15,038 ❤︎ Bài viết: 229 Tìm chủ đề
Chương 127: Một nhà ba người

Kỷ Thanh Lam đắp chăn cho Kỷ Tân Thành, bắt đầu luyện võ. Thời gian trôi qua, Kỷ Thanh Lam dần dần tiến vào giai nhân cảnh, đắm chìm trong từng chiêu thức.

Kỷ Tân Thành mở to mắt, ngơ ngác nhìn côn trùng bò trên mặt đất, cậu bé giống như phát hiện ra một thế giới mới, vứt đồ chơi trong tay, bò ra khỏi chăn, duỗi ra đôi tay nhỏ nhắn mũm mĩm của mình. Cầm lấy con sâu dài trong tay xoa xoa hai lần, nhìn lại rồi đột nhiên đưa cho Tiểu Hắc ở bên cạnh: "Tiểu Hắc, ăn đi."

Thấy Tiểu Hắc chạy xa, Kỷ Tân Thanh quẹt miệng, bỏ sâu vào túi áo mình rồi lại đi bắt những con khác.

Kỷ Thanh Lam đang đắm chìm trong luyện võ, hoàn toàn không biết tới việc tốt mà con trai mình đã làm, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân giẫm lên cành lá khô lá, thần sắc cô ngừng lại, đột nhiên dừng lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào một chỗ.

Chỗ này, là ai đến săn thú sao?

Trong đội có mấy thợ săn, cũng thường lẻn lên núi để săn thú.

Rất nhanh, một bóng người từ trong rừng bước ra, dáng người cao gầy, vai rộng eo hẹp, tướng mạo anh tuấn.

Bốn mắt nhìn nhau, từ trong mắt thấy được sự ngạc nhiên và nghi ngờ.

"Kỷ tri thanh, sao ngươi lại tới đây?" Tiêu Dịch cau mày hỏi.

"Tôi, tôi.." Vô số suy nghĩ chạy qua trong đầu cô, cô đang suy nghĩ nên trả lời thế nào.

Kết quả, cô còn chưa nghĩ ra lý do thích hợp thì Kỷ Tân Thành đã hét lên.

"Ba ba, ba ba.. Ôm."

Cậu bé đưa tay ra, nhìn Tiêu Dịch, gọi đi gọi lại.

Chỉ sợ không khí đột nhiên trở nên yên tĩnh, lúng túng trong trầm mặc.

Một nét ửng hồng xuất hiện trên khuôn mặt màu lúa mì.

Kỷ Thanh Lam hoảng sợ đến nghẹt thở, gần ba tháng không gặp, Kỷ Tân Thành vẫn nhớ tới ba ba của mình, vừa rồi trong lòng còn sợ hãi, từng tiếng ba ba của Kỷ Tân Thành đã khiến nỗi sợ tan thành mây khói.

Thực sự không phải cô dạy! Kỷ Thanh Lam muốn giải thích một câu.

Kỷ Tân Thành nhìn Tiêu Dịch đứng bất động, không khỏi sốt ruột, trực tiếp bò về phía Tiêu Dịch, tư thế tự động tìm ba này thật là không còn mặt mũi.

Cậu bé ở gần Tiêu Dịch, chỉ trong chốc lát đã bò đến dưới chân Tiêu Dịch, ôm lấy chân anh đứng dậy.

"Ba ba.."

Kỷ Thanh Lam tiến lên ôm người lại. Tiêu Dịch trước một bước khom người ôm cậu bé vào trong ngực.

Kỷ Tân Thành hôn lên mặt anh, vui vẻ kêu Baba.

Tự dưng lại được làm cha.

Kỷ Thanh Lam vội vàng đi tới, lúng túng giải thích: "Đồng chí Tiêu, đừng hiểu lầm, là mẹ nuôi của nó làm canh ba ba ăn rất ngon, nó không có chuyện gì thì kêu hai tiếng.."

Yếu ớt giải thích.

Tiêu Dịch cúi đầu nhìn chiếc bánh bao nhỏ trong ngực, nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy hắn, cậu bé này lại đột nhiên gọi hắn là ba ba. Sau đó, tại trạm ga tàu, cậu bé cũng tự gọi hắn như vậy, mãi về sau hắn mới hiểu được ý nghĩa.

Trẻ em đều như vậy sao?

Nghĩ như vậy, lại càng thêm yêu thích đứa bé dễ thương trong ngực. Nếu sau này hắn có một đứa con dễ thương như vậy ôm hắn, hắn sẽ không muốn rời xa, hôn hắn, từng tiếng một gọi là ba ba.

Cũng là một chuyện vui vẻ.

Bất tri bất giác, Tiêu Dịch rơi vào ảo tưởng, trong đầu có một nhà ba người, hắn có một người vợ đảm đang, một cậu con trai đáng yêu, vợ ôn nhu cười, con trai hoạt bát dễ thương, có tình cảm vô bờ và không muốn rời xa.

Dần dần, hai mẹ con trong đầu dần dần chồng chéo lên mẹ con Kỷ Thanh Lam.

Sắc mặt Tiêu Dịch càng thêm đỏ, ánh mắt vô cùng ôn nhu.

Kỷ Thanh Lam không biết Tiêu Dịch đang suy nghĩ gì, cô trơ mắt nhìn Kỷ Tân Thành lấy thứ gì đó từ trong túi ra đưa vào miệng hắn: "Ba ba, ăn đi."

Đó là một con rết dài bằng một ngón tay, Kỷ Tân Thành vô tri cầm lấy đưa tới bên miệng hắn, thân thể còn đang không ngừng giãy dụa.

Tiêu Dịch..

Vợ và con trai đều biến thành rết.

Kỷ Tân Thành đã bị Kỷ Thanh Lam lao tới ôm đi, Kỷ Thanh Lam sầm mặt hất con rết ra khỏi tay, tức giận nói: "Đây là sâu con cũng bắt, không sợ nó cắn con à."

Kỷ Tân Thành nhìn nó rơi xuống đất, không biết tại sao, tưởng mẹ cũng muốn ăn nên liền nịnh nọt lấy ra một con khác.

"Mẹ, ăn đi."

Thật là lớn mà, mẹ cảm ơn con.

Sắc mặt càng đen hơn.

Cô lục lọi hai bên túi quần áo của con trai, kết quả tìm thấy hai mươi ba mươi con sâu, nhìn đám sâu ngọa ngoạy chằng chịt trên đất, cô cảm thấy choáng váng.

Kỷ Tân Thành có sở thích này từ khi nào?

Còn là một kẻ nghiện sâu.

Đột nhiên gặp Tiêu Dịch, không thể tập võ được nữa nên dứt khoát đi về nhà.

"Đồng chí Tiêu, anh cũng thích đến đây à! Khi rảnh rỗi tôi sẽ đến đây chặt củi, đào rau dại các loại, còn luyện một chút quyền, là khi còn bé ba tôi dạy tôi."

Kỷ Thanh Lam giải thích với Tiêu Dịch, cô không có ý định che giấu. Sau này cô sẽ trở về thủ đô, chuyện biết võ nhất định không giấu được, thà để cho người hoài nghi còn không bằng thẳng thắn từ bây giờ.

Vậy mà Tiêu Dịch lại không chút nghi ngờ, cha của Kỷ tri thanh là một cao thủ võ thuật trong quân đội.

Ngược lại nhìn thấy ánh mắt dò xét của Kỷ Thanh Lam, Tiêu Dịch đành phải giải thích: "Tôi đến đây để thực hiện nhiệm vụ."

Kỷ Thanh Lam gật đầu, không hỏi nữa.

Cõng con trai nghịch ngợm lên lưng, cầm chiếc gùi nhỏ bên cạnh lên rồi nói: "Đã muộn rồi, tôi xuống núi trước."

Tiêu Dịch nhìn hai mẹ con trước mặt. Trong lòng dâng lên một cảm xúc khó tả, đột nhiên nói: "Tôi đưa cô về."

Kỷ Thanh Lam sửng sốt một lúc mới gật đầu: "Cảm ơn."

Hai người một trước một sau bước đi. Kỷ Tân Thành còn không ngừng nghiêng đầu nhìn Tiêu Dịch phía sau, thỉnh thoảng kêu ba ba, ba ba.

Kỷ Thanh Lam xấu hổ muốn chết, sắc mặt đỏ bừng, giống như hoàng hôn nơi chân trời, vừa mềm mại vừa xinh đẹp, cô không dám quay đầu lại, chỉ tăng tốc độ xuống núi.

Tiêu Dịch khẽ mỉm cười ôn nhu, nhìn hai mẹ con trước mặt, đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé đang đưa ra trước mặt.

Kỷ Tân Thành cười khanh khách, Tiêu Dịch cũng cười, trong lòng mềm nhũn. Bàn tay lớn bao lấy bàn tay nhỏ, một lớn một nhỏ làm động tác nhỏ mà Kỷ Thanh Lam không nhìn thấy.

Kỷ Thanh Lam không biết con trai mình đã đầu hàng, cô không ngờ Kỷ Tân Thành lại cố chấp với hai chữ đó như vậy, sau ba tháng không gặp mà vẫn còn nhớ. Là cô quên, trở về phải dạy cậu quên từ này đi.

Trương Kiến Quốc đôi khi dạy cậu bé gọi hắn là cha nuôi, nhưng đứa bé này không gọi, kiêu ngạo ngậm miệng gắt gao.

Kết quả, khi nhìn thấy Tiêu Dịch liền chạy lên gọi.

Rất lạ.

Trên đường đi, Kỷ Thanh Lam nhìn thấy một số loại rau rừng tươi ngon cũng sẽ hái một chút, nhặt củi khô, làm dáng một chút. Tiêu Dịch nhìn thấy lại giúp nhặt một bó củi.

Chạng vạng tối, những đám mây chiều trải dài phía chân trời, mặt trời từ từ lặn xuống đường chân trời, ánh sáng màu đỏ cam chiếu xuống hai người, khiến họ tỏa ra ánh sáng chói lóa.

Giữa núi rừng, một nhà ba người đặc biệt ấm áp.

Khi đến chân núi, Kỷ Thanh Lam không để Tiêu Dịch tiễn nữa, nói với anh: "Chúng ta dừng ở đây! Cảm ơn đồng chí Tiêu đã đưa tôi xuống. Anh cũng mau quay về đi, nếu không trời sẽ tối mất."

Tiêu Dịch gật đầu, đưa bó củi trong tay cho cô rồi quay người đi lên núi.

"Trên núi rất nguy hiểm, về sau lên núi phải cẩn thận."

Kỷ Tân Thành nhìn thấy anh rời đi, nóng nảy nhảy cẫng lên, đưa tay ra, lo lắng kêu lên: "Ba ba, ba ba."

Tiêu Dịch quay người nhìn mẹ con bọn họ, trong mắt hiện lên một tia lưu luyến khó phát giác. Anh bước lên, nhanh chóng biến mất trong khu rừng rậm rạp.
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back