Chương 90: Ta sẽ không trở thành gì hết.
Hàn Phỉ phát tiết xong, mới hiểu ra mình vừa đứng trước mặt mọi người mà nói thông tin động trời gì! Mặt nàng từ trắng chuyển sang hồng, cũng quên luôn tức giận vừa rồi, lắp bắp bao biện: "Không, không phải như vậy, không đúng, đúng, đúng là gả cho ngươi, hoàng hậu nói.."
Đậu phộng! Nàng đang nói cái gì đây a?
Vận Đào nhanh chóng lôi Tật Phong chạy chối chết ra khỏi phòng, tiện thể đóng cửa phòng lại, Tật Phong còn chưa có lấy lại tinh thần, nghi hoặc nói: "Ngươi kéo ta ra ngoài làm gì? Vương gia.."
Vận Đào chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: "Ngươi là kẻ ngốc à? Chuyện của hai người Vương gia, chúng ta ở trong đó cản trở làm gì? Muốn chết phải không?"
Tật Phong giống như sét đánh: "Cái gì? Hai người?"
Vận Đào xoa xoa hai bàn tay, nở nụ cười thú vị, nói: "Không nghĩ tới a, thì ra Vương gia cũng có chuyện tốt này, cũng đúng, Vương gia vốn không phải là phàm nhân, khẩu vị tự nhiên có chút đặc biệt, nhưng Hàn cô nương.. Khà khà.."
Tật Phong dịch ra vài bước, vô thức không muốn đứng gần nàng.
Bên trong phòng, một lần nữa chỉ còn lại hai người, Hàn Phỉ cũng coi như tỉnh táo lại, nàng biết nàng vừa mới đặt cược, nói ra tất cả, nàng không tin nam thần lại vô duyên vô cớ mà nói ra những những lời này, nếu như giữa bọn họ có hiểu lầm, vậy thì nàng sẽ đem hiểu lầm giải quyết hết! Đúng, chính là như vậy!
Ngay lúc Hàn Phỉ định bất chấp xấu hổ cũng phải biết kết quả, nàng lại nghe thấy một tiếng thở dài trầm thấp: "Ta sẽ không trở thành gì hết."
Hàn Phỉ ngẩn ra, nàng chậm rãi ngẩng đầu lên, có chút bất an nhìn Tần Triệt, nàng tưởng bản thân vừa mới nghe lầm: "Ngài, ngài nói cái gì?"
"Hàn Phỉ, ta sẽ không trở thành gì cả."
Tầm mắt Hàn Phỉ chậm rãi dời khỏi gương mặt hắn, dần dần nàng nhìn thấy những thứ nàng vừa mới bỏ qua. Y phục của hăn bị bẩn, nơi vạt áo vẫn còn dính một chút bùn đất, thứ này tuyệt đối không thể nào ngồi ở trong phòng mà có được. Ngón tay hắn còn có những dấu vết nhỏ, giống như là từng vết sẹo, nàng nhớ tay hắn vẫn bóng loáng như ngọc, giống như một tác phẩm nghệ thuật. Ánh mắt hắn không còn bình tĩnh như trước kia, mà chứa nhiều hơn một loại cảm giác, mà cảm giác kia.. lại là cay đắng.
Trong nháy mắt Hàn Phỉ như hiểu ra điều gì.
"Ngài đang lo lắng cho ta sao?" Nàng đột nhiên hỏi.
Tần Triệt cười khổ: "Tại sao không nói?"
Hàn Phỉ đần độn 'a' một tiếng: "Nói cái gì?"
"Rằng ngươi không hề tư thông với người khác."
Hàn Phỉ gật đầu: "Đúng vậy, ta không tư thông với người khác, ta tư thông với ngài a."
Tần Triệt sững sờ.
Hàn Phỉ lộ ra nụ cười: "Ta biết.. Ta biết ta chỉ là một kẻ ngu ngốc, vì phải giúp ngài ẩn giấu mà không thể nói ra tất cả mọi chuyện, Vương gia, ngài chính là một kẻ bại hoại."
"Ừm."
"Ngài uống thăng tê thảo, là muốn cố gắng đứng lên sao? Nó có một tác dụng, đó là có thể kích thích thần kinh. Ngài sao lại biết tác dụng này?"
Tần Triệt trầm mặc. Hàn Phỉ nhìn giá sách phía sau, nói: "Trên sách có viết, ngài liền tin sao? Vương gia, ngài có phải kẻ ngu không?"
Tần Triệt bất đắc dĩ, lại không hề phản bác. Không ai biết, khi hắn biết tin Hàn Phỉ bị bắt, trái tim của hắn đột nhiên như ngừng đập, trong nháy mắt đó tâm tình của hắn suýt chút nữa đánh nát lí trí, thiếu chút nữa, chỉ thiếu một chút hắn liền muốn liều mình mang nàng rời khỏi hoàng cung, mang nàng rời khỏi địa phương đáng chết kia.
Nhưng nếu làm vậy, tất cả những gì hắn bố trí, đều sẽ tan thành mây khói ngay tức khắc. Mọi ẩn nhẫn chịu đựng của hắn trước giờ, đều mất đi ý nghĩa. Hắn tổn hao bao nhiêu khí lực, mới đem kích động kìm nén xuống, chính hắn trước giờ cũng không biết, tồn tại của nàng, đã trọng yếu như vậy, trọng yếu đến mức làm tâm thần hắn không thể bình tĩnh được.
Tần Triệt hiểu rõ, tồn tại như vậy đáng lẽ từ khi vừa mới xuất hiện phải diệt trừ ngay, từ lúc nàng xuất hiện, mang theo nụ cười lộ rõ cả răng ấy, hắn nên giết nàng, mà không nên để nàng từng bước một tiến đến gần hắn, từng bước một đi vào thế giới của hắn. Thế giới của hắn bẩn thỉu như vậy, tàn ác như vậy, xấu xí như vậy, không nên chứa đựng tồn tại như Hàn Phỉ, cũng không nên xuất hiện thói quen có nàng.
Tần Triệt biết rõ, nhưng phóng túng, đêm ấy, lúc nàng nói rằng bất kể nhảy vào nước sôi lửa bỏng, cũng không chối từ, hắn Ma xui Quỷ khiến cho phép nàng tới gần. Cho phép nàng từng bước ép sát. Lâu dần lại trở thành hắn cướp đoạt nàng.
Hàn Phỉ vô cùng đau lòng, nàng không nhịn được tới gần hắn, từ từ nhìn tay hắn, vết thương phía trên đã tụ máu, giống như do lợi khí làm bị thương. Hàn Phỉ lấy Kim sang dược ra, nói: "Ta bôi thuốc cho ngài."
"Ừm."
Hắn không còn chống cự. Hàn Phỉ tập trung tinh thần lấy Kim sang dược từ từ thoa lên vết thương cho hắn, ánh mắt chăm chú như đang làm một việc vô cùng quan trọng.
"Lần sau, không nên làm như vậy." Nàng đột nhiên nói.
Hắn im lặng không nói.
Hàn Phỉ cũng mặc kệ, tiếp tục mở miệng: "Ta bị bắt, nhưng ngài cũng phải tin tưởng ta, ta nhất định sẽ có phương pháp thoát thân, ngài xem ta không phải không có chuyện gì sao? Tuy nhiên, lúc hoàng hậu tìm ta, ta cũng bị dọa sợ, suýt chút nữa liền không bảo toàn được mạng, nhưng ta còn sống là tốt rồi, hoàng hậu còn phải nỗ lực mời chào ta đấy!"
Càng nói về sau, ngữ khí càng có chút giương lên. Khi nàng biết Tần Triệt căn bản không phải thật sự muốn đuổi nàng đi, tất cả mọi thứ cũng không còn quan trọng nữa.
"Hoàng hậu có phải có cừu oán với ngài không? Nàng muốn ta giám thị ngài, để ta cùng ngài thành hôn, sau đó đem nhất cử nhất động của ngài báo cho nàng, nàng là nữ nhân rất lợi hại, vì thế ta không muốn thử dò xét nàng, sợ lộ ra sơ sót, vì vậy không thể giúp ngài thám thính tin tức."
