Bài viết: 65 

Trọng Sinh Cùng Thú Làm Bạn
Chương 64: Lão tử còn chưa muốn sinh con
Chương 64: Lão tử còn chưa muốn sinh con
Kiệt La vươn tay về phía Đường Ngọc, tay anh cũng rất đẹp mắt, thuộc loại thon dài mười phần rắn chắc. Mỗi một móng tay đều đầy đặn, khớp xương của mỗi ngón tay đều rõ ràng. Làm cho Đường Ngọc đột nhiên nghĩ đến một từ, băng cơ ngọc cốt (*). Ngày thường Đường Ngọc là một tên học tra (*), y cũng không biết hình dung như vậy có đúng hay không, chỉ là cảm thấy tay Kiệt Tư rất đẹp.
(*) Băng cơ ngọc cốt: Hình dung da dẻ dáng dấp trắng nuột mịn màng của người đẹp. Ngọc cốt: Chỉ vóc dáng đẹp.
(*) Học tra: Học kém, học dốt.
Kiệt La vẫn không nói gì, mà duỗi tay về phía Đường Ngọc.
Lần này Đường Ngọc xem như hiểu, y ngồi thẳng người do dự đưa tay về phía Kiệt La. So với tay Kiệt La, tay Đường Ngọc nhỏ hơn một vòng lớn, làm cho Đường Ngọc cũng là đàn ông có chút khó chịu. Khi đầu ngón tay y chạm tới ngón tay của Kiệt La, con ngươi Đường Ngọc đột nhiên nhẹ nhàng run rẩy một chút, sau đó trong con ngươi của y phản chiếu ra khuôn mặt của Kiệt La đang chậm rãi tới gần.
Đường Ngọc theo bản năng rụt tay lại, lại bị tay Kiệt La kéo lên, toàn bộ tay đều bị giam cầm thật chặt trong lòng bàn tay anh.
Bàn tay Kiệt La rất nóng, nóng đến mức Đường Ngọc giống như bị dẫn nhiệt, cả người đều bắt đầu nóng bỏng.
"Đừng náo loạn." Đường Ngọc hừ một tiếng, cũng không dám thật sự làm ra phản kháng lớn. Y sợ mình không cẩn thận chọc giận Kiệt La, lấy tính tình rách nát của Kiệt La, tuyệt đối sẽ làm ra chuyện khiến Đường Ngọc hối hận.
Hơi thở của Kiệt La nhanh chóng bao phủ lại, Đường Ngọc lui về phía sau một chút.
"Sợ cái gì?"
Đường Ngọc hừ một tiếng, y mới không có sợ hãi có được không? Y chỉ là không có biện pháp tiếp nhận ý nghĩ của những người nguyên thủy này mà thôi.
"Anh đừng dựa sát vào em." Đường Ngọc có chút khó chịu dùng cánh tay chống lên ngực Kiệt La, y có chút không dám nhìn Kiệt La.
"Không phải em đã là bạn lữ của anh sao?" Kiệt La hơi hạ thấp thanh âm, anh dán vào bên tai Đường Ngọc nói chuyện, có một loại cảm giác mê người nói không nên lời.
"Kiệt La, nhưng mà, em, em vẫn chưa chuẩn bị tốt tâm lý." Lúc Đường Ngọc nói chuyện, thanh âm đều đứt quãng. Bởi vì nguyên nhân dưới khóe mắt y có một đôi lệ chí (*), làm cho y thoạt nhìn có một loại chọc người trìu mến. Kiệt La biết rõ Đường Ngọc chỉ thoạt nhìn đáng thương, kỳ thật bản tính của y hoàn toàn không giống mặt ngoài, nhưng Kiệt La lại không đành lòng nghiêm khắc với y.
(*) Lệ chí: Nốt ruồi dưới khóe mắt hay còn gọi là nốt ruồi hứng lệ
"Em không muốn gần gũi với anh? Hay em không thích anh?" Kiệt La kéo giãn một chút khoảng cách giữa hai người, anh làm như vậy chỉ là không muốn để Đường Ngọc chán ghét anh.
Nhưng ở trong mắt Đường Ngọc, lại cho rằng Kiệt La đang khổ sở. Đường Ngọc có chút bất an dịch về phía Kiệt La một chút, sau đó cẩn thận dùng ngón tay câu lấy ngón tay Kiệt La.
"Không phải, em chỉ là còn chưa chuẩn bị sẵn sàng."
Kiệt La quay đầu lại nhìn về phía Đường Ngọc, một đôi con ngươi đen nhánh nhìn chằm chằm y.
"Thế thì thôi vậy, em mệt mỏi rồi nghỉ ngơi đi." Nói xong, Kiệt La không dấu vết tránh tay Đường Ngọc ra, sau đó nằm xuống da thú ở một bên.
Đường Ngọc thật không ngờ Kiệt La dễ nói chuyện như vậy, nhìn bóng lưng Kiệt La, y cũng chậm rãi nằm xuống. Nhưng sau đó, y chủ động nói chuyện với Kiệt La, người ta vẫn phớt lờ y. Khiến cho trong lòng Đường Ngọc chợt lên chợt xuống, mười phần không dễ chịu.
Đường Ngọc nghĩ thầm. Có lẽ là do y quá đáng, ở thế giới thú nhân, nếu đã xác định là bạn lữ, làm sao có thể không để cho người yêu của mình thân thiết? Có lẽ là Kiệt La không vui rồi? Nhưng bấm ngón tay tính toán, y và Kiệt La cũng chưa quen biết được bao lâu. Tuy rằng bất kỳ điều kiện nào của Kiệt La cũng không tệ, nhưng để Đường Ngọc cùng anh xxoo? Đường Ngọc vẫn cảm thấy quá nhanh.
Đường Ngọc lăn qua lộn lại không ngủ được, nhịn không được dựa vào bên cạnh Kiệt La. Y không thích Kiệt La không để ý tới mình, cũng không thích nhìn thấy không vui trong mắt Kiệt La.
"Cái kia, em, em có thể để cho anh hôn, nhưng anh không thể quá đáng." Đường Ngọc vừa dứt lời, Kiệt La vốn vẫn không có động tĩnh, đột nhiên xoay người lại. Lúc này hai người mặt đối mặt, Đường Ngọc không có tránh né nữa, tim y đập thình thịch mười phần rõ ràng.
Kiệt La không lộ ra bộ dáng quá vui vẻ, vẻ mặt cao cao tại thượng khó xử nói: "Anh không thích ép buộc giống cái, nếu em không thích thân cận với anh như vậy, chúng ta định ra như vậy.." Lời của Kiệt La, còn chưa nói gì, Đường Ngọc liền nổi giận.
Đường Ngọc lập tức trừng mắt nhìn anh, cũng không biết là bị tức giận hay là thế nào? Vành mắt y đỏ ửng, y run rẩy nói: "Kiệt La, em không thích anh dùng lời nói như vậy kích thích em, cũng không thích anh nói chúng ta chia tay đi. Em là một người rất không có tiền đồ, em nói cho anh biết, nếu một ngày anh làm bất cứ điều gì có lỗi với em, em sẽ biến mất mãi mãi!"
Kiệt La cũng ngồi dậy, khàn giọng nói: "Lần này là anh không đúng, nhưng em phải hiểu, anh thích em, cho nên anh muốn thân cận với em."
Đường Ngọc đưa tay ôm cổ Kiệt La, dùng trán chống cằm Kiệt La, nhỏ giọng lẩm bẩm nói: "Để cho anh hôn, để cho anh sờ, chính là không thể làm, lão tử còn chưa muốn sinh con."
Ánh mắt Kiệt La ôn nhu, một tay ôm Đường Ngọc kéo lên đùi mình, sau đó hai tay cũng thăm dò vươn vào trong áo Đường Ngọc. Đường Ngọc giống như bị điện giật, ngay cả lông tơ cũng dựng thẳng lên. Y đột nhiên muốn thu hồi lời nói lúc trước, cứ để cho Kiệt La giận dỗi đi, thật sự là tự mình hố cho chính mình nhảy vào ^_^.
Một nơi nào đó dưới thân đột nhiên bị ma sát một chút, Đường Ngọc rốt cuộc chịu không nổi nữa, y phẫn nộ dùng móng vuốt đẩy Kiệt La ra: "Không chơi nữa, nhìn anh cấm dục chính trực như vậy, sao lại lưu manh như vậy chứ?"
Nói xong, Đường Ngọc liền đứng lên kéo da thú ở một bên, y muốn cùng Kiệt La phân phòng ngủ.
Nhưng chưa đi được mấy bước, thắt lưng Đường Ngọc đã bị một cánh tay ôm lấy. Phía sau là một bộ ngực ấm áp, dán lên lưng Đường Ngọc. Thanh âm hơi u ám của Kiệt La, từ phía sau sâu kín truyền đến: "Ừm, em muốn đi đâu?"
Không hiểu sao có một cỗ hàn ý, trèo lên tứ chi Đường Ngọc, y hơi co rúm bả vai một chút, sau đó cười khổ nói: "Không, không, không có, em không định đi đâu hết?" Đường Ngọc cố gắng bắt lấy vách đá bên cạnh, muốn giãy dụa lần cuối cùng. Nhưng Kiệt La hơi dùng sức, Đường Ngọc đã bị trực tiếp ném trở lại da thú.
Đường Ngọc còn chưa kịp vùng vẫy, một chân Kiệt La trực tiếp đặt ở giữa hai chân Đường Ngọc, sau đó hai tay vung hai ba cái liền lột áo Đường Ngọc xuống. Thanh âm Đường Ngọc vừa tức vừa buồn bực, thỉnh thoảng truyền từ trong sơn động ra.
"Kiệt La! Đừng, A, đừng cắn em, đau quá."
Ngày hôm sau, trời nhiều mây, không tiếp tục mưa nữa.
Nhóm Eide cũng đã trở lại, họ đã tìm thấy hai giống cái. Lần này Dực Báo tộc bọn họ được sơn cốc trợ giúp, bọn họ dự định ở chỗ này giúp đi săn con mồi mấy ngày làm đáp lễ. Kỳ thật Tô Diệc muốn cự tuyệt, cậu không muốn bọn họ ở lại thêm một ngày nào nữa. Nhưng sau khi Eide kiên trì, hơn nữa cam đoan tuyệt đối sẽ không gây thêm phiền toái cho bọn họ nữa, Tô Diệc Mới không cam lòng đáp ứng.
(*) Băng cơ ngọc cốt: Hình dung da dẻ dáng dấp trắng nuột mịn màng của người đẹp. Ngọc cốt: Chỉ vóc dáng đẹp.
(*) Học tra: Học kém, học dốt.
Kiệt La vẫn không nói gì, mà duỗi tay về phía Đường Ngọc.
Lần này Đường Ngọc xem như hiểu, y ngồi thẳng người do dự đưa tay về phía Kiệt La. So với tay Kiệt La, tay Đường Ngọc nhỏ hơn một vòng lớn, làm cho Đường Ngọc cũng là đàn ông có chút khó chịu. Khi đầu ngón tay y chạm tới ngón tay của Kiệt La, con ngươi Đường Ngọc đột nhiên nhẹ nhàng run rẩy một chút, sau đó trong con ngươi của y phản chiếu ra khuôn mặt của Kiệt La đang chậm rãi tới gần.
Đường Ngọc theo bản năng rụt tay lại, lại bị tay Kiệt La kéo lên, toàn bộ tay đều bị giam cầm thật chặt trong lòng bàn tay anh.
Bàn tay Kiệt La rất nóng, nóng đến mức Đường Ngọc giống như bị dẫn nhiệt, cả người đều bắt đầu nóng bỏng.
"Đừng náo loạn." Đường Ngọc hừ một tiếng, cũng không dám thật sự làm ra phản kháng lớn. Y sợ mình không cẩn thận chọc giận Kiệt La, lấy tính tình rách nát của Kiệt La, tuyệt đối sẽ làm ra chuyện khiến Đường Ngọc hối hận.
Hơi thở của Kiệt La nhanh chóng bao phủ lại, Đường Ngọc lui về phía sau một chút.
"Sợ cái gì?"
Đường Ngọc hừ một tiếng, y mới không có sợ hãi có được không? Y chỉ là không có biện pháp tiếp nhận ý nghĩ của những người nguyên thủy này mà thôi.
"Anh đừng dựa sát vào em." Đường Ngọc có chút khó chịu dùng cánh tay chống lên ngực Kiệt La, y có chút không dám nhìn Kiệt La.
"Không phải em đã là bạn lữ của anh sao?" Kiệt La hơi hạ thấp thanh âm, anh dán vào bên tai Đường Ngọc nói chuyện, có một loại cảm giác mê người nói không nên lời.
"Kiệt La, nhưng mà, em, em vẫn chưa chuẩn bị tốt tâm lý." Lúc Đường Ngọc nói chuyện, thanh âm đều đứt quãng. Bởi vì nguyên nhân dưới khóe mắt y có một đôi lệ chí (*), làm cho y thoạt nhìn có một loại chọc người trìu mến. Kiệt La biết rõ Đường Ngọc chỉ thoạt nhìn đáng thương, kỳ thật bản tính của y hoàn toàn không giống mặt ngoài, nhưng Kiệt La lại không đành lòng nghiêm khắc với y.
(*) Lệ chí: Nốt ruồi dưới khóe mắt hay còn gọi là nốt ruồi hứng lệ
"Em không muốn gần gũi với anh? Hay em không thích anh?" Kiệt La kéo giãn một chút khoảng cách giữa hai người, anh làm như vậy chỉ là không muốn để Đường Ngọc chán ghét anh.
Nhưng ở trong mắt Đường Ngọc, lại cho rằng Kiệt La đang khổ sở. Đường Ngọc có chút bất an dịch về phía Kiệt La một chút, sau đó cẩn thận dùng ngón tay câu lấy ngón tay Kiệt La.
"Không phải, em chỉ là còn chưa chuẩn bị sẵn sàng."
Kiệt La quay đầu lại nhìn về phía Đường Ngọc, một đôi con ngươi đen nhánh nhìn chằm chằm y.
"Thế thì thôi vậy, em mệt mỏi rồi nghỉ ngơi đi." Nói xong, Kiệt La không dấu vết tránh tay Đường Ngọc ra, sau đó nằm xuống da thú ở một bên.
Đường Ngọc thật không ngờ Kiệt La dễ nói chuyện như vậy, nhìn bóng lưng Kiệt La, y cũng chậm rãi nằm xuống. Nhưng sau đó, y chủ động nói chuyện với Kiệt La, người ta vẫn phớt lờ y. Khiến cho trong lòng Đường Ngọc chợt lên chợt xuống, mười phần không dễ chịu.
Đường Ngọc nghĩ thầm. Có lẽ là do y quá đáng, ở thế giới thú nhân, nếu đã xác định là bạn lữ, làm sao có thể không để cho người yêu của mình thân thiết? Có lẽ là Kiệt La không vui rồi? Nhưng bấm ngón tay tính toán, y và Kiệt La cũng chưa quen biết được bao lâu. Tuy rằng bất kỳ điều kiện nào của Kiệt La cũng không tệ, nhưng để Đường Ngọc cùng anh xxoo? Đường Ngọc vẫn cảm thấy quá nhanh.
Đường Ngọc lăn qua lộn lại không ngủ được, nhịn không được dựa vào bên cạnh Kiệt La. Y không thích Kiệt La không để ý tới mình, cũng không thích nhìn thấy không vui trong mắt Kiệt La.
"Cái kia, em, em có thể để cho anh hôn, nhưng anh không thể quá đáng." Đường Ngọc vừa dứt lời, Kiệt La vốn vẫn không có động tĩnh, đột nhiên xoay người lại. Lúc này hai người mặt đối mặt, Đường Ngọc không có tránh né nữa, tim y đập thình thịch mười phần rõ ràng.
Kiệt La không lộ ra bộ dáng quá vui vẻ, vẻ mặt cao cao tại thượng khó xử nói: "Anh không thích ép buộc giống cái, nếu em không thích thân cận với anh như vậy, chúng ta định ra như vậy.." Lời của Kiệt La, còn chưa nói gì, Đường Ngọc liền nổi giận.
Đường Ngọc lập tức trừng mắt nhìn anh, cũng không biết là bị tức giận hay là thế nào? Vành mắt y đỏ ửng, y run rẩy nói: "Kiệt La, em không thích anh dùng lời nói như vậy kích thích em, cũng không thích anh nói chúng ta chia tay đi. Em là một người rất không có tiền đồ, em nói cho anh biết, nếu một ngày anh làm bất cứ điều gì có lỗi với em, em sẽ biến mất mãi mãi!"
Kiệt La cũng ngồi dậy, khàn giọng nói: "Lần này là anh không đúng, nhưng em phải hiểu, anh thích em, cho nên anh muốn thân cận với em."
Đường Ngọc đưa tay ôm cổ Kiệt La, dùng trán chống cằm Kiệt La, nhỏ giọng lẩm bẩm nói: "Để cho anh hôn, để cho anh sờ, chính là không thể làm, lão tử còn chưa muốn sinh con."
Ánh mắt Kiệt La ôn nhu, một tay ôm Đường Ngọc kéo lên đùi mình, sau đó hai tay cũng thăm dò vươn vào trong áo Đường Ngọc. Đường Ngọc giống như bị điện giật, ngay cả lông tơ cũng dựng thẳng lên. Y đột nhiên muốn thu hồi lời nói lúc trước, cứ để cho Kiệt La giận dỗi đi, thật sự là tự mình hố cho chính mình nhảy vào ^_^.
Một nơi nào đó dưới thân đột nhiên bị ma sát một chút, Đường Ngọc rốt cuộc chịu không nổi nữa, y phẫn nộ dùng móng vuốt đẩy Kiệt La ra: "Không chơi nữa, nhìn anh cấm dục chính trực như vậy, sao lại lưu manh như vậy chứ?"
Nói xong, Đường Ngọc liền đứng lên kéo da thú ở một bên, y muốn cùng Kiệt La phân phòng ngủ.
Nhưng chưa đi được mấy bước, thắt lưng Đường Ngọc đã bị một cánh tay ôm lấy. Phía sau là một bộ ngực ấm áp, dán lên lưng Đường Ngọc. Thanh âm hơi u ám của Kiệt La, từ phía sau sâu kín truyền đến: "Ừm, em muốn đi đâu?"
Không hiểu sao có một cỗ hàn ý, trèo lên tứ chi Đường Ngọc, y hơi co rúm bả vai một chút, sau đó cười khổ nói: "Không, không, không có, em không định đi đâu hết?" Đường Ngọc cố gắng bắt lấy vách đá bên cạnh, muốn giãy dụa lần cuối cùng. Nhưng Kiệt La hơi dùng sức, Đường Ngọc đã bị trực tiếp ném trở lại da thú.
Đường Ngọc còn chưa kịp vùng vẫy, một chân Kiệt La trực tiếp đặt ở giữa hai chân Đường Ngọc, sau đó hai tay vung hai ba cái liền lột áo Đường Ngọc xuống. Thanh âm Đường Ngọc vừa tức vừa buồn bực, thỉnh thoảng truyền từ trong sơn động ra.
"Kiệt La! Đừng, A, đừng cắn em, đau quá."
Ngày hôm sau, trời nhiều mây, không tiếp tục mưa nữa.
Nhóm Eide cũng đã trở lại, họ đã tìm thấy hai giống cái. Lần này Dực Báo tộc bọn họ được sơn cốc trợ giúp, bọn họ dự định ở chỗ này giúp đi săn con mồi mấy ngày làm đáp lễ. Kỳ thật Tô Diệc muốn cự tuyệt, cậu không muốn bọn họ ở lại thêm một ngày nào nữa. Nhưng sau khi Eide kiên trì, hơn nữa cam đoan tuyệt đối sẽ không gây thêm phiền toái cho bọn họ nữa, Tô Diệc Mới không cam lòng đáp ứng.
[Thảo luận - Góp ý] - Các tác phẩm của lacvuphongca
Chỉnh sửa cuối: