Bạn được minhkien12 mời tham gia diễn đàn viết bài kiếm tiền VNO, bấm vào đây để đăng ký.
14,999 ❤︎ Bài viết: 229 Tìm chủ đề
Chương 123: Đi xã tố cáo

Lý Trường Lâm cưỡi xe quay lại, nhìn thấy phía trước một đám đông, Bành Ngọc Liên đang ngồi trên mặt đất khóc lóc bù lu bù loa, một ngày vui vẻ trong nháy mắt biến mất. Đại đội Hồng Hà luôn có vài người chuyên gây chuyện như vậy.

Ngày qua ngày, rảnh rỗi không có việc gì làm, chỉ biết gây chuyện cho ông.

"Làm gì vậy? Đứng đây không về nhà."

"Đội trưởng, Kỷ Thanh Lam đẩy tôi. Ông nhìn miệng tôi cũng bị thương rồi này." Bành Ngọc Liên khóc nói, chỉ trong chốc lát, miệng đã sưng lên.

"Không phải, Lý đội trưởng, người này vừa rồi vu khống mẹ nuôi tôi. Mẹ nuôi muốn kéo cô ta đi phân xử, cô ta không đi, dùng móng tay cào mẹ nuôi tôi, sau đó tự ngã xuống. Ông nhìn tay mẹ nuôi tôi, chảy cả máu rồi." La Hồng Ngọc giải thích, tâm trạng thu hoạch đã bị người này dập tắt.

Mọi người nhìn vào tay Kỷ Thanh Lam, quả nhiên phát hiện có vài vết móng tay màu đỏ tươi, có giọt máu đang rỉ ra.

Tê! Phải cào mạnh cỡ nào a?

So với Kỷ Thanh Lam, Lý Trường Lâm càng không có hảo cảm với cái cô Bành Ngọc Liên. Kỷ tri thanh người ta đọc sách, có văn hóa, đoàng hoàng không gây chuyện. Mà Bành Ngọc Liên lại là một kẻ nhiều chuyện, hôm nay gây chuyện ở Đông gia, ngày mai gây chuyện ở Lý gia.

Bị đánh là đáng đời.

Ông tức giận hỏi Bành Ngọc Liên: "Một bàn tay vỗ không thành tiếng. Tại sao Kỷ tri thanh lại nhắm vào cô? Rốt cuộc cô đã nói gì với cô ấy?"

Bành Ngọc Liên ngừng khóc, ấp úng nửa ngày không nói nên lời.

Kỷ Thanh Lam nhìn cô ta như vậy, cười lạnh nói: "Không phải buổi trưa cô bất mãn Lý đội trưởng cho tôi ba con thỏ sao, nói đội trưởng đặc biệt quan tâm tôi. Bây giờ đội trưởng đang ở đây, cô hỏi thẳng ông ấy! Hỏi ông ấy tại sao lại cho tôi thỏ, tại sao chỉ cho tôi mà không cho người khác, mạnh dạn hỏi đi, còn có thể lên xã tố cáo."

Sắc mặt của Bành Ngọc Liên tái nhợt.

Lý Trường Lâm..

Thì ra là chuyện liên quan đến ông.

Ông nhìn Bành Ngọc Liên, tức giận mắng: "Cô suốt ngày nhìn chằm chằm cái này nhìn chằm chằm cái kia. Tại sao không làm tốt công việc của mình? Ngày nào cũng ăn xén nguyên liệu, không hoàn thành nhiệm vụ. Con mắt đều đặt trên người người người khác."

Vừa nói, ông lại ngẩng đầu nhìn đội viên đang vây xem, lớn tiếng giải thích: "Buổi trưa tôi đã đưa cho Kỷ tri thanh ba con thỏ. Một là vì chính cô ấy bắt được thỏ, hai là vì cô ấy đã đóng góp cho đội tám con thỏ nhỏ, lại nảy ra cho chúng ta một ý tưởng hay, đề nghị đội chúng tôi thành lập trang trại chăn nuôi thỏ để tạo doanh thu cho đội chúng ta."

"Tôi đến xã chính là vì việc này. Lãnh đạo đã đồng ý rồi."

"Người ta bắt thỏ quang minh chính đại lấy ra, không giống một số người, mình ăn trộm còn đỏ mắt người khác. Hừ! Thật là, ở không đi gây chuyện, nói lời hàm hồ, suy nghĩ bậy bạ, phá hư phong khí, đúng là rảnh rỗi."

"Cô có bản lĩnh này, đừng nói là ba con thỏ, tôi còn thưởng cho cô năm mươi điểm lao động, nếu các ngươi có chủ ý tốt được tiếp nhận, tôi cũng sẽ thưởng giống vậy."

Lý Trường Lâm dạy dỗ, nói Bành Ngọc Liên ngu ngốc, giữa trưa trên đường gặp người nói mấy câu, đến nhà đội trưởng muộn một bước, chỉ thấy Kỷ Thanh Lam xách thỏ ra khỏi nhà đội trưởng. Căn bản không biết chuyện nuôi thỏ.

Cái này..

Cô ta cúi đầu, nhìn đội trưởng có vẻ tức giận, trong lòng sợ hãi.

Quả nhiên, Lý đội trưởng rất mệt mỏi với lần này Bành Ngọc Liên gây ra mâu thuẫn, thấy miệng cô ta sưng tấy, cuối cùng cũng không phát tác, chỉ nói: "Nếu sau này tôi còn nghe thấy những tin đồn này, bất kể là ai, đều là từ cô truyền đi, cô đến trang trại để sửa đổi ngay, khi nào sửa đổi xong tật xấu của mình hãy trở lại."

Khi Bành Ngọc Liên nghe thấy điều này, mặt cô ta tái nhợt. Lúc trước vợ Tường Khánh bị đưa đến nông trường sửa đổi, sau trở thành như vậy, cô ta nào dám đi, vội vàng nói: "Đội trưởng, tôi sai rồi, tôi không dám nữa."

"Cút."

Bành Ngọc Liên như được đại xá, nhanh chóng bỏ chạy.

Người xem cũng chậc chậc không dứt.

Lý Trường Lâm chỉ thở dài. Công việc hàng ngày của đội trưởng đã khiến ông kiệt sức cả về thể chất lẫn tinh thần, tóc trên đầu cũng đã trở thành Địa Trung Hải.

Có đội viên đi tới hỏi: "Đội trưởng, chúng ta nuôi thỏ như thế nào, cần bao nhiêu người?"

Hiện tại mọi chuyện đã bại lộ, Lý Trường Lâm không giấu diếm nữa, nói ra kế hoạch của mình: "Ngày mai sẽ bắt đầu dựng chuồng, ai muốn làm thì đến ủy ban thôn đăng ký, mỗi ngày mười điểm công tác. Đội sẽ chiêu mộ người nuôi, cụ thể mấy người, mấy điểm công tác đến khi đi họp sẽ quyết định, nhưng nhất định phải biết chữ, ưu tiên những người có kinh nghiệm."

"Còn có Thỏ, trước tiên chúng ta nuôi một đàn thỏ hoang, các ngươi lên núi bắt thỏ nhỏ đến, mỗi con ba điểm công tác."

Thật ra ông muốn nuôi nhiều thỏ hơn, nhưng tiếc là các đội gần đó không có trang trại chăn nuôi, chỉ có thể bắt từ trên núi.

Chính vì điều này, ông rất bội phục đầu óc của Kỷ Thanh Lam. Bắt được một vài con thỏ hoang liền nghĩ tới trang trại chăn nuôi, không giống như những nhà khác, bắt một con thỏ cũng lén lút.

Đại đội Hồng Hà có lưng tựa núi lớn, ông lại không thể ngăn cản người trong đội đi ra ngoài tìm thức ăn. Người trong đội mặt hướng xuống đất lưng hướng lên trời, gầy như cây trúc, ông cũng rất lo lắng.

