Bạn được lê thị kiều diễm mời tham gia diễn đàn viết bài kiếm tiền VNO, bấm vào đây để đăng ký.
14,730 ❤︎ Bài viết: 104 Tìm chủ đề
Chương 104: Tất cả đều là cống hiến cho tập thể

Lưu Ngọc Mai vội đẩy cái bát ra xa hơn, không phục nói: "Bố vốn muốn để em làm công việc trông coi nông cụ, kết quả lại bị Hướng đội trưởng giao cho độc phụ đó. Hừ! Cô ta như vậy còn có mặt mũi đi ra ngoài, em không nhìn thấy dáng vẻ cô ta vênh váo hống hách, thật sự cho rằng mình giỏi, chị xem cô ta còn kiêu ngạo được mấy ngày."

Kỷ Thanh Lam nghĩ đến Hướng Tường Khánh thường xuyên màng đồ từ Hướng gia về, khóe miệng không khỏi cong môi nói: "Đề bạt người mình mà. Dù sao cũng là chú ba của người ta, Hướng đội trưởng nhất định sẽ chiếu cố một hai."

"Nhưng em cảm ơn các chị, cũng xin thư ký Trương đừng vì chuyện của em và Hướng đội trưởng mà nảy sinh xung đột. Dù được giao công việc gì, đều là cống hiến cho tập thể, hơn nữa em cũng có thể làm những công việc này, nếu thực sự không làm được thì em sẽ từ chối. Dù sao cũng đã xé mặt, em cũng không sợ hắn."

Cô có tiền có thức ăn, căn bản không cần dựa vào điểm lao động để sống qua ngày. Sở dĩ phải tới làm, phần nhiều là vì kết giao trong thôn, không muốn cho Hướng đội trưởng có cơ hội cô lập cô, không muốn giống như kiếp trước, bị giam cầm 5 năm mà mọi người còn nghĩ cô đã về thủ đô.

Biết cô có lòng tin, nhưng Lưu Ngọc Mai vẫn còn đang giận dữ bất bình, chỉ tiếc bây giờ trong văn phòng ủy ban thôn không còn chỗ trống, mấy ngày trước La Tú Phương đã nói sẽ bổ sung chỉ tiêu cho Liên đoàn phụ nữ thôn, muốn Kỷ Thanh Lam đến. Cha cô ta đã đồng ý, kết quả Hướng đội trưởng lấy lý do xuân canh mà từ chối.

Chẳng lẽ xuân xanh thiếu Kỷ Thanh Lam thì không thể làm được sao? Chuyện này cô ta không nói cho Kỷ Thanh Lam, sợ cô thất vọng.

"Bất quá, năm nay trang trại lợn có thêm hai mươi con lợn mới, chắc chắn sẽ rất bận rộn."

Lưu Ngọc Mai nghe nói Kỷ Thanh Lam muốn nuôi lợn, không khỏi có chút khó xử. Nuôi lợn cần kỹ thuật, hơn nữa trang trại lợn do chú Tùng Tử và hai người quản lý, người ngoài hoàn toàn không chen vào được.

Cô ta muốn thuyết phục, nhưng Kỷ Thanh Lam lại bắt đầu nói sang chủ đề khác, trực tiếp lướt qua.

Buổi tối, thư ký Trương trở về, cô ta nói cho ông chuyện này. Thư ký Trương là người thông minh, hiểu ra ngay, ngày hôm sau sắp xếp công việc cho cô.

Cùng một đám trẻ nít 7, 8 tuổi cắt rau cho heo, việc đơn giản không mệt, mỗi ngày gánh hai gùi là đủ nhưng điểm làm việc ít, mỗi ngày chỉ có ba điểm.

Đối với lần này, Thư ký Trương có lời giải thích riêng. Cô là một phụ nữ có con, lại không thể làm việc nặng nên để cô dẫn một nhóm trẻ con đi cắt cỏ cho lợn. Hơn nữa Kỷ Thanh Lam làm những công việc khác cũng chỉ có bốn hoặc năm điểm công việc.

Bớt đi một người cạnh tranh điểm công việc, các đội viên dĩ nhiên không có ý kiến.

Ngày hôm sau, cô dẫn bọn trẻ lên núi cắt cỏ. Đứng trên đồi nhìn thấy Hướng Cường bị xe bò kéo về, Lý Tiểu Nhã ngồi bên cạnh vừa khóc vừa lau nước mắt.

Hai chân Hướng Cường được quấn bằng vải trắng, một cánh tay cũng bị treo lên, nhìn quả thật có chút thảm.

Ngày hôm đó, mọi người chạy đến dùng cuốc cứu hắn, vô tình khiến hắn bị thương. Cái này cũng không có biện pháp mà, chỉ đổ thừa hắn cách quá gần.

Nhiều người nghỉ làm để bày tỏ sự chia buồn, nhưng thực tế hầu hết đều là đi xem chuyện cười. Hắn ở bệnh viện hai ngày, trong đội nói xôn xao, rốt cuộc Hướng Cường có bị cắn trúng chỗ đó hay không.

Lý Tiểu Nhã ấp úng, khóc không thành tiếng. Mẹ Hướng lên tiếng phủ nhận, đuổi một nhóm người đang xem trò vui ra ngoài, còn ngồi trên ngưỡng cửa mắng nửa ngày.

Kỷ Thanh Lam ngay cả ở trên núi cũng nghe thấy.

"Dì Kỷ, dì ăn cây ngọt đi, rất ngọt."

Tiểu nha đầu Trần Xuân Cúc tóc rối bời mang tới một nắm rễ cỏ. Chúng là loại rễ cỏ có lông phổ biến ở vùng nông thôn, rửa sạch trắng mập, nhai có vị ngọt, là món ăn vặt ưa thích của trẻ em.

Lúc này, cả sáu đứa trẻ đều cắn một miếng, tham lam hút lấy vị ngọt bên trong.

Kỷ Thanh Lam chỉ lấy một cái, cười nói cảm ơn: "Cám ơn Trần Xuân Cúc, dì ăn một cây, còn lại các con ăn đi."

"Ồ!" Trần Xuân Cúc ngượng ngùng đáp lại.

Trong miệng có dư vị ngọt ngào nhàn nhạt, Kỷ Thanh Lam nhìn sáu đứa nhỏ, bốn nam hai nữ, đều bảy tám tuổi, gầy gò nhỏ nhắn, quần áo vá víu, chân mang giày cũng lộ ra.

Cô gọi đám cà rốt nhỏ lại, cầm một nắm kẹo, lộ ra nụ cười bà ngoại chó sói: "Ở đây dì có kẹo bơ cứng thỏ trắng, các con có muốn ăn không."

Sáu người nhìn kẹo bơ cứng trong tay cô, ánh mắt nhìn thẳng, có ăn hay không thậm chí không cần hỏi, tất cả đều phản ánh trong đôi mắt háo hức của chúng.

"Muốn ăn cũng được, nhưng các con phải giúp dì làm việc." Kỷ Thanh Lam tiếp tục dụ dỗ.

Vì vậy, Kỷ Thanh Lam lấy 12 viên kẹo đổi hai gùi cỏ, thuê một nhóm lao động trẻ em.

Nhìn mấy đứa trẻ đang chăm chỉ cắt cỏ, Kỷ Thanh Lam thở dài, cô thật thông minh.

Cô cũng không nhàn rỗi, dùng gậy đập xung quanh để đảm bảo không có nguy hiểm nào gần đó rồi mới để bọn trẻ làm việc.

Mình thì hái mấy nắm rau rừng xanh mướt và nhặt một bó củi khô.

Giờ là thời điểm cỏ mọc, chồi non khắp núi non, có kẹo trước mặt, sáu đứa trẻ đều ra sức làm việc, hầu như không có thời gian chơi đùa. Trước giữa trưa, sáu người đã chất đầy hai gùi cỏ, cô đúng hẹn cho mỗi đứa hai viên kẹo.

Có kẹo ăn bọn nhỏ mừng rỡ không thôi, có đứa không kịp chờ nóng lòng cho vào miệng. Trần Xuân Cúc và một bé gái khác chỉ ăn một chiếc viên, cẩn thận cất viên còn lại.

Đến khi nộp nhiệm vụ, công việc trong ngày của Kỷ Thanh Lam đã hoàn thành, thư ký Trương còn mỉm cười khen ngợi tốc độ làm việc của cô. Hướng đội trưởng ở một bên nhìn cũng không nói gì, chỉ cho người ghi lại điểm công việc.

Buổi chiều không cần đi làm, sau khi ăn cơm trưa, Kỷ Thanh Lam lại bế con trai lên núi.

Càng đi vào trong càng ít dấu vết người, cô bỏ tất cả rau rừng và củi hái dọc đường vào trong không gian.

515: Đây rốt cuộc là dạng ký chủ gì vậy?

Đến một không gian bằng phẳng, Kỷ Thanh Lam cuối cùng cũng dừng lại, nơi đây cách thôn rất xa, cũng không nghe được tiếng người.

Kỷ Thanh Lam lấy chăn đắp cho con trai, sau đó lấy đồ chơi ra để cậu tự chơi.

"Ngoan ngoãn, đừng quấy rầy mẹ luyện võ." Kỷ Thanh Lam thả Tiểu Hắc trên chăn, mở ra bảng hệ thống, bắt đầu đánh quyền.

Khi việc học của cô tiến triển, không gian ở nhà ngày càng chật chội, đã không thể thi triển được tay chân, hơn nữa ở trong sân cũng không tiện, luôn luôn có người qua lại.

Kỷ Tân Thành rất ngoan ngoãn ngồi trên chăn nhìn cô luyện võ, thỉnh thoảng lại kêu ré lên hoặc chơi đùa với anh mèo của mình.

Đến ba giờ chiều, Kỷ Thanh Lam dừng lại nghỉ ngơi, cho con trai ăn sữa bột rồi tiếp tục luyện tập.

Bốn giờ chiều, Kỷ Thanh Lam dừng lại, lau mồ hôi trên mặt, ôm con trai hôn một cái: "Con thật là con ngoan của mẹ, có con là may mắn nhất đời này của mẹ."

Đứa con trai này quá an tâm quá, có lẽ kiếp trước quá ngắn ngủi nên kiếp này tới báo ân.

Kỷ Tân Thành cũng ôm mặt mẹ hôn hôn gọi mẹ.

Hiện tại cậu có thể phun ra hai chữ.

"Chúng ta xuống núi." Kỷ Tân Thành ôm con trai xuống núi, nhặt một bó củi và một túi rau dại, đây là lấy cớ khi có người hỏi.

Tiểu Hắc đi theo từng bước một, thỉnh thoảng tấn công côn trùng trên đường.
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back