Xuyên Không [Edit] Xuyên Sách: Nam Chính Bệnh Kiều Hắc Hóa - Nịnh Mông Tâm

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi mefonef, 19 Tháng mười 2021.

  1. mefonef

    Bài viết:
    66
    Nam Chính Bệnh Kiều Hắc Hóa

    Tác giả: Nịnh Mông Tâm

    Thể loại: Ngôn tình, xuyên sách, hệ thống, tiên hiệp

    Editor: Mefonef

    Tên gốc: 穿书:病娇男主黑化了

    Nguồn: wikidth: Quymaimai

    Số chương: 809


    [​IMG]

    Link góp ý: [Thảo Luận - Góp Ý] Các Tác Phẩm Edit Của Mefonef

    Văn án:

    Tô Mộng Mộng xuyên sách cùng với hệ thống, nhiệm vụ của nàng là phải ngăn cản nam chính hắc hóa, giao cho nữ chính một nam chính tràn ngập hào quang thánh khiết.

    Hệ thống: "Nguy hiểm, bảo vệ hắn nhanh lên!"

    Ta - một nữ tử mảnh mai vì sao phải tiếp nhận việc này!

    "Sư đệ, nguy hiểm để cho ta lên đi!"

    "Dừng tay! Sư đệ đứng sau lưng ta."

    Bùi Tịch gật đầu, ngoan ngoãn đứng phía sau.

    Người bị hại: "Tên nam nhân này, đoạt đồ của bọn ta còn giả vô tội cái gì?"

    Hệ thống: "Bảo vật! Ngươi mau giả chết, đó là của nam chủ, để hắn nhặt!"

    Linh dược, vũ khí, bảo vật đều cho sư đệ, sư tỷ ta là người tốt nha.

    Nữ chính giả bạch liên hoa, nam chính sói đội lốt cừu.

    Truyện sẽ được cập nhật 2 ngày / chương.
     
    Chỉnh sửa cuối: 23 Tháng mười một 2021
  2. Đăng ký Binance
  3. mefonef

    Bài viết:
    66
    Chương 1: Trở thành thánh mẫu

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Vậy nên, cô đồng ý hay là không đồng ý?"

    Tô Mộng Mộng hung hăng trừng mắt, biểu tình hung tợn, dùng ý niệm trả lời.

    "Không đồng ý!"

    Giỡn sao, để cho cô đi làm bảo tiêu kiêm sư tỷ thánh mẫu! Dựa vào cái gì? Bản thân cô còn chưa tìm được người tới bảo vệ đâu.

    Nghĩ lại, Tô Mộng Mộng cảm thấy không có ai đáng thương hơn cô. Một cô nhi không ai muốn, cố gắng học tập thật tốt, tốt nghiệp xong mỗi ngày đi làm từ 9 giờ sáng tới 5 giờ chiều, liều mạng tăng ca.

    Cố gắng kiếm tiền, còn không có thời gian yêu đương, vất vả nhiều năm, cuối cùng mua được một căn phòng ở thành phố, vừa chuẩn bị hưởng thụ nhân sinh, thì phát hiện mình bị bệnh nan y!

    Nằm ở bệnh viện, dùng hết tất cả tài sản, cuối cùng vẫn chết trong phòng cấp cứu! ahihi nhân sinh thật gian nan!

    Đợi đến khi cô tỉnh lại một lần nữa, lại phát hiện mình là người may mắn được tuyển chọn để xuyên vào một cuốn tiểu thuyết tu tiên! Thân phận bây giờ là sư tỷ được toàn môn sủng ái.

    Nghe thôi đã khiến cô cảm thấy vui vẻ. Pháp thuật nha, trên trời dưới đất tự do bay lượn, trường sinh bất lão, thọ cùng trời đất. Quả nhiên, trời xanh có mắt, thấy cô cố gắng, cần cù, chăm chỉ nhưng số khổ, không nên chết sớm như vậy, nên cho cô hưởng thụ một cuộc sống đẹp..

    Kết quả, cô còn chưa vui vẻ được bao lâu, thì âm thanh của hệ thống vang lên trong đầu, nói cho cô biết cần phải hoàn thành nhiệm vụ mới có thể tiếp tục sống!

    Nhiệm vụ của cô là làm giảm giá trị hắc hóa của nam chính sau đó giao nam chính tràn đầy hào quang thánh khiết cho nữ chính, lúc đó cô mới có thể hưởng thụ cuộc sống!

    "Không đồng ý đúng không? Vậy được, cô trở về lò hỏa táng đi!"

    "Đúng rồi, chính là hiện trường hỏa táng thi thể của cô đó."

    Khuôn mặt Tô Mộng Mộng trắng bạch, trở về, đó không phải là đường chết sao!

    "Kỳ thực, cô ở lại đây cũng đâu có gì không tốt!" Hệ thống thấy ánh mắt hoảng sợ của cô liền ôn nhu an ủi.

    "Cũng rất đơn giản mà, cô chỉ cần bảo hộ hắn, xem hắn thành em trai của cô, quan tâm hắn, sau đó đợi đến lúc nữ chính xuất hiện, cô ngay lập tức được tự do. Hơn nữa cô thử nghĩ xem, có quan hệ tốt với nam chính thì có bao nhiêu lợi ích!"

    "Đợi đến lúc hắn công thành danh toại, bước lên đỉnh cao, quyền lực trong tay, mỹ nhân trong ngực. Đến lúc đó cô muốn cái gì không được? Cô tốt với hắn như vậy, hắn sẽ thỏa mãn các yêu cầu của cô, nghĩ tới lúc cô vừa có tiền vừa có vô số nam nhân vì cô tranh giành tình cảm, tốt đẹp biết bao nhiêu?"

    "Cái này, haha.." Tô Mộng Mộng đã tưởng tượng được hình ảnh mỹ nam vây quanh, người thì rót rượu, người thì nhảy múa, người thì kéo tay cô khóc lóc tranh giành tình cảm, còn có một người yên lặng bên cạnh đánh đàn.. haha

    Hệ thống vừa thấy phản ứng này, lập tức rèn sắt lúc còn nóng.

    "Thế nào? Bây giờ ký khế ước được chưa?"

    "Hơn nữa còn có bàn tay vàng là tôi bảo vệ cô, thì làm gì có nguy hiểm chứ, bảo vật gì đó cô chắc chắn là người biết được đầu tiên!"

    Tô Mộng Mộng nuốt một ngụm nước bọt, bảo vật nha, vậy chắc chắn rất đáng tiền "Thật, thật không?"

