Xuyên Không [Edit] Vương Gia Ta Sẽ Giảm Béo Mà! - Dã Vô Phong Vũ Dã Vô Tình

Thảo luận trong 'Đã Hoàn' bắt đầu bởi Hương Nhi, 3 Tháng tư 2020.

  1. Hương Nhi

    Bài viết:
    754
    Chương 370: Nàng sẽ không trở lại

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tâm tư chậm rãi quay trở về, Hàn Phỉ mới phản ứng được bản thân đã đờ ra rất lâu, nàng lại móc phong thư cùng mảnh ngọc bội kia ra, nhìn.

    Một ngày này trôi qua, Tuyết quý nhân giống như là bị móc mất sinh cơ, ngay cả xuống giường cũng không làm được, phải triền miên nằm trên giường, nhưng tình hình vẫn không tốt hơn được. Hàn Phỉ đến xem nhiều lần, nhưng nàng biết rõ, bệnh của Tuyết quý nhân là tâm bệnh, mà bệnh này, không có thuốc chữa, dù dược tài có danh quý cỡ nào, cũng không thể cứu nổi một người trái tim đã có trăm ngàn lỗ thủng, huống chi, nơi này căn bản không có thứ gì. Nếu dùng dược tài đỉnh cấp kéo lại, có thể còn có chút khởi sắc, nhưng cũng chỉ là kéo dài thời gian mà thôi, nội tạng đều đã mục nát, lại không nói đến việc không có dược tài trị liệu, mà bản thân Tuyết quý nhân cũng không muốn trị liệu. Đối với nàng mà nói, sống sót quá thống khổ.

    Hàn Phỉ đối với điều này, chỉ có thể cố gắng hết sức giúp nàng giảm bớt đau đớn mà thôi, còn lại, nàng cũng chẳng thế giúp hơn được. Nàng là đại phu, không phải là thần tiên. Nàng cứu không nổi một người lòng đã ôm cái chết. Nhất là Tuyết quý nhân giống như biết rõ, Hàn Phỉ sẽ không bỏ lại Tần Triệt, có một loại ý vị uỷ thác, mỗi lần Hàn Phỉ đến xem nàng, Hàn Phỉ đều sẽ bị ánh mắt như vậy ép tới không thở nổi.

    Mà 3 tháng thời gian chậm rãi tới gần, mãi đến tận hôm nay, tháng ngày ước định đã đến. Nàng vẫn giống như ngày thường, nhìn tiểu hài nhi đi theo Công Công đến học đường. Từ khi Tuyết quý nhân đi tìm Tần Hoàng một chuyến, ngoại trừ ngày thứ nhất bị nhổ móng tay ra, tiểu hài nhi đã không còn bị thương tích gì, chí ít bề ngoài không nhìn ra vết thương. Hỏi qua tiểu hài nhi thì nhận được đáp án cũng là những người kia an phận thủ thường không hề trêu chọc hắn, trò đùa trẻ con thì vẫn có, nhưng không có bắt nạt quá mức, trực tiếp bị coi thường. Hàn Phỉ lo lắng một khoảng thời gian, mới tin tưởng, Tần Hoàng trong bóng tối đã làm cái gì đó, chí ít, trả giá của Tuyết quý nhân vẫn có hồi báo. Tuyết quý nhân trả giá lớn như vậy, mà nàng, cũng cần phải làm chút gì đó.

    Hàn Phỉ hít sâu vào một hơi, đem đồ vật nhét về trong lồng ngực, không bao lâu, đã nhìn thấy một tiểu thái giám lén lén lút lút đi tới Lãnh Cung, ném cho Hàn Phỉ một bộ y phục, ngắn gọn nói: "Đổi."

    Hàn Phỉ tiếp nhận y phục, im lặng không lên tiếng vào trong nhà đổi, đó là phục trang của nha hoàn thô sử, sau khi thay xong liền theo phía sau tiểu thái giám, cúi đầu, rời khỏi khu nhà nhỏ. Tiểu thái giám là do Tuyết quý nhân dùng vàng bạc châu báu nàng có thu mua, đây gần như là hao hết tất cả đồ trang sức của Tuyết quý nhân, mà những tiền tài Tần Hoàng đưa tới, một chút nàng cũng không động tới. Hàn Phỉ không thể phụ lòng trả giá cuối cùng của Tuyết quý nhân. Lúc sắp ra khỏi Lãnh Cung trước, nàng quay đầu liếc mắt nhìn khu nhà nhỏ kia, nghĩ thầm, không biết sau khi tiểu hài nhi trở về không nhìn thấy nàng, có ồn ào không? Đại khái là không thể nào đâu nhỉ? Hàn Phỉ có chút không xác định, nhưng khoảng thời gian này ở chung, tiểu hài nhi tốt xấu gì vẫn còn có chút cảm tình. Chẳng qua, nàng sẽ rất nhanh trở về, nàng nghĩ như thế.

    Nhưng Hàn Phỉ không biết, có một số việc, mãi mãi cũng không thể suy đoán.

    Rất nhanh, tiểu thái giám liền mang theo Hàn Phỉ đi tới Thiên Môn, đây là thông đạo thông thường được dùng đề giao vật tư vào trong vương cung, trông coi cũng có chút lơi lỏng, tiểu thái giám tiến lên, giống như nói mấy câu lấy lòng, lại chỉ chỉ Hàn Phỉ nói cái gì đó.

    Hàn Phỉ ẩn ước nghe thấy tiểu thái giám đang nói: "Nha hoàn này rắn chắc, thịt dày, bốc vác chuyển hàng rất được, một người bằng hai người đấy.."

    Khóe miệng Hàn Phỉ co giật, quyết định không thèm tính toán với một tên nam nhân thiết sót thì tốt hơn, dù sao có lúc tâm nhãn của bọn họ so với nữ nhân còn nhỏ nhen hơn. Không bao lâu, hộ vệ trông cửa kia nhìn Hàn Phỉ một cái, cảm thấy hình thể của nàng tựa hồ đúng như lời của tiểu thái giám nói, quyết định cho đi.

    Hai người vừa ra khỏi cung, liền đi tới một góc vắng người, tiểu thái giám nhanh chóng nói: "Nhiệm vụ của ta đã hoàn thành, sau ba ngày, ngươi ở chỗ này chờ, ta sẽ đến mang ngươi đi vào, nhớ kỹ, không nên bỏ lỡ thời gian."

    Hàn Phỉ gật đầu, sờ sờ đồ vật trong lồng ngực, dứt khoát xoay người rời đi.

    Thời gian của nàng không nhiều. Mặt trời ngã về tây, từ học đường trở về, tiểu hài nhi mang theo tâm tình mong ngóng không nhịn được tăng nhanh bước chân, hắn không thể chờ đợi được nữa muốn gặp mập mạp. Nhưng khi hắn tràn đầy hài lòng trở lại khu nhà nhỏ, thân ảnh vốn nên ở trong sân bận rộn lại không thấy.

    Nụ cười trên mặt tiểu hài nhi lập tức tắt ngấm, nhưng hắn vấn nỗ lực duy trì dáng vẻ bình tĩnh.

    "Mập mạp! Mập mạp!" Hắn thử gọi vài tiếng.

    Nhưng không có tiếng trả lời. Tiểu hài nhi bắt đầu có chút hoang mang. Đầu tiên, hắn chạy vào trong phòng mình, đem tủ quần áo mở ra, người kia còn bị trói chặt chẽ nằm co ro bên trong, tựa hồ vẫn chưa tỉnh lại. Không phải là hắn..

    Tiểu hài nhi đóng tủ quần áo lại. Hắn bắt đầu tìm kiếm từng gian bên trong khu nhà nhỏ, nỗ lực tìm được thân ảnh của mập mạp. Nhưng hắn lật khắp toàn bộ khu nhà nhỏ, cũng không tìm thấy nàng, tiểu hài nhi trong đầu phát mộng, chỉ có một suy nghĩ, mập mạp không còn nữa. Thần sắc hắn khủng hoảng, ba tháng này mập mạp chưa bao giờ từng im lặng rời đi, cho dù là đi đâu rất nhanh cũng sẽ báo cho hắn biết bản thân đi chỗ nào, đây là lần đầu tiên, sau khi hắn trở lại, mập mạp không ra nghênh tiếp hắn.

    Trong lòng tràn ngập một loại cảm giác kinh hoảng cùng bất an. Tiểu hài nhi nắm chặt tay, vô ý thức chạy về hướng Thiên Điện, hắn muốn đi tìm mẫu thân! Mập mạp nhất định ở chỗ mẫu thân! Tiểu hài nhi liều mạng chạy, ở trên đường suýt nữa ngã chổng vó cũng không thèm để ý, mãi đến tận lúc đá văng cửa gỗ, hắn thở hồng hộc nhìn Tuyết quý nhân trên giường, mà Thải Linh giờ khắc này đang hầu hạ nàng uống nước.

    Tuyết quý nhân giương mắt nhìn con mình đầu đầy mồ hôi, biểu hiện hoang mang, nàng lộ ra vẻ mặt hiểu rõ, sau đó nói với Thải Linh: "Ngươi lui xuống trước đi."

    "Vâng."

    Sau khi Thải Linh rời đi, tiểu hài nhi lập tức không thể chờ đợi được nữa há miệng hỏi gấp: "Mẫu thân! Không thấy mập mạp đâu nữa! Nàng có tới chỗ người không?"

    Tuyết quý nhân dừng một lúc, nói: "Chưa từng."

    "Ồ.."

    Tiểu hài nhi lộ ra thần sắc thất vọng, ánh mắt cũng ảm đạm đi. Tuyết quý nhân thu vẻ mặt của con trai vào đáy mắt, nói: "Làm sao thế?"

    Giọng nói tiểu hài nhi rất thất lạc, nói: "Mập mạp không thấy nữa, không biết đi nơi nào, lúc ta trở lại đã không tìm được nàng, ta cho rằng mập mạp sẽ đến chỗ mẫu thân, vậy, vậy mẫu thân có biết đạo mập mạp đi đâu không?"

    Tuyết quý nhân lắc đầu, nói: "Không biết."

    Tiểu hài nhi càng thêm thất lạc, nhưng vẫn là lộ ra một nụ cười, nói: "Vậy mẫu thân, ta đi tìm mập mạp, chờ tìm được sẽ cùng mập mạp đi thăm người."

    Nhìn tiểu hài nhi sắp rời phòng, Tuyết quý nhân mới ung dung thong thả nói: "Triệt nhi, không cần tìm nữa."

    Tiểu hài nhi dừng bước chân.

    Tuyết quý nhân từng chữ từng câu nói: "Ngươi sẽ không tìm được đâu, nàng sẽ không trở về."

    "Mẫu, mẫu thân, người đang nói cái gì?"

    "Nàng đã bỏ ngươi lại, nàng sẽ không trở về."

    Sắc mặt tiểu hài nhi lập tức xám trắng lại, đầy vẻ tuyệt vọng.
     
    Hongnhan, songreasoek, Gill1 người nữa thích bài này.
  2. Hương Nhi

    Bài viết:
    754
    Chương 371: Bị tính kế, gặp nạn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tuyết quý nhân nhìn thân ảnh tiểu hài nhi lảo đà lảo đảo, sắc mặt trầm xuống: "Trở về đi."

    Tiểu hài nhi không muốn tin, cắn răng nói: "Mẫu thân, sẽ không, mập mạp sẽ không rời đi!"

    "Nàng có biến mất hay không?"

    "Chỉ là do ta còn không tìm thấy nàng!"

    "Nàng có phải không để lại bất kỳ tin tức gì hay không?"

    "Không phải! Mẫu thân! Mập mạp chỉ là ra cửa, nàng, nàng.."

    "Cung nữ trong lãnh cung, còn cần ra cửa sao?"

    "Không, không phải.."

    "Triệt nhi, nàng đã bỏ lại chúng ta."

    Sắc mặt tểu hài nhi lộ ra vẻ tuyệt vọng. Hắn rất muốn phủ định, nhưng lại phát hiện không có bất kỳ cớ gì để dựa vào.

    Tuyết quý nhân từng bước ép sát, nói: "Quãng thời gian này, nàng có đầy bụng tâm sự hay không?"

    Tiểu hài nhi sững sờ, nhớ lại mấy ngày này, mập mạp tinh thần mập mạp thỉnh thoảng sẽ hoảng hốt, dáng vẻ mất tập trung, lòng hắn càng thêm hoang mang, vô ý thức phủ nhận: "Không đúng! Mẫu thân! Không đúng! Làm sao mẫu thân biết mập mạp muốn rời khỏi đây?"

    Tuyết quý nhân giống như đã đoán được hắn sẽ hỏi câu này, nói: "Nàng từng hỏi thăm qua Thải Linh, nếu muốn rời khỏi nơi này, cách nhanh nhất là gì."

    Tiểu hài nhi trợn mắt lên.

    Tuyết quý nhân ho khan mấy lần, nói: "Triệt nhi, nơi này là Lãnh Cung, đi vào, liền không có ngày nổi danh, nàng muốn rời đi, coi như là hợp tình hợp lý. Nàng bị phân phối đến nơi này cũng là không muốn, ngươi xem một chút những chủ nhân trong cung, như mặt trời giữa trưa, thế giới này a, đều là lợi thế, không có ngoại lệ. Nàng muốn rời khỏi, chẳng qua là chuyện sớm muộn mà thôi, lãnh cung thì vẫn là lãnh cung, chúng ta chẳng qua đều là người bị bắt nạt."

