Chương 100: Hiểu rõ tất cả
Ánh mắt Trạng Nguyên Lang nhìn Tần Tư Hân có thể nói là vô cùng cuồng nhiệt, Tần Tư Hân tự nhiên cũng chú ý tới, không khỏi đỏ bừng mặt.
Tần Hoàng thật là có chút hưng phấn, cả hai đứa bé ngày thường bị hắn lơ là lại xuất chúng như thế. Hắn giống như vừa phát hiện ra một tòa trân bảo, mà tòa trân bảo này lại chính là hài tử của hắn, loại cảm giác thành công này đã lâu rồi hắn chưa từng có. Hơn nữa, Tần Hoàng còn nhìn thấy thần tử gần đây hắn vô cùng coi trọng, cũng chính là Trạng Nguyên Lang năm nay, trong ánh mắt nhìn Tần Tư Hân dường như mang theo quý mến, vừa vặn hắn còn đang lo lắng sẽ phải lấy cái gì để có thể vĩnh viễn lưu một nhân tài như thế lại trong triều đình, hiện tại không phải vừa đúng có một thứ sao!
Một mũi tên hạ hai con chim, Tần Hoàng không keo kiệt chút nào, nói: "Rất tốt, rất tốt! Hoàng nhi của Trẫm quả nhiên không tầm thường! Thơ này là trên đời hiếm thấy a!"
Dương quý phi tài học luôn luôn xuất chúng cũng không thể không than thở về tài văn chương kinh người của hai đứa bé này, lên tiếng nói: "Hai vị công chúa học thức uyên bác như vậy, là kiêu ngạo của hoàng thất, sau này không nên che lấp mới tốt."
Hương Quý phi cũng không cam chịu yếu thế, yểu điệu nói: "Bài thơ của công chúa khiến thần thiếp cũng vô cùng thưởng thức, đây đều là phúc khí của Hoàng Thượng a!"
Tần Hoàng haha nở nụ cười, tâm tình càng ngày càng thư sướng, nói: "Ái phi quá khen, trẫm ngược lại là đã lơ là Hoàng Nhi, sau này Hoàng Nhi càng cần phải học hỏi nhiều hơn nữa."
Tần Tư Viện cùng Tần Tư Hân đồng thời đáp ứng: "Vâng, Phụ hoàng."
Hoàng hậu ánh mắt vô cùng ý vị, nói: "Lần so đấu này bản cung cảm thấy cũng không cần tiếp tục nữa, hai vị công chúa sáng tác thơ có thể nói là song tuyệt, phần thuởng này cũng hoàn toàn xứng đáng, người đâu, mang phần thưởng lên."
"Vâng, nương nương."
Hai công chúa cùng thở phào một hơi, khen thưởng cái gì các nàng cũng không quan tâm, nhưng lần này có thể được phụ hoàng khen thậm chí là chú ý tới các nàng, điều này đã đủ thắng bất kỳ khen thưởng nào! Các nàng tuyệt đối tin tưởng, sau lần yến hội này, thái độ ứng xử của hậu cung đối với các nàng tuyệt đối là có biến hóa nghiêng trời lệch đất! Mà người tạo nên sự biến hóa này..
Tần Tư Viện cùng Tần Tư Hân cùng không chút biến sắc liếc mắt nhìn Hàn Phỉ đang ở phía sau buồn bực ngán ngẩm chống hàm dưới ngủ gà ngủ gật, trong lòng kính ý càng sâu. Nữ nhân bề ngoài xấu xí này thật sự quá lợi hại, trong thời gian ngắn như vậy có thể sáng tác ra hai bài thơ có thể nói là tuyệt đại, thậm chí ngay cả phản ứng các nàng nên có cùng lời nói tiếp theo cũng đã tính toán tất cả. Người này nắm giữ năng lực phỏng đoán nhân tâm thật sự vô cùng cao minh, từ đầu đến giờ, mọi dự liệu của nàng đều nhất nhất diễn ra không chệch một li.
Giờ khắc này, hai người cũng không còn xem thường Hàn Phỉ chút nào, càng nguy hiểm hơn là các nàng lại coi Hàn Phỉ như là cứu tinh.
