Bạn được CoChuSocTrenCanhCay mời tham gia diễn đàn viết bài kiếm tiền VNO, bấm vào đây để đăng ký.
2,259 ❤︎ Bài viết: 108 Tìm chủ đề
Chương 28

Bởi vì khoảng cách đủ gần, lúc này Lâm Dật có thể thấy đôi mắt Bạch Ưng hơi sáng lên, trên cổ cũng xuất hiện mạch máu xanh nhạt.

Lính gác bình thường tuyệt đối không dám dùng tinh thần vực không ổn định như vậy tiến vào khu ô nhiễm, trừ khi không muốn sống nữa.

Thật sự là quá đáng.

Chân Lâm Dật không do dự đi về giếng thang máy.

Cùng lúc đó, nam nhân tóc vàng vừa có ý định chào mời y mang khuôn mặt cẩn thận nói khẽ với Bạch Ưng.

"Mau tới.. Ta đã cho người chuẩn bị tốt dẫn đường tố."

Mày Bạch Ưng nhăn lại, ánh mắt vẫn nhìn Lâm Dật rời đi, sau đó quay về trên áo khoác bị đụng qua.

Trợ thủ bên cạnh đã lấy ra một chiếc áo khoác thuần sắc trắng mới tinh để hắn có thể thay.

Từ lúc Bạch Ưng tiến vào, toàn bộ khu an toàn đều an tĩnh.

Nghe nói Bạch Ưng bởi vì cấp bậc quá cao, chán ghét tiếp xúc đụng chạm, có thói ở sạch nghiêm trọng, bình thường đều yêu cầu yên tĩnh tuyệt đối, ở nơi tối tăm, ngăn cách tất cả ngũ giác. Nếu không liền bạo tẩu giết người.

Hiện giờ nhìn đối phương đem mình bọc kín mít, lính đánh thuê xung quanh đều cảm thấy đồn đãi là sự thật.. Theo bản năng liền yên tĩnh xuống.

Chỉ có Lâm Dật không bận tâm hết thảy.

Sắp không kịp rồi.

Y bước vào thang máy kéo thiết bị khởi động.

Đồng thời lúc này bụi đất bay lên như có gió thổi qua, trong không khí truyền đến tiếng ong ong, dưới nền đất cũng vang vù vù.

Lâm Dật cứng đờ.

Thực mau, một số hòn đá từ nóc rớt xuống ùm ùm, sau đó toàn bộ hầm ngầm kịch liệt lay động.

Động đất bắt đầu rồi.

Md!

Lâm Dật mắng một tiếng nhưng lại không thể làm gì.

Vách đá không ngừng phát ra tiếng vang kẽo kẹt, giá chống đỡ phát ra âm thanh đứt gãy.

"Khu an toàn sắp sập!"

Không biết ai đột nhiên kêu một tiếng, khủng hoảng lan tràn. Mọi người kinh hoảng thất thố chạy vội về giếng thang máy.

Toàn bộ quặng mỏ lập tức trở thành một nhà giam lay động kịch liệt.

Lâm Dật bị vây trong thang máy, mặt đất chấn động làm y không thể giữ thăng bằng, y như thể ở giữa trung tâm lốc xoáy, không thể chạy thoát mặc kệ cho bản thân rơi xuống. Sau đó phịch một tiếng, mất đi ý thức.

Chờ lúc tỉnh lại y đã ở trong một khe hẹp bên trong vực sâu.

Nơi này không có bất cứ ánh sáng gì, trước mắt Lâm Dật một mảnh đen nhánh, trong không khí tràn ngập mùi máu tươi cùng lưu huỳnh gay mũi, nhiệt độ xung quanh cũng rất cao như thể bên trong một cái bếp lò.

Đấng sợ nhất là tràn ngập âm thanh gào rống của vật ô nhiễm.

Lòng y trầm xuống, vội vàng ấn đầu cuối của mình để chiếu sáng.

Bóng tối lúc này mới có một tia sáng. Ánh vào mi mắt đầu tiên là một con dơi biến dị.

Thứ này to như đầu trâu mở ra hàm răng sắc bén đối diện với y. Nguyên bản dung mạo không đáng yêu lắm nay biến thành đôi mắt đỏ quạch, tràn ngập bướu thịt mưng mủ hư thối trắng bệch.

Lâm Dật trầm mặc rời đi ánh mắt.

May mắn đây chỉ là một thi thể.

Lâm Dật đã gặp qua nhiều.

Nhưng gần đây vẫn còn quái vật còn sống, đó mới là thứ thật sự nguy hiểm.

Chúng nó đang gào rống chiến đấu, thanh âm va chạm truyền xuyên qua đất đá giúp nắm rõ vị trí.

Lâm Dật chỉ có thể lấy ra chủy thủ trong giày giẫm lên thi thể bò ra khỏi khe hẹp đến khu hầm ngầm rộng lớn.

Lúc này y mới phát hiện xung quanh tràn đầy thi thể vật ô nhiễm.

Cách đó không xa có thể thấy được có người đang chiến đấu cùng vật ô nhiễm.

Là Bạch Ưng..

Không hổ là vũ khí bí mật lớn nhất của quân tự do, người duy nhất trong sách có thể chống lại toàn bộ quân chính phủ.

Khác với Lâm Dật khẩn trương nắm chủy thủ.

Động đất bất ngờ khiến hắn không kịp cầm bất kỳ vũ khí gì chỉ có thể dùng tinh thần lực tác chiến.

Ánh sáng màu xanh từ tay hắn bay ra thành cảnh quan tráng lệ. Từ nơi xa nhìn xuống như một đôi cánh thật lớn sắc bén.

Chỉ vài giây đã cắt đôi một vật ô nhiễm.

Quái vật chồng chất dưới chân, chỉ sợ vật ô nhiễm xung quanh sắp bị hắn giết sạch.

Nhưng Lâm Dật lại không thể thả lỏng mà chỉ càng khẩn trương.

Trạng thái của hắn không đúng.

Lúc hắn đi vào trạng thái tinh thần vực đã không ổn định, chiến đấu thời gian dài, giết nhiều vật ô nhiễm như vậy, không bạo tẩu mới kỳ quái.

Y có thể làm gì bây giờ? Trốn?

Xung quanh lởm chởm đá, nguy hiểm trùng trùng, y có thể trốn đi đâu?

Chưa kể kết cấu địa tầng nơi này bị động đất ảnh hưởng không ổn định. Bạch Ưng bạo tẩu tạo thành một đợt động đất nữa có thể chôn chết y.

Mọi con đường đều chỉ có một chữ chết.

Bạch Ưng giết chết con quái vật cuối cùng công kích hắn liền trực tiếp quỳ xuống ôm đầu.

Lâm Dật cắn răng vọt qua chỗ hắn.

Cảm nhận được có người tới gần, hắn ngẩng mặt lên.

Khuôn mặt vốn dĩ anh tuấn tràn đầy mạch máu lam nhạt, ngay cả đôi mắt cũng biến thành màu lam quỷ dị.

Lâm Dật mở ra tinh thần tranh cảnh của mình muốn liên kết trực tiếp với đối phương.

Càng lúc càng nhiều ánh sáng màu xanh xuất hiện quanh Bạch Ưng. Như trẻ con vẽ xấu không ngừng chấn động, biến mất lại xuất hiện rậm rạp như gió lốc lấp đầy tầm mắt Lâm Dật, hình thành bức tường nhe nanh nhọn muốn y chết.

Bên tai Lâm Dật cũng tràn đầy tạp âm như thể có người dùng mười cái máy khoan điện cùng lúc khoan vào đầu y.

Thảo con mẹ nó!

Đây tuyệt đối là tinh thần vực tệ nhất Lâm Dật từng tiếp xúc. Sao có thể quá đáng đến mức này! Người bình thường e rằng đã sớm điên rồi.

Bạch Ưng đã có chút mê mang nhưng theo ản năng vẫn muốn công kích y.

Lâm Dật mất kiên nhẫn hô to.

"Ta tm nó đang giúp ngươi."

Ạch Ưng sửng sốt, trong chớp mắt đã bị Lâm Dật ấn xuống đất.

Sợi tơ màu đỏ từ tay Lâm Dật thoát ra muốn trói chặt Bạch Ưng nhưng chúng nó thật sự quá nhỏ, không đối kháng được gió lốc màu lam.

Như vậy không được.

Lâm Dật chịu đựng áp lực cực lớn, trái tim kịch liệt nhảy lên, một tay giữ chặt Bạch Ưng, một tay nhanh chóng cởi bỏ chế phục trên người cả hai.

Bạch Ưng thất thần bỗng trở nên hung ác.

"Đừng đụng ta!"

Hắn muốn công kích Lâm Dật lại không nghĩ Lâm Dật tránh một đòn xong lại quay về ôm hắn.

Lúc này hai người đã da thịt tiếp xúc phần lớn diện tích.

Bạch Ưng trống rỗng chớp mắt sau đó lông tơ toàn thân dựng đứng, tức đến nhảy dựng lên.

"Ta đã nói không thể đụng ta! Không thể!"

Nhưng tinh thần tranh cảnh lại đột nhiên an tĩnh.

Lâm Dật biết đây là biện pháp duy nhất liền ôm mặt hắn hôn xuống.

Bạch Ưng trực tiếp ngốc đơ tại chỗ.

Đây là làm cái gì?

Lâm Dật không có thời gian giải thích, bóp mặt hắn ép hắn mở khớp hàm, dùng sức hút một ngụm.

Bạch Ưng tức khắc mở to hai mắt, cả khuôn mặt đều hồng thấu, ngay cả gió lốc trong tinh thần tranh cảnh cũng biến thành dấu chấm than khiếp sợ.

Xúc tu màu đỏ nhanh chóng chui vào bên trong chế phục của ạch Ưng.

"Ngươi làm gì?"

Năng lực cảm giác của lính gác gấp mười lần người bình thường, Bạch Ưng nhanh chóng đỏ bừng mặt.

"Buông ra, đừng đụng."

Chính là không được, vẫn là không đủ, cấp bậc bọn họ chênh lệch quá nhiều!

Lâm Dật tuyệt vọng nhắm hai mắt.

Y còn có thể làm sao bây giờ? Tiếp tục thế này, đợi khi Bạch Ưng tỉnh táo y cũng chỉ có con đường chết.

Nhưng dù sao cũng chết..

"Ách!"

"Nơi đó không thể!"

Thật kỳ quái, còn chưa từng có người chạm qua chỗ đó.

Bạch Ưng thẹn quá thành giận, đột nhiên bộc phát tính tình.

"Ta giết ngươi!"

Gió lốc lam nhạt xung quanh biến thành vũ khí sắc bén hướng Lâm Dật mà đến.

Dù sao cũng không né được nên Lâm Dật càng dùng sức ôm lấy Bạch Ưng mà hôn hắn.

Md!

Có bản lĩnh giết luôn bản thân đi.

Cái tinh thần tranh cảnh này thực sự quá nhạy bén, dao nhỏ màu lam trực tiếp hóa thành mưa rơi xuống, tinh thần lực rơi trên Lâm Dật hóa thành mềm mại.

Bạch Ưng đột nhiên cả người phát run.

Vốn dĩ tinh thần lực cứng rắn như tường đồng gió lốc bỗng chốc trở thành sóng triều rơi xuống đất.

Xung quanh nóng ẩm ấm áp khiến Lâm Dật hô hấp phập phồng, mồ hôi nhỏ giọt trên trán.

Xúc tu màu đỏ vẫn quấn chặt Bạch Ưng không cho hắn nhúc nhích.

"Thực nhanh liền tốt, cách này hiệu quả.."

Bạch Ưng cắn chặt môi nói không ra lời.

Vốn dĩ tinh thần lực cuồng loạn như gió lốc biến thành một cái kén quấn chặt bản thân cùng Lâm Dật, không biết là muốn vặn chết y hay khiến hai người càng thêm gần gũi.
 
Chỉnh sửa cuối:

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back