    Vậy về sau cô chỉ cần trước một bước cướp lấy bảo vật sau đó đem bán đi chẳng phải là kiếm bộn tiền rồi!

    Chẳng mấy chốc liền giàu.

    Gặp nguy hiểm còn có thể biết trước, lúc đó cô chạy nhanh một chút, cũng không cần lo lắng nguy hiểm tính mạng, về sau cô chính là sư tỷ của nam chính.

    "Đương nhiên, mau, mau chích máu ký khế ước, bắt đầu công việc của chúng ta!"

    Lời tác giả: truyện mới! Hy vọng các bạn đọc giả có thể tiếp tục ủng hộ!

    Lời editor: Chương này nhắc đến bối cảnh ở hiện đại cùng với nữ chính vừa mới xuyên đến nên Mefo vẫn đề xưng hô của hiện đại. Chương sau sẽ chuyển sang xưng hô của cổ đại nha mọi người.
     
    Chỉnh sửa cuối: 21 Tháng mười 2021
  4. mefonef

    Bài viết:
    66
    Chương 2: Giúp nam chính giành phần thắng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Được, chờ ta đi lấy dao." Tô Mộng Mộng không nói hai lời bước xuống giường.

    Đứng trước đe dọa cùng dụ dỗ, nàng khuất phục!

    "Không cần, ngươi đưa tay ra."

    Tô Mộng Mộng làm theo, đưa ngón tay ra lập tức ánh sáng lóe lên, trên tay nàng xuất hiện một bàn xoay nhỏ, ngón tay nhói một cái một giọt máu theo đó rớt xuống vòng xoay rồi biến mất.

    Vết thương cũng biến mất ngay lập tức, giống như mới vừa rồi chỉ là ảo giác, thật thần kỳ!

    "Đang tiếp nhận máu."

    "Tiếp nhận thành công, bắt đầu ký khế ước."

    "Hệ thống chịu trách nhiệm thông báo về nguy hiểm và bảo vật, đồng thời sẽ giúp đỡ ký chủ khi có nguy hiểm, ký chủ phải tuân thủ và thi hành tất cả nhiệm vụ được đưa ra."

    "Tất cả quyết định dựa trên thiết lập của hệ thống."

    "Khế ước thành công! Đinh!"

    "Khoan đã! Ngươi giải thích cho ta xem tại sao tất cả quyết định đều dựa vào ngươi?" Tô Mộng Mộng càng nghĩ càng cảm thấy câu nói này có gì đó lạ lạ!

    Hệ thống không để ý nói "Không có gì, chính là những việc ngươi cần làm hoặc không hiểu đều do ta quyết định và giải thích."

    "Nhưng ta.."

    "Sư tỷ! Sư tỷ, tỷ tỉnh chưa?"

    Tô Mộng Mộng lập tức mở cửa, đứng bên ngoài là một nam tử, cao hơn nàng chừng nửa cái đầu, tóc buộc cao, khuôn mặt trắng nõn bởi vì vội vàng mà đỏ ửng, hơi thở dồn dập.

    Thấy nàng mở cửa, hắn thở mạnh một cái "Sư tỷ, bắt đầu luận võ rồi, tỷ tốt hơn chưa?"

    Tô Mộng Mộng nhìn hắn "Ta không sao, nhưng ngươi là ai?"

    "Đây là tiểu sư đệ luôn đi theo ngươi, Diệp Dung, tình cảm hai người rất tốt." Hệ thống nhắc nhở.

    Tô Mộng Mộng mới chợt hiểu ra, đây chẳng phải là tiểu tùy tùng sao, bộ dáng thật nhu thuận, là một tiểu chính thái nha.

    "Sư tỷ, tỷ sao rồi? Có phải vết thương khi luận bàn cùng Bùi sư huynh còn chưa khỏi không?" Diệp Dung lập tức hơi lo lắng "Có cần đến chỗ chưởng môn xin ít linh.." dược.

    "Không có gì, đùa với đệ một chút thôi." Tô Mộng Mộng cười cười nhìn về phía hắn "Chúng ta đi thôi."

    Tô Mộng Mộng đi theo Diệp Dung đến sân đấu tổ chức luận võ.

    "Được!"

    "Hô hô.."

    Trước mắt chính là một cái sân vận động lớn, chưa đi vào đã nghe thấy bên trong truyền đến tiếng hoan hồ cùng tràn đầy âm thanh cổ vũ..

    Tô Tô Mộng chậm rãi đi vào phát hiện sân luận võ này bố cục rất giống sân bóng đá, đệ tử đến xem chiến đấu ngồi theo thứ tự của mình, ở giữa là lôi đài trôi lơ lửng.

    Trên lôi đài thật lớn, phi kiếm bay ra từ bốn phía, luận võ đã bắt đầu..

    Ở phía xa, Tô Mộng Mộng nhìn thấy hai nam tử đang chiến đấu kịch liệt..

    "Sư tỷ, bên này." Diệp Dung dẫn đường cho Tô Mộng Mộng đến vị trí giữa quan khán, so ra khác với những vị trí khác.

    Vị trí này là một căn phòng nhỏ, một người một phòng, đây là đãi ngộ của nàng sao, người khác ngồi ghế, nàng ngồi trong phòng, xem ra hệ thống không có lừa nàng.

    Chỉ tiếc là có chút keo kiệt, chỉ có ghế không có đồ ăn!

    Hệ thống: "Nhiệm vụ mới! Giúp nam chính giành được phần thắng!"

    Tô Mộng Mộng?

    "Có ý gì?" Tô Mộng Mộng bị lời nói đột nhiên xuất hiện làm cho khó hiểu.

    Chỉ nghe thấy hệ thống ho khan "Ngươi lén bắn một châm vào đối thủ, nam chính liền thắng rồi."

    "MN! Ngươi đang kêu ta ám toán người khác sao?" Cách làm âm hiểm này không phải chỉ có phản diện mới làm sao!

    "Ngươi biết cái gì.."

    Diệp Dung nhìn sư tỷ biến đổi sắc mặt "Sư tỷ! Sư tỷ?"

    "Ừ, sao vậy?" Tô Mộng Mộng lúc này mới hoàn hồn, nghiêng đầu nhìn Diệp Dung đang lo lắng đứng bên cạnh.

    Lời tác giả: Các đọc giả đại đại, vui lòng bỏ phiếu cho chương mới nhất, xem xong chương mới nhất rồi mới bỏ phiếu, nếu không thì phiếu vô hiệu rồi, làm phiền các tiểu khả ái, chụt chụt!

