14,945 ❤︎ Bài viết: 229 Tìm chủ đề
Chương 120: Bị từ chối

Rõ ràng cô bé đã quên mất nỗi sợ hãi năm ngoái ở Kỷ gia bị mẹ nuôi chi phối.

"Một ngày không luyện, hôm sau sẽ lười biếng." Kỷ Thanh Lam đem người đi vào trong sân.

Ngày hôm sau ăn sáng xong, Kỷ Thanh Lam lấy một cái móng giò ngâm trong nước, nói với La Hồng Ngọc: "Hồng Ngọc, buổi sáng con ở nhà đọc sách, ta đi làm, buổi trưa trở lại chúng ta làm giò heo kho ăn."

Kết quả, La Hồng Ngọc biết cô đi cắt cỏ heo, vội vàng nói mình cũng muốn đi.

"Mẹ nuôi, con ôm em trai để mẹ yên tâm cắt cỏ, bài tập buổi chiều làm tiếp."

Kỷ Thanh Lam thật sự muốn nói cô sẽ phát kẹo và tiền, đến lúc đó bọn trẻ có thể cắt nửa gùi.

"Cũng được, đường núi không dễ đi, mẹ lấy cho con một đôi giày cao su." Cô đi đến căn phòng cất đồ lặt vặt, rất nhanh liền lấy một đôi giày cao su mới toanh ra.

La Hồng Ngọc thấy là một đôi mới, vội vàng nói: "Mẹ nuôi, cho con một đôi cũ là được, mới sẽ bị bẩn."

"Giày vốn là để đi trên mặt đất, nào có không bẩn, con cứ mang đi."

Sau khi La Hồng Ngọc mang giày cao su vào, Kỷ Thanh Lam dẫn cô bé đi ra ngoài, cô còn chưa đi tới sườn núi, Lý Trường Lâm đã tìm tới, nói là muốn để cô làm người giữ nông cụ.

"Đội trưởng, tôi chưa làm việc này, bây giờ tôi cắt cỏ cho lợn sống khá tốt, hơn nữa còn có nửa ngày để chăm con." Kỷ Thanh Lam từ chối nói.

Lý Trường Lâm nghĩ thầm, công việc cắt cỏ cho lợn đương nhiên là tốt, cũng không cần phải tự mình làm. Mấy đứa bé kia đều rất vui vẻ, những người trong đội vì muốn con mình tham gia đội cắt cỏ, ngày ngày tới cầu xin ông, ngưỡng cửa nhà ông sắp bị giẫm nát rồi.

Lúc đầu ông không biết nguyên nhân. Sau này, bà cụ ở nhà phát hiện ra kho bạc nhỏ mà cháu gái, mới biết là Kỷ Thanh Lam đã làm việc này, ông giận đến bật cười, thật là có tiền đến không có chỗ xài.

"Quản lý nông cụ là cũng rất tốt, thời gian rảnh nhiều hơn, cũng thuận lợi cô chăm con." Lý Trường Lâm nói, ông muốn Kỷ Thanh Lam đi làm, không thể khuyến khích những xu hướng không lành mạnh.

"Còn nữa, chú cảm thấy công việc cắt cỏ này cũng rất tốt, nhường công việc này cho người cần hơn đi! Chú thấy Quải Tử cũng rất cần."

"Cô hãy vì những người khác mà cân nhắc." Lý Trường Lâm tức giận trừng mắt nhìn cô, cũng không khuyên nữa, chắp tay sau lưng rời đi.

Kỷ Thanh Lam không muốn ông cũng không ép buộc, nếu thật sự đem cô chuyển đến, không chỉ mấy nhà cắt cỏ kia sẽ bất mãn, mà bà lão ở nhà cùng con trai con dâu cũng sẽ không hài lòng. Cho nên, ông hỏi qua rồi, là Kỷ Thanh Lam không muốn, nếu sau này nháo bị dân thôn biết được cũng không phải chuyện của ông.

Kỷ Thanh Lam nhìn bộ dáng của Lý đội trưởng, cũng hiểu ra, ha ha, hồ ly ngàn năm, quả nhiên có thể đảm nhận chức đội trưởng cũng không phải người đơn giản.

Lạc Hồng Ngọc không khỏi tò mò hỏi: "Mẹ nuôi, sao mẹ không đi! Trông coi nông cụ tốt như vậy, gió thổi không tới, mưa không dính người."

"Việc nào cũng có cái tốt riêng, chẳng qua là mẹ tương đối thích cắt cỏ." Kỷ Thanh Lam mỉm cười không vạch trần, tiếp tục đi.

Khi đến nơi, thấy mẹ nuôi bị một đám con nít vây quanh, đứa nào cũng bỏ cỏ từ gùi của mình vào gùi của mẹ nuôi, rất nhanh cái gùi liền đầy.

Sau đó, mẹ nuôi lần lượt phát tiền và kẹo, La Hồng Ngọc há miệng hồi lâu không kịp phản ứng.

Mẹ nuôi quả là một người rộng lượng!

Lần này Kỷ Thanh Lam nộp trước một cái giỏ, sau khi trở về, bọn trẻ lại cắt cỏ, vừa đặt gùi xuống đất liền chứa đầy, sau khi hoàn thành nhiệm vụ, bọn trẻ lại đi chơi, trèo cây móc trứng chim, đào mương bắt cua, bắt cá rồi đốt lửa lên nướng ăn.

Bây giờ, nhiệm vụ của Kỷ Thanh Lam là nhiệm vụ đầu tiên của bọn họ, sau khi hoàn thành và nhận được tiền, bọn họ lại bắt đầu chơi tiếp. Về phần mình trời chưa tối bọn họ sẽ không trở về.

Kỷ Thanh Lam cũng không vội rời đi, mang La Hồng Ngọc đi một vòng. Hai người họ dậy từ hừng đông, hái được không ít cây tề thái (*).

(*) Cây tề thái: Tên một thức cỏ, hoa trắng, khi còn non ăn được, dùng làm thuốc giải nhiệt, lợi tiểu, cầm máu.

"Buổi tối trở về chúng ta làm sủi cảo tề thái ăn."

"Cái này ăn ngon." La Hồng Ngọc nói.

Trần Xuân Cúc vội vàng chạy tới, đưa ba quả trứng chim cỡ ngón tay cái: "Dì Kỷ, ăn trứng chim."

Kỷ Thanh Lam không khách khí, cầm một quả đưa cho La Hồng Ngọc, còn một quả khác bóc ra đặt vào trong miệng cho con trai: "Cảm ơn Xuân Cúc, con học thế nào rồi?"

"Rất tốt, đã vượt qua bài kiểm tra, anh trai cũng rất giỏi. Giáo viên của cục thủy sản huyện thậm chí còn dạy anh ấy biết chữ." Trần Xuân Cúc nói, đôi mắt sáng ngời.

Sau khi cày xuân, Lý Trường Lâm đã sắp xếp để Trần Xuân Giang nuôi cá trong ao cá, đồng thời còn gửi đến quận để học kỹ năng, cũng là bản lĩnh có thể sử dụng cả đời.

"Vậy thì tốt, nhất định phải chăm chỉ học tập!" Kỷ Thanh Lam đem trứng chim cho vào miệng.

Trần Xuân Cúc nghiêm túc gật đầu: "Dạ, chúng con đều nghiêm túc, cảm ơn dì Kỷ."

"Cảm ơn dì làm gì, Lý đội trưởng là người tốt."

"Mọi người đều tốt." Trần Xuân Cúc nói, dì Kỷ thu củi của bọn họ, sau khi anh đi mỗi ngày cô bé đều chặt một gánh củi đưa đi, bây giờ trong nhà đã cất mười mấy đồng, mỗi tuần đều có thể ăn một bữa thịt.

"Mẹ nuôi, nơi này có một cái hang." La Hồng Ngọc đột nhiên hét lên.

Kỷ Thanh Lam nhìn sang, phát hiện bên chân La Hồng Ngọc quả nhiên có một cái hang.

Trần Xuân Cúc cũng đi tới, vui vẻ nói: "Dì Kỷ, là hang thỏ. Các ngươi thật may mắn."

La Hồng Ngọc nghe thấy lời này, hai mắt sáng lên, thỏ nhỏ!

Thỏ khôn đào ba hang, của hang không chỉ có một, Kỷ Thanh Lam tìm kiếm cẩn thận ở phụ cận, phát hiện còn có ba cửa hang động, nhìn một cái đã có kế hoạch.

Nói với La Hồng Ngọc và Trần Xuân Cúc: "Các con đi tìm một ít cỏ khô và bùn để bịt hai cái lỗ này lại, chúng ta sẽ dùng khói để xông chúng ra."

Hai người gật đầu, nhanh chóng lấy cỏ khô và bùn, chia ra bịt kín hai cái lỗ.

Kỷ Thanh Lam mang bao đựng rau dại tới, để hai người cầm chặn ở cửa hang, mình bốc một nắm cỏ khô, chuẩn bị đốt hang thỏ.

Đứa trẻ đang nướng cá nhìn thấy động tĩnh bên này, liền nhanh chóng cầm mồi lửa tới.

Một lúc sau, khói bắt đầu bốc lên, La Hồng Ngọc khẩn trương nhìn chằm chằm cửa hang, phát hiện một con thỏ xám đột nhiên chạy ra, đụng vào túi vải.

La Hồng Ngọc phấn khích. Hóa ra thỏ dễ bắt như vậy!

Cuối cùng các cô thu hoạch được bốn con thỏ lớn và tám con thỏ nhỏ, bắt cả nhà thỏ về.

Nhìn đám trẻ háo hức, Kỷ Thanh Lam lấy một con thỏ nhỏ hơn nướng cho bọn chúng.

Bọn trẻ hoan hô một tiếng, cầm thỏ đi lột da làm sạch, cũng không có đứa trẻ nào nói thỏ nhỏ ngoan như vậy, không muốn ăn..

Bọn chúng thèm ăn thịt, hai mắt phát sáng, ai dám nói ra lời này chắc chắn sẽ bị ăn một đấm. Cháu gái nhà đội trưởng chủ động chạy về nhà cầm muối tới.

Cuối cùng, Kỷ Thanh Lam và La Hồng Ngọc mỗi người được chia một chiếc chân thỏ, Trần Xuân Cúc được chia hai miếng thịt, cô bé chỉ ăn hai miếng, phần còn dư lấy lá cây bọc lại.

Bọn trẻ ăn như hổ đói, ngoài miệng dính đầy dầu, sung sướng đến mức miệng kéo đến mang tai.

Trên đường đi, có người nhìn thấy Kỷ Thanh Lam xách thỏ trong tay, không khỏi đỏ mắt. Có người nói mấy câu chua chát, nói gì tài sản công, phải giao cho tập thể.

La Hồng Ngọc nghe vậy mặt cũng đỏ lên vì tức giận, không ăn được nho nói nho chua.

Kỷ Thanh Lam tính tình tốt nói: "Ai! Đại thẩm, dì nói đúng, vậy tôi sẽ giao cho tập thể."

Cô xách con thỏ đi đến nhà Lý Trường Lâm, mọi người đều sửng sốt, Kỷ Thanh Lam lại biết điều như vậy.
 
14,945 ❤︎ Bài viết: 229 Tìm chủ đề
Chương 121: Kỷ Thanh Lam đương nhiên biết điều

Đương nhiên Kỷ Thanh Lam biết điều, cô là người thành thật biết nghe lời.

Kéo La Hồng Ngọc, xách thỏ đi về phía nhà Lý đội trưởng, người nói kia suy nghĩ một lát rồi vội vàng đi theo, bà ta muốn xem Kỷ Thanh Lam có thật sự muốn giao thỏ hay không.

Lúc này đội trưởng Lý vừa lúc về nhà, nhìn thấy Kỷ Thanh Lam tới, trong lòng vô cớ căng thẳng, giao hết công việc cho Lưu Tử Liễu, nếu không sẽ hối hận.

Vợ của đội trưởng Lý thấy cô mang ba con thỏ tới, mắt cũng xanh lè.

Thỏ, thịt a!

Kết quả, Kỷ Thanh Lam lấy ra tám con thỏ nhỏ, nói với Lý Trường Lâm: "Đội trưởng, đây là những con thỏ nhỏ tôi mới bắt được trên núi, tôi thấy đội chúng ta không có trang trại nuôi thỏ chuyên dụng, thật đáng tiếc. Hôm nay thời tiết ấm, thỏ nhỏ rất dễ bắt, không bằng chúng ta thành lập một trang trại nuôi thỏ, bán thỏ cho hợp tác xã cung ứng tiếp thị, điều này cũng sẽ tăng doanh thu cho đội của chúng ta."

Lý Trường Lâm vừa nghe, cảm thấy rất có lý, ông mới nhậm chức, đang cần thành tích.

Tuy nhiên, ông suy nghĩ, do dự một chút rồi mới nói với Kỷ Thanh Lam: "Ý tưởng này của cô rất hay, nhưng áp dụng khó khăn trùng trùng. Đầu tiên, chúng ta không có nhân tài chăn nuôi chuyên nghiệp."

"Đội trưởng, chuyện này rất đơn giản, chú nộp đơn cho lãnh đạo xã, đây là tạo ra công ăn việc làm, gia tăng doanh thu, rất tốt, lãnh đạo nhất định sẽ ủng hộ. Chú đề nghị để người của đại đội Hồng Hà đến bệnh viện thú ý của học tập kỹ năng."

Lý Trường Lâm đương nhiên nghĩ tới cái này, ông gật đầu nói: "Chiều nay tôi sẽ đi xã báo cáo chuyện này, đến lúc đó sắp xếp cho cô đi huyện học tập."

Kỷ Thanh Lam..

Mắt tối sầm, thiếu chút nữa ngã quỵ, chuyện này lại dính lên người mình.

Không thể được, tuyệt đối không thể được.

Cô lắc đầu như sóng nước, từ chối lia lịa, khổ sở nói: "Cảm ơn Đội trưởng nghĩ đến tôi. Nhưng chú cũng biết, con tôi còn nhỏ, không thể xa người."

Lý Trường Lâm thấy cô từ chối lại càng không vui, cái cô Kỷ Thanh Lam này, muốn đóng đinh trong đội cắt cỏ à.

Cũng được.

"Được rồi, vô trở về đi! Đưa ba con thỏ này trở về, coi như thưởng cô có công đề nghị, khi bắt đầu chăn nuôi trang trại, tôi sẽ ghi công cho cô."

"Được rồi! Cảm ơn đội trưởng. Đội trưởng, thím, chúng tôi đi trước."

Kỷ Thanh Lam thuận lợi xách ba con thỏ béo, đưa La Hồng Ngọc về nhà.

Đại thẩm đến xem náo nhiệt nhìn thấy cô xách thỏ chạy nhanh, trợn mắt há hốc mồm. Đây không phải là nộp rồi sao? Sao lại xách đi rồi?

Bà ta không hiểu liền chạy đi hỏi vợ đội trưởng.

Vợ đại đội trưởng lúc này đang đau trong lòng, sao có thể có sắc mặt tốt.

"Chuyện của đội cô phải hỏi rõ ràng như vậy, cô nghĩ làm Đại đội trưởng tốt lắm sao. Giữa trưa tới đây, cô muốn ở lại ăn cơm không? Hừ!"

Người nọ náo loạn một trận, không còn mặt mũi.

"Mẹ nuôi, chúng ta chỉ đem thỏ nhỏ đưa đi như vậy sao?" La Hồng Ngọc có chút không cam lòng nói, sờ vào mềm mại, cô bé muốn giữ lại nuôi, sau này làm thịt ăn.

"Thất phu vô tội, hoài bích có tội. Trong thôn không thể so với trong thành, có vài người rất tốt, tốt đến mức không nhìn người khác tốt hơn họ được." Kỷ Thanh Lam chân thành nói.

Thỏ có gì tốt, cô nhất định không nuôi. Chưa kể việc nuôi thỏ tốn nhiều thời gian, công sức, thậm chí còn rắc rối. Mỗi nhà chỉ được nuôi hai con gà, nuôi thêm tám con thỏ chẳng phải sẽ gây rắc rối cho chính mình sao?

Lại còn bị người tố cáo.

Đều là người nghèo, mọi người cùng nhau nghèo thiên hạ thái bình. Đột nhiên phát hiện người khác ngày ngày có thịt cá, nội tâm nhất định mất cân bằng.

Những người này ai không lén lên núi kiếm thú săn ăn, cũng chỉ tránh người đóng cửa ăn thịt. Các cô bắt thỏ, lại nướng ăn, đã sớm bị người phát hiện. Vì vậy không thể giữ lại được.

"Ai! Con còn muốn nuôi hai con." La Hồng Ngọc tiếc nuối nói.

"Đây không phải chuyện dễ dàng, trong nhà ta còn có hai con gà con, con nuôi trước, luyện tay trước một chút." Kỷ Thanh Lam cười híp mắt nói.

La Hồng Ngọc..

Đột nhiên nhận được công việc nuôi gà, cũng rất không giải thích được!

Rất không nguyện ý.

"Đi, trở về làm cơm trưa." Kỷ Thanh Lam kéo người về nhà, thấp giọng nói: "Buổi chiều ta sẽ dẫn con lên núi săn thú, đến lúc đó len lén trở về, không để người khác biết."

Hai mắt La Hồng Ngọc sáng lên, cũng không quấn quít gà thỏ nữa.

Về đến nhà, thả ba con thỏ ra sân, dùng giỏ che lại rồi đi chuẩn bị bữa trưa.

Buổi trưa làm giò lợn kho, lấy móng heo buổi sáng ra, pha đậu nành.

Cắt giò lợn thành từng miếng nhỏ, trụng trong nước lạnh rồi cho hành lá, gừng vào để khử mùi tanh. Cô cũng chuẩn bị món ăn kèm, đợi nước trong nồi sôi, hớt hết bọt trên chân, nấu một lúc mới lấy ra.

La Hồng Ngọc vừa trêu chọc Kỷ Tân Thành vừa thêm củi vào, lắc vài cái rồi nhìn mẹ nuôi nấu ăn.

Khi mùi thơm tỏa ra, La Hồng Ngọc hít mũi. Mỗi lần đến nhà mẹ nuôi cô bé đều được ăn đồ ăn ngon.

Mẹ cô cũng nói khẩu vị của cô càng ngày càng khó chìu, cũng không thể trách cô bé được! Đồ ăn mẹ nuôi nấu thực sự quá ngon.

Trong khi chờ đợi, Kỷ Thanh Lam lại hầm một bát canh cá diếc cho con trai, là cá mà hôm qua Trương Kiến Quốc bắt được dưới sông đưa tới cho Tân Thành nấu canh uống.

Một giờ sau, giò lợn hầm đậu nành đã chín, cơm trong nồi nhôm phía sau cũng đã chín, lại nấu một nắm cải xanh liền bắt đầu ăn cơm.

Kỷ Thanh Lam cho con trai ăn nửa bát cơm với canh cá, gắp vài miếng cá, cắt cải xanh thành từng miếng nhỏ đút vào miệng cậu.

Kỷ Tân Thành bây giờ đã có bốn cái răng, ăn uống nhanh đến mức ngay cả Kỷ Thanh Lam cũng bận rộn.

Hai con cá diếc cỡ lòng bàn tay Kỷ Tân Thành chỉ cắn được vài miếng, còn lại thì tiện nghi cho Tiểu Hắc.

Sau bữa ăn, La Hồng Ngọc lại ăn no, chủ động rửa bát, rửa bát xong liền bắt đầu làm bài tập, Kỷ Thanh Lam dỗ con trai ngủ, bắt đầu thu thập ba con thỏ.

Trong không gian cô đã cất sẵn mười mấy tấm da thỏ, một tấm da gấu, chẳng qua là không tìm được người phù hợp để giúp làm nên đành bỏ lại trong không gian.

Lúc một giờ rưỡi, Kỷ Thanh Lam cõng Kỷ Tân Thành, La Hồng Ngọc cõng một chiếc giỏ trên lưng, trong giỏ có một mèo mun nhỏ, ba người một mèo đi lên núi, gặp người trong đội liền nói là lên núi hái rau rừng.

Mùa xuân, vạn vật trở sinh sôi, đó là lúc tài nguyên dồi dào.

Những người trong đội lúc không đi làm sẽ xách gùi lên núi hái một ít rau củ dại gì đó để phong phú bàn cơm, như vậy có thể ăn ít lương thực hơn một chút. Nếu may mắn bắt được thú hoang đều sẽ giấu đi, nếu không cẩn thận bị người khác phát hiện, thì sẽ giống như Kỷ Thanh Lam hôm nay, bị người ghen tị nói này nói kia, la hét là tài sản tập thể, phải giao nộp.

Họ sẽ không ngu ngốc như Kỷ Thanh Lam.

Bọn họ đều đã nghe nói chuyện buổi sáng Kỷ Thanh Lam giao thỏ, nếu là bọn họ, nhất định sẽ đánh cho cái kia người khua môi múa mép kia một trận, sau này nhìn chằm chằm người đó, thấy họ săn thú hoang liền tố cáo.

Cũng chỉ có Kỷ Thanh Lam là người ngoại lai, dễ bị bắt nạt.

Sau bữa trưa, đội trưởng Lý cưỡi xe đến xã báo cáo lãnh đạo kế hoạch chăn nuôi của mình.

Hai người tránh xa đám đông, chọn một con đường hẻo lánh để đi lên. Những ngày qua cô thường xuyên lên núi luyện võ, đã rất quen thuộc với đường núi.
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back