Bài viết: 64 

Trọng Sinh Cùng Thú Làm Bạn
Chương 34: Đá có thể đốt cháy
Chương 34: Đá có thể đốt cháy
Trước kia ở trong sơn động, trời tối còn có thể đốt đống lửa, nhưng bây giờ có nhà rồi, nếu lại đốt đống lửa thật sự quá bẩn. Tô Diệc dưới sự dẫn dắt của Tây Nặc Nhĩ, rốt cục cũng trèo lên giường. Mễ Nặc cùng Dino đã trở về nghỉ ngơi, trên giường chỉ có bé Eli vẫn không chịu tự mình ngủ. Tây Nặc Nhĩ ôm bé Eli sang một bên, bé Eli ý đồ vượt qua người phụ thân giống như ngọn núi lớn, nhưng nửa đường đã bị Tây Nặc Nhĩ kéo xuống.
Bởi vì lúc trước, bé Eli ngủ không thành thật, hôm nay dù bé nói gì, Tây Nặc Nhĩ cũng không cho bé Eli cùng Tô Diệc ngủ chung một chỗ. Bé Eli có chút oán niệm, nhưng lại không dám ngỗ nghịch với Tây Nặc Nhĩ, đành phải hừ hừ ngủ ở bên cạnh anh. Tô Diệc vốn có chút mềm lòng, nhưng khi Tây Nặc Nhĩ giáo dục con cái, cậu không thể không nể mặt Tây Nặc Nhĩ, cho nên cuối cùng Tô Diệc cũng không lên tiếng giúp bé Eli. Kỳ thật Tô Diệc cũng có chút tư tâm nhỏ, cậu muốn ôm Tây Nặc Nhĩ ôn tồn trong chốc lát.
"Tây Nặc Nhĩ, có thứ gì sẽ tỏa sáng vào ban đêm không? Vào ban đêm, cái gì cũng không nhìn thấy thật bất tiện." Kỳ thật Tô Diệc muốn hỏi, nơi này có dạ minh châu hay không. Nhưng cậu biết dù cậu có nói dạ minh châu, nhất định Tây Nặc Nhĩ cũng không biết là cái gì.
Bé Eli vốn đang chán nản ngẩng đầu lên, cách ngọn núi tên là 'phụ thân', nói với Tô Diệc bên kia núi. "Ba ba, con biết, có một loại cỏ cứ ban đêm là phát sáng."
Tô Diệc Cũng ngẩng đầu lên, cách ngọn núi tên là 'người yêu', hướng về phía bé Eli bên kia núi hỏi: "Phải không? Loại cỏ đó tên là gì?"
Tây Nặc Nhĩ bất đắc dĩ, đành phải ôm bé Eli tới, đặt ở giữa anh và Tô Diệc.
Bé Eli vừa nhìn thấy Tô Diệc, liền mạnh mẽ chui vào trong ngực Tô Diệc làm nũng, giống như trước đó Tây Nặc Nhĩ từng ngược đãi bé, khiến bé thật lâu chưa từng gặp Tô Diệc.
"Lúc trước phụ thân thường xuyên chuyển nhà, có hôm ban đêm Eli đi ra ngoài chơi nhìn thấy."
"Loại cỏ này, gần chỗ chúng ta không có, gọi là cỏ huỳnh quang. Khi nào chúng ta có thời gian, đi xa hơn một chút, sẽ tìm thấy nó. Nhưng cỏ huỳnh quang sau khi hái xuống, đến ban đêm sẽ không phát sáng nữa."
Tây Nặc Nhĩ nói xong, thấy Tô Diệc hơi lộ ra vẻ thất vọng, đưa tay sờ sờ sườn mặt Tô Diệc rồi nói: "Nhưng mà anh biết một thứ khác, cũng có thể dùng để chiếu sáng phòng ốc."
Tô Diệc vừa nghe vậy, vội nắm lấy tay Tây Nặc Nhĩ hỏi: "Là cái gì vậy? Nó có phải là hạt tròn không?"
"Không, đó là một loại đá có thể cháy được. Khi còn nhỏ, anh đã từng sử dụng nó để sưởi ấm, chịu được lửa cũng không có độc, anh đã nghĩ đến việc sử dụng nó để thay thế gỗ, nhưng bởi vì nó quá nặng không tiện mang theo."
Đó là một loại nhiên liệu giống như than. Xem ra ý nghĩ muốn không tốn sức tìm nguyên vật liệu mà trực tiếp dùng dạ minh châu là vô dụng, cậu vẫn phải động thủ làm một cái đèn đơn giản.
"Thứ kia có dễ tìm không?"
"Hẳn là không khó, chờ ngày mai chúng ta đi ra ngoài săn thú, anh sẽ chú ý một chút."
Hai người tiếp tục anh một câu em một câu nói chuyện, bất tri bất giác bé Eli liền ngủ thiếp đi, Tây Nặc Nhĩ ôm lấy bé Eli đưa bé về phòng. Tô Diệc cho rằng Tây Nặc Nhĩ ôm bé Eli đi, là muốn cùng cậu làm loại chuyện kia, lập tức khẩn trương sờ sờ eo còn đang đau nhức. Kết quả sau khi Tây Nặc Nhĩ trở về, chỉ nằm bên cạnh kéo cậu vào trong ngực ngủ. Tô Diệc nhịn không được thở phào nhẹ nhõm, Tây Nặc Nhĩ lập tức nở nụ cười, thanh âm nhẹ nhàng mang theo khàn khàn trầm thấp độc đáo của anh, trong đêm yên tĩnh như vậy thập phần mê người.
"Cười cái gì mà cười, em mới không phải sợ hãi đâu." Tô Diệc cũng không nhìn thấy biểu tình của Tây Nặc Nhĩ, chỉ có thể dùng tay đánh Tây Nặc Nhĩ một cái.
"Ừm, em không sợ, là anh sợ." Thấy Tô Diệc có chút thẹn quá hóa giận, Tây Nặc Nhĩ lập tức ôn nhu nhỏ giọng dỗ dành cậu.
"Anh có cái gì mà phải sợ, cũng không phải là em đè anh." Tô Diệc nhịn không được lẩm bẩm một câu, thanh âm của cậu tuy rằng áp chế rất thấp, nhưng Tây Nặc Nhĩ vẫn nghe rõ ràng.
Tây Nặc Nhĩ cẩn thận hôn tay Tô Diệc, vẫn dùng thanh tuyến mê chết người dỗ dành: "Anh sợ nhịn không được, đả thương đến em."
Tô Diệc nhất thời hồi tưởng lại sự điên cuồng lúc trước của Tây Nặc Nhĩ, cũng không dám trêu chọc Tây Nặc Nhĩ nữa, thành thành thật thật rúc vào trong ngực Tây Nặc Nhĩ. Đợi đến khi trời vừa sáng, Tô Diệc mơ mơ màng màng trèo lên lưng Tây Nặc Nhĩ, không có kinh động bất luận kẻ nào bay ra khỏi sơn cốc. Đợi đến khi Tây Nặc Nhĩ dừng lại ở một chỗ, lúc này Tô Diệc mới dụi dụi mắt hỏi: "Đến nơi rồi à?"
"Đây chính là loại đá có thể đốt mà anh đã nói lúc trước." Tây Nặc Nhĩ tìm ra một tảng đá thập phần tròn trịa ở trong một đống đá, tảng đá có màu đỏ sậm có chút giống than. Tô Diệc cầm tới ngửi, không có bất kỳ mùi lạ nào. Thoạt nhìn, nó thực sự giống như than nhưng than không nặng như loại đá này. Lúc trước Tây Nặc Nhĩ có nói loại đá này nặng và không thuận tiện để mang theo. Tô Diệc cầm một tảng đá to bằng nắm tay, cân nhắc trong tay một chút. Đá này có trọng lượng tương tự như đá thông thường, nhưng nếu được sử dụng làm nhiên liệu chắc chắn sẽ cần thu thập một lượng đá lớn. Bất quá bọn họ thì khác, bọn họ có không gian cũng không sợ đá nặng.
Tô Diệc lấy ra hai cái túi da thú từ trong không gian, sau đó để cho Tây Nặc Nhĩ ở chỗ này thu thập. Cậu dự định đi vòng quanh xem có loại rau và trái cây nào ăn được không. Vì để cho Tây Nặc Nhĩ yên tâm, Tô Diệc đáp ứng ở gần đó hơn nữa còn cầm nỏ theo.
Tô Diệc đi vòng quanh một hồi, hái một ít trái cây không biết tên, sau đó lại trèo lên cây nhặt hai quả trứng chim. Hai nhóc Eli và Dino đều rất thích ăn trứng luộc. Đi tới đi lui, Tô Diệc bị một loại lá cây hấp dẫn, lá cây rất lớn, trên cây còn treo lủng lẳng trái cây lớn kỳ quái. Tô Diệc nhặt một tảng đá trên mặt đất, nhắm chuẩn vào trái cây mạnh mẽ ném. Keng một tiếng, tảng đá đập vào vỏ cứng, trái cây chỉ lắc lư nhưng vẫn bình yên vô sự. Tô Diệc bất đắc dĩ, đành phải trèo lên trên cây. Khi cậu leo lên và ngồi trên cành cây, cậu đã đổ mồ hôi đầm đìa. Cậu lấy ra chủy thủ bên hông, bắt đầu cắt trái cây từng chút một. Vỏ trái cây trông giống như vỏ quả dừa, nhưng lớn hơn nhiều so với quả dừa. Mắt Tô Diệc đột nhiên liếc nhìn xa xa có thứ gì đó, bởi vì xuất thần không chú ý lực đạo trên tay, quả to kia đột nhiên đứt đoạn, mạnh mẽ từ trên cây rơi xuống. Tô Diệc hoảng sợ, cúi đầu nhìn lại liền thấy quả bị ném xuống đất chia năm xẻ bảy, bột màu nâu nhạt trong quả rắc đầy đất. Tô Diệc tiếc nuối thở dài một hơi, sau đó đỡ thân cây nhìn về phía xa. Lúc trước vẫn đi trên mặt đất bằng phẳng, lúc này đột nhiên đứng trên cao như vậy, cảnh vật xa xa nhìn không sót một chút nào.
Chờ cậu điên cuồng bò xuống cây, đi tới bên cạnh đống đổ nát của trái cây, cậu đưa tay cầm lấy một chút đặt ở trước mũi ngửi ngửi, bột phấn không có mùi kỳ lạ gì. Tô Diệc nghĩ, không biết thứ này có thể ăn được hay không? Nó có giống như tinh bột không?
Nghĩ tới đây, Tô Diệc liền nhanh chóng chạy về. Tây Nặc Nhĩ nghe được tiếng bước chân, vừa ngẩng đầu liền thấy Tô Diệc hí ha hí hửng chạy về. Tây Nặc Nhĩ vội vàng hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Bởi vì lúc trước, bé Eli ngủ không thành thật, hôm nay dù bé nói gì, Tây Nặc Nhĩ cũng không cho bé Eli cùng Tô Diệc ngủ chung một chỗ. Bé Eli có chút oán niệm, nhưng lại không dám ngỗ nghịch với Tây Nặc Nhĩ, đành phải hừ hừ ngủ ở bên cạnh anh. Tô Diệc vốn có chút mềm lòng, nhưng khi Tây Nặc Nhĩ giáo dục con cái, cậu không thể không nể mặt Tây Nặc Nhĩ, cho nên cuối cùng Tô Diệc cũng không lên tiếng giúp bé Eli. Kỳ thật Tô Diệc cũng có chút tư tâm nhỏ, cậu muốn ôm Tây Nặc Nhĩ ôn tồn trong chốc lát.
"Tây Nặc Nhĩ, có thứ gì sẽ tỏa sáng vào ban đêm không? Vào ban đêm, cái gì cũng không nhìn thấy thật bất tiện." Kỳ thật Tô Diệc muốn hỏi, nơi này có dạ minh châu hay không. Nhưng cậu biết dù cậu có nói dạ minh châu, nhất định Tây Nặc Nhĩ cũng không biết là cái gì.
Bé Eli vốn đang chán nản ngẩng đầu lên, cách ngọn núi tên là 'phụ thân', nói với Tô Diệc bên kia núi. "Ba ba, con biết, có một loại cỏ cứ ban đêm là phát sáng."
Tô Diệc Cũng ngẩng đầu lên, cách ngọn núi tên là 'người yêu', hướng về phía bé Eli bên kia núi hỏi: "Phải không? Loại cỏ đó tên là gì?"
Tây Nặc Nhĩ bất đắc dĩ, đành phải ôm bé Eli tới, đặt ở giữa anh và Tô Diệc.
Bé Eli vừa nhìn thấy Tô Diệc, liền mạnh mẽ chui vào trong ngực Tô Diệc làm nũng, giống như trước đó Tây Nặc Nhĩ từng ngược đãi bé, khiến bé thật lâu chưa từng gặp Tô Diệc.
"Lúc trước phụ thân thường xuyên chuyển nhà, có hôm ban đêm Eli đi ra ngoài chơi nhìn thấy."
"Loại cỏ này, gần chỗ chúng ta không có, gọi là cỏ huỳnh quang. Khi nào chúng ta có thời gian, đi xa hơn một chút, sẽ tìm thấy nó. Nhưng cỏ huỳnh quang sau khi hái xuống, đến ban đêm sẽ không phát sáng nữa."
Tây Nặc Nhĩ nói xong, thấy Tô Diệc hơi lộ ra vẻ thất vọng, đưa tay sờ sờ sườn mặt Tô Diệc rồi nói: "Nhưng mà anh biết một thứ khác, cũng có thể dùng để chiếu sáng phòng ốc."
Tô Diệc vừa nghe vậy, vội nắm lấy tay Tây Nặc Nhĩ hỏi: "Là cái gì vậy? Nó có phải là hạt tròn không?"
"Không, đó là một loại đá có thể cháy được. Khi còn nhỏ, anh đã từng sử dụng nó để sưởi ấm, chịu được lửa cũng không có độc, anh đã nghĩ đến việc sử dụng nó để thay thế gỗ, nhưng bởi vì nó quá nặng không tiện mang theo."
Đó là một loại nhiên liệu giống như than. Xem ra ý nghĩ muốn không tốn sức tìm nguyên vật liệu mà trực tiếp dùng dạ minh châu là vô dụng, cậu vẫn phải động thủ làm một cái đèn đơn giản.
"Thứ kia có dễ tìm không?"
"Hẳn là không khó, chờ ngày mai chúng ta đi ra ngoài săn thú, anh sẽ chú ý một chút."
Hai người tiếp tục anh một câu em một câu nói chuyện, bất tri bất giác bé Eli liền ngủ thiếp đi, Tây Nặc Nhĩ ôm lấy bé Eli đưa bé về phòng. Tô Diệc cho rằng Tây Nặc Nhĩ ôm bé Eli đi, là muốn cùng cậu làm loại chuyện kia, lập tức khẩn trương sờ sờ eo còn đang đau nhức. Kết quả sau khi Tây Nặc Nhĩ trở về, chỉ nằm bên cạnh kéo cậu vào trong ngực ngủ. Tô Diệc nhịn không được thở phào nhẹ nhõm, Tây Nặc Nhĩ lập tức nở nụ cười, thanh âm nhẹ nhàng mang theo khàn khàn trầm thấp độc đáo của anh, trong đêm yên tĩnh như vậy thập phần mê người.
"Cười cái gì mà cười, em mới không phải sợ hãi đâu." Tô Diệc cũng không nhìn thấy biểu tình của Tây Nặc Nhĩ, chỉ có thể dùng tay đánh Tây Nặc Nhĩ một cái.
"Ừm, em không sợ, là anh sợ." Thấy Tô Diệc có chút thẹn quá hóa giận, Tây Nặc Nhĩ lập tức ôn nhu nhỏ giọng dỗ dành cậu.
"Anh có cái gì mà phải sợ, cũng không phải là em đè anh." Tô Diệc nhịn không được lẩm bẩm một câu, thanh âm của cậu tuy rằng áp chế rất thấp, nhưng Tây Nặc Nhĩ vẫn nghe rõ ràng.
Tây Nặc Nhĩ cẩn thận hôn tay Tô Diệc, vẫn dùng thanh tuyến mê chết người dỗ dành: "Anh sợ nhịn không được, đả thương đến em."
Tô Diệc nhất thời hồi tưởng lại sự điên cuồng lúc trước của Tây Nặc Nhĩ, cũng không dám trêu chọc Tây Nặc Nhĩ nữa, thành thành thật thật rúc vào trong ngực Tây Nặc Nhĩ. Đợi đến khi trời vừa sáng, Tô Diệc mơ mơ màng màng trèo lên lưng Tây Nặc Nhĩ, không có kinh động bất luận kẻ nào bay ra khỏi sơn cốc. Đợi đến khi Tây Nặc Nhĩ dừng lại ở một chỗ, lúc này Tô Diệc mới dụi dụi mắt hỏi: "Đến nơi rồi à?"
"Đây chính là loại đá có thể đốt mà anh đã nói lúc trước." Tây Nặc Nhĩ tìm ra một tảng đá thập phần tròn trịa ở trong một đống đá, tảng đá có màu đỏ sậm có chút giống than. Tô Diệc cầm tới ngửi, không có bất kỳ mùi lạ nào. Thoạt nhìn, nó thực sự giống như than nhưng than không nặng như loại đá này. Lúc trước Tây Nặc Nhĩ có nói loại đá này nặng và không thuận tiện để mang theo. Tô Diệc cầm một tảng đá to bằng nắm tay, cân nhắc trong tay một chút. Đá này có trọng lượng tương tự như đá thông thường, nhưng nếu được sử dụng làm nhiên liệu chắc chắn sẽ cần thu thập một lượng đá lớn. Bất quá bọn họ thì khác, bọn họ có không gian cũng không sợ đá nặng.
Tô Diệc lấy ra hai cái túi da thú từ trong không gian, sau đó để cho Tây Nặc Nhĩ ở chỗ này thu thập. Cậu dự định đi vòng quanh xem có loại rau và trái cây nào ăn được không. Vì để cho Tây Nặc Nhĩ yên tâm, Tô Diệc đáp ứng ở gần đó hơn nữa còn cầm nỏ theo.
Tô Diệc đi vòng quanh một hồi, hái một ít trái cây không biết tên, sau đó lại trèo lên cây nhặt hai quả trứng chim. Hai nhóc Eli và Dino đều rất thích ăn trứng luộc. Đi tới đi lui, Tô Diệc bị một loại lá cây hấp dẫn, lá cây rất lớn, trên cây còn treo lủng lẳng trái cây lớn kỳ quái. Tô Diệc nhặt một tảng đá trên mặt đất, nhắm chuẩn vào trái cây mạnh mẽ ném. Keng một tiếng, tảng đá đập vào vỏ cứng, trái cây chỉ lắc lư nhưng vẫn bình yên vô sự. Tô Diệc bất đắc dĩ, đành phải trèo lên trên cây. Khi cậu leo lên và ngồi trên cành cây, cậu đã đổ mồ hôi đầm đìa. Cậu lấy ra chủy thủ bên hông, bắt đầu cắt trái cây từng chút một. Vỏ trái cây trông giống như vỏ quả dừa, nhưng lớn hơn nhiều so với quả dừa. Mắt Tô Diệc đột nhiên liếc nhìn xa xa có thứ gì đó, bởi vì xuất thần không chú ý lực đạo trên tay, quả to kia đột nhiên đứt đoạn, mạnh mẽ từ trên cây rơi xuống. Tô Diệc hoảng sợ, cúi đầu nhìn lại liền thấy quả bị ném xuống đất chia năm xẻ bảy, bột màu nâu nhạt trong quả rắc đầy đất. Tô Diệc tiếc nuối thở dài một hơi, sau đó đỡ thân cây nhìn về phía xa. Lúc trước vẫn đi trên mặt đất bằng phẳng, lúc này đột nhiên đứng trên cao như vậy, cảnh vật xa xa nhìn không sót một chút nào.
Chờ cậu điên cuồng bò xuống cây, đi tới bên cạnh đống đổ nát của trái cây, cậu đưa tay cầm lấy một chút đặt ở trước mũi ngửi ngửi, bột phấn không có mùi kỳ lạ gì. Tô Diệc nghĩ, không biết thứ này có thể ăn được hay không? Nó có giống như tinh bột không?
Nghĩ tới đây, Tô Diệc liền nhanh chóng chạy về. Tây Nặc Nhĩ nghe được tiếng bước chân, vừa ngẩng đầu liền thấy Tô Diệc hí ha hí hửng chạy về. Tây Nặc Nhĩ vội vàng hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
[Thảo luận - Góp ý] - Các tác phẩm của lacvuphongca
Chỉnh sửa cuối: