Đam Mỹ [Edit] Trọng Sinh Cùng Thú Làm Bạn - Dạ Bất Tư Ngữ

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi lacvuphongca, 17 Tháng hai 2024.

  1. lacvuphongca

    Bài viết:
    64
    Chỉnh sửa cuối: 25 Tháng bảy 2024
  2. lacvuphongca

    Bài viết:
    64
    Trọng Sinh Cùng Thú Làm Bạn

    Chương 45: Khách không mời

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bởi vì trời vẫn chưa sáng, xung quanh đầy sương mù. Có lẽ là do mùa mưa, không khí mang theo bùn đất ẩm ướt.

    Tiếng ồn ào đến từ nhà mới của Địch Nhĩ Sâm cách đó không xa, Tô Diệc từ xa đã nhìn mấy bóng lưng có chút quen mắt, đợi đến khi cậu tới gần mới thấy rõ ràng hóa ra là Eide của Dực Báo tộc? Lúc Tô Diệc đi qua, hiển nhiên bọn Eide cũng nhìn thấy Tô Diệc.

    "Không ngờ lại gặp mặt ở chỗ này?" Con ngươi như ngọc lục bảo của Eide nhìn Tô Diệc, trên thân người cao lớn của hắn có nhiều vết thương. Lúc Eide lên tiếng, Tiger luôn đi theo phía sau Eide cũng nhìn thấy Tô Diệc, sau đó tựa hồ nhớ lại không vui lúc trước, trên mặt có chút xấu hổ.

    Tô Diệc hơi cau mày, cậu cũng không nghĩ tới sẽ gặp lại bọn họ, hơi có chút ngoài ý muốn nhìn bọn họ một cái, sau đó đi đến bên cạnh Tây Nặc Nhĩ hỏi: "Chuyện gì xảy ra vậy?"

    Dù cho nhìn thế nào, Tô Diệc cũng không cảm thấy mấy người này đến bái phỏng bọn họ.

    "Hình như là bọn họ gặp phải bầy thú, đánh bậy đánh bạ lại tới nơi này."

    Tô Diệc nhớ rõ Dực Báo tộc cách nơi này hơn mười ngày lộ trình, bọn họ không có khả năng vì đi săn mà đi đến địa phương xa như vậy. Những người này đột nhiên xuất hiện ở chỗ này, còn xui xẻo như vậy gặp phải bầy thú? Tô Diệc có chút không tin, nhưng nhìn thấy vết thương trên người bọn họ, hiển nhiên lúc trước bọn họ quả thật trải qua một hồi khổ chiến.

    "Chúng tôi cũng là trong lúc vô tình xông vào, nơi này quả thực là một bình phong tự nhiên. Bốn phía sơn cốc là vách đá dốc đứng, dã thú bình thường căn bản không bò lên được. Hơn nữa trong sơn cốc còn có một con sông lớn, không có cây cối khổng lồ che khuất ánh mặt trời, ánh sáng cũng thập phần không tệ." Eide thấy sắc mặt Tô Diệc không tốt, vì thế muốn hòa hoãn không khí một chút.

    Lại không nghĩ tới lời hắn vừa dứt lời, Địch Nhĩ Sâm liền phẫn nộ nói. "Nơi này là nhà của chúng tôi, cho nên các người tốt nhất không nên có chủ ý quỷ quái gì đó."

    Đôi mắt như ngọc lục bảo Eide lóe lên một chút, vội vàng giải thích: "Tôi không có bất kỳ ác ý nào, chúng tôi có bộ lạc của mình, tuy rằng nhà cửa cùng sơn cốc của các anh phi thường xinh đẹp, nhưng chúng tôi là một bộ lạc lớn, còn không đến mức vì những thứ này, bỏ lại bộ lạc mình sinh sống từ nhỏ."

    Địch Nhĩ Sâm hừ lạnh một tiếng: "Như vậy là tốt nhất."

    Tô Diệc trừng mắt nhìn Địch Nhĩ Sâm một cái: "Sao chuyện gì cũng để cho anh gặp được vậy?"

    Địch Nhĩ Sâm sửng sốt một chút, sau đó nhớ tới chuyện gặp thú nhân bất thường lúc trước, vì thế trên mặt lộ ra một tia xấu hổ. Hắn cũng không muốn gặp phải chuyện như vậy a, nhưng sáng sớm đột nhiên phát hiện trước cửa nhà có mấy thú nhân đang đứng, chính Địch Nhĩ Sâm cũng bị hoảng sợ.

    "Tô Diệc!" Mễ Nặc vẫn trốn trong sân nhà mình, sau khi đẩy khe cửa ra nhìn thấy Tô Diệc, lúc này mới nơm nớp lo sợ đi ra.

    Tô Diệc nhìn thoáng qua bộ dáng tiểu tức phụ của Mễ Nặc, ngoắc tay ý bảo hắn đến bên cạnh mình. Mễ Nặc lập tức chạy đến phía sau Tô Diệc, túm lấy một cánh tay Tô Diệc nói: "Tô Diệc, làm sao bây giờ, chuyện sơn cốc của chúng ta, có thể dẫn những thú nhân khác tới hay không? Chúng ta sẽ không bị trục xuất chứ?" Khi Mễ Nặc nói chuyện, trong mắt hiện lên một tia kinh hoảng. Thấy cuộc sống trong sơn cốc ngày càng tốt hơn, Mễ Nặc thật sự không muốn lại bị đuổi đi như vậy.

    Tô Diệc vỗ vỗ tay Mễ Nặc, sau đó lạnh lùng nhìn Eide.

    "Nếu là tị nạn, cũng khó tránh. Xin hỏi, có phải đã đến lúc các người nên đi rồi hay không?"

    Thú nhân Dực Báo tộc, khi nhìn thấy lại có thêm một giống cái, đã bắt đầu cúi đầu xì xào bàn tán. Hiện tại đột nhiên nghe được lời Tô Diệc nói, đồng loạt ngẩng đầu nhìn về phía Tô Diệc. Lần này bọn họ tổng cộng đi ra sáu người, trong đó có bốn người đã gặp qua Tô Diệc. Cũng biết Tô Diệc là một giống cái lựa chọn thú nhân bất thường, sau khi chứng kiến sự tàn nhẫn của Tô Diệc, bọn họ đều không dám có ý nghĩ gì với Tô Diệc. Nhưng hiện tại, lại có một giống cái xuất hiện ở chỗ này. Có thể thấy rằng giống cái này sống cùng với chủ sở hữu của ngôi nhà, Địch Nhĩ Sâm.

    Bọn họ không thể lý giải được, giống cái đang yên đang lành vì sao lại lựa chọn thú nhân bất thường?

    Một người trong bọn họ nói: "Các người tự ý kiến tạo bộ lạc như vậy, là không được Thần Thú cho phép."

    Khi hắn vừa dứt lời, Tiger liền bất thình lình trừng mắt nhìn hắn một cái.

    Tô Diệc làm ra vẻ mặt suy nghĩ sâu xa, sau đó thập phần đứng đắn hỏi: "Bộ lạc của các người, chẳng lẽ là Thần Thú đặc biệt kiến tạo?"

    Thú nhân kia không rõ vì sao Tiger lại nhìn hắn như vậy, nhưng hắn vẫn nhịn không được tiếp lời: "Đương nhiên, bộ lạc của chúng tôi là trăm ngàn năm kéo dài. Trong bộ lạc chúng tôi có tế tự, chỉ có tế tự mới có thể có được bộ lạc."

    "Ồ, vậy anh có bằng chứng gì cho thấy Thần Thú cho phép các người kiến tạo bộ lạc? Là một mình tế tự nói à? Vậy có bằng chứng nào không? Hay là nói lúc tế tự cùng Thần Thú nói chuyện với nhau, bộ lạc các người có thú nhân nghe được đối thoại của bọn họ?"

    Tô Diệc từ trước đến nay không phải là người tốt, không phải chỉ có bọn họ mới có khí thế bức người, ở trước mặt những thổ dân này, Tô Diệc Không cảm thấy ngoài miệng mình sẽ thua ai?

    Thú nhân kia, hiển nhiên thật không ngờ giống cái lại ném ra nhiều vấn đề như vậy. Trong lúc nhất thời, hắn bị hỏi có chút ngây người.

    Tô Diệc đang muốn phát huy khí thế bình thường khi thẩm vấn của mình, cũng cảm giác được tay bị Tây Nặc Nhĩ kéo kéo. Tô Diệc thở dài trong lòng, cuối cùng nuốt toàn bộ lời muốn nói trở về trong bụng.

    Eide vẫn là bộ dáng tính tình tốt, một chút cũng không vì lời Tô Diệc mà cảm thấy tức giận.

    "Chúng tôi đều bị thương, muốn ở chỗ này nghỉ ngơi một ngày, chờ chúng tôi nghỉ ngơi tốt, chúng tôi sẽ lập tức rời khỏi nơi này."

    Lúc trước Tô Diệc cũng cảm giác được Eide này không giống thú nhân khác. Tính cách của hắn thập phần nội liễm, hơn nữa tâm tư kín đáo. Eide là thú nhân rất thích hợp làm lãnh đạo, thú nhân như vậy nếu là bằng hữu còn dễ nói, nhưng nếu là địch nhân sẽ biến thành kình địch.

    Tô Diệc nhớ tới trước đó, rõ ràng Eide có thể ngăn cản Tiger khiêu khích, nhưng hắn vẫn dung túng hành vi của Tiger. Tô Diệc không có bất kỳ hảo cảm nào với Eide, người này cho dù trở thành bằng hữu, cũng sẽ làm cho người ta cảm thấy cực kì đau đầu.

    Nhưng mà hiện tại những thú nhân này, hiển nhiên không có ý định trực tiếp rời đi.

    Bọn Tô Diệc cũng không thể công khai đuổi người, nếu như chọc giận bọn họ, chờ đợi đám Tô Diệc chính là tai nạn càng thêm đáng sợ. Nếu Eide đã nhượng bộ, Tô Diệc cũng định theo bậc thang của Eide đi xuống.

    Tô Diệc nói: "Chúng tôi chỉ không muốn bị bên ngoài quấy rầy, tiếp tục an ổn cuộc sống. Các anh cũng biết, nơi này của chúng tôi có giống cái cũng có tiểu thú nhân. Kỳ thật chúng tôi cùng các anh không có gì khác nhau, đều là vì sinh tồn mà thôi. Vì vậy, tôi hy vọng rằng sau khi các anh rời đi, không rêu rao sơn cốc của chúng tôi với xung quanh."

    Lời này cũng chỉ là nói trên mặt bàn một chút thôi, Tô Diệc thật đúng là không có chờ mong bọn họ sẽ hỗ trợ giữ bí mật.

    Sơn cốc này sớm muộn gì cũng sẽ bị thú nhân khác đi qua phát hiện. Tô Diệc cũng không có tính toán thật sự, cứ như vậy sống cuộc sống ẩn cư trong núi rừng. Nếu như có thể hòa bình ở chung với các bộ lạc khác, đó là chuyện không thể tốt hơn. Nhưng nếu như những thú nhân khác có bất kỳ ý đồ không tốt nào, bọn họ tuyệt đối không phải người dễ bị bắt nạt.

    Sống ở đây một thời gian dài không tranh quyền đoạt thế, bên cạnh còn có người yêu dịu dàng, đẹp trai, và một tiểu bảo bối đáng yêu. Tô Diệc cũng đã quên chính mình trước kia.
     
    Bang2408, Bìnhtà, Hàn Loan27 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 25 Tháng bảy 2024
  3. lacvuphongca

    Bài viết:
    64
    Pé Mây, Bìnhtà, Hàn Loan30 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 26 Tháng bảy 2024
  4. lacvuphongca

    Bài viết:
    64
    Trọng Sinh Cùng Thú Làm Bạn

    Chương 47: Cuộc sống hiện tại của bọn họ rất tốt

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Y Ân không để ý tới hắn, tiếp tục ăn. Y Ân rũ xuống mi mắt rất dài, che khuất đôi mắt đẹp của mình. Đợi đến khi Thái Lặc thúc thúc cùng Y Ân ăn no rời đi, Tiger lập tức tiến đến bên cạnh Eide nói: "Eide, thú nhân kia thật đẹp mắt, một chút cũng không kém hơn so với Larisa của bộ lạc chúng ta."

    Những thú nhân khác nghe được lời của Tiger, cũng nhao nhao phụ họa.

    Nếu không phải Larisa, bọn họ cũng sẽ không ở trong mùa mưa, chạy thật xa đến nơi này.

    Năm nay Larisa trưởng thành, cậu nói nếu ai đó làm được quần áo da thú tốt nhất cho mình, cậu ta sẽ chọn thú nhân này làm bạn đời tương lai của mình. Dực Báo tộc có không ít dũng sĩ, mạo hiểm mưa lớn đi khắp nơi tìm kiếm da thú tốt hơn đẹp hơn. Mà bọn Eide chính là mấy người trong số đông đảo thú nhân đó.

    "Hơn nữa đồ ăn hắn nấu thật sự rất ngon, không giống như Larisa cái gì cũng không biết, chỉ biết làm nũng." Tiger tiếp tục lẩm bẩm.

    Kỳ thật Tiger cũng không muốn theo đuổi Larisa, nhưng Eide đi ra ngoài, chính hắn ở bộ lạc cũng nhàm chán, liền đi theo Eide.

    Eide mỉm cười nói: "Tốt thì tốt, nhưng không thể sinh con."

    Tiger suy nghĩ một chút, lúc này mới ý thức được Y Ân là thú nhân, quả thật không thể sinh con.

    "Đúng vậy, thật đáng tiếc a." Tiger cảm thán một tiếng.

    Những thú nhân Dực Báo tộc khác vừa nghe, lập tức trêu ghẹo nói: "Không chỉ không thể sinh, hắn còn là thú nhân bất thường. Nếu cậu đưa anh ta trở lại bộ lạc, không chỉ anh ta phải chịu đựng, có lẽ cậu cũng gặp một loạt rắc rối."

    "Vừa nghĩ đến anh ta xinh đẹp như vậy lại là thú nhân bất thường, liền cảm thấy anh ta nhất định đã chịu không ít tội."

    Nghe thú nhân kia nói như vậy, con ngươi Eide nặng nề như đầm sâu, hiện lên một tia khác thường.

    Một thú nhân Dực Báo tộc khác nói: "Nếu như không phải gặp phải bầy thú, tôi thật sự không muốn ở lại địa phương có nhiều thú nhân bất thường như vậy."

    Tiger cau mày nói: "Tất cả chúng ta đã ở lại đây lâu như vậy, cũng không thấy bất cứ điều gì, tôi nghĩ tất cả bọn họ đều rất tốt."

    Nếu là trước đây, chắc chắn Tiger sẽ không nói như vậy. Nhưng từ lúc trước quyết đấu với Tô Diệc, sau đó ở sơn cốc gặp lại Tô Diệc, Tiger liền phát hiện Tô Diệc gầy yếu lúc trước không chỉ mập lên một chút, còn có vẻ mặt rất tốt. Giống cái cùng thú nhân bất thường kia ở cùng một chỗ, cũng không nhìn thấy giống cái kia phát sinh chuyện gì không tốt.

    Trong khi họ đang nói chuyện, Y Ân đột nhiên cầm theo một túi da thú đi ra ngoài. Tiger lập tức bỏ vỏ trai lại, sau đó điên cuồng đuổi theo Y Ân. Y Ân bất đắc dĩ nhìn Tiger: "Anh đi theo tôi làm gì?"

    Tiger cười ngây ngô: "Anh định làm gì? Anh có cần tôi giúp không?"

    Y Ân đang định nói gì đó, bị Tô Diệc đột nhiên xuất hiện giành trước.

    "Y Ân, anh có muốn ra ngoài không?"

    Y Ân nhìn về phía Tô Diệc, liền nhìn thấy trên cổ Tô Diệc, là bé Eli đang náo loạn.

    Bé Eli vòng quanh cổ Tô Diệc hai vòng, sau đó mất tinh thần nhét đầu vào trong quần áo Tô Diệc. Tâm trạng của Y Ân vốn rất không tốt, bởi vì nhìn thấy bé Eli đột nhiên trở nên tốt hơn rất nhiều.

    Anh nói với Tô Diệc: "Tôi muốn đi nhặt một ít cành cây gần đây, qua mấy ngày nữa sẽ không có cành cây khô để nấu ăn."

    Tô Diệc đưa tay vỗ vỗ bé Eli, sau đó tháo bé Eli xuống đặt vào trong sọt. Bé Eli vốn nên ở nhà ngủ, nhưng trước khi ngủ, nghe được Tô Diệc muốn đi ra ngoài liền nhất định phải đi theo, Tô Diệc đành phải mang bé Eli theo. Trong sọt của Tô Diệc đặt da thú mềm mại, Tô Diệc sắp xếp thỏa đáng cho bé Eli xong, sau đó lại cõng sọt lên lưng.

    "Phải không, như vậy tôi đi cùng anh." Tô Diệc tới nơi này, chính là bởi vì lo lắng người Dực Báo tộc sẽ gây chuyện. Nhưng mà hình như cậu lo lắng nhiều, nhìn bộ dáng Tiger cười hì hì đi theo Y Ân, nhìn thế nào cũng không giống như có mâu thuẫn.

    Hai người bắt đầu nhặt cành cây khô trong sơn cốc, Tô Diệc cũng không quan tâm Tiger đi theo bên cạnh, hỏi Y Ân: "Bọn họ không làm khó anh chứ?"

    Y Ân cảm kích cười với Tô Diệc một chút, nụ cười nhạt vô cùng đẹp mắt.

    Tiger đi theo nhìn thấy trước mắt hoa lên, sau đó ngây ngốc sững sờ tại chỗ. Tiger nghĩ thầm. Quả nhiên người đẹp, cười rộ lên càng thêm đẹp mắt.

    Y Ân nhìn thấy biểu hiện của Tiger, trong mắt hiện lên một tia chán ghét. Dáng người cùng diện mạo của mình, vẫn luôn là một cái gai trong lòng Y Ân. Hiện tại có một thú nhân nhìn anh lộ ra biểu tình si mê, nhất thời làm cho Y Ân cảm thấy trong lòng phát nghẹn.

    "Anh nhìn gì vậy?" Y Ân khó có thể khống chế lớn tiếng nói.

    Tô Diệc không nghĩ tới Y Ân đột nhiên nổi giận, đang định hỏi Y Ân làm sao, liền nhìn thấy Tiger vẻ mặt không biết làm sao nói: "Cái kia, tôi, tôi không nhìn cái gì hết."

    "Tôi không phải là giống cái, tốt nhất anh nên thu hồi những ý tưởng kỳ lạ kia của anh đi." Y Ân tức giận nói.

    Bình thường, dáng vẻ của Y Ân, là nghiêm túc thận trọng thậm chí có chút chất phác. Giống như bây giờ cả người toàn là gai, đây là lần đầu tiên Tô Diệc nhìn thấy.

    "Không, không phải, tôi chỉ muốn đi theo tới giúp đỡ, tôi không có.." Tiger còn chưa nói xong, đã bị Eide cắt ngang.

    "Được rồi, Tiger, cậu đến gần đây giúp thu thập cành cây đi." Eide đi theo sau hai người họ. Vừa rồi hắn cũng nhìn thấy nụ cười của Y Ân, quả thật Y Ân thật sự rất đẹp.

    Thấy Y Ân không muốn gặp mình, Tiger đành phải thành thật bỏ đi.

    Eide là một thú nhân rất thông minh, ngày từ lần đầu tiên Tô Diệc nhìn thấy hắn, đã đánh giá Eide như vậy.

    Sau khi Tiger rời đi, Eide cũng không làm ra sự tình gì vượt quá chỉ đi theo họ. Hắn cũng không cố ý bắt chuyện cùng Y Ân và Tô Diệc, chỉ yên lặng hỗ trợ nhặt cành cây.

    Khi gặp phải trái cây mà Y Ân muốn hái, thường Y Ân chỉ nhìn thoáng qua, ngay lập tức Eide liền im lặng leo lên, sau đó hái trái cây xuống.

    Ngay từ đầu đối mặt với hành vi của Eide, Y Ân còn có thể lạnh lùng quay mặt sang một bên không để ý tới. Nhưng Eide cứ đi theo như vậy đến khi trời tối, Eide cũng không lộ ra vẻ thiếu kiên nhẫn.

    Ở trong lòng Y Ân, luôn cảm thấy thú nhân Eide này rất kỳ quái.

    Bởi vì trời tối, Dino liền tới tìm Tô Diệc về nhà. Lúc nhìn thấy Eide, đầu tiên Dino sửng sốt một chút, sau đó làm bộ như không nhìn thấy gọi Tô Diệc về.

    Lúc này bé Eli ngủ cả buổi chiều, tinh thần mười phần từ trong sọt của Tô Diệc bò ra. Sau khi Tô Diệc chia tay Y Ân, xoay người theo Dino trở về.

    Eide nhìn bóng lưng Dino, đứa nhỏ gầy trơ xương lúc trước, hiện tại đã được nuôi dưỡng trắng trẻo mập mạp, hoàn toàn nhìn không ra giống như thú nhân đã từng chịu tội. Hơn nữa quần áo của Dino cũng thập phần tinh xảo nhỏ nhắn, hẳn là Tô Diệc làm. Có thể thấy, cuộc sống hiện tại của bọn họ rất tốt.

    Y Ân lặng lẽ mang theo túi da thú khổng lồ trở về, Eide không vội vàng đưa tay ra giúp đỡ. Căn cứ theo quan sát của hắn, thú nhân này hẳn cũng là thú nhân bất thường, hơn nữa phi thường không thích người khác tiếp cận hắn. Tuy rằng không biết trên người hắn đã xảy ra chuyện gì, nhưng Eide có thể nhìn ra được, trong đáy mắt Y Ân là ưu thương cùng tự ti.

    Thân là thú nhân, thân thể cường kiện không thể nghi ngờ là trọng yếu nhất. Nhưng Y Ân thì không, không chỉ không có, anh còn có một gương mặt đẹp hơn cả giống cái. Nội tâm Y Ân như vậy, nhất định thập phần khổ sở đi?

    Eide yên lặng đi theo phía sau Y Ân, nhìn bóng dáng mỏng manh kia, khiêng túi da thú lớn gấp hai ba lần mình. Nhìn từ vị trí của Eide, gần như Y Ân bị che khuất hoàn toàn bởi túi da thú.
     
    Bìnhtà, Hàn Loan, Hổ Béo28 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 25 Tháng bảy 2024
  5. lacvuphongca

    Bài viết:
    64
    Bìnhtà, Hàn Loan, Hổ Béo25 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 26 Tháng bảy 2024
  6. lacvuphongca

    Bài viết:
    64
    Chỉnh sửa cuối: 25 Tháng bảy 2024
  7. lacvuphongca

    Bài viết:
    64
    Chỉnh sửa cuối: 26 Tháng bảy 2024
  8. lacvuphongca

    Bài viết:
    64
    Trọng Sinh Cùng Thú Làm Bạn

    Chương 51: Rốt cuộc cậu thích tôi bao nhiêu?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bởi vì Đường Ngọc bị giơ cao qua đỉnh đầu, cho nên từ góc nhìn của Đường Ngọc, liền nhìn thấy Kiệt La hơi ngẩng đầu lên. Mái tóc đen của Kiệt La đã bị ướt, đang nhu thuận dán lên người Kiệt La. Thú nhân cao lớn cường tráng, toàn thân đều ướt đẫm. Hơn nữa hiện tại trời còn đang mưa, mưa dần dần lớn lên, hạt mưa trượt xuống theo gương mặt anh tuấn của Kiệt La, làm cho Kiệt La thoạt nhìn cực kì gợi cảm.

    Đường Ngọc nhìn theo hướng hạt mưa trượt xuống, ánh mắt từ cái mũi anh tuấn của Kiệt La, chuyển đến đôi môi hơi mỏng của Kiệt La, sau đó lại đến yết hầu tràn ngập hormone nam tính của Kiệt La..

    Kiệt La cảm giác được ánh mắt Đường Ngọc, mặt không chút thay đổi giơ hắn lên, đặt lên bờ sông.

    Khuôn mặt nhỏ nhắn bẩn thỉu của Đường Ngọc đã được rửa sạch sẽ, nói thật thân thể hiện tại của Đường Ngọc cũng không có bề ngoài xinh đẹp lắm, chỉ có thể coi là thanh tú. Có lẽ chính là bởi vì như vậy, Ike mới có thể bỏ lại Hi Nhược mà thông đồng cùng những giống cái khác?

    Đường Ngọc nhìn Kiệt La ở trong nước tắm rửa thêm một hồi, liền định đi lên bờ. Y rất muốn giải thích một chút chuyện ngoài ý muốn vừa xảy ra, nhưng nếu như y cố ý giải thích, có thể làm cho Kiệt La cảm thấy y rất để ý chuyện này không?

    Kiệt La lắc lắc nước trên người, đang định đi lên bờ sông, liền thấy Đường Ngọc đang gắt gao nhìn chằm chằm thân thể anh ngẩn người.

    Kiệt La đi tới, sau đó đi tới bên cạnh Đường Ngọc, thấy Đường Ngọc ôm quần áo vẫn ngơ ngác nhìn mình. Kiệt La hơi cúi đầu, tiến lại gần mặt Đường Ngọc.

    Thời điểm Đường Ngọc nhìn thấy một đôi mắt đen sâu thẳm như màn đêm đột nhiên đập vào mắt, đột nhiên phát giác được chỗ nào không đúng? Nhưng không đợi y suy nghĩ, liền cảm giác cằm bị người nhẹ nhàng nắm lấy.

    Trên gương mặt anh tuấn của Kiệt La, vẫn không có bất kỳ cảm xúc nào, đôi môi cong gợi cảm chậm rãi mở ra nói: "Rốt cuộc cậu thích tôi bao nhiêu?"

    Đường Ngọc nghe được một câu như vậy, nhất thời cảm giác được có cái gì muốn từ trong lồng ngực nhảy ra ngoài. Y vội vàng đưa tay vỗ vỗ ngực, cũng không biết là bị dọa đến hay là bởi vì cái gì? Trái tim y lúc này đập rất nhanh, nhanh đến mức gần như muốn bật ra khỏi cơ thể.

    "Ha ha ha ha, tôi nghĩ hình như anh hiểu lầm gì đó?" Đường Ngọc nhếch khóe miệng cười, ý đồ dùng phương thức lừa gạt qua cửa ải, giải quyết vấn đề nan giải trước mặt.

    Nhưng mà hiển nhiên Kiệt La không dễ dàng bị lừa gạt như vậy, anh tiến lại kéo gần khoảng cách giữa hai người. Ánh mắt anh càng thêm thâm trầm thần bí, giống như mang theo một loại hấp dẫn đáng sợ, làm cho Đường Ngọc có chút không nỡ dời mắt.

    "Cậu, rốt cuộc thích tôi bao nhiêu?"

    Lời nói của Kiệt La, không phải là vô nghĩa cũng không phải là do anh đột nhiên tưởng tượng ra. Từ lúc anh gặp Đường Ngọc, hành vi của Đường Ngọc lúc nào cũng biểu đạt tình yêu với Kiệt La. Kiệt La vẫn luôn lạnh lùng đối với việc này, anh hy vọng giống cái này có thể biết khó mà lui. Trong mắt Kiệt La, Đường Ngọc rất thích hợp với loại bộ lạc quần cư, mà không phải đi theo thú nhân bất thường như anh sinh hoạt. Nguyên nhân chủ yếu hơn là, Kiệt La còn muốn tự do thêm vài năm, anh không muốn nhanh như vậy cùng giống cái kết thành bạn lữ sinh bánh bao.

    Cho nên Kiệt La vẫn luôn lạnh nhạt với Đường Ngọc, nhưng Đường Ngọc hoàn toàn không để ý đến sự lạnh lùng của anh, vẫn "nghĩ cách" biểu đạt tình cảm ái mộ với anh. Lần đầu tiên Kiệt La cảm thấy phiền phức, thậm chí là có chút bất đắc dĩ.

    Nhưng hôm nay, đầu tiên là Đường Ngọc yêu cầu tắm rửa cùng Kiệt La. Sau đó thế nhưng còn "nhịn không được" chủ động quyến rũ anh?

    Những điều này làm cho Kiệt La có chút vô lực chống đỡ, thậm chí còn làm cho Kiệt La cảm thấy phiền toái.

    "Tôi, tôi không có." Đường Ngọc phản bác, nhưng giọng điệu của y lại không có sức thuyết phục, ngay cả chính y cũng bắt đầu hoài nghi mình làm sao vậy nhỉ?

    Đáy mắt Kiệt La thoáng hiện lên một tia lãnh ý, anh không thích người khẩu thị phi. Kiệt La buông cằm Đường Ngọc ra, sau đó đứng dậy đi về.

    Đường Ngọc nhìn người đột nhiên rời đi, có chút không rõ là chuyện gì xảy ra? Khí thế bức người vừa rồi là chuyện gì vậy? Hình như Kiệt La đang tức giận?

    Đường Ngọc nhanh chóng mặc quần áo, một đường chạy theo Kiệt La. Bởi vì trời mưa, sắc trời dần dần tối đi. Đường Ngọc chạy có chút nhanh, không chú ý một cái liền ngã trên mặt đất. Đường Ngọc nằm sấp trên mặt đất rống lên với Kiệt La phía trước: "Anh đi nhanh như vậy làm gì? Hại tôi ngã sấp xuống!"

    Rống xong, Đường Ngọc lại đột nhiên không còn mặt mũi đứng lên. Vì sao lời nói của mình, chính y nghe được cũng cảm thấy giống như trẻ con đang giận dỗi người lớn vậy?

    Lúc này đột nhiên truyền đến tiếng bước chân, Đường Ngọc cho rằng Kiệt La đã trở lại, vội vàng ngẩng đầu tức giận nói: "Đang yên đang lành anh làm cái quái gì vậy?"

    Sau đó đối diện với ánh mắt ngạc nhiên của Y Ân, Đường Ngọc đột nhiên giống như là pháo lép không còn chút kiêu ngạo nào.

    Đường Ngọc gầm lên trong lòng: "Tên đó bỏ rơi mình à? Chẳng phải giống cái ở đây rất được nuông chiều sao? Tại sao y ở với Kiệt La nhiều ngày như vậy mà chưa bao giờ cảm nhận được cái gọi là chiều chuộng? Ách, y mới không muốn được Kiệt La chiều chuộng đâu!

    " Cậu không sao chứ? "Thanh âm dịu dàng của Y Ân vang lên, anh đưa tay đỡ giống cái trên mặt đất dậy.

    Đường Ngọc vội vàng lắc đầu:" Không có việc gì, không có việc gì, ha ha ha! "

    " Không có việc gì là tốt rồi, hai người vẫn luôn đi đường, hẳn là cũng đói bụng rồi, tôi làm rất nhiều đồ ăn. "Y Ân nói xong liền mang theo giống cái trở về, Đường Ngọc hừ hừ trong lòng, bước chân lại tuyệt không chậm đi theo.

    Đợi đến khi Đường Ngọc cùng Y Ân trở về, lại ngoài ý muốn không nhìn thấy Kiệt La.

    " Kiệt La đâu? "Đường Ngọc theo bản năng hỏi.

    Trong phòng có mấy thú nhân xa lạ Đường Ngọc không biết, trong đó có một thú nhân lớn tuổi nhìn Đường Ngọc một cái nói:" Đi ra ngoài rồi, không cần quản hắn. "

    Y Ân kéo Đường Ngọc ngồi xuống, sau đó đẩy vỏ trai và đũa đến trước mặt Đường Ngọc. Lúc này, Đường Ngọc mới nhớ tới kiến trúc kỳ lạ ở nơi này, lại nhìn thấy thứ thần kỳ tựa như bát đũa này, nhất thời có rất nhiều vấn đề muốn hỏi. Nhưng y và những thú nhân này đều không quen biết, Đường Ngọc đành phải lấp đầy bụng trước, đợi đến khi Kiệt La trở về mới hỏi Kiệt La.

    Y Ân vốn muốn dạy Đường Ngọc sử dụng đũa, nhưng ai biết Đường Ngọc đưa tay cầm đũa lên, động tác mười phần linh hoạt thuần thục căn bản không cần anh dạy. Y Ân hơi giật mình nhìn Đường Ngọc, Đường Ngọc bị anh nhìn có chút khó chịu. Đang lúc Đường Ngọc muốn mở miệng nói gì đó, ngoài cửa phòng đột nhiên truyền đến một tiếng trẻ con non nớt.

    " Y Ân ca ca! "

    Y Ân vừa nghe là bé Dino, vội vàng đứng lên đi ra ngoài. Ngoài cửa phòng bé Dino lắc lắc nước mưa trên người, giãn thân thể một chút. Y Ân vội vàng né qua một bên cho bé Dino tiến vào, Đường Ngọc liền nhìn thấy một con báo nhỏ lớn hơn mèo bình thường một chút đi vào. Xem như là lần đầu tiên Đường Ngọc tận mắt nhìn thấy tiểu thú nhân, y vội vàng ngồi xổm xuống nhìn chằm chằm tiểu thú nhân. Hình như tiểu thú nhân cảm giác được ánh mắt của y, hơi ngẩng đầu nhìn y.

    Y Ân mở miệng giới thiệu:" Tiểu thú nhân này là Dino, Dino, đây là cái giống cái mà Kiệt La mang về tên là Đường Ngọc. "

    Bé Dino chào hỏi Đường Ngọc một tiếng, sau đó quay đầu nói với Y Ân:" Y Ân ca ca, anh lấy đồ trên người em xuống đi, bà ba em nói đây là hạt giống, dặn anh khi nào mưa ngừng thì trồng xuống đất."

    Nghe Dino nói, Y Ân mới chú ý tới chiếc túi da nhỏ buộc trên lưng Dino. Y Ân vội vàng cởi túi da ra, mở ra xem là một túi hạt nhỏ. Dino đã hoàn thành nhiệm vụ liền về nhà.
     
    Chỉnh sửa cuối: 26 Tháng bảy 2024
  9. lacvuphongca

    Bài viết:
    64
    Chỉnh sửa cuối: 26 Tháng bảy 2024
  10. lacvuphongca

    Bài viết:
    64
    Trọng Sinh Cùng Thú Làm Bạn

    Chương 53: Lột xác

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hai người lại nói chuyện trong chốc lát, Tây Nặc Nhĩ giống như đã lâm vào ngủ say, không mở miệng nói chuyện cũng không động đậy nữa. Tô Diệc vốn muốn cùng Tây Nặc Nhĩ nói chuyện suốt đêm, ai biết nhanh như vậy Tây Nặc Nhĩ đã ngủ thiếp đi, chính cậu bị trói lại cũng không thể làm gì rất nhanh cũng ngủ thiếp đi.

    Đang ngủ say, đột nhiên Tô Diệc cảm giác trên người mình có vật gì động đậy. Trong lúc mơ mơ màng màng, Tô Diệc đưa tay sờ sờ đồ vật quấn lấy mình, đang muốn kéo xuống. Không đợi Tô Diệc làm ra động tác, thứ kia liền quấn lấy một chân cậu, đẩy cậu về phía sau một chút. Lần này rốt cục khiến Tô Diệc hoàn toàn tỉnh táo, cậu vừa ngáp vừa dụi mắt ngồi dậy.

    Hôm qua lúc Tô Diệc ngủ, cũng không tắt đèn, cho nên lúc này tỉnh lại trong phòng vẫn sáng.

    Lúc này, đột nhiên Tô Diệc nhớ tới Tây Nặc Nhĩ lột xác, cậu vội vàng cúi đầu xốc chăn da thú lên nhìn, nhất thời đỏ mặt.

    Trước khi đi ngủ, Tô Diệc còn chưa kịp cởi quần áo, đã bị Tây Nặc Nhĩ quấn lấy cứng ngắc. Cho nên sau đó Tô Diệc cũng không cởi quần áo, không ngờ lúc cậu ngủ được một nửa, Tây Nặc Nhĩ đã chui vào trong áo của cậu.

    Bởi vì vừa rồi Tô Diệc đứng lên quá mạnh, Tây Nặc Nhĩ vừa trượt liền rơi vào trong quần áo Tô Diệc. Tô Diệc chỉ cảm thấy toàn bộ bụng chất đống một khối lớn, vừa cúi đầu liền nhìn thấy, quần áo của cậu phồng lên thành một cái túi lớn, quả thực còn lớn hơn bụng phụ nữ mang thai. Tô Diệc bất đắc dĩ xốc quần áo lên, ánh mắt dọc theo thân thể Tây Nặc Nhĩ một đường đi xuống, sau đó liền thấy Tây Nặc Nhĩ đã lột xác được một nửa, đang quấn lấy đùi trái của cậu.

    Tô Diệc nhìn chất lỏng kỳ quái tiết ra khi Tây Nặc Nhĩ lột xác, dính lấm ta lấm tấm vào trên người cậu, khiến cậu không khỏi nghĩ lệch lạc.

    Tô Diệc nâng đầu Tây Nặc Nhĩ lên hôn, sau khi hôn xong, ôm Tây Nặc Nhĩ mặt đỏ tim đập ngã xuống giường.

    "Lúc thích một người thật đáng sợ, nhìn thấy anh biến thành bộ dáng người này, em vẫn cảm thấy động tâm thì làm sao bây giờ?"

    Chắc chắn Tây Nặc Nhĩ sẽ không trả lời cậu, chỉ là vẫn tiếp tục ngủ say, vẻ mặt lười biếng.

    Sau nửa đêm, Tô Diệc lăn qua lộn lại không ngủ được, luôn nhịn không được đưa tay trêu chọc Tây Nặc Nhĩ. Vì không muốn mình quấy rầy Tây Nặc Nhĩ lột xác, Tô Diệc định rời giường đi nấu cơm, tiêu hao bớt tinh lực dư thừa mình dùng không hết. Không biết ở trong phòng bếp lăn qua lăn lại bao lâu, chờ Tô Diệc bận rộn mệt mỏi, mới phát hiện mình lại làm rất nhiều đồ ăn. Cậu chỉ để lại đủ cho bữa ăn sáng, tất cả những món còn lại đều đưa vào không gian. Chờ cậu bưng điểm tâm trở lại phòng khách, liền thấy cửa phòng bé Eli mở ra một khe hở, một cái đầu nhỏ từ khe cửa thò ra ngoài.

    Bé Eli mơ mơ màng màng nhìn Tô Diệc, sững sờ nhìn nửa ngày mới nhẹ giọng hỏi: "Ba ba? Trời sáng rồi à?"

    Tô Diệc buông đồ xuống, ngồi xổm xuống nhéo cái đuôi phía sau bé Eli.

    "Còn chưa đâu, là bà ba đánh thức con sao?"

    Bé Eli lắc đầu, dùng cái đuôi nhỏ quấn lấy cổ tay Tô Diệc, sau đó lười biếng đặt đầu lên tay Tô Diệc.

    "Không phải, là Eli ngửi thấy mùi thơm liền tỉnh nha."

    Tô Diệc nhìn bộ dáng bé Eli, có chút buồn cười. Chỉ biết nhóc con này, là một tiểu quỷ tham ăn danh xứng với thực. Sau đó Tô Diệc đút một quả trứng chim cho bé Eli, liền đưa bé Eli về phòng, dỗ bé tiếp tục ngủ. Tô Diệc ở trong phòng đứa nhỏ một lát, cảm giác bên ngoài trời dần dần sáng lên, lúc này mới duỗi thắt lưng lười biếng định trở về phòng ngủ một giấc.

    Tô Diệc Vừa đẩy cửa đi ra, liền nhìn thấy Tây Nặc Nhĩ mặc quần áo đứng ở cửa phòng.

    Hả? Tây Nặc Nhĩ lột xác xong rồi sao?

    Tô Diệc dụi dụi mắt, luôn cảm thấy buổi tối thoạt nhìn Tây Nặc Nhĩ thật yêu nghiệt nha?

    Tây Nặc Nhĩ đưa tay kéo Tô Diệc đi vào trong phòng, Tô Diệc luôn cảm thấy sau khi Tây Nặc Nhĩ lột xác, hình như có chút không giống lúc trước?

    "Tây Nặc Nhĩ, anh, anh không sao chứ?" Tô Diệc để mặc cho Tây Nặc Nhĩ kéo mình đi, lúc đóng cửa phòng lại, Tô Diệc đã bị Tây Nặc Nhĩ nhẹ nhàng đẩy đến bên giường. Tô Diệc ngồi xuống giường, trừng mắt tò mò chờ Tây Nặc Nhĩ trả lời.

    Tây Nặc Nhĩ ngồi xổm xuống, một đôi bàn tay có khớp xương rõ ràng bao trùm trên tay Tô Diệc. Tô Diệc nhìn bàn tay sáng mịn lớn hơn mình hai vòng, bàn tay này không chỉ lớn hơn tay cậu, hơn nữa còn thon dài hơn tay cậu.

    Giọng của Tây Nặc Nhĩ rất trầm thấp, tuy rằng không tính là mười phần dễ nghe, nhưng lại mang theo một loại lực mê hoặc kỳ lạ. Có lẽ đây chính là cái gọi là trong mắt tình nhân hóa Tây Thi đi, thanh âm của Tây Nặc Nhĩ nghe vào tai Tô Diệc cũng thật dễ nghe.

    "Tô Diệc."

    Tô Diệc "Ừ" một tiếng, sau đó tiếp tục nhìn Tây Nặc Nhĩ.

    Vốn tưởng rằng Tây Nặc Nhĩ sẽ nói gì đó, ai biết thế nhưng Tây Nặc Nhĩ chỉ nhìn cậu mỉm cười, nụ cười này nhất thời khiến Tô đội mê thất điên bát đảo. Tô Diệc nghĩ, rốt cục cậu đã biết không giống chỗ nào rồi, sau khi Tây Nặc Nhĩ lột xác, thế nhưng càng thêm đẹp mắt.

    "Tô Diệc."

    Tây Nặc Nhĩ vẫn dùng giọng điệu bình tĩnh như trước, đôi tay bao trùm trên tay Tô Diệc chậm rãi dùng sức, mang theo một loại chấp nhất muốn khảm cậu vào trong xương tủy, làm cho Tô Diệc đột nhiên có chút ngượng ngùng.

    "Làm gì?" Tô Diệc ác thanh ác khí nói, sau đó liền tung một cước đá vào ngực Tây Nặc Nhĩ. Đây vốn là một động tác lộ ra vẻ vương bát chi khí (*), nhưng hiện tại Tô Diệc làm ra, nhất là đối tượng còn là thú nhân cao lớn tuấn mỹ, đột nhiên động tác vương bát chi khí trở nên dị thường trêu người.

    (*) Vương bát chi khí: Tức là để chỉ một người có khí thế lãnh tụ trời sinh, khiến người khác không biết khi nào cảm thấy dễ tin tưởng những gì người đó nói và lãnh đạo, dễ thu được thuộc hạ. Cũng có nghĩa khác là khí phách, ngang ngược, thô bạo.

    Con ngươi dị sắc của Tây Nặc Nhĩ chuyển đến đùi Tô Diệc, sau đó liền nghĩ đến tình cảnh anh biến thành hình thú, gắt gao quấn lấy đùi Tô Diệc. Tây Nặc Nhĩ có chút ma quỷ đưa tay sờ lên, theo động tác chậm rãi di chuyển của Tây Nặc Nhĩ, Tô Diệc cũng nhớ tới một số hình ảnh không trong sáng ^_^.

    Tô Diệc vội vàng giãy dụa muốn rút về, ở góc độ Tô Diệc nhìn không thấy ánh mắt Tây Nặc Nhĩ hơi thay đổi màu sắc, sau đó mạnh mẽ đè Tô Diệc lên giường, cả người cũng theo đó đè lên.

    Sau đó chính là một trận phiên vân phúc vũ, về sau hai người ôm nhau triền miên trong chốc lát, Tô Diệc liền cắn răng mở miệng nói muốn rời giường đi tắm rửa.

    Tây Nặc Nhĩ đi ra bờ sông để lấy nước về đun sôi nước nóng cho người yêu của mình tắm. Thực tế, thời tiết bây giờ không quá lạnh, có thể trực tiếp nhảy xuống sông tắm rửa sạch. Nhưng Tây Nặc Nhĩ cảm thấy hiện tại không giống trước kia, trước kia chỉ mong sống qua ngày, là bởi vì không có điều kiện kia. Nhưng bây giờ thì khác, cuộc sống của họ đã trở nên tốt hơn và càng tốt hơn. Dưới tình huống như vậy, muốn đun chút nước nóng chỉ cần nhấc tay lên, Tây Nặc Nhĩ một chút cũng không cảm thấy phiền toái.

    Đợi đến khi Tô Diệc tắm rửa xong, trời đã sáng hẳn. Bên ngoài tuy rằng vẫn mưa như trước, nhưng cơn mưa đã rất nhỏ, chỉ thưa thớt lắc rắc, tâm trạng Tô Diệc rất ngọt ngào.

    Bức tường ở sân sau nhà họ, đã được Tây Nặc Nhĩ niêm phong hoàn toàn. Tây Nặc Nhĩ cảm thấy, sau này Tô Diệc có thể tắm rửa ở hậu viện. Tây Nặc Nhĩ không hy vọng có người nhìn thấy Tô Diệc tắm rửa, cho nên liền vây quanh toàn bộ tường sân hậu viện. Tây Nặc Nhĩ còn cố ý dựng một cái lều cỏ nhỏ mà Tô Diệc từng nói. Bây giờ trời mưa, tắm dưới mái lều cỏ thực sự là một lựa chọn tốt. Thùng gỗ dùng để tắm rửa là Tô Diệc lấy từ trong không gian ra. Tô Diệc tính toán qua hai ngày nữa, làm một cái lớn một chút, đợi đến mùa đông cũng có thể để cho Tây Nặc Nhĩ ngâm mình trong bồn tắm nước nóng.

    [Thảo luận - Góp ý] - Các tác phẩm của lacvuphongca
     
    Chỉnh sửa cuối: 26 Tháng bảy 2024
Trả lời qua Facebook
Đang tải...