Đam Mỹ [Edit] Trọng Sinh Cùng Thú Làm Bạn - Dạ Bất Tư Ngữ

Discussion in 'Box Dịch - Edit' started by lacvuphongca, Feb 17, 2024.

  1. lacvuphongca

    Messages:
    64
  2. lacvuphongca

    Messages:
    64
    Trọng Sinh Cùng Thú Làm Bạn

    Chương 75: Từ Chối

    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
    Last edited: Apr 26, 2024
  3. lacvuphongca

    Messages:
    64
    Last edited: Jul 26, 2024
  4. lacvuphongca

    Messages:
    64
    Trọng Sinh Cùng Thú Làm Bạn

    Chương 77: Tộc Trưởng

    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
  5. lacvuphongca

    Messages:
    64
  6. lacvuphongca

    Messages:
    64
    Trọng Sinh Cùng Thú Làm Bạn

    Chương 79: Đường Ngọc mất tích

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tô Diệc quay đầu muốn kề tai nói nhỏ với Tây Nặc Nhĩ, Tây Nặc Nhĩ hiểu ý lập tức cúi đầu xuống. Bởi vì chênh lệch chiều cao giữa hai người hơi lớn, cho nên khi Tây Nặc Nhĩ hơi cúi đầu xuống, Tô Diệc đành phải nhón chân lên một chút.

    "Em cảm thấy Kiệt La có chút cảm giác trung nhị nha."

    "Trung nhị là gì?" Tây Nặc Nhĩ bối rối hỏi. Hai người vì nói chuyện, liền đứng rất gần. Tây Nặc Nhĩ nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc của Tô Diệc, gần như không nhịn được mà muốn hôn lên. Nhưng mà Tô Diệc không thích thân mật bất kể dịp nào, Tây Nặc Nhĩ đành phải nhịn xuống.

    "Chính là giả vờ ngầu lòi và đẹp trai mà thôi." Thực ra, cách giải thích của Tô Diệc không thích hợp, nhưng cậu cũng không thể giải thích rõ ràng.

    Sau đó, Lăng Liệt giới thiệu ngôi nhà trong thung lũng, cũng như việc trồng rau củ và trái cây, đây là thành quả hai ngày này cố gắng học tập của Lăng Liệt. Mặc dù hắn nói cũng không phải rõ ràng lắm, nhưng mà mọi người nghe được hai mắt lại sáng lên.

    Ở đại lục Thú Nhân, gian nan nhất chính là mùa tuyết rơi. Vì thiếu lương thực, sẽ có rất nhiều người ốm yếu sẽ qua đời. Nhưng mà sinh hoạt trong thung lũng thậm chí còn tốt mong đợi của hơn họ. Không chỉ có một ngôi nhà để chống lạnh mà còn có lương thực để sống sót qua mùa đông.

    Khi cuộc họp kết thúc, Tô Diệc vẫn còn đang thì thầm với Tây Nặc Nhĩ. Hai người bọn họ nói hết câu này đến câu khác, khiến không ít người xung quanh thường xuyên nhìn họ. Một số Thú Nhân có chút ghen tị trong lòng, nghĩ thầm đợi đến lúc hắn cũng có bạn lữ, nhất định cũng phải cùng bạn lữ ân ân ái ái.

    Nhà của Y Ân được người Dực Báo tộc giúp đỡ xây xong. Bởi vì nhiều người lực lượng lớn, nhà của Y Ân xây rất nhanh. Hai ngày này nụ cười của Y Ân đều nhiều hơn, trước kia cho tới bây giờ anh không dám hi vọng xa vời sẽ có một ngày, anh sẽ có được căn nhà thuộc về mình.

    Kể từ khi gia đình Tô Diệc đến, mọi thứ đều phát triển theo chiều hướng tốt. Y Ân cuối cùng đã có một ngôi nhà của riêng mình, một ngôi nhà thuộc về Y Ân anh.

    Là tộc trưởng mới, vào buổi tối Lăng Liệt bắt đầu tuần tra thung lũng. Bởi vì ngoại trừ những người trong thung lũng đã có nhà ở, những người khác vẫn đang xây dựng những ngôi nhà mới, mà hắn, với tư cách là tộc trưởng, phải đến thăm từng nhà một.

    Sau khi chạy một vòng, Lăng Liệt thấy Y Ân xử lý con mồi một mình bên bờ sông. Hắn không quen thuộc với xử lý con mồi lắm, hắn chỉ biết một chút về xử lý con mồi từ những người khác. Đối với Thú Nhân bất hạnh này, Lăng Liệt không thể không quan tâm nhiều hơn một chút. Từ xa, hắn nhìn thấy dáng người hơi nhỏ gầy của Y Ân, gần như bị che khuất bởi con mồi trước mặt, Lăng Liệt nhịn không được đi về phía đó.

    Y Ân rất nhạy cảm, khi Lăng Liệt đến gần, anh nhanh chóng nhìn về phía Lăng Liệt, đôi mắt đầy cảnh giác.

    Đôi mắt màu đỏ của Lăng Liệt chớp chớp, ánh mắt lạnh lùng dịu đi một chút.

    Y Ân thấy đó là Lăng Liệt, lúc này mới buông xuống lòng cảnh giác. Kiệt La đã nói Lăng Liệt là bạn của anh ấy. Trong suy nghĩ của Y Ân, bạn của Kiệt La cũng chính là bạn của anh.

    "Tộc trưởng." Y Ân thân mật chào.

    Trước đó Lăng Liệt cũng không quan sát tỉ mỉ Y Ân, lúc này nhìn kỹ, mới phát hiện Y Ân thực sự rất đẹp trai. Thậm chí, một số giống cái cũng không có dáng dấp tinh xảo như Y Ân.

    "Tôi tới giúp cậu nha?" Lăng Liệt chỉ con mồi trên mặt đất, cố gắng làm dịu ngữ khí của mình.

    Y Ân sững sờ một lát, sau đó lắc đầu từ chối: "Không cần, tôi có thể tự làm."

    Không phải Y Ân khách khí với với Lăng Liệt, mà là chút trọng lượng ấy anh thực sự có thể khiêng được. Mặc dù anh không thể biến thân, ũng không có khỏe mạnh cường tráng như Thú Nhân bình thường, nhưng mà anh cũng không hề yếu ớt.

    Những giống cái như Tô Diệc cùng Đường Ngọc có thể tự mình khiêng con mồi, anh là một Thú Nhân làm sao lại khiêng không nổi?

    Thấy anh nói như vậy, Lăng Liệt cũng không kiên trì mà nhìn Y Ân khiêng con mồi còn lớn hơn cả anh về nhà.

    Lăng Liệt lại tuần tra xung quanh một vòng nữa, liền định quay trở lại trước. Hiện tại hắn đang sống ở nhà Thái Lặc, nơi đó hiện tại chỉ có một mình Thái Lặc ở. Bởi vì Lăng Liệt là tộc trưởng, hắn có rất nhiều việc phải làm, cho nên hắn không có thời gian tự mình xây nhà. Lúc đầu, các tộc nhân muốn giúp Lăng Liệt xây nhà trước, lại bị Lăng Liệt cự tuyệt. Lăng Liệt cảm thấy mình ở chỗ nào đều không quan trọng, dù sao hắn cũng không có gia đình, vẫn là để những thú nhân kia xây nhà của mình trước.

    Tối hôm đó Tô Diệc làm món lẩu cay, vì hai đứa trẻ đến nhà Mễ Nặc. Mễ Nặc làm nước sốt tương ngọt và thịt lợn chiên giòn. Nước sốt tương ngọt vừa được Tô Diệc nghiên cứu trong hai ngày qua. Dường như Mễ Nặc rất thích loại hương vị ngọt ngào này, cho nên hai ngày này thay đổi biện pháp làm loại thức ăn này. Hai đứa trẻ dường như khá thích thú với hương vị tươi ngon này, đã trở thành khách thường xuyên đến nhà Mễ Nặc.

    Vì báo đáp Mễ Nặc làm đồ ăn ngon, hai đứa bé dự định giúp Mễ Nặc hái hoa quả cùng thảo dược làm thù lao.

    Trong nhà Tô Diệc đột nhiên yên tĩnh lại, điều này làm cho Tô Diệc có chút không thích ứng. Chẳng qua bọn trẻ không ở nhà cũng có chỗ tốt, chính là Tô Diệc không cần làm nhiều đồ ăn. Bởi vì Tô Diệc cùng Tây Nặc Nhĩ, đều là người có khẩu vị tương đối nặng, cho nên những món hai người bọn họ thích ăn đều không khác nhau mấy.

    Tô Diệc còn dùng dao thái thịt thành từng lát mỏng, sau đó hai người cùng ăn.

    Khi hai người đang ăn được một nửa, đột nhiên Kiệt La đến.

    Sắc mặt Kiệt La rất khó coi, bởi vì không thấy Đường Ngọc đâu.

    Tô Diệc sững sờ một lát, Đường Ngọc cũng không phải là trẻ con, không gặp liền không gặp thôi, có cần khẩn trương như vậy sao?

    Nhưng thấy sắc mặt Kiệt La không tốt, Tô Diệc cũng không dám nói ra suy nghĩ của mình. Cậu đành phải quan tâm hỏi:" "Cái kia, trước đó không phải hai người vẫn còn tốt sao?" Tô Diệc chỉ là lúc họp, Đường Ngọc rõ ràng còn cùng Kiệt La tú ân tú ái.

    "Tôi nói với em ấy buổi tối sẽ dẫn em ấy ra khỏi sơn cốc, em ấy luôn muốn ra ngoài chơi, không có khả năng không ở trong nhà ngoan ngoãn chờ tôi." Kiệt La nhíu mày nói.

    Họp xong, Kiệt La ra ngoài có việc gì đó, Đường Ngọc ngoan ngoãn trở về nhà.

    Nhưng sau khi bận rộn xong, Kiệt La về nhà, Đường Ngọc lại không có ở nhà. Kiệt La tìm kiếm xung quanh thung lũng, nhưng anh không thể không hoảng sợ. Bởi vì cho dù tìm thế nào, anh cũng không nhìn thấy bóng dáng của Đường Ngọc ở xung quanh.

    Không thấy?

    Trái tim Tô Diệc đập thình thịch.

    Đường Ngọc không phải là người thích đi loạn một mình, cho dù có đi một mình trong thung lũng, Đường Ngọc cũng sẽ luôn ghé qua nhà Mễ Nặc, Tô Diệc hay nhà Y Ân.

    Đường Ngọc không quen thuộc với người khác, cho nên sẽ không dễ dàng đến nhà người khác. Đương nhiên, cho dù có người khác mời Đường Ngọc đến nhà làm khách, với tính cách của Đường Ngọc cho dù muốn đi, cũng nhất định sẽ nói với Kiệt La một tiếng.

    Tô Diệc buông đôi đũa trong tay xuống, theo Tây Nặc Nhĩ cũng gia nhập vào đội ngũ tìm người. Khi sắc trời dần tối, đội ngũ tìm kiếm Đường Ngọc dần dần lớn thêm. Ngay cả tộc trưởng Lăng Liệt cũng biến thân thành hình thú bay ra khỏi sơn cốc.

    Theo lẽ thường, Đường Ngọc sẽ không có cách nào rời khỏi thung lũng nếu không có sự giúp đỡ của Kiệt La. Nhưng tất cả mọi người suýt nữa lật tung cả thung lũng, nhưng lại không tìm thấy Đường Ngọc.

    Tất cả mọi người không thể không nghĩ đến chuyện có thể có người đến thung lũng, thừa dịp trong thung lũng có nhiều gương mặt lạ mà trà trộn vào, sau đó vụng trộm mang Đường Ngọc đi.

    Loại phỏng đoán này, khiến tất cả mọi người không rét mà run.

    Bởi vì ngay trước đó, bộ tộc của những người mới đến đã bị một nhóm Thú Nhân lang thang tấn công. Giống cái, trong mắt bất kỳ Thú Nhân nào, đều rất quý giá. Chẳng lẽ có mấy tên Thú Nhân lang thang lẻn vào, nhìn thấy Đường Ngọc ở một mình, cho nên bắt Đường Ngọc đi?

    [Thảo luận - Góp ý] - Các tác phẩm của lacvuphongca
     
    Last edited: Jul 26, 2024
  7. lacvuphongca

    Messages:
    64
  8. lacvuphongca

    Messages:
    64
    Trọng Sinh Cùng Thú Làm Bạn

    Chương 81: Đấu trí đấu dũng

    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
  9. lacvuphongca

    Messages:
    64
  10. lacvuphongca

    Messages:
    64
    Last edited: Jul 26, 2024
Trả lời qua Facebook
Loading...