Trong đám người, giọng nói của Tường Khánh đặc biệt chói tai. Cô ta đứng trước cửa kho, hai tay chống nạnh chửi rủa, mười phần khí thế.
Hướng đội trưởng cũng ngã đài, cô ta còn vênh váo nghênh ngang, cũng không biết ai đã cho cô ta dũng khí.
Căn nguyên là sau khi hết giờ làm việc vợ Tả Bình đi trả nông cụ, cô ấy mượn xẻng, vợ Tường Khánh lại nói cô ấy mượn một cái cuốc.
Cô lấy cuốc, cô trả cho tôi cái xẻng, muốn lén lút giữ cuốc, cô không biết xấu hổ, dám tham đồ của đội. "
" Cô đánh rắm, rõ ràng là tôi mượn xẻng, hôm nay tôi đào cỏ dại mọc hai bên đường làm sao dùng cuốc được? Đầu cô lớn như vậy không có não chỉ có c*t, chút này cũng không nhớ được. Đã vậy lại không lấy giấy bút ghi lại, ngày ngày gây chuyện khắp nơi. "
Vợ Tả Bình cũng không phải là người dễ chọc, nói cô ấy giấu đồ, lúc này liền nổi giận, há mồm nhổ mặt đầy mặt cô ta.
" Cô nói bậy nói bạ, tôi nhớ rõ chính là cô mượn cuốc. "Vợ Tường Khánh tranh cãi kịch liệt, sắc mặt đỏ bừng, những người đến giao nhiệm vụ và trả nông cụ đều tụ tập xung quanh xem náo nhiệt.
Kỷ Thanh Lam đang đợi giao nhiệm vụ cũng dỏng tai lên nghe.
Người chấm điểm ở một bên lắc đầu thở dài:" Lại cãi vả, một ngày không có thời gian thanh tịnh, quản công cụ còn nhiều chuyện như vậy, tốt bụng kêu cô ta cầm bút ghi lại, còn mắng tôi quản nhiều chuyện. "
Kỷ Thanh Lam vừa xếp hàng vừa nghe.
" Cô còn có lý, ngày nào cũng phạm sai lầm, mượn xẻng lại đòi cuốc, mượn cuốc lại đòi cái liềm. Trong phòng kho có bao nhiêu người cô có đếm được không? Tôi còn sợ cô gieo họa cho nông cụ của chúng tôi. Đội của chúng ta mới có một Hướng Quân, đừng để lại có thêm một kẻ trộm nông cụ. Đúng là mù mắt, trộm tài sản công, Hướng gia không có một ai tốt. "
Miệng vợ Tả Bình tựa như đạn đại bác, blah blah blah, không cho vợ Tường Khánh có cơ hội lên tiếng.
Hôm nay vợ Tường Khánh gặp phải đối thủ, mặc dù cô ta dường như chưa từng thắng ai.
Trước đây có Hướng đội trưởng đè, mắt nhắm mắt mở đối với cách vợ Tường Khánh đối xử với mọi người. Hôm nay Hướng đội trưởng ăn cơm tù, ai còn nuông chiều cô ta.
Vốn là người không biết một chữ, không có não để ghi nhớ lại mù chữ, được giao trông coi nông cụ là không xứng, kết quả còn ngày ngày gây chuyện. Ai lĩnh nông cụ gì cũng không phân rõ, tốt hơn hết là nhường lại công việc càng sớm càng tốt.
Vợ Tường Khánh tức giận gấp đỏ cả mặt, người vây xem không một ai giúp cô ta, trong mắt đều là châm chọc cùng khinh bỉ, đầu cô ta nóng lên, xông lên đánh đối phương.
" Dám vu oan bà trộm đồ, bà xé rách miệng mày. "
Đều là người làm nông, thứ không thiếu nhất chính là khí lực, cô tát tôi, tôi kéo tóc cô, cô cào mặt tôi, tôi cắn tay cô..
Hai người đánh nhau kịch liệt, những người xem náo nhiệt trợn mắt há hốc mồm nhìn vợ Tả Bình bị vợ Tường Khánh đánh, nhưng không có ai đi lên ngăn cản.
Có thể thấy vợ Tường Khánh không có nhiều người thân thiết.
Cuối cùng, Lý Trường Lâm và thư ký Trương tới mới tách hai người ra.
" Đội trưởng, thư ký Trương, tôi nhớ không lầm, chính là người phụ nữ này giấu cuốc. "Vợ Tường Khánh tóc tai bù xù, muốn giải thích.
Lý Trường Lâm tức giận nói với cô ta:" Hôm nay vợ Tả Bình nhận công việc làm cỏ, không cần cuốc. "
Vốn trong đội đang thiếu cuốc, bọn họ đều bận đào đất, làm cỏ sao có thể dùng cuốc.
" Vợ Tường Khánh, chuyện hôm nay cũng không phải lần một lần hai, vì hòa thuận trong đội, hay là cô trở về đội kiếm điểm công tác đi! Sáng mai bắt đầu đi làm. "
Đội trưởng đây là muốn cô ta thôi việc, vợ Tường Khánh nghe vậy, hoảng sợ lắc đầu nói:" Đội trưởng, tôi làm ở vị trí này rất tốt, sao lại bị giáng chức. Đều là bọn họ tranh cãi vô lý, ghen tị tôi có được một công việc tốt như vậy. "
Vợ Tả Bình đánh nhau với cô ta hung hăng khạc ra máu trong miệng, chỉ vào cô ta nói:" Cô đánh rắm, tôi ghen tị với cô, một hai ba bốn năm cô cũng không viết ra được, công việc đơn giản như vậy cũng không làm được còn không biết xấu hổ. Cháu trai ba tuổi nhà tôi còn giỏi hơn cô. "
Lời này có chút khoa trương, đứa trẻ 3 tuổi nhà ai có thể có bản lĩnh này.
