Đam Mỹ [Edit] Trọng Sinh Cùng Thú Làm Bạn - Dạ Bất Tư Ngữ

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi lacvuphongca, 17 Tháng hai 2024.

  1. lacvuphongca

    Bài viết:
    64
    Trọng Sinh Cùng Thú Làm Bạn

    Tên Hán Việt: Trọng sinh chi dữ thú vi ngũ

    Tác giả: Dạ Bất Tư Ngữ


    [​IMG]

    Editor: lacvuphongca (Từ chương 25-123)

    Chương 1-24: Editor: Q. Chi (Miki0702)

    (Link: Đam Mỹ - [Edit]Trọng Sinh Cùng Thú Làm Bạn - Dạ Bất Tư Ngữ )

    Tình trạng convert: Đã hoàn (Hotruyen)

    Số chương: 123

    Tình trạng edit: Đang tiến hành

    Lịch đăng bài: 1 chương/tuần

    Nhân vật chính: Tô Diệc x Tây Nặc Nhĩ

    Thể loại: Đam mỹ, Nhân thú, Dị thế, Xuyên việt, Trọng sinh, Tùy thân không gian, Bánh bao, Cường cường, Điền văn, HE 1x1, Nguyên thủy, Ấm áp, Nhiều CP


    Văn án

    Mong các bạn đọc ủng hộ và nhẹ nhàng góp ý để bản dịch thêm hoàn thiện, cũng như tiếp sức để mình có thêm động lực hoàn thành nhiều bộ hơn nhé. Cảm ơn các bạn!

    Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ, _٩ (๑❛ᴗ❛๑) ۶ _

    Link thảo luận: [Thảo Luận - Góp Ý] Các Tác Phẩm Của lacvuphongca
     
    Chỉnh sửa cuối: 13 Tháng tám 2024
  2. Đăng ký Binance
  3. lacvuphongca

    Bài viết:
    64
    Trọng Sinh Cùng Thú Làm Bạn

    Chương 25: Kế Hoạch Dựng Nhà

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mấy ngườiTô Diệc tạm thời ở trong sơn động sơn cốc, vì an toàn nên Mễ Nặc ở cùng một nhà Tô Diệc. Mễ Nặc bởi vì chuyện ngày hôm qua, vẫn uể oải lui vào trong sơn động không muốn đi ra. Tô Diệc muốn quan sát địa hình, cũng không có biện pháp luôn ở cùng Mễ Nặc, để Dino cùng bé Eli ở lại sơn động làm bạn với Mễ Nặc.

    Bởi vì lúc trước săn thú có không ít con mồi, Tô Diệc liền để Tây Nặc Nhĩ nghỉ ngơi, hai người đi dạo xung quanh sơn cốc. Sơn cốc này kỳ thật rất lớn, bọn họ vừa đi vừa nghỉ cuối cùng dừng lại ở một nơi cực kì bằng phẳng sát con sông. Tô Diệc dùng bước chân đo đạc một chút, sau đó mang tới mấy tảng đá nhỏ để đánh dấu. Cậu dự định xây dựng một ngôi nhà bên cạnh bờ sông, sau này xử lý con mồi hoặc lấy nước dùng đều thuận tiện.

    "Được rồi, chúng ta đi tìm xem có đất sét hay bùn vàng hay không. Tất nhiên, nếu có gạo nếp thì tốt hơn, vật kia dùng là tốt nhất." Tô Diệc nói xong liền túm lấy Tây Nặc Nhĩ định ra khỏi cốc, không đi được mấy bước đã nhìn thấy Địch Nhĩ Sâm cùng Kiệt La, nhìn bộ dáng của bọn họ tựa hồ cũng định đi ra ngoài săn thú. Địch Nhĩ Sâm đã rất chán nản vì những điều xảy ra ngày hôm qua. Kiệt La muốn kết bạn với hai ngưl, Tô Diệc lại cự tuyệt. Họ phải đi bộ mới có thể dễ dàng tìm đất sét. Vừa nghe thấy Tô Diệc Muốn tìm đồ, Kiệt La liền nói lúc bọn họ đi săn có thể giúp bọn họ xem một chút. Tô Diệc liền cẩn thận nói với bọn họ về bộ dáng đất sét và bùn vàng. Mặc kệ hôm nay có thể tìm được hay không, Tô Diệc cũng phải lợi dụng không gian trước để mang về một đống tảng đá. Cho nên Tô Diệc càng không có khả năng đi cùng bọn họ.

    Không đi quá lâu, Tô Diệc liền phát hiện một bãi đá không tồi. Trải một tấm da thú khổng lồ trên mặt đất, để cho Tây Nặc Nhĩ vận chuyển đá. Khi Tô Diệc còn ở thế giới lúc trước, từng có một lần dẫn cha mẹ đi nghỉ mát, nơi họ dừng chân là một ngôi nhà do một đôi vợ chồng già tự xây nhà bằng đá. Ngôi nhà không phải là rất lớn, nhưng ở khắp mọi nơi lộ ra phong cảnh nông thôn điền viên gió của nước Mỹ. Sân nhỏ cũng được làm bằng đá vụn, lát thành một khu vườn nhỏ. Lúc ấy Tô Diệc vừa thấy đã yêu thích nhà đá, còn hào hứng cùng ông lão người Mỹ kia, cùng đi giúp nhà hàng xóm cải tạo nhà cửa. Cho nên đối với việc dùng đá xây nhà, Tô Diệc vẫn biết một chút.

    Tô Diệc tìm một vòng quanh đó, cũng không tìm được đất sét, đành phải trở lại bên cạnh Tây Nặc Nhĩ cất đống đá kia trước. Tô Diệc cũng dự định làm nền tường dày hơn một chút, bởi vì lựa chọn dùng đá không bằng phẳng xếp chồng lên nhau, mặt tường dày một chút sẽ càng thêm vững chắc, như vậy vật liệu cần dùng cũng sẽ nhiều hơn. Để liên kết khe hở giữa các viên đá, làm cho bức tường chắc chắn hơn, đất sét và bùn vàng cần dùng cũng nhiều hơn. Ngày hôm đó Tô Diệc cùng Tây Nặc Nhĩ qua lại, vận chuyển đá bốn lần. Bên bờ sông được Tô Diệc đánh dấu, tảng đá nhanh chóng chất thành ngọn núi nhỏ.

    Để thuận tiện, Tô Diệc dựng một cái bếp đơn giản bên bờ sông.

    Mễ Nặc ưu sầu cả buổi sáng, buổi chiều liền cõng cái sọt của Tô Diệc lên lưng, cùng hai đứa nhỏ ở trong sơn cốc hái quả dại kiêm nhặt củi. Tuy rằng cánh tay, bắp chân của Mễ Nặc nhỏ, nhưng bận rộn cả buổi chiều ngược lại giúp Tô Diệc Không ít việc. Tô Diệc chọn mấy cái vỏ trai giống như chậu rửa mặt, phân loại nguyên liệu nấu ăn buổi tối. Mễ Nặc vốn đang ở một bên lột vỏ khoai tây, thấy Tô Diệc đang rửa sạch nội tạng động vật, trong lòng không khỏi lẩm bẩm. Trong mùa nóng đồ ăn phong phú, rất ít người sẵn sàng ăn nội tạng, bởi vì nội tạng ăn không ngon chút nào, hơn nữa hương vị còn không tốt.

    Tô Diệc xào một phần nội tạng, sau đó làm một nồi lớn khoai tây hầm, trong lúc đó còn bảo Tây Nặc Nhĩ xuống nước bắt giúp mình hai con cá, hai con cá này không giống như Tô Diệc tự mình bắt, một con cá phải dài một mét sáu, nhìn mà mặt Tô Diệc co giật một trận. Cuối cùng vẫn để cho Tây Nặc Nhĩ hỗ trợ xử lý, thật sự là cá quá lớn. Gần đây tuy rằng thân thể cậu càng ngày càng cường hãn, nhưng nhìn một con cá lớn sắp bắt kịp chiều cao của cậu, Tô Diệc vẫn nhịn không được mắng chửi trong lòng. Con cá cuối cùng cũng đã được xử lý và nướng trên lửa. Một con cá khác Tô Diệc dùng đầu cá hầm một nồi canh, còn lại đều bị Tô Diệc ướp một chút gia vị, sau đó cắt thành từng miếng chiên. Đợi đến lúc ăn cơm, phỏng chừng là ngửi thấy mùi thơm, Địch Nhĩ Sâm với Kiệt La liền chạy tới cọ cơm.

    Tô Diệc biết thú nhân ăn nhiều, đành phải xào thêm một nồi thịt, để cho Tây Nặc Nhĩ nướng thêm hai cái đùi thú.

    Lúc ăn cơm, Dino vô cùng ngoan ngoãn, phát bát cho mọi người. Xét thấy những thú nhân này, còn không biết dùng đũa như thế nào, Tô Diệc cũng không quá mức ép buộc bọn họ dùng đũa. Địch Nhĩ Sâm nhìn vỏ trai trong tay, thập phần mới lạ hỏi: "Thì ra thứ này còn có thể đựng thức ăn nha?" Hắn nói xong uống một ngụm canh cá, đối với món ăn mới của Tô Diệc, Địch Nhĩ Sâm rất thích thú, nhất là đối với món nội tạng xào của Tô Diệc vẫn không ngừng khen ngợi. Vốn Mễ Nặc vẫn không muốn ăn cái kia, khi nghe được Lời của Địch Nhĩ Sâm, nhịn không được nhìn thêm hai lần. Sau đó cẩn thận dùng thìa, múc một miếng gan vào miệng, không ngờ hương vị cũng không tệ lắm.

    Tô Diệc vừa ăn vừa dùng đũa gắp thịt cho Tây Nặc Nhĩ. Trải qua hướng dẫn của Tô Diệc, tuy rằng Tây Nặc Nhĩ đã biết dùng đũa, nhưng vẫn dùng không thuận tay lắm. Hiện tại đột nhiên có thêm khách nhân, mà hai vị khách này còn thập phần không khách khí, Tô Diệc cũng lo lắng Tây Nặc Nhĩ ăn không đủ no.

    Địch Nhĩ Sâm nhìn đôi bạn đời này, thật không băn khoăn cảm thụ của người khác chút nào, thế nhưng công khai ở trước mặt bọn họ đút cho nhau ăn, quả thực là quá kích thích những người còn độc thân bọn họ. Địch Nhĩ Sâm nhịn không được nhìn trộm Mễ Nặc, Mễ Nặc đang cúi đầu ăn thức ăn, khi cảm nhận được tầm mắt của Địch Nhĩ Sâm, trên mặt nhất thời bắt đầu bốc khói. Địch Nhĩ Sâm nhịn không được vui vẻ trong lòng, tiểu giống cái này thật đáng yêu động một chút lại đỏ mặt.

    "Đúng rồi, tôi không biết thứ chúng tôi tìm có phải là thứ cậu muốn tìm hay không, cho nên tôi liền mang về." Sau khi Địch Nhĩ Sâm ăn no, đột nhiên nghĩ đến đất sét gì đó mà ban ngày hắn đáp ứng giúp Tô Diệc tìm.

    Tô Diệc nghe vậy, vội vàng quay đầu nhìn qua. Khi thấy Địch Nhĩ Sâm lấy ra một cái lá cây, bên trong gói một nắm đất. Tô Diệc cầm lấy sờ sờ, cậu thật không ngờ lại dễ dàng tìm được như vậy, cho nên còn có chút không tin lại sờ sờ. Sau khi xác định, chính là đất sét mà mình muốn tìm, Tô Diệc đột nhiên vui vẻ vỗ vỗ bả vai Địch Nhĩ Sâm.

    "Đúng là anh em tốt, nể mặt anh giúp tôi như vậy, anh theo đuổi Mễ Nặc, tôi nhất định có thể giúp đỡ nhiều hơn."

    Mễ Nặc vốn tò mò nhìn bùn đất trong tay Tô Diệc, đột nhiên nghe lời Tô Diệc nói, nhất thời vừa tức vừa xấu hổ trừng mắt nhìn Tô Diệc. Nếu như không phải xung quanh còn có rất nhiều người, Mễ Nặc thật sự muốn đánh nhau với Tô Diệc. Sao đang yên đang lành, lại kéo lên người hắn?

    Địch Nhĩ Sâm cũng không ngờ tới, Tô Diệc đột nhiên nhắc tới chuyện này, nhất thời cũng nhịn không được đỏ mặt. Hắn nhanh chóng liếc mắt nhìn Mễ Nặc một cái, thấy Mễ Nặc cũng không lộ ra biểu tình chán ghét hắn, trong lòng nhịn không được có chút vui vẻ.
     
    Chỉnh sửa cuối: 23 Tháng bảy 2024
  4. lacvuphongca

    Bài viết:
    64
    Trọng Sinh Cùng Thú Làm Bạn

    Chương 26: Căn nhà đầu tiên nơi dị thế

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Hai người muốn nhiều tảng đá cùng đất như vậy, tính toán làm gì à?"

    Kiệt La nhịn không được tò mò hỏi.

    Tô Diệc cười cười, đưa tay khoa tay múa chân một chút nói: "Tôi muốn kiến tạo một căn nhà lớn, các anh cũng biết nhà tôi có hai thú nhân xà tộc, ở trong sơn động vào mùa tuyết rơi thật sự quá lạnh. Tôi sẽ làm một ngôi nhà thiệt lớn, sau đó còn làm kháng đến mùa tuyết rơi sẽ không sợ lạnh nữa."

    "Ngôi nhà là gì?" Địch Nhĩ Sâm hơi nhíu mày, hoàn toàn chưa từng nghe qua thứ này.

    "Anh không có việc gì tới xem một chút là biết, dù sao cũng giống như sơn động, là dùng để cho người ở."

    Tô Diệc dự định kiến tạo một ngôi nhà kết cấu bốn phòng, một phòng khách, một phòng bếp và một phòng vệ sinh, một gian phòng ngủ lớn hai gian nhỏ, sau đó lưu lại một gian dùng để đặt đồ linh tinh. Hai sân trước và sân sau, có thể trồng vườn rau củ cùng hoa quả.

    Sáng sớm hôm sau, Tô Diệc liền tìm Địch Nhĩ Sâm nhờ hỗ trợ, hình thú của Tây Nặc Nhĩ không có móng vuốt, không có biện pháp hoàn thành công trình đào móng. Khi Địch Nhĩ Sâm tới, lại gọi cả Kiệt La cùng tới. Tuy rằng cả quá trình Kiệt La đều lạnh mặt, không nói gì. Nhưng thú hình của Kiệt La thật sự là quá uy vũ. Khi hắn biến thân, Tô Diệc còn cho rằng mình đang xem một bộ phim ma huyễn. Đó có phải là một con rồng thực sự không? Thú hình của Kiệt La, càng giống loại rồng trong thần thoại phương Tây, hình thể cực kì to lớn có hai móng vuốt tráng kiện đáng sợ, chỉ vài cái đã đào xong nền móng mà Tô Diệc muốn đào ra.

    Sau đó Tô Diệc liền nhờ Địch Nhĩ Sâm cùng Kiệt La đi đào đất sét, cậu cùng Tây Nặc Nhĩ thì lên kế hoạch thiết kế bố cục cụ thể của phòng ở một chút. Bởi vì muốn làm kháng, phải nghiên cứu trước vấn đề ống khói. Chờ sau khi hoàn thành bố cục, đã là giữa trưa.

    Mễ Nặc đã có thể giúp nấu ăn, đưa Eli đến bờ sông, đảm nhận trách nhiệm nấu ăn. Thỉnh thoảng Tô Diệc sẽ tới, hướng dẫn Mễ Nặc một chút. Tuy rằng tính cách Mễ Nặc yếu đuối, nhưng bản lĩnh nấu cơm cũng không kém.

    Buổi chiều, Tô Diệc để cho mấy thú nhân bọn họ làm móng nhà. Khi làm móng nhà, bọn họ dùng một tảng đá bằng phẳng, từng chút từng chút nện xuống cho móng nhà thêm vững chắc. Tô Diệc cảm thấy cực kì may mắn chính là thú nhân nơi này thật sự khí lực rất lớn, làm cái gì cũng nhanh hơn rất nhiều. Trong lúc xây nhà, thời gian trôi qua rất nhanh, Tô Diệc thân là người đứng đầu giám sát, nhìn căn nhà nhanh chóng được xây dựng theo khuôn mẫu, đừng nói trong lòng cậu có biết bao tự hào.

    Theo yêu cầu của Tô Diệc, tường nhà đều vô cùng rộng, tuy rằng tốn thời gian công sức còn tốn đá, nhưng sau khi xây dựng ra lại cực kì kiên cố. Đợi đến lúc làm kháng, bởi vì là một công việc yêu cầu kĩ thuật cùng sự tinh tế, cho nên Tô Diệc liền tự mình ra trận, liên tiếp giày vò mất mấy ngày. Trong thời gian này, có rất nhiều lần, tất cả đều có vấn đề. Cấu trúc bên trong của nó thực sự rất phức tạp. Để ngăn không cho khói lọt qua. Bên trong, ống khói đều phải tách biệt với nhau. Kết cấu phòng ngủ chính của nhà Tô Diệc là như vậy, ngoại trừ cửa ra vào, cùng với vị trí giữa phòng, những nơi khác đều là kháng. Gần cửa sổ là giường, rộng khoảng bốn mét, được kết nối xung quanh, chỉ rộng một mét hai một mét ba. Những nơi đó, là nơi Tô Diệc dùng để bày đồ đạc. Bởi vì Tô Diệc lựa chọn, cho nên tự mình làm cái này, thật đúng là hao phí không ít tâm huyết của Tô Diệc. Để ngăn ngừa khói rò rỉ, Tô Diệc trực tiếp dùng đất sét dày trộn cùng với cát, đem toàn bộ hồ nhão đều quét lên một lớp. Đợi đến khi thành quả xuất hiện, Mễ Nặc cực kì không khách khí nói: "Không bằng, toàn bộ gian phòng cậu đều làm như vậy luôn đi."

    Tô Diệc nghĩ cũng đúng, vì thế đợi đến lúc giúp bé Eli làm kháng, cậu trực tiếp thiết kế phòng bé Eli thành một cái tương tự ấm áp. Bé Eli phát hiện, phòng của mình tổng thể cao lên một đoạn, còn thập phần khó hiểu hỏi. "Ba ba, vì sao trong phòng Eli không có chỗ ngủ nha?"

    Tô Diệc chỉ vào toàn bộ căn phòng, nói với bé Eli: "Bảo bối, con nhìn toàn bộ căn phòng của con xem, đều là giường của con."

    Khi Tô Diệc cũng sao chép bố cục phòng của bé Eli, nội tâm Dino đều là cự tuyệt.

    Để lợp mái nhà, ngay từ đầu Tô Diệc muốn dùng gỗ cùng phiến đá, sau đó khi Tây Nặc Nhĩ cùng bọn Kiệt La đi săn, phát hiện mấy con thú cổ dài bị dã thú khác ăn chỉ còn xương, liền đem xương thú cổ dài mang về. Xương của thú cổ dài cực kì rắn chắc, trước kia khi Tây Nặc Nhĩ săn thú dùng hết sức lực quấn lấy một con thú cổ dài, cũng không thể bẻ gãy. Thú hình của Tây Nặc Nhĩ, thân hình khổng lồ tạo thành thương tổn thập phần đáng sợ. Với dã thú khổng lồ, chỉ cần bị Tây Nặc Nhĩ quấn lấy, đều sẽ bị Tây Nặc Nhĩ trực tiếp vặn gãy xương sống. Hơn nữa thú cổ dài bởi vì hình thể thật lớn, cho nên xương cốt của nó cũng rất dài, hoàn toàn có thể dùng làm xà ngang. Xương cốt kiên cố hơn so với gỗ, lại nhẹ nhàng hơn phiến đá, thật sự là một loại vật liệu cực kì hữu dụng.

    Sau khi lợp mái nhà xong, Tô Diệc còn dùng xương cốt làm cho bé Eli cùng Dino một cái xích đu ở trong sân nhà mình, bé Eli cực kì yêu thích vẫn quấn quanh xích đu không muốn xuống.

    Ngôi nhà đại khái xây dựng mất hai mươi ngày mới xong, nếu không phải là lãng phí bảy tám ngày làm kháng, hẳn là có thể hoàn thành nhanh hơn.

    Mấy ngày Tô Diệc làm kháng, Dino cùng bé Eli giúp Tô Diệc tìm được gừng cùng ớt. Lúc ấy bởi vì vẫn luôn bận rộn, cũng không có thời gian đi nấu cơm, cho nên mặc dù để cho Dino thu thập không ít gừng cùng ớt, nhưng cũng chưa thử nấu thức ăn khác.

    Hiện tại rốt cục căn nhà thiên tân vạn khổ đã hoàn thành, Tô Diệc cùng Tây Nặc Nhĩ xuống sông bắt bốn con cá lớn, dự định buổi tối ăn một bữa lẩu thịt cá cay. Bởi vì không xác định tất cả mọi người có thể ăn cay hay không, cho nên khi Tô Diệc làm nước dùng, cũng không cho quá nhiều ớt.

    Tô Diệc xử lý cá xong, cắt thành từng miếng đựng toàn bộ trong tám cái vỏ trai lớn bằng chậu rửa mặt. Mễ Nặc cũng giúp đỡ, rửa rất nhiều rau xanh, khoai tây cũng cắt thành lát để dự phòng. Sau đó nhìn thấy Địch Nhĩ Sâm dẫn những người khác đến, Tô Diệc đột nhiên có chút lo lắng. Nhiều thú nhân như vậy, chút thịt cá này khẳng định là không đủ ăn. Tô Diệc mang theo Tây Nặc Nhĩ, nói là đi lấy đồ đạc, kỳ thật là che mắt người khác lấy ra một vài thứ từ trong không gian. Trong những thứ Tô Diệc lấy ra, bao gồm cả một con Bạo Nha Thú, còn có một cái vỏ trai lớn hơn cả nồi sắt bọn họ đang dùng. Tô Diệc định nấu thêm một nồi, luôn cảm thấy nhiều người như vậy thật sự là không đủ ăn.

    Nếu đã có hai cái nồi, Tô Diệc bỏ đủ gia vị vào trong nồi sắt, định biến nồi này thành nồi siêu cay, còn nồi vỏ trai thì định cho nhạt hơn, để cho hai đứa nhỏ cùng Mễ Nặc ăn.

    Cả con Bạo Nha Thú, dưới sự hỗ trợ của Tây Nặc Nhĩ cùng Mễ Nặc, rất nhanh đã bị xử lý thành từng khối từng khối.

    Nếu ăn lẩu, những thú nhân này không thể không dùng đũa, nhưng những thú nhân cẩu thả này, căn bản dùng đũa không tốt. Cuối cùng bất đắc dĩ, Tô Diệc liền để cho bọn họ dùng thìa múc ăn. Ngược lại Y Ân cảm xúc vẫn luôn không tốt lắm lại rất nhanh đã học được. Thực tế học cách sử dụng đũa, còn phải nhìn thiên phú. Tô Diệc khi còn bé, bởi vì không biết dùng đũa, còn thường xuyên bị cha cậu chế giễu.

    [Thảo luận - Góp ý] - Các tác phẩm của lacvuphongca
     
    Chỉnh sửa cuối: 26 Tháng bảy 2024
  5. lacvuphongca

    Bài viết:
    64
    Trọng Sinh Cùng Thú Làm Bạn

    Chương 27: Lẩu cay

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trước hết Tô Diệc để cho bọn Địch Nhĩ Sâm ăn một chút thanh đạm, còn cậu cùng Tây Nặc Nhĩ thì ăn siêu cấp cay. Chủy thủ của Tô Diệc rất sắc bén, thịt cá cắt ra đều rất mỏng, đợi đến khi nước trong nồi sôi, đổ miếng thịt vào nồi. Rất nhanh thịt thơm phối hợp với gia vị, từng trận từng trận mùi thơm liền tản ra bốn phía.

    Tây Nặc Nhĩ ăn một miếng thịt cá, cá bởi vì rất lớn cho nên rất ít xương lớn, thịt cá non mềm phối hợp với vị cay, người bình thường chịu không nổi đều sẽ bị sặc. Tây Nặc Nhĩ lại không có biểu tình gì, hơn nữa vẻ mặt ăn rất ngon. Bé Eli cũng muốn ăn cay, nhưng bởi vì tuổi còn quá nhỏ, Tô Diệc chỉ để cho bé Eli liếm đũa của mình một chút, bé Eli đã bị cay thở phì phì.

    Địch Nhĩ Sâm nhìn thấy bộ dáng của bé Eli, bởi vì tò mò cũng ăn một miếng thịt cá trong nồi cay, nhất thời khuôn mặt đỏ bừng thành màu gan heo. Thấy Địch Nhĩ Sâm bị cay tìm nước xung quanh, Mễ Nặc vội vàng bưng bát của mình lên đưa cho hắn. Mễ Nặc nhìn Địch Nhĩ Sâm điên cuồng uống hai ngụm nước, rốt cục khôi phục lại, nhịn không được nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: "Không thể ăn cay, còn ăn làm gì, có bị ngốc không vậy?"

    Địch Nhĩ Sâm có chút ngượng ngùng cười cười với Mễ Nặc, sau đó bưng bát của mình, liền cẩn thận đến bên cạnh Mễ Nặc ngồi xuống. Mễ Nặc vội vàng trốn về phía Tô Diệc, gương mặt cũng đỏ lên.

    Điều khiến Tô Diệc ngoài ý muốn chính là, Y Ân thoạt nhìn yếu đuối, thế nhưng cũng có thể ăn cay.

    Lúc đầu mới ăn Y Ân cũng bị sặc. Nhưng sau khi ăn thanh đạm, liền cảm thấy thanh đạm không có đủ vị cay. Y Ân cảm giác được tầm mắt của Tô Diệc, nâng mí mắt nhìn về phía Tô Diệc gật gật đầu. Chiều cao của Y Ân nằm giữa thú nhân và giống cái, vóc người cũng thuộc tầm trung. Hơn nữa khuôn mặt Y Ân rất tinh xảo, một đôi mắt hơi nhấc lên cực kì quyến rũ. Nếu như không phải vẻ mặt của hắn quá mức u ám, hắn nhất định sẽ không kém so với giống cái. Đây có lẽ là nguyên nhân lúc trước, Y Ân bị thú nhân chà đạp.

    Một bữa lẩu mọi người ăn hết sức tận hứng, Tô Diệc cũng thăm dò khẩu vị của mọi người. Y Ân cũng thích ăn cay như Tây Nặc Nhĩ, Dino cũng thích chẳng qua ăn không được quá nhiều. Mà Địch Nhĩ Sâm, Thái Lặc, Mễ Nặc là một chút cay cũng không được. Còn Kiệt La, cay cùng thanh đạm đều ăn không ít. Về phần bé Eli, Tô Diệc trực tiếp nuôi như một đứa bé, không thể tiếp xúc quá nhiều với đồ ăn cay.

    "Tôi cảm thấy ngôi nhà này rất tốt, chờ sau này tôi cũng muốn xây một cái." Địch Nhĩ Sâm ăn trái cây sau bữa ăn, chỉ vào nhà Tô Diệc nói.

    Tô Diệc chế nhạo nhìn hắn một cái: "Ở cùng với ai đây?"

    Địch Nhĩ Sâm vừa định trả lời, liền đột nhiên nhận thấy Mễ Nặc đang dựng thẳng lỗ tai lắng nghe, do dự một chút nhỏ giọng lầm bầm: "Nếu như, ý tôi là nếu như cậu ấy nguyện ý.."

    "Cậu ấy là ai?" Tô Diệc mạnh mẽ cắn một miếng trái cây, dựa vào bên cạnh Tây Nặc Nhĩ. Tây Nặc Nhĩ thuận thế từ sau lưng ôm lấy eo Tô Diệc, nghiêng đầu cắn một miếng trái cây trên tay Tô Diệc.

    "Đương nhiên là, là cậu ấy nha!" Địch Nhĩ Sâm liếc nhìn Mễ Nặc. Bởi vì Mễ Nặc vẫn luôn nhìn Địch Nhĩ Sâm, cho nên cái liếc mắt này của Địch Nhĩ Sâm, Mễ Nặc thấy rõ ràng, nhất thời xấu hổ đỏ mặt xoay người bỏ chạy.

    Địch Nhĩ Sâm vừa nhìn thấy Mễ Nặc xoay người bỏ chạy, cũng không rõ mình vội vàng cái gì, vội vàng đuổi theo Mễ Nặc.

    Tây Nặc Nhĩ cười nói: "Em lại đùa nữa rồi."

    Tô Diệc quay đầu lại cười, đang muốn nói chuyện, chợt nghe thấy Y Ân ở một bên đột nhiên mở miệng nói: "Hai người bọn họ rất thích hợp."

    Giọng nói của Y Ân không lớn, nhưng những người xung quanh đều nghe thấy. Tô Diệc cũng có chút tò mò nhìn về phía Y Ân, lông mi xinh đẹp của Y Ân chợt lóe lên vô cùng động lòng người.

    "Tôi cũng cảm thấy như vậy, hai người đều ngốc nghếch, ở cùng một chỗ sống cũng vui vẻ." Tô Diệc cười nói.

    Kiệt La ở một bên cũng không đồng ý với quan điểm của Tô Diệc: "Kỳ thật Địch Nhĩ Sâm rất thông minh, chỉ là trong chuyện tình cảm có chút chậm chạp mà thôi."

    Tô Diệc trò chuyện cùng bọn họ một hồi, đứa nhỏ Eli kia bắt đầu mệt mỏi, mọi người cũng giải tán.

    Tô Diệc và Tây Nặc Nhĩ đem gia sản trong sơn động, tạm thời đặt toàn bộ vào phòng đựng thức ăn. Tuy rằng đã là tháng cuối cùng của mùa nóng, nhưng thời tiết vẫn có chút oi bức, Tô Diệc chọn mấy khối da thú ít lông trước dùng làm nệm, chờ ngày mai có thời gian trước tiên làm mấy cái chiếu cỏ dùng.

    Tô Diệc trải da thú cho hai đứa nhỏ trước, bởi vì phòng của đứa nhỏ là toàn bộ mặt sàn đều có thể ngủ, Tô Diệc đều có chút hâm mộ bọn họ. Vào mùa đông, phòng của hai đứa trẻ sẽ thật ấm áp.

    Khi chuẩn bị đi ngủ, bé Eli đột nhiên mất bình tĩnh. Bởi vì Mễ Nặc tạm thời ngủ cùng Dino trong một căn phòng, bé Eli lại phải ngủ một mình. Trước kia bé Eli đều ngủ với Tô Diệc, cho dù không ngủ cùng Tô Diệc cũng sẽ ngủ cùng Tây Nặc Nhĩ. Nhưng hiện tại có nhà mới, bé lại phải ngủ một mình, bé Eli mười phần không vui.

    Tô Diệc mềm lòng, định ôm bé Eli về phòng ngủ của mình. Vừa ôm lấy bé Eli xoay người, liền thấy Tây Nặc Nhĩ hơi cau mày đứng ở cửa nói: "Tô Diệc, em quá cưng chiều đứa nhỏ, để cho nó tự mình ngủ."

    Ở đại lục Thú nhân, bởi vì điều kiện sống kém, cả nhà đều ở chung trong một sơn động, cho nên người nơi này không có thói quen chia phòng ở. Bây giờ Tô Diệc xây xong nhà cửa, liền đối mặt với vấn đề hai đứa nhỏ phải độc lập ngủ riêng. Tuy rằng Tô Diệc cũng cảm thấy, tiểu thú nhân không nên quá mức sủng nịch, nhưng Tô cũng nghĩ đến bé Eli chỉ hơn hai tuổi, vì thế nói với Tây Nặc Nhĩ: "Hay là, đợi đến khi bé Eli có thể hóa thành hình người mới phân phòng ngủ?"

    Tây Nặc Nhĩ nhìn Tô Diệc một cái, không nói gì, trong con ngươi xinh đẹp lại hiện lên một tia không đồng ý. Nhưng mà cho dù không đồng ý, Tây Nặc Nhĩ vẫn lựa chọn nhượng bộ.

    "Quên đi, từ từ vậy."

    Bé Eli đại thắng, vui vẻ vẫy đuôi trong lòng Tô Diệc.

    Kỳ thật hôm nay Tô Diệc còn nghĩ, rốt cục có thể ở một mình với Tây Nặc Nhĩ, cậu muốn buổi tối lúc ngủ cùng Tây Nặc Nhĩ ôn chuyện một chút. Khoảng thời gian này vẫn bận rộn xây dựng nhà cửa, hai người thật sự đã lâu không thân thiết.

    Nhưng Tô Diệc cũng quên mất cậu đã có con, cho nên kế hoạch chỉ có thể tuyên bố thất bại.

    Lúc sắp sáng, cổ Tô Diệc bị bé Eli siết chặt, thằng nhóc này không biết mơ thấy cái gì, mà một đêm ngủ rất không thành thật. Tây Nặc Nhĩ ngủ rất nông, khi Tô Diệc cau mày nắm cổ, Tây Nặc Nhĩ đã tỉnh táo lại ngay, vội vàng ôm bé Eli đang siết chặt cổ Tô Diệc sang bên kia giường. Tô Diệc dụi dụi mắt, vẻ mặt mê mang nhìn khuôn mặt phóng đại của Tây Nặc Nhĩ.

    "Để anh xem một chút, hình như đỏ rồi." Tây Nặc Nhĩ đau lòng sờ sờ cổ Tô Diệc, sau đó nhìn thấy bộ dáng mơ mơ màng màng của Tô Diệc, trong lòng ngứa ngáy hôn lên má Tô Diệc. Bởi vì nguyên nhân thú hình là rắn, nhiệt độ cơ thể của Tây Nặc Nhĩ không cao, nhiệt độ môi cũng hơi nhạt. Khi anh dùng đôi môi mỏng hôn lên mặt Tô Diệc, lúc này Tô Diệc mới phục hồi lại tinh thần, đây là Tây Nặc Nhĩ nhà cậu đang thông đồng với cậu sao? Tô Diệc khẽ cong mắt, hiện lên một nụ cười xấu xa. Sau khi duỗi thắt lưng, Tô Diệc dùng tứ chi như trèo đèo lội suối, trèo lên người Tây Nặc Nhĩ hung hăng gặm một ngụm lên môi Tây Nặc Nhĩ.
     
    Chỉnh sửa cuối: 23 Tháng bảy 2024
  6. lacvuphongca

    Bài viết:
    64
    Trọng Sinh Cùng Thú Làm Bạn

    Chương 28: Trân bảo

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tây Nặc Nhĩ nhìn thoáng qua bé Eli ở một bên, một tay dùng sức trực tiếp ôm Tô Diệc chuyển đến phòng bé Eli. Bởi vì phòng mới còn chưa kịp lắp cửa sổ, cho nên hai người không dám làm ra động tĩnh quá lớn. Tây Nặc Nhĩ ôm Tô Diệc ngã xuống giường, vừa định đè lên người Tô Diệc thân thiết một phen, liền nghe Tô Diệc buồn bực nói: "Không được, không thể ở trên giường con mình làm loại chuyện này, thật sự là quá xấu hổ."

    Tây Nặc Nhĩ rũ mi mắt màu sáng xuống, nhìn về phía Tô Diệc muốn nhìn thấy cái gọi là xấu hổ trong miệng cậu, lại thấy Tô Diệc dùng biểu tình kỳ quái đưa tay sờ cánh tay rắn chắc của mình. Nếu Như Tây Nặc Nhĩ biết cái gì là si hán (*), nhất định sẽ lập tức thay thế hai chữ kỳ quái.

    (*) Si hán: Có nghĩa một người chân thành tha thiết yêu một người khác.

    Tây Nặc Nhĩ biết Tô Diệc thích khuôn mặt mình, lúc này nhìn thấy Tô Diệc vuốt ve thân thể mình, trong lòng có chút vui vẻ, xem ra cậu đối với thân thể của anh cũng rất hài lòng.

    "Vậy em muốn thế nào?" Tây Nặc Nhĩ dán vào bên tai Tô Diệc, nhẹ giọng nói.

    Tô Diệc dời tầm mắt khỏi thân thể rắn chắc của Tây Nặc Nhĩ, liền nhìn thấy Tây Nặc Nhĩ nhìn từ trên cao xuống. Đôi mắt mà Tô Diệc vô cùng yêu thích, phản chiếu biểu tình hơi khẩn trương của Tô Diệc. Trong lòng Tô Diệc kỳ thật thích thân cận Với Tây Nặc Nhĩ, nhưng dù sao cậu cũng từng là một thẳng nam, trước kia luôn nghĩ đến mình ở bên trên người khác, đột nhiên góc độ nghịch chuyển biến thành người bị thượng. Khụ khụ, Tô Diệc luôn cảm thấy có chút sợ hãi.

    "Chờ phòng ốc hoàn thiện đã." Tô Diệc cắn răng nói như vậy.

    Tây Nặc Nhĩ cúi đầu hôn môi Tô Diệc nói: "Được."

    Tô Diệc đưa tay giúp Tây Nặc Nhĩ cột tóc: "Hôm nay còn có rất nhiều việc phải làm, thật muốn ôm anh ngủ lại."

    Tây Nặc Nhĩ nằm bên cạnh Tô Diệc, sau đó cầm lấy bàn tay Tô Diệc nhìn một chút, gần đây Tô Diệc bởi vì chuyện trong nhà mà chịu không ít cực khổ. Bàn tay nhỏ bé vốn trắng nõn, bởi vì làm việc nhiều mà có rất nhiều mụn nước, hiện tại lòng bàn tay còn bị lột một tầng da. Tất cả những thứ này đều là bởi vì Tô Diệc muốn cho bọn họ sống tốt hơn, cũng là bởi vì không muốn mùa tuyết tới bọn họ lại bị tê cóng. Những điều này Tây Nặc Nhĩ đều yên lặng nhìn thấy, anh không phải là người nói nhiều, lúc ở cùng Tô Diệc, rất nhiều lúc đều là Tô Diệc nói còn anh đều yên lặng lắng nghe.

    Tô Diệc vốn nheo mắt lại có chút mệt mỏi, đột nhiên cảm giác được lòng bàn tay truyền đến ấm áp, vừa mở mắt ra liền thấy Tây Nặc Nhĩ đang ôn nhu hôn lên vết thương trong lòng bàn tay cậu. Tô Diệc nghiêng mặt, nhìn Tây Nặc Nhĩ có chút xuất thần. Người này nếu như đặt ở thế giới ban đầu của cậu, cho dù không phải là nhân vật như siêu sao thế giới, cũng tuyệt đối có thể mê chết ngàn vạn thiếu nữ. Muốn vóc người có vóc người, còn có khuôn mặt, tính cách vừa dịu dàng lại trầm ổn, còn đặc biệt biết đau lòng người khác. Tô Diệc cậu có tài đức gì vậy mà lại có thể gặp được một người yêu tốt như vậy chứ? Tô Diệc nhịn không được nở nụ cười, thú nhân hoặc giống cái đã từng thương tổn Tây Nặc Nhĩ kia, thật sự là bị mù mắt. Trân bảo như vậy, bọn họ lại tránh như tránh rắn độc. Ngược lại tiện nghi cho Tô Diệc cậu, khi không nhặt được một đại mỹ nam, còn tặng thêm một cái bánh bao thịt tiểu Eli.

    Tây Nặc Nhĩ nghe được tiếng cười của Tô Diệc, nhịn không được hỏi: "Em cười cái gì vậy?"

    Tô Diệc xoay người chui vào trong ngực Tây Nặc Nhĩ, Tô Diệc thân cao khoảng một mét tám, so với Tây Nặc Nhĩ cao khoảng hai mét mốt, quả thực là chiều cao khiêm tốn. Cho dù Tô Diệc đã từng nhiều lần muốn bộc phát ra dáng vẻ hung tàn đại lão gia của mình. Nhưng gặp phải khuyết điểm về mặt sinh lý, cậu căn bản không lay động được nửa phần. Ví dụ như bây giờ, Tô Diệc rõ ràng là muốn ôm Tây Nặc Nhĩ, ôm Tây Nặc Nhĩ vào lòng mình. Nhưng mà Tây Nặc Nhĩ cao như vậy, cuối cùng liền biến thành Tô Diệc chui vào trong ngực Tây Nặc Nhĩ.

    Đối với việc được Tô Diệc ôm ấp, Tây Nặc Nhĩ cực kì hưởng thụ. Hai cánh tay thon dài ôm lấy Tô Diệc, Tô Diệc hoàn toàn bị nhốt vào trong ngực Tây Nặc Nhĩ.

    Trước kia Đổng Tiếu Tiếu chỉ vào người mẫu nam trên tạp chí nói, tìm bạn trai nhất định phải tìm người cao lớn, như vậy cô có thể ngủ ở trên người bạn trai cũng không lo lắng sẽ bị rơi xuống. Hơn nữa cô còn có thể ngồi trong lòng bạn trai, coi bạn trai như ghế sofa hình người lớn, sau đó hai người cùng nhau chơi game xem phim truyền hình.

    Khi đó Tô Diệc còn tự đề cử mình, nói chiều cao của cậu cũng có thể. Kết quả Đổng Tiếu Tiếu cực kì không khách khí trợn trắng mắt về phía Tô Diệc, nói: "Tô đội, anh thì thôi đi, tuy rằng bộ dạng cũng rất đẹp trai, nhưng mà gần đây tôi luôn YY anh cùng Sở ca, trong tiềm thức của tôi anh cùng Sở ca là một đôi."

    Hóa ra tình cảnh khi đó, đại tiểu thư Đổng Tiếu Tiếu đã báo hiệu Tô Diệc sẽ cong sao? Sở ca, là một quan chức cấp cao trước kia Tô Diệc đắc tội, cũng là bởi vì vị Sở ca này, Tô Diệc mới bị điều đến tổ chống khiêu dâm. Sau khi Tô Diệc tiến vào tổ chống khiêu dâm, Sở ca từng đến thăm Tô Diệc vài lần. Khi đó, Đổng Tiếu Tiếu luôn cảm thấy giữa Sở ca và Tô Diệc có cái gì đó mờ ám. Trong mắt Đổng Tiếu Tiếu, tương ái tương sát là đáng yêu nhất.

    Bây giờ Tô Diệc nghĩ, mình có tính là đã giúp Đổng Tiếu Tiếu hay không, hoàn thành tâm nguyện mà cô không có cách nào hoàn thành?

    Buổi sáng Mễ Nặc làm điểm tâm, Tô Diệc cùng Tây Nặc Nhĩ ăn một chút, liền ra ngoài tìm gỗ thích hợp.

    Cuối cùng Tô Diệc chọn một loại gỗ lim rất nặng, bởi vì màu sắc là màu đỏ nhạt và chất liệu thập phần rắn chắc, Tô Diệc liền để cho Tây Nặc Nhĩ chặt hai khúc. Họ đi thẳng ra ngoài, bóc vỏ cây, sau đó cắt thành từng mảnh. Chặt cây đơn giản, lột vỏ cũng đơn giản, nhưng muốn làm thành một cánh cửa bằng phẳng thì phiền phức hơn. Trước đó Tô Diệc dùng dây cỏ, đo chiều rộng khung cửa. Đầu tiên cậu sử dụng một con dao găm và khắc hình dạng mình muốn làm trên bảng. Tây Nặc Nhĩ lại dùng cốt đao gọt phẳng những chỗ không bằng phẳng từng chút một. Hai người thật sự dùng cả ngày để làm mấy cánh cửa.

    Chờ bọn họ trở về, đã là buổi tối.

    Mễ Nặc nói với Tô Diệc, bọn Địch Nhĩ Sâm cũng dự định xây nhà, để Tô Diệc Khi rảnh rỗi đi qua hướng dẫn một chút.

    Tô Diệc đang cầm dâu tây hoang dã ăn, nghe vậy hỏi: "Vậy bọn họ định làm thế nào?"

    "Địch Nhĩ Sâm nói, bọn họ đều là thú nhân độc thân, dự định xây một căn nhà lớn hơn một chút trước, mọi người ở cùng nhau. Mặc dù họ đã biết làm thế nào để xây dựng, nhưng vẫn muốn nhờ cậu rảnh rỗi đi qua xem một chút."

    Tô Diệc gật gật đầu: "Địch Nhĩ Sâm tính toán ở cùng bọn họ? Cậu không có ý định ở với anh ta sao?"

    Mặt Mễ Nặc nhịn không được lại đỏ lên, sau đó ấp úng.

    Tô Diệc đưa tay gõ ót cậu một cái: "Mễ Nặc, tôi nói cậu nè, thích chính là thích, chán ghét chính là chán ghét. Nếu cậu thích anh ta, hãy thoải mái nói với Địch Nhĩ Sâm. Còn nếu không thích thì đừng để Địch Nhĩ Sâm lãng phí thời gian vào cậu. Nếu cả đời cậu cứ nhu nhược như vậy, cho dù Địch Nhĩ Sâm là thú nhân bất thường, sớm muộn gì hắn cũng sẽ bởi vì cậu do dự mà nản lòng thoái chí. Đến lúc đó, nếu cậu bỏ lỡ hắn, hối hận cũng không nên đến tìm tôi khóc nha."

    Tô Diệc rất ít khi nói chuyện nghiêm túc như vậy, Mễ Nặc hiển nhiên bị Tô Diệc như vậy làm cho hoảng sợ, nhưng hắn nghe ra Tô Diệc là vì tốt cho hắn. Hai tay Mễ Nặc bất an chà xát lung tung, sau đó thì thầm nói: "Tôi, bây giờ tôi đi tìm anh ấy."

    [Thảo luận - Góp ý] - Các tác phẩm của lacvuphongca
     
    Chỉnh sửa cuối: 26 Tháng bảy 2024
  7. lacvuphongca

    Bài viết:
    64
    Trọng Sinh Cùng Thú Làm Bạn

    Chương 29: Đi săn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Về phần Mễ Nặc cùng Địch Nhĩ Sâm nói gì đó, Tô Diệc không được biết, chỉ biết ngày thứ hai Địch Nhĩ Sâm dự định làm nhà riêng. Nói cách khác, Địch Nhĩ Sâm sẽ không ở cùng những thú nhân khác. Tất cả mọi người không nói gì thêm, chỉ là ánh mắt nhìn Mễ Nặc không cần nói cũng biết.

    Bởi vì những người khác đều phải xây nhà, người đi ra ngoài săn thú sẽ ít đi, xét thấy lúc trước mọi người đã giúp bọn họ xây nhà, Tô Diệc cũng tính toán giúp bọn họ săn mồi. Mỗi ngày bọn Địch Nhĩ Sâm đều phái ra một thú nhân đi săn. Nghe Tô Diệc nói muốn giúp đỡ, Địch Nhĩ Sâm vội vàng cự tuyệt. Bởi vì trong mắt những người khác, Tây Nặc Nhĩ là một thú nhân phải nuôi hai con thú nhỏ và hai giống cái trong nhà. Chỉ là Địch Nhĩ Sâm không biết, kỳ thật Tô Diệc cũng có thể đi ra ngoài săn thú.

    Bây giờ vẫn còn là mùa nóng, con mồi không khó bắt. Tô Diệc muốn thừa dịp hiện tại tích góp thêm chút đồ ăn, đến mùa mưa con mồi cũng không dễ bắt. Hơn nữa sau mùa mưa chính là mùa tuyết rơi, khi đó cậu không có khả năng để cho Tây Nặc Nhĩ mạo hiểm đi ra ngoài trong mùa tuyết rơi. Tô Diệc lấy nỏ trong không gian ra, tính toán nhân cơ hội này luyện tập kỹ xảo săn bắn.

    Tô Diệc cùng Tây Nặc Nhĩ đi săn ở một nơi tương đối xa, rắn rất am hiểu che dấu bản thân, cho dù thân hình của Tây Nặc Nhĩ thập phần to lớn còn là màu trắng sáng, nhưng chỉ cần Tây Nặc Nhĩ muốn ẩn thân, rất nhanh sẽ biến mất khỏi tầm mắt Tô Diệc. Ngay từ đầu Tây Nặc Nhĩ lo lắng cho Tô Diệc, cho nên vẫn đi theo bên cạnh Tô Diệc, nếu như gặp phải dã thú Tô Diệc không giải quyết được, Tây Nặc Nhĩ liền đi ra giúp Tô Diệc giải quyết.

    Mục tiêu đầu tiên của Tô Diệc là một con thú mắt đỏ có vẻ ngoài rất giống thỏ, nhưng dáng người giống như heo con. Mắt to, đỏ như vừa mới khóc, một đôi tai to dựng thẳng lên, toàn bộ thân thể cực kì mập mạp, đi một bước thịt trên người đều run rẩy. Vũ khí của Tô Diệc đối phó với thú mắt đỏ, là mâu buộc dây cỏ, mũi mâu nhọn là cốt đao Tô Diệc nhờ Tây Nặc Nhĩ làm giúp cậu. Tuy rằng chỉ là cốt đao, không sắc bén như chủy thủ, nhưng cũng coi như là vũ khí không tệ.

    Nỏ được Tô Diệc đặt ở trong sọt sau lưng, bởi vì chỉ là nỏ nhỏ, công kích dã thú hình thể lớn hơn không có biện pháp một kích mất mạng. Tô Diệc dự định dùng mâu trước, dùng để săn động vật có kích thước nhỏ hơn. Cậu giơ mâu, lặng yên không một tiếng động tới gần thú mắt đỏ, lúc cách thú mắt đỏ bảy tám bước, đột nhiên vừa chuẩn xác vừa tàn nhẫn trực tiếp đâm vào cổ dã thú. Nhất thời thú mắt đỏ phát ra một tiếng kêu thê lương, thanh âm cực kì chói tai khó nghe. Dây cỏ trong tay Tô Diệc theo sự giãy dụa của con thú mắt đỏ đột nhiên căng thẳng, sau đó kéo Tô Diệc đi về phía trước vài bước. Một lượng máu lớn theo miệng vết thương chảy ra, thú mắt đỏ càng giãy dụa, lượng máu trên miệng vết thương cũng càng lúc càng lớn. Tô Diệc rút chủy thủ bên hông ra, rất nhanh đi tới bên cạnh thú mắt đỏ còn đang giãy dụa, tay cầm đao hạ xuống liền cắt đứt khí quản của thú mắt đỏ.

    Từ sau trận chiến giữa Tô Diệc và thú nhân Dực Báo tộc, Tây Nặc Nhĩ đã biết Tô Diệc rất lợi hại, nhưng lúc này nhìn thấy vẻ hung ác lộ ra từ trong xương tủy của Tô Diệc, Tây Nặc Nhĩ có chút chưa kịp hoàn hồn lại.

    Tô Diệc rút mâu trên cổ dã thú ra, có chút đắc ý nhìn về Tây Nặc Nhĩ ẩn náu ở một bên cười cười.

    "Thế nào rồi? Lần này anh yên tâm rồi chứ?"

    Tây Nặc Nhĩ từ nơi ẩn náu đi ra, đi tới trước mặt Tô Diệc đưa tay nhéo nhéo mũi Tô Diệc nói: "Là rất lợi hại."

    "Con thú mắt đỏ này cứ đặt ở chỗ này làm mồi nhử đi, chỉ chốc lát sau nhất định sẽ hấp dẫn không ít con mồi." Tô Diệc tràn đầy tin tưởng nói, sau đó đưa tay lau sạch máu tươi trên chủy thủ. Kỳ thật ngay từ đầu Tô Diệc muốn tạo ra cạm bẫy, nhưng dùng cạm bẫy cậu không thể rèn luyện thân thủ của mình được, sau đó suy nghĩ một chút vẫn là tính toán tự mình làm. Lúc trước bởi vì tố chất thân thể của Merril kém, hơn một tháng nay, bởi vì Tô Diệc một mực lao động thân thể cũng càng ngày càng tốt. Vốn cậu còn muốn chạy bộ rèn luyện, nhưng trong khoảng thời gian này, không phải vận chuyển đá chính là xây nhà, còn đều là công việc thể lực, ngược lại tiết kiệm thời gian Tô Diệc đi rèn luyện.

    Tô Diệc cùng Tây Nặc Nhĩ, lần lượt trốn vào hai cái cây lớn bên cạnh, sau đó chờ con mồi mắc câu.

    Mùi máu tanh nặng như vậy, nhất định có thể hấp dẫn rất nhiều dã thú. Ngay từ đầu Tây Nặc Nhĩ không đồng ý, anh là thú nhân lại là loài có cánh, nếu thật sự gặp nguy hiểm có thể bay lên. Nhưng Tây Nặc Nhĩ cũng lo lắng nếu có quá nhiều dã thú, vạn nhất anh không bảo vệ được cho Tô Diệc, tình cảnh của Tô Diệc sẽ cực kì nguy hiểm.

    Nhưng nghe Tô Diệc nói, lúc gặp nguy hiểm cậu có thể trốn vào trong không gian, lúc này Tây Nặc Nhĩ mới hơi yên lòng.

    Tô Diệc biết Tây Nặc Nhĩ quan tâm quá thì loạn, thế nhưng ngay cả không gian của cậu cũng quên mất, bất quá trong lòng Tô Diệc vẫn ấm áp. Cậu gia nhập lực lượng cảnh sát đặc biệt ở tuổi hai mươi hai và đã làm việc như một sĩ quan cảnh sát đặc biệt trong sáu năm. Một người đàn ông gần ba mươi tuổi như vậy, đương nhiên cậu sẽ không lấy sinh mệnh quý báu của mình đi mạo hiểm.

    Đợi khoảng hơn nửa giờ, rốt cục nghe được xung quanh truyền đến tiếng thú rống. Từ thanh âm phán đoán, đại khái có khoảng bốn năm con. Tô Diệc vội vàng nheo mắt lại, nhìn về phía thanh âm truyền đến. Liền nhìn thấy mấy con dã thú màu xanh biếc rất giống rồng, đột nhiên từ trong bụi cỏ nhảy ra. Thân hình của chúng so với những dã thú khác không lớn lắm, đại khái có độ cao khoảng một thước, ngoại trừ phần bụng thì tứ chi bao gồm cả cổ đều cực kì mảnh khảnh rắn chắc.

    Tuy rằng Tô Diệc không biết loại dã thú này, nhưng mà thấy thân thể chúng nó nhẹ nhàng, miệng lại đầy răng nanh, liền biết nhất định không phải là đối tượng dễ trêu chọc gì. Vốn tưởng rằng có thể hấp dẫn được một đám con mồi mập mạp, thật không ngờ lại tới một đám dã thú càng thêm hung tàn. Hành động của chúng theo nhóm như vậy, rất giống chó săn sống trong rừng.

    Dã thú bình thường, năng lực công kích không phải rất mạnh, nhưng kết đội thành nhóm lại hành động rất ăn ý.

    Mắt thấy thú mắt đỏ sắp bị mấy tên gia hỏa này cắn kéo đi. Tô Diệc lấy nỏ ra, nhắm vào một con rồi bắn thẳng vào đầu nó. Thấy Tô Diệc tiến công, Tây Nặc Nhĩ cũng lập tức biến thành hình thú, vọt tới đám thú kia. Chúng nó vừa nhìn thấy thân thú khổng lồ của Tây Nặc Nhĩ, liền biết có nguy hiểm liền xoay người ném thú mắt đỏ lại, tính toán lập tức chạy trốn. Nhưng đến dễ dàng, muốn đi không đơn giản như vậy. Động tác của Tây Nặc Nhĩ rất nhanh, trong nháy mắt dùng đuôi đánh bay một con. Lúc Tây Nặc Nhĩ lao ra, Tô Diệc đã theo thân cây trượt xuống. Khi nhìn thấy con thú bị Tây Nặc Nhĩ đánh bay kia, liền không chút khách khí đi lên bổ một đao.

    Tây Nặc Nhĩ cũng trực tiếp cắn chết hai con dã thú.

    Tô Diệc giơ nỏ lên, nhắm ngay một con dã thú đang muốn chạy trốn. Chỉ nghe thấy thanh âm tên bắn ra từ trên không, trong nháy mắt bắn vào chân trái của dã thú kia. Con thú bất ngờ bởi vì cơ thể đau đớn mạnh mẽ ngã về phía trước. Tô Diệc đã cầm mâu, đâm vào cổ dã thú. Máu bắn tung tóe, Lúc này Tô Diệc mới kéo dây cỏ buộc trên mâu, từng chút từng chút kéo dã thú tới.
     
    Chỉnh sửa cuối: 23 Tháng bảy 2024
  8. lacvuphongca

    Bài viết:
    64
    Trọng Sinh Cùng Thú Làm Bạn

    Chương 30: Bị Lừa

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Con gì vậy? Trước đây em chưa thấy nó bao giờ." Tô Diệc lau vết máu trên cổ tay, nói với Tây Nặc Nhĩ đang chậm rãi hóa thành hình người bên cạnh.

    Đầu tiên Tây Nặc Nhĩ đi tới, nhìn xem Tô Diệc có bị thương hay không, sau khi xác định trên người Tô Diệc đều là máu dã thú, Tây Nặc Nhĩ mới mở miệng trả lời: "Chúng nó tên là Thứ Long, thích săn mồi thành đàn."

    Tô Diệc cười, tuy rằng thể tích của những con Thứ Long này không thể so sánh với Bạo Nha Thú và Thú Mắt Đỏ, nhưng một con cũng phải một trăm bốn mươi đến một trăm năm mươi cân: "Trước tiên chúng ta xử lý bọn chúng sạch sẽ, sau đó để em thu vào trong không gian."

    Tây Nặc Nhĩ gật gật đầu, một tay kéo hai con Thứ Long, tay kia lôi kéo Thú Mắt Đỏ đi về phía dòng suối cách đó không xa. Tô Diệc nhìn bóng lưng của Tây Nặc Nhĩ thoải mái đi về phía trước, lại nhìn hai con còn sót lại. Vốn cậu cũng định một hơi hùng hổ kéo hai con Thứ Long này đi, nhưng khi cậu kéo một con Thứ Long, muốn kéo con còn lại đi, nhưng cuối cùng Tô Diệc vẫn phải buông tha một con. Dòng suối nhỏ gần đó, cách bên này còn có một khoảng cách. Thật sự không phải là một nước đi khôn ngoan khi kéo nó từng chút một trên một quãng đường dài như vậy. Ngay khi Tô Diệc kéo một con Thứ Long đi về phía trước, Tây Nặc Nhĩ đã sải bước trở về.

    Hai người đến gần nhau, Tô Diệc liền nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của một mỹ nam tóc bạc nhanh chóng phóng đại trước mặt cậu. Sau đó dưới ánh mặt trời, ánh mắt của Tây Nặc Nhĩ đặc biệt chói mắt, Tô Diệc vốn định nói động tác của anh thật nhanh. Liền thấy Tây Nặc Nhĩ cúi đầu, đôi môi mềm mại phản chiếu lên gương mặt Tô Diệc. Tây Nặc Nhĩ hôn xong, hơi kéo dài khoảng cách giữa hai người, lông mi màu sáng hơi chớp động.

    "Chờ anh."

    Chờ? Tô Diệc sửng sốt một chút, vừa định hỏi Tây Nặc Nhĩ có ý gì, liền thấy Tây Nặc Nhĩ đã đi về phía sau cậu.

    Đợi đến khi Tây Nặc Nhĩ xách theo một con Thứ Long còn lại xuất hiện, Tô Diệc bĩu môi, ở trong lòng không phục nói. Hừ, khí lực rất lớn thì giỏi lắm sao? Hiện tại chính là thời khắc thiêng liêng săn thú nuôi gia đình, còn có tâm tình tán tỉnh mình thật sự là không làm việc đàng hoàng. Trong lòng thì đang mắng người nào đó, nhưng khi nhìn thấy Tây Nặc Nhĩ đi tới, Tô Diệc cũng không phát hiện khóe miệng mình mang theo ý cười.

    Tây Nặc Nhĩ đi tới, đưa tay lấy đi con Thứ Long trong tay Tô Diệc.

    "Để anh ôm em đi nha?"

    Tây Nặc Nhĩ vươn tay khác ra, ý bảo Tô Diệc lại đây. Nếu Tô Diệc có thể ngoan ngoãn nghe lời, vậy không phải Tô Diệc rồi. Đương nhiên cậu không chút suy nghĩ, sải bước đi về phía trước. Vừa đi vừa cứng miệng nói: "Chúng ta còn không biết ai chạy nhanh hơn ai đâu." Tô Diệc nói xong, lòng bàn chân như bôi dầu dẫn đầu chạy đi.

    Tây Nặc Nhĩ chỉ tăng tốc một chút, cũng không thật sự chạy. Anh chỉ theo sát phía sau Tô Diệc, không nghĩ tới muốn thật sự chạy thi với bạn đời nhà mình. Trong lòng Tây Nặc Nhĩ, nếu đối phương muốn thắng, vậy anh chỉ cần phụ trách thua là đủ rồi.

    Tô Diệc không chạy được bao lâu, liền biết Tây Nặc Nhĩ đang nhường cậu. Tuy rằng cảm thấy bị một người tuổi nhỏ hơn so với mình làm cho có chút mất mặt, nhưng trong lòng Tô Diệc vẫn ngọt ngào không thôi.

    Hai người đi tới bên dòng suối, vốn Tây Nặc Nhĩ không muốn để cho Tô Diệc xử lý con mồi. Nhưng Tô Diệc nhất quyết phải tự mình học lột da, Tây Nặc Nhĩ bất đắc dĩ đành phải cầm tay dạy Tô Diệc lột da thú. Lúc đầu, hai người thực sự là một nghiêm túc dạy, một người nghiêm túc học tập. Về phần sau đó chuyện lột da đẫm máu như vậy lại biến thành một cảnh tượng khác? Kỳ thật Tô Diệc muốn yêu cầu phát lại? Rốt cuộc là cậu làm ra chuyện gì khiến người ta hiểu lầm trước, hay là Tây Nặc Nhĩ nhất thời nổi lên sắc tâm đối với cậu?

    Vốn hai người ngồi đối diện, sau đó liền biến thành Tô Diệc ngồi trong ngực Tây Nặc Nhĩ. Tô Diệc vốn cao một mét tám, thoạt nhìn cũng không nhỏ bé. Nhưng bị Tây Nặc Nhĩ hơn hai mét ôm vào trong ngực, Tô Diệc nhìn bàn tay dài chân dài của Tây Nặc Nhĩ hoàn toàn có thể bao vây cậu. Giờ phút này cậu đang dựa lưng vào trong ngực Tây Nặc Nhĩ, tay phải còn cầm chủy thủ máu chảy đầm đìa, nhưng tay trái lại cùng mười ngón tay trái của Tây Nặc Nhĩ đan vào nhau, Tây Nặc Nhĩ đang cúi đầu hôn lên cổ cậu.

    Tô Diệc biết, chỉ sợ là Tây Nặc Nhĩ muốn.. khụ khụ, Tô Diệc hiện tại dù sao cũng không phải Merril trước kia, ngày thường Tô Diệc ở chung với Tây Nặc Nhĩ không chỉ không chán ghét tiếp xúc cùng Tây Nặc Nhĩ còn chủ động hôn hôn sờ sờ. Hơn nữa Tô Diệc lúc trước còn đáp ứng Tây Nặc Nhĩ, chờ phòng ốc hoàn thành xong sẽ cùng anh làm. Lúc này phỏng chừng Tây Nặc Nhĩ không muốn nhịn nữa, Tô Diệc hơi nghiêng đầu hôn lại Tây Nặc Nhĩ một cái. Dùng thanh âm run rẩy nhẹ nhàng nói: "Chúng ta xử lý tốt cái này trước, sau đó, sau đó lại.." Một câu còn chưa nói xong, khuôn mặt già nua của Tô Diệc liền triệt để bạo hồng. Tô Diệc hoàn toàn quên mất, lúc trước chính cậu còn khinh bỉ Mễ Nặc.

    Vị trí phía dưới nốt ruồi của Tây Nặc Nhĩ bắt đầu xuất hiện vảy nhàn nhạt, màu trắng như tuyết dưới ánh mặt trời lóe ra ánh sáng vừa quỷ dị vừa mê người. Trong nháy mắt này, Tô Diệc luôn cảm thấy Tây Nặc Nhĩ không phải rắn, càng giống như một nàng tiên cá tà mị.

    Sau đó khi hai người xử lý xong con mồi, đều có chút không yên lòng. Tô Diệc vừa vạn phần rối rắm trong lòng, một bên bị ánh mắt của Tây Nặc Nhĩ như muốn nuốt sống cậu, anh nhìn làm cả người cậu khó chịu. Ánh mắt của Tây Nặc Nhĩ luôn khiến Tô Diệc cảm thấy mình là một thiếu nữ bị sói đói nhìn chằm chằm, không hiểu sao vừa ngượng ngùng vừa xấu hổ. Nhưng trong lòng dù có thấp thỏm thế nào đi chăng nữa, Tô Diệc vừa nhìn thấy bộ dáng ẩn nhẫn của Tây Nặc Nhĩ, liền lập tức mềm lòng như nước. Tô Diệc thở dài trong lòng: Quả nhiên, Tây Nặc Nhĩ chính là khắc tinh của cậu mà.

    Chờ xử lý xong tất cả con mồi, Tô Diệc thu hết con mồi và da thú vào trong không gian. Sau đó chủ động đi qua, ôm Tây Nặc Nhĩ nói: "Chúng ta tắm rửa trước đi, một thân toàn mùi máu tanh nồng nặc quá."

    Mặt Tây Nặc Nhĩ nhất thời cũng đỏ lên, đồng tử hơi co lại một chút, ôm Tô Diệc lên, sau đó cúi đầu chậm rãi hôn lên môi Tô Diệc.

    Chuyện tắm rửa, tiến hành vô cùng không thuận lợi.

    Tô Diệc không nghĩ tới Tây Nặc Nhĩ cũng có mặt quấn người như thế, phỏng chừng là bởi vì Tô Diệc đáp ứng lời tán tỉnh của Tây Nặc Nhĩ, cho nên khi Tây Nặc Nhĩ tắm rửa, cực kì cố chấp không ngừng quấy rối Tô Diệc. Cuối cùng Tô Diệc Cũng cũng không tắm rửa thoải mái được, đã bị Tây Nặc Nhĩ ôm chuyển vào một sơn động bí ẩn. Chờ vào sơn động, Tô Diệc đột nhiên cảm thấy mình đã bị lừa. Tô Diệc vẫn luôn cảm thấy mình đến từ một xã hội văn minh, bởi vì tri thức phong phú, cậu luôn cảm thấy mình thông minh hơn mọi người ở đây. Nhưng mà khi nhìn thấy da thú chỉnh tề trong sơn động, cùng với các loại hoa màu đỏ tươi rắc đầy trên da thú, mặt Tô Diệc kịch liệt co giật một chút. Không biết hiện tại cậu lựa chọn đổi ý còn kịp hay không?

    Tô Diệc hắng giọng một cái, chỉ vào những bông hoa đầy đất hỏi: "Anh làm khi nào vậy?"

    Tây Nặc Nhĩ rũ mi mắt xuống, trong đôi mắt dị sắc hiện lên một tia bất an. Có lẽ là bởi vì nguyên nhân đồng tử của Tây Nặc Nhĩ so với người thường còn trong suốt sáng ngời hơn, khi trong con ngươi anh xuất hiện bất luận cảm xúc nào cũng đều rõ ràng hơn so với những người khác.

    [Thảo luận - Góp ý] - Các tác phẩm của lacvuphongca
     
    Chỉnh sửa cuối: 26 Tháng bảy 2024
  9. lacvuphongca

    Bài viết:
    64
    Trọng Sinh Cùng Thú Làm Bạn

    Chương 31: Chúng ta là bạn đời

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Anh hỏi Mễ Nặc, cậu ấy nói giống cái đều thích như vậy, đêm qua anh mới làm." Tây Nặc Nhĩ nói xong, có chút sợ Tô Diệc sẽ tức giận. Đại đa số giống cái đều không thích cùng thú nhân hoan ái. Bởi vì sự khác biệt thể chất giữa hai bên, nói chung giống cái sẽ rất đau đớn. Tây Nặc Nhĩ có nghĩ đến, anh căn bản không có kinh nghiệm về phương diện này, có phải làm cho Tô Diệc nhớ tới lần đầu tiên của bọn họ hay không?

    Tô Diệc nhìn các loại cảm xúc hiện lên trong mắt Tây Nặc Nhĩ, cùng với một tia tự ti thoáng qua, khiến trong lòng Tô Diệc nhịn không được có chút chua xót. Một thú nhân bất thường không có cha mẹ dạy dỗ, Tây Nặc Nhĩ đối với rất nhiều chuyện lấy lòng giống cái đều không hiểu.

    "Tây Nặc Nhĩ, anh nhìn em đi." Tô Diệc cởi giày cỏ ra, đi đến trên giường rải đầy hoa kia.

    Tây Nặc Nhĩ nghe vậy nhìn qua, bốn mắt nhìn nhau, trong lòng hai người nhịn không được nhẹ nhàng run lên.

    "Chúng ta là bạn đời, vì vậy anh muốn làm bất cứ điều gì với em đều được. Em không muốn nhìn thấy bất kỳ sự tự ti hoặc bất an từ trong đôi mắt anh. Tây Nặc Nhĩ anh hãy nhớ những gì em nói, anh là một thú nhân, một thú nhân không thua kém bất kì thú nhân nào. Trong mắt em, anh thực sự rất, rất tốt."

    Tô Diệc vừa nói xong, đã bị Tây Nặc Nhĩ ôm vào lòng. Tây Nặc Nhĩ cúi đầu, dùng sức ngửi mùi hương độc đáo của giống cái trên người Tô Diệc. Ngày xưa, anh hy vọng mình có thể giống như một thú nhân bình thường, có người yêu và một mái ấm của riêng mình. Về sau anh có Merril, rõ ràng chiếm được giống cái mình mong muốn, nhưng anh vẫn cảm giác được cực kì cô độc. Nhưng sau một trận bệnh nặng, giống cái của anh giống như là thay đổi thành một người khác. Tuy rằng anh cũng cảm thấy giống cái biến hóa quá lớn, thế cho nên làm cho anh cảm thấy không giống như cùng một người. Nhưng theo thời gian trôi qua, anh đã không có cách nào rời khỏi cái giống cái này.

    Tô Diệc bị áp đảo trong biển hoa, cau mày muốn hắt hơi. Tô Diệc thật sự rất muốn mắng ý tưởng của người làm cái giường hoa này, nhưng nghĩ đến Tây Nặc Nhĩ len lén nửa đêm lẻn ra hái cho cậu, Tô Diệc vẫn nhịn xuống không mắng ra thành lời.

    Nhiệt độ cơ thể của Tây Nặc Nhĩ có phần thấp hơn so với người bình thường. Chính vì vậy, mùa nóng như vậy Tô Diệc cũng rất thích nằm trong lòng Tây Nặc Nhĩ. Được ôm ấp thoải mái với nhiệt độ thấp như vậy, thật sự là có một loại cảm giác thoải mái nói không nên lời. Con ngươi dị sắc của Tây Nặc Nhĩ lóe ra ánh sáng tối tăm không rõ, anh cẩn thận chạm vào làn da Tô Diệc. Trong khoảng thời gian này thân thể Tô Diệc càng ngày càng tốt, làn da vốn trắng nõn quá mức cũng hơi rám nắng một chút. Dáng người Tô Diệc Hiện tại vô cùng săn chắc, nhưng tuyệt đối không cảm thấy cơ bắp xấu xí, phối hợp với gương mặt thập phần xinh đẹp kia lại có một loại mị lực hấp dẫn kỳ dị. Mà Tây Nặc Nhĩ bởi vì thể chất trời sinh, cho nên dù có phơi nắng đủ kiểua vẫn rất trắng như cũ. Tô Diệc nhìn mặt mày Tây Nặc Nhĩ, nhịn không được vươn tay nâng mặt Tây Nặc Nhĩ hôn lên. Tây Nặc Nhĩ hơi lộ ra ánh mắt hẹp dài, hơi híp lại, mang theo ôn nhu dìm chết Tô Diệc trong ánh mắt mình. Tô Diệc nhịn không được hôn lên khóe môi mỏng của Tây Nặc Nhĩ, trong lòng đột nhiên có một tiểu ác ma đang gầm gừ, phản công hắn, phản công hắn!

    Tô Diệc chưa từng nghĩ tới, một ngày nào đó cậu sẽ vì vẻ đẹp của một người đàn ông, mà không hiểu sao cảm thấy hưng phấn. Cậu xoay người ấn Tây Nặc Nhĩ xuống dưới, sau đó nhìn mái tóc dài trắng như tuyết của Tây Nặc Nhĩ xõa tung trên những cánh hoa. Tóc của Tây Nặc Nhĩ chưa bao giờ được chăm sóc, nhưng rất mềm mại, cảm giác sờ lên đặc biệt tốt. Trước đó có rất nhiều lần, Tô Diệc muốn giúp Tây Nặc Nhĩ cắt tóc, nhưng mỗi khi thật sự muốn động thủ, đột nhiên lại thập phần không nỡ. Bởi vì Tô Diệc cũng cảm thấy Tây Nặc Nhĩ rất thích hợp với mái tóc dài, nhất là loại màu trắng không pha lẫn bất kỳ màu gì.

    Khi Tô Diệc vì "sắc đẹp" của Tây Nặc Nhĩ mà xuất thần, Tây Nặc Nhĩ chậm rãi ngồi dậy, để Tô Diệc mặt đối mặt ngồi trong ngực anh. Tây Nặc Nhĩ nhìn xương quai xanh xinh đẹp của Tô Diệc, nhịn không được cúi đầu vùi vào cổ Tô Diệc mút liếm một trận. Tô Diệc hơi ngửa đầu, cảm giác được trên cổ truyền đến cảm giác nhột, nhịn không được cười muốn né tránh. Tô Diệc ngửa đầu ra sau, Tây Nặc Nhĩ không chịu buông tha, giống như trên người Tô Diệc có mỹ vị gì đó khiến người ta muốn dừng lại mà không thể. Nếu như không phải hai tay Tây Nặc Nhĩ chống lên thân thể Tô Diệc, Tô Diệc sẽ phải trực tiếp ngã ngửa trên mặt đất. Một tay Tây Nặc Nhĩ ôm lưng ngăn Tô Diệc ngã xuống, một tay có chút vội vàng kéo quần áo da thú trên người Tô Diệc xuống. Trong nháy mắt thân thể Tô Diệc lộ ra, môi lưỡi ấm áp của Tây Nặc Nhĩ đã dời trận địa. Khi Tây Nặc Nhĩ nhẹ nhàng ngậm lấy điểm đỏ nổi lên trước ngực Tô Diệc, Tô Diệc cảm giác tất cả máu đều tụ tập trên mặt mình, Tô Diệc xấu hổ đến cực điểm, phấn khởi muốn phản công. Tây Nặc Nhĩ hừ hừ nở nụ cười, buông điểm nào đó ra ngẩng đầu cắn cái miệng nhỏ nhắn đang bởi vì động tình mà thở hổn hển của Tô Diệc. Đôi môi kề sát vào nhau, Tô Diệc cảm thấy hô hấp của mình sắp bị cướp đi. Tô Diệc có chút tức giận cắn môi Tây Nặc Nhĩ một cái, Tây Nặc Nhĩ bị cắn cũng không tức giận thế nhưng thành thành thật thật để cho cậu cắn. Tô Diệc lập tức nếm được mùi máu tươi trong miệng, đau lòng mở miệng ra, liền thấy Tây Nặc Nhĩ đang ôn nhu nhìn cậu. Tô Diệc kéo dài khoảng cách giữa hai người, nhìn đôi môi bị cắn rách của Tây Nặc Nhĩ, đau lòng trừng mắt nhìn Tây Nặc Nhĩ một cái liền chủ động giúp Tây Nặc Nhĩ liếm vết thương một chút. Sau đó hai người lại hôn nhau, Tô Diệc mơ mơ màng màng, cảm giác được có một đôi tay đang tùy ý làm bậy trong váy da thú của mình, Tô Diệc một tay ôm cổ Tây Nặc Nhĩ, một tay muốn ngăn cản bàn tay tùy ý làm bậy của Tây Nặc Nhĩ, lại bị Tây Nặc Nhĩ bắt lấy.

    "Tô Diệc, anh muốn em." Tây Nặc Nhĩ cầm tay Tô Diệc, ấn đến một vị trí nào đó trên thân thể anh, lần này Tô Diệc thiếu chút nữa thở hổn hển. Tay Tô Diệc khẽ run rẩy, thứ này chẳng lẽ chính là?

    Sau một tiếng hừ nhẹ này, hai mắt Tây Nặc Nhĩ lập tức thú hóa, hai má cũng bao trùm một lớp vảy trong suốt trắng như tuyết. Chiếu vào mắt Tô Diệc chính là gương mặt tuấn tú tràn ngập ham muốn của Tây Nặc Nhĩ, tô Diệc cũng có cảm giác, vì thế ngượng ngùng nói: "Anh làm đi."

    Nhìn bộ dáng ngượng ngùng của Tô Diệc, Tây Nặc Nhĩ chỉ cảm thấy, thật sự muốn trong nháy mắt hóa thành hình thú, sau đó trực tiếp nuốt Tô Diệc vào trong bụng.

    Hai tân thủ lên đường, khó tránh khỏi lăn qua lăn lại nửa ngày. Tô Diệc thật sự không hiểu phương diện này, mà Tây Nặc Nhĩ tuy rằng đã làm, nhưng cũng coi như là tuyển thủ ngu ngốc. Chỉ là dựa vào không nhiều kiến thức thông thường, từng chút từng chút mò mẫm. Đợi đến khi Tây Nặc Nhĩ rốt cục tiến vào, Tô Diệc cảm giác nửa cái mạng của mình cũng không còn. Hai người còn đau lòng lẫn nhau, Tô Diệc đau lòng Tây Nặc Nhĩ nhịn lâu như vậy, liền chủ động vòng hai chân lên eo Tây Nặc Nhĩ kích thích Tây Nặc Nhĩ. Tây Nặc Nhĩ đau lòng Tô Diệc có đau hay không, vẫn không dám hành động thiếu suy nghĩ. Giằng co như thế nửa ngày, vẫn là một câu của Tô Diệc kích động Tây Nặc Nhĩ triệt để hóa thành dã thú.
     
    Chỉnh sửa cuối: 24 Tháng bảy 2024
  10. lacvuphongca

    Bài viết:
    64
    Trọng Sinh Cùng Thú Làm Bạn

    Chương 32: Giày cỏ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Về phần rốt cuộc lăn qua lăn lại bao lâu? Tô Diệc đã không nhớ rõ, vốn bởi vì cậu đau lòng Tây Nặc Nhĩ, vẫn thập phần phối hợp làm cho Tây Nặc Nhĩ muốn làm gì thì làm. Nhưng về sau, Tô Diệc thật sự chịu không nổi, liền tính toán nói lý lẽ để cho Tây Nặc Nhĩ buông tha cho mình. Nhưng bởi vì thanh âm động tình run rẩy của Tô Diệc, không những không thành công ngăn cản Tây Nặc Nhĩ đã mất khống chế, ngược lại càng thêm kích thích Tây Nặc Nhĩ phát cuồng. Sau đó Tô Diệc bắt đầu đầu váng mắt hoa tứ chi đau nhức, miệng bị người bịt kín nói không nên lời, cậu chỉ có thể ở trong lòng bắt đầu chửi ầm lên. Sau đó thì sao, sau đó Tô Diệc cũng không chịu thua kém mà ngất đi.

    Đợi đến khi Tô Diệc tỉnh lại, đã là trưa ngày hôm sau.

    Mễ Nặc thấy Tô Diệc tỉnh lại, vội vàng bưng canh thịt cười hắc hắc đi tới. Tô Diệc muốn đưa tay đánh Mễ Nặc, nhưng vừa giơ tay lên liền phát hiện tay nặng nề khó chịu. Rơi vào đường cùng, Tô Diệc uống mấy ngụm canh, sau đó giống như đuổi ruồi đuổi Mễ Nặc ra ngoài. Hiện tại trong lòng cậu thập phần khó chịu, thấy Mễ Nặc muốn giễu cợt cậu lại ra vẻ không dám, trong lòng thập phần tức giận.

    Sau khi Mễ Nặc rời đi, bé Eli liền ầm ĩ trèo lên giường, đi tới trước mặt Tô Diệc.

    Bé Eli mắt hình như đỏ hồng, tâm tình không tốt nói: "Ba ba, ba ba cùng phụ thân làm sao vậy ạ? Hôm qua hai người trở về, Eli phát hiện trên người ba ba có rất nhiều vết thương, có phải phụ thân đánh ba ba hay không?" Bé Eli nói xong, đột nhiên bắt đầu rơi nước mắt.

    Tô Diệc buồn cười nhìn bé Eli, có chút ngạo kiều nói: "Cho phụ thân con mười lá gan, phụ thân con cũng không dám đánh ba ba."

    Bé Eli lập tức ngừng rơi nước mắt: "Vậy vết thương trên người ba ba kia là bị sao vậy ạ? Những dấu răng đó đều là răng rắn, nhất định ba ba đau đớn muốn chết."

    Tô Diệc nghiêng đầu, nhìn thoáng qua cổ tay mình. Sau đó liền nhớ tới, ngày hôm qua Tây Nặc Nhĩ vừa làm chuyện xấu còn vừa để lại dấu răng trên cánh tay cậu. Tô Diệc nhất thời cảm thấy nóng bừng cả mặt, quả nhiên mùa nóng còn chưa qua, thật sự là nóng không chịu nổi.

    "Đây là phụ thân của con biểu đạt phương thức yêu ba ba, tuy rằng phương thức này có chút quá trớn, nhưng hắn không có ác ý nha." Tô Diệc sờ sờ đầu bé Eli nhẹ giọng nói. Bé Eli đã không khóc nữa, cúi đầu cắn vào cổ tay Tô Diệc. Vừa vặn cắn vào dấu răng của Tây Nặc Nhĩ, vì thế trên dấu răng lớn xuất hiện một đôi dấu răng nhỏ. Sau đó Tô Diệc liền cảm thấy, đầu đột nhiên có chút choáng váng.

    Hình như bé Eli đang nói cái gì đó, nhưng Tô Diệc hoàn toàn không nghe rõ, sau đó trước mắt bị một mảnh hắc ám cắn nuốt.

    Tường viện của nhà Tây Nặc Nhĩ còn chưa xây xong, Tô Diệc lại một mực mê man, Tây Nặc Nhĩ cũng không muốn cách Tô Diệc quá xa, ở trong sân xây tường viện. Lúc này đột nhiên nghe thấy tiếng khóc của bé Eli, Tây Nặc Nhĩ lập tức buông đồ đạc trong tay xuống, chờ anh trở lại phòng ngủ liền thấy Tô Diệc còn đang mê man. Tây Nặc Nhĩ khó hiểu nhìn bé Eli, bé Eli khóc thút thít nói: "Ba ba nói phụ thân cắn ba ba, là ý tứ yêu ba ba, ô ô, Eli, Eli liền.."

    Không đợi bé Eli nói xong, Tây Nặc Nhĩ lập tức nhìn thấy cổ tay Tô Diệc duỗi ra, lúc này nơi đó đang là một mảnh xanh đen. Tây Nặc Nhĩ vội vàng cầm lấy cổ tay Tô Diệc, há miệng lộ ra hai chiếc răng nanh nhọn đâm thủng cổ tay Tô Diệc, nhanh chóng hút máu độc bên trong ra. Eli bé nhỏ nhìn thấy hành động của Tây Nặc Nhĩ, đột nhiên phát hiện ra hình như bé đã làm chuyện xấu. Vì thế sợ tới mức trốn sang một bên, yên lặng ở trong góc rơi nước mắt.

    Sau khi Tây Nặc Nhĩ rửa sạch độc tố cho cậu, liền cắn rách cổ tay mình, sau đó đem máu chảy ra trên cổ tay mình đút cho Tô Diệc.

    Sau khi Tô Diệc uống máu của Tây Nặc Nhĩ mới chậm rãi tỉnh lại, Tây Nặc Nhĩ nói rõ sự tình cho Tô Diệc một lần. Tây Nặc Nhĩ là một trong số ít loài rắn có kịch độc. Loại rắn độc này, khi tấn công người khác, sẽ rót độc tố vào hai chiếc răng độc. Sau đó, thông qua răng độc, độc tố được tiêm vào cơ thể của kẻ thù. Khi Tây Nặc Nhĩ và Tô Diệc yêu yêu, anh cũng không đem độc tố rót vào trong răng, tùy ý cắn Tô Diệc cũng không bị trúng độc. Nhưng bé Eli còn quá nhỏ, căn bản không khống chế độc tố trong cơ thể, cho nên bé Eli dùng răng độc cắn Tô Diệc, Tô Diệc liền trực tiếp trúng độc. Bất quá may mắn là, Tô Diệc thường xuyên ở cùng một chỗ với hai cha con mang độc, thân thể đã bắt đầu miễn dịch độc tố của bọn họ. Hơn nữa, bé Eli còn quá nhỏ, độc tố của bé còn không thể thương tổn đến tính mạng Tô Diệc.

    "Máu của anh có thể giải độc, em nghỉ ngơi một chút, hẳn là sẽ tốt hơn."

    Tô Diệc gật gật đầu, thấy Tây Nặc Nhĩ nhìn về phía bé Eli, vội vàng giữ chặt Tây Nặc Nhĩ nói: "Con còn nhỏ, bé cũng không biết sẽ như vậy, hơn nữa cũng là do em nói như vậy là biểu đạt yêu thương." Đối với sự kiện Ô Long này, Tô Diệc rất nhanh đã quên ở sau đầu.

    Chiều nay, Tây Nặc Nhĩ lắp đặt một số cánh cửa. Bởi vì khi làm nhà, trước đó đã để lại rãnh ngầm để lắp đặt cửa nên cũng không phải là một chuyện phiền toái. Sau đó, Tô Diệc cũng yêu cầu Tây Nặc Nhĩ làm một vài thanh gỗ để làm then cửa.

    Đến chạng vạng, rốt cục Tô Diệc khôi phục một chút nguyên khí. Cậu không có việc gì làm, liền lấy cỏ đằng tích góp trong không gian ra, tiếp tục nghiên cứu phương pháp bện giày cỏ. Mặc dù tác dụng của giày cỏ không phải lớn lắm, cậu vẫn muốn làm cho hai đứa trẻ và Tây Nặc Nhĩ mỗi người một đôi. Lúc Mễ Nặc đưa đồ ăn cho cậu, nhìn thấy giày cỏ của Tô Diệc, tò mò về những thứ mới mẻ, hắn liền nhịn không được tiến lại gần. Tô Diệc nhìn bàn tay nhỏ bé khéo léo của Mễ Nặc, vì thế nói: "Tôi dạy cậu làm, nếu cậu học được, làm giúp hai đứa nhỏ của tôi mỗi đứa một đôi, coi như là thù lao tôi dạy cậu được không?"

    Mễ Nặc vừa nghe Tô Diệc muốn dạy hắn, lập tức cao hứng gật gật đầu. Trước đó, hắn đã nhìn thấy đôi giày cỏ trên chân Tô Diệc, nhưng vì mọi người vẫn quá bận rộn, hắn cũng ngại không muốn làm chậm trễ thời gian của Tô Diệc. Hiện giờ Tô Diệc đã chủ động đưa ra, đương nhiên Mễ Nặc nguyện ý. Mễ Nặc không hổ là người khéo tay, trải qua sự chỉ đạo của Tô Diệc rất nhanh đã học được. Mễ Nặc luyện tập nhiều lần, sau đó trên cơ sở Tô Diệc dạy, tối ưu hóa rất nhiều chi tiết mà Tô Diệc chưa xử lý trước đó. Chờ sau khi Mễ Nặc làm ra mấy thành phẩm, Tô Diệc lập tức không tim không phổi nghiền ép thành quả lao động của Mễ Nặc. Cho dù Tô Diệc đề nghị, để cho Mễ Nặc làm nhiều hơn vài lần, Mễ Nặc cũng không tức giận. Trong lòng Mễ Nặc, nếu không có Tô Diệc cứu viện lúc trước, có thể hắn đã chết trong rừng rậm. Cho nên cho dù Tô Diệc không dạy hắn cái gì, để cho hắn đi làm bất cứ chuyện gì Mễ Nặc cũng cảm thấy là nên làm.

    "Cần tôi làm giúp Tây Nặc Nhĩ một đôi không?" Mễ Nặc hỏi.

    Tô Diệc vội vàng xua xua tay, ngoài miệng nói: "Anh ấy không phải người tinh tế như vậy." Trong lòng lại đang suy nghĩ. Nam nhân của tôi, đương nhiên muốn tôi tự tay làm rồi.

    Mễ Nặc cầm đôi giày đã làm xong đi thử trên đôi chân của mình. Tô Diệc chọn cỏ đằng vừa mềm mại vừa rắn chắc, vừa mới đi lên chân mặc dù rất mềm, nhưng đối với những người có thói quen đi chân trần quanh năm mà nói, liền có chút cảm giác trói buộc.

    "Giày cỏ rất tốt, nhưng mà đến mùa mưa thì không tốt lắm, dễ ướt chân."

    [Thảo luận - Góp ý] - Các tác phẩm của lacvuphongca
     
    Chỉnh sửa cuối: 26 Tháng bảy 2024
  11. lacvuphongca

    Bài viết:
    64
    Trọng Sinh Cùng Thú Làm Bạn

    Chương 33: Tằm bảo bảo

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mễ Nặc đi hai vòng, sau đó nói ra ý tưởng của mình. Tô Diệc gật gật đầu, cái này cậu đã sớm nghĩ đến. Vì vậy, cậu dự định làm một vài đôi guốc gỗ để đi vào mùa mưa. Guốc gỗ thích hợp để đi bộ xung quanh thung lũng, nhưng nếu đi săn hoặc thu thập thức ăn, cậu phải làm một vài đôi giày bằng da thú. Giày da so với các kiểu giày khác, làm khó hơn rất nhiều. Trong không gian của Tô Diệc, có một khối da thú da thập phần dày và thô ráp, loại da thú này rất thích hợp làm đế giày.

    Tô Diệc từ trên giường đứng dậy, lười biếng duỗi thắt lưng một cái.

    "Tôi có thứ này cho cậu xem, cậu xem một chút xem có thể làm giống vậy không?" Tô Diệc giả bộ lục lọi đồ vật trong túi da thú, thuận tay từ trong không gian lấy ra một đôi giày vải. Mễ Nặc vừa nhìn thấy giày vải, mắt không nhịn được sáng lên. Hắn mới lạ cầm trong tay lật xem, Tô Diệc cũng lấy miếng da thú thật dày lúc trước ra.

    "Chúng ta có thể dùng cái này làm ra đế giày." Tô Diệc chỉ vào đế giày, sau đó khoa tay múa chân trên đôi giày này. Nếu sử dụng da thú để làm giày, sẽ thoải mái hơn đi giày cỏ. Nhưng mang giày trong mùa nóng, lại thực sự quá nóng.

    Mễ Nặc sờ sờ da thú trong tay Tô Diệc, bắt đầu nghiên cứu. Tô Diệc đem chủy thủ của mình cống hiến ra, sau đó tìm một tấm da thú mềm mại hơn một chút, cậu tính toán dùng tấm da thú này làm mặt giày.

    "Cậu nhìn kỹ xem, nếu làm phức tạp như vậy quá phiền phức, chúng ta có thể làm đơn giản hơn một chút. Tôi chỉ đau đầu là không có loại sợi rất nhỏ này." Tô Diệc nói xong, chỉ vào đường may tinh tế trên giày.

    Mễ Nặc nhíu mày, suy nghĩ một chút rồi nói: "Nếu cậu không nói, tôi ngược lại không chú ý tới. Hình như tôi đã thấy thứ gì đó giống thế này ở đâu đó."

    Tô Diệc vừa nghe có thể tìm được đồ vật thay thế sợi chỉ, nhất thời lấy lại tinh thần.

    "Thứ gì vậy?"

    Mễ Nặc cắn môi dưới, đưa tay gõ đầu: "Khi đó tôi cùng vu y đi ra ngoài hái thuốc, sau đó đi ngang qua một loại cây, hình như trên cây kia có loại sợi tinh tế này."

    Hai người đang rối rắm, đúng lúc Tây Nặc Nhĩ ở bên ngoài bận rộn trở về, Tây Nặc Nhĩ vừa tiến vào, liền thấy hai giống cái đang ôm một đống da thú ngẩn người.

    Tây Nặc Nhĩ đi tới, đưa tay đào Tô Diệc gần như muốn chôn cả người trong da thú ra hỏi: "Làm sao vậy?"

    Mễ Nặc vừa nhìn thấy Tây Nặc Nhĩ, vẫn có chút thẹn thùng sợ hãi, hắn rụt rụt bả vai nhưng vẫn nhịn không được mở miệng nói: "Thú nhân các anh thường xuyên đi ra ngoài săn thú, có gặp qua một loại sợi tơ giống loại vật này hay không? Tôi nhớ thấy nó ở trên cây, do một con bọ lớn nhả ra."

    Lúc trước Tô Diệc nghe không hiểu, hiện tại nghe được Mễ Nặc hình dung, đột nhiên có một loại dự cảm chẳng lẽ Mễ Nặc nói chính là tằm bảo bảo?

    "Cậu nói là thú ùng ục sao?" Tây Nặc Nhĩ không chắc chắn hỏi lại.

    Tô Diệc vội vàng túm lấy Tây Nặc Nhĩ hỏi: "Ở đâu có thú ùng ục?" Tô Diệc cũng không có thời gian so đo cái tên kỳ quái này. Tây Nặc Nhĩ thấy vẻ mặt cậu vội vàng, đành phải trực tiếp ôm người vào trong ngực rồi đi ra ngoài.

    Mễ Nặc nhịn không được hỏi: "Trời tối rồi, hai người còn đi đâu vậy?"

    "Đương nhiên là đi tìm thú ùng ục rồi." Tô Diệc hừ hừ nói, cậu còn tìm một tư thế thoải mái ở trong ngực Tây Nặc Nhĩ.

    Mễ Nặc nhìn hai người rời đi, bất đắc dĩ đành phải tiếp tục cúi đầu, đùa nghịch giày trong tay.

    Theo lời của Tây Nặc Nhĩ, con thú ùng ục này có rất nhiều hơn nữa cũng rất dễ tìm. Hai người dễ dàng tìm được hai con ở một góc hẻo lánh trong sơn cốc. Tuy rằng chỉ có hai con, nhưng tơ chúng nó sản xuất đã hoàn toàn đủ để cho Tô Diệc làm giày rồi.

    Sau khi lấy được tơ, Tô Diệc mới biết được chỗ tốt của loại tơ này. Không chỉ rất chắc chắn, mà còn rất mỏng. Tô Diệc cảm thấy, cái này còn tốt hơn cả sợi chỉ. Chờ sau này, cậu còn có thể dùng cái này vá quần áo.

    Ngay khi hai người đang định dẹp đường hồi phủ, đột nhiên nghe thấy tiếng gì đó cách đó không xa. Tây Nặc Nhĩ ra hiệu ý bảo Tô Diệc không nên nói chuyện, tính toán đi qua kiểm tra một chút. Vì phòng ngừa là dã thú cỡ lớn lui tới sơn cốc, lúc thú nhân bọn họ không có việc gì, liền thích ở sơn cốc dạo một vòng.

    Lúc này đột nhiên nhận thấy dị động, Tây Nặc Nhĩ nhịn không được cảnh giác. Dù sao sơn cốc này đã là nhà của anh. Có quá nhiều người quan trọng ở đây, và anh không cho phép xảy ra bất kỳ sai sót nào.

    Nhưng còn chưa tới gần, Tây Nặc Nhĩ liền đột nhiên dừng bước. Tô Diệc đang nghi hoặc, liền nghe thấy một thanh âm quen thuộc vang lên.

    "Y Ân, thật sự mọi người không có bất kỳ người nào cảm thấy cậu là vướng víu cả, sở dĩ Kiệt La không cho cậu đi săn chủ yếu là lo lắng một mình cậu đi ra ngoài sẽ gặp nguy hiểm." Đó là giọng nói của Địch Nhĩ Sâm, người dường như đang nói chuyện với Y Ân, nhưng Tô Diệc cũng không nghe thấy câu trả lời của Y Ân.

    "Tất cả chúng ta ở bên nhau lâu như vậy, đau khổ cỡ nào cũng đã qua. Mắt thấy có thể ở trong nhà mới, mọi người chỉ sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Ngày hôm nay cậu đột nhiên biến mất, cậu không biết mọi người lo lắng thế nào đâu. Bởi vì Kiệt La quá lo lắng cho cậu, mới có thể nói chuyện hơi nặng lời một chút." Địch Nhĩ Sâm có chút mệt mỏi nói, bên kia vẫn không có giọng nói của Y Ân.

    Tô Diệc không khỏi nhớ tới mi mắt rũ xuống của Y Ân, thân hình gầy yếu cùng gương mặt quá mức tuấn mỹ khác với thú nhân. Mặc dù không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng từ lời nói của Địch Nhĩ Sâm, dường như Y Ân muốn đi săn và sau đó bị mấy thú nhân cự tuyệt.

    Tô Diệc lôi kéo Tây Nặc Nhĩ ý bảo anh có thể đi, tuy rằng cậu không hiểu rõ Y Ân lắm, nhưng cậu biết Y Ân ở thế giới này là tồn tại của đàn ông. Một người đàn ông vốn bình thường, lại bởi vì thiếu hụt mà bị đối đãi như nữ nhân. Nhất định nội tâm Y Ân phi thường khổ sở, cho nên hiện tại Tô Diệc cùng Tây Nặc Nhĩ không thể xuất hiện, bọn họ xuất hiện chỉ làm cho Y Ân cảm thấy càng thêm khó chịu.

    Đợi đến khi đi xa, Tô Diệc mới sâu kín thở dài.

    "Thật ra Y Ân hoàn toàn có thể ra ngoài săn thú, anh không thấy em yếu hơn Y Ân nhiều mà em vẫn có thể đi săn sao?"

    Tây Nặc Nhĩ nhìn Tô Diệc vẻ mặt nghiêm túc nói mình yếu đuối, nhịn không được cười nói: "Em mà yếu á?"

    Tô Diệc vội vàng trừng mắt nhìn Tây Nặc Nhĩ một cái: "Em đang nói chuyện nghiêm túc với anh đó, anh cũng đừng trêu chọc em."

    Mắt thấy Tô Diệc muốn xù lông, Tây Nặc Nhĩ vội vàng cúi đầu cọ cọ hai má Tô Diệc. Tô Diệc nhìn ra được ý cười nơi đáy mắt của Tây Nặc Nhĩ, nghĩ thầm. Tên này khẳng định đang chê cười cậu, nhưng nhìn bề ngoài mà nói, rõ ràng cậu rất yếu đó có được không?

    Thấy Tây Nặc Nhĩ còn đang cười, Tô Diệc há miệng cắn một ngụm lên mặt Tây Nặc Nhĩ. Trong lòng cậu phẫn nộ nói: Để cho anh trước đó cắn em, để cho anh bây giờ còn cười em!

    Cắn cắn, Tô Diệc liền dùng tay cùng chân bắt đầu dây dưa với Tây Nặc Nhĩ.

    Tây Nặc Nhĩ cùng cậu hôn môi một lát, liền đem Tô Diệc từ trên người đặt trên mặt đất.

    "Không thể hôn nữa, thân thể em chịu không nổi."

    Tô Diệc nghe được lời của anh, đầu tiên là không hiểu rõ, chờ hiểu được ý tứ trong đó, Tây Nặc Nhĩ đã ném cậu tại chỗ chạy đi xa. Tô Diệc tức giận hô: "Tây Nặc Nhĩ!"

    Tô Diệc không đi được bao xa, liền thấy Tây Nặc Nhĩ đứng cách đó không xa chờ mình, vốn Tô Diệc đang một bụng lửa giận bởi vì hành động này của Tây Nặc Nhĩ lập tức bị dập tắt. Cậu chạy lên hai bước, nắm tay Tây Nặc Nhĩ cùng đi về nhà.

    Chờ hai người về đến nhà, trời đã hoàn toàn tối đen. Tô Diệc không có thị lực nhìn ban đêm như thú nhân, trời tối xuống thì cái gì cũng không nhìn thấy.

    [Thảo luận - Góp ý] - Các tác phẩm của lacvuphongca
     
    Chỉnh sửa cuối: 26 Tháng bảy 2024
Trả lời qua Facebook
Đang tải...