Quả nhiên, mọi người nghe được có chuyện tốt đều rất kích động, có suy nghĩ đi ghi danh nuôi dưỡng, đây cũng là một công việc tốt, tốt hơn nhiều so với việc làm ruộng.

Lý Trường Lâm cũng không để ý những người này đang nghĩ gì, cưỡi xe rời đi.

Trước khi trời tối, một thông báo đã được dán lên trên tấm bảng đen bên ngoài văn phòng ủy ban thôn, nói rõ thôn muốn mở một trang trại thỏ.

Kỷ Thanh Lam dẫn La Hồng Ngọc về đến nhà, La Hồng Ngọc nhìn ba dấu móng tay trên mu bàn tay của Kỷ Thanh Lam, cực kỳ đau lòng, đi tìm thuốc chống viêm lau cho Kỷ Thanh Lam: "Mẹ nuôi, có đau không?"

"Đau, đau, thổi một chút, hô hô." Kỷ Tân Thành ngồi trong lòng mẹ, nắm tay cô, há miệng thổi thổi.

Kỷ Thanh Lam buồn cười. Hôm qua cắt cỏ có đứa bé bị té, liền nói thổi một cái sẽ không đau, kết quả nó liền học được.

La Hồng Ngọc.. Không kìm được vẻ lo lắng.

"Không sao đâu. Chỉ là một vết thương nhỏ thôi, ngày mai nó sẽ tiêu. Cô ta bị ngã còn nặng hơn ta, còn bị trầy da nữa."

"Cô ta đáng bị như vậy, thật xấu xa."

"Ừ, đừng để ý cô ta, không phá hỏng tâm trạng tốt của chúng ta." Kỷ Thanh Lam an ủi cô bé, chuyện như vậy xảy ra rất nhiều, La Hồng Ngọc lớn lên trong tháp ngà, từ nhỏ thuận buồm xuôi nước, gặp chuyện phiền lòng duy nhất chính là Hướng Quân.

Hai người rải rau rừng trong giỏ ra, lấy bảo bối phía dưới ra.

Trừ một con gà rừng và tám quả trứng gà, vụ thu hoạch lớn nhất hôm nay là ba cây sâm rừng già này.

Kỷ Thanh Lam nhẹ nhàng giũ sạch bùn trên củ nhân sâm, cẩn thận giấu đi, nói với La Hồng Ngọc: "Hồng Ngọc, con tìm được hai cây này, ngày mai con mang về."

La Hồng Ngọc có chút xấu hổ, cô bé đi dưới gốc cây hai lần cũng không biết đó là bảo bối, nếu không có mẹ nuôi thì cô bé đã bỏ lỡ, nhưng giờ mẹ nuôi lại muốn tặng cô cả hai.

Cô bé thật sự là cầm phỏng tay: "Mẹ nuôi, thứ này quá quý giá. Con.."

"Vốn chính là con phát hiện ra, gặp được vật này chính là duyên phận. Nếu không, ngày nào mẹ cũng chạy tới đó lại không phát hiện, con vừa tới lại nhìn thấy, hơn nữa mẹ cũng có một cây."

Thấy cô gái nhỏ muốn nhường củ sâm rừng cho mình, biết cô bé không hiểu vật này quý như thế nào, chỉ đành phải trịnh trọng dặn dò cô bé: "Con nghe lời mẹ, mang về cho ba mẹ xem, con ngàn vạn lần không được nói chuyện này cho người khác biết, chuyện này càng ít người biết thì càng tốt. Có hiểu không?"

Ý cô là cả ông nội La bà nội La cũng đừng nói. Mặc dù họ cũng là người tốt, nhưng họ ngoài La Cục còn có những đứa con khác.

Nhân sâm rừng thực sự quá quý, ngàn vàng khó cầu, lại có thể bảo toàn tính mạng.

La Hồng Ngọc nhìn vẻ mặt nghiêm túc của mẹ nuôi, lòng không khỏi khẩn trương, vội vàng gật đầu. Cô cũng sẽ không nói cho ông bà, chỉ nói cho ba mẹ.
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back