Chẳng qua là cô ta không có năng lực là sự thật, còn hay quên đông quên tây, chuyện như vậy đã không phải lần một lần hai, các đội viên luôn phàn nàn với chuyện này.
Nghĩ đi! Làm việc cả ngày mệt mỏi không đứng thẳng được, kết quả khi trả nông cụ còn bị chọc tức, vợ Tường Khánh mồm mép bẩn thỉu, thay vì ngẫm nghĩ về khuyết điểm của mình lại châm chọc nhục mạ.
Cái này ai chịu nổi?
Vì vậy, kể từ khi vợ Tường Khánh đến làm việc, việc chửi nhau thành chuyện bình thường như cơm bữa.
Lý Trường Lâm vốn không muốn dây dưa với cô ta, vốn vị trí này ngay từ đầu đã không thích hợp với cô ta, vốn dĩ ông muốn bỏ qua, nhưng lại thường xuyên mắc lỗi, cả đội đã sớm phàn nàn từ lâu.
Ông nghiêm mặt nói:" Vợ Tường Khánh, cô phải sửa lại thái độ của mình. Dù làm ở chức vụ nào cũng là đóng góp cho đất nước, lao động là vinh quang nhất, theo đuổi thú vui là điều đáng xấu hổ. "
Kỷ Thanh Lam nghe vậy, không khỏi vui vẻ, ai không muốn nhận một công việc dễ dàng mà kiếm được điểm công việc?
Không bị gió thổi, không bị ướt mưa, không phải phơi nắng, cuối cùng vợ Tường Khánh vô duyên với việc giữ nông cụ. Cô ta vừa bi thương vừa giận, lại vu sự vô bổ, nước mắt cũng chảy xuống.
Cô ta tứ cố vô thân, chỉ có mắt thuộc về cô ta.
Đây còn không phải là điều đáng buồn nhất, Lý Trường Khánh và thư ký Trương lấy ra một danh sách nông cụ muốn đưa cho cô ta.
Ai nhận loại nông cụ nào cô ta cũng không thể nhớ, trong nhà kho có hơn mười loại nông cụ cô ta cũng không biết rõ, kết quả có thể tưởng tượng được.
Vợ Tường Khánh không chỉ mất việc làm tốt mà còn bị trừ 48 điểm công tác.
Cái kết của Vợ Tường Khánh khiến lòng người hả hê, vợ Tả Bình còn kém khui rượu ngay tại chỗ.
Đương nhiên, càng nhiều người để ý vị trí còn trống này hơn, công việc này dễ dàng, chỉ cần biết chữ có thể viết là có thể đảm nhiệm, đặc biệt thích hợp cho phụ nữ có con nhỏ.
Và có thể làm được miễn là bạn có thể đọc và viết. Nó đặc biệt phù hợp với con trai và con gái nhỏ ở nhà.
Mọi người còn đang nghĩ chờ buổi tối lúc trăng thanh gió mát đến nhà Lý đội trưởng đi dạo một vòng.
Kỷ Thanh Lam cũng rất vui vẻ, nhìn người ghi điểm cộng điểm công việc của mình hôm nay, vui vẻ rời đi.
Nhìn người không thích gặp xui xẻo, đúng là chuyện vui.
Buổi chiều, sau khi ăn trưa xong, cô để Kỷ Tân Thành gửi ở Trương gia, cưỡi xe đến huyện.
Đến huyện, đi đến một con phố có dãy nhà thấp, tìm một chỗ để xe đạp vào không gian. Mũ đen, quần áo đen, khăn quàng đen, ba lô to..
Cô tới, cô tới.
Ngôi nhà đầu tiên là nhà người dì lần đầu tiên gặp mặt cho cô chiếc vòng vàng lớn, tiếp xúc nhiều, cô cũng biết đại nương họ Ngũ, làm ăn nhiều đời, tài sản phong phú, đã từng dùng gia tài chi viện nước Hoa, chẳng qua là mấy năm nước bị hãm hại, gia sản, nhà cũng không còn.
Chồng và con trai cũng bị đưa đi nơi khác, còn bà thì tị nạn ở đây.
Thím Ngũ thấy cô đến rất vui, kéo cô nói chuyện một lúc lâu. Khí sắc của cô đã tốt hơn nhiều so với mùa đông năm ngoái, trên mặt cũng nở nụ cười.
Cuối cùng, thím Ngũ ngập ngừng nói:" Nha đầu, ngươi còn muốn đồ cũ không, ta còn mấy món. "
Kỷ Thanh Lam biết bà ta không có tiền, nghĩ rằng cô muốn lấy đồ cũ đổi vật tư, tự nhiên gật đầu nói:" Thím người lần này muốn đổi cái gì, con xem con có không. "
Thím Ngũ nhìn cô gật đầu, sau đó nhỏ giọng nói:" Nha đầu, lần này thím không lấy lương thực, thím cần tiền và phiếu thông dụng cả nước, con có không?"
Kỷ Thanh Lam vừa nghe cũng biết có chuyện khác thường, giả vờ suy nghĩ, làm bộ đắn đo.