Trọng Sinh [Edit] Thập Niên 70 Ngu Hiếu Trọng Sinh - Tả Mộc Trà Trà Quân

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi Angels of Death, 27 Tháng ba 2024.

  1. Angels of Death The Very Important Personal

    Bài viết:
    80
    [​IMG]

    Thập Niên 70 Ngu Hiếu Trọng Sinh


    Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Hiện đại, HE, Tình cảm, Ngọt sủng, Trọng sinh, Tùy thân không gian, Kim bài đề cử, Kim Bảng, 1v1, Thị giác nam chủ, Niên đại văn

    Hán Việt: Ngu hiếu nam hắn trọng sinh [ 70]

    Tác giả: Tả Mộc Trà Trà Quân

    Tình trạng raw: Hoàn thành

    Edit: Team dịch Angels of Death​

     
    Chỉnh sửa cuối: 27 Tháng ba 2024
  2. Đăng ký Binance
  3. Angels of Death The Very Important Personal

    Bài viết:
    80
    Chương 1

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Năm 1975, đội sản xuất Điền Gia Cương vừa trải qua mấy ngày mưa xuân, cỏ xanh điên cuồng mọc lên từ mặt đất, các thành viên trong đội sản xuất cũng lần lượt sôi nổi xuống ruộng, bắt đầu cày đất, cày bừa vụ xuân.

    Nhưng trong lúc mọi người tạm thời nghỉ ngơi, họ vẫn tụ tập lại với nhau bàn tán sôi nổi, họ đang nói về gia đình họ Dương sống ở phía bên kia cây liễu lớn trong làng.

    "Kỳ lạ thật, hôm kia mới cưới nhau. Sáng hôm qua đã sốt cao không dậy nổi, hôm nay vẫn còn chưa tỉnh lại. Mọi người có thấy chuyện này rất kỳ quái hay không?"

    "Suỵt! Đừng nói nhảm nữa, cẩn thận không anh lại bị lôi đi dạo trên đường đấy!"

    Nghe thấy vậy, người đàn ông kia vội vàng nói: "Tôi chỉ nói bệnh của Dương Kế Tây rất là kỳ quái, chứ không nói gì đến ma quỷ cả!"

    "Suỵt! Anh vẫn còn nói nữa à!"

    Lúc này, có mấy người la ó, người đàn ông tát nhẹ vào miệng mình, làm động tác ra hiệu sẽ không nói nữa.

    Lúc này, trong nhà nhà họ Dương, bên cạnh cây liễu lớn, bà Dương dắt đứa cháu trai gầy gò đi đến trước cửa căn phòng xa nhất và nhỏ nhất trong nhà, đứng đó cũng không bước vào, chỉ ho khan một tiếng.

    Tôn Quý Phương đang lau mồ hôi lạnh cho Dương Kế Tây với đôi mắt sưng đỏ, cô quay người lại thì nhìn thấy mẹ chồng và cháu trai đang đứng ở cửa.

    Cô vội vàng lau nước mắt, hơi lo lắng khẩn trương đi đến cửa phòng: "Mẹ."

    Bà Dương liếc nhìn đứa con trai thứ ba đang nằm trên giường gỗ: "Còn chưa tỉnh à?"

    "Chưa ạ." Tôn Quý Phương suýt nữa bật khóc, cô lén véo mình một cái mới có thể bình tĩnh trả lời: "Chỉ là cơn sốt đã qua thôi."

    Bà Dương gật đầu, lại nhìn chằm chằm vào Tôn Quý Phương, Tôn Quý Phương cảm thấy tim mình như muốn nhảy ra ngoài, cô biết mẹ chồng không thích cô, nếu không phải anh Tây tự mình dành dụm tiền sính lễ thì cô sẽ không bao giờ có thể bước vào cửa nhà họ Dương được.

    Hơn nữa ngày thứ hai sau đám cưới, anh Tây lâm bệnh, gọi thế nào cũng không thể tỉnh lại, mặc dù nhà họ Dương không làm trò nói trước mặt cô, nhưng cô vẫn biết hai người chị dâu nói cô khắc chồng ở sau lưng cô.

    "Hôm qua mời chú Trần tới đây tốn bao nhiêu tiền?"

    Chú Trần là một bác sĩ già trong thị trấn, vốn là bác sĩ làng, sau này con trai ông ấy lên thị trấn sống nên ông ấy cũng chuyển vào thị trấn.

    Dương Kế Tây bị bệnh, những người trong nhà lẽ ra đều đã phải đi làm rồi, trong nhà cũng chỉ còn lại bà Dương trông nom cháu trai và cháu gái, còn có cô con dâu mới Tôn Quý Phương.

    Bà Dương cho rằng đó chỉ là một cơn sốt mùa xuân đơn giản, không cần tìm người đến khám nhưng Tôn Quý Phương cảm thấy bất an trong lòng nên lấy hai tệ trong số tiền hồi môn của mình đi vào trấn trên mời chú Trần đến.

    Sau khi gia đình họ Dương biết chuyện cũng không nói gì, không ngờ bây giờ mẹ chồng lại đột nhiên hỏi về chuyện này.

    "Hai tệ."

    Tôn Quý Phương liếc nhìn sắc mặt bà Dương, nói: "Hơn nữa còn có thuốc, không tính tiền đi lại."

    "Không thể nào để con dâu mới tự mình trả tiền chữa bệnh được." Bà Dương lấy ra một xấp vải nhàu nát, làm trò mở ra từng chút một trước mặt Tôn Quý Phương: "Từ trong nhà lớn ra một phần đi, nhưng cô cũng biết tình hình của nhà chúng ta rồi đấy, cũng chỉ có thể bỏ ra chút này thôi."

    Vừa nói, vừa lấy ra năm tờ tiền nhàu nát đưa cho Tôn Quý Phương, Tôn Quý Phương không dám nhận, mẹ đẻ cô đã từng căn dặn khi cô gả đến đây, mặc dù mẹ chồng cô nhìn hiền lành nhưng thực ra bà ấy cũng không phải là một người dễ ở chung.

    "Mẹ, không.."

    "Nhận đi."

    Đang lúc cô chuẩn bị từ chối, giọng nói có chút mệt mỏi của Dương Kế Tây từ phía sau vang lên, Tôn Quý Phương quay người, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng chạy đến bên giường, nước mắt không kìm được rơi xuống chiếc chăn mỏng, cô giơ tay sờ vào trán Dương Kế Tây.

    "Không lạnh nữa, không lạnh nữa.."

    Dương Kế Tây đã bắt đầu đổ mồ hôi lạnh từ tối qua, cô thật sự rất lo lắng.

    Dương Kế Tây đột nhiên nắm lấy tay cô, đôi mắt sâu thẳm thâm thuý gắt gao nhìn cô thật sâu.

    "Quý Phương.."

    "Em ở đây, em ở đây," Tôn Quý Phương vội vàng dùng tay kia ôm lấy anh: "Anh có đói không? Uống chút nước trước đi, em đi lấy đồ ăn cho anh."

    Dương Kế Tây gần như tham lam nhìn Tôn Quý Phương trước mặt, anh đã chết đã lâu, mà ở trong ký ức của anh, Tôn Quý Phương còn chết sớm hơn cả anh, có trời mới biết trong lòng anh đã đau khổ như thế nào.

    Anh nhớ lại, vốn dĩ anh vui vẻ hân hoan kết hôn với Tôn Quý Phương, nhưng bắt đầu từ ngày thứ hai sau khi kết hôn, anh đã không thể khống chế được cơ thể mình nữa, giống như một linh hồn đang đứng ngoài quan sát cuộc sống giữa anh và vợ và con gái!

    May mắn thay, ông trời có mắt để cho anh trở lại!

    Mọi chuyện vẫn chưa xảy ra, tất cả vẫn còn kịp.
     
  4. Angels of Death The Very Important Personal

    Bài viết:
    80
    Chương 2

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Dương Kế Tây nắm lấy tay Tôn Quý Phương, nhẹ nhàng hôn lên, khàn khàn nói: "Anh đã trở lại."

    Tôn Quý Phương không ngờ anh lại làm chuyện như vậy trước mặt mẹ chồng, mặt cô đỏ bừng.

    "Tỉnh lại thì tốt rồi." Bà Dương nắm tay đứa cháu trai ngây thơ vào nhà, bởi vì lúc nãy Tôn Quý Phương quay lưng về phía bà nên bà không nhìn thấy hành động nhỏ của hai người.

    Lúc này bà đang lo lắng nhìn Dương Kế Tây: "Anh không biết mẹ lo lắng cho anh đến thế nào đâu, mấy ngày nay mẹ đều ngủ không ngon."

    Dương Kế Tây cụp mắt, nhưng cũng không chịu buông tay, sau khi cố gắng bình tĩnh lại, mới ngước mắt lên mỉm cười.

    "Để mẹ phải lo lắng rồi, vừa mới nghe thấy Quý Phương nói đến tiền thuốc, lập tức tỉnh lại, con cũng biết cuộc sống ở trong nhà là như thế nào."

    "Mới vừa kết hôn đã sử dùng tiền hồi môn của Quý Phương. Con thực sự là.."

    Hai ngày này anh cũng không ăn gì, chỉ có Tôn Quý Phương đút nước và thuốc cho anh, nên mặt anh nhìn gầy đi và có chút xanh xao tái nhợt.

    Dương Kế Tây cũng không đẹp trai, nhưng anh là kiểu người càng nhìn càng bắt mắt, lúc này trông anh có chút ốm yếu còn có vài phần đáng thương không thể tả.

    Nhìn thấy Dương Kế Tây như vậy, trong lòng Tôn Quý Phương cảm thấy rất khó chịu, muốn nói chuyện nhưng ngón tay lại bị nhéo nhẹ một chút.

    Cô sửng sốt một lúc rồi cúi đầu không nói gì.

    Bà Dương đã sớm cất tiền xong từ lúc Tôn Quý Phương quay người chạy về phía Dương Kế Tây, nghe đến lời này, sắc mặt không thay đổi, lại lấy tiền ra đặt lên chăn.

    Cũng không nghe thấy gì từ giọng điệu đó.

    "Mẹ cũng biết điều này, chỉ là phải để cho Quế Phương thiệt thòi rồi, chúng ta chỉ có thể làm được đến mức này, sau này mẹ sẽ bù đắp lại."

    "Mẹ thật tốt." Nhìn thấy bà đang nói chuyện với Tôn Quý Phương, Dương Kế Tây đưa tay cầm lấy năm tờ tiền kia, cười vui vẻ với bà Dương: "Mẹ, con đói quá."

    "Trong nồi có cháo tấm, mẹ nghĩ bất cứ lúc nào con cũng sẽ tỉnh lại có thể uống mấy ngụm." Bà Dương liếc nhìn hai tay đan vào nhau của hai người, nói.

    "Để con đi lấy nó."

    Tôn Quý Phương, người luôn lo lắng cho Dương Kế Tây nhẹ nhàng nói.

    "Chúng ta cùng nhau đến đó đi, anh cũng muốn đi ra ngoài."

    Dương Kế Tây không buông tay, tự mình xuống giường, xỏ dép rơm vào, cùng Tôn Quý Phương chậm rãi đi về phía trước.

    Cháu trai nhỏ thấy anh bước đi chậm như vậy, liền bắt chước anh từ phía sau, Dương Kế Tây quay đầu nhìn lại, hơi mỉm cười với cháu trai nhỏ, nếu anh nhớ không lầm, sau này tên nhãi con này vào thành làm con rể tới cửa, điều này khiến anh trai cả Dương Kế Đông rất tức giận.

    Bà Dương vẫn đứng ở bên mép giường nhìn theo bóng lưng của hai vợ chồng đứa con trai thứ ba, hơi nheo mắt lại, sao bà lại có cảm giác thằng ba bị bệnh xong lại thay đổi chứ?

    Ông Dương có hai anh em trai và một cô em gái.

    Ông và bà Dương sinh được bốn người con trai và một cô con gái, các con trai là con cả Dương Kế Đông, con thứ hai Dương Kế Nam, con thứ ba Dương Kế Tây, con thứ tư Dương Kế Bắc và con gái út là Dương Yêu Muội.

    Con cả, con thứ hai, con thứ ba và Yêu Muội đều đã kết hôn, nhưng hiện giờ chỉ có con thứ tư Dương Kế Bắc vẫn ở một mình.

    Ông Dương là đứng thứ ba trong số các anh em, sau khi gia đình phân gia, ông dựng một ngôi nhà tranh ở bên cạnh ngôi nhà cũ, người anh cả của ông ở trong ngôi nhà cũ, người anh thứ hai dựng một ngôi nhà ở bên kia ngôi nhà cũ. Nhà của ba anh em xếp thành hàng dài, đứng ở trong sân nhà mình có thể nói chuyện lớn tiếng với nhà anh hai ở xa nhất.

    Dương Kế Tây đứng ở trong sân, đắm mình trong ánh nắng mùa xuân ấm áp, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, Tôn Quý Phương ở bên cạnh đỡ anh, ánh mắt tràn đầy lo lắng.

    "Anh không sao mà."

    Anh thì thầm nói.

    Tôn Quý Phương hít một hơi thật sâu: "Vâng!"

    Nhà ở của nhà họ Dương không lớn, cũng chỉ có bốn phòng không kể kho củi và nhà bếp, từ bên ngoài nhìn vào, kỳ thật bên trong có năm phòng, trong đó có một phòng được ngăn cách, Dương Kế Tây ở một bên, Dương Kế Bắc sống ở một bên.

    Vì vậy phòng của họ là phòng nhỏ nhất trong nhà.

    Trong nồi quả nhiên có cháo tấm, nhưng nhìn là viết chỉ dành cho một người ăn, đây là để dành cho Tôn Quý Phương chứ không phải cố ý để lại dành cho mình như lời bà Dương nói như vậy.

    "Anh ăn đi, em không đói."

    Tôn Quý Phương đem cháo đặt trước mặt anh, thúc giục.

    Cô quả thực không đói, trước đó cô vẫn luôn lo lắng cho Dương Kế Tây nên cũng không ăn cái gì.

    Chỉ ăn hai bữa trong hai ngày qua.

    Dương Kế Tây không nói gì, chỉ đứng dậy đi đến tủ đựng bát lấy ra hai quả trứng từ dưới chiếc bát sứ sứt mẻ, đây là thói quen của bà Dương, vốn thích để những quả trứng vừa nhặt lên đặt dưới bát sứ úp ngược.
     
  5. Angels of Death The Very Important Personal

    Bài viết:
    80
    Chương 3

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau đó đợi đến buổi tối lại mang về phòng và khóa lại.

    Mỗi buổi sáng sẽ lấy đồ đủ ăn ra cũng không lấy nhiều thức ăn hơn.

    "Mỗi người một quả à?"

    Không cần nấu chín, chỉ cần ăn sống là được.

    Vào niên đại này của họ, hầu hết trứng được ăn sống, rất bổ dưỡng và không cần tốn củi.

    "Mẹ chồng.."

    Tôn Quý Phương muốn chồng bồi bổ cơ thể nhưng cô không chịu ăn mà được Dương Kế Tây đút cho ăn.

    "Đừng để ý chuyện này, em cứ nghe anh đi." Dương Kế Tây biết tính tình của cô, khuyên giải an ủi cô, lại ép đối phương chia cháo tấm cùng mình, Dương Kế Tây còng uống một bát thuốc.

    Chờ đến khi hai người từ bếp đi ra, bà Dương đang ngồi ở giữa sân nhìn đứa cháu trai nhỏ đang bò lê chơi đùa trong bùn.

    "Thằng ba lại nghỉ ngơi một chút đi đi, buổi chiều vợ thằng ba có thể đi làm công, công điểm nhiều thì cuộc sống trong nhà mới có thể tốt hơn. Nhà chúng ta đông người không như những nhà không có con cháu ăn bữa nay lo bữa mai."

    Trong lời nói của bà Dương có điều gì đó khác, mà bây giờ điều mà Dương Kế Tây ghét nhất chính là những lời nói bóng gió như vậy.

    Anh ho mấy tiếng, kéo Tôn Quý Phương lại nói với bà Dương: "Bây giờ con không thể không có người chăm sóc được, hãy đợi thêm một thời gian nữa đi."

    Nói xong, anh kéo tay Tôn Quý Phương về phòng.

    Bà Dương nghe thấy vậy thì sửng sốt, bà không ngờ đứa con thứ ba lại nói như vậy, lại còn nói ra những lời như thế!

    Kể từ sau khi sự việc đó xảy ra, ở nhà người con thứ ba luôn vùi đầu vào công việc, rất hiếm khi nói chuyện với ai, ngoại trừ tính cách bướng bỉnh khi nhất quyết đòi cưới Tôn Quý Phương ra, anh chưa bao giờ từ chối sự sắp xếp của người trong nhà, đặc biệt là lời nói của bà ông già.

    Sắc mặt bà Dương trở nên khó coi, bà quay đầu nhìn đối phương, kết quả lại thấy đôi vợ chồng trẻ đang đóng cửa phòng nhỏ lại, không nhìn thấy gì nữa.

    Mà sau khi đóng cửa lại, căn phòng trở nên hơi tối.

    Vì không có cửa sổ.

    Nói chung nhà tranh ở thời đại này cơ bản đều không có cửa sổ.

    "Anh Tây, anh.."

    Không chỉ bà Dương nhận thấy anh có điều gì đó không ổn mà ngay cả Tôn Quý Phương cũng nhận thấy điều đó.

    Nhưng cô lại bị ôm chặt, giọng nói nghẹn ngào của Dương Kế Tây vang lên bên tai cô: "Thực xin lỗi.."

    Một lúc lâu sau, sau khi nghe Dương Kế Tây nói xong, Tôn Quý Phương mới dựa vào trong ngực anh, khúc khích cười nói: "Em nghĩ là anh mơ thấy ác mộng, một người sao có thể không khống chế được cơ thể của mình chứ? Anh nhìn lại mình xem, hiện tại không phải anh vẫn ổn đấy sao?"

    Dương Kế Tây bị những lời này làm cho giật mình, anh thật sự không có cảm giác bị áp chế!

    Nhưng anh cũng không hề buông lỏng cảnh giác: "Bất luận lại xảy ra chuyện gì, anh cũng sẽ không để cho người khác tuỳ ý sắp xếp!"

    Anh không phải là búp bê, anh cũng không muốn so sánh với một nhà em thứ tư! Cả đời anh đều dại dột ngu hiếu với cha mẹ, làm hại vợ con, anh không phải là người cha hay người chồng tốt, sống lại một đời, anh nhất định phải bảo vệ được người mình yêu và sống cuộc sống của anh thật tốt!

    Tôn Quý Phương xoay người, ôm mặt anh nghiêm túc nói: "Anh nha, tình huống như này có thể là bóng đề. Đừng sợ, khi còn nhỏ em cũng từng bị bóng đè. Bà ngoại em nói chỉ cần mơ thấy những thứ đó, hãy hét lên thật to thì sẽ không sao, tối nay em sẽ để mắt đến anh, đừng lo lắng."

    Anh biết cô không tin, nhưng Dương Kế Tây cũng không nhắc lại chuyện này nữa, kiếp trước anh đã là người như vậy, việc anh cần làm bây giờ chính là không phạm phải sai lầm tương tự như vậy nữa là được.

    "Từ trước đến nay ba chỉ quản chuyện lớn mặc kệ chuyện ở trong nhà. Mẹ nhìn có vẻ dễ nói chuyện nhưng thực chất mẹ lại là người có quyền đưa ra những quyết định trong nhà nhất.."

    Nói chuyện một lúc, Dương Kế Tây cũng kể cho vợ nghe về những người ở trong nhà.

    ".. Nhắc mới nhớ, vì anh bị ốm nên chúng ta còn chưa trở về nhà lại mặt. Ngày mai chúng ta hãy trở về đi."

    Dương Kế Tây nói.

    "Thân thể anh còn chưa hồi phục, chuyện lại mặt cũng đừng vội. Lúc về, ba mẹ em cũng đã nói là đội đang bận cày xuân nên chuyện lại mặt có thể chậm lại cũng được."

    Đây không phải là những lời nói khách sáo, đây là những lời nói thật.

    Dương Kế Tây cũng biết mọi người đều bận rộn làm công nên cũng không phản bác, chỉ ôm cô không buông, thật tốt khi anh đã trở lại.

    "Bà nội! Con và mấy người Xuân Hoa tìm thấy rất nhiều rau dại, chúng rất non ạ!"

    Dương Kế Tây ôm Tôn Quý Phương trong lòng, cảm thấy mình có vô số lời muốn nói, trong lúc bọn họ đang thì thầm thì từ trong sân vang lên tiếng cười trong trẻo của một cô bé.

    Đây là con gái của anh trai thứ hai Dương Kế Nam, cô bé năm nay sáu tuổi, tên là Đại Hoa.

    "Đại Hoa thật giỏi." Bà Dương nhìn cái sọt của Đại Hoa, cái sọt này là do người lớn xách, Đại Hoa mới sáu tuổi, vác trên người vừa to vừa nặng, nhưng tất cả trẻ con ở trong thôn đều là như thế này, từ khi hiểu chuyện đã biết giúp đỡ công việc trong nhà.
     
  6. Angels of Death The Very Important Personal

    Bài viết:
    80
    Chương 4

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau khi được khích lệ, Đại Hoa mỉm cười rạng rỡ, sau đó đi sang một bên, đổ rau dại xuống đất, ngắt bỏ lá già rồi để ngọn non vào chậu gỗ đặt ở một bên để lát nữa rửa sạch.

    Cậu em trai hai tuổi còn không có biệt danh nhảy nhót đi đến trước mặt cô bé, đưa tay ra nghịch ngợm, Đại Hoa nhỏ giọng bảo cậu đi sang một bên chơi, nhưng bà Dương lại nói.

    "Để cho nó chơi đi."

    Đại Hoa chỉ có thể để nó chơi với những lá rau dại già.

    Tinh thần Dương Kế Tây sa sút, rất nhanh chìm vào giấc ngủ, Tôn Quý Phương bị anh ôm vào lòng cũng nặng nề thiếp đi.

    Hai ngày qua, cô cũng không hề chợp mắt.

    Mới ngủ được một lát, Dương Kế Tây liền cảm thấy toàn thân nặng trĩu, hô hấp dần dần trở nên nặng nề, lông mày nhíu lại, hai tay vô thức siết chặt thành nắm đấm, nhưng khi vừa tỉnh lại, anh vẫn không thể khống chế được cơ thể mình.

    Điều này khiến Dương Kế Tây vừa tức giận lại vừa hoảng sợ.

    Chẳng lẽ anh còn phải làm con rối cả đời sao?

    Không cam lòng! Anh thất sự không cam lòng!

    Dựa vào cái gì mà anh không thể làm chủ được cuộc sống của mình, dựa vào cái gì lại phải bị điều khiển bởi những thứ không rõ ràng giật dây như một con rối?

    Anh mơ hồ nhớ tới lúc anh chết, cháu gái Phúc Vận thở dài nói: "Cả đời chú ba không biết sống có ý nghĩa gì, việc gì cũng nghe lời ông bà nội, không hề quan tâm đến vợ con gì cả. Gả cho một người đàn ông như vậy thím ba cũng đáng thương."

    Nhưng đó không phải là anh! Khi Dương Kế Tây vừa tưởng tượng đến bản thân mình bị khống chế, Tôn Quý Phương sẽ sống cuộc đời giống như kiếp trước, trong lòng anh cảm thấy vô cùng khó chịu, cổ họng trào ra mùi tanh, anh cố gắng hết sức phản kháng chống cự lại, anh cũng không biết mất bao lâu, lòng bàn tay phải của Dương Kế Tây đột nhiên nóng bỏng, anh cảm thấy toàn thân nhẹ nhàng thoải mái, hơi thở vững vàng bình tĩnh lại, ý thức cũng dần dần trở lên mơ hồ..

    "Thím ba, thím ba? Bà bội nói thím đi nấu cơm."

    Cũng không biết mình đã ngủ được bao lâu, khi ngoài cửa truyền đến giọng nói của Đại Hoa, Tôn Quý Phương lập tức tỉnh dậy, cô ngồi dậy nhưng lại bị Dương Kế Tây ở bên cạnh nắm lấy tay.

    "Anh Tây, em ngủ quên mất."

    Tôn Quý Phương kéo anh, ra hiệu bảo anh buông mình ra.

    "Anh đi cùng em."

    Dương Kế Tây phát hiện toàn thân mình rất sung sức, mặc kệ là về thân thể hay là tinh thần thì đều rất nhẹ nhàng, anh lại nhớ tới sự kỳ quái trên lòng bàn tay tay phải, không khỏi liếc nhìn, nhưng cũng không có gì kỳ quái.

    Có phải anh ảo giác hay không?

    Tạm thời ghi nhớ điều này, anh và Tôn Quý Phương cùng nhau bước ra khỏi phòng.

    Mặt trời đã lên cao, đứa cháu trai nhỏ vẫn đang chơi bùn ở trong sân, bà Dương đứng ở cửa sân nhìn bọn họ ở bên này.

    Đại Hoa đứng ở cửa phòng, tò mò nhìn Tôn Quý Phương mới vào cửa mấy ngày trước.

    "Mẹ biết hai ngày nay con chăm sóc thằng ba không được ngon giấc." Bà Dương nhìn Tôn Quý Phương chậm rãi nói: "Buổi trưa sẽ chiên hai quả trứng gà để bồi bổ cơ thể cho các con."

    Tôn Quý Phương vừa nghe thấy hai chữ trứng gà, liền nhớ tới hai quả trứng sáng nay cô đã ăn cùng với Dương Kế Tây, ngón tay cô khẽ cử động, nhỏ giọng đáp lại.

    Đại Hoa nghe bà Dương nói muốn làm trứng tráng, theo bản năng nuốt nuốt nước miếng, cũng không trách được trẻ con thèm ăn, thời buổi này mỗi tháng ăn thịt một lần cũng là gia đình khá tốt rồi.

    Về phần gia đình họ, cứ hai tháng họ lại ăn thịt một lần.

    "Để anh giúp em." Dương Kế Tây cúi đầu mỉm cười với Tôn Quý Phương.

    Nhìn thấy hai người đi vào bếp vừa nói vừa cười, bà Dương luôn cảm thấy trong lòng nghẹn lại, nhưng bà không ngờ giây phút tiếp theo Dương Kế Tây lại ra khỏi bếp nói với mình.

    "Mẹ ơi, trứng gà ở đâu?"

    "Để mẹ đi lấy." Bà Dương không muốn động đến trứng gà ở trong tủ bát mà đi vào phòng, lấy chìa khóa ra, lạch cạch mở tủ đựng của hồi môn của ba mình ra, chọn ra hai quả trứng nhỏ nhất đưa đến nhà bếp: "Dạo này hai con gà trong nhà đẻ cũng nhiều, mẹ đang nghĩ đến chuyện để dành một ít mang đến Cung Tiêu Xã đổi lấy một ít muối hay gì đó."

    Mặc dù cá nhân không được phép kinh doanh, nhưng Cung Tiêu Xã có thể thu một số thứ, nhưng họ chỉ có thể trao đổi chứ không được mua bán.

    "Vậy chúng ta không ăn nữa, để dành đi."

    Dương Kế Tây vốn vươn tay muốn nhận trứng gà, nhưng lập tức rụt lại, sau đó lại ho mấy tiếng: "Con cũng không có gì đáng ngại, chỉ đi dạo Quỷ Môn Quan một vòng mà thôi, buổi trưa ăn rau dại và dưa muối cùng mọi người cũng khá tốt rồi."

    Lời nói này thật sự đáng thương, bà Dương trực tiếp đặt trứng lên trên kệ bếp, hơi không được tự nhiên nói: "Mẹ cũng không có ý như vậy, ăn đi. Hai ngày nay con đã phải chịu khổ rất nhiều, cũng nên bồi bổ một chút."
     
  7. Angels of Death The Very Important Personal

    Bài viết:
    80
    Chương 5

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Bây giờ anh hơi đói bụng." Dương Kế Tây nhìn chằm chằm trứng gà ở trong tay nói.

    "Em sẽ rán nó ngay bây giờ."

    Tôn Quý Phương lập tức nói.

    Cô đã được Dương Kế Tây nói nhiều lần rằngở trong gia đình này, tất cả những gì cô phải làm chỉ là đi theo anh làm là được.

    Lúc này bà Dương mới nhớ ra, lời nói của Dương Kế Tây là "chúng ta" chứ không phải tất cả mọi người, ý tứ này chẳng lẽ là chỉ có bọn họ ăn trứng gà thôi sao?

    Bà Dương vừa định mở miệng, nhưng chợt nhớ tới lời Dương Kế Tây nói về cái gì ở Quỷ Môn Quan, vì thế lời muốn nói bị nghẹn lại trong cổ họng, nói ra cũng không được, không nói lại nghẹn đến mức bản thân bà khó chịu, bà cứ như vậy trơ mắt nhìn Dương Kế Tây nhóm lửa, Tôn Quý Phương rán, hai ba lần lật, một bát trứng gà rán vàng óng được đặt ở trên kệ bếp.

    "Mẹ, mẹ ăn một chút đi?"

    Dương Kế Tây cầm đũa bắt đầu gắp ăn, anh dùng một đôi đũa, Tôn Quý Phương dùng một đôi đũa, anh còn hỏi bà Dương, bà Dương lắc đầu, bà tức giận đến mức no bụng rồi!

    Đại Hoa và cháu trai nhỏ đã đứng trước bệ bếp nhìn bát trứng rán nuốt nước miếng.

    Cháu trai nhỏ chỉ vào bát trứng gà rán, không ngừng kêu với bà Dương: "Trứng! Trứng!"

    Bà Dương lập tức bế cháu đi, còn đánh vào mông cháu trai mấy cái rồi nói: "Cháu thèm muốn chết đấy à! Cháu không biết cuộc sống ở trong nhà ra sao hả?"

    Tiếng khóc của cháu trai nhỏ vang vọng trong sân, Tôn Quý Phương cầm một cái bát nhỏ đưa cho Đại Hoa một ít, mặc dù Đại Hoa cảm thấy bầu không khí giữa những người lớn có chút kỳ lạ nhưng cô bé vẫn không thể cưỡng lại được sự cám dỗ của trứng gà, ăn đến thơm nức.

    Ăn xong, Đại Hoa còn mang rau dại đã rửa sạch vào, rồi bê cải trắng mà bà Dương cắt ở vườn trồng rau nhỏ lúc trước vào.

    Hiện giờ không ăn cơm tập thể cho nên mỗi gia đình có thể nuôi hai con gà và có khoảng một mẫu đất để trồng rau, nhưng chỉ có thể trồng xung quanh nhà chứ không được trồng trên đất công.

    Loại cải trắng này rất to, nặng khoảng ban năm kg, giống này được anh trai nhà mẹ đẻ của bà hai Dương chạy xe đường dài gửi về, nhưng một cây cải lớn như vậy cũng chỉ đủ cho gia đình nhà họ Dương ăn một bữa.

    Các món ăn trưa bao gồm một phần lớn cải trắng xào không có dinh dưỡng gì, cùng với rau dại và dưa chua, khoai lang đỏ độn cơm và ngũ cốc.

    Dương Kế Tây lấy thân thể làm cớ, sau khi nấu đồ ăn xong, anh và Tôn Quý Phương ăn phần ăn của mình ở nhà bếp rồi lôi kéo đối phương trở về phòng nghỉ ngơi.

    Ông Dương và những người khác còn chưa tới cửa nhà đã nghe thấy tiếng cháu trai nhỏ nhất ở trong nhà mở mồm gào khóc, vừa bước vào sân lại nhìn thấy sắc mặt bà Dương khó coi ngồi ở đó.

    "Sao vậy? Thằng ba xảy ra chuyện gì à?"

    Trong lòng Ông Dương rùng mình ớn lạnh, vội vàng hỏi.

    "Nó? Nó vẫn còn tốt lắm!"

    Bà Dương hít một hơi thật sâu, bảo con dâu lớn Thẩm Phượng Tiên và con dâu thứ Hà Minh Tú mang thức ăn lên bàn và chuẩn bị ăn cơm.

    "Chuyện gì thế này? Anh ba chọc giận mẹ à?"

    Người con thứ tư, Dương Kế Bắc, nghi ngờ nói.

    "Với lá gan kia của thằng ba, làm sao nó có thể chọc giận mẹ được?"

    Người con thứ hai Dương Kế Nam mím môi: "Nhưng tỉnh lại là tốt rồi, nếu không lại phải mời bác sĩ khám lại."

    "Người ta cũng không dùng tiền của mọi người." Dương Kế Bắc trợn mắt: "Chị dâu ba dùng tiền của hồi môn của bản thân mình, không phải là chúng ta không biết, anh hai, anh không nên nói như vậy."

    Dương Kế Nam im lặng, vẫy tay với Đại Hoa, Đại Hoa chạy tới trước mặt anh ta gọi: "Ba."

    "Chuyện gì đã xảy ra ở nhà vậy?"

    Đại Hoa nghiêng đầu nói rằng bản thân cô bé và chú ba, thím ba cùng nhau ăn trứng gà rán, cô bé còn nói rằng em trai nhỏ khóc nháo nên đã bị bà nội đánh mông và bế đi.

    Lời này vừa nói ra, Thẩm Phượng Tiên vừa mới giúp dọn bát đĩa, lúc này đang ôm đứa con trai nhỏ của mình dỗ dành, sắc mặt trở nên khó coi.

    Nhưng cô ta cũng không hỏi Đại Hoa điều gì khác mà chỉ hỏi tại sao con trai cả Cẩu Đản của mình lại không có ở nhà.

    Đại Hoa chỉ vào nhà ông hai Dương bên cạnh: "Đi đến nhà có ông hai Dương bên kia."

    Thẩm Phượng Tiên nghẹn một hơi, đứng ở trong sân ôm đứa con trai nhỏ đang khóc thút tha thút thít, hét lên: "Cẩu Đản! Đã đến giờ ăn rồi!"

    Cẩu Đản tám tuổi miễn cưỡng đi tới.

    "Hôm nay nhà ông hai ăn thịt."

    "Đó cũng là thịt của người ta! Mau vào ăn cơm đi!" Dương Kế Đông nghe thấy tiếng nói liền bưng bát đi ra, vẻ mặt nghiêm nghị nói.

    Cẩu Đản thấy sắc mặt ba mẹ mình trông xấu xí nên nhanh chóng vào trong ăn cơm.

    "Bà nội." Cẩu Đản vẫn luôn ngồi bên cạnh bà Dương, là cháu trai trưởng trong nhà nên cả bà Dương và ông Dương đều tương đối thích cậu bé.
     
  8. Angels of Death The Very Important Personal

    Bài viết:
    80
    Chương 6

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Đến đây ăn cơm." Bà Dương nhìn thấy cháu trai lớn, miễn cưỡng cười vẫy tay với bé, Cẩu Đản đi tới ngồi xuống, tay cậu còn có chút bẩn, vừa nhìn là biết từng chơi bùn. Cậu ngẩng đầu lên nói nhỏ với bà Dương.

    "Bà nội, nhà ông hai lại ăn thịt rồi."

    Nghe vậy, bà Dương mím môi, gắp cho cậu một đũa xào cải trắng, nhỏ giọng nói: "Nhà chúng ta cũng sẽ ăn thịt."

    Cẩu Đản hơi không tin, cậu đã tám tuổi, không dễ bị lừa như vậy, nghĩ đến mùi thịt từ nhà ông hai, cậu lại nuốt nước bọt, cúi đầu gắp cải trắng không có mùi vị gì.

    Hà Minh Tú cũng gọi Đại Hoa và Dương Kế Nam vào ăn cơm, Đại Hoa đứng ở bên cạnh Hà Minh Tú, bưng một chiếc bát nhỏ ăn.

    Thẩm Phượng Tiên ôm đứa con trai nhỏ đi vào, nhìn lướt qua Đại Hoa, cô ta lại nghĩ đến đứa con trai nhỏ bị mẹ chồng đánh, trong lòng rất không vui.

    Bầu không khí quái dị không thể giải thích được, trên bàn ăn, ngoại trừ ba đứa trẻ thỉnh thoảng nói những lời trẻ con ra thì người lớn đều không nói gì.

    Vị trí vốn thuộc về hai vợ chồng người con thứ ba, giờ đây trống rỗng.

    Nhìn hai vị trí đó, bà Dương cảm thấy tức giận, tuy nhiên bà rất hiếm khi nổi giận trước mặt con cháu, con dâu cho nên sắc mặt càng thêm khó coi.

    "Tôi đi nói với thằng ba. Thật là kỳ cục! Muốn ăn thì cả nhà phải ngồi ăn cùng nhau. Dù có thấy không khỏe thì cũng không thể làm như vậy".

    Ông Dương là người đầu tiên ăn xong, ông cầm điếu thuốc sợi, chắp tay sau lưng đi ra cửa, đi tới trước cửa phòng vợ chồng Dương Kế Tây.

    Dưới gầm bàn, Hà Minh Tú vỗ nhẹ tay Đại Hoa, Đại Hoa đặt bát đũa xuống rồi chạy ra ngoài.

    Cô bé đứng cách ông Dương không xa.

    "Ba." Dương Kế Tây đi tới mở cửa, anh híp mắt, dựa vào cửa, vẻ mặt khó chịu: "Con đã ăn cơm rồi, ba đừng lo lắng cho con."

    Lời nói muốn khiển trách của ông Dương bị chặn lại, ông nhìn kỹ sắc mặt của Dương Kế Tây, quả thực có chút không tốt: "Con còn sốt à?"

    "Không còn nữa." Dương Kế Tây khoanh tay lại, không biết tại sao lòng bàn tay phải lại đặc biệt nóng đến thế nhưng lại không sưng đỏ, nói: "Chỉ là chợt nóng chợt lạnh thôi, cũng không sao đâu ạ."

    "Vợ con đâu?"

    Dù sao ông Dương cũng là ba chồng, cũng không nhìn vào phòng.

    "Mấy ngày nay cô ấy đã trông chừng con khi con ốm, cô ấy cũng không ngủ, không ăn, con bảo cô ấy ngủ một lúc để cho người ngoài không cảm thấy con dâu mới vừa gả tới nhà đã mệt đến nỗi mắt cô ấy cũng thâm đen rồi."

    Lời nói của Dương Kế Tây khiến ông Dương có chút không được tự nhiên, dù sao mấy ngày nay anh bị bệnh đúng thật đều là Tôn Quý Phương chăm sóc, vợ chồng ông thậm chí còn chưa bao giờ vào phòng đứa con thứ ba này.

    "Nên nghỉ ngơi một chút, sau khi con khỏe lên một chút thì xem luc snaof nên lại mặt?"

    Ông Dương đổi đề tài.

    "Mẹ bảo Quý Phương đừng vội lại mặt, đội hiện giờ đang bận rộn cày bừa vụ xuân, chờ cày bừa vụ xuân xong chúng con sẽ trở về."

    Dương Kế Tây nhìn ông Dương trước mặt, bình tĩnh nói.

    "Mẹ con đã nói như thế?"

    "Không phải, để phân biệt hai bên, con gọi theo Quế Phương gọi là mẹ mà."

    Ông Dương há miệng thở dốc, ông cứ có cảm giác thằng ba đã thay đổi, nhưng nhìn kỹ lại thì vẫn là người đó, chẳng lẽ mấy ngày nay anh bị bệnh, biết bọn họ không ghé lại đây xem cho nên không vui sao?

    Ông hiếm khi cảm thấy có chút chột dạ, ho khan một tiếng: "Con nói đúng, vậy các con hãy nghỉ ngơi đi."

    Nói xong, ông hút thuốc lá sợi rồi quay người ngồi ở cổng lớn, Đại Hoa nghe xong cuộc trò chuyện của họ, lại chạy vào nhà tiếp tục ăn cơm.

    Sau khi ăn xong, Đại Hoa và Hà Minh Tú cùng nhau dọn dẹp bát đĩa, hôm nay đến lượt Hà Minh Tú rửa bát, trong bếp chỉ có hai người bọn họ.

    Đầu tiên, Hà Minh Tú hỏi Đại Hoa rằng vừa rồi cô bé đã nói gì với ba mình ở trong sân, sau khi biết được những gì vợ chồng người con trai thứ ba đã làm, cô ta rất bất mãn.

    Bà già ở nhà giữ trứng rất chặt nên chưa kể người lớn mà ngay cả trẻ con cũng hiếm khi được ăn.

    "Thím ba cho con rất nhiều, ăn rất ngon."

    Lại nghe Đại Hoa nói như vậy, Hà Minh Tú cảm thấy dễ chịu hơn, cô ta thấp giọng hỏi: "Cẩu Đản và em trai nhỏ cũng ăn cùng sao?"

    "Anh Cẩu Đản ra ngoài chơi không có nhà. Em trai nhỏ bị bà nội bế đi, lại còn bị bà nội đánh nữa."

    Đại Hoa có trí nhớ rất tốt.

    Hà Minh Tú như có điều suy nghĩ gật đầu, khó trách sắc mặt chị dâu cả và mẹ chồng đều xấu xí như vậy.

    "Vừa rồi con đã nghe thấy gì thế?"

    Đại Hoa nghiêng đầu suy nghĩ một lúc, sau đó bắt chước cuộc trò chuyện giữa Dương Kế Tây và ông Dương nói cho Hà Minh Tú nghe, Hà Minh Tú nghe xong sờ sờ đầu Đại Hoa, cũng không nói gì nữa.

    Đợi đến khi hai mẹ con Hà Minh Tú thu dọn đồ đạc trong bếp đi ra ngoài, trong sân chỉ có bà Dương và cháu trai nhỏ đang nghịch đất, còn những người khác đều đã đi làm công rồi.
     
  9. Angels of Death The Very Important Personal

    Bài viết:
    80
    Chương 7

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Đại Hoa, rau dại rất ngon. Buổi chiều nay cháu cũng đi theo bọn Xuân Hoa đi xem đi."

    Nhìn thấy bọn họ đi ra, bà Dương mỉm cười nhìn cách Đại Hoa nói.

    Đại Hoa lập tức đồng ý, cõng một chiếc sọt lớn trên lưng, cầm chiếc xẻng gỗ nhỏ đi tìm nhóm người Xuân Hoa.

    Hà Minh Tú cũng vội vàng ra khỏi cửa, lúc này cô ta chạy tới nơi, vừa lúc là thời gian bắt đầu làm công.

    Sau khi cháu gái và con dâu thứ hai rời đi, khuôn mặt hiền lành của bà Dương dần dần dịu đi, bà nhìn về phía cửa phòng vợ chồng con thứ ba, kể từ khi ăn cơm đến bây giờ thì không thấy bọn họ ra ngoài nữa.

    Nghĩ đến lời ông lão nói nhỏ với bà trước khi đi làm công, bà Dương càng cảm thấy thằng ba dám làm điều này là do bị Tôn Quý Phương xúi giục.

    Thật sự là có vợ thì quên mất mẹ!

    Nghĩ đến đây, bà Dương lại càng không hài lòng với Tôn Quý Phương.

    Trong phòng, toàn thân Dương Kế Tây đổ mồ hôi lạnh, nhưng cũng không dám lên tiếng, sợ đánh thức Tôn Quý Phương đang ngủ say, lời anh vừa nói với ông Dương cũng không phải là lời nói tức giận, vốn dĩ Tôn Quý Phương cũng chưa nghỉ ngơi tốt.

    Tay trái nắm chặt cổ tay phải, trong căn phòng tối tăm, Dương Kế Tây nhìn lòng bàn tay phải của mình, chính chỗ này càng ngày càng nóng! Cảm giác đau nhức nhối nóng rực này khiến cho anh nghiến chặt răng lại.

    Nửa phút sau, anh đứng dậy rời khỏi phòng, khi đóng cửa lại cũng rất cẩn thận, bà Dương nhìn thấy anh đi ra liền nheo mắt lại, vừa định nói chuyện thì đã thấy vẻ mặt anh có vẻ không đúng.

    Lông mày anh nhíu lại, sắc mặt tái nhợt, quần áo đều ướt đẫm.

    "Làm sao vậy?"

    Bà Dương vội vàng tiến tới muốn sờ trán anh, Dương Kế Tây nghiêng đầu tránh khỏi tay bà, đi thẳng tới lu nước lớn bên canh tảng đá trước cửa bếp, múc nước đổ vào lòng bàn tay phải.

    Một chút tác dụng cũng không có, vẫn nóng và đau như vậy.

    Nhưng khi nhìn dưới ánh nắng mặt trời, lòng bàn tay phải cũng không khác gì với lòng bàn tay trái.

    "Thằng ba?"

    Bà Dương cau mày gọi.

    Nghĩ rằng Dương Kế Tây đang nghịch nước, cháu trai nhỏ nhảy nhót muốn đi đến bên cạnh anh nhưng bị bà Dương ngăn lại bế lên.

    Dù bây giờ đang là mùa xuân nhưng khi chạm vào nước thì vẫn hơi lạnh, nếu trẻ con nghịch nước thì rất dễ bị ốm.

    "Con không sao." Tay trái Dương Kế Tây chống trên canh lu nước, qua mấy phút sau, anh cảm giác được nhiệt độ trong lòng bàn tay phải dần dần hạ xuống, anh cũng khôi phục lại: "Con muốn tắm một chút."

    "Mẹ đi đun nước cho con, mới bị bệnh, tắm rửa bằng nước lạnh cũng không tốt."

    Bà Dương nói như vậy nhưng lại không động chân, đứng đó ôm đứa cháu trai nhỏ đang ê ê a a.

    Dương Kế Tây quay lưng về phía bà, lộ ra nụ cười không ấm áp, nhưng lời nói lại có vẻ vui vẻ: "Vậy thì làm phiền mẹ rồi."

    Nghe xong, bà Dương đành đặt cháu trai xuống, bảo Dương Kế Tây để mắt tới rồi sau đó vào bếp.

    Đợi sau khi bà ta đi ra nói với Dương Kế Tây nước đã nóng, Dương Kế Tây liền trở về phòng cầm quần áo để tắm rửa, trên người đều đầy mảnh vải vá, quần áo của anh tổng cộng chỉ có hai bộ, bộ quần áo trên người này nhìn mụn vá nhiều hơn một chút. Đó là khi anh đi ra ngoài, và cũng là quần áo mặc khi kết hôn.

    Anh lấy ra bộ bình thường hay mặc khi đi làm, thường giặt sau khi đi làm về và mặc vào sáng hôm sau.

    Tắm rửa ở góc nhỏ trong phòng chất củi, sau khi tắm xong Dương Kế Tây cũng giặt sạch quần áo bẩn luôn.

    Thấy vậy, bà Dương nhẹ nhàng nói: "Trước khi có vợ, con tắm rửa xong giặt cũng không có vấn đề gì, nhưng hiện tại con đã có vợ, có một số việc cũng không thể làm."

    "Vợ của con thì con thương." Dương Kế Tây cũng không chấp nhận sự châm ngòi xúi giục của bà: "Thím hai thường nói, năm đó ba đối xử với mẹ rất tốt, bà nội bảo mẹ giặt quần áo trong nhà, ba còn giúp mẹ giặt nữa, con phải học ba."

    Vừa nghe anh nói đến bà hai Dương, người mà từ trước đến nay bà không đối phó được, hơi thở của bà Dương cũng không thuận.

    Trong ba anh em của ông Dương, vợ chồng ông cả Dương sinh được 5 người con nhưng cuối cùng chỉ còn một con trai và một con gái sống sót, ông bà hai Dương sinh được 4 người con, tất cả đều là con gái, còn bà Dương thì liên tiếp sinh được 4 người con trai sinh và một cô con gái, nhờ vậy bà ta rất có thể diện trước mặt ba mẹ chồng.

    Nhưng sau khi ba mẹ chồng qua đời và bọn họ chia nhà ra ở, cuộc sống của ba anh em dần dần cũng chia thành nhiều loại tốt xấu khác nhau, cuộc sống của gia đình ông cả Dương không thể nói là tốt, nhưng chắc chắn cũng không tệ. Ít nhất gia đình họ mỗi tháng đếu ăn thịt một lần.

    Cuộc sống của gia đình ông hai Dương là tốt nhất, mặc dù cả 4 cô con gái đều đã lập gia đình, trong nhà lại chỉ có hai vợ chồng bọn họ.
     
  10. Angels of Death The Very Important Personal

    Bài viết:
    80
    Chương 8

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhưng nhóm con gái và con rể đều rất hiếu thảo, có chuyện gì, đồ gì tốt đều sẽ nhớ đến bọn họ, hơn nữa, gia đình nhà cha vợ ông hai Dương có điều kiện sống rất tốt, cũng chăm sóc nhiều đến bọn họ cho nên chuyện bọn họ một tháng ăn thịt hai lần cũng là chuyện rất bình thường.

    Rõ ràng sinh ra bốn đứa mất tiền, nhưng cuộc sống lại tốt hơn bản thân mình, bà Dương không thiếu bực bội, mà bà hai Dương cũng không quen tính tình trong ngoài không đồng nhất làm trò trước mặt người khác của bà. Giữa hai người xảy ra rất nhiều tranh chấp.

    Thấy Bà Dương không nói lời nào, Dương Kế Tây treo quần áo xong, bưng một bát nước ấm vào phòng.

    Trước khi Tôn Quý Phương tỉnh lại, Dương Kế Tây đã đặt bát nước lên tủ lớn đăt ở một bên, đây là của hồi môn của Tôn Quý Phương.

    Cô được tặng một chiếc tủ lớn và hai chiếc hòm nhỏ làm của hồi môn, đều làm bằng gỗ, khi đính hôn, người trong nhà đã bắt đầu thuê thợ mộc, khi xuất giá thì họ mang đến đây.

    Còn về phần Dương Kế Tây, trong căn phòng nhỏ này anh chẳng có gì ngoài một chiếc giường gỗ.

    Biện giờ cái hòm của hồi môn của Tôn Quý Phương ngay lập tức làm cho căn phòng nhỏ thêm phong phú.

    Nhìn khuôn mặt đang say ngủ của cô, Dương Kế Tây không khỏi đưa tay chạm vào cô, có thể nhìn cô như vậy thật tốt.

    Ngay sau đó, lòng bàn tay phải của anh lại nóng lên, Dương Kế Tây nhíu mày lại, anh nhớ tới kiếp trước mình bị khống chế, nhịn không được bực bội nắm chặt nắm đấm lai, nhưng ngay sau đó trong mắt anh hiện lên vẻ khiếp sợ.

    Bởi vì khi anh nắm chặt nắm tay phải lại, trước mặt anh hiện ra một không gian bình phương, vuông vức, giống như một hình vuông, mà ở trong góc có một vũng nước nhỏ, vũng nước sạch sẽ và trống rỗng, chẳng có gì cả.

    Anh buông tay ra, khoảng không gian trước mặt cũng biến mất.

    Chẳng lẽ đây.. Là không gian thuộc sở hữu của cháu gái Phúc Vận? Anh cũng là sau khi chết mới thấy cháu gái Phúc Vận có không gian.

    Tuy nhiên, điều mà cháu gái Phúc Vận và chồng nói chính là trong không gian có đất, còn có thể chữa bệnh, suối nước làm đẹp da, mà cái trước mặt này của anh xung quanh đen tuyền, cũng chỉ có thể nhìn thấy một bình phương trước mặt.

    Nhưng cái này có còn tốt hơn là không có gì, đúng không?

    Dương Kế Tây thử mấy lần, cũng xác định không gian của mình cũng là không gian, có thể là phiên bản cấp thấp, tuy rằng phía dưới cũng đen tuyền cũng không biết là cái gì, có thể bỏ đồ vật vào trong nhưng không thể vượt quá kích thước của không gian này.

    Lúc Tôn Quý Phương tỉnh lại, mặt trời đã lặn: "Anh Tây?"

    Quay đầu lại không thấy ai, cô ngồi dậy và kêu lên.

    "Suỵt, anh ở đây."

    Giọng nói của Dương Kế Tây từ dưới gầm giường vang lên.

    Tôn Quý Phương vội vàng xuống giường, quỳ rạp trên mặt đất nhìn xuống, đáng tiếc trong phòng không có ánh sáng, nhìn cũng không rõ, chỉ nhìn thấy bóng dáng của đối phương: "Anh Tây, sao vậy? Anh đang làm gì ở dưới này vậy?"

    "Chờ anh chút."

    Trong tay Dương Kế Tây cầm lấy bọc vải đã đào ra, lại lần nữa lấp hố xong, lúc này anh mới bò ra ngoài, đưa bọc vải dính đất cho Tôn Quý Phương.

    "Đây là tiền anh đã tiết kiệm trước đây."

    Anh bắt đầu bí mật tiết kiệm tiền từ năm mười lăm tuổi, chỉ để cưới Tôn Quý Phương trong vinh quang, anh biết mình không có trọng lượng ở trong nhà, hơn nữa lúc còn nhỏ, sau khi anh bày tỏ với ba mẹ mình có tình cảm với Tôn Quý Phương.

    Anh bị bà Dương trực tiếp cự tuyệt, dặn anh không được có ý nghĩ như vậy, sau này mới biết bà Dương và mẹ của Tôn Quý Phương có xích mích, thật ra mẹ Tôn đã quên mất chuyện này từ lâu, nhưng bà Dương lại vẫn luôn giữ điều đó ở trong lòng.

    Từ trước đến nay bà ta đều rất thù dai.

    Cho nên Dương Kế Tây biết, nếu muốn cưới Tôn Quý Phương thì anh chỉ có thể nỗ lực làm việc mới có hi vọng, cho nên anh đã âm thầm tiết kiệm từ rất lâu rồi.

    Nếu không phải đi bắt cá thì anh cũng là đến vùng núi phía sau tìm thảo dược, sau đó lén mang chúng đến chợ đen bán, tích cóp dần dần anh cũng tiết kiệm đủ 80 đồng, tiền lễ hỏi anh đưa mức giá cao nhất cho bọn họ là 66 đồng.

    Đương nhiên, người nhà họ Dương chỉ biết bản thân anh đã tích trữ lễ hỏi gửi tới đó, nhưng cũng không biết có bao nhiêu.

    Khi Dương Kế Tây 20 tuổi, anh muốn đến cửa cầu hôn, bà Dương nói rằng nếu anh thực sự muốn cưới Tôn Quý Phương thì anh phải tự mình bỏ ra lễ hỏi, nếu anh có đủ khả năng lấy ra lễ hỏi hoặc là Tôn Quý Phương đồng ý gả vào nhà anh không lấy một xu tiền nào thì bà ấy sẽ trả tiền cho bữa tiệc ngày kết hôn.

    Không ngờ nhà họ Tôn lại thật sự gả con gái đến đây, tuy không biết lễ hỏi trả bao nhiêu nhưng tiệc chiêu đãi lại không bằng những gia đình khác, bà Dương chỉ nói trong nhà không có tiền.
     
  11. Angels of Death The Very Important Personal

    Bài viết:
    80
    Chương 9

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Anh tổng cộng để dành được tám mươi đồng, trừ bỏ lễ hỏi ra, còn lại 14 đồng, tiền tiệc cưới anh đã bàn bạc với em rồi, nên không lấy ra dùng để nạp vào nữa. Anh biết tính tình kia của mẹ anh, chỉ cần anh lấy ra một chút thì bà ấy chắc chắn sẽ đoán được anh có nhiều tiến, sau đó sẽ càng làm chuyện này dứt khoát hơn."

    Hơn nữa, sau khi hai người kết hôn, anh còn phải tiết kiệm một ít tiền cho hai người, dùng cũng sẽ tiện hơn, vốn tưởng rằng sau khi kết hôn, anh sẽ chăm chỉ bí mật tiết kiệm hơn một ít, sau đó phân gia sẽ trải qua cuộc sống tốt hơn, nhưng kết quả là anh đã bị khống chế ngay sau ngày họ kết hôn.

    Hai vợ chồng ngồi ở trên giường, Tôn Quý Phương mở bọc vải ra, nhìn đống đồng xu và vài tờ tiền ở bên trong, mỉm cười lấy tiền ra đặt vào tay Dương Kế Tây, sau đó cô đứng dậy, lấy từ trong ngăn tủ lớn ra một chiếc chìa khóa nhỏ, sau đó mở tủ nhỏ ra.

    Cũng từ phía dưới cùng, cô lấy ra một túi tiền nhỏ, đây là túi tiền do cô tự làm, làm bằng vải cũ nhưng được khâu rất dày dặn, đẹp đẽ và chắc chắn.

    "66 đồng lễ hỏi, ba mẹ em đã quyết định làm chủ. Họ đưa lại cho em ba mươi đồng. Chỉ cần chúng ta sống tốt là được rồi."

    Đương nhiên Dương Kế Tây biết chuyện này, nhưng chỉ trong vòng vài ngày sau khi anh bị khống chế, đã bị bà Dương nói khéo biết được số tiền này, sau khi bị kêu nghèo: "Anh" đã lấy hết số tiền họ có đưa cho bà Dương, sau đó thằng tư liền đi cầu hôn.

    Dương Kế Tây hít sâu một hơi, không còn nghĩ đến chuyện kiếp trước nữa, thay vào đó đưa 14 đồng trong tay cho Tôn Quý Phương: "Anh sẽ ghi nhớ tấm lòng của ba mẹ, tiền bạc gia đình nhỏ chúng ta để em cầm. Cho dù người nhà họ Dương có nói như thế nào hay làm gì đi nữa thì em cũng đừng lấy ra nhé."

    Hai người quen nhau nhiều năm như vậy, Tôn Quý Phương cũng hiểu rất rõ Dương Kế Tây, kể cả những ngày anh sống ở nhà họ Dương, cô nhận lấy tiền, lại từ dưới gối lấy ra một túi vải nhỏ, không tinh xảo bằng túi tiền kia: "Em mang cái này tới đây là tiền hồi môn, dùng mất 2 đồng rồi, mẹ cho thêm năm đồng, tổng cộng là tám đồng rưỡi."

    "Vậy thì tổng cộng chúng ta có 52 đồng rưỡi." Dương Kế Tây mỉm cười nắm lấy tay cô: "Anh nghe ông hai nói anh trai của bà hai chạy xe tải, tiền lương mỗi tháng kiếm được là 25 đồng. Chúng ta có hai tháng tiền lương rồi."

    Số tiền này nghe có vẻ không nhiều, nhưng dưới mắt của bà Dương lại giấu được nhiều vốn riêng như vậy thì quả thực là rất nhiều.

    "Anh thực sự để em quản à?"

    Tôn Quý Phương mỉm cười nói.

    "Em là vợ anh, anh không cho em quản thì cho ai quản chứ?"

    Vừa nói, Dương Kế Tây lại nghĩ đến chuyện không gian, vẻ mặt anh nghiêm túc nói: "Anh có vật này muốn cho em nhìn xem."

    "Cái gì?"

    Dương Kế Tây thả không gian ra, kết quả lại nhìn thấy vẻ mặt Tôn Quý Phương khó hiểu nghi hoặc nhìn anh, tựa hồ đang chờ anh lấy ra.

    "Cái gì vậy ạ?"

    "Em không nhìn thấy nó à?"

    Tôn Quý Phương sửng sốt, nhìn chung quanh, nắm lấy tay anh nhìn lại, cuối cùng bất đắc dĩ nói: "Không có cái gì nha."

    "Vậy để anh chứng minh cho em thấy một chút."

    Nói xong, Dương Kế Tây cầm chiếc bát trên mặt tủ lên, lúc nãy khi mở tủ ra, Tôn Quý Phương đã uống hết nước trong đó, bây giờ chỉ là một cái bát trống không.

    "Em nhìn cho rõ ràng nha."

    Dương Kế Tây cầm chiếc bát bằng tay trái và đặt nó vào lòng bàn tay phải, ngay khi anh nắm bàn tay phải lại trong nháy mắt chiếc bát đã biến mất không thấy tăm hơi.

    "..."

    Tôn Quý Phương kêu lên xong liền nhanh chóng bịt miệng mình lại vì sợ bị người khác nghe thấy.

    Nhìn thấy vậy, Dương Kế Tây cười khẽ một tiếng, mở tay phải ra, chiếc bát lại lần nữa xuất hiện.

    Khi anh nắm tay lại chiếc bát lại biến mất.

    "Trời ạ.. Em không hề nằm mơ, phải không?"

    Tôn Quý Phương buông tay, muốn véo mình nhưng lại bị Dương Kế Tây nắm lấy tay cô, nghiêng người hôn lên mặt cô: "Không có nằm mơ, cái này gọi là không gian, anh từng nói cho em biết trong ác mộng anh đã từng nhìn thấy, nhưng cái này rất nhỏ, nó không đựng được nhiều đồ như một cái tủ nhỏ đâu."

    "Ác mộng?" Khuôn mặt Tôn Quý Phương vừa mới đỏ bừng vừa trắng: "Anh nói xảy ra những chuyện này sau khi anh bị khống chế chính là ác mộng?"

    "Đúng vậy, đối với em thì chuyện xảy ra đó có thể là cơn ác mộng của anh, nhưng đối với anh, đó là chuyện mà anh đã thực sự trải qua. Quý Phương, em hãy tin anh, cả đời này anh tuyệt đối sẽ không bao giờ giẫm lên vết xe đổ đó nữa. Vài thứ kia đừng hòng khống chế được anh!"

    Hai vợ chồng nói chuyện rất lâu, cuối cùng Tôn Quý Phương không yên tâm số tiền kia ở trên người cô cho nên để Dương Kế Tây đặt số tiền đó ở trong không gian.

    "Anh sợ anh bị.. Tốt hơn hết là để ở chỗ em đi."
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...