Bên kia, Hàn Phỉ trong lúc vô tình trở thành vị cứu tinh lại không có chút tinh thần nào đi quan tâm tràng cảnh phía trước, cho tới bây giờ, tất cả mọi chuyện vẫn tính là thuận lợi, còn hai bài thơ kia, chẳng qua là do ở hiện đại tích lũy, đọc được thôi, nếu nơi này là triều đại không tồn tại trong lịch sử, vậy những Cổ Thi Từ có tiếng tự nhiên đều không tồn tại, vừa vặn, năm đó Hàn Phỉ đã từng học qua thi từ cổ, những câu thơ bất quá là hạ bút thành văn thôi.
Nhưng, vẻ mặt của một người lại khiến Hàn Phỉ có chút lo lắng. Đó là Hàn Yên. Ngay lúc Tần Tư Viện đọc xong thơ, sắc mặt nàng ta liền vô cùng khó coi, chén trà cầm trong tay cũng có chút run rẩy.
Đến khi Tần Tư Hân cũng đọc xong, chén trà trong tay Hàn Yên cũng suýt chút nữa bị quẳng đi, nước trà bị động văng đầy cả ra ngoài, nàng ta sắc mặt cũng tái nhợt, âm trầm đến kịch liệt.
Hàn Phỉ híp híp mắt, đem phản ứng của Hàn Yên thu vào đáy mắt, một cái tay nhẹ nhàng vỗ bắp đùi. Hàn Yên này.. Xem ra giống như là hết sức khiếp sợ a, dù hai bài thơ này rất đặc sắc nàng ta cũng không nên có vẻ mặt kinh hoảng như vậy, mặc dù đối phương thu lại rất nhanh, nhưng Hàn Phỉ vẫn nhìn thấy sự kinh hoảng chợt lóe lên kia.
Đến cùng là chuyện gì, có thể làm nàng kinh hoảng như vậy?
Hàn Phỉ câu câu khóe môi, nàng đột nhiên nghĩ đến một chuyện vẫn bị nàng lơ là. Nguyên thân từ lúc sinh ra đã gánh lấy tội danh mệnh cứng, đó là bởi vì khi nàng sinh, đã xảy ra hiện tượng quạ đen cùng kêu vang, ở thời đại phong kiến mê tín này, đây liền bị cho là điềm báo vô cùng xấu, thêm vào mẫu thân của nguyên thân lại bị xuất huyết đến chết, vì vậy mọi tiếng mắng cũng tập trung ở trên thân nguyên thân. Còn Hàn Yên xuất sinh muộn hơn nàng một chút, nhưng trời ban điềm lành, Hỉ Thước làm tổ, ngay lúc nàng sinh ra, vừa vặn một vị đại sư đức cao vọng trọng tình cờ đi ngang qua, tiên đoán nữ tử này có số mệnh Phú Quý Bức Nhân, cát tinh cao chiếu, tất có một phen đại thành tựu, khiến cho Hàn Thượng Thanh vui mừng không thể kiềm chế. Đặt hai nữ tử so sánh với nhau, hắn đương nhiên càng yêu thích thứ nữ Hàn Yên hơn, đem sủng ái đặt hết trên người Hàn Yên, đối với đích nữ Hàn Phỉ này khắc phụ mẫu ngay cả nhìn đến nàng cũng vô cùng ít ỏi.
Rõ ràng chỉ cách nhau nửa canh giờ, làm sao mệnh đồ của hai người lại có thể cách biệt nhiều như vậy. Suy nghĩ kỹ một chút, muội muội Hàn Yên này của nàng a, dường như từ nhỏ đã thiên phú bức người, cầm kỳ thư họa mọi thứ đều tinh thông, lớn lên lại cực kỳ xinh đẹp, chưa lấy chồng đã nổi danh thiên hạ, quả thực giống như bật hack vậy, phụ mẫu sủng ái, tự thân ưu tú, còn thành thục đến đáng sợ, không kiêu không vội.. Quả thực là có thể viết một quyển kịch bản "thứ nữ xuyên việt vươn mình"!
Trọng yếu hơn.. với vẻ mặt hiện tại của Hàn Yên miễn cưỡng có thể lý giải là: Bản thân mình đã chuẩn bị kĩ càng để có thể hào quang rực rỡ song đột nhiên lại bị giành trước nên lộ ra vẻ khiếp sợ cùng kinh hoảng, còn có thêm một loại bất an.
Ai nha nha, như thế có nghĩa là..
Thật đúng là như vậy. Khóe miệng Hàn Phỉ chậm rãi câu lên, giống như có nhiều thứ đã hiểu rõ.
Hệ thống đã nói.. Thế giới này có một cái kẻ xâm lấn, thậm chí còn có thể cướp giật những thứ vốn thuộc về nguyên thân.. A, thậm chí còn có một hệ thống, ví dụ như cái vũ đạo nghịch thiên kia, dựa vào một mình Hàn Yên sao có thể làm ra được. Phá bỏ thân thế thứ nữ, ngón tay vàng cường đại, dung mạo khuynh thành, kĩ thuật diễn vô cùng tốt, biết rõ làm sao có thể câu dẫn 'Tổng giám đốc bá đạo'.. Tổng hợp tất cả, Hàn Phỉ cảm giác mình giống như đã phát hiện ra một sự tình trọng yếu.
Một kẻ xâm lấn đồng thời là kẻ ăn trộm như thế, rốt cục bị nàng tìm ra.
Một bên khác, Hàn Yên đang vô cùng khiếp sợ, mạnh mẽ run lên, giống như những thứ vốn của mình bị người khác dòm ngó, nhưng nàng căn bản không để ý tới sự bất an này, cái nàng lo sợ là từ đâu lại đột nhiên chạy ra đến hai vị công chúa, mà thế nào cả hai đều là người xuyên việt!
Một người xuyên việt cũng coi như thôi đi! Nhưng tại sao lại có thể có đến hai người đây? Đã vậy cả hai còn đều là công chúa! Thế giới này đang đùa giỡn nàng sao!
Hàn Yên cắn nát răng ngà, liều mạng gọi hệ thống: "Chuyện gì thế này? Hai người bọn họ từ nơi nào bỗng nhiên xuất hiện vậy? Không phải ngươi nói thế giới này chỉ có một mình ta là người xuyên việt thôi sao?"
Hệ thống cũng hoảng loạn: "Không thể nào! Ghi chép sẽ không sai được, điều này không thể nào a!"
"Ta mới là nhân vật chính của nơi này! Là ta! Hai người kia, nhất định phải giết chết cho ta!"
Hàn Yên tức giận đến nỗi trước mắt từng trận biến thành màu đen, ngón tay siết chặt đến nỗi xé nát cả khăn tay, ánh mắt nàng nhìn Tần Tư Hân cùng Tần Tư Viện đều sắp phun ra lửa, mà tình cảnh này, trùng hợp bị Tần Mục nhìn thấy, hắn nhíu nhíu mày.
Tần Hoàng thật là có chút hưng phấn, cả hai đứa bé ngày thường bị hắn lơ là lại xuất chúng như thế. Hắn giống như vừa phát hiện ra một tòa trân bảo, mà tòa trân bảo này lại chính là hài tử của hắn, loại cảm giác thành công này đã lâu rồi hắn chưa từng có. Hơn nữa, Tần Hoàng còn nhìn thấy thần tử gần đây hắn vô cùng coi trọng, cũng chính là Trạng Nguyên Lang năm nay, trong ánh mắt nhìn Tần Tư Hân dường như mang theo quý mến, vừa vặn hắn còn đang lo lắng sẽ phải lấy cái gì để có thể vĩnh viễn lưu một nhân tài như thế lại trong triều đình, hiện tại không phải vừa đúng có một thứ sao!
Một mũi tên hạ hai con chim, Tần Hoàng không keo kiệt chút nào, nói: "Rất tốt, rất tốt! Hoàng nhi của Trẫm quả nhiên không tầm thường! Thơ này là trên đời hiếm thấy a!"
Dương quý phi tài học luôn luôn xuất chúng cũng không thể không than thở về tài văn chương kinh người của hai đứa bé này, lên tiếng nói: "Hai vị công chúa học thức uyên bác như vậy, là kiêu ngạo của hoàng thất, sau này không nên che lấp mới tốt."
Hương Quý phi cũng không cam chịu yếu thế, yểu điệu nói: "Bài thơ của công chúa khiến thần thiếp cũng vô cùng thưởng thức, đây đều là phúc khí của Hoàng Thượng a!"
Tần Hoàng haha nở nụ cười, tâm tình càng ngày càng thư sướng, nói: "Ái phi quá khen, trẫm ngược lại là đã lơ là Hoàng Nhi, sau này Hoàng Nhi càng cần phải học hỏi nhiều hơn nữa."
Tần Tư Viện cùng Tần Tư Hân đồng thời đáp ứng: "Vâng, Phụ hoàng."
Hoàng hậu ánh mắt vô cùng ý vị, nói: "Lần so đấu này bản cung cảm thấy cũng không cần tiếp tục nữa, hai vị công chúa sáng tác thơ có thể nói là song tuyệt, phần thuởng này cũng hoàn toàn xứng đáng, người đâu, mang phần thưởng lên."
"Vâng, nương nương."
Hai công chúa cùng thở phào một hơi, khen thưởng cái gì các nàng cũng không quan tâm, nhưng lần này có thể được phụ hoàng khen thậm chí là chú ý tới các nàng, điều này đã đủ thắng bất kỳ khen thưởng nào! Các nàng tuyệt đối tin tưởng, sau lần yến hội này, thái độ ứng xử của hậu cung đối với các nàng tuyệt đối là có biến hóa nghiêng trời lệch đất! Mà người tạo nên sự biến hóa này..
Tần Tư Viện cùng Tần Tư Hân cùng không chút biến sắc liếc mắt nhìn Hàn Phỉ đang ở phía sau buồn bực ngán ngẩm chống hàm dưới ngủ gà ngủ gật, trong lòng kính ý càng sâu. Nữ nhân bề ngoài xấu xí này thật sự quá lợi hại, trong thời gian ngắn như vậy có thể sáng tác ra hai bài thơ có thể nói là tuyệt đại, thậm chí ngay cả phản ứng các nàng nên có cùng lời nói tiếp theo cũng đã tính toán tất cả. Người này nắm giữ năng lực phỏng đoán nhân tâm thật sự vô cùng cao minh, từ đầu đến giờ, mọi dự liệu của nàng đều nhất nhất diễn ra không chệch một li.
Giờ khắc này, hai người cũng không còn xem thường Hàn Phỉ chút nào, càng nguy hiểm hơn là các nàng lại coi Hàn Phỉ như là cứu tinh.
Bên kia, Hàn Phỉ trong lúc vô tình trở thành vị cứu tinh lại không có chút tinh thần nào đi quan tâm tràng cảnh phía trước, cho tới bây giờ, tất cả mọi chuyện vẫn tính là thuận lợi, còn hai bài thơ kia, chẳng qua là do ở hiện đại tích lũy, đọc được thôi, nếu nơi này là triều đại không tồn tại trong lịch sử, vậy những Cổ Thi Từ có tiếng tự nhiên đều không tồn tại, vừa vặn, năm đó Hàn Phỉ đã từng học qua thi từ cổ, những câu thơ bất quá là hạ bút thành văn thôi.
Nhưng, vẻ mặt của một người lại khiến Hàn Phỉ có chút lo lắng. Đó là Hàn Yên. Ngay lúc Tần Tư Viện đọc xong thơ, sắc mặt nàng ta liền vô cùng khó coi, chén trà cầm trong tay cũng có chút run rẩy.
Đến khi Tần Tư Hân cũng đọc xong, chén trà trong tay Hàn Yên cũng suýt chút nữa bị quẳng đi, nước trà bị động văng đầy cả ra ngoài, nàng ta sắc mặt cũng tái nhợt, âm trầm đến kịch liệt.
Hàn Phỉ híp híp mắt, đem phản ứng của Hàn Yên thu vào đáy mắt, một cái tay nhẹ nhàng vỗ bắp đùi. Hàn Yên này.. Xem ra giống như là hết sức khiếp sợ a, dù hai bài thơ này rất đặc sắc nàng ta cũng không nên có vẻ mặt kinh hoảng như vậy, mặc dù đối phương thu lại rất nhanh, nhưng Hàn Phỉ vẫn nhìn thấy sự kinh hoảng chợt lóe lên kia.
Đến cùng là chuyện gì, có thể làm nàng kinh hoảng như vậy?
Hàn Phỉ câu câu khóe môi, nàng đột nhiên nghĩ đến một chuyện vẫn bị nàng lơ là. Nguyên thân từ lúc sinh ra đã gánh lấy tội danh mệnh cứng, đó là bởi vì khi nàng sinh, đã xảy ra hiện tượng quạ đen cùng kêu vang, ở thời đại phong kiến mê tín này, đây liền bị cho là điềm báo vô cùng xấu, thêm vào mẫu thân của nguyên thân lại bị xuất huyết đến chết, vì vậy mọi tiếng mắng cũng tập trung ở trên thân nguyên thân. Còn Hàn Yên xuất sinh muộn hơn nàng một chút, nhưng trời ban điềm lành, Hỉ Thước làm tổ, ngay lúc nàng sinh ra, vừa vặn một vị đại sư đức cao vọng trọng tình cờ đi ngang qua, tiên đoán nữ tử này có số mệnh Phú Quý Bức Nhân, cát tinh cao chiếu, tất có một phen đại thành tựu, khiến cho Hàn Thượng Thanh vui mừng không thể kiềm chế. Đặt hai nữ tử so sánh với nhau, hắn đương nhiên càng yêu thích thứ nữ Hàn Yên hơn, đem sủng ái đặt hết trên người Hàn Yên, đối với đích nữ Hàn Phỉ này khắc phụ mẫu ngay cả nhìn đến nàng cũng vô cùng ít ỏi.
