Trọng Sinh [Edit] Tri Thanh Trọng Sinh, Não Yêu Đương Thức Tỉnh - Tầm Tiên Phương Thảo

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi Nghiên Di, 30 Tháng mười một 2024.

  1. Nghiên Di ai muốn rút tiền without đủ 200k thì ib mình nha

    Bài viết:
    103
    Chương 70: Xa nhau, ai cũng bình yên

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Đừng nói nữa, làm như vậy mãi sẽ chỉ khiến tôi cảm thấy khó chịu." Kỷ Thanh Lam ngắt lời hắn.

    "Tân Thành là của tôi, chúng ta xa nhau, mỗi người đều được bình yên!"

    Ha! Không thể nào.

    Nói xong, Kỷ Thanh Lam quay sang những người hàng xóm đang xem náo nhiệt, lớn tiếng nói: "Mời các cô chú hôm nay làm chứng cho con. Con và Lương Khiêm tình cảm vợ chồng tan vỡ, từ đó ly hôn, không còn quan hệ gì với Lương gia nữa."

    Mọi người nghe được lời này đều có chút bối rối, ly hôn là chuyện lớn, cho dù có cãi nhau đánh một trận cũng còn có thể bỏ qua, không đến mức ly hôn. Tóm lại thế tục càng hà khắc với phụ nữ, sau này nhắc tới người ta sẽ đổ lỗi cho phụ nữ.

    Thím Ngô không nhịn được khuyên nhủ: "Thanh Lam đừng xúc động, con và Lương Khiêm chỉ là cãi nhau, không cần phải ly hôn, vợ chồng nên bao dung và thấu hiểu hơn."

    Kỷ Thanh Lam lúc này hóa thành ảnh hậu, hốc mắt rưng rưng, vẻ mặt bi thương đầy ai oán nói: "Thím Ngô, thím không cần phải thuyết phục con, có thể bỏ qua sao có thể đi đến bước này, bọn họ thật sự quá đáng, ngoài việc người Lương gia không thừa nhận cuộc hôn nhân của con với anh ấy, còn có chuyện khác thím không biết. Ngày hôm qua, chúng ta ở.."

    Lương Khiêm hét lớn: "Thanh Lam."

    "Tôi đồng ý ly hôn, cô đừng nữa."

    Kỷ Thanh Lam hài lòng, dù hắn phản ứng chậm một giây, cô cũng phải vạch trần chuyện xấu giữa hắn và Hướng Lan Lan, nhưng bây giờ chưa phải lúc.

    Lương Khiêm cảm thấy bất lực, từ khi Kỷ Thanh Lam trở lại, đầu tiên là đòi tiền, sau đó lại muốn nhà, cuối cùng là ly hôn với hắn. Mỗi một bước đều do cô tính toán lên kế hoạch.

    Hắn cảm thấy lo lắng, tự hỏi bước kế tiếp có phải muốn tìm chú Bành không.

    Lòng bàn tay ẩn dưới ống tay áo bông màu đen siết chặt thành nắm đấm, năm ngón tay cắm sâu vào da thịt. Hắn kìm nén sự đau đớn trên mặt, giả vờ bị tổn thương khiến người ta nhìn cũng không đành lòng.

    Kỷ Thanh Lam: .

    Ngươi giả vờ, tiếp tục giả vờ đi.

    Lưu Ngọc Mai và Trương Kiến Quốc vẻ mặt khinh thường, ngay cả chó bên đường cũng không thèm tin hắn.

    Ai mà không biết diễn.

    Mấy người thím Ngô khuyên, thấy Kỷ Thanh Lam đã kiên quyết cũng không khuyên nữa. Người Lương gia, Trần Quế Hoa bây giờ hận chết Kỷ Thanh Lam, sao có thể khuyên.

    "Nếu đồng ý thì đến ủy ban khu phố viết giấy chứng minh. Tôi muốn mang về quê."

    Bốn người đi đến ủy ban khu phố gần đó, Thím Ngô ở lại trông nhà. Sắp tới bà sẽ ở ngôi nhà này, bà phải trông, không thể để người Lương gia phá hư.

    Rất nhanh, Kỷ Thanh Lam đi ra khỏi ủy ban khu phố, cẩn thận cất giấy chứng nhận vào trong túi, thật ra là trong không gian, thứ này rất quan trọng khi về đại đội Hồng Hà.

    Lương Khiêm nhìn cô, mím môi, cuối cùng thở dài một hơi nói: "Thanh Lam, người anh yêu nhất vẫn luôn là em, hy vọng em có thể hồi tâm chuyển ý."

    Cô để Lưu Ngọc Mai ôm con trai, chậm rãi đến gần Lương Khiêm. Lương Khiêm nghĩ đến một số ký ức không vui, chân không tự chủ lui về phía sau, Kỷ Thanh Lam nhanh hơn hắn, một cước đá bụng hắn, đạp hắn lui về sau mấy bước, cuối cùng ngã xuống đất.

    Lưu Ngọc Mai trợn tròn mắt, há to miệng.

    Trương Kiến Quốc: Wow~, đẹp trai quá!

    Kỷ Thanh Lam giẫm lên bụng hắn, túm tóc hắn, nhấc hắn lên nhỏ giọng nói: "Há miệng yêu, ngậm miệng yêu, tình yêu của anh ở đâu? Anh cho rằng tôi rất dễ lừa, anh nói gì thì chính là cái đó sao? Sau này anh đừng xuất hiện trước mặt tôi và con trai nữa, nếu không gặp một lần đánh một lần, hử!"

    Lương Khiêm cố gắng mở miệng, định nói gì đó, kết quả Kỷ Thanh Lam lại tát vào mặt hắn.

    "Cái tát này là cho anh, tôi chăm sóc anh như cha." Lễ truy điệu của tôi ở kiếp trước.

    "Ba!" Lại một cái tát nữa.

    "Cái tát này là do anh đã phản bội hôn nhân."

    "Ba!" Sau đó lại là một cái tát.

    "Cái tát này là vì Tân Thành, anh không xứng làm cha nó."

    Kỷ Thanh Lam buông người ra, đứng dậy, đúng lúc có nhân viên văn phòng từ bên trong đi ra, tức giận nói: "Không cho phép đánh nhau, muốn ào ồn thì trở về mà ồn ào."

    Muốn đánh thì về mà đánh, tụ tập trước cửa ủy ban khu phố thì ra cái gì, nói ra một người đàn ông bị đánh trên đất, mất mặt.

    Kỷ Thanh Lam cười giải thích: "Không có, Lương đồng chí tự mình ngã xuống, tôi đang giúp hắn."

    Cô là một tiểu bạch hoa hiền lành tốt bụng, nhu nhược yếu đuối, sao có thể động thủ đánh người.

    "Đúng vậy, là hắn vô tình ngã." Lưu Ngọc Mai và Trương Kiến Quốc đều gật đầu.

    Kỷ Thanh Lam đỡ Lương Khiêm đứng dậy, thở dài thở ngắn: "Mặc dù chúng ta ly hôn, nhưng chúng ta hãy sống tốt nhé! Anh xứng đáng sống tốt hơn."

    Trương Kiến Quốc chạy tới đỡ bên kia của hắn, còn nói: "Ngươi đi bộ sao lại vô ý như vậy, quần áo cũng bẩn cả rồi." Vừa nói, hắn vừa nặng nề vỗ lên người Lương Khiêm.

    Lương Khiêm vừa hận vừa sợ Kỷ Thanh Lam, tức giận nhìn Kỷ Thanh Lam. Tay anh bị Trương Kiến Quốc kẹp chặt, hắn không thể cử động.

    Đến khi bốn người trở về, Lương gia đã dọn đồ đạc xong, Thím Ngô cùng con dâu quét dọn nhà, vừa quét dọn vừa mắng.

    "Thanh Lam, con nhìn cái ghế này, đã nứt thành như vậy, bọn họ là quỷ chết đói đầu thai a! Không có gì ăn thì cắn cái này? Thật là, không phải đồ của mình thì không quý trọng, còn có bức tường này, mặt tường đã bị bong ra, cũng không biết sơn lại nữa."

    Kỷ Thanh Lam nhìn mặt tường loang lổ, phía trên còn bức tranh một nhà ba người cô vẽ khi còn nhỏ.

    Thời gian thay đổi, hình ảnh bên trên đã bị bong tróc, màu sắc rực rỡ đã bị tàn phá không còn hình dáng.

    Thím Ngô còn đang suy nghĩ, tường ở đây đã bị nứt, sàn nhà kia có một cái lỗ, cái tủ kia bị mất một góc..

    "Thím Ngô, cháu trả thím hai mươi đồng, các thím giúp cháu dọn dẹp nhà cửa." Kỷ Thanh Lam đột nhiên nói.

    Thím Ngô nghe vậy, giọng nói nghẹn lại, đỏ mặt giải thích: "Thanh Lam, ý thím không phải vậy. Ý thím là bọn họ không biết quý trọng, phá hỏng một ngôi nhà tốt."

    "Không sao, nhà cũng cần được sửa chữa, sau này còn cần các ngươi giúp đỡ nhiều." Kỷ Thanh Lam nói.

    "Các ngươi đến chợ mua một thùng sơn sơn lại bức tường, nhìn cũng sáng rỡ, con không thể để các thín vừa bỏ công vừa bỏ tiền."

    "Ai! Vẫn là con nghĩ chu đáo." Thím Ngô từ chối hai cái liền vui vẻ hớn hở nhận, còn đảm bảo có thể trông tốt ngôi nhà, tuyệt không để bọn trẻ nghịch ngợm trong nhà phá hư.

    Kỷ Thanh Lam chỉ nói cây hồng trong sân không được chặt, những thứ khác ngược lại không để ý nhiều, sau này cô trở lại nhất định sẽ sửa sang lại.

    Ngoài cây hồng, trong sân còn có một cây nho già do cha cô trồng từ năm cô sáu tuổi. Năm nay, những nụ mới đã nảy mầm trên cây nho chết, cô nhờ thím Ngô giúp chăm sóc. Thím Ngô dĩ nhiên vỗ ngực đảm bảo.

    Thím Ngô muốn Kỷ Thanh Lam ở lại ăn tối, nhưng bị cô từ chối. Ba người bọn họ rời hẻm Tam Hòe, lúc này đã sớm qua giờ cơm, bà người đã đói đến mức da bụng ép vào ngực, Kỷ Thanh Lam tìm một tiệm cơm gần nhất. Nào ngờ bọn họ mới rời đi thì có một chiếc xe Jeep dừng ở đầu hẻm, Tiêu Dịch đỡ Bành Quốc Đống đứng đầu hẻm.

    Hôm qua, Tiêu Dịch đã tìm kiếm tất cả các khách sạn ở thủ đô mới tìm được khách sạn bọn họ ở tối hôm qua, chẳng qua là chậm một bước.

    Kết quả, lúc Tiêu Dich vừa mới tới, Bành Quốc Đống nhớ tới căn nhà cũ của Kỷ gia ở hẻm Tam Hờ, hôm qua ông cũng là đầu óc mê muội, quên mất chuyện này. Chẳng qua là đã về quê sáu năm, cũng không biết cô có trở về nơi này không.

    Bành Quốc Đống muôn vàn cảm khái, chống gậy đi vào.
     
  2. Nghiên Di ai muốn rút tiền without đủ 200k thì ib mình nha

    Bài viết:
    103
    Chương 71: Dù sao hắn cũng là cha của Tân Thành

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trong nhà hàng, Kỷ Thanh Lam gọi gà nướng với khoai tây, cá hấp, bắp cải om dấm, canh miến bắp cải muối.

    Ba người vừa ăn vừa nói chuyện.

    "Thanh Lam, em cứ định bỏ qua chuyện Lương Khiêm như vậy sao?" Lưu Ngọc Mai hỏi cô.

    Kỷ Thanh Lam đưa cho Tiểu Hắc một miếng thịt gà, Tân Thành muốn cầm lấy bát trên bàn, mở miệng muốn ăn. Sau đó, Kỷ Thanh Lam đưa cho cậu một chiếc đũa để cậu gặm chơi, giúp xong mới thở dài nói: "Cứ như vậy đi! Dù sao hắn cũng là cha của Tân Thành."

    Bỏ qua là không thể nào, từ khi cô trọng sinh trở về, không có ý định bỏ qua cho những người này, nhưng có một số việc không thích hợp để bọn người Lưu Ngọc Mai biết được.

    Lưu Ngọc Mai không nói gì, cúi đầu ăn, cô ta cảm thấy Thanh Lam quá mềm lòng, loại đàn ông như vậy nên tống vào tù.

    "Chị Ngọc Mai, ăn xong xong chúng ta đến bệnh viện đi, xong việc em sẽ dẫn các ngươi đi dạo ở trung tâm mua sắm. Ở đây cũng có chợ bày bán rất nhiều đồ tốt, trước đây chuyên bán nước hoa cho người nước ngoài, em đi lấy một số phiếu giảm giá ngoại hối vào xem một chút."

    Trương Kiến Quốc hứng thú, hỏi: "Đó là nơ em mua cái đồng hồ kia sao."

    "Ừ."

    Lưu Ngọc Mai vội vàng lắc đầu. "Không đi, không đi."

    "Đi xem một chút! Hiếm khi tới đây, coi như thấy cảnh đời, chị biết em không thiếu tiền mà." Kỷ Thanh Lam thản nhiên nói. Hôm qua cô lấy lại được hai ngàn từ Lương gia, vừa rồi lại thu được hai trăm tiền nhà, căn bản không thiếu tiền.

    Hơn nữa, một khi đã có phương hướng mới có mục tiêu để phấn đấu. Người giống như Lưu Ngọc Mai tính cách đanh đá, làm việc lanh lẹ, không nên lãng phí cuộc đời ở nông thôn. Cô biết mấy năm sau cho phép tự do buôn bán, cuộc sống của mọi người sẽ tốt hơn, không còn đói khát nữa. Có một nhóm người nắm bắt cơ hội và trở nên giàu có trước tiên.

    Cô cũng muốn tận dụng ưu thế hệ thống chiếm thế thượng phong.

    Tuy nhiên, những điều này là chuyện của mấy năm sau, bây giờ nói những lời này còn quá sớm.

    Bọn họ ngồi ở trong góc, thực khách hai bên trái phải đều đã rời bàn, Kỷ Thanh Lam thấp giọng hỏi hai người: "Nơi chúng ta tới tối hôm qua, các ngươi cảm thấy phạm pháp sao?"

    Hai người nhìn nhau, Trương Kiến Quốc cũng hạ giọng nói: "Chúng ta không nghĩ như vậy, bây giờ vật liệu khan hiếm, mọi người cũng rất khó khăn, có thể lấy đồ không cần đổi được thứ mình muốn."

    Kỷ Thanh Lam có được câu trả lời mình muốn, mỉm cười, không nói nữa.

    Sau khi ba người ăn xong ra ngoài, đứng ở ngã tư đón xe.

    Trương Kiến Quốc nhìn chiếc xe jeep màu xanh quân sự chéo đối diện, hai mắt sáng lên, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của vợ nói: "Vợ, em nhìn kìa, ở đó có một chiếc xe jeep."

    Lưu Ngọc Mai tức giận trợn mắt nhìn hắn, hai ngày nay họ ở trên đường thấy còn ít sao? Sao hắn còn một bộ thằng nhà quê, dù có hiếm lạ đến đâu thì cũng là của người khác, nhìn cái gì. Chẳng lẽ người ta sẽ để hắn ngồi lên sao.

    Chỉ sợ sờ một cái cũng không được.

    "Nhìn dáng vẻ không có kiến thức của anh đi, có gì hiếm lạ."

    "Không phải, anh chỉ để ý thấy màu biển số xe này khác với các biển số khác trên đường." Trương Kiến Quốc mỉm cười, hắn muốn đi lên sờ một cái, người đàn ông nào không thích xe, xe chính là vợ nhỏ của đàn ông.

    Nhưng hắn không dám nói ra tâm tư này, nếu không vợ hắn lại coi thường hắn.

    Nguyện vọng này còn chưa được thực hiện, Kỷ Thanh Lam đã dừng một chiếc xe ba bánh đang chạy ngang qua, ba người lên xe đi thẳng đến bệnh viện nhân dân số 1.

    Bành Quốc Đống và Tiêu Dịch đi ra khỏi con hẻm, theo sau là Lương Khiêm và Lương Hoành, Lương Khiêm thận trọng nói: "Chú Bành ở lại ăn tối đi! Đối diện có một nhà hàng, con đi gọi vài món ngay, rất nhanh."

    "Không cần, ta chỉ tùy tiện xem một chút, đã lâu không tới đây, các ngươi trở về đi!" Bành Quốc Đống tùy ý nói, chống gậy đi về phía trước, Tiểu Tống đã chạy trước mở cửa xe ra. Đến khi Bành Quốc Đống lên xe, Tiêu Dịch cũng ngồi vào ghế phụ.

    Tiểu Tống không để ý đến hai cha con Lương Khiêm và Lương Hoành, chạy chậm lên xe, xe chạy đi, nghênh ngang mà đi.

    Sau lưng Lương Hoành đã ướt đẫm, đợi đến khi xe khuất tầm mắt mới nói với Lương Khiêm: "Chúng ta nhất định phải đưa Kỷ Thanh Lam đi càng sớm càng tốt, nếu không hắn sớm muộn cũng sẽ phát hiện, chúng ta coi như xong rồi."

    Vừa rồi nhìn khí thế của Bành Quốc Đống, so với quản đốc trong xưởng bọn họ còn cao hơn, hơn nữa người này đã trải qua chiến trường.

    Ánh mắt Lương Khiêm tối sầm, nhìn về hướng chiếc xe biến mất.

    Vừa rồi hắn mang cả người thương tích trở về cũng không được người nhà quan tâm chút nào, Lương đại tẩu và Lương nhị tẩu tranh cãi rất lớn, ngôn nhà vốn rộng hơn 40 mét vuông chia làm hai phòng, một phòng khách nhỏ, ăn uống và nấu nướng cũng ở trong sân.

    Vợ chồng Lương đại và con gái một gian, hai con trai một gian, người trong nhà ở cũng chật chội. Hôm nay một nhà nhị phòng và vợ chồng Lương Hoành trở về, cộng thêm Tứ lương và Ngũ lương chưa kết hôn, căn phòng được sắp xếp lại. Tất cả các loại tủ và đồ nội thất đều được lấp đầy trong phòng khách vốn nhỏ bé, phòng của con trai nhị phòng cũng bị chiếm, phòng khách còn phải bày hai cái giường tầng..

    Cho dù như thế này cũng không thể chứa nổi, Lương nhị tẩu sắp phát điên rồi.

    Lương Nhị tẩu chưa bao giờ phải ở trong một không gian nhỏ như vậy. Lúc cô ta gả vào Lương gia, mấy đứa trẻ còn nhỏ, không bao lâu Trần Quế Hoa đã lừa Kỷ Thanh Lam về quê, bọn họ liền chuyển đến ngôi nhà lớn của Kỷ gia và sống trong một ngôi nhà rộng rãi có phòng riêng.

    Mấy đứa nhỏ vì giành giường mà đánh nhau, Tứ lương và Ngũ lương cũng bởi vì không không có chỗ để đặt đồ đạc cá nhân mà kéo Trần Quế Hoa khóc, cuối cùng Lương nhị tẩu nói muốn chuyển đến nhà mới của Lương Khiêm.

    Cả nhà ở chung một phòng, ồn ào chẳng khác nào chợ rau.

    Bành Quốc Đống đi tới.

    Giống như một quả bom treo trên đầu Lương gia, khiến mọi người trong Lương gia đều bị sợ câm như hến, mọi người vốn ồn ào cũng bị hù dọa đến không phát ra chút âm thanh nào.

    Lương Khiêm sợ đến lạnh cả người, cũng may Lương Hoành phản ứng nhanh, lấy cớ dọn dẹp nhà, không có nói chuyện Kỷ Thanh Lam trở lại. Cũng vừa đúng dịp tất cả mọi người về nhà nấu cơm đi ăn cơm, thím Ngô ở Kỷ gia cách vách cũng trở về ăn cơm, trong nhà vắng tanh.

    Trên mặt đất còn có một đống vật liệu sơn tường mới mua, Bành Quốc Đống không chút nghi ngờ, chỉ xem qua rồi quay người đi.

    Mọi chuyện chỉ là ngẫu nhiên.

    Lương Khiêm cũng tim đập rộn lên, nhưng hắn không dám thể hiện trước mặt cha mình, chỉ nói: "Thanh Lam đã lấy tiền đi, nhà cũng lấy lại, chắc chắn sẽ sớm rời đi."

    "Sang năm ta bên kia là có thể chia phòng, chúng ta và một nhà Nhị ca con tạm thời dọn đến nhà con bên kia ở." Lương Hoành nói, nhà máy đã sửa sang nhà cửa, chức vị của ông ta sang năm có thể được chia một nhà ba phòng.

    Lương Khiêm không muốn, mặc dù không công khai nói về ngôi nhà, nhưng mọi người đều ngầm biết rằng ngôi nhà được chia cho cha thuộc về Nhị ca, một nhà Nhị ca sống cùng bố mẹ trong nhà của Kỷ Thanh Lam. Bây giờ nhà của Kỷ Thanh Lam đã bị lấy lại, chờ đến sang năm đơn vị phân nhà cho cha, Nhị ca Nhị tẩu nhất định sẽ đi tranh.

    "Bên kia cách nơi các ngươi làm việc xa, đi làm cũng không có phương tiện, mấy đứa nhỏ đi học cũng không tiện, còn không bằng sống ở đây."

    Lương Hoành nhìn hắn một cái, lạnh lùng nói: "Nhiều người như vậy sao có thể ở được, không có phương tiện cũng có cách giải quyết, dù sao đều tự đi xe."

    Nhắc tới xe đạp, Lương Hoành lại nói: "Hôm qua xe đạp mẹ con bị Kỷ Thanh Lam lấy đi, con tìm chiếc xe khác cho bà ấy."

    Lương Khiêm mím môi, vẻ mặt bất đắc dĩ nói: "Hôm qua con đã vay không ít tiền để trả cho Kỷ Thanh Lam, hôm nay đã còn không còn tiền để mua xe nữa."

    "Nhà mua cho con mất một ngàn rưỡi, vốn lại đại tẩu nhị tẩu con có ý kiến, hôm nay lại trả hết tám trăm, tài sản cũng bị tiêu hết, con tự nghĩ biện pháp đi!" Nói xong, Lương Hoành không để ý tới hắn, chắp hai tay sau lưng quay về.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...