    Lời editor: Chỉ mới đăng 1 chương nhưng lên google search thì đã thấy trang khác đăng lại rồi. Tiểu bảo bảo rất bất lực. Hy vọng mọi người đọc chuyện ở trang chính chủ dembuon.vn và wp của mefo
     
    Chỉnh sửa cuối: 21 Tháng mười 2021
  5. mefonef

    Bài viết:
    66
    Chương 3: Khiêu khích

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Sư tỷ, chưởng môn ở gian bên cạnh, tỷ có muốn qua chào hỏi không?" nói xong Diệp Dung có chút sợ hãi cúi đầu, sư tỷ ghét nhất người khác quấy rầy lúc đang suy nghĩ.

    Tô Mộng Mộng vẫy tay "Không cần, đệ đi xuống trước đi." Rồi ngã người nằm trên ghế, bắt chéo hai chân, không chớp mắt nhìn về phía đài luận võ, đao quang kiếm ảnh như này sao có thể thấy rõ!

    Tô Mộng Mộng còn không biết chiếc gương đồng ở bên tay phải nàng, chỉ cần thi pháp là có thể thấy rõ hình ảnh trên võ đài.

    Trong đầu Diệp Dung lúc này đang lo sợ sư tỷ sinh khí, chỉ có thể im lặng lui xuống.

    Thực tế!

    "Ngươi xác định phải dùng phương pháp này?" Chiến thắng của nam chính không phải đều dùng cách vẻ vang nhất sao!

    "Nhanh lên, tìm thời cơ ra tay, suy nghĩ một chút về mộng tưởng của ngươi, vàng bạc, châu báu, mỹ nam trong lòng.. đi"

    "Nhanh, nhanh! Lại đây nhìn!" Tô Mộng Mộng vung tay, ghé vào cửa sổ, đây là nam chính, nàng cũng chỉ đang giúp hắn vui vẻ thôi.

    Cùng nam chính đối nghịch làm sao có ai tốt, hơn phân nửa là nhân vật phản diện hay pháo hôi thôi!

    Phòng cách vách "Thiên Sanh lão nhân, ngươi thấy hai đệ tử kia thế nào?"

    Bên cạnh, lão giả bạch y xốc xếch tay ôm vò rượu, có chút rượu còn dính trên quần áo, nghe được câu hỏi này, ánh mắt lập tức thoáng qua tinh quang rồi lại vui vẻ cười lên.

    Nhìn hai người trên võ đài "Vị ngoại môn đệ tử này rất lợi hại! Trận nào cũng gặp phải đệ tử nội môn xương cốt cứng rắn, có thể đánh được tới bây giờ hẳn không kiên trì được bao lâu nữa.."

    Hắn mới không thèm nói cho người này hắn xem trọng người trên đài, người này luôn giành người với hắn!

    Hỏi ngược lại "Vậy Thương Nam trưởng lão, ngươi thấy thế nào?"

    "Ta sao, haha." Thương Nam vuốt vuốt cằm "Ta với ngươi không nghĩ giống nhau."

    Trong phòng, năm người ngồi song song, chỉ có hai người nói chuyện.

    Những người còn lại nghe được đối thoại của hai người, trong lòng thầm mắng hai lão cáo già, người này căn cốt, tuổi tác đều tuyệt hảo, đây không phải là cả hai đều nhìn trúng nhưng không nói ra sao.

    "Ta thấy hắn cũng không tệ." Chưởng môn Thiên Khiếu hào phóng thừa nhận hắn có hứng thú với người này.

    Các phong chủ khác đưa mắt nhìn nhau, cười khổ, xem ra bọn hắn không có cơ hội.

    Một bên khác, Tô Mộng Mộng đang hết sức chăm chú nhìn hai người trên võ đài "Hai người này đều không ngừng, lại còn xa như vậy ta hạ thủ bằng cách nào?"

    Mặt mũi đều không thấy rõ, nàng đánh làm sao chứ, MN đều đứng yên cho ta!

    Trên võ đài, hai người vẫn đang chiến đấu hăng say, đao kiếm di động, ngước nhìn nhau.

    "Bùi Tịch, nhận thua đi, ngươi đã cùng nội môn đệ tử đánh cả ngày hôm nay! Mà ta chỉ nhẹ nhàng là có thể thắng được ngoại môn các ngươi." Lý Cát lộ ra nụ cười khiêu khích

    "Ta thấy ngươi cùng nhiều nội môn đệ tử luận bàn như vậy, đến giờ chắc đã sắp chịu không nổi rồi đi?"

    "Ngao ô! Ngao ngao! Chủ nhân, đánh chết hắn!"

    "Ta vẫn luôn cảm thấy lạ, tại sao hôm nay chủ nhân gặp toàn đối thủ lợi hại, còn hắn lại nhẹ nhàng như vậy!"

    Hóa ra có người cố ý an bài!

    Thật sự tức chết lang! "Chủ nhân, thả ta ra ta cắn chết hắn!"

    "Yên lặng." Hô hấp của Bùi Tịch nặng nề, khuôn mặt lạnh lùng, mím chặt môi mỏng.

    "Tốc chiến tốc thắng, thế lực chênh lệch thì sẽ xảy ra chuyện này, không có gì lạ" Đạo lý này hắn đã sớm biết, hắn thắng liên tục nên đã trở thành cái gai trong mắt người khác.

    Lời editor: Nếu có lỗi gì mọi người nhớ nhắc mefo sửa nha.
     
    Chỉnh sửa cuối: 21 Tháng mười 2021
  6. mefonef

    Bài viết:
    66
    Chương 4: Ám toán sai người

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lý Cát thấy Bùi Tịch còn đang xuất thần, không để hắn vào mắt "Ngươi tự tìm cái chết!"

    "Hắc U Quyết!"

    Lý Cát niệm pháp quyết, pháp lực điên cuồng tiến vào phi kiếm trước ngực hắn, sương đen bốn phía nổi lên, chậm rãi ngưng tụ thành một đầu mãng xà lớn.

    Cự mãng chậm rãi phun ra một luồng hắc tín, dẫn tới từng trận kinh hô, khen hay..

    "Đây là chuẩn bị ra đại chiêu?" Tô Mộng Mộng cũng theo đó cầm phi châm trong tay, dựa theo hệ thống hướng dẫn, bấm niệm pháp quyết, Hàn Lãnh Nhận!

    Cùng lúc đó, Bùi Tịch đứng tại chỗ, đôi mắt trầm sắc mang theo thị huyết, y quyết phiêu động, không chút nào sợ hãi nhìn vào cự mãng trên đầu, hàn khí từ khắp người truyền vào lợi kiếm, bao quanh thân kiếm.

    Dưới ánh nắng chiếu rọi, kiếm bỗng nhiên biến lớn trở nên tinh nhuệ dị thường, hiện ra một cỗ lãnh ý sắc bén đâm vào lòng người, phảng phất lưỡi kiếm có thể chặt đứt hết thảy, tay Bùi Tịch cũng siết chặt kiếm thêm vài phần..

    Nam chính quả nhiên là nam chính, ra sân liền mạnh mẽ như vậy, kiếm ý của hắn so với cự mãng không biết làm cho người ta sợ hãi hơn bao nhiêu.

    "Chính là lúc này! Động thủ!"

    Tô Mộng Mộng nhìn Bùi Tịch cầm kiếm bay lên, bên kia Lý Cát mang theo cự mãng cũng đồng thời di chuyển.

    Tô Mộng Mộng nhắm chuẩn người, dám khiêu chiến nam chính, ngươi chán sống rồi!

    "Phanh!" Ngoài cửa bỗng nhiên có tiếng động lớn.

    Dọa nàng run tay, phi châm cứ vậy mà bay đi..

    "Chủ nhân, cẩn thận!"

    Không kịp rồi, chỉ có thể đánh cược một lần!

    Ánh mắt Bùi Tịch trở nên lạnh lùng, không để ý nguy hiểm phía sau, dùng toàn lực đem kiếm trong tay đâm tới người phía trước.

    Cự mãng bị kiếm quang đâm tan ra, không cách nào hợp lại.

    "Hừ hừ!" Phi châm tiến vào cơ thể.

    Bùi Tịch trong mắt sát khí mạnh hơn, bay thẳng đến người trước mặt, đưa kiếm hướng đến cổ hắn..

    "Bùi Tịch chiến thắng!"

    "Tốt.. hay.."

    "Bùi Tịch thật giỏi!"

    "Ai nói ngoại môn đệ tử không làm được?"

    "Tấm gương tốt!"

    Từng trận reo hò vang lên..

    Bùi Tịch đem kiếm từ cổ Lý Cát dời đi, quay người rời đi.

    Trước khi đi, liếc mắt nhìn về hướng lầu các, hô hấp nặng nề.

    "Nam chính giá trị hắc hóa tăng 5 điểm, hiện tại 75 điểm"

    Tô Mộng Mộng trợn tròn mắt, vừa rồi run tay, châm bay thẳng đến người nam chính!

    Trong đầu truyền đến thanh âm tức giận của hệ thống "Ngốc tử, phi châm đơn giản như vậy cũng phi sai! Hay rồi, lần này trực tiếp tăng 5 điểm!"

    "Trách ta sao! Chủ ý này không phải của ngươi chắc! Là do tự dưng vang lên tiếng động lớn làm ta giật mình!"

    Cùng lúc đó.

    "Chủ nhân, có phải nữ nhân kia không?" Tức chết lang, nữ nhân này còn dám phóng ám khí!

    Bùi Tịch sắc mặt tái nhợt, máu trên vai không ngừng chảy ra, lãnh lẽo bao vây, pháp lực cạn kiện, châm này phải nhanh lấy ra..

    Bước chưa được mấy bước hắn bắt đầu lảo đảo, cuối cùng đứng cũng không vững liền ngã xuống.

    "Chủ nhân, ngươi là hôn mê thật hay giả?" Một châm này cũng không đến mức nặng vậy đi! Không đúng! Chủ nhân là do cạn kiệt sức lực nên mới xỉu!

    "Quý Khiêm, nhanh đem người đỡ đến chỗ ta!" Thiên Khiếu chưởng môn nhìn thấy phi châm, trong đầu lại bắt đầu đau

    "Vâng, chưởng môn!"

    "Là ai, dám ở đây phóng ám khí!"

    Các trưởng lão đứng ngồi không yên, dám ở dưới mí mắt bọn hắn đả thương người, còn ở ngay cách vách!

    "Hống!"

    Cửa phòng đột nhiên bị người phá ra, ngăn cản cuộc cãi vã của Tô Mộng Mộng với hệ thống.

    "Khụ khụ!"

    "Ọe.."

    Nàng bấm pháp quyết đem bụi đất phủi sạch, chuyện thất đức này là do ai làm?
     
  7. mefonef

    Bài viết:
    66
    Chương 5: Cảm giác được thiên vị

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Mộng Mộng!"

    "Sao con lại ở đây?"

    "Haha" Tô Mộng Mộng cười khan "Chưởng môn sư phụ, các vị trưởng lão, các vị phong chủ thúc thúc mọi người khỏe!"

    Xong! Xong! Dùng ám chiêu bị bắt tại chỗ, Tô Mộng Mộng tươi cười cứng ngắc, dựa theo tư liệu mà hệ thống cung cấp chào hỏi một lần, sau đó nàng phải làm sao nữa?

    "Mộng Mộng, con ở đây làm gì?" Chưởng môn Thiên Khiếu nhìn nàng hỏi.

    Mọi người vốn dĩ trầm mặt muốn bắt hung thủ lập tức đều thay đổi nét mặt, một bộ dáng hòa ái dễ gần..

    "Phong sơn của ta còn có chuyện chưa xử lý xong.."

    "Đan dược của ta không có ai trông coi.."

    Mọi người đều lấy mấy cái cớ loạn thất bát tao, vội vàng rời đi, cuối cùng chỉ còn lại Tô Mộng Mộng cùng chưởng môn sư phụ của nàng.

    Ai kêu nàng là đệ tử thân truyền duy nhất của chưởng môn, nàng có sai thì cũng chỉ có thể mở một mắt nhắm một mắt cho qua thôi.

    "Sư phụ.." Tô Mộng Mộng lập tức đem bộ dạng đắc ý thu lại, nhìn tư thế của sư phụ, hơn phân nửa là đến bắt người, kết quả gặp nàng..

    "Mộng Mộng, cùng ta trở về, con coi con cũng lớn rồi, còn làm những chuyện này."

    Tô Mộng Mộng trong lòng hơi hồi hộp, đã chuẩn bị tinh thần nghe mắng, kết quả lại nghe được

    "Lúc trước hắn thắng con, con không muốn hắn thoải mái thì làm sau lưng là được, sao lại lựa lúc nhiều người như vậy hạ thủ, như này làm sao giải quyết!" Trần Thiên Khiếu thấm thía nói.

    "?"

    Tô Mộng Mộng chỉ cảm thấy một đàn quạ đen bay qua, đây là lời một chưởng môn nên nói sao?

    Tô Mộng Mộng đi theo chưởng môn đến chủ sơn, trực tiếp tiến vào phòng.

    Đây là nam chính?

    Quả nhiên tướng mạo thật xuất sắc, khuôn mặt giống như điêu khắc, không chút tì vết, sắc mặt lại có chút trắng bệch.

    Đặc biệt nốt ruồi son ở khóe mắt đặc biệt thu hút, môi mỏng mím chặt, mồ hôi lạnh toát ra, làm người thương tiếc, đúng là hình mẫu nam chính bước ra từ truyện tranh.

    "Mộng Mộng, con đem phi châm rút ra, hắn phải đánh trận chung kết!" Trần Thiên Khiếu sợ nàng không chịu, lại mở miệng "Con muốn trút giận thì chúng ta xử lý hắn sau có được không!"

    "..."

    Trong tư liệu hệ thống đưa cho nàng, Tô Mộng Mộng là người rất ngang ngược, tùy hứng, nàng xem những chuyện đã làm coi như chiến tích "quanh vinh". Ban đầu nàng còn không hiểu, bây giờ nàng đã hiểu, chưởng môn sư phụ đều chiều chuộng nàng như vậy, nàng chưa chọc thủng trời là cũng không tệ rồi!

    "Nhanh, mau đem phi châm của ngươi lấy ra!" Hệ thống ở trong đầu rống to.

    "Biết rồi!"

    "Được, chưởng môn sư phụ, con lập tức lấy ra." Tô Mộng Mộng nhẹ nhè dùng pháp lực rút phi châm..

    "Hừ!" Người trên giường rên nhẹ một tiếng. Bởi vì đau đớn mà nhăn mày.

    "Được rồi" Tô Mộng Mộng đem phi châm thu hồi "Sư phụ, ngài còn Linh Tức hoàn không, nhanh cho hắn ăn một viên!"

    "Không không không, ta không còn!" Trần Thiên Khiếu gắt gao che lại túi trữ vật.

    "Sư phụ, ngài cho con một viên được không, cầu xin ngài, hắn như vậy, lòng con đột nhiên thấy day dứt.." Tô Mộng Mộng lôi kéo ống tay áo nũng nịu.

    Một viên dược hoàn cũng không nỡ lấy ra! Chưởng môn của một phái muốn cái gì không có, sao có thể keo kiệt thành như vậy!

    "Thôi được rồi, cho con một viên!"

    Tô Mộng Mộng nhìn hắn lộ ra vẻ mặt đau lòng rồi lại khôi phục vẻ chính phái, vân đạm phong khinh, lấy lại hình tượng chưởng môn.

    "Đại hội luận võ lần này còn chưa kết thúc, ta đi trước!"

    Tô Mộng Mộng nhìn người vừa đi lại quay trở về "Mộng Mộng, con đừng chơi xấu nha! Chờ đại hội luận võ kết thúc con muốn làm gì để hả giận cũng được!"
     
  8. mefonef

    Bài viết:
    66
    Chương 6: Ngươi nghe ta giải thích!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mẹ ơi! Đây chính là cảm giác được thiên vị sao! Tô Mộng Mộng nhận thấy cảm giác này thật đặc biệt cũng thật xa lạ.

    Tô Mộng Mộng vén áo của Bùi Tịch lên, lộ ra miệng vết thương còn đang đóng tuyết, đợi hắn tỉnh lại không biết phải giải thích làm sao!

    "Haizzz, thật đáng tiếc!" Cái này giống như một khối ngọc đẹp bị người ta làm nứt! Khắp cơ thể cường tráng đều là các vết sẹo lớn nhỏ, có mới có cũ, có vết thương vẫn đang chảy máu..

    Hệ thống cao ngạo hừ lạnh, "Cũng không biết là ai đâm hắn một kim!"

    Tô Mộng Mộng không thèm để ý hệ thống hố cha này, đem thánh dược chữa thương Linh Tức hoàn cho Bùi Tịch uống, chăm chú bôi thuốc rồi giúp hắn đắp chăn, sau đó bắt đầu tiêu hóa tin tức của thế giới này..

    Lúc chạng vạng tối.

    Bùi Tịch hư nhược mở to mắt, đưa mắt đánh giá xung quanh.

    "Chủ nhân, chủ nhân, ngươi tỉnh." Thật làm lang lo lắng gần chết!

    "Ngươi tỉnh rồi?" Tô Mộng Mộng bị âm thanh ma sát quần áo gây chú ý, đưa mắt nhìn thấy hắn muốn ngồi dậy, vội vàng đi đỡ hắn.

    "Như thế nào? Có đỡ hơn chút nào hay không?"

    Bùi Tịch hạ mắt, không dấu vết đem tay nàng đẩy ra, vén chăn, liền cảm giác thân trên mát lạnh, lập tức lộ ra vẻ mờ mịt..

    "Khụ!" Tô Mộng Mộng vội ho một tiếng, cúi đầu nhìn thấy hắn vạt áo mở rộng, ngây người.

    "Ngươi bị tiểu nhân dùng ám chiêu, là ta cứu được ngươi, cởi y phục là do giúp ngươi bôi thuốc!"

    Tô Mộng Mộng vẻ mặt thành khẩn, không sai, nàng chính là thiện lương như vậy, về sau còn là một sư tỷ xinh đẹp hết lòng bảo vệ hắn.

    Trong nháy mắt từ tiểu nhân phóng ám tiễn, đã biến thành ân nhân cứu mạng!

    "Ngươi, người này thật vô sỉ!"

    "Im miệng! Lấy lí do này về sau hai người chúng ta sẽ là bằng hữu, đi theo hắn đem hắn phù chính chẳng phải thuận lý thành chương sao."

    Mắng hệ thống xong, Tô Mộng Mộng đối với Bùi Tịch cười càng xán lạn!

    "Chủ nhân, ngươi đừng tin nàng! Nàng cùng người khác đối thoại ta đều nghe được, nàng chính là tiểu nhân sử dụng ám tiễn, làm hại người bị thương, còn nói về sau lại thu thập người."

    "Hơn nữa nàng còn mang bộ dạng sắc nữ nhìn người!"

    Bùi Tịch đem y phục của mình mặc lên chỉnh lại cho tốt, trong lòng cười lạnh liên tục, nếu đây là lần đầu nàng làm hắn bị thương, hắn cũng không thật sự ngất đi, có lẽ hắn sẽ tin!

    Đối với nàng ngữ khí lộ ra lạnh nhạt cùng xa cách, "Đa tạ sư tỷ.

    Tô Mộng Mộng nhìn thấy hắn muốn đứng lên, đặt tay lên vai hắn, để cho hắn nằm xuống, lộ ra nụ cười hòa ái" Sư đệ, ngươi nghỉ ngơi tiếp một lát, không cần gấp gáp xuống giường, cần gì cùng sư tỷ nói.. "

    " Chúng ta phía trước giao thủ qua. "

    Ừ? Đây là ý gì?

    Bùi Tịch thấy nàng một mặt mờ mịt," Cái phi châm kia là băng hàn chi thể, lúc chúng ta giao thủ ngươi đã dùng. "Trong tông môn trừ hắn cũng chỉ có nàng sử dụng băng hàn công pháp.

    " Còn có sư tỷ, xin tự trọng. "Hắn tay nàng hất ra, đi xuống giường.

    Tô Mộng Mộng bị làm cho có chút choáng váng, hóa ra lúc nguyên chủ cùng hắn giao thủ đã sử dụng phi châm.

    Mà trong mắt hắn, hôm nay nàng lại sử dụng nó để ám toán hắn, vậy những lời nàng vừa nói không phải là tự đánh mặt của mình sao!

    " Cái kia, sư đệ ngươi nghe ta giải thích! "Tô Mộng Mộng vội vàng đem người ngăn lại," Hiểu lầm, đây đều là hiểu lầm! "

    " Kỳ thực ta hôm nay không phải muốn ám toán ngươi, mà là ám toán đối thủ của ngươi, ta muốn giúp ngươi thắng tranh tài! "Tô Mộng Mộng nhanh chóng đối người giảng giải.

    " Kết quả là giật mình tay run, nên mới khiến ngươi cho bị thương, hơn nữa. "

    Tô Mộng Mộng nhìn thấy mặt hắn không có chút biểu tình, quyết định nói đến những chuyện hắn có thể cảm nhận được," Ta thấy ngươi té xỉu lập tức liền theo tới đây, vì ngươi cầu Linh Tức hoàn để chữa thương cho ngươi, còn giúp ngươi băng bó, còn.."
     
    Chỉnh sửa cuối: 22 Tháng mười 2021
  9. mefonef

    Bài viết:
    66
    Chương 7: Hệ thống là mèo?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Sư tỷ yên tâm." Bùi Tịch không kiêu ngạo không siểm nịnh đánh gãy lời nói của nàng, đôi mắt hẹp dài cũng hạ xuống, lệ chí ở đuôi mắt nhìn qua cũng ảm đạm, giọng nói mang theo âm lãnh "Về việc phi châm này, ta sẽ không nói cho bất cứ ai, tỷ không cần như vậy, cáo từ."

    "..."

    Tô Mộng Mộng nhìn theo bóng dáng của hắn khóc không ra nước mắt, nàng vốn dĩ chính là nghĩ ra tay giúp hắn, lần này run tay sớm không run muộn không run, cố tình liền run ngay lúc đó..

    Cuối cùng nàng vẫn đắc tội với nam chính? Mộng tưởng của nàng, vàng bạc châu báu của nàng, vô số mỹ nam của nàng tựa hồ theo bước chân hắn đã đi xa..

    "Chủ nhân, nàng hình như là thật sự biết sai rồi.."

    "Yên lặng" Bùi Tịch ra tiếng đánh gãy thanh âm trong đầu "Vô luận nàng nghĩ như thế nào, đều không liên quan đến ta."

    Liền tính nàng không giúp hắn chữa thương, hắn cũng sẽ không tìm ai nói việc này, không có người quan tâm hắn, từ trước đến nay thứ duy nhất không thiếu nhất là những người tìm hắn gây sự..

    "Ngươi nói xem ngươi làm chuyện tốt gì, giá trị hắc hóa lại tiếp tục tăng 5 điểm!" Thật là tức chết bổn miêu!

    "Oa ô!"

    Bên cạnh Tô Mộng Mộng đột nhiên hiện lên một trận chói mắt, nàng lập tức dùng tay che lại hai mắt của mình, sau đó có gì đó rơi vào trong ngực nàng..

    "Mèo?" Tô Mộng Mộng có chút khó tin sờ sờ con mèo trắng trắng tròn tròn trong lòng ngực, còn có sủng vật trên trời rơi xuống sao?

    "Sư tỷ, chưởng môn có việc tìm tỷ." bỗng nhiên một thanh âm trong trẻo vang lên.

    "Hóa ra là Diệp sư đệ, đệ dẫn đường đi." Tô Mộng Mộng trong ngực ôm một con mèo trắng, sắc mặt trong suốt, da trắng như tuyết, trên mặt mang theo lúm đồng tiền, lộ ra nụ cười.

    Tựa hồ tâm tình không tồi, ngâm nga giai điệu không biết tên..

    Trên người mặc bạch sắc váy dài, khoác bên ngoài lụa trắng, trâm cài trên đầu lay động theo bước chân, gió nhẹ làm vạt áo bay bay, trên mặt mang theo nụ cười ngọt ngào, không ngừng vuốt ve mèo trong ngực nhìn hoạt bát lại tự nhiên hào phóng..

    Nếu nhìn kỹ nụ cười trên mặt còn có chút miễn cưỡng..

    Tô Mộng Mộng trong lòng một vạn con thảo nê mã ở lao nhanh không thôi, không sai, con mèo trong ngực chính là hệ thống hố cha của nàng!

    Nhìn nhuyễn manh nhưng lại độc miệng!

    Nó còn đặc biệt thích người khác vuốt lông, từ tối hôm qua nàng phải vuốt lông cho đến khi nó ngủ, buổi sáng cũng vẫn luôn vuốt nó, bằng không nó liền bắt đầu độc miệng, tay đã tê lắm rồi, còn phải làm ra vẻ vân đạm phong khinh..

    "Sư tỷ, đây là sủng vật mới của tỷ sao?" Diệp Dung nhìn con mèo chưa thấy bao giờ này, nhịn không được mở miệng hỏi.

    Tô Mộng Mộng khóe miệng co quắp một chút, "Đúng vậy, có phải thực đáng yêu hay không?"

    Diệp Dung liên tục gật đầu, trắng trắng tròn tròn, đáng yêu cực kỳ.

    "Đáng yêu giống như đệ vậy, có cơ hội cho đệ mượn chơi, tỷ đi vào trước." Tô Mộng Mộng vừa bước vào chủ điện liền có một tấm Truyền Âm Phù bay tới, ngón tay hướng về phía trước chạm nhẹ, hóa ra là truyền âm của sư phụ..

    "Phanh."

    Tô Mộng Mộng trên tay liền nhẹ mất, MN, hệ thống đâu?

    "Đừng tìm, nam chính ở gần đây ta không thể hiện thân."

    Nam chính ở chỗ sư phụ nàng làm gì?

    "Sư phụ, con tới rồi." Tô Mộng Mộng đi vào rừng cây, nhìn người trên đầu cắm một cây trâm gỗ, mặc áo bào xám, rất có phong phạm cao nhân.

    Tô Mộng Mộng cẩn thận nhìn nhìn, sao chỉ có mình sư phụ, nam chính Bùi Tịch đâu rồi?

    "Đồ nhi ngoan con tới rồi!" Trần Thiên Khiếu quay đầu, cười đến phá lệ hòa ái dễ gần.

    Kế tiếp chính là ân cần, săn sóc, các loại câu hỏi lung tung làm nàng có chút sởn tóc gáy..
     
    Chỉnh sửa cuối: 23 Tháng mười 2021
  10. mefonef

    Bài viết:
    66
    Chương 8: Tiểu sư đệ?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Dừng." Nàng không chịu nổi sự quan tâm, săn sóc này, còn hào phóng cho nàng linh thạch* để tiêu xài

    *Linh thạch: Đơn vị tiền tệ ở thế giới này, tương đương nhân dân tệ

    Đừng thấy sư phụ nàng là chưởng môn mà lầm, một viên Linh Dược cũng luyến tiếc, keo kiệt muốn chết, sao có thể tự nhiên chủ động cho nàng linh thạch!

    "Sư phụ, ngài có chuyện gì thì cứ nói thẳng đi."

    "Khụ!" Trần Thiên Khiếu mang bộ dáng thấm thía nói "Mộng Mộng a, con có cảm thấy một mình học pháp thuật quá nhàm chán hay không?"

    "Không cảm thấy."

    "Nếu có người cùng con luyện tập pháp thuật, hoặc là về sau có thể cùng nhau rèn luyện có phải hay không liền an tâm hơn rất nhiều?"

    "Không cần, đại sư huynh cùng nhị sư huynh còn có tiểu sư đệ bọn họ đều rất tốt với con!"

    Sau này nếu muốn đi ra ngoài rèn luyện nàng khẳng định đi theo đại sư huynh, đại sư huynh của nàng rất lợi hại!

    "Sư phụ, ngài rốt cuộc muốn nói cái gì?" Tô Mộng Mộng càng ngày càng cảm thấy kỳ quái, sư phụ sẽ không làm chuyện gì có lỗi với nàng đi!

    "Sư phụ dự định tìm cho con một tiểu sư đệ."

    Tiểu sư đệ, ý là muốn thu đồ đệ? "Sư phụ, ngài muốn thu nạp đệ tử?"

    Cũng không biết muốn thu người nào làm đồ đệ, có thể sư phụ bỏ ra hết vốn liếng!

    "Vi sư cam đoan, chỉ thêm một đồ đệ, con nhìn con đối với chuyện luyện công không chút nào để ý, có sư đệ rồi về sau sư đệ chăm chỉ luyện võ, sau đó cố gắng bảo vệ con."

    Tô Mộng Mộng thấy hắn cười giống như một đóa hoa cúc, nếp nhăn đều có thể kẹp chết con muỗi, "Sư phụ, đừng cười! Thật xấu!"

    Sắp mù cả mắt! "Ngài muốn thu ai làm đồ đệ?"

    "Con yên tâm, chỉ thêm một người thôi, về sau không thu nữa" Trần Thiên Khiếu chịu đựng đau lòng đem hết Linh Thạch nhét vào tay nàng "Con vẫn như cũ là đệ tử vi sư thương yêu nhất, vẫn là thủ tịch đệ tử của vi sư!"

    Tô Mộng Mộng vừa nhìn thấy chiếc túi phồng phồng, đôi mắt sáng lên, vội vàng đem túi trữ vật mở ra đưa tới phía trước "Sư phụ, không được, không được, con làm sao lại không biết xấu hổ mà nhận đâu!"

    Mau, nhanh lên nhét vào cho con! Tô Mộng Mộng trong lòng vô cùng sốt ruột.

    Trần Thiên Khiếu nhìn túi trữ vật trước mặt, khóe miệng run rẩy, cuối cùng hung hăng cắn chặt răng đem Linh Thạch nhét vào.

    Tô Mộng Mộng nhanh nhẹn đem túi trữ vật cất kĩ, cười tủm tỉm, "Sư phụ, ngài muốn thu ai làm đồ đệ?" Cam lòng dốc hết vốn liếng, chủ động lấy linh thạch cho nàng, cũng không biết là ai có mặt mũi lớn như vậy.

    Trần Thiên Khiếu ho nhẹ một tiếng, "Xuất hiện đi."

    Tô Mộng Mộng chỉ cảm thấy hào quang lóe lên, thiếu niên một thân huyền y từ trên cây bay xuống, một tay cầm kiếm, dáng người thon dài đứng ở một bên, đôi mắt hẹp dài hạ xuống, âm thanh quạnh quẽ "Sư tỷ."

    Bùi Tịch?

    "Ngươi chính là đồ đệ mà sư phụ ta muốn nhận?" Tô Mộng Mộng tràn đầy ngoài ý muốn vậy là nàng thật sự thành hắn sư tỷ, là thân sư tỷ!

    Trần Thiên Khiếu thấy phản ứng của nàng, nhanh nhẹn đem nàng kéo sang một bên, "Mộng Mộng a, tuy rằng hắn là đem con đánh bại, nhưng con vẫn có thể đi Mê Vụ Sâm Lâm, cho nên con cũng không có gì bất lợi có phải hay không, vậy con cũng không cần so đo chuyện trước kia nha."

    Mê Vụ Sâm Lâm, lại là cái gì! Tô Mộng Mộng liếc mắt nhìn người bên kia, phát hiện hắn cũng đang nhìn nàng, ánh mắt hai người chạm vào nhau, hắn lập tức thu lại ánh mắt..

    Nhìn thấy vậy nội tâm nàng đột nhiên nhảy lên. "Ai nha, sư phụ!" Tô Mộng Mộng khoa trương hô to một tiếng, nhanh bày ra thái độ của nàng, "Ngài yên tâm, con chắc chắn sẽ chiếu cố cho sư đệ thật tốt!"

    "Chủ nhân, ngươi nghe thấy không, nữ nhân này sẽ chiếu cố ngươi, nếu không thì ngươi đổi sư phụ khác đi, tại sao nhất định phải phải bái hắn làm thầy?" Nữ nhân này không những đanh đá, mạnh mẽ, còn âm hiểm, hạ độc thủ, bổn lang rất lo lắng nàng giở trò quỷ!
     
  11. mefonef

    Bài viết:
    66
    Chương 9: Thích ngươi!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Mộng Mộng! Con không cần chiếu cố hắn!" Trần Thiên Khiếu lôi kéo nàng, thấp giọng nói, hắn cảm thấy 'Chiếu Cố' này đặc biệt có ẩn ý, không cần đâu.

    "Hắn sau này sẽ là sư đệ của con! Con buông tha cho hắn đi, có được không?"

    Sư phụ đang nghĩ gì vậy! Tô Mộng Mộng cảm thấy mọi người đều đang nghĩ nàng là ác nhân, tâm tư đen tối!

    Nàng thật sự nghĩ chiếu cố hắn! Không phải muốn 'Chiếu Cố' hắn!

    "Sư phụ, túi trữ vật của ngài đâu!" Tô Mộng Mộng nhìn về phía hắn mấy lần, làm sao đều không nhìn thấy?

    Trần Thiên Khiếu nghe được lời nói của nàng, trong lòng điên cuồng gõ chuông, gắt gao che chặt eo của mình, "Con muốn làm gì!"

    "Lấy ra đi!" Tô Mộng Mộng đưa tay ra, cười giống như hồ ly "Nhanh lên nha!"

    Trần Thiên Khiếu cẩn thận từng li từng tí đem túi trữ vật lấy ra, mở ra một điểm khe hở, "Con rốt cuộc muốn làm gì?"

    Tô Mộng Mộng cầm lấy xem thử, liền cái này, đây là trung cấp linh thạch?

    Nàng đem túi trữ vật mở ra nhìn xem, có hai viên!

    "Sư phụ, cho ngài! Ngài yên tâm về sau con sẽ đối xử thật tốt với sư đệ!"

    Trần Thiên Khiếu nhìn thấy đồ vật nàng lấy ra, tức giận đến muốn ngất xỉu, "Kiếm của con không phải vẫn đang dùng tốt sao, lấy kiếm này của ta làm gì! Còn có trả linh thạch cho ta!"

    "Không trả! Nhìn thấy rồi thì là của con!" Kiếm này thì sao, nàng không thể lấy sao!

    "Con lúc nào thì biến thành bộ dạng tham tiền này! Mộng Mộng, cái này bất lợi đối với đường tu hành của con, con không thể để tiền tài che mắt được!" Hắn nói thật thấm thía, tận lực bày ra dáng vẻ tận tình khuyên bảo.

    "Vậy thì thật tốt, bên trong còn có một khối, sư phụ để con xử lý hết những thứ mê hoặc nhân tâm này đi!"

    "Không được!"

    "..."

    "Chủ nhân, hai thầy trò tham tiền này là sư phụ cùng sư tỷ của ngươi? Thật không đứng đắn!"

    Bùi Tịch nhìn hành động của hai người, hơi nâng mắt, đây có lẽ chính là tình thầy trò đi.

    "Giá trị hắc hóa của nam chính giảm 0.5."

    Tô Mộng Mộng nghe được giá trị hắc hóa của nam chính giảm, ánh sáng trong mắt còn chưa kịp tiêu tan, lập tức bị thông báo 0.5 điểm dọa, nàng phi một châm trực tiếp tăng 5 điểm, bây giờ cũng chỉ giảm được 0.5 điểm.

    "Kiếm của con hư rồi?" Trần Thiên Khiếu mặt mũi tràn đầy dấu chấm hỏi, không phải nói kiếm này cho hắn bảo quản sao?

    "Cái này là để tặng người khác a!" Tô Mộng Mộng cầm kiếm nhìn nhìn, rất giống kiếm của nàng, xem ra là thanh kiếm tốt! Không phải đồ của nàng, đem tặng tâm nàng cũng không đau!

    "Tặng? Tặng ai?"

    Tô Mộng Mộng không thèm đếm xỉa đến hắn bỗng nâng cao âm lượng, bây giờ không nỡ cũng chậm rồi, đồ đã đến tay nàng thì không thể lấy về!

    Sư đệ, đây là lễ gặp mặt sư tỷ tặng đệ, đệ mau đem cái kiếm sắt kia ném đi! "Tô Mộng Mộng bộ dáng hào sảng đưa kiếm tới, nam chính sao có thể dùng một thanh phổ thông kiếm sắt được!

    Thật mở rộng kiến thức cho bổn lang, nữ nhân này vậy mà cầm đồ của người khác coi như lễ vật của mình tặng đem người khác!" Chủ nhân, ngươi cảm thấy thanh kiếm này nhìn rất quen mắt hay không? "

    Trần Thiên Khiếu, sờ đầu, nhìn tiểu đồ đệ mình mới nhận, dáng người thon dài, người lại trắng nõn tuấn mỹ, khí chất lỗi lạc, mơ hồ còn lộ ra cao ngạo.

    Là có một túi da rất tốt, khó trách Mộng Mộng sẽ tâm động, đem hiệp lữ kiếm của mình tặng đi.

    " Chủ nhân! "Nhìn kĩ một chút," Kiếm này hình như cùng kiếm của nàng chính là một đôi hiệp lữ kiếm! "

    " Nàng, nàng vậy mà ham muốn sắc đẹp của ngươi! Nàng thích ngươi! "

    " Im miệng! "

    Bùi Tịch mắt đen trầm xuống, khẽ cúi đầu, thích? Trào phúng nhếch môi, một bên là sư tỷ ngang ngược, tùy hứng, được sủng mà hư, một bên là ngoại môn đệ tử không ai để ý.

    Cái gọi là thích, cũng chỉ là nhìn trúng túi da của hắn thôi.

    " Sư đệ, cầm nhanh lên nha!"Tô Mộng Mộng nhìn thấy hắn đứng im không nhúc nhích, chẳng lẽ nguyên chủ đắc tội với hắn quá nhiều?

    Lời editor: Đọc truyện tại trang chính chủ dembuon.vn và wattpad để ủng hộ mefo nha ^^
     
    Chỉnh sửa cuối: 25 Tháng mười 2021
Trả lời qua Facebook
Đang tải...