Rõ ràng chỉ cách nhau nửa canh giờ, làm sao mệnh đồ của hai người lại có thể cách biệt nhiều như vậy. Suy nghĩ kỹ một chút, muội muội Hàn Yên này của nàng a, dường như từ nhỏ đã thiên phú bức người, cầm kỳ thư họa mọi thứ đều tinh thông, lớn lên lại cực kỳ xinh đẹp, chưa lấy chồng đã nổi danh thiên hạ, quả thực giống như bật hack vậy, phụ mẫu sủng ái, tự thân ưu tú, còn thành thục đến đáng sợ, không kiêu không vội.. Quả thực là có thể viết một quyển kịch bản "thứ nữ xuyên việt vươn mình"!
Trọng yếu hơn.. với vẻ mặt hiện tại của Hàn Yên miễn cưỡng có thể lý giải là: Bản thân mình đã chuẩn bị kĩ càng để có thể hào quang rực rỡ song đột nhiên lại bị giành trước nên lộ ra vẻ khiếp sợ cùng kinh hoảng, còn có thêm một loại bất an.
Ai nha nha, như thế có nghĩa là..
Thật đúng là như vậy. Khóe miệng Hàn Phỉ chậm rãi câu lên, giống như có nhiều thứ đã hiểu rõ.
Hệ thống đã nói.. Thế giới này có một cái kẻ xâm lấn, thậm chí còn có thể cướp giật những thứ vốn thuộc về nguyên thân.. A, thậm chí còn có một hệ thống, ví dụ như cái vũ đạo nghịch thiên kia, dựa vào một mình Hàn Yên sao có thể làm ra được. Phá bỏ thân thế thứ nữ, ngón tay vàng cường đại, dung mạo khuynh thành, kĩ thuật diễn vô cùng tốt, biết rõ làm sao có thể câu dẫn 'Tổng giám đốc bá đạo'.. Tổng hợp tất cả, Hàn Phỉ cảm giác mình giống như đã phát hiện ra một sự tình trọng yếu.
Một kẻ xâm lấn đồng thời là kẻ ăn trộm như thế, rốt cục bị nàng tìm ra.
Một bên khác, Hàn Yên đang vô cùng khiếp sợ, mạnh mẽ run lên, giống như những thứ vốn của mình bị người khác dòm ngó, nhưng nàng căn bản không để ý tới sự bất an này, cái nàng lo sợ là từ đâu lại đột nhiên chạy ra đến hai vị công chúa, mà thế nào cả hai đều là người xuyên việt!
Một người xuyên việt cũng coi như thôi đi! Nhưng tại sao lại có thể có đến hai người đây? Đã vậy cả hai còn đều là công chúa! Thế giới này đang đùa giỡn nàng sao!
Hàn Yên cắn nát răng ngà, liều mạng gọi hệ thống: "Chuyện gì thế này? Hai người bọn họ từ nơi nào bỗng nhiên xuất hiện vậy? Không phải ngươi nói thế giới này chỉ có một mình ta là người xuyên việt thôi sao?"
Hệ thống cũng hoảng loạn: "Không thể nào! Ghi chép sẽ không sai được, điều này không thể nào a!"
"Ta mới là nhân vật chính của nơi này! Là ta! Hai người kia, nhất định phải giết chết cho ta!"
Hàn Yên tức giận đến nỗi trước mắt từng trận biến thành màu đen, ngón tay siết chặt đến nỗi xé nát cả khăn tay, ánh mắt nàng nhìn Tần Tư Hân cùng Tần Tư Viện đều sắp phun ra lửa, mà tình cảnh này, trùng hợp bị Tần Mục nhìn thấy, hắn nhíu nhíu mày.
Chỉnh sửa cuối: