Chương 180: Manh mối gián đoạn
Các thôn dân cũng không hề biết Hạc lão là ai, nhưng điều này không trở ngại bọn họ từ sắc mắt Cổ đại phu mà đoán ra được, sư phụ của Hàn cô nương hẳn là một cao nhân! Trong lúc nhất thời, tâm tình bọn họ vô cùng kích động, Hàn cô nương càng lợi hại, bọn họ lại càng có hi vọng, dù cho không biết một phần hi vọng biểu thị cho điều gì.
Cổ đại phu từ trong kinh ngạc phục hồi tinh thần lại, sắc mặt phức tạp nhìn Hàn Phỉ, nói: "Ngươi, quả nhiên là để tử của Hạc lão."
Hàn Phỉ thu hồi lệnh bài, lại dương dương nói: "Ta là đệ tử của ai hiện giờ không quan trọng, quan trọng là, mục đích của ngươi là gì?"
Cổ đại phu không hề trả lời, mà chỉ nói: "Ngươi phát hiện ra từ lúc nào?"
Các thôn dân cũng nhìn về phía Hàn Phỉ, đối với bọn họ mà nói, vấn đề này cũng rất hiếu kỳ.
Hàn Phỉ híp mắt, vô cùng hùng hồn giải thích: "Lúc phát hiện ra trong thang thuốc của dì Bình có hóa quýt đi."
Vừa vặn Lục Bình chạy tới cửa nghe thấy, cũng dừng chân lại.
"Một đại phu, dù có qua loa thế nào đi nữa cũng sẽ không đem hóa quýt thêm vào thang thuốc, nhưng sau đó ta nghĩ đến, hình dáng của hóa quýt khá giống với dược liệu trị ho khác, người bình thường rất dễ dàng nhìn lầm, vì thế khi đó ta liền hoài nghi người được gọi là đại phu đi chân trần đến cùng là ai?"
Cổ đại phu thầm than, quả nhiên là chính mình sơ sẩy.
Hàn Phỉ nói tiếp: "Vị trí giếng nước quá hẻo lánh, thêm vào còn muốn nắm giữ tin tức bí mật rằng thôn dân đã không mấy ai còn dùng chiếc giếng đó nữa, vậy người hạ độc nhất định không phải là người chưa từng đến thôn. Một người vừa quen thuộc thôn làng, lại không phải cư dân thường trú trong thôn, rất đáng tiếc, trong đầu ta chỉ nghĩ đến cái người 'Làm việc tốt không lưu danh', đại phu đi chân trần là ngươi a."
"Chỉ bằng như vậy ngươi liền đẩy lên đầu ta, có phải quá mức võ đoán hay không?" Cổ đại phu phản bác.
Hàn Phỉ theo nói: "Vì thế, hiện tại ta không phải đã chứng minh là ta suy đoán chính xác sao?" Cổ đại phu nghẹn lời.
"Ngươi là một tên đại phu lừa đảo, cũng lại có thể lừa gạt người ở đây, may mà thôn dân nơi này có tố chất thân thể không tệ, không có bệnh gì quá nặng, bằng không một đại phu giả mạo như ngươi chẳng phải là trị chết người ta hay sao."
"Ngươi!"
"Ngươi cái gì mà ngươi? Chỉ với năng lực như vậy, còn muốn dùng thủ đoạn cứu người lừa gạt sự tin tưởng của người khác, lại còn định uy hiếp bắt bí thôn Thủy Biên, ngươi không khỏi nghĩ quá tươi đẹp đi."
Cổ đại phu quả thực bị chọc tức được đến đau gan. Vốn dĩ âm mưu này vẫn tiến triển theo dự liệu, thôn Thủy Biên Thôn đã sớm nằm trong lòng bàn tay, thế nhưng, đến cùng là từ đâu chạy ra một kẻ là đệ tử của Hạc lão như thế chứ! Một nước cờ đi sai, cả ván đều thua!
Hàn Phỉ đã chẳng muốn phí lời, nói thẳng: "Với năng lực này ngươi không thể là đầu sỏ đứng phía sau thâu tóm được, nói đi, người nào phái ngươi tới?"
Vẻ mặt Cổ đại phu lạnh lùng, ánh mắt có chút lấp loé, môi run run một hồi, giống như đang phải đấu tranh gì đó, đồng tử Hàn Phỉ co rụt lại, tức giận gào lên: "Tiểu Ngọc! Bóp miệng hắn cho ta!"
Ngọc Long không biết từ chỗ nào đột nhiên xuất hiện, một phát bóp lấy cằm của Cổ đại phu, khiến hắn phát sinh tiếng rên rỉ thống khổ, nhưng sau một khắc, miệng hắn sùi bọt mép, mắt trợn trắng.
Hàn Phỉ trực tiếp bạo nộ: "Đậu phộng! Hắn lại uống thuốc độc tự sát!"
Quả thật không sai, Tiểu Ngọc thở dài xem xét, tên nọ đã tuyệt khí bỏ mình, hắn căm ghét buông thi thể đang giữ trong tay ra, trở lại phía sau Hàn Phỉ, nói: "Đã chết."
Sắc mặt Hàn Phỉ tái xanh, nàng tiến lên vài bước, ngồi xổm xuống kiểm tra, cũng mặc kệ buồn nôn, cạy miệng hắn ra, lập tức nói: "Quả nhiên, đem độc dược ẩn giấu trong răng. Đáng chết!"
Hàn Phỉ ngay khi thấy miệng Cổ đại phu run run liền nhận ra được, nhưng vẫn còn chậm một bước, để người này cắn nát được độc dược giấu trong miệng tự vẫn, vậy là manh mối duy nhất cũng đã đứt đoạn. Bước đi này Hàn Phỉ tuyệt nhiên không tính tới, khốn nạn! Thì ra cảnh nuốt độc tự vẫn trong phim truyền hình là có thật a! Có trách thì chỉ trách nàng không đoán được trước bước đi này!
Lão thôn trưởng cũng chạy tới, lúc nhìn thấy Thi thể Cổ đại phu cũng giật mình, nhìn về phía Hàn Phỉ, nói: "Đây, vậy phải làm sao bây giờ!"
Hàn Phỉ đứng dậy, trầm tư một hồi, nói "Trước tiên lục soát toàn thân hắn, bảo tất cả mọi người đề cao cảnh giới, chỉ cần có bất kỳ gió thổi cỏ lay nào cũng phải chú ý, tuyệt đối không được lơ là."
Lão thôn trưởng nghiêm trọng gật đầu, trực giác nhiều năm nói cho hắn biết, e là đại nạn của thôn làng sắp tới rồi.
Hàn Phỉ thở dài, có chút đau đầu, thôn Thủy Biên hiện lâm vào tình trạng này, nàng làm sao có thể quay lưng bỏ đi được. Hác lão bản bên kia làm sao có thể thoát thân mà đi. Hơn nữa, tính toán thì A Mã Cung cũng sắp người tới đi, đến lúc đó thẩm tra muốn lừa đảo cũng hơi có chút phiền toái. Mặt khác.. Còn có nhiệm vụ chưa có chút manh mối nữa.
Một đống sự tình hỗn loạn ở cùng một nơi, khiến đầu Hàn Phỉ cũng phải lớn hơn một vòng, đã thế còn không hề có một chút manh mối nào, còn nữa, nàng rất nhớ nam thần, càng hoảng loạn, lại càng nhớ hắn.
Khen thưởng bồ câu đưa tin kia nhất định phải giành vào tay mới được! Nếu không chia lìa như vậy đối với nàng thật sự là quá dày vò, nhất là thân thể nam thần.. Chỉ cần nghĩ đến cái này, Hàn Phỉ liền hận không thể lập tức bay trở về bên hắn. Nhưng, vào giờ phút này, Hàn Phỉ căn bản không biết, nam thần ở trong hoàng cung, đã sớm phát sinh biến hóa, mà sự biến hóa này, lại khiến nàng vô cùng bất ngờ.
Đồ vật trên người Cổ đại phu đều bị tìm ra, có một vật khiến Hàn Phỉ vô cùng lưu ý, đó là một vật giống như lệnh bài, phía trên vẽ một cái đồ án thần bí, toàn thân đen nhánh, còn mơ hồ phát sinh ánh sáng u ám, chất liệu vừa nhìn liền biết không phải là thứ bình thường, nhưng Hàn Phỉ căn bản xem không hiểu ý nghĩa của đồ án kia.
Hàn Phỉ vuốt lệnh bài, rơi vào trầm tư, hiện tại có thể suy đoán đạt được, người phía sau sai khiến Cổ đại phu nhất định không phải là người bình thường, bằng không Cổ đại phu sẽ không phải vì giữ bí mật mà nhanh chóng kết liễu chính mình như vậy. Người kia bây giờ hẳn là đã nghe được tin tức đi, vậy bước kế tiếp là sẽ nhằm vào thôn Thủy Biên như thế nào.
Hàn Phỉ thở dài, quyết định không muốn nghĩ nhiều nữa, trước đem chuyện trước mắt giải quyết đã.
Nàng quay đầu quay về phía Tiểu Ngọc, nói: "Tiểu Ngọc, ngươi ở cạnh ta là tốt rồi, những người còn lại cảnh giới xung quanh thôn làng, bất kỳ tình huống gì đều phải nói cho ta biết."
Tiểu Ngọc gật đầu, liền ẩn thân đi mất.
Hàn Phỉ nhìn về phía Hác lão bản, nói: "Ta đã nói cho sư muội của ta biết, vì thế Hác lão bản bình tĩnh đừng nóng, chuyện đã đáp ứng ngươi ta nhất định sẽ làm."
Hác lão bản gật đầu, thở ra một hơi, có câu nói này của Hàn Phỉ thì không còn gì đáng lo lắng nữa.
Hàn Phỉ đem mọi chuyện an bài xong xuôi, trong lúc vô tình, ngay cả bản thân nàng cũng không biết rằng, nàng trở thành người ra lệnh, mà tất cả mọi người cũng không tự chủ được nghe theo mệnh lệnh của nàng, một loại lực lượng nào đó chậm rãi ngưng tụ trong đám người.
Đêm đó, Hàn Phỉ một thân một mình đứng ở trên ngọn núi phái sau thôn làng, mà trong tay nàng, còn cầm cái lệnh bài kia.
"Kí chủ, ngươi muốn làm gì?"
Hệ thống không nhịn được phát sinh nghi vấn.
Hàn Phỉ trầm mặt xuống, nói: "Đào Bảo, ngươi có cảm thấy cái này đồ án này rất quen thuộc không? Hình như đã thấy qua ở nơi nào đó rồi."
Hàn Phỉ quăng quăng lệnh bài trong tay, trong đầu đang đuổi tìm một tia cảm giác quen thuộc kia.
"Ngươi rất nhạy cảm." Một tiếng nói xa lạ đột nhiên chen vào.
Cổ đại phu từ trong kinh ngạc phục hồi tinh thần lại, sắc mặt phức tạp nhìn Hàn Phỉ, nói: "Ngươi, quả nhiên là để tử của Hạc lão."
Hàn Phỉ thu hồi lệnh bài, lại dương dương nói: "Ta là đệ tử của ai hiện giờ không quan trọng, quan trọng là, mục đích của ngươi là gì?"
Cổ đại phu không hề trả lời, mà chỉ nói: "Ngươi phát hiện ra từ lúc nào?"
Các thôn dân cũng nhìn về phía Hàn Phỉ, đối với bọn họ mà nói, vấn đề này cũng rất hiếu kỳ.
Hàn Phỉ híp mắt, vô cùng hùng hồn giải thích: "Lúc phát hiện ra trong thang thuốc của dì Bình có hóa quýt đi."
Vừa vặn Lục Bình chạy tới cửa nghe thấy, cũng dừng chân lại.
"Một đại phu, dù có qua loa thế nào đi nữa cũng sẽ không đem hóa quýt thêm vào thang thuốc, nhưng sau đó ta nghĩ đến, hình dáng của hóa quýt khá giống với dược liệu trị ho khác, người bình thường rất dễ dàng nhìn lầm, vì thế khi đó ta liền hoài nghi người được gọi là đại phu đi chân trần đến cùng là ai?"
Cổ đại phu thầm than, quả nhiên là chính mình sơ sẩy.
Hàn Phỉ nói tiếp: "Vị trí giếng nước quá hẻo lánh, thêm vào còn muốn nắm giữ tin tức bí mật rằng thôn dân đã không mấy ai còn dùng chiếc giếng đó nữa, vậy người hạ độc nhất định không phải là người chưa từng đến thôn. Một người vừa quen thuộc thôn làng, lại không phải cư dân thường trú trong thôn, rất đáng tiếc, trong đầu ta chỉ nghĩ đến cái người 'Làm việc tốt không lưu danh', đại phu đi chân trần là ngươi a."
"Chỉ bằng như vậy ngươi liền đẩy lên đầu ta, có phải quá mức võ đoán hay không?" Cổ đại phu phản bác.
Hàn Phỉ theo nói: "Vì thế, hiện tại ta không phải đã chứng minh là ta suy đoán chính xác sao?" Cổ đại phu nghẹn lời.
"Ngươi là một tên đại phu lừa đảo, cũng lại có thể lừa gạt người ở đây, may mà thôn dân nơi này có tố chất thân thể không tệ, không có bệnh gì quá nặng, bằng không một đại phu giả mạo như ngươi chẳng phải là trị chết người ta hay sao."
"Ngươi!"
"Ngươi cái gì mà ngươi? Chỉ với năng lực như vậy, còn muốn dùng thủ đoạn cứu người lừa gạt sự tin tưởng của người khác, lại còn định uy hiếp bắt bí thôn Thủy Biên, ngươi không khỏi nghĩ quá tươi đẹp đi."
Cổ đại phu quả thực bị chọc tức được đến đau gan. Vốn dĩ âm mưu này vẫn tiến triển theo dự liệu, thôn Thủy Biên Thôn đã sớm nằm trong lòng bàn tay, thế nhưng, đến cùng là từ đâu chạy ra một kẻ là đệ tử của Hạc lão như thế chứ! Một nước cờ đi sai, cả ván đều thua!
Hàn Phỉ đã chẳng muốn phí lời, nói thẳng: "Với năng lực này ngươi không thể là đầu sỏ đứng phía sau thâu tóm được, nói đi, người nào phái ngươi tới?"
Vẻ mặt Cổ đại phu lạnh lùng, ánh mắt có chút lấp loé, môi run run một hồi, giống như đang phải đấu tranh gì đó, đồng tử Hàn Phỉ co rụt lại, tức giận gào lên: "Tiểu Ngọc! Bóp miệng hắn cho ta!"
Ngọc Long không biết từ chỗ nào đột nhiên xuất hiện, một phát bóp lấy cằm của Cổ đại phu, khiến hắn phát sinh tiếng rên rỉ thống khổ, nhưng sau một khắc, miệng hắn sùi bọt mép, mắt trợn trắng.
Hàn Phỉ trực tiếp bạo nộ: "Đậu phộng! Hắn lại uống thuốc độc tự sát!"
Quả thật không sai, Tiểu Ngọc thở dài xem xét, tên nọ đã tuyệt khí bỏ mình, hắn căm ghét buông thi thể đang giữ trong tay ra, trở lại phía sau Hàn Phỉ, nói: "Đã chết."
Sắc mặt Hàn Phỉ tái xanh, nàng tiến lên vài bước, ngồi xổm xuống kiểm tra, cũng mặc kệ buồn nôn, cạy miệng hắn ra, lập tức nói: "Quả nhiên, đem độc dược ẩn giấu trong răng. Đáng chết!"
Hàn Phỉ ngay khi thấy miệng Cổ đại phu run run liền nhận ra được, nhưng vẫn còn chậm một bước, để người này cắn nát được độc dược giấu trong miệng tự vẫn, vậy là manh mối duy nhất cũng đã đứt đoạn. Bước đi này Hàn Phỉ tuyệt nhiên không tính tới, khốn nạn! Thì ra cảnh nuốt độc tự vẫn trong phim truyền hình là có thật a! Có trách thì chỉ trách nàng không đoán được trước bước đi này!
Lão thôn trưởng cũng chạy tới, lúc nhìn thấy Thi thể Cổ đại phu cũng giật mình, nhìn về phía Hàn Phỉ, nói: "Đây, vậy phải làm sao bây giờ!"
Hàn Phỉ đứng dậy, trầm tư một hồi, nói "Trước tiên lục soát toàn thân hắn, bảo tất cả mọi người đề cao cảnh giới, chỉ cần có bất kỳ gió thổi cỏ lay nào cũng phải chú ý, tuyệt đối không được lơ là."
Lão thôn trưởng nghiêm trọng gật đầu, trực giác nhiều năm nói cho hắn biết, e là đại nạn của thôn làng sắp tới rồi.
Hàn Phỉ thở dài, có chút đau đầu, thôn Thủy Biên hiện lâm vào tình trạng này, nàng làm sao có thể quay lưng bỏ đi được. Hác lão bản bên kia làm sao có thể thoát thân mà đi. Hơn nữa, tính toán thì A Mã Cung cũng sắp người tới đi, đến lúc đó thẩm tra muốn lừa đảo cũng hơi có chút phiền toái. Mặt khác.. Còn có nhiệm vụ chưa có chút manh mối nữa.
Một đống sự tình hỗn loạn ở cùng một nơi, khiến đầu Hàn Phỉ cũng phải lớn hơn một vòng, đã thế còn không hề có một chút manh mối nào, còn nữa, nàng rất nhớ nam thần, càng hoảng loạn, lại càng nhớ hắn.
Khen thưởng bồ câu đưa tin kia nhất định phải giành vào tay mới được! Nếu không chia lìa như vậy đối với nàng thật sự là quá dày vò, nhất là thân thể nam thần.. Chỉ cần nghĩ đến cái này, Hàn Phỉ liền hận không thể lập tức bay trở về bên hắn. Nhưng, vào giờ phút này, Hàn Phỉ căn bản không biết, nam thần ở trong hoàng cung, đã sớm phát sinh biến hóa, mà sự biến hóa này, lại khiến nàng vô cùng bất ngờ.
Đồ vật trên người Cổ đại phu đều bị tìm ra, có một vật khiến Hàn Phỉ vô cùng lưu ý, đó là một vật giống như lệnh bài, phía trên vẽ một cái đồ án thần bí, toàn thân đen nhánh, còn mơ hồ phát sinh ánh sáng u ám, chất liệu vừa nhìn liền biết không phải là thứ bình thường, nhưng Hàn Phỉ căn bản xem không hiểu ý nghĩa của đồ án kia.
Hàn Phỉ vuốt lệnh bài, rơi vào trầm tư, hiện tại có thể suy đoán đạt được, người phía sau sai khiến Cổ đại phu nhất định không phải là người bình thường, bằng không Cổ đại phu sẽ không phải vì giữ bí mật mà nhanh chóng kết liễu chính mình như vậy. Người kia bây giờ hẳn là đã nghe được tin tức đi, vậy bước kế tiếp là sẽ nhằm vào thôn Thủy Biên như thế nào.
Hàn Phỉ thở dài, quyết định không muốn nghĩ nhiều nữa, trước đem chuyện trước mắt giải quyết đã.
Nàng quay đầu quay về phía Tiểu Ngọc, nói: "Tiểu Ngọc, ngươi ở cạnh ta là tốt rồi, những người còn lại cảnh giới xung quanh thôn làng, bất kỳ tình huống gì đều phải nói cho ta biết."
Tiểu Ngọc gật đầu, liền ẩn thân đi mất.
Hàn Phỉ nhìn về phía Hác lão bản, nói: "Ta đã nói cho sư muội của ta biết, vì thế Hác lão bản bình tĩnh đừng nóng, chuyện đã đáp ứng ngươi ta nhất định sẽ làm."
Hác lão bản gật đầu, thở ra một hơi, có câu nói này của Hàn Phỉ thì không còn gì đáng lo lắng nữa.
Hàn Phỉ đem mọi chuyện an bài xong xuôi, trong lúc vô tình, ngay cả bản thân nàng cũng không biết rằng, nàng trở thành người ra lệnh, mà tất cả mọi người cũng không tự chủ được nghe theo mệnh lệnh của nàng, một loại lực lượng nào đó chậm rãi ngưng tụ trong đám người.
Đêm đó, Hàn Phỉ một thân một mình đứng ở trên ngọn núi phái sau thôn làng, mà trong tay nàng, còn cầm cái lệnh bài kia.
"Kí chủ, ngươi muốn làm gì?"
Hệ thống không nhịn được phát sinh nghi vấn.
Hàn Phỉ trầm mặt xuống, nói: "Đào Bảo, ngươi có cảm thấy cái này đồ án này rất quen thuộc không? Hình như đã thấy qua ở nơi nào đó rồi."
Hàn Phỉ quăng quăng lệnh bài trong tay, trong đầu đang đuổi tìm một tia cảm giác quen thuộc kia.
"Ngươi rất nhạy cảm." Một tiếng nói xa lạ đột nhiên chen vào.
Chỉnh sửa cuối: