Bài viết: 64 Tìm chủ đề
Trọng Sinh Cùng Thú Làm Bạn

Chương 34: Đá có thể đốt cháy

Trước kia ở trong sơn động, trời tối còn có thể đốt đống lửa, nhưng bây giờ có nhà rồi, nếu lại đốt đống lửa thật sự quá bẩn. Tô Diệc dưới sự dẫn dắt của Tây Nặc Nhĩ, rốt cục cũng trèo lên giường. Mễ Nặc cùng Dino đã trở về nghỉ ngơi, trên giường chỉ có bé Eli vẫn không chịu tự mình ngủ. Tây Nặc Nhĩ ôm bé Eli sang một bên, bé Eli ý đồ vượt qua người phụ thân giống như ngọn núi lớn, nhưng nửa đường đã bị Tây Nặc Nhĩ kéo xuống.

Bởi vì lúc trước, bé Eli ngủ không thành thật, hôm nay dù bé nói gì, Tây Nặc Nhĩ cũng không cho bé Eli cùng Tô Diệc ngủ chung một chỗ. Bé Eli có chút oán niệm, nhưng lại không dám ngỗ nghịch với Tây Nặc Nhĩ, đành phải hừ hừ ngủ ở bên cạnh anh. Tô Diệc vốn có chút mềm lòng, nhưng khi Tây Nặc Nhĩ giáo dục con cái, cậu không thể không nể mặt Tây Nặc Nhĩ, cho nên cuối cùng Tô Diệc cũng không lên tiếng giúp bé Eli. Kỳ thật Tô Diệc cũng có chút tư tâm nhỏ, cậu muốn ôm Tây Nặc Nhĩ ôn tồn trong chốc lát.

"Tây Nặc Nhĩ, có thứ gì sẽ tỏa sáng vào ban đêm không? Vào ban đêm, cái gì cũng không nhìn thấy thật bất tiện." Kỳ thật Tô Diệc muốn hỏi, nơi này có dạ minh châu hay không. Nhưng cậu biết dù cậu có nói dạ minh châu, nhất định Tây Nặc Nhĩ cũng không biết là cái gì.

Bé Eli vốn đang chán nản ngẩng đầu lên, cách ngọn núi tên là 'phụ thân', nói với Tô Diệc bên kia núi. "Ba ba, con biết, có một loại cỏ cứ ban đêm là phát sáng."

Tô Diệc Cũng ngẩng đầu lên, cách ngọn núi tên là 'người yêu', hướng về phía bé Eli bên kia núi hỏi: "Phải không? Loại cỏ đó tên là gì?"

Tây Nặc Nhĩ bất đắc dĩ, đành phải ôm bé Eli tới, đặt ở giữa anh và Tô Diệc.

Bé Eli vừa nhìn thấy Tô Diệc, liền mạnh mẽ chui vào trong ngực Tô Diệc làm nũng, giống như trước đó Tây Nặc Nhĩ từng ngược đãi bé, khiến bé thật lâu chưa từng gặp Tô Diệc.

"Lúc trước phụ thân thường xuyên chuyển nhà, có hôm ban đêm Eli đi ra ngoài chơi nhìn thấy."

"Loại cỏ này, gần chỗ chúng ta không có, gọi là cỏ huỳnh quang. Khi nào chúng ta có thời gian, đi xa hơn một chút, sẽ tìm thấy nó. Nhưng cỏ huỳnh quang sau khi hái xuống, đến ban đêm sẽ không phát sáng nữa."

Tây Nặc Nhĩ nói xong, thấy Tô Diệc hơi lộ ra vẻ thất vọng, đưa tay sờ sờ sườn mặt Tô Diệc rồi nói: "Nhưng mà anh biết một thứ khác, cũng có thể dùng để chiếu sáng phòng ốc."

Tô Diệc vừa nghe vậy, vội nắm lấy tay Tây Nặc Nhĩ hỏi: "Là cái gì vậy? Nó có phải là hạt tròn không?"

"Không, đó là một loại đá có thể cháy được. Khi còn nhỏ, anh đã từng sử dụng nó để sưởi ấm, chịu được lửa cũng không có độc, anh đã nghĩ đến việc sử dụng nó để thay thế gỗ, nhưng bởi vì nó quá nặng không tiện mang theo."

Đó là một loại nhiên liệu giống như than. Xem ra ý nghĩ muốn không tốn sức tìm nguyên vật liệu mà trực tiếp dùng dạ minh châu là vô dụng, cậu vẫn phải động thủ làm một cái đèn đơn giản.

"Thứ kia có dễ tìm không?"

"Hẳn là không khó, chờ ngày mai chúng ta đi ra ngoài săn thú, anh sẽ chú ý một chút."

Hai người tiếp tục anh một câu em một câu nói chuyện, bất tri bất giác bé Eli liền ngủ thiếp đi, Tây Nặc Nhĩ ôm lấy bé Eli đưa bé về phòng. Tô Diệc cho rằng Tây Nặc Nhĩ ôm bé Eli đi, là muốn cùng cậu làm loại chuyện kia, lập tức khẩn trương sờ sờ eo còn đang đau nhức. Kết quả sau khi Tây Nặc Nhĩ trở về, chỉ nằm bên cạnh kéo cậu vào trong ngực ngủ. Tô Diệc nhịn không được thở phào nhẹ nhõm, Tây Nặc Nhĩ lập tức nở nụ cười, thanh âm nhẹ nhàng mang theo khàn khàn trầm thấp độc đáo của anh, trong đêm yên tĩnh như vậy thập phần mê người.

"Cười cái gì mà cười, em mới không phải sợ hãi đâu." Tô Diệc cũng không nhìn thấy biểu tình của Tây Nặc Nhĩ, chỉ có thể dùng tay đánh Tây Nặc Nhĩ một cái.

"Ừm, em không sợ, là anh sợ." Thấy Tô Diệc có chút thẹn quá hóa giận, Tây Nặc Nhĩ lập tức ôn nhu nhỏ giọng dỗ dành cậu.

"Anh có cái gì mà phải sợ, cũng không phải là em đè anh." Tô Diệc nhịn không được lẩm bẩm một câu, thanh âm của cậu tuy rằng áp chế rất thấp, nhưng Tây Nặc Nhĩ vẫn nghe rõ ràng.

Tây Nặc Nhĩ cẩn thận hôn tay Tô Diệc, vẫn dùng thanh tuyến mê chết người dỗ dành: "Anh sợ nhịn không được, đả thương đến em."

Tô Diệc nhất thời hồi tưởng lại sự điên cuồng lúc trước của Tây Nặc Nhĩ, cũng không dám trêu chọc Tây Nặc Nhĩ nữa, thành thành thật thật rúc vào trong ngực Tây Nặc Nhĩ. Đợi đến khi trời vừa sáng, Tô Diệc mơ mơ màng màng trèo lên lưng Tây Nặc Nhĩ, không có kinh động bất luận kẻ nào bay ra khỏi sơn cốc. Đợi đến khi Tây Nặc Nhĩ dừng lại ở một chỗ, lúc này Tô Diệc mới dụi dụi mắt hỏi: "Đến nơi rồi à?"

"Đây chính là loại đá có thể đốt mà anh đã nói lúc trước." Tây Nặc Nhĩ tìm ra một tảng đá thập phần tròn trịa ở trong một đống đá, tảng đá có màu đỏ sậm có chút giống than. Tô Diệc cầm tới ngửi, không có bất kỳ mùi lạ nào. Thoạt nhìn, nó thực sự giống như than nhưng than không nặng như loại đá này. Lúc trước Tây Nặc Nhĩ có nói loại đá này nặng và không thuận tiện để mang theo. Tô Diệc cầm một tảng đá to bằng nắm tay, cân nhắc trong tay một chút. Đá này có trọng lượng tương tự như đá thông thường, nhưng nếu được sử dụng làm nhiên liệu chắc chắn sẽ cần thu thập một lượng đá lớn. Bất quá bọn họ thì khác, bọn họ có không gian cũng không sợ đá nặng.

Tô Diệc lấy ra hai cái túi da thú từ trong không gian, sau đó để cho Tây Nặc Nhĩ ở chỗ này thu thập. Cậu dự định đi vòng quanh xem có loại rau và trái cây nào ăn được không. Vì để cho Tây Nặc Nhĩ yên tâm, Tô Diệc đáp ứng ở gần đó hơn nữa còn cầm nỏ theo.

Tô Diệc đi vòng quanh một hồi, hái một ít trái cây không biết tên, sau đó lại trèo lên cây nhặt hai quả trứng chim. Hai nhóc Eli và Dino đều rất thích ăn trứng luộc. Đi tới đi lui, Tô Diệc bị một loại lá cây hấp dẫn, lá cây rất lớn, trên cây còn treo lủng lẳng trái cây lớn kỳ quái. Tô Diệc nhặt một tảng đá trên mặt đất, nhắm chuẩn vào trái cây mạnh mẽ ném. Keng một tiếng, tảng đá đập vào vỏ cứng, trái cây chỉ lắc lư nhưng vẫn bình yên vô sự. Tô Diệc bất đắc dĩ, đành phải trèo lên trên cây. Khi cậu leo lên và ngồi trên cành cây, cậu đã đổ mồ hôi đầm đìa. Cậu lấy ra chủy thủ bên hông, bắt đầu cắt trái cây từng chút một. Vỏ trái cây trông giống như vỏ quả dừa, nhưng lớn hơn nhiều so với quả dừa. Mắt Tô Diệc đột nhiên liếc nhìn xa xa có thứ gì đó, bởi vì xuất thần không chú ý lực đạo trên tay, quả to kia đột nhiên đứt đoạn, mạnh mẽ từ trên cây rơi xuống. Tô Diệc hoảng sợ, cúi đầu nhìn lại liền thấy quả bị ném xuống đất chia năm xẻ bảy, bột màu nâu nhạt trong quả rắc đầy đất. Tô Diệc tiếc nuối thở dài một hơi, sau đó đỡ thân cây nhìn về phía xa. Lúc trước vẫn đi trên mặt đất bằng phẳng, lúc này đột nhiên đứng trên cao như vậy, cảnh vật xa xa nhìn không sót một chút nào.

Chờ cậu điên cuồng bò xuống cây, đi tới bên cạnh đống đổ nát của trái cây, cậu đưa tay cầm lấy một chút đặt ở trước mũi ngửi ngửi, bột phấn không có mùi kỳ lạ gì. Tô Diệc nghĩ, không biết thứ này có thể ăn được hay không? Nó có giống như tinh bột không?

Nghĩ tới đây, Tô Diệc liền nhanh chóng chạy về. Tây Nặc Nhĩ nghe được tiếng bước chân, vừa ngẩng đầu liền thấy Tô Diệc hí ha hí hửng chạy về. Tây Nặc Nhĩ vội vàng hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

[Thảo luận - Góp ý] - Các tác phẩm của lacvuphongca
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 64 Tìm chủ đề
Trọng Sinh Cùng Thú Làm Bạn

Chương 35: Ba ba thật lợi hại!

[HIDE-THANKS]
Tô Diệc lau mồ hôi trên trán, thu những tảng đá mà Tây Nặc Nhĩ thu thập xong vào trong không gian.

"Đi, anh đi giúp em hái trái cây."

Chờ Tô Diệc gọi cứu binh tới, liền chỉ vào trái cây trên cây nói: "Nhanh, nhanh, hái bọn chúng xuống."

Tây Nặc Nhĩ nhìn thoáng qua đồ vật trên cây: "Quả này trước kia có người ăn qua, không ngon."

"Trước tiên anh hái cho em vài quả, sau đó chúng ta đến một nơi trước, em nhìn thấy có cái gì đó quen thuộc trên cây." Tô Diệc thúc giục nói, Tây Nặc Nhĩ bất đắc dĩ đành phải động tác lưu loát trèo lên cây, sau đó hái bốn năm quả xuống.

Tô Diệc cất trái cây xong, liền lôi kéo Tây Nặc Nhĩ tiếp tục đi về phía trước. Tô Diệc ở trên cây nhìn thấy phía trước hình như là một rừng cây ăn quả, cậu không có thị lực lợi hại như thú nhân, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy trên cây mọc đầy trái cây. Mùa nóng ở đây giống như mùa hè của thế giới trước đây, mùa này có rất nhiều trái cây để ăn. Chỉ là không biết, những hoa quả kia Tô Diệc có nhận biết hay không.

Từ trên cây nhìn cây ăn quả cách nơi này không xa, nhưng thật sự đi đến đó, lại đi rất lâu. Trên đường còn bắt gặp một con Bạo Nha Thú đi ra kiếm ăn, Tô Diệc không nói hai lời liền hưng phấn xông tới. Con Bạo Nha Thú này so với con lúc trước Tô Diệc giết lớn hơn rất nhiều. Tô Diệc lợi dụng cây cối xung quanh, vây chặt Bạo Nha Thú. Nhưng chờ cậu giải quyết xong Bạo Nha Thú, liền phát hiện cậu tự cho mình là thông minh, hậu quả chính là cậu cũng không có cách nào kéo Bạo Nha Thú bị kẹt ra.

Tây Nặc Nhĩ buồn cười nhìn Tô Diệc túm lấy đuôi Bạo Nha Thú, ma sát tại chỗ mà bước đi tại chỗ. Cuối cùng vẫn là Tây Nặc Nhĩ hỗ trợ mới kéo được Bạo Nha Thú ra. Chờ xử lý tốt Bạo Nha Thú, đã là giữa trưa. Bọn họ ăn một chút thịt nướng, cùng với nước dùng ngày hôm qua Tô Diệc bỏ vào trong không gian.

Lúc đi tới khu rừng cây ăn quả kia, Tô Diệc nhìn quả đào to bằng đầu người, đột nhiên có chút không biết nói gì. Đào là thứ tốt, nhưng vóc dáng to như vậy, để tô Diệc dùng chủy thủ đi hái phỏng chừng sẽ dính một mặt lông. Trái cây Tô Diệc yêu thích nhất là vải thiều và xoài, hiện giờ ở dị thế đã lâu như vậy, cũng tìm được không ít thứ của thế giới cũ, nhưng tìm được đều là thứ Tô Diệc không thích lắm. Ít nhất quả đào này là trái cây Tô Diệc không thích nhất. Nhưng đợi đến khi mùa tuyết đến, đừng nói là đào, phỏng chừng lá cây đều có người ăn.

"Muốn hái không?"

Tây Nặc Nhĩ thấy Tô Diệc nhìn chằm chằm những trái cây kia nhíu mày, nhịn không được hỏi.

Tô Diệc gật gật đầu, thấy Tây Nặc Nhĩ định hái giúp cậu, cậu vội vàng giữ chặt Tây Nặc Nhĩ nói: "Anh đừng hái nữa, anh đi săn gần đây đi, cái này để em đến."

Thú nhân tùy tiện như Tây Nặc Nhĩ, chỉ cần hái đào chốc lát, nhất định sẽ bị lông trên đào làm cho toàn thân ngứa ngáy. Quên đi, loại công việc tỉ mỉ này, vẫn là để Tô Diệc cậu làm đi.

Sau đó Tô Diệc dùng cả buổi chiều để chiến đấu cùng quả đào. Chờ hái được tương đối nhiều, Tô Diệc liền nhảy từ trên cây xuống.

"Ghét nhất đào, ngứa chết lão tử." Tô Diệc nắm lấy cổ, liền đi tìm nước gần đó, cậu phải lập tức tắm rửa.

Lúc này Tây Nặc Nhĩ cũng trở về, trong tay mang theo hai con thú mắt đỏ đã xử lý xong.

Tây Nặc Nhĩ nhìn thấy trên cổ Tô Diệc đỏ bừng, lập tức hiểu được lúc trước vì sao Tô Diệc không cho mình đi hái. Thấy Tô Diệc thu con mồi lại, Tây Nặc Nhĩ lập tức ôm Tô Diệc chạy tới nơi có nước.

Sau khi Tô Diệc nhảy xuống nước, đột nhiên có cảm giác như được sống lại. Ngay khi Tô Diệc ngâm mình trong nước thoải mái muốn ngủ, đỉnh đầu đột nhiên bay qua một bóng râm. Tô Diệc theo bản năng mở mắt ra, liền nhìn thấy một con sư tử khổng lồ từ đỉnh đầu bay qua. Tô Diệc sững sờ nhìn, đây là hiệu quả mà bất kỳ bộ phim 3D nào cũng không có biện pháp đạt được, thật sự là quá rung động. Tô Diệc nghĩ thầm, nếu con sư tử lớn này đột nhiên từ trên trời rơi xuống, phỏng chừng cậu sẽ bị đập thành bánh thịt.

"Gần nơi này có bộ lạc khác không?"

Tô Diệc quay đầu nói với Tây Nặc Nhĩ.

Tây Nặc Nhĩ cũng đang cau mày nhìn thú nhân Dực Sư tộc bay xa: "Không có, hẳn là chỉ là đi ngang qua."

Chờ Tô Diệc tắm rửa kỹ càng xong, hai người lại đánh mấy con mồi, liền vội vàng chạy về.

Ở gần sơn cốc, Tô Diệc đi xuống đào mấy cái bẫy xung quanh sơn cốc. Kỳ thật Tô Diệc vốn khinh thường dùng cạm bẫy, nhưng nghĩ đến không gian của cậu có thể cất giữ thức ăn, hơn nữa còn có thể bảo trì thức ăn không thay đổi chất lượng. Cậu muốn săn bắn nhiều thức ăn hơn trong thời gian ngắn nhất có thể. Có đủ thức ăn, cậu mới có vốn liếng để có một cuộc sống tốt hơn cho gia đình mình.

Dưới sự hướng dẫn của Tô Diệc, Tây Nặc Nhĩ đã đào một vài cái bẫy. Mấy cái bẫy này là loại đơn giản nhất, đào một cái hố sau đó dùng cành cây lá che đậy, cuối cùng đặt mấy miếng thịt lên trên làm mồi nhử.

Ban đầu chọn sống trong sơn cốc này, bởi vì xung quanh sơn cốc là những bức tường thiên nhiên tuyệt vời, những con thú không có cánh rất khó để leo lên.

Khi họ đặt xong cái bẫy cuối cùng thì trời cũng đã tối.

Khi Tô Diệc về đến nhà, Mễ Nặc không ở nhà, hai đứa trẻ Eli và Dino đang nhàm chán chơi cùng một củ khoai tây lớn trong sân.

Tô Diệc nhìn bộ dáng bé Eli vòng khoai tây, đột nhiên cảm thấy trẻ con nơi này thật sự là quá nhàm chán. Tô Diệc nhìn củ khoai tây lớn kia, xoay người chạy ra ngoài. Bé Eli nghiêng đầu nhỏ: "Ôi? Ba ba đi làm gì vậy?"

Ở Trung Quốc cổ đại, người ta cũng có bóng đá, khi đó được gọi là đá cầu. Tô Diệc cũng muốn dùng mây làm bóng cho bé Eli chơi. Cậu nhớ rõ mèo hình như đều có sự cố chấp không thể nói rõ với bóng. Không biết Dino có phải cũng rất thích quả bóng hay không?

Tô Diệc rất nhanh đã làm ra một quả bóng đơn giản, sau đó thuận tay dùng dây leo làm một cái dây dài, chờ sau này không có việc gì có thể chơi nhảy dây. Không đợi Tô Diệc trở về, Tây Nặc Nhĩ liền mang theo bé Eli đi ra đón cậu.

Tô Diệc giơ đồ trong tay lên, cười tủm tỉm nói với bé Eli: "Con nhìn nè, chơi rất thú vị nha."

Dù sao bé Eli cũng chỉ là một đứa trẻ, vừa nghe thấy chơi vui lập tức thò người ra, muốn chui vào trong ngực Tô Diệc. Tô Diệc vội vàng đưa tay đón lấy nhóc, sau đó ném bóng lên không trung, Tô Diệc dùng đầu đỉnh hai cái, sau đó dùng đầu gối linh hoạt bắt được bóng. Khi còn ở trường trung học Tô Diệc rất thích bóng đá, có một khoảng thời gian cậu mỗi ngày đều về muộn, chính là vì có thể đá bóng thêm một chút. Vì thế mẹ Tô Diệc đã không ít lần giáo huấn Tô Diệc.

Bé Eli nghiêng đầu nhỏ nhìn chằm chằm quả bóng xoay, hoàn toàn bị bộ dáng Tô Diệc tâng bóng hù dọa sửng sốt.

"Wow, ba ba, ba ba, ba ba thật lợi hại!"

Về đến nhà, Tô Diệc dạy hai đứa nhỏ chơi, chờ bọn họ đại khái hiểu được muốn chơi như thế nào, cậu liền đi vào phòng bếp định nghiên cứu món ăn mới.

Nhà bếp của gia đình họ nằm gần sông vì thuận tiện để lấy nước. Nhà bếp được làm theo truyền thống nông thôn. Bởi vì phải nối liền giường trong phòng ngủ, khi thời tiết không lạnh, thông đạo nối liền giường sẽ bị chặn trước. Trên bếp đặt hai nồi đá và một phiến đá. Nồi đá và phiến đá, đều là khi xây nhà Tô Diệc đặc biệt chọn đá thích hợp với nhiệt độ cao. Đá phiến rất mỏng, có thể sử dụng để xào rau và làm bánh kếp.
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 64 Tìm chủ đề
Trọng Sinh Cùng Thú Làm Bạn

Chương 36: Bánh trứng rán

Xung quanh bếp là những chiếc bàn, những chiếc bàn được đặt ở tầng trên và tầng dưới, có thể đặt rất nhiều thức ăn và bát đĩa. Tô Diệc dự định sau một thời gian sẽ làm một cái lò, dự định sẽ thử tự mình nung một số đồ gốm. Tuy rằng vỏ trai sử dụng rất tốt, nhưng nếu có điều kiện Tô Diệc vẫn cảm thấy một chiếc bát bình thường dùng sẽ tốt hơn. Sau đó là một cái nhà kho nhỏ bên ngoài nhà bếp, nơi Tô Diệc dùng để đặt cành cây khô thu nhặt được.

Bởi vì hôm nay tìm được tảng đá có thể đốt, Tô Diệc định thử dùng đá nấu cơm thử xem. Tô Diệc dùng đá lửa đốt cành cây trước, lúc này mới đặt tảng đá lên cành cây. Quả nhiên đá này giống như than, rất nhanh liền bốc cháy. Tô Diệc đem tảng đá đang cháy bỏ vào mấy cái vỏ trai, sau đó đặt hai cái trong phòng bếp, trong phòng mỗi người cũng đặt một cái. Đối với ngọn đèn tạm thời này, kỳ thật Tô Diệc cũng không hài lòng lắm. Bởi vì khi đốt tảng đá này lên tương đối phiền toái, một chút cũng không có dễ sử dụng như nến linh tinh. Tô Diệc nghĩ thầm, đợi đến khi nhà bọn họ có cuộc sống khá giả, cậu liền tính toán dùng mỡ dã thú làm đèn dầu đơn giản.

Giải quyết xong vấn đề chiếu sáng, Tô Diệc lấy ra mấy củ khoai tây, dự định làm món khoai tây trộn. Trước đây, mỗi khi đến mùa hè, câu đều không có khẩu vị gì. Mẹ cậu thỉnh thoảng làm món khoai tây trộn cho cậu.

Đầu tiên gọt vỏ cắt thành lát, sau đó cho khoai tây vào nước sôi đun một lúc, khoai tây chín năm hoặc sáu phần là OK. Sau đó là pha chế gia vị, có thể điều chỉnh tùy theo khẩu vị của mỗi người. Đầu tiên Tô Diệc cắt rất nhiều thịt băm nhỏ, chiên thơm trong dầu nóng. Rửa sạch một vài quả ớt đỏ rồi cắt thành miếng nhỏ. Sau đó, ngay cả hạt ớt sau khi giã nát cũng xào một chút. Tô Diệc biết mấy người trong nhà không thể ăn cay, vì thế đem tất cả nguyên liệu đều chia ra hai nửa, tính toán trộn hai phần hương vị. Cuối cùng là trộn các nguyên liệu với khoai tây cắt sợi. Tô Diệc trộn đều khoai tây, phân biệt cho vào hai vỏ trai.

Tô Diệc lại làm một nồi canh thịt nấm lớn, xé nấm thành sợi nhỏ, xét thấy thú nhân không thịt không vui, Tô Diệc còn cố ý thêm thịt băm vào bên trong. Gần đây Mễ Nặc hái được không ít rau dại ở gần đó, Tô Diệc cho một ít rau xanh vào canh.

Tô Diệc nhớ tới hôm nay mình hái được quả kỳ quái kia, vì thế lấy ra cạy mở một quả nghiên cứu trong chốc lát. Tây Nặc Nhĩ từng nói cái này không có độc, cho nên Tô Diệc liền vươn đầu lưỡi liếm liếm. Bột trong vỏ cứng có màu sắc rất nhạt, hương vị của nó giống như bột mì, nhưng có một chút vị ngọt rất nhẹ. Không biết nó có thể sử dụng như bột mì không? Nghĩ đến đây Tô Diệc liền thử pha nước vào, sau đó khuấy lên, kết quả thật sự có thể nhào thành bột? Tô Diệc ôm tâm lý thử một lần, liền đánh hai quả trứng gà vào bột phấn, sau đó khuấy đều với nước, cậu thử làm một vài chiếc bánh trứng rán trên phiến đá. Cả hai cái đầu tiên đều kết thúc trong thất bại vì cậu không quen điều chỉnh lửa và độ nóng của phiến đá. Sau đó dưới sự nỗ lực không ngừng của Tô Diệc, rốt cục bánh cậu làm ra làm càng ngày càng đẹp mắt. Đến khi làm được cái thứ bảy, Tô Diệc đã hoàn mỹ tạo ra một hình tròn hoàn chỉnh. Tây Nặc Nhĩ thấy cậu ở trong phòng bếp mãi vẫn không đi ra, liền nhịn không được đi vào xem một chút. Thấy Tô Diệc nóng đầu đầy mồ hôi, vội vàng cầm một cái lá lớn đứng ở một bên quạt gió cho Tô Diệc. Tô Diệc nghiêng đầu cười cười với anh, hỏi: "Hôm nay sao Eli lại ngoan như vậy, cũng không tới quấn lấy đòi ăn?"

Tây Nặc Nhĩ nói cho Tô Diệc nghe Eli quấn quả bóng lăn lộn mãi trong sân. Tô Diệc vừa nướng bánh kếp, vừa xào một nồi thịt lớn. Đợi đến khi cậu mệt mỏi đến thắt lưng đau nhức, rốt cục cũng chuẩn bị tất cả bánh xong.

Tô Diệc vừa nhìn, thế nhưng cậu làm được hơn năm mươi cái bánh? Trách không được, cậu cảm thấy mình giống như đứng ở trước bếp rất lâu. Bởi vì mỗi món đều có mười phần, lúc này hiển nhiên Tô Diệc làm ra đồ đạc nhiều hơn. Vì thế cậu thu vào không gian hai mươi cái bánh, cùng một nửa nồi thịt, lại thu hồi nửa nồi canh, lúc này mới cùng Tây Nặc Nhĩ bưng thức ăn ra khỏi phòng bếp.

Sân nhà Tô Diệc có một cái bàn đá, Tô Diệc dự định qua một thời gian nữa trồng một cây ăn quả ở bên cạnh bàn đá, sau này không có việc gì có thể ở dưới tàng cây hóng mát.

Tô Diệc sắp xếp đồ đạc xong hỏi: "Dino, Mễ Nặc thúc thúc đâu rồi?"

Dino trèo lên ghế đá, bộ dáng tiểu đại nhân (*) trả lời: "Buổi chiều liền đi ra ngoài, sau đó vẫn không trở về ạ."

(*) Có nghĩa trẻ con ra vẻ người lớn.

Tô Diệc đi tới một bên, ôm lấy bé Eli còn đang quấn bóng lăn lộn: "Hắn cũng không ra khỏi sơn cốc được, chắc là ở chỗ Địch Nhĩ Sâm. Chờ một chút nếu như hắn còn không trở về, liền ra ngoài tìm đi."

Bởi vì bé Eli còn chưa thể hóa hình người, liền có một đặc quyền, đó chính là ở trên bàn cơm ăn cơm. Tô Diệc đặt cậu nhóc lên bàn cơm trước mặt mình, sau đó dùng một cái vỏ trai tương đối nông gắp một ít thức ăn cho bé Eli. Tô Diệc làm mẫu cho hai thú nhân có thể tự lực cánh sinh, cậu rải nước sốt thịt lên bánh nướng, lại rắc đều ớt băm và hành lá, cuối cùng cuộn bánh nướng chỉnh tề lại. Đối với cách ăn mới lạ này, Dino lập tức tò mò đưa tay tự mình làm. Đợi đến khi Dino cuộn thành một cái bánh lỏng lẻo, Tô Diệc bất đắc dĩ đành phải đem bánh của mình đưa trước cho Dino. Dino nhẹ nhàng cắn một cái, trên khuôn mặt nhỏ nhắn mang theo nụ cười nhẹ: "Ba ba, ăn rất ngon nha."

Tô Diệc vừa nhanh chóng cuốn cho Tây Nặc Nhĩ một cái, vừa nghiêng đầu cười nói với Dino: "Ngon thì con ăn nhiều một chút."

Tây Nặc Nhĩ nhận lấy bánh Tô Diệc đưa cho anh, cũng không lập tức ăn luôn, mà đưa đến bên miệng Tô Diệc để Tô Diệc ăn trước. Tô Diệc cắn một cái nói: "Anh ăn đi, anh xem nè, em lại làm xong một cái."

Bởi vì bé Eli vẫn còn thân rắn, cho nên không tiện ăn bánh cuốn, Tô Diệc liền đặc biệt xé nát bánh trộn thịt cho bé ăn. Tô Diệc không nghĩ tới loại bột phấn trong quả kỳ quái này, làm thành bánh lại có vị ngon như vậy, nhịn không được ăn ba cái bánh cuốn.

So với món bánh này, bé Eli rất thích ăn khoai tây trộn, bởi vì mỗi lát khoai tây đều giòn trên đó còn dính thịt băm.

Ăn nhiều như vậy, cuối cùng uống thêm chút canh, quả thực quá sảng khoái.

Đợi đến khi ăn no uống đủ, thu dọn đồ đạc xong. Tô Diệc liền bảo hai đứa nhỏ trở về ngủ, cậu cùng Tây Nặc Nhĩ định ra ngoài tìm Mễ Nặc thuận tiện chuồn mất.

Nhà bọn họ làm bằng đá, lúc trước vì giữ ấm cùng kiên cố Tô Diệc chọn dùng vật liệu vô cùng cẩn thận. Cho nên dã thú bình thường căn bản không xông vào nhà bọn họ được. Đợi đến khi sửa xong tường viện, Tô Diệc định gắn răng thú sắc bén vào. Mặc dù không thể ngăn cản những con thú lớn, nhưng cũng có thể ngăn cản những người không có thiện chí và những con thú nhỏ khác.

Địa thế sơn cốc này tốt như vậy, Tô Diệc cảm thấy sau này không chỉ có bọn họ ở nơi này. Bởi vì đồng bệnh tương liên, Thú nhân bất thường sẽ giúp đỡ lẫn nhau. Đợi đến khi sơn cốc càng ngày càng tốt, người nơi này cũng sẽ càng ngày càng nhiều. Không phải Tô Diệc lòng dạ tiểu nhân, chủ yếu cậu cảm thấy thế giới lớn như vậy loại người nào cũng có. Vạn nhất có người hiểm ác gì, cậu lưu lại một chút chuẩn bị cũng tốt.
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 64 Tìm chủ đề
Trọng Sinh Cùng Thú Làm Bạn

Chương 37: Gặp cường đạo

[HIDE-THANKS]
"Ngày mai chúng ta đi xem cạm bẫy trước, sau đó ở nhà xây tường viện đi, sớm một chút chuẩn bị xong em cũng an tâm một chút." Tô Diệc đi tới đột nhiên nói.

Đối với những chuyện này, từ trước đến nay Tây Nặc Nhĩ sẽ không làm trái ý Tô Diệc, nghe Tô Diệc nói như vậy cũng không phản đối liền gật đầu. Hai người cứ như vậy đi trong chốc lát, liền thấy xa xa hai bóng người một cao một thấp. Người cao đang đỡ người thấp chậm rãi đi tới.

Tây Nặc Nhĩ nói: "Đó là Mễ Nặc và Địch Nhĩ Sâm!"

Khi Mễ Nặc nhìn thấy Tô Diệc và Tây Nặc Nhĩ, hơi có chút ngượng ngùng nói: "Tô Diệc, xin lỗi nha, chiều nay tôi đi tìm thảo dược, không cẩn thận bị thương chân, cho nên chưa kịp trở về làm cơm tối cho hai đứa nhỏ."

"Không sao đâu, chân cậu bị thương thế nào vậy?" Tô Diệc cúi đầu nhìn lại, nhưng bởi vì trời tối nên cậu căn bản không thấy rõ chân Mễ Nặc.

"Hôm nay tôi nhìn thấy một loại thảo dược mọc trên vách đá, liền tự mình trèo lên, sau đó không cẩn thận liền ngã xuống."

Tô Diệc nhìn thoáng qua Địch Nhĩ Sâm, mở miệng nói: "Bên ngoài trời tối không thấy rõ, chúng ta trở về rồi nói sau."

Nói xong liền dẫn đầu xoay người trở về, nhưng không đi được mấy bước, Tô Diệc liền nhịn không được cau mày nói: "Các cậu cứ định như vậy, đi từng chút từng chút về sao? Lỡ đâu vết thương nghiêm trọng, như vậy chân của cậu có khả năng sẽ bị phế."

Địch Nhĩ Sâm lập tức ấp úng nói: "Tôi, hay là tôi ôm cậu về nha?"

Mễ Nặc lập tức lắc đầu, vẻ mặt ngượng ngùng nói: "Không sao, tôi có thể tự mình đi."

Tô Diệc trợn trắng mắt nhìn trời, hai người này thật sự là dông dài. Không phải mối quan hệ của họ đã được xác định sao? Mễ Nặc cũng nói rằng Địch Nhĩ Sâm có ý định xây một ngôi nhà của riêng mình, họ vẫn còn chưa chắc chắn à?

Ngay khi Tô Diệc đang mắng chửi trong lòng, Địch Nhĩ Sâm giống như hạ quyết tâm, đột nhiên ôm Mễ Nặc lên. Tuy rằng Tô Diệc cũng không thấy rõ biểu tình của Mễ Nặc, nhưng nghe được tiếng kinh hô của Mễ Nặc, cậu nhịn không được lại trợn trắng mắt nhìn lên trời.

Sau khi trở về, nhờ ánh đèn đơn giản, Tô Diệc Mới thấy rõ cổ chân Mễ Nặc. Bên ngoài không có vết thương, chỉ là sưng đỏ một mảng lớn.

"Đừng lộn xộn, lát nữa sẽ càng đau hơn." Tô Diệc Nói nhéo nhéo cổ chân Mễ Nặc, nếu không có sai vị trí, hẳn là bị bong gân.

"Không có việc gì, nghỉ ngơi cho tốt là được." Tô Diệc nói xong, bảo Địch Nhĩ Sâm đưa Mễ Nặc về phòng nghỉ ngơi.

Bởi vì một ngày đều bận rộn, Tô Diệc thật sự là quá mệt mỏi, sau khi ngã xuống không bao lâu liền ôm Tây Nặc Nhĩ ngủ.

Ngày hôm sau, họ đi ra ngoài kiểm tra bẫy, tìm thấy con mồi trong hai cái bẫy. Sau khi lấy con mồi ra, Tô Diệc bố trí lại cạm bẫy, liền cùng Tây Nặc Nhĩ trở về sơn cốc.

"Biện pháp này của em, so với đi săn còn dễ dàng hơn." Tây Nặc Nhĩ nói.

Tô Diệc nghe vậy cười hắc hắc, hai người vừa nói vừa cười đi về nhà.

Sau khi trở về, Tây Nặc Nhĩ đi xử lý con mồi, Tô Diệc liền đội một cái mũ rơm trên đầu, dùng để che ánh mặt trời, bắt đầu tiếp tục xây tường viện. Giữa chừng Tô Diệc đi đến nhà của bọn Địch Nhĩ Sâm một chuyến, hỗ trợ nhìn xem bọn họ xây nhà, thỉnh thoảng đưa ra một chút ý kiến. Ngôi nhà của Địch Nhĩ Sâm không xa nhà của Tô Diệc, trong khi những ngôi nhà của các thú nhân khác nằm ở giữa sơn cốc. Tô Diệc thấy bọn họ cách con sông tương đối xa, liền đưa ra ý kiến cho bọn họ, để cho bọn họ đào một cái giếng để cung cấp nước sinh hoạt hàng ngày.

Vài ngày sau đó, Tô Diệc làm thêm mấy cái bẫy dây thừng ở xung quanh sơn cốc.

Mễ Nặc vì không có cách nào để đi ra ngoài để hái các loại thảo mộc và rau dại, đành phải nghiên cứu làm giày da ở nhà. Đợi đến khi đôi giày da đầu tiên được làm ra, Tô Diệc liền điên cuồng đi theo phía sau Mễ Nặc học làm giày da. Tô Diệc vốn muốn nhờ Mễ Nặc làm giúp, nhưng nghĩ đến sau này Mễ Nặc sẽ gả ra ngoài. Sau khi Mễ Nặc có nhà riêng, không thể giúp gia đình họ làm giày nữa.

May giày da dùng cốt châm cùng tơ của thú ùng ục, Tô Diệc chưa từng nghĩ tới một ngày nào đó cậu cũng sẽ cầm lấy kim tuyến làm nữ hồng. Tiềm năng của con người quả nhiên là vô cùng vô tận, không nghĩ tới cậu thật sự cầm lấy kim tuyến, làm ra đồ vật cũng ra hình ra dạng.

Trong khi các thú nhân khác xây nhà ngày thứ ba, cơn mưa đầu tiên của mùa mưa rốt cục hạ xuống. Tường viện nhà Tô Diệc cũng đã hoàn toàn xây xong.

Tô Diệc nghe tiếng mưa rơi bên ngoài, đẩy cửa sổ híp mắt hưởng thụ sự mát mẻ của mùa mưa. Cậu tính toán qua vài ngày, trồng mấy cái cây gần đó, đến lúc đó lại trồng thảo dược cùng rau củ trong sân. Ngay khi Tô Diệc muốn leo lên giường ngủ trưa, đột nhiên nghe thấy tiếng thú rống. Tô Diệc nhanh trí, vội vàng cầm một chiếc lá lớn lao ra khỏi nhà.

Sơn cốc bọn họ từ trước đến nay vô cùng yên tĩnh, Tô Diệc chưa từng nghe thấy tiếng thú rống. Lúc này, đột nhiên nghe được động tĩnh lớn như vậy, không khỏi bị hoảng sợ. Đợi đến khi Tô Diệc đi tới nguồn gốc thanh âm, liền thấy giữa sơn cốc có thêm mấy thú nhân.

Địch Nhĩ Sâm hóa thành hình thú, đang phẫn nộ gầm gừ về phía bọn họ. Mà Mễ Nặc luôn luôn khiếp nhược, thế nhưng lại giơ cốt đao trong tay lên, vẻ mặt muốn liều mạng với thú nhân xa lạ kia.

Mà những thú nhân xa lạ kia, tất cả đều là thú nhân bất thường. Bọn họ đang cười xấu xa nhìn Mễ Nặc, ánh mắt hèn mọn cùng trêu tức khiến Tô Diệc nhịn không được nhíu mày. Tô Diệc đưa tay về phía sau, từ không gian lấy ra một đoản đao. Đoản đao dài khoảng nửa thước, thân đao thon dài lưu loát.

"Chuyện gì đang xảy ra vậy?" Tô Diệc lạnh lùng nói.

Mễ Nặc vừa nhìn thấy Tô Diệc, giống như là tìm được chỗ dựa. Hắn vội vàng chạy về phía Tô Diệc: "Tô Diệc, bọn họ muốn chiếm nhà của chúng ta."

Lúc này những thú nhân khác cùng Tây Nặc Nhĩ đi ra ngoài sơn cốc săn thú, bởi vì sau trận mưa này, liền triệt để tiến vào mùa mưa. Để lưu trữ một số thực phẩm, họ phải đội mưa để đi săn nhiều con mồi hơn. Địch Nhĩ Sâm là thú nhân duy nhất ở lại bảo vệ giống cái cùng thú con trong sơn cốc.

Đối phương tổng cộng có bốn người, lúc nhìn thấy Tô Diệc, đều lộ ra vẻ mặt không thể tin được. Sau khi bọn họ phát hiện ra sơn cốc này, bọn họ đã rất sốc khi nhìn thấy những ngôi nhà kỳ lạ và giống cái trong sơn cốc. Nhưng bây giờ lại nhìn thấy, Tô Diệc là một giống cái xinh đẹp như vậy, nhịn không được động tâm tư lệch lạc. Đám thú nhân bất thường này vốn là tạm thời tụ tập thành đàn kết đội cướp đoạt bộ lạc xung quanh. Lúc này nhìn thấy nơi này có hai giống cái, lập tức nhìn thoáng qua lẫn nhau, ý bảo động thủ cướp người.

Tô Diệc nhạy bén phát giác ánh mắt bọn họ không có ý tốt, lúc Mễ Nặc chạy tới, một tay đẩy Mễ Nặc đến bên cạnh Địch Nhĩ Sâm. Đúng lúc này một thú nhân bất thường, đột nhiên vọt tới phía Tô Diệc. Tốc độ và lực lượng của thú nhân đều kinh người, trong nháy mắt thú nhân đã đi tới trước mặt Tô Diệc. Tô Diệc thấy hắn giơ tay lên muốn nắm lấy mình, thân thể cúi thấp, trở tay liền trực tiếp đâm lưỡi dao ngắn trong tay về phía cánh tay thú nhân.

Tô Diệc cho tới bây giờ đều là người gặp mạnh thì mạnh, gặp yếu thì yếu, nếu như người khác xông lên có ý đồ không tốt, cậu tuyệt đối sẽ không hạ thủ lưu tình. Đương nhiên nếu đối phương thân thiện, Tô cũng sẽ vô cùng thân thiện. Nhưng mà những người này, hiển nhiên là cường đạo quanh năm quen cướp đoạt. Vừa gặp mặt cũng không nói nhiều, liền muốn xông lên cướp người.
[/HIDE-THANKS]

[Thảo luận - Góp ý] - Các tác phẩm của lacvuphongca
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 64 Tìm chủ đề
Trọng Sinh Cùng Thú Làm Bạn

Chương 39: Phát tiết

Kiệt La thuộc loại người không nói thì thôi, vừa nói một câu là có thể làm người tức chết.

Giống như những thú nhân bất thường kia, bọn họ rõ ràng tức giận muốn chết, nhưng lại bởi vì kiêng kỵ Kiệt La cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Kiệt La có mái tóc dài xoăn màu đen, cùng với một đôi mắt màu đen. Cũng không biết có phải cùng màu mắt đen hay không, khiến Tô Diệc cảm thấy thân thiết? Tô Diệc cảm thấy diện mạo của Kiệt La có chút giống hỗn huyết Trung Tây, đường nét khắc sâu cùng mặt mày tinh xảo, phối hợp với biểu tình lười biếng của Kiệt La mười phần bắt mắt.

Trong bọn họ có một thú nhân nháy mắt với mọi người, ý bảo bọn họ nên rút lui trước là tốt nhất.

Nhìn ra ý đồ của bọn họ, Y Ân đột nhiên nói: "Nếu bọn họ chạy trốn, sẽ tập hợp càng nhiều thú nhân tới đây, đến lúc đó bọn họ cùng nhau cướp địa bàn sẽ rất phiền toái."

Kiệt La nghe vậy lười biếng nói: "Vậy thì giết hết."

Bốn chữ, từ trong miệng Kiệt La nói ra, mười phần đơn giản tàn nhẫn.

Y Ân có chút ngây người, hắn thật sự rất hận những người này, nhưng hận nhiều hơn nữa nếu thật sự để cho hắn đi giết người, hắn lại không xác định. Y Ân nhìn đoản đao trong tay, ngơ ngác không biết trả lời thế nào.

Nhưng mà hình như Kiệt La cũng không cần Y Ân trả lời, trong mắt Kiệt La, Y Ân cũng giống như em trai của hắn, một em trai trời sinh thân thể kém thường xuyên bị người khi dễ. Kiệt La không muốn chính miệng Y Ân nói ra chữ giết. Nhưng những người này, anh ta sẽ không giữ lại bất cứ ai.

Không ít lần Tô Diệc đã nghe Địch Nhĩ Sâm nói đến sức chiến đấu đáng sợ của Kiệt La, đã từng bởi vì Kiệt La lười biếng, khi đối mặt với thú triều cũng không muốn di chuyển, sau đó hắn gặp phải thú triều. Thú nhân bình thường sẽ chết trong thú triều. Nhưng mà Kiệt La không những không chết, còn lập tức săn giết hàng trăm con dã thú. Địch Nhĩ Sâm cũng nói, Kiệt La thật sự rất lười biếng, hắn thà lập tức đánh rất nhiều con mồi, cũng không muốn mỗi ngày chạy ra ngoài ^_^.

Khi Kiệt La vừa chạy vừa cấp tốc thú hóa, Tô Diệc mở to mắt nhìn Kiệt La trong nháy mắt liền hất tung Phí Tư. Bây giờ Phí Tư vẫn là hình thú, vậy mà cứ như vậy dễ dàng bị Kiệt La giẫm dưới chân. Những người khác nhìn thấy, ngay lập tức biến thân chạy trốn.

Tô Diệc vừa nhìn lập tức thừa dịp tất cả mọi người đang nhìn bên kia, từ trong không gian lấy ra một cái nỏ, sau đó nhắm vào cánh một thú nhân. Một tiếng nổ vang lên, một thú nhân bị bắn trúng. Trong nháy mắt, Kiệt La cũng dùng hai móng vuốt bắt được hai thú nhân ngã trên mặt đất. Thân thể khổng lồ của thú nhân hung hăng va chạm vào mặt đất, khiến cho mặt đất run rẩy kịch liệt.

Tô Diệc hô một tiếng: "Y Ân, lên."

Tô Diệc muốn Y Ân phát tiết phẫn nộ trong lòng một chút, tâm lý con người đè nén lâu dài rất dễ bị vặn vẹo. Y Ân nghe Tô Diệc nói vậy, liền thấy Tô Diệc đã phi thân chạy tới. Động tác của Tô Diệc rất nhanh, nhanh chóng tung người nhảy lên thân thể Phí Tư, sau đó túm lấy lông của Phí Tư đánh một quyền vào mắt của Phí Tư. Phí Tư vốn bị Kiệt La giẫm một cước lên lưng, còn chưa kịp lấy lại tinh thần, đã bị Tô Diệc tập kích vào mắt. Y Ân đột nhiên thấy trước mắt sáng ngời, thế nhưng cũng học Tô Diệc cũng trèo lên người một thú nhân. Kỳ thật động tác của Y Ân cũng không tệ, chỉ là thiếu huấn luyện chính xác. Nếu Tô Diệc có thể dạy dỗ Y Ân thật tốt, sau này Y Ân hoàn toàn có thể tự mình đi ra ngoài săn thú. Trận chiến này, bởi vì Tô Diệc dùng mẹo, hơn nữa với sức chiến đấu bùng nổ của Kiệt La, hoàn toàn biến thành đơn phương đánh đập.

Y Ân ném đoản đao, đấm một cú vào người thú nhân. Hắn là người tính cách ôn nhu, cho dù phẫn nộ đến cực điểm, cũng không lộ ra quá nhiều biểu tình. Mà bây giờ trên mặt hắn đỏ bừng, nắm đấm cũng rất nhanh bị đánh chảy máu. Nhưng hắn không muốn dừng lại, tất cả hận ý cùng ủy khuất của hắn, giống như thoáng cái bị kích phát ra. Những hồi ức không thể chấp nhận được trong quá khứ phát lại trong đầu hắn, bị bộ lạc trục xuất, người nhà lạnh lùng, hắn không có bất kỳ năng lực gì để tự bảo vệ mình, sống giống như một con kiến hôi. Cuối cùng vì cứu một giống cái, thậm chí lưu lạc thành công cụ tiết dục của thú nhân khác. Hận, hận, tất cả hận, Y Ân bỗng nhiên xé rách da lông của thú nhân kia rồi đột nhiên hét lớn.

Tô Diệc cùng Kiệt La lẳng lặng nhìn Y Ân phát tiết, bọn họ chưa từng gặp qua thống khổ của Y Ân, chỉ có thể giống như một người ngoài cuộc yên lặng nhìn. Tất cả những gì họ có thể làm là giúp người đàn ông luôn trầm mặc này giải phóng nỗi buồn tủi trong tâm. Hiện giờ người đột nhiên hét lớn kia, cùng Y Ân bình thường luôn trầm mặc, quả thực là như hai người khác nhau.

Thú nhân toàn thân đều bị thương kia, tựa hồ cũng bị Y Ân cuồng loạn như vậy dọa sợ. Bọn họ lập tức nhao nhao cầu xin tha thứ, ý đồ cầu Y Ân có thể buông tha bọn họ. Bởi vì trong mắt bọn họ, rất có thể Y Ân đi theo Long tộc kia. Họ cảm thấy rằng chỉ bằng cách cầu xin Y Ân, họ sẽ có hi vọng sống sót.

Đợi đến khi Y Ân phát tiết đủ rồi, hắn thoát lực từ trên người thú nhân ngã xuống, Tô Diệc vội vàng đi qua đỡ hắn dậy.

"Y Ân, là chúng tôi sai rồi, chúng tôi không nên đối xử với cậu như vậy, nhưng chúng tôi đều là thú nhân bất thường, bị đối xử không công bằng như vậy khó tránh khỏi hành vi sẽ tương đối cực đoan. Hy vọng Y Ân cậu có thể nể tình chúng ta là đồng loại.."

Đột nhiên Y Ân cắt đứt lời thú nhân, sững sờ xuất thần nói: "Đồng loại? Vậy khi tôi cầu xin các người, các người có nhớ tôi là đồng loại của các người không? Tôi còn nhớ rõ các người nói, tôi ngay cả thú nhân bất thường cũng không tính. Chúng ta vẫn có thể có được coi là đồng loại sao?" Thanh âm của Y Ân khàn khàn, mang theo tê dại sau khi thoát lực.

Đợi đến khi đám người Tây Nặc Nhĩ trở về, liền nhìn thấy mấy thú nhân đang hấp hối trong sơn cốc.

Sau khi Tô Diệc đưa Y Ân trở về, nói rõ tình huống cùng những thú nhân khác. Thái Lặc thúc thúc vừa nghe, lập tức phẫn nộ muốn đi qua đánh bọn họ. Chuyện của Y Ân vẫn luôn là điều cấm kỵ trong lòng bọn họ. Không thể tưởng được những người này, lại không muốn sống mình đưa tới cửa. Địch Nhĩ Sâm cùng Thái Lặc thúc thúc, từng có ý định tìm kiếm những người này, chính là vì giúp Y Ân báo thù.

Tây Nặc Nhĩ ngăn cản Thái Lặc thúc thúc: "Không cần động thủ ở trong sơn cốc, nơi này còn có giống cái cùng tiểu thú nhân."

Cuối cùng là Địch Nhĩ Sâm, Kiệt La bao gồm cả Thái Lặc thúc thúc, đưa những thú nhân kia ra khỏi thung lũng. Về phần sau này xử lý như thế nào, Tô Diệc cũng không biết. Đợi đến khi Địch Nhĩ Sâm trở về, Tô Diệc cố ý muốn hỏi thăm, Địch Nhĩ Sâm chỉ nói một câu: "Đây là chuyện giữa thú nhân, giống cai như cậu cũng không cần xen vào." Đuổi Tô Diệc đi.

Đêm đó Mễ Nặc không trở lại, bởi vì Địch Nhĩ Sâm cảm thấy Mễ Nặc sợ hãi, dự định an ủi Mễ Nặc. Trong mắt Tô Diệc hiện lên một suy nghĩ xấu xa, cũng không biết cái gọi là an ủi có phải thật sự đắp chăn nói chuyện phiếm hay không?

Sau khi hai người trở về, cởi quần áo ướt trên người ra, Tô Diệc nấu canh gừng uống. Bé Eli đang chơi bóng với Dino, bé Eli dùng đuôi đánh bóng ra ngoài, Dino dùng chân đá trở lại. Tô Diệc liền chui vào phòng bếp, bắt đầu nghiên cứu món ăn mới. Gần đây Tây Nặc Nhĩ mang về cho cậu không ít mật ong cùng nguyên liệu nấu ăn mới, trong những nguyên liệu nấu ăn mới bao gồm cà chua, ngô, vải thiều cùng với quả giống như bột mì được tìm thấy trước đó, Tô Diệc đặc biệt đặt cho nó một cái tên là quả bột mì. Tô Diệc hầm một nồi canh sườn ngô, sau đó dùng mật ong làm vài phần thịt kho tàu, lại đập một quả trứng làm món trứng xào cà chua đơn giản.
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 64 Tìm chủ đề
Trọng Sinh Cùng Thú Làm Bạn

Chương 41: Chia sẻ

Vì thế Tô Diệc kiên trì đi qua, sau đó nhanh chóng đem các loại thức ăn trong sọt sau lưng bày trên mặt đất.

"Thái Lặc thúc thúc, cháu biết thú nhân thích ăn thịt. Nhưng đến mùa tuyết, nhất định không có đủ con mồi, cho nên đến lúc đó sẽ phải đối mặt với vấn đề nghiêm trọng không có thức ăn. Những thực phẩm này có thể lưu trữ được. Thúc cũng có thể học cách nấu những thực phẩm này với cháu và Mễ Nặc."

Lúc trước từng nói Thái Lặc thúc thúc tuyệt không già chút nào, nhiều lắm cũng xem như là một ông chú đẹp trai ba mươi bốn mươi tuổi. Thái Lặc thúc thúc nghe Tô Diệc nói, đưa tay cầm lấy một củ khoai tây trong tay cân nhắc: "Ừm, lúc trước tôi đến chỗ các cháu có ăn qua thức ăn cháu nấu, rất mỹ vị."

Hiếm khi nghe Thái Lặc thúc thúc lên tiếng khen ngợi một người.

Tô Diệc có chút ngượng ngùng, kỳ thật cậu làm đồ ăn cũng không tính là mỹ vị, chỉ có thể tính là tạm được. Chủ yếu là người ở đây, không có thói quen sử dụng muối và các gia vị khác, bình thường chỉ biết ăn thịt nướng. Tô Diệc giới thiệu cho Thái Lặc thúc thúc từng nguyên liệu nấu ăn trên mặt đất, sau đó lấy mấy loại đặc biệt có thể cất giữ ra. Ý tứ của Tô Diệc là để cho bọn họ ngoại trừ săn bắn ra, cũng phải thu thập loại thức ăn này một chút. Sau đó, Tô Diệc cũng cho họ một ít muối, sau đó dạy họ cách ướp thịt và làm thịt khô để thịt có thể được lưu trữ lâu hơn. Tô Diệc cho không nhiều muối, chỉ có thể dùng được một thời gian. Nhưng mà Tô Diệc nói cho Thái Lặc thúc thúc nghe về hồ muối ở gần đây, về phần lúc lấy muối, nhất định phải để cho bọn họ tự mình đi.

Khi bọn Địch Nhĩ Sâm trở lại, Thái Lặc thúc thúc đã tập hợp họ lại. Thái Lặc thúc thúc nói với các thú nhân về việc thu thập thức ăn và lấy muối, còn yêu cầu họ phân công nhiệm vụ tiếp theo. Cuối cùng Kiệt La chủ động nhận nhiệm vụ đi lấy muối. Bởi vì ưu thế chủng tộc, cho dù là ở mùa mưa hắn cũng có thể qua lại tự nhiên. Vào mùa mưa, vì con mồi giảm, động vật hoang dã trong rừng cũng trở nên rất hung dữ. Nếu như là thú nhân bình thường, cũng không dám một mình ra vào sâu trong rừng rậm. Bởi vì mưa lớn sẽ làm cho thú nhân không có cách nào phân biệt được mùi vị dã thú, cho nên thú nhân đi ra ngoài lúc mưa to, là một chuyện mười phần nguy hiểm. Nhưng Kiệt La thì khác, cho dù hắn thật sự gặp nguy hiểm, nguy hiểm cũng sẽ không phải là hắn mà là dã thú.

Địch Nhĩ Sâm và Mễ Nặc chịu trách nhiệm thu thập thực phẩm và thảo dược, còn những thú nhân khác tiếp tục săn bắn.

Vào buổi tối hôm đó, Kiệt La xuất phát. Đối với anh ta mà nói, ngày hay đêm hoặc ngày mưa đều giống nhau. Những người khác cũng không ngăn cản hắn, bởi vì đều biết Kiệt La rất cường hãn.

Vào ngày thứ ba Kiệt La rời đi, Mễ Nặc đột nhiên đỏ mặt trở về, ấp úng nửa ngày Tô Diệc mới nghe hiểu, thì ra Mễ Nặc muốn chuyển đến chỗ Địch Nhĩ Sâm. Tâm tình Tô Diệc có chút phức tạp, đột nhiên có một loại cảm giác giống như gả con trai đi.

Lần này Tô Diệc cũng không trêu Mễ Nặc nữa, còn đặc biệt thân mật chuẩn bị cho Mễ Nặc không ít "của hồi môn". Cái gọi là của hồi môn bao gồm trái cây, thực phẩm, và một số miếng da thú tốt.

Mạng của Mễ Nặc đều là Tô Diệc cứu được, lúc này sống chết không muốn đã đi còn thu đồ của Tô Diệc, nhưng Mễ Nặc là một người thành thật căn bản không nói được Tô Diệc, cuối cùng vẫn bị Tô Diệc cứng rắn nhét rất nhiều thứ. Lúc Địch Nhĩ Sâm tới đón người, nhìn thấy Mễ Nặc cầm túi lớn túi nhỏ, ngược lại không khách khí với Tô Diệc. Chỉ là trước khi đi, đột nhiên kéo Tây Nặc Nhĩ sang một bên nhỏ giọng nói thầm nửa ngày. Đợi đến khi Địch Nhĩ Sâm cùng Mễ Nặc rời đi, Tô Diệc lập tức uy bức dụ dỗ Tây Nặc Nhĩ nói ra.

"Ừm, Địch Nhĩ Sâm hỏi anh làm thế nào mới có thể X X với giống cái."

Khi nghe được hai chữ X X từ trong miệng Tây Nặc Nhĩ, Tô Diệc thiếu chút nữa bị nước miếng của chính mình làm sặc. Mễ Nặc và Địch Nhĩ Sâm ở cùng một chỗ, đã không phải là chuyện ngày một ngày hai, không thể tưởng tượng được Địch Nhĩ Sâm và Mễ Nặc còn chưa có cùng một chỗ? Tô Diệc thật không biết, là cậu quá tà ác, hay là Địch Nhĩ Sâm cùng Mễ Nặc quá thuần khiết?

"Hắn thế nhưng không có ra tay với Mễ Nặc? Không, ý em là, Mễ Nặc không ra tay với Địch Nhĩ Sâm sao? Trước đó, Mễ Nặc còn vì hình thú của anh mà vươn móng vuốt tội ác về phía anh."

Nghe Tô Diệc nói vậy, khóe miệng Tây Nặc Nhĩ nhịn không được nhếch lên. Không thể tưởng tượng được chuyện lâu như vậy, Tô Diệc còn đang tính toán chi li a, xem ra giống cái nhà anh thật sự rất thích anh nha. Tây Nặc Nhĩ đưa tay ôm Tô Diệc vào trong ngực, cúi đầu hôn lên trán Tô Diệc.

"Vậy anh trả lời như thế nào?" Tô Diệc đưa tay đẩy khuôn mặt tuấn tú của Tây Nặc Nhĩ ra, hiện tại ban ngày không thể dung túng Tây Nặc Nhĩ hồ nháo như vậy.

Đôi mắt như bảo thạch của Tây Nặc Nhĩ hàm chứa ý cười nhợt nhạt: "Nói chuyện chúng ta làm như thế nào cho hắn biết."

Tô Diệc không hiểu sao mặt đỏ lên một chút: "Hừ, em không muốn nghe."

Nhìn bộ dáng ngượng ngùng này của Tô Diệc, Tây Nặc Nhĩ chỉ cảm thấy hô hấp đột nhiên rối loạn, anh muốn ôm chặt Tô Diệc hôn cậu. Nhưng đang lúc Tây Nặc Nhĩ cúi đầu chống lên trán Tô Diệc, định tiếp tục trao đổi tình cảm, Dino và bé Eli đột nhiên đi vào.

"Ba ba, mưa ngừng rồi, ba ba có muốn ra ngoài chơi không?" Bởi vì trời mưa, liên tiếp mấy ngày hai đứa nhỏ không ra ngoài chơi, vẻ mặt hưng phấn muốn đi ra ngoài.

Tô Diệc khoát tay: "Hai đứa các con đi chơi đi, mưa ngừng chúng ta còn có việc phải làm."

Được Tô Diệc cho phép, bé Eli cùng Dino lập tức muốn xoay người chạy ra ngoài. Tô Diệc vội vàng nói: "Đừng chạy quá xa, chỉ chơi ở bên ngoài thôi biết không?"

Bé Eli lắc lắc cái đuôi, hừ hừ nói: "Được ạ."

Tô Diệc ôm cổ Tây Nặc Nhĩ, dán lên môi mỏng của Tây Nặc Nhĩ hôn một cái: "Em lấy mấy thứ từ trong không gian ra, mùa mưa không có việc gì, chúng ta bắt chước làm một chút."

Tô Diệc nói xong, liền lấy ra mấy món đồ nội thất từ trong không gian ra. Trong số đó có một chiếc ghế, một cái gùi, một tủ nhỏ, và một cái bàn nhỏ. Mặc dù họ thường có thể sử dụng đá để làm đồ nội thất, nhưng những ghế đá và bàn đá thực sự là quá nặng, cũng không dễ dàng di chuyển. Tô Diệc dự định thừa dịp mùa mưa không thể ra ngoài, làm thêm một ít đồ đạc cho gia đình. Nhất là trong phòng của hai đứa nhỏ, tuy rằng toàn bộ phòng đều có thể dùng làm giường, nhưng Tô Diệc cảm thấy trong phòng bọn họ vẫn cần một cái bàn nhỏ. Loại bàn nhỏ này giống như một cái bàn lười trong ký túc xá sinh viên đại học, trên đó có thể đặt nước, trái cây và đèn đơn giản.

Tô Diệc cùng Tây Nặc Nhĩ ra khỏi sơn cốc, ở trong rừng rậm gần sơn cốc chặt không ít gỗ. Bởi vì cây cối ở đây rất cao lớn, họ chỉ cần chọn bốn hoặc năm cây là đủ. Sau đó Tô Diệc cùng Tây Nặc Nhĩ đi dạo trong rừng rậm, chọn một ít cây ăn quả Tô Diệc thích ăn, tính toán đào cả rễ ra trồng trong sân. Sau đó hai người tìm một chút rau quả có thể trồng, cũng dự định thu thập lại. Trong thực tế, mùa mưa như vậy, không thích hợp để trồng cây. Nhưng nghĩ tới động vật và thực vật nơi này đều có sinh mệnh lực cường đại không giống với thế giới cũ trước kia của mình, Tô Diệc vẫn muốn thử xem. Tất cả đồ đạc đều bị Tô Diệc thu vào trong không gian. Không bao lâu sau, Tô Diệc đột nhiên nghĩ đến loại cỏ khu trùng (*). Vì thế lại đi dạo một vòng, hái đủ cỏ khu trùng, dự định trồng ở trong sơn cốc cùng trồng riêng biệt ở nhà mình. Loại cỏ khu trùng này, có một loại hương vị tươi mát nhàn nhạt giống như bạc hà. Khi có nhiều cỏ khu trùng, còn có thể che đi hương vị lưu lại trên người. Trước kia khi Tây Nặc Nhĩ đi săn, khi gặp phải nơi mọc đầy cỏ khu trùng, liền không ngửi được mùi vị của con mồi xung quanh.


(*) Cỏ khu trùng: Cỏ dại có thể để đuổi côn trùng.
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 64 Tìm chủ đề
Trọng Sinh Cùng Thú Làm Bạn

Chương 42: Đường Ngọc

[HIDE-THANKS]
Ngoài ra, Tây Nặc Nhĩ còn nói, loại cỏ này chỉ cần rải hạt giống, vừa đến mùa mưa năm sau sẽ lập tức phát triển rất nhanh, hơn nữa có thể giống như mọc tóc mọc ra rất nhiều. Lúc này là mùa mưa, cỏ khu trùng đã kết thành hạt giống.

Tô Diệc ngồi trên người Tây Nặc Nhĩ, trực tiếp rải hạt cỏ khu trùng một vòng quanh sơn cốc. Sau đó, hai người trở về nhà và bắt đầu rải hạt cỏ khu trùng quanh viện.

Lúc trước có nói, trước sau nhà Tô Diệc có hai cái viện. Hậu viện nằm cạnh một vách đá trong sơn cốc, Tô Diệc dự định trồng một ít các loại thảo dược và rau củ thường dùng ở đây. Trong tiền viện, Tô Diệc chọn một nơi trồng hai cây ăn quả.

Mà cùng lúc đó, Kiệt La bay nhanh như gió xuyên qua rừng rậm, đã liên tục mấy ngày không có nghỉ ngơi. Chính vì anh không có nghỉ ngơi, hiện tại anh đã cách hồ muối Tô Diệc nói rất gần.

Kiệt La duỗi chân tay ra, định tìm con mồi cho chính mình ăn no. Một đôi mắt thú màu vàng của anh bất thình lình nhìn thấy một con Bạo Nha Thú đang chạy trốn. Tuy rằng hôm nay Kiệt La cũng không muốn ăn Bạo Nha Thú, nhưng vì đang chạy đi, Kiệt La chỉ có thể hơi ủy khuất mình một chút.

Vì thế Kiệt La nhắm vào con Bạo Nha Thú kia, liền tính toán bổ nhào một cái, trực tiếp đánh bẹp Bạo Nha Thú. Nhưng ngay khi anh muốn xông xuống, đột nhiên nhìn thấy một màn quỷ dị khó quên. Một con Bạo Nha Thú kinh hoảng thất thố chạy về phía trước, trên người Bạo Nha Thú có nhiều vết thương. Mà làm Kiệt La giật mình chính là, một người đang đuổi theo phía sau Bạo Nha Thú, không đúng, chính xác hơn là một giống cái?

Một giống cái? Một giống cái nhỏ gầy, khuôn mặt được sơn màu xanh đậm. Tuy rằng trên người giống cái có mùi vị kỳ quái rất nặng, nhưng Kiệt La bất đồng với thú nhân khác, anh là thú nhân có huyết thống Long tộc phi thường ưu tú, cho nên anh vẫn ngửi được mùi hương đặc thù trên người giống cái.

Dáng người Kiệt La phi thường khổng lồ, giống cái cùng Bạo Nha Thú xuyên qua bụi cỏ cao lớn, lập tức cảm giác được lực áp bách cực lớn đến từ giống loài xa lạ.

Động tác cấp tốc đuổi theo của giống cái dừng lại, trong nháy mắt tê dại, sau đó giống như một con khỉ, linh hoạt trốn vào trong rừng cây xung quanh.

Trong nháy mắt Kiệt La rơi xuống mặt đất hóa thành hình người, động tác giống như báo săn, nhảy mạnh một cái trực tiếp nhảy lên người Bạo Nha Thú, sau đó trực tiếp đánh một quyền vào đầu Bạo Nha Thú. Bạo Nha Thú phát ra một tiếng kêu thảm thiết, sau đó co giật té trên mặt đất.

Kiệt La cũng mặc kệ giống cái chạy mất kia, anh cảm thấy giống cái kia phỏng chừng là nhìn ra anh là thú nhân bất thường, cho nên theo bản năng trốn đi.

So với thú nhân khác hoặc thú nhân bất thường, Kiệt La chính là một trường hợp đặc biệt. Anh không phải loại thú nhân vừa nhìn thấy giống cái, liền thích ngây ngốc dán lên.

Mặc dù anh cũng rất kỳ lạ, tại sao giống cái đó lại xuất hiện trong rừng? Cũng cảm thấy rất kỳ lạ khi nhìn thấy hình ảnh quỷ dị vừa rồi, Bạo Nha Thú bị một giống cái đuổi theo. Nhưng tò mò thì tò mò, Kiệt La cũng không có ý định đuổi theo hỏi.

Anh là thú nhân bất thường, anh không muốn nhìn thấy biểu tình chán ghét của người khác, càng sẽ không ủy khuất cầu toàn đi lấy lòng một giống cái rõ ràng sợ hãi anh.

Đường Ngọc dựng thẳng lỗ tai lên nghe một hồi lâu, ngoại trừ tiếng kêu thảm thiết của Bạo Nha Thú lúc trước ra, xung quanh đã khôi phục yên tĩnh.

Đã mấy tháng trôi qua kể từ khi y sống lại vào thế giới này.

Y còn nhớ rõ trong nháy mắt mở mắt ra, y bị một thú nhân xấu xí đè ở dưới thân, thú nhân kia đang xé rách y phục của y.

Đường Ngọc vốn là gay, cho nên nhìn thấy thú nhân đè trên người mình, lập tức liền hiểu được thú nhân này đang muốn làm chuyện gì. Nhưng mà làm cho Đường Ngọc cảm thấy may mắn chính là, thú nhân này cũng không thành công. Bởi vì sau khi y tỉnh lại, liền thân thủ nhanh nhẹn đạp ngã thú nhân, sau đó rút ra cốt đao bên hông thú nhân, chém thú nhân bị thương.

Sau đó chính là hành trình chạy trốn dài hơn mười ngày, y vừa chạy trốn, vừa tìm hiểu xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Đường Ngọc nhớ rõ, lúc trước y cùng anh trai giao dịch vũ khí, sau đó đột nhiên xuất hiện một đám cảnh sát truy quét tệ nạn, mà người mang theo đội cảnh sát này xông vào Đường Ngọc quen biết, là Tô Diệc của tổ hành động của đội đặc cảnh trước đó.

Lúc ấy y căn bản không có thời gian suy nghĩ nhiều, xung quanh trong nháy mắt loạn thành một đoàn, anh trai luôn yêu thương y, ở thời khắc nguy hiểm lại đẩy y ra làm lá chắn?

Lúc ấy y liền ngã xuống bên cạnh Tô Diệc, Tô Diệc vì bảo vệ một nữ cảnh sát, trên người trúng mấy phát súng. Người đã phải chết không thể nghi ngờ, cuối cùng Tô Diệc còn có tâm tình đi nhặt ngọc bội trên mặt đất? Cũng không biết có phải quan hệ đồng mệnh tương liên hay không, Đường Ngọc thấy Tô Diệc ngã ở trong vũng máu gian nan đi lấy ngọc bội, thế nhưng mười phần hảo tâm đưa tay giúp Tô Diệc một phen. Sau đó không biết là máu của y hay máu Tô Diệc, nhuộm khối ngọc bội kia thành một mảnh đỏ tươi như máu.

Sau đó Đường Ngọc liền trọng sinh, trọng sinh lên người một cái giống cái tên là Hi Nhược. Trong thế giới này không có nữ nhân, chỉ có thú nhân sẽ biến thân, cùng với giống cái sẽ không biến thân phụ trách sinh sản. Khi biết chuyện này, đầu tiên Đường Ngọc buồn bực một phen, nhưng mà rất nhanh y liền thoải mái lại.

Trong lòng Đường Ngọc, nếu như y không muốn sinh con giống như giống cái nơi này, ai cũng đừng nghĩ ép buộc y.

Hi Nhược là giống cái của tộc Dực Lang, có một người bạn đời tương lai tên là Ike, là thú nhân của Dực Lang tộc phi thường vĩ đại. Nhưng mà bởi vì Ike có năng lực xuất chúng, hình thú lại là tuyết lang khiến người ta chú ý, hắn ở trong bộ lạc được giống cái mười phần hoan nghênh.

Ike nguyện ý ở cùng một chỗ với Hi Nhược, bởi vì Hi Nhược chính là con trai bảo bối của tộc trưởng. Biết rõ Ike không phải thật lòng thích mình, Hi Nhược vẫn bởi vì Ike anh dũng thiện chiến, đối với Ike ái mộ không thôi.

Sở dĩ Hi Nhược xảy ra chuyện cũng là bởi vì hắn vô tình nhìn thấy Ike cùng một giống cái của bộ lạc mập mờ. Hi Nhược không có tâm nhãn gì, trực tiếp trách cứ sự không chung thủy của Ike. Ike thẹn quá hóa giận, tát Hi Nhược một cái.

Hi Nhược từ nhỏ được nâng niu trong lòng bàn tay, liền khóc lớn chạy ra khỏi bộ lạc.

Sau đó Hi Nhược gặp một thú nhân bất thường lang thang gần đó, bị thú nhân bất thường bắt đi. Hi Nhược không thể dễ dàng tha thứ cho mình nếu bị thú nhân bất thường chà đạp, liền nhảy xuống từ trên người thú nhân bất thường đang bay trên không trung. Lúc rơi xuống, may mắn rơi xuống một cành cây, đầu đụng vào cành cây ngất xỉu.

Sau đó Đường Ngọc liền không hiểu tại sao chiếm cứ thân thể Hi Nhược, đả thương thú nhân bất thường kia chạy ra ngoài.

Đường Ngọc một đường đi về phía tộc Dực Lang trong trí nhớ của Hi Nhược, dọc theo đường đi gặp phải không ít nguy hiểm, nhưng Đường Ngọc đều dựa vào vũ khí đơn giản do mình chế tạo, chịu đựng được hơn một tháng.

Sau đó Đường Ngọc phát hiện gần đây có hồ muối, y liền định cư ở gần đó. Căn cứ theo trí nhớ của Hi Nhược, sẽ có thú nhân đi tới hồ muối lấy muối, tuy rằng đại đa số thú nhân không cần muối, nhưng vẫn sẽ có thú nhân đến hồ muối. Đường Ngọc hy vọng có thể gặp thú nhân đến hồ muối lấy muối, sau đó nhờ họ giúp mình trở về tộc Dực Lang. Nói như vậy, Đường Ngọc sẽ không cần phải đi lại trong rừng rậm nguy hiểm.

Chỉ là phi thường không khéo chính là, trước khi Đường Ngọc đi tới gần hồ muối, thú nhân các bộ lạc khác đều đã lấy muối xong rời đi. Bởi vì sắp đến mùa mưa, thú nhân đều phải bận rộn săn bắn, cho nên thú nhân đều sẽ đến lấy muối từ rất sớm.

Mấy ngày trước trời vẫn mưa, Đường Ngọc cũng không săn được con mồi nào, một mực gặm hoa quả đã có chút biến chất. Hôm nay thật vất vả mưa ngừng, Đường Ngọc đặt cạm bẫy, rốt cục sau khi đợi mấy ngày nay, con Bạo Nha Thú người đầy thịt cũng rơi vào cạm bẫy. Nhưng ngay khi y đuổi theo Bạo Nha Thú nhảy ra khỏi cạm bẫy chạy trốn, đột nhiên đỉnh đầu bay xuống một vật thể cực kì lớn giống như mây đen. Đường Ngọc vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy một cự long phiên bản hiện thực, nhất thời bị dọa đến hồn vía lên mây trốn đi.
[/HIDE-THANKS]

Trọng Sinh - [Edit]Xuyên Đến Trong Văn Niên Đại Làm Y Học - Tiểu Tiểu Đích Hiểu
 
Chỉnh sửa cuối:
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back