Xuyên Không [Edit] Vương Gia Ta Sẽ Giảm Béo Mà! - Dã Vô Phong Vũ Dã Vô Tình

Thảo luận trong 'Đã Hoàn' bắt đầu bởi Hương Nhi, 3 Tháng tư 2020.

  1. Hương Nhi

    Bài viết:
    754
    Chương 350: Những vết sẹo dọa người

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lúc Hàn Phỉ cầm đồ ăn đi tới, còn có thể nhìn thấy trong mắt tiểu hài nhi đang cật lực ẩn tàng vẻ kích động, nàng suýt chút nữa liền nhịn không được cười ra tiếng, ho khan hai lần, nói: "Ngươi ở nơi này chờ ta sao?"

    Tiểu hài nhi không nói lời nào, méo miệng, cứ như vậy trừng trừng nhìn Hàn Phỉ. Hàn Phỉ đến cùng vẫn mềm lòng, lấy ra gói giấy dầu, nói: "Chúng ta ăn điểm tâm trước đi."

    Tiểu hài nhi lập tức khẩn trương lên.

    Hàn Phỉ xoay người nói: "Đi theo ta."

    Tiểu hài nhi do dự một chút, cuối cùng vẫn tha thiết mong chờ đi theo Hàn Phỉ. Hai người lấy ra mấy cái đĩa miễn cưỡng được xem là toàn vẹn, lấy đồ ăn bày ra. Hàn Phỉ nhìn một chút, không thể không nói Tiểu Liễu cô nương kia thật đúng là có lương tâm, cho nàng đồ ăn có thịt có rau, còn có bánh bao bánh ngọt các loại, vẻ ngoài rất hoàn mỹ, không hề có dấu hiệu bị chạm qua, nếu không nói cũng không biết là đồ ăn thừa đâu.

    Tiểu hài nhi cơ hồ là dùng hết lực khắc chế mới không đưa tay ra cướp, bởi vì nữ nhân mập này đã nói, thực sự mang đến đồ ăn cho ăn, vậy thì hắn cũng có thể miễn cưỡng nghe lời một chút. Hàn Phỉ cũng cảm thấy kinh ngạc, lần này tiểu hài nhi tựa hồ rụt rè hơn một chút, vừa rồi nàng còn sợ hắn tự tay cướp đấy, Hàn Phỉ quyết định chủ ý nhất định phải dạy dỗ hắn thật tốt, tại sao có thể thất lễ như thế? Tần Triệt thân là Hoàng Tử, bất luận được sủng ái hay không, thân phận của hắn cũng không thể chối cãi, người khác có thể coi thường hắn, bắt nạt hắn, nhưng Hàn Phỉ không làm được, nàng cũng không chịu được khi thấy hắn phải trải qua tháng ngày như thế.

    Nghĩ đến đây, Hàn Phỉ đưa tay lấy một cái bánh bao nhét vào trong tay tiểu hài nhi, nói: "Ăn trước đi, sau này ta bảo đảm, nhất định sẽ cố gắng không để ngươi phải nhịn đói nữa."

    Tiểu hài nhi căn bản không nghe thấy lời Hàn Phỉ, trong mắt chỉ có một cái bánh bao kia, gần như sau khi tới tay liền bắt đầu gặm. Hàn Phỉ cũng bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là nuốt xuống những lời nói đầy lý tưởng hào hùng còn lại, còn nhiều thời gian, vậy thì cứ từ từ đi, Hàn Phỉ tự thuyết phục mình như vậy.

    Chừa lại một phần đồ ăn, Hàn Phỉ bọc kĩ lại, nhưng bây giờ khí trời nóng nực, đồ ăn căn bản không để được bao lâu, hôm nay liền phải ăn xong. Hàn Phỉ nhét lại cho mình một cái bánh bao, tuy vẫn còn đói bụng, nhưng nàng không có ý định ăn nữa, bắt đầu giảm béo lại từ đầu. Thừa dịp hài tử đang ăn, Hàn Phỉ đi chà rửa sạch sẽ vại nước, sau đó múc nước, cũng ở trong gian phòng rách nát kia tìm thấy một chút xà phòng cùng một cái lược thiếu răng.

    Sau đó quay về phía tên nhóc con vừa ăn xong còn đang liếm tay ngoắc ngoắc tay, nói: "Lại đây!"

    Nhãi con mới vừa được cho ăn no, bụng căng phồng, hiện tại vẫn xem như nghe lời, nghe thấy Hàn Phỉ gọi cũng chạy tới.

    Hàn Phỉ đưa tay ra lập tức liền bắt được hắn, cười hiền lành nói: "Tới đây, ta rửa ráy người cho ngươi, ngươi cả người bẩn thỉu, khẳng định là rất không thoải mái."

    Nói rồi, Hàn Phỉ liền muốn cởi y phục của tiểu hài nhi, nhưng lại bị hắn giãy dụa kịch liệt. Tiểu hài nhi trực tiếp quay về phía Hàn Phỉ lộ ra hàm răng trắng toát, mắt lộ ra hung quang, tựa hồ lại muốn cắn nàng. Hàn Phỉ cũng phát cáu, hôm nay bất luận như thế nào cũng phải tắm rửa cho hắn, trực tiếp liền hô: "Cắn a! Ngươi cắn a! Ngươi có bản lĩnh thì cắn chết ta đi! Sau này sẽ không còn ai tìm đồ ăn cho ngươi nữa! Sau này cả đời ngươi liền ở chỗ rách nát này, người không ra người quỷ không ra quỷ đi!"

    Nhãi con sững sờ một hồi. Bà mập này tức giận lên thật sự rất đáng sợ. Hắn có chút sợ sệt co người lại, hắn sợ mình sẽ bị đánh. Những người trước đây cũng đánh hắn như vậy. Nhưng hắn muốn mặc quần áo, hắn muốn bị cởi y phục mà đánh, như vậy sẽ rất đau. Lúc nghe thấy bà mập kia nói sau này sẽ không đi tìm đồ ăn cho hắn, hắn có chút hoảng. Đang được ăn ngon như vậy, hắn đột nhiên cảm thấy những thứ mình ăn trước đây quá khó nuốt, hắn không muốn ăn nữa! Vì thế, vì thế.. vì được ăn, hắn chấp nhận bị đánh, chỉ cần nhịn một chút liền trôi qua, rất nhanh sẽ có thể đi qua. Tiểu hài nhi không ngừng an ủi mình, sau đó thu lại hàm răng, thân thể buông lỏng ra, nhắm chặt hai mắt.

    Hàn Phỉ có chút ngạc nhiên, nàng uy hiếp đúng chỗ rồi sao? Lại nghe lời như thế? Nhưng việc này không cũng không làm nàng chậm trễ hành động, lập tức nhanh gọn lột sạch sành sanh tiểu hài nhi, nhìn vẻ mặt tiểu hài nhi ẩn nhẫn, trong lòng Hàn Phỉ có một loại thoải mái không nói nên lời, loại cảm giác đùa bỡn con gái nhà lành này quả thực quá thoải mái! Nhưng lúc ánh mắt Hàn Phỉ rơi vào trên thân thể tiểu hài nhi, nàng rốt cuộc không cười nổi nữa. Trên thân thể nho nhỏ còn chưa nẩy nở, che kín vết tích, nhằng nhịt khắp nơi, một vết chồng lên một vết, cũ có, mới có, nhìn qua vô cùng dọa người.

    Tim Hàn Phỉ run lên, không nhịn được đưa tay ra muốn đụng vào, nhưng lại sợ phải đụng vào. Quá tàn nhẫn. Những vết thương này, có vết là do bị móng tay cào, có vết do bị phỏng, thậm chí còn vết sẹo giống như lỗ kim. Những dấu vết này căn bản không nên xuất hiện trên người một hài tử còn nhỏ như thế!

    Hàn Phỉ mạnh mẽ cắn môi dưới mới khiến tâm tình mình không phát điên, nàng hít sâu vài hơi, sau đó ôn nhu ôm tiểu hài nhi lên bỏ vào trong thùng gỗ. Tiểu hài như vốn dĩ đang chờ đợi một trận quyền đấm cước đá lại cảm thấy mình được bỏ vào trong nước, hắn giật mình, rốt cục mở mắt ra, nhìn Hàn Phỉ. Bị một đôi tròng mắt đen láy nhìn chằm chằm như thế, Hàn Phỉ có chút không được tự nhiên, nhưng vẫn mềm giọng, nói: "Sao?"

    Tiểu hài nhi do dự một chút, nói: "Ngươi, ngươi không đánh ta sao?"

    Hàn Phỉ ngẩn ra, chua xót trong lòng suýt chút nữa nhấn chìm nàng, khiến trái tim nàng đau đớn như bị ai nhéo.

    "Ta tại sao phải đánh ngươi?"

    Tiểu hài nhi yếu yếu nói: "Họ, bọn họ, cũng, đánh.."

    Hàn Phỉ tức giận đến muốn giết người.

    "Bọn họ là ai?"

    "Rất nhiều.."

    "Rất nhiều là những ai?"

    Nàng phải nhớ kỹ từng kẻ một! Nhưng tiểu hài nhi đột nhiên mím môi không nói lời nào. Hàn Phỉ không thể làm gì khác hơn là tạm thời từ bỏ vấn đề này, cầm bàn chải nhỏ kì cọ thân thể cho tiểu hài nhi. Thật sự là bùn đất trên người tên nhãi con này quá nhiều, lấy tay căn bản là không tẩy rửa nổi, chỉ có thể dùng bàn chải, kì cọ xuống một vòng chính là một tầng bùn đất, lờ mờ còn có thể nhìn thấy da thịt trắng nõn phía dưới. Hàn Phỉ nỗ lực khống chế lực đạo của mình để không làm hắn bị thương, nhẹ nhàng tránh những vết thương, một vào chỗ non mềm nàng dùng tay xoa, vẻ mặt cực kỳ chăm chú.

    Lực đạo của Hàn Phỉ rơi xuống trên người tiểu hài nhi, hắn chỉ cảm thấy một trận thoải mái, còn có chút không quen. Bùn đất trên thân chính là một tầng bảo hộ của hắn, từ những lần phải chịu đòn hắn biết rõ, hắn làm bẩn bản thân một ít, những người kia sẽ không muốn chạm vào hắn, như thế hắn sẽ bị đánh ít hơn. Nhưng hiện tại, cô nương mập này tắm rửa cho hắn, còn tẩy rất thoải mái, hắn có chút không thích ứng. Từ xưa tới nay chưa từng có ai đối với hắn tốt như vậy. Cho hắn ăn, giặt chăn cho hắn, bây giờ còn tắm rửa cho hắn, thậm chí còn chưa đánh hắn nữa.

    Tiểu hài nhi ngẩng đầu lên, nhìn Hàn Phỉ đang cúi đầu, vẻ mặt chăm chú, đột nhiên lần đầu tiên cảm thấy, hắn muốn có một thứ. Hắn muốn.. cô nương mập này lưu lại bên cạnh hắn.

    Tiểu hài nhi không nhịn được há mồm: "Mập.. Mập mạp."
     
    Hongnhan, songreasoek, Gill1 người nữa thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 21 Tháng hai 2021
  2. Hương Nhi

    Bài viết:
    754
    Chương 351: Chân tâm

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đang cố gắng 'Phấn đấu', sắc mặt Hàn Phỉ lập tức cứng ngắc. Nàng tưởng bản thân mình nghe lầm.

    "Ngươi nói cái gì?"

    Tiểu hài nhi lần này không nói lắp, trực tiếp liền vang dội gọi một câu: "Mập mạp!"

    Sắc mặt Hàn Phỉ rốt cục sụp đổ.

    "Ta tên là Hàn Phỉ! Không được gọi là mập mạp!"

    Dường như dáng vẻ Hàn Phỉ tức giận lại có chút đáng yêu, tiểu hài nhi lại hô một tiếng: "Mập mạp."

    Hàn Phỉ suýt chút nữa đã muốn dìm chết tên oắt con này! Đau lòng đến nỗi coi như không nghe thấy! Nghe đi! Nghe đi! Nào có ai lại có ngoại hiệu như thế! Đây không phải là đang lấy dao đâm vào tim nành hay sao!

    "Ta tên Hàn Phỉ! Gọi theo ta! Hàn Phỉ!"

    "Mập mạp!" Thanh âm kéo cao lên.

    "Hàn Phỉ!"

    "Mập mạp!" Thanh âm vang dội.

    "Là Hàn Phỉ! Hàn Phỉ! Hàn Phỉ!"

    "Mập mạp! Mập mạp! Mập mạp!"

    Hàn Phỉ: "..."

    Làm sao tên này đột nhiên lại ngây thơ như vậy. Hàn Phỉ khóe miệng co quắp, quyết định từ bỏ tranh luận đề tài này cùng tên nhãi con kia, có chút tự giận mình nói: "Được được được, mập mạp thì mập mạp, dù sao ta cũng đã mập như vậy rồi, không liên quan, ngài chính là đại gia, Triệt gia!"

    Nói xong, Hàn Phỉ tiếp tục tắm rửa cho nhãi con, nhất là bộ tóc dài rối tinh rối mù kia, quả thực, không khác gì cỏ dại, Hàn Phỉ cầm cái lược gãy chải nửa ngày cũng không mượt. Thật sự là thắt quá lợi hại! Nàng lôi kéo lại sợ làm đau tiểu hài nhi, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là tìm một cây kéo, trực tiếp cắt bỏ những chỗ rối, lúc này mới chải được. Nhưng một hồi dằn vặt làm Hàn Phỉ chảy rất nhiều mồ hôi, thời gian nửa ngày liền cứ thế trôi qua, nàng tìm ra một bộ y phục hơi sạch sẽ một một chút thay cho tên nhóc con, cũng giặt sạch sẽ bộ y phục hắn mặc trên người. Nếu như có thể, nàng thật muốn vứt đi! Nhưng mấy bộ quần áo rách nát treo trong tủ tổng cộng không có mấy bộ, cuối cùng nàng quyết định giặt sạch, phơi cùng một chỗ với đám chăn đệm. Bận rộn một lúc lâu, hai người cũng đã đói bụng, sau đó lại ăn vài thứ mới hòa hoãn lại.

    Hàn Phỉ đầy mặt ưu thương nhìn khu nhà nhỏ này, quyết định vén tay áo lên làm, đem mọi đồ đạc ra tẩy rửa một hồi, thu thập sạch sẽ, cũng không hi vọng nhãi con có thể giúp đỡ. Một buổi chiều, tiểu hài nhi theo đuôi Hàn Phỉ, nhìn nàng bận trước bận sau đem đồ vật thu thập sạch sẽ, tẩy một đống đồ vật không biết tên, còn tẩy rửa đến nỗi bị thương cả tay. Lúc Thải Linh đến tìm Hàn Phỉ, đã nhìn thấy đối phương đang phơi y phục, bên cạnh còn phơi đầy chăn đệm cùng các loại đồ vật, không làm lãn phí ánh sáng mặt trời.

    Sắc mặt Thải Linh rất phức tạp, từ xa nàng gọi một tiếng: "Hàn Phỉ!"

    Hàn Phỉ đang bận rộn, nghe thấy tiếng gọi liền quay đầu lại, đã nhìn thấy Thải Linh đứng ở trước cổng sân, sắc mặt không vui nhìn chằm chằm nàng. Lòng Hàn Phỉ hơi hồi hộp một chút, có dự cảm không tốt, nhưng vẫn vỗ vỗ tay, đi tới. Phía sau, tiểu hài nhi đang ngồi chồm hổm theo bóng lưng của Hàn Phỉ một đường nhìn sang, khi hắn nhìn thấy Thải Linh, lập tức liền lộ ra hàm răng, nhe răng nhếch miệng, đầy mặt hung tướng.

    Thải Linh tự nhiên là không để ý đến hắn, sau khi thấy Hàn Phỉ ra ngoài, trực tiếp liền nói: "Ngươi đang làm gì ở đây?"

    Hàn Phỉ rất tự nhiên nói: "Quét tước vệ sinh a."

    Thải Linh hơi nhướng mày, nói: "Ta không phải đã nói, đừng có quản việc không đâu rồi sao?"

    Hàn Phỉ kinh ngạc, nói: "Ta chỉ quét tước vệ sinh thôi mà."

    Thải Linh thanh âm trở nên sắc nhọn nói: "Đây không phải là việc ngươi nên làm!"

    Hàn Phỉ thấp giọng nói: "Vậy ta phải làm gì? Cứ như vậy nhìn Tam Hoàng Tử điện hạ cái gì cũng không cần quản sao?"

    "Hàn Phỉ!"

    Hàn Phỉ hé miệng, ngữ khí mang theo một tia khẩn cầu, nói: "Thải Linh tỷ tỷ, ta biết rõ ngươi vì muốn tốt cho ta, nhưng ta thật sự là không đành lòng nhìn hắn như vậy, hắn là Hoàng Tử, hắn vốn nên cao cao tại thượng, hắn không nên sinh hoạt như vậy, sức lực của ta rất mỏng manh, nhưng chí ít có thể giúp hắn trải qua thoải mái hơn một chút, cho dù không có ý nghĩa cũng được."

    "Ngươi thật sự nghĩ như vậy sao?"

    Đột nhiên chen vào một âm thanh dễ nghe. Còn kèm theo từng trận ho khan. Hàn Phỉ cùng Thải Linh đồng thời quay đầu lại, chỉ thấy một nữ nhân mặc toàn thân áo trắng, đứng ở phía sau, lặng yên không một tiếng động. Hàn Phỉ thậm chí còn không cảm nhận được bất kỳ tiếng bước chân nào. Nhưng điều khiến Hàn Phỉ chấn động là, nữ nhân này thật đẹp. Toàn thân áo trắng, tóc đen rối tung, ngũ quan tinh xảo tuyệt diễm, cặp mắt kia càng giống như làn thu thủy. Hàn Phỉ thậm chí không tìm được từ nào để có thể hình dung được dung nhân khuynh quốc khuynh thành như vậy.

    "Phù Dung không kịp mỹ nhân trang,

    Thủy Điện phong đến châu ngọc hương."

    Trong đầu Hàn Phỉ bồi hồi một câu Cổ Thi như vậy, ngay cả thân là nữ nhân như nàng cũng không nhịn được chăm chú nhìn, nhưng nữ nhân này thế mà lại đem đến cho nàng một tia cảm giác quen thuộc.

    Mãi đến tận khi Thải Linh đẩy nàng một cái, nói: "Ngươi đờ ra làm gì! Còn chưa tham kiến chủ nhân!"

    Hàn Phỉ vội vội vàng vàng cùng Thải Linh hành lễ. Bạch y nữ nhân cười cười, khuôn mặt tinh xảo trắng bệch đầy vẻ bệnh trạng, thỉnh thoảng còn ho khan một hồi. Hàn Phỉ nhíu nhíu mày, từ từ tướng mạo mà xem, thì đây là bệnh lâu quấn thân, thậm chí giữa lông mày còn có một trận tử khí nhàn nhạt, trong đầu Hàn Phỉ né qua một ý nghĩ, người này không còn sống lâu được nữa. Quả nhiên là hồng nhan bạc mệnh sao? Chờ chút! Không đúng! Trong lãnh cung cũng chỉ có một người ở, mà người này chính là mẫu thân của Tần Triệt, vậy.. vậy trước bạch y nữ nhân trước mặt này chính là.. Tuyết quý nhân! Tuyết quý nhân trong truyền thuyết!

    Hàn Phỉ kinh ngạc đến ngây người, nàng cuối cùng cũng coi như phát hiện vì sao vừa rồi nàng lại có cảm giác quen thuộc như vậy. Khuôn mặt này cực kì giống nam thần! Nhưng mặt Tần Triệt đầy vẻ dương cương, mà Tuyết quý nhân thì là càng thêm ôn nhu, mặt mày đều mang vẻ nhu tình, lúc này mới khiến Hàn Phỉ không lập tức nghĩ đến thân phận đối phương. Nhưng.. mẫu thân nam thần thật là đẹp mắt.. Quả thực chính là nữ thần..

    Hàn Phỉ không nhịn được lại nhìn phát ngốc, phối hợp với khuôn mặt béo tròn của nàng, ngay cả Tuyết quý nhân cũng không nhịn được lộ ra ý cười, nói: "Ngươi gọi là gì vây?"

    Thải Linh dùng mũi chân đá đá Hàn Phỉ, nói: "Chủ nhân đang hỏi ngươi kia, tự nhiên ngươi đờ ra làm gì đây!"

    Hàn Phỉ a một tiếng, phục hồi tinh thần lại, lập tức nói: "Ta, ta tên là Hàn Phỉ! Tham kiến Tuyết quý nhân!"

    Tuyết quý nhân cười nói: "Không cần đa lễ, trong lãnh cung này nào có quý nhân, chẳng qua chỉ là một cái xưng hô thôi."

    Hàn Phỉ lại xem ngốc, thanh âm của nữ thền cũng dễ nghe như vậy.. Tuyết quý nhân nhìn về phía trong sân, tìm kiếm dáng người nhỏ bé vốn đang ngồi chồm hổm ở đó nhưng đã không thấy.

    Vẻ mặt Tuyết quý nhân ảm đạm đi.

    "Ngươi vừa nói câu nói kia, là thật sao?"

    Tuyết quý nhân đột nhiên nghiêm túc hỏi.

    Hàn Phỉ chưa kịp phản ứng: "Nói cái gì?"

    "Ngươi là chân tâm suy nghĩ cho Triệt nhi sao?"

    Hàn Phỉ đột nhiên sửng sốt. Nàng không hiểu lời nói của Tuyết quý nhân là có ý gì. Đang thăm dò nàng sao? Hàn Phỉ điều chỉnh sắc mặt, vô luận là có thăm dò không, ý định ban đầu của nàng vẫn không thay đổi.

    "Vâng, chủ nhân."

    Tuyết quý nhân nhìn Hàn Phỉ, ánh mắt đột nhiên trở nên sâu thẳm lên. Thời khắc này, bầu không khí yên tĩnh một cách quái lạ, ngay cả Thải Linh cũng đều bảo trì trạng thái yên lặng.
     
    Hongnhan, songreasoek, Gill1 người nữa thích bài này.
  3. Hương Nhi

    Bài viết:
    754
    Chương 352: Bắt bạt

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tiểu hài nhi nhìn mập mạp bị đánh, con mắt lập tức bắt đầu nóng lên, cũng không tiếp tục quản lời hắn đã đồng ý trước đó, trực tiếp rống giận muốn xông tới, cắn chết những kẻ đang đánh mập mạp! Nhưng hắn còn chưa chạy đến, liền trực tiếp bị người ấn xuống, mạnh mẽ đè thân thể nho nhỏ của hắn trên đất. Tiểu hài nhi liều mạng giãy dụa, trong miệng phát sinh từng tiếng tiếng gào thét, dọa hai vị tiểu công chúa phát sợ, sửng sốt lùi về sau mấy bước, vẻ mặt sắp khóc đến nơi.

    "Đại ca, hắn, hắn phát rồ rồi, hay là chúng ta rời đi đi, ô ô, ta sợ."

    Tần Mục dương dương tự đắc nhìn nhãi con bị đè trên mặt đất giãy dụa, nói: "Tứ muội, sợ cái gì, không phải chỉ là một con chó sao? Đừng sợ."

    Một trận cười phá lên. Tựa hồ ở trong mắt bọn họ, căn bản không hề coi tiểu hài nhi là người mà đối xử, càng đừng nói gì là Hoàng Tử! Mặt Hàn Phỉ đã sưng lên. Hai tay nàng nắm chặt. Một luồng bạo lệ mãnh liệt trong thân thể nàng đang giãy giụa muốn thoát ra, hai tay nàng dâng lên khí lực, nhưng mà, nàng khắc chế. Nàng sợ ràng bản thân kích động, mang đến hậu quả, có thể sẽ khiến tiểu hài nhi đang giãy dụa sinh tồn lại càng thêm sống không nổi. Nàng chịu đựng được khuất nhục như vậy, mặc cho gò má sưng lên, nóng rát đau đớn. Bên tai, nàng hình như nghe thấy tiếng nhãi con gầm nhẹ.

    Đôi mắt tiểu hài nhi đã phát hồng, hắn liều mạng muốn đứng lên, nhưng chung quy hắn còn là một hài tử, khí lực so với nam nhân trưởng thành trước mặt đều chẳng qua chỉ là trò đùa trẻ con, trái lại làm gương mặt vốn non nớt trắng nõn của hắn bị cào xước, làm bị thương.

    Tần Mục nhìn thấy lại càng thêm thêm hài lòng, nói: "Dừng lại đã!"

    Tên nô tài phụ trách vả miệng thu tay lại, mà mặt Hàn Phi đã sưng không ra hình thù gì.

    Tần Mục chỉ chỉ Hàn Phỉ, nói: "Muốn ta không đánh nàng sao?"

    Nhãi con vẫn còn đang gào thét. Ý cười nơi khóe miệng Tần Mục khóe càng thêm ác liệt, nói: "Vậy quỳ xuống, dập đầu cho ta, nói 'ta là cho', ta liền bỏ qua cho nàng ta!"

    Hàn Phỉ choáng váng. Nàng chưa bao giờ nghĩ, một đứa bé có thể ác liệt đến mức độ này. Nhưng càng làm cho nàng đau lòng là, bọn họ, không thể phản kháng.

    Tần Mục thấy nhãi con không hề nhúc nhích, nhíu mày, nói "Làm sao? Không muốn sao? Ta xem ngươi không phải là rất quan tâm no tỳ xấu xí này à? Không muốn vì nàng mà hi sinh một chút đúng không? Vậy thì tốt, người đến, ném nàng vào trong giếng cho ta!"

    Dứt lời, Hàn Phỉ đã bị nhấc lên. Đúng vào lúc này, Hàn Phỉ định không nín nhịn nữa, chờ đến lúc thật sự bị ném vào trong giếng thì nàng khóc cũng không ra nước mắt đâu! Nhưng, kết quả này cũng đồng nghĩa với việc bọn họ nhất định phải trốn thoát khỏi hoàng cung, không, thậm chí là ngay cả thoát khỏi hoàng cung cũng không làm được.

    Tâm tình Hàn Phỉ chìm xuống, đến cùng vẫn nhịn xuống, từng bước một bị lôi đến bên cạnh giếng, đúng lúc này, bên tai truyền đến một âm thanh, quái dị, tiếng chó sủa yếu ớt.

    "Gâu." Trầm thấp, khuất nhục.

    Đôi mắt Hàn Phỉ nhất thời phát hồng, ướt át, nàng nắm chặt nắm đấm, dùng bao nhiêu khí lực mới khắc chế được bản thân, chỉ là thân thể nàng cũng không thể ngừng run rẩy. Nhãi con nằm trên mặt đất, cúi đầu, không nhìn thấy vẻ mặt của hắn, chỉ phát ra một tiếng chó sửa trầm thấp. Hàn Phỉ nghiêng đầu qua chỗ khác, nhìn bóng người nhỏ bé bị đè lên, tim nàng vô cùng đau đớn, cũng phẫn nộ lợi hại, nhưng nàng không thể động, nhãi con đã trả giá lớn như vậy, nàng không thể tùy ý để bản thân kích động phá vỡ. Chỉ là lúc này, Hàn Phỉ xin thề, nàng nhất định sẽ không để Tiểu Tần Triệt chịu oan ức như vậy nữa!

    Tần Mục phát ra tiếng cười lớn trắng trợn không kiêng dè, xung quanh lại càng rộ lên âm thanh phụ họa ồn ào.

    "Xem a! Hắn thật học tiếng chó sủa!"

    "Trời ạ! Thiệt thòi hắn còn là một Hoàng Tử!"

    "Cái gì mà Hoàng Tử, là chó mới đúng! Các ngươi xem hắn a!"

    "Haha haha!"

    Ngay cả đám hộ vệ cùng hạ nhân xung quanh cũng cười.

    Ngược lại là Tần Mục phất tay một cái, nói: "Được được, buông cung nữ kia ra đi, chúng ta đi."

    Nói xong, đoàn người tùy ý khoa trương rời đi, trước khi đi còn đá đổ những thứ Hàn Phỉ mất cả một ngày tẩy rửa, thậm chí còn giẫm lên hai cước, toàn bộ đều trở nên lấm lem bẩn thỉu.

    Hàn Phỉ nhìn cả sân tàn tạ, ánh mắt chìm xuống. Tiểu hài nhi còn nằm trên mặt đất, không động đậy, ngay cả hô hấp phập phồng cũng nhỏ bé không đáng kể. Hàn Phỉ đi tới, đứng lại, gò má nàng đều đã sưng đỏ, cả người nhếch nhác có vẻ buồn cười, nhưng ánh mắt rất bướng bỉnh, nàng bình tĩnh nhìn tiểu hài nhi nằm trên mặt đất, đầy người tro bụi.

    "Đứng, lên."

    Hàn Phỉ nói từng chữ. Dù nàng phát âm có chút trở ngại, thậm chí còn có chút mơ hồ không rõ, nghe vô cùng buồn cười. Nhưng một câu nói này, nặng vô cùng. Tiểu hài nhi nằm trên mặt đất động động, sau đó co rúc lại, đem mặt vùi vào trong cánh tay mình, cả người cuộn thành một đống nho nhỏ, vô cùng đáng thương.

    Hàn Phỉ hít sâu vào một hơi, lần này giọng nói của nàng càng thêm đáng sợ: "Tần Triệt, đứng lên! Ngã chỗ nào thì đứng lên ở chỗ đó!"

    Lần này, nhãi con động, hắn chậm rãi chống đỡ cánh tay, rốt cục nâng mặt lên. Hàn Phỉ thoáng kinh ngạc, ánh mắt lóe lên vẻ đau lòng, nhưng nàng quyết tâm, không dìu hắn. Chỉ thấy, trên mặt tiểu hài nhi, toàn bộ đều là nước mắt. Bị tro bụi đá vụn dính đầy trên mặt, nước mắt có vẻ đặc biệt chật vật, đôi tròng mắt đen láy cũng ướt át, nhưng bên trong tràn ngập tâm tình, ngay cả Hàn Phỉ cũng kinh ngạc.

    Hắn chậm rãi bò dậy từ dưới đất, quần áo vốn sạch sẽ cũng trở nên bẩn thỉu, đứng ở nơi đó, nắm đấm nho nhỏ siết rất chặt, có từng huyết dịch theo bàn tay hắn nhỏ xuống. Là móng tay đâm thủng da thịt hắn. Hàn Phỉ nhìn từng giọt máu nhỏ trên mặt đất, không thể tiếp tục tàn nhẫn được nữa.

    Nàng ngồi chồm hổm xuống, giang hai tay ra với hắn, nói: "Thua ngươi rồi, Triệt gia, lại đây."

    Tiểu hài nhi sững sờ, ngẩng đầu nhìn Hàn Phỉ, thấy gương mặt kia rõ ràng đã sưng đến vô cùng xấu xí nhưng vẫn nỗ lực lộ ra một nụ cười rực rỡ, nụ cười kia, ở trong mắt tiểu hài nhi giống như đang tỏa sáng vậy, vô cùng rực rỡ.

    "Lại đây."

    Cuối cùng, tiểu hài nhi oa một tiếng vọt vào trong lồng ngực Hàn Phỉ, suýt nữa đụng nàng phải ngã chổng vó.

    Hàn Phỉ ôm thân thể nhỏ bé trong lồng ngực, nhiệt độ lạnh lùng, giống như đúc Tần Triệt khi đã trưởng thành, nhưng khí tức trong trẻo nhưng lạnh lùng quen thuộc lại thay bằng mùi sữa thơm. Nàng nghe thấy bên tai truyền đến tiếng nghẹn ngào trầm thấp, giống như một con thú nhỏ vậy.

    Trái tim Hàn Phỉ lập tức mềm nhũn, nói: "Rất khuất nhục đúng không? Ta biết ngươi rất khó chịu."

    "Mập mạp, mập mạp, mập mạp.."

    Tiểu hài nhi một mực gọi hai chữ này, bàn tay đầy máu nắm thật chặt y phục của Hàn Phỉ, nắm rất chặt.

    Hàn Phỉ nghe thấy, cũng không sửa lại, thôi vậy, hắn muốn gọi liền gọi đi.

    "Ừ, ta ở đây."

    "Mập mạp, thật xin lỗi, thật xin lỗi.."

    Hàn Phỉ ngẩn ra, đưa tay ôn nhu phủ phủ đỉnh đầu hắn, nói: "Ngươi không cần xin lỗi, là ta tự nguyện, nhưng ngươi phải nhớ kỹ, khuất nhục như vậy sẽ không có thêm lần nữa, có người bắt nạt ngươi, ngươi phải trả lại, nếu như hiện tại không làm được, vậy thì nhớ kỹ, sớm muộn cũng có một ngày, ngươi sẽ làm được."

    Nhãi con nghe, vẻ mặt đăm chiêu.
     
    Hongnhan, songreasoek, Gill1 người nữa thích bài này.
  4. Hương Nhi

    Bài viết:
    754
    Chương 353: Ngươi đồng ý dạy dỗ hắn không?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tuyết quý nhân sửng sốt. Vẻ mặt nàng chăm chú đánh giá Hàn Phỉ, trong lòng giống như hiểu rõ cái gì. Tuyết quý nhân lần đầu tiên trong đời có suy nghĩ mình đã sai, thậm chí là sai vô cùng.

    Nàng ngẩng đầu lên, nhìn Hàn Phỉ vẫn còn đang thở dốc, thanh âm nàng hạ thấp, nói: "Có thể.. Ngươi đã đúng."

    Hàn Phỉ phục hồi tinh thần lại, nhận ra ngữ khí vừa rồi của mình tựa hồ là đại bất kính, vội vã cúi đầu, nói: "Thật xin lỗi, thật có lỗi với người! Là ta không khống chế được ngữ khí, dĩ hạ phạm thượng. Chủ nhân thứ tội."

    Tuyết quý nhân cười nhạt, nói: "Ta thì tính là chủ nhân gì chứ, không cần gọi chủ nhân, ở trong lãnh cung, thân phận địa vị chẳng qua đều là mây bay mà thôi."

    Tỏng lòng Hàn Phỉ thoáng thở ra một hơi, lời nàng vừa nói cũng đủ để phán xử tử hình rồi. Nhưng tựa hồ mẫu thân của nam thần dễ ở chung hơn nhiều so với nàng nghĩ.

    Tuyết quý nhân đón đến, lại nói: "Triệt nhi, hắn là một hài tử thông minh, so với ngươi và ta tưởng tượng còn muốn thông minh hơn. Cho dù là ở trong hoàn cảnh như vậy hắn còn có thể sống thật tốt."

    Hàn Phỉ rất tán thành điểm này, nói: "Nếu như được giáo dục tốt, nhất định sẽ rất lợi hại!"

    Tuyết quý nhân ngẩng đầu lên, đột nhiên nói: "Nếu như ngườ kia, là ngươi đây."

    Hàn Phỉ sững sờ, chớp chớp con mắt, nói: "Ta?"

    Tuyết quý nhân cười cười, nói: "Ngươi cho ta cảm giác, căn bản không giống như là một cung nữ."

    Hàn Phỉ ngượng ngùng cười, nói: "Chủ nhân đừng hứng thú với ta, ta chẳng qua chỉ là một nô tỳ thôi, có chỗ nào không giống chứ, vừa rồi đầu óc nô tỳ đột nhiên không tỉnh táo lắm, mới, mới nói chuyện như vậy."

    Tuyết quý nhân có ý riêng nói: "Ta biết rõ ngươi có ý che giấu đi, nhưng có một số thứ ngươi có làm sao cũng không thể che giấu được, mà chúng phát ra từ trong xương. Điểm này, ngươi không cách nào tránh khỏi."

    Hàn Phỉ vẫn cố giả ngu, nói: "Ngài nhìn lầm rồi."

    Tuyết quý nhân nói thẳng: "Từ tốc độ đến tư thế ngồi, hành vi của ngươi chuẩn tắc không có một chút sai lầm, thậm chí ngay cả bước chân đều giống như được đào tạo bài bản, ngôn hành cử chỉ như vậy, căn bản không phải là kĩ năng mà một tỳ nữ có thể nắm giữ. Ngươi được dạy rất tốt."

    Hàn Phỉ nhất thời cảm thấy có chút đau đầu. Vị Tuyết quý nhân này đến cùng là vì sao lại bắt đầu để ý nàng chứ? Ngay cả bước chân cũng bị quan sát sao?

    Tuyết quý nhân thấy sắc mặt Hàn Phỉ rốt cục thay đổi, an ủi nói: "Ta cũng không ác ý, ngươi biết rõ thân thể ta đã bệnh đến giai đoạn cuối, mà điều duy nhất ta không bỏ xuống được, chính là Triệt nhi. Đúng như lời ngươi nói, ta không phải là một mẫu thân tốt. Ta nợ hắn quá nhiều."

    "Tuyết quý nhân.."

    "Ta không thể giáo dục hắn quá nhiều, thậm chí không thể tưởng tượng, nếu như ta chết đi, Triệt nhi hắn nên làm gì, ngươi nói đúng, không thể cả đời giả ngây giả dại được, hắn cuối cùng vẫn là một Hoàng Tử, sớm muộn sẽ trở thành vật hy sinh, bất luận hắn có nguyện ý hay không."

    Tuyết quý nhân đang nói ra lời này, ánh mắt mang theo một vệt sắc bén, nàng giống như là đột nhiên tỉnh ngộ rằng trước kia lựa chọn của mình là sai lầm cỡ nào.

    Hàn Phỉ trù trừ một hồi, nói: "Tam Hoàng Tử điện hạ cần ngài, vì thế, vì thế ngài phải bảo trọng thân thể mình mới đại sự hàng đầu."

    Tuyết quý nhân thấy buồn cười, nói: "Ngươi nha đầu này, thật là biết an ủi người khác, nhưng ta biết bệnh tình của mình, ta cũng là một đại phu, nhưng ở Hàn Linh, nữ nhân làm đại phu là một sỉ nhục, sau này ngươi phải ẩn giấu điểm ấy, không nên để bị phát


    Bấm để xem
    Đóng lại
    hiện."

    Đáy lòng Hàn Phỉ ấm áp, nàng không nghĩ tới mẫu thân của nam thần còn lo lắng cho nàng. Trong lòng luôn có loại cảm giác được mẹ chồng tương lại quan tâm. Hàn Phỉ nỗ lực đè xuống tâm tình quái dị này.

    "Hàn Phỉ biết rõ."

    Sắc mặt Tuyết quý nhân trở nên nghiêm túc, nói: "Hàn Phỉ, dạy dỗ Triệt nhi ta có lòng nhưng không đủ lực, nếu như có thể, ta muốn nhờ cả vào ngươi?"

    Hàn Phỉ vô ý thức nói: "Ta không được.."

    "Khụ khụ khụ.."

    Tuyết quý nhân đột nhiên ho khan kịch liệt, giống như là muốn ho cả phổi ra vậy, Hàn Phỉ vội vàng đưa qua cho nàng một chiếc khăn tay, sau đó khiếp sợ nhìn thấy một tia huyết dịch từ giữa ngón tay nàng chảy ra. Trái tim Hàn Phỉ đột nhiên phát lạnh, tình cảnh này giống hệt như lần nàng đã chứng kiến.

    Tuyết quý nhân tưởng bản thân mình ho ra máu đã hù dọa đến Hàn Phỉ, vội vàng dùng khăn tay lau khô máu rồi tối nghĩa nói: "Không có chuyện gì, ta đã quen rồi, may mà đến giờ vẫn không chết."

    Hàn Phỉ đột nhiên mở miệng nói: "Thân thể của Tam Hoàng Tử điện hạ cũng bị di truyền sao?"

    Tuyết quý nhân trầm mặc một hồi, nói: "Ngươi đã đã kiểm tra sao?"

    Hàn Phỉ lắc đầu một cái, đồng thời thầm hận chính mình vì sao không kiểm tra thân thể tiểu hài nhi ngay từ đầu. Đúng vậy, sau khi lớn lên thân thể Tần Triệt kém như thế, không thể không có lý do, e là, do di truyền. Nhưng, một vấn đề càng lớn hơn theo đó mà đến, chân của Tiểu Tần Triệt không phải là bị tật bẩm sinh, bây giờ hắn chạy còn nhanh hơn rất nhiều người đấy, chỉ chớp mắt cũng không thấy người, không khác gì con khỉ nhỏ, làm sao cũng không giống là chân có tậ. Như vậy.. Chính là chuyện sau này mới xảy ra. Đến cùng là phát sinh chuyện gì mới khiến Tần Triệt thành con ma ốm chứ. Chân bị phế, thân thể cũng kém đến cực điểm. Chỉ cần nghĩ đến đây trong lòng Hàn Phỉ liền vô cùng bất an, giống như có chuyện vô cùng quan trọng bị nàng bỏ qua.

    Vẻ mặt nàng quá mức ngưng trọng, Tuyết quý nhân hơi kinh ngạc nói: "Làm sao vậy? Đừng nói là thân thể Triệt nhi có chỗ nào không thích hợp nhé?"

    Hàn Phỉ gian nan lắc đầu một cái, không biết nên nói thế nào, quyết định giấu đi, nhân tiện nói: "Cũng không có gì, Tam Hoàng Tử điện hạ bây giờ nhìn.. rất khỏe mạnh."

    Chẳng khác gì con sói con vậy! Khỏe mạnh đến không thể khỏe hơn!

    Tuyết quý nhân ngơ ngác, lập tức thở dài một hơi, nói: "Lúc ta sinh Triệt nhi.. có một chút vấn đề.. thân thể Triệt nhi từ nhỏ đã không tốt lắm, nhưng hiện tại nhìn không ra, ngày sau chỉ cần không chịu kích thích quá lớn, bệnh biến chứng liền sẽ không phát tác, hắn có thể khoẻ mạnh trưởng thành."

    Hàn Phỉ do dự một chút, nàng rất muốn nói cho Tuyết quý nhân biết, sau này thân thể nam thần so với suy nghĩ của nàng còn muốn kém hơn, thậm chí đã có thể dùng từ suy yếu để hình dung. Nếu như dựa theo lời mẫu thân nam thần nói, không chịu kích thích lớn, sẽ không sẽ phát tác, như vậy trong tương lai, Tần Triệt đến cùng là phải chịu kích thích ra sao, mới khiến tình trạng thân thể rớt xuống ngàn trượng như thế. Hàn Phỉ muốn biết rõ chân tướng hơn ai hết.

    Hàn Phỉ bỗng nhiên phản ứng lại, sau khi gặp nam thần, nàng từ chưa từng nghe qua bất kỳ chuyện gì liên quan đến hắn trước đó. Nàng đối với hắn, căn bản không biết gì cả. Hàn Phỉ có chút hoảng hốt, nàng chợt phát hiện hiểu biết của mình với Tần Triệt quá nông cạn, những cái nàng biết, nàng hiểu, đều chẳng qua là hắn đồng ý cho nàng xem, những cái hắn không muốn biểu lộ ra, nàng cái gì cũng không biết. Tỷ như, những gì Tần Triệt trải qua. Hàn Phỉ có một loại vui mừng, vui mừng vì được trải qua với hắn, hay là lần này, nàng có thể tận mắt chứng kiến hắn lớn lên, những chuyện từng phát sinh trên người hắn. Hoặc là.. nàng có thể ngăn cản. Ngăn cản tất cả bi kịch phát sinh.

    Nhưng lúc Hàn Phỉ sản sinh suy nghĩ này, đầu nàng trong nháy mắt giống như bị kim đâm, đau đến nỗi nàng phải rên lên một tiếng.
     
    Hongnhan, songreasoekEvaPham thích bài này.
  5. Hương Nhi

    Bài viết:
    754
    Chương 354: Ngươi sau này..

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tuyết quý nhân bị vẻ khác thường của Hàn Phỉ làm cho giật mình, vội vàng nói: "Ngươi bị làm sao thế?"

    Sắc mặt Hàn Phỉ trở nên tái nhợt, không thể không đỡ bàn mới miễn cưỡng đứng thẳng được, nhưng cảm giác đầu đau như búa bổ kia vẫn còn sót lại. Giống như đang cảnh cáo nàng không nên có suy nghĩ kia trong đầu vậy. Hàn Phỉ đón lấy chén nước Tuyết quý nhân đưa tới, uống một ngụm mới hòa hoãn lại, suy yếu nói: "Không có chuyện gì, chỉ là đột nhiên đau đầu thôi, có thể là do không được nghỉ ngơi tốt."

    Tuyết quý nhân cũng biết là mình nóng vội, liền bình tĩnh lại, nói: "Ngươi đi về nghỉ ngơi trước đi, chuyện hôm nay ngươi hãy suy nghĩ rõ ràng, Triệt nhi.. Triệt nhi hắn liền giao cho ngươi."

    Hàn Phỉ trầm mặc một hồi, lần này, nàng không từ chối. Nàng quá muốn hiểu biết về Tần Triệt, cũng không biết hắn trở thành như hiện tại là do đâu.

    Lúc Hàn Phỉ rời khỏi căn phòng nhỏ của Tuyết quý nhân, nàng cảm nhận được tâm tình vô cùng nặng nề trước nay chưa từng có. Nhưng cảm giác đầu đau như búa bổ vừa rồi cũng khiến Hàn Phỉ để bụng. Có thể.. ở đây, nàng bị hạn chế, tỷ như một khi nàng làm ra chuyện gì thay đổi lịch sử, nàng sẽ phải chịu trừng phạt, ngay cả vừa rồi nàng chẳng qua chỉ là sản sinh một suy nghĩ như vậy thôi cũng đã phải nhận trừng phạt rồi. Xem ra nàng cần phải cẩn thận châm chước một phen.

    Mang theo như vậy tâm tình, Hàn Phỉ chậm rãi đi trở về khu nhà nhỏ tàn tạ cùng với tên nhóc kia, sau đó kinh ngạc nhìn thấy tiểu tử đó dang ngồi chồm hổm ở cửa ra vào, tựa hồ đang đợi gì đó, nhìn thấy nàng, liền đứng lên.

    Trong lòng Hàn Phỉ ấm áp, bước nhanh tới, nói: "Ngươi đang chờ ta sao?"

    Tiểu hài nhi không nói lời nào, chỉ động động cái mũi, sau đó chậm rãi nói: "Mẫu thân.. mùi vị."

    Hàn Phỉ kinh ngạc, sau đó ngửi ngửi trên người mình, cũng không ngửi ra mùi gì hết. Mà tên tiểu tử kia lại nở nụ cười, khiến Hàn Phỉ có chút thụ sủng nhược kinh.

    "Chăn, khô." Tiểu hài nhi còn chỉ chỉ cái chăn đang phơi bên kia.

    Lực chú ý của Hàn Phỉ bị dời đi, nói: "Làm sao ngươi biết?"

    Tiểu hài nhi chăm chú nói: "Ta sờ, khô, rất thơm, rất ấm."

    Hàn Phỉ mang theo giọng điệu dãy dỗ nói: "Sau này ngươi không nên để mặt trời chiếu thẳng vào người, nhớ phải đứng ở nơi râm mát, nghe chưa?"

    Tiểu hài nhi gật đầu. Hàn Phỉ thấy hắn hiếm khi ngoan ngoãn, muốn đưa tay sờ sờ đầu hắn, nhưng đến cùng vẫn thu hồi lại, động tác này không quá thích hợp.

    Rất nhanh, Hàn Phỉ một lần nữa tiến hành tổng vệ sinh gian nhà, ròng rã bận bịu cả một buổi trưa, mãi đến tận lúc thái dương xuống núi, mới miễn cưỡng thu thập xong một nửa sân, mệt đến ngất ngư. Nhưng cảm giác thành công vẫn tràn đầy như cũ, nhất là lúc nhìn thấy gian phòng thoáng đãng, sạch sẽ lại càng có một thỏa mãn không nói nên lời. Tiểu hài nhi cũng đi theo phía sau Hàn Phỉ làm một cái đuôi nhỏ, vẻ phòng bị trong mắt đối với Hàn Phỉ đã giảm đi rất nhiều, đến mức gần như không còn nữa, lúc Hàn Phỉ thu lại cái chăn đã được mặt trời hong khô vô cùng ấm áp, tiểu hài nhi còn ở trên giường lăn lộn một hồi. Hàn Phỉ không nhịn được lộ ra một nụ cười từ mẫu.

    Lúc tắm rửa xong tên tiểu tử kia quả thực vô cùng khác lạ, cả người vốn bẩn thỉu như con khỉ bùn lập tức liền lộ ra làn da trắng nõn, cả khuôn mặt cũng vô cùng xinh xắn, nhất là lúc rửa sạch sẽ mặt, khuôn mặt nhỏ bé quả thực giống như đúc Tuyết quý nhân, bởi vì còn nhỏ, giới hạn giới tính còn chưa quá lớn.

    Hàn Phỉ cảm thấy nếu đổi một bộ quần áo, thì e còn bị nhầm là con gái mất thôi. Quả thực là.. hận không thể ôm một cái! Nhưng vì không muốn bản thân lại bị cắn, Hàn Phỉ đến cùng cũng không dám ôm hắn, chỉ là suy nghĩ một chút mà thôi. Có điều làm việc được hồi báo như vậy, cảm giác này đúng là quá tuyệt, đáy lòng Hàn Phỉ càng kiên định hơn, thầm nghĩ tuyệt đối không thể để cho Tiểu Tần triệt trở thành còn sói hoang.

    Nàng đưa tay bắt tiểu hài nhi lại, chăm chú nói: "Tam Hoàng Tử điện hạ.."

    Hàn Phỉ còn chưa nói hết, tiểu hài nhi liền chen ngang, nói: "Tần Triệt."

    Rõ ràng, không có chút nào quái dị.

    Hàn Phỉ yên lặng, nói: "Làm sao?"

    Tiểu hài nhi đột nhiên đưa tay ra, nắm lấy cánh tay Hàn Phỉ, nhìn thẳng mắt nàng, trong tròng mắt đen láy của hắn chỉ có thân ảnh của Hàn Phỉ.

    "Mập mạp, gọi, gọi Tần Triệt."

    Hàn Phỉ: "..."

    Nàng nỗ lực bình ổn lại tâm tình.

    "Như vậy đi, chúng ta làm một giao dịch, sau này ngươi không được gọi ta là mập mạp, vậy ta liền gọi ngươi là Tiểu Triệt Triệt."

    Tiểu hài nhi lắc đầu, thoải mái hô một tiếng: "Mập mạp!"

    Nụ cười của Hàn Phỉ rất gượng ép. Còn có thể câu thông với nhau được không đây!

    Tiểu hài nhi do dự một chút, cuối cùng mở miệng nói: "Mập mạp, ngươi, ngươi sẽ đi sao?"

    Trong giọng nói còn mang theo một tia không xác định.

    Nhưng Hàn Phỉ rất nghiêm túc, nàng trịnh trọng nói: "Sẽ không, ta sẽ không đi, trừ phi ngươi không cần ta nữa."

    Đôi mắt của Tiểu hài nhi lóe sáng, nhưng ngay lập tức lại ảm đạm đi.

    "Ngươi, ngươi lừa người."

    "Ta không hề lừa ngươi."

    "Vậy ngươi, vậy ngươi.. Nếu ngươi đi.. thì làm sao bây giờ.."

    Hàn Phỉ hít sâu vào một hơi, dùng giọng ôn nhu nói: "Triệt gia, nô gia chính là vì ngươi mà tới."

    "Vì ta?"

    "Đúng vậy a, vì ngươi."

    "Tại sao?"

    "Bởi vì, cực kỳ lâu sau này, ngươi sẽ trở thành một người lãnh khốc."

    "Lãnh khốc?"

    "Đúng, chính là lạnh đến mức sẽ đông chết người khác, còn rất chảnh, lại khốc, khiến người ta không nhịn được đánh cho một quyền."

    Tiểu tử đón đến: "Mập mạp, ta không muốn cắn ngươi."

    "Tại sao lại cắn ta?"

    "Ngươi, ngươi mắng ta."

    Sắc mặt Hàn Phỉ đột nhiên lúng túng, ho khan một hồi, nàng còn tưởng rằng tiểu hài này nghe không hiểu đấu, không nghĩ tới nàng đã đánh giá thấp hắn.

    "Mập mạp, sau này ta thật sự sẽ như vậy sao?" Nhãi con không xác định hỏi.

    Hàn Phỉ cười cười, nói: "Đúng vậy a, nhưng mà, sau này ngươi cũng rất lợi hại, một ánh mắt liền có thể đông chết người, còn rất ngạo kiều."

    "Cái gì là ngạo kiều?"

    "Chính là.. ừm, chính là chết cũng không hối cải, buồn bực cái gì cũng chỉ để ở trong lòng."

    "Ờ.."

    "Nhưng sau này, ngươi vẫn rất ôn nhu, chỉ là lúc ôn nhu rất ít, rõ ràng đối với ai cũng rất lạnh nhạt, nhưng luôn khiến người ta không bỏ xuống được, hơn nữa a, bất luận ta đang ở đâu, hắn đều cũng sẽ đến cứu ta."

    Hàn Phỉ nói nói, ánh mắt đột nhiên hoảng hốt một hồi. Nàng tựa như nhớ lại lúc ở Phương gia. Lúc Tần Triệt xuất hiện. Nghĩ đi nghĩ lại, Hàn Phỉ không nhịn được cười rộ lên, lại bị tiểu hài nhi đột nhiên cắn cho một cái, nhưng lực đạo không nặng, rất nhanh lôi suy nghĩ của Hàn Phỉ trở về.

    "Mập mạp, ngươi gạt ta."

    "Ta lừa ngươi chỗ nào?"

    "Ngươi không phải vì ta."

    "Sao?"

    Nhãi con không nói lời nào, giống như đang hờn dỗi, trên khuôn mặt bánh bao nhỏ toàn bộ đều là tức giận. Hàn Phỉ nhìn thấy liền có cảm giác khóc cười không được. Ngay đêm đó, nhãi con liền đắp chiếc chắn tản ra mùi hương của ánh mặt trời. Mà toàn thân hắn từ trên xuống dưới đều vô cùng sạch sẽ. Không có bọ Chét quấy rầy hắn. Cũng không có mùi hôi chua quanh quẩn nơi chóp mũi.
     
    Hongnhan, songreasoekEvaPham thích bài này.
  6. Hương Nhi

    Bài viết:
    754
    Chương 355: Là khởi đầu, cũng là kết thúc.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tiểu hài nhi cảm thấy đây là cái giường thoải mái nhất mà hắn từng nằm. Thoải mái đến nỗi hắn có chút không ngủ được, mở to hai con mắt, dù cho trên thân đắp chăn đến mức rất nóng, cũng không muốn đá văng cái chăn ấy ra, loại cảm giác ấm áp không dễ có này khiến hắn có chút không muốn buông tay. Đây đều là Mập mạp cho hắn. Trong đầu tiểu hài nhi chỉ có một cái ý niệm như vậy. Tuổi hắn tuy còn nhỏ nhưng tâm trí lại đã sớm vượt quá tuổi tác rồi. Ttrong đầu Tiểu Tần Triệt đã nghĩ đến làm sao có thể lưu Mập mạp lại. Hắn không muốn nhe răng nhếch miệng với nàng, cũng không muốn cắn nàng, hắn muốn lưu nàng lại, không cho nàng đi, vĩnh viễn ở đây bồi tiếp hắn.

    Đây là người đầu tiên đồng ý cho hắn ăn, nguyện ý ở bên cạnh hắn. Tiểu hài nhi nghĩ đi nghĩ lại, đột nhiên vươn mình xuống giường, thân thể nho nhỏ nhanh nhẹn dị thường, hắn không đi giày, đẩy cửa chạy ra ngoài. Gian phòng của Hàn Phỉ là ở khu nhà nhỏ cách đó không xa, giờ khắc này, bận rộn một ngày, Hàn Phỉ đã sớm rơi vào giấc ngủ ngọt ngào, thậm chí còn đang nghiến răng, một chuỗi dịch thể sáng lấp lánh cứ như vậy giắt ở bên mép, toàn bộ thân thể vòng tại trên giường, tạo thành một đống tương đối lớn.

    Tiểu hài nhi đẩy cửa ra, rón rén đi vào trong phòng, nhìn tướng ngủ của Hàn Phỉ. Ngủ đến thật xấu. Hắn nghĩ như thế. Sau đó Hàn Phỉ đột nhiên lật cả người, giường gỗ phát sinh một loạt tiếng kẹt kẹt, dường như muốn sụp xuống vậy. Tiểu hài nhi giật mình, biểu hiện căng thẳng, bày ra tư thế bất cứ lúc nào cũng có thể nhảy ra. Nhưng chờ một lúc lại phát hiện Hàn Phỉ không có động tĩnh khác. Hắn yên lòng, đi chân trần tới gần một chút, cúi đầu nhìn khuôn mặt tròn tròn của Hàn Phỉ. Trong con ngươi đen láy của tiểu hài nhi đầy vẻ bướng bỉnh. Hắn đột nhiên đưa tay ra, móng tay của hắn đặc biết dài, ở dưới ánh trăng càng có vẻ sắc bén.

    Hàn Phỉ vốn đã phát hiện móng tay của tiểu hài nhi quá dài, nhưng nhất thời không có tìm được công cụ cắt cho hắn, đạnh tạm chấp nhận để hắn đeo bộ móng đó trên tay. Móng tay như vậy dưới màn đêm có vẻ hơi dữ tợn, không phù hợp với tiểu hài nhi ngây thơ non nớt. Móng tay chậm rãi tới gần cần cổ trắng nõn của Hàn Phỉ. Ngay khi sắp đụng vạo, tiểu hài nhi dừng lại. Sắc mặt hắn rất do dự. Hắn nghĩ, cách tốt nhất để lưu người lại chính là giết người đó đi. Hắn chưa từng giết người, nhưng hắn đã từng tận mặt nhìn thấy cảnh giết người, ở nơi hẻo lánh, tận mắt nhìn thấy mẫu thân bóp chết người khác, hắn cảm thấy rất đơn giản, hắn cũng có thể làm được, vì thế, hắn kiên trì giữ lại móng tay, thỉnh thoảng có thời gian lại mài sắc một hồi, có thể sẽ có lúc cần đến.

    Nhưng tên tiểu tử này đột nhiên cảm thấy hắn không nỡ ra tay, hắn bỏ không được. Vừa nghĩ tới Mập mạp sẽ không cười với hắn nữa, sẽ không nghiêm mặt giáo huấn hắn, sẽ không tìm đồ cho hắn ăn, sẽ không giặt chăn cho hắn, hắn lại đột nhiên có chút không thể ra tay. Cuối cùng, tiểu hài nhi rút tay về, đổi thành sờ sờ khuôn mặt trắng nõn, mập mạp của Hàn Phỉ, cảm giác tốt vô cùng. Tiểu hài nhi giống như bị ma huyễn, chậm rãi bò lên giường, đột nhiên cảm thấy rất thoải mái, từ trên thân Hàn Phỉ còn liên tục không ngừng tỏa ra hơi nóng, hắn ngáp một cái, cẩn thận từng li từng tí một co rúc ở bên cạnh Hàn Phỉ, cuộn mình thành một khối nhỏ, cứ như vậy ngủ thiếp đi.

    Lúc nhãi con hô hấp đều đặn, Hàn Phỉ mới chậm rãi mở mắt ra, bên trong mang theo một chút bất đắc dĩ. Nàng không nghĩ tới trong lòng tiểu hài nhi còn cất giấu tâm tư u ám như vậy. Quả nhiên, lớn lên trong hoàn cảnh này hài tử làm sao có khả năng đơn thuần không hề có tâm cơ như bề ngoài vậy, thậm chí so với suy nghĩ của nàng còn muốn thâm trầm hơn. Nhưng lúc tiểu hài nhi duỗi móng vuốt ra vươn về phía cổ nàng. Tim Hàn Phỉ đập mạnh như trống trận. Nhưng cuối cùng, Tiểu Tần Triệt vẫn không giết chết nàng. Hàn Phỉ không thể không cảm tạ rằng ở trong mắt tiểu hài nhi, nàng vẫn còn có điểm tốt đẹp như vậy, đây cũng coi như là một khởi đầu tốt đẹp, tháng ngày vẫn còn dài, chuyện sau này nàng sẽ từ từ thâm nhập.

    Nghĩ tới đây, Hàn Phỉ cũng cảm thấy vây khốn, nhìn tiểu hài nhi cuộn mình bên cạnh tựa hồ có điểm đáng thương, liền duỗi bàn tay, ôm hắn vào trong ngực. Mẫu tính của Hàn Phỉ lập tức đã bị lấp kín. Vào đêm, trên giường hai thân ảnh một lớn một nhỏ có vẻ đặc biệt hài hòa ấm áp.

    Ngày thứ hai, khi Hàn Phỉ tỉnh lại trên giường đã không có ai, vật gì cũng đều bảo trì nguyên dạng, nếu như không phải là đêm hôm qua nàng tỉnh dậy, e là sẽ không biết cái tên nhóc con kia đã tới.

    Hàn Phỉ đứng dậy rửa mặt xong liền đi tìm tiểu hài nhi, cuối cùng ở chỗ núi giả tìm thấy bóng người nhỏ bé kia, nhãi con tựa hồ đặc biệt yêu thích ngồi xổm ở vị trí này, cái gì cũng không làm, cứ như vậy nhìn. Hàn Phỉ thấy buồn cười, không có quấy rầy hoạt động hàng ngày của hắn, mà trước tiên đi một chuyến đến Ngự Thiện Phòng, cầm về một đống đồ ăn cũng coi như không tệ, cùng với mấy củ khoai tây và một viên Tiểu Bạch Thái mà Tiểu Liễu trăm cay nghìn đắng lấy được cho nàng. Nụ cười trên mặt Hàn Phỉ đã sắp tới mang tai, nàng đi trên đường chỉ còn thiếu hát một bài thôi.

    Về khu nhà nhỏ, nàng trước cùng nhãi con giải quyết vấn đề điểm tâm, còn lựa chút đồ ăn có dinh dưỡng đưa tới cho Tuyết quý nhân, đối phương cũng không từ chối lòng tốt của nàng, còn ý vị sâu dài nói một câu.

    Hàn Phỉ cũng không thèm để ý, sau khi tìm thấy tiểu hài nhi liền ngữ trọng tâm dài nói: "Triệt gia, chúng ta cùng chơi một trò chơi có được không?"

    Tiểu hài nhi nghe thấy hai chữ 'trò chơi' đôi mắt lập tức lóe sáng.

    Nụ cười của Hàn Phỉ càng sâu, nói: "Cứ mô phỏng theo trò chơi là được rồi."

    "Cái gì?"

    Hàn Phỉ tiện tay kiếm một nhánh cây trên mặt đất, miễn cưỡng ngồi chồm hỗm xuống, giống như ngọn núi nhỏ, tiểu hài nhi nhìn không nhịn được cười một cái. Hàn Phỉ không thèm để ý đến mình bị cười, mà hết sức chuyên chú viết một chữ trên mặt đất, là chữ 'Tần Triệt', nhất bút nhất họa, vô cùng ngay ngắn.

    Hàn Phỉ chỉ vào chữ này, nói: "Xem, đây là tên ngươi, Tần Triệt, nếu như hôm nay ngươi có thể bắt chước được hai chữ này hoàn mỹ, thì ta sẽ cho ngươi ăn đồ ăn càng ngon hơn."

    Tiểu hài nhi liếc mắt rồi bỏ qua, giống như không có hứng thú. Hàn Phỉ duy trì thái độ hài lòng, kéo dài giọng nói: "Thì ra ngươi không làm được a, vậy bỏ đi, không chơi nữa."

    Nói xong, Hàn Phỉ lập tức xóa sạch chữ trên mặt đất.

    Tiểu hài nhi lập tức liền gấp: "Ta, ta có thể!"

    Hàn Phỉ vỗ vỗ tay, phủi sạch tro bụi, nói: "Không cần cố, ta không thích miễn cưỡng người khác, tự ngươi đi chơi đi."

    Nói rồi, Hàn Phỉ giống như thật muốn rời đi. Lòng hao thắng của tiểu hài nhi nổi lên, hắn liền nhặt cành cây Hàn Phỉ bỏ lại, bắt đầu xiêu xiêu vẹo vẹo viết chữ trên mặt đất. Hàn Phỉ liếc nhìn một chút, lập tức kinh ngạc trong lòng một hồi. Tiểu hài nhi thực sự viết ra chữ, dù cho nét chữ này vặn vẹo đến không thể tin, bút họa cũng đều sai, nhưng vẫn có thể nhìn ra đó là chữ 'triệt'. Đứa nhỏ này sợ là một thiên tài đi.

    Hàn Phỉ thu lại khiếp sợ, nói: "Xâu quá, không hề giống."

    Bị phê bình, nhãi con đỏ lên mặt, vẻ mặt không chịu thua.

    Hàn Phỉ ung dung nói: "Viết xấu như thế còn có ý kiến? Ta viết chữ xấu như thế sao? Ngươi mô phỏng theo không hề giống. Xem cho kĩ, ta viết lại cho ngươi một lần nữa."

    Lần này, tiểu hài nhi nghiêm túc cẩn thận nhìn Hàn Phỉ viết chữ. Chỉ là lần này, Hàn Phỉ cảm thấy có chút kỳ quái. Chữ viết của nàng là lúc trước mô phỏng theo nam thần. Mà bây giờ, nam thần lại đang mô phỏng theo nàng. Cái này giống như một vòng tròn, là khởi đầu, cũng là kết thúc.
     
    Hongnhan, songreasoekEvaPham thích bài này.
  7. Hương Nhi

    Bài viết:
    754
    Chương 356: Tìm cớ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Rất nhanh tiểu hài nhi đã nỗ lực luyện chữ được một ngày, cùng với Hàn Phỉ tiếp tục thu thập cứ vậy trôi qua. Mãi đến lúc chạng vạng tối, Hàn Phỉ đang bận rộn bị giật nhẹ góc áo, nàng quay đầu lại.

    "Ta, ta viết xong rồi."

    Hàn Phỉ kinh ngạc, nói: "Thật sao?"

    Hàn Phỉ bị tiểu hài nhi lôi tới chỗ đất trống bên này, đã nhìn thấy trên mặt đất phủ kín đều là chữ viết lớn nhỏ, từ xiêu xiêu vẹo vẹo, đến ra dáng, cho đến mảnh chữ viết cuối cùng kia đã hoàn mỹ đến mức khiến Hàn Phỉ không thể phân biệt được đâu là chữ do mình viết. Sắc mặt Tiểu hài nhi có vẻ kiêu ngạo mơ hồ, giống như đang chờ được khích lệ.

    Trong lòng Hàn Phỉ có chút phức tạp, tiểu hài nhi so với suy nghĩ của nàng còn muốn thông minh hơn, nàng không nhịn được đưa tay sờ sờ đầu hắn, nói: "Làm rất tốt, ngươi muốn được thưởng cái gì?"

    Tiểu hài nhi do dự một hồi, nói: "Tên ngươi, dạy ta."

    Hàn Phỉ kinh ngạc, nói: "Sao lại muốn học tên ta?"

    Tiểu hài nhi kiên định nói: "Mập mạp, chữ này."

    Khóe miệng Hàn Phỉ co quắp, lập tức nhặt cành cây lên, lau sạch các chữ trên mặt đất, sau đó chăm chú viết xuống hai chữ 'Hàn Phỉ', nói: "Đây mới là tên ta!"

    Tiểu hài nhi nhìn rất nghiêm túc, như là đang cố gắng nhớ kỹ chữ Hàn Phỉ vừa viết. Trong lòng Hàn Phỉ đắc ý, chính lúc nàng muốn hắn học tên nàng thật tốt, chỉ nghe thấy bên tai truyền đến một trận tiếng huyên náo, giống như là có người nàođó đang đến gần nơi này.

    "Ta nói hắn ở đây! Đứa con hoang kia đang sống ở ngay chỗ này!"

    "Ai nha, nơi này thật là âm u, hay là chúng ta đừng đi vào nữa!"

    "Ngươi sợ à, có cái gì mà sợ, chúng ta nhiều người như vậy, còn sợ tên nghiệt tử kia hay sao!"

    "Đúng rồi! Tứ muội, ngũ muội, các ngươi đúng là quá nhát gan!"

    "Đi đi đi, chúng ta cùng đi!"

    "Ta nói cho các ngươi biết, nghiệt tử kia có thể có chút ý tứ! Giống như là chó vậy! Còn sẽ cắn người! Đến lúc đó các ngươi phải cẩn thận một chút!"

    "Ai nha, còn cắn người, đại ca, hay là chúng ta đừng đi nữa, ta sợ."

    "Đừng sợ, ngũ muội, đến lúc đó ngươi đứng nhìn là tốt rồi, bên người chúng ta còn theo nhiều người như vậy."

    "Đúng rồi! Có đại ca ở đây! Đến đến, chính là chỗ này!"

    Bàn tay đang viết chữ của Hàn Phỉ lập tức liền cứng ngắc, sắc mặt nàng chìm xuống, chậm rãi quay đầu đi, chỉ thấy đồng tử của tiểu hài nhi cũng co rút nhanh, cả người cứng ngắc, sắc mặt rất đáng sợ, tựa hồ là muốn nhe răng nhếch miệng gầm nhẹ.

    Hàn Phỉ đưa tay ôm chặt lấy hắn, đem tiểu hài nhi ấn vào trong lồng ngực của mình, thấp giọng nói: "Đừng sợ, có ta ở đây, ngoan, đừng nhếch miệng, ngươi phải duy trì dáng vẻ bình thường. Được không?"

    Tiểu hài nhi cứng đơ ở trong lồng ngực Hàn Phỉ chậm rãi tỉnh táo lại, hắn thu lại hàm răng, trở về với dáng vẻ trẻ con bình thường.

    "Ngươi mau vào trong phòng đi, đừng ra ngoài, nghe chưa?"

    Tiểu hài nhi do dự một chút, cuối cùng gật đầu. Hàn Phỉ buông hắn ra, hít sâu vào một hơi, sau đó đứng dậy treo lên khuôn mặt giả tạo đi ra ngoài nghênh đón. Liền nhìn thấy mấy tiểu hài tử ăn mặc vô cùng xa xỉ, phía sau còn mang theo mấy hộ vệ, nghênh ngang đi tới. Người đến bất thiện.

    Lòng Hàn Phỉ hơi hồi hộp một chút, dâng lên dự cảm không lành, nhưng trên mặt nàng vẫn mang theo nụ cười nghênh đón, hành lễ nói: "Nô tỳ tham kiến các vị chủ nhân."

    Tần Mục căm ghét liếc mắt nhìn Hàn Phỉ, nói: "Lớn lên xấu xí như thế còn dám xuất hiện ở trong cung, quả thực là sỉ nhục con mắt."

    Hàn Phỉ: "..."

    Quả nhiên! Người này từ nhỏ đến lớn đều đáng ghét như vậy! Hàn Phỉ nỗ lực khắc chế kích động muốn đánh no đòn tên tiểu tử hỗn láo này, tự nói với mình, phía sau bọn họ còn mang theo hộ vệ, thật sự không thích hợp làm xằng bậy. Trừ Tần Mục cùng hai tiểu công chúa non nớt ra, còn có mấy hài tử tuổi xấp xỉ nhau, Hàn Phỉ đoán hẳn là người bồi đọc sách của Hoàng Tử công chúa, hơn nửa đều là hài tử của các đại thần, đơn giản mà nói, chính là một đám gọi là con ông cháu cha.

    Tần Mục phất tay một cái, phiền chán nói: "Được rồi được rồi, ngươi lui qua một bên đi, đừng vướng bận, chúng ta tới để tìm nghiệt tử kia."

    Hắn mở miệng ngậm miệng đều là nghiệt tử đã khiến Hàn Phỉ tức điên, ngay cả nụ cười trên mặt cũng sắp không thể duy trì được nữa.

    "Hồi bẩm chủ nhân, Tam Hoàng Tử điện hạ chơi mệt đã nghỉ ngơi, thật sự không tiện đi ra, mong rằng các vị chủ nhân ngày khác trở lại."

    Lời nói của Hàn Phỉ mới vừa xong, một bàn tay đã xông tới mặt, Hàn Phỉ rõ ràng có thể né tránh, nhưng nàng chần chờ một hồi, cuối cùng vẫn đứng yên, bị đánh vô cùng chuẩn xác, lập tức liền quỳ một chân trên đất, má trái nóng rát đau đớn.

    Một giọng nói lanh lảnh vang lên: "Đại Hoàng Tử Điện Hạ muốn làm cái gì sao một kẻ tiện tì như ngươi có thể đến quơ tay múa chân!"

    Hàn Phỉ nhịn xuống nộ khí, bụm gò má, trầm thấp nói: "Đều là nô tỳ sai, đều là nô tỳ sai, cầu xin Đại Hoàng Tử Điện Hạ không trách tội! Tha cho nô tỳ một mạng đi!"

    Tần Mục càng thêm không lọt mắt cái mụ mập chết bầm này, nói thẳng: "Gọi nghiệt tử kia lăn ra đây!"

    Tiểu Tần triệt ở bên cửa sổ trong phòng đã chứng kiến tất cả mọi thứ. Nhất là lúc mập mạp bị đánh một cái tát. Hắn đột nhiên rất phẫn nộ, phẫn nộ đến không nhịn được nắm chặt tay, móng tay đâm thật sâu vào trong thịt. Trên gương mặt nho nhỏ đầy vẻ u ám không phù hợp với tuổi đời non nớt của hắn. Hắn không nhúc nhích, chỉ đứng nhìn như vậy, đem khuôn mặt của những kẻ động thủ nhớ thật rõ ràng. Mập mạp là của hắn, là của hắn. Sắc mặt hắn mơ hồ có chút xanh lên.

    Bên kia, Tần Mục thấy Hàn Phỉ tựa hồ không có ý định đi gọi nghiệt tử kia, cũng mất kiên nhẫn, trực tiếp đi vào trong sân, hô lớn: "Lục soát cho ta! Lôi nghiệt tử kia ra đây!"

    "Vâng, điện hạ!"

    Những hộ vệ kia lập tức thô lỗ đá văng từng cánh cửa, không bao lâu liền xô đẩy tiểu hài nhi đi ra.

    Lúc Tần Mục nhìn thấy tiểu hài nhi, liền câu lên một nụ cười ác liệt, từ trên xuống dưới nhìn tiểu Tần Triệt vài lần, nói: "Một quãng thời gian không gặp, ngươi ngược lại là ăn mặc cũng ra dáng đấy, nhưng ngươi cho rằng như vậy là có thể khiến mình trở thành người sao? Ngươi chỉ là một con chó! Con chó mặc cho ta bắt nạt! Quỳ xuống cho ta!"

    Tiểu hài nhi cắn môi dưới, nỗ lực không phát ra tiếng gầm nhẹ, nỗ lực không lộ ra hàm răng, mập mạp nói không nên như vậy, hắn đã đáp ứng mập mạp, vậy thì hắn phải làm được.

    Hàn Phỉ đứng ở một bên nhìn, trái tim đã sắp không chịu nổi, tiến lên một bước, quỳ xuống nói: "Đại Hoàng Tử Điện Hạ tha mạng a, Tam Hoàng Tử điện hạ đầu óc có chút không linh hoạt, vì thế, vì thế có bao nhiêu đắc tội, Đại Hoàng Tử Điện Hạ đại nhân xin đại lượng, tha thứ.."

    Hàn Phỉ vẫn chưa nói xong, Tần Mục trực tiếp ngắt lời nói: "Vả miệng cho ta! Dùng lực!"

    Soạt một hồi, có hai người tiến lên khống chế hai bên trái phải Hàn Phỉ.

    Tên lúc trước đã đánh Hàn Phỉ một cái tát tiến lên một bước, cười gằn, nói: "Vâng, điện hạ, vậy nô tài sẽ vả miệng nàng!"

    "Ba, ba, ba.." từng cái, từng cái bạt tai văng tới.

    Tần Mục cười lạnh một tiếng, nói: "Tam Hoàng Tử điện hạ? Hàn Linh ta không có Tam Hoàng Tử! Loại nghiệt chủng này căn bản cũng không xứng!"
     
    Hongnhan, songreasoekEvaPham thích bài này.
  8. Hương Nhi

    Bài viết:
    754
    Chương 357: Ngươi đồng ý dạy dỗ hắn không?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tuyết quý nhân sửng sốt. Vẻ mặt nàng chăm chú đánh giá Hàn Phỉ, trong lòng giống như hiểu rõ cái gì. Tuyết quý nhân lần đầu tiên trong đời có suy nghĩ mình đã sai, thậm chí là sai vô cùng.

    Nàng ngẩng đầu lên, nhìn Hàn Phỉ vẫn còn đang thở dốc, thanh âm nàng hạ thấp, nói: "Có thể.. Ngươi đã đúng."

    Hàn Phỉ phục hồi tinh thần lại, nhận ra ngữ khí vừa rồi của mình tựa hồ là đại bất kính, vội vã cúi đầu, nói: "Thật xin lỗi, thật có lỗi với người! Là ta không khống chế được ngữ khí, dĩ hạ phạm thượng. Chủ nhân thứ tội."

    Tuyết quý nhân cười nhạt, nói: "Ta thì tính là chủ nhân gì chứ, không cần gọi chủ nhân, ở trong lãnh cung, thân phận địa vị chẳng qua đều là mây bay mà thôi."

    Tỏng lòng Hàn Phỉ thoáng thở ra một hơi, lời nàng vừa nói cũng đủ để phán xử tử hình rồi. Nhưng tựa hồ mẫu thân của nam thần dễ ở chung hơn nhiều so với nàng nghĩ.

    Tuyết quý nhân đón đến, lại nói: "Triệt nhi, hắn là một hài tử thông minh, so với ngươi và ta tưởng tượng còn muốn thông minh hơn. Cho dù là ở trong hoàn cảnh như vậy hắn còn có thể sống thật tốt."

    Hàn Phỉ rất tán thành điểm này, nói: "Nếu như được giáo dục tốt, nhất định sẽ rất lợi hại!"

    Tuyết quý nhân ngẩng đầu lên, đột nhiên nói: "Nếu như ngườ kia, là ngươi đây."

    Hàn Phỉ sững sờ, chớp chớp con mắt, nói: "Ta?"

    Tuyết quý nhân cười cười, nói: "Ngươi cho ta cảm giác, căn bản không giống như là một cung nữ."

    Hàn Phỉ ngượng ngùng cười, nói: "Chủ nhân đừng hứng thú với ta, ta chẳng qua chỉ là một nô tỳ thôi, có chỗ nào không giống chứ, vừa rồi đầu óc nô tỳ đột nhiên không tỉnh táo lắm, mới, mới nói chuyện như vậy."

    Tuyết quý nhân có ý riêng nói: "Ta biết rõ ngươi có ý che giấu đi, nhưng có một số thứ ngươi có làm sao cũng không thể che giấu được, mà chúng phát ra từ trong xương. Điểm này, ngươi không cách nào tránh khỏi."

    Hàn Phỉ vẫn cố giả ngu, nói: "Ngài nhìn lầm rồi."

    Tuyết quý nhân nói thẳng: "Từ tốc độ đến tư thế ngồi, hành vi của ngươi chuẩn tắc không có một chút sai lầm, thậm chí ngay cả bước chân đều giống như được đào tạo bài bản, ngôn hành cử chỉ như vậy, căn bản không phải là kĩ năng mà một tỳ nữ có thể nắm giữ. Ngươi được dạy rất tốt."

    Hàn Phỉ nhất thời cảm thấy có chút đau đầu. Vị Tuyết quý nhân này đến cùng là vì sao lại bắt đầu để ý nàng chứ? Ngay cả bước chân cũng bị quan sát sao?

    Tuyết quý nhân thấy sắc mặt Hàn Phỉ rốt cục thay đổi, an ủi nói: "Ta cũng không ác ý, ngươi biết rõ thân thể ta đã bệnh đến giai đoạn cuối, mà điều duy nhất ta không bỏ xuống được, chính là Triệt nhi. Đúng như lời ngươi nói, ta không phải là một mẫu thân tốt. Ta nợ hắn quá nhiều."

    "Tuyết quý nhân.."

    "Ta không thể giáo dục hắn quá nhiều, thậm chí không thể tưởng tượng, nếu như ta chết đi, Triệt nhi hắn nên làm gì, ngươi nói đúng, không thể cả đời giả ngây giả dại được, hắn cuối cùng vẫn là một Hoàng Tử, sớm muộn sẽ trở thành vật hy sinh, bất luận hắn có nguyện ý hay không."

    Tuyết quý nhân đang nói ra lời này, ánh mắt mang theo một vệt sắc bén, nàng giống như là đột nhiên tỉnh ngộ rằng trước kia lựa chọn của mình là sai lầm cỡ nào.

    Hàn Phỉ trù trừ một hồi, nói: "Tam Hoàng Tử điện hạ cần ngài, vì thế, vì thế ngài phải bảo trọng thân thể mình mới đại sự hàng đầu."

    Tuyết quý nhân thấy buồn cười, nói: "Ngươi nha đầu này, thật là biết an ủi người khác, nhưng ta biết bệnh tình của mình, ta cũng là một đại phu, nhưng ở Hàn Linh, nữ nhân làm đại phu là một sỉ nhục, sau này ngươi phải ẩn giấu điểm ấy, không nên để bị phát hiện."

    Đáy lòng Hàn Phỉ ấm áp, nàng không nghĩ tới mẫu thân của nam thần còn lo lắng cho nàng. Trong lòng luôn có loại cảm giác được mẹ chồng tương lại quan tâm. Hàn Phỉ nỗ lực đè xuống tâm tình quái dị này.

    "Hàn Phỉ biết rõ."

    Sắc mặt Tuyết quý nhân trở nên nghiêm túc, nói: "Hàn Phỉ, dạy dỗ Triệt nhi ta có lòng nhưng không đủ lực, nếu như có thể, ta muốn nhờ cả vào ngươi?"

    Hàn Phỉ vô ý thức nói: "Ta không được.."

    "Khụ khụ khụ.."

    Tuyết quý nhân đột nhiên ho khan kịch liệt, giống như là muốn ho cả phổi ra vậy, Hàn Phỉ vội vàng đưa qua cho nàng một chiếc khăn tay, sau đó khiếp sợ nhìn thấy một tia huyết dịch từ giữa ngón tay nàng chảy ra. Trái tim Hàn Phỉ đột nhiên phát lạnh, tình cảnh này giống hệt như lần nàng đã chứng kiến.

    Tuyết quý nhân tưởng bản thân mình ho ra máu đã hù dọa đến Hàn Phỉ, vội vàng dùng khăn tay lau khô máu rồi tối nghĩa nói: "Không có chuyện gì, ta đã quen rồi, may mà đến giờ vẫn không chết."

    Hàn Phỉ đột nhiên mở miệng nói: "Thân thể của Tam Hoàng Tử điện hạ cũng bị di truyền sao?"

    Tuyết quý nhân trầm mặc một hồi, nói: "Ngươi đã đã kiểm tra sao?"

    Hàn Phỉ lắc đầu một cái, đồng thời thầm hận chính mình vì sao không kiểm tra thân thể tiểu hài nhi ngay từ đầu. Đúng vậy, sau khi lớn lên thân thể Tần Triệt kém như thế, không thể không có lý do, e là, do di truyền. Nhưng, một vấn đề càng lớn hơn theo đó mà đến, chân của Tiểu Tần Triệt không phải là bị tật bẩm sinh, bây giờ hắn chạy còn nhanh hơn rất nhiều người đấy, chỉ chớp mắt cũng không thấy người, không khác gì con khỉ nhỏ, làm sao cũng không giống là chân có tậ. Như vậy.. Chính là chuyện sau này mới xảy ra. Đến cùng là phát sinh chuyện gì mới khiến Tần Triệt thành con ma ốm chứ. Chân bị phế, thân thể cũng kém đến cực điểm. Chỉ cần nghĩ đến đây trong lòng Hàn Phỉ liền vô cùng bất an, giống như có chuyện vô cùng quan trọng bị nàng bỏ qua.

    Vẻ mặt nàng quá mức ngưng trọng, Tuyết quý nhân hơi kinh ngạc nói: "Làm sao vậy? Đừng nói là thân thể Triệt nhi có chỗ nào không thích hợp nhé?"

    Hàn Phỉ gian nan lắc đầu một cái, không biết nên nói thế nào, quyết định giấu đi, nhân tiện nói: "Cũng không có gì, Tam Hoàng Tử điện hạ bây giờ nhìn.. rất khỏe mạnh."

    Chẳng khác gì con sói con vậy! Khỏe mạnh đến không thể khỏe hơn!

    Tuyết quý nhân ngơ ngác, lập tức thở dài một hơi, nói: "Lúc ta sinh Triệt nhi.. có một chút vấn đề.. thân thể Triệt nhi từ nhỏ đã không tốt lắm, nhưng hiện tại nhìn không ra, ngày sau chỉ cần không chịu kích thích quá lớn, bệnh biến chứng liền sẽ không phát tác, hắn có thể khoẻ mạnh trưởng thành."

    Hàn Phỉ do dự một chút, nàng rất muốn nói cho Tuyết quý nhân biết, sau này thân thể nam thần so với suy nghĩ của nàng còn muốn kém hơn, thậm chí đã có thể dùng từ suy yếu để hình dung. Nếu như dựa theo lời mẫu thân nam thần nói, không chịu kích thích lớn, sẽ không sẽ phát tác, như vậy trong tương lai, Tần Triệt đến cùng là phải chịu kích thích ra sao, mới khiến tình trạng thân thể rớt xuống ngàn trượng như thế. Hàn Phỉ muốn biết rõ chân tướng hơn ai hết.

    Hàn Phỉ bỗng nhiên phản ứng lại, sau khi gặp nam thần, nàng từ chưa từng nghe qua bất kỳ chuyện gì liên quan đến hắn trước đó. Nàng đối với hắn, căn bản không biết gì cả. Hàn Phỉ có chút hoảng hốt, nàng chợt phát hiện hiểu biết của mình với Tần Triệt quá nông cạn, những cái nàng biết, nàng hiểu, đều chẳng qua là hắn đồng ý cho nàng xem, những cái hắn không muốn biểu lộ ra, nàng cái gì cũng không biết. Tỷ như, những gì Tần Triệt trải qua. Hàn Phỉ có một loại vui mừng, vui mừng vì được trải qua với hắn, hay là lần này, nàng có thể tận mắt chứng kiến hắn lớn lên, những chuyện từng phát sinh trên người hắn. Hoặc là.. nàng có thể ngăn cản. Ngăn cản tất cả bi kịch phát sinh.

    Nhưng lúc Hàn Phỉ sản sinh suy nghĩ này, đầu nàng trong nháy mắt giống như bị kim đâm, đau đến nỗi nàng phải rên lên một tiếng.
     
    Hongnhan, songreasoekEvaPham thích bài này.
  9. Hương Nhi

    Bài viết:
    754
    Chương 358: Bắt bạt

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tiểu hài nhi nhìn mập mạp bị đánh, con mắt lập tức bắt đầu nóng lên, cũng không tiếp tục quản lời hắn đã đồng ý trước đó, trực tiếp rống giận muốn xông tới, cắn chết những kẻ đang đánh mập mạp! Nhưng hắn còn chưa chạy đến, liền trực tiếp bị người ấn xuống, mạnh mẽ đè thân thể nho nhỏ của hắn trên đất. Tiểu hài nhi liều mạng giãy dụa, trong miệng phát sinh từng tiếng tiếng gào thét, dọa hai vị tiểu công chúa phát sợ, sửng sốt lùi về sau mấy bước, vẻ mặt sắp khóc đến nơi.

    "Đại ca, hắn, hắn phát rồ rồi, hay là chúng ta rời đi đi, ô ô, ta sợ."

    Tần Mục dương dương tự đắc nhìn nhãi con bị đè trên mặt đất giãy dụa, nói: "Tứ muội, sợ cái gì, không phải chỉ là một con chó sao? Đừng sợ."

    Một trận cười phá lên. Tựa hồ ở trong mắt bọn họ, căn bản không hề coi tiểu hài nhi là người mà đối xử, càng đừng nói gì là Hoàng Tử! Mặt Hàn Phỉ đã sưng lên. Hai tay nàng nắm chặt. Một luồng bạo lệ mãnh liệt trong thân thể nàng đang giãy giụa muốn thoát ra, hai tay nàng dâng lên khí lực, nhưng mà, nàng khắc chế. Nàng sợ ràng bản thân kích động, mang đến hậu quả, có thể sẽ khiến tiểu hài nhi đang giãy dụa sinh tồn lại càng thêm sống không nổi. Nàng chịu đựng được khuất nhục như vậy, mặc cho gò má sưng lên, nóng rát đau đớn. Bên tai, nàng hình như nghe thấy tiếng nhãi con gầm nhẹ.

    Đôi mắt tiểu hài nhi đã phát hồng, hắn liều mạng muốn đứng lên, nhưng chung quy hắn còn là một hài tử, khí lực so với nam nhân trưởng thành trước mặt đều chẳng qua chỉ là trò đùa trẻ con, trái lại làm gương mặt vốn non nớt trắng nõn của hắn bị cào xước, làm bị thương.

    Tần Mục nhìn thấy lại càng thêm thêm hài lòng, nói: "Dừng lại đã!"

    Tên nô tài phụ trách vả miệng thu tay lại, mà mặt Hàn Phi đã sưng không ra hình thù gì.

    Tần Mục chỉ chỉ Hàn Phỉ, nói: "Muốn ta không đánh nàng sao?"

    Nhãi con vẫn còn đang gào thét. Ý cười nơi khóe miệng Tần Mục khóe càng thêm ác liệt, nói: "Vậy quỳ xuống, dập đầu cho ta, nói 'ta là cho', ta liền bỏ qua cho nàng ta!"

    Hàn Phỉ choáng váng. Nàng chưa bao giờ nghĩ, một đứa bé có thể ác liệt đến mức độ này. Nhưng càng làm cho nàng đau lòng là, bọn họ, không thể phản kháng.

    Tần Mục thấy nhãi con không hề nhúc nhích, nhíu mày, nói "Làm sao? Không muốn sao? Ta xem ngươi không phải là rất quan tâm no tỳ xấu xí này à? Không muốn vì nàng mà hi sinh một chút đúng không? Vậy thì tốt, người đến, ném nàng vào trong giếng cho ta!"

    Dứt lời, Hàn Phỉ đã bị nhấc lên. Đúng vào lúc này, Hàn Phỉ định không nín nhịn nữa, chờ đến lúc thật sự bị ném vào trong giếng thì nàng khóc cũng không ra nước mắt đâu! Nhưng, kết quả này cũng đồng nghĩa với việc bọn họ nhất định phải trốn thoát khỏi hoàng cung, không, thậm chí là ngay cả thoát khỏi hoàng cung cũng không làm được.

    Tâm tình Hàn Phỉ chìm xuống, đến cùng vẫn nhịn xuống, từng bước một bị lôi đến bên cạnh giếng, đúng lúc này, bên tai truyền đến một âm thanh, quái dị, tiếng chó sủa yếu ớt.

    "Gâu." Trầm thấp, khuất nhục.

    Đôi mắt Hàn Phỉ nhất thời phát hồng, ướt át, nàng nắm chặt nắm đấm, dùng bao nhiêu khí lực mới khắc chế được bản thân, chỉ là thân thể nàng cũng không thể ngừng run rẩy. Nhãi con nằm trên mặt đất, cúi đầu, không nhìn thấy vẻ mặt của hắn, chỉ phát ra một tiếng chó sửa trầm thấp. Hàn Phỉ nghiêng đầu qua chỗ khác, nhìn bóng người nhỏ bé bị đè lên, tim nàng vô cùng đau đớn, cũng phẫn nộ lợi hại, nhưng nàng không thể động, nhãi con đã trả giá lớn như vậy, nàng không thể tùy ý để bản thân kích động phá vỡ. Chỉ là lúc này, Hàn Phỉ xin thề, nàng nhất định sẽ không để Tiểu Tần Triệt chịu oan ức như vậy nữa!

    Tần Mục phát ra tiếng cười lớn trắng trợn không kiêng dè, xung quanh lại càng rộ lên âm thanh phụ họa ồn ào.

    "Xem a! Hắn thật học tiếng chó sủa!"

    "Trời ạ! Thiệt thòi hắn còn là một Hoàng Tử!"

    "Cái gì mà Hoàng Tử, là chó mới đúng! Các ngươi xem hắn a!"

    "Haha haha!"

    Ngay cả đám hộ vệ cùng hạ nhân xung quanh cũng cười.

    Ngược lại là Tần Mục phất tay một cái, nói: "Được được, buông cung nữ kia ra đi, chúng ta đi."

    Nói xong, đoàn người tùy ý khoa trương rời đi, trước khi đi còn đá đổ những thứ Hàn Phỉ mất cả một ngày tẩy rửa, thậm chí còn giẫm lên hai cước, toàn bộ đều trở nên lấm lem bẩn thỉu.

    Hàn Phỉ nhìn cả sân tàn tạ, ánh mắt chìm xuống. Tiểu hài nhi còn nằm trên mặt đất, không động đậy, ngay cả hô hấp phập phồng cũng nhỏ bé không đáng kể. Hàn Phỉ đi tới, đứng lại, gò má nàng đều đã sưng đỏ, cả người nhếch nhác có vẻ buồn cười, nhưng ánh mắt rất bướng bỉnh, nàng bình tĩnh nhìn tiểu hài nhi nằm trên mặt đất, đầy người tro bụi.

    "Đứng, lên."

    Hàn Phỉ nói từng chữ. Dù nàng phát âm có chút trở ngại, thậm chí còn có chút mơ hồ không rõ, nghe vô cùng buồn cười. Nhưng một câu nói này, nặng vô cùng. Tiểu hài nhi nằm trên mặt đất động động, sau đó co rúc lại, đem mặt vùi vào trong cánh tay mình, cả người cuộn thành một đống nho nhỏ, vô cùng đáng thương.

    Hàn Phỉ hít sâu vào một hơi, lần này giọng nói của nàng càng thêm đáng sợ: "Tần Triệt, đứng lên! Ngã chỗ nào thì đứng lên ở chỗ đó!"

    Lần này, nhãi con động, hắn chậm rãi chống đỡ cánh tay, rốt cục nâng mặt lên. Hàn Phỉ thoáng kinh ngạc, ánh mắt lóe lên vẻ đau lòng, nhưng nàng quyết tâm, không dìu hắn. Chỉ thấy, trên mặt tiểu hài nhi, toàn bộ đều là nước mắt. Bị tro bụi đá vụn dính đầy trên mặt, nước mắt có vẻ đặc biệt chật vật, đôi tròng mắt đen láy cũng ướt át, nhưng bên trong tràn ngập tâm tình, ngay cả Hàn Phỉ cũng kinh ngạc.

    Hắn chậm rãi bò dậy từ dưới đất, quần áo vốn sạch sẽ cũng trở nên bẩn thỉu, đứng ở nơi đó, nắm đấm nho nhỏ siết rất chặt, có từng huyết dịch theo bàn tay hắn nhỏ xuống. Là móng tay đâm thủng da thịt hắn. Hàn Phỉ nhìn từng giọt máu nhỏ trên mặt đất, không thể tiếp tục tàn nhẫn được nữa.

    Nàng ngồi chồm hổm xuống, giang hai tay ra với hắn, nói: "Thua ngươi rồi, Triệt gia, lại đây."

    Tiểu hài nhi sững sờ, ngẩng đầu nhìn Hàn Phỉ, thấy gương mặt kia rõ ràng đã sưng đến vô cùng xấu xí nhưng vẫn nỗ lực lộ ra một nụ cười rực rỡ, nụ cười kia, ở trong mắt tiểu hài nhi giống như đang tỏa sáng vậy, vô cùng rực rỡ.

    "Lại đây."

    Cuối cùng, tiểu hài nhi oa một tiếng vọt vào trong lồng ngực Hàn Phỉ, suýt nữa đụng nàng phải ngã chổng vó.

    Hàn Phỉ ôm thân thể nhỏ bé trong lồng ngực, nhiệt độ lạnh lùng, giống như đúc Tần Triệt khi đã trưởng thành, nhưng khí tức trong trẻo nhưng lạnh lùng quen thuộc lại thay bằng mùi sữa thơm. Nàng nghe thấy bên tai truyền đến tiếng nghẹn ngào trầm thấp, giống như một con thú nhỏ vậy.

    Trái tim Hàn Phỉ lập tức mềm nhũn, nói: "Rất khuất nhục đúng không? Ta biết ngươi rất khó chịu."

    "Mập mạp, mập mạp, mập mạp.."

    Tiểu hài nhi một mực gọi hai chữ này, bàn tay đầy máu nắm thật chặt y phục của Hàn Phỉ, nắm rất chặt.

    Hàn Phỉ nghe thấy, cũng không sửa lại, thôi vậy, hắn muốn gọi liền gọi đi.

    "Ừ, ta ở đây."

    "Mập mạp, thật xin lỗi, thật xin lỗi.."

    Hàn Phỉ ngẩn ra, đưa tay ôn nhu phủ phủ đỉnh đầu hắn, nói: "Ngươi không cần xin lỗi, là ta tự nguyện, nhưng ngươi phải nhớ kỹ, khuất nhục như vậy sẽ không có thêm lần nữa, có người bắt nạt ngươi, ngươi phải trả lại, nếu như hiện tại không làm được, vậy thì nhớ kỹ, sớm muộn cũng có một ngày, ngươi sẽ làm được."

    Nhãi con nghe, vẻ mặt đăm chiêu.
     
    HongnhanEvaPham thích bài này.
  10. Hương Nhi

    Bài viết:
    754
    Chương 359: Ngươi là hoàng tử!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thật vất vả chờ tới khi nhãi con dừng lại tiếng nức nở, Hàn Phỉ mới cầm khăn ra, múc nước giếng sạch sẽ, lau mặt cho hắn. Nhưng, trên gương mặt nhỏ nhắn đẹp đẽ kia không thể tránh khỏi lưu lại vài vết trầy.

    Hàn Phỉ lau sạch tro bụi trên mặt tiểu hài, mới giống như nhớ tới cái gì đó, nói: "Đưa tay ra đây."

    Tiểu hài nhi ban đầu còn không đồng ý, né tránh một hồi, nhưng nhìn thấy ánh mắt chăm chú của Hàn Phỉ, hắn hé miệng, cuối cùng vẫn duỗi tay ra. Hàn Phỉ nhìn thấy trong lòng bàn tay nhỏ trắng nõn nà có từng cái từng cái lỗ máu. Đã không còn chảy máu nữa, ngưng tụ thành khối ở chỗ đó, nhìn thấy mà giật mình. Hàn Phỉ nhìn chằm chằm móng tay dài của hắn, nàng thế mà đã quên đám hung khí trên tay của tên nhãi con này, nhưng ngẫm lại, vẫn không cắt cho hắn. Móng vuốt đối với nhãi con mà nói rất trọng yếu, phải nói đó là cơ sở yên tâm của hắn a.

    Hàn Phỉ thở dài một hơi, nói: "Khả năng sẽ có chút đau, ngươi kiên nhẫn một chút."

    Nói rồi, Hàn Phỉ cẩn thận từng li từng tí một cầm khăn tay trước tiên lau sạch vết máu trên tay tiểu hài nhi, quá trình này rất đau, hắn bị đau đến cau mày, nhưng vẫn không nói tiếng nào, ngay cả Hàn Phỉ cũng cảm thấy có chút khâm phục. Mãi đến khi lau sạch sẽ xong cho tiểu hài nhi, Hàn Phỉ bắt đầu đau đầu chuyện tìm đâu ra dược tài, vết thương này của hắn rõ ràng cần dùng thuốc, nếu không sẽ để lại sẹo, nàng bỏ không được.

    Hàn Phỉ ngẫm lại, nói: "Ngươi ở nơi này chờ ta một hồi."

    Nói xong, Hàn Phỉ đã muốn đứng dậy, nhưng bị tiểu hài nhi kéo lại, nàng kinh ngạc quay đầu nhìn. Chỉ thấy tiểu hài nhi cầm khăn tay của nàng, nhúng vào chậu nước một cái, vắt khô, sau đó lôi kéo Hàn Phỉ một lần nữa ngồi xuống, cẩn thận từng li từng tí một nhón chân lên đắp lên gò má sưng đỏ của Hàn Phỉ. Hàn Phỉ đau đến hít vào một hơi, nhưng nhưng trong lòng lại cảm thấy ấm áp như có dòng nước ấm chảy qua. Nàng nhìn thấy vẻ mặt chăm chú gần trong gang tấc của tiểu hài nhi, đột nhiên có một loại kích động muốn khóc, đột nhiên cảm thấy, dường như mọi sự trả giá đều là đáng giá. Mãi đến tận khi tiểu hài nhi lau xong mặt Hàn Phỉ, mới nhất thiết bất an đưa tay ra, chạm chạm vào mặt Hàn Phỉ, dường như sợ làm đau nàng, lực đạo vô cùng nhẹ, ngón tay còn mang theo sự rét lạnh.

    Tiểu hài nhi cẩn thận từng li từng tí một nói: "Mập mạp, đau không?"

    Hàn Phỉ đình chỉ nước mắt, lắc đầu, nói: "Không có chuyện gì, ta không đau, thật. Ngươi đừng lo lắng."

    Tiểu hài nhi thần sắc ảm đạm, lại trầm trầm nói: "Mập mạp, thật xin lỗi, đều tại ta, bọn họ bắt nạt ngươi."

    Vì thường xuyên nói chuyện cùng Hàn Phỉ, thêm vào việc tiểu tử vốn rất thông minh, bây giờ nói chuyện đã lưu loát hơn trước không ít, không còn lắp ba lắp bắp, câu nói không rõ nữa.

    Nhưng Hàn Phỉ nghe xong lại cảm thấy chua xót, nàng vuốt đầu tiểu hài nhi, nói: "Không cần nói xin lỗi, nhưng sau này ta muốn ngươi nhớ kỹ, không được khóc, khóc cũng vô dụng, tuyệt đối không nên khóc trước mặt người khác."

    "Vậy trước mặt mập mạp ngươi thì sao?"

    Hàn Phỉ đón đến, dở khóc dở cười, nói: "Vậy được, ta cho phép ngươi khóc trước mặt ta, những người khác thì không được, nước mắt chính là biểu thị cho nhu nhược, nhu nhược của ngươi không thể triển lãm cho người khác xem. Biết không?"

    Tiểu hài nhi cái hiểu cái không gật đầu.

    Hàn Phỉ lại nói: "Còn nữa, sau này ta không thể trở thành điểm yếu của ngươi, không, là ai cũng không thể, biết không?"

    Câu nói này, tiểu hài nhi không hiểu, trong tròng mắt đen láy đều nghi hoặc.

    Hàn Phỉ ấn bả vai hắn, chăm chú giải thích: "Nghĩa là, sau này không cho bởi vì ta mà cúi đầu nhận sai với bất kỳ người nào, ngươi là Hoàng Tử, dù cho bị khi phụ, cũng phải có tôn nghiêm của Hoàng Tử, ngươi có thể cúi đầu vì mình, nhưng không cho phép bởi vì ta mà cúi đầu."

    Tiểu hài nhi lắc đầu một cái, đáp: "Mập mạp, ta."

    Hàn Phỉ bất đắc dĩ, cho rằng tính độc chiếm của tiểu hài lại phát tác, không thể làm gì khác hơn là nói dễ hiểu hơn: "Đúng, ta là của ngươi, ta là nô tỳ chuyên môn đến để hầu hạ ngươi, vì thế ngươi không cần sốt sắng như vậy, ngươi là chủ nhân, là Hoàng Tử, vĩnh viễn đều phải nhớ kỹ điểm này, ai cũng không thể thay đổi dòng máu chảy trong người ngươi, ngay cả bản thân ngươi cũng không thể, biết không?"

    Tiểu hài nhi gật đầu.

    Hàn Phỉ cho là hắn nghe hiểu, nhân tiện nói: "Được rồi, ngươi bây giờ còn nhỏ, sẽ không thể hiểu hết được, nhưng không sao, ta sẽ bồi tiếp ngươi, chậm rãi dạy ngươi, ngươi sẽ không kém hơn bất kì ai, ngươi thông minh hơn rất nhiều ngươi, cũng giỏi hơn bọn họ, vì thế chớ tự ti, ưỡn ngực lên, ngươi chính là Triệt gia đấy."

    Tiểu hài nhi lần nữa khôi phục dáng vẻ vốn có, còn mang theo một tia dã tính, nhu nhược cùng sợ hãi vừa rồi đều đã biến mất.

    Hàn Phỉ hơi yên lòng một chút, đứng dậy, nói: "Được rồi, ta đi tìm thuốc cho ngươi, ngoan ngoãn ở đây chờ ta."

    Tiểu hài nhi ngẩng đầu lên, nhìn thân ảnh mập mạp của Hàn Phỉ biến mất ở trước mắt, vẻ mặt ngây thơ non nớt của hắn chợt thay đổi, trở nên âm trầm, đó là một loại âm trầm không phù hợp với tuổi. Hắn cúi đầu, nhìn tay mình, lỗ máu trên đó cùng khuôn mặt sưng đỏ cuat Hàn Phỉ đều đang nhắc nhỏ sự nhu nhược của hắn. Hắn vẫn thường xuyện chịu đòn, thậm chí vị đại ca trên danh nghĩa này thỉnh thoảng sẽ xuất hiện làm nhục hắn, Tần Triệt nho nhỏ đã sớm hiểu chuyện, hắn biết rõ bọn họ muốn hắn trở thành trò cười, trước đây lần nào hắn đều sẽ phản kháng. Nhưng lần này, bọn họ bắt mập mạp, hắn thậm chí ngay cả phản kháng cũng không làm được. Nhãi con đột nhiên cảm thấy, bản thân có thứ nhất định phải thủ hộ, nhưng lực lượng của hắn còn quá nhỏ.

    Hàn Phỉ đã rời đi không biết tính cách của nhóc con so với suy nghĩ của nàng còn muốn thâm trầm hơn, nàng mang theo tâm tình lo lắng vội vội vàng vàng đi tới nơi ở của Tuyết quý nhân. Tuyết quý nhân là người duy nhất nàng nghĩ có khả năng có thuốc chữa thương.

    Đợi đến khi Hàn Phỉ rốt cục đi tới nơi ở của Tuyết quý nhân, đang muốn đưa tay gõ cửa đột nhiên dừng lại, từ bên trong truyền đến tiếng nói chuyện. Trong đó, còn có một âm thanh nói chuyện là giọng đàn ông! Thanh âm này, còn có chút quen tai.

    "Tuyết nhi, ngươi còn không muốn nhìn thấy ta sao?"

    "Hoàng Thượng, màn đêm thăm thẳm, nơi này không phải là chỗ thân thể ngàn vàng như ngài có thể lưu lại."

    "Ngươi nhất định phải dùng ngữ khí như vậy nói chuyện với trẫm sao? Ngươi cũng biết rõ, trẫm tới nơi này một chuyến đến cùng là phải chịu bao nhiêu áp lực!"

    "Hoàng Thượng, về đi, nếu như bị truyền ra ngoài, sẽ làm hỏng uy danh của ngài đấy."

    "Tuyết nhi!"

    Ngoài cửa Hàn Phỉ đã triệt để kinh ngạc đến ngây người. Hoàng Thượng? Tuyết nhi? Đậu phộng! Bên trong không phải là Tần Hoàng đấy chứ? Không trách được nàng vẫn cảm thấy quen tai! Đây chẳng phải là giọng của Tần Hoàng sao!

    Hàn Phỉ đưa tay che miệng lại mới không khiến bản thân phát ra tiếng kinh hô, nhưng con ngươi cũng kinh ngạc đến mức trừng lớn, nàng vội vã núp ở một bên, lỗ tai dán trên cửa gỗ, tử tế nghe trộm góc tường. Đây chính là Hoàng Thượng cùng phi tử lãnh cung nói chuyện đấy a, không thể không nghe!

    "Nơi này, căn bản không thích hợp cho nàng ở lại! Chỉ cần nàng đồng ý cùng trẫm thản liếc, trẫm nhất định sẽ mang nàng ra ngoài! Còn có Triệt nhi nữa!"

    Một tiếng cười khổ.

    "Hoàng Thượng, từ đầu đến cuối, ngài cũng chưa từng tin tưởng ta, vậy đến ngày hôm nay, hà tất phải bàn lại lời này? Tâm ta đã chết, chuyện Vân Yên cũng không truy cứu nữa."

    "Nàng đây là bức trẫm sao?"
     
    HongnhanEvaPham thích bài này.
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...