Đam Mỹ [Edit] Trọng Sinh Cùng Thú Làm Bạn - Dạ Bất Tư Ngữ

Discussion in 'Box Dịch - Edit' started by lacvuphongca, Feb 17, 2024.

  1. lacvuphongca

    Messages:
    64
    Trọng Sinh Cùng Thú Làm Bạn

    Chương 34: Đá có thể đốt cháy

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trước kia ở trong sơn động, trời tối còn có thể đốt đống lửa, nhưng bây giờ có nhà rồi, nếu lại đốt đống lửa thật sự quá bẩn. Tô Diệc dưới sự dẫn dắt của Tây Nặc Nhĩ, rốt cục cũng trèo lên giường. Mễ Nặc cùng Dino đã trở về nghỉ ngơi, trên giường chỉ có bé Eli vẫn không chịu tự mình ngủ. Tây Nặc Nhĩ ôm bé Eli sang một bên, bé Eli ý đồ vượt qua người phụ thân giống như ngọn núi lớn, nhưng nửa đường đã bị Tây Nặc Nhĩ kéo xuống.

    Bởi vì lúc trước, bé Eli ngủ không thành thật, hôm nay dù bé nói gì, Tây Nặc Nhĩ cũng không cho bé Eli cùng Tô Diệc ngủ chung một chỗ. Bé Eli có chút oán niệm, nhưng lại không dám ngỗ nghịch với Tây Nặc Nhĩ, đành phải hừ hừ ngủ ở bên cạnh anh. Tô Diệc vốn có chút mềm lòng, nhưng khi Tây Nặc Nhĩ giáo dục con cái, cậu không thể không nể mặt Tây Nặc Nhĩ, cho nên cuối cùng Tô Diệc cũng không lên tiếng giúp bé Eli. Kỳ thật Tô Diệc cũng có chút tư tâm nhỏ, cậu muốn ôm Tây Nặc Nhĩ ôn tồn trong chốc lát.

    "Tây Nặc Nhĩ, có thứ gì sẽ tỏa sáng vào ban đêm không? Vào ban đêm, cái gì cũng không nhìn thấy thật bất tiện." Kỳ thật Tô Diệc muốn hỏi, nơi này có dạ minh châu hay không. Nhưng cậu biết dù cậu có nói dạ minh châu, nhất định Tây Nặc Nhĩ cũng không biết là cái gì.

    Bé Eli vốn đang chán nản ngẩng đầu lên, cách ngọn núi tên là 'phụ thân', nói với Tô Diệc bên kia núi. "Ba ba, con biết, có một loại cỏ cứ ban đêm là phát sáng."

    Tô Diệc Cũng ngẩng đầu lên, cách ngọn núi tên là 'người yêu', hướng về phía bé Eli bên kia núi hỏi: "Phải không? Loại cỏ đó tên là gì?"

    Tây Nặc Nhĩ bất đắc dĩ, đành phải ôm bé Eli tới, đặt ở giữa anh và Tô Diệc.

    Bé Eli vừa nhìn thấy Tô Diệc, liền mạnh mẽ chui vào trong ngực Tô Diệc làm nũng, giống như trước đó Tây Nặc Nhĩ từng ngược đãi bé, khiến bé thật lâu chưa từng gặp Tô Diệc.

    "Lúc trước phụ thân thường xuyên chuyển nhà, có hôm ban đêm Eli đi ra ngoài chơi nhìn thấy."

    "Loại cỏ này, gần chỗ chúng ta không có, gọi là cỏ huỳnh quang. Khi nào chúng ta có thời gian, đi xa hơn một chút, sẽ tìm thấy nó. Nhưng cỏ huỳnh quang sau khi hái xuống, đến ban đêm sẽ không phát sáng nữa."

    Tây Nặc Nhĩ nói xong, thấy Tô Diệc hơi lộ ra vẻ thất vọng, đưa tay sờ sờ sườn mặt Tô Diệc rồi nói: "Nhưng mà anh biết một thứ khác, cũng có thể dùng để chiếu sáng phòng ốc."

    Tô Diệc vừa nghe vậy, vội nắm lấy tay Tây Nặc Nhĩ hỏi: "Là cái gì vậy? Nó có phải là hạt tròn không?"

    "Không, đó là một loại đá có thể cháy được. Khi còn nhỏ, anh đã từng sử dụng nó để sưởi ấm, chịu được lửa cũng không có độc, anh đã nghĩ đến việc sử dụng nó để thay thế gỗ, nhưng bởi vì nó quá nặng không tiện mang theo."

    Đó là một loại nhiên liệu giống như than. Xem ra ý nghĩ muốn không tốn sức tìm nguyên vật liệu mà trực tiếp dùng dạ minh châu là vô dụng, cậu vẫn phải động thủ làm một cái đèn đơn giản.

    "Thứ kia có dễ tìm không?"

    "Hẳn là không khó, chờ ngày mai chúng ta đi ra ngoài săn thú, anh sẽ chú ý một chút."

    Hai người tiếp tục anh một câu em một câu nói chuyện, bất tri bất giác bé Eli liền ngủ thiếp đi, Tây Nặc Nhĩ ôm lấy bé Eli đưa bé về phòng. Tô Diệc cho rằng Tây Nặc Nhĩ ôm bé Eli đi, là muốn cùng cậu làm loại chuyện kia, lập tức khẩn trương sờ sờ eo còn đang đau nhức. Kết quả sau khi Tây Nặc Nhĩ trở về, chỉ nằm bên cạnh kéo cậu vào trong ngực ngủ. Tô Diệc nhịn không được thở phào nhẹ nhõm, Tây Nặc Nhĩ lập tức nở nụ cười, thanh âm nhẹ nhàng mang theo khàn khàn trầm thấp độc đáo của anh, trong đêm yên tĩnh như vậy thập phần mê người.

    "Cười cái gì mà cười, em mới không phải sợ hãi đâu." Tô Diệc cũng không nhìn thấy biểu tình của Tây Nặc Nhĩ, chỉ có thể dùng tay đánh Tây Nặc Nhĩ một cái.

    "Ừm, em không sợ, là anh sợ." Thấy Tô Diệc có chút thẹn quá hóa giận, Tây Nặc Nhĩ lập tức ôn nhu nhỏ giọng dỗ dành cậu.

    "Anh có cái gì mà phải sợ, cũng không phải là em đè anh." Tô Diệc nhịn không được lẩm bẩm một câu, thanh âm của cậu tuy rằng áp chế rất thấp, nhưng Tây Nặc Nhĩ vẫn nghe rõ ràng.

    Tây Nặc Nhĩ cẩn thận hôn tay Tô Diệc, vẫn dùng thanh tuyến mê chết người dỗ dành: "Anh sợ nhịn không được, đả thương đến em."

    Tô Diệc nhất thời hồi tưởng lại sự điên cuồng lúc trước của Tây Nặc Nhĩ, cũng không dám trêu chọc Tây Nặc Nhĩ nữa, thành thành thật thật rúc vào trong ngực Tây Nặc Nhĩ. Đợi đến khi trời vừa sáng, Tô Diệc mơ mơ màng màng trèo lên lưng Tây Nặc Nhĩ, không có kinh động bất luận kẻ nào bay ra khỏi sơn cốc. Đợi đến khi Tây Nặc Nhĩ dừng lại ở một chỗ, lúc này Tô Diệc mới dụi dụi mắt hỏi: "Đến nơi rồi à?"

    "Đây chính là loại đá có thể đốt mà anh đã nói lúc trước." Tây Nặc Nhĩ tìm ra một tảng đá thập phần tròn trịa ở trong một đống đá, tảng đá có màu đỏ sậm có chút giống than. Tô Diệc cầm tới ngửi, không có bất kỳ mùi lạ nào. Thoạt nhìn, nó thực sự giống như than nhưng than không nặng như loại đá này. Lúc trước Tây Nặc Nhĩ có nói loại đá này nặng và không thuận tiện để mang theo. Tô Diệc cầm một tảng đá to bằng nắm tay, cân nhắc trong tay một chút. Đá này có trọng lượng tương tự như đá thông thường, nhưng nếu được sử dụng làm nhiên liệu chắc chắn sẽ cần thu thập một lượng đá lớn. Bất quá bọn họ thì khác, bọn họ có không gian cũng không sợ đá nặng.

    Tô Diệc lấy ra hai cái túi da thú từ trong không gian, sau đó để cho Tây Nặc Nhĩ ở chỗ này thu thập. Cậu dự định đi vòng quanh xem có loại rau và trái cây nào ăn được không. Vì để cho Tây Nặc Nhĩ yên tâm, Tô Diệc đáp ứng ở gần đó hơn nữa còn cầm nỏ theo.

    Tô Diệc đi vòng quanh một hồi, hái một ít trái cây không biết tên, sau đó lại trèo lên cây nhặt hai quả trứng chim. Hai nhóc Eli và Dino đều rất thích ăn trứng luộc. Đi tới đi lui, Tô Diệc bị một loại lá cây hấp dẫn, lá cây rất lớn, trên cây còn treo lủng lẳng trái cây lớn kỳ quái. Tô Diệc nhặt một tảng đá trên mặt đất, nhắm chuẩn vào trái cây mạnh mẽ ném. Keng một tiếng, tảng đá đập vào vỏ cứng, trái cây chỉ lắc lư nhưng vẫn bình yên vô sự. Tô Diệc bất đắc dĩ, đành phải trèo lên trên cây. Khi cậu leo lên và ngồi trên cành cây, cậu đã đổ mồ hôi đầm đìa. Cậu lấy ra chủy thủ bên hông, bắt đầu cắt trái cây từng chút một. Vỏ trái cây trông giống như vỏ quả dừa, nhưng lớn hơn nhiều so với quả dừa. Mắt Tô Diệc đột nhiên liếc nhìn xa xa có thứ gì đó, bởi vì xuất thần không chú ý lực đạo trên tay, quả to kia đột nhiên đứt đoạn, mạnh mẽ từ trên cây rơi xuống. Tô Diệc hoảng sợ, cúi đầu nhìn lại liền thấy quả bị ném xuống đất chia năm xẻ bảy, bột màu nâu nhạt trong quả rắc đầy đất. Tô Diệc tiếc nuối thở dài một hơi, sau đó đỡ thân cây nhìn về phía xa. Lúc trước vẫn đi trên mặt đất bằng phẳng, lúc này đột nhiên đứng trên cao như vậy, cảnh vật xa xa nhìn không sót một chút nào.

    Chờ cậu điên cuồng bò xuống cây, đi tới bên cạnh đống đổ nát của trái cây, cậu đưa tay cầm lấy một chút đặt ở trước mũi ngửi ngửi, bột phấn không có mùi kỳ lạ gì. Tô Diệc nghĩ, không biết thứ này có thể ăn được hay không? Nó có giống như tinh bột không?

    Nghĩ tới đây, Tô Diệc liền nhanh chóng chạy về. Tây Nặc Nhĩ nghe được tiếng bước chân, vừa ngẩng đầu liền thấy Tô Diệc hí ha hí hửng chạy về. Tây Nặc Nhĩ vội vàng hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

    [Thảo luận - Góp ý] - Các tác phẩm của lacvuphongca
     
    Last edited: Jul 26, 2024
  2. lacvuphongca

    Messages:
    64
    Trọng Sinh Cùng Thú Làm Bạn

    Chương 35: Ba ba thật lợi hại!

    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
    Last edited: Jul 24, 2024
  3. lacvuphongca

    Messages:
    64
    Trọng Sinh Cùng Thú Làm Bạn

    Chương 36: Bánh trứng rán

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Xung quanh bếp là những chiếc bàn, những chiếc bàn được đặt ở tầng trên và tầng dưới, có thể đặt rất nhiều thức ăn và bát đĩa. Tô Diệc dự định sau một thời gian sẽ làm một cái lò, dự định sẽ thử tự mình nung một số đồ gốm. Tuy rằng vỏ trai sử dụng rất tốt, nhưng nếu có điều kiện Tô Diệc vẫn cảm thấy một chiếc bát bình thường dùng sẽ tốt hơn. Sau đó là một cái nhà kho nhỏ bên ngoài nhà bếp, nơi Tô Diệc dùng để đặt cành cây khô thu nhặt được.

    Bởi vì hôm nay tìm được tảng đá có thể đốt, Tô Diệc định thử dùng đá nấu cơm thử xem. Tô Diệc dùng đá lửa đốt cành cây trước, lúc này mới đặt tảng đá lên cành cây. Quả nhiên đá này giống như than, rất nhanh liền bốc cháy. Tô Diệc đem tảng đá đang cháy bỏ vào mấy cái vỏ trai, sau đó đặt hai cái trong phòng bếp, trong phòng mỗi người cũng đặt một cái. Đối với ngọn đèn tạm thời này, kỳ thật Tô Diệc cũng không hài lòng lắm. Bởi vì khi đốt tảng đá này lên tương đối phiền toái, một chút cũng không có dễ sử dụng như nến linh tinh. Tô Diệc nghĩ thầm, đợi đến khi nhà bọn họ có cuộc sống khá giả, cậu liền tính toán dùng mỡ dã thú làm đèn dầu đơn giản.

    Giải quyết xong vấn đề chiếu sáng, Tô Diệc lấy ra mấy củ khoai tây, dự định làm món khoai tây trộn. Trước đây, mỗi khi đến mùa hè, câu đều không có khẩu vị gì. Mẹ cậu thỉnh thoảng làm món khoai tây trộn cho cậu.

    Đầu tiên gọt vỏ cắt thành lát, sau đó cho khoai tây vào nước sôi đun một lúc, khoai tây chín năm hoặc sáu phần là OK. Sau đó là pha chế gia vị, có thể điều chỉnh tùy theo khẩu vị của mỗi người. Đầu tiên Tô Diệc cắt rất nhiều thịt băm nhỏ, chiên thơm trong dầu nóng. Rửa sạch một vài quả ớt đỏ rồi cắt thành miếng nhỏ. Sau đó, ngay cả hạt ớt sau khi giã nát cũng xào một chút. Tô Diệc biết mấy người trong nhà không thể ăn cay, vì thế đem tất cả nguyên liệu đều chia ra hai nửa, tính toán trộn hai phần hương vị. Cuối cùng là trộn các nguyên liệu với khoai tây cắt sợi. Tô Diệc trộn đều khoai tây, phân biệt cho vào hai vỏ trai.

    Tô Diệc lại làm một nồi canh thịt nấm lớn, xé nấm thành sợi nhỏ, xét thấy thú nhân không thịt không vui, Tô Diệc còn cố ý thêm thịt băm vào bên trong. Gần đây Mễ Nặc hái được không ít rau dại ở gần đó, Tô Diệc cho một ít rau xanh vào canh.

    Tô Diệc nhớ tới hôm nay mình hái được quả kỳ quái kia, vì thế lấy ra cạy mở một quả nghiên cứu trong chốc lát. Tây Nặc Nhĩ từng nói cái này không có độc, cho nên Tô Diệc liền vươn đầu lưỡi liếm liếm. Bột trong vỏ cứng có màu sắc rất nhạt, hương vị của nó giống như bột mì, nhưng có một chút vị ngọt rất nhẹ. Không biết nó có thể sử dụng như bột mì không? Nghĩ đến đây Tô Diệc liền thử pha nước vào, sau đó khuấy lên, kết quả thật sự có thể nhào thành bột? Tô Diệc ôm tâm lý thử một lần, liền đánh hai quả trứng gà vào bột phấn, sau đó khuấy đều với nước, cậu thử làm một vài chiếc bánh trứng rán trên phiến đá. Cả hai cái đầu tiên đều kết thúc trong thất bại vì cậu không quen điều chỉnh lửa và độ nóng của phiến đá. Sau đó dưới sự nỗ lực không ngừng của Tô Diệc, rốt cục bánh cậu làm ra làm càng ngày càng đẹp mắt. Đến khi làm được cái thứ bảy, Tô Diệc đã hoàn mỹ tạo ra một hình tròn hoàn chỉnh. Tây Nặc Nhĩ thấy cậu ở trong phòng bếp mãi vẫn không đi ra, liền nhịn không được đi vào xem một chút. Thấy Tô Diệc nóng đầu đầy mồ hôi, vội vàng cầm một cái lá lớn đứng ở một bên quạt gió cho Tô Diệc. Tô Diệc nghiêng đầu cười cười với anh, hỏi: "Hôm nay sao Eli lại ngoan như vậy, cũng không tới quấn lấy đòi ăn?"

    Tây Nặc Nhĩ nói cho Tô Diệc nghe Eli quấn quả bóng lăn lộn mãi trong sân. Tô Diệc vừa nướng bánh kếp, vừa xào một nồi thịt lớn. Đợi đến khi cậu mệt mỏi đến thắt lưng đau nhức, rốt cục cũng chuẩn bị tất cả bánh xong.

    Tô Diệc vừa nhìn, thế nhưng cậu làm được hơn năm mươi cái bánh? Trách không được, cậu cảm thấy mình giống như đứng ở trước bếp rất lâu. Bởi vì mỗi món đều có mười phần, lúc này hiển nhiên Tô Diệc làm ra đồ đạc nhiều hơn. Vì thế cậu thu vào không gian hai mươi cái bánh, cùng một nửa nồi thịt, lại thu hồi nửa nồi canh, lúc này mới cùng Tây Nặc Nhĩ bưng thức ăn ra khỏi phòng bếp.

    Sân nhà Tô Diệc có một cái bàn đá, Tô Diệc dự định qua một thời gian nữa trồng một cây ăn quả ở bên cạnh bàn đá, sau này không có việc gì có thể ở dưới tàng cây hóng mát.

    Tô Diệc sắp xếp đồ đạc xong hỏi: "Dino, Mễ Nặc thúc thúc đâu rồi?"

    Dino trèo lên ghế đá, bộ dáng tiểu đại nhân (*) trả lời: "Buổi chiều liền đi ra ngoài, sau đó vẫn không trở về ạ."

    (*) Có nghĩa trẻ con ra vẻ người lớn.

    Tô Diệc đi tới một bên, ôm lấy bé Eli còn đang quấn bóng lăn lộn: "Hắn cũng không ra khỏi sơn cốc được, chắc là ở chỗ Địch Nhĩ Sâm. Chờ một chút nếu như hắn còn không trở về, liền ra ngoài tìm đi."

    Bởi vì bé Eli còn chưa thể hóa hình người, liền có một đặc quyền, đó chính là ở trên bàn cơm ăn cơm. Tô Diệc đặt cậu nhóc lên bàn cơm trước mặt mình, sau đó dùng một cái vỏ trai tương đối nông gắp một ít thức ăn cho bé Eli. Tô Diệc làm mẫu cho hai thú nhân có thể tự lực cánh sinh, cậu rải nước sốt thịt lên bánh nướng, lại rắc đều ớt băm và hành lá, cuối cùng cuộn bánh nướng chỉnh tề lại. Đối với cách ăn mới lạ này, Dino lập tức tò mò đưa tay tự mình làm. Đợi đến khi Dino cuộn thành một cái bánh lỏng lẻo, Tô Diệc bất đắc dĩ đành phải đem bánh của mình đưa trước cho Dino. Dino nhẹ nhàng cắn một cái, trên khuôn mặt nhỏ nhắn mang theo nụ cười nhẹ: "Ba ba, ăn rất ngon nha."

    Tô Diệc vừa nhanh chóng cuốn cho Tây Nặc Nhĩ một cái, vừa nghiêng đầu cười nói với Dino: "Ngon thì con ăn nhiều một chút."

    Tây Nặc Nhĩ nhận lấy bánh Tô Diệc đưa cho anh, cũng không lập tức ăn luôn, mà đưa đến bên miệng Tô Diệc để Tô Diệc ăn trước. Tô Diệc cắn một cái nói: "Anh ăn đi, anh xem nè, em lại làm xong một cái."

    Bởi vì bé Eli vẫn còn thân rắn, cho nên không tiện ăn bánh cuốn, Tô Diệc liền đặc biệt xé nát bánh trộn thịt cho bé ăn. Tô Diệc không nghĩ tới loại bột phấn trong quả kỳ quái này, làm thành bánh lại có vị ngon như vậy, nhịn không được ăn ba cái bánh cuốn.

    So với món bánh này, bé Eli rất thích ăn khoai tây trộn, bởi vì mỗi lát khoai tây đều giòn trên đó còn dính thịt băm.

    Ăn nhiều như vậy, cuối cùng uống thêm chút canh, quả thực quá sảng khoái.

    Đợi đến khi ăn no uống đủ, thu dọn đồ đạc xong. Tô Diệc liền bảo hai đứa nhỏ trở về ngủ, cậu cùng Tây Nặc Nhĩ định ra ngoài tìm Mễ Nặc thuận tiện chuồn mất.

    Nhà bọn họ làm bằng đá, lúc trước vì giữ ấm cùng kiên cố Tô Diệc chọn dùng vật liệu vô cùng cẩn thận. Cho nên dã thú bình thường căn bản không xông vào nhà bọn họ được. Đợi đến khi sửa xong tường viện, Tô Diệc định gắn răng thú sắc bén vào. Mặc dù không thể ngăn cản những con thú lớn, nhưng cũng có thể ngăn cản những người không có thiện chí và những con thú nhỏ khác.

    Địa thế sơn cốc này tốt như vậy, Tô Diệc cảm thấy sau này không chỉ có bọn họ ở nơi này. Bởi vì đồng bệnh tương liên, Thú nhân bất thường sẽ giúp đỡ lẫn nhau. Đợi đến khi sơn cốc càng ngày càng tốt, người nơi này cũng sẽ càng ngày càng nhiều. Không phải Tô Diệc lòng dạ tiểu nhân, chủ yếu cậu cảm thấy thế giới lớn như vậy loại người nào cũng có. Vạn nhất có người hiểm ác gì, cậu lưu lại một chút chuẩn bị cũng tốt.
     
    Last edited: Jul 25, 2024
  4. lacvuphongca

    Messages:
    64
    Last edited: Jul 26, 2024
  5. lacvuphongca

    Messages:
    64
    Last edited: Jul 25, 2024
  6. lacvuphongca

    Messages:
    64
    Trọng Sinh Cùng Thú Làm Bạn

    Chương 39: Phát tiết

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Kiệt La thuộc loại người không nói thì thôi, vừa nói một câu là có thể làm người tức chết.

    Giống như những thú nhân bất thường kia, bọn họ rõ ràng tức giận muốn chết, nhưng lại bởi vì kiêng kỵ Kiệt La cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

    Kiệt La có mái tóc dài xoăn màu đen, cùng với một đôi mắt màu đen. Cũng không biết có phải cùng màu mắt đen hay không, khiến Tô Diệc cảm thấy thân thiết? Tô Diệc cảm thấy diện mạo của Kiệt La có chút giống hỗn huyết Trung Tây, đường nét khắc sâu cùng mặt mày tinh xảo, phối hợp với biểu tình lười biếng của Kiệt La mười phần bắt mắt.

    Trong bọn họ có một thú nhân nháy mắt với mọi người, ý bảo bọn họ nên rút lui trước là tốt nhất.

    Nhìn ra ý đồ của bọn họ, Y Ân đột nhiên nói: "Nếu bọn họ chạy trốn, sẽ tập hợp càng nhiều thú nhân tới đây, đến lúc đó bọn họ cùng nhau cướp địa bàn sẽ rất phiền toái."

    Kiệt La nghe vậy lười biếng nói: "Vậy thì giết hết."

    Bốn chữ, từ trong miệng Kiệt La nói ra, mười phần đơn giản tàn nhẫn.

    Y Ân có chút ngây người, hắn thật sự rất hận những người này, nhưng hận nhiều hơn nữa nếu thật sự để cho hắn đi giết người, hắn lại không xác định. Y Ân nhìn đoản đao trong tay, ngơ ngác không biết trả lời thế nào.

    Nhưng mà hình như Kiệt La cũng không cần Y Ân trả lời, trong mắt Kiệt La, Y Ân cũng giống như em trai của hắn, một em trai trời sinh thân thể kém thường xuyên bị người khi dễ. Kiệt La không muốn chính miệng Y Ân nói ra chữ giết. Nhưng những người này, anh ta sẽ không giữ lại bất cứ ai.

    Không ít lần Tô Diệc đã nghe Địch Nhĩ Sâm nói đến sức chiến đấu đáng sợ của Kiệt La, đã từng bởi vì Kiệt La lười biếng, khi đối mặt với thú triều cũng không muốn di chuyển, sau đó hắn gặp phải thú triều. Thú nhân bình thường sẽ chết trong thú triều. Nhưng mà Kiệt La không những không chết, còn lập tức săn giết hàng trăm con dã thú. Địch Nhĩ Sâm cũng nói, Kiệt La thật sự rất lười biếng, hắn thà lập tức đánh rất nhiều con mồi, cũng không muốn mỗi ngày chạy ra ngoài ^_^.

    Khi Kiệt La vừa chạy vừa cấp tốc thú hóa, Tô Diệc mở to mắt nhìn Kiệt La trong nháy mắt liền hất tung Phí Tư. Bây giờ Phí Tư vẫn là hình thú, vậy mà cứ như vậy dễ dàng bị Kiệt La giẫm dưới chân. Những người khác nhìn thấy, ngay lập tức biến thân chạy trốn.

    Tô Diệc vừa nhìn lập tức thừa dịp tất cả mọi người đang nhìn bên kia, từ trong không gian lấy ra một cái nỏ, sau đó nhắm vào cánh một thú nhân. Một tiếng nổ vang lên, một thú nhân bị bắn trúng. Trong nháy mắt, Kiệt La cũng dùng hai móng vuốt bắt được hai thú nhân ngã trên mặt đất. Thân thể khổng lồ của thú nhân hung hăng va chạm vào mặt đất, khiến cho mặt đất run rẩy kịch liệt.

    Tô Diệc hô một tiếng: "Y Ân, lên."

    Tô Diệc muốn Y Ân phát tiết phẫn nộ trong lòng một chút, tâm lý con người đè nén lâu dài rất dễ bị vặn vẹo. Y Ân nghe Tô Diệc nói vậy, liền thấy Tô Diệc đã phi thân chạy tới. Động tác của Tô Diệc rất nhanh, nhanh chóng tung người nhảy lên thân thể Phí Tư, sau đó túm lấy lông của Phí Tư đánh một quyền vào mắt của Phí Tư. Phí Tư vốn bị Kiệt La giẫm một cước lên lưng, còn chưa kịp lấy lại tinh thần, đã bị Tô Diệc tập kích vào mắt. Y Ân đột nhiên thấy trước mắt sáng ngời, thế nhưng cũng học Tô Diệc cũng trèo lên người một thú nhân. Kỳ thật động tác của Y Ân cũng không tệ, chỉ là thiếu huấn luyện chính xác. Nếu Tô Diệc có thể dạy dỗ Y Ân thật tốt, sau này Y Ân hoàn toàn có thể tự mình đi ra ngoài săn thú. Trận chiến này, bởi vì Tô Diệc dùng mẹo, hơn nữa với sức chiến đấu bùng nổ của Kiệt La, hoàn toàn biến thành đơn phương đánh đập.

    Y Ân ném đoản đao, đấm một cú vào người thú nhân. Hắn là người tính cách ôn nhu, cho dù phẫn nộ đến cực điểm, cũng không lộ ra quá nhiều biểu tình. Mà bây giờ trên mặt hắn đỏ bừng, nắm đấm cũng rất nhanh bị đánh chảy máu. Nhưng hắn không muốn dừng lại, tất cả hận ý cùng ủy khuất của hắn, giống như thoáng cái bị kích phát ra. Những hồi ức không thể chấp nhận được trong quá khứ phát lại trong đầu hắn, bị bộ lạc trục xuất, người nhà lạnh lùng, hắn không có bất kỳ năng lực gì để tự bảo vệ mình, sống giống như một con kiến hôi. Cuối cùng vì cứu một giống cái, thậm chí lưu lạc thành công cụ tiết dục của thú nhân khác. Hận, hận, tất cả hận, Y Ân bỗng nhiên xé rách da lông của thú nhân kia rồi đột nhiên hét lớn.

    Tô Diệc cùng Kiệt La lẳng lặng nhìn Y Ân phát tiết, bọn họ chưa từng gặp qua thống khổ của Y Ân, chỉ có thể giống như một người ngoài cuộc yên lặng nhìn. Tất cả những gì họ có thể làm là giúp người đàn ông luôn trầm mặc này giải phóng nỗi buồn tủi trong tâm. Hiện giờ người đột nhiên hét lớn kia, cùng Y Ân bình thường luôn trầm mặc, quả thực là như hai người khác nhau.

    Thú nhân toàn thân đều bị thương kia, tựa hồ cũng bị Y Ân cuồng loạn như vậy dọa sợ. Bọn họ lập tức nhao nhao cầu xin tha thứ, ý đồ cầu Y Ân có thể buông tha bọn họ. Bởi vì trong mắt bọn họ, rất có thể Y Ân đi theo Long tộc kia. Họ cảm thấy rằng chỉ bằng cách cầu xin Y Ân, họ sẽ có hi vọng sống sót.

    Đợi đến khi Y Ân phát tiết đủ rồi, hắn thoát lực từ trên người thú nhân ngã xuống, Tô Diệc vội vàng đi qua đỡ hắn dậy.

    "Y Ân, là chúng tôi sai rồi, chúng tôi không nên đối xử với cậu như vậy, nhưng chúng tôi đều là thú nhân bất thường, bị đối xử không công bằng như vậy khó tránh khỏi hành vi sẽ tương đối cực đoan. Hy vọng Y Ân cậu có thể nể tình chúng ta là đồng loại.."

    Đột nhiên Y Ân cắt đứt lời thú nhân, sững sờ xuất thần nói: "Đồng loại? Vậy khi tôi cầu xin các người, các người có nhớ tôi là đồng loại của các người không? Tôi còn nhớ rõ các người nói, tôi ngay cả thú nhân bất thường cũng không tính. Chúng ta vẫn có thể có được coi là đồng loại sao?" Thanh âm của Y Ân khàn khàn, mang theo tê dại sau khi thoát lực.

    Đợi đến khi đám người Tây Nặc Nhĩ trở về, liền nhìn thấy mấy thú nhân đang hấp hối trong sơn cốc.

    Sau khi Tô Diệc đưa Y Ân trở về, nói rõ tình huống cùng những thú nhân khác. Thái Lặc thúc thúc vừa nghe, lập tức phẫn nộ muốn đi qua đánh bọn họ. Chuyện của Y Ân vẫn luôn là điều cấm kỵ trong lòng bọn họ. Không thể tưởng được những người này, lại không muốn sống mình đưa tới cửa. Địch Nhĩ Sâm cùng Thái Lặc thúc thúc, từng có ý định tìm kiếm những người này, chính là vì giúp Y Ân báo thù.

    Tây Nặc Nhĩ ngăn cản Thái Lặc thúc thúc: "Không cần động thủ ở trong sơn cốc, nơi này còn có giống cái cùng tiểu thú nhân."

    Cuối cùng là Địch Nhĩ Sâm, Kiệt La bao gồm cả Thái Lặc thúc thúc, đưa những thú nhân kia ra khỏi thung lũng. Về phần sau này xử lý như thế nào, Tô Diệc cũng không biết. Đợi đến khi Địch Nhĩ Sâm trở về, Tô Diệc cố ý muốn hỏi thăm, Địch Nhĩ Sâm chỉ nói một câu: "Đây là chuyện giữa thú nhân, giống cai như cậu cũng không cần xen vào." Đuổi Tô Diệc đi.

    Đêm đó Mễ Nặc không trở lại, bởi vì Địch Nhĩ Sâm cảm thấy Mễ Nặc sợ hãi, dự định an ủi Mễ Nặc. Trong mắt Tô Diệc hiện lên một suy nghĩ xấu xa, cũng không biết cái gọi là an ủi có phải thật sự đắp chăn nói chuyện phiếm hay không?

    Sau khi hai người trở về, cởi quần áo ướt trên người ra, Tô Diệc nấu canh gừng uống. Bé Eli đang chơi bóng với Dino, bé Eli dùng đuôi đánh bóng ra ngoài, Dino dùng chân đá trở lại. Tô Diệc liền chui vào phòng bếp, bắt đầu nghiên cứu món ăn mới. Gần đây Tây Nặc Nhĩ mang về cho cậu không ít mật ong cùng nguyên liệu nấu ăn mới, trong những nguyên liệu nấu ăn mới bao gồm cà chua, ngô, vải thiều cùng với quả giống như bột mì được tìm thấy trước đó, Tô Diệc đặc biệt đặt cho nó một cái tên là quả bột mì. Tô Diệc hầm một nồi canh sườn ngô, sau đó dùng mật ong làm vài phần thịt kho tàu, lại đập một quả trứng làm món trứng xào cà chua đơn giản.
     
    Last edited: Jul 25, 2024
  7. lacvuphongca

    Messages:
    64
    Last edited: Jul 26, 2024
  8. lacvuphongca

    Messages:
    64
    Trọng Sinh Cùng Thú Làm Bạn

    Chương 41: Chia sẻ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vì thế Tô Diệc kiên trì đi qua, sau đó nhanh chóng đem các loại thức ăn trong sọt sau lưng bày trên mặt đất.

    "Thái Lặc thúc thúc, cháu biết thú nhân thích ăn thịt. Nhưng đến mùa tuyết, nhất định không có đủ con mồi, cho nên đến lúc đó sẽ phải đối mặt với vấn đề nghiêm trọng không có thức ăn. Những thực phẩm này có thể lưu trữ được. Thúc cũng có thể học cách nấu những thực phẩm này với cháu và Mễ Nặc."

    Lúc trước từng nói Thái Lặc thúc thúc tuyệt không già chút nào, nhiều lắm cũng xem như là một ông chú đẹp trai ba mươi bốn mươi tuổi. Thái Lặc thúc thúc nghe Tô Diệc nói, đưa tay cầm lấy một củ khoai tây trong tay cân nhắc: "Ừm, lúc trước tôi đến chỗ các cháu có ăn qua thức ăn cháu nấu, rất mỹ vị."

    Hiếm khi nghe Thái Lặc thúc thúc lên tiếng khen ngợi một người.

    Tô Diệc có chút ngượng ngùng, kỳ thật cậu làm đồ ăn cũng không tính là mỹ vị, chỉ có thể tính là tạm được. Chủ yếu là người ở đây, không có thói quen sử dụng muối và các gia vị khác, bình thường chỉ biết ăn thịt nướng. Tô Diệc giới thiệu cho Thái Lặc thúc thúc từng nguyên liệu nấu ăn trên mặt đất, sau đó lấy mấy loại đặc biệt có thể cất giữ ra. Ý tứ của Tô Diệc là để cho bọn họ ngoại trừ săn bắn ra, cũng phải thu thập loại thức ăn này một chút. Sau đó, Tô Diệc cũng cho họ một ít muối, sau đó dạy họ cách ướp thịt và làm thịt khô để thịt có thể được lưu trữ lâu hơn. Tô Diệc cho không nhiều muối, chỉ có thể dùng được một thời gian. Nhưng mà Tô Diệc nói cho Thái Lặc thúc thúc nghe về hồ muối ở gần đây, về phần lúc lấy muối, nhất định phải để cho bọn họ tự mình đi.

    Khi bọn Địch Nhĩ Sâm trở lại, Thái Lặc thúc thúc đã tập hợp họ lại. Thái Lặc thúc thúc nói với các thú nhân về việc thu thập thức ăn và lấy muối, còn yêu cầu họ phân công nhiệm vụ tiếp theo. Cuối cùng Kiệt La chủ động nhận nhiệm vụ đi lấy muối. Bởi vì ưu thế chủng tộc, cho dù là ở mùa mưa hắn cũng có thể qua lại tự nhiên. Vào mùa mưa, vì con mồi giảm, động vật hoang dã trong rừng cũng trở nên rất hung dữ. Nếu như là thú nhân bình thường, cũng không dám một mình ra vào sâu trong rừng rậm. Bởi vì mưa lớn sẽ làm cho thú nhân không có cách nào phân biệt được mùi vị dã thú, cho nên thú nhân đi ra ngoài lúc mưa to, là một chuyện mười phần nguy hiểm. Nhưng Kiệt La thì khác, cho dù hắn thật sự gặp nguy hiểm, nguy hiểm cũng sẽ không phải là hắn mà là dã thú.

    Địch Nhĩ Sâm và Mễ Nặc chịu trách nhiệm thu thập thực phẩm và thảo dược, còn những thú nhân khác tiếp tục săn bắn.

    Vào buổi tối hôm đó, Kiệt La xuất phát. Đối với anh ta mà nói, ngày hay đêm hoặc ngày mưa đều giống nhau. Những người khác cũng không ngăn cản hắn, bởi vì đều biết Kiệt La rất cường hãn.

    Vào ngày thứ ba Kiệt La rời đi, Mễ Nặc đột nhiên đỏ mặt trở về, ấp úng nửa ngày Tô Diệc mới nghe hiểu, thì ra Mễ Nặc muốn chuyển đến chỗ Địch Nhĩ Sâm. Tâm tình Tô Diệc có chút phức tạp, đột nhiên có một loại cảm giác giống như gả con trai đi.

    Lần này Tô Diệc cũng không trêu Mễ Nặc nữa, còn đặc biệt thân mật chuẩn bị cho Mễ Nặc không ít "của hồi môn". Cái gọi là của hồi môn bao gồm trái cây, thực phẩm, và một số miếng da thú tốt.

    Mạng của Mễ Nặc đều là Tô Diệc cứu được, lúc này sống chết không muốn đã đi còn thu đồ của Tô Diệc, nhưng Mễ Nặc là một người thành thật căn bản không nói được Tô Diệc, cuối cùng vẫn bị Tô Diệc cứng rắn nhét rất nhiều thứ. Lúc Địch Nhĩ Sâm tới đón người, nhìn thấy Mễ Nặc cầm túi lớn túi nhỏ, ngược lại không khách khí với Tô Diệc. Chỉ là trước khi đi, đột nhiên kéo Tây Nặc Nhĩ sang một bên nhỏ giọng nói thầm nửa ngày. Đợi đến khi Địch Nhĩ Sâm cùng Mễ Nặc rời đi, Tô Diệc lập tức uy bức dụ dỗ Tây Nặc Nhĩ nói ra.

    "Ừm, Địch Nhĩ Sâm hỏi anh làm thế nào mới có thể X X với giống cái."

    Khi nghe được hai chữ X X từ trong miệng Tây Nặc Nhĩ, Tô Diệc thiếu chút nữa bị nước miếng của chính mình làm sặc. Mễ Nặc và Địch Nhĩ Sâm ở cùng một chỗ, đã không phải là chuyện ngày một ngày hai, không thể tưởng tượng được Địch Nhĩ Sâm và Mễ Nặc còn chưa có cùng một chỗ? Tô Diệc thật không biết, là cậu quá tà ác, hay là Địch Nhĩ Sâm cùng Mễ Nặc quá thuần khiết?

    "Hắn thế nhưng không có ra tay với Mễ Nặc? Không, ý em là, Mễ Nặc không ra tay với Địch Nhĩ Sâm sao? Trước đó, Mễ Nặc còn vì hình thú của anh mà vươn móng vuốt tội ác về phía anh."

    Nghe Tô Diệc nói vậy, khóe miệng Tây Nặc Nhĩ nhịn không được nhếch lên. Không thể tưởng tượng được chuyện lâu như vậy, Tô Diệc còn đang tính toán chi li a, xem ra giống cái nhà anh thật sự rất thích anh nha. Tây Nặc Nhĩ đưa tay ôm Tô Diệc vào trong ngực, cúi đầu hôn lên trán Tô Diệc.

    "Vậy anh trả lời như thế nào?" Tô Diệc đưa tay đẩy khuôn mặt tuấn tú của Tây Nặc Nhĩ ra, hiện tại ban ngày không thể dung túng Tây Nặc Nhĩ hồ nháo như vậy.

    Đôi mắt như bảo thạch của Tây Nặc Nhĩ hàm chứa ý cười nhợt nhạt: "Nói chuyện chúng ta làm như thế nào cho hắn biết."

    Tô Diệc không hiểu sao mặt đỏ lên một chút: "Hừ, em không muốn nghe."

    Nhìn bộ dáng ngượng ngùng này của Tô Diệc, Tây Nặc Nhĩ chỉ cảm thấy hô hấp đột nhiên rối loạn, anh muốn ôm chặt Tô Diệc hôn cậu. Nhưng đang lúc Tây Nặc Nhĩ cúi đầu chống lên trán Tô Diệc, định tiếp tục trao đổi tình cảm, Dino và bé Eli đột nhiên đi vào.

    "Ba ba, mưa ngừng rồi, ba ba có muốn ra ngoài chơi không?" Bởi vì trời mưa, liên tiếp mấy ngày hai đứa nhỏ không ra ngoài chơi, vẻ mặt hưng phấn muốn đi ra ngoài.

    Tô Diệc khoát tay: "Hai đứa các con đi chơi đi, mưa ngừng chúng ta còn có việc phải làm."

    Được Tô Diệc cho phép, bé Eli cùng Dino lập tức muốn xoay người chạy ra ngoài. Tô Diệc vội vàng nói: "Đừng chạy quá xa, chỉ chơi ở bên ngoài thôi biết không?"

    Bé Eli lắc lắc cái đuôi, hừ hừ nói: "Được ạ."

    Tô Diệc ôm cổ Tây Nặc Nhĩ, dán lên môi mỏng của Tây Nặc Nhĩ hôn một cái: "Em lấy mấy thứ từ trong không gian ra, mùa mưa không có việc gì, chúng ta bắt chước làm một chút."

    Tô Diệc nói xong, liền lấy ra mấy món đồ nội thất từ trong không gian ra. Trong số đó có một chiếc ghế, một cái gùi, một tủ nhỏ, và một cái bàn nhỏ. Mặc dù họ thường có thể sử dụng đá để làm đồ nội thất, nhưng những ghế đá và bàn đá thực sự là quá nặng, cũng không dễ dàng di chuyển. Tô Diệc dự định thừa dịp mùa mưa không thể ra ngoài, làm thêm một ít đồ đạc cho gia đình. Nhất là trong phòng của hai đứa nhỏ, tuy rằng toàn bộ phòng đều có thể dùng làm giường, nhưng Tô Diệc cảm thấy trong phòng bọn họ vẫn cần một cái bàn nhỏ. Loại bàn nhỏ này giống như một cái bàn lười trong ký túc xá sinh viên đại học, trên đó có thể đặt nước, trái cây và đèn đơn giản.

    Tô Diệc cùng Tây Nặc Nhĩ ra khỏi sơn cốc, ở trong rừng rậm gần sơn cốc chặt không ít gỗ. Bởi vì cây cối ở đây rất cao lớn, họ chỉ cần chọn bốn hoặc năm cây là đủ. Sau đó Tô Diệc cùng Tây Nặc Nhĩ đi dạo trong rừng rậm, chọn một ít cây ăn quả Tô Diệc thích ăn, tính toán đào cả rễ ra trồng trong sân. Sau đó hai người tìm một chút rau quả có thể trồng, cũng dự định thu thập lại. Trong thực tế, mùa mưa như vậy, không thích hợp để trồng cây. Nhưng nghĩ tới động vật và thực vật nơi này đều có sinh mệnh lực cường đại không giống với thế giới cũ trước kia của mình, Tô Diệc vẫn muốn thử xem. Tất cả đồ đạc đều bị Tô Diệc thu vào trong không gian. Không bao lâu sau, Tô Diệc đột nhiên nghĩ đến loại cỏ khu trùng (*). Vì thế lại đi dạo một vòng, hái đủ cỏ khu trùng, dự định trồng ở trong sơn cốc cùng trồng riêng biệt ở nhà mình. Loại cỏ khu trùng này, có một loại hương vị tươi mát nhàn nhạt giống như bạc hà. Khi có nhiều cỏ khu trùng, còn có thể che đi hương vị lưu lại trên người. Trước kia khi Tây Nặc Nhĩ đi săn, khi gặp phải nơi mọc đầy cỏ khu trùng, liền không ngửi được mùi vị của con mồi xung quanh.


    (*) Cỏ khu trùng: Cỏ dại có thể để đuổi côn trùng.
     
    Last edited: Jul 25, 2024
  9. lacvuphongca

    Messages:
    64
    Last edited: Jul 25, 2024
  10. lacvuphongca

    Messages:
    64
Trả lời qua Facebook
Loading...