Hàn Phỉ vừa nói liên miên, vừa xử lí xong một cánh tay cho hắn, lúc này đang bôi thuốc cho tay còn lại.
"Đúng, ngài biết không? Ở A Mã Cung có người muốn hãm hại ta, nàng biết rõ những buổi tối nào ta không ở trong phòng, nhưng chắc là không biết ta đi đâu, nếu không cũng sẽ không tùy tiện bịa đặt cho ta một tên gian phu, hừ, tìm gian phu cũng không thèm tìm một kẻ có thân thể cường tráng một chút, lại tìm ngay một kẻ bất lực, thiệt thòi ta còn là một hoàng hoa đại khuê nữ!"
Hàn Phỉ nhất thời nói nhiều đến nghiện, căn bản quên những lời phía sau ở thời cổ đại này là kinh thiên động địa đến mức nào.
"Tại sao không nói?"
Hàn Phỉ sững sờ: "Nói cái gì?"
"Tại sao không nói, ngươi thực ra đi nơi nào? Tại sao phải chịu bị người nói xấu?"
Hàn Phỉ ngừng tay, cúi đầu, không nói lời nào.
Nhưng Tần Triệt lại vô cùng chấp nhất muốn nghe đáp án: "Hàn Phỉ, nói cho ta biết."
Hàn Phỉ rên một tiếng: "Ta không muốn nói cho ngài biết."
Nàng chính là không muốn cho hắn biết, nàng thích hắn, nàng không thể cho phép người khác thương tổn hắn, dù thực lực của nàng vô cùng nhỏ bé, nàng cũng muốn bảo hộ hắn, dù chỉ một chút thôi cũng được. Vì thế, từ lúc vừa mới bắt đầu, nàng đã muốn đem tất cả mọi chuyện giấu giếm thật kĩ.
Hàn Phỉ không phải là kẻ ngốc, nàng biết, Tần Triệt thân là một Vương gia nhưng lại phải ở chỗ rách nát, tồi tàn này nhất định là có ẩn tình, mà ẩn tình to lớn nhất này, chính là bí mật.
Cô Ma Ma có thể không phân phải trái đúng sai chỉ là suy đoán nàng hiểu y thuật liền đem nàng đến, mà không phải đi tìm một đại phu thực thụ lại đây, nhìn từ điểm này, đã biết đây không phải chuyện đùa.
Đậu phộng! Nàng đang nói cái gì đây a?
Vận Đào nhanh chóng lôi Tật Phong chạy chối chết ra khỏi phòng, tiện thể đóng cửa phòng lại, Tật Phong còn chưa có lấy lại tinh thần, nghi hoặc nói: "Ngươi kéo ta ra ngoài làm gì? Vương gia.."
Vận Đào chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: "Ngươi là kẻ ngốc à? Chuyện của hai người Vương gia, chúng ta ở trong đó cản trở làm gì? Muốn chết phải không?"
Tật Phong giống như sét đánh: "Cái gì? Hai người?"
Vận Đào xoa xoa hai bàn tay, nở nụ cười thú vị, nói: "Không nghĩ tới a, thì ra Vương gia cũng có chuyện tốt này, cũng đúng, Vương gia vốn không phải là phàm nhân, khẩu vị tự nhiên có chút đặc biệt, nhưng Hàn cô nương.. Khà khà.."
Tật Phong dịch ra vài bước, vô thức không muốn đứng gần nàng.
Bên trong phòng, một lần nữa chỉ còn lại hai người, Hàn Phỉ cũng coi như tỉnh táo lại, nàng biết nàng vừa mới đặt cược, nói ra tất cả, nàng không tin nam thần lại vô duyên vô cớ mà nói ra những những lời này, nếu như giữa bọn họ có hiểu lầm, vậy thì nàng sẽ đem hiểu lầm giải quyết hết! Đúng, chính là như vậy!
Ngay lúc Hàn Phỉ định bất chấp xấu hổ cũng phải biết kết quả, nàng lại nghe thấy một tiếng thở dài trầm thấp: "Ta sẽ không trở thành gì hết."
Hàn Phỉ ngẩn ra, nàng chậm rãi ngẩng đầu lên, có chút bất an nhìn Tần Triệt, nàng tưởng bản thân vừa mới nghe lầm: "Ngài, ngài nói cái gì?"
"Hàn Phỉ, ta sẽ không trở thành gì cả."
Tầm mắt Hàn Phỉ chậm rãi dời khỏi gương mặt hắn, dần dần nàng nhìn thấy những thứ nàng vừa mới bỏ qua. Y phục của hăn bị bẩn, nơi vạt áo vẫn còn dính một chút bùn đất, thứ này tuyệt đối không thể nào ngồi ở trong phòng mà có được. Ngón tay hắn còn có những dấu vết nhỏ, giống như là từng vết sẹo, nàng nhớ tay hắn vẫn bóng loáng như ngọc, giống như một tác phẩm nghệ thuật. Ánh mắt hắn không còn bình tĩnh như trước kia, mà chứa nhiều hơn một loại cảm giác, mà cảm giác kia.. lại là cay đắng.
Trong nháy mắt Hàn Phỉ như hiểu ra điều gì.
"Ngài đang lo lắng cho ta sao?" Nàng đột nhiên hỏi.
Tần Triệt cười khổ: "Tại sao không nói?"
Hàn Phỉ đần độn 'a' một tiếng: "Nói cái gì?"
"Rằng ngươi không hề tư thông với người khác."
Hàn Phỉ gật đầu: "Đúng vậy, ta không tư thông với người khác, ta tư thông với ngài a."
Tần Triệt sững sờ.
Hàn Phỉ lộ ra nụ cười: "Ta biết.. Ta biết ta chỉ là một kẻ ngu ngốc, vì phải giúp ngài ẩn giấu mà không thể nói ra tất cả mọi chuyện, Vương gia, ngài chính là một kẻ bại hoại."
"Ừm."
"Ngài uống thăng tê thảo, là muốn cố gắng đứng lên sao? Nó có một tác dụng, đó là có thể kích thích thần kinh. Ngài sao lại biết tác dụng này?"
Tần Triệt trầm mặc. Hàn Phỉ nhìn giá sách phía sau, nói: "Trên sách có viết, ngài liền tin sao? Vương gia, ngài có phải kẻ ngu không?"
Tần Triệt bất đắc dĩ, lại không hề phản bác. Không ai biết, khi hắn biết tin Hàn Phỉ bị bắt, trái tim của hắn đột nhiên như ngừng đập, trong nháy mắt đó tâm tình của hắn suýt chút nữa đánh nát lí trí, thiếu chút nữa, chỉ thiếu một chút hắn liền muốn liều mình mang nàng rời khỏi hoàng cung, mang nàng rời khỏi địa phương đáng chết kia.
Nhưng nếu làm vậy, tất cả những gì hắn bố trí, đều sẽ tan thành mây khói ngay tức khắc. Mọi ẩn nhẫn chịu đựng của hắn trước giờ, đều mất đi ý nghĩa. Hắn tổn hao bao nhiêu khí lực, mới đem kích động kìm nén xuống, chính hắn trước giờ cũng không biết, tồn tại của nàng, đã trọng yếu như vậy, trọng yếu đến mức làm tâm thần hắn không thể bình tĩnh được.
Tần Triệt hiểu rõ, tồn tại như vậy đáng lẽ từ khi vừa mới xuất hiện phải diệt trừ ngay, từ lúc nàng xuất hiện, mang theo nụ cười lộ rõ cả răng ấy, hắn nên giết nàng, mà không nên để nàng từng bước một tiến đến gần hắn, từng bước một đi vào thế giới của hắn. Thế giới của hắn bẩn thỉu như vậy, tàn ác như vậy, xấu xí như vậy, không nên chứa đựng tồn tại như Hàn Phỉ, cũng không nên xuất hiện thói quen có nàng.
Tần Triệt biết rõ, nhưng phóng túng, đêm ấy, lúc nàng nói rằng bất kể nhảy vào nước sôi lửa bỏng, cũng không chối từ, hắn Ma xui Quỷ khiến cho phép nàng tới gần. Cho phép nàng từng bước ép sát. Lâu dần lại trở thành hắn cướp đoạt nàng.
Hàn Phỉ vô cùng đau lòng, nàng không nhịn được tới gần hắn, từ từ nhìn tay hắn, vết thương phía trên đã tụ máu, giống như do lợi khí làm bị thương. Hàn Phỉ lấy Kim sang dược ra, nói: "Ta bôi thuốc cho ngài."
"Ừm."
Hắn không còn chống cự. Hàn Phỉ tập trung tinh thần lấy Kim sang dược từ từ thoa lên vết thương cho hắn, ánh mắt chăm chú như đang làm một việc vô cùng quan trọng.
"Lần sau, không nên làm như vậy." Nàng đột nhiên nói.
Hắn im lặng không nói.
Hàn Phỉ cũng mặc kệ, tiếp tục mở miệng: "Ta bị bắt, nhưng ngài cũng phải tin tưởng ta, ta nhất định sẽ có phương pháp thoát thân, ngài xem ta không phải không có chuyện gì sao? Tuy nhiên, lúc hoàng hậu tìm ta, ta cũng bị dọa sợ, suýt chút nữa liền không bảo toàn được mạng, nhưng ta còn sống là tốt rồi, hoàng hậu còn phải nỗ lực mời chào ta đấy!"
Càng nói về sau, ngữ khí càng có chút giương lên. Khi nàng biết Tần Triệt căn bản không phải thật sự muốn đuổi nàng đi, tất cả mọi thứ cũng không còn quan trọng nữa.
"Hoàng hậu có phải có cừu oán với ngài không? Nàng muốn ta giám thị ngài, để ta cùng ngài thành hôn, sau đó đem nhất cử nhất động của ngài báo cho nàng, nàng là nữ nhân rất lợi hại, vì thế ta không muốn thử dò xét nàng, sợ lộ ra sơ sót, vì vậy không thể giúp ngài thám thính tin tức."
Hàn Phỉ vừa nói liên miên, vừa xử lí xong một cánh tay cho hắn, lúc này đang bôi thuốc cho tay còn lại.
"Đúng, ngài biết không? Ở A Mã Cung có người muốn hãm hại ta, nàng biết rõ những buổi tối nào ta không ở trong phòng, nhưng chắc là không biết ta đi đâu, nếu không cũng sẽ không tùy tiện bịa đặt cho ta một tên gian phu, hừ, tìm gian phu cũng không thèm tìm một kẻ có thân thể cường tráng một chút, lại tìm ngay một kẻ bất lực, thiệt thòi ta còn là một hoàng hoa đại khuê nữ!"
Hàn Phỉ nhất thời nói nhiều đến nghiện, căn bản quên những lời phía sau ở thời cổ đại này là kinh thiên động địa đến mức nào.
"Tại sao không nói?"
Hàn Phỉ sững sờ: "Nói cái gì?"
"Tại sao không nói, ngươi thực ra đi nơi nào? Tại sao phải chịu bị người nói xấu?"
Hàn Phỉ ngừng tay, cúi đầu, không nói lời nào.
Nhưng Tần Triệt lại vô cùng chấp nhất muốn nghe đáp án: "Hàn Phỉ, nói cho ta biết."
Hàn Phỉ rên một tiếng: "Ta không muốn nói cho ngài biết."
Nàng chính là không muốn cho hắn biết, nàng thích hắn, nàng không thể cho phép người khác thương tổn hắn, dù thực lực của nàng vô cùng nhỏ bé, nàng cũng muốn bảo hộ hắn, dù chỉ một chút thôi cũng được. Vì thế, từ lúc vừa mới bắt đầu, nàng đã muốn đem tất cả mọi chuyện giấu giếm thật kĩ.
Hàn Phỉ không phải là kẻ ngốc, nàng biết, Tần Triệt thân là một Vương gia nhưng lại phải ở chỗ rách nát, tồi tàn này nhất định là có ẩn tình, mà ẩn tình to lớn nhất này, chính là bí mật.
Cô Ma Ma có thể không phân phải trái đúng sai chỉ là suy đoán nàng hiểu y thuật liền đem nàng đến, mà không phải đi tìm một đại phu thực thụ lại đây, nhìn từ điểm này, đã biết đây không phải chuyện đùa.
Chỉnh sửa cuối: