trucnguyetlau
TRỤC NGUYỆT LÂU
Bài viết: 0 

CHƯƠNG 20
Edit by Minh
Beta: Mộ Miên
* * *
Theo sự bùng nổ của 《 Vấn Tiên 》, nhạc chủ đề, nhạc kết thúc và nhạc đệm cũng theo đó mà nổi lên, nhưng nếu muốn nói bài hát nổi nhất trong đó, vẫn là bài mà nam nữ chính hát chung 《 Vấn Tiên Tình 》.
Không lâu sau khi《 Vấn Tiên 》được khởi chiếu, rất nhiều ca sĩ cover lại bài hát chủ đề, trong đó có một số ca sĩ khá nổi tiếng cũng cover. Bởi vậy, 《 Vấn Tiên Tình 》 rất nhanh đã trở thành nhạc cổ phong được lưu truyền rộng rãi.
Sau khi người dẫn chương trình nghe thấy yêu cầu của khán giả, hai mắt sáng lên, một tay cầm microphone, một tay làm ra tư thế mời với Cố Miên và Lâu Triệt "Nhắc mới nhớ, hai vị diễn viên chính của chúng ta còn chưa từng hát chung trước công chúng, không ngờ rằng lần đầu tiên công khai song ca của bọn họ sẽ xảy ra trên chương trình của chúng ta. Nào nào nào, mời hai vị."
Cố Miên và Lâu Triệt mỗi người bị nhét một cái microphone.
"Thời gian chương trình hôm nay có hạn, nếu hát luôn cả bài thì mất nhiều thời gian lắm, không bằng chỉ hát đoạn cao trào thôi, vừa vặn đoạn cao trào này là đoạn hay nhất trong phần song ca, chúng ta có nhĩ phúc, haha." Lời nhận xét bông đùa của khiến không ít người xem cười theo.
Đây là lần đầu tiên Cố Miên hát live, hơn nữa lại là, nhạc đệm cũng không có lời bài hát nguyên bản.
* * * chính là việc khảo nghiệm thực lực thật sự của một ca sĩ.
Ở dưới khán đài là khán giả hưng phấn nhiệt tình, Cố Miên phát hiện lúc đối diện với những khuôn mặt xa lạ này, trong lòng cũng không khẩn trương lắm. Tuy rằng cô không biết hát live có hiệu quả như thế nào, nhưng mà có thể coi như đang hát trong phòng ghi âm, hát như lúc trước mặt chỉ có những thiết bị chuyên nghiệp đi.
Sau khi tiến vào giới giải trí, Cố Miên đã trải qua việc Ôn Hạ giật dây fan mắng nàng, cũng đã trải qua cảm giác bị cư dân mạng săn lùng ráo riết, càng đã trải qua cảm giác bị người khác tặng những đồ vật đáng sợ đe dọa, sau những thăng trầm này, Cố Miên phát hiện tâm tính của mình càng ngày càng vững vàng.
Nếu lão già biết, sợ là nhịn không được phải mắng cô một trận thật lớn. Nhưng mà loại tính tình phật hệ này, có thể là bẩm sinh, cô cũng chưa từng nghĩ tới việc sửa lại tính tình này của mình.
Hai người vừa đứng lên, dưới đài liền vang lên tiếng thét chói tai.
Bọn họ đứng cách nhau tầm một mét, không xa không gần, vừa phải.
Lúc này, phần cao trào của 《 Vấn Tiên Tình 》chậm rãi vang lên, Cố Miên cầm microphone, tưởng tượng bây giờ đang ở trong phòng ghi âm, khi đó cô hát như thế nào, bây giờ hát như thế đó.
Những thanh âm ồn ào bên tai như cơn sóng chậm rãi rút đi, giờ phút này cô chỉ nghe được tiếng nhạc đệm.
Cô hé miệng, bắt đầu hát theo phần nhạc đệm.
Sau khi hát một vài câu, tự nhiên Cố Miên nghĩ đến lúc trong phòng thu âm, mình với Lâu Triệt đối diện.
Khi đó bọn họ hai người nhìn nhau, bây giờ bọn họ có nên nhìn nhau không?
Nghĩ như vậy, Cố Miên cũng chậm chậm mở mắt, quay đầu, nhìn Lâu Triệt.
Một giây, hai giây..
Nhưng mà thật đáng tiếc, Lâu Triệt hình như không nhìn thấy ánh mắt của cô, giao lưu bằng mắt liên tục thất bại.
Lâu Triệt cầm microphone, hơi hạ cằm xuống, chỉ đưa ra một sườn mặt thâm thúy, cũng không nhìn lại.
Cố Miên nhún vai, cũng không để chuyện này ở trong lòng, tùy ý dời tầm mắt.
Phần cao trào vốn không nhiều, Cố Miên vừa mở mắt, vừa quay đầu, đoạn cao trào này cũng kết thúc.
Vừa dứt tiếng hát, bên dưới khán đài vang lên tiếng vỗ tay và các loại khen ngợi.
Người dẫn chương trình trên khán đài cũng vỗ tay theo, sau khi vỗ tay, hắn hỏi một câu, "Bản gốc nghe có hay hay không?"
Nói xong, hắn quay microphone về phía khán giả.
Khán giả dưới khán đài cũng rất ủng hộ, lớn tiếng trả lời, "Hay!"
"Hai cái diễn viên ai hát hay hơn?"
"Đều hay!"
Không khí trường quay bởi vì một ca khúc chủ đề mà dần nóng lên.
Kết thúc buổi lộ diễn thứ hai, Lâu Triệt mới vừa đi xuống khán đài, Lâu Tử Ngộ vội vã đi đến bên cạnh hắn, vẻ mặt không không chịu thua kém nhìn hắn, "A Triệt, em như vậy là sao? Lúc nãy bạn gái nhỏ của em nhìn em, sao em ngay cả nhìn cũng không nhìn cô ấy một chút?"
Không khí trên sân khấu lúc nãy rất tốt, nếu hai người chỉ nhìn nhau một chút, dù có nhìn xã giao đi nữa thì hiệu ứng của lần song ca đầu tiên này sẽ càng tốt hơn.
Nhưng mà cố tình lúc Cố Miên liên tiếp ném ánh mắt thỉnh cầu về phía Lâu Triệt, Lâu Triệt cũng không đáp lại. Cô gái nhỏ nhà người ta đã chủ động rồi, hắn vậy mà không đáp lại, cái này không phải quá vô lý sao?
Đây là tiết tấu muốn chia tay?
Lâu Tử Ngộ vì vấn đề tình cảm của Lâu Triệt, cũng thật sự tan nát trái tim của mẹ già.
Hắn khoanh tay trước ngực, cau mày, "Trong lòng em rốt cuộc đang nghĩ gì vậy?"
Lâu Triệt cũng không trả lời, cúi đầu suy nghĩ trong chốc lát, nói, "Nếu trên weibo có chủ đề liên quan đến việc này, anh chú ý một chút, để cư dân mạng chú ý đến giọng hát của cô ấy là được rồi."
Ban đầu Lâu Tử Ngộ không hiểu, đột nhiên, linh quang chợt lóe, nghĩ đến một khả năng.
Lâu Triệt không phải là sợ sau khi mình nhìn lại, có thể mang phiền phức đến cho Cố Miên sao?
Không lâu trước kia Cố Miên vừa mới bị người ta đe dọa, cô gái nhỏ nhà người ta, vào một buổi tối nhận được một cái chi giả đẫm máu như vậy, chắc là bị dọa sợ không nhẹ. Đêm đó Lâu Triệt đã nói mình không dám nhìn một chút Cố Miên, chỉ sợ fans của mình tổn thương cô.
Giới giải trí, ai cũng biết fans của Lâu Triệt có sức chiến đấu rất khủng bố.
Lâu Tử Ngộ nhịn không được khẽ thở dài một cái.
Sau sự cố của trợ lý cũ của Lâu Triệt, Lâu Triệt rất lo lắng người khác vì bản thân mà xảy ra tai nạn.
Mấy năm nay hắn đều rất chú ý lời nói và việc làm, chỉ sợ xuất hiện sự cố tương tự trợ lý cũ, nhưng không nghĩ tới Cố Miên mới có scandal với hắn, lúc sau đã bị người khác đe dọa.
Tuy rằng bây giờ chuyện đó chưa có kết luận cuối cùng, nhưng mà chỉ sợ Lâu Triệt đã ôm chuyện này lên người mình.
Nghĩ như vậy, Lâu Tử Ngộ nâng tay vỗ vỗ lên vai em họ mình, thân thiết nói, "Em đừng tự trách nữa, chuyện bạn gái nhỏ của em không phải do em. Phải biết rằng, cô ấy được một bộ phận fans của em hoan nghênh. Hơn nữa, người ta chính là đại tiểu thư Cố gia a."
Lâu Triệt nghĩ tới một số phản ứng của Cố Miên đối mặt với truyền thông và cư dân mạng, trong mắt thoáng hiện lên chút ý cười, sau đó ý cười này lại chậm rãi biến mất. Hắn nâng tay lên dùng sức nhéo nhéo mi tâm, "Tính tình cô ấy rất thẳng thắn, dễ đắc tội với người khác."
Tuy rằng mấy năm nay sự nghiệp của Cố Quốc An phát triển không ngừng, nhà họ Cố cũng là một gia tộc lớn, nhưng mà cũng không phải lão đại nói một không nói hia trong cái vòng luẩn quẩn này. Chọc đến người Cố gia cũng không phải không có, chẳng qua không xung đột lợi ích, không ai dễ dàng động thủ thôi.
Tính cách thẳng thắn này của Cố Miên, được rất nhiều người thưởng thức, nhưng mà cô ấy cũng không phải nhân dân tệ, không phải ai cũng thích, cho nên sẽ có một số người đặc biệt phản cảm, thậm chí ghen tị loại tính cách này của cô. Ghen tị cô sống tùy tâm sở dục, thích làm gì thì làm, thích nói gì thì nói.
Việc Lâu Triệt nói, Lâu Tử Ngộ đương nhiên cũng có thể nghĩ đến, hắn hắc một tiếng, trấn an nói, "Dù sao anh cũng thấy bạn gái nhỏ của em là một người có phúc, không tin em cứ chờ xem."
Bên kia, Tiểu Chu đã líu rít bên tai Cố Miên.
"Miên Miên, lúc đầu tớ còn nghĩ cậu với thầy Lâu có chút gì đó, nhưng mà bây giờ tớ lại không nghĩ vậy."
Cố Miên kỳ quái nhìn cô một cái, "Sao vậy?"
Tiểu Chu hoa chân múa tay vui sướng, "Vừa mới cậu chủ động nhìn thấy ấy, nhưng mà thầy ấy ngay cả một ánh mắt cũng không cho cậu! Chậc chậc, nhưng mà fans của thầy ấy chắc rất vui." Dù sao fans của Lâu Triệt có tiếng thích ăn dấm chua, hôm nay công khai song ca, Lâu Triệt một cái nhìn xã giao với nữ minh tinh cũng không có, bọn họ không phải nên vui vẻ hay sao?
Cố Miên ừ một tiếng, nghe lời này nhưng thật ra trong lòng không dao động gì.
Chính là không nhìn cô thôi mà, cũng không phải chuyện gì quan trọng.
Buổi lộ diễn thứ hai chấm dứt, đoàn làm phim tổ chức một bữa tiệc. Nhưng mà Cố Miên không chút hứng thú với mấy bữa tiệc xã giao kiểu này, cho nên định sẽ không đi.
Cô với Tiểu Chu đều muốn quay về khách sạn nghỉ ngơi sớm một chú.
Theo quan điểm của bọn cô, dù về nhà ăn mỳ cũng tốt hơn miễn cưỡng uống rượu với mấy người trên bàn cơm.
Nhưng mà Cố Miên và Tiểu Chu vừa đến cửa nhỏ bên cạnh hội trường mới phát hiện không biết ngoài trời tuyết đã rơi từ lúc nào.
Mùa Đông ở phương Bắc luôn tới sớm hơn phương Nam.
Cả Cố Miên lẫn Tiểu Chu đều không mang theo dù, nhưng mà bên ngoài mưa tuyết rất lớn, còn mang theo nhiều bông tuyết nhỏ. Một cơn gió thổi tới khiến Tiểu Chu lạnh run cả người.
Cô liếc mắt Cố Miên bên cạnh, một thân quần áo dày, một chút cũng không nói đến phong thái, gần như giấu cả đầu vào trong áo bông, nhịn không được hâm mộ nói, "Miên Miên, vẫn là cậu nhìn xa trông rộng, biết mặc nhiều một chút."
Cố Miên vừa lấy khăn quàng cổ đưa cho Tiểu Chu, vừa nói, "Đã nói với cậu là nên mặc nhiều một chút mà."
Tiểu Chu cảm kích, lấy lòng nói, "Miên Miên, chỉ có cậu là tốt nhất."
Tiểu Chu hắc hắc cười nhận lấy khăn, quàng lên cổ, cô thỏa mãn thở dài một hơi, "Miên Miên, người không có gánh nặng hình tượng, nữ minh tinh không cần phong độ chỉ cần độ ấm giống như cậu, sợ chỉ đếm trên đầu ngón tay."
Cố Miên chớp chớp mắt không chút để ý nói, "So với người khác làm gì? Sống đúng với chính mình không tốt sao?"
Tiểu Chu bị gió lạnh thổi qua, tự nhiên cảm thấy Cố Miên nói rất có đạo lý.
Lạnh, thì nhiều mặc một chút, ai muốn chịu lạnh thì chịu lạnh đi.
Lúc mà Tiểu Chu không biết, một số suy nghĩ của cô đã bắt đầu bị Cố Miên thay đổi, bằng không đổi thành cô trước kia, lúc này khẳng định phải cãi lại "Nữ minh tinh trong giới giải trí chính là phải so sánh mọi thứ chứ, không so sánh nhan sắc, trăm hoa đua nở, thì nó vẫn là giớ giải trí sao?"
Nhưng mà sau một thời gian tiếp xúc với Cố Miên, tâm tính của Tiểu Chu không giống như trước kia chỉ biết nhìn cái trước mắt.
Cố Miên nhìn màn mưa dày đặc, không khỏi dậm chân. Cơn mưa này không giống như có thể tạnh trong thời gian ngắn, nhưng vì muốn thanh tịnh, cô với Tiểu Chu đi tới cửa nhỏ, cách cửa chính rất xa, nếu đi bộ trở về mượn dù người khác, đi đi lại lại cũng mất hơn hai mươi phút..
Kế hoạch ban đầu vốn rất tốt, đi lối này sẽ không có ai phát hiện cô với Tiểu Chu không đi tiệc, nhưng ai mà biết được thời tiết không tốt, đột nhiên đổ mưa tuyết.
Lúc Cố Miên đang nghĩ vẫn nên về mượn dù, trên đỉnh đầu cô đột nhiên xuất hiện một chiếc dù màu đen.
Cô theo bản năng nhìn lại, thấy Lâu Triệt mặc một chiếc áo bành tô đen, đặc biệt đẹp trai đứng đằng sau cô.
Lâu Triệt nhìn thấy cô quay đầu lại, hỏi một câu "Em đi về khách sạn?"
Cố Miên ừ một tiếng.
Lâu Triệt chân dài bước đi, "Đi thôi."
Cố Miên kỳ quái hả một tiếng, "Anh cũng không tham gia bữa tiệc?"
"Ừ."
Cố Miên ồ một tiếng.
Phía sau Lâu Tử Ngộ lấy cái dù còn lại che cho người đang ngây ngốc, còn chưa phản ứng được, Tiểu Chu, "Đây, dù."
Tiểu Chu thụ sủng nhược kinh nhận dù, trong miệng nói lời cảm ơn, "Cám ơn ạ."
Lâu Tử Ngộ ôn hòa cười, "Không có gì."
Tiểu Chu hơi lạnh nên nhảy vài cái, "Mà thật sự trùng hợp ha, không ngờ gặp được các anh ở cửa nhỏ."
Trùng hợp sao?
Chưa chắc nha.
Nhưng mà Lâu Tử Ngộ cũng không nói nhiều, chỉ mỉm cười theo Tiểu Chu đi đằng sau hai người kia.
Mưa càng ngày càng nặng hạt, kèm theo những cơn gió lạnh thổi qua từ bên trái, lạnh đến làm người ta phát run.
Tiểu Chu vừa định nói gì đó với Lâu Tử Ngộ bên cạnh, lúc này, cô đột nhiên phát hiện Lâu Triệt phía trước bất động thanh sắc nghiêng dù qua bên Cố Miên, nhưng lại để lộ hơn nửa bả vai của mình ra bên ngoài.
Cô há hốc miệng, nhịn không được lại suy nghĩ, mới vừa rồi còn không nhìn Miên Miên của bọn hộ, bây giờ lúc bung dù lại cẩn thận săn sóc như vậy.
Thầy Lâu không phải là một người muộn tao đi?
Beta: Mộ Miên
* * *
Theo sự bùng nổ của 《 Vấn Tiên 》, nhạc chủ đề, nhạc kết thúc và nhạc đệm cũng theo đó mà nổi lên, nhưng nếu muốn nói bài hát nổi nhất trong đó, vẫn là bài mà nam nữ chính hát chung 《 Vấn Tiên Tình 》.
Không lâu sau khi《 Vấn Tiên 》được khởi chiếu, rất nhiều ca sĩ cover lại bài hát chủ đề, trong đó có một số ca sĩ khá nổi tiếng cũng cover. Bởi vậy, 《 Vấn Tiên Tình 》 rất nhanh đã trở thành nhạc cổ phong được lưu truyền rộng rãi.
Sau khi người dẫn chương trình nghe thấy yêu cầu của khán giả, hai mắt sáng lên, một tay cầm microphone, một tay làm ra tư thế mời với Cố Miên và Lâu Triệt "Nhắc mới nhớ, hai vị diễn viên chính của chúng ta còn chưa từng hát chung trước công chúng, không ngờ rằng lần đầu tiên công khai song ca của bọn họ sẽ xảy ra trên chương trình của chúng ta. Nào nào nào, mời hai vị."
Cố Miên và Lâu Triệt mỗi người bị nhét một cái microphone.
"Thời gian chương trình hôm nay có hạn, nếu hát luôn cả bài thì mất nhiều thời gian lắm, không bằng chỉ hát đoạn cao trào thôi, vừa vặn đoạn cao trào này là đoạn hay nhất trong phần song ca, chúng ta có nhĩ phúc, haha." Lời nhận xét bông đùa của khiến không ít người xem cười theo.
Đây là lần đầu tiên Cố Miên hát live, hơn nữa lại là, nhạc đệm cũng không có lời bài hát nguyên bản.
* * * chính là việc khảo nghiệm thực lực thật sự của một ca sĩ.
Ở dưới khán đài là khán giả hưng phấn nhiệt tình, Cố Miên phát hiện lúc đối diện với những khuôn mặt xa lạ này, trong lòng cũng không khẩn trương lắm. Tuy rằng cô không biết hát live có hiệu quả như thế nào, nhưng mà có thể coi như đang hát trong phòng ghi âm, hát như lúc trước mặt chỉ có những thiết bị chuyên nghiệp đi.
Sau khi tiến vào giới giải trí, Cố Miên đã trải qua việc Ôn Hạ giật dây fan mắng nàng, cũng đã trải qua cảm giác bị cư dân mạng săn lùng ráo riết, càng đã trải qua cảm giác bị người khác tặng những đồ vật đáng sợ đe dọa, sau những thăng trầm này, Cố Miên phát hiện tâm tính của mình càng ngày càng vững vàng.
Nếu lão già biết, sợ là nhịn không được phải mắng cô một trận thật lớn. Nhưng mà loại tính tình phật hệ này, có thể là bẩm sinh, cô cũng chưa từng nghĩ tới việc sửa lại tính tình này của mình.
Hai người vừa đứng lên, dưới đài liền vang lên tiếng thét chói tai.
Bọn họ đứng cách nhau tầm một mét, không xa không gần, vừa phải.
Lúc này, phần cao trào của 《 Vấn Tiên Tình 》chậm rãi vang lên, Cố Miên cầm microphone, tưởng tượng bây giờ đang ở trong phòng ghi âm, khi đó cô hát như thế nào, bây giờ hát như thế đó.
Những thanh âm ồn ào bên tai như cơn sóng chậm rãi rút đi, giờ phút này cô chỉ nghe được tiếng nhạc đệm.
Cô hé miệng, bắt đầu hát theo phần nhạc đệm.
Sau khi hát một vài câu, tự nhiên Cố Miên nghĩ đến lúc trong phòng thu âm, mình với Lâu Triệt đối diện.
Khi đó bọn họ hai người nhìn nhau, bây giờ bọn họ có nên nhìn nhau không?
Nghĩ như vậy, Cố Miên cũng chậm chậm mở mắt, quay đầu, nhìn Lâu Triệt.
Một giây, hai giây..
Nhưng mà thật đáng tiếc, Lâu Triệt hình như không nhìn thấy ánh mắt của cô, giao lưu bằng mắt liên tục thất bại.
Lâu Triệt cầm microphone, hơi hạ cằm xuống, chỉ đưa ra một sườn mặt thâm thúy, cũng không nhìn lại.
Cố Miên nhún vai, cũng không để chuyện này ở trong lòng, tùy ý dời tầm mắt.
Phần cao trào vốn không nhiều, Cố Miên vừa mở mắt, vừa quay đầu, đoạn cao trào này cũng kết thúc.
Vừa dứt tiếng hát, bên dưới khán đài vang lên tiếng vỗ tay và các loại khen ngợi.
Người dẫn chương trình trên khán đài cũng vỗ tay theo, sau khi vỗ tay, hắn hỏi một câu, "Bản gốc nghe có hay hay không?"
Nói xong, hắn quay microphone về phía khán giả.
Khán giả dưới khán đài cũng rất ủng hộ, lớn tiếng trả lời, "Hay!"
"Hai cái diễn viên ai hát hay hơn?"
"Đều hay!"
Không khí trường quay bởi vì một ca khúc chủ đề mà dần nóng lên.
Kết thúc buổi lộ diễn thứ hai, Lâu Triệt mới vừa đi xuống khán đài, Lâu Tử Ngộ vội vã đi đến bên cạnh hắn, vẻ mặt không không chịu thua kém nhìn hắn, "A Triệt, em như vậy là sao? Lúc nãy bạn gái nhỏ của em nhìn em, sao em ngay cả nhìn cũng không nhìn cô ấy một chút?"
Không khí trên sân khấu lúc nãy rất tốt, nếu hai người chỉ nhìn nhau một chút, dù có nhìn xã giao đi nữa thì hiệu ứng của lần song ca đầu tiên này sẽ càng tốt hơn.
Nhưng mà cố tình lúc Cố Miên liên tiếp ném ánh mắt thỉnh cầu về phía Lâu Triệt, Lâu Triệt cũng không đáp lại. Cô gái nhỏ nhà người ta đã chủ động rồi, hắn vậy mà không đáp lại, cái này không phải quá vô lý sao?
Đây là tiết tấu muốn chia tay?
Lâu Tử Ngộ vì vấn đề tình cảm của Lâu Triệt, cũng thật sự tan nát trái tim của mẹ già.
Hắn khoanh tay trước ngực, cau mày, "Trong lòng em rốt cuộc đang nghĩ gì vậy?"
Lâu Triệt cũng không trả lời, cúi đầu suy nghĩ trong chốc lát, nói, "Nếu trên weibo có chủ đề liên quan đến việc này, anh chú ý một chút, để cư dân mạng chú ý đến giọng hát của cô ấy là được rồi."
Ban đầu Lâu Tử Ngộ không hiểu, đột nhiên, linh quang chợt lóe, nghĩ đến một khả năng.
Lâu Triệt không phải là sợ sau khi mình nhìn lại, có thể mang phiền phức đến cho Cố Miên sao?
Không lâu trước kia Cố Miên vừa mới bị người ta đe dọa, cô gái nhỏ nhà người ta, vào một buổi tối nhận được một cái chi giả đẫm máu như vậy, chắc là bị dọa sợ không nhẹ. Đêm đó Lâu Triệt đã nói mình không dám nhìn một chút Cố Miên, chỉ sợ fans của mình tổn thương cô.
Giới giải trí, ai cũng biết fans của Lâu Triệt có sức chiến đấu rất khủng bố.
Lâu Tử Ngộ nhịn không được khẽ thở dài một cái.
Sau sự cố của trợ lý cũ của Lâu Triệt, Lâu Triệt rất lo lắng người khác vì bản thân mà xảy ra tai nạn.
Mấy năm nay hắn đều rất chú ý lời nói và việc làm, chỉ sợ xuất hiện sự cố tương tự trợ lý cũ, nhưng không nghĩ tới Cố Miên mới có scandal với hắn, lúc sau đã bị người khác đe dọa.
Tuy rằng bây giờ chuyện đó chưa có kết luận cuối cùng, nhưng mà chỉ sợ Lâu Triệt đã ôm chuyện này lên người mình.
Nghĩ như vậy, Lâu Tử Ngộ nâng tay vỗ vỗ lên vai em họ mình, thân thiết nói, "Em đừng tự trách nữa, chuyện bạn gái nhỏ của em không phải do em. Phải biết rằng, cô ấy được một bộ phận fans của em hoan nghênh. Hơn nữa, người ta chính là đại tiểu thư Cố gia a."
Lâu Triệt nghĩ tới một số phản ứng của Cố Miên đối mặt với truyền thông và cư dân mạng, trong mắt thoáng hiện lên chút ý cười, sau đó ý cười này lại chậm rãi biến mất. Hắn nâng tay lên dùng sức nhéo nhéo mi tâm, "Tính tình cô ấy rất thẳng thắn, dễ đắc tội với người khác."
Tuy rằng mấy năm nay sự nghiệp của Cố Quốc An phát triển không ngừng, nhà họ Cố cũng là một gia tộc lớn, nhưng mà cũng không phải lão đại nói một không nói hia trong cái vòng luẩn quẩn này. Chọc đến người Cố gia cũng không phải không có, chẳng qua không xung đột lợi ích, không ai dễ dàng động thủ thôi.
Tính cách thẳng thắn này của Cố Miên, được rất nhiều người thưởng thức, nhưng mà cô ấy cũng không phải nhân dân tệ, không phải ai cũng thích, cho nên sẽ có một số người đặc biệt phản cảm, thậm chí ghen tị loại tính cách này của cô. Ghen tị cô sống tùy tâm sở dục, thích làm gì thì làm, thích nói gì thì nói.
Việc Lâu Triệt nói, Lâu Tử Ngộ đương nhiên cũng có thể nghĩ đến, hắn hắc một tiếng, trấn an nói, "Dù sao anh cũng thấy bạn gái nhỏ của em là một người có phúc, không tin em cứ chờ xem."
Bên kia, Tiểu Chu đã líu rít bên tai Cố Miên.
"Miên Miên, lúc đầu tớ còn nghĩ cậu với thầy Lâu có chút gì đó, nhưng mà bây giờ tớ lại không nghĩ vậy."
Cố Miên kỳ quái nhìn cô một cái, "Sao vậy?"
Tiểu Chu hoa chân múa tay vui sướng, "Vừa mới cậu chủ động nhìn thấy ấy, nhưng mà thầy ấy ngay cả một ánh mắt cũng không cho cậu! Chậc chậc, nhưng mà fans của thầy ấy chắc rất vui." Dù sao fans của Lâu Triệt có tiếng thích ăn dấm chua, hôm nay công khai song ca, Lâu Triệt một cái nhìn xã giao với nữ minh tinh cũng không có, bọn họ không phải nên vui vẻ hay sao?
Cố Miên ừ một tiếng, nghe lời này nhưng thật ra trong lòng không dao động gì.
Chính là không nhìn cô thôi mà, cũng không phải chuyện gì quan trọng.
Buổi lộ diễn thứ hai chấm dứt, đoàn làm phim tổ chức một bữa tiệc. Nhưng mà Cố Miên không chút hứng thú với mấy bữa tiệc xã giao kiểu này, cho nên định sẽ không đi.
Cô với Tiểu Chu đều muốn quay về khách sạn nghỉ ngơi sớm một chú.
Theo quan điểm của bọn cô, dù về nhà ăn mỳ cũng tốt hơn miễn cưỡng uống rượu với mấy người trên bàn cơm.
Nhưng mà Cố Miên và Tiểu Chu vừa đến cửa nhỏ bên cạnh hội trường mới phát hiện không biết ngoài trời tuyết đã rơi từ lúc nào.
Mùa Đông ở phương Bắc luôn tới sớm hơn phương Nam.
Cả Cố Miên lẫn Tiểu Chu đều không mang theo dù, nhưng mà bên ngoài mưa tuyết rất lớn, còn mang theo nhiều bông tuyết nhỏ. Một cơn gió thổi tới khiến Tiểu Chu lạnh run cả người.
Cô liếc mắt Cố Miên bên cạnh, một thân quần áo dày, một chút cũng không nói đến phong thái, gần như giấu cả đầu vào trong áo bông, nhịn không được hâm mộ nói, "Miên Miên, vẫn là cậu nhìn xa trông rộng, biết mặc nhiều một chút."
Cố Miên vừa lấy khăn quàng cổ đưa cho Tiểu Chu, vừa nói, "Đã nói với cậu là nên mặc nhiều một chút mà."
Tiểu Chu cảm kích, lấy lòng nói, "Miên Miên, chỉ có cậu là tốt nhất."
Tiểu Chu hắc hắc cười nhận lấy khăn, quàng lên cổ, cô thỏa mãn thở dài một hơi, "Miên Miên, người không có gánh nặng hình tượng, nữ minh tinh không cần phong độ chỉ cần độ ấm giống như cậu, sợ chỉ đếm trên đầu ngón tay."
Cố Miên chớp chớp mắt không chút để ý nói, "So với người khác làm gì? Sống đúng với chính mình không tốt sao?"
Tiểu Chu bị gió lạnh thổi qua, tự nhiên cảm thấy Cố Miên nói rất có đạo lý.
Lạnh, thì nhiều mặc một chút, ai muốn chịu lạnh thì chịu lạnh đi.
Lúc mà Tiểu Chu không biết, một số suy nghĩ của cô đã bắt đầu bị Cố Miên thay đổi, bằng không đổi thành cô trước kia, lúc này khẳng định phải cãi lại "Nữ minh tinh trong giới giải trí chính là phải so sánh mọi thứ chứ, không so sánh nhan sắc, trăm hoa đua nở, thì nó vẫn là giớ giải trí sao?"
Nhưng mà sau một thời gian tiếp xúc với Cố Miên, tâm tính của Tiểu Chu không giống như trước kia chỉ biết nhìn cái trước mắt.
Cố Miên nhìn màn mưa dày đặc, không khỏi dậm chân. Cơn mưa này không giống như có thể tạnh trong thời gian ngắn, nhưng vì muốn thanh tịnh, cô với Tiểu Chu đi tới cửa nhỏ, cách cửa chính rất xa, nếu đi bộ trở về mượn dù người khác, đi đi lại lại cũng mất hơn hai mươi phút..
Kế hoạch ban đầu vốn rất tốt, đi lối này sẽ không có ai phát hiện cô với Tiểu Chu không đi tiệc, nhưng ai mà biết được thời tiết không tốt, đột nhiên đổ mưa tuyết.
Lúc Cố Miên đang nghĩ vẫn nên về mượn dù, trên đỉnh đầu cô đột nhiên xuất hiện một chiếc dù màu đen.
Cô theo bản năng nhìn lại, thấy Lâu Triệt mặc một chiếc áo bành tô đen, đặc biệt đẹp trai đứng đằng sau cô.
Lâu Triệt nhìn thấy cô quay đầu lại, hỏi một câu "Em đi về khách sạn?"
Cố Miên ừ một tiếng.
Lâu Triệt chân dài bước đi, "Đi thôi."
Cố Miên kỳ quái hả một tiếng, "Anh cũng không tham gia bữa tiệc?"
"Ừ."
Cố Miên ồ một tiếng.
Phía sau Lâu Tử Ngộ lấy cái dù còn lại che cho người đang ngây ngốc, còn chưa phản ứng được, Tiểu Chu, "Đây, dù."
Tiểu Chu thụ sủng nhược kinh nhận dù, trong miệng nói lời cảm ơn, "Cám ơn ạ."
Lâu Tử Ngộ ôn hòa cười, "Không có gì."
Tiểu Chu hơi lạnh nên nhảy vài cái, "Mà thật sự trùng hợp ha, không ngờ gặp được các anh ở cửa nhỏ."
Trùng hợp sao?
Chưa chắc nha.
Nhưng mà Lâu Tử Ngộ cũng không nói nhiều, chỉ mỉm cười theo Tiểu Chu đi đằng sau hai người kia.
Mưa càng ngày càng nặng hạt, kèm theo những cơn gió lạnh thổi qua từ bên trái, lạnh đến làm người ta phát run.
Tiểu Chu vừa định nói gì đó với Lâu Tử Ngộ bên cạnh, lúc này, cô đột nhiên phát hiện Lâu Triệt phía trước bất động thanh sắc nghiêng dù qua bên Cố Miên, nhưng lại để lộ hơn nửa bả vai của mình ra bên ngoài.
Cô há hốc miệng, nhịn không được lại suy nghĩ, mới vừa rồi còn không nhìn Miên Miên của bọn hộ, bây giờ lúc bung dù lại cẩn thận săn sóc như vậy.
Thầy Lâu không phải là một người muộn tao đi?