    Con mắt Tiểu hài nhi cũng phát hồng, nhưng cố nén không khóc ra, đơn giản chỉ cần đình chỉ.

    "Mẫu thân gạt ta.."

    Tuyết quý nhân ngoắc ngoắc tay, nói: "Triệt nhi, đến đây với mẫu thân."

    Tiểu hài nhi vẫn đi qua, tiến vào trong ngực Tuyết quý nhân.

    Tuyết quý nhân nhẹ nhàng an ủi hắn: "Triệt nhi, người lừa gạt ngươi i, không phải là mẫu thân."

    Tiểu hài nhi chung quy vẫn không nhịn được oa một tiếng khóc lên. Tiếng khóc thê thảm, đau đớn vô cùng.

    Tuyết quý nhân nhẹ nhàng nói: "Triệt nhi, ngươi phải hiểu rõ, nếu ngươi quá mức mềm yếu, vậy thì mọi thứ ngươi nắm giữa sẽ đều mất đi."

    "Mẫu thân, mẫu thân, ta muốn mập mạp, ta muốn mập mạp.."

    "Ngoan, hiện tại ngươi còn không làm được."

    "Mẫu thân, ta rất nỗ lực, ta rõ ràng đã rất nỗ lực, ta đáp ứng mập mạp phải khiến nàng càng tốt hơn, tại sao mập mạp phải đi, tại sao a, mẫu thân?"

    "Bởi vì, ngươi còn chưa đủ nỗ lực, còn chưa đủ ác, chờ một ngày nào đó, ngươi nỗ lực đến mức cho dù có người không vừa mắt ngươi, cũng không dám động tới ngươi, như vậy ngươi liền thành công."

    Tiểu hài nhi choáng váng, lẩm bẩm nói: "Ta còn chưa đủ nỗ lực sao.."

    "Đúng vậy, ngươi còn chưa đủ, còn lâu lắm mới đủ."

    "Mẫu thân.. Ta chỉ cần mập mạp mà thôi, cũng không được sao? Ta không muốn những quyền lợi đó, không muốn.."

    Sắc mặt Tuyết quý nhân cứng rắn, nói: "Triệt nhi, nhìn ta, nhìn vi nương."

    Tiểu hài nhi ngẩng đầu lên, nước mắt mờ mịt.

    "Ngươi nhớ kỹ, sau này không bao giờ được nói như vậy nữa, Hàn Phỉ có thể vứt bỏ ngươi một lần, nhất định sẽ có người vứt bỏ ngươi lần thứ hai, bởi vì ngươi quá yếu kém, ngươi không đủ hung ác."

    Ánh mắt Tiểu hài nhi lóe lên một tia mê man.

    Tuyết quý nhân cúi đầu, ở bên tai tiểu hài nhi giống như ma huyễn nói: "Tất cả những gì ngươi yêu thích, muốn có được, đều phải đoạt tới, nhưng điều kiện tiên quyết là, ngươi phải có năng lực kia, hiểu chưa? Triệt nhi."

    "Hiểu rõ."

    "Ngoan."

    Trên giường, Tuyết quý nhân ôm tiểu hài nhi rơi vào trầm mặc thật lâu, nàng ở trong lòng không hề có một tiếng động nói một câu, thật xin lỗi.

    Đầu kia, lúc Hàn Phỉ trăm cay nghìn đắng đi tới hoang Mộc Châu, mồ hôi của nàng đã ướt đẫm cả y phục, cả người vô cùng chật vật. Nàng đưa tay lau mồ hôi, ngẩng đầu lên tìm kiếm vị trí lam sắc khắp nơi, tìm rất lâu, còn cố ý chạy đến chỗ cao nhìn xuống phía dưới, khí trời nóng nực làm trạng thái tinh thần của nàng cũng không quá tốt. Dọc theo con đường này, nàng không ngừng không nghỉ chỉ dùng một ngày rưỡi thời gian chạy tới hoang Mộc Châu, nàng không có nhiều thời gian, ba ngày quá ngắn ngủi.

    Rốt cục, trong tầm mắt Hàn Phỉ xuất hiện một màn lam sắc kia. Trên mặt nàng vui vẻ, vội vã chạy tới, mãi đến tận lúc chạy tới địa điểm kia, mới phát hiện chẳng qua đó chỉ là một lá cờ quái dị màu xanh lam đang bay múa, mà xung quanh một người cũng không có. Hàn Phỉ cảm thấy có chút quái dị, Tuyết quý nhân rõ ràng nói sau khi xác định vị trí có màu xanh lam sẽ có người tiếp ứng nàng. Làm sao một người cũng không có như thế? Mơ hồ, trong lòng Hàn Phỉ có một loại cảm giác kỳ quái, cảm thấy hết sức bất an.

    Rất nhanh, bên tai truyền đến một loạt tiếng bước chân. Hàn Phỉ quay đầu, đã nhìn thấy một người toàn thân mặc áo đen, dù khí trời vô cùng nóng bức cũng không lộ ra tay chân, khuôn mặt còn dùng miếng vải đen che khuất.

    "Ngươi đã tới." Người áo đen nói.

    Hàn Phỉ có chút cảnh giác, nói: "Ngươi là ai?"

    "Người tiếp ứng ngươi."

    "Ta dựa vào cái gì để tin tưởng ngươi?"

    "Thánh địa."

    Hàn Phỉ sững sờ, sau đó thở phào một hơi, nói: "Đúng là ngươi."

    "Đưa đồ cho ta đi."

    Hàn Phỉ lấy từ trong lòng ra phong thư cùng ngọc bội, đưa cho người áo đen. Người áo đen tiếp nhận, nhìn ngọc bội, sau khi xác định là thật ánh mắt liền lóe lên một tia hoài niệm, nhưng ngay lập tức biến mất, sau đó hắn mở phong thư ra. Trên tờ giấy trắng tinh chỉ có vẻn vẹn mấy dòng chữ.

    【 Gặp nạn, Ảnh Vệ trung thành, trong Lãnh Cung. Mặt khác, giết người truyền tin)

    Người áo đen đọc xong, chậm rãi gấp kỹ lá thư, cất thật tốt cùng một chỗ với ngọc bội, sau đó hắn ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn Hàn Phỉ.

    Hàn Phỉ bị ánh mắt này làm cho nổi da gà, trong lòng nàng tuôn ra một luồng cảm giác bất an, lùi về sau vài bước, nói: "Đồ vật ta đã giao tới, ta phải trở lại, ngươi không cần đưa tiễn ta."

    Người áo đen không nói lời nào, vẫn trầm mặc. Trong lòng Hàn Phỉ nặng nề.

    Đột nhiên nói: "Ngươi sẽ không giết người diệt khẩu đấy chứ?"

    Người áo đen kinh ngạc một hồi. Hàn Phỉ thấy thế đột nhiên xoay người, muốn chạy, nhưng nàng quên hiện tại nàng là một người vô cùng mạp mạp, không còn linh hoạt như lúc đã gầy xuống trước kia, căn bản không thể chạy nhanh. Người áo đen lắc người một cái, liền xuất hiện ở phía sau Hàn Phỉ, sau đó hắn nâng tay lên, gọn gàng đánh vào sau ót Hàn Phỉ. Đau nhức kéo tới, hai mắt Hàn Phỉ tối sầm lại, ở lúc sắp mất đi ý thức trong lòng nàng cười khổ một tiếng, chung quy, nàng đã lơ là một người mẫu thân nguyện ý vì nhi tử có thể làm đến mức độ nào. Sau đó, nàng ngã trên mặt đất..

    Tiên khí lượn lờ bên trong sơn cốc, trong một căn nhà gỗ tinh xảo gỗ, khói xanh lượn lờ bay lên, như chốn Thế Ngoại Đào Nguyên. Người nằm ở trên giường chậm rãi mở mắt ra. Đập vào mi mắt là một nữ hài xinh đẹp, còn mang theo hưng phấn cùng vui sướng.

    "Ngươi rốt cục tỉnh! Ngươi ngủ thật là lâu! Tổ phụ nói nếu ngươi cứ không tỉnh lại thì sẽ không cứu nổi ngươi!"

    Người nọ vẫn chưa khôi phục ý thức, đưa tay vỗ vỗ lên đầu.

    "Đừng nhúc nhích, ngươi còn chưa khỏe hoàn toàn, ngươi làm sao lại từ trên trời rơi xuống núi như thế a? Ngươi tên là gì?"

    ".. Tần Triệt."
     
    Hongnhan, songreasoek, Gill1 người nữa thích bài này.
  3. Hương Nhi

    Bài viết:
    754
    Chương 372: Mất trí nhớ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tần Triệt chỉ nhớ bản thân tên là Tần Triệt. Ngoài ra, cái gì cũng đều quên. Điệp Y rất buồn rầu, nhưng cũng rất cao hứng, chuyện này có nghĩa là Tần Triệt sẽ không rời khỏi nơi này, bởi vì hắn không thể nhớ được gì, tự nhiên cũng sẽ không muốn trở lại. Một minhg Điệp Y ở trong sơn cốc quá tịch mịch, trừ tổ phụ, một người cũng không có, mà tổ phụ quanh năm suốt tháng đắm chìm trong thế giới thảo dược, căn bản cũng không thèm nhìn đến nàng. Lúc Điệp Y nhìn thầy Tần Triệt trong sơn cốc, liền quả đoán đem người nọ mang về, cũng năn nỉ tổ phụ cứu hắn.

    Điệp Y còn nhớ lúc tổ phụ nhìn thấy Tần Triệt, con mắt lóe sáng lên, nói: "Mạch tượng của người này rất kỳ lạ a, giống như lòng bị tích tụ dẫn đến bế tắc trong một thời gian rất dài, trạng thái như vậy mà còn có thể sống được cũng thật sự là không dễ dàng!"

    "Tổ phụ, vậy hắn còn có thể cứu không?"

    "Có ta ở đây, cho dù là người chết cũng sẽ được cứu trở về!"

    "Vậy quá tốt!"

    "Tiểu Điệp Y, ngươi kiếm được người này ở chỗ nào?"

    "Trong sơn cốc."

    Điệp Y không nhìn thấy lúc này, ánh mắt tổ phụ lóe lên một tia kinh ngạc cùng trầm tư.

    "Thân thể người này bị đâm một đao nặng như vậy, không bị chảy hết máu mà chết mà vẫn còn sống, coi như là mạng lớn, gặp được ta cũng là phúc khí rồi."

    "Vậy tổ phụ người mau chút cứu hắn đi!"

    "Được được, Tiểu Điệp Y, đừng lắc ta."

    Mà Tần Triệt cứ như vậy được cứu. Điệp Y trong lúc này chăm sóc vô cùng tận tâm tận lực, có thể nói lấy ra tất cả mọi kiên trì, ngay cả tổ phụ cũng khiếp sợ. Vết thương trên người Tần Triệt tốt lên nhanh như vậy, không chỉ nhờ vào y thuật cao siêu của tổ phụ, mà còn có Điệp Y tỉ mỉ chăm sóc. Nhưng mãi đến tận lúc ngoại thương đều đã tốt lên không ít, người kia vẫn không tỉnh lại. Điệp Y đã từng hỏi tổ phụ, tại sao người này còn chưa tỉnh lại.

    Tổ phụ nói: "Người này có tâm kết, tâm kết không cởi ra, hắn sẽ không tỉnh lại."

    "Vậy tâm kết của hắn là gì?"

    "Đứa nhỏ ngốc, tâm kết này mỗi người đều có, mà người khác lại không thể biết, điểm này chỉ có hắn tự mình biết, chỉ có thể chờ hắn sau khi tỉnh lại mới rõ được."

    "Tổ phụ, vạn nhất hắn vẫn không tỉnh lại thì sao?"

    "Ngươi đang hoài nghi y thuật của tổ phụ sao?"

    "Ta chỉ là lo lắng cho hắn."

    "Tiểu Điệp Y tại sao lại lo lắng cho người này?"

    Sắc mặt Điệp Y sắc có chút phát hồng, hự nửa ngày cũng nói không ra lời.

    Tổ phụ cười sang sảng vài tiếng, liền rời đi. Điệp Y chờ thật lâu, rốt cục đợi được Tần Triệt tỉnh lại, cũng biết được hắn mất trí nhớ. Điệp Y hỏi qua tổ phụ, tại sao người này lại bị mất trí nhớ.

    Tổ phụ nói: "Hắn có khúc mắc, nhưng không thể giải, ý thức cầu sinh làm hắn lựa chọn quên đi khúc mắc, vì thế hắn tỉnh lại."

    Điệp Y nửa hiểu nửa không: "Vì thế hắn quên kí ức trước đây sao? Vậy hắn sẽ không thay đổi thành một người khác chứ? Không thể nhớ chút kí ức nào, thật là đáng sợ."

    "Tiểu Điệp Y, ngươi còn nhỏ, ký ức của một người nào có thể nói không nhớ là sẽ không nhớ, chẳng qua là bị bao bọc ở ngóc ngách nào đó trong trí óc, nói không chừng một ngày nào đó sẽ lộ ra thôi."

    Điệp Y sững sờ một hồi, đột nhiên nói: "Có thể quên toàn bộ quên, cũng không thể nhớ ra được không?"

    Tổ phụ sững sờ, nói: "Tại sao?"

    Điệp Y không nói lời nào. Nàng không dám nói, nàng không muốn hắn nhớ lại, nàng mong hắn quên đi toàn bộ kí ức, tốt nhất đừng nhớ lại cái gì, tốt nhất mãi mãi ở lại chỗ này. Nhưng ý niệm này, nàng không dám nói cho tổ phụ biết, nàng cảm giác suy nghĩ của mình quá xấu, nàng là một nữ nhân xấu xa. May mà tổ phụ cũng không truy vấn tiếp, sau khi lưu lại dược vật liền tiếp tục chuyên tâm nghiên cứu y thuật.

    Mấy ngày sau đó, Tần Triệt vẫn còn ở trong một loại trạng thái đần độn, không nói lời nào, cũng không trả lời bất cứ điều gì nữa. Bất luận Điệp Y nói chuyện với hắn như thế nào, hắn đều không để ý. Điệp Y cũng không quan tâm, vẫn cứ ngày qua ngày chăm sóc hắn, vô luận là bưng thức ăn hay là bôi thuốc, đều toàn tâm toàn ý trả giá, mỗi ngày còn có thể cùng Tần Triệt nghĩ linh tinh lẩm bẩm rất nhiều chuyện.

    Mãi đến tận một ngày, Tần Triệt rốt cục nói chuyện cùng nàng: "Chân của ta, tại sao lại bị như vậy?" Điệp Y sững sờ.

    Tần Triệt lại nói. "Ta không thể đứng lên. Ta bị què sao?"

    Điệp Y trong nháy mắt hoảng loạn, vội vàng nói: "Không phải! Tổ phụ đã nói, chân ngươi chỉ là tạm thời, người có cách trị khỏi cho ngươi, nhưng cần một quãng thời gian, ngươi không nên gấp gáp."

    Nghe vậy, Tần Triệt trầm mặc một hồi, không nói. Điệp Y còn vì chuyện này cao hứng rất lâu, bởi vì người này rốt cục nói chuyện cùng nàng, mặc dù chỉ là mấy câu nói thôi, tuy căn bản không tính là giao lưu, nhưng Điệp Y vẫn vô cùng phấn khởi. Nàng thậm chí còn cố ý chuẩn bị đồ ăn càng ăn ngon cùng bổ dưỡng đưa đến trước mặt Tần Triệt, người nọ chỉ ăn mấy miếng.

    Nàng có chút mất mát nói: "Tần Triệt, tại sao ngươi lại không muốn nói chuyện cùng ta thế?"

    Tần Triệt vẫn không trả lời, hắn chỉ trước sau như một ngồi ở gần vị trí cửa sổ, vị trí này tựa hồ là nơi hắn đặc biệt yêu thích, nhưng truy hỏi nguyên nhân, thì ngay cả chính hắn cũng không biết tại sao.

    Điệp Y kiên trì làm đến cùng nói: "Tần Triệt, ngươi cứ không muốn phản ứng ta như vậy.."

    Vì Điệp Y ngày đêm chăm sóc khiến Tần Triệt hơi có chút thay đổi sắc mặt, hắn rốt cục mở miệng: "Yêu thích yên tĩnh."

    Hai mắt Điệp Y lập tức sáng lên, hứng thú bừng bừng nói: "Ngươi nói là ngươi yêu thích yên tĩnh sao?"

    "Ừm."

    "Nhưng ta muốn trò chuyện cùng ngươi."

    Tần Triệt không trả lời.

    Điệp Y giống như nhịn không được, nói: "Ngươi tại sao lại gọi là Tần Triệt a? Ngươi thật cái gì cũng không nhớ ra được sao? Vậy ngươi biết ngươi bao lớn không? Còn nữa trên mặt ngươi tại sao lại có hoa văn này thế? Đây là hoa gì a?"

    Một chuỗi vấn đề từ trong miệng Điệp Y bỗng xuất hiện, cũng không ngừng lại. Tần Triệt nhìn Điệp Y, có chút xuất thần, tựa hồ ở trong ký ức, cũng có người từng lải nhải nói cái gì đó với hắn như vậy, giọng nói của người kia luôn quanh quẩn ở bên tai, gọi từng tiếng, từng tiếng. Vương gia, Vương gia, Vương gia..

    Lúc Tần Triệt muốn chăm chú suy nghĩ, đầu hắn đều rất đau, đau đến hắn căn bản cái gì cũng không nhớ ra được. Chỉ là mơ hồ cảm thấy, rất trọng yếu, rất trọng yếu, so với sinh mệnh còn trọng yếu hơn.

    Thấy Tần Triệt vẫn không trả lời, Điệp Y không thể làm gì khác hơn là lại hỏi một vấn đề khác: "Ta nhìn thấy dây cột tóc trên đầu ngươi đã rách, ta làm cho ngươi một cái mới, ta đổi cho ngươi nhé?"

    Điệp Y vừa nói, vừa chỉ chỉ dây buộc tóc trên đầu Tần Triệt. Tần Triệt chậm rãi phục hồi tinh thần lại, đưa tay kéo sợi dây lụa trên đầu mình xuống. Toàn bộ dây cột tóc đều đã bị bẩn, màu trắng đã biến thành màu xám, còn có rất nhiều dấu vết, có vết máu đọng lại đã lâu, có bùn đất. Bẩn đến không thể bẩn hơn. Nhưng trong lòng hắn lại không cam lòng thay đổi, từ lúc tỉnh lại, hắn cứ như vậy dùng sợi dây này buộc vào tóc. Trong lòng Tần Triệt nghĩ, sợi dây lụa này là thứ rất trọng yếu, nhưng hắn không nhớ ra được.

    "Tần Triệt, ta đổi cho ngươi!"

    Điệp Y lấy ra một sợi dây buộc tóc màu lục. Đưa tay muốn lấy đi sợi dây trong tay hắn.
     
    Hongnhan, songreasoekEvaPham thích bài này.
  4. Hương Nhi

    Bài viết:
    754
    Chương 373: Sợi dây lụa bị thiêu hủy

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tần Triệt nắm chặt tay, giật lại sợi dây cột tóc. Điệp Y sửng sốt. Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy thái độ Tần Triệt quyết tuyệt như vậy, trước đây, thần sắc hắn đều là nhàn nhạt, tựa hồ đem hết thảy đều ngăn cách ở bên ngoài thế giới của mình, đây là lần đầu tiên hắn biểu thị ý nguyện của mình rõ ràng như thế.

    "Ngươi không muốn sao? Sợi dây lụa này là ta tự mình làm, hoa văn phía trên đều là dó ta tự tay thêu lên, ngươi là ghét bỏ tay nghề của ta sao? Ngay cả tổ phụ cũng khen ta thêu đẹp đấy!"

    Tần Triệt trầm mặc nhìn dây lụa màu trắng trong tay mình, ánh mắt sâu thẳm. Sợi dây nằm trong lòng bàn tay hắn lộ ra một góc nhỏ, phía trên như ẩn như hiện một chữ. Tần Triệt muốn mở ra để nhìn rõ xem phía trên là chữ gì, nhưng sau một khắc, sợi dây lụa đã bị Điệp Y lấy đi.

    Điệp Y cầm dây lụa dấu ở phía sau, đầy mặt oan ức nói: "Tần Triệt, ta là ân nhân cứu mạng ngươi, là ta đem ngươi từ đáy thung lũng trở về, ta thật vất vả xin tổ phụ cứu ngươi, ngươi không thể thuận theo ta một lần sao?"

    "Nhưng.."

    "Ta chỉ là muốn ngươi mang một sợi dây lụa mà thôi, yêu cầu gì khác cũng đều không có, ngươi ngay cả cái này cũng không chịu thỏa mãn ta sao?"

    Điệp Y vừa nói, vừa đỏ mắt vành mắt, đầy mặt oan ức, bàn tay sau lưng nắm chặt sợi dây lụa màu trắng càng ngày càng gấp, khiến chữ nhỏ kia bị nắm đến biến hình. Tần Triệt nhìn dáng vẻ nàng sắp khóc đến nơi, nhớ lại thương thế cùng chân mình đều phải dựa vào người khác, cuối cùng khuất phục, tiếp nhận sợi dây lụa màu lục trong tay nàng.

    Điệp Y lập tức liền nín khóc mỉm cười, nói: "Tần Triệt, sợi dây lụa thật sự rất thích hợp với ngươi, sau này ta sẽ làm cho ngươi cái càng đẹp hơn, ngươi không cần đi có được không? Ở đây sinh hoạt, cùng ta một chỗ!"

    Tần Triệt chậm rãi, nhưng kiên định lắc đầu một cái.

    Sắc mặt Điệp Y lập tức biến đổi, giọng the thé nói: "Tại sao? Ở lại chỗ này không tốt sao? Chúng ta ở cùng một nơi không tốt sao?"

    Trong lòng Tần Triệt có chút mơ hồ phát đau, hắn khàn khàn nói: "Ta muốn tìm kiếm lại ký ức của ta."

    Điệp Y cao giọng: "Nhưng ngươi đã quên a! Ngươi cái gì cũng đã quên! Ngươi bây giờ chỉ nhớ được bản thân mình tên gì, thậm chí ngay cả đến từ nơi nào cũng không biết, thân nhân ngươi nếu như quan tâm ngươi, đã sớm đến tìm kiếm ngươi, nhưng cho tới bây giờ cũng không có, vì thế khẳng định ở trên đời này ngươi không có thân nhân, nếu có cũng chắc chắn cho rằng ngươi đã chết."

    Tần Triệt không có cách nào phản bác.

    Điệp Y được voi đòi tiên nói: "Hơn nữa ngươi nghĩ mà xem, trên người ngươi thương nặng như vậy, là do bị đâm mà thành, vị trí này chỉ có người thân cận nhất tới gần ngươi mới làm được, ngươi bị người thân cận nhất đâm bị thương, còn bị đẩy vào trong sơn cốc, vậy tại sao ngươi còn muốn đi tìm đoạn ký ức này? Tổ phụ nói với ta, vết thương của ngươi đã tốt, nhưng ngươi không muốn tỉnh lại cũng là bởi vì ký ức quá thống khổ, hiện tại ngươi quên chính là thiên ý!"

    Điệp Y nuốt nước miếng, cuối cùng quả quyết nói: "Thiên ý muốn ngươi quên đi tất cả, bắt đầu lại từ đầu! Ngươi cũng là người đã chết qua một lần, làm sao còn không rõ ràng như thế!"

    Nói xong lời cuối cùng, ngữ khí của Điệp Y cũng không nhịn được tăng cao lên. Mà Tần Triệt lại cúi đầu, nhìn chân mình. Tựa hồ, hắn căn bản không có cách nào phản bác lời nàng nói. Đúng vậy, trên đời này, hắn căn bản là không có người thân. Vậy thì ở lại chỗ này, tựa hồ cũng không khó chịu đựng như vậy.

    Điệp Y thấy vẻ mặt Tần Triệt có chỗ thay đổi, trong lòng cao hứng đến sắp không khống chế được câu lên khóe môi, nhưng đến cùng vẫn khắc chế xuống.

    Điệp Y tận dụng mọi thời cơ nói: "Còn chân ngươi, ngươi muốn hoàn toàn chữa khỏi, tổ phụ nói, cần thời gian rất lâu, bởi vì chân ngươi được trị liệu quá muộn, tuy trước kia từng được điệu trị tốt, nhưng vẫn mất rất nhiều thời gian, vì thế rất phiền phức, vì thế.. Vì thế ngươi không thể rời khỏi nơi này!"

    Vì ngăn ngừa Tần Triệt muốn rời khỏi, Điệp Y thậm chí bắt đầu nói dối. Tổ phụ rõ ràng nói là, chân hắn được giữ gìn rất tốt, thêm vào tố chất thân thể của bản thân Tần Triệt, cho nên muốn một lần nữa đứng lên cũng không phải việc khó. Nhưng câu nói này Điệp Y sẽ không nói cho Tần Triệt biết.

    Trong lời nói của Điệp Y có đề cập đến chuyện liên quan đến chân của hắn, ánh mắt Tần Triệt thoáng chăm chú mấy phần, hắn không muốn ngồi trên xe lăn, hắn không nghĩ sẽ ở lại chỗ này, nhưng năng lực hoạt động của hắn bị hạn chế, hắn nhất định phải một lần nữa đứng lên, hắn còn có rất nhiều chuyện muốn đi làm.

    Cuối cùng, Tần Triệt rốt cục nói: "Được, ta sẽ lưu lại đây một thời gian."

    Điệp Y tự động tự giác bỏ ngoài tai bốn chữ cuối cùng của Tần Triệt, trong lòng chỉ có một suy nghĩ, đó chính là hắn sẽ không đi, nàng rốt cục không còn phải một mình nữa. Điệp Y cảm thấy mình càng lúc càng bỉ ổi, nhưng nàng không khống chế được. Nàng thích Tần Triệt. Từ khi ngày đêm ở chung, nàng không cách nào khống chế được mà thích nam nhân trầm mặc lãnh khốc này. Dù cho trong mắt hắn không có nàng, không có bất kỳ người nào, không có bất kỳ cảm tình gì cũng được, nàng vẫn cứ yêu thích hắn, Điệp Y cảm giác mình bị điên rồi, cứ như vậy thích một nam nhân ngay cả đi cũng không thể làm được, thậm chí còn vì người này mà vi phạm chuẩn tắc trước đây của mình, làm ra chuyện hèn hạ như vậy. Nhưng nàng không khống chế được, thích đến không khống chế được, hiện tại nàng chỉ muốn tìm hết tất cả mọi cách lưu người đàn ông này lại, lưu ở bên cạnh mình, dù cho vì thế nàng sẽ trở thành người đáng ghét nhất. Nàng cứ như vậy thấp kém cười.

    Điệp Y lộ ra một nụ cười rực rỡ, nói: "Vậy ta lấy thuốc tới cho ngươi, ngươi nên uống thuốc đều đặn, ở đây chờ ta một lúc." Tần Triệt gật đầu.

    Điệp Y đứng dậy, không chút biến sắc giấu sợi dây lụa màu trắng vào trong tay áo, sau đó rời phòng. Điệp Y đi tới phòng nấu thuốc, nhìn hỏa lò dang bốc cháy, nàng đi tới, móc từ trong tay áo ra sợi dây lụa màu, nhìn thấy trên đó thêu một chữ nhỏ xiêu xiêu vẹo vẹo-- Phỉ. Điệp Y đột nhiên ghen ghét đến phát điên. Trực giác nói cho nàng biết, cái này nhất định là do một người phụ nữ thêu, hơn nữa còn là một nữ nhân có thủ công không tốt. Nhưng nữ nhân này đối với Tần Triệt mà nói nhất định rất trọng yếu, thậm chí chính là 'khúc mắc' khiến hắn không muốn tỉnh lại. Điệp Y chán ghét Tần Triệt có khúc mắc, còn có liên quan với một người phụ nữ khác. Nàng ghen ghét đến không chịu nổi, ghen ghét nữ nhân này đã cùng trải qua cùng Tần Triệt trong quá khứ. Nhưng không liên quan, hiện tại Tần Triệt cũng đã quên nàng ta, Tần Triệt ở bên cạnh nàng.

    Mang theo suy nghĩ như vậy, Điệp Y không cách nào khống chế được nghĩ đến vô cùng vui vẻ, vô cùng đắc ý, còn có một tia tia ác độc. Nàng đưa tay ra, ném sợi dây lụa màu trắng vào trong hỏa lò, nhìn hỏa diễm thiêu đốt toàn bộ sợi dây lụa, chậm rãi cắn nuốt mất. Tâm tình nàng lập tức liền vui sướng cực kì, hận không thể nói cho tất cả mọi ngườ biết, Tần Triệt là của nàng.

    Mãi đến tận khi dây lụa bị đốt thành tro bụi, Điệp Y mới ung dung thong thả đổ chén thuốc trong ấm sắc ra, do dự một hồi, cuối cùng vẫn đổ đi nửa bát, đổi thành nửa bát nước sạch. Nàng không muốn để cho Tần Triệt tốt lên nhanh như vậy, nàng còn muốn chăm sóc hắn, mãi đến tận khi hắn quen với sự tồn tại của nàng. Nàng là một nữ nhân xấu, nàng rất cao hứng.
     
    Hongnhan, songreasoekEvaPham thích bài này.
  5. Hương Nhi

    Bài viết:
    754
    Chương 374: Ăn mày Đông Đại Quý

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hàn Phỉ là bị đau đớn trong tim làm cho tỉnh lại. Trái tim giống như bị ngọn lửa thiêu đốt vậy, đau đến nỗi nàng phải vò đầu bứt tai, ngay cả hơi thở cũng trở nên nóng rực. Nàng liều mạng thở dốc, mở mắt ra, nhìn thấy một mảnh mái nhà rách nát. Bên tai còn bị ù, cũng có chút hoa mắt. Hàn Phỉ sững sờ một lúc lâu, ý thức mới khôi phục như cũ, nhưng cảm giác trái tim bị thiêu đốt vẫn không thể quên. Quá đau, đau đến mức nàng không nhịn được đưa tay che lên ngực. Giống như một đồ vật rất trọng yếu bị thiêu hủy vậy.

    "Ngươi tỉnh rồi à? Quá tốt, ta còn tưởng là ngươi không còn sống đây này!"

    Hàn Phỉ nghe bên tai có giọng nói non nớt, sững sờ, mất công sức nghiêng đầu qua nhìn, liền đối diện với một gương mặt vô cùng bẩn thỉu.

    "Ngươi gọi gì vây? Làm sao lại bị rơi vào trong nước? Mà hình thể này của ngươi lại không bị chìm xuống, đúng là thần kỳ!"

    Hàn Phỉ khàn khàn nói: "Ngươi.. là ai? Tại sao ta lại ở chỗ này?"

    "Ta tên là Đông Đại Quý, ngươi từ thượng du dòng sông trôi xuống, vừa đúng lúc ta đang uống nước, ngươi đột nhiên trôi đến, hù chết ta, ta còn tưởng rằng gặp phải người chết trôi, không ngờ ngươi còn thở, liền vớt ngươi mang về đây, nhưng ta cũng không có tiền mời đại phu, vì thế chỉ có thể đặt ngươi trên giường, có thể thể sống lại hay không liền trông chờ vào chính ngươi, thật không nghĩ tới mạng ngươi thật lớn! Chuyện khi trước ngươi quên rồi à."

    Hàn Phỉ nghe xong trầm tư một hồi, cố gắng nghĩ lại sự tình trước khi hôn mê. Mãi đến tận lúc nàng nhớ lại người mặc áo đen kia. Hàn Phỉ hoàn toàn biến sắc, đột nhiên muốn vươn mình xuống giường, nhưng nàng đã đánh giá quá cao thân thể mình, vì quá suy yếu nên nàng một lần nữa trực tiếp ngã xuống.

    "Ai ai ai, ngươi đừng đột nhiên đứng dậy a!"

    Đông Đại Quý giật mình, nghĩ thầm người này sợ là bị ngã hỏng đầu luôn rồi!

    Hàn Phỉ đau đến hoa mắt, sắc mặt thảm thiết, hoang mang nói: "Ta hôn mê bao lâu rồi?"

    "Cái gì?"

    "Ta hôn mê bao lâu?"

    Sắc mặt Hàn Phỉ dò hỏi quá mức dữ tợn, dọa cho Đông Đại Quý phát sợ, yếu yếu nói: "Tầm, 2 ngày a!"

    "2 ngày.."

    Thân hình Hàn Phỉ có chút lảo đà lảo đảo, sắc mặt càng thêm tái nhợt. Nàng gian nan bò lên, muốn xuống giường. Nhưng lại bị Đông Đại Quý ngăn cản.

    "Ngươi đừng cử động, ngươi căn bản chưa khỏe hẳn, ngươi cần nghỉ ngơi thật tốt một hồi, ta không có tiền mời đại phu cho ngươi! Nếu ngươi muốn chết, vậy thì chẳng phải ta đã lãng phí sức lực sao!"

    Hàn Phỉ lắc đầu, cắn răng nói: "Ta chính là đại phu! Ta không sao, ngươi buông tay ra, ta muốn trở lại, ta có chuyện rất quan trọng!"

    "Ngươi muốn chạy về chỗ nào?"

    "Hoàng cung!"

    Sau đó, Đông Đại Quý lộ ra biểu hiện gặp quỷ.

    "Ngươi điên sao?"

    "Ừm?"

    "Ngươi biết nơi này là nơi nào không?"

    Nhìn sắc mặt Đông Đại Quý, trong lòng Hàn Phỉ dâng lên dự cảm không tốt.

    "Nơi nào?"

    "Nơi này là Cô Tô thành a! Cách hoàng cung nhanh nhất đến ba ngày ba đêm đi đường đấy! Với tình trạng thân thể người bây giờ, sợ là bò cũng bò không tới."

    Hàn Phỉ trong nháy mắt lộ ra biểu hiện như bị sét đánh, cứng ngắc tại chỗ.

    "Hơn nữa, ngươi về hoàng cung làm cái gì? Nơi đó sao có thể là chỗ cho loại người như ngươi có thể vào đây? Ngươi có phải là đang nằm mơ hay không a?"

    Hàn Phỉ tự mình lẩm bẩm: "Sẽ không, sẽ không như vậy.."

    Nàng phải đi về! Nàng phải trở về a! Trở lại bên người tiểu hài nhi! Hàn Phỉ không dám nghĩ, lúc tiểu hài nhi phát hiện nàng biến mất mấy ngày, sẽ như thế nào. Nàng chưa từng vô thanh vô tức rời khỏi hắn lâu như vậy, tiểu hài nhi sợ là sẽ nóng nảy vô cùng đi! Hàn Phỉ chỉ cần nghĩ đến đây, trong lòng liền hoảng loạn không chịu được, một khắc cũng ngồi không yên.

    Đông Đại Quý thấy nàng không nghe khuyên bảo như thế, cũng phẫn nộ.

    "Ngươi muốn chết cũng không cần phải đi như vậy! Ngươi xem thân thể ngươi bày giờ một chút đi! Ngay cả bước đi cũng không làm được! Còn muốn đến hoàng cung! Ngươi muốn chết sao?"

    Đôi mắt Hàn Phỉ lập tức phát hồng, nàng nắm chặt tay, nói: "Ta muốn trở lại, bất luận phải trả đại giới như thế nào."

    Tuyết quý nhân rõ ràng muốn giết nàng. E là người áo đen kia ra tay cũng là bởi vì phong thư kia. Nàng không hiểu tại sao Tuyết quý nhân lại làm như vậy, nhưng nàng không dám suy đoán, chỉ cần nghĩ đến thôi lại có một loại cảm giác nghẹt thở. Nàng muốn trở lại, trong này nhất định đã xảy ra sai lầm!

    Đông Đại Quý thấy mắt Hàn Phỉ đỏ lên, tựa hồ giống như sắp khóc, cũng có chút không đành lòng, ngữ khí hòa hoãn lại, nói: "Bây giờ ngươi gấp gáp như vậy cũng vô dụng, trước tiên ngươi cứ nghỉ ngơi một chút, ta đi tìm cho ngươi một chút thức ăn, chờ thân thể ngươi tốt hơn một chút lại nghĩ cách khác, ta nhớ rằng có một đội thương nhân sẽ đi tới hoàng cung."

    Đôi mắt Hàn Phỉ lập tức sáng lên: "Thật sao?"

    "Thật, nhưng ngươi phải bảo đảm ngươi sẽ không làm chuyện xằng bậy, nếu không ta sẽ không nói cho ngươi biết."

    Hàn Phỉ quyết tâm, nàng biết rõ dù cho bây giờ nàng gấp cũng vô dụng, nàng đã bỏ lỡ ước định thời gian, nhất định phải tìm cách khác để gặp hắn.

    Thấy Hàn Phỉ yên tĩnh lại, Đông Đại Quý cũng yên lòng, nói: "Vậy ta ra ngoài ăn xin."

    Hàn phỉ đang trầm tư nghe thấy câu nói này liền sững sờ, xin ăn? Nàng không phải nghe lầm đấy chứ.

    Vẻ mặt Hàn Phỉ làm lộ ra suy nghĩ của nàng, Đông Đại Quý liếc mắt liền thấy, lập tức lộ ra vẻ mặt dữ dằn, nói: "Làm sao? Ngươi nhìn không nổi ăn mày sao? Đây cũng là một nghề nghiệp có được không? Dù gì cũng là tên khất cái này cứu ngươi trở về đấy! Ngươi còn ghét bỏ hay sao!"

    Hàn Phỉ lập tức lắc đầu một cái, lúc này mới chú ý tới, chỗ nàng nằm rõ ràng chính là miếu Thành Hoàng, mà dưới thân cái gọi là giường chẳng qua là do mấy tấm ván gỗ đơn sơ dựng lên mà thôi, có không ít rơm rạ chồng chất ở trong góc, còn có dấu vết đè lên, có thể là lúc nàng hôn mê, Đông Đại Quý ngủ ở chỗ này. Khất cái này, cũng tính là một người tốt hiếm thấy. Hàn Phỉ nghĩ một hồi, mắt sắc nhìn thấy trên đám cỏ dại hỗn tạp trên giường có một ít lá cây màu vàng.

    Nàng đưa tay lập tức chỉ chỉ, nói: "Nhanh! Lấy cái này ra cho ta!"

    Đông Đại Quý theo tay nàng nhìn sang.

    "Đó là cái gì? Không phải là cỏ dại sao?"

    Hàn Phỉ sốt ruột, nói: "Không phải! Ngươi nhanh lên một chút! Lấy ra! Tìm tất cả những thực vật giống thứ này lấy ra cho ta!"

    Tuy Đông Đại Quý nghi hoặc, nhưng vẫn nghe theo, lựa tất cả đám cỏ màu vàng lấy ra khỏi đống rơm rạ. Nhặt, nhặt, vẫn còn rất nhiều.

    Sắc mặt Hàn Phỉ càng ngày càng tốt.

    Vcxdfghjkl;'

    44Đông Đại Quý ôm những này hoàng sắc thực vật chạy tới, nói: "Ngươi muốn những cỏ dại này làm cái gì." "Cỏ dại. Ngươi đùa giỡn! Cái gì cỏ dại, nào có mắc như vậy cỏ dại!" Đông Đại Quý tựa hồ minh bạch cái gì, nói: "Ngươi nói là cái này rất đáng tiền." Hàn Phỉ gật đầu, nói: "Đúng! Ngươi cầm cái này, đi tìm một cái hiệu thuốc, không muốn lấy ra, liền hỏi hắn có thu hay không Kim Lăng cỏ, nếu như thu, ngươi liền lấy ra hai cây, nhiều nhất không muốn vượt qua ba cái! Nhất định phải nhớ kỹ! Dù cho đối phương cho giá cả cao đến đâu cũng không thể nhiều!" Đông Đại Quý cũng tâm động, nói: "Như thế đáng giá. Vậy tại sao chỉ lấy ra ba cái đến. Chúng ta rõ ràng có nhiều như vậy!" "Bổn! Vật hiếm thì quý! Ngươi nhớ tới nhiều chạy mấy nhà hiệu thuốc, tách ra bán đi, hơn nữa ngươi phải nhớ kỹ, ai hỏi, đều muốn cắn chết là ở trên đường nhặt được!" Hàn Phỉ nói đặc biệt nghiêm túc, mà Đông Đại Quý cũng không tự chủ được gật gù, hoàn toàn nghe lời.
     
    Hongnhan, songreasoekEvaPham thích bài này.
  6. Hương Nhi

    Bài viết:
    754
    Chương 375: Lại gặp sơn tặc

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lúc Đông Đại Quý ấn theo lời nói của Hàn Phỉ đi làm, thực sự đổi được tiền, nội tâm hắn vô cùng chấn động, thậm chí muốn dùng sức gào vài tiếng, nhưng hắn nhịn xuống, cố gắng bình tĩnh đi đến các hiệu thuốc khác bán hết chỗ 'Cỏ dại' còn dư. Cầm một đống tiền tài, tâm tình Đông Đại Quý vui vẻ trước nay chưa từng, lòng bàn chân giống như đạp gió, lập tức chạy đi mua mấy cái bánh bao nhân thịt bình thường chỉ có thể nhìn mà không thể ăn, ăn ngấu nghiến một trận, sau đó lại ấn theo yêu cầu của Hàn Phỉ, mua cho nàng rất nhiều dược tài, cùng với quần áo mới và đồ ăn. Chờ Đông Đại Quý mang theo một đống đồ vật kia trở về, Hàn Phỉ đã khôi phục mấy phần thể lực.

    "Mau nhìn, mau nhìn! Ta mang về cho ngươi cái gì!"

    Đông Đại Quý giống như hiến vật quý lấy ra một đống đồ vật. Hàn Phỉ có chút bất đắc dĩ cười, nhưng đúng là đã đói bụng đến không chịu nổi, tiếp nhận bánh bao, xem như lĩnh phần ân tình này.

    Đông Đại Quý vừa nhìn Hàn Phỉ ăn bánh bao, vừa không nhịn được nói: "Ai, ai, ai, ngươi làm sao biết những cỏ dại này có thể đáng giá như vậy? Vừa rồi trên đường về ta có đi tìm, đều không có! Quá đáng tiếc!"

    Hàn Phỉ có chút dở khóc dở cười, nói: "Ngươi cho rằng cỏ Kim Lăng thật sự là cỏ dại sao? Với số lượng này, chỉ sợ là lúc ngươi kiếm cỏ đã tận diệt chúng nó rồi. Hơn nữa tập tính của cỏ Kim Lăng rất bá đạo, cùng một nơi không có đám thứ hai đâu."

    Đông Đại Quý lộ ra vẻ tương đối tiếc nuối, giống như hận không thể đi nhổ nhiều hơn một chút.

    "Đúng rồi, làm sao ngươi biết cỏ này là cỏ gì?"

    Động tác đang ăn bánh bao của Hàn Phỉ dừng lại, trầm giọng nói: "Nếu như ta nói ta là đại phu thì ngươi nghĩ sao?"

    Bầu không khí trầm mặc một hồi. Đông Đại Quý đột nhiên cười phá lên một trận.

    "Haha haha, cười chết ta, ngươi là đại phu? Nếu ngươi là đại phu thì ta chính là Thiên Hoàng Lão Tử a! Cười chết ta rồi, rõ ràng chỉ là một người phụ nữ, thế mà dám nói mình là đại phu!"

    Hàn Phỉ duy trì nụ cười mỉm, bàn tay nắm bắt bánh bao càng siết chặt. Đông Đại Quý nhìn cái bánh bao bị bóp lòi cả nhân thịt, lập tức ngừng cười, sờ mũi một cái, nhớ lại số tiền này tài vẫn là nhờ vào nhân này mới thu được, cũng không thể quá phận, quá đáng.

    "Xin lỗi, xin lỗi! Ta đây là nhất thời, nhất thời quá kinh ngạc. Khụ khụ."

    Hàn Phỉ ung dung thong thả bỏ cái bánh bao bị bóp nát xuống, chà chà tay, nói: "Tổng cộng thu được bao nhiêu lượng bạc?"

    Đông Đại Quý do dự một chút, cuối cùng làm đúng lương tâm lấy tất cả tiền kiếm được ra, hắn hoàn toàn có thể nuốt riêng số tiền này, nhưng chung quy hắn vẫn không thể chống lại được cửa ải tâm lí kia. Điểm này chỉ dựa vào việc hắn cứu Hàn Phỉ từ trong sông về liền có thể nhìn ra được.

    Hàn Phỉ nhìn số tiền kia, rơi vào trầm tư, sau đó nàng trực tiếp chia số tiền làm hai phần.

    "Cỏ Kim Lăng là ngươi tìm về, ta nhận ra, vậy mỗi người một nửa cũng không tính quá đáng."

    Đông Đại Quý gật đầu, miễn cưỡng xem như đáp ứng, dù cho trong lòng hắn bỏ không được, nhưng vẫn tiếp thu, nhanh chóng lấy đi phần của mình.

    Lúc này Hàn Phỉ đưa tay, đẩy phần tiền của mình sang cho Đông Đại Quý, dọa cho hắn giật nảy mình, rồi nói: "Không phải nói ngươi có lòng tham, một phần này của ta cũng cho ngươi, chỉ cần ngươi làm cho ta một chuyện."

    Đông Đại Quý sững sờ, vô thức nói: "Ngươi muốn đi Hoàng Thành?"

    Hàn Phỉ gật đầu, nói: "Giúp ta nghĩ cách trà trộn vào thương đội đi Hoàng Thành, sau khi chuyện thành công, những cái này đều là của ngươi."

    Đông Đại Quý nhìn chỗ tiền tài, lại nhìn Hàn Phỉ, cuối cùng cắn răng một cái, nói: "Được! Cứ để đấy cho ta! Ta sẽ khơi thông giúp ngươi!"

    Đông Đại Quý lấy chỗ tiền còn lại, lập tức đi làm việc. Mà Hàn Phỉ giải quyết vấn đề đói bụng xong xuôi, đổi bộ y phục Đông Đại Quý mang về, không thể không nói, Đông Đại Quý vẫn tính là tỉ mỉ, mua quần áo đều là cỡ lớn nhất, Hàn Phỉ vừa vặn có thể mặc được, chỉ là sau khi mặc vào, có vẻ càng thêm giống "Big Mom".

    Hàn Phỉ không phải chờ lâu, Đông Đại Quý đã trở lại, sắc mặt vui mừng, nói: "Ta tìm được người! Nhét một ít tiền, hắn đồng ý tăng cường thêm một người gia nhập trong đội ngũ! Nhưng thân phận là nữ đầu bếp! Ngoài ra, không có cách khác."

    Hàn Phỉ ngẫm lại, cũng đồng ý, nữ đầu bếp thì nữ đầu bếp đi, vẫn mau chóng chạy trở về thì tốt hơn.

    "Thời gian bọn họ xuất phát là sau ba ngày, nhưng thân thể ngươi có thể không?" Đông Đại Quý có chút bận tâm.

    Hàn Phỉ cười cười, nói: "Ta không phải đã nói sao, ta là đại phu, ta muốn ngươi mua dược liệu đã mua được chưa?"

    "Ở đây, nhưng ngươi muốn làm gì?"

    Hàn Phỉ không hề trả lời vấn đề này, mà là nói thẳng: "Để xuống đây cho ta đi, hơn nữa hai ngày tới không nên quấy rầy ta."

    Đông Đại Quý gật đầu, đứng dậy rời đi, trước khi rời đi còn nghi hoặc liếc mắt nhìn Hàn Phỉ. Ánh mắt kia giống như đang nói, ngươi thật sự là đại phu sao. Hàn Phỉ có chút dở khóc dở cười.

    Sau ba ngày. Một đội buôn chuẩn bị khởi hành đi tới Đế đô đang chuẩn bị những bước cuối cùng. Thân ảnh mập mạp kia ngược lại là không dẫn đến sự chú ý của bất luận người nào. Hàn Phỉ biết vâng lời sửa sang đồ đạc, gắng đem cảm giác tồn tại của bản thân hạ xuống mức thấp nhất.

    "Hàn Phỉ, thu thập xong những thứ này đi! Chúng ta chuẩn bị khởi hành rồi!"

    Hàn Phỉ đáp ứng một tiếng, tăng nhanh động tác trong tay. Rất nhanh, toàn bộ đội buôn cũng khởi hành xuất phát, nếu dựa theo tốc độ bình thường, đại khái ở ngày thứ 3 sẽ đến hoàng cung. Hàn Phỉ ở trên xe ngựa ăn ngủ, ngủ ăn, tình cờ giúp đỡ nhà bếp làm một chút cơm, cũng xem như thích ý. Lúc sắp đến hoàng thành, Hàn Phỉ luôn cảm thấy có chuyện không tốt sẽ phát sinh, nhưng lại tự an ủi bản thân nghĩ quá nhiều, mãi đến tận đêm hôm ấy, lúc mọi người dựng trại nghỉ ngơi, Hàn Phỉ chẳng qua là mới nhắm mắt một lúc, đã nghe thấy một trận thanh âm hoảng loạn.

    "Có sơn tặc! Sơn tặc đến!"

    "Cứu mạng! Chạy mau a!"

    "Chạy mau a!"

    Hàn Phỉ giật mình một cái liền tỉnh, giương mắt nhìn, có ánh lửa. Nàng vội vã bò lên, muốn chạy ra bên ngoài, nhưng bất thình lình trên cổ đã có thêm một cây đao, nàng nhất thời không dám động.

    "Nha, thế mà còn có một nữ nhân mập như vậy, ăn thật tốt nha! Nhìn đống thịt trên thân này, chà chà."

    Người lấy đao áp chế Hàn Phỉ là một đại hán hai tay để trần, trên đầu còn ghim một cái đuôi ngựa nhỏ, toàn thân còn kém trực tiếp viết lên bốn chữ 'Ta là sơn tặc'! Trong lòng Hàn Phỉ thở dài một hơi, giơ tay lên, bó tay chịu trói. Mãi đến khi tất cả mọi người đều bị trói thành bánh chưng, những tên sơn tặc này mới yên tĩnh xuống. Chỉ có một điều khiến Hàn Phỉ cảm thấy vui mừng là, những sơn tặc này so Hồng Cân Phỉ mà nàng từng gặp thì tốt hơn rất nhiều, chí ít bọn chúng không sát hại người, chỉ trói gô lại mà thôi.

    "Những người này làm sao bây giờ?"

    "Đều mang về đi! Vừa vặn trong trại thiếu nhân công để xây dựng nhà ở! Còn những nữ nhân này, không phải là có rất nhiều huynh đệ chưa vợ sao? Vừa vặn thích hợp! Có thể sinh con là được, còn đẹp hay xấu không quan trọng!"
     
    Hongnhan, songreasoekEvaPham thích bài này.
  7. Hương Nhi

    Bài viết:
    754
    Chương 376: Lại được coi trọng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Các nữ nhân bị trói trong nháy mắt khóc lên, sắc mặt Hàn Phỉ cũng xanh biếc. Tất cả mọi người bị dẫn đi về phía trước, vội vàng đi đến sơn trại đầy ắp sơn tặc. Lúc những người này đi vào lập tức khiến toàn bộ trại cũng oanh động lên, chỉ vì lần thu hoạch này cũng cũng đã bằng thu nhập nửa năm, cũng lạ là đội buôn này quá mức tự tin, cứ như vậy không mang theo bao nhiêu võ phu liền vội vàng ra đi, vừa vặn đã bị nhắm vào, vì thế lần này mới bị một lưới bắt hết.

    Chẳng qua là khi Hàn Phỉ đi vào trong trại, nhìn thấy cấu tạo của toàn bộ trại, rơi vào khiếp sợ, trong lòng nàng cũng hất lên sóng to gió lớn. Toàn bộ trại xây dựng hết sức kỳ lạ, thành hình bầu dục, bốn phía dùng bùn đất hỗn tạp đúc thành tường đất, trên tường còn có rất nhiều tiểu động dùng làm tầm nhìn, toàn bộ trại làm cho người ta có cảm giác dễ thủ khó công. Mà Hàn Phỉ nhớ đến một từ, đó chính là 'pháo đài'. Không đúng, chính xác mà nói, 'Chiến Bảo'. Đây hoàn toàn xứng đáng được gọi là Chiến Bảo! Hơn nữa càng làm cho Hàn Phỉ kinh hỉ là, Chiến Bảo này dường như còn đang trong thời gian kiến tạo, hơn nửa kiến trúc trong trại còn chưa hoàn thành, vậy thì rõ nàng vẫn có hi vọng trốn thoát. Điều càng làm cho nàng hiếu kỳ hơn, là người nào có thể nghĩ ra được kiến trúc như vậy.

    Rất nhanh, nhóm người bọn họ bị cả trại nhìn kỹ, mau chóng bị dẫn đến một chỗ đất trống, trên đó có rất nhiều vật giống như bao bố, bị vứt trên mặt đất. Đội buôn lộ ra vẻ tuyệt vọng, bọn họ không thể nghĩ tới, chuyến buôn bán này còn bị sơn tặc nhìn chằm chằm, thậm chí hiện tại, những sơn tặc kia không chỉ muốn hàng hóa tiền tài của họ, mà ngay cả người cũng bị bắt. Càng khổ hơn cả là các nữ nhân, mỗi một người đều khóc như mưa như gió, lời nói vừa rồi của tên sơn tặc đã dọa bọn họ phát sợ, chỉ cần vừa nghĩ tới các nàng sẽ bị những tên sơn tặc thô lỗ dã man mang về làm áp trại phu nhân, thì các nàng lại càng thêm tuyệt vọng.

    Trong tiếng khóc thút thít, tính khỉ Hàn Phỉ càng thêm táo bạo, nhưng nàng nỗ lực kiên nhẫn đi quan sát toàn bộ lộ tuyến của trại, nàng không có thời gian ở đây lãng phí! Rất nhanh, từ trong đám sơn tặc đi ra một người rõ ràng là lão đại, mặc áo da hổ, để râu quai nón, ngũ quan vô cùng dương cương, vóc người lại càng khôi ngô, thân hình vô cùng cao lớn, quả thực giống như là một ngọn núi nhỏ vậy.

    Hắn vừa xuất hiện, tất cả mọi người đều yên tĩnh lại, đám sơn tặc xung quanh cũng tự giác tránh ra một con đường, cùng kêu lên: "Lão đại!"

    Lão đại vung vung tay, cũng không trả lời, ánh mắt rất hứng thú nhìn quét một vòng vào đám con mồi mới bị tóm đến, khi nhìn thấy những nữ nhân từng người gầy yếu, khóc đến như hoa lê trong mưa, tê tâm liệt phế, lông mày hắn liền nhăn tít.

    "Bọn đàn bà này làm sao lại ồn ào như vậy? Tất cả im miệng cho ta! Khóc chít chít, có phiền hay không?"

    Trong nháy mắt, những nữ nhân vẫn còn đang nức nở đều gắt gao đình chỉ. Hàn Phỉ nhất thời cảm giác lỗ tai của mình thanh tĩnh không ít, còn thoáng cảm tạ đại thúc râu quai nón này. Nhưng trùng hợp là Hàn Phỉ không thể khống chế vẻ mặt thở phào nhẹ nhõm của mình, ở giữa một đám nữ nhân đang thảm thương phàn nàn trở nên đặc biệt rõ ràng, đại thúc râu quai nón liếc mắt liền nhìn thấy Hàn Phỉ. Trong nháy mắt, con mắt hắn liền sáng một hồi, từ trên xuống dưới đánh giá Hàn Phỉ một chút, thân hình tròn vo kia vừa nhìn thật sự là rất tốt cho việc sinh dưỡng, khuôn mặt tròn tràn ngập phúc khí so với đám nữ nhân gầy còm xương đâm chết người kia tốt hơn không biết bao nhiêu lần, dựa theo lời mẫu thân chết sớm của hắn nói, đây chính là tướng Chiêu Tài! Còn có da mỏng non, trắng mịn không khác gì bánh bao kia nữa!

    Tầm mắt tên đầu lĩnh sơn tặc này quá mức nóng, Hàn Phỉ lập tức chống đỡ không nổi, thân thể co lại, nàng xin thề, nàng thật sự nhìn thấy sự thỏa mãn trogn tầm mắt nóng rực kia! Quả nhiên.

    "Đem người kia đến cho ta! Chính là nàng, người mập nhất đấy!"

    Xoạt một cái, tất cả mọi người đều nhìn về phía Hàn Phỉ. Những phụ nữ không bị chọn trúng đều lộ ra vẻ vui mừng cùng thở phào nhẹ nhõm, còn có cả đồng tình thương hại. Hàn Phỉ rất nhanh bị người lôi tới, nàng không giãy dụa, bình tĩnh nhìn.

    "Râu quai nón" cất tiếng cười to: "Không tồi không tồi, chính là người này! Như vậy mới tốt cho sinh dưỡng mà! Rất thích hợp để sinh cho ta một nhi tử béo trắng a!"

    Khóe miệng Hàn Phỉ co giật, người này sợ là mắt mù rồi.

    Đang lúc này, một thanh âm khác chen vào: "Mắt ngươi mù sao?"

    Đoàn người theo tiếng nói nhìn lại. Đã nhìn thấy một công tử tuấn tú mặc trường sam màu tím từ trong một cánh cửa thô to đi ra, lúc này còn có không ít sơn tặc lộ ra vẻ mặt kính ngưỡng với hắn.

    Tên sơn tặc đầu lĩnh cũng không lộ ra vẻ tức giận chút nào, mà là giọng ồm ồm nói: "Man tiểu đệ, làm sao ngươi lại tới đây, không phải là đang ở trong phòng nghiên cứu bản vẽ sao?"

    Người tới ngáp một cái, nói: "Ta đã nghiên cứu vài ngày, cũng phải ra ngoài hít thở một chút, nghe nói ngươi lại đánh cướp một nhóm người, vừa vặn nghe thấy tiếng ồn ào liền đi ra nhìn, không nghĩ tới ánh mắt của ngươi cũng thật không ra hồn."

    "Râu quai nón" cười càng thêm nhiệt tình, lồng ngực đều chấn động, nói: "Đâu có, đâu có, ta không yêu thích những nữ nhân gầy yếu không có lạng thịt nào, không có ngực cũng chẳng có mông, vừa nhìn đã biết không thể sinh đẻ được! Vô vị!"

    "Hừ, khẩu vị này của ngươi, thật sự là không dám khen tặng."

    Hàn Phỉ nhìn chằm chằm người mới đến kia một lúc lâu, luôn cảm thấy đã từng gặp qua hắn ở chỗ nào rồi, nhưng nghĩ thế nào cũng không nhớ ra được.

    "Đúng rồi, Man tiểu đệ, ngươi có muốn chọn một người không? Trong những người này ngươi cứ tùy ý chọn, đại ca ta đều đồng ý!"

    Nghe vậy, có không ít sơn tặc lộ ra vẻ mặt ước ao. Phải biết, trong nhóm hàng hóa này, rất nhiều nữ nhân có dáng điệu không tệ. Trên ổ sơn tặc này, bình thường nơi nào có cô nương chứ, toàn mấy tên đàn ông thô bỉ với nhau, vì thế nữ nhân ở nơi này còn xem như rất đắt giá.

    "Không cần, không cần, nếu ta thật sự ở chỗ này chọn, Tiểu Bạch chắc chắn sẽ cười vào mặt ta!"

    Hàn Phỉ vừa nghe, trong nháy mắt liền nhớ ra, hé miệng lớn tiếng gọi một câu: "Man Diệp!"

    Người này chính là người nàng từng gặp qua ở Vạn Hoa Lâu! Người cùng Bách Lý Mân Tu đi chung với nhau! Đúng vậy! Tên Man Diệp này là người của Cơ Quan Thành, có thể nghĩ ra một kiến trúc như pháo đài như thế cũng không kỳ quái!

    Man Diệp cũng bị tiếng rống gọi của Hàn Phỉ làm cho kinh ngạc, không nghĩ tới còn có người nhận biết hắn, lập tức nhìn sang, khi nhìn thấy Hàn Phỉ lập tức lộ ra vẻ mặt ghét bỏ.

    Man Diệp hỏi: "Ngươi biết ta sao?"

    Luôn cảm thấy cô nương mập này có chút kì quái. Đầu óc Hàn Phỉ ở thời điểm quan trọng chuyển biến đặc biệt linh hoạt, nàng không muốn sinh con cho đại thúc râu quai nón này chút nào đâu! Nàng còn muốn sinh nhi tử cho nam thần đấy!

    "Ngươi quên rồi sao? Tiểu Bạch không nói với ngươi sao?"

    Hàn Phỉ tiến sát lại nói. Man diệp lập tức kinh ngạc đến ngây người, nói: "Chúng ta quen biết nhau sao? Không đúng, làm sao ngươi biết Tiểu Bạch?"

    Hàn Phỉ nháy nháy mắt nói: "Tiểu Bạch nhất định là quên nhắc đến ta với ngươi, nhưng ta biết ngươi a! Nhị công tử của Cơ Quan Thành, là bằng hữu của Tiểu Bạch."
     
    Hongnhan, songreasoekEvaPham thích bài này.
  8. Hương Nhi

    Bài viết:
    754
    Chương 377: Trong cung có chuyện

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Man Diệp cảm thấy nữ nhân này nhất định là đang nói bừa! Tiểu Bạch làm sao lại quen biết một nữ nhân không thể bình phẩm được như thế! Vừa mập lại vừa xấu! Nhưng, trong đầu luôn có loại cảm giác là lạ, bình thường hắn nhất định sẽ không tin. Nhưng hiện tại..

    Man Diệp lại ngắm Hàn Phỉ một chút, nói: "Làm sao có khả năng, ngươi gạt ta đúng không, Tiểu Bạch thật biết ngươi sao?"

    Hàn Phỉ thấy thế, biết có hi vọng, vội vàng nói: "Đương nhiên a, Mân Tu luôn luôn không thích nói chuyện như thế, nhưng ta đã từng nghe hắn nói về ngươi!"

    Man Diệp nghe thấy hai chữ 'Mân Tu' trong lời nàng nói, liền kinh ngạc đến ngây người. Ngay cả hắn đều không dám dễ dàng gọi tên Tiểu Bạch như đến, nhưng nữ nhân này lại trực tiếp kêu ra! Hơn nữa vừa rồi hắn chưa từng nói qua Tiểu Bạch là ai! Trong trại sơn tặc này cũng không có ai biết!

    Man Diệp dù cho không tin cũng quyết định thật nhanh nói: "Diệp đại ca! Nữ nhân này lưu lại cho ta!"

    "Râu quai nón" nghe vậy ngay lập tức không cao hứng, hắn thật vất vả mới coi trọng một người phụ nữ như thế, còn chưa được ôm đến tay đây, thế mà lại bị người mang đi! Sao có thể cao hứng được! Man Diệp chỉ lo tên đầu lĩnh sơn tặc này không thèm để ý cái gì liền muốn đem người mang đi, vạn nhất người này thật sự là bằng hữu của Tiểu Bạch, hắn liền có tội lớn rồi! Bị Tiểu Bạch trách tội xuống, hắn sẽ mất đi một bị mật trọng yếu, không bao lâu liền sẽ bị trong nhà tóm lại.

    "Diệp đại ca! Chờ chút! Ngươi xem người kia một chút đi, người kia nữa, ngươi xem một chút, thật tốt a, không mập không ốm, béo gầy đều thích hợp, gương mặt rất dễ nhìn, ngay cả khóc lên cũng đều rất hoàn mỹ, đúng không, so với người này thì tốt hơn nhiều, nàng ta mập quá mức, toàn bộ đều là thịt! Ôm không thoải mái!"

    Hàn Phỉ: "..."

    Đại ca, ta biết rõ ngươi muốn cứu ta! Nhưng ngươi nói như vậy ta cũng rất không cao hứng đâu đấy! Hàn Phỉ banh cái mặt đứng ở nơi đó, uất ức muốn chết.

    Đại thúc râu quai nón cẩn thận ngó ngó những người phụ nữ Man Diệp chỉ, đó đều là những người khá nhất trong toàn đội ngũ đi cùng Hàn Phỉ, chỉ là gầy hơn Hàn Phỉ một chút mà thôi, nhưng hai ngày này cũng không thiếu việc đắc ý trước mặt Hàn Phỉ, giống như tìm kiếm sự an ủi. Hiện tại bất thình lình bị Man Diệp vạch ra, liền sợ đến khóc không ngừng được.

    "Râu quai nón" càng ngày càng cảm thấy Man Diệp nói không tệ, cũng vừa hay có thể thuận nước giong thuyền cho Man Diệp, dù sao kế hoạch xây dựng pháo đài của hắn còn cần dựa vào Man Diệp.'Râu quai nón' vung tay lên, liền đẩy Hàn Phỉ đi qua.

    Man Diệp đưa tay kéo Hàn Phỉ một cái, liền đem người xách đến phòng mình, đóng đại môn lại, nói: "Ngươi thật sự là bằng hữu của Tiểu Bạch sao?"

    Trong lòng Hàn Phỉ yên lặng nói tiếng xin lỗi với Bách Lý Mân Tu.

    "Đương nhiên a, ngươi không tin sao? Tiểu Bạch người này chính là không thích nói chuyện, nhưng hắn đối với người nào cũng rất tốt, ta đã rất lâu không nhìn thấy hắn, ngươi có tin tức của hắn sao?"

    Man Diệp càng ngày càng tin tưởng Hàn Phỉ thật sự là bằng hữu của Tiểu Bạch, nhưng cuối cùng vẫn thử dò hỏi: "Ta cũng không có tin tức của hắn, ngươi cảm thấy hắn sẽ ở nơi nào?"

    Ánh mắt Hàn Phỉ lóe lên một tia Ám Quang, biểu hiện tự nhiên nói: "Thân phận của hắn.. Tự nhiên là ở trong hoàng cung đi, chúng ta muốn gặp được hắn cũng có chút khó khăn."

    Man Diệp triệt để bỏ xuống hoài nghi cuối cùng trong lòng, người có thể biết rõ thân phận của Tiểu Bạch, khẳng định thật sự là bằng hữu rất trọng yếu rồi!

    Man Diệp vốn nhìn Hàn Phỉ rất không hợp mắt, nhưng hiện tại càng nhìn càng thấy thuận mắt, liền dùng đại lực vỗ vỗ phía sau lưng nàng, cười ha ha, nói: "Thì ra là người một nhà, ngươi tên là gì?"

    "Hàn Phỉ."

    "Thì ra là Hàn cô nương a! Tuy ngươi biết ta, nhưng ta vẫn còn muốn tự giới thiệu mình một chút, ta tên Man Diệp!"

    Man Diệp vừa nói vừa đưa Hàn Phỉ hướng về trong phòng mà đi, thuận lợi pha một bình trà, lại nói: "Ngươi làm sao lại xui xẻo bị sơn tặc bắt như vậy?"

    "Ta cũng không nghĩ tới, ta vốn là muốn theo đội ngũ này đi Hoàng Thành. Nhưng lại xảy ra chuyện như thế."

    "Hoàng Thành? Ngươi đi Hoàng Thành làm cái gì?"

    Hàn Phỉ lộ ra vẻ mặt giả vờ cao thâm, nói: "Không thể nói."

    Trong nháy mắt Man Diệp cảm thấy người này quả nhiên không hổ là bằng hữu của Tiểu Bạch, nhìn từ bề ngoài như là nữ đầu bếp, kỳ thật là muốn trà trộn vào trong đội ngũ đi tới Hoàng Thành làm một phen đại sự!

    "Hàn cô nương nhất định là người thân mang nhiệm vụ đi!"

    "Khách khí, khách khí."

    "Không thành vấn đề, cứ để ta lo! Vừa vặn mấy ngày nữa Tiểu Bạch sẽ tiện đường tới nơi này một chuyến, chúng ta đến lúc đó cùng đưa ngươi đi!"

    Sắc mặt Hàn Phỉ cứng ngắc một hồi.

    "Không cần, cũng không cần quá phiền phức, ta có thể tự mình lên đường.." Hàn Phỉ nỗ lực từ chối.

    Man Diệp vỗ vỗ bả vai nàng, nói: "Không sao, bằng hữu của Tiểu Bạch cũng chính là bằng hữu của ta! Những chuyện này đều là việc nhỏ! Mấy ngày này trong hoàng cung không yên ổn, trông giữ cũng nghiêm cẩn hơn rất nhiều, sợ là trong cung đã xảy ra chuyện gì đó, hay là để chúng ta đưa ngươi đi đi!"

    Hàn Phỉ vốn đầy vẻ lúng túng sau khi nghe được câu này, trong nháy mắt biến sắc, vội vàng hỏi: "Xảy ra chuyện gì? Hoàng cung làm sao?"

    Man Diệp thấy nàng lo lắng như vậy, kinh ngạc nói: "Làm sao? Ngươi rất lo lắng à?"

    Hàn Phỉ nỗ lực khắc chế biểu hiện của mình, nói: "Ta, ta phải tiến vào cung một chuyến!"

    Man Ddiệp ngẫm lại, nói: "Hẳn cũng không tính là đại sự gì, hình như có một quý nhân bị chết, nhưng có vẻ truyền ra một chút phong thanh không êm tai, nói là muốn ám sát Hoàng Thượng mà không được."

    Trong lòng Hàn Phỉ hơi hồi hộp một chút..

    Trong đại lao u ám. Một bóng người nhỏ bé co rúc trên mặt đất. Hai vết máu dài trên mặt đất chập chờn. Có con ruồi thỉnh thoảng đậu trên thân thể hoàn toàn không động đậy kia. Nếu không phải người nọ còn có hô hấp phập phồng yếu ớt, e là đã bị bị coi như một bộ thi thể. Nhưng, bộ dáng này, tựa hồ cũng sống không được bao lâu nữa. Quản ngục đi qua, nhìn phạm nhân như người đã chết kia, cố ý đập vào cửa ngục mấy lần, mới nhìn rõ thi thể kia có chút động tĩnh, sau khi xác định người đó không chết, quản ngục mới thiếu kiên nhẫn đi ra. Chỉ cần người không chết là tốt rồi, còn thương tích gì đó, hắn không cần phải quản!

    "Ai, đứa trẻ kia là ai a? Bị thương ác như vậy, e là cũng không chịu được nữa đi! Cũng không có người đến nhìn, cũng hai ngày rồi!"

    "Tiểu hài tử này a, nghe nói còn là một Hoàng Tử!"

    "Cái gì? Hoàng Tử? Trời ạ, nhà lao này đã bao giờ giam giữ qua Hoàng Tử đâu! Nhưng mà không đúng a, ta làm sao chưa từng nghe nói qua Hoàng Tử này?"

    "Bình thường thôi, mẹ hắn chính là quý nhân ở lãnh cung muốn ám sát Hoàng Thượng mà không được, Hoàng Tử như vậy sống còn không bằng con chó!"

    "Ôi, chuyện này có thể bị tội, chân của hắn kia, đã xảy ra chuyện gì? Ta nhìn thấy xương cũng lòi cả ra rồi!"

    "Còn có thể xảy ra chuyện gì? Sống sờ sờ bị đánh thôi!"

    "Ôi nha, thương nặng thế mà không có người đến nhìn, tuổi nhỏ như vậy, e là què luôn rồi!"

    "Cái này không phải chuyện chúng ta có thể quản, đi thôi, đi thôi."

    "Ai.. Người hoàng tử này.. Còn không bằng loại bần dân chúng ta! Chà chà!"

    "Ngươi còn có tâm tư đồng tình hắn, ta nói, còn không bằng chết thoải mái, cuộc sống thành ra như vậy cũng chọc người ngại!"
     
    Hongnhan, songreasoekEvaPham thích bài này.
  9. Hương Nhi

    Bài viết:
    754
    Chương 378: Trượng hình giết Tuyết quý nhân

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hai ngục tốt chậm rãi đi xa, mà tiểu hài nhi lưu lại trên mặt đất chậm rãi nhúc nhích một hồi, tựa hồ muốn bò lên. Nhưng, đau nhức làm đầu óc hắn trở nên trắng xóa, chỉ còn động đậy theo bản năng. Hai chân, dường như còn có thể cảm nhận được cảm giác bỗng chốc bị quyền trượng đập xuống. Xương nứt ra đau đớn làm hắn ngừng không ngừng run rẩy. Gương mặt nho nhỏ vo thành một nắm, đôi môi bị cắn nát vẫn còn đang chảy máu, mà mùi máu tanh cay đắng được không cách nào nhịn được. Trong đầu tiểu hài nhi, còn lưu lại tình cảnh ngày đó.

    Có rất nhiều vệ binh xông vào trong lãnh cung, bắt hắn cùng mẫu thân đi, khi đó hắn còn đang ngồi đọc sách, thậm chí ngay cả sách vở cũng còn chưa kịp thả xuống đã bị lôi đi. Hắn nhìn thấy người phụ nữ kia. Một thân hào hoa phú quý, đầu đội búi tóc hoàng kim, đầy mặt kiêu ngạo. Một đám người đợi ở sau lưng nàng, nghe nàng sai phái. Tiểu hài nhi vĩnh viễn cũng không quên, trong mắt người phụ nữ kia, tràn ngập căm ghét đối với hắn và mẫu thân, loại căm ghét ấy, thâm nhập nhân tâm, dường như ngay cả nhìn thấy bọn họ đều giống như một loại sỉ nhục. Tiểu hài nhi biết rõ nàng, đó là nữ nhân có địa vị tối cao nhất chốn hậu cung.

    Những người kia sau khi nhìn thấy bọn họ ra ngoài cũng lộ ra bộ dáng xem kịch vui. Mà vẻ mặt như vậy, thường đồng nghĩa với việc sắp có chuyện không tốt xảy ra. Quả nhiên, những người kia đều mở miệng hô hung thủ, thật là nhiều người vọt vào trong phòng mẫu thân, tìm ra một cái bao bố, bên trong, đặt một cây Chủy thủ đầy máu. Mà cái này, giống như là mồn màn mở đầu. Tiểu hài nhi trơ mắt nhìn những người kia hô..

    "Dám to gan ám sát Hoàng Thượng! Độc phụ này nên xử tử! Không thể giữ lại!"

    "Đúng rồi! Bị đày vào lãnh cung còn không biết hối cải, thế mà lại muốn thương tổn Hoàng Thượng, độc phụ như vậy nên phải chịu cực hình!"

    "May là Hoàng Thượng cát nhân có thiên tướng, bằng không độc phụ ngươi sẽ bị chém thành muôn mảnh!"

    Mà người phụ nữ dẫn đầu kia, trong ánh mắt nhìn mẫu thân, còn có khoái ý cùng thương hại. Tiểu hài nhi đời này cũng sẽ không bao giờ quên ánh mắt ấy. Sau đó, những người kia tuôn qua, tách hắn cùng mẫu thân ra, bất luận hắn gào khóc cùng giãy dụa lớn bao nhiêu, cũng bị vô tình kéo đi.

    Hoàng hậu Khánh thị cau mày nhìn tiểu hài nhi đang giãy giụa, hô: "Xem chừng thằng nhãi con này cho bản cung, không được để cho hắn chạy! Có mẫu thân như vậy sợ là đã bị dạy hư rồi!"

    Tiểu hài nhi bị người trực tiếp đè ở mặt đất, trong lúc hỗn loạn, hắn nhìn thấy mẫu thân bị áp lên trên bàn, mà phụ nữ kia trực tiếp hạ lệnh.

    "Tuyết Như Ngọc, ngươi, nhận tội không?"

    Hoàng hậu Khánh thị mặt không cảm xúc hỏi.

    Tiểu hài nhi nhìn thấy mẫu thân nở một nụ cười an ủi hắn, sau đó nói: "Ta, có tội gì? Muốn gán tội cho người khác, sợ gì không có lý do!"

    "Lớn mật! Dám bất kính với Hoàng Hậu nương nương như thế! Hiện tại chứng cứ đã xác thực ngươi còn muốn ngụy biện sao?"

    Tuyết quý nhân cười thảm, nói: "Với thân thể tàn tạ này, ta làm sao ám sát đượ cHoàng Thượng đây? Cây dao găm dính máu kia cũng chỉ là mưu kế của ngươi đi, Khánh Yên Vân, ta chẳng qua là muốn ở Lãnh Cung vượt qua quãng đời còn lại, cứ như vậy, cũng e ngại mắt ngươi sao?"

    "Ngươi, tiện tỳ này, lại gọi thẳng tên của Hoàng Hậu nương nương! Lớn mật! Vả miệng!"

    Nói rồi, đã có người xông tới giơ tay tựa hồ muốn mạnh mẽ tát mấy cái.

    Hoàng hậu Khánh thị cười lạnh một tiếng, nhìn tràng cảnh như vậy.

    "Đánh, đánh thật mạnh cho ta! Thương tổn thánh thể của Hoàng Thượng chính là tội chết! Không cần lưu tình cho bản cung!"

    "Bốp." Một cái tát mạnh mẽ vung qua. Tiểu hài nhi nhìn thấy mẫu thân mình bị đánh ngã trên mặt đất, khóe miệng lập tức tràn máu tươi.

    Hoàng hậu Khánh thị ung dung thong thả nói: "Nhân chứng vật chứng đều có, ngươi còn chối cãi thế nào, Tuyết quý nhân?"

    Tuyết Như Ngọc bụm mặt, chậm rãi bật cười. Tiểu hài nhi chưa bao giờ từng thấy mẫu thân cười như vậy, đó là một nụ cười gần như tuyệt vọng.

    "Nhân chứng vật chứng, ở đâu rồi?"

    Hoàng hậu Khánh thị giống như biết rõ nàng sẽ hỏi như vậy, nói: "Truyền tỳ nữ."

    Rất nhanh, tiểu hài nhi cùng Tuyết quý nhân nhìn thấy Thải Linh chậm rãi từ trong đám người đi ra. Hai người đều trợn mắt lên.

    Tuyết Như Ngọc thay đổi thái độ bình tĩnh, yên lặng thất thanh nói: "Thải Linh, thế nào lại là ngươi?"

    Sắc mặt Thải Linh không có chút nào biến hóa, chỉ là ánh mắt đem hết toàn lực không nhìn về hướng bọn họ.

    Tuyết quý nhân đột nhiên hiểu ra mọi chuyện, nàng lộ ra một nụ cười khổ, thấp giọng nói: "Thì ra.. là ngươi phản bội ta!"

    Thân thể Thải Linh cứng đờ, thu lại chút hổ thẹn cuối cùng, quỳ xuống, nói: "Nô tỳ Thải Linh gặp qua Hoàng Hậu nương nương."

    Tiểu hài nhi chưa bao giờ nghĩ tới, Thải Linh tỷ tỷ luôn luôn đi theo bên người mẫu thân cuối cùng sẽ phản bội bọn họ. Tựa hồ, tất cả mọi người đều đã phản bội bọn họ. Ngươi này nối tiếp người kia. Cuối cùng, tất nhiên là Thải Linh bịa đặt một phần khẩu cung hoàn toàn không tồn tại, mà tội danh của Tuyết quý nhân cứ như vậy bị xác định. Tiểu hài nhi nhìn mẫu thân bị hộ vệ kéo lên, ấn lại trên bàn.

    "Dụng hình cho ta! Đánh trăm trượng! Bản cung ngược lại muốn xem xem ngươi còn nhận là không làm không!"

    Vừa dứt lời, tiểu hài nhi trơ mắt nhìn cây trượng lớn từng tầng đập xuống. Một hồi một hồi, thanh âm gậy đánh vào nhục thể vang lên bên tai. Tiểu hài nhi tê tâm liệt phế hô, muốn xông tới ngăn cản bọn họ. Không nên đánh nương hắn, không nên đánh nương hắn a! Thân thể của mẫu thân đã rất kém! Không thể đánh! Hắn liều mạng muốn muốn nói cho bọn họ biết, nhưng không có ai nghe hắn nói, những người kia hạ thấp hắn, càn rỡ cười, trong mắt toàn bộ đều đắc ý cùng xem kịch vui.

    Chậm rãi, máu tươi từ y phục của mẫu thân chảy ra. Mà mẫu thân vốn luôn ẩn nhẫn, cũng phát ra tiếng kêu thảm thiết. Đôi mắt tiểu hài nhi lặp tức phát hồng, không thể thốt nên lời, chỉ giống như một con thú nhỏ liều mạng gào thét. Hoàng hậu Khánh thị đắc ý nhìn tất cả những thứ này, sắc mặt kia khiến người ta buồn nôn cùng cực.

    Tiếng gào thét của tiểu hài nhi quá mức khốc liệt, Tuyết quý nhân giẫy giụa hô.

    "Triệt nhi.."

    Tiểu hài nhi liều mạng gọi: "Mẫu thân! Mẫu thân! Không được! Không nên đánh! Mẫu thân!"

    "Triệt nhi.. Nhắm mắt lại.."

    "Mẫu thân!"

    "Nghe lời.. Nhắm mắt lại.. đừng nhìn.."

    "Mẫu thân! Ô ô.. Mẫu thân.."

    "Triệt nhi, nhớ kỹ.. Phản bội.. Vẫn luôn tồn tại.."

    Tuyết quý nhân phốc một cái phun ra một ngụm máu tươi, khí tức chậm rãi suy nhược. Tiểu hài nhi giãy dụa dần yếu đi, tràng cảnh trước mặt đều giống như trở nên vặn vẹo.

    "Triệt nhi, ngươi phải nhớ kỹ, sau này không nên tùy tiện tin tưởng bất luận người nào.."

    "Chưa từng nắm giữ.. Chưa từng lưu ý.. Sẽ không có phản bội.."

    "Triệt nhi, thật xin lỗi.."

    Cuối cùng, giọng nói của mẫu thân dần biến mất, mà trong cặp mắt kia, còn lưu lại áy náy cùng không đành lòng với hắn, cho đến khi mọi sắc thái thanh minh trong đôi mắt ấy hoàn toàn biến mất. Hình trượng cũng dừng lại.

    Thanh âm tiểu hài tử khàn khan cũng đột nhiên dừng lại, hắn trợn mắt lên, ngay cả đồng tử cũng lập tức bắt đầu nóng đỏ, hắn giống như không thể tin được một màn trước mắt.

    "Mẫu thân! Mẫu thân!"

    Từng tiếng, từng tiếng gào thét vang vọng chân trời. Trên mặt, đồ đằng huyết hồng như ẩn như hiện.
     
    Hongnhan, songreasoekEvaPham thích bài này.
  10. Hương Nhi

    Bài viết:
    754
    Chương 379: Từ đây tàn tật

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lúc khí tức của Tuyết quý nhân biến mất, tiểu hài nhi cuối cùng đã phát điên, phá tan được kìm kẹp. Hắn liều mạng nhằm phía mẫu thân chạy đi, nhưng chỉ cách một bước cuối cùng lại bị người ta tóm lấy.

    "Mẫu thân! Mẫu thân! Thả ta ra!"

    Hoàng hậu Khánh thị tức giận, nói: "Nắm lấy! Hài tử độc phụ nuôi căn bản không xứng trở thành Hoàng Tử! Đánh cho ta!"

    Khánh thị nói, giống như còn chưa hết giận vậy, nhấc chân đi tới trước mặt tiểu hài nhi, nói: "Ngươi căn bản cũng không xứng trở thành Hoàng Tử, loại người như ngươi sao có thể đánh đồng cùng Mục nhi của bản cung?"

    Khánh thị nói tới vô cùng đắc ý, nàng cúi người xuống, ghé sát vào một chút, dùng thanh âm chỉ có hai người bọn họ nghe thấy nói: "Bản cung có thể hại chết mẫu thân ngươi, cũng có thể diệt trừ ngươi, bản cung nhìn khuôn mặt này của ngươi liền hết sức không thoải mái!"

    Trong đầu tiểu hài nhi, thần kinh lập tức như nổ tung, hắn dùng hai chân có thể hoạt động được mạnh mẽ đạp hoàng hậu Khánh thị một cước.

    Khánh thị lùi về sau vài bước, giận dữ, sắc mặt dữ tợn nói: "Lớn mật! Dám bất kinh với bản cung! Đánh cho ta! Phế đôi chân của hắn cho bản cung!"

    "Vâng! Hoàng Hậu nương nương!"

    Vừa dứt lời, những hộ vệ kia liền đè tiểu hài nhi lại, quyền trượng vô tình nện xuống hai đùi hắn.

    "..."

    Tiếng xương bị trật khớp vang lên. Tiểu hài nhi đau đến phát sinh gào thét. Mặt hắn chôn trong bùn đất, cả miệng toàn là đất cát. Đau đớn đoạt đi mọi suy nghĩ trong đầu hắn. Mẫu thân chết, những người kia vô tình cười gằn, dùng lực lớn nện xuống quyền trượng, Thải Linh phản bội.. Tất cả mọi thứ, cũng đọng lại ở cùng một nơi. Trái tim tiểu Tần triệt, rốt cục vỡ tan. Hắn của ngày thường, nhạy bén, thông minh, tất cả đều biến mất.

    【 Triệt nhi, phản bội nay từ đầu đã tồn tại)

    【 Triệt nhi, ngày sau, nếu ngươi là không đủ mạnh, người người cũng có thể bắt nạt ngươi, làm nhục ngươi, ngươi chịu đựng đau đơn chính là niềm vui của bọn họ)

    【 Triệt nhi, muốn thì phải đoạt tới, không chiếm được, thì hủy diệt)

    Tâm tư chậm rãi dần trở về, thân ảnh nhỏ bé nằm ở trong phòng giam kia đang chầm chậm ngọ nguậy. Thanh âm non nớt khàn khàn chậm chậm vang lên. Nếu cẩn thận nghe qua, miễn cưỡng có thể phân biệt ra tiếng hô yếu ớt. Hắn đang kêu..

    "Mẫu thân.. Mẫu thân.."

    "Mẫu thân.. Ta hiểu rồi.."

    "Ta hiểu rồi.."

    Thanh âm từ từ nhỏ dần, sau đó là tiếng khóc rưng rức, đó là tiếng khóc không cách nào khống chế. Cuối cùng, một tiếng gào mang theo oan ức cùng phẫn nộ, mang theo oán hận vang lên.

    "Mập mạp.. Mập mạp.."

    "Mập mạp, tại sao?"

    Hàn Phỉ đột nhiên cảm giác được một trận khiếp đảm, làm cho trái tim nàng cảm thấy vô cùng khó chịu, ngay cả nước cũng uống không trôi, ngay cả ngồi cũng đều là một loại dằn vặt.

    Nàng không chịu nổi vội vàng đứng lên, khiến Man Diệp đang ngồi đối diện cảm thấy hiếu kỳ, nói: "Ngươi làm sao thế?"

    Sắc mặt Hàn Phỉ không tự nhiên lắc đầu một cái, nói: "Không có chuyện gì, chính là có chút không thoải mái."

    Hàn Phỉ che ngực, luôn cảm thấy có thứ gì đó đè nén rất là khó chịu. Tựa hồ phát sinh chuyện gì đó rất tồi tệ. Nhưng đúng, đúng cái gì. Suy nghĩ đầu tiên của Hàn Phỉ là hướng đến tiểu hài nhi ở phía hoàng cung xa xôi, trong lòng lại càng cấp thiết. Nàng sợ tiểu hài nhi xảy ra chuyện gì, còn là chuyện nàng không thể thay đổi, nhất là hiện tại nàng vẫn không thể đoán ra suy nghĩ của Tuyết quý nhân.

    "Ta xem sắc mặt ngươi rất khó coi, ngươi đang lo lắng cho những người trong đội buôn kia sao?"

    Hàn Phỉ vì ngăn ngừa hắn hỏi tiếp, lung tung gật đầu, mất tập trung.

    "Chuyện này ngươi không cần lo lắng, ta ở đây sinh sống đã khá lâu, tên đầu lĩnh sơn tặc kia cũng xem như không tệ, quản lý thủ hạ rất tốt, cũng sẽ không dễ dàng hại tính mạng của người khác, chẳng qua.. với nữ nhân thì sẽ khác."

    Nói tới chỗ này, Man Diệp còn lộ ra một nụ cười vừa lúng túng lại ghét bỏ, tiếp tục nói: "Nơi này, nữ nhân đặc biệt ít, vì thế nếu bị gặp phải căn bản đều sẽ mang về, chẳng qua cũng không cần quá lo lắng, bọn họ đều là chế độ một vợ một chồng, cướp một người phụ nữ sẽ không lấy người thứ hai, vì thế miễn cưỡng xem như đây là ép gả thôi."

    Hàn Phỉ căn bản là không thể nghe hắn nói, chỉ là gật gù, đứng lên, nói: "Man huynh đệ, ta muốn rời khỏi nơi này."

    Man Diệp bị Hàn Phỉ đơn giản bộc lộ ý tứ như vậy làm cho kinh hãi một hồi, phiền muộn nói: "Ta không phải đã nói rồi sao, Tiểu Bạch rất nhanh sẽ đến, đến lúc đó chúng ta sẽ đưa ngươi đi. Như vậy mới tương đối an toàn."

    Hàn Phỉ lắc đầu, nói: "Ta không chờ được nữa."

    Nói xong, Hàn Phỉ liền đứng dậy đi ra ngoài, Man Diệp vội vã đuổi theo.

    "Hàn cô nương! Ngươi chờ chút! Ngươi làm sao lại xúc động như vậy a!"

    Hàn Phỉ căn bản không nghe thấy tiếng hắn gọi, chỉ là nội tâm hoảng loạn khiến nàng hận không thể lập tức rời đi, tựa hồ nếu chậm thêm một chút nữa, thì sẽ mất đi cái gì rất quan trọng. Chờ đến khi ra trại, Hàn Phỉ đã bị Man Diệp ngăn cản.

    "Ngươi điên à? Nơi này cách hoàng cung còn có chút xa, ngươi chỉ là một cô nương gia, đơn thương độc mã xuất phát như thế, vạn nhất trên đường gặp phải cái gì, ta làm sao ăn nói được với Tiểu Bạch?"

    Hàn Phỉ miễn cưỡng tỉnh táo lại, nói: "Ta biết, nhưng ta thật sự không chờ nổi nữa rồi, ta có chuyện rất quan trọng!"

    Man Diệp nhíu nhíu mày, cuối cùng nói: "Vậy ta cùng đi với ngươi, ta có thể dùng bồ câu đưa tin nói cho Tiểu Bạch, để lúc hắn đến hoàng cung sẽ tìm chúng ta."

    Hàn Phỉ vốn muốn cự tuyệt, dù sao lúc này Tiểu Bạch còn là một thiếu niên lang ngây ngô, căn bản cũng không biết nàng. Nhưng nàng không muốn ở chỗ này cùng Man Diệp cãi vã lãng phí thời gian, cảm giác nóng ran trong lòng gần như đã nuốt chửng nàng. Nàng hận không thể chạy thật nhanh tới!

    "Được, chúng ta bây giờ liền xuất phát!"

    "Vậy ngươi chờ ta một hồi, việc bàn giao công trình có hơi phiền toái, ngươi nhớ không được đi trước, ở ngay đây chờ ta một chút!"

    Hàn Phỉ gật đầu, sau khi nhìn Man Diệp rời khỏi, nàng không nói hai lời, quay đầu đi..

    Trong cốc. Điệp Y vừa đổi thuốc mới cho Tần Triệt, nhìn vết thương bị trì hoãn chữa trị như nàng mong muốn, thậm chí còn có chút chuyển biến xấu. Điệp Y đối với điều này vô cùng vui vẻ. Tổ phụ nói y thuật của nàng không tốt, nói nàng không tinh thông, nhưng dược lí cơ bản nàng vẫn hiểu rõ, chuyển biến xấu như vậy cũng sẽ không mang đến ảnh hưởng quá to lớn, nhiều lắm hành động có chút hạn chế mà thôi. Điệp Y muốn chính là hiệu quả như vậy. Nàng muốn Tần Triệt càng thêm ỷ lại vào nàng nhiều hơn một chút, ở nơi này, trừ nàng ra, không còn ai khác.

    Điệp Y cầm bát trung dược mới nấu xong đến trước mặt Tần Triệt, nói: "A Triệt, uống đi."

    Thanh âm ôn nhu đến sắp chảy ra nước. Tần Triệt đón đến, tiếp nhận chén thuốc, hơn ai hết hắn biết, vết thương của bản thân chuyển biến xấu đi một chút. Muốn rời khỏi nơi này, nhất định phải khiến thân thể tốt lên.

    Điệp Y nhìn hắn uống hết chén thuốc mới dọn dẹp chén đũa, giống như lơ đãng nói: "A Triệt, sau này ngươi có tính toán gì không?"

    Tần Triệt trầm mặc một hồi, nói: "Ký ức của ta có thể khôi phục sao?"

    Điệp Y lộ ra biểu hiện làm khó dễ, nói: "Ngươi rất muốn nhớ lại sao? Tổ phụ nói ký ức của ngươi có khả năng mãi mãi cũng không nhớ ra được, nếu mạnh mẽ nhớ tới, khả năng sẽ khiến ý thức của ngươi tan vỡ."
     
    Hongnhan, songreasoekEvaPham thích bài này.
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...