, mấy ngày nay mỗi ngày bọn họ đều là ăn bánh hoa màu cùng dưa muối.

    Tiểu cô nương biết thu hoặc lúa mạch vất vả, không nói đến giữa trưa còn đưa thêm cơm mà còn cố gắng làm tốt một chút.

    Thế là vắt hết óc thêm bát canh này, có trứng có nước có rau xanh, đều là thứ mà bây giờ khó có được.

    Hai người húp canh trứng gà, bánh hoa màu mắc nghẹn người cũng dễ dàng nuốt xuống không ít..

    Thẳng cho đến khi mặt trời lặn về phía tây hai người mới vừa trở về nhà.

    Tuy rằng bọn họ làm chậm nhưng vẫn luôn không dừng tay, lúa mạch buộc bó chất chồng lên nhau cũng rất nhiều, Diêm lão nhị đi nhà hàng xóm ở bên cạnh mượn xe đẩy của người ta, đi hai chuyến mới chở được hết lúa mạch về sân nhà mình.

    Hai người mệt muốn chết rồi, cả người đau nhức, lại vừa mệt vừa khát.

    Nhị Nha đau lòng không thôi, bưng nước bưng cơm, hầu hạ cha mẹ nhà mình ăn uống xong, ôm quần áo bẩn vào phòng bếp.

    Diêm lão nhị vội vàng đi đông phòng một vòng, nhìn xem đại ca có cần cái gì hay không?

    Thấy hết thảy đều tốt, tạm thời đại ca cũng chưa cần đến hắn, hắn bèn xách đòn gánh và thùng nước ra cửa.

    Mỗi nhà mỗi ngày chỉ có thể gánh bốn thùng nước, định mức của ngày hôm nay bọn họ còn chưa gánh về đâu.

    Lý Tuyết Mai vừa nhịn đau, vừa xoa xoa bóp bóp khắp nơi ở trên người mình.

    Những chỗ đau nhức này nếu như không xoa bóp thì ngày mai sẽ lại càng đau hơn.

    Cảm giác đỡ hơn một chút, nàng lại một lần nữa tập trung và bắt đầu một đợt tìm kiếm mới.

    Nhị Nha nín thở, thật sự không kiên trì nổi nữa mới thở ra hít vào một hơi.

    Quần áo của ba mẹ, quá -- có mùi --!

    Trời hạn hán, nước quá quý giá.

    Luyến tiếc dùng để giặt quần áo, nhưng trí tuệ của cổ nhân là vô tận.

    Hôm nay lúc nàng ở trong thôn đi lại, tình cờ nhìn thấy các thím trong thôn dùng than tro vò quần áo bẩn, vò xong dùng lực rũ mạnh ra, tro kia rào rào bay ra.

    Mặc dù không sạch sẽ nhưng sẽ không còn mùi nữa!

    Dưới dẫn dắt của đại thụ lớp người đi trước, Nhị Nha quyết định nhìn theo mà làm.

    Tro than trong bếp nấu không phải có rất nhiều sao? Nàng lôi ra một đống, đang muốn lấy cái gì đó để đựng nó.

    Đột nhiên, một giọng nữ dịu dàng bỗng vang lên bên tai.

    【 Thân ái công dân Hạ quốc, giấy căn cước số: 371312XXXXXXXXXXXX xin chào ngài! Đây là Hệ Thống Hỗ Trợ Giao Dịch Hạ quốc. 】

    【 Kiểm tra đo lường phát hiện ra ngài và người nhà đã rời khỏi không gian ban đầu, môi trường hoàn cảnh khoa học kỹ thuật sức sản xuất thấp, nghèo khó, sinh sống khó khăn, phù hợp với tiêu chuẩn để hệ thống hỗ trợ, xin hỏi có muốn kích hoạt mở ra hay không? 】

    Nhị Nha chỉ ngây ngốc nhìn hộp đối thoại đột nhiên xuất hiện ở trước mắt.

    【 Xin hỏi có muốn kích hoạt mở ra hay không? 】

    Ánh sáng màn hình đập thẳng vào mặt nàng.

    Nàng xoay qua xoay lại sang trái sang phải, màn hình di chuyển vị trí theo động tác của nàng.

    "Vâng! Vâng! Vâng!" Nhị Nha kích động.

    Đây không phải là hệ thống nàng chờ đợi bấy lâu nay sao?

    Đã nói mà, xuyên việt sao có thể không mang theo hệ thống?

    Hiện tại không mang theo hệ thống, người xuyên qua không biết xấu hổ đi ra ngoài sao?

    【 Bắt đầu kích hoạt.. 】

    【 Kích hoạt thành công! 】

    【 Hệ Thống Hỗ Trợ Giao Dịch Hạ quốc: Nó nhằm mục đích trợ giúp đồng bào vì các yếu tố bất khả kháng mà rời khỏi vòng tay của tổ quốc (bao gồm nhưng không giới hạn trong xuyên việt; trọng sinh, xuyên thư, mạt thế thiên tai, linh khí sống lại chờ), vượt qua khó khăn, cùng nhau vượt qua cửa ải khó khăn. 】
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...